Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cái Giá Của Ngai Hậu

Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 20


Ta cố gắng cười an ủi nàng:

“Ôn mỹ nhân sợ hãi sao? Không sao đâu.”

“Ta đến để mang đồ cho nương nương.”

Sắc mặt nàng tái nhợt, mở bàn tay phải đang siết chặt.

Ta nhìn kỹ, trong tay nàng chính là binh phù của Ngự lâm quân mà mọi người đang tìm kiếm!

Ta không khỏi ngạc nhiên.

“Sao binh phù lại ở chỗ ngươi?”

“Tô tỷ tỷ muốn đưa hoàng thượng đi săn, ta ngăn không được, chỉ đành lén lấy binh phù mang đến cho nương nương, hy vọng nương nương có thể ngăn cản hành động tàn ác này.”

Mắt nàng đỏ hoe.

Ta im lặng, phất tay ra hiệu cho Tiêu Duẫn cầm lấy binh phù để điều binh.

Theo kế hoạch, cả Ôn Ngọc Hạc và Tô Hải Đường đều sẽ đi săn cùng hoàng đế hôm nay. Tiêu Duẫn sẽ dẫn người tới, xử lý cả hai, và binh phù sẽ được tìm thấy trên thi thể của Tô Hải Đường.

Tô Hải Đường đã dùng mạng mình để cứu Ôn Ngọc Hạc.

Tiêu Duẫn hành động nhanh chóng, không lâu sau đã tập hợp được đội Ngự lâm quân chưa bị địch tấn công và quay trở lại điện Tuyên Chính trước khi quân phản loạn kịp xâm nhập.

Khi quân phản loạn vừa tiến vào nội cung, chúng đã bị bao vây.

Sự do dự lúc trước của ta chỉ là làm bề ngoài.

Thực tế, phụ thân ta đã theo dõi quân phản loạn của Vĩnh vương, chờ cho đến khi quân đội của họ xông hết vào cung, mới ra lệnh cho quân tấn công, hợp sức với Ngự lâm quân bên trong đánh úp từ hai phía.

Vĩnh vương bị xử tử ngay tại chỗ.

Tiêu Duẫn dâng lên ta binh phù của quân Thục, cả tấm binh phù dính đầy máu.

Quân phản loạn lấy danh nghĩa “thanh trừng nội gian,” vừa vào cung liền tiến thẳng tới khu vực săn bắn.

Tô Hải Đường bị Triệu Thuần Kiếm đẩy ra, hy vọng có thể làm dịu sự phẫn nộ của quân địch.

Nhưng rõ ràng không ai chịu tha thứ.

Triệu Thuần Kiếm vì quá hoảng sợ, lại ngất xỉu một lần nữa.

Hắn thật may mắn, bất tỉnh giữa đám xác chết, Vĩnh vương treo thưởng ngàn vàng cho ai bắt được hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn trốn thoát.

Sau biến cố này, triều đình ít đi những trò đấu đá lẫn nhau.

Các đại thần mượn danh nghĩa “thanh trừng nội gian” của Vĩnh vương để thanh lý tất cả vu y và Quốc sư ra khỏi cung.

Ôn Ngọc Hạc vì công lao mang binh phù mà thoát chết, giờ đây nàng phụ trách chăm sóc Triệu Thuần Kiếm.

Như đã hứa, ta phán Ôn Quý phi và gia tộc nàng bị đày đi 800 dặm, mỗi ngày bị đánh mười roi, chịu đựng cuộc sống lưu đày khổ sở.

Hoàng đế đã nghiện thuốc, tính khí thất thường, hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều không còn thích hợp để quản lý triều chính. Các đại thần đồng lòng bỏ mặc hắn trong cung Chiêu Dương, chuẩn bị lễ đăng cơ cho thái tử.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 21


“Nương nương, tiểu chủ tử đã đến ngoại ô kinh thành.”

Tiêu Duẫn lặng lẽ mang tin tức đến.

Ta không giấu được vẻ vui mừng trên mặt.

“Cùng tiểu chủ tử tới còn có Bá Dương hầu.”

Thấy ta phấn khích, Tiêu Duẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà thêm vào.

Triệu Thuần Kiếm trong cơn hoảng loạn đã b*n r* một loại pháo hoa đặc biệt. Người ta nói rằng loại pháo hoa này có thể được nhìn thấy bởi đội cận vệ hoàng gia bên ngoài thành, từ đó đốt khói sói, thông báo cho quân đóng đồn ở biên ải đến cứu viện. Đây là biện pháp giữ mạng của hoàng thất, nếu không nhờ Triệu Thuần Kiếm để lộ, chẳng ai biết đến điều này.

Ta vẫy tay cho hắn lui xuống, ngồi một mình, nghịch chiếc trâm cài tóc cũ kỹ mà đã mòn nhẵn theo thời gian.

Bá Dương hầu, Ninh Chiêu Hàm…

Hắn sẽ ngăn cản ta chăng?

