Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 755: Vậy Ngươi Đi Tìm Hắn Đi (1)



- Hả?

Tu sĩ ngoài sân nghe xong, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Nghe xong lời tu sĩ tạp đan kia, ai cũng đoán được chân tướng mọi chuyện, không ngờ rằng Bạch Sơn Quân kia vẫn hỏi tội hắn.

Bạch Sơn Quân tiền bối không ưa hắn ...

Đúng vậy, ỷ vào tu vi kim đan, tùy tiện đánh người khác trước mặt Bạch Sơn Quân tiền bối, còn dám tiếp tục hung hăng ngang ngược!

Trong tiếng bàn luận khe khẽ, đám người ngước đầu xem trò vui.

Quan Ngạo nghe xong lão đan sư kia nói, lông mày nhíu chặt lại, đáp trả.

- Ông lão này đúng là không nói lý, không nghe Phương tiểu ca nói hắn không phụ trách chuyện này sao? Ai làm lỡ chuyện thì đi tìm người đó, đứng đây lải nhải với chúng ta làm gì?

- Câm miệng!

Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe xong, lạnh lùng quát khẽ một tiếng, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua cánh cửa tiểu viện sau lưng Quan Ngạo.

Thật ra trong lòng hắn không vui, bản thân là đan sư thượng viện, tự mình đi vào trong hạ viện này, người nào dám không làm lễ bái kiến chứ, vậy mà tên ngốc to con này không chỉ không quỳ xuống, ngay cả ôm quyền cúi chào cũng không có, người trong biệt viện còn quá đáng hơn, không hề chịu ra mặt, còn đánh người bị thương trước mặt hắn, gặp phải kẻ kiêu căng như vậy, sao hắn nhịn được?

Bạch Sơn Quân lạnh lùng quát một câu, hai tay chống hông, trên mặt hiện lên sự kiêu căng, nói.

- Lão phu còn có một đống chuyện cần xử lý, không hơi sức đâu quan tâm đến tranh đấu của đám ngu xuẩn các ngươi, lệnh bài ở trong tay ai, ta sẽ hỏi tội kẻ đó, ngươi đùn đẩy cái gì?

Dứt lời, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía tiểu viện, quát lên.

- Tiểu nhi, đi ra đây nói chuyện!

Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên lặng.

Bạch Sơn Quân đợi một lát, trên mặt lóe lên một chút tức giận, cười lạnh một tiếng, bước về phía trước ngạo nghễ nói.

- Không phải lão phu chưa từng nghe người khác nhắc đến ngươi, chỉ là một tu sĩ tạp đan mà th không phải thôi, làm ra vẻ cao nhân gì trước mặt lão phu? Đi ra đây cho ta!

Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng, chỉ có Quan Ngạo dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Bạch Sơn Quân này.

Đám tu sĩ xung quanh đều nhìn Bạch Sơn Quân, lại nhìn vào bên trong khu nhà nhỏ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng ...

Trên mặt Bạch Sơn Quân có chút không nhịn được, hắn hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, trong biệt viện đã vang lên một câu.

Giọng nói kia có vẻ không kiên nhẫn.

- Ngươi cũng cút!

- Cái gì?

Nghe được tiếng nói không kiên nhẫn từ trong tiểu viện vang lên, đám tu sĩ ngoài sân đều ngẩn ngơ, cảm giác mình nghe nhầm rồi.

Đợi lúc nhìn thấy nét mặt những người khác, mới ý thức được tu sĩ tạp đan trong viện nhỏ kia đúng là vừa nói ra câu nói kia, sắc mặt mọi người trở nên đặc sắc, người kia là Lão Đan Sư Bạch Sơn Quân của thượng viện Xích Thủy Đan Khê đấy, không những có đan thuật kinh người, lại có cảnh giới Kim Đan tam chuyển, nuôi một con chiến sủng có thể lên trời xuống đất, thực lực của hắn cũng không thua lão tiền bối Kim Đan bao nhiêu.

Tu sĩ tạp đan trong tiểu viện kia vì sao lại cuồng vọng như vậy?

Ngươi bảo chúng ta cút thì thôi đi, còn dám bảo lão tiền bối kia cút?

- Xong đời, lớn chuyện rồi ...

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng.

Mà ở trong tiểu viện, Quan Ngạo đứng dậy, nghiêng đầu đánh giá vị đan sư kia, bên cạnh hắn, con Toan Nghê hình như cũng cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con mãnh hổ kia, nhưng cuối cùng vẫn không cảm thấy hứng thú, hắn nghẹo đầu nằm xuống.

Mà ở bên trong phòng, Phương Nguyên đang ngưng thần nhìn lò luyện đan trước mắt.

Bên trong lò luyện đan kia là bảo đan mà hắn đã bỏ ra ba ngày để thôi diễn và tính toán, cũng vì muốn tập trung tinh thần chăm sóc viên bảo đan này, hắn mới lười làm những chuyện khác, cũng không dám thất thần một chút, không ngờ rằng đám người kia lại đến làm phiền hắn, cũng làm cho tính tình hắn trở nên không kiên nhẫn.

- Tiểu nhi ngông cuồng, dám vô lễ với lão phu?

Vị lão đan sư kia nghe được câu kia, cả người tức run lên, nổi giận điên người, không ngờ một người được tôn kính ngay cả trong thượng viện, lúc đến hạ viện, chỉ một tên tu sĩ tạp đan mà dám khinh miệt hắn như vậy?

Quan trọng nhất là, trước mặt một đám người hạ viện khác cũng không khách khí với mình?

Điều này làm cho khuôn mặt già của hắn đặt ở chỗ nào?

Một cỗ lửa giận hừng hực tuôn trào trong lồng ngực, sắc mặt biến thành màu tím, hắn vung tay áo lên, vọt thẳng vào trong tiểu viện, hét lớn.

Quan Ngạo nhìn thấy, lập tức nóng lòng muốn thử, Phương Nguyên từng dặn hắn, nếu hắn thấy tu sĩ Kim Đan thì phải cẩn thận né trách, tránh làm người ta tức giận, phải chịu thiệt, hắn luôn nhớ trong lòng, biết mình không đánh lại tu sĩ Kim Đan, nhưng hôm nay nhìn thấy lão đan sư kia, trong lòng Quan Ngạo có một loại cảm giác, hình như hắn ... Có thể đánh?

Nhưng trong lúc hắn còn do dự, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra.

Phương Nguyên giận dữ xuất hiện phía sau cánh cửa, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, liếc mắt nhìn trên không trung.

Chỉ một ánh mắt nhưng làm cho lão đan sư kia cả kinh, giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 756: Vậy Ngươi Đi Tìm Hắn Đi (2)



Lửa giận trong lòng trực tiếp bị nước đá dập tắt.

- Oành oành oành oành ...

Thậm chí hắn còn nghe được tiếng tim đập kịch liệt như đánh trống trong lồng ngực, đầu óc hơi choáng váng.

- Hống ...

Con mãnh hổ kia còn nóng lòng muốn thử, giống như muốn đánh xuống.

Nhưng Phương Nguyên cau mày liếc mắt nhìn về nó, con mãnh hổ kia cũng kêu lên "Ô" một tiếng, quắp đuôi lại.

- Sống đến từng đó tuổi mà cũng không học nổi đạo lý không được cậy già lên mặt sao?

Ánh mắt của Phương Nguyên đảo qua một người một hổ, lạnh lùng mở miệng, tràn ngập sự tức giận.

- Ngươi ...

Lao Đan Su kia muon mo mieng phan bac, nhung trong long lại không có dũng khí.

Tâm trạng ngơ ngác, theo bản năng hắn nghĩ.

- Không phải tiểu nhi này là tu sĩ tạp đan sao, rõ ràng đan phẩm không bằng ta, tu vị cũng không bằng ta, sao lại cho ta cảm giác hoảng sợ như vậy? Chẳng lẽ vì thời gian quá lâu rồi ta không ra tay, nên lòng can đảm cũng trở nên nhỏ như vậy?

