Lãng Mạn Cách Hạ Gục Bạn Cùng Lớp

Cách Hạ Gục Bạn Cùng Lớp
Chương 20: Hạ gục


Mọi chuyện bắt đầu không hẳn là tình cờ.

Chính xác thì là do Lê Hoàng Khánh Đăng cố tình châm ngòi.Một buổi sáng đầu tuần, khi giáo viên còn chưa vào lớp, đám bạn đã tụ tập quanh bàn cuối.

Tiếng "ting ting, ùm ùm, chíu chíu" vang dồn dập, thỉnh thoảng xen kẽ "double kill!", "triple kill!" như thể trong phòng học đang mở giải đấu.Đăng ngồi ngả hẳn ra ghế, hai ngón tay lướt trên màn hình điện thoại nhanh đến mức hoa cả mắt.

Nhân vật Violet của cậu ta lăn xả khắp bản đồ, vừa dọn lính vừa hạ gục từng đối thủ.

Cuối cùng, màn hình chớp sáng: Victory!"

Trời ơi, hay vãi!"

"Quét sạch nguyên team luôn!"

Cả bọn vỗ bàn rầm rầm, hò hét đến mức mấy bạn ở dãy trên quay xuống lườm nguýt.Ở bàn ba, Ngân vẫn ngồi ngay ngắn, mắt dán vào quyển sách dày cộp.

Gần đây, cô chẳng thèm nhắc nhở Đăng nữa.

Không rõ là vì thấy vô ích, hay đơn giản không đáng để phí lời.Nhưng Đăng thì đâu chịu để yên.

Cậu ta gác chân lên ghế, xoay người ra phía trước, giọng kéo dài đầy trêu chọc:"Ê, lớp trưởng... học riết không mệt hả?"

"Không."

Ngân đáp cụt lủn, mắt không rời trang giấy.Câu trả lời khô khốc dập tắt hứng khởi của bất kỳ ai khác.

Nhưng với Đăng, đó lại là mồi lửa."

Có bao giờ mày nghĩ... học hoài vậy, mai mốt thiếu hụt kỹ năng sống không?"

Đám bạn gần đó bật cười khúc khích.

Khóe môi Ngân giật nhẹ.

Cuối cùng, cô ngẩng lên, ánh mắt lạnh tanh lia thẳng về phía Đăng.

Cái nhìn ấy đủ làm cả đám lặng đi, nhưng riêng cậu ta thì càng thấy thú vị."

Ý mày là chơi game mới gọi là kỹ năng sống?"

Ngân nghiêng đầu, giọng đều đều nhưng lộ rõ mỉa mai.Đăng chống cằm, môi nhếch lên:"Chứ đừng nói là cả đời mày chưa từng chơi game nha?"

"Rồi sao?"

Cả lớp "ồ" lên một tiếng kéo dài.

Đăng lập tức chớp thời cơ, vung tay làm bộ điệu lão luyện:"Chà... lớp trưởng top đầu lớp mà chưa từng biết cảm giác bắn chí mạng thì tiếc ghê.

Phí cả thanh xuân đó nha."

Đám bạn hùa theo cười ầm:"Châu Ngân mà chơi chắc thua từ vòng gửi xe."

"Game cũng cần IQ đó, coi thử lớp trưởng có giỏi thật không."

Ngân mím môi, mắt nheo lại.

Cô chẳng cần to tiếng, chỉ một cái liếc lạnh tanh cũng đủ khiến cả bọn khựng lại.

Nhưng Đăng thì vẫn thản nhiên, nụ cười càng lúc càng đắc ý.

Với cậu, nhìn lớp trưởng mất kiên nhẫn mới là phần thú vị nhất.Một lần, hai lần, Ngân còn nhịn được.

Nhưng ba ngày liên tiếp, cứ mỗi sáng cô bước vào lớp là Đăng lại chực sẵn để chọc ghẹo:"Ê lớp trưởng, cài game chưa?"

"Đánh với tao một trận đi, tao cho cầm support, khỏi lo chết."

"Biết đâu mày chơi hay hơn tao thì sao, ai biết được?"

Giọng điệu nghe chẳng khác nào tán tỉnh.

Có đứa còn xì xào: "Yêu nhau mặn nồng quá kìa."

Ngân làm như không nghe.

Nhưng trong lòng, từng tràng cười của đám bạn như kim châm, từng chút xói mòn niềm kiêu hãnh của cô.Cái trò "bạn gái giả" ngày trước đã khiến Ngân khó chịu.

Giờ cậu ta còn dám công khai biến cô thành trò cười?Ngân hít một hơi sâu, bàn tay siết chặt quyển sách.

Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng."

Được lắm, Lê Hoàng Khánh Đăng.

Mày muốn tao mất mặt?

Tao sẽ khiến mày chừa luôn."...Ngân đặt ly nước xuống bàn, hít một hơi sâu như dằn cơn bực đang dâng lên lồng ngực, rồi quay gót bước thẳng về phía bàn tụi con trai.

Giọng cô vang lên, bình thản nhưng lạnh lẽo đến gai người:"Solo không?"

Cả nhóm Đăng lập tức im bặt.

Có đứa đang nhai dở miếng bánh mì mà quên cả nuốt, miệng há hốc như bị kẹt cứng.

Vài đứa khác trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác y như vừa nghe nhầm.Đăng vẫn ngồi vắt vẻo, một tay gắp xúc xích, một tay nghịch điện thoại.

Nghe vậy, ngón tay cậu khựng lại giữa chừng.

Đăng ngẩng đầu, nhướng mày, giọng kéo dài pha chút giễu cợt:"Mày vừa nói cái gì?"

"Tao nói, solo."

Ngân nhắc lại, rành rọt từng chữ, chậm rãi đến mức nghe như đang cố giảng cho một đứa không đủ thông minh để hiểu.Một thoáng im lặng kéo dài.

Rồi Kha bật cười khùng khục:"Trời ơi, lớp trưởng khiêu chiến kìa!"

Cường lập tức hùa theo:"Khánh Đăng ơi, coi chừng nha.

Bạn gái nổi loạn rồi đó!"

"Ngân à, mày có chắc không?"

Huy nhăn mặt, vừa lo vừa cười.

"Nó là best AD đó, coi chừng thua là quê lắm."

"Đúng rồi, lỡ mà thua thì... thôi, khỏi ngẩng mặt trong lớp luôn á!"

Cường bồi thêm, làm cả bọn phá lên cười ầm ĩ.Phía sau, Bách với Trân ngồi há hốc miệng.

Thịnh với Ánh chỉ khẽ liếc nhau, ánh nhìn ngắn ngủi ấy đã đủ thay cho câu hỏi: "Lớp trưởng có đang tỉnh táo không vậy trời?"

Ngân chẳng buồn đáp lại bất cứ câu đùa cợt nào.

Cô rút điện thoại, bấm tải Liên Quân ngay trước mắt cả bọn.

Động tác gọn gàng, dứt khoát, như một lời tuyên chiến vô hình: "Mày giỏi cái gì, tao cũng không kém cạnh."

Khóe môi Đăng chậm rãi nhếch lên, để lộ một lúm đồng điếu mờ mờ nơi gò má.Ánh mắt Ngân thoáng khựng lại trong tích tắc.

Lần đầu tiên cô mới để ý, thì ra cậu ta có đồng điếu.

Nhưng rất nhanh, vẻ lạnh lùng vốn có đã trở lại như chưa từng dao động.Đăng chống cằm, ánh nhìn chẳng có chút nghiêm túc nào:"Ủa, mày làm thiệt hả?"

Ngân không đáp, chỉ cắm mắt vào màn hình, ngón tay lướt đều.

Trong lòng có chút xao động, nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước."

Lê Hoàng Khánh Đăng, tao sẽ chứng minh, tao không chỉ giỏi mỗi chuyện học hành."

Đăng nghiêng đầu, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn.

Lần này, trong nụ cười thấp thoáng kia, ngoài giễu cợt còn có gì đó khác hẳn:"Tự nhiên thấy lớp trưởng bữa nay... dễ thương ghê."...Suốt một tuần, Ngân như biến thành người khác hẳn.Ban ngày, cô vẫn là lớp trưởng gương mẫu, học hành nghiêm túc.

Nhưng khi đêm xuống, ánh đèn bàn học sáng đến khuya, chỉ khác là trước mặt cô không còn là sách vở, mà là màn hình điện thoại.

Ngón tay run run, mắt căng thẳng như chuẩn bị thi đại học.

Thứ cô dồn hết tâm huyết vào lại chính là trò mà trước đây cô từng khinh khỉnh chê là "game trẻ con": Liên Quân Mobile.Ngân không phải chưa từng thử.

Một lần duy nhất trong đời, cô hăng hái tải game về, lao vào rồi chết liên tục.

Tức quá, cô xóa thẳng tay, thề không bao giờ động đến nữa.

Thế mà giờ, vì một kẻ tên Lê Hoàng Khánh Đăng, cô lại phải nuốt lời."

Muốn thắng nó, phải biết nó giỏi cái gì."

Ngân cắn nhẹ môi, trong đầu hiện rõ nụ cười cà rỡn của Đăng mỗi lần khoe chiến tích.

Trong lớp ai cũng biết Đăng là chơi giỏi nhất là xạ thủ, còn được cục vàng Violet.

Nghĩ đến đó, mặt cô lại nóng bừng.

Cái gì Đăng làm được thì cô cũng phải làm được.Chỉ có điều tài khoản của Ngân thì nghèo kiết xác, tướng chẳng có bao nhiêu.

Sau một hồi suy tính, cô đành mở Messenger, gõ nhanh:Ngân Bùi: Ê Thịnh, mày có nick Liên Quân nào dư không?Nguyễn Minh Thịnh: Hả?Ngân Bùi: Acc tao ít tướng quá, cày vàng không kịp.Nguyễn Minh Thịnh: Mày định chơi thiệt à?Ngân Bùi: Có cho mượn không?Nguyễn Minh Thịnh: Cho mày luôn đó, lấy chơi đi.Ngân Bùi: Thiêu cành!Chưa đầy mười phút sau, tài khoản đã nằm trong tay cô.

Mười lăm phút kế, Ngân hí hửng chọn Lauriel, hùng hổ bước vào trận đầu tiên.Năm phút trôi qua, cô chết bốn mạng liên tiếp.

