Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 220: Sức Mạnh Hiến Tế (1)



"Nếu thật như vậy thì đúng là có hơi phiền toái..."

Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong sơn động, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sắc mặt có hơi nặng nề.

Hắn vốn có một loại liên hệ mơ hồ nào đó với yêu ấn trên thanh kiếm này, cũng đã từng thấy qua huyết hải bên trong yêu ấn. Ngày thường hắn c*̃ng đọc qua không ít điển tịch, có thể nói là kiến thức rộng rãi, nên hắn cũng mơ hồ hiểu rõ mình đã gặp phải chuyện gì.

Xét cho cùng thì chính là hiến tế!

Advertisement

Ma ấn này đã từng được hiến tế nhiều lần, lực lượng trong biển máu kia tích lũy từ vô số lần hiến tế đó. Nếu có ai đó hiến tế bản thân thì cũng sẽ có được một bộ phận lực lượng của ma ấn này. Bởi vì Phương Nguyên đã đánh một sợi Huyền Hoàng khí vào trong ma ấn, cho nên hắn và ma ấn này có một ít liên hệ, c*̃ng khiến cho bản thân Phương Nguyên được chia sẻ một bộ phận của lực lượng hiến tế này!

Lúc trước tại Thái Nhạc thành, con yêu ma kia chắc là muốn làm như vậy!

Có điều lúc ấy nó bị thương, lại không tiếp nhận được loại lực lượng ma âm phệ hồn trong huyết hải kia, cho nên những gì nó làm được không bằng Phương Nguyên. Dù sao thì Phương Nguyên cũng đã từng đối kháng với ma ấn một lần, c*̃ng mượn nhờ một lần thắng lợi ngắn ngủi đó để luyện hóa ma ấn một chút!

Advertisement

Lúc đó Phương Nguyên làm như thế, chỉ là vì giảm những hung hiểm có thể gặp phải trong tương lai xuống mức thấp nhất, đồng thời cũng có thể kịp thời cảnh giác được sự khôi phục của ma ấn này. Cũng giống như một đạo lý nào đó trong quyền pháp, khi đối phương đánh mình một quyền, lui lại có thể sẽ không thể tránh được một quyền này, càng không thể nào tránh được vài quyền sau đó. Vào lúc này, chủ động nghênh đón có thể là phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với nó...

Từ giờ đến khi Phương Nguyên có đầy đủ thực lực để luyện hóa ma ấn này vẫn còn lâu lắm!

Còn ma ấn thì c*̃ng đang một mực ngủ say, chưa từng thức tỉnh lần nào.

Nhưng loại lực lượng hiến tế kia thì lại một mực tồn tại...

Trước đó Phương Nguyên không thể cảm nhận được, là bởi vì hắn chưa bao giờ giết người. Cho tới hôm nay, vì hắn dùng kiếm này chém chết Ma Hùng nên mới cảm nhận được loại lực lượng hiến tế này. Khi đó, sinh mệnh lực của sinh linh bị giết sẽ bị rút ra trong nháy mắt, sau đó biến thành lực lượng của bản thân. Sau khi con Ma Hùng kia bị chém chết, sinh mệnh lực cường hoành đến mức đáng sợ của nó có một bộ phận dung nhập vào huyết hải, còn một bộ phận thuộc về Phương Nguyên!

Loại lực lượng cường hoành đến cực điểm này, thậm chí suýt nữa khiến cho Phương Nguyên trở tay không kịp!

Phương Nguyên không muốn loại lực lượng này!

Hắn hy vọng mình sẽ nhận được lực lượng thông qua quá trình tu luyện hơn là thông qua thứ này!

Loại lực lượng này mặc dù rất lớn, nhưng theo Phương Nguyên thấy nó cũng rất khó điều khiển, đồng thời cũng quá yêu dị!

Bây giờ hắn vội vã bế quan, chính là để khu trục loại lực lượng này ra ngoài...

"c*̃ng may mà ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp, bao hàm toàn diện, lại chí tinh chí thuần, nếu không căn bản là không khu trục được loại lực lượng này!"

Nghĩ như vậy, hắn liền cắm thanh kiếm chứa yêu ấn ở kế bên người mình, sau đó chậm rãi vận chuyển huyền pháp!

Quanh người hắn bắt đầu hiển hóa ra thanh khí nhàn nhạt giống như bầu trời vậy, nhìn qua có vẻ tinh khiết thanh tịnh, nhưng trên thực tế lại vô cùng bao dung. Sau đó loại lực lượng này bắt đầu kéo ra một cỗ lực lượng có màu huyết sắc nhàn nhạt, bắt đầu luyện hóa cỗ lực lượng này, sau đó bức nó ra khỏi cơ thể. Trong quá trình này, trong Huyền Hoàng khí hiện ra trên người Phương Nguyên giống như xuất hiện một màu huyết sắc nhàn nhạt, nhìn qua có hơi quỷ dị!

Loại lực lượng huyết sắc kia dần dần trở nên phai nhạt theo thời gian. Huyết khí đã gần như tan biến hết, nhưng vẫn còn một phần lực lượng dây dưa hòa lẫn với Huyền Hoàng chi khí, dần trở nên khó phân biệt, rốt cuộc không thể khu trục ra ngoài được...

"Hô..."

Rơi vào đường cùng, Phương Nguyên chỉ có thể chậm rãi thu công.

Phương Nguyên khó chịu nhăn mày, trong ánh mắt xuất hiện một vòng bất mãn hiếm thấy.

"Không thể nào hoàn toàn luyện hóa sạch sẽ..."

Hắn thở ra một hơi thật dài, trong thâm tâm thầm nghĩ: "Lực lượng huyết tế đã bị ta trục xuất ra phần lớn, phàm là những phần tà dị đều đã bị đẩy ra ngoài rồi luyện hóa sạch sẽ. Thế nhưng vẫn còn lại một bộ phận, chính là phần tinh thuần nhất trong lực lượng kia, căn bản là không thể nào trục xuất ra hoàn toàn, hơn nữa nó còn trộn chung một chỗ với Huyền Hoàng khí của ta, quả thực rất khó để phân biệt ra..."

Nghĩ đến đây, hắn cũng không khỏi cười khổ!

Mọi chuyện xảy ra như thế cũng hợp lý. Lực lượng huyết tế này khi vào trong cơ thể của hắn thì liền biến thành một bộ phận của bản thân hắn, mà đã là lực lượng của mình thì làm sao có thể khu trục được? Cho nên hắn chỉ có thể luyện hóa sạch sẽ những phần lực lượng tà dị, nhưng bất kể hắn luyện làm sao thì c*̃ng không thể nào luyện hóa sạch sẽ được lực lượng này, vẫn sẽ luôn có một bộ phận tinh thuần nhất dung nhập vào trong pháp lực của bản thân hắn.

Bản thân luyện hóa lâu như vậy, tu vi trong lúc vô hình lại tăng lên không ít, đã ẩn ẩn từ Luyện Khí tầng bảy đê giai tiến lên Luyện Khí tầng bảy trung giai, quả thực làm cho hắn không biết phải làm sao!

"Thôi được rồi, việc này cũng không có quá nhiều chỗ xấu đối với tu vi của ta. trên thực tế, đây vốn là một phương thức tu luyện. Nếu như loại bảo vật này rơi vào trong tay tà tu hoặc là yêu ma, vậy thì e rằng chúng sẽ mừng như nhặt được dị bảo. Trên thế gian chắc không có phương pháp tu hành nào giúp tăng lên tu vi nhanh chóng như thế này a? Chỉ là pháp môn này quá mức tà dị, không phải cách làm của chính đạo, ta càng không thể ỷ lại vào thứ này!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 221: Sức Mạnh Hiến Tế (2)



Khi nghĩ như vậy, hắn chợt quay đầu nhìn về phía thanh kiếm kia.

Tu vi càng tăng lên, hắn càng cảm thấy cảm ứng giữa mình và thanh kiếm này càng cường liệt hơn!

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại cảm thấy đây cũng có thể là một loại bản lãnh của ma ấn kia!

Nó thông qua phương pháp này để khiến cho mình và nó đồng thời nhận được lực lượng hiến tế. Nếu như mình h@m muốn loại lực lượng này thì sẽ giết chóc không từ thủ đoạn để tích lũy loại lực lượng này. Kể từ đó, tu vi của mình nhanh chóng tăng lên, lực lượng huyết hải trong ma ấn kia c*̃ng đồng thời tăng lên, càng như vậy thì ma ấn sẽ thức tỉnh càng sớm...

Advertisement

Quan trọng hơn nữa chính là ma ấn có thể không chút kiêng kỵ hưởng thụ loại lực lượng này, nhưng mình thì lại không được!

Loại lực lượng này vô cùng yêu dị, tiếp nhận càng nhiều thì sẽ ảnh hưởng càng lớn lên tinh thần của mình!

Dần dà, có lẽ không cần đợi đến khi ma ấn thức tỉnh, bản thân mình lúc đó có khi đã trở thành khôi lỗi của nó, hơn nữa sẽ còn chủ động thức tỉnh nó!

Advertisement

Có điều ma ấn này đại khái c*̃ng không ngờ rằng, mình ngay từ đầu đã ý thức được vấn đề này.

Mặc dù còn một chút lực lượng không thể khu trục, nhưng dù sao nó cũng đã bị mình luyện hóa không còn một mảnh, cũng tiêu trừ mầm họa biến mình thành khôi lỗi sau này!

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Phương Nguyên muốn tiếp nhận loại lực lượng này, đối với những loại tà pháp như thế này, Phương Nguyên vẫn luôn kính nhi viễn chi...

"Bất kể thế nào thì đây cũng là một loại thủ đoạn bảo mệnh!"

