Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cái Giá Của Ngai Hậu

Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 30


Nhận mệnh từ trời, vạn thọ vô cương.

Ta nâng ngọc tỷ, mặc long bào của hoàng đế, từng bước tiến lên tế đàn.

Hoàng đế giấu tất cả đại thần, cũng giấu cả ta, đưa mọi người lên Thái Sơn.

Triệu Thuần Kiếm, phong thiền mà ngươi chưa kịp thực hiện, ta đã thay ngươi hoàn thành rồi.

Minh Đức năm thứ tám

Đức Túc thái hậu dỡ bỏ rèm nhiếp chính, lui về hậu cung, hoàng đế hoàn toàn tiếp quản chính sự.

Những năm qua ta dồn hết tâm sức vào triều chính, giờ đây bỗng nhiên rời xa, lại thấy mình không còn chỗ dựa.

Ta học theo các thái phi trong cung, bắt đầu trồng hoa và cây cối.

Dường như ông trời không muốn để ta an nhàn. Chậu hoa hồng đầu tiên ta trồng chưa kịp nở, hoàng đế đã vội vã triệu ta trở lại triều đình.

Liên tiếp nhiều ngày mưa lớn, Hoàng Hà vỡ đê, dân chúng vùng hạ du chìm trong bão lũ, mười nhà thì chín nhà trống không.

Vùng Giang Nam cũng bùng phát dịch bệnh.

Ninh Chiêu Hàm đã đi Tây Vực luyện binh, triều đình vì thế mà hỗn loạn, các quan tranh cãi không ngừng, không một ai đủ quyết đoán để đưa ra phương án.

Khi nhận được tấu báo về dịch bệnh ở Giang Nam, ta vô cùng lo lắng.

Thập Ngũ thân thể yếu đuối, mỗi mùa mưa đến đều bệnh vài ngày. Hiện tại có lẽ ngay cả đại phu cũng khó tìm.

Các quan thần tranh cãi bất phân thắng bại, một bên nói phải cứu trợ thiên tai trước, bên kia thì nóng lòng điều tra nguyên nhân Hoàng Hà vỡ đê.

“Hoàng đế muốn xử lý việc nào trước?”

“Con cho rằng, cứu trợ nạn lụt đã có quy trình sẵn, cứ theo đó mà làm. Việc Hoàng Hà vỡ đê hiếm gặp, trong này ắt hẳn có vấn đề.”

“Vậy thì điều tra nguyên nhân vỡ đê.”

Ta quyết định.

Đúng vào lúc tình hình hỗn loạn, hoàng đế không thể áp chế nổi quần thần. Vì tuổi còn quá trẻ, hắn bí mật mang theo một đội thị vệ, tự mình đến Hoàng Hà điều tra.

Khi ta đọc được bức thư Triệu Gia Nghiệp để lại, họ đã ra đi được một đêm.

Các đại thần như rắn mất đầu, ta ngồi sau rèm ngọc, cảm thấy đầu mình như muốn vỡ tung.

Ta vừa phái người đi dọc tuyến đường tìm tung tích hoàng đế, vừa sai người phi ngựa đến Tây Vực triệu Bá Dương hầu về kinh.

Năm ngày sau, ta mới phát hiện không còn tin tức gì về Thập Ngũ.

Năm xưa, Ninh Chiêu Hàm đích thân đưa Thập Ngũ về Giang Nam, đặc biệt để lại một đội trinh sát. Họ chạy tám trăm dặm đường để mỗi ngày báo cáo sinh hoạt, gửi hình ảnh của Thập Ngũ về cung.

Nhớ đến dịch bệnh ở Giang Nam, ta càng bồn chồn không yên, lập tức cho người mang tất cả tấu chương liên quan đến Giang Nam vào tẩm cung.

Nhàn Kỳ và Đàm Kỳ cùng ta tra xét.

“Trấn Tây Đường, phường Bình Khang, phong tỏa…”

Thập Ngũ sống trong phường Bình Khang.

