Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
37325173-256-k14493.jpg

Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Tác giả: nhunhu428
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 1


"Tuyết nhi, kẹp chặt lại...

Ân,
đúng vậy, như thế này..."

Thanh âm nam tính trầm
trọng hô hấp, cùng với tiếng
khàn khàn tràn ngập hương
vị hoan ái trong chiếc Ferrari
không ngừng hưng phấn
vang lên.

Mỹ nhân bị thân hình nam
tính đặt ở trên tay lái không
thể động đậy, toàn thân trần
trụi, da thịt bóng loáng
giống như đứa bé cùng với
dấu vết hoan ái để lại.

Nữ nhân phát ra thanh âm
cầu xin, "Liệt, chậm một
chút...

A!

Anh...

Quá lớn...

Em, ân ~ chậm, chậm một
chút...

A! !"

Nữ nhân thân
hình theo nam nhân mà
động tác kịch liệt va chạm
vào tay lái, kiều nhũ bị đè
ép có chút biến hình, lưng
áo mỏng manh bị nam nhân
hung hăng đè lại, hai chân
thon dài bị nam nhân ác liệt
tách ra đến mức, đùi đẹp bị
nam nhân đưa vào vị trí.

Nữ nhân trần trụi khắp thân,
còn nam nhân trừ bỏ vật
nam tính lộ ra, cũng không
một chút lõa lồ.

Nam nhân một bên trừu nắn
tiểu huyệt mềm mại của nữ
nhân, một bên dùng bàn tay
to xoa nắn viên trân châu.

"A... !

Liệt, không cần, ...

Không cần như vậy..."

Nữ
nhân chịu không nổi hoan
ái, toàn thân run rẩy , cảm
giác được trong cơ thể liên
tục không ngừng nhiệt lực,
nữ nhân nhanh cầm lấy tay
lái, sợ chính mình theo
không kịp, đã bị nam nhân
điên cuồng dục vọng lấp
bao phủ.

Nữ nhân biết rõ dục vọng
nam nhân hiện tại chỉ là
mới bắt đầu, đối mặt cuồng
liệt dục vọng như vậy, nữ
nhân trừ bỏ đi theo, không
có lựa chọn nào khác, ai
bảo cô ba năm trước đã trở
thành món đồ chơi trên tay
anh.

Lúctỉnh lại, Tuyết Nhi nhìn
căn phòng quen thuộc, thở
dài.

Cảm giác được toàn thân
đau nhức, vừa khởi động
thân mình lại không thể
không nằm xuống.

Đêm
qua...

Tuyết nhi mặt đỏ suy nghĩ
lại.

Đêm qua Liệt ở trong xe
kích tình làm cho cô phải
ngất, ôm cô vào trong
phòng, không đợi cô nghỉ
ngơi lại mạnh mẽ muốn cô.

Cô cũng không nhớ anh
ngày hôm qua đã muốn cô
mấy lần.

Cô chỉ có thể cảm
giác được chính mình sắp
tan mất.

Đảo mắt nhìn về phía bốn
phía, Liệt đã không còn ở
trong phòng .

Trong phòng
to như vậy chỉ để lại mùi
hoan ái.

Nghỉ ngơi một hồi, Tuyết
Nhi miễn cưỡng chống đỡ
đứng dậy, thong thả hướng
phòng tắm đi đến.

Nằm trong nước ấm áp,
Tuyết Nhi chậm rãi chà lau
thân thể.

"Ai..."

Trên thân thể đều là
dấu vết xanh tím.

Tuyết Nhi
không tự giác thở dài.

Đường Liệt, là...

ông chủ của
cô.

Hẳn phải gọi như vậy.

Ba
năm trước đây, cô làm trong
công ty không lâu, nghiệp vụ
không thuần thục nên cô
luôn bị các tiền bối của
công ty khi dễ.

Có một
lần,có một tiền bối đưa cho
cô văn kiên đem tới văn
phòng tổng tài, cô liền
không nghi ngờ, kết quả vừa
vào cửa liền nhìn thấy trong
văn phòng tổng tài đang ở
trình diễn một màn kích
tình.

Cái gì cũng đều không hiểu,
cô ngơ ngác đứng ở tại chỗ
không thể cử động.

Mà tổng
tài Đường Liệt cao cao tại
thượng kia, cư nhiên làm
tình ở đây, ánh mắt như
không chớp nhìn cô chằm
chằm.

Giống như chim ưng
bắt giữ con mồi đòi bồi
thường, cô bị ánh mắt đó
nhìn như vậy, đã quên phải
la lên, quên phải chạy đi.

Sau này, cô mạc danh kỳ
diệu làm trợ lý tổng tài, mỗi
ngày đều bị tổng tài khiêu
khích, cuối cùng sau một
đêm mưa phải tăng ca,
Đường Liệt liền như vậy bá
đạo giữ lấy cô.

Từ đó về sau, quan hệ bọn
họ liền trở thành như ngày
hôm nay.

Cô, Nhậm Tuyết Nhi, bây giờ
là tình nhân của tổng tài tập
đoàn Đường Liệt.

Đường Liệt không có tình
cảm, chỉ có dục vọng.

Có lẽ
điều này cô đã buiết sắn .

Đường liệt là sự nghiệp của
anh, anh chỉ cần hiệu suất
cùng thành tích, không cho
phép thất bại.

Ở trên
thương trường, nữ nhân
trên người anh đầu muôn
hình muôn vẻ, khôpng giống
như Nhâm Tuyết Nhi cô chỉ
là một nữ nhân bình
thường, như thế nào lại có
thể ở bên người anh?

Vấn đề này, Nhậm Tuyết nhi
chính mình cũng không rõ.

Nhiệt khí lượn lờ ở trong
phòng tắm bay lên.

Tuyết
Nhi giao thân xác đi xuống
một chút, muốn cho càng
nhiều nước ấm tiếp xúc làm
cho than thể bớt mệt mỏi.

Nhưng, không cẩn thận,
thân thể không chịu được
ngã xuống!

"A -!"

Tuyết nhi bối rối giãy
dụa, đột nhiên một đôi tay
mạnh mẽ ôm cô, đem cô
kéo ran guy hiểm.

Thanh âm nam nhâm nhân
trầm thấp ở bên tai vang
lên, "Tuyết Nhi của anh
muốn true đùa ư?"

"Em, em..."

Tuyết Nhi ngả
vào lồng ngực đầy đặn của
anh.

Tim đập lọan xạ.

"Anh không phải đi rồi sao?"

Vừa rồi ở trong phòng
không thấy anh, cô mới đến
phòng tắm tắm rửa .

Lúc
này, anh hẳn là đã đến công
ty rồi .

"Như thế nào?

Muốn anh rời
đi sao?"

Đường liệt xấu xa
cười, khẽ cắn cổ Tuyết nhi,
chọc cô run run liên tục.

"Liệt...

Em đang tắm, sẽ làm
ướt anh ..."

Cô trốn tránh
đụng chạm của anh.

"Ướt?"

Đường liệt cười nhẹ,
bàn tay to dọc theo hai chân
cô, chậm rãi hướng nơi tư
mật của cô."

Xem ra người
ướt át trước không phải là
anh."

"A..."

Tuyết nhi không tự
hiểu là phát ra thở gấp.

Đôi
mắt mê ly, "Liệt, em còn
chưa chuẩn bị tốt..."

"Không sao, chúng ta cùng
nhau chuẩn bị."

Đường liệt
đem Tuyết Nhi áp ở một bên
tường, làm cho Tuyết Nhi
đưa lưng về phía anh.

Bàn
tay to dọc theo cái mông
bóng loáng của Tuyết Nhi,
chậm rãi nâng về phía
trước, đi vào tiểu huyệt nữ
tính ướt át.

Ngón trỏ xấu xa
vân vê trân châu của cô, nhẹ
nhàng mà cọ xát .

"Liệt...

Chúng ta hôm qua
mới làm, em hiện tại mệt
mỏi quá..."

Ý thức được
chính mình chạy trời không
khỏi nắng, Tuyết Nhi mở
miệng cầu anh.

Không chiếm được trả lời
của anh, nhưng Đường Liệt
lại đem ngón trỏ cắm mạnh
vào huyệt lý, càng không
ngừng quấy.

"A...

Liệt ~ "Tuyết nhi thở
gấp liên tục.

Đường Liệt âu yếm kiều nhũ
của cô, một tay kia ở trong
cơ thể cô không ngừng gợi
lên dục hỏa.

Ngón tay ở
trong cơ thể cô một hồi,
không an phận đặt lên tiểu
trân châu mà vân vê.

"A... ! !"

Cô phát ra âm thanh
rên rỉ.

Vẻ mặt đỏ bừng.

Đường Liệt xả miệng cười,
rất nhanh kéo khóa quần
xuống, lửa nóng cơ hồ đã
muốn phát, nyhìn thấy quần
lót biến dạng, chỉ biết vật
nam tính bên trong đã to
ra.

Đường Liệt đem nam căn
chính mình từ trong khố
phóng ra.

Quả nhiên, nam căn như lợi
nhận bình thường, lại hồng
lại to lớn!

Đường Liệt đem nam căn
cực nóng để nơi nomn mềm
của Tuyết Nhi, không ngừng
ma sát.

Tuyết Nhi cảm giác được
anh cực đại, kêu sợ hãi :
"Liệt, anh... em..."

Đường Liệt hai tay đùa bỡn
nhũu hoa của cô, một bên ở
bên tai cô nhẹ nhàng thổi
khí, trầm giọng nói: "Em
luôn làm cho anh dục hỏa
như vậy, công việc dập tắt,
đương nhiên là em làm rồi."

Đường Liệt chợt nhíu mày,
bàn tay to vung lên, đem
Tuyết nhi một bên đùi giơ
lên cao, làm cho nụ hoa của
cô hiện ra.

Lúc Tuyết Nhi
chưa có phản ứng, Đường
Liệt hung hăng động than
một cái, đem dục vọng bành
trướng hoàn toàn sáp nhập
vào bên trong than thể của
tuyết Nhi.

"A! !"

Tuyết nhi phát ra
thanh âm cầu xin."

Liệt...

Thật lớn..."

Đường Liệt cuồng phóng ôm
dưới thân Tuyết nhi, không
lưu tình rong ruổi, mỗi lần
ra vào đều như sáp nhập
chỗ sâu nhất.

Tần suất rất
nhanh làm cho Tuyết Nhi chỉ
chốc lát liền choáng váng
đầu hoa mắt đứng lên.

Liên
tục cầu xin tha thứ: "Liệt...

Chậm một chút, em thật
choáng váng...

A, a ~~ "
"Tuyết nhi, đi theo anh."

Thanh âm nam tính mị hoặc
không có mấy người có thể
chối từ, hơn nữa vẫn là bị
nam nhân như vậy kịch liệt
trừu cắm .

Đường Liệt thân hình tuyệt
mỹ rất nhanh trừu sáp một
bên đột nhiên dừng lại, đem
thân thể Tuyết Nhi, chuyển
qua, đối mặt với anh.

Hai
tay ôm đùi cô, nâng lên,
làm cho cô hoàn toàn hiện
ra ở trước mắt mình.

Tuyết Nhi thẹn thùng muốn
che lại, Đường Liệt nhìn ra
suy nghĩ của cô, ngăn cô,
đem chính mình vẫn như cũ
sưng đỏ dục vọng vừa mạnh
mẽ cắm vào!

"Liệt ~!

Không cần ~~~~ "
Tuyết Nhi giống như ngồi
trên tàu lượn siêu tốc, trong
cơ thể dục hỏa bị Đường
Liệt hung hăng khơi mào.

