Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 680: Kiếm đạo của ngươi là học được từ đâu?



Một câu này liền xua tan niệm đầu tiến lên vây công của mọi người, chỉ có thể thấp thỏm bất an ở bên cạnh quan chiến.

Chỉ khiến người ta rất bất ngờ là, bọn họ chưa động thì lại có người động rồi.

Cũng vào lúc Phương Nguyên đang tiến bước nào rào bước nấy, từng bước chiếm lại thượng phong, đột nhiên một đạo kiếm quang từ phía sau...

Là vị kiếm sĩ áo đen ngồi xếp bằng ở một bên khác của kim trụ, sau khi Phương Nguyên thi triển ra kiếm đạo của mình, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Nguyên, dường như đang xác nhận gì đó, đến cuối cùng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Đó là một loại vẻ mặt xen lẫn thống hận và chán ghét, đồng thời còn mang theo một tia sát ý mãnh liệt.

- Cho đến bây giờ, không ngờ vẫn có người dùng chí tà chi kiếm của ma đầu đó.

- ... Muốn chết!

Bốp!

Phương Nguyên Lúc này đang hết sức chăm chú giao đấu với Thôi gia Đạo Tử, thần thông và kiếm đạo đều thi triển đến cực điểm...

Hắn một lòng muốn chiếm lấy thượng phong, không cho phép có nửa điểm phân thần, dù sao Thôi gia Đạo Tử này bất kể là từ mặt nào mà nói cũng đều là cường địch bình sinh chưa từng gặp của hắn, nhưng lại không ngờ rằng, một kiếm phía sau lại đến đột ngột như vậy, một đạo kiếm quang đen xì như mực bằng không xuất hiện, mang theo sát ý lạnh lẽo, trong chốc lát đã chém đến phía sau hắn, sát ý lạnh lẽo trên thân kiếm đã khiến hắn sợ hãi.

Với cảm ứng linh mẫn của hắn, phản ứng cũng cực nhanh, chưa bao giờ để cho người ta đột nhiên tới gần mình như vậy.

- Rầm...

Hắn chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, liều mình thôi động dư lực, Thanh Sắc Lôi Lý bên cạnh nhảy lên cao, nghênh đón một đạo kiếm quang đang chém về phía mình, lại chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Thanh Sắc Lôi Lý đó không ngờ lại chậm một bước, bị một kiếm đó xuyên qua, mà lúc này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho thân thể của mình hơi dịch sang trái nửa bước...

Kiếm quang màu đen xuyên qua vai, đâm vai phải của hắn ra một cái lỗ.

Cố nén đau đớn, Phương Nguyên cắn răng bấm pháp ấn, Lôi Linh Chu Tước bay ra, chộp tới kiếm quang.

- Xôn xao.

Kiếm quang màu đen đó vừa quấy rối, Lôi Linh Chu Tước tán loạn, hóa thành điện quang tiêu tán trong hư không.

Mà kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã xuất hiện trong không trung, áo đen phiêu đãng, kiếm quang như cuộn vải lướt đến.

- Bất luận ngươi là ai, ta và ngươi đều không chết không ngừng!

Hai mắt Phương Nguyên âm trầm, thấp giọng quát, trong lòng sinh ra sát ý chưa từng có.

Hắn biết mình vừa rồi đã trải qua hung hiểm gì.

Cũng chính bởi vậy, hắn đã hận kiếm sĩ áo đen lúc trước rõ ràng là không đếm xỉa gì đến, hiện giờ lại bỗng nhiên đánh lén đến cực điểm.

Trong tiếng rống giận dữ, bên cạnh lôi hải như thác, Lôi Linh Chu Tước lại ngưng tụ ra.

Sau đó, Thanh Sắc Lôi Lý, Bất Tử Liễu, liên tiếp xuất hiện, kéo theo hung phong phần phật phóng tới kiếm sĩ áo đen đó, nhưng cũng đúng vào lúc này, Thôi gia Đạo Tử ở bên cạnh lại đột nhiên có cuồng phong ập tới, Phương Nguyên xoay người, tay áo phất, hất bay một cây hắc kích đâm đến trước người ra ngoài, thân hình chưa đứng vững, liền chỉ cảm thấy sau đầu dường như bị một thanh kiếm chỉ vào.

- Bốp!

Hắn vội vàng quay đầu, lại tránh thoát được một đạo kiếm khí khác của kiếm sĩ áo đen bắn tới.

Một thoáng này, trong lòng hắn cũng trầm xuống, trực giác gặp phải hung hiểm chưa từng có.

Mà các tu sĩ vây xem cách đó không xa nhìn thấy một màn này, lập tức trong lòng giật thót, không biết nên vui hay buồn.

Nhìn thấy Phương Nguyên bị thương, vốn là một chuyện tốt, huống chi thực lực của kiếm sĩ áo đen này rất mạnh, liên thủ với Thôi gia Đạo Tử, nhất định sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng bọn họ lại bất kể là như thế nào cũng không ngờ vị kiếm sĩ áo đen này lại bỗng nhiên xuất thủ, trong nhất thời vẻ mặt có chút kinh ngạc.

- Vị lão huynh này, ta cũng không cầu ngươi tương trợ mà?

Lúc này, ngay cả thế công của Thôi gia Đạo Tử đó cũng hơi chậm lại, lạnh giọng nói với kiếm sĩ áo đen đó.

- Nếu ta muốn xuất kiếm, ngươi không cầu ta cũng xuất, nếu không muốn xuất kiếm, ngươi cầu cũng không xuất!

Kiếm sĩ áo đen đó thản nhiên trả lời, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, âm trầm tới khiến lòng người lạnh ngắt.

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng nói:

- Vậy hiện tại ngươi vì sao lại muốn xuất kiếm?

Kiếm sĩ áo đen không đáp, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Nguyên, lạnh lùng nói:

- Kiếm đạo của ngươi là học được từ đâu?

Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, thấp giọng nói:

- Liên quan gì tới ngươi?

Mà trong bông tuyết vô tận này, kiếm khí của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập tứ phương, chỉ thẳng vào Phương Nguyên mà ùa tới.

- Cũng là một cao thủ kiếm đạo kiếm ý đại thành?

Phương Nguyên thấy một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Hắn thật sự biết mình trên đạo luyện kiếm bỏ ra bao nhiêu công phu, lại gặp phải vận khí lớn cỡ nào, có thể nói, không có sự khổ công của mình, không có được Vô Khuyết Kiếm Kinh vô tình có được, hắn cũng không thể có tu vi kiếm đạo như hiện tại, nhưng hiện giờ, lại bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên trên tạo nghệ kiếm đạo lại không thua gì mình, sự khiếp sợ trong lòng này làm sao có thể thiếu được?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 681: Ma kiếm chỉ đạo



- Vậy cứ thử xeml Sắc mặt Phương Nguyên trở nên âm lãnh.

Một mình đối mặt với Thôi gia Đạo Tử, hay là một mình đối mặt với kiếm sĩ áo đen này, hắn cũng không lo lắng.

Nhưng nếu hai người này liên thủ, vậy thì hung hiểm quả thực là khó có thể hình dung...

- Ha ha...

Có điều khi kiếm ý của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập khắp nơi, phong tỏa bốn vực, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười vang lên, kiếm sĩ áo đen đang chuẩn bị xuất kiếm đó sắc mặt cũng hơi đổi, trong chốc lát, kiếm quang lưu chuyển, đột nhiên đâm vào trong hư không phía sau, sau đó chỉ thấy trong hư không vốn trống không vô vật, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh vặn vẹo mấy cái, chợt lóe rồi biến mất.

- Dã quỷ gì cũng dám tác quái?

Kiếm sĩ áo đen đó ánh mắt lạnh lùng, kiếm trong tay nhẹ nhàng rung lên.

- Vù...

Kiếm run run, một tiếng rồng ngâm tràn ngập khắp nơi, bao phủ tất cả đều trong trăm trượng quanh người hắn.

Tiếng rồng ngâm đó giống như ngàn vạn đạo kiếm khí tinh tế, nơi tiếng vang tới, bất kể là trốn ở chỗ nào, cũng đều khó có thể che giấu.

- Ha ha...

Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng cười đó lại một lần nữa vang lên.

Rất khó để có thể hình dung được tiếng cười này, chỉ cảm thấy bén nhọn mà cổ quái, bên trong dường như xen lẫn vô số âm tiết cổ quái, tựa như chú ngữ, khi tiếng cười đó vang lên, đồng thời kiếm âm mà kiếm sĩ áo đen thi triển tựa như gặp phải nước sôi, một khắc sau liền liên tiếp thoát phá...