Ngày 3 tháng 3, lễ Thượng Tị, hoa bông gòn rụng, hoa gạo nở.

Cuộc biến động trong cung lần này đã khiến nhiều người mất mạng. Nhân dịp lễ cầu phúc, ta dẫn toàn bộ phi tần trong cung ra ngoại ô kinh thành.

Triệu Thuần Kiếm không biết nghe tin từ đâu, mang theo Ôn Ngọc Hạc nhất quyết đi cùng.

Giờ đây, hắn không còn thuốc nữa, cả người khô héo, vàng vọt. Mỗi khi cơn nghiện thuốc tái phát, hắn lại đánh đập, đập phá đồ đạc, hành hạ cung nhân vô tội.

Cổ của Ôn Ngọc Hạc đầy vết bầm tím.

Nàng thường bị Triệu Thuần Kiếm nhầm lẫn thành Hiền Phúc.

Mỗi khi phát điên, chỉ có Ôn Ngọc Hạc mới có thể làm hắn dịu đi đôi chút. Nhưng hầu hết thời gian, Triệu Thuần Kiếm bóp cổ nàng, hỏi nàng có phải đến đòi mạng hay không.

“Ngươi đến để đón Thập Ngũ sao?.”

Triệu Thuần Kiếm nhất quyết muốn ngồi chung loan kiệu với ta.

“Thập Ngũ đã chết rồi mà?”

Ta cười khẩy, hỏi lại hắn.

“Ngươi biết rõ Thập Ngũ chưa chết.”

Hắn hiếm khi được lúc tỉnh táo như bây giờ, lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

“Nếu ngươi muốn đưa Thập Ngũ lên làm hoàng đế, ta sẽ không cản trở. Thập Ngũ và thái tử đều là con của ta.”

“Con của ngươi?!” Cơn giận bùng lên trong lòng ta, giọng nói run rẩy không thể kìm nén.

“Con của ngươi đã chết cùng bát thuốc phá thai đó rồi, ngươi làm sao dám nói Thập Ngũ là con ngươi!”

Triệu Thuần Kiếm bịt tai lại ra vẻ kkhông muốn nghe.

“Thập Ngũ chưa có tên, hãy lấy chữ ‘Trần’ đặt cho nó, gọi là Triệu Gia Trần.”

“Thập Ngũ sẽ không mang họ của ngươi!”

“Nếu không mang họ ta, ngươi vất vả đưa nó về làm gì? Nếu không phải con của ta, nó chỉ là một đứa trẻ vô danh, không gia thế.”

“Vẫn là câu nói đó, ngươi muốn đưa hoàng tử nào lên ngôi cũng được, ngươi sẽ yên ổn làm Thái hậu quyền lực trong nhiều năm.”
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 22


Mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng, thoáng chốc lại trở thành vị hoàng đế tính toán khôn ngoan năm nào.

“Nhưng nếu ngươi có lòng phản nghịch, Bá Dương hầu sẽ mang quân vào kinh bất cứ lúc nào để cứu viện.”

Lòng ta chấn động, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Hoàng thượng có lẽ quên rồi, trước khi ta nhập cung, ta đã đính hôn với nhà ai rồi chứ?”

“Khụ, khụ khụ—”

Trên mặt Triệu Thuần Kiếm xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên sự đấu tranh.

“Ngươi đừng có dọa ta!”

“Ngươi là đồ tiện nhân!”

Hắn như bị xé toạc làm đôi, một mặt là hoàng đế tỉnh táo đang đàm phán, mặt khác là một con thú dữ bị cảm xúc nuốt chửng.

Nhìn vị hoàng đế từng bình tĩnh tính toán mẹ con ta, nay lại đang dần mất kiểm soát, ta khẽ cười.

“Năm xưa, ngươi sợ ta và người đó thành thân, liền xúi giục đại huynh của ta hãm hại lão Bá Dương hầu, rồi ép ta nhập cung, phá hủy hôn sự này. Lúc đó, ngươi có nghĩ đến mối nguy hiểm hiện tại không?”

“Ngươi quá tự phụ, xúi giục đại huynh ta tính toán với lão Bá Dương hầu, muốn phá hoại gốc rễ nhà Thượng Quan, lấy đi một nửa binh quyền của cha ta, rồi lập con gái ông làm hoàng hậu để bảo vệ ngôi vị của ngươi!”

Triệu Thuần Kiếm ôm đầu, mắt đỏ ngầu, gần như sắp nứt ra.

Nhìn hắn đau khổ như vậy, trong lòng ta dâng lên một niềm vui thầm kín, quyết định giáng thêm một cú đòn nặng nề.

“Còn một chuyện ta quên chưa nói với hoàng thượng.”

“Ta đã đến ngục gặp Ôn Quý phi lần cuối. Thật đáng thương, nàng một lòng trung thành với hoàng thượng, không chỉ làm gián điệp hai mang giữa hoàng thượng và Vĩnh vương, mà còn sinh con đẻ cái cho ngài.”