Cuối cùng, Phương Nguyên bất chợt cầm thanh kiếm lên, rút ra một nửa lưỡi kiếm, nhìn xem ma ấn phía trên rồi phì cười.

"Ngươi chỉ là tử vật, còn ta lại là người sống sờ sờ. Ta cũng muốn xem xem trong hai chúng ta, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng..."

Trong lúc Phương Nguyên đang luyện hóa lực lượng hiến tế trong thanh kiếm kia, bên ngoài hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh.

Đám đệ tử Tiểu Trúc phong nếu có đi ngang qua động phủ của Phương Nguyên thì cũng đều theo bản năng thả chậm bước chân.

Bọn họ cũng đều biết sau khi Phương Nguyên một người một kiếm chém Ma Hùng hình như cũng thụ thương không nhẹ, đang cần phải tĩnh tọa khôi phục. Bọn họ cũng không muốn khiến cho Phương Nguyên phải lo âu nhiều hơn, bởi vậy chúng đệ tử đã dựa vào trận thế, phân tán ra bốn phía của đầm lầy, hơn nữa còn ẩn ẩn tạo thành một trận đồ. Bọn họ không chỉ bảo vệ tốt các nơi, mà một khi có địch tập thì cũng có thể nhanh chóng bày trận nghênh địch!

Tiểu Kiều sư muội dẫn theo tổ đệ tử chữ Giáp canh giữ ở ngoài động để hộ pháp cho Phương Nguyên. Quả ớt nhỏ thì mang theo đám người Quan Ngạo trông coi Già Lam Thảo trên sườn núi. Linh thảo này cần thu thập vào nửa đêm giờ Tý thì mới có thể giữ được dược hiệu tốt nhất, bởi vậy các nàng chỉ có thể trông coi, phòng hộ nghiêm ngặt ở nơi này. Còn những đệ tử khác thì có người đang ngồi thổ tức, có người thì thấp giọng lặng lẽ nói chuyện, trông có vẻ khá là an bình...

"Trước khi tiến vào Ma Tức hồ, ta còn lo rằng mình sẽ mất mạng, bây giờ mới phát hiện thì ra là mình đã nghĩ nhiều quá rồi!"

"Đúng vậy a, người ta đều nói rằng trong Ma Tức hồ này có vô số hung hiểm, bây giờ nhìn lại, hình như cũng không phải là quá khó..."

Có người chợt cảm khái, tâm tình buông lỏng hơn lúc mới đầu không ít.

"Không quá khó sao?"

Có người lại đưa ra ý kiến khác: "Ha ha, ngươi suy nghĩ kỹ một chút thử xem, ma vật mà chúng ta gặp phải mấy ngày nay, có thứ nào là dễ đối phó không. Nếu như thình lình đụng phải thì cho dù là Luyện Khí đỉnh tiêm cũng phải gặp nạn, cỡ như chúng ta có thể chịu đựng được sao? Đoạn đường này thuận lợi như vậy, tất cả đều là nhờ Phương Nguyên sư huynh an bài tốt, vô hình trung đã hóa giải không biết bao nhiêu hung hiểm..."

"Nói cũng đúng!"

Có người phụ họa, thở dài: "Trước đó ta c*̃ng phi thường lo lắng, tu vi của đệ tử Tiểu Trúc phong chúng ta dù sao cũng quá yếu đi. Nhưng ai mà có thể ngờ được, Phương Nguyên sư huynh lại có bản lãnh như thế. Thí luyện vốn hung hiểm vạn phần, dưới sự sắp đặt của hắn thế mà lại trở nên đơn giản như vậy, ha ha. Cứ áng theo tình hình này, chúng ta thật sự có khả năng bình yên thông qua trận thí luyện này mà không tổn hại một người nào..."

"Hơn nữa còn được phát tài một phen nữa chứ..."

Chúng đệ tử đều trở nên vui vẻ. Bọn họ xông xáo một phen trong Ma Tức hồ, thu lợi không ít, lại thành công vượt qua mấy cửa ải khó, chém chết không ít yêu ma, làm cho bọn hắn không còn khiếp đảm như lúc đầu nữa. Nhất là sau khi trải qua chuyện vào ban ngày, Phương Nguyên một mình một kiếm chém chết Ma Hùng, việc này càng làm cho bọn hắn biết được thêm nhiều điều về Ma Tức hồ này, cũng không còn khiếp đảm như trước nữa.

"Ha ha, bây giờ ta lại nhớ tới mấy vị ngưu nhân giành giật nhau rời khỏi Tiểu Trúc phong kia..."

Một số người hơi hơi ranh mãnh bắt đầu nhạo báng đám người Lệ Giang Hàn rời bỏ Tiểu Trúc phong trước đó: "Bọn hắn đều cảm thấy mình thông minh, mình không tầm thường, mình có bản lãnh lớn, tìm đủ mọi cách để rời khỏi Tiểu Trúc phong. Nhưng chắc bọn hắn đều phải cúi đầu, đi theo cọ chút công đức, phân chút nước canh, cũng không biết đến khi trở về, khi bọn hắn thấy được thu hoạch của Tiểu Trúc phong chúng ta thì có hối hận hay không ta?"

"Ha ha, chắc chắn, chắc chắn sẽ đỏ mắt tới cực điểm!"

Đủ loại thanh âm nghị luận trầm thấp vang lên, mặc dù đang ở trong Ma Tức hồ, nhưng bầu không khí giữa các đệ tử Tiểu Trúc phong lại đang vô cùng sáng tỏ.

Chỉ là không có người nào chút ý rằng, lúc này đã có mấy đạo thân ảnh nhàn nhạt vô thanh vô tức xâm nhập vào mảnh đầm lầy này.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 222: Kẻ Trộm Dược (1)



Đám đệ tử Tiểu Trúc phong thoạt nhìn có vẻ tản mát, tự động hạ trại theo ý mình. Nhưng trên thực tế, cách sắp xếp của bọn hắn ẩn hàm trận vị, nghiêm ngặt tuân thủ những gì Phương Nguyên đã an bài, gần như lấp kín những phương vị mà ma vật có khả năng âm thầm lẻn vào!

Không thể bảo là không cẩn thận, c*̃ng không thể bảo là không nghiêm cẩn!

Thế nhưng mấy thân ảnh nhàn nhạt kia lại vô thanh vô tức lẻn vào giống như là quỷ mị vậy. Khí cơ trên người bọn họ hoàn toàn tương tự như những đệ tử tiên môn ở xung quanh, căn bản là không làm cho bất kỳ người nào hoài nghi. Sau đó, khi bọn hắn tiến lại gần đầm lầy, trong số mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong đứng mũi chịu sào, ngăn trở đường đi của bọn hắn, có một người đúng lúc ngẩng đầu lên!

Advertisement

Vị đệ tử Tiểu Trúc phong này nhìn thấy mấy thân ảnh kia, nhưng lại không làm ầm lên, trái lại còn thấp giọng, chỉ tay về một phương hướng.

Mấy đạo thân ảnh kia lập tức đi theo sau lưng hắn, lặng lẽ lần theo phương hướng kia, âm thầm tiến vào trong vùng đầm lầy.

Dọc theo con đường này, nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có đệ tử Tiểu Trúc phong sắp xếp theo những trận vị vô hình, mấy người bọn họ rõ ràng c*̃ng có hơi kinh hãi, trong đó có một người nhịn không được, bèn truyền âm nhập mật cho mấy người xung quanh, nói: "Đáng chết, bọn đệ tử Tiểu Trúc phong này sao lại có bản lãnh lớn như vậy. Bọn hắn đã làm đến mức này, thế mà lại chỉ có mấy người thụ thương, phải biết rằng, ngay cả Thần Tiêu phong chúng ta cũng gãy mất hai, ba người..."

Advertisement

Người đó còn nói tiếp: "Xem ra tên họ Phương kia quả nhiên có mấy phần bản lĩnh. Vân trưởng lão khâm điểm hắn là đại đệ tử chân truyền, quả nhiên là có nguyên nhân. Hắn mang theo một đám người mới mà có thể xông xáo đến mức này, nếu người này trưởng thành, sợ là sẽ không thua gì đại sư huynh..."

"Xuỵt... Im lặng!"

Người đi trước nhất nhịn không được, bèn quay người lại, khẽ quát lên: "Đừng có tôn lên uy phong của người khác rồi ma diệt chí khí của phe mình. Có thể là đám đệ tử Tiểu Trúc phong tương đối may mắn, một mực không đụng phải ma vật lợi hại mà thôi. Tại thời điểm Vân trưởng lão và mấy đại tiên môn khác thương thảo, có lẽ đã nhớ tới việc thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong yếu kém nên đã sắp xếp cho bọn hắn một khu vực tương đối sạch sẽ, để cho bọn hắn nhẹ nhàng vượt qua thí luyện..."

Nghe hắn nói thế, mấy người khác đều âm thầm gật đầu.

Thật ra bọn họ đều cảm thấy rằng thuyết pháp này mới là hợp lý. Bằng không mà nói, bọn hắn rất khó có thể tưởng tượng được, chỉ bằng vào chút tu vi cỏn con của đệ tử Tiểu Trúc phong, làm sao có thể xông xáo trong Ma Tức hồ trùng điệp ma vật đến bây giờ, mà lại còn binh cường mã tráng đến vậy...

Có điều, sau khi nhìn thấy thi thể của con Ma Hùng giống như một tòa núi nhỏ kia, ý nghĩ này đã lập tức dao động.

"Một con ma vật như thế này, dù là Thần Tiêu phong chúng ta muốn thu thập thì cũng phải tốn một phen khí lực a..."