- Cửu U Bí Thuật... Kiêu Đề? Tay áo của kiếm sĩ áo đen đó rung lên, lùi ra vài bước, điềm nhiên nói: - Thích khách Cửu U Cung cũng dám hiện thân ở Thiên Lai Thành?

Mà ở một phương hướng khác, tiếng cười đó dừng lại, lại có một thanh âm vang lên, nói:

- Kiếm khách của Tẩy Kiếm Trì, không phải có tiếng là kiêu ngạo à, từ lúc nào cũng trở nên vô sỉ như vậy, không ngờ muốn liên thủ với người khác, giáp công một người cùng cảnh giới?

Xôn xao... Những lời này vừa vang lên, khắp nơi lập tức là một mảng đại loạn.

Không biết có bao nhiêu người đều biến sắc, thậm chí có chút khó có thể tin được vào tai mình.

Nghe nói Cửu U thích khách hiện thân trong bí cảnh, bọn họ đã đủ kinh ngạc rồi, bởi vì Thiên Lai Thành và Cửu U Cung trước nay đều là đại cừu khó giải, mà Thiên Lai Thành này cũng có tiếng là cấm địa của Cửu U thích khách, đừng nói là thích khách của Cửu U Cung, cho dù là bất kỳ người nào có liên quan tới Cửu U Cung, chỉ sợ đều sẽ bị Kim gia của Thiên Lai Thành đuổi giết, không chút lưu tình...

Nhưng hiện giờ, không ngờ có thích khách của Cửu U Cung trà trộn vào trong bí cảnh này?

Nhưng sự khiếp sợ khi nghe thấy tin tức này, bất kể là như thế nào cũng không bằng tin tức thứ hai mà bọn họ nghe thấy.

Đệ tử của Tẩy Kiếm Trì? Tẩy Kiếm Trì, một trong thất đại thánh địa của đạo thống thiên hạ?

Đệ tử thánh địa, sao cũng tới Thông Thiên Bí Cảnh này, hơn nữa lúc trước còn hoàn toàn không có tin tức gì?

Phải biết rằng, nếu hắn thông báo tên họ, vậy chỉ sợ thân phận như của Kim Lão Thái Quân cũng sẽ thân tiết tiếp kiến hắn!

Ngoài bí cảnh, trưởng lão của tiên môn, trưởng lão của thế gia, cùng với lão tổ của Kim gia và Kim Lão Thái Quân, đồng dạng cũng sắc mặt ngưng trọng, rất rõ ràng, bọn họ cũng không ngờ lại có đệ tử của Tẩy Kiếm Trì lặng lế không một tiếng động trà trộn vào trong bí cảnh nhà mình.

Ngược lại là thích khách của Cửu U Cung thì bọn họ lại không để ý.

Dù sao điều này chỉ chứng minh thích khách này lớn gan, cũng không chứng mình được gì khác!

Nhưng đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, dốc lòng vì kiếm, nhất định sẽ không là vì dị bảo, linh dược gì mà đến!

Trong một mảng vẻ mặt ngưng trọng, cũng chỉ có vị Thái Hư tiên sinh kia là vẫn thần sắc như thường, dường như đã sớm nằm trong ý liệu.

- Tôn sư huynh... Khi nghe thấy thanh âm đó vang lên, Phương Nguyên cũng hơi thở phào.

Hắn thật sự không ngờ Tôn quản sự lúc này lại tiến vào, nhưng nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng cũng cảm thấy yên ổn hơn không ít. Tuy lúc này Tôn quản sự đón đỡ, chính là đệ tử của thất đại thánh địa, nhưng hắn tin phán đoán của bản thân Tôn quản sự, nếu không có nắm chắc nhất định, Tôn quản sự tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt đối phương tìm chết, mình có thể trước tiên gạt kiếm khách đó sang bên.

Về phần hắn vì sao phải muốn xuất kiếm với mình, lại vì sao lại thống hận kiếm đạo của hắn, có thể để sau rồi nói.

- Ngươi có giúp đỡ, xem ra ta cũng có giúp đỡ rồi...

Hắn lúc này hít sâu một hơi, nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử đó.

Thôi gia Đạo Tử nhìn về phía bên trái, lại thấy trong một mảng hư không đó, kiếm sĩ áo đen đang cúi đầu, dường như đang âm thầm suy tính gì đó, mà thích khách của Cửu U Cung đó lại thanh âm một giây biến ảo vạn lần, khi gần khi xa,

khiến người ta không nắm được vị trí của hắn.

Bất kể là như thế nào, trận chiến này của bọn họ cũng không giống như là trong khoảnh khắc liền có thể giải quyết xong.

- Theo lý mà nói, ta nên để ngươi phục hồi thương thế rồi tái đấu, như vậy thì mới công bằng!

Gió thổi bên cạnh Thôi gia Đạo Tử càng lúc càng mạnh, trong nụ cười cũng mang theo hàn ý như có như không:

- Nhưng ta lại không phải người cổ hủ như vậy, có cơ hội lại bỏ qua thì là kẻ ngốc, cho nên vẫn sẽ nhân cơ hội này, hoàn thành nhiệm vụ của ta!

- Điều này cũng chỉ có thể chứng minh là ngươi đã sợ ta.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 682: Quái vật hiện thân (1)



Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: - Vừa rồi kiếm sĩ đó mà không ra tay, ngươi đã thua rồi!

Nhìn ánh mắt bình tĩnh đó của Phương Nguyên, sắc mặt Thôi gia Đạo Tử vẫn như thường, thản nhiên nói:

- Lời này ai sẽ tin chứ?

Phương Nguyên thấp giọng nói: ~ Trời tin đất tin, ngươi tin ta tin! - Vậy ta chỉ muốn hỏi ngươi...

Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng búng tay một cái, cạnh lập tức cuồng phong gào thét, sát cơ tràn ngập, cuốn về phía Phương Nguyên.

Mà sắc mặt hắn thì hơi lạnh lùng, ẩn hiển ngạo mạn: -.. Ngươi hiện tại còn có thể lại dùng kiếm nữa không?

Nghênh đón Thôi gia Đạo Tử một thân thần thông đã thôi động tới cực điểm, từ từ bức tới, sắc mặt Phương Nguyên cũng xuống rất sâu.

Lúc này, trong tay phải của hắn vẫn còn cầm kiếm, nhưng lại đúng như Thôi gia Đạo Tử nói, hắn lúc này đã không tiện dùng kiếm nữa. Hiện giờ trên vai phải của hắn, máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, tuy chỉ thủng một lỗ, nhưng kiếm khí theo một kiếm đó mà đến, lại cơ hồ đã khuấy nát cả vai phải của hắn. Cho dù nhục thân của hẳn mạnh mẽ, miễn cưỡng vẫn có thể cầm kiếm, lại không thể thi triển ra tiêu chuẩn kiếm đạo giống như vừa rồi, cao thủ tranh phong, chỉ sai một ly cũng đã đủ để hắn mất đi tính mạng.

Mà Thôi gia Đạo Tử này thì rõ ràng đã bắt được một cơ hội, từng bước ép sát Phương Nguyên.

Nghênh đón cuồng phong gào thét mà đến, Phương Nguyên cũng thầm cắn răng một cái.

Hắn biết dưới tình huống như vậy, bị quấn vào trong cuồng phong, nhất định là kết cục thê thảm, bởi vậy lúc này, hắn không chút do dự lựa chọn lui về phía sau, thân hình lướt đi hơn mười trượng, cùng lúc đó, tay trái vội vàng bấm pháp ấn.

Lôi Linh Chu Tước và Lôi Linh Thanh Lý một lên một xuống, xuất hiện ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn vội vàng thối lui.

Cùng lúc đó, Phương Nguyên thì tay trái vận chuyển pháp lực, ấn lên trên vết thương ở vai phải!

Thương thế trên cánh tay phải của hắn đích xác rất nặng, nếu đổi lại là một phàm nhân phải chịu trọng thương như thế này, một cánh tay này vĩnh viễn đã bị phế bỏ rồi.

Tuy người tu hành, sinh mệnh lực mạnh mẽ, muốn dưỡng khỏi loại thương thế này cũng cần một hai tháng thời gian.

Quan trọng hơn là, trên thân kiếm của kiếm sĩ áo đen đó mang theo kiếm khí lợi hại, kiếm khí không trừ, thương thế này không thể khỏi hẳn, có điều, Phương Nguyên dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhục thân mạnh mẽ, hơn nữa còn kết thành Ngũ Hành Trúc Cơ, trong Trúc Cơ, vốn là có một lực lượng mộc hành, mộc chủ sinh trưởng, mà nếu hắn nếu hắn dùng pháp lực thôi động, khu trừ kiếm khí, cho dù muốn thương thế phục hồi như cũ, cũng là lời chuyện rất nhanh.