Đồng đội bắt đầu spam chat, phàn nàn không ngớt.Mười phút sau, đường giữa bay sạch hai trụ.Đến cuối cùng, trụ chính nổ tung, màn hình tối đen, dòng chữ "Defeat" to đùng chiếm trọn màn hình.Ngân tức tối quăng điện thoại xuống bàn, ngửa mặt thở dài:"Người ta chơi nhìn ngon lành vậy, sao tới mình thì thành thảm họa thế này trời..."

Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào:"Chị gọi cái này là chơi á?"

Kha chống nạnh, tay cầm ly Milo đá, mặt nhăn nhăn như vừa chứng kiến thảm họa.

"Chơi kiểu đó, không bị đồng đội chửi mới lạ."

Ngân giật mình ngẩng lên, lườm thằng em:"Chị biết cơ bản rồi, đừng tưởng chị gà."

"Ờ, gà thiệt mà."

Kha cười khinh khỉnh.

Nhưng nói xong, cậu kéo ghế lại ngồi bên cạnh, đặt điện thoại lên bàn, ra dáng huấn luyện viên đầy trách nhiệm.Cậu hắng giọng, chỉ thẳng vào màn hình:"Đầu tiên, phải thuộc combo cơ bản đã."

Kha mở luôn cuốn nháp Toán của Ngân, lấy bút hí hoáy vẽ sơ đồ các phím chiêu.

"Người ta thường đánh hai – ba – rồi hai – một.

Nhưng mà cách đó dễ đoán lắm.

Để em chỉ chị cách khác, đã chơi thì phải thắng."

Ngân chống tay lên bàn, mắt chăm chú vào tờ giấy trước mặt."

Combo gì?

Chỉ lẹ, chị ghi nè."

Kha mở phòng tập, chọn Lauriel.

Ngón tay cậu lướt trên màn hình nhanh như múa, vừa biểu diễn vừa thuyết minh:"Đây nha: một – hai – ba – rồi quay lại hai – đánh thường – một – hai – đánh thường – một...

Nhưng tùy tình huống, không thì đơn giản hai – một – ba, còn không thì cứ hai – một – ba rồi lặp hai – một – hai – một đến khi hết mana thì thôi.

Chị nhớ kỹ nha, lệch nhịp một cái thôi là coi như tự sát."

Ngân nghe mà toát mồ hôi:"Khó dữ vậy trời..."

"Khó mới hay.

Yên tâm, có em chỉ thì chị không đến nỗi nào đâu."

Kha hếch cằm, giọng tự tin ra mặt.Mười phút sau, Ngân bấm hụt chiêu.Hai mươi phút sau, lại hụt.Nửa tiếng sau, cô lao thẳng vào trụ, chết tức tưởi."

Chị bị gì vậy?!"

Kha ôm đầu, gào lên như sắp mất hết niềm tin.Ngân xụ mặt, gõ gõ màn hình, uể oải than:"Lauriel khó chơi quá chứ bộ...

đâu phải tại chị..."

Kha thở dài, rồi lại cầm lấy điện thoại chỉnh lại giúp chị mình.

Miệng thì cà khịa, mắt thì vẫn chăm chăm theo dõi từng động tác của Ngân, sẵn sàng chỉ lại từng lỗi nhỏ....Buổi tối ngày thứ hai, mưa lất phất gõ nhịp lộp bộp trên mái tôn.

Trong phòng chỉ còn ánh sáng xanh hắt ra từ màn hình điện thoại."

Double kill!"

Giọng thông báo trong game vang lên, át cả tiếng mưa ngoài hiên.Ngân cắn chặt môi, mắt không chớp, ngón tay run run nhưng vẫn bám chặt màn hình."

Được!

Combo đẹp đó!

Né chuẩn!"

Kha ngồi bên cạnh, hai mắt sáng rực.Nói rồi cậu bật dậy, giơ tay lên trời:"Trận này đã quá, làm thêm ván nữa đi chị!"

Ngân thả người ra sau ghế, thở hồng hộc, tóc ướt mồ hôi dính bết vào thái dương."

Cho chị nghỉ năm phút thôi... não chị sắp chảy ra khỏi tai rồi."

Kha ngó cô một hồi, nhếch mép chọc:"Tiến bộ hơn hôm qua thiệt nhưng mà nhìn chị chơi vẫn giống Lauriel bị chuột rút."

Ngân lườm phát sắc lẻm.

Nhưng khóe môi lại khẽ cong, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.

Lần này cô thấy mình không còn "gà" đến mức tuyệt vọng nữa....Buổi tối ngày thứ ba."

Chị né được chiêu rồi đó."

Kha khoanh tay, gật gù đánh giá.Ngân ngồi xếp bằng trên sàn, tóc rủ xuống trán, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại."

Nhưng mà chị vẫn chưa biết chọn lúc vô combat."

Kha tiếp lời, giọng nghiêm nghị.

"Nhảy vô sai nhịp là kéo cả team xuống hố."

Ngân ngẩng lên, giọng thật thà:"Vậy giờ làm sao?"

"Hôm nay luyện đọc tình huống."

Kha hắng giọng, bắt đầu vẽ kế hoạch.

"Em sẽ giả lập team địch, chị phải đoán lúc nào nên bay vào, lúc nào phải lùi."

Ngân chớp mắt:"Giả lập team địch... là sao?"

Hai phút sau, phòng của Ngân bỗng biến thành chiến trường.

Kha đứng giữa phòng, tay trái cầm chai nước làm xạ thủ, tay phải giơ chiếc dép làm đỡ đòn, còn gấu bông nhỏ Ngân thì được phong chức trợ thủ.

Cậu nhập vai nghiêm túc đến mức hét khản cả giọng:"Lauriel, lùi ngay!

Nó dụ chị đó!"

"Không, lao vô lẹ!

Máu nó còn một chấm kìa!"

Ngân ôm bụng cười:"Mày đang diễn xiếc hả Kha?"

Kha liếc sang, giọng đầy mỉa mai:"Thế còn hơn để chị múa Lauriel như tập thể dục nhịp điệu."

Dứt lời, cậu chìa chai nước vừa làm "xạ thủ" ra, đặt vào tay cô một cách tự nhiên, giọng hạ xuống:"Uống đi.

Nghỉ chút rồi chơi lại.

Lần này phải chuẩn hơn đấy."...Sáng hôm đó, bầu trời xanh ngắt, từng dải mây trắng trôi lững lờ như dải bông gòn.

Chim sẻ đậu san sát trên dây điện, ríu rít chẳng khác nào dàn hợp xướng mở màn cho một ngày mới.

Trước cửa lớp, Ngân đứng yên một thoáng, tay siết chặt điện thoại.

Trong mắt cô ánh lên một thứ quyết tâm lạnh lẽo."

Hôm nay, tao sẽ khiến mày phải trả giá, Khánh Đăng."

Bình thường, cô bước vào lớp nhẹ nhàng, chẳng gây tiếng động.

Nhưng sáng nay, tiếng gót giày gõ xuống nền vang dứt khoát, khiến vài đứa gần cửa giật mình ngẩng lên.

Lớp học đang ồn ào bàn tán chuyện kiểm tra Lý, bỗng chốc lắng xuống đôi chút khi thấy gương mặt điềm nhiên nhưng căng như dây đàn của lớp trưởng.Ánh mắt cô lướt thẳng đến cuối lớp.

Ở đó, Đăng ngồi vắt chân, tai nghe cắm hờ một bên, một tay uể oải vuốt màn hình điện thoại.Ngân bước thẳng tới, không nói không rằng, đặt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn.

Đăng hơi ngẩng đầu, nhướng mày:"Gì đây, lớp trưởng tới kiểm tra bài sáng sớm hả?"

Ngân chẳng đáp, mở thẳng Liên Quân trên điện thoại, chọn chế độ 1v1 rồi chìa màn hình trước mặt cậu, giọng dứt khoát:"Mười hai giờ trưa, phòng riêng, solo."

Cả lớp còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng cái không khí "sắp có biến lớn" bùng lên rõ rệt.

Đăng nhìn màn hình vài giây, sau đó cười khẽ:"Chà, sáng sớm mà máu ghê.

Ai chọc lớp trưởng gương mẫu của tao nổi điên thế này?"

Ngân nghiêng đầu, giọng đều đều:"Không ai hết.

Tao chỉ muốn kiểm chứng coi cái danh "best AD" mà tụi mày ca tụng có thật hay chỉ để lòe mấy đứa con nít."

Tiếng xì xào rộ lên.

Một đứa nào đó huých vai bạn, khúc khích:"Ê, ê, coi kìa!

Solo công khai kìa.

Cặp này vui à nha!"

Đăng cười nhạt, rõ ràng chẳng coi lời thách thức kia ra gì:"Ờ, được thôi.

Nhưng đừng khóc nhè khi thua là được."

Ngân chỉ đáp lại bằng một cái nhếch mép lạnh lùng, rồi quay người về chỗ ngồi.

Thịnh ngồi bàn bên, huých nhẹ chân cô dưới gầm bàn, khẽ cười:"Ghê nha, không ngờ mày dám chơi lớn vậy luôn á."

Ngân chỉ nhún vai, tay lật sách Toán, miệng đáp:"Đã leo tới đây rồi.

Không còn đường lui đâu."...Trưa hôm đó, quán trà sữa Nắng Mật vốn yên tĩnh, chỉ vương vất mùi ngọt của trân châu hòa cùng nhạc nền khe khẽ.

Thế mà chưa đầy mười phút, không gian bỗng náo nhiệt khác thường.

Một chiếc bàn tròn được dọn trống ngay giữa quán, xung quanh chen kín học sinh 11CL1, kẻ ngồi kẻ đứng, tay cầm ly trà sữa mà mắt thì không rời khỏi màn hình lớn.Thịnh nhanh trí mang theo dây HDMI, nối điện thoại với chiếc TV treo tường, biến quán trà sữa thành "đấu trường" bất đắc dĩ."

Ngồi vô, ngồi vô!

Lát nữa thua thì đãi cả lớp nha!"

Bách vừa hô vừa cười, nhưng ánh mắt thì cứ lén liếc Trân rồi lại giả bộ quay đi.Trân khoanh tay, hớp một ngụm trà đào, mắt không rời màn hình, trong lòng thấp thỏm hơn ai hết.Đăng ngả người ra sau ghế, cằm hếch lên:"Sẵn sàng chưa, lớp trưởng?"

Ngân liếc cậu một cái, điềm nhiên nhét tai nghe vào, ngón tay đặt sẵn trên màn hình:"Bắt đầu đi."

3...

2...

1...

