Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 380: Long Trời Lở Đất (1)



Đang trong lúc tâm trạng buồn bực, nan giải trăm bề, hắn chợt thấy ở phía xa, trận quang thu lại, cấm chế tan biến, lộ ra một con đường đất trong mây, mà tại phía trên con đường đất kia, lại có vài vị chấp sự đang dẫn theo một tên đồng nhĩ, tay bưng một chồng áo bào mới, từ con đường đất kia đi tới. Từ xa nhìn thấy Phương Nguyên, trên mặt lập tức vui mừng, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, thật là đúng lúc, giờ Thìn sắp tới, tông chủ cùng các vị trưởng lão, còn có các người của các đại tiên môn đến đây xem lễ, đều đã chờ tại đại điện, mời thay áo bào rồi đi qua bên đó!"

Phương Nguyên đổi một tiên bào mới, dùng cây trâm Ô Mộc buộc tóc lên, theo một đám tạp dịch chạy tới chính điện Thanh Dương tông. Trước đó, đám người trưởng lão cùng chân truyền các môn các phái đã sớm đợi ở nơi này. Vân trưởng lão đứng chờ ở trước điện, lấy thân phận trưởng lão phụ trách lễ nghỉ dẫn Phương Nguyên tiến vào. Gặp được đám trưởng lão các đại môn, Phương Nguyên đương nhiên đều phải hành lễ ân cần hỏi thăm từng người.

Thế nhưng trong lúc bận rộn, cũng không chào hỏi được hết nhiều người như vậy, trong thời điểm này dù có hơi sơ sót một chút, đương nhiên cũng sẽ không có ai trách tội hắn.

Mà vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông đã yên vị ở trong điện, trước người là một bàn hương án.

Lúc này chỉ cần Phương Nguyên đi qua, tiếp nhận tông chủ dạy bảo, hành lễ bái sư, thì chức vị đệ tử liên có thể định ra.

"Vị này chính là Phương Nguyên sư đệ từng tỏa sáng hào quang tại thí luyện bên trong Ma Tức hồ sao? Quả nhiên là tuấn tú lễ độ!"

Ngay khi Phương Nguyên vừa tiến vào đại điện, định đi vào bên trong, bất chợt có một người trước tiến lên đón, liên tục tán thưởng.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy người này khoảng hơn 20 tuổi, một thân tu vi sâu không lường được, vậy mà hoàn toàn là cảnh giới Trúc Cơ. Thấy hắn mim cười, thái độ khiêm tốn, không căn người khác giới thiệu, Phương Nguyên cũng biết người này hiển nhiên chính là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông. Vừa rồi trên đường tới đây, những chấp sự đi cùng đều đã nói qua với hắn, lúc này dĩ nhiên hắn biết nên làm như thế nào, vội dừng bước lại trả lễ.

Vị đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông này quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới, rồi cười nói:

"Từ khi ta rời khỏi tiên môn đi du lịch khắp nơi, cũng đã gặp không ít kỳ tài tiên môn, nhưng thiên kiêu giống như Phương Nguyên sư đệ bực này, thì quả là hiếm thấy. Chuyện thí luyện tại Ma Tức hồ của Việt quốc ta từng được nghe nói qua, vào lúc đó quả thực là ta vô cùng khâm phục ngươi, vẫn muốn được diện kiến ngươi một lần, hiện tại rốt cục cũng được thỏa mãn tâm nguyện. Phương sư đệ, ngươi tuổi còn trẻ đã có thế lập xuống đại công bực này, thực sự là kinh tài diễm tuyệt, có thể thấy được lời đồn không giả, chỉ sợ chờ sau khi ngươi Trúc Cơ xong, cho dù là ta cũng không sánh bằng.

Đám người trưởng lão tiên môn cùng chân truyền ở xung quanh nghe vậy, lập tức từng người vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ.

Lấy thân phận đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, không ngờ lại tán dương Phương Nguyên như vậy, thực sự khiến cho người ta cảm thấy quá ngoài ý muốn.

Đừng nói là Phương Nguyên bây giờ sắp bái tông chủ Thanh Dương tông làm sư phụ, một bước lên mây, danh chấn bốn vực, mà cho dù không có chuyện bái sư, thì có một câu nói này của vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, cũng đủ khiến cho Phương Nguyên danh truyền Việt quốc. Dù sao thân phận đệ tử chân truyền Âm Sơn tông cũng thực sự không tầm thường, các vị chân truyền Việt quốc cho dù muốn kết giao, cũng không kết giao được. Một câu nói của người có trọng lượng, thẳng qua vạn lời nói của kẻ phàm phu tục tử.

“Cam sư huynh quá khen, tiểu đệ không gánh vác nổi..."

Phương Nguyên cũng cười cười, khách khí trả lời một câu, sau đó chuẩn bị tiến vào trong.

"Cam sư huynh mời tới bên này...."

Đại đệ tử của Thần Tiêu phong, Đoàn Phi Uyên đang ở bên cạnh vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông vội nói, chuẩn bị dẫn vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này quay lại chỗ ngồi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 381: Long Trời Lở Đất (2)



Chỉ có điều, từ khi rời khỏi Ma Tức hồ, danh vọng của hắn quá mức mạnh mẽ, nên những người kia không dám tìm đến gây chuyện mà thôi!

Hiện tại nghe thấy trong lời nói của tên đại đệ tử chân truyền Thần Tiêu phong này, tựa hồ có thâm ý riêng, đương nhiên Phương Nguyên hiểu được, nhưng cũng mặc kệ hắn.

"Ha ha, bàn về chuyện tu vi, có lẽ có chút cơ duyên, như một gốc linh dược, một viên bảo đan cũng có thể làm cho tu vi người ta tăng lên không ít. Thế. nhưng đêm qua ta cùng Đoàn sư đệ ngươi hàn huyên hồi lâu, nghe ngươi nói vị Phương Nguyên sư đệ này ở rong Ma Tức hồ chém chết Ma Ưng, trấn áp hỗn loạn, chuyện này phải có bản lĩnh thực sự, tự mình khổ luyện mới có thể làm được, không phải chỉ một câu nói đạt được cơ duyên là làm được..."

Cam Long Kiếm nghe vậy, chỉ cười một tiếng, trong lời nói dường như có ý bênh vực Phương Nguyên.

Đoàn Phi Uyên nghe vậy, vẻ mặt lộ ra có chút xấu hổ.

Tối hôm qua, hẳn bồi tiếp Cam Long Kiếm tham gia tiên yến xong, liền tháp tùng hắn trở về. Cam Long Kiếm mời hẳn ở lại uống mấy chén, đây là chuyện có mặt mũi cỡ nào chứ, nên đương nhiên hẳn sẽ không cự tuyệt, thế là hai người cùng ngắm trăng uống rượu rất lâu. Đối với một vài vấn đề Cam Long Kiếm hỏi tới, hắn cũng không chút giấu giếm, đều nói ra hết, mặc dù những vấn đề kia đều không phải là bí mật gì, tuy nhiên dù nói gần nói xa, hẳn cũng không nói tốt về Phương Nguyên được mấy câu.

"Làm sao hẳn lại biết rõ những chuyện ta từng trải qua trong Ma Tức hồ như vậy?"

Phương Nguyên cũng khẽ nhíu mày, nhìn Đoàn Phi Uyên một chút, trong lòng lập tức hiểu ra đại khái Hắn không muốn nói thêm gì nữa, liền thi lễ về phí Cam Long Kiếm một cái, nói: "Sau này nếu có cơ hội, đương nhiên phải thỉnh giáo Cam sư huynh, mong rằng Cam sư huynh sẵn lòng chỉ giáo!"

