Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 30: Muốn sống bình yên cũng khó (1)



Biên: nvm1997

Cho dù là chính Phương Nguyên c*̃ng không nghĩ tới phù chiếu đầu tiên mình lấy được thế mà không phải do bản lãnh mà do kỳ nghệ.

Lúc trước học được Trận Kỳ trong lúc hắn tầm 7-8 tuổi, thấy Chu tiên sinh đang ngồi suy nghĩ nước cờ nhất thời hiếu kỳ nên muốn học. Chu tiên sinh cũng vui vẻ dạy cho hắn, thỉnh thoảng còn lôi hắn vào đánh vài ván, trò chuyện trong lúc nhàn rỗi.

Nhưng có một điều mà Chu tiên sinh không thể nghĩ tới, Phương Nguyên rất có thiên phú ở phương diện Trận Kỳ, lúc đầu hắn còn phải nhường Phương Nguyên ba phần thì hai người mới có thể chơi ngang tay. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn cần phải dùng toàn lực để đối phó với đứa nhóc này, mà qua một năm hắn càng kinh ngạc phát hiện, chính mình thế mà đánh kiểu gì cũng không thắng được tên nhóc này, mỗi lần vắt hết óc, suy nghĩ vô số nước cờ tinh diệu lại đều bị tiểu tử này dễ dàng giết không chừa mảnh giáp, thế cờ thua vô cùng thê thảm!

Từ đó trở đi, hắn không nhắc lại chuyện đánh cờ một lần nào nữa...

Nhưng c*̃ng từ đó, mỗi ngày việc học của Phương Nguyên đột nhiên tăng lên nhiều gấp bội...

Nguyên văn của Chu tiên sinh là:

“Ngươi còn trẻ thì phải dành thời gian mà khổ học, dành thời gian cho kỳ đạo cái gì mà làm trễ nải việc học!”

Phương Nguyên vô cùng tin tưởng lời của Chu tiên sinh, kỳ thật hắn thấy kỳ nghệ của mình không cao minh lắm, có thể thắng được Chu tiên sinh chắc cũng do Chu tiên sinh quá yếu, vả lại một lòng của Phương Nguyên vẫn hướng về đại đạo, chơi thứ cờ này cũng xem như làm việc không đàng hoàng rồi...

Lần này, nếu không phải nhìn thái độ của quả ớt nhỏ kia thực sự quá đáng, hắn cũng chưa chắc sẽ tham gia ván cờ này.

Liên tục hạ thiếu nữ này ba ván, quả ớt nhỏ của Linh Dược Giám rốt cuộc không còn nhắc tới chuyện đánh cờ nữa, chỉ một mặt đằng đằng sát khí uy h**p người trong sân, không cho phép ai đem kết quả ván cờ hôm nay nói ra, quyết định quay đầu suy nghĩ nước cờ thật kỹ một chút, lại một lần nữa báo thù!

Mà Phương Nguyên c*̃ng lấy được phù chiếu của Linh Dược Giám cực kỳ thuận lợi, bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình.

100 gốc linh dược gồm Tử Hành Lam Hoa, Thất Tinh Quả, Tinh Hồn Thảo, yêu cầu ngày thứ nhất sấy khô bỏ đi bảy phần nước rồi nửa đêm đông lạnh, ngày thứ hai lại tiếp tục dùng Linh Hỏa Quyết sấy khô ba phần nước, ngày thứ ba bọc lại phơi một ngày, đợi đến khi khô hẳn là có thể đi giao được.

Nếu đủ tiêu chuẩn, hắn liền có thể đạt được một viên Luyện Khí Đan sau đó tiếp tục nhận thêm một đám dược liệu tiếp theo!

Phương Nguyên có chút trịnh trọng đối với việc chuẩn bị, ban đêm sau khi trở về liền bắt đầu nghiên cứu quá trình thực hiện, hắn đã học xong Linh Hỏa Quyết, việc hong khô linh dược cũng không quá khó.

Việc quan trọng là những linh dược này rất dễ hỏng, cũng không thể chăm sóc linh ta linh tinh, mỗi một trình tự đều phải thật cẩn thận nếu không thành phẩm cuối cùng có lẽ nhìn bề ngoài không có gì khác nhưng dược tính lại mất đi rất nhiều!

Cũng may những cái khác thì Phương Nguyên không có, nhưng lại có thừa kiên nhẫn và cẩn thận.

Hắn lấy trước ba cây linh dược thử tay một chút, làm theo trình tự, ngày thứ ba lật ra xem thử thì đã có hai gốc phù hợp tiêu chuẩn. Sau đó hắn tổng kết lại tại sao một gốc linh dược kia xuất hiện vấn đề, sau đó xác định được vấn đề. Trong lòng nắm chắc rồi, lúc này mới bắt đầu luyện chế số lượng lớn.

Sau đó lại tốn thêm ba ngày bận rộn, hoàn thành 100 gốc linh dược, sau khi đưa đến Linh Dược Giám lại có hơn 90 gốc đạt tiêu chuẩn, những gốc linh dược này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của Linh Dược Giám. Quả ớt nhỏ c*̃ng vui vẻ đem một viên Luyện Khí Đan đưa cho hắn, sau đó lại tìm một chỗ không người kéo Phương Nguyên làm hai ván cờ, cuối cùng thua tơi tả, đưa mắt nhìn Phương Nguyên tiêu sái rời đi.

Một viên Luyện Khí Đan tới tay, Phương Nguyên vô cùng hưng phấn, trong lòng bình tĩnh tính toán một phen. Theo tốc độ của mình, ba ngày là có thể nhận được một nhiệm vụ, vậy một tháng tính ra cũng được mười khỏa Luyện Khí Đan à nha, vừa đủ bù đắp được một khối linh thạch. Nói cách khác, chỉ cần mình làm việc thuận lợi thì dù mình chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, nhưng về mặt tài nguyên hoàn toàn không thua kém gì một tên đệ tử tiên môn!

Thế nhưng, nghĩ lại mỗi ngày mình còn phải đọc sách, tu hành, nhận nhiều nhiệm vụ quá cũng không được. Thế là hắn liền đặt ra cho mình một quy củ, năm ngày hắn sẽ nhận nhiệm vụ một lần, thời gian khác rảnh rỗi phải ngồi xuống thổ nạp, còn phải làm việc bên trong Tạp Vụ Giám.

Trong lòng hắn luôn biết rõ con đường mà mình phải đi, kiếm tài nguyên là phụ, nhiệm vụ thiết yếu vẫn là phải mau chóng tăng tu vi của mình lên!

Trong quá trình này, cũng xuất hiện một niềm vui ngoài ý muốn. Tu vi Phương Nguyên còn thấp, cho dù là một pháp thuật hạng bét như Linh Hỏa Quyết c*̃ng rất dễ dàng tiêu hao một thân pháp lực của hắn không còn một mống. Mỗi lần hắn làm xong nhiệm vụ đều cảm thấy thân thể vô cùng mỏi mệt nhưng sau khi ngồi xuống thổ tức hồi phục lại pháp lực, thế mà lờ mờ cảm thấy pháp lực tinh thuần lên không ít, tu vi c*̃ng hơi chút tăng lên. Việc này làm cho hắn có chút hưng phấn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 31: Muốn sống bình yên cũng khó (2)



Biên: nvm1997

Hắn thầm suy nghĩ: "Có lẽ pháp lực cùng khí lực bản chất đều giống nhau, cần thường xuyên sử dụng, mới có thể tăng lên càng nhanh!"

Hai tháng sau đó, mỗi ngày hắn đều sinh hoạt bình thường, không xảy ra chuyện gì. Nếu dựa theo cách nhìn của ngươi khác, cuộc sống của Phương Nguyên khô khan vô cùng, cả ngày đều chỉ đọc sách, xong lại tu hành, làm ít chuyện vặt, nhận nhiệm vụ của Linh Dược Giám. Nếu nói việc thú vị nhất của hắn chính là mỗi lần đi qua Linh Dược Giám kiểu gì cũng sẽ bị quả ớt nhỏ kia bắt đi không thả, không giáo huấn nàng một phen trên bàn cờ thì không thể đi...

Kỳ nghệ của quả ớt nhỏ thật sự tiến bộ có hạn, ngược lại trình độ của Phương Nguyên đột nhiên tăng mạnh, mỗi lần hắn nhắm mắt lại cũng có thể thắng nàng. Được cái tính tình của quả ớt nhỏ này vô cùng quật cường, rõ ràng mỗi lần đánh cờ đều bị Phương Nguyên giết tơi bời, hết lần này tới lần khác, mỗi lần thấy Phương Nguyên đều muốn tự mình chuốc lấy cực khổ. Về sau hắn đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, đi giao nhiệm vụ cũng phải len lén đi trốn tránh nàng!

Dù cuộc sống yên tĩnh có một ít nhàm chán, nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị của Phương Nguyên, chỉ mong có thể sống như vậy vĩnh viễn!

