Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 715: Xảy ra chuyện gì rồi?



Nàng thầm hận trong lòng, nhưng tình thế vốn nguy cấp, cũng không thể nghĩ quá nhiều.

Hiển nhiên hiện giờ đã là một vùng đại loạn, khói thuốc súng cuồn cuộn, nàng cũng vội vàng thu vào Trang Thiên Hồ, sau đó biến hóa nhanh chóng, hóa thành hình dạng nam tử diện mạo xấu xí, mặc quần áo giản dị, tùy tiện chọn một phương hướng, xẹt qua đó.

Nàng đi không phải phương hướng cửa vào bí cảnh, bởi vì thời điểm này, bí cảnh đã không còn tồn tại.

Tự nhiên cũng sẽ không tồn tại cửa vào gì nữa, tùy ý đều là cửa vào, tùy ý đều là lối ra…

Khói thuốc súng cuồn cuộn chung quanh, nơi nơi đều là người tu hành ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đại loạn vừa rồi thật sự dọa sợ bọn họ, nhanh chóng đào tẩu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm sao thoát ra ngoài? Hiển nhiên long trời lở đất, chỉ nghĩ rằng bản thân sắp phải chết. Nhưng sau đại loạn, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện bản thân vẫn còn sống tốt, nhưng vùng thiên địa này đã không còn…

- Chúng ta giống như đã đi ra rồi…

- Vì sao lại như vậy?

- Kim gia, Kim gia, thì ra bọn họ vẫn luôn gạt chúng ta, đẩy ngã kim trụ, không hủy đi bí cảnh!

- Mà là… bí cảnh hoàn toàn mở ra!

Các nơi bí cảnh, đồng thời vang lên thanh âm bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nhưng cũng có người ngờ vực:

- Nhưng bí cảnh này là một phương thế giới, hoàn toàn mở ra, chẳng chẳng khác nào không còn nữa?

... ...

- Tôn thượng, ta thất bại rồi!

Lúc Bá Hạ Châu cũng bị bí cảnh hấp dẫn ánh mắt, Khất Nhi Khương gia cũng đã đầy người thương tích gặp Thái Hư tiên sinh, sắc mặt ảm đạm, cười khổ nói:

- Ta không nghĩ tới, trong tay nữ nhân kia vậy mà xuất hiện một kiện bán tiên khí…

- Không cần quá mức áy náy!

Thái Hư tiên sinh khẽ than, ngẩn đầu lên, nhìn một vùng khói thuốc súng trước mắt, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:

- Tới lúc này rồi, bí cảnh có bị hủy hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là chuyện tình từ trong miệng những người đó.

- Chẳng lẽ đứng đầu hắc ám kia thật sự đã đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải rồi?

- Chẳng lẽ Đạo Nguyên Chân Giải thật sự là một bộ Diệt Thế Chi Thư?

“Cạch…”

Phương Nguyên lắc mình vào đại môn thanh đồng, bất chấp trong cánh cửa này có chuyện gì kỳ hoặc, gấp gáp xoay người, trước mắt chỉ thấy mấy đám mây đen đang bay nhẹ nhàng về phía mình, thoạt nhìn trông không quá lớn, nhưng khí cơ ẩn chứa bên trong cực lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. Chuyện này thật sự khiến hắn hoảng sợ, không nghĩ tới mấy đám mây kia cũng đuổi theo.

Trong lúc nhất thời âm thầm kêu khổ, thật sự không nghĩ tới kiếp cuối cùng này lại hung hiểm như vậy…

Mấy đám mây kia là vật tốt!

Không những là vật tốt mà quả thực còn là vật tốt thế gian khó tìm, chính là căn nguyên của một phương thế giới, là căn nguyên của bí cảnh Kim gia Thông Thiên. Có nó trong tay, trong tương lai, Phương Nguyên có một ngày tu vi đạt cấp bậc, có thể dựa vào vật này luyện ra một phương thế giới…

Nhưng chỗ mấu chốt là tu vi Phương Nguyên hiện tại vẫn không đủ!

Tu vi của hắn chưa đạt, nhất định không thể tiêu thụ tạo hóa đáng sợ này, giống như một tòa kim sơn sẽ đè bẹp chết người…

“Vèo vèo vèo”

Phương Nguyên gấp gáp bay lượn bốn phía, muốn tránh thoát mấy đám mây này, chỉ tiếc mấy đám mây này đuổi theo khí cơ của hắn, tựa như cực nam châm hút nhau, căn bản không thể vứt bỏ. Không còn cách nào khác, tâm thần Phương Nguyên vừa động, Bất Tử Liễu sau lưng nhanh chóng đánh về phía trước, muốn đánh nát những đám mây này, hy vọng chúng nó có thể tràn ngập cả vùng thiên địa này, tránh hấp dẫn thiêu thân, hại cả chính mình…

Nhưng Phương Nguyên không nghĩ đến Bất Tử Liễu của hắn còn chưa bay ra, con Cáp Mô ôm trong lòng ngực đột nhiên nhảy ra ngoài.

“Cục cục…”

Tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng kêu, con Cáp Mô liền há to miệng giữa không trung.

Sau đó nữa, Phương Nguyên liền trơ mắt nhìn con Cáp Mô kia nuốt hết mấy đám mây trên trời…

- Chuyện này…

Phương Nguyên vừa nhìn thấy, quả thực dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

Nuốt rồi sao?

Chính mình không phải mắt mờ chứ, làm sao lại nuốt vào rồi?

Sau khi sửng số một lúc lâu, hắn mới vội vàng bay qua đó, cầm chân sau con Cáp Mô lên, dùng sức vẫy:

- Mau nhổ ra!

Con Cáp Mô kia vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Phương Nguyên vung vẫy, cũng không hề có ý định nhổ ra chút nào.

- Đây là chuyện gì vậy…

Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm sẽ không phải no đến bể bụng chứ?

Phương Nguyên ngờ vực đánh giá con Cáp Mô kia, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết nên giải thích thế nào.

Theo lý thuyết là phải xảy ra chuyện gì rồi?

Đây chính là một chuyện lớn!

Nhưng nhìn bộ dáng con Cáp Mô kia, rõ ràng giống như không xảy ra chuyện gì cả…
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 716: Trước tiên quan sát xung quanh đi!



Phương Nguyên sau khi nhìn chằm chằm con Cáp Mô kia một lúc lâu, con Cáp Mô kia cũng ngơ ngác nhìn hắn, cho dù là Tôn quản sự, Quan Ngạo, Toan Nghê hay là con bạch miêu đang vây quanh cũng đều nhìn chăm chú hai người bọn họ, ai cũng không nói chuyện.

- Quên đi, xem như không có chuyện gì xảy ra…

Không khí thật có hơi xấu hổ, Phương Nguyên đành phất tay, thở dài:

- Trước tiên quan sát xung quanh đi!

“Phù…”

Mấy người khác nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, chia nhau ra các hướng.

Thẳng đến lúc này, bọn họ mới có thể đánh giá thế giới phía sau đại môn thanh đồng. Nhưng mà khi nhìn thấy, bọn họ đều không nhịn được thầm kinh hãi. Lúc trước bọn họ nghĩ rằng thế giới sau cánh cửa này đơn giản có hai loại khả năng, hoặc là một lối ra, từ nơi này đi ra, có thể trở về đại thế giới, như vậy, có thể dựa vào cách này trực tiếp tránh thoát khỏi cục diện trực tiếp chống lại Kim gia, đương nhiên đó là tốt nhất.

Còn có một khả năng, đây là lối vào, kỳ thật là thông qua một bí cảnh khác, thăm dò một phen cũng không tệ.

Dù sao có bạch miêu đi theo, thật cũng không quá lo lắng gì.