Trận đấu bắt đầu.Ngay từ giây đầu, Violet trong tay Đăng đã phô diễn sự trơn tru quen thuộc.

Những cú bắn – lùi – thả diều nhịp nhàng đến mức mấy đứa đứng ngoài cũng phải gật gù:"Ừm...

Violet của Đăng khó ai đọ nổi."

Ngân im lặng.

Đến phút thứ hai, Lauriel bất ngờ lao lên.

Một chuỗi động tác gọn gàng, né chiêu chuẩn xác, combo mượt đến bất ngờ.

Đám đông ồ lên:"Ủa?

Con nhỏ này mới chơi có một tuần mà?"

Phút thứ năm, trận đấu căng như dây đàn.

Trán Đăng bắt đầu rịn mồ hôi, tay lướt liên tục để giữ khoảng cách.

Ngược lại, Ngân ngồi thẳng lưng, mắt chăm chú, từng thao tác dứt khoát.

Lauriel càng lúc càng dồn Violet vào góc hẹp.Đến phút thứ tám, Violet lùi hẳn về trụ.

Ai cũng tưởng an toàn.

Nhưng khoảnh khắc Violet vừa mất chiêu lướt, Ngân khẽ nhếch môi.

Lauriel lao tới: chiêu cuối – chiêu hai – chiêu một – đánh thường – rồi lại chiêu hai.

Chuỗi kỹ năng chuẩn xác lạnh lùng."

YOU HAVE BEEN SLAIN!"

Trong nháy mắt, cả quán như muốn nổ tung."

Châu Ngân thắng rồi!!!"

"Trời đất ơi, Đăng chết trong trụ luôn hả?!"

"Lớp trưởng tụi mình đúng là number one!!!"

Trân với Bách ngơ ngác nhìn nhau, Ánh chỉ cười như đã đoán trước, còn Thịnh – đứa thường ngày điềm tĩnh nhất – cũng phải bật cười kinh ngạc:"Ghê thật... mới một tuần mà chơi vậy thì ai chịu nổi."

Giữa tiếng hò reo, Đăng ngồi yên lặng, điện thoại buông hờ trong tay.

Nụ cười cà lơ biến mất, thay vào đó là ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn thú vị.Ngân đặt điện thoại xuống, chống cằm, giọng dịu dàng đến mức nghe như đang thủ thỉ:"Giờ thì nói lại xem, ai mới là đứa không biết chơi game?"

Câu nói buông ra nhẹ bẫng mà sắc bén, làm không khí xung quanh chùng xuống trong thoáng chốc.

Đăng nhìn màn hình, rồi nhìn thẳng vào Ngân.

Vẫn gương mặt lạnh tanh ấy, ánh mắt thản nhiên, như thể chiến thắng vừa rồi chẳng là gì.Không thể tin nổi.Cậu thua.

Thua một đứa chỉ mới tập một tuần.Thua Bùi Châu Ngân?!"

Châu Ngân..."

Đăng lên tiếng, giọng vẫn lơ đãng nhưng thấp thoáng sự nghiêm túc hiếm hoi.

"Mày đúng là nguy hiểm hơn tao nghĩ."

Ngân nâng ly trà sữa, nhấp một ngụm chậm rãi, như thể tận hưởng hương vị chiến thắng.

Đặt ly xuống, cô mỉm cười hờ hững:"Cái này chỉ mới khởi động thôi.

Giữ lấy cái danh "best AD" của mày cho chắc đi, kẻo mai này chẳng còn ai tin nữa."

Ánh mắt cô bình thản, nhưng câu chữ sắc bén như dao.

Đăng nhìn chăm chú, khóe môi cong sâu hơn, lúm đồng điếu thoáng hiện khiến vài đứa con gái xung quanh rộ lên xì xào.

Ngân vô thức liếc sang, rồi nhanh chóng quay đi.Đột nhiên, Bách hét lên:"Ủa, giờ tính sao?

Thua là phải bao hết lớp nha."

Cả đám lập tức vỗ tay hò reo.

Huy nhanh nhảu chen vào, giọng phấn khích:"Cho tao ly full thạch flan, trân châu trắng, thêm kem cheese luôn nha!"

Tiếng gọi món vang rần rần.

Đăng đưa tay xoa trán, bất lực cười khổ.

Sau cùng cậu gật đầu:"Được rồi, bao thì bao... nhưng mà..."

Cả đám rướn người về phía trước, mắt sáng rực chờ câu tiếp theo."

Lần sau solo lại.

Tao không phục."

Giọng Đăng không hề giống một kẻ bại trận, mà rực lửa quyết tâm.Ngân chỉ nhướng mày, giọng đều đều:"Lần sau mày nên đổi tướng đi.

Violet yếu rồi."

Đăng khoanh tay, tựa lưng vào ghế:"Không cần vội.

Trước khi solo lại, tao sẽ huấn luyện mày thành một AD đúng nghĩa.

Lần sau chỉ có AD đối đầu AD."

Ngân chống tay lên bàn, chồm người về phía trước, đôi mắt không né tránh.

Giọng cô sắc lạnh, mang theo cả sự thách thức lẫn châm biếm:"Vậy thì thầy à, mày nhớ đó.

Tao học nhanh lắm.

Và khi tao vượt qua mày rồi..."

Cô nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ:"Dù có cục vàng hay cục gì cũng thua thôi."

Đăng khẽ bật cười, ánh mắt lại sắc bén hơn mọi khi."

Nguy hiểm thật."

Cậu ngừng một nhịp, giọng bỗng chậm lại.

"Mày đúng kiểu học sinh gương mẫu: hễ quyết tâm cái gì là làm tới cùng."

Ngân thoáng khựng.

Cô không rõ đó là lời khen hay đòn châm chọc.

Nhưng trái tim lại lỡ nhịp một khoảnh khắc, khiến bản thân thấy khó chịu.Đăng nghiêng đầu, chống cằm, giọng hạ xuống thấp nhưng vẫn giữ vẻ lơ đễnh:"Chỉ tiếc... mày chưa nhận ra một điều."

Ngân nheo mắt, lạnh giọng: "Điều gì?"

Đăng nhìn thẳng, từng chữ rõ ràng:"Mày càng cố thắng tao, mày càng khiến tao chú ý hơn."

Khoảnh khắc trôi qua lặng như tờ.

Tim Ngân đập nhanh, nhưng cô che giấu bằng cách nhấc ly lên, uống thêm một ngụm chậm rãi.

Rồi buông giọng nhàn nhạt:"Chú ý thì chú ý.

Quan trọng là lần sau mày vẫn thua thôi."

Đăng bật cười khẽ, tiếng cười như càng khẳng định rằng cậu vừa đạt được mục đích của mình.
 
Cách Hạ Gục Bạn Cùng Lớp
Chương 21: Lớp trưởng biết bay


Học hành vốn đã đủ mệt: kiểm tra, thuyết trình, bài tập nhóm xoay vòng như chong chóng.

Ấy vậy mà gần đây, thời khóa biểu buổi tối của lớp trưởng gương mẫu lại bất ngờ có thêm một "môn ngoại khóa" kỳ quặc: chơi game tới tận hơn mười giờ, chỉ vì lỡ hứa với Đăng."

Trời đất, mày chạy kiểu gì vậy?

Đứng yên bắn hoài thì khác gì hiến mạng!"

"Ê!

Nhìn minimap kìa!

Không thấy thằng rừng dí sát gáy hả?"

"Né đi, né đi!

Nó quăng chiêu vô mặt rồi kìa, còn trơ ra đó làm gì?"

"Hết mana mà còn xông vào combat...

Ngân ơi, mày định làm từ thiện cho team địch hả?"

Ngân cắn môi, cố nhịn.

Nhưng sau vài trận, sự kiên nhẫn của cô vỡ vụn."

Im coi!

Tao đang tập trung đây!"

"Ủa tao farm lính thì sao?

Không farm thì lấy gì lên đồ?

Mày muốn tao chơi tay không hả?"

"Mày có thể đừng hét vô tai tao không?

Trong cái quan hệ này, ai mới là lớp trưởng vậy?"

"Phiền quá thì mày chơi luôn đi.

Tao đi nấu mì cho khỏe!"

Thế là đêm nào trước màn hình cũng là một trận khẩu chiến nảy lửa.

Nhưng càng cãi nhau, Ngân lại càng ít chết hơn, bắn chính xác hơn, thậm chí còn bắt đầu biết gánh đồng đội.

Tất nhiên, cô tuyệt đối không bao giờ thừa nhận công lao "huấn luyện" của Đăng.Chỉ sau một tuần, cô đã nắm vững vị trí trong giao tranh, canh thời gian hồi chiêu, né kỹ năng và ping bản đồ trước cả khi Đăng kịp gào lên.

Những lời la hét từng làm cô tức điên nay trở thành phản xạ tự động.

Thấy đồng đội lao vào giao tranh, cô tiến lại ngay.

Thấy biểu tượng rừng bên địch vừa ló lên bản đồ, cô lập tức trốn vào bụi.Có hôm, hai đứa ngồi chơi trong im lặng, chẳng ai cà khịa câu nào.

Vậy mà cuối trận, bảng kết quả hiện to đùng chữ MVP ngay cạnh tên Ngân.Một lần.

Rồi hai lần.

Rồi ba lần liên tiếp.Lần nào Ngân cũng chụp màn hình, gửi cho Đăng một tin nhắn ngắn ngủn kèm biểu tượng mặt cười chói lòa như cố tình chọc vào tự ái của cậu:"Trình độ lớp trưởng.

Nhớ đó."

Đăng nhìn bảng kết quả, khóe môi giật giật, mắt nheo lại."

Lại MVP nữa."

Không thể chấp nhận sự thật cay đắng này, cậu lập tức gõ tin nhắn:"Nãy giờ tao chơi tay trái thôi.

Để tao dùng tay phải lại thì mày biết tay."

Ngân phản hồi chỉ sau ba giây:"Thế thì mày nên chơi cả hai tay đi.

Chứ bữa giờ tao thấy mày phế lắm rồi."

Đăng đọc xong tức đến suýt cắn trúng lưỡi.Tối đó, cậu quyết tâm "lật kèo".

Đăng không chỉ phát trực tiếp trên Discord, cậu còn lôi cả Bách với Trân vào làm nhân chứng cho màn trả đũa long trời lở đất.Trân vừa hút trà sữa vừa xem, thỉnh thoảng "ồ" một tiếng như đang coi phim hành động.

Bách thì lẳng lặng nhắn riêng cho Thịnh:"Tao thấy Khánh Đăng sắp bị hành tiếp."

