Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cái Giá Của Ngai Hậu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,102
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNYbWTk1ou2ljo6Ckpeyb1WqDq2cm3YF-U4KC0DD0BgSeUk7VTKEIT0_LPgPDJa9btnzKl8gDeLP_ynzEcVXJ6kXu7BRpWoIJ4n7xnGAj_4EjHcYpLJ4o4Ui646tDrIJmBeBElruGovNq1PYVxI69vi=w215-h322-s-no-gm

Cái Giá Của Ngai Hậu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cung Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hoàng thượng nói với ta:
“Dung Phi, Trẫm đã có ý lập nàng làm Hoàng hậu. Nhưng để giữ vững triều cương, Hoàng hậu… không thể có con nối dõi. Nàng có nguyện ý không?”

Ta im lặng rất lâu.

Cuối cùng, ôm lấy cái bụng mang thai bảy tháng, ta chậm rãi quỳ xuống, dập đầu:
“Thần thiếp… nguyện ý.”

Hoàng thượng gật đầu, giọng như trút được gánh nặng:
“Như vậy thì tốt. Trẫm cũng yên tâm giao hậu cung cho nàng.”

Ngừng một chút, Người lại nói:
“Nếu nàng thấy cô đơn, hãy đưa Khang Lạc — con trai của Hiền Phúc Hoàng hậu — về dạy dỗ bên mình.”

Ta cúi đầu thật sâu, giọng cung kính:
“Tạ chủ long ân.”​
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 1


Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ.

Ta cùng Hiền Phúc là cùng một đợt tuyển tú mà nhập cung , nàng được phong Hậu, còn ta chỉ là Phi. Mười mấy năm tình nghĩa tỷ muội, nhưng ngày đó nàng ra đi quá đột ngột, khiến ta không thể không tra xét sự tình.

Trong cung, quan trọng nhất không gì ngoài quyền lực và ân sủng.

Ta thay đổi cách hành xử, dốc lòng vận hành, trở thành người nắm quyền đứng đầu hậu cung, trước mặt Hoàng thượng và văn võ bá quan, ta được cả triều đình công nhận.

Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ.

Gia thế của ta không tệ, nếu không thì cũng chẳng thể giữ vững vị trí Phi vị bao năm dù không được sủng ái. Nay ngôi Hậu còn trống, mà ta lại đang được ân sủng vô cùng, các đại thần liền dâng sớ xin lập con gái của Đại tướng quân, Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, làm Hoàng hậu.

Thân thể Hoàng thượng ngày một suy yếu, Thái tử lại chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu có biến cố xảy ra, hoàng tộc cần một người ra mặt đứng đầu. Ta muốn có Phượng ấn, muốn nắm giữ quyền lực lớn nhất của Trung cung, tất nhiên đã tính toán đến tình huống này.

Chỉ là, ta không ngờ, Hoàng thượng lại tàn nhẫn vô tình đến vậy, ta chỉ có thể chọn một trong hai, Phượng ấn và cốt nhục.

Ta trở về Cửu Nhược điện, triệu Thái y đến dưỡng thai.

Đau…

Ban đầu là đau từng cơn, rồi chuyển thành đau quặn đến mức không thể đứng thẳng lên.

Nữ quan thân cận, Nhàn Kỳ, mặt tái nhợt vì kinh hãi trước dáng vẻ của ta, ôm lấy ta mà lớn tiếng gọi Thái y ở lại.

Ta cảm nhận được dòng nước nóng ẩm chảy ra bên dưới, liền ngăn Nhàn Kỳ, bảo nàng đi tìm Hoàng thượng.

Người ta nói “Bảy tháng sống, tám tháng không”, đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho đứa con của mình.

Ta nhìn chằm chằm vào vị Thái y trẻ đang bị thái giám ép giữ chặt, cảnh cáo: “Bản cung sắp sinh, nếu ngươi để con của bản cung bình an hạ sinh, ngươi tất là công thần. Nếu con của bản cung có mệnh hệ gì, ngươi sẽ là kẻ sát hại hoàng tử!”

Ta được đưa lên giường, vì tình huống khẩn cấp, bà đỡ trong cung không có mặt, Thái y xui xẻo phải ở lại trong phòng.

“Nương nương, tiểu hoàng tử còn non tháng, không thể chịu được lâu hơn trong bụng, người phải cố gắng sinh nhanh.” Thái y cho ta ngậm lát sâm, ra hiệu ta giữ lại trong miệng.

“Ah——” Ta nhịn đau, dồn sức, trong đầu hiện lên bao ý nghĩ.