Hắn nói ra lời này, là đã có ý cáo lui.

Lúc này tất cả mọi người đang chờ xem lễ, nên đương nhiên hẳn cũng không thể đứng đây nói chuyện với Cam Long Kiếm quá nhiều.

“Chỉ giáo thì không dám nhận, có cơ hội cùng nhau luận bàn là được!”

Cam Long Kiếm nở nụ cười, nói: "Mặc dù tu vi ta hơi cao hơn ngươi một chút, nhưng Phương Nguyên sư đệ mới Luyện Khí tầng bốn đã có thể trảm yêu trừ ma, thiên tư như vậy, sao có thể coi thường chứ? Nói không chừng sau khi giao lưu một phen, người đạt được chỗ tốt lại là ta cũng nên!”

"Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, làm sao lại nói như vậy chứ?"

Phương Nguyên lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng không đáp lời, chỉ chắp tay một cái.

"Ha ha, các ngươi nói chuyện thật hợp ý, chuyện này sau này lại đàm luận là được, chớ để quá giờ!"

Dường như Vân trưởng lão cũng cảm thấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này quá nhiều lời, nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi đưa tay giữ bả vai Phương Nguyên, đi thẳng về phía trước.

"Ha ha, cũng sắp đến giờ rồi, mau đi làm lễ bái sư đi..."

Đám người trong điện ở chung quanh, lúc này cũng nở nụ cười, đều nhường ra một con đường phía trước.

Vậy mà Phương Nguyên đang đi đến phía trước hương án, vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông ở phía sau, nhìn theo bóng lưng Phương Nguyên, đột nhiên lại cười một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư đệ chậm đã, ta còn một vấn đề, ta là người không thích ở trong tiên môn khô khan, chỉ thích du lịch thiên hạ, kết giao anh hùng cùng thế hệ. Trước đây không lâu, thời điểm ta đến Thái Nhạc thành du lịch, cũng từng nghe được truyền thuyết Phương Nguyên sư đệ một kiếm chém chết yêu ma. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã sinh lòng muốn kết giao với ngươi, chỉ là ta cảm thấy rất ngạc nhiên, con yêu ma ngươi gi ết chết kia...”

"Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này không biết lễ phép hay sao?”

Lúc này bất kế là ai, cũng hơi nhíu mày, cảm thấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này nói quá nhiều, không khỏi thất lễ.

Ngay cả Đoàn Phi Uyên, lúc này cũng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: “Cam sư huynh, xem lễ trước đi!"

Mà Cam Long Kiếm nghe lời này, trên mặt càng hiện lên vẻ tươi cười có phần kỳ lạ, khe khẽ lắc đầu, nói: "Xem lễ tất nhiên là phải xem, chỉ có điều trước khi xem lễ ta còn muốn hỏi một chút, chuyện Phương Nguyên sư đệ giết thế tử của Yêu Vương, còn muốn giấu diếm đến khi nào đây?”

“Cái gì?"

Vừa nghe được câu này, tất cả mọi người tại đương trường đều ngây người, nhất thời không ai kịp phản ứng.

Đám người Đoàn Phi Uyên lại càng triệt để đứng hình, tỏ ra không hiểu nhìn Cam Long Kiếm.

Mà Phương Nguyên thì lạnh hết sống lưng, tay năm kiếm chặt hơn mấy phần.

Trong không khí tràn ngập nghỉ hoặc, bỗng nhiên Tăn trưởng lão Thần Tiêu phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, vẻ mặt có chút tức giận, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu hữu Âm Sơn tông, đây là thịnh điển của tông ta, ngươi lại nói hươu nói vượn gì trong này?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 382: Trảm Yêu Trừ Ma Có Vấn Đề Gì Sao? (1)



Về sau, trường hạo kiếp này bị Tiên Minh trấn áp, dù cuối cùng yêu ma cũng rút khỏi Vân Châu, đi về phía tây Âm Sơn, nhưng bóng ma trong lòng người Vân Châu vẫn chưa biến mất. Có điều tên Nam Hoang Yêu Vương kia ngược lại cũng trở nên yên tĩnh không ít, ẩn núp tại Cửu U Yêu Thành, ngàn năm qua chưa từng đạp chân qua Vân Châu một bước.

Thời gian dần trôi qua, tu sĩ Vân Châu đều đã sắp quên đi hẳn, ai có thể ngờ, ở nơi này lại lần nữa nghe được danh tự tên ma đầu này chứ?

Đây là điều mà đám người trong điện đều không thể tưởng tượng được. Bây giờ là thịnh điển thu đồ đệ của tông chủ Thanh Dương tông, trưởng lão và chân truyền của các đại tiên môn đều chạy tới xem lễ. Từ đó có thể thấy được điển này long trọng đến cỡ nào, cũng cho thấy sự coi trọng của Thanh Dương tông và tứ đại tiên môn Việt quốc đối với Phương Nguyên. Ai ngờ chân truyền Âm Sơn tông thế mà lại chỉ trích người sắp bái làm môn hạ của tông chủ Thanh Dương tông, nói hắn là người gi ết chết ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương?

Việc này làm cho mọi người trong điện đều vô cùng kinh dị, không dám tin tưởng đây là sự thật...

Thế tử của Nam Hoang Yêu Vương, đây là kẻ có thân phận gì, hơn nữa còn có bản lãnh đến cỡ nào?

Trong khi đó vị đệ tử Thanh Dương tông này, biểu hiện dù có kinh dị đi chăng nữa thì cũng chỉ có cảnh giới Luyện Khí mà thôi, hắn làm sao có thể gi ết chết thế tử của Yêu Vương được?

Thân phận và địa vị của hai người chênh lệch quá xa đi!

"Tiểu hữu Âm Sơn tông, ngươi đến Thanh Dương tông ta xem lễ, tế tông trên dưới đều dùng lễ để tiếp đón, nhưng ngươi cần phải chú ý coi lại cách nói chuyện một chút. Đừng vọng tưởng chỉ trích đệ tử tông ta, người cho rằng Thanh Dương tông ta thật sự sợ ngươi, không dám tới hỏi tội tông chủ Âm Sơn tông của các ngươi hay sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên từ sâu trong đại điện. Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang vào lúc này cũng đã đứng lên.

Hiện tại sắc mặt hẳn đã trở nên âm trầm, áp lực vô hình trên người hân gào thét không thôi.

"Tông chủ bớt giận, xin từ từ nghe ta nói hết!”

Đối mặt với tông chủ Thanh Dương tông đang đè nén lửa giận, ngay cả Cam Long Kiếm cũng không. đám biểu hiện quá mức hung hăng ngang ngược.

Hắn vội vàng thi lễ một cái, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói:"Chắc hẳn chư vị cũng biết, Âm Sơn tông ta tọa trấn giữa Cửu U và Vân Châu, điều giải mâu thuẫn giữa Vân Châu và Ma Thành trong cả ngàn năm qua, cho nên Ma Thành cũng có chút vãng lai với Yêu tộc. Vị Nam Hoang Yêu Vương này là chí giao của sư tôn ta, còn ta và Yêu Soái Yêu Tướng dưới trướng 'Yêu Vương cũng có mấy phần giao tình, đôi khi cũng sẽ uống rượu luận đạo..."