Đường Liệt động tác càng
ngày càng cuồng dã, càng
ngày càng bá đạo.

Càng
không ngừng biến hóa tư
thế, không ngừng mà làm
cho cô khóc hô cầu hắn.

Trong phòng tắm không khí
cực nóng, bởi vì bọn họ mà
lại càng thêm nóng.

Đường Liệt tựa hồ muốn cô
không đủ, trừ bỏ đem nam
căn chính mình hung hăng
sáp nhập ở ngoài, lại duỗi
thân nhập một ngón tay,
cùng với khi dễ có tiết tấu
quấy .

"Không cần...

Liệt, không cần
như vậy... em sẽ, hội phá
hư...

A, hội, hội phá hư điệu
..."

"Em không phải nghĩ anh đã
phá hư em rồi sao?"

Đường
Liệt cười nhẹ .

Lực đạo phần
eo nhanh hơn một chút.

Hung hăng trừu sáp qua lại,
rốt cục phóng ra dục vọng
cường đại.

"A a a... !"

Tuyết nhi chân
nhuyễn đi xuống đi, ngả vào
vòng ôm ấp áp của Đường
Liệt.

Mê man ngất đi.

"Vật nhỏ, em làm sao để
anh hưng phấn như vậy."

Cúi đầu khẽ hôn lên môi
của Tuyết Nhi.

Ôm cô hướng
phòng ngủ đi đến.
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 2


Thời gian làm việc.

Phòng họp tổng tài.

Tiếp cận không khí lạnh làm
cho nhóm sỡ hữu cổ đông
đều dọa trắng mặt.

Bởi vì
công ty con ở Tây Bộ bị lỗ,
những người có chức cao
chẳng những không báo kịp
thời, còn cố ý giấu diếm.

Đường Liệt hoàn mỹ trong
đầu căn bản không cho
phép có sai lầm như vậy
xuất hiện.

Hiện tại, chủ quản sỡ hữu
trong lòng đều run sợ đợi
hành động kế tiếp của
Đường Liệt.

Ánh mắt như chim ưng lợi
hại tản ra làm người ta
khiếp đảm.

Đường Liệt nhìn
chung quanh một vòng, hơi
hơi híp mắt.

Buộc chặt đôi
môi chậm rãi nói, "Từ bây
giờ công ty không cho phép
sai lầm như vậy nữa, những
nhân có liên quan trong đó,
sau khi tan họp tôi muốn
thấy đơn từ chức của các
người!"

Làm việc mau, đúng, chuẩn
luôn là tác phong mà Đường
Liệt kiên trì.

Tuy rằng lần
này tổn thất này chỉ là việc
nhỏ không đáng kể, nhưng
là, Đường Liệt trời sinh theo
đuổi cá tính hoàn mỹ, tuyệt
đối không tha những việc
làm bại hoại thanh danh của
mình!

"Đường tổng...

Chúng tôi đây
chưa có tiền lương..."

Trưởng bộ phận ngồi một
bên nơm nớp lo sợ hỏi.

"Tiền lương?"

Đường Liệt
lạnh giọng hỏi lại, "Số tiền
tổn thất cũng đủ nuôi sống
họ cả đời."

"Nhưng ..."

Tuy rằng đã có
bắn tỉa quản lí vẫn kiên trì
nói, "Chúng ta..."

"Nhậm trợ lý, hiện tại phải
đi đem đề cập việc này cho
nhân viên nhân sự tư liệu
theo thì giờ cắt bỏ, cũng
thông cáo toàn bộ giới tài
chính, những người này ở
trong sổ đen của chúng ta!"

Đường Liệt không nhanh
không chậm nói.

"Đường tổng!

Cầu anh thủ
hạ lưu tình !"

Vừa nghe đến
bị ghi tên trong sổ đen,
phía dưới vài vị quản lí đã
không chịu nổi bắt đầu
hướng Đường Liệt cầu tình.

Bọn họ ai cũng đều biết, bị
đuổi việc còn ghi trên sổ
đen, cũng giống như đời này
không thể kiếm được việc.

Hiện tại toàn bộ giới tài
chính đều đối thời gian làm
chủ, sai đâu đánh đó, đắc
tội, chẳng khác nào đắc tội
toàn bộ giới tài chính.

Huống chi bọn họ những
người này chỉ là nhân viên
cấp dưới nho nhỏ, nếu
không phải nhiều năm tiền
lương lớn dưỡng bọn họ,
bọn họ đã sớm sống không
nổi!

Này vài vị quản lí nghĩ ở Tây
Bộ địa phương hẻo lánh
tham ô một chút Đường Liệt
căn bản không sẽ phát hiện,
ai ngờ, Đường Liệt chẳng
những đem bọn họ toàn bộ
sa thải, còn viết vào sổ đen!

Này làm cho bọn họ về sau
biết sống như thế nào.

Vài vị quản lí không ngừng
hướng Đường Liệt cầu tình,
bên cạnh những người
không liên quan tuy rằng
đối bọn họ tỏ vẻ đồng tình,
nhưng ai cũng không dám
tiến lên chen vào nói, nếu
hiện tại chọc giận Đường
Liệt, hậu quả quả thực sẽ
không chịu nổi.

Đúng lúc này, một thanh âm
vang lên, "Đường tổng,
mong anh...

Anh có thể xem
lại được không."

Đường Liệt hơi nhíu mày,
nhìn về phía nữ nhân dám
nói điều kiện.

Khóe miệng
giơ lên nụ cười xấu xa.

Cô gái này không phải ai
khác, chính là trợ lý của
Đường Kiệt, cũng là tình
nhân bí mật của anh, Nhậm
Tuyết Nhi.

Đường Liệt nhìn Tuyết Nhi ở
bên người anh, chậm rãi mở
miệng, "Nga?

Ý tứ của Nhậm
trợ lý là, quyết đinh của tôi
là sai lầm?"

"Không phải, tôi không phải
nói Đường tổng quyết đoán
là sai lầm , chỉ là..."

Con mắt
hắc bạch phân minh khiếp
đảm, Đường Liệt mặt lạnh
lùng liếc mắt một cái, hít
sâu một hơi, "Tôi chỉ là cảm
thấy, tuy rằng bọn họ là
không đúng, nhưng, anh
cũng biết một khi người bị
viết vào sổ đen, tương
đương với bị tước đoạt
quyền lợi tìm việc.

Bọn họ
đều phải kiếm sống, như
vậy đối bọn họ mà nói là
không công bằng."

Thanh âm câu cuối càng
ngày càng nhỏ, bởi vì cô có
thể rõ ràng cảm giác được,
ánh mắt Đường Liệt tức giận
đã bắt đầu nổi lên
Một đoạn thời gian thật đài,
bên trong một mảnh im
lặng.

Mọi người ngay cả hô
hấp cũng không dám.

Phía
dưới mọi người khiếp sợ
nhìn nữ nhân nhu nhược có
dũng khí cùng Đường Liệt
tranh luận, mà Đường Liệt
lại bởi vì cô gái trước mắt
này sắc mặt hơi hơi run rẩy
một chút.

Hừ!

Cô thật đúng là quá tốt !

Cư nhiên vì vài tên không
biết sống đến cầu anh?

Đường Liệt hung hăng nhìn
nữ nhân trước mắt, khóe
mắt co rúm.

Lời anh nói, trường hợp gì
bất luận kẻ nào cũng không
dám công khai kháng nghị,
cư nhiên nữ nhân này dám
xúc phạm uy nghiêm của
anh!

Nhậm Tuyết Nhi một cử
động cũng không dám, tay
nhỏ bé cầm quần áo hơi hơi
run.

Xong rồi!

Cô đã chọc giận
anh!

Tuy rằng chính cô cũng
không hiểu được anh vì đâu
mà tức giận , nhưng theo
ánh mắt anh trừng qua, cô
có thể rõ ràng cảm giác
được anh tức giận mãnh liệt
đến mức nào!

Đường Liệt đột nhiên đứng
lên, trầm giọng nói: "Tan
họp!"

Liền đi nhanh rời
phòng họp.

Lúc đi ra cửa
văn phòng, thanh âm lạnh
như băng vang lên: "Nhậm
trợ lý đến văn phòng tôi đến
một chuyến."

Cùng với chỉ lệnh cuối cùng,
dường như có người hít một
ngụm khí lớn, rốt cục cũng
dỡ được cảm giác khẩn
trương.

"Nhậm trợ lý, vất vả cho cô
rồi ."

Người ngồi bên Nhậm
Tuyết Nhi có chút bất đắc dĩ
lắc đầu.

Nhậm Tuyết Nhi khóe miệng
cười cười, trong lòng biết
đây là dấu hiệu của bão
táp...
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 3


Bên ngoài văn phòng tổng
tài, tất cả mọi người đều
làm việc đến sức đầu mẻ
trán, ở chỗ làm việc rộng
lớn như vậy, vẫn như cũ
nhìn đến dòng người lui tới,
mỗi người đều vội vàng làm
xong công việc, ai cũng sẽ
không chú ý tới, ngay tại
cách bọn họ không xa, tổng
tài Đường Liệt trong văn
phòng, một tiểu bạch thỏ
chịu đủ loại khi dễn của sói
hoang.

Cửa sổ cao cấp che khuất
đại bộ phận ánh sang bên
ngoài, ánh sang mỏng manh
theo rèm cửa sổ trong khe
hở chiếu vào.

"A...

A..."

Hai tay bị trói ở
trên sô pha, Nhậm Tuyết
Nhi phát ra thở dốc dồn
dập, cặp đùi trắng noãn
rộng mở cũng không tự chủ
liên tiếp mở bụng, đơn giản
là hai ngón tay đang trong
cơ thể cô tàn sát bừa bãi,
khống chế toàn bộ thần kinh
của cô.

Nhậm Tuyết Nhi trên người
Đường Liệt, lưỡi linh hoạt
lưỡi true đùa nhũ hoa.

Anh
dùng lực hút, trêu đầu nhũ
hoa.

"Bảo bối, đã ẩm ướt như vậy
sao."

Anh chuyển đọng hai
ngón tay đang trong cơ thể
cô, cảm giác từ trong cơ thể
cô tuôn ra dục triều phối
hợp cùng ngón tay của anh
phát ra thành âm dâm mỹ.

Anh dùng ngón cái ngăn
chận âm hạch của cô, lặp lại
xoa nắn ma sát, không
ngừng kìm, kỹ xảo cao minh
làm dưới thân Tuyết Nhi
phát ra càng mạnh liệt thở
dốc cùng thét chói tai.

"Không...

Không cần...

Cầu
anh...

Em chịu không nổi...

A...

A a..."

Cô hút một ngụm
khí, cô căn bản là không
phải đối thủ của anh.

Đường Liệt từ trong cơ thể
cô rút ra ngón tay, cũng
đem ngón tay dính đầy dịch
ẩm ướt thâm nhập vào
miệng cô, mang theo biểu
tình đùa bỡn nhìn cô hút
ngón tay mình, ánh mắt
đãng tứ tà khí.

"Bảo bối, em nếm thử tư vị
khát vọng của anh."

Anh ôn
nhu nói.

Anh xoay người nâng than
thể của cô, dùng sức tách
hai đùi của cô, làm cho nơi
riêng tư ướt sũng chống lại
hạ phúc nam tính của anh,
sau đó anh rất nhanh kéo
khóa quần, phóng thích
chính mình dâng trào, dùng
sức thả hung hăng đem
phúc hạ nóng thiết xuyên
vào chỗ sâu nhất của cô.