Bây giờ mỗi tháng hắn kiếm được sáu bảy khỏa Luyện Khí Đan vào túi, lại thêm hai viên đệ tử tạp dịch được nhận, so với một khối linh thạch của đệ tử tiên môn thì chênh lệch cũng không lớn. Có tài nguyên sung túc, vừa có Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn con đường tu hành, lại thêm bình thường hắn tu luyện vô cùng chăm chỉ, hơn hai tháng nay tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng dù vậy cũng khó khăn lắm mò tới bậc thềm của Luyện Khí tầng ba.

Theo quy củ của tiên môn, nếu đệ tử tạp dịch trước 18 tuổi có thể tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí tầng ba viên mãn thì có thể cá chép hóa rồng, chân chính trở thành đệ tử tiên môn. Bây giờ hắn chỉ mới có 16 tuổi, còn tới tận hai năm để tu hành, tuyệt đối là đủ.

Thậm chí không chừng có bất ngờ gì xảy ra, trong khi hắn 17 tuổi có thể hoàn thành mục tiêu này.

“Ngày mai quét dọn Đạo Đài, phải cẩn thận một chút, một ngọn cỏ cũng không thể để sót."

Cho đến một ngày, trong lúc chúng đệ tử tạp dịch đang quét dọn Đạo Đài, Tôn quản sự đã sớm đem đệ tử tạp dịch tập hợp cùng một chỗ, phân công xong công việc liền để mọi người đi làm việc. Phương Nguyên phụ trách việc cắt cỏ dại chung quanh, cũng khá là thong thả.

Thời gian hắn ở trong tiên môn cũng đã lâu, không còn tính là ma mới nữa lại thêm bọn đệ tử tạp dịch thấy hắn trung thực, việc ức h**p hắn cũng đã dần ít xuất hiện. Lại thêm bình thường hắn rất thân thiết cùng Tôn quản sự, khi giao việc thì Tôn quản sự cho hắn một chút công việc bình thường, có thể tha thì đều tha cho hắn, tận dụng khả năng để hắn có càng nhiều thời gian mà tu hành.

Do chuyện này nên Phương Nguyên rất cảm kích hắn, lúc làm việc, phàm là công việc được phân công thì đều làm cực kỳ nghiêm túc.

Ngược lại những người khác có nhiều tên gian xảo dùng mánh lới, khi Tôn quản sự nhìn thấy thỉnh thoảng lại không hài lòng la hét.

“Ha ha, Phương sư đệ, ngươi làm việc thật là nhanh nhẹn, có thể để sư huynh giúp một chút không?”

Đang bề bộn với công việc của mình, hắn nghe được một tiếng cười từ phía sau.

Phương Nguyên quay đầu lại liền thấy Tống Khôi mang theo hai tên đệ tử tạp dịch hay đi theo hắn bước đến.

Hắn cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, Tống Khôi là một phương bá chủ bên trong giới tạp dịch, bình thường hắn đều uy h**p người khác làm giúp việc của mình, cả ngày hắn suốt ngày đi dạo vòng quanh uống rượu, đánh bạc, sao hôm nay lại có lòng tốt chủ động giúp mình?

“Cũng không có nhiều việc lắm đâu, một mình sư đệ có thể làm được rồi!”

Trên mặt Phương Nguyên cười cười vô cùng khách khí, trước đây Tống Khôi còn giúp mình nói chuyện, nhân tình này hắn còn nhớ rõ.

“Hừ, tất nhiên là không có nhiều việc rồi, tên họ Tôn kia ở phe ngươi, bình thường công việc bẩn thỉu cực khổ đều đưa hết cho chúng ta!”

Một vị tạp dịch họ Triệu đứng bên cạnh Tống Khôi hừ lạnh một tiếng, vô cùng khó chịu mở miệng.

“Sao ngươi lại nói chuyện với Phương sư đệ như thế? Tất cả mọi người đều là đồng môn, làm việc nhiều hơn một tí thì sao?”

Tống Khôi mặt lạnh dạy dỗ tạp dịch kia một tiếng, bỗng xoay mặt qua nhìn Phương Nguyên cười nói: “Nhưng mà, Triệu sư đệ nói kỳ thật cũng không sai. Phương sư đệ ngươi trên phương diện tu hành cố gắng mười phần, lại phải tốn thời gian đi Linh Dược Giám lĩnh phù chiếu tự nhiên không có nhiều thời gian làm việc, nên công việc của ngươi chỉ có mấy ca ca chia sẻ cho ngươi thôi, không có cơ hội mà cám ơn chúng ta đâu...”

Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói:

“Tống sư huynh có gì thì nói thẳng đi?”

Tống Khôi nghe vậy, lập tức bề ngoài cười cười nhưng trong lòng thì bĩnh tình, nheo lại mắt nhỏ, nói: “Phương sư đệ thật là thông minh, ta không vòng vo nữa. Huynh đệ ta gần đây cần tiền hơi gấp, ngươi lại cho ta mượn ba khối linh thạch có được không?”

“Ba khối linh thạch?

Phương Nguyên nghe vậy lập tức ngưng tay lại, quay đầu nhìn hắn một cái.

Tống Khôi híp mắt lại, cười hì hì đưa tay đưa ra ngoài, quơ lên quơ xuống.

Nhìn qua mặt hắn, Phương Nguyên trầm mặt thật lâu, thầm nghĩ: "Trong sách nói tiểu nhân lòng tham không đáy, chính là như vậy sao?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 32: Người thật thà cũng phải nổi giận (1)



Biên: nvm1997

Nhìn qua khuôn mặt đáng ghét của Tống Khôi, trong lòng Phương Nguyên cảm thấy không ổn. Trực giác khiến hắn nghi ngờ rằng kiểu phách lối này không giống với bình thường. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cố nén sự không vui này trong lòng, hắn nhìn thẳng vào con mắt của Tống Khôi rồi nói:

“Tống sư huynh, trước kia ta đã cho ngươi mượn linh thạch một lần, ta cũng chưa từng đòi lại. Nhưng việc này sẽ không diễn ra lần thứ hai. Ta nghĩ ngươi hiểu rõ rằng mọi người ở trong tiên môn đều vất vả lắm mới tích lũy được một ít tài nguyên tu luyện, ta làm sao có nổi ba miếng linh thạch để cho ngươi mượn.”

“Bây giờ ngươi có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Đưa tạm một khối trước cũng được.”

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Nguyên, Tống Khôi chột dạ, cảm thấy Phương Nguyên đã nhìn ra điều gì. Hắn không biết trả lời thế nào, chỉ đành làm bộ cười cười, thế nhưng một tên tạp dịch ở bên cạnh hắn lại lên tiếng.

Nghe những lời này, sắc mặt của Phương Nguyên trầm xuống, trực tiếp lắc đầu, nói: “Không có!”

“Hôm qua người vừa mới đi làm ở Linh Dược Giám mà dám nói là không có tiền sao?”

Tống Khôi cười nói, con mắt nhỏ của hắn lóe lên thần sắc hung dữ.

“Ta cũng cần tu hành, từng đấy linh thạch ta dùng chưa đủ tất nhiên là không thể cho ngươi.” Phương Nguyên lãnh đạm nói.

“Ha ha ha ha, Phương sư đệ, người quả là vênh váo.”

Tống Khôi nghe thấy thế, nở nụ cười lạnh, đột nhiên bước về phía trước, hùng hổ nói: “Đồ khốn nạn, lúc trước là ai nói giúp ngươi để ngươi có thể đến Linh Dược Giám lĩnh nhiệm vụ hả? Bây giờ mới qua có vài ngày mà ngươi lại dám vênh váo với ta. Nếu ta không bảo kê cho thì ngươi làm sao có nhiều thời gian thoải mái như thế này được. Đừng nhiều lời nữa, mau lấy ra ba khối linh thạch làm tiền hiếu kính cho ta.”

Thấy khuôn mặt Tống Khôi đỏ bừng cả lên, trong lòng Phương Nguyên cực kỳ chán ghét. Trực giác của hắn mách bảo rằng sự tình hôm nay có điều khác thường. Hay là Tống Khôi vừa thua rất nhiều tiền? Phương Nguyên cũng lạnh lẽo nhìn Tống Khôi, thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, không có linh thạch cho ngươi!”

“Ngươi cảm thấy mình rất giỏi sao?”

Tống Khôi quát to rồi đưa mắt làm ám hiệu cho hai người bên cạnh. Sau đó hắn bước về phía trước, cánh tay to bè đánh về phía cổ của Phương Nguyên, trong miệng hét lớn: “Để ta đánh gãy chân ngươi xem ngươi còn dám vênh váo nữa không?”

Thấy ba người đột nhiên tấn công mình, Phương Nguyên kinh hãi.