"Hừ, ngươi đường đường là chân truyền tiên môn, thế mà cùng yêu ma uống rượu luận đạo sao?"

Đám người trong điện nghe thấy thế, có một số người đã bắt đầu tức giận bất bình, trong tâm thầm giận.

Mặc dù Tiên Minh bây giờ vì chống cự đại kiếp nên không cho phép các đại tiên môn và thuộc hạ yêu ma chỉ xảy ra tranh chấp đế tránh hao tổn lực lượng, hơn nữa cũng cho qua việc tu sĩ tiên môn kết giao với yêu ma. Cộng thêm rất nhiều nơi bởi vì nằm cách xa xôi chỗ ở của yêu ma, lâu ngày không gặp nhau, đã sớm quên đi đại chiến giữa yêu ma và Nhân tộc, cho nên bọn họ cũng xem việc tiên môn kết giao với yêu ma là chuyện thường tình.

Nhưng Vân Châu thì lại khác, ngàn năm trước đó, bọn họ ăn thua thiệt quá lớn dưới tay yêu ma, trong lòng vẫn còn hận thù yêu ma đến thấu xương. Một đời một đời truyền tới, có thể nói trong Cửu Châu, ngoại trừ Bá Hạ châu ra, nơi hận thù yêu ma nhất chính là Vân Châu. Mặc dũ từ ngàn năm nay, ký ức liên quan tới yêu ma đã giảm bớt không ít, nhưng khi mọi người nhắc đến yêu ma thì vẫn theo bản năng mà phẫn hận không thôi...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 383: Trảm Yêu Trừ Ma Có Vấn Đề Gì Sao? (2)



“Sau khi điều tra thêm mấy ngày, ta đã dần dần biết được đại khái mọi chuyện xảy ra như thế nào..."

Nghe hắn nói đến đây, đã có không ít người trong điện kinh hoàng nhìn sang Phương Nguyên.

Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành, chuyện này cũng không phải là bí mật.

Đây thậm chí còn là một sự tình truyền kỳ được các đệ tử cảnh giới Luyện Khí trong các đại tiên môn thay nhau ca tụng!

Thời điểm Phương Nguyên chính thức quật khởi tại tiên môn, cũng chính là sau sự kiện kia!

Nếu như suy đoán của Cam Long Kiếm là thật, đây chẳng phải nói, yêu ma mà Phương Nguyên chém lại là Yêu Vương thế tử ư?

Chuyện này, thật đúng là...

"Âm Sơn tiểu hữu nói năng cẩn thận!"

Cũng đúng vào lúc này, Thái Thạch trưởng lão chưởng quản Giới Luật đường của Thanh Dương tông đã lạnh lùng mở miệng nói: "Đệ tử Thanh Dương tông ta, từ trước đến nay vẫn luôn trừ ma vệ đạo. Đừng nói là vùng Thái Nhạc thành, khắp các nơi trong Vân Châu đều có vết tích trảm yêu trừ ma của đệ tử Thanh Dương ta. Yêu ma mất mạng dưới kiếm của chúng ta nhiều như vậy, nếu ngươi không có gì thực tế để chứng minh thì sao có thể nói rằng vị Yêu Vương thế tử này là đệ tử tông ta giết được?"

Đám người trong điện hạ nghe xong thì đều âm thăm gật đầu.

Bọn họ thầm nghĩ nếu như không có gì để chứng minh, Thanh Dương tông quả thực không cần phải thừa nhận chuyện này.

Có điều vị Âm Sơn chân truyền Cam Long Kiếm nghe thấy thế thì lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Vãn bối không phải hạng người lỗ m ãng, tất nhiên không thể bởi vì một chút lời đồn mà chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông, khi đó ta cũng chỉ có chút hoài nghi mà thôi. Nhưng từ đó ta cũng lưu tâm về vị đệ tử Thanh Dương tông dương danh lập vạn trong trận chiến tại Thái Nhạc thành, nên cũng thoáng dò xét một chút. Nghe nói vị đệ tử Thanh Dương tông này bỗng nhiên quật khởi sau sự tình chém yêu kia, hơn nữa còn dương danh trong tiên môn, trở thành chân truyền, lại tỏa ra hào quang rực rỡ trong Ma Tức hồ thí luyện..."

Nói xong những lời này, hắn liền cười tủm tim nhìn về phía Phương Nguyên: "Đến lúc này, ta đã xác định được thủ phạm!"

"Nói hươu nói vượn!”

Xung quanh bỗng nhiên có mấy vị chấp sự đồng thời mở miệng quát lớn: "Đệ tử tông ta quật khởi thì có liên quan gì tới vị Yêu Vương thế tử kia?"

Cam Long Kiếm lành lạnh cười một tiếng, nói: “Chư vị hẳn đã quên, chuyện này không chỉ liên quan tới cái chết của Yêu Vương thế tử, mà ngoài ra còn liên quan tới một kiện bảo bối mà hẳn trộm đi từ chỗ Nam Hoang Yêu Vương. Yêu Vương thế tử chết rồi, các ngươi nói xem bảo bối này sẽ rơi vào tay ai?"

Nói đến đây nói, hắn nheo cặp mắt lại, nhàn nhạt nhìn sang Phương Nguyên, khẽ nói:"Món bảo bối kia cũng không quá đáng giá, có điều nếu như rơi vào tay đệ tử cảnh giới Luyện Khí thì lại có tác dụng không nhỏ. Có nó trong tay, một vị đệ tử vô danh, long đong rong tiên môn quật khởi, dương danh lập vạn chắc là không thành vấn đề, ngươi nói có đúng hay không hả Phương Nguyên sư đệ?”

Cam Long Kiếm cười khẽ với Phương Nguyên, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn phát lạnh đi.

"Sau khi ngươi từ Thái Nhạc thành trở về thì mới bắt đầu quật khởi đúng không?”

Có phải lúc ấy ngươi đã đoạt được kiện bảo bối đó hay không?"

"Đoạt được chân truyền trong tiên môn, còn phát ra hào quang rực rỡ trong Ma Tức hồ, làm được rất nhiều chuyện mà những người khác không làm được...”

Mỗi khi hẳn hỏi một câu, khoảng cách giữa hắn và Phương Nguyên lại càng ngày càng gần: "Có phải đều là nhờ vào kiện bảo bối đó đúng không?”

"Xoạt xoạt xoạt xoạt ”

Trong đại điện, lập tức có vô số ánh mắt nhìn vẽ phía Phương Nguyên.

Kỳ thực sau khi nghe hẳn nói nhiều như vậy, bọn hắn cũng đã có hơi tin tưởng lời nói của vị chân truyền Âm Sơn tông này.

Sự tình Phương Nguyên chém yêu ma ở Thái Nhạc thành cũng có không ít người biết đến, hơn nữa từ đó về sau cũng không có quá nhiều sự tình trảm yêu trừ ma xảy ra. Ngoài ra khi mọi người thoáng hồi tưởng lại khoảng thời gian đó thì liền phát hiện, Phương Nguyên đúng là quật khởi trong tiên môn từ sau khi trở về từ Thái Nhạc thành. Sau đó hắn làm ra một loạt đại sự kinh người, làm cho người ta khó có thể tin được...

Bây giờ, nếu như là mượn nhờ bảo vật của Nam Hoang Yêu Vương, vậy thì mọi chuyện đều có thể được giải thích rõ ràng!

Đây hết thảy đều là suy đoán của ngươi, nếu chỉ như vậy mà đã chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông ta, vậy thì không khỏi quá mức bá đạo.