Nhưng hôm nay khi đánh giá chung quanh, bọn họ lại cảm giác có chút kinh ngạc.

Nơi này tuyệt đối không phải thế giới thật, chung quanh có vẻ vô cùng âm u, giống như có sương mù hắc ám hàng năm tràn ngập trong hư không, khiến ánh mắt không thể nhìn xa, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy khoảng cách trăm trượng mà thôi. Chung quanh nơi nơi có thể thấy được ngọn núi bị tàn phá, binh khí bị rỉ sét, cùng với đám cỏ cây chết héo. Tất cả đều giống như mất đi trọng lực, bay bổng giữa không trung.

Quan trọng hơn là tới nơi này rồi, Phương Nguyên vậy mà sinh ra cảm giác thân thiết mơ hồ.

Trong cơ thể giống như có lực lượng nào đó đang chậm rãi thức tỉnh.

“Meo…”

Con bạch miêu tới nơi này rồi, giống như có vẻ hơi cổ quái, nó nhảy lên phía trên một khối nham thạch trôi nổi giữa không trung, ngồi chồm hổm xuống, hai mắt dường như có chút dại ra nhìn chung quanh, thanh âm nức nở không ngừng.

- Miêu huynh…

Phương Nguyên hơi chần chờ, tiến lên từng bước.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã gặp phải con mèo này đột nhiên nhảy xuống, bước qua bước lại, nhảy lên nhảy xuống trên những tảng đá chung quanh. Mới nhún vài cái, đã biến mất không thấy bóng dáng, cũng không biết đã chui vào nơi nào, Phương Nguyên muốn cản cũng không thể cản…

Không làm gì được, Phương Nguyên đành thu hồi ánh mắt, chính mình đánh giá chung quanh.

Trong lòng âm thầm đoán: “Cảm giác thân thuộc trong lòng từ đâu mà đến?”

... ...

- Haiz, giống như đều là những pháp bảo không tồi, đáng tiếc đều sắp hư rồi…

Lúc này, Tôn quản sự và Quan Ngạo đã không ngừng chuyển động mọi nơi. Tôn quản sự tìm vài mảnh pháp bảo, cầm lên xem thử, rồi thất vọng đặt xuống mặt đất. Nhưng rất nhanh hắn lại nhặt lên, nói thầm:

- Cho dù là pháp bảo bị hư, nhưng chất liệu gỗ này trông có vẻ không bình thường. Tiên kim như thế này, ta vậy mà chưa từng gặp, hẳn là giá trị rất xa xỉ.

Nghĩ như thế, lấy ra túi Càn Khôn thu thập hết vào, nghĩ thầm rằng: “Giữ lại làm sắt vụn bán cũng không tệ!”

Quan Ngạo đặt tay sau lưng, lượn quanh một vòng, nhặt lên một gốc cây khô. Gốc cây khô kia chỉ có kích thước ba thước, phía trên có mọc một quả chín, màu hơi tím, trên mặt vậy mà có thể nhìn thấy nhật nguyên văn lạc ảm đạm, thật sự hơi ngạc nhiên, nhưng hiện giờ đã khô héo rồi. Hắn đưa lên miếng cắn một ngụm, lập tức phun ra:

- Phụt, giống như bột gỗ!

Toan Nghê bên cạnh lén lén lút lút chạy ra từ phía sau một khối nham thạch, miệng giống như gặm cái gì, vừa nhìn thấy Quan Ngạo, lập tức quay đầu bỏ chạy, lại bị Quan Ngạo bước lên trước, ấn xuống đất:

- Ngươi đang ăn gì, ta xem thử?

Toan Nghê kia vừa thấy, vội vàng nuốt vào trong bụng, đến nhai cũng không kịp nhai.

Nhưng Quan Ngạo trực tiếp vươn tay, vẫn là móc ra ngoài, thấy được một gốc rễ cây vàng óng ánh giống như sơn dược. Không biết Toan Nghê này lấy ra từ đâu, cũng đã khô héo rồi, nhưng mà vẫn tốt hơn cây khác.

- Cũng không phải là thứ tốt gì…

Quan Ngạo đặt lên miệng cắn một ngụm, cảm giác cũng không thể ăn, lập tức trả lại cho Toan Nghê.

- A, đúng rồi…

Khi hắn thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bỗng nhiên giật mình.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn tu luyện vốn là thanh sắc tinh thuần đến cực điểm nhưng hôm nay lại đang chậm rãi biến hóa, hóa thành một màu sắc giống như sương mù đen trong hư không, cũng trở nên linh động, giống như muốn giao hòa cùng với sương mù đen chung quanh.

- Khó trách ta sẽ cảm thấy thân thiết với nơi này, bởi vì hơi thở ở nơi này vậy mà tương tự với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết như thế!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 717: Nhưng hiện giờ



Phát hiện này khiến hắn hơi động dung, thậm chí cảm thấy kinh ngạc.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn là tốn công luyện thành, ngưng luyện đến cực điểm, bao hàm toàn diện.

Nhưng hiện giờ, vậy mà ở trong một thế giới tàn phá, phát hiện khí cơ tương tự với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình. Tuy nếu cân nhắc chi tiết kỹ lưỡng, nơi này vẫn có chút bất đồng nho nhỏ, nhưng ít nhất về tính chất, cả hai đều kém không xa…

“Đây không phải là ma tức hắc ám chứ?” Phương Nguyên âm thầm nghĩ, hơi lo lắng. Bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn cũng từng luyện hóa một bộ phận ma tức hắc ám. Hắn lo lắng có thể là lại ma tức hắc ám này không, mới để cho chính mình và hơi thở chung quanh sinh ra cộng hưởng. Nhưng sau khi tra xét kĩ lưỡng, hắn lập tức bác bỏ ý tưởng này của mình. Hơi thở trong thế giới tàn phá này, màu sắc gần với ma tức hắc ám, tính chất lại hoàn toàn bất đồng!

Loại hơi thở hoang vu này, từ xưa đã không có nửa điểm cảm xúc phản đối nào!

Ma tức hắc ám đáng sợ ở chỗ sẽ ảnh hưởng thần hồn các loại sinh linh, khiến bọn họ vĩnh viễn đọa hóa.

Nhưng loại hơi thở này hoàn toàn không có cảm giác như thế!

Nghĩ như vậy, hắn trái lại nghĩ tới một khả năng, ánh mắt hơi sáng lên: “Khí cơ này không biết là vật gì, có lẽ giống như hắc phong thượng cổ đạo tử Thôi gia tìm được ở trong một hang động chân núi Đông Hoàng Sơn, cũng là một loại linh khí khác thường, nhưng phẩm cấp cao hơn linh khí rất nhiều mà thôi. Càng quan trọng hơn là… có lẽ cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình thăng cấp chính là ở chỗ này.

Ngay trong quá trình nghĩ đến vấn đề này, Phương Nguyên đã phát hiện, tuy bản thân cũng không có ý thức tu luyện, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của chính mình vậy mà đang chậm rãi lớn dần, sương mù màu đen chung quanh đang hòa nhập vào tu vi của mình.

Loại cảm giác này giống như đang sống ở nơi linh khí đầy đủ, cho dù không tu luyện cũng sẽ cường thân kiện thể.

- Mượn khí cơ chung quanh, ta thật ra có thể dễ dàng nuôi dưỡng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngày càng phát triển, sau đó kết đan…

- Nhưng cách làm này, cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng thừa dịp cơ hội này thôi diễn ra nguyên tắc thực hiện bước tiếp theo của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, chân chính biến công pháp huyền giai đỉnh phong này thành công pháp thần giai, như vậy, sẽ không chỉ là kết đan…

- … Ta thậm chí có cơ hội thôi diễn ra con đường sau Kim Đan, như vậy thì sẽ không cần giống trước đây nữa, khổ sở tìm kiếm truyền thừa của người khác!