Con của ta, Hiền Phúc, Hoàng thượng…

Bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng lóe qua, khi th*n d*** ta nhẹ đi, ta cũng hiểu ra vài điều.

“Oe——”

Nghe tiếng con khóc, ta nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng không dám ngủ quên.

“Nương nương, Bân công công đến nói Hoàng thượng muốn gặp Thập Ngũ Hoàng tử.”

Đại cung nữ đứng đằng sau là Đàm Kỳ lập tức tiến lên định bế Thập Ngũ ra ngoài.

Ta lập tức bật dậy, nhưng sức yếu lại ngã xuống giường.

Đàm Kỳ kinh hãi trước hành động của ta, liền quỳ xuống bên cạnh giường sinh.

Ta thều thào ra lệnh cho nàng đi truyền lời: “Thập Ngũ sinh non, không nên di chuyển, ngươi đi thưa lại với Hoàng thượng.”

Đàm Kỳ đứng dậy đi thưa, ta cố gắng ngồi dậy, đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại Thái y.

“Ngươi có cách nào để tạo một vết bớt trên người Thập Ngũ Hoàng tử không?”
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 2


Thái y kinh ngạc nhìn ta, hắn thấy ánh mắt kiên định của ta, không thể từ chối đành lên tiếng:

“Vi thần có thể thử, nhưng có thể làm tổn thương quý thể của tiểu hoàng tử.”

Ta gật đầu, ra hiệu cho hắn bắt đầu.

“Ngươi tên gì?”

Hắn lấy ra vài lọ nhỏ từ hòm thuốc, trộn lẫn bột và dược dịch với nhau. Nghe thấy ta hỏi, hắn định cúi người đáp lại, nhưng ta phất tay ra hiệu không cần.

“Hồi nương nương, thần là Lương Triệt Thi.”

“Tốt, Lương thái y.” Ta trầm ngâm.

“Ngươi có biết hôm nay ngươi đã chứng kiến bao nhiêu bí mật của bản cung không?”

Lương Triệt Thi đang bận rộn pha chế thuốc, nghe vậy liền lập tức dừng tay, quỳ xuống tạ tội.

“Ngươi không cần quỳ, bản cung đang gấp. Ngươi chỉ cần nghe bản cung nói.”

“Những điều ngươi nghe thấy hôm nay vừa là tử lệnh, vừa là cơ hội thăng tiến của ngươi. Nếu ngươi kín miệng, chỉ riêng việc cứu sống Hoàng hậu tương lai cũng đủ để ngươi trở thành viện phán trẻ nhất. Nếu ngươi không nghe theo, ngày mai vợ con, cha mẹ ngươi, thậm chí cả tộc nhân, sẽ phải làm khổ sai trong quân doanh.”

Lương Triệt Thi không nói gì, nhưng ta nhìn thấy động tác nhanh nhẹn và chính xác của hắn mà cảm thấy đáng tiếc, hắn quả là người có tài, nhưng không thể để cho ta sử dụng.

“Nương nương muốn khắc vết bớt ở đâu trên người Thập Ngũ Hoàng tử?”

Thuốc đã được chế xong, Lương Triệt Thi cầm kim lên rồi quay sang hỏi ta.

Vết bớt cần được đặt ở nơi kín đáo và lâu dài không dễ phai, nhưng cũng phải dễ dàng tìm kiếm khi cần.

“Phía trong cánh tay.” Ta khẽ suy nghĩ rồi nói ngay không do dự.

Nghe vị trí, Lương thái y rõ ràng sững lại, dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng che giấu đi, ta vẫn nhìn thấy.

“Nương nương có yêu cầu gì không?”

“Chỉ cần khắc chữ ‘Thập Ngũ’ là đủ.” Ta nói một cách thản nhiên.

Nhìn kim châm xuyên qua da thịt Thập Ngũ, máu nhỏ từng giọt từ cánh tay bé xíu của con, ta chỉ thấy lòng tràn ngập căm hận không nguôi.

Tim gan của tên hoàng đế chó chết kia, thật sự là vừa tàn nhẫn vừa độc ác.

Những gì mẹ con ta chịu đựng hôm nay, vừa là sự thử thách của hoàng đế, vừa là lời cảnh cáo.

Hắn bắt ta phải bỏ con, nếu ta thực sự nhẫn tâm bỏ đi Thập Ngũ, mãi mãi sẽ có tội danh sát hại hoàng tử nằm trong tay Triệu Thuần Kiếm. Nếu ta không làm Hoàng hậu mà chỉ muốn giữ con, chỉ sợ nhà Thượng Quan sẽ bị đám đại thần phản công vì lời kêu gọi lập Hoàng hậu.