Vào lúc này, chỉ có mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong Thanh Dương tông ngưng trọng quát to.

Ai cũng không biết bọn hẳn nghĩ như thế nào vào. lúc này, nhưng ngoài miệng đương nhiên là muốn nói đỡ cho đệ tử Thanh Dương tông.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 384: Tấm Màn Che (1)



Đêm qua vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm này mời hắn uống rượu, hẳn tất nhiên là vui vẻ vô cùng, trong lúc nói chuyện cũng thiếu đi cảnh giác. Vẽ sau lại nghe vị Chân truyền Âm Sơn tông này muốn luyện chế một kiện pháp bảo, lại thiếu hài cốt của Thủy hành yêu ma, còn nguyện ý dùng một viên yêu đan Hỏa hệ để đối, hắn sao có thể bỏ lỡ chuyện tốt này được? Sau đó hắn đương nhiên là lập tức đồng ý, thâm chí còn không thông cáo cho tiên môn biết mà đã dẫn đối phương tiến vào Luyện Bảo Quật. Nơi đó có hài cốt mà lịch đại đệ tử Thanh Dương tông sau khi chém giết yêu ma mang về, đều là những bảo vật có thể dùng để luyện bảo hoặc luyện dược!

Đương nhiên, một số hài cốt của tuyệt thế đại yêu là tài nguyên chí cao, hẳn cũng không có quyền dẫn Cam Long Kiếm đi vào, bởi vậy hắn chỉ dẫn đối phương dạo qua một vòng những nơi lưu trữ hài cốt yêu vật không có thành tựu, sau đó cho hắn chọn lựa mấy món rồi thôi. Vị chân truyền Âm Sơn tông này đi dạo lòng vòng không ít nơi, lúc ấy hẳn còn lo lắng rằng ánh mắt chân truyền Âm Sơn tông này quá cao, có điều sau khi vòng vo một hồi lâu, hắn lại chỉ chọn lựa một đoạn di cốt Thủy Yêu có phẩm chất không qua cao minh, hơn nữa chỉ lấy đi một đoạn ngần trong đó, nói rằng nhiêu đây đã đủ dùng rồi...

Lúc đó hẳn còn cảm thấy mười phần may mắn, nhưng ai mà ngờ được, vị chân truyền Âm Sơn tông này lại có mục đích khác

"Phương Nguyên sư đệ, ngươi còn lời gì để nói hay không?"

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nói đến đây thì nhẹ nhàng thu lại đốt xương ngón chân kia, sau đó thả lỏng hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

'Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói mới ngẩng đầu lên.

"Ta chỉ có một câu muốn hỏi...

Sắc mặt hắn phi thường bình tĩnh, sau khi vị Âm Sơn chân truyền này nói về chuyện hàng yêu ở Thái Nhạc thành, hắn đã biết răng việc này căn bản là không tránh khỏi được.

Đừng nói là đối phương lừa gạt Đoàn Phi Uyên, lấy được hài cốt yêu ma, dù cho không có, hẳn cũng có phương pháp chứng minh chuyện này là do mình làm. Lúc ấy người nhìn thấy được hình dạng thi thể của con yêu ma kia cũng không chỉ có một mình, ngoài ra còn

có những quý tộc trong Thái Nhạc thành. Nếu như hắn sưu hồn quan thần những người kia thì sẽ rất dễ dàng xác định được chuyện này, thậm chí... vị Âm Sơn chân truyền này rất có thể đã từng làm như thế!

Chỉ khi hắn đã từng làm như thế thì mới có thể kết luận yêu ma kia là do mình chém giết, mới có thể một mực âm thầm nhìn mình chằm chằm!

Cho nên, đến lúc này, dù giảo biện gì đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng.

Bởi vậy hắn chỉ chậm rãi nhìn về đám người đứng trong điện, nói: "Coi như ta giết đi, ta trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì không?"

Câu nói này của Phương Nguyên lập tức khiến cho tất cả mọi người trong điện trầm mặc đi.

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm rõ ràng đã mưu đồ rất nhiều chuyện, trước trước sau sau đều đã được hẳn tính toán hết.

Chuyện Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành vốn cũng không phải là một bí mật, nếu như có người hữu tâm muốn điều tra thì không thể nào không tra ra được. Tên Cam Long Kiếm này tốn nhiều công sức như vậy chỉ là để không cho Thanh Dương tông cơ hội phản ứng mà thôi. Bây giờ đúng là hắn đã làm được rồi, hắn nói ra chuyện này ở một nơi vạn chúng chú mục, ngay cả chứng cứ cũng lấy ra được, khiến cho Thanh Dương tông tuyệt đối không tìm ra lỗ hổng nào, khiến cho Phương Nguyên cũng không có kẽ hở để chống chế, làm cho hắn không có lựa chọn khác nào ngoài thừa nhận.

Phương Nguyên cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn hỏi lại một câu như vậy!

Xem như hắn giết đi, vậy thì làm sao nào?

Đệ tử tiên môn trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì sao?

Nghe hẳn hỏi một câu như vậy, tất cả trưởng lão tiên môn trong điện đều trầm mặc.

Vấn đề này của Phương Nguyên không khó trả lời, trảm yêu trừ ma tất nhiên là không thành vấn đẽ, hơn nữa đây còn là bổn phận của đệ tử tiên môn!

Có điều cũng phải xem xem người mình chém là ai!

Yêu ma bình thường, chém giết là công đức, nhưng nếu là ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương, chém giết... sẽ mang đến tai kiếp!

Có lẽ chuyện này làm cho Phương Nguyên cảm thấy rất oan khuất, thế nhưng Thanh Dương tông có thể làm được gì đây?

Trên dưới Thanh Dương tông vốn là một mảnh hỉ khí dương dương, lúc này đều đã thần sắc đại biến!

Chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn chúng chấp sự, còn chúng chấp sự thì lại ngẩng đầu nhìn mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão lại không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía về tông chủ. Sắc thái trên khuôn mặt bọn hắn, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có khủng hoảng, thế nhưng tất cả đều giữ vững trầm mặc. Toàn bộ đại điện lúc này cực kỳ trăm mặc, kèm theo vẻ xấu hổ cùng ức chế vô cùng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 385: Tấm Màn Che (2)



"Hoa..."

Người trong đại điện nghe hẳn nói thế thì lập tức ồn ào một trận.

Các sứ giả và trưởng lão của các đại tiên môn đến xem lễ đều ở nơi này, trong lúc nhất thời đều nghị luận ầm ĩ.

Nam Hoang Yêu Vương là tồn tại cỡ nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu Phương Nguyên thật sự chém giết ấu tử của hẳn, còn chiếm đoạt pháp bảo của hắn, vậy thì xử lý như vậy để làm lắng dịu lửa giận của Nam Hoang Yêu Vương cũng không phải là quá đáng...

Chỉ có điều bây giờ dù sao cũng là thời điểm tông chủ Thanh Dương tông sắp sửa thu tên Phương Nguyên này làm đồ đệ a!

Âm Sơn tông chỉ phái tới một tên đệ tử, nói mấy câu liền muốn mang đi hi vọng tương lai của Thanh Dương tông...

... lúc đó Thanh Dương tông về sau sẽ còn chút thể diện nào tại Vân Châu nữa không?

