Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 705: Quả nhiên là người già thành tinh



Mà quan trọng hơn là bọn họ thật sự cũng không biết chân tướng của chuyện này!

Cho dù là Kim Đan lão tổ gánh vác cả Kim gia cũng hoàn toàn không biết chuyện Kim Lưu Thanh nói ra. Thậm chí trong lòng bọn họ vốn luôn tin tưởng lời nói của lão tổ tông, lôi pháp chân chính chỉ ở trong đầu nàng.

Chẳng qua, cho dù trước đây không biết gì, hiện giờ nghe xong, cũng mơ hồ tin rồi…

Bởi vì bọn họ nhớ đến, lão thái quân hiện giờ già rồi, từ lúc bắt tay vào bố trí hậu sự của nàng, pháp thuật thần thông, bí văn kì ngộ cả đời nàng tìm hiểu, đều có chuyên gia phụ trách sửa sang, phân loại lại cho nàng, trở thành truyền thừa trọng yếu của Kim gia được truyền lại. Nhưng cố tình, quan hệ đến Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp trọng yếu nhất, lão tổ tông lại chưa từng đề cập đến, cũng không có ai dám hỏi.

Lại giống như lão thái quân mặc dù đã già rồi nhưng hàng năm đều sẽ hơi hưng trí, chuyên môn dạy dỗ một đám con cháu nhà mình, lấy cháu gái chiếm đa số, chỉ điểm Thái Tức Quyết để các nàng tu luyện, hay là chính tay luyện mấy viên bảo đan bồi dưỡng đám cháu gái này…

Theo lý thuyết, đây đại khái là do lão tổ tông lớn tuổi rồi, thích bọn tiểu bối. Nhưng từ lâu đã có một ít lão tổ Kim gia chú ý đến, Thái Tức Quyết lão thái quân chỉ điểm tiểu bối bọn họ tu luyện cũng không hề quá mạnh mẽ, trái lại càng có nhiều biến hóa vô vị. Đan dược nàng luyện chế cũng không phát hiện có ảnh hưởng đặc thù gì với tu vi.

Đương nhiên, lão thái quân dù sao cũng là lão thái quân, bọn họ cho dù hoài nghi cũng không dám nói gì.

Nhưng thứ này đều chỉ là một ít nghi ngờ tích lũy trong đáy lòng nhóm lão tổ Kim gia, hiện giờ bỗng nhiên hiểu ra.

Chuyện duy nhất khiến tư tưởng mọi người kh*ng b*…

….. Hai mươi năm trước, đạo tử Kim gia Kim Nguyệt Lãnh, thiên tư tuyệt vời, sau khi tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, vài đạo lôi linh về trước đều thuận buồm xuôi gió, một đạo lôi linh cuối cùng bỗng nhiên xảy ra vấn đề lớn. Khi đó tâm tình của Kim lão thái quân không vui, từng vào lúc giận dữ đập chết vài nữ huyền tôn, ngay cả thi cốt cũng chưa từng thấy. Như vậy, mấy nữ huyền tôn kia đến tột cùng bị đập chết, hay là?

“Xoạt…”

Vài lão nhân Kim gia nghĩ tới điểm này, bỗng nhiên lắc đầu thật mạnh, ai cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa.

- Kim đạo hữu, làm quá rồi…

Nhưng cũng vào lúc này, cách lối vào bí cảnh không xa, Thái Hư tiên sinh, ánh mắt cũng lành lạnh nhìn Kim lão thái quân.

Trong mắt hắn thật ra cũng không có tức giận gì, chỉ có bao hàm ý lạnh nhạt. Tuy thanh âm của hắn không lớn nhưng chung quanh cũng lập tức có vô số người chuyển dời ánh mắt về phía này.

Kim lão thái quân nghe xong, thần sắc cũng không thay đổi, thản nhiên nói:

- Thái Hư tiên sinh là ám chỉ cái gì?

Thái Hư tiên sinh nói:

- Vì chống đỡ kiếp nạn lớn, Tiên Minh đã sớm ban xuống bốn pháp lệnh lớn. Điều ba trong đó là hộ cổ tiên miêu, không thể bởi vì tư lợi bản thân mà phá hủy căn cơ thiên nguyên. Kim gia ngươi vì truyền thừa của bản thân, lợi dụng thiên kiêu thế gian, đã phạm vào đại kỵ.

- Ha hả, trong nhà nhiều người như vậy, khó tránh khỏi xuất hiện mấy kẻ điên!

Kim lão thái quân nghe xong, vậy mà bất động thanh sắc, chỉ cười lành lạnh, nói:

- Nha đầu kia, từ hai trăm năm trước đã điên rồi, cả ngày chỉ biết nói mê sảng. Ta bởi vì vậy mới nhốt nàng trong nhà, không nghĩ tới, không lưu ý một chút, nàng lại tự trà trộn vào trong bí cảnh. Hiện giờ nàng chỉ là nói hưu nói vượn trong bí cảnh mà thôi, chẳng lẽ Thái Hư tiên sinh nghe xong đã xem chuyện này là thật rồi?

Dứt lời, trên mặt mơ hồ hiện ra chút hàn ý:

- Nhìn xa một chút, các đại tiên môn thế gian, các đại cổ thế gia, nhà nào không có bí thuật, thủ đoạn không thể bại lộ, Tiên Minh thật muốn quản hết, không biết các ngươi có thể quản nổi không?

Chung quanh không biết có bao nhiêu người nghe xong, âm thầm giơ ngón cái:

- Kim lão thái quân, da mặt thật dày mà…

- Quả nhiên là người già thành tinh…

- Chuyện tới bây giờ vẻ mặt còn không nhìn ra vui buồn, người bình thường không làm được!

- Một mặt chối sạch tội danh, một mặt muốn kéo những người khác xuống nước, chuốc lấy phiền toái, thật lợi hại mà…

Nhưng Thái Hư tiên sinh nghe xong lời nói của Kim lão thái quân, vẫn bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói:

Các đại tiên môn chung quanh nghe thấy cái tên này, thanh âm nhất thời trầm thấp, ánh mắt mỗi người đều kinh ngạc.

- Ngay cả Huyền Phong Vệ cũng đến cửa, Tiên Minh thật muốn động vào Kim gia sao?

- Tiên Minh đây là muốn khai đao với Kim gia ta sao?

Kim lão thái quân sau khi nghe lời tuyên bố của Thái Hư tiên sinh, ánh mắt cũng ngưng trọng, ẩn chứa tức giận, trong lòng trầm trọng, không đơn giản như vẻ mặt phong đạm vân khinh của nàng. Vừa âm thầm nghĩ ngợi, vừa ngồi trở lại ghế thái sư của mình, ánh mắt lạnh lẽo.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 706: Hắn đang muốn làm cái gì?



Sau khi dặn dò lão tổ Kim gia bên người vài câu, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm ảo ảnh trong bí cảnh kia…

Cho dù là ai cũng đủ phát hiện nàng lúc này muốn nhìn chết Phương Nguyên.

Lúc này, bất luận có thù với Phương Nguyên hay không, mọi người cũng đồng thời đổ mồi hôi lạnh…

- Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, không khác gì dùng mệnh của mình hủy đi Kim gia!

- Ha hả, đâu chỉ là mệnh của hắn, còn đánh cược cả tiền đồ của hắn. Đây có thể còn quan trọng hơn tính mạng của hắn. Kim gia dù sao đã là nội tình vạn năm, cho dù lão thái quân thật sự sử dụng tà pháp, cũng sẽ không sụp đổ ngay được. Nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ này sợ là chết chắc rồi.

Có người nhịn không được nhíu mày:

- Chẳng lẽ Tiên Minh sẽ không bảo hộ hắn?

Người bên cạnh thở dài nói:

- Tiên Minh chỉ hộ tiên miêu, nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ này thật tu luyện lôi pháp Kim gia. Như vậy hắn chỉ có hai con đường, một là vĩnh viễn ở cảnh giới Trúc Cơ, không cầu đại đạo Kim gia. Chuyện này đối với Tiên Minh, chỉ là một vài chiến lực cấp bậc Kim Đan chết đi, thật sự không tính là cái gì. Một đường khác đó là… bước trên con đường tà tu!