Bản lãnh của mình thế nào thì chính mình biết, hắn vốn nghĩ rằng dựa vào thân phận và tu vi của hắn thì tu sĩ tạp đan trong hạ viện không có lá gan làm trái ý hắn, dù sao tạp đan sợ xích đan, xích đan sợ bạch đan, tu vị thấp sợ tu vị cao, địa vị thấp sợ địa vị cao ... Là chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ rẵng người trước mắt lại khác biệt, còn muốn ra tay với hắn thật ...

Cục tức trong lòng không phát tiết nổi, nghẹn nửa ngày trời trong lòng.

Mà nhìn từ góc độ người ngoài, Lão Đan Sư kia bị Phương Nguyên quát một câu, lại không dám cãi lại.

- Ngươi nhìn, ngay cả Bạch Sơn Quân lão tiền bối, bị làm cho tức thành cái gì ...

- Ai, Lão Đan Sư đang nhịn rồi, sơh mình ra tay sẽ đánh chết đối phương mất ...

Tên tu sĩ tạp gan này có lá gan thật lớn, dám cứng rắn cãi lại Bạch Sơn Quân lão tiền bối ...

Xung quanh, các tiếng thảo luận lặng lẽ vang lên, các loại suy đoán thái độ nào cũng có.

Nhưng khi nhìn thấy thai độ của Phương Nguyen, bọn họ mơ hồ kính sợ hắn hơn mấy phần ...

... Ai nói người đàng hoàng dễ ức h**p, người đàng hoàng này nóng giận lên đáng sợ hơn!

Ngay cả Bạch Sơn Quân vốn có đan phẩm xích đan, lại chỉ có tu vi tam chuyển Kim Đan, bình thường ở trong một cảnh giới, thực sự không được xem là cao thủ, lại thêm bình thường chủ yếu chỉ luyện đan, không nghiên cứu sâu vào thần thông và võ pháp, mặc dù tính khí lớn, nhưng quên mất bản thân nhiều năm không giao thủ với tu sĩ cùng thế hệ, đâu thể so chiêu với người trẻ tuổi trước mắt này?

Nhưng người tuổi trẻ này lại vô lễ quá mức, không cho hắn một nấc thang đi xuống, nếu cứ vậy mà đi thì mất hết mặt mũi, Bạch Sơn Quân giận đỏ cả mắt, quát lên.

- Tiểu bối nhà ngươi ... Ngươi ... Ngươi ... Đó là thái độ gì?

- Nói cũng đã nói, đạo lý cũng đã nhắc, ngươi còn tiếp tục lải nhải, tưởng ta không biết giận hay sao?

Phương Nguyên chắp tay sau lưng, lạnh lùng bước về phía trước một bước.

Rào ...

Bên ngoài tiểu viện, một đám tu sĩ Trúc Cơ loạch xoạch lui về phía sau một bước

Nhưng dù sao bọn họ cũng là Trúc Cơ, lo lắng cao thủ Kim Đan sẽ làm mình bị thương thì đã đành, vậy mà Bạch Sơn Quân lão đan sư, khí thế cũng xẹp xuống, theo bản năng lui về sau một bước, sau đó mới ý thức được mình vừa làm một chuyện mất mặt ...

Bị một tu sĩ tạp đan ép lui, nếu truyền ra bên ngoài, đúng thật là ...

- Ha ha, tốt ...

Hắn vừa thẹn vừa giận, nhưng trong lòng lại không có dũng khí lên đánh với Phương Nguyên, không còn cách nào khác ngoài tỏ vẻ tức giận, cười lớn quát lên.

- Cuộc thi sáu đạo là cuộc thi cao quý, cho dù là thượng viện, trung viện hay hạ viện, may mắn được đi vào nơi đây phải mang lòng biết ơn, chăm chỉ làm việc, không ngờ có kẻ cuồng đồ như vậy lẫn vào, đúng là buồn cười ...

Vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt Phương Nguyên đã lạnh xuống, trái tim hắn đập mạnh một nhịp.

Bạch Sơn Quân lập tức phất tay áo, quát lên.

- Lão phu không muốn chấp nhặt với một tiểu bối như ngươi, ta ... Ta đi tìm Hứa đạo hữu nói chuyện!

Dứt lời, thầm mắng mãnh hổ đang rúc mình bên dưới, vội vã đằng vân bay đi.

Mà tu sĩ xung quanh nhìn thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ cuối cùng lại có kết quả này.

Lão đan sư Bạch Sơn Quân có danh vọng rất lớn trong Xích Thủy Đan Khê đấy, mặt mũi của hắn cũng rất lớn, là một trong những người không ai muốn trêu chọc, không ngờ hôm nay bị một tu sĩ tạp đan hạ viện dọa chạy?

- Lúc ta đóng cửa tĩnh tu, không ai được làm phiền!

Mà Bạch Sơn Quân thì nổi giận đùng đùng, bay ra khỏi hạ viện, hắn càng nghĩ càng thấy giận, hận không thể quay đầu lại dạy dỗ Phương Nguyên một trận, nhưng cuối cùng vẫn không dám, hắn bay thẳng đến thượng viện, còn chưa ghìm đám mây xuống, đã nhịn không nhịn nổi hét lớn.

Lat troi rồi, lat troi rồi, đuong đuong hạ vien Xích Thủy Đan Khê lại không có quy củ thế này ...

- Bạch lão, có chuyện gì vậy?

Trong điện phủ thượng viện, có mấy vị chấp sự đang nói chuyện, nhìn thấy Bạch Sơn Quân nổi giận đùng đùng đi vào, bọn họ cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng cũng hết cách rồi, Hứa chấp sự từng nhận Phương Nguyên vào Đan Khê bấy đắc dĩ hỏi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 757: Cuộc thi Đan Đạo (1)



- Hứa Nam Giang, tu sĩ tạp đan bên trong hạ viện là do ngươi đưa vào phải không?

Bạch Sơn Quân nhìn thấy Hứa chấp sự, vốn đang tức giận không chỗ phát tiết, nói.

- Người này hung cuồng bá đạo, là kẻ cực kỳ vô lễ, Xích Thủy Đan Khê phải chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, sao có thể cho phép kẻ không biết lễ phép, không hiểu quy củ như thế tồn tại, trước mặt bao nhiêu người mà hắn cũng dám ra mặt chống đối lão phu, thậm chí còn ra tay, đúng là tức chết ta rồi, ngươi còn giữ hắn ở đây làm gì, nhanh trục xuất hắn đi!

- Là tu sĩ tạp đan họ Phương sao?

Hứa chấp sự nghe xong lời đó, cũng hơi ngẩn người ra, sau đó cau mày nói.

Người này được sắp xep vào hạ viện hơn một tháng, chưa từng oán giận, thành thật làm việc, bị người khác chỉ trỏ vẫn nén giận, ta đang nghĩ có nên đưa hắn đến trung viện, sao lại trêu chọc đến ngươi?

- Rất tốt?

Bạch Sơn Quân nghe xong càng giận.

- Hắn không làm chuyện mà lão phu giao cho, ta dạy dỗ hắn hai câu thì hắn nhảy lên chống đối ngươi còn nói hắn rất tốt? Nếu không phải đây là Xích Thủy Đan Khê, phải dựa theo quy định của Tiên Minh, lão phu đã đánh một chưởng g**t ch*t hắn rồi, Hứa Nam Giang, người là do ngươi mời vào, lão phu đành phải hỏi tội ngươi, nhanh trục xuất han đi, nếu không lão phu không nguoi được cơn giận này ..

Nghe được một hơi muốn "Trục xuất ra ngoài", Hứa chấp sự nhịn không được nhíu mày lại, từ xưa đến nay hắn biết ông lão này không có bản lĩnh lớn, nhưng lại thích sĩ diện, trong lòng hắn hơi không kiên nhẫn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói.

- Lời này của Bạch lão nói sau rồi, tu sĩ tạp đan kia cũng không kém, sao vì một lỗi nhỏ mà trục xuất hắn được?

