[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,406
- 0
- 0
Cách Hạ Gục Bạn Cùng Lớp
Chương 20: Hạ gục
Chương 20: Hạ gục
Mọi chuyện bắt đầu không hẳn là tình cờ.
Chính xác thì là do Lê Hoàng Khánh Đăng cố tình châm ngòi.Một buổi sáng đầu tuần, khi giáo viên còn chưa vào lớp, đám bạn đã tụ tập quanh bàn cuối.
Tiếng "ting ting, ùm ùm, chíu chíu" vang dồn dập, thỉnh thoảng xen kẽ "double kill!", "triple kill!" như thể trong phòng học đang mở giải đấu.Đăng ngồi ngả hẳn ra ghế, hai ngón tay lướt trên màn hình điện thoại nhanh đến mức hoa cả mắt.
Nhân vật Violet của cậu ta lăn xả khắp bản đồ, vừa dọn lính vừa hạ gục từng đối thủ.
Cuối cùng, màn hình chớp sáng: Victory!"
Trời ơi, hay vãi!"
"Quét sạch nguyên team luôn!"
Cả bọn vỗ bàn rầm rầm, hò hét đến mức mấy bạn ở dãy trên quay xuống lườm nguýt.Ở bàn ba, Ngân vẫn ngồi ngay ngắn, mắt dán vào quyển sách dày cộp.
Gần đây, cô chẳng thèm nhắc nhở Đăng nữa.
Không rõ là vì thấy vô ích, hay đơn giản không đáng để phí lời.Nhưng Đăng thì đâu chịu để yên.
Cậu ta gác chân lên ghế, xoay người ra phía trước, giọng kéo dài đầy trêu chọc:"Ê, lớp trưởng... học riết không mệt hả?"
"Không."
Ngân đáp cụt lủn, mắt không rời trang giấy.Câu trả lời khô khốc dập tắt hứng khởi của bất kỳ ai khác.
Nhưng với Đăng, đó lại là mồi lửa."
Có bao giờ mày nghĩ... học hoài vậy, mai mốt thiếu hụt kỹ năng sống không?"
Đám bạn gần đó bật cười khúc khích.
Khóe môi Ngân giật nhẹ.
Cuối cùng, cô ngẩng lên, ánh mắt lạnh tanh lia thẳng về phía Đăng.
Cái nhìn ấy đủ làm cả đám lặng đi, nhưng riêng cậu ta thì càng thấy thú vị."
Ý mày là chơi game mới gọi là kỹ năng sống?"
Ngân nghiêng đầu, giọng đều đều nhưng lộ rõ mỉa mai.Đăng chống cằm, môi nhếch lên:"Chứ đừng nói là cả đời mày chưa từng chơi game nha?"
"Rồi sao?"
Cả lớp "ồ" lên một tiếng kéo dài.
Đăng lập tức chớp thời cơ, vung tay làm bộ điệu lão luyện:"Chà... lớp trưởng top đầu lớp mà chưa từng biết cảm giác bắn chí mạng thì tiếc ghê.
Phí cả thanh xuân đó nha."
Đám bạn hùa theo cười ầm:"Châu Ngân mà chơi chắc thua từ vòng gửi xe."
"Game cũng cần IQ đó, coi thử lớp trưởng có giỏi thật không."
Ngân mím môi, mắt nheo lại.
Cô chẳng cần to tiếng, chỉ một cái liếc lạnh tanh cũng đủ khiến cả bọn khựng lại.
Nhưng Đăng thì vẫn thản nhiên, nụ cười càng lúc càng đắc ý.
Với cậu, nhìn lớp trưởng mất kiên nhẫn mới là phần thú vị nhất.Một lần, hai lần, Ngân còn nhịn được.
Nhưng ba ngày liên tiếp, cứ mỗi sáng cô bước vào lớp là Đăng lại chực sẵn để chọc ghẹo:"Ê lớp trưởng, cài game chưa?"
"Đánh với tao một trận đi, tao cho cầm support, khỏi lo chết."