Tống Khôi đã hơn hai mươi tuổi, tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng ba nên mạnh hơn Phương Nguyên nhiều. Lúc này hai tay của hắn đã tấn công về phía Phương Nguyên, bên cạnh lại có thêm hai người cản đường. Nếu là hai tháng trước, chắc chắn Phương Nguyên sẽ bị bọn hắn khống chế, nhưng bây giờ tu vi của Phương Nguyên đã tiến bộ rất nhiều, hắn liền phản ứng rất nhanh, dồn lực đạp vào thân cây đại thụ một cái rồi mượn lực nhảy vọt qua đỉnh đầu của ba người họ.

“Hô!” Ba người kia vồ hụt, lập tức quay đầu lại, Tống Khôi quát: “Mau bắt hắn lại!”

Phương Nguyên lập tức lùi lại, hét lớn:

“Đây là địa bàn của tiên môn, các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì ư? Muốn dạy dỗ ngươi!”

Trong mắt của ba người Tống Khôi ngập tràn sự hung ác, cùng nhau xông tới. Mà Phương Nguyên thấy tình thế không ổn liên cắm đầu chạy, ba người Tống Khôi vừa đuổi theo vừa hô hoán.

Nhưng do Phương Nguyên tu hành chăm chỉ nên pháp lực thâm hậu, tốc độ lại cực nhanh, còn ba người kia đều là những kẻ lười biếng, dù tu vi Tống Khôi cao hơn Phương Nguyên một chút nhưng bình thường ham mê cờ bạc rượu chè, khiến cho thân thể suy nhược, vì thế mà khó đuổi kịp Phương Nguyên trong chốc lát.

“Các người muốn làm gì hả?”

Đuổi được một lúc, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, đó là tiếng của Tôn quản sự.

“Tôn sư huynh, bọn hắn tìm đệ để vay tiền, không vay được còn định đánh đệ.” Phương Nguyên đi tới bên cạnh Tôn quản sự, vội nói. Ánh mắt của hắn rất dè chừng nhìn ba người đang đuổi theo.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Ba người kia vừa đuổi đến, thở hồng hộc, lập tức kêu lên: “Làm sao mà chúng ta lại tìm tên nghèo kiết xác như ngươi để vay tiền? Chẳng qua chúng ta nghe nói hắn thường xuyên đến Linh Dược Giám để lĩnh nhiệm vụ kiếm lời. Còn chúng ta lại phải làm việc thay hắn, nên lúc này mới muốn dạy dỗ hắn!”

Lúc này, đám tập dịch ở xung quanh nghe thấy động tĩnh liên tục tập lại, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Quả thật nếu như Tống Khôi nói thì phải dạy dỗ Phương Nguyên.”

“Tôn sư huynh đừng cản ngăn cản, hãy cứ để bọn hắn diễn luyện võ nghệ để chúng ta học tập.”

“Ta cũng không ưa tên tiểu tử này. Mỗi ngày hắn đều ôm quyển sách giả làm đệ tử tiên môn, thật đáng ghét!”

Thế là rất nhiều thanh âm vang lên, nhiều người thường ngày không thích Phương Nguyên cũng lên tiếng.

“Hừ, hôm nay coi như ngươi may mắn. Chúng ta đi!”

Tống Khôi thấy Tôn quản sự xuất hiện liên xoay người rời đi, tác phong không giống bình thường.

“Tại sao ngươi lại đắc tội bọn hắn?”

Tôn quản sự đuổi mấy tên tạp dịch đang hóng chuyện đi, sau đó hỏi Phương Nguyên với giọng kinh ngạc.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 33: Người thật thà cũng phải nổi giận (2)



Biên: nvm1997

Phương Nguyên cau mày: “Đệ cũng không biết. Hình như bọn hắn cố ý gây sự với đệ.”

“Ngươi nên tránh xung đột với bọn hắn mà nên tập trung tu hành mới là đúng đắn. Đừng dây dưa nhiều với bọn hắn.” Tôn quản sự cũng nhíu mày, giận dữ nói: “Tên Tống Khôi này bình thường không chịu làm việc, ta cũng đã bỏ qua. Nhưng bây giờ lại dám đánh người công khai thì thật là quá đáng lắm.”

Mặc dù Phương Nguyên cũng khó chịu vì bị gây sự nhưng quả thật Tôn quản sự nói đúng. Hắn cũng không định dây dưa thêm về vấn đề này.

Đối với hắn mà nói, tập trung tu luyện để sớm ngày gia nhập tiên môn mới là điều đúng đắn.

Cùng ngày hôm đó, theo như sự phân công của Tôn quản sự, hắn liền dọn sạch cỏ dại ở Đạo Đài. Sau đó hắn không đi ăn cơm ở Linh Thiện đường mà về chỗ ở, định đợi người khác ăn xong rồi mới đến ăn cơm, tránh đụng phải những tên kia.

Nhưng mà khi hắn về tới chỗ ở của mình, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì ngẩn người.

Lúc trước khi đi, hẳn đã khóa cửa rất cẩn thận. Thế mà bây giờ cửa thì đang mở, khóa cửa thì rơi xuống đất.

Phòng của hắn vốn được quét dọn sạch sẽ, bây giờ cũng trở nên bừa bộn.

Hai mắt Phương Nguyên đỏ ngầu, vội mở chiếc rương giấu ở dưới giường của mình, quả nhiên tất cả Linh Khí Đan đều đã bị lấy mất.

“Tống Khôi!”

Phương Nguyên rít lên cái tên này qua kẽ răng.

Hắn không cần nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn là do tên kia làm.

Hôm nay tất cả những tên tạp dịch đều đi quét Đạo đài rồi đi ăn tối đến nửa đêm mới trở về, không có khả năng làm chuyện như thế này. Chỉ duy nhất có Tống Khôi vốn bình thường không làm việc, mà hôm nay hắn lại gây sự với mình, sau đó thì không thấy bóng dáng của hắn đâu. Lúc đầu mình còn tưởng là hắn không định gây sự nữa, không ngờ hắn lại đến nhà mình trộm đồ.

Tất cả những gì hắn lấy đều là tài nguyên tu hành quan trọng của Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên bừng bừng lửa giận, quay người xông ra cửa.

“Ha ha ha, không biết tên kia trở về nhà sẽ cảm thấy như thế nào.”

Hôm nay coi như là chúng ta phát tài, đêm nay phải xuống núi vui chơi hết nấc.

Lúc này ba tên Tống Khôi đang ở Linh Thiện đường, chúi đầu vào một chỗ xì xào bàn tán, thỉnh thoảng đắc ý cười to..

Tống Khôi ngồi xổm trên ghế, nhấp một ngụm rượu, lắc đầu tiếc nuối:

“Nếu tên này thức thời thì chúng ta cũng không phải vất vả. Thực ra ta khá là thích hắn, hắn là người thành thật, chẳng qua hơi bướng bỉnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Các đệ tử tạp dịch ở xung quanh không nghe rõ bọn hắn nói chuyện, nhưng dựa tình cảnh này thì cũng đoán được là có người đã gặp vận xui.

“Tống Khôi!”

Vào lúc này, ở bên ngoài Linh Thiện đường vang lên một tiếng quát, cánh cửa bị một người đạp tung ra.

Phương Nguyên xuất hiện ở cửa ra vào. Gương mặt đỏ bừng, cả người phừng phừng lửa giận, ánh mắt quét qua đám người trong phòng rồi tập trung trên người Tống Khôi. Hắn quát lên: “Có phải ngươi vừa mới đến phòng của ta trộm đồ.”

“Ha ha ha ha!”

Hai tiếng tạp dịch bên cạnh Tống Khôi nghe thấy thế liền cười.

Tống Khôi thì lạnh mặt, lười biếng nói: “Đừng đổ oan cho ta, ta xưa nay không trộm đồ!”

Nói xong, hắn liền tung một viên Luyện Khí Đan từ trên tay lên trên không rồi bắt lấy, thái độ rất khiêu khích.

“Ta giết ngươi!”

Phương Nguyên tức giận quát to rồi lao thẳng đến chỗ Tống Khôi.

Tống Khôi thấy thế, không những không sợ mà còn mừng, hắn đứng lên chuẩn bị giao chiến.

Hai tên tùy tùng kia cũng đứng lên, một tên cầm bầu rượu, một tên cầm lấy cái ghế, nhìn chăm chăm vào Phương Nguyên.

Mấy tên tạp dịch ở xung quanh thì giật mình, nhao nhao tránh ra xa, ánh mắt đều tràn ngập kinh ngạc.

Bọn chúng không biết đám Tống Khôi làm ra sự việc gì mà khiến cho tên mọt sách vốn rất hiền lành lại trở nên hung ác như thế.

Nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên tay không tấc sắt, tức giận chuẩn bị đánh nhau với ba tên Tống Khôi thì mọi người đều âm thầm lắc đầu.

Bọn hắn nghĩ rằng: “Vị Phương sư đệ này quả thật là ấm đầu, tay không tấc sắt, tu vi thì yếu đuối, sao có thể là đối thủ của ba tên kia.”