Nói xong hắn thở dài, nói tiếp.

- Lại nói, hắn là Tử người Tiêu động chủ đề cử đến, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật chứ?

- Ngươi ...

Bạch Sơn Quân lập tức nghẹn lời, không biết nên cãi lại thế nào, dừng một chút hắn mới căm giận quát lên.

- Tử Tiêu động chủ thì sao, dù là người Tử Tiêu động chủ đề cử cũng phải nói đạo lý chứ, các ngươi đều sợ hắn, lão phu đây không sợ ...

Hứa chấp sự cười nói.

- Nếu như vậy, ngươi tự mình đi tìm hắn là được!

Nói xong thì nói chuyện với mấy người kia, làm lơ Bạch Sơn Quân bên cạnh.

Trong lòng hắn vẫn đang cười nhạo.

- Một kẻ miễn cưỡng là tu sĩ xích đan, lại dám tìm đại đan sư tứ văn đan phẩm màu trắng lý luận à?

- Đan thanh, ra lò!

Đối với chuyện bị Bạch Sơn Quân quấy nhiễu, Phương Nguyên hoàn toàn không để trong lòng, hắn nhanh chóng quay về trong phòng, xem xét lò đan dược quan trọng kia. Thật ra bây giờ hắn cũng có cảm giác phiền phức, nghĩ có nên lộ ra chuyện hắn kà Tử Đan không, nhưng Phương Nguyên nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này. Mặc dù bây giờ sẽ gặp phải một số phiền phức, nhưng những phiền phức này lại dễ giải quyết, nếu như cảnh giới Tử Đan lộ ra ngoài, sẽ có càng nhiều phiền phức hơn, đoán là không dễ giải quyết.

Cảnh giới Tử Đan quá hấp dẫn ánh mắt người khác, mọi hành động sẽ bị theo giõi, thậm chí là lợi dụng, bay giờ mình vẫn có thể tự do học đan thuật trong Xích Thủy Đan Khê, nếu phẩm chất Tử Đan lộ ra ngoài, vậy sẽ trở thành hi vọng xa vời, mặc dù có thể lúc đó sẽ có nhiều cơ hội hơn, nhưng cũng trộn lẫn nhiều thứ trong đó.

Đến lúc đó, nếu học đan đạo của đối phương, chính là ghi nợ nhân quả với người đó, khó mà rõ ràng được, nhưng hắn học của Tử Tiêu động chủ thì khác, mặc dù có nhân quả, nhưng là do hắn muốn, hắn tự mình nói với Tử Tiêu động chủ rang han muốn trả ơn, nếu ngược lại Phương Nguyên nói mình là tu sĩ Tử Đan, Tử Tiêu động chủ sẽ dễ dàng truyền dạy đan pháp cho hắn như vậy sao?

Vì vậy, ít nhất trước khi mình học xong đan dược mới có thể lộ ra, cứ như vậy

đi ..

Vừa nghĩ, hắn ý thức được lửa trong lò luyện đan dần dần tắt, Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người căng thẳng, hắn mở lò luyện đan ra, từ trong đó lấy ra một viên đan dược lớn bằng hạt long nhãn, ngoài trắng trong hồng như một cục mỡ đông ...

Hắn lấy viên đan dược kia, đặt vào một cái giá nhỏ bên cạnh.

Phương Nguyên đối chiếu với ghi chép trên đan phương, nó hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, sau khi làm xong, hắn cẩn thận lấy một chiếc cân hoàng kim nhỏ ra, thả viên đan dược lên cân: Nặng một lượng hai tiền chín phần sáu ly!

Giống như trên ghi chép của đan phương, sau khi Tuyết Tham Hoàn ra lò, nặng một lượng hai tiền chín phần sáu ly!

- Đã xong!

Phuong Nguyen tho nhe mot hơi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 758: Cuộc thi Đan Đạo (2)



Bây giờ hắn làm là luyện các loại thủ pháp chưởng khống, chỉ đến khi lực chưởng khống đạt đến cực hạn, hắn mới nhìn ghi chép trên đan phương, luyện một viên Cửu Long Tuyết Tham hoàn mỹ ra ...

Dù là đại đan sư, đây cũng là một chuyện đáng để tự hào.

Một viên đan dược này, không phải dùng để cứu người, nó được xem như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ ...

Nhưng sau khi Phương Nguyên cẩn thận quan sát một lát, hắn đã mất hứng thú, gọi Quan Ngạo vào, nói ..

- Cầm ăn đi!

Quan Ngạo cười hì hì.

- Lần này có bỏ thêm đường không?

Phương Nguyên bất đắc dĩ xua tay, Quan Ngạo quen cửa quen nẻo nhặt toàn bộ đan dược lên, nhét vào túi càn khôn, bình thường không có việc gì thì bốc một nắm bỏ vào miệng, chủ yếu là ăn chơi như đường đậu.

Mà Phương Nguyên thì ngồi xếp bằng xuống, ngưng thần suy tư.

- Bây giờ ta đã luyện chế được đan dược theo ghi chép, ở trình độ nào đó, chính là cảnh giới tối cao mà rất nhiều người luyện đan theo đuổi! Nhưng vấn đề là ..

Hắn chậm rãi nhíu mày.

- Đan dược luyện chế đúng theo đan phương là đan dược tốt nhất sao?

- Có khả năng nào luyện chế Long Văn Tuyết Tham Hoàn ra có hiệu quả tốt hơn không?

Từ lúc Phương Nguyên dùng một câu đuổi Bạch Sơn Quân, trong Xích Thủy Đan Khê cũng lập tức thay đổi, không có kẻ nào có mắt không tròng dám nhét nhiệm vụ vào tay Phương Nguyên nữa, thậm chí, nhiệm vụ giao cho hắn cũng có thời gian dư giả, mấy ngày liền cũng chẳng có nhiệm vụ đưa đến, làm Phương Nguyên phải đến hỏi, hắn mới biết được nhiệm vụ đã đưa đến tay người khác.

Không phải là có người đồng ý san sẻ nhiệm vụ giúp hắn, mà là ý tốt đến từ Hứa chấp sự của thượng viện.

Lúc trước Hứa chấp sự sắp xếp Phương Nguyên đi vào hạ viện cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, không ngờ Phương Nguyên lại cứng như vậy, lại muốn ở luôn trong hạ viện, hơn nữa còn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao, điều này làm cho trong lòng Hứa chấp sự hơi hoang mang, nghĩ có phải tu sĩ tạp đan này đang bất mãn, muốn đánh cược với hắn?

Sau đó, Phương Nguyên nổi giận, suýt nữa đã xảy ra chuyện, điều này làm cho Hứa chấp sự cảm thấy trong lòng hắn có oán khí, muốn phản đối đến hắn, nên Hứa chấp sự đã truyền lời cho trụng viện, cố ý không sắp xep nhiều nhiệm vụ cho Phương Nguyên.

Ở trình độ nào đó, thật ra cũng là ám chỉ cho Phương Nguyên biết, nếu hắn đưa chút quà, thậm chí không cần đưa quà, chỉ cần nói vài câu ngọt trước mặt Hứa chấp sự thôi, hắn đã có thể thuận nước đẩy thuyền, đưa Phương Nguyên vào hạ viện, dù sao hắn cũng là người do Tử Tiêu động chủ đề cử đến, cứ ở mãi ở hạ viện cũng không hay ...

Không ngờ rằng, từ đầu đến cuối Phương Nguyên không hề đến, giống như là không hiểu ý của hắn vậy.

Thậm chí có lúc, Hứa chấp sự gọi tiểu động đi mời Phương Nguyên dự tiệc, nhưng bị hắn từ chối, điều này làm cho Hứa chấp sự rất bất đắc dĩ, nếu ngươi muốn ở lại hạ viện, vậy theo ý ngươi đi, ta không thể bắt ngươi đến xin ta được.

Thời gian nửa tháng trôi qua, Xích Thủy Đan Khê cuối cùng cũng chào đón một sự kiện lớn.