Bọn hắn rất muốn kéo tên đệ tử Tiểu Trúc phong kia lại để cẩn thận hỏi thăm một phen, nhưng bọn hắn cũng biết rằng lúc này không thích hợp để nói nhiều. Cho nên bọn hắn cưỡng ép kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, lặng lẽ vòng qua xác con gấu rồi tiến thẳng về phía sườn núi.

Một người trong số đó còn âm thầm lấy ra một khối ngọc giản, so sánh một phen, sau đó thấp giọng phân phó mấy người khác: "Gốc bảo dược kia nằm ở trên sườn núi, đây là thứ đại sư huynh tận lực lưu ở nơi này vào mười năm trước, bây giờ chắc hẳn đã có dược tính cực giai..."

"Lần này chúng ta tiến vào Ma Tức hồ thí luyện, đại sư huynh có ban mấy thứ cho ta, gốc bảo dược này chính là một trong số đó. Năm đó hắn lưu lại gốc bảo dược này, chính là vì chờ nó trưởng thành, trưởng thành đến mức đủ để đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ. Bây giờ hắn đã ban cho ta cơ hội này, cũng là hi vọng duy nhất để ta Trúc Cơ thành công..."

"Lúc đầu chuyện này vốn phi thường thuận lý thành chương, chỉ tiếc rằng lần này lại có thêm Tiểu Trúc phong tham dự vào, lại còn chiếm lĩnh lấy khu vực này. Chúng ta và Tiểu Trúc phong kết minh không thành, Vân lão đầu lại quyết tâm không cho chúng ta tham dự vào sự tình của Tiểu Trúc phong, nên để đoạt lấy gốc bảo dược kia, chúng ta chỉ có thể làm theo hạ sách này. Lát nữa khi lấy dược xong thì lập tức rời đi, sau đó ta tất nhiên sẽ có thâm tạ!"

Chúng đệ tử đều gật đầu, sau đó chậm rãi trèo lên núi.

Bọn hắn giống như thi triển một loại thuật pháp ẩn hình biệt tích nào đó, khiến cho bản thân giống như một cái bóng nhàn nhạt, rất khó bị người khác nhìn thấy.

Sau khi bọn hắn trèo lên sườn núi thì nhãn tình lập tức sáng lên. Bọn hắn đã nhìn thấy gốc Già Lam Thảo sinh trưởng trên dốc núi kia. Đây cũng chính là mục đích của bọn hắn, chỉ là đúng vào lúc này, bọn họ lại không khỏi nín thở một nhịp.

Bọn hắn đã phát hiện ra mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong ngồi xếp bằng ở ngay bên cạnh Già Lam Thảo.

Người ngồi đối diện với bọn hắn chính là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, bên cạnh nàng còn có một đại hán vóc người khôi ngô đang ngồi ngủ gật ở nơi đó. Ngoài ra còn có mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đang lẳng lặng ngồi.

"Bọn hắn c*̃ng đang đợi đến khi trăng tròn để hái đi Già Lam Thảo, cũng may là chúng ta nhận được tin tức, kịp thời chạy tới, nếu không đã tiện nghi cho đám người Tiểu Trúc phong ngu xuẩn này rồi. Có điều đám người này lại có thể hàng phục Ma Hùng nhẹ nhàng như vậy, đây cũng là chuyện mà chúng ta không ngờ tới. Chắc hẳn tiện nhân họ Lăng này đã giúp đỡ bọn hắn không ít. Hừ, đúng là con đàn bà đê tiện, đại sư huynh muốn kết thành đạo lữ với nàng, nàng ta không chịu đáp ứng, lại chạy tới Tiểu Trúc phong giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm kia. Chờ đến khi về tới sơn môn, ta nhất định sẽ bẩm báo cho đại sư huynh, để cho hắn tự mình quyết định!"

"Bây giờ không cần cân nhắc việc này, bây giờ cứ chế trụ bọn hắn, sau đó hái bảo dược rồi lập tức rời đi..."

Mấy người âm thầm làm ra quyết định, ngay lập tức tản ra tứ phía, lặng lẽ tiến về phía sườn núi.

Khi còn cách đám người quả ớt nhỏ gần ba trượng, có ba người trong số bọn hắn lấy ra một cái bình sứ màu đen.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 223: Kẻ Trộm Dược (2)



Sau khi mở nắp ra, bên trong liền lượn lờ dâng lên một luồng sương mù nhàn nhạt. Dưới sự thôi động bằng pháp lực của bọn hắn, luồng sương mù này lẫn vào trong đám khói đen có ở khắp mọi nơi trong Ma Tức Hồ, sau đó lướt thẳng về phía sườn núi. Có hai người khác nhẹ nhàng bắt pháp quyết, tay phải chậm rãi đẩy về phía trước. Bọn họ đang đồng thời thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, khí cơ vô thanh vô tức lập tức quanh quẩn khắp cả dốc núi!

Loại sương mù kia phối hợp với Tiểu Thanh Mộng Thuật mang lại hiệu quả vô cùng kỳ diệu. Lại cộng thêm việc tu vi của hai người thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật này rõ ràng cao hơn những đệ tử tiên môn trên dốc núi một mảng lớn, điều này khiến cho bọn hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lập tức nặng nề ngủ thiếp đi. Duy chỉ có quả ớt nhỏ đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, liền mở to hai mắt nhìn về phía trước, sau đó khuôn mặt nàng lập tức đầy vẻ chấn kinh...

Có điều mấy người này vốn tận lực nhằm vào nàng, cho nên nàng cũng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất…

Vào lúc này, nàng rõ ràng nhìn thấy mấy thân ảnh kia, thế nhưng lại không phát ra được một câu nào...

Không những thế, mí mắt nàng c*̃ng theo đó mà dần sụp xuống. Mặc dù nàng một lòng muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng c*̃ng không nhịn được mà ngủ thật say...

Advertisement

"Nhanh chóng hái thuốc!"

Một người trong đó dùng phương pháp truyền âm nhập mật để ra lệnh cho mấy người khác. Sau đó đám người này lập tức nhảy lên dốc núi, trong đó có một người xông tới chỗ Già Lam Thảo, mấy người khác thì phân bố ở tứ phía, cảnh giác quan sát xung quanh, thần niệm đều kéo căng đến mức cực hạn...

Lúc này hết thảy mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của bọn hắn, mặc dù hung hiểm nhưng không có bất kỳ chỗ sơ suất nào...

Thế nhưng bọn hắn lại không ngờ được rằng, trong đám đệ tử trông coi Già Lam Thảo lại có một tên dị loại.

Advertisement

Quan Ngạo cũng trúng mê vụ, cũng chịu ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật. Có điều mặc dù hắn ngốc, nhưng lại là một kẻ có tình tình ương ngạnh, khi đã nhận định một chuyện gì thì dù có chín con trâu c*̃ng không kéo lại được. Tính tình như vậy, vốn cũng là một loại sức mạnh ý chí, khiến cho hắn có khả năng đề kháng cực mạnh với các loại pháp thuật ảnh hưởng đến thần chí. Lúc này hắn thế mà không thiếp đi giống như những người khác, mà lại giống như quả ớt nhỏ, mặc dù đã tỉnh dậy, nhưng lại lâm vào trong trạng thái bị Tiểu Thanh Mộng Thuật áp chế, không có cách nào động đậy, giống như lâm vào trong ác mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nào đó đi đến lấy đi Già Lam Thảo...

Trong mắt hắn, đây là thứ Phương Nguyên bảo hắn trông coi, vậy thì nhất định không thể bị người khác lấy đi, vì thế đôi mắt hắn lập tức hiện đầy tơ máu, liều mạng giãy giụa...

Không có cách nào hình dung được lượng năng lượng mà Quan Ngạo có thể giải phóng khi hắn toàn lực phản kháng một việc nào đó...

"Các... Các ngươi là ai?"

Giữa vùng đầm lầy yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Hoa..."

Mấy đạo bóng đen trên dốc núi lập tức kinh hãi, hai tên đệ tử đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật đều lạnh toát cả người. Bọn hắn đều không thể tưởng tượng được, tên ngốc bự con kia rốt cuộc làm thế nào mà có thể tránh thoát được khỏi sự ảnh hưởng của Tiểu Thanh Mộng Thuật mà bọn hắn thi triển...

"Sưu!"

Tên đệ tử đang chạy thẳng tới chỗ Già Lam Thảo không chút nghĩ ngợi, lập tức b ắn ra một đạo phi kiếm.

Một tiếng "Phốc" vang lên, phi kiếm trực tiếp xuyên qua ngực của Quan Ngạo, sau đó lượn quanh một vòng rồi bay về tay hắn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, bọn hắn cũng không dám để cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong phát giác, đến lúc đó thì sẽ càng phiền phức hơn.

Bởi vậy hắn gần như theo bản năng liền hạ sát thủ!

Sau khi tế ra một kiếm này, hắn mới ý thức được rằng mình ra tay hơi nặng. Có điều hắn cũng không kịp nói thêm điều gì, chỉ thấy lòng bàn tay hắn đột nhiên dâng lên một luồng sáng màu xanh nhàn nhạt, sau đó luồng sáng đó bay thẳng về phía Già Lam Thảo. Lúc này hắn đã không còn để ý tới phương pháp hái thuốc gì đó mà chỉ muốn nhanh nhanh nhổ Già Lam Thảo lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. Về phần dược tính xói mòn hay không xói mòn thì ai mà thèm để ý?

"Xoẹt" một tiếng, một khối bùn đất lớn bị hắn đào lên theo, sau đó hắn cầm lấy dược thảo, muốn rời đi.

"Đừng... Đừng hòng đi..."