Nếu mình có thể phục hồi thương thế, hắn có lòng tin dựa vào kiếm đạo, trảm sát Thôi gia Đạo Tử này!

- Rầm rầm!

Thôi gia Đạo Tử thế đến hung mãnh, thế công kịch liệt, mà Phương Nguyên mượn Lôi Linh Thanh Lý hộ thể, ngồi xếp bằng trên lưng Lôi Linh Chu Tước, chạy vòng quanh trong hư không, tránh né sự đuổi giết của Thôi gia Đạo Tử, cùng lúc đó, hẳn đã từ trong túi Càn Khôn lấy ra bảy tám loại đan dược dùng để chữa thương, sau đó một ngụm nuốt xuống, vội vàng dùng pháp lực luyện hóa, sau đó cảm ứng kiếm khí giống như vĩnh viễn không rút đi trên vai phải!

Loại kiếm khí này là khó chơi nhất, nó không phải độc, lại so với bất kỳ loại độc nào cũng đều khó giải hơn.

Nghe nói có kiếm đạo tông sư cao minh, một đạo kiếm khí chém ra, có thể quấn người cả đời, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không xóa diệt.

Tu vi tu đạo của kiếm sĩ áo đen đó tự nhiên không kém, nhưng Phương Nguyên cũng không yếu.

Sự nắm giữ của hắn đối với kiếm khí, cũng không kém hơn kiếm sĩ áo đen đó, bởi vậy kiếm khí ở trong mắt người thường là rất quỷ dị này, rất nhanh liền đã bị hắn nắm giữ được quy luật, sau đó ánh mắt lạnh lùng, hét lớn một tiếng, tay trái từ trong vết thương trên vai phải kéo ra một vật.

Đó không ngờ là một đạo kiếm quang màu trắng, vặn vẹo bất định trong tay trái của hắn, giống như một con rắn.

- VùI

Phương Nguyên nhìn kiếm quang đó một cái, năm ngón tay dùng sức, kiếm quang đó lập tức vỡ nát, tiêu tán trong vô hình.

Đến lúc này, miệng vết thương trên vai phải vẫn máu chảy đầm đìa, nhìn ghê cả người, nhưng kỳ thật đã có chuyển biến tốt.

Nếu nhìn kỹ đi, thậm chí có thể nhìn thấy vết thương đó không ngừng mấp máy.

Mà mỗi lần mấp máy, vết thương đó đều dường như đang lờ mờ khép lại một phần.

Trong lòng lại sinh ra một loại ý hoang đường, song chưởng rung lên, thiên không chung quanh đều trở nên ảm đạm.

Bốn phương tám hướng, đều bị cuồng phong kịch liệt bao phủ, mà Thôi gia Đạo Tử đang ở trong cưồng phong, hai tay không ngừng tóm ra ngoài, mỗi lần tóm một cái, bên trong cuồng phong đó liền có một thanh binh khí nháy mắt liền được ngưng tụ thành hình, bị hắn tóm vào trong tay, sau đó hung hăng ném mạnh về phía Phương Nguyên, thế tới hung ác, trong khoảnh khắc, trước người Phương Nguyên đã xuất hiện vô số đạo binh khí mang theo sát cơi

Hắn lúc này làm không sai, hành động này của Phương Nguyên quả thật lộ ra có chút nực cười.

Phải biết rằng, cho dù sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ cường đại, nhục thân bị thương, phục hồi cực nhanh, nhưng vậy cũng cần thời gian nhất định, nhất là vai phải của Phương Nguyên lại trọng thương như vậy, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng thượng ba bốn ngày, mới có khả năng hoàn toàn phục hồi như cũ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 683: Quái vật hiện thân (2)



Nhưng hiện giờ hắn không ngờ muốn ở trong trận đại chiến này trực tiếp chữa thương?

Chẳng trách Thôi gia Đạo Tử lại nổi giận...

Theo hắn, điều này thậm chí được cho là một loại khinh thị của Phương Nguyên đối với hắn.

-Ầm ầm ầm...

Con cá chép xanh đó vòng ở trước người Phương Nguyên, cản lại vô số đạo vũ khí đánh, mỗi khi đón đỡ một kiện binh khí, Lôi Lý đều sẽ lộ ra ảm đạm đi một phần, nhưng nằm ngoài dự đoán mọi người, liên tiếp đỡ hơn mười đòn, không ngờ vẫn không bị xóa diệt.

- Đó là bảo vật gì?

Thôi gia Đạo Tử nhìn chằm chằm con cá xanh, đã sớm nhìn ra, cá đó nhất định là vật phi phàm.

Chỉ có điều, cho dù phẩm cấp của ngươi có cao tới đâu, tiêu hao như vậy, có thể chống đỡ được bao lâu?

Càng không thể ở trong thời gian trước khi cá xanh này bị xóa diệt mà dưỡng khỏi thương thế.

Ý nghĩ này khiến cho thế công của Thôi gia Đạo Tửcàng hung ác điên cuồng hơn, binh khí đầy trời gào thét mà xuống, giống như gió mạnh mưa rào.

- Còn có cơ hội.

Cũng đúng vào lúc này, trên mặt Phương Nguyên đang nghênh đón sự cuồng công của Thôi gia Đạo Tử lộ ra một tia tàn nhẫn.

Đột nhiên, tay trái hắn bấm một pháp ấn. Ầm!

Sau lưng hắn, Bất Tử Liễu vấn vít lôi điện, bằng không sinh trưởng, ngàn vạn cành liễu theo gió bay múa...

- Ngươi là muốn...

Từ rất xa nhìn thấy một màn này, ánh mắt Thôi gia Đạo Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Mà Phương Nguyên cũng nghênh đón cái nhìn của hắn, tâm thần căng thẳng:

- Hy vọng Bất Tử Liễu này không khiến ta thất vọng...

Khi hắn nghĩ nhục thân của hắn!

vấn đề này, trên Bất Tử Liễu, đã có sinh cơ mênh mông ùa tới

Theo sinh cơ này xuất hiện, thương thế trên vai phải vai phải rõ ràng đã lành lại nhanh hơn mấy phần!

Đối với người khác mà nói, thương thế nặng như vậy, có lẽ căn bản không thể trong lúc vội vã mà phục hồi được, nhất là dưới tình huống bị cao thủ như Thôi gia Đạo Tử từng bước bức tới, lại không thể có bất kỳ cơ hội nào để phục hồi thương thế của bản thân, nhưng đối với Phương Nguyên mà nói lại là chưa chắc, đạo Lôi Linh thứ tư Bất Tử Liễu của hắn, chỗ lợi hại thực sự vốn không phải ở chỗ hóa thành Lôi Tiên để tấn công.

Bất Tử Liễu, trong tên có hai chữ bất tử, ý của nó chính là ở sinh mệnh lực cường đại!

Trong truyền thuyết, sau khi gỗ này bị bẻ đi, bị lửa đốt cháy, bị sét đánh, bị vạn độc tập kích, lại chìm vào Bắc Hải cực hàn mấy trăm năm, sớm đã héo rũ đến cực hạn, khi lấy về, c*m v** trong tịnh bình, vẫn có thể nẩy mầm mọc cành, sinh cơ sống lại!

Cũng chính bởi vì có năng lực kỳ dị bực này, cho nên mới tên là "Bất tử"

Phương Nguyên có Bất Tử Liễu làm Lôi Linh, vốn đã là hòa thành một thể với Bất Tử Liễu, chỉ là thời gian hắn có được Bất Tử Liễu còn ngắn, chưa đủ thời gian để tham ngộ sự huyền diệu của Bất Tử Liễu này, chỉ có thể tạm thời sử dụng làm vũ khí.

Nhưng đến lúc này, vào thời điểm nguy cơ, lại không có lựa chọn khác.

Hắn muốn mượn sinh mệnh lực cường đại của Bất Tử Liễu, cường hành khôi phục cánh tay phải bị thương của mình, sau đó mới giết Thôi gia Đạo Tử.

Lúc này, đại khái cũng chỉ cần thời gian một chén trà...

Chỉ cần thời gian một chén trà, thương thế trên vai phải của hắn liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn!

Thanh Sắc Lôi Lý chắc đủ để giúp mình chống đỡ qua chút thời gian này!

Một đạo Lôi Linh này dù sao cũng là dùng thủy tướng chỉ linh mà luyện hóa, đó cũng là một loại thần vật!