Chắc chắn hắn sẽ phải hối hận!

Nhưng ngoài dự liệu là Phương Nguyên chạy được mấy bước thì dừng lại, hình như nghĩ ra điều gì, vội chạy tới chỗ bếp của Linh Thiện đường. Mấy tên kia đang kinh ngạc khi thấy Phương Nguyên lại vọt ra, trong tay cầm thêm hai thanh dao phay.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 34: Hắc thủ đằng sau tấm màn (1)



Biên: nvm1997

“Ta giết ngươi!”

Phương Nguyên cầm hai thanh dao phay trong tay, khí thế càng tăng lên, đột nhiên hét lớn một tiếng, bộ dáng như một hung thần lao về phía Tống Khôi. Trong đầu hắn lúc này đầy lửa giận, một thân tu vi thúc giục theo bản năng, tốc độ thình lình tăng lên cực nhanh, một tiếng hét còn chưa kịp dừng, cả người đã vọt tới trước mặt Tống Khôi, giơ dao phay lên chặt xuống về phía Tống Khôi!

“Bà mẹ nó, trong tay hắn có dao!”

Sắc mặt đám người Tống Khôi cũng đột nhiên biến sắc, nếu Phương Nguyên tay không tấc sắt đương nhiên bọn hắn không sợ, thậm chí còn cố ý chọc giận hắn, thừa dịp này giáo huấn hắn một phen. Thật không nghĩ đến trong tay Phương Nguyên thế mà có thêm hai con dao phay, trong lòng nhất thời lấy làm kinh hãi!

“Đừng hoảng hốt, giáo huấn hắn!”

Nhưng dù sao Tống Khôi cũng có tu vi Luyện Khí tầng ba, dần lấy lại bình tĩnh, rất nhanh liền phản ứng lại. Lúc này Phương Nguyên đã vọt tới rất gần, hắn vội vàng đưa hai tay đẩy một dòng pháp lực xanh mờ mờ hướng về phía trước, vô hình trung tạo thành một bức tường bằng pháp lực, một dao của Phương Nguyên bổ xuống liền bị bức tường này ngăn cản lại.

“Nhanh, nhanh lên!”

Hai tên tùy tùng bên cạnh thấy thế, bèn chia ra một trái một phải, cầm băng ghế đánh về phía Phương Nguyên.

“Ta chỉ muốn tu hành thật tốt, tại sao các ngươi lại chọc ta?” Nội tâm Phương Nguyên vô cùng phẫn nộ, bộc phát ra hỏa khí khó mà hình dung được.

Hắn biết hai bên có người đánh tới, nhưng vẫn vờ như không thấy, ánh mắt hắn lúc này đỏ như máu, chỉ chăm chú nhìn vào Tống Khôi!

Đao thứ nhất chém hụt dính vào trên bàn, hắn không chút nghĩ ngợi liền chém tiếp đao thứ hai.

Trong lòng Tống Khôi cũng không sợ hãi, thậm chí ánh mắt còn lộ ra nét tàn bạo!

Đến cùng cũng chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, đao cầm trong tay cũng vô dụng, hôm nay nhất định phải tự tay dạy cho hắn một bài học!

Nhưng hắn không nghĩ tới đao thứ hai của Phương Nguyên chặt xuống lại khác hẳn.

Lúc này một đao của Phương Nguyên chém xuống, trong lòng đã thầm niệm Linh Hỏa Quyết, bỗng nhiên ở giữa dao phay xuất hiện mấy ánh lửa lập lòe... Tu vi của hắn tuy không bằng Tống Khôi, c*̃ng không có cách nào phá được pháp lực của Tống Khôi.

Nhưng vào lúc này, một đao toàn lực của hắn gia trì thêm pháp lực của Linh Hỏa Quyết, tình hình đã không giống như lúc trước nữa rồi. Ánh lửa quỷ dị trong nháy mắt tiến vào bên trong pháp lực của Tống Khôi, Tống Khôi đứng trước mặt hắn đang cười lạnh bỗng nhiên kinh hãi, hai tay giống như bị lửa đốt, vội vàng rút trở về.

Mà việc này cũng là kết quả của Phương Nguyên chăm chỉ tu luyện trong khoảng thời gian này.

Linh Hỏa Quyết vốn không phải một môn pháp thuật dùng để đả thương kẻ địch, nhưng hắn sử dụng Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn qua một lần, lại chịu khó luyện tập, từ bên trong lĩnh ngộ một tầng huyền diệu khác của nó, đem pháp thuật này gia trì trên binh khí c*̃ng đề thăng không ít uy lực, vừa vặn đủ để phá pháp lực của Tống Khôi!

"Xoạt" một tiếng, một đao này của Phương Nguyên xuất ra vô cùng thần tốc, mạnh mẽ chặt xuống!

“Á!!”

Hai tay Tống Khôi giống như chạm vào que hàn, đau đớn không chịu nổi. Hắn còn chưa kịp thét lên một tiếng, liền nhìn thấy một đao sáng loáng bổ xuống, bị dọa cho hồn phi phách tán, theo bản năng lăn mình về phía sau. Cho dù động tác của hắn cũng đã rất nhanh, nhưng tay trái vẫn bị dính một đao kia, lập tức trở nên đỏ như máu, làm cho hắn run sợ như cầy sấy, bộ dáng hung dữ lúc trước biến thành mây khói!

“Ngươi khinh người quá đáng, tưởng Phương Nguyên ta hiền lành sao?” Phương Nguyên hét lớn, tiếp theo lại thêm một đao chém xuống.

“Mau trốn đi!”

Thấy một đao kia, Tống Khôi đã bị dọa cho hồn phi phách tán, vội vàng kéo một cái bàn ngăn trước người mình, còn hắn liền xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, bị một đao của Phương Nguyên dọa cho sợ vỡ mật, cuối cùng vẫn chọn chạy là thượng sách...

Mà vào lúc này, hai tên tùy tùng kia thấy được bộ dáng hung ác của Phương Nguyên đã sớm bị dọa cho đến ngây người.

“Ngươi không phải muốn khiêu khích ta sao? Đừng chạy!”

Phương Nguyên quyết tâm không buông tha cho Tống Khôi, còn hai tên tùy tùng kia thì hắn không thèm quan tâm, trực tiếp nhảy ra cửa sổ đuổi theo.

Tống Khôi vừa mới thở phào nhẹ nhỏm, nhìn lại đã thấy Phương Nguyên mặt đầy sát khí đuổi theo phía sau mình, lại thêm một đao nữa hung hăng hướng về đầu mình bổ tới, lập tức bị hù cho một thân mồ hôi lạnh, mạnh mẽ gồng sức, nhanh chân phi nước đại.

Lúc này hắn còn quan tâm đ ến mặt mũi gì nữa, đã sớm ném đi rồi, chạy thục mạng đến tận bên ngoài Cửu Thiên Vân, lúc này hắn chỉ biết là gia hỏa này có gan giết người.

Một tên chạy ở phía trước, một tên cầm dao phay đuổi theo phía sau, trên sườn núi Thanh Dương tông lần đầu xuất hiện một màn quái dị như vậy.

Mặc dù Tống Khôi chạy rất nhanh, nhưng dù sao hắn cũng đã chạy một hồi lâu, chân muốn nhũn ra. Không nghĩ tới Phương Nguyên quyết tâm cắn không nhả, mà pháp lực của hắn lại không tinh thuần bằng Phương Nguyên, càng chạy càng chậm lại, cảm thấy sát khí phía sau cách mình càng ngày càng gần, đã sợ hãi tới cực điểm...

"Đùng..."

Càng sốt ruột càng gặp xui xẻo, dưới chân hắn bỗng nhiên xuất hiện thứ gì đó làm Tống Khôi vấp phải, ngã sõng xoài trên mặt đất. Hắn nhất thời hồn phi phách tán, vội vàng quay đầu lại, thấy khuôn mặt hung hãn của Phương Nguyên, đang chuẩn bị nhảy lên bổ xuống một đao.

“Phương sư đệ tha mạng...” Tống Khôi vô cùng sợ hãi kêu to, nhưng trong tiếng kêu, một đao kia đã bổ xuống.

"Xoẹt" một tiếng, một đao kia chặt ngay giữa ngực Tống Khôi.

Tống Khôi chỉ cảm thấy ngực đau nhức kịch liệt, hồn phách bay một nửa.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 35: Hắc thủ đằng sau tấm màn (2)



Biên: nvm1997

Nhưng giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai mắt hắn trợn tròn nhìn xuống dưới, không có máu phun ra ngoài, chỉ có áo trước ngực bị chém rách ra, mấy khối linh thạch đỏ rực rơi ra, thì ra trước ngực hắn có một cái túi nhỏ, bên trong vừa vặn có ba khối linh thạch. Một đao này của Phương Nguyên chém thẳng vào cái túi, lại cứu hắn một mạng. Trong lòng hắn còn thấy vô cùng may mắn, đã thấy đao thứ hai của Phương Nguyên hung hăng chặt xuống...