"A -!"

Tiếng thét điên cuồng
chói tai lập tức phát ra
trong văn phòng.

Tuyết Nhi
đùi run run ở trên thắt lưng
của anh, lại tìm không thấy
điểm chống đỡ.

Đường Liệt không chút do
dự đem hai chân thon dài
của Tuyết Nhi danbs chặt
trên lưng anh, trong nháy
mắt mông liền triển khai
động tác, hai tay nắm giữ
vòng eo của cô, một lần lại
một lần thẳng đảo nhập vào
trong cơ thể cô.

"A...

Liệt...

Rất... rất nhanh ...

A..."

Cô run giọng cầu xin ,
hai mắt xinh đẹp đáng
thương nhìn phía anh, hai
đồng tử thủy tinh chứa
đựng một tầng nước.

"Anh thích em bộ dáng dưới
thân."

Đường Liệt hướng tới
da thịt tuyết trắng phun khí,
tựa tiếu phi tiếu ngẩng đầu,
hai mắt tinh quang bức
người gần gũi nhìn cô, "Em
không nên có dũng khí công
khai kháng cự anh?"

Nhậm Tuyết Nhi bị dục hỏa
hừng hực nam tính của anh
va chạm khóc không ra nước
mắt, căn bản không biết
nên trả lời vấn đề của anh
như thế nào.

"Em, Em không có...

A!"

"Nói dối."

Anh trừng phạt
hai vú của cô, ngón cái cùng
ngón trỏ bỗng nhiên nắm
đỉnh mẫn cảm, đùa bỡn."

Vừa rồi ở mọi người trước
mặt mọi người chỉ trích
anh, hiện tại như thế nào
không nói?"

Nhậm Tuyết Nhi không tự
chủ được hút không khí, tay
nhỏ bé khoát lên trên vai
rộng lớn của anh, tưởng đẩy
được anh, khí lực như con
kiến.

"Em...

Em chỉ là cảm thấy
bọn họ rất đáng thương...

A
... !"

Đường Liệt nghe được trả lời
của cô, lại hung hăng đỉnh
tiến.

Nhậm Tuyết Nhi hô
hấp càng ngày càng dồn
dập, cô tái nhợt mặt bản
thân bị dần dần đưa lên
cao, nhiệt độ cơ thể nhuộm
thành màu hồng, búi tóc tao
nhã cũng buông ra, sợi tóc
mềm mại làm tô đậm khuôn
mặt tinh xảo, đẹp làm cho
nam nhân tâm động lại càng
động hơn.

Anh cũng là một nam nhân
bình thường, cũng sẽ bởi vì
mị lực của cô mà tâm động.

Nhưng anh tức giận, nữ
nhân ở trong lòng anh thở
gấp cư nhiên dám bởi vì
nam nhân khác mà cùng anh
nói chuyện!

Được rồi, anh thừa nhận, cô
phản kháng đối với anh căn
bản không đáng nhắc tới,
nhưng hắn cũng không biết
vì sao, nghĩ đến cô vì người
khác mà cùng anh lý luận,
khuôn mặt nhỏ nhắn bên
trên tràn đầy khẩn trương
lại một bộ dáng bất khuất,
cô có biết hay không cái
dạng này cảu cô có bao
nhiêu mê người, mà nữ
nhân không biết trời cao đất
rộng này cư nhiên dám ở
trước mặt nhiều nam nhân
lộ ra vẻ mặt mê người như
vậy!

Càng nghĩ càng giận, anh
nhìn tiểu nữ nhân ở dưới
thân rên rỉ, khuôn mặt xinh
đẹp quật cường lại yếu ớt,
ánh mắt Đường Liệt thâm
trầm.

Cô là tình nhân dài nhất, lâu
nhất trong danh sách của
anh, theo anh suốt ba năm.

Tuy rằng ngay từ đầu chỉ là
vì cô nhất thời xông tới thấy
anh đang làm tình nhìn thấy
con thỏ nhỏ ánh mắt chịu
đủ kinh hách mà muốn trêu
cợt cô, liền đem cô ở bên
anh, nhấm nháp khẩu vị
không chút true đùa.

Không
nghĩ tới sau khi ở với cô,
thường nêm tự vị ngọt lành
của cô, anh liền không
muốn xa rời hương vị này.

Lấy diện mạo cùng bối cảnh
của anh, có rất nhiều nữ
nhân cam tâm tình nguyện
vì anh mà hai chân ra, chờ
anh đến phát tiết, nhưng
đổi qua từng người, anh
cảm thấy đần độn vô vị,
cũng chỉ có cô, mới có thể
khiến cho anh nổi lên hứng
thú cùng "Tính thú" .

"Anh phát hiện..."

Anh âm
điệu trầm thấp, khởi động
nửa người trên, đem cô vây
ở trên sô pha dài, "Em càng
ngày càng thích hợp anh ."

Anh lạnh như băng cười,
làm cho cô không khỏi run
run.

"Tuyết Nhi..."

Anh gọi , cố ý
đong đưa phần eo nhẹ
nhàng va chạm vào hoa
huyệt của cô.

"Ngô...

Ân..."

Cô nhíu mi thở
phì phò, hai vú cao ngất
cuộn sóng, xuân thủy ướt át
lại không kiêng nể gì mà
tuôn ra.

"Tuyết Nhi, nhũ tiêm của em
lại hồng lại vừa cứng, anh
rất muốn nhấm nháp nó.

Em
ở câu dẫn anh sao?"

"Em không có..."

Cô nức nở ,
cả người phảng phất lửa.

Nhiệt độ cao liên tục hướng
lên đỉnh điểm, Nhậm Tuyết
Nhi mất lý trí, ngọn lửa vô
hình đưa cô đốt thành tro.

"Không có?"

Anh tà tà cười,
con người lưu chuyển kỳ dị,
"Bảo bối chỉ biết nói dối."

Nói xong, thắt lưng Đường
Liệt bắt đầu phóng đãng
luật động, lửa đạn toàn bộ
khai hỏa va chạm dưới thân
thể mềm mại.

"A, a, a..."

Mỗi một tiếng
nhộn nhạo tâm hồn Nhậm
Tuyết Nhi khéo léo chu môi,
nam nhân trừu sáp mỗi một
lần đều lực lớn như vậy,
nếu không anh bắt lấy vòng
eo của cô, nâng lên, không
ngừng đem cô hướng anh
cầu xin, cô sẽ bị lực bá đạo
kia đưa đến đỉnh điểm.

Rất kích thích, rất nóng, anh
muốn dung phương thức thô
bạo mà cuồng dã cô, căn
bản không hiểu che chở.

Anh cường hãn đoạt lấy
mêm mại nọt ngào mềm
mại của cô, đem đùi ngọc
thon dài của cô nâng đến
trên vai, bắt đầu một trận
kịch liệt.

Nhậm Tuyết Nhi khóc kêu,
trong cơ thể mật thủy lien
tục xuất ra, anh quá lớn,
cũng làm cho anh đang
trong thân thể mềm mại của
cô, không ngừng phát ra
thanh âm làm người ta thẹn
thùng vạn phần.

"Liệt...

A...

A..."

Cô bất lực
kêu tên của anh, rơi lệ càng
nhiều, cao trào tập kích
thích cô, làm cho bản thân
cô bất lực run rẩy.

"Bảo bối, còn không chấm
dứt, người nói dối sẽ bị
trường phạt."

Thanh âm của
anh càng ngày càng thấp,
nhiệt khí phất qua da thịt
bởi vì tình dục mà phiếm
hồng.

"Ô...

Không cần..."

Cô van
xin, run run vẫn đang tiếp
tục , bắt tại trên vai anh,
chân vô lực buông xuống,
giống như búp bê khí lực bị
biến mất, chỉ có thể để anh
đùa nghịch.

"Không cần?

Tuyết Nhi của
anh, em như vậy là không
ngoan."

Lời nói của anh
mang theo ý cười, vùi vào
giữa hai chân cô tốc độ
càng dâng trào, sửa lấy nội
dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu,
trước tiên lui ra một chút,
vừa mạnh mẽ thẳng tiến.

Anh liếm cắn lỗ tai của cô,
thống khoái đầm đìa mê
người trong thân thể của cô
phát tiết tinh lực.
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 4


Ở gần anh thì tổn thương
càng lớn.

Rời anh đi liền đau lòng
không nhịn được.

"Thật xuất sắc ~~!

Đường
tổng quả thực là cực phẩm
nam nhân ~!"

Nói trên thế
giới này tốc độ truyền bá
nhanh nhất là gì, đương
nhiên là tin tức bát quái.

Bát quái không chỗ không ở,
không đơn giản là giải trí
bát quái, liền ngay cả tin
tức nhân vật thương giới
cũng là bát quái bay đầy
trời.

Đường Liệt, là đối
tượng để bát quái, miột
người đàn ông độc thân
hoàng kim.

"Đường tổng nữ nhân bên
người không phải chính là
ngôi sao người mẫu Đương
Hồng sao, người xinh đẹp
vóc dáng cũng xinh đẹp ~ "
Thời gian rảnh rỗi, trong
văn phòng, liền có thể nghe
thấy đàm luận như vậy.

Nhậm Tuyết Nhi vùi đầu
đánh báo cáo, nhưng lỗ tai
sớm bay đến chỗ tin tức bát
quái.

Làm tình nhân bí mật của
Đường Liệt ba năm, quan hệ
bọn họ đương nhiên không
ai biết.

Điểm ấy, cô so với ai
khác đều rõ ràng, ngay từ
đầu, có lẽ là chính mình,
cùng Đường Liệt dây dưa
không dứt cùng cô dung hết
khí lực.

Nhưng sau này, lòng của
cô...

Nhậm Tuyết Nhi cắn môi,
mày nhíu lại.

Đúng vậy, lòng của cô, có
phải hay không ở mỗi lần bị
Đường Liệt mãnh liệt giữ lấy
lại hạ xuống?

Không không không, Nhậm
Tuyết Nhi liều mạng lắc đầu,
không được, thân thể đã cho
anh, Đường Liệt là người
không có tình cảm, cô so với
ai cũng rõ, làm sao có thể
thật lòng?

Cho dù hoàn toàn trả giá,
trở về cũng một than
thương tổn.

Bọn họ vốn
khác nhau một trời một vực.

Suy nghĩ lại bay tới tin tức
bát quái, đúng vậy, nữ nhân
bên người Đường Liệt, so
với cô tốt hơn, so với cô
xinh đẹp hơn, cô có tư cách
gì cùng bọn họ đánh đồng?

Nghĩ như vậy , tốc độ đánh
chữ trên tay dần dần chậm
lại.

Ởchung với nhau, Đường
Liệt cũng sẽ có bạn gái khác.

Cô chỉ im lặng khi Đường
Liệt cần thì cứ lấy.

Cô không
biết như vậy cô có thể
chiếm được một chút vị trí
trong Đường Liệt hay không.

Nữ nhân vĩnh viễn so với
nam nhân động tình nhanh
hơn, mà nam nhân, vĩnh
viễn so với nữ nhân khó mà
động tình.

Ví dụ như cô, cũng không
biết khi nào đã động tâm.

Mà Đường Liệt, vẫn như cũ
là một người phóng đãng
tâm không kềm chế được.

"Đinh... !"

Tiếng chuông điện
thoại làm cô tỉnh lại.

"Xin chào!

Tôi là trợ lý tổng
tài."

"Buổi tối 7 giờ cùng anh
tham gia tiệc."

Thanh âm
nam tính trầm ổn truyền
qua điện thoại.