Để phá thế cờ trước mắt, ta chỉ có thể đặt cược mạng sống của mẹ con ta.

Hoàng đế muốn thấy sự sợ hãi thoáng qua của ta, dùng nỗi sợ hãi ấy để khống chế cả cuộc đời ta.

Nhưng hắn đã tính sai.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 3


Khoảnh khắc sợ hãi ấy chỉ khiến sự nhẫn nhịn của ta chuyển thành cơn hận thù ngút trời.

Triệu Thuần Kiếm định dùng mạng sống của con ta để uy h**p, vậy ta sẽ đoạt đi thứ hắn trân trọng nhất – quyền lực, để hắn cô độc mà chết trong cảnh khốn cùng.

Thái y Lương Triệt Thi ngâm miếng vải trong dược dịch rồi đắp lên chỗ khắc chữ, chẳng mấy chốc, những ký tự màu xanh nhạt hiện lên trên cánh tay Thập Ngũ.

ta lạnh lùng nhìn Lương Triệt Thi đã bắt đầu thu dọn hòm thuốc. Nhiệm vụ của hắn hôm nay đã hoàn thành, khi ra khỏi nội điện sẽ có người giữ hắn lại, sống chết ra sao thì không thể biết được.

Nhưng Lương thái y lại không ngu ngốc cứng nhắc như ta tưởng.

“Xin nương nương cứu vi thần, vi thần nguyện phục vụ trước mặt nương nương, sẵn sàng nghe theo mọi mệnh lệnh.”

Ta nhìn người đàn ông đang phủ phục dưới chân giường, im lặng không nói.

Không khí chợt trở nên căng thẳng.

Ta cũng không rõ, sự quy phục đột ngột này của hắn là thật hay giả.

Thấy ta do dự, hắn lại cúi lạy lần nữa: “Thần hôm nay tham gia vào bí mật của hoàng tộc, dù nương nương từ bi để thần sống sót, chỉ e Hoàng thượng cũng sẽ không yên lòng mà để thần rời khỏi cung.”

Hắn lạy ba lần, lần này là đại lễ năm vóc sát đất: “Thần chỉ có một thân một mình, từ nhỏ đã được sư phụ nuôi nấng dạy dỗ. Sau đó nhờ có tỷ tỷ chăm sóc, thần mới có thể vào cung học tập. Nay sư phụ và tỷ tỷ đã khuất, thần chỉ còn cách giữ lấy tính mạng này để báo đáp ân tình của họ. Xin nương nương cứu thần!”

“Ngươi đứng dậy đi.”

Ta nhìn hắn với ánh mắt nặng nề,

“Từ nay về sau, ngươi sẽ là thái y riêng của bản cung.”

Lời nói của Lương Triệt Thi khiến ta nhớ lại, Hiền Phúc từng nhắc qua một lần về người đệ đệ kết nghĩa này.

Hiền Phúc có tấm lòng nhân hậu, trước khi vào cung thường xuyên đến thiện đường giúp đỡ. Sư phụ của Lương Triệt Thi cũng hay dẫn hắn đến thiện đường khám bệnh, từ đó, Hiền Phúc nhận hắn làm đệ đệ kết nghĩa.

Năm xưa, Lương Triệt Thi y thuật xuất sắc, đã có chút danh tiếng trong kinh thành, nghe nói hắn xin Hiền Phúc giúp đỡ để vào cung, nhằm có cơ hội giao lưu với nhiều thầy thuốc tài giỏi hơn.

“Ngươi lui xuống đi, bản cung sẽ cho tổng quản Cửu Nhược điện tự mình đưa ngươi về.”

Ta gọi Tiểu Thuận Tử, dặn hắn phải đưa Lương thái y về Thái y viện an toàn.

“Ngươi, đừng phụ lòng Hiền Phúc.”

Nhìn Lương Triệt Thi sắp bước ra khỏi nội điện, ta không nhịn được mà thử thăm dò một câu.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 4


Hắn khẽ dừng lại, rồi quay người cúi chào thật sâu, không đứng dậy, mà lùi lại ra khỏi nội điện.

Tiễn Lương Triệt Thi, ta quấn Thập Ngũ lại trong tã lót, không kìm được mà hôn con thật nhiều.

Tiểu Bân Tử không thể đưa Thập Ngũ đi, chắc chắn tên hoàng đế chó chết kia sẽ đích thân đến đây.