“Nàng đã thề độc rằng Ngũ hoàng tử chính là cốt nhục thân sinh của hoàng thượng, là đứa con duy nhất khỏe mạnh, đáng lẽ có thể sống lâu dài, cốt, nhục, thân, sinh, của ngài đấy.”

Triệu Thuần Kiếm không thể chịu đựng được nữa, gào thét trong đau đớn.

Ta nhanh chóng tránh những thứ hắn ném về phía mình, rồi gọi người đến khiêng hắn đi.

Lương Triệt Thi nghe thấy tiếng động, mặt lạnh lùng bảo cung nhân khiêng hoàng đế sang xe của hắn, vì hắn là đại phu theo hầu.

Giờ trong xe chỉ còn lại ta và Ôn Ngọc Hạc, ta nhìn người phụ nữ đầy thương tích trước mặt, lòng mềm nhũn, ra hiệu cho nàng lại gần hầu hạ.

Nàng từ chối.

“Tô tỷ tỷ đã chết thay ta, nhưng tội lỗi của ta không thể gột sạch, việc hầu hạ hoàng thượng là cách ta chuộc tội.”

Ta không nói gì, để nàng rời đi.

Nỗi thù của mẫu thân đã được báo, nàng cũng không còn động lực để sống. Giờ đây, nàng chỉ sống nhờ chút thời gian mà Tô Hải Đường đã giúp nàng kéo dài thêm.

Lễ tế Thượng Tị diễn ra vô cùng hoành tráng.

Ba ngày hội lễ mừng Thượng Tị, sự đau buồn trên triều đình Đại Ung cũng dần phai nhạt.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 23


Tranh thủ đêm tối, ta mặc áo giáp nhẹ, cưỡi ngựa nhanh đến biệt viện nơi Thập Ngũ tạm trú.

Đứa con thơ bé nhỏ của ta, kéo vạt áo của ta hỏi:

“Vì sao người về muộn thế?”.

Ta đến muộn rồi, Thập Ngũ của ta, mẫu thân đã đến quá trễ để có thể được ôm con như lúc này.

Thập Ngũ yếu ớt vô cùng, chẳng giống một đứa trẻ hai tuổi. Thằng bé rất ngoan, dù gặp người lạ cũng không khóc lóc.

Nhưng Thập Ngũ không chịu gọi ta là mẫu thân.

Ta nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, xoa nhẹ lên vết bớt trên cánh tay nó, hát khẽ một bài đồng dao không quá quen thuộc, ru nó vào giấc ngủ.

Không sao đâu, mẹ con ta còn nhiều thời gian phía trước, sẽ có ngày đứa con mà ta dốc hết sức để bảo vệ này sẽ tha thứ cho ta.

Ta thầm nghĩ, rồi nằm xuống cạnh con, chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng, tiếng ồn ào vang lên khắp sân viện.

“Nhanh lên! Đi mời tiêu đầu bên cạnh đến giúp!”

Lửa bùng lên, khói dày đặc cuồn cuộn. Mở mắt ra, cảnh tượng ngoài cửa sổ là một biển lửa.

Thập Ngũ bị tiếng động làm giật mình, khóc như mèo con.

Ta ôm lấy nó, nhẹ nhàng dỗ dành, gương mặt không hề biểu lộ chút lo lắng.

Có nội gián! Lộ trình lần này chỉ có số ít cấm vệ quân biết.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, trong đầu tính toán xem kẻ thù là ai và đối phó như thế nào.

“Thượng Quan đại nhân, lâu ngày không gặp.”

Tiếng nói của một người đàn ông vang lên ngoài cửa khi ngọn lửa đã được khống chế.

Thượng Quan đại nhân? Ta nhíu mày.

“Ninh Chiêu Hàm! Ngươi lẽ ra phải ở Tây Vực chứ?”

Giọng nói bên ngoài rõ ràng bị sốc.

Ta nghe thấy cuộc đối thoại này, không còn có thể đắn đo, liền trao Thập Ngũ cho bà vú, siết chặt áo choàng rồi đẩy cửa ra ngoài.

Người đàn ông chặn trước cửa đứng thẳng, trên lưng mang một cây cung lớn, dù chỉ là cái bóng lưng nhưng cũng toát lên sát khí lạnh lùng.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại. Nhìn thấy ta, hắn lặng lẽ nhường đường.

Người ngoài sân là đại huynh ta, Thượng Quan Trần Vinh.

“A Nguyệt!”

Nhìn thấy ta bước ra ngoài, đại huynh ta nở nụ cười, nhưng trong mắt hiện lên vẻ điên loạn khiến người ta lạnh sống lưng.

“Muội đã đón được cháu ngoại chưa?”

Ta liếc nhìn Ninh Chiêu Hàm bên cạnh, hắn đã thay đổi rất nhiều.