Ta ngồi bất động suốt đêm trong cung Trường Lạc, chỉ trong một đêm, tóc ta bạc trắng.

Hoàng đế và Ninh Chiêu Hàm đã trở về.

Nhưng đều trở về quá muộn.

Hoàng đế quỳ trước cửa cung Trường Lạc suốt một đêm, toàn thân phủ đầy sương trắng.

“Dung phi nương nương…”
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 31


Nhìn thấy ta mở cửa, hắn run rẩy gọi.

Triệu Gia Nghiệp từ nhỏ đã mất mẹ, lại trải qua biến loạn trong cung, thêm vào lời xúi giục của lão tể tướng, trong lòng có chút sợ ta.

Ninh Chiêu Hàm từng nói với hắn rằng, ta và Hiền Phúc hoàng hậu, sinh mẫu của hắn, có quan hệ rất tốt. Chỉ cần gọi ta là “Dung phi nương nương,” ta sẽ không làm hại hắn.

Cách này quả thực có hiệu quả.

Mỗi lần hắn làm nũng như vậy, ta đều bỏ qua, không nỡ trách phạt.

“Hoàng đế à.” Ta tựa vào cửa, vươn tay qua khoảng không, như muốn xoa đầu hắn.

“Dung phi nương nương sắp đi rồi, Dung phi nương nương phải đi theo con của mình.”

Nói xong, ta mơ hồ bước về phía cổng cung.

“Dung phi nương nương, con sai rồi!”

Hoàng đế níu lấy ta.

“Con sẽ hạ tội kỷ chiếu, xin người đừng đi!”

Lần này ta không nhìn hắn, cứ thế rời đi.

Ninh Chiêu Hàm hộ tống ta suốt dọc đường, đến tận Giang Nam rồi mới quay đầu ngựa.

Năm Minh Đức thứ chín, Đức Túc thái hậu tròn bốn mươi tuổi, hoàng đế ban đại xá thiên hạ.

Ta ở Giang Nam, giữ mộ cho những linh hồn đã khuất ở trấn Tây Đường suốt hai năm.

Tại đây, ta phát hiện rằng toàn bộ thành phố Tây Đường đã chìm trong dịch bệnh, trở thành một vùng đất chết.

Cổng thành được canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cho vào không cho ra.

Ta kiên quyết bước vào thành.

Thật nực cười, toàn bộ dân chúng trong thành đều chết hết, chỉ còn lại mình ta sống sót.

Ta ở lại trong căn nhà cũ của Thập Ngũ, ăn chay niệm Phật, mỗi sáng tối đều thắp đèn dẫn hồn.

Phật không cứu rỗi ta, nhưng ta nguyện cứu rỗi người.

……

Năm Minh Đức thứ mười hai, ta đã niệm đủ chín vạn chín nghìn tám trăm mười biến vãng sinh chú.

Dạo gần đây, ta thường mơ thấy nhiều người cũ. Hiền Phúc, đại huynh, Lương Triệt Thi, thậm chí cả Triệu Thuần Kiếm cũng xuất hiện một hai lần, chỉ là không thấy Thập Ngũ.

“Ngươi niệm nhiều vãng sinh chú như vậy, Thập Ngũ chắc chắn đã đi đầu thai rồi.”

Ninh Chiêu Hàm đỡ ta dậy, bón cho ta uống thuốc.

“Hy vọng kiếp sau nó sẽ sáng mắt hơn, đừng tìm một người mẹ vô dụng như ta nữa.”

Vị thuốc đắng làm tê liệt cả miệng ta.

“Ngươi là người mẹ đáng tin nhất thiên hạ.”

Ninh Chiêu Hàm nhẹ nhàng lau miệng cho ta, rồi lại tiếp tục bón thuốc.

Thuốc này quá đắng, ta thật sự không muốn uống.

“Lương Triệt Thi đúng là kẻ vô trách nhiệm! Rõ ràng năn nỉ ta cho hắn làm ngự y riêng, vậy mà lại theo Triệu Thuần Kiếm đi uống một bát độc dược rồi cùng chết.”