Vừa nghĩ, trên mặt hắn đều lộ ra vẻ kích động, nhưng rất nhanh liền khổ sở nở nụ cười.

- Chẳng qua ta mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ thôi đã nghĩ khai sáng ra một đạo truyền thừa của chính mình, có phải hơi ngông cuồng quá rồi không…

- Bất luận như thế nào, đây cũng là một chuyện đáng để thử.

Mặc dù trong lòng hắn cũng cảm thấy ý niệm vừa xuất hiện trong đầu mình rất điên cuồng, nhưng Phương Nguyên vẫn quyết định thử một lần!

Sau khi đưa ra quyết định, hắn liền thôi động Huyền Hoàng Nhất Khí của mình, dẫn động sương mù tứ phương, đưa vào trong cơ thể, cũng khiến một đạo Huyền Hoàng Nhất Khí được hắn luyện thành năm đạo lôi linh bắt đầu từ từ lớn lên, tràn ngập phụ cận đạo cơ của hắn, sau đó chậm rãi sinh trưởng, giống như một cây cỏ yếu ớt, bắt đầu nảy lộc, sinh trưởng mạnh mẽ hơn nữa...

Đây chính là quyết định can đảm nhất trên con đường tu hành của Phương Nguyên từ trước đến nay.

Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một đạo truyền thừa khiến Nam Hải tới Cửu Cô đều hết sức tán thưởng, nhưng đáng tiếc đạo truyền thừa này cũng không đầy đủ, chỉ có thể xếp hạng đỉnh phong Huyền giai, miễn cưỡng có chút ý tứ Thần cấp, điều này cũng không phải nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết không trọn vẹn, bởi vì rất có thể nó vốn chỉ có như vậy, giống như một bản tuyệt thế văn chương, chỉ được mở ra khúc đầu, phía sau không có gì cả.

Sau khi Phương Nguyên kết hợp Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, phẩm cấp của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thật ra đã tăng lên một bước, chí ít cũng từ Huyền giai, bước chân vào phạm vi Thần cấp, đây cũng xem như một lần đề thăng của đạo truyền thừa này, có thể nói là dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giải quyết tai hoạ ngầm do Thiên Cương Ngũ Lôi tạo ra, nhưng đồng dạng cũng có thể nói dùng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn kế tục Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Nhưng nếu như vậy, có thể xem như kết thúc chưa?

Khai sáng mỗi đạo truyền thừa của thế gian đều có tâm huyết và kinh nghiệm thất bại của vô số người đi trước, rất nhiều truyền thừa đều là người tu hành sau khi đi tới đỉnh cao của con đường tu hành, lại từ trên hướng xuống, từ phức tạp tới đơn giản, mới truyền lưu lại ...

Chưa từng có người nào khi vừa bước lên con đường tu hành, dám rêu rao muốn khai sáng một đạo truyền thừa.

Phương Nguyên cũng không cảm giác thiên tư của mình thật sự cao đến loại trình độ này...

... Nhưng mấu chốt là, hắn có Thiên Diễn Thuật!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 718



Trong lúc ẩn núp, Thiên Diễn Thuật giống như trời cao chiếu cố rơi xuống đầu hắn!

Hiện giờ hắn lại dùng nó để thôi diễn tâm pháp tu hành, thôi diễn trận thuật, thôi diễn thần thông, nhưng hắn có cảm giác, tác dụng của Thiên Diễn Thuật thật ra hoàn toàn không đơn giản như vậy, bản thân hắn chỉ có thể lợi dụng một phần nhỏ trong sự huyền diệu của nó...

Giống như một kẻ ăn mày lại cầm một cái bát vàng đi xin ăn.

Cái này gọi là phí của trời!

Phương Nguyên không biết tác dụng chân chính của nó, nhưng dùng nó làm một số chuyện khó khăn hơn mới thú vị.

...

...

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Phương Nguyên cũng kiên định.

Dĩ nhiên, làm như vậy, còn có một chỗ tốt rõ ràng hơn, chính là Phương Nguyên không cần vất vả cầu xin truyền thừa của người khác.

Cảnh giới Trúc Cơ, vì một đạo truyền thừa của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, hắn thật sự đã hao phí không ít tâm tư, trận đấu với Kim Lão Thái Quân xảo quyệt cũng có không ít phiền nhiễu, nhưng điều khiến người ta thấy bất đắc dĩ chính là, khi hắn đến cảnh giới Kim Đan, đồng dạng cũng có nhu cầu tương tự, chẳng lẽ tới lúc đó, lại đi van cầu người khác, lại trải qua chuyện phiền lòng gặp phải ở Kim gia hôm nay?

Hoặc là như thế, hoặc là mượn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết bao hàm đặc điểm này, để mình thôi diễn.

Dĩ nhiên, từ một trình độ nào đó mà nói, con đường này có thể khó hơn là đi van cầu người khác, nó đồng dạng cũng cần Phương Nguyên tìm ra các loại thiếu sót của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cần hắn tìm một số công pháp khác để đền bù, nhưng Phương Nguyên nguyện ý thử một lần!

Nếu làm như vậy, điều kiện tiên quyết chính là thôi diễn pháp tắc hành công của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thêm một bước.

Nhiều loại ý niệm kỳ thực chỉ chợt loé trong đầu Phương Nguyên, hiện giờ quan trọng hơn chính là tu hành.

Ầm...

Theo linh tức hắn phun ra nuốt vào, một đạo Huyền Hoàng Nhất Khí có chút nhỏ yếu vốn mới vừa được hắn luyện thành lôi linh không lâu trong cơ thể, vào lúc này từ trên đầu hắn bay lên, thanh quang ba thước, đủ các thứ hỗn tạp, bên trong mơ hồ có điện quang ẩn hiện!

- Hô...

Điều chỉnh tâm tình, Phương Nguyên bắt đầu chậm rãi thổ nạp.

Đúng vào lúc này, sương mù màu đen từ bốn phương tám hướng phiêu tán trong không trung, lập tức hội tụ tới hướng Phương Nguyên, tựa như từng đợt sóng biển, tập trung trên thanh quang ba thước trên đỉnh đầu hắn, tựa hồ nôn nóng muốn giao hòa...

Nhưng Phương Nguyên cố nén, không lập tức luyện hóa bọn chúng!

Hiện giờ hắn có hai lựa chọn, thứ nhất là đưa khí tức đơn thuần chung quanh vào trong cơ thể, ân cần săn sóc Huyền Hoàng Nhất Khí lôi linh, khiến nó trở nên lớn mạnh, sau đó có thể ngũ linh hội tụ, ngưng kết kim đan, chính là hắn lấy Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn làm cơ sở chính yếu, có thể đi trên con đường yên bình, sẽ rất thuận lợi, cũng sẽ rất trực tiếp, dễ dàng kết thành kim đan...

Nhưng cứ như vậy, hắn cũng chỉ kết đan mà thôi, trong việc tu luyện, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vẫn làm chủ, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm phụ, hơn nữa sau khi đến cảnh giới Kim Đan, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vẫn bình thản không có gì lạ, hắn còn phải van xin truyền thừa khác, tiếp tục con đường của mình!

Loại lựa chọn thứ hai, chính là ý định hiện giờ của Phương Nguyên.

Hắn muốn đổi Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết từ khách thành chủ, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thành phụ, thôi diễn ra một lộ tuyến hành công, nếu như vậy, hắn chẳng những có thể ngưng kết Tử Đan, hơn nữa có thể ở cảnh giới Kim Đan, tiếp tục dọc theo con đường này đi xa hơn nữa...

Hiện giờ chung quanh hắn có linh tức vô cùng, chính là thời cơ tốt nhất thử thôi diễn pháp tắc hành công!