Trong ký ức, hắn từng tự do phóng khoáng, phong lưu khoái hoạt, khí chất sắc bén đến mức không thể giấu giếm. Nhưng giờ đây, hắn như một thanh kiếm đã được bao bọc kín, trầm mặc, khiến người ta không khỏi đề phòng trước vẻ yên tĩnh đầy nguy hiểm ấy.

Theo lời bà vú kể lại, họ gặp Ninh Chiêu Hàm và đoàn người của hắn giả làm đoàn tiêu binh trên đường đi, sau đó cùng nhau hộ tống, giải quyết không ít rắc rối.

Rõ ràng là, đến giờ họ chưa có ác ý.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 24


Nhưng vấn đề khó khăn nằm ở Thượng Quan Trần Vinh.

“Huynh biết ta và Thập Ngũ đang ở trong nhà, tại sao lại phóng hỏa?”

Ta liếc nhìn thấy Ninh Chiêu Hàm đang lén ra hiệu cho người bên ngoài, hiểu ra và thầm tính kế kéo dài thời gian.

“Thập Ngũ yếu đuối, đốt lửa là để trừ tà khí cho nó.”

“Lời này nói ra cũng thật nực cười, huynh và ta là huynh muội ruột, không cần tìm những cái cớ hoành tráng như vậy.”

“Nếu A Nguyệt muốn ta nói thẳng, thì ta sẽ không vòng vo nữa.”

Mắt đại huynh ta điên cuồng hơn, kích động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy:

“Giao binh phù ra đây, ta sẽ tha cho mẹ con các ngươi!”

“Haha.”

Ta không thể nhịn được cười.

Đại huynh ruột của ta, vì quyền lực mà sẵn sàng xuống tay tàn ác, làm sao ta dám giao bảo vật duy nhất mà mình có thể dùng để bảo toàn mạng sống cho hắn?

Thượng Quan Trần Vinh thấy ta không trả lời, bắt đầu tự mình lẩm bẩm.

“A Nguyệt, muội không cần phải lo lắng, một khi ta chiếm được thiên hạ của nhà họ Triệu, muội sẽ là Trường công chúa cao quý nhất của triều đại mới! Ta biết muội giận ta vì đã phá hoại hôn sự của muội, đúng lúc Ninh Chiêu Hàm cũng ở đây, ta đã cho người bắt hắn, hắn sẽ phục vụ muội suốt đời.”

Năm xưa, ta và Ninh Chiêu Hàm cùng lớn lên trong quân doanh, hai nhà cũng đã định sẵn hôn ước.

Nhưng đại huynh của ta, bị ma quỷ ám ảnh bởi quyền lực, đã nghe lời xúi giục của Triệu Thuần Kiếm, tính kế với lão Bá Dương hầu, khiến Ninh Chiêu Hàm phải đi đồn trú Tây Vực. Sau đó, hắn lợi dụng cơ hội hủy hôn, đưa ta vào cung.

“Cha đã nhường lại chức gia chủ cho muội, ta đã chấp nhận, giờ ta muốn binh phù, muội cũng không nên keo kiệt!”

Thượng Quan Trần Vinh càng lúc càng kích động, hoàn toàn không để ý rằng quân lính của hắn đã bị âm thầm tiêu diệt.

“Đại nhân! Cẩn thận!”

Tên lính cận vệ hét lên kinh hãi khi bị trúng bẫy ngã ngựa.

Ta chăm chú theo dõi trận chiến, im lặng không nói.

“A Nguyệt, hắn phải chết.”

Ninh Chiêu Hàm đứng sau ta thì thầm, cung tên trên lưng đã được cầm trong tay.

Ta im lặng, không tỏ ý kiến.

“Hắn sống thì Thượng Quan gia sẽ phản loạn hoặc suy tàn.”

Đại Ung những năm gần đây không ổn định, gia tộc Thượng Quan với nhiều người trong quân đội, nếu trung thành sẽ là thanh gươm sắc bén của Đại Ung, nếu phản loạn thì chắc chắn sẽ là mối nguy lớn cho triều đình.

“Muội là Quốc mẫu, cũng là gia chủ của Thượng Quan gia, muội phải đưa ra quyết định.”

“Đại Ung không thể chịu thêm một cuộc phản loạn nữa.”

Ta nhắm mắt lại, khi mở mắt, liền đẩy đi mũi tên đã đặt sẵn của Ninh Chiêu Hàm.

Như có sự đồng cảm trong lòng, khi ta nhìn về phía Thượng Quan Trần Vinh, hắn cũng đang nhìn về phía ta.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 25


“Ha, A Nguyệt muốn giết huynh sao?”

Lúc này, trên người hắn đã đầy thương tích, cận vệ cũng chỉ còn vài người.

Hắn đẩy người chắn trước mặt ra, bước từng bước tiến lại gần ta.

“Đến đây nào! Dùng thuật bắn cung mà huynh đã dạy muội, bắn thẳng vào tim huynh trưởng của muội đi!”