"Vâng, vâng."

Nhậm Tuyết
Nhi vội vàng trả lời.

Tâm tư
run mạnh lên.

"Tan tầm chúng ta cùng
nhau đi."

Nói xong, liền tắt điện
thoại, truyền đến thanh âm
tít tít.

Quả nhiên là người không
động tâm, từ đầu tới đuôi
đều chỉ có cô...

Nhậm Tuyết Nhi không tiếng
động thở dài.

Bắt đầu tiếp
tục trên tay công tác, có lẽ
hiện tại chỉ có không ngừng
làm việc mới có thể đem
tâm tư dời đi một chút đi.

Trời ạ!

Bước ra khỏi xa, Nhậm
Tuyết Nhi đã bị biệt thự
xinh đẹp trước mắt làm cho
rung động !

Này, này, này quả thực
chẳng khác cung điện hoàng
gia!

Đá cuội phô ra hai bên,
toàn bộ các loại kiểu dáng
hoa cỏ thực vật đều có đủ,
mặc kệ là hoa hướng dương,
cúc Ba Tư, hoa hồng, Violet,
đều nở rực, ở trong này
giống như phân mùa, hoa
cỏ đều diễm lệ như vậy.

Ở giữa còn có một đài phun
nước mang phong cách Âu
Châu.

Biệt thự ở phía sau
đài phun, theo ánh sang tỏa
ra, quả thực làm cho biết
thự lóe ra đẹp lạ thường.

Dọc theo đường đi, nữ nhân
bên người liền không ngừng
hết nhìn đông tới nhìn tây,
son phấn trên mặt càng
thêm có vẻ hào quang bắn
ra bốn phía.

Đường Liệt
nhìn nhìn Nhậm Tuyết Nhi
bên người, cô cười khóe
miệng khẽ nhếch lên bộ
dáng thật muốn làm cho
người ta một ngụm ăn vào.

Không khỏi nhớ tới bộ dáng
cô buổi chiều hôm nay ở
trong văn phòng, nói thật,
anh không thích.

Đi vào, trang sức hoa lệ
trong đại sảnh càng thêm có
vẻ phú quý vô cùng.

Theo Đường Liệt tiến vào,
ánh mắt toàn hội trường
đều nhìn tới, nam nhân
trong mắt mang theo cung
kính cùng sợ hãi, nữ nhân
mang theo ngưỡng mộ cùng
dục vọng.

Không biết tại sao, Nhậm
Tuyết Nhi theo bản năng
cảm giác được trừ bỏ ánh
mắt bên ngoài như vậy, còn
có mang theo địch ý nồng
đậm.

Giống như muốn đem
cô ăn sống.

Cảm giác được người bên
cạnh bất an, Đường Liệt trên
mặt lạnh lung hơi nhu hòa
chút, đối với người bên
cạnh nói: "Nắm chặt tay anh
sẽ không sợ hãi nữa."

Nhậm Tuyết Nhi mặt đỏ gật
gật đầu.

Lẳng lặng nắm tay
Đường Liệt cánh tay.

Đột
nhiên trong lúc đó cô cảm
thấy đặc biệt an tâm, giống
như dựa vào có thể che chở
được thương tổn.

"Đường tổng đại giá quang
lâm thật sự là làm cho tôi
thụ sủng nhược kinh!"

Một
nam nhân xấp xỉ tuổi cùng
Đường Liệt đi ra trước mặt
bọn họ, mỉm cười cùng
Đường Liệt chào hỏi.

Namnhân này chính là chủ
nhân của bữa tiệc, Thiệu
tổng tập đoàn Hoa Vũ, cũng
là bạn bè hợp tác với Đường
Liệt.

"Thiệu tổng mở tiệc Đường
Liệt tôi làm sao có thể
không được hân hạnh đón
tiếp?"

Đường Liệt giơ lên
chén rượu cùng hắn chạm
vào.

"Vị tiểu thư mỹ lệ này là..."

Thiệu tổng ánh mắt rơi
xuống nữ nhân bên người
Đường Liệt.

"Trợ lý của tôi."

Đường Liệt
không thích người khác nhìn
chằm chằm mình xem gì đó,
"Xin lỗi anh."

"Mời."

Thiệu tổng cũng
không phải là người không
thức thời, đợi bọn họ đi rồi,
Thiệu tổng khóe miệng cười
thật to.

Xem ra, Đường Liệt
cùng trợ lý của hắn quan hệ
không bình thường.

Vừa
mới hắn cũng chỉ là liếc
nhìn vị tiểu thư một chút,
ánh mắt Đường Liệt liền tỏ
vẻ ra bất khoái, không biết
nếu có người đối vị tiểu thư
này động tay đông chân
hoặc là làm ra chuyện tình,
không biết Đường Liệt sẽ
phản ứng như thế nào.

"Đường tổng, tùy tiện rời đi
như vậy, không tốt lắm
đâu?"

Đi không xa, Nhậm
Tuyết Nhi nhỏ giọng nói.

"Ở một mình cùng anh thì
gọi Liệt."

Đường Liệt dừng
lại cước bộ, "Anh nghĩ làm
gì, ai cũng không ngăn cản
được."

"Liệt..."

Nhậm Tuyết Nhi cúi
đầu, nhỏ giọng gọi anh.

"Em đang câu dẫn anh sao?"

Đường Liệt cúi đầu trêu, sắp
hôn lên môi cô liền dừng
lại.

"Em, em không có, là anh
muốn em kêu tên của anh."

Nhậm Tuyết Nhi xoay đầu
sang hướng khác, nhưng
Đường Liệt sớm dùng bàn
tay to nắmđầu của cô, sét
đánh không kịp hôn lên tai
cô.

Đắc ý dào dạt nhìn cô bộ
dáng thất kinh.

"Liệt, anh..."

Nhậm Tuyết Nhi
cũng không giống Đường
Liệt bình thường dường như
không có việc gì, sợ không
cẩn thận bị người chung
quanh nhìn thấy.

Vậy thì
quan hệ bọn họ không phải
đã bị tiết lộ sao?!

"Anh thích nhìn bộ dáng em
như vậy."

Đường Liệt lộ ra
một nụ cười lớn.

Lập tức,
Nhậm Tuyết Nhi không biết
nên phản ứng như thế nào.

Chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

Cô chưa bao giờ biết Đường
Liệt cười rộ lên lại đẹp như
vậy.

Hơn ba năm sống cùng, anh
rất ít cười, cho dù là cười,
cô cũng có thể cảm giác
được kia không phải là thật
sự.

Nhưng là lần này, trên
mặt anh tươi cười giống
như là theo sâu trong nội
tâm phát ra.

Làm cho anh
cả người nét mặt đều toả
sáng.

"Đường tổng, chúng ta có
thể nói chuyện được
không?"

Không biết khi nào
một nam nhân xuất hiện
bên người bọn họ, đánh vỡ
không khí bọn họ.

Đường Liệt xoay mặt lại thay
bằng bộ dáng băng lãnh,
công đạo : "Ở chỗ này chờ
anh."

Nóixong, liền cùng nam
nhân kia đi đến chỗ dành
cho khách.
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 5


Nhậm Tuyết Nhi chán đến
chết đứng ở chỗ nghỉ, cầm
trong tay một chiếc cốc tinh
xảo chân dài, bên trong có
màu nâu nhạt, vừa thấy là
biết là thứ tốt nhất để uống
rượu đỏ.

Cô một chút uống vào, cái
miệng gợi cảm phấn nộn
nhỏ nhắn kề sát cốc, ánh
mắt tròn tròn không ngừng
chuyển động , giống như
một đứa trẻ nhìn quanh bốn
phía.

Lễ phục màu thủy lam
bao lấy thân mình khéo léo
lộ ra bộ ngực tuyết trắng,
theo tầm mắt dời đi mà
nghịch ngợm đong đưa .

Bộ dáng như thế này giống
như cảnh tượng thiên sứ rơi
xuống nhân gian, tất cả đều
rơi vào tầm mắt của Đường
Liệt và khách nhân.

Nam nhân khóe miệng lộ ra
một chút tà ác cười, bộ
dáng trầm ổn yên lặng
không một tiếng động đi tới
phía sau Nhậm Tuyết Nhi.

"Liệt thật lâu nha ~~ " Nhậm
Tuyết Nhi nhàm chán oán
giận .

Cái miệng nhỏ nhắn
giơ lên.

"Mới rời đi một chút, em đã
nhớ anh ?"

Hơi thở nam tính
nháy mắt bao phủ cô.

Nhậm Tuyết Nhi cả kinh,
quay đầu thấy được mình
đang trong vòng tay của
Đường Liệt.

Bởi vì ánh sang
duyên cớ, cả người Đường
Liệt giống như được phủ bởi
một viềng vàng, rất anh
tuấn, giống như thiên thần
Apollo.

Trong nháy mắt, khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ lên Nhậm
Tuyết Nhi chỉ cúi đầu không
dám nhìn anh, sợ hãi bị đôi
mắt lợi hại của anh nhìn
thấy sự khẩn trương của cô.

Đường Liệt nhẹ nhàng cười,
một tay kéo Nhậm Tuyết Nhi
nhỏ bé, dùng thanh âm vô
cùng gợi cảm nói: "Anh
mang em đi một nơi."

"Liệt...

A, nhẹ một chút, em
chịu không nổi ..."

Tiếng rên
rỉ mềm mại trong rừng cây
u ám truyền đến, ánh trăng
đêm khuya sáng ngời từ
trên cao chiếu xuống, có thể
thấy ở trong rừng cây có
một nam nhân khôi ngô
cường tráng cùng với nữ
nhân thân thể tuyết trắng
mềm mại phát ra âm thanh
phóng đãng.

"Thả em. . .

A. . .

Liệt...

A "
Phần eo của Nhậm Tuyết
Nhi bị Đường Liệt dùng bàn
tay to gắt gao ôm trụ, hai
tay vô lực chong61ng vào
than cây phía trước, nửa
người dưới bị cưỡng chế mà
nâng lên, toàn bộ thân mình
theo phía sau va chạm mà
bất lực trước sau rất nhanh
di động.

"Bảo bối, em bộ dạng này
thực làm cho người ta máu
nóng sục sôi."

Đường Liệt ở
bên tai cô khẽ cắn, đưa cô
tới từng trận thấp suyễn.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ
nhắn của Nhậm Tuyết Nhi
bên trên mang theo nước
mắt bất lực cùng kích tình
mừng như điên, khoái cảm
làm cho cô thở dốc không
nổi, nhưng cô lại không
ngừng được.

Đường Liệt cúi đầu cười khẽ,
dưới thắt lưng làm một
động tác làm cô ngượng
ngùng mà càng thêm hưng
phấn.

Một bàn tay to thoải mái
ôm lấy hạ thân như muốn
xụi lơ của cô, anh tùy ý
chạm vào hoa huyệt ẩm
nóng để an ủi cuồng dã dục
vọng của chính mình.

Đường
Liệt buộc Nhậm Tuyết Nhi
quay đầu nhìn anh, hôn lên
cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Anh ở trong miệng nhỏ
thăm ấm áp của cô di động
cùng trêu chọc.

Mãnh liệt khô nóng làm cô
toàn thân đều mệt mỏi, mặc
anh điều chỉnh xâm chiếm
tư thế của cô, làm cho môi
anh hôn lên cô, bàn tay to
của anh ở trên lưng cô âu
yếm, mỗi một đụng chạm
đều giống dẫn theo điện,
khoái hoạt lại làm cho cô
bất lực run run.

"Liệt..."