"Ờ, hôm qua tao còn coi replay con Ngân cầm Fennik được Mega Kill."

Và quả nhiên, trận đó kết thúc bằng một màn thảm bại nữa.

MVP tiếp tục gọi tên Ngân.

Lần này cô tự mình càn quét cả bản đồ, giành Mega Kill.

Fennik của Ngân lăn lộn trong giao tranh như cá gặp nước, khiến Đăng chỉ biết ôm đầu than trời.Lúc quay lại phòng chờ, giọng Ngân vang lên trong tai nghe:"Đăng này."

"Gì?"

"Thầy có cần học trò dạy ngược lại không?"

Đăng đập bàn cái "rầm", định trút cơn bực bội, nhưng không hiểu sao lại bật cười.

Thật kỳ lạ, mỗi lần bị cô chọc quê, thay vì khó chịu như lúc ban đầu, cậu lại thấy thú vị....Một buổi chiều, lớp học lặng như tờ, chỉ còn tiếng quạt trần kẽo kẹt và tiếng lật sách sột soạt.

Thầy cô đang họp, cả lớp ngồi tự học.Ở bàn cuối, Đăng gác chân, lười nhác dựa ghế, tay cầm điện thoại lướt bảng xếp hạng game.

Thấy tên mình vẫn đứng top, khóe môi cậu cong cong, ánh mắt loé lên vẻ tự mãn.Bỗng điện thoại rung, tin nhắn từ Ngân."

Solo không?"

Đăng nhướng mày, gõ ngay:"Mày muốn thua nữa à?"

"Thử xem."

Cái đứa vừa Mega Kill hôm qua, bây giờ lên giọng dữ vậy.

Đăng nheo mắt, vừa thấy thú vị, vừa thấy nóng gáy.

Cậu ngồi thẳng dậy, mở game, chuẩn bị một trận "hành" ra trò.Chỉ vài phút sau, cả hai đã trong trận.

Đăng vẫn thong thả farm lính, miệng không quên cà khịa:"Đứng gần trụ thế kia, sắp thành nhân viên gác cổng luôn rồi lớp trưởng."

Ngân mở micro, giọng điềm nhiên:"Cười đi, coi chừng cười không được bao lâu."

Đăng phì cười.

Tự tin dữ.Nhưng đến phút thứ ba, Ngân combo hụt liên tục, thậm chí còn lao nhầm vào trụ.

Đăng khẽ nhướng mày, thầm thở phào:"Hên ghê, chắc nhỏ này lag rồi."

Phút thứ bảy, Đăng phá xong trụ đầu.

Ngân vừa ló khỏi bụi đã dính trọn băng đạn, chưa kịp tốc biến thì ngã xuống.

Đăng thừa thắng xông thẳng nhà chính.Màn hình sáng lên chữ "Victory", kèm thống kê: 9/2/0.Đăng khoanh tay, nụ cười rạng rỡ:"Rồi, ai mới là người mở lớp dạy ai đây?"

Đầu dây bên kia im lặng một nhịp.

Giọng Ngân vang lên, lạnh tanh:"Chơi dơ, mày núp bụi ba lần."

"Chiến thuật thôi, ai bảo không biết đề phòng."

"Tao nhường mày đó."

"Ờ, nhường mà chết liên tục thì hơi nhiệt tình nha lớp trưởng."

Ngân đặt điện thoại xuống bàn, gương mặt nghiêm nghị càng lúc càng căng.

Trong khi đó, Đăng chống cằm, vẻ hả hê không hề che giấu:"Solo AD với AD, tao thắng rồi.

Lớp trưởng chịu chưa?"

Ngân gằn giọng: "Lúc tao Mega Kill thì im thin thít."

"Tại hôm đó tao lag."

"Đổ thừa như con nít."

"Không phải lúc trước mày nói tao là con nít sao?"

Ngân lặng thinh, khẽ thở ra.

Đúng là cái đồ mặt dày, dám tự nhận luôn.Đăng bật cười lớn, nhưng lần này giọng chậm lại:"Từ giờ tao sẽ không nhường nữa, mỗi trận đều đánh hết sức.

Biết vì sao không?"

"Sao?"

"Vì tao muốn mỗi lần mày thắng, mày phải cố gắng thật sự.

Còn mỗi lần mày thua, mày sẽ nhớ đến tao nhiều hơn."

Ngân hét lên:"Biến."

Mấy đứa trong lớp ngẩng lên, ngơ ngác:"Cái gì vậy bây?"

Ngân cười gượng:"Không có gì.

Có thằng bị ảo tưởng sức mạnh thôi."

Cả lớp cười ồ, lại cúi xuống học tiếp.Đăng vẫn ngồi sau, mắt dán vào màn hình, miệng cười khẽ:"Chiến tranh mới bắt đầu thôi, lớp trưởng à."...Tối Chủ nhật, Ngân ngồi ở bàn học, mắt dán vào tập Tiếng Anh.

Cô đang mải gạch gạch, chép chép thì điện thoại rung lên."

Lớp trưởng, leo rank không?"

"Ủa, rủ tao?"

"Chứ sao, tụi tao đang thiếu một chân."

Ngân nhìn dòng tin nhắn, rồi khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhạt.Đội hình đêm ấy bao gồm:Khánh Đăng – xạ thủ số một lớp, tướng tủ Violet.Phú Cường – đi rừng, tay to nhưng mồm không kém phần ồn ào.Minh Kha – đường trên, sợ bị dụ chửi nên tắt micro cho chắc ăn.Hoàng Huy – trợ thủ kiêm pháp sư, chuyên đứng chắn cho Đăng bắn.Và Châu Ngân – lớp trưởng gương mẫu, người mà chẳng ai nghĩ sẽ chịu ngồi chơi game cùng đám con trai.Chưa vào trận, nhóm đã nhao nhao:"Ủa, lớp trưởng vô team kìa?

Biết chơi game hả?"

"Chắc cầm Annette hay Alice buff cho Đăng quá."

"Chuẩn luôn, AD mà có bồ support thì coi như win."

Ngân nghe mà khoé môi giật giật: "Bớt bớt giùm cái."

Đến khâu chọn tướng, cô không chần chừ, thẳng tay chọn Zata.Zata – pháp sư sát thủ cơ động, combo khó chịu bậc nhất, nhưng trong tay người rành thì đủ sức xoay chuyển cục diện.Kha dụi mắt, tháo kính lau lại:"Ủa?

Ngân pick Zata thiệt luôn hả?"

Huy suýt sặc nước.

Cường thì liếc sang Đăng, khẽ hạ giọng:"Ê, mày dụ lớp trưởng vô team kiểu gì đấy?"

"Tao tưởng nó pick Annette chứ."

"Rồi ai bảo kê cho mày bắn đây Đăng?!"

Đăng cũng thoáng bất ngờ.

Vài hôm trước, Ngân còn loay hoay với Tulen, chạy vòng vòng quanh trụ.

Thế mà nay, lại thẳng thắn chọn Zata.

Ánh mắt cậu hơi đổi, trong thoáng chốc như vừa gặp một điều thú vị ngoài dự đoán.Cậu khẽ nhếch môi:"Thôi cứ để lớp trưởng thể hiện đi.

Mày chơi support đi Huy."

Ngân bật micro, giọng điềm tĩnh, không cao không thấp:"Chút nữa tụi bây dạt ra chị bay."

Cả team đồng loạt: "???"

Thật ra, mọi chuyện bắt đầu từ tuần trước.

Kha đã chỉ cho Ngân combo Zata.

Nhờ vậy, cô tập dần, bắt đầu quen tay, không còn vụng về như trước nữa.Trận đấu bắt đầu.

Ngay từ phút đầu, Ngân di chuyển mượt mà, last hit chuẩn xác.

Hoàn toàn không giống một "người mới" như cả bọn vẫn nghĩ.Phút thứ năm, giao tranh nổ ra ở đường rồng.

Ngân lao vào, combo gọn ghẽ, ánh sáng xanh quét ngang màn hình."

Double Kill!"

Cả đội im phăng phắc.Đăng bật cười, ngắn gọn nhưng đầy bất ngờ:"Ghê nha, lớp trưởng."

Ngân đáp bình thản, giọng lạnh tanh:"Bình tĩnh, mới khởi động thôi."

Kha nuốt nước bọt:"Ủa Ngân?

Mày chơi mid hay dữ vậy?"

"Đã nói rồi.

Dạt ra để tao bay."

Huy ôm trán: "Tao nghi ngờ cuộc đời này rồi đó..."

Cường cười lớn: "Đúng gu bạn gái lý tưởng nha."

Kha còn cố chọc: "Đăng, coi chừng.

Không khéo tụi tao theo lớp trưởng hết."

Đăng không đáp, chỉ dựa lưng vào ghế, mắt chăm chú dán vào màn hình.

Ngân vẫn lạnh lùng, ngón tay lướt màn hình không chút do dự.

Trong lòng, một cảm giác hả hê lặng lẽ dâng lên.

Cuối cùng cũng có thể "đòi lại công bằng" rồi....Tình hình căng như dây đàn.

Nakroth bên kia xanh lè, cứ chăm chăm dí xạ thủ bên này không tha.

Đăng vừa ló mặt đã bị ép đến nỗi chưa kịp nhả sát thương đã lên bảng đếm số.Huy trầm giọng: "Bị dí riết, giờ sao?"

Ngân lia mắt nhìn bản đồ, ngón tay gõ nhè nhẹ:"Dụ nó ra mid, để tao bay sau lưng."

Đăng thoáng nhướng mày, cười nhạt:"Mày chắc không đấy?"

"Tin tao một lần đi, bạn Khánh Đăng."

Đám bạn im lặng một giây, rồi Kha nói: "Làm theo lớp trưởng đi."

Đúng như dự đoán, Nakroth lao thẳng vào Đăng, hí hửng tưởng vớ được mồi ngon.

Đội Ngân tản ra, giả vờ bỏ chạy.Khoảnh khắc Nakroth chuẩn bị "Double Kill", bụi cỏ phía sau lóe sáng.

Một bóng xanh trắng vút lên trời, xoay vòng dữ dội như chim ưng sà xuống.Zata bật chiêu cuối.

Bay – quét – thả chiêu.

Không một động tác thừa.Màn hình nhảy liên tục:"Triple Kill!"

"Quad Kill!"

"Mega Kill!"

Huy hét toáng: "Ngân, mày gánh cả team rồi!!!"