Ninh Chiêu Hàm đặt cung vào tay ta. Mũi tên lệch một chút, ta bắn xuống chân hắn.

“Huynh, dừng tay lại! Bây giờ huynh về nhà, tương lai sẽ trở thành quốc trượng quyền lực nhất Đại Ung!”

Hắn vẫn cười điên dại không ngừng.

“Nhiều năm qua, vì danh vọng, vì vinh quang gia tộc, huynh đã vứt bỏ liêm sỉ, vứt bỏ nhiệt huyết, trở thành đứa con trai bị khinh bỉ nhất của nhà họ Thượng Quan.”

“Muội khuyên huynh dừng tay, nhưng đã quá muộn rồi! Huynh không thể dừng lại, Thượng Quan gia của chúng ta cũng không thể dừng lại!”

“A Nguyệt, muội thật ngây thơ.”

“Muội nghĩ tại sao huynh biết tin Thập Ngũ vào kinh, còn Ninh đại nhân của muội sao lại xuất hiện một cách trùng hợp như vậy!”

Hắn cúi xuống, rút mũi tên dưới chân, giương cung về phía ta.

“Vút—”

“Ca—”

Tiếng dây cung vang lên trong đêm, âm thanh thanh thoát, đó là âm thanh đặc trưng của cung nỏ nhà họ Ninh.

Mũi tên từ Ninh gia nổi tiếng với độ chuẩn xác cao, ít người có thể bắn được nếu không qua huấn luyện. Chỉ là năm đó ta thích nghịch ngợm, nài nỉ lão Bá Dương hầu dạy ta bắn.

Một mũi tên xuyên tim, Thượng Quan Trần Vinh buông xuôi, chậm rãi ngã xuống.

Ta đã g**t ch*t chính đại huynh ruột của mình…

Ngay trước mắt cha ta.

Hành cung đêm đó xảy ra một vụ ám sát hoàng đế, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.

Trong cơn hỗn loạn, cha ta phát hiện cả ta và đại huynh đều biến mất, cảm thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo. Không ngờ, ông lại chứng kiến cảnh hai huynh muội chúng ta giương cung nhắm vào nhau.

Ông lặng lẽ cõng thi thể của đại huynh ta rời đi.

Người đàn ông đã từng oai phong cả đời, giờ đây lưng cũng đã còng xuống.

Trước khi đi, ông giao binh phù của Kinh Kỳ quân cho ta.

“Cha già rồi, không còn lo nổi cho triều đình Đại Ung nữa. Giang sơn và gia tộc Thượng Quan đều phải dựa vào con.”

“Gánh nặng nghìn cân, con phải giữ gìn sức khỏe, giữ vững bản tâm.”

Ta siết chặt tấm binh phù trong tay, đứng ngây dại nhìn bóng lưng cha và đại huynh dần khuất xa, không nhúc nhích.

“A Nguyệt, về thôi.”

Ninh Chiêu Hàm đã đứng bên cạnh ta suốt cả đêm. Thấy trời đã sáng, hắn nhẹ nhàng khuyên ta dừng lại việc trừng phạt bản thân.

Ta cử động khớp xương cứng đờ, quay đầu hỏi hắn:

“Ta, Thập Ngũ và đại huynh, phải chăng nhất định phải có một người chết?”

“Hoàng thượng nói, nếu Thượng Quan đại nhân không chết, ngươi và Thập Ngũ hoàng tử nhất định sẽ bị xử tử.”
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 26


“Ninh đại nhân, ngươi quả thật là một con chó trung thành của hoàng đế.”

Câu trả lời đó không nằm ngoài dự đoán, nhưng ta vẫn không thể kìm được sự cay đắng trong lòng, buông lời chế giễu.

“A Nguyệt, đây là sứ mệnh của Ninh gia.”

Ta không còn muốn nói chuyện với hắn, quay người lên ngựa, ném cây trâm đào trong lòng ra ngoài.

“Ngươi nên gọi ta là Hoàng hậu nương nương.”

Ta thúc ngựa phi nhanh, để nước mắt rơi theo làn gió lạnh của mùa xuân sớm.

Khi Thượng Quan Trần Vinh chưa tiếp xúc với quyền lực, huynh ấy vẫn thường cõng ta đi dạo kkhắp các con phố dài, dạy ta cưỡi ngựa bắn cung vào những ngày nắng đẹp, hứa hẹn sẽ tìm cho ta một nam tử tài giỏi nhất Đại Ung làm phu quân.

Đây là mùa xuân lạnh nhất ta từng trải qua.

Ta để Thập Ngũ ở lại biệt viện ngoại ô.

Cuộc phản loạn nhanh chóng bị điều tra ra kẻ chủ mưu, Thượng Quan gia lập tức bị đẩy vào tâm bão.

Ninh Chiêu Hàm, với danh nghĩa Bá Dương hầu, đã đứng ra bảo đảm cho ta, nói rằng chính mắt hắn thấy ta xử tử phản tặc.