Ta ôm Thập Ngũ nằm lại trên giường, có lẽ đây là khoảnh khắc duy nhất trong đời ta được ở bên đứa trẻ này.

“Nương nương, Hoàng thượng từ Tuyên Chính điện đã đến.”

Đàm Kỳ thấy ta đang ôm Thập Ngũ nghỉ ngơi, liền tiến đến nói khẽ.

“Bản cung vừa sinh, nguyên khí đại tổn, đã ngất đi rồi.” Ta không mở mắt, nhàn nhạt ra lệnh.

“Vâng.” Đàm Kỳ nhận lệnh, rồi nhẹ nhàng lui ra.

Ta đang nhắm mắt, cảm nhận có ai đó rón rén đến trước giường.

“Ngươi định làm gì đó!”

Ta hốt hoảng tỉnh dậy, ôm chặt đứa trẻ trong lòng.

Nhũ mẫu định bế Thập Ngũ đã bị phản ứng mạnh mẽ của ta dọa sợ, liền quỳ xuống.

“Là trẫm cho nhũ mẫu đến bế Thập Ngũ đi.”

Triệu Thuần Kiếm bước tới ôm lấy ta, thấy ta mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, hắn vỗ về nhẹ nhàng:

“Thập Ngũ sinh non, phòng sinh lại đầy máu tanh, trẫm cho người đưa nó đến tẩm điện để được chăm sóc kỹ lưỡng.”

Ta vùi mặt vào cổ hắn, tay bám chặt lấy vạt áo màu vàng rực rỡ của hoàng đế.

“Ta sợ quá, ta cứ ngỡ…”

Ta nghẹn ngào, không thể nói tiếp nửa câu sau, chỉ dựa vào người hắn.

Thấy ta bình tĩnh lại, hoàng đế ra hiệu cho nhũ mẫu, nàng lén lút bế Thập Ngũ ra ngoài. Ta liếc nhìn hành động của nàng qua khóe mắt, lòng đau như cắt.

Con ơi, không biết mẫu tử ta liệu có còn cơ hội gặp lại nhau không.

Triệu Thuần Kiếm nhạy bén nhận ra ta đang phân tâm, hắn lên tiếng đúng lúc:

“Ái phi vì trẫm mà sinh nở, nay tổn thương đến sức khỏe, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.”

Ta cố nén cơn buồn nôn, nắm lấy tay áo của Triệu Thuần Kiếm, nũng nịu: “Hoàng thượng sẽ không trách Bạch Nhi chứ? Bạch Nhi đã không nghe lời người.”

Triệu Thuần Kiếm giả vờ tiếc nuối, kéo ta vào lòng:

“Là trẫm suy nghĩ không thấu đáo, trẫm sẽ bù đắp cho mẹ con nàng.”



Ta bị giam lỏng.

Hoàng đế lấy lý do ta còn trẻ, cho bà vú Thanh Từ của Tuyên Chính điện đến chăm sóc.

Danh nghĩa là chăm sóc, nhưng thực chất là canh giữ.

Những người thân cận của ta đều bị bà ta điều khiển, ta thì bị giam trong phòng dưỡng sức sau sinh, không thể đi đâu.

Thanh Từ luôn vô tình hay cố ý tiết lộ với ta rằng Thập Ngũ sinh non, khó mà qua được tháng đầu tiên.

Nghe tin, ta xô đổ mọi cản trở của đám cung nữ, tới tẩm điện để nhìn Thập Ngũ.

Nó đã lớn hơn một chút, nhưng sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 5


Ta không chắc Triệu Thuần Kiếm có nhẫn tâm giết con hay không, cơn phẫn nộ và sợ hãi làm ta ngất xỉu.

Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy Thanh Từ đứng bên giường và Lương Thái y ở cạnh.

“Đồ yêu phụ!” Ta tức giận chửi mắng.

“Hoàng thượng gọi ngươi đến chăm sóc mẹ con bản cung, nhưng ngươi lại khinh nhờn chủ nhân, giam lỏng ta trên giường, để Thập Ngũ sinh bệnh mà không được mẹ chăm sóc!” ta bắt đầu khóc lóc.

“Ngươi muốn hại chết con ta à!”

Thấy ta càng nói càng quá, Thanh Từ quỳ xuống, liên tục nói không dám.

“Ta muốn gặp hoàng thượng, gọi hoàng thượng đến đây!”

Thấy ta gần như phát điên lên, Thanh Từ sợ hãi lui lại rồi vội vàng sai người đi tìm Triệu Thuần Kiếm.

“Ngươi, ngươi đi!”