...

...

- Không trưởng thành giống như bốn đạo lôi linh kia, đạo lôi linh Huyền Hoàng Nhất Khí chính là tự thân ta, trong Thiên Cương Ngũ Lôi nguyên bản, đạo lôi linh cuối cùng chính là thần hồn của mình, thay thế Huyền Hoàng Nhất Khí, mặc dù ổn thỏa hơn rất nhiều, nhưng đạo lý này đồng dạng cũng phải cần tu luyện để trưởng thành, đến cuối cùng, Huyền Hoàng Nhất Khí sẽ trở thành căn cơ cho ta kết đan . .

Theo khí tức chung quanh bị dẫn vào bên trong thân thể, ý niệm trong đầu Phương Nguyên rất nhanh chớp động.

Kể từ khi chiếm được Thiên Diễn Thuật tới nay, hắn chưa từng vận chuyển phương pháp tới trình độ này.

Có nhiều lúc, hắn muốn lấy được đáp án, cũng chỉ cần vận chuyển là có thể nhận được đáp án, nhưng hiện giờ lại không giống, tu vi của hắn cao hơn, lộ tuyến hành công cần thôi diễn cũng phức tạp hơn, huyền ảo hơn, trọng yếu hơn là, trước kia thôi diễn chỉ là chuyển hóa trên cơ sở nhất định, nhưng hiện giờ là theo hiểu biết của mình, mạnh mẽ tìm ra một con đường hoàn toàn mới!

Giống như lấy văn chương làm thí dụ, sửa đổi một tác phẩm thì đơn giản, viết một tác phẩm mới lại không hề dễ dàng.

Huống chi, còn phải viết ra một tác phẩm hay?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 719: Hắn cười nhạt



Dưới tình huống Thiên Diễn Thuật vận chuyển cực nhanh, thần niệm của Phương Nguyên rất nhanh đã tiêu hao không còn, nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị, nơi túi càn khôn lập tức có linh tinh màu tím trong suốt bay ra, xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt hắn, hắn trực tiếp đặt bàn tay lên trên đống linh tinh, sau đó nhìn thấy bên trong tràn đầy linh quang, giống như dòng chảy bị hắn nhét vào trong cơ thể...

Rất nhanh, toàn bộ đống linh tinh cao mấy trăm trượng hóa thành tảng đá màu xám tro.

Sau đó Phương Nguyên vung tay áo, đẩy tảng đá ra, lại lấy ra một đống linh tinh...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong thế giới tàn phá, để mặc thời gian lưu chuyển, còn mình vẫn đứng sừng sững bất động.

Tôn quản sự và Quan Ngạo cũng nhìn sang, thấy hắn dốc lòng dụng công, cũng không quấy rầy, chỉ đứng tại chỗ trông chừng.

Thấm thoắt ba ngày trôi qua!

Đến ngày thứ tư, bên cạnh Phương Nguyên đã chất đầy tảng đá màu xám tro, trong lòng hắn mới khẽ động một chút, đã có một đạo pháp tắc hành công thoạt nhìn rất không tệ, thành hình trong đầu hắn, nhưng hắn cũng không vội vã xác định, lại liên tục thôi diễn đạo pháp tắc hành công này vô số lần, sửa đổi vô số lần, cuối cùng từ từ dừng lại!

- Phương hướng này có lẽ đúng...

- ... Mặc dù con đường này vô cùng khó khăn

Hắn chậm rãi mở mắt, trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ yên lặng trầm ngâm, phân tích một phen hơn thiệt.

- Con đường này cũng có thể giúp ta kết đan , nhưng nếu như ta thật sự lựa chọn con đường này, vậy sau kim đan, con đường tu hành của ta sẽ không giống những người khác, không còn vất vả tìm kiếm một số truyền thừa có thể làm ta đi xa hơn, mà sẽ là bản thân không ngừng hoàn thiện truyền thừa của mình, sẽ không còn người lấy truyền thừa ra uy h**p ta giống như Kim gia, nhưng thứ ta muốn học còn nhiều hơn vô số lần...

- Ta sẽ cần nhiều thứ hơn, để đền bù, hoàn thiện con đường tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Hắn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, trong đầu hiện lên vô số vấn đề.

Sau đó, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Đây chính là điều ta muốn.

- Ầm...

Hắn đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nhấn một cái vào hư không phía trước.

Giờ khắc này ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiên quyết:

- Đổi khách làm chủ, lại đạp Huyền Hoàng

Trong một thoáng, sương mù màu đen tràn ngập quanh người hắn đột nhiên bị hắn hấp dẫn đến bên cạnh, từng sợi sương mù sáp nhập vào trong khí tức màu xanh trên đỉnh đầu hắn, sau đó bị hắn dẫn vào trong cơ thể, không ngừng du tẩu trong kinh mạch, mỗi lần du tẩu một vòng, khí cơ trên người hắn cũng mạnh mẽ hơn một phần, quang mang thanh sắc trên đỉnh đầu cũng trở nên ngưng luyện một phần, hùng hồn một phần.

- Rắc rắc rắc...

Vào giờ khắc này, Chu Tước Lôi Linh, Bất Tử Liễu Lôi Linh, Thanh Lý Lôi Linh, tất cả đều hiện ra bên cạnh Phương Nguyên, cộng thêm con cóc vẫn chưa bị Phương Nguyên thu hồi, bốn đạo lôi linh vòng quanh ôm trọn một đạo thanh khí, trên người cũng có một luồng khí cơ xuất hiện, kết hợp với thanh khí, trao đổi khí cơ trên người, sau đó trọn vẹn thành một khối, tuần hoàn không thôi...

- Kể từ hôm nay, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sẽ trở thành truyền thừa chủ yếu của ta, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chỉ là một đạo thần thông.

- Con đường này mặc dù khó khăn, nhưng rất hợp ý ta.

- Dù sao, ta có Thiên Diễn Thuật...

- Nhưng nếu ta mượn kỳ thuật này, lại chỉ bước lên con đường giống như người khác...

Hắn cười nhạt, kiêu ngạo hiện rõ:

- Vậy tương lai chẳng phải sẽ có người nói ta chỉ dựa vào ngoại vật mới thành tựu tiên đạo, chứ không phải dựa vào bản lãnh của mình?

- Ầm...

Đến một khắc cuối cùng, Phương Nguyên hoàn toàn buông thả khí cơ của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Chỉ một thoáng, tựa như khói báo động xông thẳng lên trời, trên đỉnh đầu hắn, khí tức mịt mờ xông thẳng cửu thiên, tứ đại lôi linh, lực lượng đều đạt đến đỉnh phong, mơ hồ có một loại súc tích bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ, sau đó xông về cảnh giới cao hơn. .

Trong một thoáng này, sắc mặt Phương Nguyên bình tĩnh, hai mắt ẩn hàm toan tính kiêu ngạo, trải qua ba ngày, hắn rốt cục thôi diễn ra pháp tắc hành công cao hơn một cấp của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng dứt khoát bước ra một bước, nếu nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương Tông trước kia chỉ là quyển thứ nhất, thì Phương Nguyên hiện giờ đã thôi diễn ra phương hướng phát triển của quyển thứ hai, cũng dứt khoát đi theo phương hướng này.

Hắn cần không ngừng đi hoàn thiện pháp môn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bước trên con đường này, đi về phía cảnh giới cao hơn.

Mặc dù hiện giờ thu hoạch lớn nhất mà hắn đạt được chính là kết đan , nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng bản thân có thể kết đan hay không.

Kết đan là điều chắc chắn, thứ hắn muốn nhìn chính là phương hướng xa hơn.

Đại đạo của mình vừa mới bắt đầu!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 720: Ngươi biết mấy chữ này?