Kha đập bàn rầm rầm:"Đẹp!

Pha đó đẹp hết chỗ chê!"

Cường ôm đầu than:"Ủa alo?

Tụi mình là con trai mà phế hơn lớp trưởng hả?

Nhục dữ vậy trời!"

Ngân không nói gì, chỉ vuốt nhẹ tóc mái bị rớt xuống trán, ping lạnh lùng: "Đẩy mid."

Đội bạn chẳng ai dám ló đầu ra nữa.

Bên này, cả bọn bỗng hừng hực khí thế, kéo thẳng một đường giữa đến tận nhà chính.Màn hình sáng rực chữ vàng: Victory.Tên "Julyyyx" lấp lánh trên bảng MVP.

Đăng nhìn cái tên đó, khóe môi khẽ nhếch.

Không ngờ, lớp trưởng lại có ngày chơi giỏi đến vậy.Kha vỗ tay bốp bốp: "Ngân, tao chính thức công nhận mày."

Cường cười hề hề: "Best mid của lớp!"

Kha còn cố tình chọc:"Đăng, giữ bồ kỹ đi nha.

Lớp trưởng đánh thế này, khối đứa xin ID."

Huy bật cười:"Mà hình như có người im im hơi lâu thì phải?"

Cả nhóm đồng loạt liếc về phía Đăng.

Cậu ta ngồi đó, im ru từ nãy, như đang tính toán chuyện gì khác ngoài game.

Rồi bất chợt, giọng trầm lười nhác vang lên qua micro:"Bạn gái tao chơi không tệ."

Ngân: "..."

Lại nữa.

Chỉ một câu vu vơ, nhưng cái giọng kéo dài chậm rãi kia làm tim Ngân khựng mất một nhịp."

Trời đất ơi!!!"

Kha hét toáng."

Phát cơm chó từ lớp tới game luôn hả?!"

Huy gào."

Mic còn nghe mùi ngọt nè, ai cứu tôi với!"

Cường ôm ngực.Ngân siết chặt điện thoại, khóe môi mím lại, liếc xéo màn hình.

Giọng lạnh tanh vang ra, cắt phăng tiếng cười la:"Lo ôn Toán đi, mai kiểm tra."

Không khí đang ầm ĩ chợt lắng xuống.

Huy rụt cổ, Kha im bặt, Cường thì lầm bầm chửi thề nhỏ xíu.Chỉ có Đăng là chẳng hề hấn gì.

Cậu ta ngả lưng vào ghế, cười nhạt trông cứ như đang rất hài lòng với phản ứng của ai kia.Ngân đưa tay vuốt tóc mái, gương mặt giữ nguyên vẻ thản nhiên.

Chỉ có điều, vành tai khẽ ửng đỏ.

May mắn là chẳng ai ngồi ngay trước mặt để thấy....Sau khi thoát game, Ngân mở Messenger, định nhắn tin khoe với em trai rằng mình vừa thắng một trận xuất sắc.

Nhưng chưa kịp gõ chữ, một khung chat khác bật lên."

Mày học combo Zata từ ai vậy?"

Ngân hơi nhướng mày."

Thằng này bình thường có bao giờ chủ động nhắn tin cho mình đâu?"

Cô gõ một dòng ngắn gọn:"Em tao chỉ."

"Kêu nó chỉ thêm đi.

Còn vài chỗ chưa chuẩn."

"Tao mới MVP đó nha?"

"MVP thì sao?

Gánh team không có nghĩa là không cần cải thiện."

Ngân lườm chằm chằm màn hình, tức tối mà không tìm ra được lý lẽ phản bác.

Thế quái nào, cãi lại thì nghe như mình đang thừa nhận cậu ta đúng.Cô còn đang gõ rồi lại xóa, chưa nghĩ ra cách đáp trả thì tin nhắn tiếp theo đã nhảy tới:"Tối mai 8 giờ, chơi tiếp không?"

"Ủa mắc gì?"

"Tao muốn kiểm tra mày có xứng đáng là best mid không."

Cái thằng này ngoài miệng thì lười nhác, mà phát ngôn câu nào liền muốn đấm câu đó.Cô thở hắt ra, đắn đo vài giây, cuối cùng vẫn gõ:"Chơi thì chơi."

Gửi xong, Ngân ngồi thẫn thờ nhìn màn hình."

Ơ khoan...

Mình vừa đồng ý chơi riêng với nó?"

Ngân nằm ngửa xuống giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc rối như mớ bòng bong.Rõ ràng trước đây, cô cực ghét game.

Thấy nó vừa phí thời gian, vừa phiền phức.

Thế mà dạo này, tối nào cũng bật game, học xong thì xem highlight, rảnh thì nghiên cứu phân tích tướng.

Đến mức tụi bạn thân còn đùa:"Hai đứa này yêu nhau thật rồi, cơm chó phát từ lớp tới game."

Nếu vài tháng trước có ai nói cô sẽ chơi game riêng với Đăng, chắc Ngân sẽ cười khẩy rồi bắn lại ba chữ: "Mơ à cưng?"

Vì chính cậu ta là đứa từng cà khịa cô tơi tả trong vụ cá cược điểm Lý.

Là người cô từng nghiến răng tuyên bố: "Ghét không đội trời chung."

Ngân chống tay ngồi bật dậy, cắn môi.

Cô vẫn chưa quên nỗi cay cú vì thua cá cược lần trước.

Cô vẫn muốn thắng cậu ta, chứng minh cậu ta chẳng hơn gì mình cả.Nhưng cái cảm giác lúc này lạ thật.Ánh mắt cô khẽ rơi xuống dòng tin nhắn chưa tắt sáng:"Tối mai 8 giờ, duo không?"

"Chơi thì chơi."

Khóe môi Ngân mím lại, gò má nóng lên lúc nào chẳng hay.

Cô hít một hơi thật sâu, tắt phụp màn hình điện thoại, ép bản thân phải tỉnh táo."

Chỉ là chơi game thôi.

Một trận game thì có là gì đâu chứ."
 
Cách Hạ Gục Bạn Cùng Lớp
Chương 22: Cùng tiến


Tiết trời Sài Gòn những ngày cuối năm chẳng đủ lạnh để phải co ro trong áo khoác dày, nhưng cũng chẳng còn cái oi bức khó chịu như mấy tháng trước.

Gió lùa qua mấy tán bàng già ngoài sân trường nghe xào xạc.

Cái se se vừa đủ để lũ học trò lấy cớ khoác thêm áo len mỏng, quàng khăn rồi làm bộ than thở:"Trời ơi, lạnh quá trời luôn á!"

Mặc dù nhiệt độ vẫn chỉ loanh quanh hai mươi mấy độ.Bầu trời sáng nay phủ một màu xám dịu, mờ nhạt mà hiền hòa.

Dọc hành lang, những dây đèn treo từ tuần trước đã sáng lấp lánh, báo hiệu Giáng Sinh đang chầm chậm đến gần.Vừa bước vào lớp, Ngân đã nghe thấy tiếng bàn tán rôm rả."

Còn hai ngày nữa là Noel rồi!"

"Ê, tụi bây có kế hoạch gì chưa?"

"Tao đi với bồ tao rồi."

"Tao vẫn F.A nè, ai cứu tao đi..."

Không khí háo hức lan khắp phòng học.

Ngân chỉ thở dài, đẩy ba lô vào hộc bàn.

Chưa kịp ngồi xuống thì một cái bóng đã chắn ngay trước mặt, mặt mày nghiêm trọng."

Tao thất vọng về mày lắm, Ngân."

Ngân nhíu mày: "Ủa, nói gì nghe ghê vậy cha?"

Thịnh chống tay lên bàn, giọng bình thản mà ánh mắt như muốn soi mói tận ruột gan:"Tao mới phát hiện mày lén chơi game với thằng Đăng mà không rủ tao."

Ngân chớp mắt: "Hả?

Hồi nào?"

Thịnh lập tức rút điện thoại, giọng chắc nịch:"Tối qua, mười giờ.

Mày pick Zata, nó pick Violet.

Tao online, tao thấy.

Giải thích coi."

Ngân im lặng.

Đúng là mấy hôm nay cô có chơi với Đăng, thậm chí có hôm còn solo.

Thịnh rủ thì cô toàn lấy cớ "bận học", "buồn ngủ", "ăn cơm với gia đình" để thoái thác.

Giờ coi như hết đường chối.Ngay lúc đó, Trân ngồi kế bên, chống cằm xen vào với vẻ mặt bí hiểm:"Thịnh, mày có thấy gì lạ không?"

"Lạ gì?"

"Ngân với Đăng giả làm cặp đôi thì vẫn giả thôi, nhưng dạo này ít cãi nhau thấy rõ.

Không lẽ..."

Cô ngừng lại, ánh mắt sáng lên.Thịnh quay sang nhìn Ngân, gương mặt nghiêm nghị.Ngân khoanh tay, trợn mắt:"Đừng có nhìn tao như vậy."

"Thì mày khai đi."

"Trời đất, khai cái gì?

Mày rảnh quá rồi đó."

Trân lại thêm dầu vào lửa:"Có khi nào thằng Đăng tỏ tình trong game rồi không?"

"Trân, mày bớt tưởng tượng giùm tao cái!"

"Ủa, tao đoán thôi mà.

Sao mày phản ứng dữ vậy?

Có tật giật mình à?"

Ngân bực đến mức đập bàn, chưa kịp phản pháo thì một giọng nói kéo dài từ cửa lớp vang lên:"Ồn ào gì mà nghe như cái chợ vậy?"

Cả đám quay lại.

Đăng khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, dáng vẻ cà lơ phất phơ như vừa tỉnh ngủ.

Cậu thong thả bước vào, ánh mắt liếc một vòng:"Có gì mà giấu giấu giếm giếm vui thế?"

"Không có gì.

Về chỗ ngồi đi."

Ngân cắt ngang, giọng lạnh tanh.Đăng nhướng mày, không có ý nghe lời.

Cậu kéo ghế ngồi xuống ngay bàn kế bên, người hơi nghiêng về phía trước, khóe môi nhếch lên trêu chọc:"Không có gì?

Nhìn mặt mấy đứa bây đâu có giống.

Nhìn gian thấy sợ."

Trân nhanh trí lái sang chuyện khác:"Tụi tao bàn Noel.

Mày tính đi đâu?"

Câu hỏi khiến cả lớp chững lại một nhịp.

Vài ánh mắt lén lút hướng về phía Đăng.Đăng liếc sang Ngân.