Cơ hội thở dốc,
Nhậm Tuyết Nhi tê dại kêu
tên Đường Liệt.

Tuyết Nhi thập phần mẫn
cảm, toàn thân run run, anh
mỗi một cái vuốt ve đều có
thể gây cho cô vô cùng
khoái hoạt, nam tính thỏa
mãn cùng kiêu ngạo làm
cho anh tâm tình rất tốt.

Đường Liệt ngược lại đem
bàn tay to chuyển dời đến
bộ ngực mềm mại của Tuyết
Nhi, đột nhiên hung hăng
bắt lấy nhũ tiêm hơi hơi
đứng lên.

"Liệt...

A...

Người ta không
cần..."

Nước mắt chảy xuôi
không ngừng, quá nhiều
kích tình, Nhậm Tuyết Nhi
khóc lắc đầu, trong thân thể
khoái hoạt chồng chất đến
cực điểm, lám cho cô không
thể chịu được .

"Bảo bối, em quá nhạy cảm,
thực làm cho anh không
nghĩ buông em ra."

Đường Liệt cười khẽ, dùng
sức đùa bỡn mềm mại của
cô, bàn tay to ở trên hai cái
tuyết phong không ngừng
làm ra kích tình, tay còn lại
kia theo con đường quen
thuộc hạ xuống, vuốt ve hoa
hạch đến sung huyết, dùng
sức chạm vào!

"Không... !

Liệt, không cần...

Không cần!"

Chịu không nổi
nhiều kích tình Tuyết Nhi
không được cầu xin.

Anh cười, dùng sức tiến đến
chỗ sâu nhất mẫn cảm của
cô, lúc cô thét chói tai bỗng
nhiên anh vỗ thật mạnh vào
mông xinh đẹp của cô.

"A..."

Đau đớn khiến cho kịch
liệt khuây khoả, gay cấn
hưng phấn bắt thần trí cũa
cô, cô kêu lên, hôn mê ở
trong khũy tay của Đường
Liệt.
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 6


Từ bữa tiệc không biết bị
Đường Liệt điên cuồng giữ
lấy, khi tỉnh lại đã là trên
giường lớn, ánh nắng ấm áp
theo cánh cửa thủy tinh bên
ngoài chiếu vào, chiếu lên
trên tấm da nõn nà của
Nhậm Tuyết Nhi, trên da thịt
kia còn lưu có dấu hôn thật
sâu của Đường Liệt.

Thật lâu sau, Nhậm Tuyết
Nhi mở hai mắt, bên trong
không có một bóng người,
quay đầu, bên cạnh đèn bàn
ở đầu giường, có một tờ
giấy nhỏ.

Anh phải đi họp, hai tuần.

Đường Liệt lúc ở bữa tiệc đã
cùng người khác hợp tác,
xuất ngoại để họp, phải đến
hai tuần mới trở về.

Nhậm
Tuyết Nhi là trợ lý bên người
Đường Liệt , nếu người lãnh
đạo trực tiếp đi họp, cô
đương nhiên sẽ được nghỉ.

Chính là hai tuần này cô
được phải làm gì?

Đường
Liệt cũng không ở bên cô...

A!

Cô rốt cuộc là làm sao
vậy?

Nhậm Tuyết Nhi đột
nhiên phát hiện, hiện tại
chính mình chẳng những
không giống như trước
không hề kháng cự Đường
Liệt, ngược lại...

Ngược lại
đôi khi lại còn nhớ tới đụng
chạm của anh...

A, trời ạ!

Nhậm Tuyết Nhi
che khuôn mặt nhỏ nhắn,
hay là, hay là lòng của cô
đã...

Không, không được, Đường
Liệt hiện tại chỉ là tham
luyến thân thể của cô, đến
một ngày anh chán cô, vô
luận như thế nào, cũng
không thể đem tâm đặt lên
cô.

Cô đã là món đồ chơi
trong tay Đường Liệt, tâm
không bao giờ động.

Vì không muốn làm cho
chính mình suy nghĩ miên
man, Nhậm Tuyết Nhi đành
phải đi ra hiệu sách gặp
bạn.

Hiệu sách là của một người
bạn thời đại học của cô -
Ngô Cùng Chính .

Lúc học
đại học, Ngô Cùng Chính là
đệ thử của người phụ trách
thư viện, cậu ấy thích đọc
sách, càng thích sưu tập
thư, không nghĩ tới sau khi
tốt nghiệp đại học, cậu ấy
mở một hiệu sách cho bản
thân.

Hôm nay, Nhậm Tuyết nhi
đến chỗ của Ngô Cùng
Chính, cũng là muốn hỗ trợ
cho Ngô Cùng Chính, không
biết có thể hay không,
không nghĩ tới Ngô Cùng
Chính không nói hai lời liền
đồng ý .

Nhậm Tuyết Nhi cảm ơn,
quyết định không nhận tiền
lương, coi như là giúp đỡ
bạn bè .

Ngô Cùng Chính cũng không
nói nhiều, cười ha ha liền
đáp ứng.

Nhậm Tuyết Nhi chủ yếu là
sửa sang lại một ít thư trên
giá, đem chúng bỏ lại vị trí
cũ, đôi khi đến phụ trách ở
thu ngân, công việc rất đơn
giản, nhưng đối với Nhậm
Tuyết Nhi mà nói giống như
một công việc mới mẻ,
chẳng những thuận buồm
xuôi gió, mà đã dần thấy
thích .

Những người đến đây đều là
người thích đọc sách hơn
nữa có thể nhất tu dưỡng
văn hóa, Nhậm Tuyết Nhi
trời sinh diện mạo xinh xắn,
có nhiều người thích, rất
nhiều người thấy cô đều
mỉm cười, như bạn bè quên
biết đã lâu.

Vài ngày sau, Nhậm Tuyết
Nhi đối với công việc này
cực kỳ vừa lòng.

"Tuyết Nhi, giúp mình đem
này bản 'thiết kế nghệ thuật'
này đặt ở trên giá hàng khu
nghệ thuật nhé."

Sách mới vừa đến, Ngô Cùng
Chính vội vàng sửa sang lại.

Hắn cầm ra một quyển sách,
đưa cho Nhậm Tuyết Nhi.

Người đến lúc này không
nhiều lắm, Nhậm Tuyết Nhi
đi qua hỗ trợ, đón lấy.

Cô dựa theo lời của Ngô
Cùng Chính đem quyển sách
đến vị trí thích hợp, Ngô
Cùng Chính nhìn thấy cười
nói: "Không nghĩ tới cậu đối
với sách lại có điểm tiếp thu
nhanh như vậy, so với các
học sinh làm part-time
nhanh hơn nhiều."

"Vậy à, mình chỉ là thích mà
thôi."

Bị Ngô Cùng Chính nói
như vậy, Nhậm Tuyết Nhi
ngược lại không biết nói
như thế nào cho phải.


chút mặt đỏ cúi đầu.

Ngô Chình Chính ha ha cười:
"Nếu không cậu chính là giết
thời gian, mình còn muốn
mướn cậu nữa đấy."

Nhậm Tuyết Nhi cười đạn
không nói.

Lúc này, chuông cửa vang
lên, Nhậm Tuyết Nhi theo
bản năng nói: "Mời vào!"

Nhưng, nụ cười liền dừng
lại trên môi.

Đường Liệt mặt lạnh lùng,
tây trang chỉnh tề, nhìn qua
thực mỏi mệt, nhưng trong
mắt lửa giận đang thiêu đốt
chứng tỏ anh hiện tại chỉ
không đơn giản tức giận mà
là phi thường tức giận.

Nhậm Tuyết Nhi tuy rằng
không biết anh vì sao lại tức
giận như vậy, cô lui về phía
sau vài bước.

Đường Liệt thấy cô sợ hãi lui
về sau, tâm tình lại xuống
đén cực điểm.

Thực ra cuộc họp anh đã rút
ngắn thời gian đến ngắn
nhất trong vài ngày, trong
lòng khẩn cấp muốn nhanh
trở về gặp bảo bối của anh.

Anh nhớ đến thân thể mềm
mại cùng dộ ấm của cô, nhớ
đến mùi vị sạch sẽ thơm
mát của cô.

Nghĩ đến liền
khẩn cấp đón chuyến bay
sớm nhất.

Vừa xuống máy bay anh liền
gọi điện thoại về nhà, không
nghĩ tới, quản gia thế nhưng
lại nói nữ nhân làm cho anh
mong nhớ ngày đêm thế
nhưng lại không có ở nhà
chờ anh, mà chạy đi làm
việc?!

Anh liền lệnh cho lái xe hoả
tốc tới chỗ cô làm việc,
không nghĩ tới, vừa vừa
xuống xe liền nhìn đến cô
cùng nam nhân khác tình
chàng ý thiếp.

Nháy mắt lửa giận ập đến,
nhìn thấy cô bởi vì sợ anh
lại càng đổ thêm dâu vào
lửa!

"Liệt...

Anh, như thế nào trở
lại?"

Nhậm Tuyết Nhi cố
gắng không để ý đến tức
giận của anh, vẫn có chút
hoảng hốt hỏi.

Thân ảnh cao lớn của Đường
Liệt có chút cứng ngắc,
miệng không nói lời nào.

Nhậm Tuyết Nhi có chút xấu
hổ, không dám tiến lên
cũng không dám lui về phía
sau.

Bởi vì vừa rồi cô rõ
ràng nhìn thấy khi cô lui về
phía sau trong mắt Đường
Liệt lại có xúc động muốn
giết người.

Một bên Ngô Cùng Chính
cũng không rõ chân tướng,
càng không biết người đàn
ông này tới làm gì, nhưng
thực rõ ràng, người đàn ông
khôi ngô này là quen biết
Nhậm Tuyết Nhi .

Chắc là
bạn bè, Ngô Cùng Chính
nghĩ vậy (anh ý coi anh là kẻ
thù đó).

Vì thế, Ngô Cùng Chính giơ
tay lên chào hỏi: "Xin chào,
tôi là Ngô Cùng Chính!"

Căn bản chỉ muốn giảm bớt
không khí căng thẳng,
nhưng Đường Liệt lại không
đẻ vào mắt, Ngô Cùng Chính
xấu hổ cười cười, thu hồi
tay mình đang giơ lên.

"Liệt..."

Nhậm Tuyết Nhi thở
nhẹ.

Đường Liệt bình
thường tuy rằng đối người
xa lạ cũng là xa cách ,
nhưng phương diện lễ nghĩa
chưa bao giờ bất
thường."

Người này là bạn
học của em, em chỉ là ở bên
cạnh giúp đỡ ...!"

Không đợi Nhậm Tuyết Nhi
nói hết lời, Đường Liệt liền
một phen ôm lấy cô hướng
ngoài cửa đi đến.
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 7


Chiếc xe thể thao Ferrari
bão táp chạy trên đường,
mặt Đường Liệt âm lãnh làm
cho Nhậm Tuyết Nhi một
câu cũng không dám nói, cô
cho tới bây giờ chưa thấy
qua Đường Liệt như vậy,
trong lòng có bao nhiêu sợ
hãi.

Tuy nói hiện tại không phải
là thời kìa cao điểm, xe
không phải nhiều, nhưng
đây là ở trong nội thành ,
cho nên mặc dù không phải
thời kì cao điểm, những xe
lui tới khong thiếu, Đường
Liệt chạy như bão táp,
Nhậm Tuyết Nhi ngồi bên
cạnh cảm thấy rất nguy
hiểm sợ hãi, sắc mặt trắng
bệch.