Thấy một đao này chém về đầu minh, Tống Khôi rốt cuộc mất hết can đảm.

“Tiền của ngươi ta trả lại cho ngươi hết...” Hắn giơ hai tay lên, dùng hết khí lực hô lớn một tiếng.

"Hô..."

Phương Nguyên đang bổ xuống một đao đột nhiên dừng lại trước mặt Tống Khôi, cách mặt của hắn chưa tới một thước.

“Ngươi thừa nhận trộm tiền của ta phải không?” Phương Nguyên trầm giọng quát hỏi, hiển nhiên sát khí chưa tiêu.

“Thừa nhận, ta thừa nhận, cũng còn kẻ khác nhúng tay vào, còn kẻ khác nữa...” Tống Khôi vô cùng sợ hãi, cầu xin tên sát thần này nhanh nhanh tha cho mình, vội vàng kêu lớn lên.

“Nói, là ai phái ngươi đến gây chuyện với ta?” Nhìn dáng vẻ Phương Nguyên như không chịu bỏ qua cho hắn, đột nhiên nhấc đao lên, nhìn chòng chọc vào Tống Khôi, nghiêm nghị hỏi.

"A?" Tống Khôi nhất thời ngẩn ngơ, dường như cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

"Bạch!" Phương Nguyên trực tiếp chặt thêm một đao xuống, khí thế vô cùng dũng mãnh, không có chút ý tứ thu đao lại.

“Là... Là đệ tử tiên môn Chu Thanh Việt...” Tống Khôi trực tiếp bị hù cho vỡ mật ra rồi, đã dùng hết toàn lực kêu lớn lên.

"Đùng" một tiếng, một đao kia chặt xuống, lại chém vào một tảng đá nằm cạnh đầu của Tống Khôi, tia lửa tung tóe.

“Thật sự là hắn sao?” Phương Nguyên nặng nề quát, cắn chặt hàm răng.

Từ lần đầu tiên Tống Khôi đến kiếm phiền phức với mình, hắn liền hơi hoài nghi, mặc dù trước đó Tống Khôi tìm mình để mượn tiền, nhưng mình cũng không có để hắn tay không mà trở về, hai người về mặt quan hệ còn không có mâu thuẫn gì, càng quan trọng hơn là Tống Khôi muốn tìm mình vay tiền, cũng biết có thể từ trong tay mình mượn được bao nhiêu, còn lần này há miệng ra là ba khối linh thạch, rõ ràng là cố tình đi tìm phiền phức!

Lại thêm ban ngày ở bên cạnh Đạo Đài, ba người bọn họ thế mà muốn động thủ ngay, muốn đánh gãy chân của mình, càng khiến Phương Nguyên nghi ngờ.

Chỉ là tên thô kệch Tống Khôi này thì Phương Nguyên cũng không để vào mắt, nhưng nếu có người âm thầm tính kế với mình vậy thì không ổn rồi.

Vì vậy, hắn tỏ ra vẻ cuồng nộ muốn truy sát Tống Khôi, bởi vì hắn biết loại người như Tống Khôi bình thường biểu hiện càng ngang ngược, trong lòng càng yếu đuối, chỉ là cái vỏ trứng gà mà thôi, lấy gậy ông đập lưng ông là có thể thu về hiệu quả tức thì!

Mà hiển nhiên Tống Khôi bị hù cho vỡ mật, hắn liền diễn một màn để dò xét xem, cũng không nghĩ tới lại tìm ra được chân tướng!

Hắc thủ phía sau màn muốn tìm mình gây phiền phức thật sự là Chu Thanh Việt?

Mình cùng hắn không oán không cừu, tại sao hắn năm lần bảy lượt làm khó dễ mình?

“Phương đại sư huynh, ngươi hãy tha cho ta đi, ta thật không có lừa ngươi. Sáng hôm nay, Triệu sư huynh ở tiên môn gọi ta qua đó, đệ tử tiên môn Chu Thanh Việt cũng ở chỗ này, hắn cho hai ta khối linh thạch để cho ta tìm ngươi gây chuyện, đã lỡ thu tiền của người ta thì phải làm cho trót, ta lúc đầu chỉ muốn đánh gãy chân của ngươi liền giao nộp, không nghĩ tới ngươi chạy nhanh như vậy, lúc này mới động tâm trộm tiền của ngươi để chọc giận ngươi..."

Tống Khôi thấy sát khí trong mắt Phương Nguyên càng lúc càng nặng, cho là hắn vẫn không chịu buông tha cho mình, vội vàng thành thật khai ra mọi chuyện.

Trong lòng chỉ kêu khổ: "Vốn định chọc giận hắn, nào ngờ kích đến quá mức, hắn bình thường đàng hoàng như thế nhưng nay tại sao hung ác đến mức dọa người như vậy?"

“Là hai khối linh thạch này à?”

Phương Nguyên nhớ thật kỹ cái tên Chu Thanh Việt, nghe được Tống Khôi nói "linh thạch" liền cầm linh thạch trong lồ ng ngực hắn lấy ra.

“Đúng đúng, là mấy viên linh thạch này... Một khối là của ta, hai khối là hắn cho...” Tống Khôi liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

“Lần sau ngươi mà chọc ta nữa, ta nhất định giết ngươi!” Phương Nguyên cầm ba khối linh thạch kia cầm lên dò xét, xích lại gần Tống Khôi, nghiến răng nói ra.

“Không dám, không dám...” Tống Khôi kêu to, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Phương Nguyên.

Lúc này Phương Nguyên mới thả hắn ra, cầm theo dao phay đi từ từ trở về, trên đường đi gặp phải vô số đệ tử tạp dịch, thấy hắn một bộ dạng đằng đằng sát khí, tất cả đều nhường đường cho hắn. Sợ chọc giận tới hắn lại xách đao đuổi theo mình, cho đến khi hắn đi xa mới dám to nhỏ xì xầm bàn tán với nhau: “Đúng là không ai ngờ được, con mọt sách này lại dám cầm đao chém người..."

“Ngươi nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, đúng là có can đảm giết người đó, may mắn Tống Khôi chạy nhanh...”

“Người thường sợ thằng ác, thằng ác lại sợ thằng liều…”

Phương Nguyên đi thẳng về Linh Thiện đường, ném dao phay trả cho đầu bếp, khàn khàn giọng nói: “Làm chút gì ăn đi!”

“Dạ dạ…”

Đầu bếp run như cầy sấy cầm lại dao, làm cho Phương Nguyên vài chén cơm và đồ ăn, toàn là món thịt.

Ngồi trên bàn, Phương Nguyên vừa gặm xương, một bên thầm nghĩ: "Chu Thanh Việt, ngươi thật sự muốn làm khó dễ ta sao?”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 36: Ta muốn học kiếm (1)



Biên: nvm1997

Đến ngày thứ hai, Phương Nguyên vẫn còn tức giận.

Tên Chu Thanh Việt đang suy nghĩ cái gì vậy?

Lúc ở Thái Nhạc thành, mình cũng không đắc tội với hắn, tại sao bây giờ hắn lại muốn gây sự với mình?

Lần đánh cược ở Tiểu Trúc phong, mình cũng chỉ thắng của hắn mấy khối linh thạch, nhưng cũng là vì hắn vũ nhục mình. Nếu Chu Thanh Việt đòi lại thì mình cũng sẽ trả. Chu Thanh Việt chắc chắn hiểu rõ điều này nhưng tại sao hắn lại lựa chọn chơi xấu mình? Thậm chí thuê người hành hạ mình?

Dựa vào lời nói của Tống Khôi, tên này thật sự muốn đánh gãy hai chân của mình!

Gãy mất hai chân, đừng nói là không tu hành được, đến sinh hoạt hằng ngày cũng đều khó khăn, giấc mơ tiên môn cũng sẽ không bao giờ thực hiện được.

Nghĩ đến chuyện này, Phương Nguyên cảm thấy không rét mà run, càng nghĩ lại càng sợ.

Tên kia muốn dồn mình vào đường cùng!

Nếu không phải bởi vì Tống Khôi bên ngoài thì hung ác, bên trong thì nhát gan, nếu không phải lúc ở Đạo Đài ba người nhóm Tống Khôi đánh giá thấp thực lực của mình, để mình chạy thoát được, thì bây giờ mình đã thê thảm như thế nào?

Đặc biệt, có một kẻ ngoan độc ở trong bóng tối chuẩn bị hại mình khiến cho Phương Nguyên cảm thấy hơi sợ.

Lần này mình may mắn thoát khỏi, còn lần sau ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu lần sau Chu Thanh Việt tự mình mai phục, hoặc nhờ đệ tử tiên môn gây sự với mình thì sao?

Mình liệu có thể may mắn thoát khỏi như lần này không?

Điều mấu chốt là bây giờ mình không có năng lực đối đầu với hắn!