Ta chỉ vào Thanh Từ, “Ngươi tự mình đi mời hoàng thượng.”

Thanh Từ thấy ta như muốn ăn tươi nuốt sống mình, càng muốn tránh mặt nhanh chóng, cũng không kiên quyết ở lại canh giữ ta nữa liền rời đi.

Ta sai người bế Thập Ngũ đến. Sợ ta lại lên cơn nổi điên tiếp, những người ở đó chỉ biết tuân lệnh.

Ta ôm lấy Thập Ngũ, vừa mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó ta cho lui mọi người, chỉ giữ lại Lương Triệt Thi.

Không đợi ta lên tiếng, Lương Triệt Thi tự giác bắt mạch cho Thập Ngũ.

“Thập Ngũ hoàng tử quả thực sinh non, cần được chăm sóc cẩn thận, nhưng không đến nỗi yếu ớt thế này.”

Hắn cau mày, “Mạch của tiểu hoàng tử rất kỳ lạ. Bên ngoài thì yếu, nhưng khi kiểm tra kỹ lại chỉ là mạch loạn, sức lực với tình trạng của tiểu hoàng tử không phải là yếu.”

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Hổ dữ không ăn thịt con, tên hoàng đế chó chết kia chưa đến mức b**n th** đến độ giết hại con trẻ để củng cố triều chính.

“Ngươi có thể dùng phương pháp nào để chăm sóc cho Thập Ngũ không?” ta hỏi.

Ta giữ lại Lương Triệt Thi không chỉ vì nể mặt Hiền Phúc, mà còn vì hắn có y thuật cao siêu, là người tài khó tìm.

“Có thể.”

Lương Triệt Thi kính cẩn trả lời:

“Thần tình cờ biết một phương pháp cổ có thể làm mạnh mạch của trẻ sinh non. Nhưng nếu muốn đạt được mục đích của nương nương, thần cần cải tiến phương pháp này.”

“Mất bao lâu?”

“Ba ngày.”

Ta khóc lóc náo loạn suốt ba ngày, cuối cùng sau khi ta một lần nữa “ngất xỉu” vì kiệt sức trước nôi của Thập Ngũ, Lương Triệt Thi đã nhân lúc hỗn loạn cho Thập Ngũ uống thuốc.

Ta tỉnh dậy giữa tiếng khóc.

Triệu Thuần Kiếm không thể chờ đợi thêm nữa, hắn thông báo với ta rằng Thập Ngũ không qua nổi tháng đầu, đã mất rồi.

Nhìn thấy nước mắt mờ đục lấp lánh trong hốc mắt hắn, ta tự hỏi liệu trong đó có chút nào là tình cảm thật sự dành cho đứa trẻ hay không.

Ta lâm bệnh nặng.

Lần này ta thực sự bị bệnh. Trong tháng ở cữ, ta lo nghĩ quá nhiều, lại phải gồng mình chống đỡ từng lần tính toán của Triệu Thuần Kiếm, nay mọi việc đã xong, cơ thể cũng suy sụp.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 6


Khi Lương Thái y bắt mạch, hắn lén nói với ta rằng cơ thể ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, về sau khó mà có thai lại.

Ta chỉ mỉm cười nhẹ, bảo hắn bẩm báo với hoàng đế. Đây chính là điều mà Triệu Thuần Kiếm luôn mong đợi.

Quả nhiên, chưa đầy hai canh giờ sau, chiếu chỉ phong hậu của ta đã đến.

Dung Phi Thượng Quan Nguyệt Bạch, được phong Hậu.

Đây là ngôi vị hoàng hậu được đổi lấy từ sự chia lìa mẫu tử của ta. Những gì con ta mất đi, ta sẽ từng chút từng chút đòi lại cho nó.

Cầm chiếu chỉ trong tay, ta lặng lẽ tính toán.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Ta nằm trên giường bệnh hơn ba tháng vẫn chưa khỏi hẳn. Trong thời gian đó, ta cầu xin hoàng đế cho phép người nhà vào cung thăm nom.

Hoàng đế thương xót ta cô đơn vì mất con, liền rộng rãi ban cho thẻ bài, để người nhà ta có thể vào cung bất cứ lúc nào.

Lần đầu vào cung thăm nom, ta triệu mẫu thân và địa tẩu của ta đến.

Mẫu thân ôm ta khóc không thành tiếng, bà chỉ trách mình năm đó không nên nghe lời đại huynh mà nhẫn tâm đưa ta vào cung.