- Oh thượng đế, Phương Nguyên sư đệ hình như đã làm một chuyện rất dũng cảm...

Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, Tôn quản sự ngồi bên trái, Quan Ngạo ngồi bên phải, trên mặt đất ở giữa là một con nghê, hai người vừa ăn rượu, vừa ăn thịt, thuận tiện hộ pháp cho Phương Nguyên, chỉ có điều nói là hộ pháp, bọn họ cũng không dám tới quá gần, hiện giờ nhiều loại khí tức bên cạnh Phương Nguyên quá mức nồng nặc, khiến cho bọn họ cảm giác có chút hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn thủ hộ từ xa.

Hiện giờ đã ba ngày trôi qua, bọn họ bỗng nhiên ý thức được trên người Phương Nguyên đã xảy ra một số biến hóa cực kỳ kh*ng b*.

Tôn quản sự vội vàng nuốt miếng thịt heo trong miệng, trợn mắt há hốc mồm nói.

- Có chuyện gì vậy?

Quan Ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

Tôn quản sự nói:

- Hắn mới bước lên một con đường hoặc là vượt lên chúng sinh, hoặc là chết yểu giữa đường...

Sắc mặt Quan Ngạo trở nên có chút ngưng trọng, nói:

- Không hiểu!

Tôn quản sự bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nói:

- Nếu ngươi hiểu, con đường này cũng không còn gì ly kỳ rồi...

Con nghê kia nghe lời này, lập tức há to miệng, phát ra hai tiếng “hà hà”.

- Ừ?

Khi ba người bọn hắn đang nói chuyện, bỗng nhiên Tôn quản sự khẽ cau mày, sắc mặt có chút biến hóa.

Chỉ thấy xung quanh, theo sương mù màu đen chung quanh Phương Nguyên phun ra nuốt vào, trong một đạo thanh quang hóa thành trên đỉnh đầu của mình, một thân khí cơ lộ ra vẻ vô cùng hào hùng, ổn định tăng vọt, nhưng cũng có thể nhìn thấy một mảnh sương mù màu đen trong thế giới tàn phá đang từ từ trở nên phai nhạt, cảnh tượng trong hư không chung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn...

Sương mù màu đen mỏng manh đã âm thầm dẫn động một số loại biến hóa của thế giới này.

Trước mặt hai người, trong vực sâu chưa đầy trăm trượng, theo khí cơ chung quanh biến hóa, bỗng nhiên truyền ra một trận ầm ầm rung động, sau đó, trong giây lát vực sâu kia tràn ngập một trận hắc vụ, núi đá văng tung tóe, tiên quang lưu chuyển...

Ùng ùng...

Trận thanh âm này vang lên, như thiên băng địa liệt, thiên lôi diệt thế, làm Tôn quản sự và Quan Ngạo giật nảy mình.

Bọn họ cùng phản ứng, phi thân trở lui, trốn phía sau một vách đá.

Đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy trong vực sâu kia không xuất hiện biến hóa gì nữa, nhưng hắc vụ nồng đậm cũng ngưng tụ không tiêu tan, qua hồi lâu, mới dần dần thấy rõ trong sương mù màu đen, lại loáng thoáng xuất hiện một tấm bia màu đen phong cách cổ xưa...

- Kia là vật gì?

Tôn quản sự và Quan Ngạo liếc nhìn nhau, sau đó đùn đẩy nhau:

- Ngươi qua đó xem đi!

Quan Ngạo lắc đầu:

- Ta không đi.

Vừa nói vừa nhìn về phía con nghê bên cạnh:

- Ngươi qua đó xem thế nào đi!

Con nghê nhất thời giận dữ, gầm thét một tiếng, giống như đang nói:

- Làm như ta ngu lắm?

Quan Ngạo giơ quả đấm lên:

- Không đi ta sẽ đánh ngươi!

Con nghê tức giận, nhưng đánh không lại Quan Ngạo, đành phải kẹp cái đuôi, từng bước tiến về phía trước.

- Hô...

Đột nhiên bên cạnh có một làn gió nhẹ thổi qua, điều này làm con nghê sợ hết hồn, quay đầu bỏ chạy, sau đó mới phát hiện, là Phương Nguyên không biết đứng lên từ lúc nào, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh nó, hiện giờ đứng trước tấm bia đá, ngưng thần đánh giá, dựa vào phản ứng của nó hoàn toàn không biết hắn thu huyền công khi nào, làm thế nào vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng ...

- Bản lĩnh hiện giờ của Phương Nguyên sư huynh... chậc chậc!

Tôn quản sự nhìn thấy, cũng không nhịn được tán thưởng mấy câu, sau đó lướt tới.

Quan Ngạo cũng xác định không có hung hiểm gì, khinh bỉ nhìn con nghê nhát gan, chắp tay sau lưng sáp đến, cùng nhìn tấm bia.

- Đây là vật gì?

Tiến tới gần mới nhìn thấy rõ, trên tấm bia đá, khắc rõ một số chữ viết phong cách cổ xưa huyền bí, khó hiểu, thoạt nhìn giống như văn tự bọn họ hay sử dụng, nhưng mỗi chữ đều có biến hóa, làm người ta khó có thể hiểu được.

- Tội...

Phương Nguyên cũng nhìn mấy chữ trên tấm bia đá, nhíu mày, một hồi lâu mới phân biệt được mấy chữ này:

- Bia... tội nhân?

- Bia tội nhân?

Tôn quản sự nghe thấy lắc lắc đầu, nói với Phương Nguyên:

- Ngươi biết mấy chữ này?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Mấy chữ này hình như là một loại chữ triện xa xưa nhất của giới tu hành, ta cũng không biết rõ lắm!

- Chữ triện xưa nhất? Đó không phải tiên văn chứ?

Tôn quản sự kinh hãi, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên:

- Ngay cả cái này ngươi cũng nghiên cứu qua?

Phương Nguyên cũng không để ý tới ánh mắt Tôn quản sự nhìn mình giống như quái vật, chỉ ngưng thần nhìn tiếp, chữ triện mà hắn biết cũng chỉ có mười mấy chữ, nhìn văn tự trên tấm bia đá quả nhiên vô cùng cực khổ, quét nhìn toàn bộ văn tự trên tấm bia đá cũng chỉ nhận ra một số chữ như “Nhân gian thập tội”, “Tuyệt đồ”, “Vô quy”, “Thiên nhân bích”…

Thông qua mấy chữ này cũng không cách nào hiểu được ý tứ của cả tấm bia đá.

- Đây chính là đau khổ của chuyện ít đọc sách...

Đến cuối cùng, Phương Nguyên cũng không khỏi tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 721: Hắc ám ma tức?



Hắn không xem tiếp nữa, mặc dù văn tự trên tấm bia đá này chắc chắn vô cùng trọng yếu, nói không chừng bên trong còn có lai lịch liên quan đến thế giới tàn phá, và giới thiệu chuyện gì đã phát sinh, nhưng nhìn thế nào cũng không thể hiểu, nhìn không hiểu chính là nhìn không hiểu, không có cách nào khác, quan trọng hơn là, nhìn tấm bia đá hồi lâu, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

Loại cảm giác này rất khó hình dung, chính là làm cho lòng người cảm giác rất bị đè nén!

Điều này làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng lại không có cách nào hiểu được toàn bộ nội dung trên tấm bia, nếu có thể hiểu, có lẽ còn có thể giải thích một chút cảm giác như vậy từ đâu mà đến, nhưng do kiến thức nửa vời, cảm giác như vậy càng khiến hắn không thoải mái, trong lòng giống như bị đè ép một ngọn núi lớn, khiến cho hắn không thở nổi, nhưng nhìn bộ dạng Tôn quản sự và Quan Ngạo bên cạnh lại hoàn toàn vô sự.