Người chung quanh nhất thời trở nên nghiêm trọng, đều lý giải suy đoán của người này.

Đúng vậy, tuy con gái của Kim gia kia đã nguyện ý dâng hiến bản thân, giúp Thiên Đạo Trúc Cơ kia hoàn thiện lôi pháp, nhưng vô luận thế nào, đây đều là thủ đoạn tà môn. Nếu Thiên Đạo Trúc Cơ kia đáp ứng rồi, vậy có nghĩa là bước lên đường tà tu, đã có vết nhơ, sợ là…

Nhìn trộm một cái, vẻ mặt Thái Hư tiên sinh vậy mà thật căng thẳng, giống như đang đợi câu trả lời của thanh niên họ Phương kia.

… …

- Ta không cần các ngươi trả nữa!

Ngoài dự đoán của mọi người, bên trong bí cảnh, Phương Nguyên giống như không quá lo lắng.

Sau khi Kim Hàn Tuyết nói ra câu không biết nàng đã cân nhắc bao lâu, ánh mắt hắn liền có chút cổ quái nhìn Kim Hàn Tuyết, không phải đang lo lắng phải trả lời thế nào, chỉ là hơi kinh ngạc Kim Hàn Tuyết lại nói ra câu nói dứt khoát tuyệt nhiên như vậy…

Sau khi đánh giá vài lần, hắn liền trả lời thẳng thừng, giống như đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng Kim Hàn Tuyết lại hơi kinh ngạc, thốt nên lời:

- Vì sao?

Phương Nguyên bình tĩnh trả lời:

- Ta không thích tà pháp, nếu đây là bí mật của quyển lôi pháp cuối cùng, ta liền từ bỏ!

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Kim Hàn Tuyết càng đậm:

- Vậy con đường tu hành của ngươi…

Phương Nguyên ngắt lời nàng:

- Nàng phải hy sinh chính mình, giúp ta luyện lôi linh, vậy con đường tu hành của nàng cũng từ bỏ sao?

- Ta…

Sắc mặt Kim Hàn Tuyết ảm đạm:

- Dù sao ta vô luận dụng công thế nào cũng không thành!

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Một con đường không đi đến cuối, không ai biết được có phong cảnh gì, chúng ta chỉ cần tiếp tục bước đi là được rồi!

Kim Hàn Tuyết nao nao, cắn môi, ngẩn đầu nhìn Phương Nguyên:

- Vậy con đường của ngươi ở đâu?

Phương Nguyên bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Ta chắc chắn sẽ đi tiếp đường của mình, ai cũng không thể ngăn cản!

Nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, bộ răng trắng bóng, tự tin tràn đầy, Kim Hàn Tuyết không khỏi hơi thất thần.

- Hai vị sư huynh, giúp ta hộ pháp!

Nhưng khi nàng còn chưa hỏi hết lời trong lòng, chợt thấy Phương Nguyên bay vút lên mấy trăm trượng, ngồi xếp bằng trên một tòa núi thấp bên cạnh kim trụ, thấp giọng nói một câu, hai tay đặt trước bụng, chậm rãi thu lại hơi thở.

- Hắn đang muốn làm cái gì?

Trong bí cảnh, ai nhìn thấy phản ứng của Phương Nguyên đều ngẩn người.

Thấy Phương Nguyên cự tuyệt Kim Hàn Tuyết, đám người tu hành đều có cảm giác cổ quái với Phương Nguyên. Cho dù lúc trước ở lập trường đối địch với hắn, hiện giờ thấy hắn lại cự tuyệt tu luyện tà pháp này, trong lòng cũng không nhịn được nảy sinh cảm xúc khâm phục.

Nhưng người trước mắt này vậy mà chỉ cự tuyệt bởi một câu nhẹ nhàng?

Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, vị Thái Hư tiên sinh kia trái lại nhẹ nhàng gật đầu, thở ra hơi dài.

Gật đầu là tán thành thái độ làm người của thanh niên này, thở dài là vì tiếc cho tiền đồ của hắn…

Trên mặt Kim lão thái quân lại lộ ra vẻ khinh thường và phẫn hận, không biết đang nghĩ cái gì.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 707: Rất đơn giản!



Trong thiên địa, nhất thời vắng vẻ, sau khi trầm tư suy nghĩ, ánh mắt đám tu hành trong ngoài bí cảnh nhìn thiếu niên thanh bào kia chỉ còn buồn bực. Chuyện đã kết thúc rồi, thiếu niên kia vẫn ngồi bên cạnh kim trụ là đang định làm gì…

Đường tu hành đã đứt, ngươi nên cân nhắc rời đi nhanh chóng mới đúng chứ…

... ...

- Việc này không đơn giản…

Lúc này, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên ngọn núi thấp, nhờ hai người Tôn quản sự và Quan Ngạo giúp hộ pháp, trong lòng chỉ có một ý niệm. Hắn ngồi xếp bằng bất động, trong nội tâm, pháp quyết chư bàn của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn xẹt qua trong đầu hắn, từng câu từng chữ, pháp môn chư bàn, không thiếu một chữ nào, vào lúc cuối cùng, nhớ đến lời Đệ Thập Tổ Kim gia nói cho hắn.

- Thì ra, Thái Hoa chân nhân là gặp phải vấn đề này…

- Thì ra xuất hiện vấn đề này là nguyên nhân…

Sau khi xâu chuỗi mọi chi tiết, hắn liền trầm tư, bắt đầu tăng tốc thôi diễn.

Trước đây hắn không thể thôi diễn là bởi vì hắn không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Hắn chỉ dựa theo thói quen bình thường, phát hiện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, từ lúc tu luyện ra đạo lôi linh thứ nhất, lại kết thành Tử Đan, đều là một quá trình hiệu suất cao mà huyền ảo mà thôi!

Hiện giờ thôi diễn tựa như chơi cờ, chỉ tính mười bước đầu, tự nhiên không thể nhìn thấy cạm bẫy sau mười bước. Nhưng hiện giờ đã khác, hắn biết chỗ thiếu hụt của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn.

Tới lúc này, lại một lần thôi diễn, điều chỉnh con đường tu hành trước, sau đó mới giải quyết tai họa ngầm là được rồi…

Kim gia nghĩ rằng Phương Nguyên đến cầu quyển lôi pháp cuối cùng, kỳ thật Phương Nguyên càng quan tâm vấn đề thật sự là cái gì…

Dù sao hắn có phương pháp thôi diễn mạnh nhất thế gian… Thiên Diễn Thuật!

Khi tâm niệm hắn chuyển động, vô số ý niệm mạnh mẽ xuất hiện trong đầu…

- Nếu sau khi kết đan, phản phệ tự thân, đạo nguyên không xong, hẳn chính là đan phẩm rất cao, căn cơ lại không đủ. Càng tu hành, đan cơ tự thân càng không thể gánh vác áp lực này, cuối cùng làm cho tu vi tự thân như lầu cáp sụp đổ trong khoảnh khắc trên không…

- Tà pháp Kim gia dùng kỳ thật là tiêu ma phong mang của lôi pháp…

- Nhưng như vậy, tất nhiên sẽ tác dụng chậm, thoạt nhìn cũng là kết thành Tử Đan. Nhưng trên thực tế, trên con đường tu hành về sau sẽ càng vô lực. Giống như Kim lão thái quân, mọi người đều nói nàng vất vả cả đời vì Thiên Lai Thành, đến nỗi tu hành phân tâm, cuối cùng khi bước đến cánh cửa Nguyên Anh liền rớt khỏi con đường thành tiên. Nhưng trên thực tế, căn bản bởi vì nàng dùng tà pháp kết đan, đã sớm áp chế phong mang lôi pháp. Bởi vậy, nàng nhất định không có khả năng tiếp tục đi trên con đường thành tiên…

- Mà ta muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có thể suy xét nhiều hơn…

- Phải kết thành Tử Đan, còn không được áp chế phong mang, lại càng không thể để phong mang của nó quá dồi dào, ngược lại tổn thương bản thân…

- Đây quả thực chính là…

- … Rất đơn giản!