Không nhắc đến sự chênh lệch thân phận giữa một tên tạp dịch và một đệ tử tiên môn, coi như mình tố cáo hắn thì hắn cũng sẽ phủ nhận, Tống Khôi chắc chắn sẽ không làm chứng! Mình cũng không thể công nhiên kề dao vào cổ Tống Khôi để ép hắn khai ra được.

Phải có biện pháp phòng ngừa! Xem ra bây giờ ngoài việc tu hành mình cũng phải học mấy miếng võ phòng thân. Linh Hỏa Quyết có thể đối phó được Tống Khôi nhưng uy lực có hạn, không có tác dụng gì khi đối đầu với đệ tử tiên môn.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Phương Nguyên liền kiên định con đường sắp tới. ngôn tình hoàn

Dù sao, trong Tạp Vụ Giám cuộc sống của hắn cũng rất tốt. Hình tượng hắn cầm hai thanh dao phay đuổi giết Tống Khôi đã truyền khắp nơi khiến cho mấy tên tạp dịch bây giờ nhìn thấy hắn đều rất khách khí. Tống Khôi cũng không có gan nói chuyện này cho người khác. Dù sao, hắn đã thừa nhận trộm tiền của Phương Nguyên nên nếu sự việc bại lộ thì hắn còn gặp nhiều xui xẻo hơn Phương Nguyên.

Tất nhiên nếu không tính đến những việc này thì Phương Nguyên cũng thu được một chút lợi ích, đó là lấy được hai khối linh thạch của Tống Khôi. Vậy là trong thời gian ngắn, hắn không cần phải đi lĩnh nhiệm vụ ở Linh Dược Giám.

Mười ngày tiếp sau đó, Phương Nguyên không ra ngoài. Ngoại trừ lúc quét dọn tại điện Trường Minh thì hắn đều trốn ở trong phòng tu luyện. Bây giờ, hắn cảm thấy nguy cơ cực kỳ nặng nề, chỉ có tận dụng thời gian tu luyện nâng cao tu vi thì mới có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Tiếc rằng đây chỉ là hi vọng của hắn mà thôi.

Dù sao thì bọn hắn cũng chỉ là tạp dịch, dù có tu hành chăm chỉ thì trong thời gian ngắn cũng khó có sự thay đổi đáng kể.

Trước hết, hắn đã đạt đến bình cảnh của Luyện Khí tầng hai, không dễ dàng đột phá.

Hơn nữa, dù có thực sự đột phá thì thực lực của hắn cũng không tăng cường được nhiều.

Hắn vừa không hiểu pháp thuật cũng không biết võ thuật, chỉ có pháp lực cũng không thể phát huy được nhiều uy lực. Hắn và Tống Khôi, dù một người đã đạt đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong, một người là Luyện Khí tầng ba nhưng lúc đánh nhau cũng chẳng khác gì người thường xô xát chốn đầu đường xó chợ.

Chỉ khác một chút là pháp lực giúp cho lực lượng và tốc độ của bọn hắn hơn người thường!

Thế nhưng trong mười ngày này chưa thấy Tống Khôi hay Chu Thanh Việt có động tĩnh gì thì quả ớt nhỏ đã động thủ, tìm đến tận cửa.

Nàng là tổng quản của Linh Dược Giám, thế mà lại đi thẳng tới Tạp Vụ Giám! Trước ánh mắt khiếp sợ của đám tạp dịch, nàng đạp tung cửa phòng của Phương Nguyên rồi nổi giận đùng đùng xông vào, đập bàn nói: “Tại sao gần đây ngươi không đi lĩnh nhiệm vụ?”

Phương Nguyên giật mình, định thần nhìn lại, thấy rõ là quả ớt nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây ta không thiếu tiền!”

Quả ớt nhỏ nói: “Vậy thì đến đánh cờ cùng ta cũng được mà!”

Phương Nguyên bó tay, nghĩ thầm: “Trước kia lúc nhận nhiệm vụ, ta cũng đều muốn tránh mặt người nữa là bây giờ.” Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của quả ớt nhỏ tràn đầy sự tức giận, hắn cũng không dám nói ra, chỉ đánh đáp lời: “Thế để hôm khác ta đến!”

“Không được!”

Quả ớt nhỏ lại đập bàn, lấy từ trong túi tiền bên hông ra một cái hộp ngọc lớn, quăng lên mặt bàn trước mặt của Phương Nguyên. Thì ra nàng mang theo cả bàn cờ đến: “Gần đây ta rất ngứa tay, vậy trước tiên ngươi cứ đánh với ta mấy ván đã!”

Phương Nguyên có chút khổ não: “Lăng sư tỷ, gần đây tâm tình của đệ không tốt!”

Quả ớt nhỏ bị chọc tức, nhịn không được, bèn đưa tay xuống nắm chặt lấy cây roi bên hông, căm tức nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên dứt khoát quay đầu vào phía vách tường, không nói một lời, thái độ “nếu ngươi muốn đánh thì đánh đi”.

Quả ớt nhỏ đang tức giận nhưng cũng không động thủ. Trước kia nàng hay dọa thu Luyện Khí Đan để uy h**p Phương Nguyên nhưng dạo này Phương Nguyên không đi lĩnh phù chiếu ở chỗ nàng nên chiêu này không dùng được. Hơn nữa, sau một thời gian, Phương Nguyên cũng biết được tính cách của nàng: chỉ mạnh miệng chứ không làm thật, nên hắn đã sớm miễn nhiễm với chiêu này. Nhất định nàng phải tìm biện pháp khác mới được.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 37: Ta muốn học kiếm (2)



Biên: nvm1997

Trong lòng chợt có chủ ý, nàng thở dài, nói:

“Nếu ngươi không chịu đến đánh cờ với ta thì cũng thôi, thực ra ta biết người chăm chỉ học tập là vì một lòng muốn tăng cao tu vi, trở thành đệ tử tiên môn. Thế nhưng để tiến vào tiên môn cũng không chỉ cần nâng cao tu vi. Ngươi còn cần phải học rất nhiều thứ như đan lý, trận thuật, phù triện,… vân vân. Mỗi một cái đều cần đổ rất nhiều tâm huyết để học.”

Phương Nguyên không quay đầu lại nhưng lỗ tay vểnh lên nghe ngóng.

Quả ớt nhỏ thấy thế thì đắc ý trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Huống hồ, chẳng lẽ mục tiêu của ngươi chỉ là tiến vào tiên môn hay sao? Ngươi có biết không, Tiểu Trúc phong thực ra chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Những đệ tử trên đó mặc dù bây giờ trông oai phong nhưng nếu trong ba năm không chiếm được Tiên Bia Lục Vấn, Thanh Dương Tứ Pháp thì sẽ bị đuổi xuống núi. Ta không hoài nghi khả năng của ngươi và việc ngươi trở thành đệ tử Tiểu Trúc phong. Nhưng vào được đó rồi thì tính sao?”

Nàng thấy Phương Nguyên hơi gật đầu, mặc dù trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng lại cố ý nói ngọt:

“Sau khi vào tiên môn, ngươi còn phải học bù rất nhiều thứ. Đến lúc đó lấy đâu ra thời gian để tu luyện? Rồi khi người ta bái vào Phi Vân Sơn còn ngươi vẫn đang học từ đầu thì sẽ chậm trễ biết bao nhiêu? Phương sư đệ à, ngươi nguyện ý chờ sao?”

Phương Nguyên thở dài. Quả ớt nhỏ thì đắc ý chỉ vào cái mũi của mình rồi nói: “May cho ngươi là ta không đành lòng nhìn thấy tiền đồ của ngươi bị chậm trễ nên có thể chỉ điểm cho ngươi một chút. Dù là đan lý, trận thuật hay phù triện thì ta đều tinh thông. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là...

Nàng đắc ý, vỗ vào bàn cờ: “Trước hết phải làm cho ta vui vẻ mới được!”

Lúc đầu, Phương Nguyên còn muốn úp mặt vào tường cả đời, nhưng nghe những lời đó thì hắn lập tức quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của quả ớt nhỏ.

Quả ớt nhỏ tự cho rằng kế sách của mình đã thành công, vẻ mặt dương dương tự đắc chờ Phương Nguyên cầu cạnh mình.

Nhưng ánh mắt của Phương Nguyên thay đổi mấy lần rồi thấp giọng hỏi: “Tỉ có thể truyền thụ pháp thuật cho ta không?”

Quả ớt nhỏ ngẩn ngơ, Phương Nguyên thì lại rất chờ mong.

Vừa rồi tuy nàng nói nghe hợp lý nhưng không lay động được Phương Nguyên. Hắn không phải là kẻ ngu, từ khi mới bắt đầu tiến vào tiên môn, hắn đã vùi đầu vào đọc sách bổ sung kiến thức về mọi mặt. Vì thế nếu có người chỉ điểm thì tốt, không có cũng không sao. Nhưng nghe lời quả ớt nhỏ nói, hắn chợt nghĩ đến một chuyện khác chính là làm sao để có thể tự bảo vệ mình trong tình cảnh luôn có người muốn ám hại như thế này?