- Được rồi, được rồi...

Thấy Phương Nguyên nhìn không hiểu, Tôn quản sự thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Nếu ngươi thật sự có thể xem hiểu, vậy khác gì yêu quái biến thành!

- Nếu ta xem không hiểu, thật sự yêu quái tới đây cũng không thể hiểu được.

Phương Nguyên cũng thuận miệng đùa giỡn, nhưng loại cảm giác bị đè nén trong lòng vẫn không xoá đi được, tức tối chuyển đề tài nói:

- Vừa rồi ta tình cờ có phương pháp, chỉ lo tu hành, còn chưa kịp đi xem thế giới chung quanh rút cuộc có hình dạng thế nào?

Tôn quản sự cười nói:

- Ta và tên Quan ngốc đã xem qua chung quanh rồi, ngoài một số sắt vụn cũng không có vật gì hay, chung quanh đây chính là một ngọn núi hoang, bên ngoài núi hoang hắc vụ tràn ngập, một mảnh hoang vu, chúng ta cũng không dám đi quá lâu, cách nơi này càng xa, càng có cảm giác làm người ta sợ hết hồn hết vía, cho nên đành phải quay lại, chờ ngươi kết thúc tu hành!

Phương Nguyên nghe cũng ngẩn ra:

- Vậy con mèo trắng đâu rồi?

Tôn quản sự nhất thời có chút bất đắc dĩ:

- Chạy đi ngay từ đầu rồi, đến hiện tại vẫn chưa trở lại...

Con nghê kia nghe thấy nhất thời có chút mất mát, bộ dạng giống như bị chủ tử vứt bỏ.

Phương Nguyên nghe thấy cũng có chút kinh ngạc, liền rời khỏi tấm bia đá, thân hình bay vút, quay một vòng xung quanh, cũng lấy một số thứ như bùn đất trên mặt đất, linh dược khô héo và mảnh vỡ pháp bảo tàn phá..., cũng phát hiện, quả thật như Tôn quản sự đã nói, mảnh thế giới tàn phá này thoạt nhìn cực kỳ hoang vu, nhưng cũng không có gì hung hiểm, những nơi con mắt có thể nhìn thấy, cũng không thấy chỗ rời đi.

Bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì khác hơn là trở lại bên cạnh tấm bia đá, có chút cảnh giác quan sát nó.

Tấm bia đá này khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mèo trắng không quay lại, cũng không có cách nào.

- Con mèo béo kia sẽ không vứt bỏ chúng ta lại đây chứ?

Tôn quản sự không nhịn được lầm bầm nói:

- Ta biết lẽ ra nên đàng hoàng ở Kim gia làm quản sự mới phải...

Phương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Yên tâm đi!

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không hề bình ổn, dù sao con mèo trắng kia thật sự thường xuyên biến mất không thấy...

Sau này phải nghiêm túc kiểm điểm nó, tín nhiệm con mèo trắng kia rút cuộc có đúng hay không...

- Meo meo...

Khi mấy người đang chăm chú vây quanh tấm bia đá, lại nghe thấy một tiếng kêu tưởng chừng đã thất lạc, con mèo trắng kia không biết từ nơi nào trở về, bộ dạng bơ phờ, tựa hồ có chút mất mác, nhìn thấy nó xuất hiện, trong lòng mấy người nhất thời chấn phấn, giống như có một tảng đá lớn rơi xuống, Tôn quản sự lại càng hận không thể đi tới nhanh chóng cắt tỉa bộ lông cho vị Miêu gia này.

Còn Phương Nguyên nhìn thấy bộ dáng của nó, trong lòng có chút kinh ngạc, khi vừa tiến vào thế giới này, còn mèo trắng kia liền vội vàng bỏ chạy, giống như muốn đi tìm thứ gì đó, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của nó có lẽ không tìm được?

- Miêu huynh, ngươi có biết chúng ta nên làm thế nào...

Khi vừa muốn hỏi con mèo trắng rút cuộc tính toán lúc nào ra ngoài, chợt phát hiện ánh mắt nó biến đổi.

Bên trong đôi mắt đen nhánh, con ngươi hơi co lại, gắt gao chăm chú nhìn tấm bia đá.

Sau đó, trong cổ họng nó phát ra một thanh âm “hà hà”, giống như nhìn thấy đại địch sinh tử!

- Sát...

Con mèo trắng bỗng nhiên khàn giọng kêu, nhảy lên.

Trong lòng Phương Nguyên vốn có chút nặng nề, bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, vội kêu lên:

Sắc mặt Phương Nguyên trong nháy mắt đại biến, lần này không sai.

Không phải là giống hắc ám ma tức, đó là hắc ám ma tức chân chính, so với ma tức trong hồ còn nồng nặc gấp mấy trăm lần!

Nếu muốn hình dung, vậy căn bản chính là đại kiếp khí tức...

- Phía dưới thế giới tàn phá này rút cuộc là cái gì?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 722: Nhưng vấn đề là ở



- Tấm bia đá này rút cuộc dùng làm gì?

Trong nháy mắt dị biến xuất hiện, sắc mặt Phương Nguyên và Tôn quản sự đều đại biến.

Hắc ám ma tức chính là đại kiếp dư tức, người tu hành của thế gian này cũng không ai xa lạ gì, chính là trên Thiên Nguyên Đại Lục, Cửu Châu thế giới, đều có vô số hồ ma tức lớn nhỏ, nhưng mấu chốt là ở, những ma tức kia đều là trải qua đại kiếp lưu lại, tại sao trong thế giới cổ quái không có quan hệ với hồ ma tức này lại có thể xuất hiện nhiều hắc ám ma tức như vậy?

- Chạy...

Trong chốc lát, bọn họ đưa ra quyết định, quay đầu chạy trốn.

Hắc ám ma tức kia thật sự mãnh liệt, cũng thật sự rất nhanh, chính là vô cùng đáng sợ, nồng nặc gấp trăm lần so với hồ ma tức Phương Nguyên cảm nhận được ở Việt Quốc, cũng đáng sợ hơn gấp trăm lần, đừng nói là bọn họ, chính là cảnh giới Nguyên Anh đến nơi này, sợ rằng cũng không chống đỡ nổi, vì vậy trong lúc nhất thời cũng không thăm dò xem thế giới tàn phá rút cuộc như thế nào, chạy thoát thân mới là chuyện quan trọng nhất.

- Meo meo...

Con mèo trắng chọc ra tai hoạ này thấy đám người Phương Nguyên nhanh chân bỏ chạy, ngược lại có chút kinh ngạc.

Vẻ mặt hết sức bất mãn, tựa hồ không hiểu vì sao đám người Phương Nguyên lại hoảng sợ như thế, chỉ kêu một tiếng đã sợ hết hồn.

Quay đầu nhìn hắc ám ma tức mãnh liệt kéo đến, nó tựa hồ mới phản ứng, nghĩ tới mấy tên này không gánh được, liền lười biếng kêu một tiếng, sau đó cái đuôi dài chỉ chỉ về phương hướng ngược lại, chậm rãi đi tới.

- Mau đuổi theo nó!

Phương Nguyên phản ứng, vội vàng đuổi theo con mèo trắng.

Những người khác cũng kịp phản ứng, bọn họ vừa rồi theo bản năng trốn về hướng cánh cửa đồng thau đi vào, nhưng bọn họ không mở được cánh cửa này, chỉ có thể đi theo Bạch Miêu đại gia mới có thể trốn thoát.

Nhưng điều làm người ta kinh ngạc chính là, con mèo trắng này không hề có ý tứ đi về phía cánh cửa đồng thau tiến vào, ngược lại lách qua phía sau ngọn núi tàn phá, bộ dạng không nhanh không chậm, trong lòng bọn họ mặc dù lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đàng hoàng đi theo phía sau nó, rẽ chỗ này ngoặc chỗ kia, xuyên qua khe hở, chui vào trong địa hình núi đá phức tạp mà hỗn loạn.