"Biết đâu mày chơi hay hơn tao thì sao, ai biết được?"
Giọng điệu nghe chẳng khác nào tán tỉnh.
Có đứa còn xì xào: "Yêu nhau mặn nồng quá kìa."
Ngân làm như không nghe.
Nhưng trong lòng, từng tràng cười của đám bạn như kim châm, từng chút xói mòn niềm kiêu hãnh của cô.Cái trò "bạn gái giả" ngày trước đã khiến Ngân khó chịu.
Giờ cậu ta còn dám công khai biến cô thành trò cười?Ngân hít một hơi sâu, bàn tay siết chặt quyển sách.
Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng."
Được lắm, Lê Hoàng Khánh Đăng.
Mày muốn tao mất mặt?
Tao sẽ khiến mày chừa luôn."...Ngân đặt ly nước xuống bàn, hít một hơi sâu như dằn cơn bực đang dâng lên lồng ngực, rồi quay gót bước thẳng về phía bàn tụi con trai.
Giọng cô vang lên, bình thản nhưng lạnh lẽo đến gai người:"Solo không?"
Cả nhóm Đăng lập tức im bặt.
Có đứa đang nhai dở miếng bánh mì mà quên cả nuốt, miệng há hốc như bị kẹt cứng.
Vài đứa khác trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác y như vừa nghe nhầm.Đăng vẫn ngồi vắt vẻo, một tay gắp xúc xích, một tay nghịch điện thoại.
Nghe vậy, ngón tay cậu khựng lại giữa chừng.
Đăng ngẩng đầu, nhướng mày, giọng kéo dài pha chút giễu cợt:"Mày vừa nói cái gì?"
"Tao nói, solo."
Ngân nhắc lại, rành rọt từng chữ, chậm rãi đến mức nghe như đang cố giảng cho một đứa không đủ thông minh để hiểu.Một thoáng im lặng kéo dài.
Rồi Kha bật cười khùng khục:"Trời ơi, lớp trưởng khiêu chiến kìa!"
Cường lập tức hùa theo:"Khánh Đăng ơi, coi chừng nha.
Bạn gái nổi loạn rồi đó!"
"Ngân à, mày có chắc không?"
Huy nhăn mặt, vừa lo vừa cười.
"Nó là best AD đó, coi chừng thua là quê lắm."
"Đúng rồi, lỡ mà thua thì... thôi, khỏi ngẩng mặt trong lớp luôn á!"
Cường bồi thêm, làm cả bọn phá lên cười ầm ĩ.Phía sau, Bách với Trân ngồi há hốc miệng.
Thịnh với Ánh chỉ khẽ liếc nhau, ánh nhìn ngắn ngủi ấy đã đủ thay cho câu hỏi: "Lớp trưởng có đang tỉnh táo không vậy trời?"
Ngân chẳng buồn đáp lại bất cứ câu đùa cợt nào.
Cô rút điện thoại, bấm tải Liên Quân ngay trước mắt cả bọn.
Động tác gọn gàng, dứt khoát, như một lời tuyên chiến vô hình: "Mày giỏi cái gì, tao cũng không kém cạnh."
Khóe môi Đăng chậm rãi nhếch lên, để lộ một lúm đồng điếu mờ mờ nơi gò má.Ánh mắt Ngân thoáng khựng lại trong tích tắc.
Lần đầu tiên cô mới để ý, thì ra cậu ta có đồng điếu.
Nhưng rất nhanh, vẻ lạnh lùng vốn có đã trở lại như chưa từng dao động.Đăng chống cằm, ánh nhìn chẳng có chút nghiêm túc nào:"Ủa, mày làm thiệt hả?"
Ngân không đáp, chỉ cắm mắt vào màn hình, ngón tay lướt đều.
Trong lòng có chút xao động, nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước."
Lê Hoàng Khánh Đăng, tao sẽ chứng minh, tao không chỉ giỏi mỗi chuyện học hành."
Đăng nghiêng đầu, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn.