Ninh Chiêu Hàm im lặng nghe ta lải nhải, thỉnh thoảng đáp lại vài câu thì thầm.

Ta nói mãi cũng mệt, nghỉ một lát. Thấy hắn lo lắng, ta cố gắng gượng tinh thần.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 32: Hoàn


“Ngươi nói xem, sao lần này lại trùng hợp như vậy, ngươi đến vừa khéo thế?”

Ta ngã trong phật đường, đúng lúc Ninh Chiêu Hàm đến thăm. Ta đã gần như sẵn sàng rời đi, nhưng hắn lại giữ ta lại thêm vài ngày.

“Thật ra, hồi trẻ ta đã đợi ngươi nhiều lần, nhưng lần nào ngươi cũng không đến.”

“Khi ấy, để được gả cho ngươi, ta đã làm trái lệnh cha huynh, tổ chức một cuộc tỷ võ chiêu thân, đánh đuổi tất cả những ai đến dự. Ta đã đợi mười ngày, nhưng ngươi không bao giờ đến.”

“Sau này gặp lại ngươi, không ngờ đã là hơn mười năm sau. Khi đó nhìn ngươi lạnh lùng, ta biết chúng ta không còn hy vọng gì nữa. Nói ra thì, ta thấy ngươi thay đổi nhiều, chắc ngươi cũng thấy ta khác đi.”

Ta cười yếu ớt, cố nén cơn buồn nôn.

“Người từng là cô gái rực rỡ nhất kinh thành, ta vừa sợ người tạo phản, vừa vui vì người tạo phản.” Ninh Chiêu Hàm mắt ngấn lệ, cuối cùng ngừng việc bón thuốc vô ích.

“Khi gặp lại người ở căn nhà nhỏ ngoài kinh thành, ta đã nghĩ rằng nếu người thật sự muốn phản loạn, ta sẽ phản bội tổ tiên, xin được xóa tên khỏi gia phả.”

Hắn cười chua chát.

“Đại hhuynh của người nói ta nên làm mặt khách của người, lúc đó ta thật sự đã động lòng.”

Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.

Ta định nói gì đó, nhưng không kìm được, lại nôn hết bát thuốc vừa uống.

Ninh Chiêu Hàm cuống cuồng xử lý, dáng vẻ lúng túng có phần giống thiếu niên vụng về thuở xưa.

Ta nắm lấy tay hắn, muốn hắn ở lại bên ta lâu thêm chút nữa.

“Người phải kiên trì, hoàng thượng đã mang theo thái y xuống Giang Nam rồi.”

Ta lắc đầu.

“Người không muốn nhìn đứa trẻ người nuôi lớn lập gia đình sao!” Ninh Chiêu Hàm ôm chặt lấy ta, từng lời như rút ruột.

Ta thật sự muốn nhìn thấy con ta. Nhưng ta chẳng còn sức nói thêm nữa. Không biết là nhờ ta dạy dỗ tốt hay nhờ dòng máu thiện lương của Hiền Phúc, mà Triệu Gia Nghiệp đã trở thành một người có phẩm hạnh và năng lực xuất chúng.

Ta xuống hoàng tuyền, cũng có thể ngẩng đầu gặp lại tỷ muội cũ.

“Khi ta kiểm soát được thế cục của quân lính Ninh gia , ngày đêm vội vã trở về kinh, ta đã thấy cả nhà nàng quỳ trước cửa, nhận thánh chỉ phong phi của nàng.”

Ninh Chiêu Hàm nghẹn ngào, cuối cùng nói ra lý do mà ta luôn muốn biết.

Ta mỉm cười, khúc mắc từ thuở niên thiếu lại được gỡ bỏ ngay lúc ta sắp lìa đời.

“Muốn mua quế hoa cùng rượu, nhưng không còn như những ngày thiếu niên rong chơi.”

“Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa!”

Ta tựa vào lòng hắn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.

HẾT.
 
Back
Top Bottom