Ánh mắt hai đứa chạm nhau trong thoáng chốc.

Rồi cậu bật cười khẽ, giọng nhàn nhạt:"Đi với bạn gái tao chứ đi đâu."

Lớp học lập tức xôn xao.

Ngân thoáng sững lại, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thản, khóe môi nhếch lên:"Bạn trai à, vậy mày tính dẫn tao đi đâu?"

Đăng giả vờ trầm ngâm, chống cằm, đôi mắt nheo lại đầy tinh quái.

Một lát sau, cậu cúi sát xuống, giọng hạ thấp đủ để cô nghe:"Bạn gái muốn đi đâu, thì bạn trai dẫn đi đó."

"Ừ, miệng thì hay lắm.

Đến lúc đó coi dám dẫn thiệt không."

Ngân cười nhạt, giọng đều đều.Đăng ngả người ra ghế, ung dung nhếch môi:"Cứ chờ đi, lớp trưởng."

Nói rồi, cậu thong thả đứng dậy, tay đút túi quần bước về chỗ, không quên liếc Ngân một cái.Ngân lôi xấp đề cương Lý ra, chưa kịp mở thì Thịnh khẽ nghiêng người:"Ngân, mày tính làm bò tót thiệt hả?

Tao nhắc trước rồi đó."

Cô quay sang, ánh mắt hờ hững:"Bò tót gì?

Tao còn chưa biết ai là bò, ai là cờ đỏ nữa kìa."

Thịnh chống cằm nhìn con bạn, thở dài một hơi.

Nói cô lì như trâu cũng chẳng sai.

Càng ngày, lời Ngân đáp càng có chút ẩn ý khó lường.

Không rõ vì thời tiết giao mùa hay vì phải đóng vai "bạn gái giả" của Đăng quá lâu, mà trong giọng cô bắt đầu lẫn một chút châm chọc.Ngân lật từng trang đề cương, mặt mày vẫn bình thản như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì đáng để bận tâm.Thịnh khẽ lắc đầu, giọng trầm đều xen chút bất lực:"Ừ, mày gan thật sự.

Gan tới mức tao không biết là nên nể hay nên lo nữa."

Ngân nhếch môi:"Thì lo chi.

Tao còn kiểm soát được."

Cô dừng ở một bài khó, cẩn thận đặt bút.

Nhưng mới giải được vài dòng, trong đầu đã vang lên cái giọng cà lơ của ai đó:"Bạn gái muốn đi đâu, bạn trai dẫn đi đó."

Ngòi bút khựng lại.

Ngân hít sâu, cố ép mình viết tiếp, nhưng chữ số dần nghiêng lệch.

Nụ cười đáng ghét ấy cứ hiện ra rõ mồn một.

Cô bực bội ấn mạnh ngòi bút, thầm rủa:"Đúng là phiền phức.

Chỉ giỏi quấy rầy người khác."

Bên cạnh, Thịnh không bỏ sót biểu cảm nào.

Thấy Ngân đôi lúc khựng tay, mím môi như đang cố giấu, cậu chỉ khẽ lắc đầu."

Ngân."

Thịnh khép sách, dựa lưng ra ghế, nói nhỏ đủ cho mình cô nghe.

"Dù mày có phủ nhận, tao vẫn thấy rõ rồi."

Ngân lập tức quay sang, ánh mắt lạnh tanh:"Thấy rõ cái gì?

Nói thẳng đi."

"Thì thấy rõ... mày bị ai đó ảnh hưởng nhiều hơn mày tưởng."

Ngân im lặng.

Cô chống cằm, giả vờ dán mắt vào tập đề cương, nhưng những con số trước mắt bỗng nhảy loạn xạ.Chuông reng một tiếng dài, cả lớp giật mình.

Đám bạn vội tản ra, nhét điện thoại vào hộc bàn, giả bộ chăm chú.Thầy Dương bước vào lớp với dáng vẻ điềm đạm, tay ôm xấp đề cương."

Hôm nay chúng ta sẽ giải mấy câu khó trong đề cương.

Bạn nào chưa hiểu thì giơ tay hỏi, đừng ngại."

Đến câu số 7, ông gõ nhẹ xuống bàn:"Đây, câu này về định luật Ôm cho toàn mạch.

Khó nhất đề.

Ai thử sức?"

Lớp im phăng phắc.

Đăng ngáp dài, chống cằm nhìn đề với vẻ uể oải.Đề ghi: "Ba điện trở R₁ = 10Ω, R₂ = 15Ω, R₃ = 20Ω mắc nối tiếp, song song với R₄ = 30Ω.

Nguồn U = 60V.

Tính R tương đương, dòng điện qua từng điện trở.

Nếu thay R₄ = 12Ω thì dòng điện tổng thay đổi thế nào?

Giải thích."

Mấy tiếng xì xào vang lên.

Phần "thay đổi dòng điện" đúng là cú đánh gục tinh thần, nhiều đứa lật vở lia lịa.Ngân nghiêng đầu nhìn đề.

Dạng này cô từng làm qua, hơi rối nhưng nắm chắc cách giải.

Trong đầu cô bắt đầu xếp sẵn các bước.Thầy Dương nhìn quanh, chậm rãi nói:"Ai xung phong lên bảng?

Làm đúng sẽ được cộng điểm miệng kỳ sau."

Không khí càng im ắng.

Bất ngờ, Đăng giơ tay còn không quên ngáp dài một cái.

Ngân liếc sang, khóe môi nhếch nhẹ.

"Được lắm, định diễn trò trước mặt cả lớp à?"

Cô cũng giơ tay:"Thưa thầy, em nữa."

Thầy Dương bật cười:"Ồ, đúng là hai đối thủ truyền kiếp.

Vậy cả hai cùng lên.

Ai nhanh hơn thì thắng."

Cả lớp reo ầm, huýt sáo trêu chọc.Ngân khẽ nhíu mày, bước lên bảng.

Đăng thì thong dong, một tay đút túi, dựa hờ vào mép bảng.Cả hai bắt đầu viết.

Ngân giải từng bước mạch lạc, chú thích rõ ràng.

Đăng thì trái ngược, tay lướt nhanh, công thức rút gọn gọn gàng như thể muốn chứng minh rằng dài dòng chỉ tốn thời gian.Thầy Dương đi qua lại, gật gù liên tục.

Khi cả hai cùng đặt phấn xuống, ông gõ nhẹ lên bàn:"Cả hai đều đúng.

Đăng trình bày ngắn gọn, Ngân giải thích chắc chắn.

Hai em đều được cộng điểm miệng."

Dưới lớp đồng loạt: "Ôi trời, lại hoà nữa kìa!"

Ngân đặt phấn xuống, gương mặt điềm nhiên nhưng bàn tay siết nhẹ.

Rõ ràng cô chẳng hài lòng với chữ "hòa".

Đăng thì nhún vai, cười nhạt, ngáp thêm một cái như thể kết quả này đã nằm trong dự tính....Tiết Lý vừa kết thúc, cả lớp như bung lụa sau một trận chiến.

Có đứa gục dài xuống bàn, có đứa phóng ngay ra ngoài mua nước giải khát.Ngân vừa xếp tập vở, còn chưa kịp ổn định thì Trân đã huých nhẹ tay cô, mắt sáng rỡ:"Ê, gì mà lên bảng đôi vậy?

Cặp đôi cùng tiến hả?

Ngọt xỉu luôn á!"

Ngân bĩu môi, chống cằm ra vẻ điềm nhiên:"Cặp cái gì.

Đó gọi là cạnh tranh tri thức, là tinh thần cầu tiến, là..."

"Là ngọt muốn sâu răng!"

Trân cắt lời, cầm cuốn vở đập đập vào tay bạn.

"Bộ mày không thấy ánh mắt thằng Đăng nhìn mày lúc xuống bảng hả?

Tình bể bình nha.

Tình anh như nước con sông dài..."

"Ngưng.

Nín giùm tao, lo học bài đi."

Giọng Ngân vẫn đều đều, nhưng tai cô đã nóng lên.Cúi xuống mở tập Sinh, Ngân giả vờ chăm chú.

Song khóe mắt lại vô thức lướt xuống cuối lớp.

Đăng đang thảnh thơi ngả người ra ghế, một tay gác trán, một tay cầm hộp Milo hút nhàn nhã, mắt lim dim như chẳng có gì liên quan đến mình.Ngay bên cạnh, Bách vốn hóng từ nãy, không bỏ lỡ cơ hội liền lom khom chạy xuống, giọng trêu chọc:"Ê Đăng, nói thiệt coi.

Nãy mày xung phong là vì điểm miệng hay vì muốn sánh bước cùng lớp trưởng?"

Đăng không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào hộp sữa, giọng uể oải:"Vì điểm.

Ai rảnh đứng cạnh lớp trưởng hoài."

Bách liếc sang, nửa tin nửa ngờ:"Ờ há...

Thế tại sao giải xong không chịu về chỗ, còn nán lại lau bảng chờ nhỏ viết xong?

Muốn chùi thủng cái bảng luôn hả?"

Đăng ngừng một nhịp, khóe môi nhếch khẽ.

Cậu không xác nhận, cũng chẳng phủ nhận, chỉ thả một câu mơ hồ:"Người cần hiểu thì sẽ hiểu.

Giải thích chi cho mệt."

"Ghê à nha!"

Bách phá lên cười, vỗ vai bạn một cái rồi mới chịu về chỗ.Ở phía trên, Ngân nghe loáng thoáng, mày hơi chau lại.

Cô cố dán mắt vào trang Sinh, miệng lẩm nhẩm, nhưng ngòi bút lại ấn mạnh đến nỗi chữ in hằn xuống cả ba trang dưới.Trân liếc qua, bắt gặp cảnh đó thì càng khoái chí.

Vừa thấy Bách về chỗ liền nghiêng đầu thì thầm, giọng đầy vẻ hóng hớt:"Sao rồi?"

Bách cũng hạ giọng, đáp gọn lỏn:"Có vẻ sắp thành thật rồi đó."

Trân che miệng cười khúc khích.

Bách hơi giật mình vì khoảng cách quá gần, vội nghiêng người tránh đi, giả vờ lật vở tìm bài.

Không ai trong lớp để ý, chỉ có ánh mắt cậu chậm lại một nhịp.Ngân biết rõ hai đứa kia đang thì thầm chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dửng dưng.