Lần này, trong nụ cười thấp thoáng kia, ngoài giễu cợt còn có gì đó khác hẳn:"Tự nhiên thấy lớp trưởng bữa nay... dễ thương ghê."...Suốt một tuần, Ngân như biến thành người khác hẳn.Ban ngày, cô vẫn là lớp trưởng gương mẫu, học hành nghiêm túc.
Nhưng khi đêm xuống, ánh đèn bàn học sáng đến khuya, chỉ khác là trước mặt cô không còn là sách vở, mà là màn hình điện thoại.
Ngón tay run run, mắt căng thẳng như chuẩn bị thi đại học.
Thứ cô dồn hết tâm huyết vào lại chính là trò mà trước đây cô từng khinh khỉnh chê là "game trẻ con": Liên Quân Mobile.Ngân không phải chưa từng thử.
Một lần duy nhất trong đời, cô hăng hái tải game về, lao vào rồi chết liên tục.
Tức quá, cô xóa thẳng tay, thề không bao giờ động đến nữa.
Thế mà giờ, vì một kẻ tên Lê Hoàng Khánh Đăng, cô lại phải nuốt lời."
Muốn thắng nó, phải biết nó giỏi cái gì."
Ngân cắn nhẹ môi, trong đầu hiện rõ nụ cười cà rỡn của Đăng mỗi lần khoe chiến tích.
Trong lớp ai cũng biết Đăng là chơi giỏi nhất là xạ thủ, còn được cục vàng Violet.
Nghĩ đến đó, mặt cô lại nóng bừng.
Cái gì Đăng làm được thì cô cũng phải làm được.Chỉ có điều tài khoản của Ngân thì nghèo kiết xác, tướng chẳng có bao nhiêu.
Sau một hồi suy tính, cô đành mở Messenger, gõ nhanh:Ngân Bùi: Ê Thịnh, mày có nick Liên Quân nào dư không?Nguyễn Minh Thịnh: Hả?Ngân Bùi: Acc tao ít tướng quá, cày vàng không kịp.Nguyễn Minh Thịnh: Mày định chơi thiệt à?Ngân Bùi: Có cho mượn không?Nguyễn Minh Thịnh: Cho mày luôn đó, lấy chơi đi.Ngân Bùi: Thiêu cành!Chưa đầy mười phút sau, tài khoản đã nằm trong tay cô.
Mười lăm phút kế, Ngân hí hửng chọn Lauriel, hùng hổ bước vào trận đầu tiên.Năm phút trôi qua, cô chết bốn mạng liên tiếp.
Đồng đội bắt đầu spam chat, phàn nàn không ngớt.Mười phút sau, đường giữa bay sạch hai trụ.Đến cuối cùng, trụ chính nổ tung, màn hình tối đen, dòng chữ "Defeat" to đùng chiếm trọn màn hình.Ngân tức tối quăng điện thoại xuống bàn, ngửa mặt thở dài:"Người ta chơi nhìn ngon lành vậy, sao tới mình thì thành thảm họa thế này trời..."
Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào:"Chị gọi cái này là chơi á?"
Kha chống nạnh, tay cầm ly Milo đá, mặt nhăn nhăn như vừa chứng kiến thảm họa.
"Chơi kiểu đó, không bị đồng đội chửi mới lạ."
Ngân giật mình ngẩng lên, lườm thằng em:"Chị biết cơ bản rồi, đừng tưởng chị gà."
"Ờ, gà thiệt mà."
Kha cười khinh khỉnh.
Nhưng nói xong, cậu kéo ghế lại ngồi bên cạnh, đặt điện thoại lên bàn, ra dáng huấn luyện viên đầy trách nhiệm.Cậu hắng giọng, chỉ thẳng vào màn hình:"Đầu tiên, phải thuộc combo cơ bản đã."
Kha mở luôn cuốn nháp Toán của Ngân, lấy bút hí hoáy vẽ sơ đồ các phím chiêu.
"Người ta thường đánh hai – ba – rồi hai – một.
Nhưng mà cách đó dễ đoán lắm.