Nhưng trong lòng lại không
biết Đường Liệt là bởi vì sao
mà tức giận, cũng không
dám nói chuyện hoặc phát
ra âm thanh chọc anh, cứ
như vậy gắt gao cắn môi,
tay chỉ năm lấy cửa xe.

Đường Liệt thỉnh thoảng
ngắm nhìn qua Nhậm Tuyết
Nhi sắc mặt xám trắng run
run, thấp rủa một tiếng,
"Đáng chết!"

Lập tức chạy xe chậm lại,
làm cho chiếc Ferrari mà
chạy, chậm rãi hướng đường
về.

Trở về nhà, Đường Liệt
không nói hai lời lôi kéo
Nhậm Tuyết Nhi đi nhanh về
phía trước đi, Nhậm Tuyết
Nhi chỉ đi theo cước bộ của
anh cũng đã thực cố hết
sức, tay còn bị anh chặt chễ
nắm lấy, chỉ có thể bị động
đi phía sau anh.

Thật vất vả
mới đi vào phòng ngủ, còn
không kịp phản ứng đã bị
hung hăng đẩy ngã lên
giường lớn.

"A... ."

Nhậm Tuyết Nhi phát
ra thở nhẹ.

Thật vất vả khởi
động thân thể, nhìn về phía
Đường Liệt, "Liệt, anh làm
sao vậy..."

Đường Liệt phiền chán tháo
caravat, tầm mắt giống như
báo đốm gắt gao nhìn thẳng
Nhậm Tuyết Nhi, giống như
muốn đem cô xé ránh ra,
hơn nữa suốt đêm ngồi máy
bay, tinh thần thập phần
mỏi mệt, giờ phút này trong
mắt gắn đầy tơ máu, bộ
dáng nhìn qua thật muốn
dọa người.

"Liệt..."

Nhậm Tuyết Nhi theo
bản năng nắm chặt quần áo,
lui về sau.

Kết quả động tác vừa mới
phát ra, liền nghe thấy nam
nhân như sấm bàn rống
giận, "Em thử lui về sau
xem!"

Đường Liệt sải bước đi đến
trước mặt Nhậm Tuyết Nhi,
hai tay đạt lên người cô,
đem Nhậm Tuyết Nhi khóa ở
trong ngực mình, hai mắt
trừng cô, "Chết tiệt!

Anh
chẳng qua đi ra ngoài họp,
em liền dám câu dẫn người
khác!"

Nhậm Tuyết Nhi tựa hồ
không nghe theo tức giận
của anh liền phảm ừng nói,
"Em...

Em không có câu dẫn
..."

Nghe cô nói như vậy, không
chút để ý, nhất thời Đường
Liệt lửa giận thẳng vọt lên!

Nếu cô đối anh thừa nhận
sai lầm, nếu cô đối anh cầu
tha thứ, anh liền tha thứ
cho cô, nhưng!

Đường Liệt tức giận lan
tràn, cuồng vọng cúi người
hung hăng chà xát đôi môi
ngọt ngào của Nhậm Tuyết
Nhi!

"Liệt... !

Nhậm Tuyết Nhi có
chút kinh hoảng , bình
thường liệt tuy rằng muốn
rất kịch liệt, nhưng chưa
bao giờ sẽ mang theo tức
giận mà đến.

Nhậm Tuyết Nhi ở dưới thân
Đường Liệt giãy dụa, nhưng
trên thân thể chênh lệch
khiến cô giãy dụa căn bản
không có tác dụng.

Đường
Liệt không ngừng chà xát
môi cô, hai tay cũng giống
như mang theo lửa giận, xé
rách áo của cô, ba một
tiếng, trước ngực nội y liền
hiện ra, Nhậm Tuyết Nhi
muốn ngăn cản như lại bị
Đường Liệt giữ lấy!

"Liệt...

Không cần" Nhậm
Tuyết Nhi sốt ruột kháng cự
Đường Liệt, nhưng cô kháng
cự lại làm cho Đường Liệt
tức giận.

Đường Liệt đôi mắt trầm
xuống, "Như thế nào?

Hiện
tại mà bắt đầu chán sự
đụng chạm của anh?

Kia
người đàn ông kia thoạt
nhìn yếu đuối, không nghĩ
tới ngắn ngủn mấy ngày nay
lại khiến cho em quên ôm
ấp của anh, vội vã giãy trói
buộc của anh, em muốn anh
ta?

Anh nói cho em biết, chỉ
cần em còn là người của
anh, em cũng đường mơ
đến chuyện ấy!"

Đường Liệt tức giận đỏ hai
mắt, làm sao còn biết cái gì
thương hương tiếc ngọc,
bàn tay to càng không
ngừng ở trên người Nhậm
Tuyết Nhi nhào nắn, đến
chỗ nào tất cả đều là hỗn
loạn cùng phẫn nộ, không
giống bình thường âu yếm,
đây quả thật giống như địa
ngục!

Nhậm Tuyết Nhi chỉ cảm
thấy toàn thân đều đau đớn,
nhưng cô không biết nên
như thế nào ngăn cản
Đường Liệt.

Cô không ngừng
giãy dụa không ngừng kháng
cự, nhưng thân hình cường
tráng kia vẫn bất vi ở động
( ngồi im không nhúc nhích)
, vẫn như cũ làm theo ý
mình.

Ngay tại cô không biết làm
như thế nào, Đường Liệt đột
nhiên dừng động tác, một
tay mở hai chân Nhậm Tuyết
nhi đang mặc váy ngắn, một
tay cấp tốc phóng thích cực
đại chính mình, không nói
hai lời, một cái động thân,
hoàn toàn tiến nhập Nhậm
Tuyết Nhi khô cạn hoa hành!

"A... !

Đau...

Liệt, đau quá"
Không có gì liền tiến vào,
khiến cho hoa huyệt vốn
hẹp trong nháy mắt như bị
xé rách đau đớn.

Đường Liệt
muốn tuy rằng lại nhiềukịch
liệt, nhưng chưa bao giờ
từng làm cho cô thống khổ.

Đường Liệt luôn mồm chỉ
trích, lại không có một chút
đạo lý.

Rõ ràng là vì không
nghĩ không ở bên anh mà
nhớ đến đau lòng, cho nên
mới tìm một phần công việc
có thể giết thời gian để làm,
mà Ngô Cùng Chính rõ ràng
đã có vợ con, người một nhà
cuộc sống tốt đẹp , nhưng
mà anh cái gì cũng không
nghe, lập tức liền phán tội
của cô.

Giống nhau cô là
một nữ nhân vượt tường,
vậy lòng của cô đâu?

Cô có
trong lòng anh không?

Càng nghĩ càng ủy khuất,
hơn nữa trên thân thể đau
đớn, Nhậm Tuyết Nhi
thương tâm khóc lên.

Cảm giác mãnh liệt nhất
thời khiến cho Đường Liệt
thanh tỉnh lại, chờ anh ý
thức chính mình đang làm
cái gì, liền nhìn thấy người
nằm ở dưới thân bởi vì đau
đớn mà nhăn lại mày, còn
có trên mặt trắng bệch nước
mắt chảy xuống.

Nước mắt này, nhất thời làm
cho anh có loại cảm giác
đau lòng!

Đáng chết, anhn rốt cuộc
làm cái gì!

Cư nhiên lai
thương tổn cô?!

Đường Liệt không thể tin
được lý trí chính mình vì sao
vừa thấy cô gái này cùng
nam nhân khác tình chàng ý
thiếp liền toàn bộ sụp đổ ?

Anh gấp trở về không vì
cùng nữ nhân này nhơ
nhung sao?

Anh cố gắng
đem công việc đều trước
tiên hoàn thành không phải
là muốn trở về gặp cô sao?

Mà hiện tại chính mình rốt
cuộc đang làm cái gì?

Anh rốt cuộc đối chính mình
âu yếm nữ nhân làm cái gì?

Âu yếm?!

Đường Liệt cả người chấn
động.

Có điểm bất khả tư
nghị nhìn nữ nhân dưới
thân.

Chậm rãi, hình như là
nghĩ tới điều gì đó, khóe
miệng không tự giác giơ lên
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
Chương 8


Là vì đâu, cô chắn hẳn là nữ
nhân anh muốn tìm, thực
dịu ngoan, làm theo anh, ỷ
lại anh, nhu thuận mềm
mại.

Còn có trên người cô luôn
có một loại hương vị ngọt
ngào gọi người, mỗi khi hôn
môi hương vị có thể kích
thích thần kinh của anh.

Trước kia không nghĩ đến có
gì đặc biệt, cùng nữ nhân
khác lúc hôn môi, nữ nhân
kia trên người dày đặc mùi
nước hoa làm cho anh buồn
nôn, anh chán ghét đẩy nữ
nhân đó ra, vài giây, nữ
nhân tự động dâng hiến,
anh cũng không cự tuyệt
làm sao có thể chủ động yêu
thương nhung nhớ nữ nhân.

Nhưng vào lúc ban đêm, lúc
tiếp xúc đến môi ngọt ngào
của Tuyết Nhi, toàn thân dục
vọng cũng nhịn không được.

Vào lúc ấy liền đem Tuyết
Nhi hung hăng mà yêu.

Hiện tại nghĩ đến, đây hẳn
gọi là yêu.

Chỉ cần ôm âu yếm nữ
nhân, lại nhiều nữ nhân đều
không nghĩ được.

Suy nghĩ như vậy, Đường
Liệt dần dần cười rộ lên.

Nhưng khi anh nhìn đến
người dưới than, thầm hít
thật sâu muốn giảm bớt đau
đớn cho Tuyết Nhi, mày
nhíu lại.

"Tuyết Nhi..."

Đường liệt
thấp giọng gọi, "Đáng chết,
đều là anh không tốt, làm
đau em."

Người chưa từng xin lỗi ai
như Đường Liệt, lập tức
không biết nên an ủi Tuyết
Nhi bị mình làm thương như
thế nào, chỉ im lặng hạ môi
mềm xuống.

Ở trên mặt,
trên mí mắt, miệng, sau đó
là xương quai xanh, vẫn hạ
xuống.

Tuyết Nhi chậm rãi mở to
mắt, thấy Đường Liệt trong
ánh mắt lệ khí đều biến
mất, lại nghe thấy anh mềm
nhẹ an ủi, cảm thụ anh khẽ
hôn tinh tế, trong lòng lập
tức như bị cái gì đó bế tắc,
khó chịu phát nghẹn.

"Liệt...

Em, không có..."

Nhậm Tuyết Nhi khóc thút
thít , "Anh đi rồi...

Em không
biết làm thế nào...

Ô ô ô,
em là nhớ tới anh...

Mới đi
làm việc, để không nghĩ tới
anh, nhưng anh lại hiểu lầm
em...

Ô ô ô...

Đau!"

Đứt quãng, Nhậm Tuyết Nhi
cũng không biết chính mình
muốn nói gì, rất nhiều lời
đều nói ra, toàn bộ khẩn
cấp muốn nói cho Đường
Liệt, không có trình tự
không có trước sau.

Nhậm Tuyết Nhi chỉ là khóc ,
khóc thút thít .

Nhưng Đường Liệt lại nghe
hiểu được, rất rõ ràng, tiểu
nữ nhân này không thấy anh
liền nhớ tới anh, không biết
làm như thế nào mới đi làm
công việc thủ thư.

Kết quả lại bị anh đột nhiên
trở về rồi hiểu lầm.

Nguyên lai tiểu nữ nhân này
đã yêu anh say đắm!

"Tốt lắm, Tuyết nhi, đừng
khóc...