Đầu cúi thấp, tay lật trang vở, như thể trên đời này ngoài kiến thức ra thì chẳng có gì khiến cô phân tâm....Cả lớp ngồi vật vờ nghe cô giáo thao thao bất tuyệt về "vòng tuần hoàn máu".

Ngân ngồi thẳng lưng, mắt dán bảng, tay ghi chép đều đặn, gương mẫu như mọi khi.Điện thoại trong túi áo khoác rung khẽ.

Cô liếc lên bục giảng, thấy cô giáo vẫn say sưa vẽ mũi tên đỏ xanh chằng chịt, liền rút máy ra dưới gầm bàn, che nửa màn hình bằng lòng bàn tay.Một tin nhắn hiện lên:"Nãy mày giải đúng nhưng dài dòng quá, dễ bị trừ điểm.

Lần sau chú ý mấy cái đổi đơn vị đi, kẻo lại thua tao."

Ngân nheo mắt, môi khẽ giật giật.

Cô nhét ngay điện thoại trở lại túi, không buồn trả lời.

Ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt nhướng nhướng từ bàn cuối.

Đăng còn thản nhiên lè lưỡi trêu, bộ dạng chẳng khác nào cố tình chọc tức."

Trận sau..."

Ngân siết chặt bút, lẩm nhẩm trong đầu.

"Nhất định phải đè bẹp mày."

Chuông tan tiết vang lên.

Cô giáo dặn dò vài câu rồi rời lớp.

Đám học sinh lập tức ùa ra hành lang, tiếng cười nói rộn ràng.

Ngân vừa đứng dậy, định đi cùng nhóm bạn xuống căn tin, thì giọng ai đó vang lên ngay phía sau, trầm và rõ:"Đi căn tin không?"

Cô xoay người.

Đăng đang dựa hờ vào bàn, hộp Milo lắc nhẹ trong tay, ánh mắt thì dán chặt lên cô.Ngân khoanh tay, nhướng mày:"Bộ mày nghĩ tao rảnh đến mức phải đi với mày à?"

Đăng nhếch môi cười, giọng đều đều:"Bạn gái thì đi với bạn trai.

Chuyện thường tình thôi."

Ngân lạnh lùng đáp trả:"Mày chưa chán cái trò này hả?"

Đăng ngả người, vẫn giữ dáng điệu cà lơ phất phơ:"Đã nói rồi.

Tao thắng thì mày phải theo quy tắc.

Tao chưa dừng, mày cũng không được phép dừng."

Ngân hít sâu, siết chặt nắm tay.

"Cái thằng này...

đúng là rất đáng ghét."

Đăng bất ngờ chìa hộp Milo ra trước mặt cô, giọng tỉnh bơ:"Cầm đi, không lại than đói."

Dứt lời, cậu đút tay vào túi quần, thong dong bước ra cửa lớp, vai hơi nghiêng nghiêng, chẳng buồn ngoái lại.Cả nhóm sững người một lúc.

Ngân nhìn hộp sữa trên tay, khóe môi mím lại, rồi bất thình lình đặt mạnh xuống bàn "cạch" một cái.Cô quay sang, giọng dứt khoát:"Đi căn tin thôi!"

Thịnh, Trân, Bách và Ánh liếc nhau, trong ánh mắt lẫn lộn tò mò, bất lực, và cả chút buồn cười."

Thiệt tình..."

Bách gãi đầu.

"Tụi nó mà còn đấu kiểu này thì không biết cuối cùng ai thắng ai."...Tối hôm đó, Ngân ngồi ở bàn học.

Ánh đèn bàn trắng dịu hắt xuống, phủ đều lên trang giấy.

Bên trái là đề cương Hóa còn dang dở, bên phải là quyển vở Toán toàn dấu bút đỏ do chính tay cô cẩn thận sửa lại.

Cô ngậm cây kẹo mút vị dâu, ánh mắt vẫn dán chặt vào từng dòng chữ.Điện thoại rung khẽ trên mép bàn.

Ngân liếc qua, nghĩ bụng chắc nhóm lớp lại than thở chuyện ôn thi.

Nhưng khi cái tên hiện ra trên màn hình, cô khựng một nhịp rồi bật cười khẩy.

Chính là cái người mà cô vừa tự nhủ không muốn dây dưa thêm sau chuyện hồi sáng.Lê Hoàng Khánh Đăng: Làm xong đề cương chưa?Ngân cắn thêm một cái "tách" vào cây kẹo, ngón tay gõ nhanh:Ngân Bùi: Tất nhiên là làm rồi, mày thì sao?Lê Hoàng Khánh Đăng: Không cần hỏi, tao luôn làm trước mày một bước.Ngân mím môi, ngón tay gõ xuống phím mạnh hơn thường lệ:Ngân Bùi: Đừng có vênh.

Lần này tao sẽ vượt mặt mày.Bên kia im vài giây, rồi hiện ra một dòng ngắn gọn, đầy thách thức:Lê Hoàng Khánh Đăng: Vậy cá đi.

Ai cao điểm hơn thì thắng.Ngân chớp mắt, thoáng chau mày.

Lại nữa.

Lần nào cũng lôi cá cược ra.

Nhưng từ chối thì khác nào tự nhận thua.Ngân Bùi: Nói đi, cược gì?Lê Hoàng Khánh Đăng: Nếu mày thua, gọi tao là sư phụ một tháng.Ngân trừng mắt nhìn màn hình, khẽ bật cười thành tiếng.

Thằng này coi phim cổ trang nhiều quá hóa lú rồi à?Đúng lúc đó, em trai ló đầu vào phòng, thấy chị gái vừa học vừa cười một mình thì nhăn nhó:"Chị học ít thôi kẻo có ngày nhập viện đó."

"Biến."

Ngân không buồn ngẩng lên, tiện tay vớ cái gối ôm ném thẳng ra cửa.Cô quay lại màn hình, gõ nhanh:Ngân Bùi: Nếu tao thắng?Lê Hoàng Khánh Đăng: Tùy mày.Ngân khẽ nhướng mày.

"Sai lầm nghiêm trọng rồi, bạn à.

Cho tao quyền tự chọn chẳng khác nào tự đào hố."

Ngân Bùi: Mày sẽ làm chân chạy vặt cho tao một tháng.

Nước nôi, ăn vặt, bưng bê đủ cả.Lần này, bên kia im lặng khá lâu.

Ngân tưởng cậu sẽ rút lui, đang định cười khẩy thì màn hình sáng lên:Lê Hoàng Khánh Đăng: Chốt?Ngân Bùi: Chốt!Ngay sau đó, chỉ có một biểu tượng mặt cười mờ ám được gửi tới.Ngân đặt điện thoại xuống bàn, chống cằm nhìn chồng sách vở trước mặt.

Kẹo đã tan, chỉ còn lại chút vị ngọt nơi đầu lưỡi.

Trong lòng cô có chút háo hức về cuộc chiến mới này....Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, Ngân đã thấy Đăng ngồi ngả người ra ghế, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ.

Cô đặt ba lô xuống bàn, liếc qua, giọng lạnh tanh:"Không lo ôn bài à?"

Đăng quay đầu lại, ánh mắt lười nhác lướt qua cô:"Không cần.

Tao chỉ chờ mày thua thôi."

Cô hít một hơi, đáp gọn:"Bớt mơ đi.

Tao sẽ thắng."

"Ừ, cứ tin vậy đi."

Đăng nhún vai, quay lại phía cửa sổ, không quên nhếch môi rõ trêu ngươi.Cục tức trong bụng Ngân phồng lên như bong bóng sắp nổ.

Cô nghiến răng, mở đề cương ra tiếp tục học, thầm thề: Lần này mà không thắng, cô không phải họ Bùi.Ra chơi, khi lớp bắt đầu kéo nhau xuống căn tin, Thịnh từ bàn bên kia quay sang:"Hai đứa mày lại cá cược nữa hả?"

Ngân ngáp một cái, gật đầu tỉnh rụi:"Ừ.

Lần này là "sư phụ" với "chân chạy vặt"."

Thịnh khẽ bật cười, lắc đầu:"Nói thật nha, mày không thấy kỳ à?

Sao lần nào cũng để nó gài kèo?"

Ngân nhíu mày:"Gài cái gì?"

"Thì nó bày trò, mà mày lúc nào cũng nhảy vô.

Như thể... còn chờ nó gài vậy."

Thịnh nhìn cô một cách đầy ẩn ý.Ngân chưa kịp phản bác thì bị một giọng lười biếng cắt ngang:"Bớt bêu xấu tao đi Thịnh.

Tao chỉ đang giúp lớp trưởng có thêm động lực học thôi mà."

Ngân quay phắt sang, trừng mắt:"Tao có nhờ mày giúp không hả?"

"Không nhờ, nhưng mày vẫn cá với tao đó thôi."

Đăng cười, giơ hai tay ra vẻ vô tội.Cái dáng vẻ thản nhiên ấy khiến Ngân chỉ muốn chọi cục gôm thẳng vào đầu cậu.Từ bàn trên, Bách thò đầu xuống:"Tao hỏi thiệt nha, tụi bây kiểu này... chẳng lẽ "tình cũ không rủ cũng tới"?"

Ngân suýt bật ngửa, mắt trợn tròn:"Cũ cái đầu mày!

Tao với nó chưa từng có gì hết!"

Bách nhún vai, giơ tay làm dấu "ok", nhưng cái mặt thì rõ ràng là không tin.

Trân chống cằm, cười mờ ám:"Nhưng mà tao thấy Khánh Đăng có vẻ khoái chọc mày lắm đó, Ngân à."

Ngân vừa uống ngụm nước thì suýt phun ra bàn.

Cô sặc sụa, đỏ bừng mặt vì vừa nghẹn vừa quê.

May mà Thịnh ngồi cạnh nhanh tay vỗ lưng mấy cái.Phía sau, Ánh ngẩng lên, giọng điềm đạm:"Ừm... tao cũng thấy vậy.

Không hẳn là thích, nhưng rõ ràng có gì đó."

"Không có gì hết!"

Ngân gắt, giọng hơi khàn.Thịnh ngồi lại ngay ngắn, mắt hờ hững quét qua Đăng rồi quay về phía Ngân:"Bởi vậy tao mới hỏi, nếu một ngày nó không chơi nữa, mày có ổn không?"

Câu hỏi này làm cả đám im lặng trong vài giây.

Ngay cả Đăng đang bấm điện thoại cũng khựng nhẹ, nhưng liền sau đó lại giả vờ tiếp tục lướt, mặt tỉnh như không nghe thấy.Ngân lại uống thêm một ngụm nước, tránh ánh mắt của Thịnh:"Không có chuyện đó đâu.