Nói đi cũng phải nói lại, Thanh Dương tông khi xưa đã từng là Vân Châu đệ nhất tiên môn. Danh hiệu này của Âm Sơn tông hiện tại vốn đoạt được từ chính Thanh Dương tông. Ai ai cũng biết, trên dưới Thanh Dương tông đều nhiều hơn một phần ngông nghênh so với các tiên môn khác. Bọn họ vẫn luôn muốn đoạt lại danh hiệu này, nhưng ai có thể ngờ được, bây giờ vừa mới có một chút tia sáng thì đã bị Âm Sơn tông đột nhiên xuất hiện đả diệt rồi a?

"Ngươi đừng hòng mơ tưởng..."

Giữa mảnh trăm mặc này, bỗng nhiên có một giọng nói ấn hàm tức giận vang lên.

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người lên tiếng chính là Vân trưởng lão của Thanh Dương tông.

Lão già béo ngày thường khí độ lạnh nhạt, râu bạc bồng bềnh này, lúc này khuôn mặt hẳn đã trở nên tái nhợt, râu dài không gió mà bay, bồng bềnh phiêu miểu. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua các vị trưởng lão Thanh Dương tông và tên đệ tử Âm Sơn tông Cam Long Kiếm!

"Tiểu nhi, người nghĩ mình là ai, một thân một mình tới đây mà muốn mang đi đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông ta sao?"

Ánh mắt của hắn sau cùng dừng lại trên người vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, trong ánh mắt đó ẩn hàm nộ ý vô cùng vô tận.

"Ha ha, là Vân trưởng lão phải không, vấn bối không dám làm càn, nhưng bây giờ ta đúng là muốn mang hắn đi..."

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhẹ nhàng thi lễ, thái độ khiêm hòa, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại vô cùng cường ngạnh.

“Ngươi..."

Vân trưởng lão khẽ quát, thân hình thoắt một cái, giống như muốn động thủ.

Thế nhưng bên cạnh hẳn bỗng có một đạo hôi ảnh xuất hiện. Tân trưởng lão ngăn ở trước mặt hẳn, thấp giọng nói: An tâm chớ vội

Vân trưởng lão trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói gì?”

Hân nhìn qua Tân trưởng lão rồi chỉ tay vào Phương Nguyên, nói: "Lúc trước đạo phù chiếu chém yêu kia, chẳng lẽ không phải do tiên môn đưa cho hẳn sao? Sự tình trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ không phải do tiên môn dạy cho hắn sao? Đứa nhỏ này chỉ là làm sự tình mà chúng ta bảo hắn làm, vậy thì có gì sai? Chẳng lẽ bởi vì hắn chém một con yêu ma mà chúng ta phải giao hẳn cho người khác xử lý, xem đứa bé này như vật hy sinh sao?"

“Việc này...”

Tần trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không khuyên nhủ nữa.

Thế nhưng hẳn cũng không có ý muốn tránh ra, hiển nhiên hẳn sẽ không để cho Vân trưởng lão xuất thủ.

"Ha ha!”

Cam Long Kiếm nhìn Vân trưởng lão một chút, rồi trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Thanh Dương tông, thản nhiên nói: 'Xem ra quý tông rất có ý kiến với sự tình ta vừa mới nói. Đây là sự tình của quý tông, ta cũng không tiện xen vào. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở một câu, nếu như quý tông thực sự không giao người, vậy thì ta cũng không gì được, nhưng trước khi ta lên núi thì ta cũng đã truyền tin cho sư tôn, chắc hẳn bây giờ Nam Hoang Yêu Vương cũng đã biết được hết thảy mọi chuyện rồi. Ta có thể mang người đi, cũng có thể để hắn lưu lại nơi này, chỉ là có một việc, các ngươi tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng..."

Thanh âm hắn bỗng nhiên trầm xuống, khẽ quát nói: "Nếu như ta không dẫn người đi, vậy thì Nam Hoang Yêu Vương sẽ tự mình đến đây đòi người! Tính tình của hẳn, chắc hẳn các ngươi đều biết, hơn nữa chuyện này, dù sao cũng là vì ấu tử của hãn bị giết, Âm Sơn tông ta cũng không tiện ngăn hắn đòi lại công đạo, sợ là Tiên Minh cũng sẽ không ngăn hắn. Chỉ là không biết, đến lúc đó Thanh Dương tông các ngươi có chịu được lửa giận của hắn hay không?"

"Hoa..."

Chúng tu sĩ trong đại điện nghe thấy thế thì lập tức trở nên hỗn loạn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 386: Có Người Vui Vẻ, Có Người Sầu (1)



Trong lúc nhất thời, cũng có không ít người thăm ủng hộ lời nói của Hồng Đan trưởng lão.

"A a a a, ngày thường ngoài miệng tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, đến bây giờ mới thấy rõ được bộ mặt thật!"

Khi mọi người còn đang liên tục suy nghĩ, Vân trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, quát: "Thôi được, các ngươi đều sợ tên Yêu 'Vương kia, nhưng lão phu không sợ. Ta sẽ dẫn Phương Nguyên rời khỏi Thanh Dương tông, nếu có bản lĩnh thì bảo hẳn tới tìm ta đi..."

Nói xong, hắn nhanh chân đi về phía trước, đưa. tay kéo lấy Phương Nguyên.

Hắn thế mà thật sự muốn dẫn Phương Nguyên rời khỏi đại diện của Thanh Dương tông.

"Vân sư huynh, sao huynh có thể làm việc không để ý tới hậu quả như vậy được?"

Tăn trưởng lão đang ngăn đón Vân trưởng lão chợt nhíu mày, đưa tay ngăn lại, quát: "Việc này quan hệ tới sinh tử tồn vong của Thanh Dương tông đấy."

"Cút ngay!"

Vân trưởng lão thôi động một thân pháp lực, dũng mãnh lao thẳng về phía Tân trưởng lão, Tần trưởng lão đành phải tiếp đón hắn.

Hai vị Kim Đan trưởng lão cao cao tại thượng, thế mà thật sự muốn động thủ vào lúc này. Mấy vị trưởng lão khác thấy thế, trong lúc nhất thời đều kinh hãi, thân hình đồng thời thoắt một cái, thay nhau giúp Tần trưởng lão ngăn cản Vân trưởng lão. Bọn họ sợ hắn làm ra chuyện điên rồ gì đó, nhưng mấy người bọn hắn thì lại không dám làm gì Vân trưởng lão, trong lúc nhất thời áp chế không nổi, khiến cho đại điện lập tức trở nên đại loạn!

"Đủ rồi!"

Cũng đúng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông ở phía trên bổng nhiên quát lạnh một tiếng rồi phi thân xuống.

Trên người hẳn thình lình xuất hiện mấy đạo pháp lực vô biên vô tận, cường hoành đến cực điểm lan tràn ra, trấn áp cả tòa đại điện này, ngay cả đám người chuẩn bị muốn động thủ với Vân trưởng lão cũng bị luồng pháp lực cường hoành này của hãn làm cho sợ hãi, dần đần bình tĩnh lại.

"Phương Nguyên, vấn đề vừa rồi của ngươi, để ta trả lời cho ngươi biết”

Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang lạnh lẽo quét mắt nhìn Phương Nguyên, khẽ quát: "Trảm yêu trừ ma là không sai, nhưng sau khi ngươi chém yêu lại tư tàng pháp bảo, che giấu tông môn, đây cũng là lỗi nặng. Sau đó lại mượn nhờ pháp bảo này của yêu ma để gia tăng thực lực, chèn ép đồng môn, đây càng là trọng tội không thể dung tha. Bây giờ tông môn muốn bắt giữ ngươi, chính là bởi vì ngươi phạm phải những sai lầm này, ngươi đã biết lỗi của mình chưa?