Cuộc thi đan đạo nhỏ bắt đầu rồi.

Gọi là cuộc thi đan đạo nhỏ, thật ra là để chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo kia, vì cuộc thi sáu đạo chủ yếu là dành cho đan sư bình thường, người có danh xưng đan sư mới được tham gia, tuy nhiên, trong thiên hạ có nhiều đan sư ẩn giật, tu tâm dưỡng tính, không phải ai cũng đi ra thi lấy danh hiệu đan sư ...

Lần này, rất nhiều đan sư chạy đến Vấn Đạo Sơn, trong đó có một đám người, mặc dù có tuyệt nghệ luyện đan, nhưng chưa bao giờ tham gia khảo hạch đan đạo, nên chưa có danh hiệu đan sư trên người, mà theo quy định của cuộc thi, bọn họ không có tư cách tham gia cuộc thi sáu đạo, nhưng trong đám người đó lại không thiếu người tài giỏi, Tiên Minh cũng không thể bỏ qua đám người này được.

Dù sao cuộc thi sáu đạo lần này, chính là cơ hội lựa chọn nhân tài cuối cùng của Tiên Minh, vì lẽ đó, những tán tu và người ẩn tộc không màng hư danh cũng bắt đầu ra khỏi núi, những người này cực kỳ mạnh mẽ, ở góc độ nào đó, cuộc thi này vốn dĩ Tiên Minh dùng để mời bọn họ ra.

Cũng vì nguyên nhân này, Tiên Minh đưa ra quyết định, trước cuộc thi sáu đạo, tổ chức một cuộc thi đan đạo nhỏ lâm thời.

Phương Nguyên nhìn ba tấm lệnh bài kia, yên lặng suy tư.

- Mặc dù ta học đan không phải vì thi đan sư, hơn nữa không chỉ là đan sư, đại đan sư ta cũng không để trong mắt, tương lai sẽ không dựa vào tên tuổi này để yên tâm trong giới tu hành, nhưng lần này lại liên lụy đến cuộc thi sáu đạo ...

Hắn nhịn không được nghĩ đến lúc trên đường đến đây, Tử Tiêu động chủ từng nói với hắn.

- Cuộc thi sáu đạo, đặc biệt là cuộc thi lần này được rất nhiều người quan tâm, Tiên Minh cũng rất xem trọng, lão phu biết được, trong cuộc thi này sẽ chọn ra mười tu sĩ đứng đầu, mỗi người se nhận được nhiều tài nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 759: Nhanh, chưa chắc đã tốt (1)



Đặc biệt, người đứng đầu mỗi cuộc thi sẽ được người đời quan tâm, chuyện đó thì không phải nói, còn nhận được rất nhiều chỗ lợi, trong đó, người đứng đầu có thể đi vào tàng kinh các của Lang Gia Các ba tháng, tùy ý đọc thư tịch bên trong, nơi đó cất giấu rất nhiều loại điển tịch, thần công diệu pháp ...

Chỗ tốt nơi còn có thật nhiều, nhưng Phương Nguyên đều nhớ không rõ.

Có rất nhiều chỗ tốt, nhưng Phương Nguyên không nhớ rõ.

Hắn chỉ nhớ mỗi việc có thể thỏa thích đọc sách trong Lang Gia Các ...

- Cuộc thi sáu đạo này, mình không thể bỏ qua.

Hắn thở dài, trả ba tấm lệnh bài cho tiểu đồng, nói.

Đi xin phép Hứa chấp sự giúp ta, bây giờ ta chưa nhận mấy nhiệm vụ này được, ta còn cần xử lý một vấn đề nhỏ ...

Tiểu đồng nghe xong, cảm thấy khó khăn.

- Phải xử lý chuyện gì trong lúc này ...

Phương Nguyên nói.

- Đầu tiên ta phải thi làm Đan Sư đã.

Sắc mặt của tiểu đồng trở nên đặc sắc.

- Ngươi chưa phải là đan sư?

Phương Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn hắn.

- Sao vậy?

Tiểu đồng cất lệnh bài đi, cực kỳ hiểu chuyện nói.

- Cũng đúng, ngươi là tu sĩ kim đan, còn là một đan đồ, đúng là không có tiếng nói, lúc trước khi ta còn chưa là đan sư, Nguyệt tỷ tỷ nhìn thấy ta cũng lạnh nhạt ...

Những nơi được sắp xếp để cho những người không có tên Đan Sư khảo hạch được làm ở phía tây Xích Thủy Đan Khê. Trên một núi nhỏ, có mấy chục cung điện được xây dựng lên, bên ngoài điện có vô số đầu người chen chúc, những người kia đều có kinh nghiệm đan đạo, nhưng chưa hề thi lấy tên Đan Sư, bây giờ đến đây để ghi danh.

Phương Nguyên đằng vân bay đến, đứng giữa không trung liếc nhìn, hắn tìm một cung điện có ít người xếp hàng nhất, ghìm đám mây xuống, sau đó đứng ngoài điện nhận số, xếp hàng đợi, dù sao bây giờ hắn cũng là người làm việc bên trong Xích Thủy Đan Khê, bớt được nhiều chuyện phiền phức.

Ở ngoài điện, có không ít người cũng đang chờ khảo hạch, bọn họ đánh giá lẫn nhau, có một số tu sĩ mặc trang phục kỳ dị, có lẽ là người ít đặt chân lên Cửu Châu, những người này có con đường tu hành riêng của mình, bình thường không quan tâm đến giang hồ Cửu Châu, nhưng kiếp nạn sắp đến, khó ai trốn được, vì vậy bọn họ mới xuất thế ngay lúc này.

Mà việc tham gia cuộc thi sau đạo, chính là bọn họ đang hưởng ứng lời kêu gọi từ Tiên Minh.

Mà người trong sân nhìn thấy Phương Nguyên thì hơi ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn thì chính là người Cửu Châu, hơn nữa xem khí tức, tu vi không yếu, rõ ràng là cảnh giới kim đan. Bây giờ đến nơi này chỉ để tham gia cuộc thi đan sư nhỏ chỉ toàn người ở khu vực xa xôi, hoặc phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí có nhiều người chỉ là tu sĩ Luyện Khí Cảnh ...

Mà đường đường Phương Nguyên là một tu sĩ Kim Đan, lại đến tham gia khảo hạch đan sư, thực sự có chút chói mắt.

Nhưng Phương Nguyên không thèm quan tâm đến chuyện này, hắn yên lặng đứng bên cạnh chờ đợi.

Trong lòng hắn đang liên tục thôi diễn những kết quả rèn luyện trong mấy hôm nay, lười phân tâm vì những việc khác.

- Đợt chữ Giáp số ba viện thứ năm, phong đan!

Chờ không bao lâu thì nghe được trong điện có tiếng hét dài.

- Ba ngày sau, giờ thìn yết bảng, nhóm tiếp theo!

Cửa lớn chậm rãi mở ra, một đám người bàn luận sôi nổi, có người cười nói, tất nhiên là cảm giác mình luyện chế không tồi, có người ủ rũ, hiển nhiên là đề bài quá bất ngờ, nhưng bây giờ đã phong đan, hối hận không kịp nữa rồi.

- Chữ Giáp số ba viện thứ sáu bắt đầu, người có thẻ số vào đi!

Bên trong dọn dẹp khoảng nửa canh giờ thì có người đi ra tuyên bố, mấy người Phương Nguyên lập tức cầm thẻ số đi vào bên trong.

- Trong thời gian một chén trà, đo lường lò luyện đan, linh dược, đợi ba tiếng pháo vang lên, mở lô luyện đan, giới hạn trong nửa canh giờ, cần luyện chế một viên đan dược không thấp hơn tam chuyển Thái Hóa Thượng Thanh bảo đan, người hợp lệ được ghi tên, người không đạt thì trục xuất ...