Để em chỉ chị cách khác, đã chơi thì phải thắng."
Ngân chống tay lên bàn, mắt chăm chú vào tờ giấy trước mặt."
Combo gì?
Chỉ lẹ, chị ghi nè."
Kha mở phòng tập, chọn Lauriel.
Ngón tay cậu lướt trên màn hình nhanh như múa, vừa biểu diễn vừa thuyết minh:"Đây nha: một – hai – ba – rồi quay lại hai – đánh thường – một – hai – đánh thường – một...
Nhưng tùy tình huống, không thì đơn giản hai – một – ba, còn không thì cứ hai – một – ba rồi lặp hai – một – hai – một đến khi hết mana thì thôi.
Chị nhớ kỹ nha, lệch nhịp một cái thôi là coi như tự sát."
Ngân nghe mà toát mồ hôi:"Khó dữ vậy trời..."
"Khó mới hay.
Yên tâm, có em chỉ thì chị không đến nỗi nào đâu."
Kha hếch cằm, giọng tự tin ra mặt.Mười phút sau, Ngân bấm hụt chiêu.Hai mươi phút sau, lại hụt.Nửa tiếng sau, cô lao thẳng vào trụ, chết tức tưởi."
Chị bị gì vậy?!"
Kha ôm đầu, gào lên như sắp mất hết niềm tin.Ngân xụ mặt, gõ gõ màn hình, uể oải than:"Lauriel khó chơi quá chứ bộ...
đâu phải tại chị..."
Kha thở dài, rồi lại cầm lấy điện thoại chỉnh lại giúp chị mình.
Miệng thì cà khịa, mắt thì vẫn chăm chăm theo dõi từng động tác của Ngân, sẵn sàng chỉ lại từng lỗi nhỏ....Buổi tối ngày thứ hai, mưa lất phất gõ nhịp lộp bộp trên mái tôn.
Trong phòng chỉ còn ánh sáng xanh hắt ra từ màn hình điện thoại."
Double kill!"
Giọng thông báo trong game vang lên, át cả tiếng mưa ngoài hiên.Ngân cắn chặt môi, mắt không chớp, ngón tay run run nhưng vẫn bám chặt màn hình."
Được!
Combo đẹp đó!
Né chuẩn!"
Kha ngồi bên cạnh, hai mắt sáng rực.Nói rồi cậu bật dậy, giơ tay lên trời:"Trận này đã quá, làm thêm ván nữa đi chị!"
Ngân thả người ra sau ghế, thở hồng hộc, tóc ướt mồ hôi dính bết vào thái dương."
Cho chị nghỉ năm phút thôi... não chị sắp chảy ra khỏi tai rồi."
Kha ngó cô một hồi, nhếch mép chọc:"Tiến bộ hơn hôm qua thiệt nhưng mà nhìn chị chơi vẫn giống Lauriel bị chuột rút."
Ngân lườm phát sắc lẻm.
Nhưng khóe môi lại khẽ cong, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.
Lần này cô thấy mình không còn "gà" đến mức tuyệt vọng nữa....Buổi tối ngày thứ ba."
Chị né được chiêu rồi đó."
Kha khoanh tay, gật gù đánh giá.Ngân ngồi xếp bằng trên sàn, tóc rủ xuống trán, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại."
Nhưng mà chị vẫn chưa biết chọn lúc vô combat."
Kha tiếp lời, giọng nghiêm nghị.
"Nhảy vô sai nhịp là kéo cả team xuống hố."
Ngân ngẩng lên, giọng thật thà:"Vậy giờ làm sao?"
"Hôm nay luyện đọc tình huống."
Kha hắng giọng, bắt đầu vẽ kế hoạch.
"Em sẽ giả lập team địch, chị phải đoán lúc nào nên bay vào, lúc nào phải lùi."
Ngân chớp mắt:"Giả lập team địch... là sao?"
Hai phút sau, phòng của Ngân bỗng biến thành chiến trường.