Có lẽ lực công kích của nó không quá mạnh, luận về sự cuồng bạo và linh hoạt, còn không cường đại bằng Lôi Linh Chu Tước được Phương Nguyên luyện ra từ nhỏ, nhưng ở đạo phòng thủ, nó lại có tất cả đặc điểm của thần vật thủy tướng, sự mềm dẻo, liên miên, am hiểu nhất là hóa giải lực đạo của đối thủ...

Khi nó công tới đối thủ, vẫn không nhìn ra có bao nhiêu lợi hại, nhưng khi phòng thủ, mới khiến người ta phát hiện là thật sự rất khó chơi!

Cành liễu của Bất Tử Liễu múa lượn, đong đưa không ngừng, dường như lờ mờ bắt đầu trở nên có chút ảm đạm...

Nhưng theo sự ảm đạm của nó, khí cơ trên người Phương Nguyên lại càng lúc càng mạnh!

Chỉ cần thêm một lát thời gian, mình liền có thể thương thế khỏi hẳn, lại lần nữa sử kiếm...

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một chuyện hắn cũng không ngờ tới lại xuất hiện.

Bất Tử Liễu Vốn đang phiêu đãng ở phía sau ở tại, sinh mệnh lực đang cuồn cuộn không ngừng truyền tới trên người hắn, đột nhiên cành liễu đang phiêu đấng lại bọc hẳn lại vào trong, chẳng những không có sinh mệnh lực truyền tới trên người hắn, ngược lại bắt đầu cướp đi sinh mệnh lực của hắn!

Biến hóa này khiến cho Phương Nguyên trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu, sau đó liền nhìn thấy một đống thịt nát giống như quái vật.

Quả thậ tđó chỉ có thể xem như một đống thịt nát!

Lúc này hắn không ngờ đang dùng sức xé ra, dường như muốn kéo Bất Tử Liễu từ trong cơ thể Phương Nguyên ra.

- Nguyệt Lãnh sư huynh.

Mà Thôi gia Đạo Tử, sau khi nhìn thấy một màn này xuất hiện, cũng hơi ngẩn ra.

Sau đó hắn ngưng thần nhìn về phía đống thịt nát, chậm rãi từ trên khí cơ đó phân biệt ra một người.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 684: Nhưng dưới sự tiền hậu giáp kích



Trong lòng nháy mắt cũng trở nên sáng sủa, hiểu ra rất nhiều.

- Lão thái quân, quyết đoán lắm.

Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa vào bí cảnh, nói khẽ:

- Chẳng trách ngươi lại không tiếc ba thành của Thông Thiên Bí Cảnh này cho Thôi gia ta, muốn ta xuất thủ đến giúp ngươi trấn áp người này, chẳng trách ngươi cho dù nhìn thấy kim trụ sập cũng không chịu đưa một quyển lôi pháp cuối cùng cho hắn, chẳng trách ngươi từ rất lâu trước đã không tiếc ban thần vật Bất Tử Liễu này cho người ngoài...

- Thì ra tất cả những điều này đều là để chuẩn bị cho hắn.

Khi nói, hắn vươn tay ra cầm một thanh đại kích màu đen, sau đó đâm thẳng tới ngực Phương Nguyên.

- Bất Tử Liễu quả thực có vấn đề?

Vào một thoáng này, trong lòng Phương Nguyên cũng thắt lại.

Lôi Linh được hắn luyện ra, vốn chính là một bộ phận của bản thân hắn, sử dụng dễ dàng, vận chuyển do tâm.

Cho dù hắn có chỗ không quen thuộc, không nắm rõ về Lôi Linh, cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống mà hắn không ngờ không khống chế được.

Bất Tử Liễu này cũng vậy, bất kể lúc trước nó là thần vật gì, nhưng sau khi hóa thành Lôi Linh của Phương Nguyên, chính là do Phương Nguyên điều khiển, mỗi một cành liễu đều bb hắn khống chế, nhưng hiện giờ lại nằm ngoài dự đoán mọi người, theo sự xuất hiện của quái vật đó, những cành liễu này không ngờ phải chịu một loại ảnh hưởng mạc danh kỳ diệu, ngược lại giống như Khổn Tiên Tác quấn hắn vào trong.

Mà cùng lúc đó, trong ánh mắt của đống thịt nát đó, cũng lộ ra quang mang hung tàn mà hưng phấn.

Thậm chí tiếng kêu "chít chít" trong miệng rõ ràng là bén nhọn hơn rất nhiều.

- Kim gia muốn đoạt bốn đạo Lôi Linh của ta là để cho quái vật này?

Trong một chốc đó, vô số suy nghĩ dâng lên trong lòng, sau đó lại nghĩ thông được rất nhiều vấn đề.

- Xem ra, khi mình cự tuyệt Kim Lão Thái Quân gả Kim Hàn Tuyết cho mình, bà ta đã liền quyết định chủ ý này!

- Kể từ khi đó, bà ta đã quyết định muốn đoạt đạo cơ của mình!

Nếu muốn cướp đoạt Tứ Tướng Lôi Linh của mình, cho quái thai giống như là thịt nát kia, như vậy đương nhiên phải có một chỗ cùng tiếp xúc.

Mà chỗ cùng tiếp xúc này chính là Bất Tử Liễu.

Tứ Tướng Lôi Linh này là của Phương Nguyên, nếu muốn cướp đoạt của hắn, chỉ có xuống tay từ Bất Tử Liễu.

Mà quái thai đó nếu muốn thu lấy Tứ Tướng Lôi Linh làm của mình, như vậy hắn cũng chỉ có thể bắt đầu từ Bất Tử Liễu!

Bởi vậy, Bất Tử Liễu này trên một trình độ nào đó, vốn là lúc ban đầu liền thuộc về Phương Nguyên và quái thai này cùng sở hữu.

Từ khi bắt đầu tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh, quái thai này vẫn luôn đi theo mình, chắc là có nguyên nhân trong đó, hiện giờ, Phương Nguyên cũng không biết quái thai này là bỗng nhiên xuất hiện như thế nào, cũng khống chế Bất Tử Liễu của mình, nhưng hắn rõ ràng rõ ràng cảm thấy, quái thai này dường như dùng pháp môn nào đó, cường hành buộc khí cơ của hắn và Bất Tử Liễu lại một chỗ, sau đó thì cùng mình tranh đoạt quyền khống chế này.

Hắn thậm chí có thể đoán được, vạn nhất bị quái thai này đoạt đi Bất Tử Liễu, vậy ba đạo Lôi Linh khác cũng sẽ bị kéo ra theo!

...

Vù!

Cũng vào lúc Phương Nguyên đã nghĩ thông tất cả vấn đề đó, một kích của Thôi gia Đạo Tử đã đâm đến trước người, lại chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, con Thanh Sắc Lôi Lý đó vốn đã đỡ rất nhiều công kích, hiện giờ yếu ớt đến cực điểm, cộng với một chốc phân thần của Phương Nguyên, lực nắm giữ đối với nó cũng không đủ không ngờ trực tiếp bị một này chôn vùi.

Mà nghênh đón kích này, trong lòng Phương Nguyên lại cả kinh, Lôi Linh Chu Tước dưới tay đột nhiên bay ra.

Nhưng dưới sự tiền hậu giáp kích, tâm thần của hắn vừa phân ra, quái thai phía sau lại hưng phấn kêu một tiếng, Bất Tử Liễu phía sau hắn lập tức lại bị nó kéo ra một đoạn, mà một kéo này, kéo theo sức khống chế của Phương Nguyên đối với Lôi Linh Chu Tước cũng có chút không đủ, nghênh đón một của Thôi gia Đạo Tử, Lôi Linh Chu Tước đó rõ ràng lực lượng không bằng, phản ứng cũng mất đi linh mẫn, không ngờ vừa đối mặt đã liền biến mất.

Mà đến lúc này, trước người Phương Nguyên không ngờ đã hoàn toàn không còn phòng hộ!

...

...

Lúc này ngoài bí cảnh, một đám trưởng lão tiên môn và trưởng lão thế gia đều đang nhìn trận đại chiến này, vừa rồi Thôi gia Đạo Tử và Phương Nguyên đấu nhau, đã khiến bọn họ trong lòng cảm thán sự đáng sợ của bọn tiểu bối Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó kiếm sĩ áo đen và thích khách của Cửu U Cung đó xuất thủ, lại khiến bọn họ trong lòng khiếp sợ đến cực điểm, một là kinh hãi trước thân phận của bọn họ, cũng kinh hãi trước thực lực của bọn họ.

Vốn là muốn lặng lẽ không một tiếng động cướp lấy đạo cơ, kết quả hiện giờ không ngờ lại phơi bày lộ liễu ra trước mặt các tu sĩ, thậm chí là ở trước mặt người của Tiên Minh, đúng là thật sự được coi là thất bại đến cực điểm, nhưng Kim Lão Thái Quân lúc này lại không hề phát hỏa.