Đáp án duy nhất chính là phải tăng thực lực của mình lên.

Mà trong tiên môn, không có gì tăng thực lực tốt hơn bằng việc học pháp thuật.

Đệ tử tiên môn cấp thấp khác với tạp dịch ở chỗ là họ biết pháp thuật chứ không chỉ biết tu vi.

Nhưng không ngờ rằng quả ớt nhỏ nghe thấy thế thì lắc đầu nói: “Pháp thuật là bí truyền của tiên môn, không thể truyền thụ tùy tiện.”

Phương Nguyên thở dài, không giấu nổi vẻ thất vọng.

Hắn cũng biết quy định này, kể cả đệ tử tiên môn muốn học pháp thuật cũng cần phải được tiên môn cho phép, đừng nói là đệ tử tạp dịch. Tôn quản sự đã ở đây hơn chục năm nhưng cũng chỉ biết mấy cái pháp thuật cấp thấp chứ đừng nói tới phận mình.

Quả ớt nhỏ thấy rằng vất vả lắm mới đả động được Phương Nguyên thì đang mừng thầm. Nhưng khi nhìn thấy sự thất vọng của hắn thì lại hơi hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng nói: “Quy củ của tiên môn là không thể trái, ta không thể truyền pháp thuật cho ngươi nhưng có thể dạy ngươi võ thuật.”

“Võ thuật?”

Phương Nguyên lắc đầu: “Làm sao mà có thể có uy lực bằng pháp thuật đây?”

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu có đệ tử tiên môn muốn đến gây phiền toái cho mình thì võ thuật làm sao ngăn cản được uy lực của pháp thuật.

“Ngươi nói sai bét!”

Quả ớt nhỏ lập tức trở nên tức giận, cố gắng nhịn để giải thích cho Phương Nguyên:

“Đúng là uy lực của pháp thuật mạnh mẽ, nhưng muốn thuần thục thì cực kỳ khó khăn. Người có biết có bao nhiêu cao thủ pháp thuật đã bị cao thủ võ thuật chém rơi đầu không? Thậm chí có người còn nói: khi tu luyện võ thuật đến tận cùng thì chuyên khắc pháp thuật. Hiện nay các loại pháp thuật có uy lực lớn đã thất truyền, người tu hành là loại tay trói gà không chặt, ngay cả trong Phi Vân Sơn của Thanh Dương Tông cũng sẽ truyền võ thuật cho đệ tử của mình.

“Chuyên khắc chế pháp thuật?” Phương Nguyên giật mình, đột nhiên hỏi: “Tỉ biết dùng kiếm không?”

Quả ớt nhỏ lắc đầu, đắc ý cười nói: “Ta dùng roi rất lợi hại.”

Phương Nguyên lắc đầu: “Ta không học dùng roi, ta chỉ muốn học dùng kiếm!”

Quả ớt nhỏ im lặng, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, học kiếm thì học kiếm.”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 38: Lôi đình phích lịch bá tuyệt cửu thiên kiếm (1)



Dịch: Phúc Trương

Biên: Xiaoo

“Quân tử cầm kiếm, kiếm đạo chính là vương đạo!”

Quả ớt nhỏ mặc dù giỏi về Hỏa Mãng Tiên, nhưng cũng hiểu rất rõ về kiếm đạo, phổ cập cho Phương Nguyên đạo lý trong đó:

“Có vô số binh khí trên thế gian này, kiếm là loại phổ biến nhất, nhưng cũng là một loại tu luyện khó khăn nhất. Ở khắp nơi trên thế gian đều có thể thấy người cầm kiếm, trong giới tu hành c*̃ng có vô số pháp bảo về kiếm đạo, nhưng mà nếu nói là hảo kiếm thì không nhiều. Nếu tên đầu gỗ như ngươi muốn học kiếm, vậy bản cô nương trước hết chỉ điểm cho ngươi một chút về tu hành kiếm đạo, về bản thân ngươi có thể đặt chân vào kiếm đạo hay không, thì phải dựa vào thiên phú của ngươi!”

“Những lời ngươi nói với ta Chu tiên sinh cũng đã nói cho ta, từ nhỏ ta đã quyết định hoặc là không học, còn nếu học là phải học kiếm!”

Phương Nguyên trả lời chắc nịch, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, cung kính đứng trước quả ớt nhỏ.

Quả ớt nhỏ thấy hắn vô cùng căng thẳng, lại nghĩ tới vừa rồi hắn thế mà quay mặt vào vách tường không thèm để ý tới mình, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, bỗng nhiên muốn trêu đùa hắn một chút, ho khan một tiếng, nói:

“Ngươi đã có chí, ta cũng không thể không thành toàn cho ngươi. Như vậy đi, có một quyển kiếm phổ ta rất trân quý, bên trong chứa đựng vô số kiếm chiêu thần dị, để ta tặng cho ngươi nha!”

Nói xong nàng liền phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, lăng không bay về Linh Dược Giám, tốc độ cực nhanh, chưa đến một chén trà đã bay trở về, mệt mỏi hít thở mấy cái, hai tay cầm một bản kiếm phổ đã ố vàng, trịnh trọng đưa cho Phương Nguyên.

Da đầu Phương Nguyên tê dại một hồi, hai tay liền cầm lấy, thấy được trên quyển kiếm phổ in chín chữ lớn: “Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!”

“Cái này...” Phương Nguyên nhất thời ngây người, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Cái quyển này sao giống cái quyển ngươi kê dưới chân bàn vậy...”

“Nói hươu nói vượn!” Quả ớt nhỏ ánh mắt tức giận, bực bội quát lên: “Quyển ta kê dưới chân bàn không phải quyển này!”

“Đúng, đúng...”

Phương Nguyên đành phải liên thanh gật đầu, sợ chọc giận nàng, có chút kích động lật quyển kiếm phổ ra...

Sau đó một lần nữa hắn lại ngây ngẩn cả người, ngây ngốc khi thấy nội dung bên trong kiếm phổ.

"Thanh Phong Phất Liễu..."

"Mãnh Hổ Hạ Sơn?"

"Trăng Sáng Trên Cao..."

"Quả Phụ Leo Tường?"

Khỏi cần phải nói, chỉ cần xem mấy chiêu trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, Phương Nguyên liền bó tay rồi, chiêu đầu tiên còn có tí ý cảnh, kiếm đi nhẹ nhàng, chiêu tiếp theo thì vô cùng th ô tục, nhìn nguyên một quyển như một nồi lẩu thập cẩm vậy...

Hắn thật sự nhịn không được, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn sang quả ớt nhỏ.

"Tiểu tử này không dễ lừa..."

Quả ớt nhỏ trong lòng thầm mắng tên tiểu tử này thông minh, trên mặt biểu hiện thì ngược lại vô cùng tức giận, hừ mấy tiếng liên tục, đưa tay túm lấy kiếm phổ, lật ra, để Phương Nguyên đứng một bên nhìn nàng đang tìm tòi gì đó, bỗng nhiên một đạo pháp lực b ắn ra, một cành liễu ngoài cửa sổ liền bay vào trong tay nàng. Nàng cầm một cành liễu mềm oặt trong tay, lắc một cái, tập trung pháp lực, lập tức nó trở nên cứng cáp, thẳng tắp như một thanh kiếm.

“Một chiêu này gọi là Thanh Phong Phất Liễu...”

Nàng trừng mắt nhìn Phương Nguyên một chút, đột nhiên khuỵu gối xuống tay thả lỏng, thân hình như một đám mây bay ra ngoài cửa sổ, cầm cành liễu trong tay điểm vào trên cây một cái, lập tức vô số lá cây rơi xuống, dồn dập vô cùng đẹp mắt. Cho đến khi Phương Nguyên thấy được một đám lá liễu mới lấy làm kinh hãi, trên cây lá liễu nhiều vô cùng thế mà bị một kiếm này đánh rơi một nửa, cực kì chuẩn xác giống như là dùng thước mà đo...

“Một chiêu này gọi là Mãnh Hổ Hạ Sơn...”

Quả ớt nhỏ bay từ trên cây liễu xuống, thấp giọng quát, chém xuống đất một cái, một phiến đá trên mặt đất, thình lình mất đi một khối.

“Minh Nguyệt Cao Huyền...”

Sau đó, nàng lại là hét lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên bồng bềnh như tiên nhân vụt một phát lên trên mây, mà cành liễu trong tay lúc này cũng tựa như trở thành một thanh hảo kiếm, phát ra kiếm ý lành lạnh, đâm thẳng trời xanh, văng vẳng tiếng long ngâm, âm thanh vang thật lâu vẫn chưa dứt!

Phương Nguyên bị một màn này chấn động đến ngây người: “Kiếm pháp này uy lực mạnh như thế?”