Suy nghĩ trong lòng rất nhanh rõ ràng đến cực điểm, lực chú ý của Phương Nguyên tập trung tại quyển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn cuối cùng.

- Ta lúc trước từng thôi diễn, quyển lôi pháp này, kết thành Tử Đan cũng không thành vấn đề. Nhưng tầm nhìn vẫn còn thiển cận, tu vi cũng không đủ, không có cách nào thôi diễn ra đường dài. Nhưng thông qua kinh nghiệm của người Kim gia, ngược lại biết được con đường phía sau là gì, thì có thể chuẩn bị từ trước. Phương pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề này là phải chuẩn bị tốt tất cả lúc vẫn còn là Trúc Cơ.

Hắn ngồi xếp bằng bất động, trong lòng cũng sắp xếp lại những suy ngẫm lúc trước.

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết…

Một trận đại chiến ở bí cảnh Kim gia như hiện giờ, hắn đã ép buộc Kim gia cúi đầu, giao lôi pháp cho hắn. Mặt khác, còn có thể ma luyện tu vi của chính mình. Dù sao, trước khi đến Kim gia, quái mộng về Nam Hải hắn từng mơ thấy, thật sự là đáng sợ, ma loại Lữ Tâm Dao gặp ở Ô Trì Quốc cũng tạo áp lực thật lớn với hắn, khiến hắn muốn thăng cấp bản thân.

- Vấn đề kia thì đơn giản, thậm chí cũng không cần vận dụng Thiên Diễn Thuật đã có thể hiểu được…

“… Ta nên lần nữa tiếp tục đánh thức Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của chính mình!”

Ý niệm này bay xẹt qua trong đầu, Phương Nguyên đột nhiên hít thở dồn dập.

Lúc này vô luận là trong ngoài bí cảnh đều có vô số người nhìn, không biết hắn ngồi xếp bằng ở nơi đó là muốn làm cái gì. Có rất nhiều người đều nghĩ hắn là bị chuyện này đả kích, đang cố gắng bình thần tĩnh khí, ôn dưỡng đạo tâm, tránh bị những chuyện này ảnh hưởng…
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 708: Trong chốc lát



Nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là trên người Phương Nguyên đột nhiên tỏa ra linh quang bốn phía.

Ở trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một hơi thở thanh mát, thẳng hướng đến cửu tiêu.

Cùng lúc đó, quanh thân Phương Nguyên, bốn đạo lôi linh, Chu Tước, Thanh Lí, Bất Tử Liễu, Cáp Mô đồng thời xuất hiện, quay chung quanh dòng thanh khí này, đồng thời phụt ra từng luồng hào quang lôi điện vô cùng mạnh mẽ, trợ giúp luyện hóa luồng thanh khí kia…

Rồi sau đó, thanh khí kia dần dần biến hóa, vậy mà bắt đầu xuất hiện từng luồng điện quang loáng thoáng.

Cảm giác kia làm cho người ta giống như một dòng thanh khí, có thể bao trùm hết thảy.

“Xoẹt!”

Thanh khí kia tỏa ra, bao vây quanh Phương Nguyên!

Qua hồi lâu, Phương Nguyên chậm rãi mở mắt, bên trong hai mắt mơ hồ có lôi quang lưu động…

Khí cơ một thân hắn vậy mà xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, thậm chí dẫn đến biến hóa như hiện tượng thiên văn ở chung quanh!

Thật giống như, hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vùng thiên địa này đuổi ra ngoài!

Trong chốc lát, Phương Nguyên mở mắt, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.

Hắn tu luyện thành công lôi linh thứ năm…

Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, vốn chỉ có bốn lôi linh, sau đó chính là kết đan.

Nhưng trong quá trình này, hắn tu thêm một đạo lôi linh, đó là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết…

Hắn tu đạo huyền hoàng khí này thành lôi linh!

Bốn lôi linh lớn, kim mộc thủy hỏa, thuộc tính thổ còn sót lại vốn chính là dùng để kết đan. Mà thổ có thể bao gồm núi lớn, có thể bao gồm đại địa. Bên trong ngũ hành, lực thổ hành vốn chính là lực lượng nội tình mạnh nhất…

Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chuyển hóa cuối cùng, nhìn xa ra, đó là lực đại địa!

Còn Phương Nguyên trực tiếp luyện hóa Huyền Hoàng Nhất Khí!

Huyền Hoàng Nhất Khí, đó là thiên địa!

Đây căn bản là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ban sơ nghĩ cũng không dám nghĩ đến…

Ngay cả Phương Nguyên cũng không ý thức được hai công pháp này lại có thể phù hợp như vậy. Dựa theo góc độ Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp, hắn đã tìm được phương pháp tăng lên phẩm cấp pháp này. Đối với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, nó đã chân chính đạt đến viên mãn…

Mà viên mãn này thậm chí vượt rất xa cảnh giới viên mãn Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn lúc trước có khả năng đạt tới!

... ....

- Đó là…

- Hắn vậy mà thăng cấp tu vi một thân của chính mình lên một bậc, hiện giờ đã là cảnh giới Kim Đan Bán Bộ. Hiện giờ đang ở trong bí cảnh, bởi vậy hắn không thể kết đan chân chính. Nhưng tu vi của hắn đã đạt đến trình độ này, chỉ cần vừa rời khỏi bí cảnh, sẽ lập tức phát động cộng hưởng thiên địa, kết thành kim đan. Nhưng hắn kết kim đan rõ ràng là đường chết, vì sao phải làm như vậy?

Trong ngoài bí cảnh, không biết bao nhiêu người thấy được cảnh tượng này, đồng thời khiếp sợ không thể ngậm miệng lại.

Bọn họ lúc này căn bản không thể nhìn ra huyền diệu của công pháp Phương Nguyên, nhưng cũng có phán đoán đại khái.

Nhưng phán đoán này khiến bọn họ khó hiểu vạn phần.

Ngay cả Thái Hư tiên sinh, trong mắt lúc này cũng tràn ngập khó hiểu.

Nhưng trái lại Kim lão thái quân, vốn cũng hơi khó hiểu, nhưng đột nhiên hơi cứng người, giống như phát hiện cái gì.

Sau đó, ánh mắt của nàng giống như gặp ma…

- Ngươi… ngươi làm như vậy sẽ tổn thương đạo nguyên chính mình a…

Mà ở trong bí cảnh, Kim Hàn Tuyết cũng rốt cục không nhịn được kêu lên, trong mắt tràn ngập khó hiểu.

- Hả?

Khi nghe được lời này của nàng, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên, khí cơ một thân lưu chuyển, dẫn động mây tám phương. Sau đó hắn nhìn Kim Hàn Tuyết, Lưu Thanh tiên tử và đám người Kim gia chung quanh, trông thấy ánh mắt của đám người tu hành khắp nơi này vừa kinh ngạc, vừa ngờ vực, chậm rãi nở nụ cười.

- Các ngươi xem ta có giống như bộ dáng bị tổn thương đạo nguyên không?

Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nghẹn họng.

Theo như lời nói vừa rồi của Thập Tổ Kim gia, Phương Nguyên tới lúc này, hắn đã không thể điều khiển phong mang của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, bắt đầu phản phệ tự thân mới đúng. Cho dù hiện giờ chỉ là kết đan một nửa, nguy hai còn chưa rõ ràng nhưng nhất định có thể thấy được chỗ không hài hòa của khí cơ trong cơ thể hắn. Nhưng lúc này bọn họ lại nhìn thấy tương phản, khí cơ Phương Nguyên giao hòa, lông hổ tương giao, đạo nguyên không chỉ không bị tổn thương mà còn dồi dào, đây rõ ràng đang lấy lôi pháp bồi dưỡng tự thân, nâng cao một bước…

- Không đúng… ngươi như vậy là không đúng…

Đệ Thập Tổ Kim gia, đã không nhịn được mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn bộ dáng trước mắt của Bộ Phương, nhưng nàng cũng không biết vấn đề từ chỗ nào, chỉ nói:

- Chỉ tiếc, khi đó đạo nguyên hắn đã khô kiệt, không thể xoay chuyển trời đất, bởi vậy truyền pháp này cho ta!