Thật mỉa mai thay, đại huynh ta, người từng là tâm phúc của hoàng đế suốt hơn mười năm, đến lúc chết mới hiểu rõ bộ mặt của kẻ mà huynh ấy luôn tin tưởng, nhưng cuối cùng vẫn bị coi là phản tặc.

Triệu Thuần Kiếm đã giết Ôn Ngọc Hạc.

Trên đường hồi kinh, hắn phát điên, rút thanh kiếm của thị vệ và đâm thẳng vào tim nàng.

Ôn Ngọc Hạc ra đi trong đau đớn, như một bông hoa nở rộ rồi tàn lụi.

Lương Triệt Thi nói rằng nàng đã được giải thoát, nàng ra đi với nụ cười trên môi.

Nàng ấy luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm chân thành của Tô Hải Đường.

Khi đối diện với đau khổ, Ôn Ngọc Hạc luôn chọn cách cam chịu. Nàng mang trong lòng gánh nặng của tất cả sự tử tế mà người khác dành cho mình. Khi được chia sẻ đau khổ, nàng không thấy may mắn, mà ngược lại, chỉ thấy sợ hãi và tăng thêm nỗi đau.

Sau khi kể về cái chết của Ôn Ngọc Hạc, Lương Triệt Thi bỗng yêu cầu ta đến thăm Triệu Thuần Kiếm.

Ta ghét gặp hắn, đã bỏ mặc hắn trong cung Chiêu Dương, giao cho những cung nữ cay nghiệt nhất chăm sóc. Trừ phi là chuyện sinh tử, còn lại không ai được phép đến tìm ta.

Ta hơi ngạc nhiên trước sự quyết liệt của Lương Triệt Thi, nhưng lại thấy điều đó hoàn toàn hợp lý. Ta chọn một buổi trưa đẹp trời và đến gặp Triệu Thuần Kiếm.

Hắn đang nôn ra máu, từng ngụm từng ngụm máu đen không ngừng trào ra khóe môi.

Tóc hắn đã hoa râm, ướt đẫm mồ hôi kéo lại thành từng sợi. Gương mặt nhợt nhạt, lấm lem những mảng đỏ, vàng, đen, cứng lại thành vảy.

Rõ ràng, không ai muốn hầu hạ hắn kể từ khi Ôn Ngọc Hạc qua đời.

“Trẫm muốn uống nước.”
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 27


Thấy ta đến, Triệu Thuần Kiếm mở miệng ra lệnh.

Một vị hoàng đế bị bỏ rơi như rác rưởi, như một con chó hoang, không có nổi một ngụm nước. Ta đã trả thù được hắn rồi đấy chứ?

Nhìn người đàn ông ta đã tính toán cho đến khi hắn hoàn toàn thất bại, trong lòng ta không cảm thấy sự thỏa mãn như mong đợi.

“Dung phi! Trẫm muốn uống nước!”

Triệu Thuần Kiếm thấy ta không đáp, càng tức giận thì lại nôn ra một ngụm máu đen.

Dung phi, cái tên thật xa lạ.

Ta sắp trở thành Thái hậu rồi.

Lễ bộ mấy ngày trước đã đưa lên cho ta xem danh sách các phong hiệu đã được chuẩn bị. Vì ta sắp lâm triều nghe chính sự nên các phong hiệu đều rất uy nghiêm. Sau khi suy đi tính lại, ta tùy tiện chọn một, “Đức Túc Hoàng Thái Hậu.”

Triệu Thuần Kiếm nằm ngả người trên giường, không còn động tĩnh.

Ta trở về với thực tại, bước tới nhìn hắn một cái.

Hắn vẫn còn thở, ánh mắt cũng có phần tỉnh táo hơn.

“Dung phi, trẫm phải đi tìm Hiền Phúc rồi.”

Ta hiểu rõ, hắn đây là hồi quang phản chiếu.

“Hiền Phúc chắc chắn không muốn gặp ngươi đâu.”

“Trẫm thật sự có lỗi với nàng.”

Triệu Thuần Kiếm hiếm khi thừa nhận sai lầm.

“Trẫm rất nhớ nàng, hoàng hậu của trẫm là người đoan trang, đức độ. Ngay từ lần đầu tiên trẫm gặp nàng, trẫm đã vô cùng yêu mến.”

“Đáng tiếc, trẫm bị giam cầm trong vòng xoáy của quyền lực.”

“Khi con người chạm đến quyền lực, có quá nhiều điều không thể tự mình quyết định. Dần dần, trái tim trở nên chai sạn, biến thành quái vật chỉ biết nuốt chửng tham vọng mà không còn chút cảm xúc nào.”

“Tương lai mười năm của Đại Ung nằm trong tay ngươi, hy vọng đến cuối cùng ngươi vẫn có thể giữ được chút nhân tính như hôm nay.”

Hắn dừng một lúc, rồi nói tiếp.