Kha đứng giữa phòng, tay trái cầm chai nước làm xạ thủ, tay phải giơ chiếc dép làm đỡ đòn, còn gấu bông nhỏ Ngân thì được phong chức trợ thủ.
Cậu nhập vai nghiêm túc đến mức hét khản cả giọng:"Lauriel, lùi ngay!
Nó dụ chị đó!"
"Không, lao vô lẹ!
Máu nó còn một chấm kìa!"
Ngân ôm bụng cười:"Mày đang diễn xiếc hả Kha?"
Kha liếc sang, giọng đầy mỉa mai:"Thế còn hơn để chị múa Lauriel như tập thể dục nhịp điệu."
Dứt lời, cậu chìa chai nước vừa làm "xạ thủ" ra, đặt vào tay cô một cách tự nhiên, giọng hạ xuống:"Uống đi.
Nghỉ chút rồi chơi lại.
Lần này phải chuẩn hơn đấy."...Sáng hôm đó, bầu trời xanh ngắt, từng dải mây trắng trôi lững lờ như dải bông gòn.
Chim sẻ đậu san sát trên dây điện, ríu rít chẳng khác nào dàn hợp xướng mở màn cho một ngày mới.
Trước cửa lớp, Ngân đứng yên một thoáng, tay siết chặt điện thoại.
Trong mắt cô ánh lên một thứ quyết tâm lạnh lẽo."
Hôm nay, tao sẽ khiến mày phải trả giá, Khánh Đăng."
Bình thường, cô bước vào lớp nhẹ nhàng, chẳng gây tiếng động.
Nhưng sáng nay, tiếng gót giày gõ xuống nền vang dứt khoát, khiến vài đứa gần cửa giật mình ngẩng lên.
Lớp học đang ồn ào bàn tán chuyện kiểm tra Lý, bỗng chốc lắng xuống đôi chút khi thấy gương mặt điềm nhiên nhưng căng như dây đàn của lớp trưởng.Ánh mắt cô lướt thẳng đến cuối lớp.
Ở đó, Đăng ngồi vắt chân, tai nghe cắm hờ một bên, một tay uể oải vuốt màn hình điện thoại.Ngân bước thẳng tới, không nói không rằng, đặt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn.
Đăng hơi ngẩng đầu, nhướng mày:"Gì đây, lớp trưởng tới kiểm tra bài sáng sớm hả?"
Ngân chẳng đáp, mở thẳng Liên Quân trên điện thoại, chọn chế độ 1v1 rồi chìa màn hình trước mặt cậu, giọng dứt khoát:"Mười hai giờ trưa, phòng riêng, solo."
Cả lớp còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng cái không khí "sắp có biến lớn" bùng lên rõ rệt.
Đăng nhìn màn hình vài giây, sau đó cười khẽ:"Chà, sáng sớm mà máu ghê.
Ai chọc lớp trưởng gương mẫu của tao nổi điên thế này?"
Ngân nghiêng đầu, giọng đều đều:"Không ai hết.
Tao chỉ muốn kiểm chứng coi cái danh "best AD" mà tụi mày ca tụng có thật hay chỉ để lòe mấy đứa con nít."
Tiếng xì xào rộ lên.
Một đứa nào đó huých vai bạn, khúc khích:"Ê, ê, coi kìa!
Solo công khai kìa.
Cặp này vui à nha!"
Đăng cười nhạt, rõ ràng chẳng coi lời thách thức kia ra gì:"Ờ, được thôi.
Nhưng đừng khóc nhè khi thua là được."
Ngân chỉ đáp lại bằng một cái nhếch mép lạnh lùng, rồi quay người về chỗ ngồi.
Thịnh ngồi bàn bên, huých nhẹ chân cô dưới gầm bàn, khẽ cười:"Ghê nha, không ngờ mày dám chơi lớn vậy luôn á."
Ngân chỉ nhún vai, tay lật sách Toán, miệng đáp:"Đã leo tới đây rồi.
Không còn đường lui đâu."...Trưa hôm đó, quán trà sữa Nắng Mật vốn yên tĩnh, chỉ vương vất mùi ngọt của trân châu hòa cùng nhạc nền khe khẽ.