"Cái này... Xem như tấm màn che sau cùng sao?"

Phương Nguyên cười lạnh trong lòng, muốn rống to, thế nhưng bây giờ hắn bị khí cơ của tông chủ trấn áp, cho nên nói không nên lời.

Tu vi tông chủ quá cường đại, chỉ là một sợi khí cơ của hắn phóng xuất ra, đã trấn áp cả tòa đại điện xuống.

Thân ở trong đại điện, đừng nói Phương Nguyên có thể chửi ầm lên, mà ngay cả một đầu ngón út hắn cũng không động được, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như tông chủ nguyện ý, chỉ cần hắn biểu lộ ý chí của mình thì bản thân hẳn sẽ lập tức bị luồng ý chí này trấn áp. Nói dễ nghe một chút, giả sử chính mình nói vì tiên môn cam nguyện hi sinh gì đó, thì tông chủ cũng sẽ không dùng lại!

Hắn chỉ nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó. liền nhẹ nhàng khoát tay áo.

Sau lưng tông chủ, mấy vị chấp sự già mặc áo xám lập tức đi lên phía trước, cột Khốn Tiên Tác lên người Phương Nguyên, lại tháo toàn bộ túi càn khôn cùng bảo kiếm bên hông Phương Nguyên xuống, đưa cho một tên đồng nhỉ bưng lấy, đưa đến trước người Cam Long Kiếm...

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, vẻ mặt mọi người phức tạp.

Có người nổi giận, có người cảm khái, có người tiếc hận, có người cảm thấy may mắn.

Mười người thì có mười loại cảm xúc khác nhau!

Một người trẻ tuổi sắp bái làm môn hạ tông chủ, một bước lên trời, tiền đõ vô lượng, trong thoáng chốc lại biến thành tù nhân hạ đẳng, còn chuyện gì khiến người ta cảm thấy vận mệnh vô thường bằng chuyện này chứ? Càng khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ là, nguyên nhân hắn trở thành tù nhân, chỉ là bởi vì hắn đã từng phụng mệnh tiên môn đi trảm yêu trừ ma, chỉ là bởi vì hắn gi ết chết một con yêu ma có bối cảnh, cho nên...

"Tiểu tử, ngươi chớ cảm thấy không phục!"

Nhưng trong không khí phức tạp lại trầm mặc này, bỗng nhiên một vị lão chấp sự đứng dậy, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên , nói: "Kỳ thật cho dù hôm nay chân truyền Âm sơn tông không tìm đến ngươi, thì lão phu cũng đã dự định ăn thua đủ với ngươi. Lưu Mặc Chân của Thần Tiêu phong, vốn là thiên kiêu tiên môn, thiên tư hơn người, đối với tiên môn trung thành tuyệt đối, nhưng chỉ vì ngươi có chút mâu thuẫn hiềm khích với hẳn, mà trong lúc thí luyện trong Ma Tức hồ lại hãm hại hắn thê thảm, phế đi một thân tu vi của hắn, còn áp đặt tội danh to lớn cho hẳn. Ngươi thật sự cho rằng, chuyện này ngươi có thể vĩnh viễn giấu diếm hay sao?"

"Ồ...."'
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 387: Có Người Vui Vẻ, Có Người Sầu (2)



"Không sai, hôm nay tông chủ bắt tên Phương Nguyên này lại, quả là khiến người ta mát lòng mát dạ."

"Một tên tiểu nhân đắc chí như vậy, một khi leo lên được chức vị cao, quả thật không phải là phúc của Thanh Dương ta..."

Theo hai người này dẫn đầu ra mặt, tiếp theo càng có nhiều người đứng dậy, nhao nhao chỉ trích Phương Nguyên, dần đần có xu hướng khiến cho toàn trường đều phẫn nộ. Đến cuối cùng, vẫn là có một vị lão chấp sự Long Ngâm phong không nhìn nổi nữa, quát lên một tiếng chói tai: "Tất cả im miệng cho ta!”

Lúc này, thanh âm huyên náo trong đại điện mới dần dần biến mất.

Cũng có một số người lúc này để ý thấy, sắc mặt tông chủ đã có vẻ hơi khó coi.

Trong đại điện, người các tiên môn khác đều nhìn thấy một màn này trong mắt, trong lòng lập tức dở khóc dở cười!

Thanh Dương tông muốn bắt Phương Nguyên lại, đương nhiên là vì muốn phủi bỏ liên lụy tội danh, tốt xấu gì cũng đỡ xấu hổ hơn một chút.

Thế nhưng áp đặt tội danh một cách vội vã như lại không khỏi có vẻ hơi khó coi.

Quan sát qua một mảnh hỗn loạn trong đại điện, vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia liền cười lạnh một tiếng. Lúc này hắn đang ung dung kiểm tra tất cả mọi thứ bên trong túi càn khôn của Phương Nguyên, ngay cả thanh trường kiếm kia cũng rút ra nhìn thoáng qua, rồi khinh thường ném qua một bên, sau đó chậm rãi ung dung cất bước đi về phía Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư đệ, chuyện đã đến nước này, cũng nên giao ra kiện pháp bảo kia đi!"

"Không tìm thấy pháp bảo kia sao?"

Tông chủ Thanh Dương tông nhíu mày, thu lại khí cơ, dù sao cũng phải để cho Phương Nguyên trả lời vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này.

Nhưng Phương Nguyên vừa được tự do đã ngẩng đầu nhìn tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông một chút, sau đó đột nhiên không nhịn được bật cười.

Trong nụ cười kia mặt, lại tỏ vẻ trào phúng.

Rõ ràng pháp bảo ở ngay trên thân kiếm, kiếm thì lại nằm ngay trong tay tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, vậy mà hắn lại không nhận ra.

Xem ra, ngay cả tên này cũng không biết được Tầm quan của trọng pháp bảo này, càng không biết pháp bảo này đến tột cùng là cái gì...

Thế nhưng hắn cũng chỉ cười một tràng, cũng không trả lời.

Nếu chính bản thân tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này cũng không nhận ra, thì đương nhiên mình cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm lạnh lùng đứng lên, nói: "Nếu ngươi không nói, tự ta sẽ có biện pháp để biết pháp bảo này ở đâu...."

Nói rồi, năm ngón tay hắn xòe rộng ra, định đặt lên trần của Phương Nguyên.

Rất rõ ràng, thấy Phương Nguyên không chịu nói, hẳn định tại chỗ thi triển Sưu Hồn thuật, rút ra ký ức của Phương Nguyên.

"Chậm đã!”

Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên tông chủ Thanh Dương tông như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng ngăn cản.

"Tông chủ vẫn còn không nỡ hay sao?”

Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, tựa như cười mà không cười, nhìn sang hướng tông chủ Thanh Dương tông, thế nhưng bàn tay cũng ngừng lại.

“Không có gì là nỡ hay không nỡ, kẻ này đã làm ra chuyện ác bực này, đương nhiên sẽ giao cho các ngươi, muốn chém muốn giết, róc thịt rút xương, làm gì cũng được!"