Ngoan, đều là anh
không tốt."

Nụ hôn anủi
dường như lại hạ xuống,
bàn tay to duỗi đến chỗ hai
người ái ân nhẹ nhàng vỗ về
chơi đùa, giảm bớt thống
khổ cho Tuyết Nhi.

"A...

Liệt..."

Nguyên bản bởi
vì đau đớn vì áp lực dục
vọng,anh ôn nhu như vậy,
toàn bộ đánh úp lại.

Làm
cho Tuyết Nhi vô lực chống
đỡ.

"Liệt, chúng ta đứng lên mà
nói, không cần bộ dạng
này..."

Như vậy căn bản cái
gì cũng đều nói không rõ
ràng.

"Không được."

Anh ỷ vào ưu
thế than thể, dễ dàng liền
đem cô chế phục ở dưới
thân, khóe miệng nhẹ nhàng
mỉm cười.

"A?"

Tựa hồ không biết anh
nói cái gì, mê say nhìn anh
lơ đãng cười."

Liệt, anh thật
sự hiểu lầm em, Ngô Cùng
Chính là bạn thời đại học
của em, chúng ta...

Ô "
Anh che khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô, cúi đầu hôn
mmoi đỏ mọng xinh đẹp.

Nụ
hôn mang theo bá đạo giữ
lấy.

"Mặc kệ hai người là quan
hệ gì, anh cũng không thích
từ trong miệng của em nhắc
đến nam nhân khác."

"Tuyết Nhi, em là của anh,
ai cũng đừng nghĩ trong tay
anh cướp em đi."

Môi mỏng
phun ra lời nói kiên định,
anh không ngừng nhấm
nháp vị ngọt của cô.

Bàn tay to không an phận
nâng váy cô, âu yếm da thịt
nõn nà, lại chậm rãi tham
tiến vài đùi cô, cách quần
lót trêu đùa chỗ mẫn cảm
nhất của cô.

"Ân...

Ngô..."

Nhậm Tuyết
Nhi giật mình, toàn thân
giống như có lửa, cô khó có
thể khắc chế tiếng rên rỉ
phát ra, cảm giác được mồi
lửa nam tính còn tại trong
cơ thể, âu yếm như vậy
không thể nghi ngờ lại gia
tăng tình dục.

Đường Liệt bừa bãi ở da thịt
non mềm của cô ấn xuống
vô số dấu hôn, để sát vào
bên tai cô thấp giọng nói:
"Tuyết Nhi, giãy giụa của
em, phản kháng của em,
đều làm cho anhcàng thêm
hưng phấn, càng muốn em,
đem em toàn bộ nuốt vào
trong bụng...

Em đây là mời
anh sao?"

Nhậm Tuyết Nhi vô lực lắc
đầu, tay nhỏ bé vô lực phụ
giúp bờ vai của anh.

"Không có!

Anh...

Anh đứng
lên...

Ô ô...

Thật đáng giận...

Chỉ biết khi dễ em "
"Anh chỉ là không cho phép
em cùng nam nhân khác
than mật."

Anh gầm nhẹ, dễ
dàng kéo quần lót cô ra khỏi
đùi.

"Không ...

" Nhậm Tuyết Nhi
có chút sợ hãi, thân thể run
nhè nhẹ.

"Tuyết Nhi."

Anh hô tên của
cô, tay thô ráp trực tiếp
chạm đến đóa hoa nữ tính
kiêu ngạo, tìm kiếm hoa
hạch mẫn cảm của cô.

"A!"

Nhậm Tuyết Nhi cả
người run run, bị Đường Liệt
khiêu khích làm thân thể
run rẩy.

"Tuyết nhi...

Anh muốn em,
thân thể của em đã mới
anh, cho dù anh đáng giận
khi dễn em, nhưng em
không được rời khỏi anh."

Anh kiêu ngạo tự tin khuôn
mặt có chút mị hoặc.

"Ngô..."

Đáng thương cho
Nhậm Tuyết Nhi nói không
ra lời, cô bị anh nắm lấy,
không chỉ có thân hình mất
đi tự do, ngay cả tâm cũng
từ lúc nào tyiến về phía
anh, lại như thế nào có thể
giãy khong nằm trong tay
anh?

Tay anh không ngừng
mà tra tấn cô, ở chỗ tư mật
tiết mùi thơm nồng đậm,
hoa tâm dần dần dễ chịu.

Nguyên bản đau đớn đã
sớm tình dục hóa thành
mãnh kiệt, dần dần ăn mòn
thần trí của Nhậm Tuyết
Nhi.

"Liệt..."

Cô nhẹ nhàng gọi
tên của anh, ý thức từng
chút từng chút bị phá hủy.

Anh đứng dậy, đem quần áo
cởi toàn bộ, thân hình tinh
tráng tuấnmĩ lại phủ trên
thân hình non mềm của cô,
mười nón tay tà ác nhanh lẹ
xé quần áo của cô, hai
người trần trụi như nhau.

Anh cẩn thận ngâng cằm của
cô, đầu lưỡi không khí
phách tham nhập trong
miệng cô, hút lấy đinh
hương trong khoang miệng,
muốn cô hoàn toàn thừa
nhận thừa nhận nắm lấy của
anh.

Anh muốn cô cảm thụ anh,
anh muốn cô chỉ có thể cảm
giác được anh.

Nhậm Tuyết Nhi nức nở , bị
động cùng anh dây dưa, làm
cho hơi thở của anh chiếm
lĩnh hô hấp của cô, tùy ý
anh muốn làm gì làm.

"Trừ bỏ anh, ai cũng đừng
giành lất em."

Đường Liệt
kiên định tuyên bố, đại tay
nắm giữ một bên nhũ tuyết
nộn của cô, trừng phạt nắm
lấy.

"A a..."

Nhậm Tuyết Nhi nhăn
lại mày thở dốc.

Không ngờ,
Đường Liệt gầm nhẹ một
tiếng khuôn mặt tuấn tú phủ
xuống dưới, hàm trụ nhũ
tiêmmê người của cô.

"Liệt...

Hừ ân..."

Ngực cô
giống như muốn nổ tung,
khó có thể hô hấp.

Lời lẽ
khiêu khích của anh làm cho
Nhậm Tuyết Nhi điên cuồng,
thân thể của cô không
ngừng mà run run, giữa hai
chân mật dịch lại dừng
không được, nhất thanh sở
động, đã ươn ướt cô cũng
như đã ươn ướt anh.

"Muốn sao, Tuyết Nhi?"

Thanh âm nam tính khàn
khàn hỏi, cố ý làm cho nam
tính thật lớn ở gần cô đọng
đưa, nắm lấy từng hô nhỏ
của cô.

"Ngô...

Ân hừ..."

Cô cắn môi,
khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy
khuất chảy ra lệ, dùng ánh
mắt vụng trộm chỉ trích tàn
nhẫn của anh.

"Tuyết Nhi, chỉ cần em nói,
anh liền cho em."

Trong
giọng nói mang theo mệnh
lệnh.

"Ô ô ô..."

Nhậm Tuyết nhi
khóc ra, chịu không nổi tra
tấn của anh.

Vì sao đối cô như vậy?

Đùa
bỡ cô, anh mới vui sao, lòng
của cô đã thất lạc, không trở
lại, nhưng cô không nghĩ
trong cảm nhận của anh, cô
chính là nữ nhân thủy tinh,
anh biết rõ khiêu khích của
anh đối cô mà nói không
thể kháng cự, mà anh lại
một lần một lần đùa giớn
cô, làm cho cô khóc cầu xin
tha thứ.

Rõ ràng anh có lỗi, rõ ràng
anh hiểu lầm, vì sao còn
muốn khi dễ cô?

Cô chính là ngu ngốc, nhiều
nam nhân như vậy, vì sao lại
thương anh.

Càng nghĩ càng cảm thấy ủy
khuất, cô lại thương tâm
khóc lên, khuôn mặt đỏ lên
dính nước mắt, chọc Đường
Liệt trong lòng lại một trận
phiền muộn.

Nguyên vốn là
muốn cô bỏ qua đau đớn
vừa rồi, không nghĩ tới lại
làm cho cô khóc.

Nhìn mặt cô, thâm thúy xẹt
qua một tia ảo não, trầm
giọng quát khẽ: "Đừng khóc
."

Nhậm Tuyết Nhi dừng không
được, vẫn khóc, nước mắt
tràn ra.

Đột nhiên, Đường Liệt cúi
người, chặt chẽ che lại cặp
môi thơm của cô, lại một
lần nữa khắc sâu hôn trụ cô,
cũng ngăn chặn cô khóc nức
nở.

Tiếp theo, anh trầm hạ thắt
lưng, nam tình nóng rực
ngang nhiên tràn ngập cô,
chiếm lĩnh thân thể của cô.

Chậm rãi luận động.

"Ngô - " Cô không khỏi mở
mắt ra, thình lình làm cho
cô cả người run rẩy, toàn
thân giống như muốn hòa
tan.

Cố nén dục vọng lâu như
vậy một khi động vào, ngay
cả Đường Liệt chính mình
cũng đều khó có thể khống
chế.

Anh ngăn chặn thân thể
mềm mại xinh đẹp dưới
thân, thẳng tiến, một chút
lực, làm cho hoa huyệt mềm
mại kia không ngừng phun
ra nuốt vào nam tính của
anh, anh muốn đoạt lấy
toàn bộ cô.

"Cảm nhận được sao?

Tuyết
Nhi...

Tuyết Nhi của anyh...

Còn có nam nhân nào có
thể gây cho em khoái hoạt
như vậy?"

Anh động tác tràn
ngập, mồ hôi da thịt nóng
không ngừng mà tích lạc
trên người cô.

Hơi thở của anh cứ như vậy
cường hãn vây quanh cô,
làm cho cô quên mất ủy
khuất cùng rụt rè, hôn lại
cái miệng nhỏ nhắn khoe
khoang tài giỏi, hai chân
thon dài kẹp chặt anh, như
cầu xin anh càng nhiều.
 
Cảm Giác Em Ẩm Ướt (18+)
END


"Kẹp chặt anh, dùng sức kẹp
chặt, Tuyết Nhi, chỉ cần em
muốn , anh sẽ cho em."

Đường Liệt hôn cô, lồng
ngực cứng rắn đè lên nhũ
tiêm của cô, anh buộc chặt
cánh tay ôm lấy cô, vật nóng
rực tiến vào thật sâu giữa
hai chân cô.

"Ân a...

" Không chịu nôit
kích thích của anh Nhậm
Tuyết Nhi, sớm không biết
bị như vậy cao trào tình dục
xâm chiếm bao lâu, chỉ có
thể gắt gao ôm cổ anh, tìm
kiếm chống đỡ.

Cô niếm được tư vị dục
vọng, chỉ có người đàn ông
này mới có thể làm cho thân
thể cô khắc cốt ghi tâm.


biết không thể cùng nam
nhân này day dưa, nhưng cô
đời này kiếp này đều không
thể thoát khỏi trói buộc như
vậy, mà cô cũng không dám
thừa nhận chính mình thật
sự yêu thượng.

"Liệt...

Liệt..."

Cô kinh hô ,
thân cùng tâm đều giao
trong tay anh.

"Anh đây, Tuyết Nhi..."

Anh
lại hôn lên đôi một ngọt,
thắt lưng ra sức vận động,
va chạm đến chỗ mềm mại
đồng thời cũng đánh tan lý
trí của cô.

"A a a..."

Chịu không nổi kích
thích, Nhậm Tuyết Nhi bối
rối lắc lắc đầu.