- Ta đi vào Thiên Lai Thành cũng là muốn xác minh thử pháp này có đúng hay không. Nhưng đáng tiếc, Kim gia vẫn không cho ta cơ hội này!

Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên cười nói:

- Vậy các ngươi nói xem, ta hiện tại có thể hay không cho… Kim gia các ngươi cơ hội?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 709: Bàn tay tự cầm đá đập vào chân mình?



Nói đến những lời này, hắn ngẩn đầu, nhìn về phía gương đồng trong không trung.

Ánh mắt của hắn cũng thông qua gương đồng, nhìn thấy vẻ mặt của Kim lão thái quân.

Chuyện bản thân có Thiên Diễn Chi Thuật, đương nhiên không thể để người bên ngoài biết được, bởi vậy Phương Nguyên lôi Thái Hoa chân nhân đã qua đời ra làm người chịu tội thay. Về góc độ nào đó cũng xem như thay Thái Hoa chân nhân trả đũa?

Chẳng qua, trả đũa này cũng chơi lớn quá rồi…

- Thằng nhóc chơi ta…

Kim lão thái quân thấy Phương Nguyên trong bí cảnh nhìn sang, ảnh chiếu chân thân, giống như cùng nàng nhìn thẳng.

Bằng vào tu vi Nguyên Anh hơn ngàn năm này, trong một khắc này vậy mà không thể ổn định tâm tình, cả người đều ngây ra như phỗng, môi run rẩy, bàn tay cũng run run theo. Không biết qua bao lâu nàng mới bỗng nhiên thất thanh kêu to lên, đứng mạnh dậy.

Khó có thể hình dung biểu tình trên mặt nàng lúc này, vẻ mặt tràn ngập do dự, khiếp sợ, hoang mang, còn có vẻ hối hận không thể che giấu cũng không có cách nào che giấu. Nàng ngơ ngác nhìn hư ảnh trong hư không, thế mà không để ý đến ánh mắt của người chung quanh, trực tiếp kêu lớn lên:

- Không có khả năng, pháp thuật lão thân thôi diễn ngàn năm cũng không được, phế nhân Thái Hoa chân nhân kia làm sao có thể thành công…

Người chung quanh bị điên cuồng của Kim lão thái quân dọa sợ, đều nhìn sang.

Nghĩ thầm tinh lực của lão thái thái này cũng quá dồi dào rồi, trong thời gian ngắn ngủi một ngày không biết đã tức giận bao nhiêu lần rồi?

Mà sau khi nghe lời nói của Kim lão thái quân, trái lại nhất thời cảm thấy trò này thật con mẹ nó càng ngày càng phấn khích. Cũng khó trách bộ dáng của Kim lão thái quân này giống như gặp quỷ, việc này đổi lại là ai phỏng chừng vào thời điểm này cũng không thể kiềm chế…

Thế cục này vốn chính là Kim gia dựa vào lôi pháp trêu chọc lòng người, kết quả chuyện xưa bị người khác bại lộ, ai có thể nghĩ đến biến hóa của sự tình này. Chỗ dựa của Kim gia chính là tà pháp, mà lôi pháp chân chính vậy mà ở trong tay người ta?

Kim lão thái quân đương nhiên không muốn tin tưởng lôi pháp chân chính kia đã sớm bị Thái Hoa chân nhân thôi diễn ra, lại còn đã truyền lại cho Phương Nguyên từ lâu. Một chữ cũng không tin, nếu lôi pháp này có thể thôi diễn ra dễ dàng như vậy, nàng cần gì phải mạo hiểm, cần phải dùng tà pháp kia bù đắp cho lôi pháp nhà mình? Nhưng cố tình, nàng không tin cũng không được, bởi vì sự thật hiện giờ hiện ra trước mắt nàng…

Khí cơ của một thân Phương Nguyên hiện giờ vô cùng sung túc, tu vi dồi dào, tự nhiên không có khả năng là lôi pháp không trọn vẹn có thể đạt tới, lại càng không phải là bộ dáng héo úa sau khi thi triển tà pháp giải quyết vấn đề. Đáp án duy nhất có thể kết luận chính hắn tu lôi pháp chân chính!

- Lão thái quân, việc tu hành này chính là dựa vào thiên phú!

Ngay cả Thái Hư tiên sinh, vào thời điểm này cũng không nhịn được xoay đầu, nhìn Kim lão thái quân nói:

- Lúc trước vị Thái Hoa kia đến Kim gia các ngươi cầu pháp, nếu có thể tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, tự nhiên cũng không phải người bình thường. Hắn bị chỗ thiếu hụt của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn làm khó nhiều năm như vậy, có thể thôi diễn ra lôi pháp chân chính cũng không phải chuyện kỳ lạ. Chỉ là đáng tiếc, thật đáng tiếc a, Kim gia các ngươi…

Thái Hư tiên sinh cũng không nói đáng tiếc cái gì nhưng người chung quanh đều nghe hiểu rồi.

Phương Nguyên tu luyện không thể nghi ngờ chính là lôi pháp chân chính, nhưng bằng vào một giới Trúc Cơ của hắn không có khả năng thôi diễn ra…

Giải thích duy nhất chính là Thái Hoa chân nhân kia khi còn sống thôi diễn ra?

Sau đó Thái Hoa chân nhân để cho truyền nhân của người hắn đến đây, không phải vì cầu pháp mà là vì muốn xem chuyện cười của Kim gia?

Nghĩ đến Kim gia làm khó dễ lúc người ta đến cầu pháp, kết quả hiện tại chính là gì?

….. Bàn tay tự cầm đá đập vào chân mình?

Không biết có bao nhiêu người càng xem càng vui vẻ!

- Đi, nhanh đi, các ngươi đều đi vào đi!

Kim lão thái quân lúc này đã hoàn toàn không để ý đến lời nói của Thái Hư tiên sinh, nhưng vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ, đều hơi lo lắng, hét lớn với một người Kim gia bên cạnh:

- Ngươi tiến vào trong bí cảnh đi, giành lấy bí pháp kia, nhất định phải đoạt được!

- Đi tìm hắn… tìm hắn, bất luận trả giá lớn gì cũng phải đoạt vào tay quyển lôi pháp kia! Nói cho hắn, chỉ cần hắn giao ra quyển lôi pháp cuối cùng cho Kim gia, hết thảy hận cũ đều xí xóa. Bất luận hắn chọc phải họa gì, lão thân cũng không so đo cùng hắn… Hắn nếu đáp ứng, lão thân còn có thể đưa nửa Thiên Lai Thành cho hắn!

Nghe được tiếng hét lớn này của Kim lão thái quân, mọi người chung quanh sợ hãi rụt đầu, cũng không dám thở mạnh.

Thậm chí các tu sĩ tiên môn chung quanh lúc này cũng bị cảm xủa nàng ảnh hưởng, nhưng cũng không dám lớn tiếng cười nhạo.

Chẳng trách Kim lão thái quân lo lắng như thế, thật sự là bởi vì đạo thần pháp kia quá mức quan trọng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 710: Chúng ta đi thôi!



Thôi gia Trung Châu năm đó vì thay đạo tử Thôi gia cầu một đạo bí quyết Bát Hoang Đại Phong Quyết, tốn hết nửa gia tài.

Mà Kim gia Thiên Lai Thành hiện giờ lại dựa vào cái gì hùng thị tứ vực?

Không phải bởi vì Kim gia có một đạo Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thôi sao?

Có thể, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này là mạch máu của Kim gia, là căn cơ lập thế.

Tiểu bối Kim gia không có truyền nhân, đó chỉ là cách nói bên ngoài, trên thực tế thật xem Kim gia không có hậu đại sao?

Hai mươi năm trước, không phải là xuất hiện một vị kỳ tài bất thế có được thần thông thiên phú, lại kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ sao?