Hoàn toàn ngược lại, trong lòng nàng ta còn lờ mờ có một tảng đá to rơi xuống đất!

Bất luận là như thế nào, cuối cùng cũng sắp thành công rồi. Cho dù sau này Tiên Minh gây phiền hà, Kim gia phải trả một cái giá lớn nhất định thì cũng đáng.

Mà chung quanh lão thái quân, chư vị lão tổ Kim Đan nhìn cảnh tượng trong hư ảnh, tâm tình đã vô cùng trầm trọng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 685: Mà ngược lại



Đối với sự an bài của lão thái quân, tuy bọn họ cũng không biết đúng sai, nhưng cũng chỉ có thể ủng hộ!

Người ngoài chỉ biết khí vận của Kim gia suy yếu, tiểu bối đời này không bằng đời trước, nhưng lại không biết, trong tiểu bối của Kim gia, hoặc là không xuất hiện thì thôi, mà đã xuất hiện thì chính là kỳ tài một đời, ví dụ như vị Nguyệt Lãnh sư huynh hai mươi năm trước này, lúc trước hắn không chỉ là có thiên tư kinh người mà thôi!

Hắn thậm chí còn là người có thiên phú thần thông trăm năm khó gặp nhất trong giới tu hành!

Hạng người thiên phú thần thông bực này, được gọi là "Thiên sủng", ý là người được trời xanh sủng ái, từ khi sinh ra đã có một số ưu thế hơn xa người thường, ví dụ như Thiên Lôi Bảo Thân, Tiên Thiên Đạo Thể, Ngũ Hành Bảo Thể trong truyền thuyết, mà vị Kim gia Đạo Tử này tuy không phải có những thân danh chấn giới tu hành, có tiếng trên sách cổ này, nhưng cũng có thiên phú thần thông mạnh mẽ vô biên...

Đó chính là cướp đoạt!

Bắt đầu từ lúc hắn sinh ra, liền có thể cướp đoạt lực lượng của một số người khác để mình dùng.

Ví dụ như khi hắn năm tuổi, có tộc nhân ở trước mặt hắn diễn luyện pháp thuật, tế ra một con hỏa điểu, lao về phía trước.

Nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa bắt đầu tu hành, lại có thể cường hành khống chế con hỏa điểu đó, phản phệ người thi triển pháp thuật.

Cũng chính bởi vậy, lúc đó Kim Lão Thái Quân hưng phấn tới cơ hồ là điên cuồng.

Nàng ta vô số lần dập đầu với tổ tiên, cảm kích tổ tiên đã ban cho Kim gia một vị kỳ tài tuyệt thế như vậy.

Nàng ta thậm chí cảm thấy, mấy trăm năm trước Kim gia không xuất hiện thiên kiêu cũng là bình thường

Bởi vì mấy trăm năm mấy trăm năm, đều ngưng tụ đến trên người vãn bối này.

Cũng chính bởi vậy, nàng ta tự mình dạy tiểu bối này, một lòng muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế của Kim gia.

Khi hắn bảy tuổi, Kim gia liền cho hắn cái danh Đạo Tử!

Vô số tài nguyên, vô số tâm huyết đều bỏ lên người hắn, mà biểu hiện của hắn cũng vô cùng tốt, một đường lớn mạnh vượt bậc, vô địch trong cùng thế hệ.

Năm ấy khi hắn mười bảy tuổi, lại trực tiếp đột phá Thiên Đạo Trúc Cơ.

Mà đây cũng là không mà Kim Lão Thái Quân dốc hết sức giữ vững!

Tiểu bối Kim gia sao có thể không phải Thiên Đạo Trúc Cơ?

Nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, vậy thì sao có thể kế thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia?

Nhưng không ngờ là, sau khi Trúc Cơ, ngày lành lại không có được bao nhiêu, hắn bắt đầu xuất hiện một loạt vấn đề, kinh mạch bất ổn, khí cơ bài xích, huyết nhục sụp đổ, Kim Lão Thái Quân dùng hết tất cả linh đan bảo dược, cũng không thể hồi thiên, cuối cùng, chỉ có thể tĩnh nhìn huyền tôn bảo bối mà nàng ta coi là hy vọng tương lai của Kim gia, từng chút từng chút biến thành một đống thịt nát.

Nhưng Kim Lão Thái Quân rõ ràng chưa tuyệt vọng!

Từ an bài lần này của nàng ta liền có thể nhìn ra được.

Nếu có thể đoạt được Tứ Tướng Lôi Linh của Thiên Đạo Trúc Cơ này, Đạo Tử đó vẫn có hy vọng phục hồi như cũ!

Ít nhất là ba thành!

Có lẽ ba thành có thể vẫn thấp, nhưng ý tưởng của Kim Lão Thái Quân không khó lý giải.

- Cho dù là ba thành, cũng là ba thành của Kim gia ta, nếu thả cho tiểu nhi này đi, như vậy Kim gia liền một thành hy vọng cũng không có!

Chuyện đã tới nước này, vị Thái Hư tiên sinh đó sẽ can thiệp.

Có điều, lúc này, vị Thái Hư tiên sinh kia vẫn ngồi ngay ngắn bất động, dường như không hề có ý tứ muốn nhúng tay, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một quyển sách cổ, sau đó chấp bút, ở bên trên nhẹ nhàng gạch một cái, sau đó thì lại nhìn về phía không trung...

Tiên Minh Tuần Tra Sứ ở bên cạnh hắn thấy rõ, Thái Hư tiên sinh là ở trong Thiên Hạ Phổ gạch đi một cái tên.

Hắn lờ mờ nhìn thấy cái tên bị gạch đi là ai.

Là vì nhìn thấy trận chiến này, Thái Hư tiên sinh cảm thấy Thôi gia Đạo Tử đó không có tư cách ở lại trên Thiên Hạ Phổ sao?

...

- Xem ra ngươi từ lúc bắt đầu vào bí cảnh thì đã nhất định phải chết rồi!

Mà ở trong bí cảnh, Thôi gia Đạo Tử cầm kích mà đến, đâm thẳng về phía ngực Phương Nguyên.

Lúc này trong ánh mắt hắn nhìn Phương Nguyên, thậm chí có chút đồng tình.

Mà ngược lại, khi nhìn quái thai đó, hoặc là trong ánh mắt nhìn Kim gia Đạo Tử đó thì có một tia chán ghét.

Ầm!

Một kích của Thôi gia Đạo Tử đó đánh đến, nặng nề đánh lên pháp trận trước người hắn, mà Phương Nguyên cũng trong chốc lát, mượn thế của một kích này mà nhanh chóng lui về phía sau, cho tới khi thối lui đến ngoài mấy chục trượng, lựng dựa vào một khe núi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Cũng may, biến này đến đột ngột, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị!

Tuy hắn không thể đoán trước được an bài của Kim Lão Thái Quân, nhưng hắn từ lúc ban đầu khi nhìn thấy trong cái sọt đó trống không vô vật, trong lòng đã lưu ý, bởi vậy bị hạ một đạo cấm chế như vậy, không đủ để cho hắn chiến thắng cường địch, lại có thể bảo đảm cho hắn an nguy nhất thời!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 686: Đạo Lôi Linh cuối cùng (1)



- Chít chí...

Đống thịt nát đó vốn là nhân lúc Phương Nguyên bị thương nặng, mới đánh bạo hiện thân, muốn đoạt đạo cơ của Phương Nguyên, nhưng không ngờ Phương Nguyên lại còn có thuật phòng thân bực này, cũng cảm thấy khẩn trương, kêu loạn lên, sau đó dùng hết khí lực, muốn kéo Bất Tử Liễu về phía mình, bên trong đống thịt nát đó, không ngờ mọc ra một cái miệng rộng đầy răng nanh, muốn nuốt Bất Tử Liễu vào trong miệng...

- Nếu ngươi không hiện thân, ta thực sự còn không biết phải đối phó ngươi như thế nào!

Cho tới lúc này, hắn mới hai mắt lạnh lùng, nhìn về phía quái vật đó, trong ánh mắt là sát ý chưa từng có:

- Hiện giờ, ngươi cuối cùng cũng không nén được mà hiện thân, ta cũng tiện trừ hậu hoạn vĩnh viễn, chân chính luyện hóa Bất Tử Liễu này.

- Đúng là người cẩn thận, phương pháp giữ mạng không ngờ lại nhiều như vậy.