Thế mà chưa đầy mười phút, không gian bỗng náo nhiệt khác thường.
Một chiếc bàn tròn được dọn trống ngay giữa quán, xung quanh chen kín học sinh 11CL1, kẻ ngồi kẻ đứng, tay cầm ly trà sữa mà mắt thì không rời khỏi màn hình lớn.Thịnh nhanh trí mang theo dây HDMI, nối điện thoại với chiếc TV treo tường, biến quán trà sữa thành "đấu trường" bất đắc dĩ."
Ngồi vô, ngồi vô!
Lát nữa thua thì đãi cả lớp nha!"
Bách vừa hô vừa cười, nhưng ánh mắt thì cứ lén liếc Trân rồi lại giả bộ quay đi.Trân khoanh tay, hớp một ngụm trà đào, mắt không rời màn hình, trong lòng thấp thỏm hơn ai hết.Đăng ngả người ra sau ghế, cằm hếch lên:"Sẵn sàng chưa, lớp trưởng?"
Ngân liếc cậu một cái, điềm nhiên nhét tai nghe vào, ngón tay đặt sẵn trên màn hình:"Bắt đầu đi."
3...
2...
1...
Trận đấu bắt đầu.Ngay từ giây đầu, Violet trong tay Đăng đã phô diễn sự trơn tru quen thuộc.
Những cú bắn – lùi – thả diều nhịp nhàng đến mức mấy đứa đứng ngoài cũng phải gật gù:"Ừm...
Violet của Đăng khó ai đọ nổi."
Ngân im lặng.
Đến phút thứ hai, Lauriel bất ngờ lao lên.
Một chuỗi động tác gọn gàng, né chiêu chuẩn xác, combo mượt đến bất ngờ.
Đám đông ồ lên:"Ủa?
Con nhỏ này mới chơi có một tuần mà?"
Phút thứ năm, trận đấu căng như dây đàn.
Trán Đăng bắt đầu rịn mồ hôi, tay lướt liên tục để giữ khoảng cách.
Ngược lại, Ngân ngồi thẳng lưng, mắt chăm chú, từng thao tác dứt khoát.
Lauriel càng lúc càng dồn Violet vào góc hẹp.Đến phút thứ tám, Violet lùi hẳn về trụ.
Ai cũng tưởng an toàn.
Nhưng khoảnh khắc Violet vừa mất chiêu lướt, Ngân khẽ nhếch môi.
Lauriel lao tới: chiêu cuối – chiêu hai – chiêu một – đánh thường – rồi lại chiêu hai.
Chuỗi kỹ năng chuẩn xác lạnh lùng."
YOU HAVE BEEN SLAIN!"
Trong nháy mắt, cả quán như muốn nổ tung."
Châu Ngân thắng rồi!!!"
"Trời đất ơi, Đăng chết trong trụ luôn hả?!"
"Lớp trưởng tụi mình đúng là number one!!!"
Trân với Bách ngơ ngác nhìn nhau, Ánh chỉ cười như đã đoán trước, còn Thịnh – đứa thường ngày điềm tĩnh nhất – cũng phải bật cười kinh ngạc:"Ghê thật... mới một tuần mà chơi vậy thì ai chịu nổi."
Giữa tiếng hò reo, Đăng ngồi yên lặng, điện thoại buông hờ trong tay.
Nụ cười cà lơ biến mất, thay vào đó là ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn thú vị.Ngân đặt điện thoại xuống, chống cằm, giọng dịu dàng đến mức nghe như đang thủ thỉ:"Giờ thì nói lại xem, ai mới là đứa không biết chơi game?"
Câu nói buông ra nhẹ bẫng mà sắc bén, làm không khí xung quanh chùng xuống trong thoáng chốc.
Đăng nhìn màn hình, rồi nhìn thẳng vào Ngân.
Vẫn gương mặt lạnh tanh ấy, ánh mắt thản nhiên, như thể chiến thắng vừa rồi chẳng là gì.Không thể tin nổi.Cậu thua.