Nhưng bọn hắn lại không ngờ được, trong phút chốc khi bọn họ đang chuẩn bị rút đi tập thể, Quan Ngạo lại bất ngờ rống to một tiếng.

Quan Ngạo bị một kiếm xuyên ngực, lúc này miệng đầy máu tươi, thế nhưng hắn vẫn còn chưa chết.

Bỗng nhiên bị một tiếng hổ gầm đánh tới, người cầm Già Lam Thảo vô cùng kinh hãi, giống như không ngờ rằng lại có một kẻ quái vật như thế. Hắn theo bản năng lắc mình tránh đi, nhưng Quan Ngạo lại trực tiếp bỏ rơi hắn, cứ thế nhào tới một người đang thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Hắn ôm lấy người kia rồi lăn lăn lộn lộn, một đường lăn thẳng xuống sườn núi.

Dị biến này lập tức khiến cho đám người kinh hãi, đồng thời thi triển pháp thuật đánh qua!

Rầm rầm rầm...

Mấy đạo pháp thuật đánh lên trên lưng Quan Ngạo, chấn cho Quan Ngạo hộc ra một ngụm máu lớn, thế nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy tên đệ tử kia.

"Tên đần này... Muốn chết!"

Tên đệ tử cầm Già Lam Thảo vừa hận vừa giận, lập tức "Bá" một tiếng tế khởi phi kiếm, muốn chém thẳng vào đầu của Quan Ngạo.

"Các ngươi... Thế mà làm ra chuyện như vậy ư?"

Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, quả ớt nhỏ đột nhiên nghiêm nghị quát lên một tiếng, Hỏa Mãng Tiên trong lòng bàn tay ầm ầm quét ra.

Hai vị đệ tử thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật vốn đã kinh hãi vì nhìn thấy Quan Ngạo bị phi kiếm xuyên ngực, sau đó một người trong đó lại bị Quan Ngạo ôm lấy lăn xuống dốc núi, một người còn lại không thể áp chế quả ớt nhỏ được nữa!

Nàng ta vừa chấn kinh vừa phẫn nộ, trực tiếp tế khởi Hỏa Mãng Tiên quét ra.

"Tiện nhân, ngươi muốn chết..."

Mấy đạo thân ảnh trên dốc núi này kinh hãi, lập tức cúi người tránh khỏi Hỏa Mãng Tiên. Trong đó có một người giận mắng một tiếng, muốn xông tới chỗ quả ớt nhỏ, nhưng có một người khác kéo hắn lại, trầm giọng quát: "Đi mau..."

Mấy đạo thân ảnh kia không dám trì hoãn thêm, gấp gáp thoát đi khỏi vùng đầm lầy này!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 224: Thực Sự Tức Giận (1)



"Không tốt, có địch tập kích..."

Lúc này, mấy bóng người kia cũng đã đi xuống sườn núi, gấp gáp lướt ra phía ngoài.

Quả ớt nhỏ hận tới cắn răng, trong tay cầm theo Hỏa Mãng Tiên Tử muốn đuổi lên ngăn cản. Nhưng dù gì nàng cũng đã trúng độc, lại bị Tiểu Thanh Mộng Thuật áp chế hồi lâu, một thân bản lĩnh không cách nào phát huy ra được. Tu vi của mấy người kia lại không thấp hơn nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn xuống sườn núi. Nhưng đúng vào lúc này, bốn phương tám hướng có thanh ảnh lay động, chúng đệ tử đều rống to chạy vội tới.

Trên sườn núi náo ra động tĩnh lớn như vậy, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều bị kinh động.

"Mau mau rời đi, nếu không phiền phức lớn..."

Advertisement

Mấy bóng đen này quát khẽ, hóa thành vô số hắc mang phóng ra ngoài, vẻ mặt đều hơi căng thẳng.

Đương nhiên bọn hắn biết, nếu bị đệ tử Tiểu Trúc phong phát hiện sẽ dẫn tới phiền phức lớn dường nào, chuyện phía sau sẽ rất khó xử lý sạch sẽ. Chẳng qua cũng may trên mặt bọn hắn đều có bịt khăn đen, tu vi cũng cao hơn nhiều so với đám đệ tử Tiểu Trúc phong, muốn chạy trốn ra vấn đề không lớn!

Mà chỉ cần bọn hắn chạy thoát, như vậy hết thảy phiền phức đều không thể dính tới trên người bọn hắn.

Advertisement

"Người phương nào to gan như vậy, lại dám xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong ta?"

"Bày Bát Quỷ Kỳ Môn Trận, nghênh địch..."

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới là, tuy tu vi đệ tử Tiểu Trúc phong không cao, nhưng phản ứng lại cực nhanh, nhất là ban nãy lúc bọn hắn nghỉ ngơi, thoạt nhìn lộn xộn, nhưng đều trú đóng dựa theo trận pháp. Lúc này mỗi người đều bị đánh thức, mắt thấy có người xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, mỗi người lập tức tế ra pháp bảo phù triện lao đến, tuy tốc độ không nhanh bằng mấy bóng đen này, nhưng chỉ trong giây lát đã che kín các lối ra!

Đối với mấy bóng đen này, cho dù lúc đầu vốn phân tán rời rạc, nhưng dựa vào tốc độ của bọn hắn, dường như chỉ cần thoáng chốc là có thể chạy trốn ra khỏi đầm lầy. Bỗng nhiên xuất hiện mấy trăm bóng người, bất kể trốn đi đâu cũng có người ngăn cản!

Chỉ sơ ý một chút, bọn hắn đã bị Bát Quỷ Kỳ Môn Trận vây trong vùng đầm lầy.

Phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi chung quanh đều là bóng dáng đệ tử Tiểu Trúc phong, cho dù bọn hắn muốn chạy cũng không biết nên chạy hướng nào!

"Không tốt, bị vây rồi..."

"Không nghĩ tới tu vi của bọn hắn không cao, nhưng lại có thể luyện trận pháp tới độ thuần thục như vậy..."

Mấy bóng đen cũng đều kinh hãi, trong lúc bất đắc dĩ, xu thế bỏ chạy hơi trì hoãn, gấp gáp tìm đối sách.

"Lưu sư huynh, đường đã bị chắn, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Một bóng đen trong đó trong lúc khẩn trương, thậm chí còn vô thức hướng về phía một người kêu lên.

"Ngu xuẩn, đừng kêu tên ta..."

Rõ ràng bóng đen kia chính là đầu lĩnh đám người vừa xông vào đầm lầy. Nghe thấy vậy, hắn giận dữ, xoay người nhìn chúng đệ tử Tiểu Trúc phong môn đang tức giận chung quanh, biết rõ bất kể thế nào cũng không thể trực tiếp chạy đi, trong bụng quyết tuyệt, bất chấp tất cả mà lớn tiếng quát lên: "Nếu như bị những tên này lưu lại, chúng ta còn tu cái gì? Xuống nặng tay đi, trực tiếp xông ra ngoài!"

Nói xong, bản thân hắn dẫn đầu bóp pháp ấn, hỏa quang phóng thẳng lên trời, đánh bay mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong trước người ra!

Oanh!

Ở trước người hắn, chừng bốn năm vị đệ tử Tiểu Trúc phong đồng thời thi triển pháp thuật công tới, phong hỏa hỗ trợ, uy thế đáng sợ. Mà bóng đen lúc này chỉ thi triển một pháp thuật đơn giản nhất, lại hiển lộ ra thực lực kinh người dị thường, một luồng kình phong cuồng quét ra, thế tiến mạnh mẽ khó có thể hình dung, cuồng phong lại mơ hồ có xu thế hóa thành hình rồng, gào thét xông lên phía trước...

Vài tiếng "phốc" "phốc" trầm đục, đám đệ tử Tiểu Trúc phong ngăn trước người hắn hệt như gió cuốn mây tan bị quét bay lên, trên người đột ngột xuất hiện vài vết máu thật sâu, đồng thời kêu thảm ngã nhào ra phía ngoài!

"Ha ha, chỉ bằng chút tu vi này của các ngươi cũng dám ngăn ta?"

Mà bóng đen đầu lĩnh lại cười lạnh, một bước tiến lên trước, tiện tay đánh ra, lại vỗ hai đệ tử Tiểu Trúc phong vừa đến gần tới miệng phun máu tươi, sau đó trực tiếp quăng hai người bọn họ về phía trước, đụng ngã bốn năm đệ tử. Đối phó với đám đệ tử Tiểu Trúc phong mới vừa xuất hiện này, biểu hiện của hắn thật sự là dễ như trở bàn tay, phảng phất như nam tử thành niên cường tráng tiện tay bắt nạt tiểu hài tử vậy!

"Vậy cũng không nên khách khí nữa!"

Mấy bóng đen khác cũng kịp phản ứng lại, nguyên một đám cắn răng, liều mạng đánh về phía trước.

Thình thịch!

Một đệ tử Tiểu Trúc phong tế phi kiếm đánh tới, trực tiếp bị một bóng đen trong đó lắc mình tránh khỏi, đánh một chưởng nặng nề lên giữa bụng, miệng phun tiên huyết, ngay cả phi kiếm cũng không thể điều khiển được nữa, ngã rơi trên mặt đất, nhất thời ô quang lóe lên.

Ba vị đệ tử Tiểu Trúc phong đồng thời đánh ra phù triện, nhưng còn không đợi uy lực của phù triện được hiển hóa ra, đã có một bóng đen vọt về phía bọn hắn. Ngay trước khi uy lực của phù triện được hiển hóa ra, song chưởng đã xuất hiện, phù triện vừa nãy mới có thần uy hiển hóa trực tiếp bị bọn hắn đánh vào trong đám người đệ tử Tiểu Trúc phong. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, lập tức có bốn vị đệ tử Tiểu Trúc phong bị nổ bay.