Mà trong không trung, Thôi gia Đạo Tử nhìn thấy một màn này, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, theo trực giác cảm thấy đạo cơ vị này trước mắt này có chút khó chơi. Thân mang thần thông cường đại như: không ngờ còn lưu lại biện pháp giữ mạng như Bát Tuyệt Cấm Chế, cũng khiến hắn có chút bất ngời

-Ẩm!

Nhưng hắn cũng không quá bận tâm, cười lạnh một tiếng, liền điều khiển cuồng phong gào thét mà đến, mấy chục hư ảnh đạo binh từ trên trời hạ xuống.

Rắc rắc...

Chỉ thấy một mảng gió lạ liên miên, giống như ác thú, đánh vào trên một mảng cấm chế đó, chấn cho thiên địa lay động.

Lần này, Thôi gia Đạo Tử rõ ràng đã dùng hết toàn lực, lại không ngờ, sau khi đánh vào trên linh quang của những cấm chế ở trước người Phương Nguyên, liền thấy những linh quang đó run rẩy không thôi, nhưng không ngờ lại không vỡ ra, ngược lại là hai tòa núi lớn ở bên cạnh Phương Nguyên lại ầm ầm rung động.

- Hả?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng, đã nhìn ra sự huyền diệu.

Bò lên Phương Nguyên đó quái thai đó quấn lấy, cố tình trốn vào trong sơn cốc đó, cũng là cố ý lựa chọn, thứ nhất hai núi cạnh nhau, có thể đảm bảo sau lưng và trái phải hắn đều an toàn, thứ hai, hắn gắn liền cấm chế và hai tòa núi lớn này lại với nhau, vừa có thể phòng ngừa phòng ngừa người am hiểu thổ độn lặng lẽ từ phía sau mò tới xuống tay với hắn, cũng có thể chuyển dời đến lực lượng cấm chế chuyển dời đến trên hai tòa núi lớn!

- Ha ha, chỉ là cấm pháp bực này mà cũng muốn ngăn cản ta à?

Thôi gia Đạo Tử phát hiện biến cố này, lại lạnh lùng bật cười:

- Ta sẽ đánh nát cả hai tòa núi lớn đó cho ngươi xem!

Trong tiếng quát khẽ, hai mắt hắn lờ mờ biến sắc, ẩn hiện một cỗ sương mù mịt mùng.

Sau lưng hắn, hư ảnh các loại binh khí hiện lên, ầm ầm đánh về phía cấm chế đó.

Hai tòa núi lớn lay động không thôi, vách đá rạn nứt, rào rào rơi xuống.

Nhưng thanh thế như vậy nhìn thì đáng sợ, nhưng muốn phá cấm trận này thì rõ ràng vẫn cần thời gian nhất định.

Điều này cũng khiến Thôi gia Đạo Tử khế cau mày, trong lòng có mấy phần không vui.

Hắn là một người cực kỳ tinh đạo, từ lúc bắt đầu tu hành, liền tôi luyện bản thân, tham ngộ pháp thuật, về sau khi tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lại đặt một thân tinh lực trên Bát Hoang Đại Phong Quyết, một lòng muốn tham ngộ pháp. quyết này, kết thành Kim Đan, nhưng đối với trận pháp, đan thuật vân vân, lai chỉ là đọc lướt qua chứ không sâu, bình thường gặp phải cấm chế, đại trận gì thì đều là trực tiếp dốc hết sức mà phá vỡt

Mà hiện giờ, Phương Nguyên bày ra cấm trận giữ mạng, lại rõ ràng không giống như những gì hắn bình thường gặp phải.

Tuy hắn cũng có thể phá vỡ, nhưng lại cần thời gian nhất định.

Nhưng mấu chốt là, hắn nhìn thấy quái vật bên trong trận, mày liền không khỏi nhúu lại.

Hắn biết, quái vật kia cần nhất chính là thời gian...

Nếu khi mình phá trận dùng quá nhiều thời gian, quái vật đó đoạt cơ thất bại, Kim Lão Thái Quân khó đảm bảo sẽ giữ lời.

- Thôi gia thiếu gia, công huyền môn này, đoạn trận khu...

Cũng đúng là lúc này, trong đám người vây xem cách đó không xa, bỗng nhiên có người cao giọng hét lớn, nhắc nhở Thôi gia Đạo Tử.

- Hả?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử hơi biến đổi, nhìn về phương hướng đó.

Những người đó lập tức xoẹt một tiếng, ào ào chen về phía sau, đối với trận đánh giữa Thiên Đạo Trúc Cơ này, bọn họ thực sự là không dám nhúng tay, người vừa lên tiếng cũng là bởi vì nhìn ra Thôi gia Đạo Tử dường như đang do dự, mới

không nhịn được mà mở miệng hô to.

Lúc này thấy Thôi gia Đạo Tử nhìn về phía bọn họ, còn tưởng rằng là chõ mồm lung tung, chọc cho Thôi gia Đạo Tử không vui.

- Nếu đã hiểu rồi vậy sao không tới phá trận?

Nhưng bọn họ không ngờ là, Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại cười nhạt, lại còn nói một câu như vậy.

Những người vây xem đó lập tức ngây ra một thoáng, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thôi gia Đạo Tử vung tay lên, đỡ một đao của Quan Ngạo, thản nhiên nói:

- Ta không có chút hứng thú nào đối với phá trận, cũng không có hứng thú gì đối với tài nguyên trong Kim gia bí cảnh, cho nên nếu các ngươi lập được mấy phần công lao, những tài nguyên đó có thể chia nhau!

Có người phản ứng nhanh, lập tức mừng rỡ hô lên, tế ra pháp khí, vội vàng đánh tới một phương cấm chế đó.

Theo người khi xuất thủ, những người khác cũng đều vội vàng làm theo.

Trong nhất thời, đầu người lúc nhúc, xông tới trước dãy núi, vô số pháp khí thần thông giống như mưa rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Thôi gia Đạo Tử không nhịn được lộ ra một nụ cười lạnh.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 687: Đạo Lôi Linh cuối cùng (2)



- Trời ạ, sao lại như vậy?

Trong hư không ngoài ba bốn dặm, Tôn quản sự đang đấu với kiếm sĩ áo đen đó, nhưng một trường ác đấu này của bọn họ lại khác với người khác, Tôn quản sự thủy chung chỉ là cầm chân đối phương, không đấu chính diện, đối phương muốn đi thì hẳn liền đuổi theo, đối phương đuổi theo thì hắn liền lập tức đào tẩu, cho tới lúc vạn bất đắc dĩ, mới chịu đón đỡ một đòn, nhưng vẫn là vừa chạm là trốn, đấu pháp vô cùng đáng khinh.

Dưới tình huống như vậy, một thân thực lực của kiếm sĩ áo đen đó không ngờ có một loại cảm giác không sử ra được.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Tôn quản sự lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt quét nhanh, liền phát hiện Phương Nguyên đã lâm vào tình thế nguy hiểm, trong lòng lập tức kinh hãi, tâm niệm khế động, liền muốn vòng qua kiếm sĩ áo đen đó chạy tới tương trợ.

- Còn dám phân tâm?

Nhưng cũng vào một thoáng này, kiếm sĩ áo đen đó lại đột nhiên năm được. cơ hội, kiếm quang chợt lóe rồi biến mất.

Tôn quản sự vội vàng quay lại, nhưng cánh tay trái đã b*n r* một hàng huyết quang.

Hắn cũng chỉ đành vội vàng thi triển bí pháp, trốn ra xa mấy chục trượng rồi mới lại biến mất.

- Phương tiểu ca, ta đến giúp ngươi...

Nơi Xa hơn, Quan Ngạo trên Bát Hoang Sơn trong lòng cả kinh, xách đại đao chạy tới.

Nhưng hắn cách qua xa, hơn nữa vừa xông tới liền đã bị người ta vây quanh.

Ầm ầm ầm!

Cấm trận Chung quanh bị vây công liên tục, đáng sợ vô cùng, rung động ầm

âm.

Dưới sự cường công như vậy, cấm chế có tính lâm thời bực này đã có chút khó có thể chống đỡ.

Dù sao, đây cũng là một loại thủ đoạn Phương Nguyên dùng để giữ mạng lâm thời, lại không giống như đại trận bình thường, trải qua vô số thôi diễn và biến hóa, khiến người ta căn bản không mò được chỗ trận môn, nhược điểm của Bát Tuyệt Cấm Trận này là rất rõ ràng, người hơi có hiểu biết một chút về trận thuật đều có thể nhìn ra được, hiện giờ trong vô số người xung quanh, chỉ cần có ba thành công về phía nhược điểm đó, liền đã khó có thể chống đỡ được lâu rồi.

Nhưng lại đúng vào lúc này, Phương Nguyên không thể trực tiếp bứt khỏi quái thai đó.