Thua một đứa chỉ mới tập một tuần.Thua Bùi Châu Ngân?!"
Châu Ngân..."
Đăng lên tiếng, giọng vẫn lơ đãng nhưng thấp thoáng sự nghiêm túc hiếm hoi.
"Mày đúng là nguy hiểm hơn tao nghĩ."
Ngân nâng ly trà sữa, nhấp một ngụm chậm rãi, như thể tận hưởng hương vị chiến thắng.
Đặt ly xuống, cô mỉm cười hờ hững:"Cái này chỉ mới khởi động thôi.
Giữ lấy cái danh "best AD" của mày cho chắc đi, kẻo mai này chẳng còn ai tin nữa."
Ánh mắt cô bình thản, nhưng câu chữ sắc bén như dao.
Đăng nhìn chăm chú, khóe môi cong sâu hơn, lúm đồng điếu thoáng hiện khiến vài đứa con gái xung quanh rộ lên xì xào.
Ngân vô thức liếc sang, rồi nhanh chóng quay đi.Đột nhiên, Bách hét lên:"Ủa, giờ tính sao?
Thua là phải bao hết lớp nha."
Cả đám lập tức vỗ tay hò reo.
Huy nhanh nhảu chen vào, giọng phấn khích:"Cho tao ly full thạch flan, trân châu trắng, thêm kem cheese luôn nha!"
Tiếng gọi món vang rần rần.
Đăng đưa tay xoa trán, bất lực cười khổ.
Sau cùng cậu gật đầu:"Được rồi, bao thì bao... nhưng mà..."
Cả đám rướn người về phía trước, mắt sáng rực chờ câu tiếp theo."
Lần sau solo lại.
Tao không phục."
Giọng Đăng không hề giống một kẻ bại trận, mà rực lửa quyết tâm.Ngân chỉ nhướng mày, giọng đều đều:"Lần sau mày nên đổi tướng đi.
Violet yếu rồi."
Đăng khoanh tay, tựa lưng vào ghế:"Không cần vội.
Trước khi solo lại, tao sẽ huấn luyện mày thành một AD đúng nghĩa.
Lần sau chỉ có AD đối đầu AD."
Ngân chống tay lên bàn, chồm người về phía trước, đôi mắt không né tránh.
Giọng cô sắc lạnh, mang theo cả sự thách thức lẫn châm biếm:"Vậy thì thầy à, mày nhớ đó.
Tao học nhanh lắm.
Và khi tao vượt qua mày rồi..."
Cô nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ:"Dù có cục vàng hay cục gì cũng thua thôi."
Đăng khẽ bật cười, ánh mắt lại sắc bén hơn mọi khi."
Nguy hiểm thật."
Cậu ngừng một nhịp, giọng bỗng chậm lại.
"Mày đúng kiểu học sinh gương mẫu: hễ quyết tâm cái gì là làm tới cùng."
Ngân thoáng khựng.
Cô không rõ đó là lời khen hay đòn châm chọc.
Nhưng trái tim lại lỡ nhịp một khoảnh khắc, khiến bản thân thấy khó chịu.Đăng nghiêng đầu, chống cằm, giọng hạ xuống thấp nhưng vẫn giữ vẻ lơ đễnh:"Chỉ tiếc... mày chưa nhận ra một điều."
Ngân nheo mắt, lạnh giọng: "Điều gì?"
Đăng nhìn thẳng, từng chữ rõ ràng:"Mày càng cố thắng tao, mày càng khiến tao chú ý hơn."
Khoảnh khắc trôi qua lặng như tờ.
Tim Ngân đập nhanh, nhưng cô che giấu bằng cách nhấc ly lên, uống thêm một ngụm chậm rãi.
Rồi buông giọng nhàn nhạt:"Chú ý thì chú ý.
Quan trọng là lần sau mày vẫn thua thôi."
Đăng bật cười khẽ, tiếng cười như càng khẳng định rằng cậu vừa đạt được mục đích của mình.