"Nếu không muốn chịu chết, mau mau tránh đường..."

Trong lúc nhất thời, rung động ầm ầm, trước người mấy bóng đen thỉnh thoảng có đệ tử Tiểu Trúc phong bị đánh bay, rơi về phía xa, bị thương không nhẹ. Mà Bát Quái Kỳ Môn Trận được tạo ra trong lúc gấp rút kia vốn luôn vây khốn bọn hắn vào giữa, vậy mà tại thời điểm này khốn trụ cũng trở nên vô dụng, bọn hắn cứng rắn dựa vào thực lực mạnh mẽ kéo ra một con đường từ trong đại trận này!

"Không tốt, bọn hắn... Tu vi của bọn hắn thật mạnh..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 225: Thực Sự Tức Giận (2)



Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong nhất thời cũng có chút bối rối, dường như không nghĩ tới thực lực của đối thủ lại cường đại như vậy.

Từ uy lực của những người này đến xem, có thể thấy tu vi của đối phương tuyệt đối còn cao hơn bọn hắn rất nhiều tiểu cảnh giới!

Mà Bát Quỷ Kỳ Môn Trận lấy tiêu hao làm chủ, cũng không có xu thế phòng ngự. Nói cách khác, lúc này bọn hắn phải dựa vào bản lĩnh của mình chặn lại mấy bóng đen kia. Nhưng tu vi của song phương có chênh lệch quá lớn, bọn hắn nhân số tuy nhiều, nhưng ở trước mặt mấy bóng đen này lại như giấy dán. Lại thêm mấy bóng đen này xuống nặng tay, đả thương hết đám người này tới đám người khác, mắt thấy sắp trốn thoát thành công...

"Các ngươi... Thật lớn gan..."

Nhưng bất kể thế nào, Bát Quái Quỷ Môn Trận này vẫn có thể lưu mấy bóng đen kia lại một lát.

Cũng chỉ trong chốc lát như vậy, đã đủ thay đổi thế cục nào đó.

Advertisement

Ngay lúc mắt thấy mấy bóng đen này muốn cứng rắn giết ra ngoài, sau lưng bọn hắn đã truyền đến một giọng nói.

Theo đó, một đạo tuyết quang bay vút ra từ thạch bích nằm sâu trong đầm lầy, tuyết quang như thiểm điện, chỉ chớp mắt đã áp sát!

"Không tốt..."

Bóng đen dẫn đầu kia khó khăn lắm mới đột xuất vòng vây, ngư dược giang hải, chợt cảm thấy phía sau có một luồng sát khí lạnh thấu xương khó có thể hình dung. Hắn lập tức kinh hãi, vội vàng xoay người lại, đối mặt với một đạo kiếm quang đột nhiên kia, hắn không chút nghĩ ngợi, nháy mắt tế khởi bốn năm đạo phù triện trân quý chí cực. Trong một mảnh "ầm ầm", đạo đạo phù lực giao thoa, cứng rắn chặn lại đạo kiếm quang kia!

Advertisement

"Tranh!"

Nhưng đạo tuyết quang này tới quá nhanh, phía trên ẩn chứa lực lượng quá mạnh, tuy bị mấy tấm phù triện triệt tiêu hơn phân nửa lực lượng nhưng vẫn có thể phóng sát qua người hắn, cắm lên một gốc cự mộc sau lưng. Kiếm quang cắm thẳng tới, chuôi kiếm còn đang lay động không ngớt.

"Bất luận các ngươi là ai, nếu dám tự tiện xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong, làm tổn thương đồng môn ta, hôm nay các ngươi đừng mơ có thể yên lành rời khỏi!"

Theo sau đạo kiếm quang này, một giọng nói ẩn chứa phẫn nộ vang lên, Phương Nguyên mặc thanh bào xuất hiện ở cách đó không xa.

Lúc này, một thân bào phục của hắn lắc lư theo gió, bay phấp phới, trên mặt không có chút biểu tình, nhưng hàn ý trên người lại khiến người ta phát lạnh. Hắn xoay người nhìn thoáng qua Quan Ngạo lúc này đang nằm trên sườn núi không rõ sống chết, sau đó lại liếc nhìn nguyên một đám đệ tử Tiểu Trúc phong bị mấy bóng đen đánh thành tứ phân ngũ tán, té trên mặt đất r3n rỉ không ngớt, cũng không biết thương thế ra sao, đáy mắt dần dần tăng lên sát ý...

"Các ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai?"

Ở bên cạnh Phương Nguyên là đệ tử Tiểu Trúc phong tổ chữ Giáp, ban nãy bọn hắn vẫn luôn thủ hộ cho Phương Nguyên, lại không nghĩ tới Phương Nguyên phát giác được dị động bên ngoài, trực tiếp phá cửa xông ra, trong lòng không khỏi có chút bận tâm, chăm chú bảo vệ chung quanh...

Lúc này thấy đám đồng môn Tiểu Trúc phong rối như tơ vò, bọn hắn cũng không nhịn được quát chói tai, hận không thể xông thẳng lên trước.

"Các ngươi đi cứu người, ta tới!"

Phương Nguyên nhỏ giọng phân phó, trong giọng nói không có một chút giao động, tĩnh lặng như nước giếng.

"Phương Nguyên sư huynh, thương thế của ngươi..."

Đám người Tiểu Kiều sư muội vội vàng hỏi.

"Thương thế của ta không sao!"

Phương Nguyên chỉ lắc đầu, không nói thêm gì, khuôn mặt bình tĩnh đi thẳng về phía trước.

"Lưu... sư huynh, hắn đến, làm sao bây giờ?"

Mấy bóng đen kia thấy Phương Nguyên càng lúc càng gần, cũng đều kinh hãi, vội vàng hỏi.

Hiển nhiên vừa nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện, bọn hắn đều có chút kinh hãi, càng hơi kinh ngạc...

Bởi vì thoạt nhìn, dường như Phương Nguyên có chút khác biệt so với tin tức bọn hắn lấy được!

"Để ta đối phó với hắn, các ngươi tiếp tục mở đường..."

Tên cầm đầu đám người vừa sợ vừa giận, dường như hắn không nghĩ tới một kiếm ban nãy của Phương Nguyên lại cường đại như thế. Thế nhưng bất kể thế nào hắn cũng không dám khinh thường Phương Nguyên mảy may. Ban nãy đối mặt chúng đệ tử, bọn hắn có thể liều mạng bất chấp tiến về phía trước đột phá vòng vây. Nhưng tại thời điểm này, bất kể thế nào hắn cũng không dám đưa lưng về phía Phương Nguyên. Lúc này, hắn không thể làm gì khác hơn là hét lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, chiến ý dâng trào!

Chỉ khi đánh bại Phương Nguyên, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong ở đây mới không thể ngăn cản bọn hắn rời đi.

"Coi như ngươi đi ra thì thế nào? Không có tác dụng..."

Trong lòng thầm nói, hai tay mở ra, tay trái niết phong quyết, tay phải niết hỏa ấn, trong lúc nhất thời phong hỏa đều hiện, uy thế kinh người.

Cho dù là hỏa pháp hay là phong thuật đều hiển lộ tạo nghệ kinh người.

"Lục Dương Phong Hỏa sao? Quả nhiên là đệ tử Thanh Dương tông..."

Mà Phương Nguyên đang tiến về phía trước, vừa thấy pháp thuật bóng đen kia nắm giữ, trong lòng cũng lập tức xác định được điều gì.

Nhưng phát hiện này lại khiến trái tim hắn càng thêm tức giận hơn!

Trước khi vào Ma Tức hồ, hắn đau khổ thôi diễn, làm đủ tất cả chuẩn bị, chu đáo cầu toàn, chính là vì có thể dẫn theo đám đệ tử Tiểu Trúc phong thuận lợi thông qua thí luyện. Vì thế, khi hắn phải đối mặt với một số hung hiểm không thể xác định, thậm chí hắn còn tình nguyện để bản thân mình đơn độc đối mặt!

Mà kết quả cũng khiến người ta rất hài lòng, cho đến tận bây giờ, đám đệ tử Tiểu Trúc phong một người cũng chưa chết, ít có người bị thương!

20231209092904-tamlinh247.jpg

 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 226: Quả Nhiên Là Ngươi (1)



"Phương Nguyên sư huynh..."

"Phương Nguyên sư huynh ra tay, những người này chắc chắn phải chết..."

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh mới vừa bị thực lực cường đại của mấy bóng đen kia ép tới không ngẩng đầu lên được, tâm thần cũng đã buồn nản tới cực điểm, nét mặt hiện ra hoảng sợ khó liệu, giống như lạc hồn. Nhưng lúc này thấy Phương Nguyên ra tay, bọn hắn lập tức hưng phấn lên, thậm chí có người còn cao giọng kêu to, phảng phất như đã thấy được hắn một kiếm định càn khôn!

Mà trong tiếng la này, Phương Nguyên càng đi càng nhanh, tay áo trực tiếp khuấy động, nghênh hướng đầu lĩnh hắc y.

"Cùng lắm chỉ là một người mới, lông còn chưa mọc đủ, kiêu ngạo cái gì?"

Thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong vui mừng nhảy nhót khi Phương Nguyên hiện thân, cứ như đại cục đã định, trong lòng thủ lĩnh hắc y nổi lên một loại căm hận khó tả. Hắn vô cùng không thích vẻ mặt của đám đệ tử Tiểu Trúc phong này, càng không thích một thân túc sát chi khí (bầu không khí cỏ cây tàn lụi của mùa thu) của Phương Nguyên, nhất là vừa rồi cánh tay còn trúng một kiếm càng khiến trong lòng hắn tuôn trào lửa giận. Hắn dùng hết tất cả pháp thuật, thi triển ra một đạo pháp thuật mạnh mẽ vô biên, mang theo lực lượng vô tận tàn sát bừa bãi, đánh thẳng hướng Phương Nguyên!