Đại tẩu của ta vẫn tiều tụy như lúc trước khi ta nhập cung, nhìn thấy ta, tỷ ấy cũng chỉ cười khổ sở mà không hề vui vẻ, rồi thay mặt phu quân của mình xin lỗi ta.

Thượng Quan Thần Vinh là một kẻ thấp hèn.

Hắn tài cán bình thường nhưng dã tâm lại quá lớn, kết cục của việc đức không xứng với vị là hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích.

Sự không từ thủ đoạn của hắn có thể là việc biết rõ gia đình nhà mẹ đẻ của thê tử bị hãm hại nhưng vẫn để mặc kẻ gian hoành hành để tạo tiếng tốt, hoặc là phá hỏng hôn ước của muội muội ruột chỉ để bám lấy quyền lực hoàng gia.

Ta mời mẫu thân thường xuyên vào cung, nhưng không gọi đại tẩu đến nữa.

Tâm tỷ ấy đã đủ khổ rồi, chỉ còn có ngôi miếu nhỏ trong nhà, nơi thờ đầy bài vị người thân, mới có thể an ủi tỷ ấy phần nào.

Bệnh của ta chữa lâu lắm rồi, dù đã dùng rất nhiều thuốc bổ để phục hồi nhưng mãi vẫn không khỏi.

Mẫu thân ta cũng nhận ra điều bất thường, bà khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút. Ta không đáp lại, chỉ đưa bà một phong thư.

“Mẫu thân, con muốn gặp cha.”

“Cha con là người ngoài, e rằng vào nội cung sẽ hơi phiền phức.”

“Cha đọc thư xong, tự khắc sẽ nghĩ ra cách để có thể vào đây, mẫu thân chỉ cần truyền lời giúp con là được.”

“Trong thư viết gì mà có thể thuyết phục được cha con?”

Mẫu thân ta nở nụ cười trêu đùa mà không xem trọng bí mật trong lá thư đó cho lắm.

“Là bằng chứng về những việc đại huynh của con bóc lột dân lành, ức h**p kẻ yếu trong những năm gần đây.” Ta điềm tĩnh đáp.

Nụ cười của mẫu thân ta chợt cứng lại.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 7


Hồi lâu, bà mới khẽ nói: “Con làm vậy có đáng không? Ta và cha con đều biết đại huynh con là kẻ tệ bạc. Nhưng hiện giờ nó là người đứng đầu gia đình, chúng ta cũng không tiện can thiệp.”

“Mẫu thân, con muốn cha trao lệnh bài quản gia cho con.”

Ta nhìn thẳng vào mắt bà, nghiêm túc trả lời.

Thượng Quan Thần Vinh quá hoang đường, vì vậy những năm qua, tuy bên ngoài đồn đại rằng con trưởng của nhà Thượng Quan đã nắm quyền điều hành gia tộc, nhưng thực chất lệnh bài gia chủ vẫn do cha ta nắm giữ. Ông không dám phó thác danh dự và sinh mạng cả gia tộc vào tay đứa con trai bất tài này.

Phu nhân tướng quân ra khỏi cung, lại được hoàng đế ban cho nửa nghi trượng của hoàng hậu hộ tống, nhất thời nhà mẹ đẻ của hoàng hậu và phủ đại tướng quân vô cùng hiển hách.

Cha ta suy nghĩ nửa tháng, cuối cùng cũng đến gặp ta.

Nhà Thượng Quan những năm gần đây liên tục bị đàn áp, cha ta để mặc đại huynh ta làm bậy cũng là một cách để bảo toàn tính mạng. Nhưng nay Thượng Quan Thần Vinh ngày càng táo bạo, làm việc không chút che giấu, khiến người khác chú ý quá nhiều.

Thay vì để đại huynh đẩy nhà Thượng Quan vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thà rằng đặt cược thêm lần nữa theo ta.

Ta cũng như ý nguyện mà có được lệnh bài gia chủ, bệnh cũng từ đó mà khỏi.

Thượng Quan gia đã hoạt động nhiều năm, thế lực đan xen chằng chịt.

Dù ta hiện đang bị giam lỏng trong cung, nhưng vẫn có thể nghe ngóng từ bốn phương, tai mắt luôn nhạy bén.

“Chủ tử, dưới hạ cung gửi tin lên rồi.”

Tiêu Duẫn xuất hiện lặng lẽ như một cái bóng. Hắn là đầu lĩnh tình báo của nhà Thượng Quan, hiện ta điều hắn vào cung làm hộ vệ thân cận. Việc hộ vệ chỉ là thứ yếu, điều quan trọng hơn là hắn có thể tự do ra vào cung để truyền tin.