Phía dưới tấm bia sau lưng, ma tức màu đen đã như như nước suối xông tới, bộ dạng muốn rót thành một hồ nước.

Bia tội nhân đã bị sóng triều màu đen che mất một nửa, sóng triều màu đen còn lại hung hăng cuồn cuộn phóng mạnh ra tứ phương.

Nhưng trong quá trình ma tức tràn ngập mọi nơi, con mèo trắng kia không nhanh không chậm, nhưng vừa vặn cũng không bị ma triều đuổi theo.

- Vị Miêu đại gia này rút cuộc muốn dẫn chúng ta đi đâu...

Chẳng qua mặc dù nhất thời không bị hắc ám ma tức vượt qua, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, lúc này con đường đi về phía cánh cửa đồng thau, đã bị hắc ám ma tức che mất, hoàn toàn không có cơ hội quay đầu, nhưng trước mắt bọn hắn vẫn chỉ là một mảnh loạn thạch núi vỡ, khắp nơi đều là đường mòn u tối, tràn ngập sương mù, thoạt nhìn giống như tiến vào Quỷ Vực, hỗn loạn, không phân biệt Đông Nam Tây Bắc.

Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có cái đuôi của con mèo trắng kia, đi đầu dẫn đường phía trước.

- Nơi này là...

Cũng không biết đi bao lâu, bọn họ nhìn thấy con mèo trắng vòng qua một chỗ chân núi đổ nát, rồi biến mất, liền vội vàng chạy theo, khi theo sát vòng qua chân núi, liền đột nhiên cảm giác được trước mắt rộng mở trong sáng, cảnh sắc trong nháy mắt đại biến.

Loại khí tức mờ mờ bị đè nén chung quanh hoàn toàn không thấy nữa, có ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, đưa mắt nhìn, có thể thấy một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, ở giữa có chim chóc bay tán loạn, hổ gầm nai kêu, mặc dù chỉ là một cảnh tượng sơn dã rất bình thường, nhưng tràn ngập sức sống, hoàn toàn tương phản với thế giới hoang vu tàn phá vừa rồi.

Ngay cả cấp bậc tu vi như bọn họ, cũng nhất thời cảm giác cháng váng, như đang ở trong mộng...

- Chúng ta hình như... trở lại rồi?

Phương Nguyên và Tôn quản sự đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ mặt phức tạp khó hiểu.

Không cần xác nhận, bọn họ đã biết, bọn họ đã trở lại Đại Thiên thế giới.

Chưa nói đến những cái khác, loại pháp tắc thế giới quen thuộc mà đầy đủ này, có thể giúp bọn họ xác định đúng một trăm phần trăm. .

Nơi này chính là Đại Thiên thế giới!

Vừa rồi bọn họ vòng qua phía sau chân núi, liền nhìn thấy thế giới thực tế trước mắt tràn đầy sức sống, phảng phất như phía sau chân núi chính là lối đi thông với hai thế giới, nhưng khi hắn trở lại chỗ chân núi, khi nhìn về phía sau, lại chỉ thấy phía sau chân núi, chỉ là cỏ dại um tùm, kéo dài đến tận phía xa, không có vật gì khác.

Phía sau chân núi vẫn là núi, tuyệt đối không có chút quan hệ với thế giới tàn phá.

- Tại sao có thể như vậy?

Ánh mắt Tôn quản sự ngơ ngác, vội vàng lấy túi càn khôn từ trong lồng ngực, nhìn một số đồ vật bên trong.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 723: Tôn sư huynh



Những mảnh vỡ pháp bảo lúc trước hắn nhặt được trong thế giới tàn phá vẫn còn trong túi, điều này nói rõ vừa rồi mình không phải đang nằm mơ...

So sự kinh ngạc của Tôn quản sự, Phương Nguyên cũng có điều suy nghĩ, nhìn về phía con mèo.

Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua chuyện này, ban đầu ở hồ ma tức của Việt Quốc, hắn từng được con mèo trắng này dẫn đường, kỳ diệu rời khỏi vùng đất truyền thừa của tượng bùn độ kiếp, sau đó bỗng nhiên trở lại Bát Hoang Vân Đài mà đệ tử Thanh Dương Tông trấn giữ, tiếp theo dưới sự dẫn đường của con mèo trắng, một lần nữa vòng qua mấy con đường nhỏ, trở về vùng đất truyền thừa.

Dưới tình huống được con mèo trắng dẫn đường, chuyện qua lại xuyên không, quả thực đơn giản giống như đi chơi.

Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa hai nơi là vô cùng xa xôi.

Chẳng lẽ, đây chính là một loại thần thông của con mèo trắng?

Phương Nguyên âm thầm phỏng đoán, mặc dù loại thần thông này quá mức thần kỳ, với cảnh giới bây giờ của hắn căn bản không cách nào hiểu được, nhưng cũng chỉ có khả năng này, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy loại thần thông này tựa hồ cũng không phải vạn năng, ít nhất khi tiến vào thế giới tàn phá, con mèo trắng này cũng phải đàng hoàng đi qua cánh cửa đồng thau, nhưng tại sao lúc đi ra lại không cần?

Trầm ngâm một hồi lâu, hắn thật sự là khó hiểu, đành phải lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.

- Meo meo...

Con mèo trắng kia quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người vẫn còn bỡ ngỡ, lười biếng gọi bọn hắn một tiếng, vung cái đuôi dài đi tới dưới sườn núi, lần này tiến vào thế giới tàn phá, nó không tìm được thứ muốn tìm, tâm tình vì vậy cũng không tốt lắm.

- Sau này từ từ suy nghĩ thêm...

Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là thở dài nói với Tôn quản sự, xoay người đi theo.

Sau khi đi loanh quanh thế giới này một hồi lâu, Phương Nguyên cũng phát hiện một mảnh thâm sơn này cực kỳ rộng lớn, bay lên giữa không trung, cố gắng trông về phía xa, cũng không biết giới hạn ở nơi nào, theo lý mà nói, hiện tại bọn họ có lẽ vẫn đang ở địa giới Bá Hạ Châu, nhưng dù sao cũng là đi theo con mèo trắng, như vậy rút cuộc có còn ở đây hay không, trong lòng cũng không có câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể tìm người xác định trước rồi nói!

- Phương Nguyên sư đệ, xem chừng đi loanh quanh ở đây cũng rất khó gặp người, ngươi có tính toán gì không?

Sau khi đi hơn nửa ngày, thấy chung quanh vẫn không có gì thay đổi, Tôn quản sự liền tiến lên hỏi ý kiến Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng nhìn qua, thấy con mèo trắng lúc này đi cũng mệt rồi, đang bò lên một cây đại thụ nghỉ ngơi, nhìn dáng dấp vừa rồi nó cũng chẳng có mục đích, chẳng qua là tùy tiện đi dạo mà thôi, từ trình độ nào đó, cũng là tâm tình không tốt, tới đây tản bộ?

Nếu đã như vậy, vậy thì quyết định phía sau vẫn phải do mình an bài.

Hắn suy nghĩ một lát, nói với Tôn quản sự:

- Hiện giờ tu vi của ta đã đầy, khi đang sung mãn, phải tìm một chỗ kết đan , nếu không cường thịnh áp chế..., không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay nếu đã đến ngọn núi sâu này, cũng không khó được một chỗ linh khí dồi dào, cho nên ta tính toán đi tìm một chỗ, bày trận kết đan , sau khi kết đan , rời khỏi nơi này cũng không muộn...