Hắn hiện giờ có thể cảm thấy quái vật này đang quấn chặt trên Bất Tử Liễu của mình, dường như muốn kéo một bộ phận nhục thân của hắn ra vậy, cũng may. mà mình ở lại trong cấm trận, dồn hết một thân pháp lực đối kháng lại hắn, mới có thể duy trì được một cục diện nửa vời như vậy, nhưng chỉ cần cấm trận mà vỡ, ngoại địch xông tới gần, mình làm sao còn có cơ hội mà đối kháng lại hắn?

- Nó dùng khí cơ vô hình cuốn lấy ta, hình như cũng là một loại chú thuật, hẳn là lúc Kim Lão Thái Quân cường hành ngưng tụ Lôi Linh Bất Tử Liễu này cho ta, liền động tay động chân, về sau nó vẫn trốn trong giỏ đi theo ta, cũng là vì bắt giữ được khí cơ của ta, hiện giờ, nó đã cuốn lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu, ta chỉ có thể cường hành đoạt lại Bất Tử Liễu, sau đó thì nhân khoảnh khắc đó ngưng tụ pháp lực, chém hắn...

Trong lòng đã nghĩ ra những phương pháp này, nhưng tình thế trước mắt lại rất nguy cấp, khiến hắn không có thời gian.

- Chít chít...

Quái vật đó dường như cũng nhìn ra tình cảnh hung hiểm của Phương Nguyên, trong ánh mắt lộ ra quang mang hưng phấn.

Tốc độ chiếm đoạt Bất Tử Liễu lại nhanh hơn mấy phần, dường như có chút gấp không thể chờ.

- Chống đỡ được giây nào hay giây nấy.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vội vàng vận chuyển pháp lực, muốn ngưng tụ ra một đạo Lôi Linh để bảo hộ cấm chế, khiến mình ở trong cấm chế này có thể ở thêm được một thời gian, chỉ cần có thời gian nhất định, hắn liền có thể nghĩ biện pháp giải quyết quái vật này.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn lại bất ngờ phát hiện, không ngờ lại không dùng được.

Quái vật đó kéo lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu, cũng thuận tiện ảnh hưởng đến đạo cơ của mình, khiến cho pháp lực của hắn vận chuyển cực chậm, vừa rồi Lôi Linh Chu Tước và Lôi Linh Thanh Lý đều bị đánh tan, hắn còn muốn ngưng tụ lại là vô cùng cật lực...

Có điều khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc là, cũng không phải mỗi một đạo Lôi Linh đều không thể vận dụng...

Hắn còn có một đạo một đạo cuối cùng đó!

Mắt thấy Thôi gia Đạo Tử ở phía trước thần thông mạnh mẽ, giống như hung thần, mang theo khí thế không ai bì nổi lao thẳng tới, Phương Nguyên thở dài trong lòng, tuy không quá tình nguyện, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng vẫn chỉ có thể làm ra lựa chọn này.

-ÀI...

Hắn thầm bấm một pháp ấn.

Âm một tiếng, lôi quang bên cạnh hắn lại lấp lánh, che phủ tứ phương.

Mà xuất hiện trong lôi quang này lại là một con cóc ngồi xổm dưới đất, hai mắt đờ đần...

Mà không ngờ lại là một con cóc!

Nhìn thì chỉ to bằng đáy nồi, thành thành thật thật ngồi xổm dưới đất, ánh mắt hiền lành, bụng hóp lại.

Vừa thấy con cóc này, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên của bọn họ lập tức đều có thêm mấy phần cổ quái.

Thiên Đạo Trúc Cơ này nhìn thì tiên ý mười phần, áo xanh tung bay, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, sao lại luyện ra Lôi Linh như vậy.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 688: Mà vào lúc này



Mà Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong cấm trận, sắc mặt cũng có chút xấu hổ.

Thầm nghĩ:

- Ta cũng không phải cố ý luyện như vậy...

Hắn cũng thật sự không biết phải nói gì, đây chính là Lôi Linh duy nhất hắn hiện giờ có thể vận dụng trong Tứ Tướng Lôi Linh!

Nói đến cũng lạ, nếu Tứ Tướng Lôi Linh muốn sắp xếp vị trí, Kim Tướng Lôi Linh này hẳn là nhỏ yếu nhất.

Dù sao Phương Nguyên dùng phương thức dưỡng kiếm, dưỡng ra một đạo Lôi Linh này, nhưng vẫn không tận lực đi tu luyện nó, giống như lúc trước vừa sinh ra Lôi Linh Chu Tước vậy, nó hẳn là một loại tồn tại vô cùng nhỏ yếu, khi đối địch thì không có tác dụng gì...

... Huống chi còn rất xấu!

Cho nên, Phương Nguyên mới vẫn không sử dụng nó!

Nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp khác, sau khi hai đạo Lôi Linh thủy hỏa bị đánh tan, trong khoảng thời gian ngắn đã không thể ngưng tụ ra, cũng chỉ có Kim Tướng Lôi Linhnày là vẫnchưa sử dụng, lại vẫn còn yên lành, có thể lâm thời triệu ra ngăn cản một hai...

Cho dù không có tác dụng khác, đỡ mấy đạo công kích thì vẫn có thể chứ!

...

- Giết...

Một đám tu sĩ xung quanh chỉ là bị sự xuất hiện của con cóc này dọa cho khí thế hơi chậm lại một chút. Liền rất nhanh lại có phản ứng, trong những tiếng hét vang, lại xông lên, tế ra pháp khí hoặc là pháp bảo, khí thế cũng lớn hơn vừa rồi mấy lần.

Nếu Chu Tước hoặc là Lôi Ngư, còn có thể tạo thành sức uy h**p nhất định đối với bọn họ, nhưng con cóc này...

Trông thì xấu, đầu lại nhỏ, hay là thôi đi!

Trong khoảnh khắc, quang mang của không biết bao nhiêu pháp khí và thần thông đều đánh về phía Phương Nguyên, nhất thời loạn xạ như mưa.

Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng hơi kinh hãi, vội vàng dùng thần niệm thôi động con cóc này.

Có điều hắn cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì con cóc này không giống như Lôi Linh Chu Tước, tốc độ đáng sợ, hung uy kinh người, có thể trực tiếp đả thương người, lại không giống như Lôi Ngư, có thể trực tiếp triệu hồi ra, ngăn cản công kích của người khác, lại càng không giống như Bất Tử Liễu, vô số cành liễu quật ra xung quanh, dễ dàng điều khiển, nhìn thì giống như chỉ có thể ngồi ở đó, thành thành thật thật, trừ nhảy một chút ra thì chẳng làm được gì khác.

- Vù vù vù!

Con cóc này cái gì cũng không biết, người khác có thể không biết, nhưng người của Kim gia cùng với gia tướng của Thôi gia lại không dám quá coi thường nó, vẫn tập trung vô số đạo thần thông và pháp khí nện lên người nó, nghĩ trước tiên cứ tiêu diệt nó đã rồi tính.

Phương Nguyên cũng không nhịn được mà chau mày, thầm nghĩ đừng bị đánh nổ...

Nhưng hắn không ngờ, con cóc đó đã trúng mấy đòn, không ngờ vẫn hoàn toàn không có phản ứng, giống là vô cùng rắn chắc.

Có điều, cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, bụng giống như hơi nhô ra.

- Đây là Khí Cáp Mô?

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ở quê nhà Thái Nhạc Thành, có một loại cóc, sau khi bị người ta đánh, cũng không hoàn thủ, cũng không trốn, chỉ là bắt đầu không ngừng tức giận, càng tức giận thì bụng càng lớn, cuối cùng cho tới khi toàn bộ đều phồng lên, to ra mấy lần...

Sau đó thì không có sau đó!

Loại Khí Cáp Mô này cũng chỉ là tức giận mà thôi!

Lôi Linh này của Phương Nguyên chính là như vậy, bị đánh trúng liền tức giận, bụng càng lúc càng phồng to, tròn xoe lại rất đáng yêu...

Nhưng mấu chốt là...

... Đây là Lôi Linh của mình!

... Trên lý thuyết thì lực công kích hẳn là Lôi Linh hệ kim mạnh nhất!

... Ngươi tác dụng thì có tác dụng gì?

...

Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đã vô cùng không hài lòng, chuẩn bị trước tiên từ bỏ tìm kiếm vấn đề của Bất Tử Liễu, lại bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Cóc đó dù sao cũng là một trong các Lôi Linh của hắn, thần thức của liên hệ với nhau.

Lúc này Phương Nguyên liền đột nhiên cảm thấy, theo con cóc này bị đánh càng lúc càng nhiều, dường như có chút khang khác.