Nhưng kết quả, vị kỳ tài bất thế kia bị hủy, nguyên nhân bởi vì Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia không được đầy đủ, mà lão thái quân kia dùng tà pháp cũng không thể cứu được hắn…

Nhưng nếu Kim gia có được Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đầy đủ thì sao? Bi kịch hai mươi năm trước sẽ không tiếp diễn nữa, Kim gia sẽ phát triển không ngừng!

Chẳng qua, lý giải thì lý giải, nhưng thực hiện của Kim lão thái quân lại căn bản không có người tán đồng…

Bởi vì thật rõ ràng, đối phương bị làm khó dễ lâu như vậy, làm sao có thể giao quyển lôi pháp cuối cùng cho ngươi?

Nhất là lôi pháp này vốn dĩ do sư phó người ta thôi diễn ra, mà vị sư phó kia lại bị lôi pháp giả của Kim gia các ngươi hại chết…

Cũng ngay bên ngoài bí cảnh, Kim lão thái quân hô lên không tiếc giao nửa Thiên Lai Thành cho Phương Nguyên đổi lấy Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đầy đủ, Đệ Thập Tổ Kim gia trong bí cảnh cũng đồng dạng vội vàng nói ra những lời này:

- Ngươi đã có lôi pháp đầy đủ rồi, ta đây dám cam đoan, Kim gia nguyện ý trả hết thảy giá lớn trao đổi cùng ngươi. Ngươi… ngươi có nguyện ý trả lại lôi pháp Thái Hoa thôi diễn ra không…

- Kim gia cho dù dùng cả Thiên Lai Thành đến đổi, ta cũng sẽ không trả lại lôi pháp cho Kim gia!

Vẻ mặt Phương Nguyên không chút thay đổi, lại phi thường nghiêm túc nói ra câu trả lời này.

… …

… …

Sau đó tất cả người Kim gia đều giật mình, Kim lão thái quân giống như người điên cũng giật mình.

Trên nét mặt già nua của nàng xuất hiện biểu tình phẫn nộ vặn vẹo…

- Vì sao?

Đệ Thập Tổ Kim gia vào lúc này cũng khó hiểu hỏi:

- Đây dù sao cũng là một cơ hội tốt, ngươi thế nào cũng phải đi ra ngoài chứ!

Ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng không nhịn được gật đầu.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các nàng cũng không biết Phương Nguyên muốn đối mặt với lửa giận của Kim lão thái quân thế nào. Trên thực tế, bọn họ vốn ngay từ đầu cũng không hiểu Phương Nguyên vì sao ở rong bí cảnh làm ra nhiều chuyện điên cuồng như vậy, thật giống như không định đi ra ngoài…

Chỉ cần hắn ra ngoài sẽ gặp phải Kim lão thái quân!

- Sự tình sau này để sau này nói, ta không muốn làm giao dịch gì với Kim gia!

Phương Nguyên lạnh lùng mở miệng:

- Ta không phải Kim gia, cũng không biết hành vi của Kim gia. Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này ta vì sao không thể truyền thụ? Chính là, người trong thiên hạ đều có thể cầu pháp với ta, duy độc Kim gia, không ở trong danh sách này!

Thập Tổ Kim gia, tộc nhân Kim gia cùng với đám tu sĩ chung quanh nghe xong lời này, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Biểu tình trên mặt mỗi người đều thật phức tạp…

Thập Tổ Kim gia nhìn ra kiên định trong lòng Phương Nguyên, lúc này một đồng lời nói trong bụng cũng không thể nói nên lời.

Kim Hàn Tuyết nghe xong lời này, lại nhẹ nhàng quay đầu lại, giống như muốn giấu đi biểu tình áy náy trên mặt.

Nhưng sau khi nói lời này, Phương Nguyên chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt và phức tạp kia của nàng, Phương Nguyên đưa tay đặt l*n đ*nh đầu nàng, thấp giọng nói:

- Nhưng mà ta có thể cho nàng một cơ hội!

Nội tâm của Kim Hàn Tuyết run lên, ngạc nhiên ngẩn đầu, môi run rẩy, lại không thể nói thành lời.

Phương Nguyên nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng nói:

- Từ giờ trở đi, nhận thức con đường thật sự nàng phải đi đi, khi nào thì nàng có thể một lần nữa trở về con đường thành tiên kia, có thể đứng ở trước mặt ta, liền có thể đến chỗ ta thu lấy quyển lôi pháp này!

Kim Hàn Tuyết nghe xong, ngạc nhiên, theo bản năng nói:

- Chuyện này… chuyện đó không có khả năng…

Người ở chung quanh nghe thấy, cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ giống với Kim Hàn Tuyết.

Kim Hàn Tuyết nếu là lúc ở Trúc Cơ không thể trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ, vậy như thế nào có thể ở cảnh giới khác bước lên đường thành tiên?

Hai người kia trả lời một tiếng, cùng hắn cưỡi mây bay lên, thẳng hướng về chỗ sâu trong bí cảnh, không đi bao xa liền nhìn thấy Toan Nghê kia vọt vào không trung, đi theo bọn họ, một đám mây cưỡi rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người…

Ở phía sau hắn, hư không vắng vẻ, chúng người tu hành nhìn bóng dáng của hắn, vắng vẻ không tiếng động.

Ai cũng không nghĩ đến, vở tuồng này lại là kết quả như vậy…

- Phong tỏa bí cảnh!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 711: - Ai đang đẩy ngã kim trụ?



Vào lúc này, Kim lão thái quân ngoại giới giống như phát điên, lớn tiếng kêu lên:

- Bảo vệ kỹ càng cửa bí cảnh, vô luận là ai cũng phải kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không thể buông tha thằng nhóc kia, tuyệt đối không thể buông tha lôi pháp Kim gia…

Dưới tiếng hô của nàng, đám lão tổ Kim gia không ai dám chậm trễ, vội vàng bày ra từng đạo cấm trận.

Cửa vào bí cảnh, thậm chí một vùng Thú Uyển bên ngoài đều bị bao vây kín.

Mà đã làm xong hết thảy, Kim lão thái quân vẫn nổi giận đùng đùng, gấp rút đến khó có thể nhẫn nại, đột nhiên lật bàn tay, bên người liền hiện ra một vùng hư ảnh. Bên trong hư ảnh kia, chính là mười hai kim trụ bên trong bí cảnh, hiện giờ đã sập hai cái. Nàng nhìn kim trụ kia, ánh mắt không ngừng biến hóa, giống như đang hạ quyết tâm, nhưng vẫn còn hơi do dự, không dám ra quyết định này…

- Lão tổ tông muốn thông qua kim trụ trong bí cảnh dẫn phát ra hiện tượng thiên văn bí cảnh, ép thằng nhóc kia đi ra sao?

Kim lão Tam Tổ thấy động tác của lão thái quân, nhất thời hoảng sợ trong lòng:

- Nếu làm như vậy, những người khác tất nhiên cũng sẽ…

Nhưng ý niệm này trong đầu hắn vẫn chưa hạ xuống, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang ầm ầm…

Sau đó vội vã nhìn về phía bí cảnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng…

Nếu nhìn từ góc độ của Kim lão thái quân, cũng có thể thấy rõ ràng hơn bên trong xảy ra cái gì. Bên trong một vùng hư ảnh bên người nàng, mười hai kim trụ vốn chỉ còn mười cái, nhưng vào lúc này, bắt đầu có xu hướng từng thanh trụ nối tiếp ngã xuống…

Người chung quanh rất nhanh thấy cảnh tượng này, lập tức kinh hãi hét lên.

- Sao lại thế này?

- Là Thiên Đạo Trúc Cơ kia đẩy ngã kim trụ trong bí cảnh để hả giận sao?

- Mẹ nó, khiến Kim lão thái quân tức muốn ói máu còn chưa đủ, sao lại còn đẩy ngã mười hai kim trụ mới bỏ qua chứ?

- Không tốt, bí cảnh cũng sẽ bị hủy…

Vô luận là trong ngoài bí cảnh đều đã hỗn loạn thành một đoàn, quả thực bị cảnh tượng xảy ra trước mắt dọa sợ ngây người.