Tôn quản sự nghe vậy, gật đầu, nói:

- Như thế cũng ổn thỏa, nhưng ta không đi cùng ngươi được!

Phương Nguyên nghe, liền biết Tôn quản sự đã có toan tính, cười nói:

- Không biết Tôn sư huynh định đi đâu?

Tôn quản sự nhất thời buồn rầu, thở dài nói:

- Cũng không biết Kim gia có cần ta nữa hay không...

Phương Nguyên nhất thời có chút im lặng, sắc mặt cổ quái nhìn Tôn quản sự.

- Thôi, thôi!

Tôn quản sự khoát tay áo, thở dài nói:

- Nếu không thể quay về Kim gia, ta cũng sẽ đi tìm một nơi khác, thiên hạ rộng lớn, thế gia vô số, tiên môn san sát, ta không tin, thật sự không tìm được một nơi có thể để Tôn Thập Cân ta làm quản sự?

Nhìn bộ dạng hùng tâm mạnh mẽ của hắn, Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ:

- Ngươi yên tâm, bản lĩnh chơi trốn tìm của ta rất lợi hại, ngươi cũng phải cẩn thận, lần này trong bí cảnh, danh tiếng của ngươi quá vang dội, sợ là sẽ dẫn tới sự chú ý của bát phương, Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành cũng có thể đoán được lai lịch của ngươi, có thể sẽ sai người tới tìm ngươi, sau khi kết đan , tốt nhất vẫn là sớm tính toán, nếu có cơ hội tiến vào tiên minh, đó là lựa chọn tốt nhất!

Phương Nguyên đáp ứng, liền phất tay từ biệt Tôn quản sự.

Sau đó, hắn dẫn theo Quan Ngạo, con nghê, còn có vị Miêu đại gia, tìm kiếm mạch sơn trong ngọn núi này, tìm một nơi phong thủy xinh đẹp, thiết trận che núi, tu sửa động phủ, sau đó tạm thời ẩn cư ở nơi này, chuyên tâm với chuyện kết đan của mình.

Hắn cũng không biết, khi hắn kết đan, bên ngoài vạn dặm Bá Hạ châu, phong vân bát phương đã hội tụ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 724: Ngược lại



Trong mấy ngày ngắn ngủi, ba chuyện đại sự đã nhanh chóng truyền bá, thu hút sự nghị luận sôi nổi của giới tu hành.

Chuyện thứ nhất, Thông Thiên bí cảnh của Kim gia Thiên Lai Thành bị hủy, vô số tài nguyên tiên quáng, linh châu bảo dược cứ như vậy lộ ra trên mặt đất, dẫn tới vô số người điên cuồng chiếm đoạt, chẳng qua tu sĩ bình thường thì mừng rỡ như điên, đây là hảo sự thiên đại, nhưng có chi sĩ lại quyết đoán đưa ra quyết định, di dời sơn môn, di dời cả tộc, tránh xa vùng đất tài nguyên sung túc này!

Chuyện thứ hai, Tru Thần vệ phủ xuống Kim gia, lại không để ý tới thể diện thế gia vạn năm của Kim gia, mạnh mẽ phá cửa mà vào, “mời” Kim lão thái quân đường đường là Nguyên Anh Đại Tu lên xe thượng tiên, mang về Trung Châu, để ba vị thánh nhân cao tầng của Tiên minh liên thủ thẩm phán...

Chuyện thứ ba, thế gian xác định xuất hiện một số người, bọn họ nghe nói ở Tây Hoang Ma Vực tìm được một vị thiếu niên xem hiểu di điển của Côn Lôn Sơn, xưng là chủ nhân hắc ám, đồng thời muốn dẫn động đại kiếp đến trái đất, các môn phái thế gian đều kinh hoàng khó hiểu, một lần nữa lấy ra thư tịch phủ bụi của các môn phái, vất vả đọc kinh văn, tìm hiểu ý nghĩa, thế gian một lần nữa dậy sóng chuyện giải thích kinh dịch...

Còn Phương Nguyên đã ở lại mấy tháng trong sơn dã hoang vu này.

Mặc dù tu vi của hắn đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể kết đan, nhưng cũng không gấp gáp vội vàng lập tức bước ra một bước này, mà bình ổn tâm tình, từ từ cắt tỉa tu vi của mình, bổ khuyết chỗ thiếu, chỗ nào nên lấy đan dược bổ dung thì lấy đan dược bổ sung, chỗ nào cần đề thăng thì đề thăng, hoàn toàn không lưu lại một chút tì vết.

Sau đó, lại nghiên cứu lại những chỗ chưa đủ và phương hướng của quyển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thứ hai mà mình lĩnh ngộ được trong thế giới tàn phá, lại thôi diễn mấy lần rồi mới dừng.

Như thế hơn mấy tháng trôi qua, Phương Nguyên đã trước sau cân nhắc tìm hiểu, thiếu thốn duy nhất chính là con cóc lôi linh.

Trước đó, biểu hiện của con cóc lôi linh này quá mức quái dị, Phương Nguyên thậm chí vẫn không dám thu nó lại, thật sự bởi vì ... con cóc này ngay cả thương khung cũng nuốt mấy khối, làm thâm tâm người ta cũng cảm thấy dọa người, Phương Nguyên lo lắng một khi thu nó vào, nếu như lực thương khung trương lên, chẳng phải là làm hại chính mình, rơi vào kết quả bi thảm thân thể dữ dội nứt ra?

Nhưng sau đó hắn cân nhắc mấy lần, rốt cục thu hồi con cóc này, ngược lại không phát sinh chuyện gì quá kinh khủng.

Mấy khối thương khung, bị con cóc nuốt cũng không tạo thành bất cứ vấn đề gì đối với hắn...

... Nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, vậy bản thân chính là vấn đề lớn nhất sao?

Càng tìm tòi nghiên cứu, Phương Nguyên càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ... hắn thậm chí có chút nhìn không rõ con cóc này.

Cái gọi là lôi linh, thật ra chính là sự kết hợp giữa lực lôi điện trong cơ thể hắn và lực thế gian ngũ hành, hiện ra một loại thần thông biến hóa, nhiều loại khống chế, vận chuyển do tâm, trong đó nếu có cái gì kỳ quái..., Phương Nguyên có lẽ trong nháy mắt là phân biệt được.

Nhưng những lôi linh khác đều như thế, chỉ độc có con cóc này là bất đồng.

Đến hôm nay, tu vi của Phương Nguyên đã vô cùng tịnh tiến, nhưng hắn vẫn không hiểu con cóc này.

Nhất là đối với trong cơ thể con cóc, rút cuộc có bao nhiêu cổ quái, hoàn toàn không thăm dò được.

Nó giống như một pháp bảo, hoặc là một linh sủng tồn tại một mình, tự thành nhất thể, hoàn toàn không bị pháp lực của Phương Nguyên ảnh hưởng.

Ngược lại, cứ ngồi đàng hoàng như vậy, bộ dạng không trêu chọc ai cũng không để ý...

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hắn khẽ thì thầm, sắc mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Kim đan, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như mặt ngoài, đối với bất kỳ người tu hành nào mà nói, Kim Đan cũng là một cánh cửa khó khăn phải vượt qua.

Thật ra trong mắt rất nhiều người, Luyện Khí, thậm chí là Trúc Cơ đều không thoát khỏi phạm vi phàm nhân, nhưng Kim Đan thì bất đồng, đó là một sự khởi đầu chân chính có thể làm cho người ta bước vào đại đạo, bắt đầu con đường cầu tiên vấn đạo, cũng là một loại tượng trưng.

Có rất nhiều người cho rằng, ý nghĩa của “Kim Đan đại đạo” chính là bước vào cảnh giới Kim Đan, mới bắt đầu hành trình đại đạo!
 
Back
Top Bottom