Và gốc bảo dược này, bọn họ cũng cần phải xử lý vô cùng tinh vi, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng đối với những vấn đề này, Phương Nguyên không quan tâm quá nhiều, hắn tự tin rằng mình có thể xử lý ổn thoả.

Mục đích của hắn là cuộc thi sáu đạo, vì thế, đối với cuộc thi nhỏ kia, Phương Nguyên không lo lắng ...

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, xung quanh có ba tiếng pháo b*n r*, tất cả các tu sĩ lập tức mở lò luyện đan.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 760: Nhanh, chưa chắc đã tốt (2)



Nếu như đã bắt đầu luyện đan, Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn đánh một đạo pháp lực vào bên trong lò luyện đan, điều động hai trận Phong Hỏa, sau đó liên tục gảy mười ngón tay, thu dọn linh dược trên gá, đưa từng gốc linh dược vào bên trong lò luyện đan.

Động tác của Phương Nguyên không tính quá nhanh, nhưng cũng không chậm, mỗi hành động có vẻ đẹp kỳ dị, làm người xem có cảm giác vui tai vui mắt.

Lấy thuốc, nhập lô, khống hỏa ...

Mỗi bước đi, Phương Nguyên đều làm vô cùng hoàn mỹ, khống chế pháp lực một cách tinh vi, không hề do dự, thời cơ bỏ linh dược và chưởng khống hoa hầu đều vừa đủ, sau kho bỏ tất cả dược liệu vào lô, hắn lập tức phất tay áo bào, lò luyện đan bay thẳng lên không trung, bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, ngọn lửa màu lam bên dưới bùng lên, thôi thúc thân lò quay ngược lại.

- Thủ pháp sạch sẽ đẹp đẽ, nhìn dáng vẻ là người trong nghề lâu năm ...

- Đúng đấy, đã lâu rồi ta chưa thấy thủ pháp luyện đan đẹp như thế, hỏa hầu khống chế tinh tế tỉ mỉ, hiếm thấy!

Mấy vị chấp sự xung quanh cũng bị thủ pháp luyện đan của Phương Nguyên hấp dẫn, không nhịn được mỉm cười tán thưởng vài câu.

Luc trước bon họ con cảm thay, vị nay ro rang la tu sĩ Kim Đan của Cửu Châu, lại chỉ là một Đan Đồ, xen lẫn vào trong một đám tu sĩ tiểu bối tham gia khảo hạch, đung là hơi choi mắt, bay gio nghĩ lại, co le vị tu sĩ Kim Đan này tích lũy lâu ngày sử dụng một lần, chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo một tiếng hót kinh người mà thôi, nhìn thủ pháp kia, không khổ luyện mấy chục năm thì sao có thể làm được?

Mấy người bọn họ tán thưởng, làm cho cô nương áo đỏ cách Phương Nguyên không xa thất thần, quay đầu liếc mắt nhìn sang.

Nàng có khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp, mặc một áo bào đỏ tươi, nổi bật trong đám người, khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy phần kiêu ngạo, lúc nhìn thấy thủ pháp luyện đan của Phương Nguyên, trong ánh mắt hiện lên sự kinh diễm, nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút, sự không phục trong đáy mắt hiện ra, nàng dùng ánh mắt thâm ý nhìn Phương Nguyên, cười lạnh rồi nghiêng đầu không quan tâm đến hắn nữa.

Nàng tiếp tục thôi động lò luyện đan trên tay, thủ pháp vô hình nhanh hơn rất nhiều, nhanh chóng cảm ứng được biến hóa bên trong lô!

Lò đan dược sắp thành, tốc độ nhanh hơn trước nửa chén trà ...

Đợi thêm mấy giây, trên mặt nàng hiện lên sự đắc ý, chuẩn bị thả lò luyện đan xuống.

- Đan thành?

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên nàng nghe tiếng kêu kinh ngạc của một chấp

sự.

Đầu óc nàng rối loạn, quay đầu lại nhìn, thấy Phương Nguyên đã thả lò luyện đan xuống đất, xung quanh có mùi thơm nức mũi bay ra, sau đó có một luồng pháp lực lấy đan dược ra, đặt xuống hộp nhỏ bên cạnh, phong ấn lại.

- Nhanh hơn cả ta?

Cô nương áo đỏ hoảng loạn, suýt chút nữa dập tắt hoa hầu trong lò luyện đan.

Mọi người xung quanh cũng rất kinh ngạc, không ngờ lại có người luyện đan xong nhanh đến thế, chấp sự cho bọn họ nửa canh giờ đã là hơi ngắn rồi, những người luyện đan chỉ đủ thời gian luyện một lần, thủ pháp tinh chuẩn, tuyệt đối không thể sai sót, trong tình huống này, lại có một cuồng nhân tiết kiệm được một khắc?

Thủ pháp luyện đan đều giống nhau, nếu người ta nhanh hơn, chứng minh động tác người ta linh hoạt lưu loát, nối liền một cách hoàn mỹ, trong toàn bộ quá trình luyện đan, gần như không lãng phí chút thời gian nào, kiến thức cơ bản vững chắc đến cực điểm.

Đương nhiên, luyện đan nhanh cũng không có nghĩa là đan phẩm tốt, đó vốn dĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

- Ngưoi chính la Phương tieu hữu trong ha viện Xích Thủy Đan Khê sao?

Chấp sự bên cạnh nhìn thấy Phương Nguyên đã luyện đan thành, hắn cười chắp tay, nói.

- Không ngờ rang ngươi lại có trình độ cao như vậy, thế mà còn chưa phải là Đan Sư, nhưng sau cuộc thi này thì ngươi đã thành Đan Sư rồi, lão phu chờ mong ngươi sẽ thể hiện hết bản lĩnh của mình trong cuộc thi sáu đạo!

Phương Nguyên cũng cười chắp tay với vị chấp sự kia.

- Cám ơn lời chúc tốt lành của ngài!

Dứt lời, hắn đi ra phía sau, yên lặng chờ đợi cuộc thi kết thúc.

Đối với một người luyện đan, khảo hạch trong nửa canh giờ quá ngắn, bây giờ cách nửa canh giờ chỉ còn thời gian một nén hương, nhưng lúc Phương Nguyên thành đan đầu tiên, cũng có một số người bắt đầu tắt lò lửa, phong đan, đi ra phía sau chờ đợi.

Vị chấp sự trước cửa điện, nhìn kỹ đồng hồ cát, thấy canh giờ đã đến, lập tức thét dài quát lên.

Bên trong đan điện có chấp sự hét dài, sau đó từ từ mở cửa viện ra, mọi người lục tục đi ra ngoài.

- Ngươi luyện đan nhanh, chưa chắc đan phẩm đã cao!

Phương Nguyên vừa đi cùng mọi người ra khỏi cửa viện, bỗng nhiên nghe một giọng nói dịu dàng vang lên ở bên cạnh.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, thấy một cô nương áo đỏ đang nói chuyện, hắn còn nhớ, cô nương này là người hoàn thành đan dược ngay sau hắn, nhìn dáng vẻ nàng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt còn có chút non nớt, nhưng khí tức lại ẩn sâu, không nhìn ra tu vi, không biết là cố ý che giấu hay đang tu luyện môt bí pháp nào đó.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 761: Kết quả bất ngờ (1)



Nhưng dù nàng tuổi nhỏ, nhưng lại cực kỳ kiêu căng, rõ ràng nàng thấp hơn Phương Nguyên một cái đầu, nhưng lúc nói chuyện mơ hồ có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

- Là do mình luyện đan quá nhanh, nên nàng cảm thấy bị mình cướp danh tiếng?

Phương Nguyên nhìn nàng đang ngạo khí, chỉ cười cười, nói.

Ngươi nói đúng!

Hình như cô nương kia không ngờ hắn sẽ trả lời, nàng hơi ngẩn người, nhàn nhạt nói.

Hơn nữa, dù ngươi luyen đan nhanh, nhưng chỉ biết theo đuổi tốc độ, vậy thì hoả hầu sẽ không đủ, đan dược luyện ra sẽ có tạp chất nhiều.