Nhìn hai tay trống không của Phương Nguyên, ánh mắt hắn đã lãnh khốc lên!

Advertisement

Mà lúc này gương mặt Phương Nguyên lại không chút biểu cảm, dường như tâm thần đã định, vẻ mặt cũng như bị trói định, không phẫn nộ, không mắng chửi. Hắn không nói một lời, ống tay áo tung bay, cả người như một cái bóng xanh phóng thẳng về phía trước...

Nhưng chính là động tác đơn giản như vậy lại khiến trái tim đầu lĩnh hắc y hơi trầm xuống.

"Làm điệu bộ như vậy có thể hù được người khác, há lại có thể hù được ta?"

Lúc này trong lòng hắn đã tồn tâm khiêu chiến, ra tay tuy cuồng mãnh, nhưng trong lòng lại tính toán rõ ràng tất cả.

Advertisement

"Ngược lại ta cũng muốn nhìn một chút, xem ngươi có bản lĩnh lớn như vậy thật không?"

Nghĩ như vậy, tốc độ của hắn lại tăng lên, pháp thuật uy lực thần kì đầy khắp bầu trời, gần như bao trùm cả phương viên mười trượng vào trong.

Lúc này hắn tận lực phủ kín đường đi chung quanh, chỉ vì muốn ngăn cản Phương Nguyên lại lấy được kiếm!

Hắn đã được chứng kiến kiếm pháp của Phương Nguyên, biết tạo nghệ kiếm đạo của Phương Nguyên không phải phàm tục, bởi vậy hắn mới muốn ngăn ở phía xa, buộc Phương Nguyên đấu pháp!

Hắn muốn chứng minh tu vi pháp thuật của bản thân mình không thấp hơn Phương Nguyên!

"Oanh" "Oanh" "Oanh"!

Mắt thấy bóng đen kia vọt tới trước người mình, uy thế của thuật pháp phô thiên cái địa, Phương Nguyên lại không có bất kỳ suy nghĩ muốn kết pháp!

Hắn cứ tay không như thế, vươn thẳng ra đón chào.

"Ngươi bất cẩn như thế, muốn chết!"

Bóng đen kia thấy vậy ngược lại vui vẻ, uy lực của thuật pháp lại tăng lên, đón đầu đè ép xuống Phương Nguyên.

Hắn chưa bao giờ khinh thường Phương Nguyên, nhưng dưới cái nhìn của hắn, Phương Nguyên trong tay không có kiếm, lại chưa kết pháp quyết, tuyệt không phải đối thủ của mình!

Trận đấu pháp này bản thân mình thắng chắc!

"Trở về!"

Nhưng hắn không nghĩ tới là, ngay lúc Phương Nguyên khó khăn xông tới gần trước người hắn, Phương Nguyên bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, ống tay áo phất một cái, trên tay áo thanh bào đã rót đầy Huyền Hoàng khí, khiến hai ống tay áo như hai đám mây xanh. Ống tay áo chỉ rung động trên không trung một hồi, phong hỏa phô thiên cái địa mà đến bị một phất này hóa thành gió nhạt mây xanh, phảng phất như tiêu thất trong hư không...

"Cái này... Làm sao có thể?"

Đầu lĩnh hắc y kinh hãi, trong lúc cấp thiết, thân hình lưu chuyển, lại lui thân về, lại bóp pháp ấn.

Hắn biến chiêu cũng không chậm, phản ứng không thể nói là không nhạy bén, ứng đối cũng không thể nói là không chính xác.

Thế nhưng Phương Nguyên lại không chút để ý tới động tác của hắn, trực tiếp vươn tay phải lên giữa không trung, năm ngón tay giang rộng ra. Thanh kiếm vốn đang cắm trên cự mộc, đột nhiên trên thân kiếm lóe lên một pháp ấn yêu dị, lại có thể như có linh tính mà tự động bay trở về. Tốc độ bay cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay vào trong tay Phương Nguyên. Mà sau đó, Phương Nguyên xoay người, thuận thế chém một kiếm xuống!

"Xuy..."

Kiếm quang dày đặc trực tiếp chém xuống trước mặt hắn!

Cái gì mà gió với lửa, cái gì mà pháp thuật, toàn bộ đều không có tác dụng, một kiếm này đã muốn cắt rơi đầu mình.

"Ngươi dám..."

Bóng đen kinh hãi, trái tim lạnh lẽo.

Thẳng đến lúc này hắn mới dự liệu được, Phương Nguyên thật sự động sát cơ...

Đây nào phải đấu pháp gì, đây căn bản là liều mạng!

Mấu chốt hơn là một kiếm này tới quá đột ngột, hắn vốn không biết Phương Nguyên đã làm được bằng cách nào. Bởi vì thanh kiếm trong tay hắn rõ ràng chỉ là trường kiếm bình thường, cũng không phải phi kiếm đã từng được tế luyện, sao Phương Nguyên có thể dễ dàng sai khiến, triệu hoán từ xa?

Đương nhiên, hết thảy tất cả hắn đều không kịp đòi một câu trả lời.

Quan trọng nhất là một kiếm kia đã tới trước mặt hắn, vào lúc tính mệnh gặp nguy hiểm, hắn cũng không quản được gì nữa.

"Cửu Long Giản, đi ra!"

Đón lấy kiếm quang, hắn liều mạng kêu lớn một tiếng, hoặc có lẽ là quá muốn mạng!

Theo một tiếng hét lớn của hắn, trong túi bên thắt lưng hắn có một đạo kim ảnh đột nhiên vọt ra, chỉ trong chốc lát đã tản mát ra kim quang chói mắt. Giữa kim quang thậm chí còn có thể thấy được chín long ảnh bay lượn, từng tầng từng tầng, cuồn cuộn ép tới kiếm quang gần trước mắt...

"Tranh..."

Từng tiếng long ngâm, Phương Nguyên và bóng đen kia đi lướt qua.

Hắn tay cầm trường kiếm, thanh bào bay phấp phới, lúc xoay người qua đã sát khí đầy mặt.

"Hoàng Kim Cửu Long Giản, Lưu Mặc Chân, quả nhiên là ngươi..."

Hắn gần như gằn ra từng chữ từng chữ này, trong hai mắt ẩn ẩn có huyết ý lưu động.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 227: Quả Nhiên Là Ngươi (2)



"Trời ạ, Hoàng Kim Cửu Long Giản, đó là pháp bảo Thần Tiêu phong Lưu Mặc Chân sư huynh huyết luyện..."

"Bọn hắn... Quả nhiên là đệ tử Thần Tiêu phong..."

Cho dù chúng đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh đã đoán được gì đó từ lâu, nhưng khi thấy pháp bảo này, bọn hắn vẫn kinh ngạc, huyên náo một mảnh.

"Xong, Lưu Mặc Chân sư huynh bị ép lộ ra Cửu Long Giản, thân phận này..."

Mà mấy bóng đen khác thấy cảnh ấy, trong lòng lại trầm xuống, trái tim tuyệt vọng.

Advertisement

"Quả nhiên là đệ tử Thần Tiêu phong..."

"Vì sao lại là các ngươi... Vì sao các ngươi có thể làm ra chuyện như vậy..."

"Tất cả mọi người đều là đồng môn, vì sao các ngươi muốn xuống tay nặng như vậy?"

Trong lúc nhất thời, đầm lầy đã rối loạn lên, tất cả mọi người đều ngừng tay. Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mỗi người một vẻ mặt khác nhau, có người không muốn tin tưởng một màn trước mắt, có người chỉ nhỏ giọng than tiếc, cũng có người mặt đầy lửa giận, có người lớn tiếng chất vấn...

Advertisement

Mà mấy bóng đen kia đều yên lặng xuống, chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng.

Lúc này, bọn hắn cũng không định giải thích cái gì. Trong giới tu hành, có đôi khi pháp bảo vốn là chiêu bài của một người, là thứ không thể làm giả được. Hoàng Kim Cửu Long Giản vốn là pháp bảo đặc chế, cũng là vật huyết luyện của Thần Tiêu phong chân truyền Lưu Mặc Chân, dù đặt ở Thanh Dương tông cũng chỉ có một món như vậy. Người khác không thể có loại pháp bảo này, càng không thể lấy pháp bảo của Lưu Mặc Chân ra dùng!

Lúc đầu khi bọn hắn tới đây cũng đã ước định, sẽ cố hết sức không sử dụng pháp thuật Thanh Dương tông, pháp bảo của bản thân lại càng không thể tùy tiện thể hiện. Nhưng hiện tại, chẳng ai ngờ tới kiếm thế của Phương Nguyên lại cường đại như vậy, chỉ một kiếm đã khiến Lưu Mặc Chân lộ ra bản mệnh pháp bảo!

Trong tin tức bọn hắn lấy được trước đó, không phải đã nói Phương Nguyên này ác đấu với Ma Hùng, đã bị thương rồi sao?

Vì sao hắn lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?

Hiện tại Hoàng Kim Cửu Long Giản đã ra, Thần Tiêu phong muốn hoàn toàn tẩy sạch cũng không dễ dàng...

"Phương Nguyên sư huynh, Lăng sư tỷ chỉ trúng độc, không có gì đáng ngại, thế nhưng thương thế của Quan Ngạo sư huynh..."