Tông chủ Thanh Dương tông trầm giọng mở miệng, ánh mắt cũng không lại nhìn về phía Phương Nguyên nữa, lại nói: "Thế nhưng trên thân đứa nhỏ này, vẫn còn một đạo truyền thừa trọng yếu nhất của Thanh Dương tông chúng ta, đây là bí mật của Thanh Dương tông ta, không thể để cho người ngoài thấy được. Như vậy đi, ta căn thời gian một ngày, để hắn lưu lại truyền thừa hoàn chinh của Thanh Dương tông chúng ta, sau đó xóa đi ký ức truyền thừa trong đầu hẳn. Ngươi muốn tra hỏi tìm thứ gì của hẳn, thì tới chỗ ở của hân tìm kiếm trước đi, nếu thực sự tìm không thấy, buổi chiều ngày mai ta sẽ giao người cho ngươi, ngươi lại sưu hồn là được!”

“Như vậy sao..."

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lưỡng lự trong lòng một chút, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói "Cũng tốt, vậy trước hết ta liền đi tới nơi hắn ở xem một chút, không biết có thể tìm được hay không Nhưng khi các ngươi xóa đi trí nhớ của hẳn, vẫn phải cẩn thận chút, chớ nên khiến hẳn bị tổn thương thần hồn hoàn toàn, dù sao kiện pháp bảo kia cũng là một vật chứng cực kỳ trọng yếu, ta phải lấy về giao nộp cho Yêu Vương, không biết chừng còn phải hỏi hắn!"

Nói rồi, ánh mắt hắn quét qua, lại thấy được Đoàn Phi Uyên, liền cười nói: "Vậy nhờ Đoàn sư đệ dẫn đường, như thế nào?"

Đoàn Phi Uyên đã toát mồ hôi hột khắp người, thấy Cam Long Kiếm nhìn về phía mình, lại càng suýt nữa ngã sấp xuống.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tủm tim mỉm cười của Cam Long Kiếm, rốt cục hắn vẫn không cự tuyệt được, tỏ ra tuyệt vọng đáp ứng!

"Giải Phương Nguyên vào đại lao, xin mời mấy vị chấp sự cùng đi theo, hết thảy mọi thứ liên quan đến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhất định phải chép lại hoàn chỉnh!"

Mà tông chủ Thanh Dương tông cũng không cần phải nhiều lời nữa, cau mày, thấp giọng phân phó người bên cạnh.

"Đi thôi!”

Dưới ánh mắt của muôn người chú mục nhìn vào, Phương Nguyên liền bị áp giải đi.

Hắn bị Khốn Tiên tác trói buộc, thật sự là không phản kháng được chút nào, trong lòng thì càng trở nên lạnh lẽo.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 388: Tông Chủ Có Lệnh (1)



Theo Tiểu Trúc phong xác lập tư cách trở thành đệ ngũ phong của Thanh Dương tông, Phương Nguyên cũng xác lập tư cách đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong, lại thêm chuyện bên trong Ma Tức hồ, hầu như mỗi một đệ tử Tiếu Trúc phong đều nhận được sự chiếu cố cùng che chở hoặc nhiều hoặc ít của Phương Nguyên. Lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên gặp chuyện lớn, đương nhiên chúng đệ tử không kìm nén được, lập tức nhao nhao vọt tới chủ phong Thanh Dương tông..

Sau đó lại chính là tất cả chân truyền của các sơn phong cũng đều biết được việc này, lập tức vận dụng các loại quan hệ, tìm hiểu tin tức...

Chỉ có điều, kết quả lại là khiến người ta thất vọng!

Chuyện mà tông chủ cùng tất cả trưởng lão Thanh Dương tông đã quyết định, một đám đệ tử há lại dám hoài nghi?

Đệ tử Tiểu Trúc phong tụ tập kêu gào gây chuyện, liền bị mấy vị chấp sự xua tan, đám người Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh dẫn đầu, đều bị phạt diện bích!

Chân truyền các sơn phong nghe ngóng điều tra việc này, đều nhận được vô số cảnh cáo, buộc bọn hắn không được tiếp tục để ý việc này!

Trong lúc nhất thời, không khí trên Tiểu Trúc phong, trên Thanh Dương tông, đều trở nên u ám nặng nề.

Tôn quản sự không còn lòng dạ nào thánh thơi ăn đầu heo nữa, hẳn cầm cái cán gạt tàn thuốc, ngồi xổm ở trước lầu nhỏ của Phương Nguyên gõ xuống cộp cộp.

Lạc Phi Linh thì biến mất tung, sau khi biết chuyện này, không biết nàng đã chạy tới nơi nào.

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ở phía sau núi Thần Tiêu phong, tay căm một quân cờ, thật lâu không hạ xuống, nàng dường như không nhận ra quân cờ kia đã bị nàng bóp nát từ lúc nào!

Vân trưởng lão bị tông chủ Thanh Dương tông kéo theo đánh cờ, người sáng suốt đều biết, đây là do tông chủ sợ Vân trưởng lão dưới sự kích động gây ra chuyện gì đó, nên cố ý tìm lý do, đích thân coi chừng Vân trưởng lão mà thôi. Mà mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong, thì đều bị tiên môn giam lỏng ở trong động phủ, đã hạ lệnh rõ ràng, trong vòng ba ngày, bọn hẳn không thể rời khỏi động phủ nửa bước, nếu không sẽ gặp trọng phạt.

Đương nhiên, ngoại trừ người tức giận, bi thương, thì cũng có người hưng phấn, kích động..

"Phương Nguyên... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết... Khụ khụ..."

Trong một tòa động phủ Thần Tiêu phong, Lưu Mặc Chân mới được thả từ bên trong hắc lao ra điên cuồng kêu to, ho ra đây máu, mặt cười như điên.

"Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, tên nhà quê kia tự tìm đường chết, quả nhiên là báo ứng xác đáng..."

Trong rừng trúc phía sau núi Tiểu Trúc phong, Kỳ Khiếu Phong đang quỳ gối trước một cái thần đài nho nhỏ, vẻ mặt kích động, hưng phấn nguyền rủa.

Phương Nguyên, ngươi cũng không nên cảm thấy ủy khuất, tiên môn đối với ngươi đã không tệ. Ngươi cũng thấy rồi đó, tiên môn muốn bồi dưỡng ngươi là thật, tông chủ muốn thu ngươi làm đại đệ tử ký danh cũng là thật, muốn đưa ngươi tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ lại càng là thật. Đây vốn là phúc khí bao nhiêu người tu luyện mười đời cũng không cầu được a! Thế nhưng vận mệnh ngươi lại quá xui xẻo, giết ai không giết, lệch đi giết nhi tử bảo bối của tên Nam Hoang Yêu Vương kia, nếu như trọc hẳn tức giận, đích thân giết tới Việt quốc, Thanh Dương tông chúng ta làm sao có thể ngăn cản được đây? Cho nên, thay vì nói là trên dưới toàn tông đều ép ngươi phải chết, không bằng nói là ngươi thay mọi người gánh lấy cái tội danh này đi, sau này đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, tốt xấu gì còn tưởng nhớ tốt về ngươi!"

Trong địa lao dưới Hắc Nham phong, Thanh Dương tông.

Mấy vị lão chấp sự khế than, nói chuyện với Phương Nguyên một phen, trong tay bọn họ cầm một quả ngọc giản, đưa tới trước người Phương Nguyên: "Chuyện này vừa lộ ra, sợ rằng ai cũng không cứu được ngươi. Cho dù là Tiên Minh, cũng không có khả năng ngăn cản Nam Hoang Yêu Vương báo thù cho con hắn, huống chỉ ngươi vẫn chưa có tư cách để cho Tiên Minh đích thân ra mặt nói chuyện cho ngươi. Cho nên ngươi vẫn là nên chấp nhận số phận đi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông chúng ta là thứ nhất định phải lưu lại, chúng ta cũng không muốn đánh đập ngươi, cho nên ngươi vẫn nên chủ động viết ra trước là tốt nhất..."