Trong bí cảnh, mười hai kim trụ vậy mà liên tiếp ngã xuống từng cột.

Hơn nữa không phải tốc độ cách một ngày mới ngã một cột như lúc trước, hiện giờ dường như mỗi thanh cột ngã nối tiếp nhau. Khoảnh cách thời gian hai cột ngã xuống không đủ uống một chén trà, trong nháy mắt đã ngã xuống ba bốn cột.

Ngay sau đó nghênh đón là một lực lượng hỗn loạn vô cùng trào dâng trong bí cảnh. Ba vị lão tổ Kim gia vẫn luôn đứng canh giữ ngoài cửa bí cảnh, trong chốc lát bị lực lượng này đánh bay. Mà lối vào bí cảnh bọn họ canh giữ lại trực tiếp trở nên vặn vẹo, liên tục biến thành các loại hình dạng quỷ dị.

Trưởng lão các tiên môn bên ngoài bí cảnh cũng không dự đoán sẽ xuất hiện cảnh tượng này, đều kinh hãi, vọt đến tương trợ. Nhưng tại thời điểm này, trong bí cảnh kia, mạnh mẽ xuất hiện đủ loại lực lượng quỷ dị, căn bản không thể khống chế, ai cũng không thể đến gần lối vào kia!

- Trời ạ, thật sự phải hủy đi bí cảnh Thông Thiên mới cam tâm sao?

- Đệ tử các đại tiên môn chúng ta chẳng lẽ phải cùng chết trong bí cảnh này sao?

Bên ngoài bí cảnh là một vùng hỗn loạn, nơi chốn tang thương.

Trong bí cảnh cũng là cảnh tượng hỗn loạn, thậm chí có thể nói là long trời lở đất!

Ầm ầm ầm…

Phía trên đại địa, bắt đầu xuất hiện từng kẽ nứt sâu không đáy. Địa hỏa phun lên từ bên trong. Phía trên không trung cũng xuất hiện từng tia chớp màu đen, giống như một con trăn lớn đang vặn vẹo thân mình. Chung quanh đại địa, từng tòa khuynh tháp nối tiếp nhau, khói bụi cuồn cuộn. Những gốc đại thụ vô tận tươi tốt xanh um, trong khoảnh khắc trở nên khô vàng, thậm chí trực tiếp bùng cháy lửa lớn hừng hực.

Đám người tu hành đều bị dọa sợ muốn điên rồi, hoảng sợ chạy tán loạn.

Vô số người chửi ầm lên:

- Là ai, ai đẩy ngã kim trụ vậy?

- Ngoài người kia, còn có thể là ai chứ…

- Sự tình cũng đã sáng tỏ rồi, sao còn muốn đẩy ngã mười hai kim trụ chứ?

- Chạy mau đi, sớm biết đã không đến nơi này xem náo nhiệt rồi…

Trong hoảng sợ vô tận, trong lòng đám người tu hành thật sự cạn lời cực điểm với Phương Nguyên…

... ... Thù dai như vậy sao?

... ...

- Sao lại thế này?

Nhưng người khác lại không biết, cũng ngay khi Phương Nguyên và Tôn quản sự, Quan Ngạo còn có Toan Nghê kia vội vã chạy về phía Tử Vụ Hải, cũng bị biến hóa chung quanh dọa sợ. Thế đột kích trời sụp đất nứt, cuồng phong nổi dậy, hư không chung quanh đều trở nên hỗn loạn. Ba người bọn họ cũng vội vàng nhảy khỏi ngân toa, mượn dùng pháp lực mới đứng vững thân hình.

- Là kim trụ, kim trụ bị người đẩy ngã rồi…

Vừa mới ổn định tâm thần, Tôn quản sự bỗng nhiên vội vàng chỉ vào chân trời tây bắc.

Ở phương hướng đó, khoảng hai ba mươi dặm, vừa vặn có thể mơ hồ nhìn thấy một thanh cột kim trụ chậm rãi ngã xuống.

- Làm sao như vậy?

- Ta vẫn luôn ở trong này, các ngươi còn hoài nghi ta?

Quan Ngạo ngây ngốc nói:

- Nhưng ngoài ngươi ra, còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ chứ?

Cho dù Phương Nguyên nghe xong lời này cũng mê mang một trận. Đúng vậy, ngoài mình ra còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 712: Chuyện gì?



Một chốc lát trôi qua, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính là bản thân đẩy ngã!

- Quên đi, quản không hết, trước tiên vào chỗ sâu Tử Vụ Hải đi…

Nhưng trong lúc cấp thiết, hắn rất nhanh phản ứng lại. Trong phương bí cảnh này, thiên địa kịch biến, giống như vĩnh viễn không có ngưng nghỉ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Không hề nghi ngờ, đó là bởi vì kim trụ vẫn luôn liên tục sụp đổ, ai biết đến tột cùng khi nào là kết thúc. Lại không thể tưởng tuộng nổi, nếu mười hai kim trụ trong bí cảnh này đều ngã, bí cảnh này sẽ biến thành bộ dáng gì…

Chẳng lẽ thật sự là trời sập đất rung sao, mọi người cùng nhau chết tại đây?

Lúc này Phương Nguyên không có lựa chọn khác, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và lối ra bí cảnh vẫn còn rất xa, ít nhất cũng cần hai ba ngày mới có thể chạy đến. Nhưng tốc độ cuồng loạn trong bí cảnh này cũng quá nhanh, hắn cũng chỉ còn dư lại một con đường có thể đi vào chỗ sâu bí cảnh mà thôi!

“Cạch cạch cạch…”

Đầu tiên hắn thúc giục lôi pháp, lôi linh Chu Tước xuất hiện dưới chân hắn.

Trong lòng còn nhớ Quan Ngạo và Tôn quản sự, ngưng tụ ra lôi linh Chu Tước liền xoay đầu gọi hai người bọn họ lại.

Nhưng vừa mới xoay đầu liền nhìn thấy một kẻ trộm chạy nhanh bên người, chính là Tôn quản sự chạy nhanh như chớp về phía mình…

Khi nhìn thấy rõ Quan Ngạo cũng lập tức nhìn thấy Quan Ngạo ôm cái đuôi của Toan Nghê, được Toan Nghê kéo về phía trước. Tốc độ của Toan Nghê kia cũng không phải đùa giỡn, qua một lúc hắn còn gần như nhanh hơn Tôn quản sự, trong khoảnh khắc đã chạy đến phía trước Tôn quản sự.

- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?

Phương Nguyên cười gượng, cũng vội vàng điều khiển lôi linh Chu Tước phóng về phía trước.

Kỳ thật cũng chỉ một lát, hắn đã nhích người phóng về phía trước, liền thấy được một cái bóng nữ tử từ phía tây bay vút đến đây, cũng mặc váy đen, hai chân thon dài. Nàng từ xa nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên, lập tức đuổi theo đến đây, lại không nghĩ rằng chưa tới mấy hơi thở, khi nàng chạy tới nơi này, ba người Phương Nguyên đã trốn nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?

Nàng phát ra cảm khái giống với Phương Nguyên, bất đắc dĩ cười khổ:

- Còn định tìm ngươi nói chuyện một hồi…

Muốn đuổi đến chỗ của Phương Nguyên nhưng tự nghĩ rằng tốc độ của bản thân không có khả năng đuổi kịp Phương Nguyên, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, định lao về phía nam. Nhưng khi muốn khởi hành, bỗng nhiên ngẩn ra, bất động thanh sắc ngừng lại.

- Muốn tìm hắn nói cái gì?

Một tiếng cười hí hí vang lên:

- Nói với ta cũng không có gì khác biệt hết!

Một vùng sương mù chung quanh tràn ngập, từ trong sương mù có một người bộ dáng Khất Nhi bước ra ngoài.

Hắn cười dài đánh giá nữ tử váy đen kia, nhưng ánh mắt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí là cảnh giác, đi tới trước người nữ tử này ngoài ba mươi trượng, liền ngừng lại, trong tay cầm theo một cây trúc lớn màu xanh, tỏ vẻ hờ hững ngắm nghía.