Dường như dường như trong quá trình này đang chậm rãi ngưng tụ ra một vài thứ...

...

- Sao lại chịu đòn tốt như vậy, chẳng lẽ là kim cương bất hoại à?

Mà vào lúc này, các tu sĩ vây ngoài Bát Hoang cấm trận cũng có chút kinh ngạc.

Con cóc đó đã trúng nhiều đòn như vậy, vẫn bất động ngồi đó, hơn nữa còn đang tức giận, nhìn thì vẫn rất dọa người.

Có điều bọn họ càng sợ hơn là, càng công tới, không đánh nổ được nó thì cũng thôi, có điều con cóc này cũng thực sự rất giỏi chịu đòn, trơ mắt nhìn lên, đã to hơn nó lúc bình thường ba lần, lại vẫn không nổ, ngược lại càng rắn chắc hơn, một số công kích đánh lên người nó, không ngờ trực tiếp bị cái bụng đang phồng lên của nó bắn bay ra ngoài, lại thương tổn được tới nó mảy may.

Nhất là, nhiều người như vậy vây ở đây, bao gồm cả người có thân phận như mình, không ngờ lại bị một con cóc cản đường, mãi vẫn không thể phá trận, bản thân cũng lộ ra có chút hoang đường, tương lai vạn nhất truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị người khác nhạo báng à?

Điều này khiến hắn cuối cùng không nén được, đột nhiên song chưởng rung lên.

Ầm một tiếng!

Chung quanh cuồng phong gào thét, tất cả tu sĩ đều cuống quít lui qua một bên, không dám tới gần, sau đó liền thấy trên đỉnh đầu của Thôi gia Đạo Tử, không ngờ có một đạo hắc khí chui ra, xen lẫn trong cuồng phong, hóa thành một đạo đại kích màu đen.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 689: Một đạo bạch quang đột nhiên từ trong miệng nó bay ra!



Một đạo đại kích đó dài chừng hơn ba trượng, toàn thân đều là phù văn thần bí...

Đây đã là một trong những thủ đoạn dưới đáy hòm của hắn!

Cho dù con cóc này là một con hung thú chân chính, cũng phải khiến nó một kích là chết!

- Chít chít...

Cùng lúc đó, Kim gia trong Bát Hoang cấm trận cũng đã gấp tới hai mắt bốc hỏa.

Nó vốn là đã nhắm chuẩn cơ hội mới ra tay, nhân lúc Phương Nguyên thân chịu trọng thương, lại bị Thôi gia Đạo Tử áp chế mà đoạt lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu của hắn, lại không ngờ rằng hắn ở trong cấm trận trốn lâu như vậy, người bên ngoài vẫn không thể tiến vào hỗ trợ, đổi thành nó và Phương Nguyên hai người đọ sức với nhau, mà trong quá trình đọ sức này, nhục thân của nó vốn đã suy yếu, làm sao có thể thực sự đọ được với Phương Nguyên?

Điều này khiến trong lòng nó quýnh lên, gân cổ kêu to, chấn cho hư không chung quanh cũng run rẩy.

Một gốc Bất Tử Liễu trong cơ thể Phương Nguyên đó không ngờ bị nó kéo ra được nửa đoạn rồi!

Trên cành của Bất Tử Liễu, rõ ràng có thể nhìn thấy một sợi tơ hồng, loáng thoáng, một đầu khác thì ở trong cơ thể quái thai kia.

Sợi tơ hồng này như có như không, vốn vô cùng bí mật.

Nhưng khi quái thai này dùng hết toàn lực mà kéo, nó vẫn lộ ra rồi!

Nó lúc này, cũng đã bất chấp tất cả, muốn nhân lúc Thôi gia Đạo Tử xuất thủ mà đoạt Lôi Linh của hắn...

...

Ầm ầm...

Đại kích màu đen trên đỉnh đầu Thôi gia Đạo Tử đã ngưng tụ ra lực lượng vô cùng, từng tầng khói đen tán phát ra, ngay cả hư không chung quanh cũng phải chịu ảnh hưởng, vặn vẹo từng trận, khó có thể tưởng tượng, nếu một kích này mà đánh ra sẽ mạnh tới mức nào!

- Hả?

Nhưng cũng vào lúc hắn sắp sửa đánh ra đại kích, đột nhiên lại ngẩn ra.

Ngay phía trước cấm trận, con cóc đó bỗng nhiên hơi xoay người, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía hắn!

Thôi gia Đạo Tử đột nhiên cảm thấy có chút không đúng...

Từ xa nghênh đón hai mắt đờ đẫn của con cóc đó, hắn cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Điều này khiến hắn không chút do dự, đột nhiên tay áo phất một cái, bay nhanh ra sau.

- Vù!

Nhưng cũng đúng vào lúc này, con cóc đó bỗng nhiên há miệng!

Một đạo bạch quang đột nhiên từ trong miệng nó bay ra!

Tốc độ của bạch quang đó vô cùng đáng sợ, giống như phi kiếm, nhưng so với phi kiếm lại nhanh hơn vô số lần, lực lượng bên trên cũng cường đại hơn vô số lần, vừa bay ra khỏi miệng liền nhắm thẳng vào Thôi gia Đạo Tử đang đào tẩu, giữa nó và Thôi gia Đạo Tử còn có vô số tu sĩ, nhưng một đạo bạch quang đó dường như có linh tính của bản thân mình, vòng qua mọi người, hướng thẳng tới Thôi gia Đạo Tử đó mà bay tới!

- Ngươi dám...

Thôi gia Đạo Tử lúc này, tâm thần cũng kinh hãi, liều mạng ném đại kích màu đen trong tay ra.

Ầm...

Đại kích màu đen ngưng tụ vô số lực lượng đó nghênh đón bạch quang, sau đó liền nhìn thấy, đại kích màu đen đó đột nhiên liên tiếp thoát phá, tỏa ra tầng tầng khói đen, sau đó thì bạch quang từ trong khói đen bay ra.

Lực lượng đó dường như không yếu đi nửa phần, trong khoảnh khắc đã tới trước người Thôi gia Đạo Tử.

- Phập...

Thôi gia Đạo Tử căn bản không kịp né tránh, liền đã bị đạo bạch quang đó xuyên qua ngực, hơn nữa không chỉ là ngực, nửa người đều bị lực đạo mãnh liệt ngưng tụ trên bạch quang đó chấn vỡ, trên áo choàng trắng tới chói mắt, tuôn ra một mảng vết máu.

- Thôi công tử...

Trong hư không xung quanh, tất cả mọi người đều ngây ra, cơ hồ là không dám tin vào một màn trước mắt.

Trong nhất thời, bọn họ đều cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Đạo bạch quang đó hiện giờ đã bay về trong miệng con cóc, bụng nó cũng hóp vào, vẫn là như vậy, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, nhìn thì không có nửa phần cảm giác nguy hiểm, nhưng một màn bạch mang này xuất hiện lại thật sự khiến người ta khó có thể quên được.

- Quả nhiên không hổ là Kim Tướng Lôi Linh có lực công kích mạnh nhất.

Ngay khi bạch mang đó một phát đánh cho Thôi gia Đạo Tử trọng thương, trong Bát Tuyệt Cấm Trận, Phương Nguyên cũng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Hắn vừa rồi cảm ứng được theo công kích chung quanh đánh vào trên người con cóc càng lúc càng nhiều, trong cơ thể con cóc đó dường như cũng ngưng tụ ra một loại lực lượng không tầm thường, thế là vào thời điểm mấu chốt, liền thử thôi động loại lực lượng này, chỉ có điều, hắn cũng ngàn vạn lần không ngờ, loại lực lượng này lại mạnh tới như vậy, bạch mang vừa xuất hiện, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không thể ngăn cản.

Mà vừa như vậy, ngoài cấm trận, các tu sĩ đều đã hoảng sợ vô cùng, liều mạng thối lui ra phía ngoài, ở chung quanh cấm trận tránh ra một mảng không gian rộng, mỗi người đều trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn con cóc đó, bộ dạng giống như là thấy quỷ thần.

Hiện giờ, Phương Nguyên ở trong, lập tức có được một cơ hội tốt.

Mấu chốt hơn là vừa rồi nó đã lộ ra. của mình...

Nó rất muốn mau chóng đoạt lấy Bất Tử Liễu của Phương Nguyên, đến nỗi đã lộ ra cả ám thủ mà Kim Lão Thái Quân che giấu.

- Ngươi vừa rồi chơi vui lắm nhỉ?

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, đột nhiên bay lên, ngọn giữa và ngón trỏ dựng lên khép lại, hóa thành một đạo kiếm quyết, chém nhanh về phía sau.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back