“Ồ? Nhanh vậy đã có kết quả rồi sao.”

Ta từ lâu đã rất hiếu kỳ về Quý phi Ôn Dục Loan.

Sau khi Hiền Phúc mất, nàng ta tiếp nhận Phượng ấn và quản lý lục cung.

Là người hưởng lợi lớn nhất từ sự ra đi của Hiền Phúc, từ lúc bắt đầu điều tra về cái chết của Hiền Phúc, ta đã tập trung vào Ôn Dục Loan. Nhưng mỗi lần sắp lần ra manh mối thì hoặc là nó bị cắt đứt một cách nhanh chóng, hoặc là phát hiện rằng hướng điều tra từ đầu đã sai.

Thật kỳ lạ.

Nếu nói rằng Ôn Dục Loan là Quý phi, có chút thủ đoạn cũng không khó hiểu, nhưng năng lực này lại quá mức vượt trội. Nàng ta lấy đâu ra sự trợ lực như vậy? Dù gia thế của ta và Hiền Phúc có cao quý đến đâu, trong cung cũng không thể có quyền lực lớn như nàng ta.

Trong lòng ta có một nghi ngờ mơ hồ.

Nhìn mảnh tin tức chỉ vỏn vẹn nửa trang về Ôn Quý phi và ba trang còn lại là ghi chép về mối liên hệ giữa Vĩnh vương và hoàng đế, ta không khỏi nhướn mày.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 8


Ôn Dục Loan là con gái của một môn khách trong phủ Vĩnh vương, đây là điều ai cũng biết.

“Thuộc hạ thực sự không thu thập được thêm thông tin gì về Ôn Quý phi.” Tiêu Duẫn mở lời đúng lúc:

“Nhưng điều đó đã nói lên vấn đề.”

“Nàng ta là gián điệp của phủ Vĩnh vương?” Ta nghi hoặc.

Vĩnh vương và hoàng đế tuy không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng đều được Thái hậu Hiếu Hòa Duệ nuôi dưỡng từ nhỏ. Vĩnh vương luôn là cánh tay phải của hoàng đế.

“Ban đầu thuộc hạ cũng nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại có phát hiện khác.”

Tiêu Duẫn lộ vẻ phấn khích không giấu nổi, ánh mắt sáng ngời:

“Chúng ta tưởng rằng Ôn Quý phi là gián điệp do Vĩnh vương cài vào bên cạnh hoàng thượng, nhưng sau khi điều tra các hành động của Quý phi từ lúc nhập cung, lại không thấy nàng ta có liên hệ gì quá nhiều với Vĩnh vương. Ngược lại, nhiều lần nàng còn giúp hoàng thượng giải quyết vấn đề.”

Ta gật đầu.

Điều này cũng không khó hiểu. Triệu Thuần Kiếm tinh ranh và đa nghi, đã phong con gái một môn khách nhỏ bé làm Quý phi, thì hẳn đã điều tra rất kỹ về lai lịch của Ôn Dục Loan.

“Thuộc hạ đã điều tra kỹ các mối liên hệ giữa hoàng thượng, Vĩnh vương và Quý phi. Qua nhiều lần đối chiếu, chúng ta phát hiện rằng mỗi khi hoàng thượng và Vĩnh vương có xung đột, các hoạt động của Ôn Quý phi đều trở nên rất thường xuyên và khó hiểu.”

Hắn dừng lại một chút:

“Nếu không phải chúng ta cẩn thận phân tích từ những bản ghi chép, những người trong cuộc chỉ sợ sẽ chỉ thấy một mặt mà Quý phi thể hiện trước mắt.”

“Ý ngươi là…” Ta thốt lên đầy kinh ngạc, sau đó hạ giọng xuống:

“Ôn Quý phi là gián điệp hai mang giữa hoàng thượng và Vĩnh vương?”

Tiêu Duẫn gật đầu, vẻ mặt thêm phần nghiêm trọng.

“Chủ tử đã ở trong cung lâu, nên ít biết về động thái triều đình. Vĩnh vương từ khi chiến thắng trở về từ đất Thục, trong triều thanh thế rất lớn. Hoàng thượng vì thế mà kiêng dè Vĩnh vương, còn Vĩnh vương cũng đề phòng hoàng thượng, mãi vẫn không chịu giao lại binh quyền.”

“Đó cũng là lý do hoàng thượng nhất định phải lập ta làm hoàng hậu.”

Ta thay Tiêu Duẫn nói nốt nửa câu còn lại.