Tình dục
tang cao bao phủ cô.


giống người bị chết đuối,
gắt gao ôm lấy thân hình
cường tráng của Đường Liệt.

"Chúng ta cùng đến thiên
đường đi!"

Anh hỏa lực toàn
bộ khai hỏa, càng cuồng dã
giữ lấy cô.

"A...

" Tốc độ của anh càng
lúc càng nhanh, lực cũng
càng ngày càng mạnh, đến
cuối cùng, cô chỉ có thể đi
theo tiết tấu của anh lắc lư
thân hình, không ngừng rơi
lệ, bởi vì dạng hưng phấn
này, bị giữ lấy như vậy.

Khi
cô không khống chế nổi thét
to, anh điên cuồng lại vuốt
ve cô.

"Tuyết Nhi, nói em muốn
anh, nói em rời không được
anh, nói em kiếp này chỉ có
thể ở bên anh."

Bị va chạm Tuyết Nhi không
biết làm sao, khóc nức nở
lặp lại lời của anh: "Em
muốn anh...

A, em sẽ không
rời khỏi anh, em, em...

A,
chỉ có thể ở bên anh anh..."

"Tuyết Nhi, nói cho anh
biết, anh là ai?"

Anh không
ngừng gia tốc đi tới, Tuyết
Nhi bị lực đạo như vậy va
chạm, hai tay không biết
nên bắt lấy cái gì, chỉ tại
bên người càng không
ngừng đong đưa.

"Liệt...

Anh là liệt."

Cô như
người say rượu, trong miệng
nhỏ nói ra tên anh.

Đường Liệt dài cánh tay duỗi
ra, đem cô chặt chẽ ôm ở
trước ngực, nâng cái mông
của cô, dùng sức tiến vào
cô!

"A ...!"

"Ngô ..!"

Hai người đồng thời phát ra
rên rỉ, tư thế như vậy làm
cho bọn họ càng thêm chặt
chẽ.

Tuyết Nhi cảm giác được vật
nam tính cực nóng kia
dường như chạm đến tử
cung cô, xâm nhập nóng
rực.

Mà hiện tại, chỉ cần
một động tác rất nhỏ, đều
có thể làm cho cô bùng nổ!

Đường Liệt cắn răng chịu
đựng dục vọng chình mình,
anh muốn dẫn cho cô đến
cao trào hoàn mỹ nhất.

Khàn giọng hỏi thăm, "Tuyết
Nhi, anh muốn em vĩnh viễn
là của anh, vĩnh viễn ở bên
anh."

Phảng phất hé ra võng
tình thật lớn, mà Đường Liệt
là người tung lưới kia.

Tuyết Nhi nhịn không được
run run, Đường Liệt nói cái
gì cô cũng đều khóc mà đáp
ứng.

"Tuyết Nhi, gả cho anh!"

Đột nhiên, Nhậm Tuyết Nhi
mắt say lờ đờ mông lung
xem nam nhân trước mắt,
không thể tin được điều
mình vừa nghe thấy .

Chỉ có
khóc, ngây ngốc nhìn anh,
nói không ra lời.

"Anh, anh...

Anh có biết
mình đang nói cái gì
không?"

"Anh đương nhiên biết, anh
muốn em, mà em cũng rời
không được anh, chúng ta
cần có nhau, cho nên anh
muốn em gả cho anh."

Đường Liệt gợi lên nụ cười
xấu xa.

"Nhưng, nhưng...

Anh, em..."

Nhậm Tuyết Nhi không biết
nên nói cái gì.

Cô không thể tin được, nhất
là lúc bây giờ, cô không thể
tin.

Nhìn ra do dự của cô,
Đường Liệt không hề điềm
báo trước kịch liệt đẩy
mông, hung hăng chạm
lấyTuyết Nhi. (anh bá đạo
quá)
"A ...!"

Tuyết Nhi không hề
phòng bị vô tội lắc lư.

"Nói!

Nói em phải gả cho
anh!"

Đường Liệt bá đạo ép
hỏi.

"Không phải... , ân, không
phải như thế...

Chúng ta...

A,
chúng ta không thể ở...

A,
vào lúc này..."

Câu nói kế
tiếp cô hoàn toàn không thể
nói , bởi vì Đường Liệt
không ngừng va chạm, biến
hóa tư thế, cô mở rộng dưới
người anh, Đường Liệt đem
nam tính thật lớn mạnh mẽ
va chạm vào cô!

Hoàn toàn không cho cô có
cơ hội thở dốc, cứ như vậy
một lần một lần xâm phạm
cô.

"Nói, nói em phải gả cho
anh!"

Đường Liệt khống chế
hết sức, anh làm cho Tuyết
Nhi ở bên bờ cao trào,
không cho cô cơ hội thở dốc
nhưng cũng không cô dễ
dàng cao trào.

Anh chắc rằng Tuyết Nhi
cũng yêu anh , cho nên anh
muốn bức cô gả cho anh.

"Ô ô ô...

Liệt, Liệt...

Em yêu
anh..."

Rốt cuộc chịu không
nổi nhiều hoan ái, Nhậm
Tuyết Nhi nói ra lời nói tận
đáy lòng, mặc dù là như vậy
sẽ làm bị tổn thương, cô
cũng sẽ không tiếc nuối.

"Vậy gả cho anh, làm cho
anh yêu em."

Miệng ôn nhu
vô hạn.

"Ô ô ô, gả cho... anh, em gả
cho anh..."

Nhậm Tuyết Nhi
dưới sự cường thế của anh
mà đáp ứng.

Cuối cùng cũng trở lại bình
thường, Đường Liệt cười ha
hả, ôm lấy Tuyết Nhi, hạ
môi xuống "Tuyết Nhi, Tuyết
Nhi của anh, em là của anh,
vĩnh viễn là vậy !"

Nói xong, giống mãnh hổ,
hỏa lực toàn bộ khai hỏa,
không lưu tình chút nào va
chạm người dưới
thân."

Tuyết Nhi anh muốn
mang em lên thiên đường!"

Lần cuối cùng, Đường Liệt
hưng phấn mang theo Tuyết
Nhi nhằm phía cao trào boa
mỹ, ở trong cơ thể cô phát
ra mầm móng...

Sâu kín tỉnh lại, Tuyết Nhi
phát hiện chính mình bị
Đường Liệt gắt gao ôm, mà
Đường Liệt cũng không
chuyển mắt nhìn cô.

"Anh..."

Tuyết Nhi muốn di
động thân thể, mới phát
hiện vật cường tráng của
anh vẫn như cũ còn chôn ở
nơi mềm mại của cô.

"Nếu em muốn một lần nữa,
anh cũng không ngại!"

Đường Liệt xấu xa cười rộ
lên.

Cảm nhận được dưới thân
anh dần dần cường tráng,
Nhậm Tuyết Nhi sợ tới mức
không dám cử động.

"Liệt, chúng ta đứng dậy mà
nói, như vậy không được ..."

Tuyết Nhi cúi đầu, không
dám nhìn anh.

"Vì sao không thể nói như
thế này?"

Đường Liệt nâng
cằm của cô, làm cho cô nhìn
vào hai mắt của anh.

"Chúng ta..."

"Em là vợ anh, còn thẹn
thùng như vậy sao?"

"Không!

Em không phải là vợ
anh!"

Nhậm Tuyết Nhi kích
động nói.

Tình huống khi là cô bất đắc
dĩ , tuy rằng đây là điều cô
vẫn khát vọng , nhưng...

Nhưng là...

Đường Liệt nhíu mày, anh
không thích cô cự tuyệt.

"Em chính là!

Quên em ở
dưới thân anh thở gấp như
thế nào , như thế nào cầu
anh nhận lấy em, như thế
nào làm cho anh dùng sức
sao?"

"Không cần, anh không cần
nói ...

" Tuyết Nhi che lỗ tai
không muốn nghe.

"Anh sẽ nói, em đã đáp ứng
rồi, sẽ là vợ anh.

Anh muốn
em vĩnh viễn ở bên cạnh
anh."

Đường Liệt bá đạo lấy
tay cô.

"Anh...

Anh căn bản không
yêu em, vì sao muốn em trở
thành vợ của anh?"

Tuyết
Nhi lấy tay che mặt khóc,
nhưng anh ngăn lại, cô
muốn anh nhìn cô, giận dữ,
"Anh gặp được người yêu,
cùng cô ấy kết hôn, chúng
ta nhất thời chỉ là mê loạn,
anh không thể bởi vì nhất
thời xử trí theo cảm thính
mà cưới em, như vậy đối với
anh và em đều không công
bằng.

Huống hồ, anh không
thương em, mà em lại..."

Đột nhiên, ý thức được
chính mình đang nói cái gì
Tuyết Nhi, liền im miệng.

"Em như thế nào?"

Đường Liệt nghiền ngẫm
nhìn Tuyết Nhi.

"Em...

Em..."

Tuyết Nhi bị
làm cho nói không ra lời.

"Em yêu anh."

Đường Liệt
không chút khách khí kết
luận.

"A?"

"Em yêu anh."

Lại khẳng
định.

"Em, em mới không có..."


bị chột dạ.

"Em yeu anh, anh biết.

Em
vẫn luôn yêu anh."

Đường
Liệt là đùa cô, xem bộ dáng
sốt ruột của cô, nhưng hiện
tại tựa hồ tiểu nữ nhân này
là nhận thức anh không yêu
cô, chỉ là đùa giỡn mới kết
hôn với cô .

Cái cô gái này!

Thật không
biết đầu đang nghĩ cái gì?

"Anh...

Anh không thể kết
luận như vậy."

"Vì sao không thể?

Em chính
là yêu anh."

Anh một mực
chắc chắn cô yêu anh.

"Anh!"

Tuyết Nhi bị chọc
giận, cũng rõ ràng mà nói,
"Vâng!

Em yêu anh, nhưng
người anh muốn kết hôn
không phải là em, anh phải
tìm người mình thích , có tài
sinh con cho anh, mà mà
không phải em..."

Lời tuy nhiên nói như thế,
nhưng không biết vì sao,
liên tưởng đến hình ảnh anh
cùng nữ nhân khác sinh con,
ở bên cuộc sống bá đạo của
anh, làm cho khóe mắt cô
đột nhiên ẩm ướt.

"Em chính là người mà anh
cần để sinh con."

Đường Liệt nói kiên định.

Ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

"Em yêu anh, anh biết.

Anh
muốn em ở bên anh, anh
thích hương vị trên người
em, thích tồn tại của em,
thích bộ dáng của em ở
dưới thân anh, thích em lúc
cao trào gọi tên anh.

Nói
như vậy, vì sao chúng ta
không thể kết hôn?"

"..."

Đột nhiên bị anh nói
như vậy, Nhậm Tuyết Nhi
nhìn Đường Liệt, giống như
không biết phải làm gì.

"Nhưng , em không mang
con anh..."

Không thể tưởng
được lấy cớ khác, cô ngơ
ngác trả lời.

"Việc này cũng không đơn
giản?"

Đường Liệt xấu xa
cười.

Phần eo vừa động,
nói, "Chúng ta hiện tại bắt
đầu cơ hội chế tạo!"

Nói xong, ngay tại một
mảnh tiếng rên rỉ, chỉ nghe
thấy nam nhân nói, "Em là
của anh, cả đời đều là của
anh."

Mà nữ nhân, thở gấp ,
"Vâng, em cả đời đều là của
anh."

Lầnnày, trong thanh âm
không có chần chờ.

Lời nói
tràn đầy hạnh phúc.
 
Back
Top Bottom