Nhưng mà trong lúc này, hắn lại kinh ngạc phát hiện, quả ớt nhỏ đã mất tích.

“Còn có một chiêu, chính là Quả... à không, Mỹ Nữ Leo Tường!”

Cành liễu dựng đến trên cổ của mình, thanh âm đắc ý của quả ớt nhỏ từ phía sau truyền đến:

“Ngươi nhìn đi đâu vậy? Một chiêu này kiếm ý phải ấn dấu đi, giương đông kích tây, tưởng trái mà phải... Mỹ nữ muốn leo tường ra, nếu như bị ngươi trông thấy, không phải xấu hổ muốn chết sao?”

Phương Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân bị kích động muốn run lên, bất động một hồi lâu mới xoay người lại, khách khí hành lễ: “Đa tạ Lăng sư dạy bảo!”

Quả ớt nhỏ lúc này mới cảm thấy hài lòng hừ hừ vài tiếng, thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi, ngươi phải luyện mấy chiêu trong quyển kiếm phổ này cho tốt. Ngươi là người thông minh, học nhanh hơn người khác, nhưng đừng trách ta không nói cho ngươi biết, tu kiếm pháp khác với đọc sách. Đọc sách dựa vào ngộ, kiếm đạo dựa vào luyện. Hiện tại ngươi vừa mới bắt đầu, còn chưa tới thời điểm sử dụng ngộ tính, trước tiên phải rèn luyện kỹ năng cơ bản cho tốt!”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 39: Lôi đình phích lịch bá tuyệt cửu thiên kiếm (2)



“Vâng, vâng, vâng...”

Phương Nguyên liên thanh gật đầu đáp ứng, dưới ánh mắt ra hiệu của nàng, cung kính mở bàn cờ, nhanh chóng bày quân.

Quả ớt nhỏ dương dương tự đắc ngồi xuống, sau đó không đến nửa canh giờ, tức giận đùng đùng mà đi.

Mà Phương Nguyên thì ôm kiếm phổ, trong phòng nghiêm túc suy tư một hồi, phát hiện quả ớt nhỏ nói quả thật không sai.

Bốn kiếm kia trông vô cùng đơn giản, tư thế quả ớt nhỏ xuất kiếm hắn đều đã sớm ghi tạc trong lòng, trên kiếm phổ cũng đề cập rõ ràng, hắn thậm chí không cần vận dụng Thiên Diễn Chi Thuật, liền có thể nắm rõ những phương pháp luyện mấy chiêu này, thật sự là không cần đến một chữ "ngộ".

Đối với Thiên Diễn Chi Thuật, hắn cũng nhận ra rằng, nó chỉ tăng lên ngộ tính của bản thân ở một trình độ nào đó, dù là đạo lý hay pháp môn phức tạp, cũng có thể giúp cho mình lĩnh ngộ trong nháy mắt, nhưng đối với đạo lý đơn giản, ngược lại không giúp được gì!

Mà loại trừ ngộ tính, học kiếm chỉ cần duy nhất một chữ, đó chính là: Luyện!

Sau khi quyết định xong, hắn liền đứng lên, tìm một cành cây, đẽo thành một thanh kiếm gỗ, sau đó đâm một kiếm về phía trước...

... Không được!

Mặc dù tư thế đơn giản, lại mảy may không có khí thế như lúc quả ớt nhỏ sử dụng kiếm!

Phương Nguyên trong lòng mỉm cười một tiếng, trong lòng nổi lên mấy phần hào khí: "Phương Nguyên ta đầu óc không kém ai, tâm tính không kém ai, chịu khổ cũng không thua ai, ngay cả Đạo Nguyên Chân Giải cũng có thể ngộ ra, thế loại kiếm pháp này làm khó được ta sao?"

Dù sao mấy ngày nay công việc cũng không nhiều, thời gian sau khi đọc sách xong, vừa hay dùng để luyện kiếm!

Ba ngày sau, Phương Nguyên liền nổi cáu, ngoại trừ mỗi ngày cố định đọc sách cùng tu hành, thời gian khác toàn dùng để luyện kiếm, mỗi lần luyện đến mỏi nhừ tay, cơ thể mỏi mệt mới bằng lòng dừng tay, nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục luyện kiếm.

Thế nhưng nếu không luyện kiếm, thì không biết kiếm đạo khó luyện đến nhường nào.

Ba ngày trôi qua, hắn đánh vài kiếm trước mặt quả ớt nhỏ, vẫn chỉ bắt chước được hình thái của nó mà không có thần thái.

“A? Mới ba ngày mà tiểu tử này tự luyện ra được bộ dáng này?"

Nhìn Phương Nguyên vẻ mặt vô cùng thất vọng, trong lòng quả ớt nhỏ chấn kinh.

Nhưng rất nhanh, nàng liền có chủ ý, trên mặt lộ vẻ vô cùng thất vọng, đau lòng nói:

“Ba ngày rồi, trọn vẹn thời gian ba ngày, tên ngốc nhà ngươi thế mà mới chỉ luyện đến loại trình độ này, đầu của ngươi bị lừa đá hay sao? Thực sự đần đến thế là cùng! Lại đây, chơi vài ván cờ với ta trước đã, chờ bản cô nương vui vẻ sẽ chỉ điểm ngươi mấy chiêu!”

“Vâng…”

Tâm tình Phương Nguyên vô cùng lạc lõng, ngoan như hài tử vừa làm chuyện xấu trước mặt quả ớt nhỏ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, hầu quả ớt nhỏ đánh ba ván cờ, không ngờ trong lòng chỉ muốn học kiếm pháp nên có chút phân tâm, thế mà bị quả ớt nhỏ thắng một ván. Hai ván kia thắng cũng vô cùng gian nan, tâm trạng của hắn càng thêm chán nản, quả ớt nhỏ lại vô cùng vui vẻ, cười rạng rỡ.

“Tên ngốc này bị lừa rồi, phương pháp của ta quả nhiên không sai. Không được, nhất định phải đả kích hắn, để hắn tiếp tục ở trong trạng thái này!”

Đánh xong ván cờ, nàng lại vểnh mũi lên moi móc thiếu sót bên trong kiếm pháp của Phương Nguyên, hung hăng phê phán một trận, chỗ này khí thế không đủ, chỗ đó thân hình chưa chuẩn, cuối cùng cho ra một cái kết luận là Phương Nguyên chính là phế nhân trong võ đạo, có thể đập đầu chết đi được rồi!

Phương Nguyên c*̃ng không phản bác, im lặng lắng nghe, chờ quả ớt nhỏ nói xong rồi lại luyện càng thêm khắc khổ.

Như vậy ngày qua ngày, Phương Nguyên đều không nhớ rõ chính mình đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần kiếm chiêu vô cùng đơn giản này, cũng không biết bản thân đã bước vào cánh cửa nhập môn kiếm đạo mà Lăng Hồng Ba nói chưa. Hắn chỉ biết là mặc dù bây giờ hoàn toàn nắm chắc kiếm chiêu của kiếm phổ này trong lòng, nhưng mỗi lần thi triển ra thì sai lầm chồng chất, trong khi đó quả ớt nhỏ kia thi triển ra thì vô cùng hoàn mỹ vô cùng huyền diệu.

Khi quả ớt nhỏ kia nói mình ngu đần, chửi mình luyện tập không chuyên cần, hắn cũng chỉ thành thật nghe lời, lúc đánh cờ với nàng cũng phải cẩn thận vì đồ đệ vô dụng thì không có tư cách phàn nàn.

Hắn tự nhiên không biết, sự thay đổi của hắn trong kiếm đạo cũng khiến quả ớt nhỏ ngạc nhiên.

Nàng đã không biết bao nhiêu lần thầm nghĩ: "Tư chất của tên ngốc này thật sự là quá dọa người, kiếm chiêu bực này cũng có thể luyện cố gắng như vậy, mình giờ cũng không biết chỉ điểm hắn thế nào, chỉ có thể nói hỏa hầu của hắn còn chưa đủ... Hắn làm sao biết, kiếm chiêu chỉ là hình, muốn tăng lên cảnh giới phải cần kiếm lý tương đương? Trong kiếm phổ này đều là những chiêu đặt nền móng cho kiếm pháp, luyện đi luyện lại cũng chỉ có thể làm quen cảm giác với kiếm, làm sao mà có uy lực được? Lúc đầu ta thi triển đều kết hợp với pháp lực mới thi triển ra cấp độ kia được..."

"Nhưng ta cũng không thể nói cho hắn biết, bây giờ hắn si mê luyện kiếm, kỳ nghệ đang suy giảm vô cùng, ta thì lại tăng cao, rất nhanh có thể vượt qua hắn. Hừ hừ, đến lúc đó đợi ta lấy lại danh hào Tiểu Kỳ Tiên, rồi nói cho hắn biết chân tướng cũng không muộn..."

"Dù sao... Luyện cho tốt kỹ năng cơ bản c*̃ng không phải chuyện xấu!"
 
Back
Top Bottom