Phương Nguyên gật gật đầu, nói.

- Ngươi nói đúng!

Thấy dáng vẻ không thèm quan tâm kia của hắn, trên mặt của cô nương kia loé lên sự tức giận.

- Ngươi chỉ biết mỗi câu đó sao?

Phương Nguyên chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, cười cười, nói.

- Gặp lại sau!

Vừa dứt lời, hắn đã đằng vân, hoa thành làn ánh sáng bay xa.

Cô nương áo đỏ sững sờ, giận dữ nhìn về phía Phương Nguyên bay đi, dùng sức gio nắm đấm.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Trong ba ngày này, Phương Nguyên tìm hiểu đan dược càng sâu hơn.

Bây giờ hắn đã có trụ cột đan đạo, lại có đan phẩm Tử Đan, và sự nỗ lực học tập kiến thức về linh dược, trí nhớ về các loại đan phương thường gặp, trên trình độ nào đó, hắn đã không phải người mới bước vào đan đạo nữa. Quan trong hơn, trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên đã đưa Thiên Diễn Thuật đi vào trong đan đạo, làm cho trình độ luyện đan của hắn tăng nhanh như gió ...

Đương nhiên, bây giờ đến trình độ nào, hắn cũng không đoán ra được ...

Nhưng có thể chắc chắn một điều, đối với đan sư bình thường, nếu không có đại đan sư tham gia vào cuộc thi, ít nhất hắn có năm phần nắm chắc đoạt giải nhất, dù sao, cuộc thi đan sư hay trận sư, thật ra chỉ để người trong thiên hạ lấy được danh hào đại đan sư hoặc đại trận sư, những người đã có danh hào đó rồi, sẽ không tiếp tục tham gia.

Mà trong lúc này, hắn cũng bắt đầu luyện chế đan dược đột phá Kim Đan cho Quan Ngạo, hắn muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, trong đó cần tám loại bảo dược, sáu mươi bốn gốc linh dược, những thứ đó, hắn đã có trong túi càn khôn rồi, vấn đề ở ở chỗ, lúc Phương Nguyên dùng Thiên Diễn Thuật để suy tính đan dược, hắn cảm thấy vẫn nên dùng một cây thần dược nữa mới ổn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, thần dược vô cùng khan hiếm, không phải muốn có là có ngay.

Vì vậy, chuyện luyện đan cho Quan Ngạo vẫn nên tạm thời gác lại, chờ có thời gian rảnh, hắn đi tìm thêm thần dược rồi mới luyện chế.

- Đầu tiên báo đại khảo đan đạo, sau đó đi đến lấy tư cách tham gia đại khảo trận đạo!

Ngày thứ ba, Phương Nguyên vẫn đang tìm hiểu đan thuật, hắn đã thức một đêm chưa ngủ, nhưng với pháp lực bây giờ của hắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi bước vào cảnh giới Kim Đan, thân thể hắn ngày càng cường hãn, tinh lực sung túc, Trúc Cơ không thể nào so sánh được.

Bây giờ ánh mặt trời đã chiếu qua cửa sổ, hắn chậm rãi xoay người, quyết định đi lấy áo bào đan sư trước, sau khi đứng dậy, Phương Nguyên tạo Thanh Thủy Phù rửa mặt, dùng muối xanh súc miệng, thay một chiếc áo bào xanh rồi mới ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa, Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo bưng một chén sứ nát, ánh mắt lấp lánh ngồi xổm dưới cây liễu, nhìn chẳm chằm mèo trắng đang lười biếng tắm nắng bên trên.

Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.

- Ngươi làm gì đấy?

Quan Ngạo lập tức thở dài một tiếng, nói.

- Đợi mèo đi đái ...

Phương Nguyên kinh ngạc.

- Đợi mèo đái làm gì?

Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một vấn đề kỳ dị.

- Vị miêu huynh này cũng đi đái?

- Hazz, tất nhiên là có chỗ dùng, ngươi đi nhanh đi, đừng quấy rối nó, không chịu đái ...

Quan Ngạo không kiên nhẫn phất tay với Phương Nguyên, ra hiệu hắn đi nhanh lên.

- Lại còn ghét bỏ cả ta luôn ...

Phương Nguyên bất đắc dĩ, xoay người ra cửa viện, trước khi đi hắn còn quay lại dặn dò.

- Nước đái mèo không thể uống ...

Quan Ngạo dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.

- Hazz, khổ tu đan đạo mấy trăm năm, cuối cùng cũng có tên đan sư ...

- Trời ạ, vị tiểu ca họ Tôn này, chỉ mới mười hai tuổi đã có tên đan sư sao?

- Có là gì chứ, có người nói đan sư nhỏ nhất chỉ mới bảy tuổi ...

Đi xuyên qua đám người, trong tai nghe nhiều tiếng bàn tán, ngược lại làm Phương Nguyên hơi xúc động, tu hành quan trọng nhất là thiên phú, đan đạo cũng vậy, có người khổ tu mấy trăm năm, nhưng không bước qua nổi cánh cửa, có người trời sinh đã am hiểu đan đạo ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 762: Kết quả bất ngờ (2)



- Chúc mừng Kiều sư huynh, đứng ở ba vị trí đầu, kỳ tài đan đạo như huynh sẽ danh chấn bốn phương!

Ở phía trước, một đám người cười to, chúc mừng một tu sĩ áo trắng, nhưng người đó lại cười khổ, than thở với đám người xung quanh.

- Hazz, lời này của các vị làm ta ngượng ngùng chết, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, lại không đứng đầu được, bị một cô nương vô danh cướp mất ...

Phương Nguyen nghe đen đay, han ngan người, trên mat hiện lên sự khó có thể tin nổi.

- Ta không phải người đứng đầu?

Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhanh chân đi về phía trước, người xung quanh thấy hắn có tu vi Kim Đan, đều tránh đường cho hắn đi đến vách tường dán bảng thì thấy cô nương áo đỏ từ bên cạnh quay ra, bên người còn có hai tu sĩ áo bào đen, đội nón vành rộng, vô hình ngăn những tu sĩ khác bên ngoài.

Nàng cũng nhìn thấy Phương Nguyên, hơi ngẩn người ra, sau đó trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, có thể thấy được sự kiêu ngạo tự đắc, nàng khẽ nâng cằm lên, cười nói.

- Ta từng nói với ngươi rồi, nhanh, chưa chắc đã tốt ...

- Ngươi là người đứng đầu sao?

Phương Nguyên nhìn nàng một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn về bảng danh sách phía sau nàng.

Chỉ thấy người đứng đầu danh sách tên là “Lý Hồng Kiêu", đoán là cô nương áo đỏ kia rồi, nàng nghe xong lời của Phương Nguyên, sắc mặt càng đắc ý hơn, gật đầu nói.

- Đây tính là gì, ta còn muốn trên cuộc thi ...

Tránh ra ...

Phương Nguyên không nghe nàng nói, trực tiếp lách qua bên cạnh, ánh mắt liếc về phía tờ danh sách đầu tiên.

Cô nương áo đỏ không vui, cắn nhẹ móng tay của mình.

- Đám người giám đan kia mắt mù sao?

Phương Nguyên lạnh lùng nhìn bảng danh sách, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo

Người đứng đầu không phải hắn đã là ngạc nhiên lắm rồi, vậy mà cả ba vị trí đầu cũng không có tên hắn?

Đây là một kết quả không thể chấp nhận nổi!

Lúc đan dược ra lò, trong lòng hắn đã có dự đoán, chắc chắn sẽ lấy được vị trí đứng đầu, ai ngờ ngay cả ba vị trí đầu cũng không có?

Nhớ lúc luyện đan ngươi tạo ra danh tiếng rất lớn, không biết bây giờ đứng ở vị trí nào?

Cô nương áo đỏ đi đến gần Phương Nguyên, xem bảng với hắn.

Phương Nguyên không quan tâm đến nàng, ánh mắt hắn lạnh dần, nhìn xuống bên dưới.