Lúc này Tiểu Kiều sư muội gấp gáp lướt tới, thấy được Hoàng Kim Cửu Long Giản bên người bóng đen kia, nàng cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó vẻ mặt nàng lại trở nên càng bi ai hơn. Nàng run giọng bẩm báo vài câu với Phương Nguyên, sau đó quay đầu oán hận nhìn mấy bóng đen kia!

Nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt Phương Nguyên cũng dần dần lạnh xuống, tất cả biểu tình trên mặt đều biến mất!

"Còn có Chu sư đệ, Hồng sư huynh..."

Trong số đệ tử Tiểu Trúc phong bên cạnh cũng có người run giọng mở miệng: "Trong số mười mấy người mới vừa rồi bị bọn hắn đả thương, thương thế của Chu sư đệ và Hồng sư huynh là nặng nhất. Ban nãy hai người vì ngăn bọn hắn mà xông tới phía trước quá gần, toàn thân Chu sư đệ đều bị cháy rụi, tạng phủ cũng đã bị đốt ra mấy cái động lớn. Mà Hồng sư huynh hắn... Hắn trực tiếp bị phong nhận chém... chém... chết rồi..."

Đệ tử Tiểu Trúc phong nghe được mấy câu nói đó xong, đáy lòng run rẩy một trận.

Ngay cả yêu ma cũng không để khiến bọn hắn tử thương một người, hiện tại lại bị đồng môn Thanh Dương tông đánh chết hai?

Nghe được đệ tử Tiểu Trúc phong bẩm báo, tại thời điểm này, ngay cả mấy bóng đen kia cũng có chút khiếp sợ, mỗi người đều cúi đầu không nói, ánh mắt có chút ảm đạm. Cho dù là đám bọn hắn hiển nhiên cũng không ngờ tới lại có tai nạn chết người. Ban nãy bọn hắn đã đánh giá thấp tính bền của đám đệ tử Tiểu Trúc phong, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng chạy trốn, lại không nghĩ tới đệ tử Tiểu Trúc phong phòng ngự sâm nghiêm. Vì rời khỏi, bọn hắn bất đắc dĩ phải ra đòn mạnh, tình thế khi đó đã không phải bọn hắn có thể khống chế. Ban nãy, trong lúc điện quang hỏa thạch như vậy, ai còn nhớ rõ mình đã làm gì?

Dưới tình huống đó, coi như có xuống tay không phân nặng nhẹ, bọn hắn nhất thời cũng không thể để ý.

Cho tới hiện tại, bọn hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Phải làm sao bây giờ?

Ban nãy bọn hắn chỉ cần rời đi là được, hiện tại phải kết thúc như thế nào đây?

"Chuyện đã lớn tới mức này, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng vang lên, lại là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba. Nàng cắn răng đi ra từ chỗ sâu trong đầm lầy, một tia máu tươi đỏ thẫm thuận theo khóe miệng chảy xuống, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: "Ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới các ngươi lại dám làm ra chuyện như thế, hiện tại hậu quả xấu đã thành, còn không mau lộ ra hình dáng, tại chỗ nhận tội, còn muốn làm tới mức không thể vãn hồi sao?"

"Lăng... Lăng sư tỷ..."

Những người kia đều lộ vẻ do dự. Bọn hắn có người vừa bị tin tức có người chết kia kinh trụ, có người lại có mấy phần kính nể quả ớt nhỏ, cũng có người nhìn chúng đệ tử Tiểu Trúc phong phòng ngự sâm nghiêm chung quanh, chưa chắc còn hy vọng chạy thoát, đều cảm thấy đáy lòng trầm trọng. Sau khi nghe xong lời của quả ớt nhỏ, bọn hắn còn có chút khiếp đảm, thậm chí trực tiếp than thở một tiếng, chậm rãi đưa tay kéo khăn đen bịt trên mặt xuống.

"Lộ mặt rồi thì mọi thứ cũng đều lộ ra, đều xong..."

Nhưng rất nhanh đã có người đứng bên cạnh hắn đưa tay kéo hắn lại, quát lên.

"Thế nhưng... Thế nhưng chúng ta phải làm thế nào đây?"

Mấy bóng đen này rõ ràng đều có chút kinh hoảng.

"Còn có thể thế nào, làm cũng đã làm rồi, vậy nên làm đến cùng..."

Nhưng đúng vào lúc này, hiện trường bỗng vang lên một tiếng quát lạnh ầm ầm.

Chúng bóng đen kinh hãi, đồng thời quay đầu nhìn về nơi giọng nói phát ra.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 228: Giết Thì Sao (1)



Hoàng Kim Cửu Long Giản lơ lửng bên người, Lưu Mặc Chân chỉ lộ ra hai con mắt, lúc này trong mắt tràn đầy phẫn hận và cuồng bạo.

Hắn lau máu trên cánh tay, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, dường như mãi đến lúc này hắn ta vẫn không muốn tiếp nhận sự thực vừa rồi chính mình bị một kiếm của Phương Nguyên chiến bại, không thể không dựa vào Cửu Long Giản bảo toàn tánh mạng. Khuất nhục và không cam lòng vô tận hợp thành cuồng nộ và căm hận khó có thể hình dung bằng lời trong tim hắn. Lúc này dường như hắn đã mất đi lý trí, lành lạnh quát lên: "Không cần phải lo được lo mất, lao ra ngoài, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau. Lẽ nào thiên kiêu Thần Tiêu phong chúng ta lại bị một đám tử Tiểu Trúc phong ngu xuẩn cản đường hay sao?"

"Xông ra sao?"

Ánh mắt mấy bóng đen kia cũng lạnh dần.

"Lời Lưu sư huynh nói cũng không sai, chuyện cho tới bây giờ, chỉ còn nước liều lĩnh xông ra ngoài trở về bẩm báo cho Nghiêm Cơ sư huynh trước, chắc chắn hắn có cách. Cho dù hắn không có, chúng ta cũng có thể đi cầu đại sư huynh, chắc chắn lão nhân gia hắn sẽ có cách bảo vệ chúng ta. Huống chi lúc này bọn hắn cũng chỉ mới đoán được thân phận của chúng ta, chúng ta còn chưa lộ mặt, đợi sau này tranh cãi chúng ta cũng chưa chắc đã thua..."

Vừa nghĩ tới đây, tinh thần của bọn hắn đã lạnh xuống, trên người pháp lực âm thầm ngưng tụ.

Advertisement

Mà cảm ứng được sóng pháp lực trên người bọn hắn, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mơ hồ có chút hỗn loạn lên...

Đây cũng không phải là vì sợ hãi, mà là vì phẫn nộ...

Chúng ta bị các ngươi đả thương nhiều người như vậy, vậy mà các ngươi lại có thể không tự bù đắp, còn muốn cứng rắn xông ra ngoài?

Đám người này còn có chút tình đồng môn nào không?

Advertisement

"Các ngươi... Lại có thể chết cũng không hối cải, nhất định muốn cá chết lưới rách sao?"

Lúc này quả ớt nhỏ còn chưa tiêu độc, hành động cũng có chút bất tiện, thế nhưng cặp mắt lập tức đỏ lên.

"Còn không mau tháo khăn trên mặt các ngươi xuống..."

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều xông lên, sôi nổi hét lớn.

"Không cần, nếu bọn hắn che mặt vậy cứ để bọn hắn tiếp tục che đi..."

Phương Nguyên chỉ hờ hững nói một câu nói, trên mặt vẫn không lộ vẻ gì. Ngược lại, khi nhìn đám đệ tử Thần Tiêu phong chó cùng rứt giậu, lại muốn liều lĩnh chạy đi, đáy mắt hắn như lướt qua vẻ hài lòng...

Cùng lúc đó, Ma Ấn Kiếm trong tay hắn cũng như cảm ứng được cái gì, yêu ấn quỷ dị phát sáng lên.

"Phương Nguyên, ngươi mới tu luyện vài năm cũng dám bừa bãi như thế?"

Lúc này thật ra Phương Nguyên cũng chưa nói cái gì, cũng không biểu lộ ra suy nghĩ chân chính. Nhưng vào lúc này, thủ lĩnh bóng đen tay cầm Hoàng Kim Cửu Long Giản lại như đã bị hắn chọc giận, đột nhiên trầm giọng quát to, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên đã lộ ra vài phần điên cuồng: "Cho dù giết đệ tử Tiểu Trúc phong thì đã sao, chẳng qua chỉ là một đám đá lót đường, vào Ma Tức hồ cũng chỉ là tìm chết. Kể cả khi các ngươi đã đi tới đây, vận mệnh cũng chỉ tới ngần ấy, ta giết thì giết, lẽ nào ngươi còn cho rằng ngươi có thể lưu lại ta?"

"Ha ha, ta lại cảm thấy may mắn, lão thiên cho ta cơ hội này, để ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt với ngươi..."

Trong tiếng quát chói tai, Hoàng Kim Cửu Long Giản lơ lửng bên cạnh hắn lóe lên quang mang rừng rực, khiến người chói mắt.

Ầm ầm!

Ngay lúc uy thế tích súc tới cực hạn, nó đột nhiên bộc phát, chín long ảnh bay thẳng ra, tàn nhẫn nhằm phía Phương Nguyên!

"Lưu sư huynh tế khởi Hoàng Kim Cửu Long Giản, chúng ta cũng thừa cơ hội này xông ra ngoài..."

Ngay lúc kim quang sáng lên, những bóng đen khác đồng thời quát khẽ, điên cuồng phóng ra ngoài!

"Chúng ta không muốn khiến các ngươi bị thương, tốt nhất các ngươi nên tránh ra..."

Đủ loại pháp thuật kinh người thậm chí là pháp bảo đều được tế ra, ầm ầm nghiền ép về phía trước!