Nữ tử váy đen nhìn thấy hắn, thật cũng hơi kinh ngạc:

- Ngươi tới làm cái gì?

Người bộ dáng Khất Nhi kia miễn cưỡng cười, nói:

- Đệ tử của Tẩy Kiếm Viện có danh khí lớn nên kiêu ngạo, vênh váo, nhưng trông có vẻ không quá hữu dụng. Rõ ràng mang trọng trách trong người lại phân tâm vì chuyện khác, còn bị người khác đuổi đánh, không có cách nào, chỉ có thể để ta làm việc thế hắn. Nhưng ta thật không nghĩ đến tên kia thật sự quá kiêu ngạo, khiến cho ta vào giai đoạn trung gian hiểu lầm người bọn ta muốn tìm là hắn, đợi đến khi phản ứng lại hắn chỉ là vô ý trà trộn vào việc này, người đã chuồn mất rồi…

- Thì ra ngươi cũng là người của Tiên Minh!

Nữ tử váy đen nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói:

- Ngươi đường đường là đạo tử Khương gia không làm, chạy tới Tiên Minh làm chân tay sai, xuất lực làm gì? Hơn nữa ta lúc trước vẫn nghĩ hắc bào kia là đến tìm ta, thật không ngờ đến đây còn có ngươi trốn trông tối.

- Tiên sinh của Dịch Lâu đã sớm tính ra có người âm thầm đối nghịch với Tiên Minh, làm sao không đề phòng?

Khất Nhi Khương gia kia thản nhiên nói:

- Nhưng ta thật sự không rõ ngươi vì sao làm chuyện này?

Nữ tử váy đen kia nhẹ giọng cười, sóng mắt lưu chuyển, nói:

- Chuyện gì?

Tươi cười trên mặt Khất Nhi Khương gia chậm rãi thu hồi, có vẻ hơi nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết hậu quả hủy đi bí cảnh này là gì không?

Ý cười trên mặt nữ tử váy đen cũng dần thu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khất Nhi Khương gia, thản nhiên nói:

- Đại kiếp nạn ba ngàn năm xuất thế một lần, vốn chính là không thể tránh khỏi. Nếu tránh không khỏi, cần gì phải trốn tránh nó chứ?

Trên mặt Khất Nhi Khương gia xuất hiện tức giận, nhưng bị hắn miễn cưỡng áp chế, sau một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi nếu là trước kia nói như vậy, ta còn có thể lý giải, dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Nếu đại kiếp nạn sắp sửa tiến đến, như vậy hiện giờ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian nó đáp xuống chẳng bằng thống khoái chiến đấu một trận. Nhưng hiện giờ, cách nói này của ngươi không phải là đang cố ý gây loạn sao?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 713: Nhưng dù sao



Hắn nói đến cuối cùng, thanh âm dần dần trầm đục:

- Ngàn năm trước, trên Côn Lôn Sơn đã chết bao nhiêu người, ngươi không phải không biết chứ? Chỉ bằng vào tu hành giới hiện tại, nếu đại kiếp nạn thật sự xuất thế, có thể vượt qua sao?

- Ngươi cũng đã nói ngàn năm trước…

Nữ tử váy đen cười ảm đạm, nói:

- Vậy ngươi nên biết, ngay lúc đó trên Côn Lôn Sơn truyền xuống một bộ sách chứ?

Khất Nhi Khương gia có chút cứng người, nói:

- Ngươi là nói bộ “Đạo Nguyên Chân Giải” không ai đọc hiểu sao?

Nữ tử váy đen nhẹ giọng cười, nói:

- Đã có người đọc hiểu rồi, còn giải đáp bí mật bên trong!

Nghe xong lời này, Khất Nhi Khương gia lập tức động dung, trầm giọng nói:

- Bí mật gì?

- Ngươi không có tư cách biết được!

Nữ tử váy đen cười dài, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng nâng lên một ấm trà xanh nho nhỏ, thấp giọng mở miệng nói:

- Ngươi chỉ cần biết, hiện tại chúng ta làm đều có quan hệ với vật viết trong bộ sách kia thì được rồi…

- Trang Thiên Hồ?

- Khất Nhi Khương gia nhìn thấy ấm trà kia, nhất thời cả kinh:

- Vì đẩy ngã mười hai kim trụ, ngươi lại mang theo một kiện thần khí?

- Đúng vậy…

Tiếng cười nàng vang lên:

- Ta cũng không giống tên thanh bào kia, vậy mà có thể bằng lực bản thân đẩy ngã kim trụ…

Khi nói đến đây, nàng mở nắp hồ ra.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trong hồ kia, ba đạo kim quang bay thẳng ra, anh dũng như kim long, nhằm thẳng về ba phương hướng bất đồng trong bí cảnh.

Thần sắc Khất Nhi Khương gia kia kinh hãi, nhanh chóng né tránh. Hắn căn bản vô lực ngăn trở trước ba luồng kim quang này.

Một lúc, chỉ nghe phía đông nam, phía nam và phía tây nam lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Ba kim trụ cuối cùng chậm rãi sụp đổ!

Trong bí cảnh bắt đầu chia năm xẻ bảy…

Sự tình xảy ra lúc sau đó Phương Nguyên vẫn không hề biết, trái lại cùng với Tôn quản sự, Quan Ngạo, còn có Toan Nghê kia vội vàng lao đến Tử Vụ Hải. Khi bọn họ chạy đến Tử Vụ Hải liền nhìn thấy nơi này đã trở thành một vùng đại loạn. Trong bí cảnh, khi kim trụ sập xuống, nhóm yêu linh chần chờ ở đây cũng vùng lên. Trước đây lúc đạo tử Thôi gia thi triển bí thuật, từng cưỡng ép triệu hoán chúng nó, khiến chúng nó xao động bất an. Hiện giờ thiên địa trong bí cảnh đại biến, lại nổ ầm lên, bốn phía hỗn loạn!

Nhưng mà ngược lại tạo cơ hội cho đám người Phương Nguyên, những yêu linh này đã không hề giống đám người ngoài cố chấp với việc tiến vào Tử Vụ Hải mà là người nào làm việc nấy. Nếu bọn họ trực tiếp xông vào chỗ sâu trong Tử Vụ Hải thật không tốn bao nhiêu khí lực.

“Meo…”

Vừa mới bay vút lên bên cạnh tiên đài, lập tức nhìn thấy con Bạch Miêu kia đang nằm trên tiên đài, vẻ mặt mất hứng nhìn bọn họ, giống như đã chờ bọn họ đến không còn kiên nhẫn, bộ dáng nếu không phải vì chờ các ngươi, ta đã sớm đi tìm Tiêu Dao.

- Vị Miêu huynh này, thật nghĩa khí…

Phương Nguyên cảm thấy an tâm một chút, đáp xuống tiên đài, thuận tay xoa đầu mèo.

Con bạch miêu kia giận dữ, quay đầu cắn xuống, còn may Phương Nguyên rút tay thật mau.

- Cánh cửa kia vậy mà trực tiếp hiện ra rồi?

Ngẩn đầu lên nhìn, Phương Nguyên lập tức chú ý đến, cánh cửa thanh đồng kia lúc này vậy mà đã xuất hiện trong không trung, nhưng mà khi thì trở nên rõ ràng, khi thì trở nên mơ hồ.

Cúi đầu xem thử, lại phát hiện tấm bia đá trên lưng Bá Hạ kia lúc này đã xuất hiện một vài vết nứt. Trong đó có mười một vết nứt rõ ràng nhất, gần như rạch ngang tấm bia đá, chia tấm bia đá này làm đôi. Còn sự xuất hiện của cánh cửa kia hẳn có quan hệ với vết nứt của tấm bia đá này.

Ầm…

Xa xa truyền đến tiếng nổ vang, đó tiếng kim trụ ngã xuống, dẫn động cả Tử Vụ Hải run lên.