Cô nương áo đỏ nhìn thấy sắc mặt hắn hơi khó coi, cười nói.

Nói cho ta biết tên của ngươi, ta tìm giúp ngươi ...

Phương Nguyên vẫn không quan tâm đến nàng, hắn nhanh chóng đọc một lượt hết bản danh sách.

Sau đó, ánh mắt hắn dần dần híp lại.

Cô nương áo đỏ kia nhìn vẻ mặt hắn, nhỏ giọng cười nhẹ nói.

- Lẽ nào ngươi thi rớt? Nhưng ngươi là Kim Đan đấy, vốn dĩ được người ta gọi là đan đồ Kim Đan đã không dễ nghe rồi, bây giờ còn rớt luôn bảng cuộc thi đan đạo, đúng là ... Khó mà chấp nhận được?

Ở gần bảng danh sách còn có mấy tu sĩ hạ viên Xích Thủy Đan Khê đang chờ xem bảng, lần này người đến tham gia cuộc thi không chỉ có mình Phương Nguyên, dù sao bọn họ đang ở Xích Thủy Đan Khê, lại làm người chuẩn bị cho cuộc thi sáu đạo, vậy mà một cái tên đan sư cũng không có, đúng là khó nghe, vốn dĩ bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên bước đến, theo bản năng lui ra, không muốn đối mặt với hắn, nhưng không ngờ, nghe được lời của cô nương kia, sắc mặt của đám người kia trở nên ngạc nhiên, sau đó cứng đờ, lùi ra ngoài.

Mãi cho đến khi cách Phương Nguyên khá xa, bọn họ mới nháy mắt với nhau cười lớn.

- Trời ai, tên tu sĩ tạp đan kia chẳng lấy nổi cái tên Đan Sư sao?

- Nhìn dáng vẻ tự tin ba ngày trước, ta còn nghĩ hắn sẽ trở thành đan sư chứ, sao lại thi rớt?

- Hắn đã là cảnh giới Kim Đan, pháp lực mạnh mẽ, thần thức cũng mạnh, dù nhắm mắt cũng có thể luyện ra được một viên bảo đan hợp lệ mới đúng, hơn nữa ngày thường hắn là người khổ luyện, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai mà ngờ hắn lại thi rớt chứ?

- Cũng không thể nói như vậy, luyện đan cũng cần xem thiên phú ...

Rất nhanh, có nhiều anh mắt tập trung lên người Phương Nguyên.

Lúc này, Phương Nguyên mặc một bộ áo màu xanh, đứng trước bảng danh sách, cực kỳ dễ thấy, hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn lại bảng danh sách ba lần, sau đó xác nhận một vấn đề, trong ba trăm cái tên trên bảng danh sách, không có tên hắn.

Nói cách khác, hắn đã thi rớt!

Đường đường hắn là tu sĩ Tử Đan, khổ sở học tập đan đạo mấy tháng trời, bỏ ra bao nhiêu công sức, muốn làm một tiếng hót kinh người trong cuộc thi sáu đạo.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 763: Nếu quy trình không có vấn đề



Nhưng hôm nay, hắn lại rớt cuộc thi đan dược nhỏ!

Trong lòng có cảm giác quái dị xông lên, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, bỗng nhiên, hắn nghĩ đến bóng ma luôn quanh quẩn trong lòng mình, một ký ức không thể nào quên, chính là ở Thái Nhạc Thành, vốn dĩ mình là người đứng đầu, cao cao tại thượng, chuẩn bị một bước lên mây, kết quả bầu trời thay đổi, bản thân rơi rụng phàm trần, một mình ngồi bên hồ nước cạnh phủ thành chủ, lặng lẽ đón nhận mọi ánh mắt cười nhạo…

Vì vậy, trái tim của hắn không bình tĩnh nổi nữa.

- Hì hì, rớt bảng cũng không sao…

Cô nương áo đỏ Lý Hồng Kiêu ở bên cạnh hắn cười nhẹ nói.

- Không làm được đan sư thì đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm hành y cứu người vẫn được mà!

Phương Nguyên như không nghe được lời nàng nói, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người rời đi.

Bóng người như điện, hóa thành một đạo linh quang bay đến giữa không trung, bay thẳng về phía thượng viện Xích Thủy Đan Khê.

Xích Thủy Đan Khê bản chất là một dòng suối quấn quanh núi, thượng, trung, hạ viện được xây dựng dựa vào lưng núi, thượng viện ở cao nhất… Phương Nguyên có lệnh bài Xích Thủy Đan Khê, tất nhiên có thể tự do đi vào đại trận bao phủ toàn bộ Xích Thủy Đan Khê, nhưng nếu hắn muốn đi vào thượng viện, vẫn cần phải thông báo một tiếng. Nhưng lúc này, trong lòng hắn chỉ có lửa giận, đâu nhớ được những thứ đó, một đạo linh quang bay thẳng về phía thượng viện, sau đó rơi thẳng xuống, áo bào xanh phần phật, đi về phía chính điện của thượng điện.

- Hắn… Muốn tìm đám đan sư thượng viện để đối chất sao?

Ở gần thi viện, mọi người nhìn thấy cảnh Phương Nguyên vọt thẳng về phía thượng viện, trong lòng giật cả mình.

Bình thường, dù có thân phận cao đến đâu, để tỏ lòng kính mến, cũng cần đi vào từ cửa chính, chậm rãi bước lên mười bậc thang l*n đ*nh núi, vậy mà tu sĩ tạp đan này lại tức giận, không quan tâm đến quy củ, trực tiếp xông vào trong thượng viện.

Bọn họ vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy về phía Xích Thủy Đan Khê, trong lòng thầm nghĩ: Có drama xem.

- Chúng ta cũng đi xem một chút!

Ánh mắt cô nương áo đỏ khẽ thay đổi, đạp không bay lên.

- Công…

Hai người mặc áo đen bên dưới, vội vàng mở miệng gọi.

Nhưng chỉ mới nói một chữ, cô nương kia đã quay đầu liếc nhìn, hai người câm như hến.

Cô nương áo đỏ không quan tâm đến bọn họ nữa, đi thẳng đến.

...

...

- Phương tiền bối, ngươi tự tiện xông vào thượng viện, có chuyện gì…

- Này này… Sao lại đi thẳng vào rồi…

Trước cửa đại điện Xích Thủy Đan Khê, mấy tiểu đồng nhìn thấy Phương Nguyên mặt mũi âm trầm chạy đến, bọn họ vội vàng ngăn hắn lại, nhưng Phương Nguyên không thèm quan tâm, trực tiếp bước đến cửa đại điện, bọn họ muốn vươn tay kéo hắn lại, nhưng lại không chạm được một góc áo, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã thấy Phương Nguyên đi vào đại điện rồi, bọn họ kêu khổ trong lòng, nhanh chóng đi vào theo sau.

Bên trong đại điện, Hứa chấp sự đang ngồi nói chuyện với mấy vị đan sư khác, thấy Phương Nguyên lạnh lùng xông vào, mấy tiểu đồng ở bên ngoài đang hoang mang, không ngăn cản được, hắn nhíu mày, nói.

- Ngươi đến thượng viện làm gì?

Phương Nguyên nhìn quanh đại điện, nhàn nhạt nói.

- Lần khảo hạch này có vấn đề!

Hứa chấp sự còn nghĩ rằng Phương Nguyên ngốc ở hạ viện đủ rồi, muốn tìm mình đánh quan hệ, để đưa lên trung viện, không ngờ hắn lại nói về lần khảo hạch kia, Hứa chấp sự ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại.

- Có vấn đề gì?

Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nói.

- Ta không phải là người đứng đầu, thậm chí không có tên trên bảng, chắc chắn có vấn đề.

- Chuyện này…

Xung quanh yên tĩnh, trong đại điện, sắc mặt mọi người trở nên quái dị.

Một lúc sau, có người nhịn không được bật cười, cuối cùng mọi người không nhịn nổi nữa phá cười lên.