Không thể nghi ngờ, bọn hắn đã hạ quyết tâm tất phải lao ra.

Nếu chúng đệ tử Tiểu Trúc phong còn tiến lên ngăn chặn, bọn hắn nhất định sẽ ra tay toàn lực không chút lưu tình!

"Các ngươi... Các ngươi... Thân là đồng môn, các ngươi lại có thể ra tay nặng tới mức ấy?"

Đệ tử Tiểu Trúc phong cũng lập tức kinh hãi, nhất thời vừa sợ vừa giận. Dù sao bọn hắn cũng đang phải đối mặt với đệ tử tiên môn cấp bậc luyện khí hàng đầu, chênh lệch thực lực giữa song phương quá lớn, nếu thật sự động thủ, sao bọn hắn có thể là đối thủ của đám người kia?

"Đến lúc này còn nói cái gì mà đồng môn hay không đồng môn, nếu dám chặn đường, giế t chết bất luận tội..."

Mà mấy bóng đen kia thì nhất thời khí thế hùng hồn, tàn nhẫn xông về phía trước.

"Các ngươi đều tránh ra, ta tới là được rồi!"

Mà thấy mấy bóng đen này nguyên một đám như muốn liều mạng, hung tính cực thịnh, Phương Nguyên cũng trầm trọng mở miệng.

Những đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy lời Phương Nguyên nói, gần như vô thức đồng thời lui về phía sau.

Mà mấy bóng đen kia lại cảm thấy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, bèn vội vàng muốn chạy trốn.

"Làm như vậy là được rồi..."

Giọng nói của Phương Nguyên rất nhỏ. Hắn nhìn Lưu Mặc Chân tế lên Hoàng Kim Cửu Long Giản xông về phía mình, lại nhìn đám hắc y vừa mừng vừa sợ liều mạng trốn ra phía ngoài, trong lòng than nhẹ. Sau đó hắn cầm ngược Ma Ấn Kiếm, đột nhiên xông ra ngoài...

Chỉ một chốc, đáy mắt hắn lướt qua một vòng sát khí nồng đậm!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 229: Giết Thì Sao (2)



Tất cả những gì hắn vừa nghe được, vừa thấy được, đều như một ngọn núi lửa đọng lại trong lòng hắn. Bình sinh hắn chưa từng cảm thụ được lửa giận bực này. Hắn cũng biết lửa giận ngùn ngụt như vậy là không đúng, sẽ ảnh hưởng tới lý trí của bản thân, thế nhưng đến lúc này, nhìn đám đệ tử Thần Tiêu phong còn muốn xông ra phía ngoài, thậm chí không tiếc lần nữa hạ sát thủ, hắn chợt cảm thấy bản thân mình không cần phải đè nén cơn giận nữa...

"Ta đã đáp ứng với những người này, sẽ đưa bọn hắn nguyên vẹn ra ngoài..."

Giọng Phương Nguyên nặng nề vang lên, cả người đột nhiên đạp ra một bước, kiếm quang trong lòng bàn tay hóa thành một dải lụa, mà yêu ấn trên thân kiếm trở nên rõ rệt dị thường. Người vọt tới trước mặt chính là thủ lĩnh hắc y tế khởi Hoàng Kim Cửu Long Giản, mỗi một đầu cửu long ảnh đều bao hàm sát khí bén nhọn, gần như vượt cả uy thế của chín đạo phi kiếm, mang theo xu thế cuồng bạo vây giết tới!

Mà Phương Nguyên đón lấy cửu long ảnh, không ngờ lại không tránh không né mà trực tiếp xông qua.

"Tử Khí Lưu Vân Quyết..."

Advertisement

Kiếm thế nơi tay phải của hắn không thay đổi, tay trái lại đột nhiên bóp một đạo pháp ấn.

Ầm ầm...

Lập tức có tử khí phô thiên cái địa biến ảo mà ra, chỉ nháy mắt đã bao phủ phương viên mười trượng chung quanh hắn. Tại thời điểm này, chín long ảnh màu vàng kim đều không thể đánh xuyên qua tử khí mà như đá chìm đáy biển, chậm chạp không thể tìm thấy bóng dáng của Phương Nguyên!

"XÍU...UU!..."

Advertisement

Mà trong tử khí, đột nhiên có một luồng kiếm quang bay thẳng ra.

"Ngươi... Ngươi ngươi..."

Vào lúc này, Lưu Mặc Chân kinh hoảng kêu to, gần như không thể tin được tình cảnh trước mắt.

Hắn có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ thông, vì sao đột nhiên Phương Nguyên có thể thi triển ra Tử Khí Lưu Vân Quyết?

Tuy ngoài miệng hắn bừa bãi, nhưng tuyệt không phải kẻ ngu ngốc, cũng chưa bao giờ dám có nửa điểm khinh thị Phương Nguyên. Lúc này hắn đang dốc hết toàn lực muốn đánh với Phương Nguyên một trận. Nhưng hắn vừa ra tay đã trực tiếp lâm vào kinh hoảng khó có thể diễn tả bằng lời...

Sao hắn sử dụng được Tử Khí Lưu Vân Quyết?

Tử Khí Lưu Vân Quyết là một trong tứ đại huyền công, có thần hiệu vô cùng trong việc khắc chế pháp bảo. Pháp quyết này tu luyện đến trình độ cao thường có thể vận chuyển một mảnh tử khí, tất cả pháp bảo của đối thủ tiến vào tử khí đều sẽ bị khốn trụ. Nhưng loại thần thông này khó tu luyện tới cỡ nào?

Sao Phương Nguyên có thể dễ dàng thi triển ra được?

"... Các ngươi là cái thá gì, cũng dám khiến cho ta thất tín?"

Mà cũng đúng lúc này, tiếng quát của Phương Nguyên vang lên, một đạo kiếm quang vọt tới trước người Lưu Mặc Chân, chỉ trong chốc lát đã chia làm ba, ba lại chia trăm, lại có thể hóa thành gần trăm đạo kiếm quang như điên cuồng mà phóng về phía đầu Lưu Mặc Chân, chém xuống.

"Hoàng Kim Cửu Long Giản, trở lại cho ta..."

Lúc này chín long ảnh của Lưu Mặc Chân đã bay ra ngoài, trên tay chỉ còn lại một Hoàng Kim Giản trơ trọi. Thần thông đã mất, chỉ có thể coi nó thành binh khí bình thường mà sử dụng. Tại thời khắc này, Lưu Mặc Chân không thể làm gì khác hơn là vội vàng quơ Hoàng Kim Giản lên, cật lực ngăn cản kiếm quang thần diệu vạn phần của Phương Nguyên, đồng thời vội vàng vận chuyển pháp lực muốn nhanh chóng thu hồi chín long ảnh kia, chỉ như vậy mới có thể ngăn địch...

Nhưng rất bất đắc dĩ là chín long ảnh kia đã bị Tử Khí Lưu Vân Quyết của Phương Nguyên khóa lại, vậy mà nhất thời không thể bay về được...

Hoặc có lẽ là chúng có thể trở về, nhưng tốc độ chậm một chút!

Cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Bá bá bá bá bá bá bá...

Khó có thể hình dung trong một chốc này, Phương Nguyên đã chém ra bao nhiêu kiếm. Trong ánh mắt hoảng sợ của Lưu Mặc Chân, vô số đạo kiếm quang đều chém lên Hoàng Kim Giản trong tay hắn, khiến hắn bị chấn động đến mức cổ tay tê dại. Dù hắn từ nhỏ đã tu tập võ pháp, một Hoàng Kim Giản thi triển kín không kẽ hở, vẫn bị kiếm quang rậm rạp chằng chịt của Phương Nguyên chém tới vướng trái vướng phải, sau cùng trực tiếp bị chém tới Hoàng Long Giản tuột tay bay ra ngoài.

Lúc này Lưu Mặc Chân đã tay trần, đối mặt với kiếm quang sáng như tuyết của Phương Nguyên...

"Ta chính là chân truyền, Phương Nguyên ngươi dám giết ta sao?"

Lưu Mặc Chân đã sợ mất mật, thúc thủ vô sách, đón lấy kiếm quang kia, hắn chỉ có thể liều mạng kêu lớn lên.

Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể mong đợi Phương Nguyên nể mặt thân phận của hắn mà có điểm kiêng kỵ, không dám một kiếm chém xuống!

Nhưng hắn không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe được tiếng kêu của hắn nhưng lại không hề thay đổi.

Một kiếm kia vốn không hề có chút do dự, thẳng tắp chém xuống...

"Xuy..."

Trước ngực Lưu Mặc Chân nổ lên một mảnh lớn sương máu, giọng nói cũng tức thì bị gián đoạn, cả người như diều đứt dây, trước người máu phun ra như thác nước. Hắn ta như chiếc túi rách bay ra ngoài, ngã trong vũng bùn rất xa, đập văng lên một mảnh huyết hoa lớn...

Lưu Mặc Chân rơi xuống đất, máu chảy cuồn cuộn, một chút động tĩnh cũng không có.

"Chân truyền tiên môn đương nhiên không thể tùy tiện chém giết..."

Thẳng đến lúc này Phương Nguyên mới cười lạnh mở miệng: "Cho nên ta mới nói ngươi cứ tiếp tục che mặt là tốt rồi..."

Vừa nói chuyện hắn vừa lắc lắc vết máu trên thân kiếm, xoay người đi về phía người kế tiếp, giọng nói lạnh lùng truyền trở về: "Ngươi che mặt xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong ta, đả thương người sau đó lại muốn điên cuồng chạy trối chết. Ta không biết ngươi là ai, lỡ tay giế t chết thì thế nào?"
 
Back
Top Bottom