Thái Tổ của Đại Ung triều nổi danh là hoàng đế trên lưng ngựa, suốt đời chinh chiến, đánh bại nhiều vùng đất rộng lớn cho Đại Ung. Quân đội Đại Ung vì vậy cũng được phân tán ra.

Ngự lâm quân bảo vệ hoàng đế, vệ quân bảo vệ kinh đô, quân Thục chống Man Di, quân Ninh trấn thủ Tây vực.

Bốn đạo quân chủ lực của Đại Ung được chia thành Ngự lâm và vệ quân do Đại tướng quân chỉ huy, quân Thục do Thái úy đất Thục điều khiển, quân Ninh do Hầu tước Bác Dương, trung thần của hoàng thất, quản lý.
 
Cái Giá Của Ngai Hậu
Chương 9


Đến thời Triệu Thuần Kiếm, quốc gia yên ổn nội bộ, bên ngoài có uy danh của tổ tiên trấn áp, việc tập trung các đạo quân phân tán về tay hoàng đế lại trở thành vấn đề nan giải.

Triệu Thuần Kiếm đã mất rất nhiều công sức để giành được binh phù của Ngự lâm và quân Thục.

Man Di trước giờ vốn nhu nhược, nhưng vừa khi quân Thục vừa rút đi, một tiểu quốc nơi hoang dã đã hợp nhất các bộ tộc nhỏ lẻ, chuẩn bị dấy quân làm loạn.

Triệu Thuần Kiếm không muốn buông binh quyền, nhưng cũng không thể để mất thành trì, nên đành trao binh phù cho người đệ đệ mà hắn tin tưởng nhất.

Nay Vĩnh vương không chịu giao lại binh quyền, Triệu Thuần Kiếm vì không muốn quyền lực hoàng gia rơi vào tay người khác, đành lập ta, hoặc nói cách khác, lập con gái của đại tướng quân làm hoàng hậu, để quyền lực chính thống luôn có sự hậu thuẫn của binh quyền.

Tiêu Duẫn bẩm báo xong, tự động lui đi. Ta ngồi một mình trong điện, nghiền ngẫm chuỗi tin tức này.

Khi màn bí mật về thân phận của Ôn Dục Loan đã được vén lên, ai hại chết Hiền Phúc đã quá rõ ràng.

Hay đúng hơn, để ta ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, Triệu Thuần Kiếm đã không ít lần phải hao tâm tổn trí.

Cái chết vì khó sinh của Hiền Phúc, Ôn Quý phi mà ta đã điều tra được, và, với Triệu Thuần Kiếm, Thập Ngũ chỉ là một bất ngờ ngoài ý muốn…

Nếu hắn đã phí bao công sức để nâng đỡ ta lên ngôi vị Hoàng Hậu, thì ta nhất định phải tặng lại hắn một món quà. Một món quà thật lớn.

Một kế hoạch hiểm độc đã nhen nhóm trong lòng ta.

Cung đèn lay động, muôn vạn ánh sáng cùng nhau chiếu rọi.

Đây là yến tiệc cung đình chính thức đầu tiên sau khi ta được phong hậu, được tổ chức hoành tráng dưới sự chỉ đạo của Hoàng đế và do Quý phi Ôn Dục Loan chủ trì.

Triệu Thuần Kiếm đối với ta bề ngoài là sủng ái, nhưng thực chất không hề tin tưởng. Hắn luôn muốn dùng Ôn Dục Loan để kiềm chế ta, vì vậy dù ta đã vào Trung cung được nửa năm rồi nhưng hắn vẫn để Ôn Quý phi giữ Phượng ấn, quản lý lục cung.

“Nương nương, thiếp nghe nói hôm nay Ôn cô nương của giáo phường ti sẽ đến. Nàng ta múa Hồ huyền rất giỏi, không biết có thể để chúng ta thưởng thức trước một chút hay không?”

Phu nhân của Thượng thư bộ Lại nâng chén kính ta, nàng là con gái của nhị thúc ta. Vinh sủng hôm nay của ta cũng giúp nàng được hưởng lây.

Ta nhìn về phía Triệu Thuần Kiếm, hắn không để ý, chỉ phẩy tay bảo ta tự quyết định.

“Hôm nay vui vẻ, tất nhiên phải đáp ứng mong muốn của phu nhân rồi.” ta cao giọng đáp.

Chẳng bao lâu, một đoàn vũ nữ mặc y phục nền trắng hoa văn xanh lá, quấn khăn lụa màu sặc sỡ tiến vào đại điện.
 
Back
Top Bottom