Bọn họ còn không biết Phương Nguyên thi rớt, vừa nghe hắn nói câu này, bọn họ mới biết hóa ra tu sĩ tạp đan hạ viện này cũng tham gia khảo hạch đan đạo, không ngờ hắn đường đường là tu sĩ Kim Đan, tham gia tiểu khảo còn thi rớt?

- Đây là không nhịn nổi, thẹn quá hóa giận sao?

Ngay cả Hứa chấp sự cũng nhịn không được nói.

- Phương tiểu hữu, người tham gia tiểu khảo đan dược lấy được tên đan sư rất nhiều, ta không biết ngươi lại rớt khỏi bảng, đoán là trong lòng ngươi rất không phục, điều này ta cũng hiểu được, nhưng ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá, mặc dù đây là một cuộc thi nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ, mỗi đan dược phong tồn đều được ba vị đan sư thượng viên thay nhau đánh giá rồi mới đưa ra kết quả, mà đan dược của ba vị trí đầu, chính là do rất nhiều đan sư thượng viện cùng nhau đánh ra mới thông qua…

Dứt lời, hắn cười nhẹ một cái, nói.

- Oanh

Hắn vừa thốt ra những lời kia, xung quanh vang lên tiếng cười nhao.

- Tu sĩ tạp đan kia điên rồi sao?

- Thi rớt thì không chịu nổi, nên chạy đến hỏi đám lão đan sư thượng viện sao?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 764: Nhưng mọi người nhìn đúng thật sao?



- Hắn cảm giác mình không thi được tên đan sư, sợ chẳng ở lại nổi hạ viện, nên chạy ra gây chuyện sao?

- …

- ...

Mắt thấy xung quanh có càng nhiều người tụ tập, Hứa chấp sự nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng lướt qua bốn phía, sau đó không kiên nhẫn nói.

- Phương tiểu hữu, ngươi đừng gây chuyện nữa, quy trình thi cử không có vấn đề, các vị đan sư đều là người đức cao vọng trọng, càng không có vấn đề gì, nếu ngươi không cam lòng bị rớt khỏi đan bảng, vậy thì càng nên cố gắng quay về học thêm, lui ra đi!

Trong lời nói có sự không vui, người ngoài điện càng ngày càng nhiều, cũng càng khó xem.

Nhưng Phương Nguyên nghe xong thì sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói.

- Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, vì sao không nghiệm đan lần nữa?

Hứa chấp sự thấy hắn không đi, trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, hắn chậm rãi đi đến trước người Phương Nguyên, cau mày nói.

- Ngươi nói lung tung cái gì, trong cuộc thi đan đạo, có mấy trăm, mấy ngàn người thi rớt, nếu như ai cũng không cam lòng, chạy đến yêu cầu chúng ta nghiệm đan lần nữa, vậy Xích Thủy Đan Khê chúng ta còn thời gian xử lý những chuyện khác nữa sao?

Nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của Hứa chấp sự, mọi người theo bản năng nhìn về phía Phương Nguyên.

Vốn dĩ lời kia cũng có lý, nhưng sau khi Phương Nguyên nghe xong, hắn bình thản nhìn Hứa chấp sự, nhàn nhạt nói.

- Nếu là thành tích của một cuộc thi nhỏ thôi mà làm người tham gia không cam lòng, cảm thấy nó có vấn đề, ngươi còn làm những chuyện khác làm gì nữa?

- Làm càn!

Hứa chấp sự nghe xong những lời đó, trong lòng giận dữ, tiện tay vỗ một chưởng lên lò luyện đan bên cạnh.

Phương Nguyên làm lớn chuyện như vậy, làm cho nhiều người vây xem, làm cho hắn có cảm giác không có quy củ gì hết...

Hơn nữa người này ngông cuồng như thế, Xích Thủy Đan Khê không thể giữ hắn lại, ngay cả Tử Tiêu động chủ cũng vô dụng, hắn vỗ lên một cái lò luyện đan, muốn kêu người chung quanh đến, đưa kẻ này đi ra ngoài, tránh việc hắn ở đây làm trò cười cho những người khác...

Hứa chấp sự nổi giận bùng phát, đánh một chưởng lên lò luyện đan, đánh cho lò luyện đan xẹp xuống một miếng.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, không ngờ rằng ánh mắt Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lẽo, bước một bước lên, vỗ thêm một chưởng lên trên lò luyện đan.

Trong lòng Hứa chấp sự không kiên nhẫn, tức giận bùng lên, chẳng lẽ trong lòng Phương Nguyên không tức sao?

Nói lâu như thế, kết quả biến thành một kẻ cố tình gây sự?

- Rào...

Một chưởng kia của Hứa chấp sự, chỉ đánh lò luyện đan bằng huyền thiết kia lõm xuống một miếng, vậy mà một chưởng của Phương Nguyên đánh ra, lò luyện đan đã ầm ầm đổ xuống, trực tiếp biến thành một đống sắt vụn, bốc khói đen cuồn cuộn…

Trong nháy mắt, người xung quanh đều kinh hãi, lùi về sau một bước.

Nhìn lò luyện đan nổ thành đống sắt vụn, khói bụi hừng hực bay lên, cả đám người câm như hến.

Đa số không ai nhìn thấy Phương Nguyên ra tay thế nào, cũng do đánh một chưởng kia quá nhanh, không biết là pháp lực của ai đánh nổ lò luyện đan, nhưng cảnh tượng này quá kinh khủng, làm mọi người giật nảy mình.

Sợ hãi nhất phải nói đến Hứa chấp sự, hắn biết một chưởng của mình đánh vào lò luyện đan kia cũng không có lực lượng mạnh đến vậy, cộng thêm hắn đứng gần Phương Nguyên, bị khí tức trên người hắn ảnh hưởng, chỉ trong chốc lát, sau lưng Hứa chấp sự đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lạnh lẽo, hắn nhìn mặt Phương Nguyên, theo bản năng lùi lại mấy bước, nói.

- Ngươi… Ngươi muốn thế nào?

Mãi đến tận khi hắn mở miệng nói chuyện, Hứa chấp sự mới biết mình bị mất tiếng.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ ngơ ngác, vì sao tu sĩ tạp đan này có lực lượng mạnh đến vậy chứ?

Đi bên cạnh hắn còn có tên người hầu to con trời sinh thần lực kia nữa, hay là còn có gì khác…

Đến lúc này, bỗng nhiên hắn mới ý thức được một vấn đề, tu sĩ họ Phương này nói mình là tu sĩ tạp đan lúc nào?

Bởi vì hỏi đan phẩm người khác, là muốn thăm dò đạo hạnh của người khác, đây là chuyện kiêng kỵ trong giới tu hành, vì vậy lúc Phương Nguyên vào Xích Thủy Đan Khê báo mình là Kim Đan hai tầng ra, không nhắc đến đan phẩm, là do mọi người tự mình nhìn ra.

Nhưng mọi người nhìn đúng thật sao?

Phương Nguyên nén giận, đập tan một lò luyện đan, nhưng vẫn chưa nguôi giận, ép mình bình tĩnh lại, nói.

- Ta không đến đây để gây chuyện, chỉ muốn đòi lại công bằng, giám đan lại, không mất nhiều thời gian, mong Hứa chấp sự đồng ý…

Nhìn gương mặt không chút cảm xúc kia của hắn, Hứa chấp sự nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, trong lòng hơi do dự.

Ánh mắt Phương Nguyên hơi rủ xuống, nhàn nhạt nói.

- Tự nhiên!

Dứt lời, chậm rãi bước lên vài bước, ngồi xuống trên một chiếc ghế thái sư, lúc này đám đan sư thượng viện đang đứng xung quanh, hắn ngồi xuống tự nhiên như thế, nhưng không ai dám chỉ trích hành động của hắn.

Mà Phương Nguyên ngồi ở trên ghế thái sư, biểu hiện tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác hắn vốn nên ngồi ở đó.
 
Back
Top Bottom