“Ngươi đã chọn ai làm hoàng đế chưa? Trẫm không còn nhiều thời gian, nên phải giao phó di mệnh.”

Hoàng tộc Triệu gia của Đại Ung có một đội ngũ riêng phục vụ hoàng đế, họ chỉ nghe lệnh hoàng đế, quyền điều động chỉ được truyền miệng qua từng đời hoàng đế.

Ta đứng ở cửa điện Chiêu Dương, quay đầu nhìn lại cung điện này, không ngờ bị những chữ vàng chói lóa làm lóa mắt.

“Dung phi nương nương…”

Ta nheo mắt lại, thấy thái tử đang đứng trước mặt ta, vẻ mặt e dè.

Ta đưa tay xoa đầu hắn.

“Vào đi, phụ hoàng ngươi đang đợi.”

Nhìn theo bóng dáng Triệu Gia Nghiệp bước vào trong điện, ta cũng từ từ quay lưng bỏ đi.

Bên trong điện Chiêu Dương, tình yêu đã chấm dứt, nhưng cung Bồng Lai vẫn mãi trường tồn theo thời gian.

Cả đời Triệu Thuần Kiếm vô tình vô nghĩa, cuối đời lại đi tìm tiên đạo. Không biết sau khi chết, hắn có thể thấy được cảnh tiên giới Bồng Lai hay không.

Năm thứ mười bảy niên hiệu Anh Triết, Cao Tông Triệu Thuần Kiếm băng hà, hưởng dương ba mươi chín tuổi.

Thái tử Triệu Gia Nghiệp kế vị, đổi niên hiệu Minh Đức.

Sinh mẫu của thái tử, Hiền Phúc Hoàng hậu, được truy phong thụy hiệu Cung Thuận, tôn làm Cung Thuận Hiền Phúc Thánh mẫu Hoàng Thái hậu.

Hoàng hậu Thượng Quan Nguyệt Bạch được tôn làm Thái hậu, phong hiệu Đức Túc.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 28


Năm đầu niên hiệu Minh Đức, tân đế vẫn chưa đến tuổi nhược quán, Đức Túc Thái hậu buông rèm nhiếp chính, các tấu chương đều do tể tướng phê duyệt thay.

Ninh Chiêu Hàm thấy kinh thành đã yên ổn, bèn dâng tấu xin về lại Tây Vực.

Lúc này, lão tể tướng cuối cùng đã nhận ra, sau cuộc biến động trong cung, ba tấm binh phù đều rơi vào tay ta, tất cả những điều này đều là do ta tính toán từ trước.

Vì thế, lão giữ lại bản tấu của Bá Dương hầu, liên tục trì hoãn không duyệt.

Ninh Chiêu Hàm cầu kiến Đức Túc Thái hậu.

“Công việc hộ giá đã xong, mong nương nương cho phép thần trở lại Tây Vực trấn thủ.”

Phủ Bá Dương hầu khởi nghiệp là hộ vệ của Thái Tổ, lệnh của họ chỉ nghe theo hoàng đế, bảo vệ hoàng quyền là gia huấn của họ.

“Là lão tể tướng giữ lại bản tấu của ngươi, không cho ngươi đi.”

“Nương nương chỉ cần hạ chỉ, thần sẽ đích thân đi tìm tể tướng nói rõ.”

“Ta cũng muốn giữ ngươi ở lại.”

Ta nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, cả người Ninh Chiêu Hàm đột nhiên cứng đờ.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, ta không khỏi bật cười.

Giữ hắn lại là quyết định đã được ta cân nhắc kỹ càng.

“Một là để ngươi, tể tướng và ta có thể kiểm soát lẫn nhau, triều đình sẽ không quá lún sâu vào việc kết bè kết phái vì tranh quyền đoạt lợi.”

“Hai là…”

Ta đứng dậy, bước ra khỏi đại điện, nhìn về phía đông nam, đó là nơi gia tộc ta tọa lạc.

“Cha ta đã cáo lão hồi hương, triều đình cần có một tân đại tướng quân trấn giữ.”

Ninh Chiêu Hàm không trả lời, mà lại đổi chủ đề hỏi:

“Nương nương định sắp xếp Thập Ngũ điện hạ thế nào?”

Ta đã từ chối cái tên mà Triệu Thuần Kiếm đặt cho Thập Ngũ, cũng không phong cho nó tước hiệu. Thật đáng khen khi Ninh Chiêu Hàm tìm ra một cách gọi “Thập Ngũ điện hạ” như thế này.

“Thằng bé tên là Trương Thập Ngũ.”

Ta giờ đã bị giam cầm trong hoàng thành. Trước đây ta nghĩ rằng chính sự kìm kẹp của Triệu Thuần Kiếm làm ta khổ sở, nhưng giờ, khi đã tính kế hạ bệ hoàng đế và nắm giữ quyền lực triều đình trong tay, ta vẫn chẳng cảm thấy chút thỏa mãn nào.