Nghe những người này tận tình thuyết phục, Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn bọn hẳn, ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn ngồi xếp bằng phía sau chấn song, Khốn Tiên Tác trên người vẫn chưa được cởi ra, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí cũng không tức giận.

Đối với chuyện này, hẳn đã thất vọng tới cực điểm.

Lúc ở trong đại điện, vốn hắn còn vô cùng tức giận, nhưng lúc đó tông chủ chỉ bằng vào một đạo khí cơ đã trấn trụ hắn, không cho hãn nói chuyện, áp giải vào bên trong hắc lao này, nơi mà bình thường đều được dùng để giam giữ yêu ma. Trong lòng hẳn đã nguội lạnh, càng tỏ ra dứt khoát không muốn mở miệng nói gì!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 389: Tông Chủ Có Lệnh (2)



Tiên môn đã quyết định hắn phải hy sinh, thì quả nhiên là ai cũng không cứu được hẳn.

Việc đã đến nước này, hắn lại có thể làm như thế nào đây?

Thậm chí trong nội tâm của hẳn, vẫn còn mơ hồ nhớ tới câu nói của Độ Kiếp Nê Ngẫu bên trong Ma Tức hồ, lúc hẳn ở trong mộng kia, tượng bùn kia nói khí vận của mình nông cạn, có thể có được một chút khí vận như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là do mình nuốt ngụm ma khí vào bụng, nên mới chống đỡ đến lúc này. Nhưng cho dù có được một ít địa vị cùng thành tựu, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh sẽ gặp phải đại kiếp, ngã xuống vũng bùn mà thôi... Chẳng lẽ, hết thảy những gì nó nói đều là sự thật, khí vận của mình thật sự chỉ đến như vậy thôi sao?

Thế nhưng tại sao chứ...

Ai định ra khí vận?

Tại sao mình đã làm đến mức tốt nhất, nhưng vẫn không thể một mực tiến lên?

Chẳng lẽ từ nơi sâu xa, thật sự có một loại lực lượng gì đó quyết định vận mệnh của mình?

Thời điểm trong lòng hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới một sự kiện, ai chuyển cho mình tờ giấy lúc trước kia?

Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đến, rõ ràng là nằm ngoài dự kiến của bất luận kẻ nào, ngay cả tông chủ cùng các vị trưởng lão cũng không kịp trở tay, nhưng tờ giấy khi đó là ai viết cho mình chứ?

Hắn cánh báo mình "Mau trốn", phải chăng là do hắn đã đoán trước được sẽ xuất hiện chuyện này, cho nên nhắc nhở mình tránh họa?

Cũng không biết tờ giấy kia được gửi đến cho mình vào thời gian nào, đáng tiếc, lúc ấy hẳn đang thi triển Thiên Diễn chi thuật, cân nhắc con đường tu hành của bản thân, lúc phát hiện tờ giấy này thì đã quá muộn, không đi được nữa!

Lui một bước mà nói, dưới tình huống lúc đó, cho dù sớm thấy được tờ giấy kia, có lẽ hẳn cũng sẽ không đi...

"Mà bây giờ... mình liền phải nhận mệnh sao?”

Hắn lại không nhịn được nghĩ.

Trong đầu lúc nào cũng có một cổ khí tức không cam lòng đang tác quái, nhưng hắn thật không biết nên làm sao bây giờ!

Hắn hiện tại, vẫn quá yếu ớt...

"Ha ha, không chịu nói sao? Vậy thì chỉ còn cách sưu hồn.

Mấy vị chấp sự kia thấy Phương Nguyên ngồi ngây ngẩn, không thèm để ý đến lời nói của bọn hắn, lập tức nở nụ cười lạnh. Một người trong đó chậm rãi bước lên phía trước, đang định thi triển Sưu Hồn thuật với Phương Nguyên, cưỡng ép rút ra ký ức liên quan tới Huyền Hoàng Nhất Khí trong thức hải của hắn.

"Cũng nên cẩn thận chút...”

Một vị chấp sự bên cạnh thấy vậy, vội nói: "Sưu Hồn thuật rất hung hiểm, thứ muốn tìm kiếm càng đơn n cụ thể thì càng dễ dàng thành công, thế nhưng thứ chúng ta muốn tìm kiếm lại là ký ức hoàn chỉnh của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết do hãn tu luyện ra, hơi sơ sẩy một cái sẽ dễ xây ra thiếu sót, nói không. chừng còn phí công nhọc sức mà không được gì, ngươi có chắc chắn hay không đây:

Tên chấp sự sắp xuất thủ thu tay lại, nói: "Nếu không thì ngươi làm đi?"

Tên chấp sự kia liên tục khoát tay: "Ta cũng không nắm chắc!"

Rất rõ ràng, việc này cần phải thật thận trọng, bọn hắn cũng không dám mạo hiểm thử nghiệm.

"Vẫn là ta tới đi!"

Cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên phía sau bọn hắn vang lên một âm thanh lãnh đạm.

Đám chấp sự quay đầu nhìn lại, rồi vội vàng đồng loạt khom người hành lễ.

Lúc này ở cửa ra vào, bỗng nhiên hiện ra một bóng người, người này mặc áo bào màu vàng, chính là người chấp chưởng Thần Tiêu phong, Tần trưởng lão.

Hắn mặt không biểu tình, lãnh đạm nhìn về phía trước.

"Tăn trưởng lão, ngươi..."

"Người này để đích thân ta tra hỏi, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi!"

Tân trưởng lão lạnh nhạt phân phó, mấy vị chấp sự dĩ nhiên không dám không nghe theo, vội vàng khom người hành lễ rời đi.

'Sau đó Tần trưởng lão đi tới phía trước Hắc Ngục, mặt không thay đổi đánh giá Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng nhìn thẳng hắn.

Qua hồi lâu, Tân trưởng lão mới thản nhiên nói: "Dường như ngươi không phục lắm?"

Phương Nguyên thấp giọng mở miệng: "Quả thực là ta không phục lắm!"

Trên mặt Tần trưởng lão lộ ra vẻ châm chọc nói "Vậy ngươi cảm thấy tiên môn nên làm thế nào mới tốt, vì một mình ngươi, mà đối kháng lại Nam Hoang Yêu Vương sao?"

Phương Nguyên gắt lên ngắt lời hẳn: "Đạo lý ta hiểu, nhưng ta vẫn không phục lảm, ta không làm gì sai..."

Trên mặt Tân trưởng lão đột nhiên lộ ra nụ cười mỉa mai: "Nếu ngươi sớm biết được thân phận yêu ma kia, còn dám giết nó sao?”

Phương Nguyên giọng tràn đầy sát khí trả lời: "Có đến mười lần nữa, cũng là như vậy!"

Có điều khi nói xong lời này, ánh mắt của hắn ngược lại trở nên có chút ảm đạm: "Chẳng qua xong chuyện phải xử lý càng sạch sẽ hơn một chút mới được..."

"Ha ha, dựa vào ngươi, có thể xử lý sạch sẽ sao?"

Tần trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, chuyện này nên báo cho tiên môn xử lý?"

Phương Nguyên nao nao, không trả lời.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back