Cùng lúc đó, phía trên tấm bia đá cũng lập tức xuất hiện vết nứt, chậm rãi kéo dài ra…

Phương Nguyên nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng hiểu rõ:

- Vết nứt trên tấm bia đá này có quan hệ với biến hóa của bí cảnh kia…

Nhìn lại tấm bia đá, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.

Mắt thấy tấm bia đá này sắp đạt tới cực hạn, lập tức sẽ nứt đến bốn năm phần…

Đây không phải đại biểu rằng bí cảnh này cũng sắp sụp đổ sao?

“Meo…”

Nhưng hiện giờ, nhìn quanh bốn phương tám hướng, cả bí cảnh đều sụp đổ, vậy không đi vào không được…

Khi hắn nghĩ đến ý tưởng này, con bạch miêu kia vẫn nằm trên vai hắn, kêu to không ngừng về phía cửa thanh đồng. Giống như lúc trước, hai đầu thú trên cửa thanh đồng vốn là bộ dáng đang ngủ say, nhưng sau khi nghe tiếng mèo kêu, vậy mà lộ ra ý cười thần bí, sau đó cửa thanh đồng chậm rãi mở ra, hơn nữa lần này còn mở ra nhanh hơn.

- Phương Nguyên sư đệ, ngươi không phải là muốn…

Tôn quản sự nhìn cửa thanh đồng kia, ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 714: Việc lớn không tốt



Phương Nguyên gật gật đầu, nói:

- Hiện giờ cũng không có lựa chọn khác rồi, dù sao cũng không thể thật chống đối trực diện với lão thái thái Kim gia!

- Ngươi không có lựa chọn khác nhưng ta có…

Tôn quản sự bày ra vẻ mặt cầu xin:

- Vừa rồi ta vẫn luôn chú ý che giấu bộ dáng của mình, không bị người khác nhìn thấy, hiện tại trở về Kim gia còn có thể tiếp tục làm đầu lĩnh tạp dịch của ta, ngươi cho rằng ta thăng cấp đến vị trí này là dễ dàng sao. Ta nói với ngươi, thời điểm mới vào Kim gia ta chỉ mới là một tạp dịch nhỏ, mỗi ngày làm mệt bán sống bán chết, toàn dựa vào lòng trung thành của ta, mới nhanh như vậy đạt đến vị trí hiện tại.

- Nhưng ngươi muốn quay về thì cũng phải có nơi quay về được…

Phương Nguyên bất đắc dĩ ngắt lời oán giận của Tôn quản sự, chỉ tay.

Tại tiên đài, tấm bia đã trên lưng Bá Hạ Quy dù sao đã đến cực hạn, bang một tiếng trực tiếp bạo nát.

Tôn quản sự ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, liền thấy bên trong bí cảnh, đồng dạng cũng là khói thuốc súng cuồn cuộn, đại địa nứt ra từng rãnh, giống như cũng bị một luồng lực lượng ma thành mảnh nhỏ, quả nhiên dị thường đáng sợ. Dựa theo uy thế này, ai cũng không dám thật bị lực lượng kia cuốn vào trong, ai biết lực lượng kia rốt cuộc cường đại đến trình độ gì mới có thể dùng thân thể ngăn cản.

- Đi thôi.

Vừa thấy bí cảnh hoàn toàn bị hủy, Tôn quản sự cũng không thể quản nhiều hơn nữa, lập tức chạy trốn.

“Meo…”

Con bạch miêu kia sau khi mở cửa thanh đồng, cũng không hề dừng lại, cũng đã sớm thuận thế lủi vào trong cửa.

- Phải cẩn thận!

Phương Nguyên dặn dò Quan Ngạo một tiếng, sau đó ngưng tụ ra bốn luồng lôi linh, cẩn thận đề phòng, liền ngay cả con Cáp Mô kia cũng ngưng tụ ra, ôm vào trong ngực, như vậy lỡ như có cái gì hung hiểm đánh úp, còn có thể dựa vào con Cáp Mô này chắn lại một chút…

Nhưng cũng ngay khi hắn chuẩn bị xong, chuẩn bị tiến vào đại môn thanh đồng, đột nhiên giật mình.

Vội vàng quay đầu, nhìn thấy bí cảnh kia hỏng mất, vậy mà đã ảnh hưởng đến trời cao phía trên bí cảnh, vốn chính là trời cao cao cao tại thượng, trống không không có vật gì, đột nhiên giống như giấy dày bị người ta vạch ra tìm kiếm, chia làm bốn năm mảnh, sau đó lưu chuyển theo gió, thẳng hướng đến mọi ngõ ngách hướng tây bắc, giống như nơi đó có vật gì hấp dẫn chúng nó bay qua…

Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, trái tim Phương Nguyên xuất hiện cảm ứng, trong đó có hai khối, vậy mà giống như bay về phía Phương Nguyên.

- Đó là… căn nguyên của bí cảnh này!

Phương Nguyên trong chốc lát nghĩ tới một vấn đề, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hắn không biết là ai đang hủy bí cảnh nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề khi bí cảnh này bị hủy đi.

Một phương trời cao kia rõ ràng chính là căn nguyên của một phương bí cảnh, hoặc là nói, trời cao chính là đại biểu bí cảnh. Có người đẩy ngã mười hai kim trụ, đó là vì thu lấy bí cảnh này. Hơn nữa thoạt nhìn, đối phương cũng hoàn thành rồi, nhưng đối phương không nghĩ đến, chính Phương Nguyên cũng không nghĩ đến, một phương bí cảnh này, mơ hồ cũng có liên hệ thần dị và huyền diệu nào đó với Phương Nguyên.

Chính là ý thiên địa Phương Nguyên tìm hiểu lúc luyện đạo lôi linh thứ năm.

Hắn thành pháp trong bí cảnh này, cũng đã định trước bên trong tu vi của hắn có một luồng hơi thở thiên địa của bí cảnh.

Nếu bình thường còn tốt, căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng hiện giờ mười hai kim trụ của bí cảnh đã bị đẩy ngã, thiên địa bị xé rách, vấn đề lập tức trở nên lớn hơn.

Thiên địa vô căn vô duyên, nước chảy bèo trôi, vậy mà có một bộ phận thiên địa đã bị hơi thở Phương Nguyên hấp dẫn, bay về phía hắn.

- Việc lớn không tốt…

Phương Nguyên nghĩ thông suốt vấn đề này, lập tức đổ mồ hôi một thân, nhanh chóng chạy đến đại môn thanh đồng.

Một khắc này, chỉ có thể hy vọng cửa thanh đồng này có thể ngăn cách thiên địa.

Nhưng hắn không nghĩ đến lực một vùng thiên địa đến nhanh như vậy, ngay khi cửa thanh đồng đóng lại, một chốc cuối cùng, lực thiên địa cũng trốn vào trong đại môn thanh đồng, sau đó cửa đóng ầm lại, đại môn thanh đồng đã đóng, đầu thú trên cửa lần nữa ngủ sâu.

- Hả?

Ngay khi Phương Nguyên không thể không trốn vào cửa thanh đồng, bên trong bí cảnh này, vị trí tây bắc, vị nữ tử mặc váy đen, hai chân thon dài cũng nâng thanh hồ nho nhỏ trong tay, nhìn thấy trời cao phía trên đã chia năm xẻ bảy, sau đó bị một lực hấp dẫn vô hình thu hút, bay vào trong hồ, bộ dáng thập phần hài lòng, ánh mắt cũng cười thành ánh trăng khuyết.

- Trang Thiên Hồ, vậy mà thật sự có thể tiếp quản một phương thiên địa, thật sự là lợi hại…

Nàng ngơ ngác, nửa ngày vẫn nghĩ không hiểu.

Bản thân dựa vào thần khí mới có thể làm được chuyện này, nhưng vì sao có người vậy mà tranh đoạt thiên ý của chính mình?

- Tiên Minh, nhất định là Tiên Minh!

- Không nghĩ tới Tiên Minh ra vẻ đạo mạo, muốn ngăn cản ta, trên thực thế đã sớm chuẩn bị tranh đoạt chiến lợi phẩm của ta…
 
Back
Top Bottom