Thậm chí vào những đêm khuya, ta không ngừng tự hỏi: liệu ta trả thù Triệu Thuần Kiếm vì Thập Ngũ, hay ta đã bị nơi hoàng cung lạnh lẽo này giam cầm đến mức hóa điên, trở nên tàn nhẫn và vô tình như thế?

Nếu Thập Ngũ ở bên cạnh ta, liệu ta có thể bảo vệ nó không?

“Nó mang họ của dòng họ lớn nhất thiên hạ, sau này sẽ có nhiều thân tộc giúp đỡ, còn ta cũng chỉ là một người bà con xa giàu có của nó mà thôi.”

“Thập Ngũ bị hen suyễn từ khi sinh ra, kinh thành quá khô hanh. Đợi sau mùa hè, ngươi hãy đích thân đưa nó về Giang Nam.”

Ta đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung, những áng mây đỏ rực cũng không thể lấp đầy nỗi cô đơn của ta.

Ninh Chiêu Hàm không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh ta, đôi mắt bình thản của hắn hiếm khi lộ ra chút cảm xúc.

Một lúc sau, hắn lấy ra một thứ và nhét vào tay ta.

Đó là binh phù của quân đội Ninh gia.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 29


“Ngươi đưa binh phù cho ta?”

Ta ngạc nhiên.

“Dù ta không biết di mệnh cuối cùng của Triệu Thuần Kiếm giao phó cho ngươi là điều gì, nhưng chắc chắn đây là điều hắn cấm đoán Ninh gia các người có phải không?”

“Ninh gia không trung thành với hoàng thất, mà là với bá tánh.” Hắn đáp.

Bốn tấm binh phù tập hợp, đây là điều chưa từng có trong lịch sử Đại Ung.

Giờ đây ta là thái hậu có quyền lực lớn nhất triều đình Đại Ung.

Minh Đức năm thứ ba

Hoàng đế đã đủ tuổi nhược quán, bắt đầu học cách xử lý chính sự trong thượng thư phòng.

Lão tể tướng và Bá Dương hầu, một văn một võ, đều là thầy dạy của hoàng đế.

So với lão tể tướng, rõ ràng tiểu hoàng đế thích Bá Dương hầu hơn.

“Mẫu hậu, khi nào Ninh hầu mới có thể trở về triều?”

“Đợi đến khi con có thể tự mình xử lý xong đống tấu chương nặng trĩu này.”

Ta không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục viết tấu chương.

Ta vẫn nhớ những ngày đầu khi tiểu hoàng đế lên ngôi.

Lão tể tướng lúc đó không yên lòng, không muốn ta can dự vào triều chính, dù mệt mỏi đến đâu cũng cố gắng tự mình phê duyệt hết tấu chương.

“Đại tướng quân đại thắng ở đất Thục, chuẩn bị khải hoàn về triều!”

Một tiểu thái giám vui vẻ báo tin, nhưng vừa thấy ta trong điện, liền lập tức im lặng, đứng nghiêm một bên.

Ta liếc nhìn hoàng đế bên cạnh, đứng dậy chỉnh lại vạt áo.

“Ai gia mệt rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Phần còn lại, nếu không hiểu thì đi hỏi thầy của con.”

Vừa rời khỏi điện, ta đã nghe thấy tiếng reo hò vui mừng của họ.

Ta ác ý quay trở lại, ho nhẹ vài tiếng.

Nhìn tiểu hoàng đế đang há miệng định nói mà phải kìm lại, ta bật cười lớn.

Ta cũng vui mừng. Trận chiến này thắng lợi, ít nhất trong ba mươi năm tới, người Man Di không dám xâm phạm Đại Ung.

Minh Đức năm thứ bảy

Hoàng đế đội mũ miện, chính thức lên ngôi và tiếp quản triều chính.

Lão tể tướng dâng sớ xin về hưu.

Theo lý, ta cũng nên cáo lão hồi cung, nhưng ta luôn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Ta và Triệu Thuần Kiếm từng tranh đấu không đội trời chung, giờ nhìn lại, ta lại trở thành người mà hắn mong muốn: một hoàng hậu tài đức vẹn toàn.

Cả triều đình đều bắt đầu lo ngại việc thái hậu can thiệp chính sự.

Ninh Chiêu Hàm dường như đã thấu hiểu suy nghĩ của ta.

Không biết hắn đã nói gì với hoàng đế, mà sáng hôm sau, Triệu Gia Nghiệp tuyên bố sẽ đi tế thiên ở Thái Sơn.

Các đại thần tự nhiên phản đối, vì hoàng đế vừa mới đăng cơ, có gì thành tựu mà để báo cáo với trời đất.

Nhưng hoàng đế đã quyết, không ai có thể ngăn cản được.

Ở núi Thủ Dương, Minh Đức đế cùng Đức Túc thái hậu, Ninh đại tướng quân và các quan lại triều đình lên Thái Sơn.
 
Back
Top Bottom