Tao sẽ thắng nó."

Thịnh cười nhàn nhạt:"Ừ.

Vậy thì nhớ giữ vững lý trí nha, lớp trưởng."
 
Cách Hạ Gục Bạn Cùng Lớp
Chương 23: Noel


Buổi chiều, nắng nhạt dần trải dài trên những tán me dọc con đường, ánh vàng cuối ngày loang ra cùng gió.

Sài Gòn cuối năm hiếm hoi có chút se lạnh, tà áo đồng phục trên vai Ngân khẽ lay động theo từng cơn.

Ngoài phố, xe cộ bắt đầu đông nghịt, đèn trang trí giăng ngang sáng dần, làm không khí thêm rộn ràng.Ngân về đến nhà, dắt xe gọn vào sân rồi gạt chống ngay ngắn.

Cô chỉ kịp gọi với vào:"Thưa mẹ, con mới về!"

Chưa kịp nghe tiếng trả lời, cô đã lao thẳng lên lầu.

Dưới bếp, mẹ cô đang rửa chén, ngẩng lên chỉ thấy một cái bóng xẹt ngang, sau đó là tiếng cửa phòng đóng "rầm" một cái."

Con nhỏ này... lại bị gì nữa đây trời."

Bà lẩm bẩm, rồi tiếp tục với đống bát đĩa.Trong phòng, Ngân quăng ba lô xuống ghế, lôi đại bộ đồ ngủ để sẵn, chộp khăn tắm rồi biến mất vào nhà vệ sinh.Nước nóng xối ào xuống, hơi nước phủ mờ gương.

Cô nhắm mắt, thở dài, lẩm bẩm:"Đúng là mình điên thật... tự nhiên đồng ý đi chơi với cái tên trời đánh đó..."

Ký ức về tin nhắn tối qua hiện về rõ mồn một.

Ban đầu, khi Đăng rủ đi chơi Noel, cô đã chuẩn bị sẵn một câu từ chối gọn gàng.

Nhưng ngay sau đó, màn hình lại nhảy thêm một dòng chữ:"Lễ mà ôm đề cương thì tiếc cho tuổi trẻ của ai đó ghê."

Giọng điệu cà khịa y như lúc đối mặt ở lớp.

Tự ái của cô lập tức bị chọc trúng.

Thế là, chẳng cần suy nghĩ, ngón tay cô bấm "ok" một cái rụp.

Đến lúc nhận ra, thì cô chỉ còn biết ngửa mặt thở dài: "Mình vừa đồng ý thật hả trời?"

Tắm xong, Ngân quấn khăn lên đầu, thành một cục méo mó chẳng ra hình thù gì.

Nhìn vào gương, cô chống nạnh, thấy bóng mình phản chiếu vừa ngố vừa lố, đến nỗi bật cười khanh khách.Cô tháo khăn, cúi xuống vắt tóc rồi bật máy sấy.

Tiếng ù ù vang đều, hơi nóng tỏa ra làm cả gương mặt ửng hồng.

Lần hiếm hoi được thả lỏng, cô lim dim mắt, tận hưởng chút yên tĩnh.Khi tóc đã khô, cô buộc cao kiểu đuôi ngựa.

Gương mặt sáng sủa, má hây hây đỏ càng thêm rạng rỡ.Ngân mở tủ quần áo, mắt lướt qua mấy chiếc áo thun rộng thùng thình, quần ống suông quen thuộc.

Bất chợt, ánh nhìn dừng lại ở chiếc váy thun đen ngang gối.

Không hở hang, chẳng cầu kỳ, nhưng vẫn có gì đó khác với thường ngày.Cô mặc thử, xoay nhẹ trước gương.

Vải ôm vừa vặn, làm dáng người nhỏ nhắn thêm gọn gàng, khỏe khoắn.

Ngân gật gù:"Ừm... cũng không đến nỗi."

Cô khoác thêm áo da đen, xỏ bốt cổ cao cùng màu, khoác chiếc túi chéo nhỏ bên vai.

Tóc để xõa, duỗi sơ cho mượt, đánh phồng nhẹ phần chân tóc.Không trang điểm, chỉ quệt chút son dưỡng, đôi môi đã đủ hồng tự nhiên.Soi gương lần cuối, cô khoanh tay, nhướng mày với chính mình:"Trông cũng... ngầu đó chứ."

Điện thoại trên bàn bỗng "ting" một tiếng."

Ra chưa?"

Ngân liếc màn hình, khịt mũi.

Cô gõ lại:"5 phút nữa.

Đứng yên đó đi."

Chưa đầy vài giây, máy lại sáng lên:"Tao đứng im từ chiều rồi.

Sẵn sàng chịu trận."

Khóe môi Ngân giật giật.

Cô nhét thẳng điện thoại vào túi, không thèm trả lời."

Chỉ là đi chơi thôi, không có gì to tát..."

Cô hít một hơi, tự trấn an.Ngân bước xuống nhà, tiếng gót bốt gõ cộc cộc trên nền gạch vang đều.

Trong bếp, mùi canh chua cá lóc thơm nồng lan ra, quyện với tiếng chén đũa lách cách.Mẹ đã về phòng nghỉ, chỉ còn Kha – thằng em trai trời đánh – ngồi ăn giữa bàn.

Tay cầm đũa, vừa gắp cá vừa suy nghĩ chuyện gì đó.Nghe tiếng động, Kha ngẩng lên.

Thấy chị gái diện nguyên cây đen từ áo da tới bốt cao cổ, Kha khựng một nhịp.

Miếng cá còn kẹp giữa đũa, mắt tròn xoe, rồi khóe môi nhếch lên:"Ủa, chị tính đi chơi Noel hay đi thanh toán giang hồ vậy?"

Ngân liếc em trai, giọng dửng dưng:"Không thích thì đừng nhìn."

Kha nheo mắt, để đũa đảo một vòng từ đầu đến chân cô:"Không phải không thích... nhưng nhìn bộ đồ này thêm cây gậy nữa là y chang trùm cuối phim hành động rồi đó."

Ngân bật cười, đi ngang còn tiện tay vỗ bốp lên đầu cậu:"Ngầu là được rồi."

Kha ôm đầu xuýt xoa, nhưng cái miệng vẫn không tha:"Ngầu thì ngầu... mà Noel người ta mặc váy đỏ váy trắng dễ thương.

Chị thì giống dân xã hội đen chuẩn bị đi đòi nợ.

Ai dám đi chung với chị trời?"

Cô bình thản chỉnh lại dây túi:"Tao đi với bạn, đâu cần màu mè."

Nghe chữ "bạn", Kha chống cằm, giọng kéo dài đầy ẩn ý:"Bạn hả?

Bạn thôi mà Noel cũng lên đồ dữ vậy?

Hay là... bạn đặc biệt?"

Ngân nhếch mép, chậm rãi đáp:"Bạn nào cũng vậy.

Tao thích mặc gì thì mặc."

Kha lập tức đứng dậy, săm soi kỹ hơn.

Hai chị em cao gần bằng nhau, nhưng khí thế cậu thì lấn át rõ rệt:"Ủa... còn đánh son nữa nè.

Nào giờ có thấy đâu.

Bạn Bạn bình thường thôi mà cần tới mức này luôn hả?"

Ngân liếc sang, giọng lạnh băng:"Bộ tao đàn ông chắc, không được quyền thoa son?"

Kha nhún vai, cười nhạt:"Được chứ.

Em chỉ thấy lạ thôi."

Ngân chẳng buồn đôi co, chỉ lườm cho em trai một cái rồi quay đi.

Vừa đặt tay lên nắm cửa, tiếng Kha lại vang lên phía sau:"Ê nhớ mua bánh ngon ngon về cho em nha.

Không cần quà mắc đâu."

Ngân vẫy tay mà không quay đầu lại:"Ờ, nhớ rồi."

Tưởng yên, ai ngờ cậu lại hét với theo, giọng còn nhấn nhá:"Với lại... lỡ "bạn bình thường" có nắm tay thì chị nhớ nắm lại cho chắc nha.

Kẻo lạc mất người chịu đi chung với chị đó!"

Ngân quay phắt lại trừng mắt:"Cái thằng này... tao nói bao nhiêu lần rồi, là bạn bình thường thôi!"

Kha thản nhiên xúc thêm cơm, miệng nhóp nhép:"Ờ thì bình thường... bình thường mà môi hồng hồng.

Bình thường dữ."

"Cạch."

Tiếng cửa khép lại, chấm dứt màn đấu võ mồm.Trong bếp, Kha vẫn tỉnh bơ, chấm miếng cá vào chén nước mắm, lẩm bẩm:"Bạn bình thường hả...

Ừ, tin được mới lạ."...Gió đêm se se luồn qua lớp áo khoác da, lạnh đủ để khiến vai Ngân hơi rụt lại.

Tiếng gót bốt "cộc cộc" vang đều trên bậc tam cấp.Ngoài cổng, Đăng dựa hờ vào xe tay ga, dáng điệu thảnh thơi.

Một tay nhét sâu trong túi áo hoodie xanh rêu, mái tóc đen lòa xòa dưới vành nón trùm.

Gió thổi khẽ làm vạt áo lay nhẹ.Cánh cổng vừa hé, Đăng ngẩng đầu.

Ánh đèn vàng lờ mờ hắt xuống, bóng Ngân bước ra rõ dần.Cậu suýt buông một tiếng huýt sáo nhưng kịp nén lại, chỉ nhếch môi:"Ủa, ai đây ta?"

Ngân mỉm cười nhạt, ánh mắt lóe chút sắc bén.

Cô tiến lại gần rồi thản nhiên giơ tay vỗ lên đầu cậu:"Mẹ đây, con trai ngoan."

Đăng né theo phản xạ, khẽ hừ mũi:"Hôm nay nhìn dữ dằn dữ, như sắp đi xử ai vậy."

Ngân không đổi sắc mặt:"Xử mày."

Đăng khoanh tay, nhìn cô từ đầu đến chân, khẽ tặc lưỡi:"Công nhận cũng hơi đáng sợ.

Tự nhiên tao thấy rén rén rồi đó."

Ngân nhún vai:"Sợ thì biến.

Tao tự đi được."

Đăng giơ hai tay làm động tác đầu hàng:"Thôi thôi, đừng căng.

Lên xe đi, không giỡn nữa."

Ngân đứng yên, chậm rãi tháo dây nón bảo hiểm, ánh mắt lạnh nhạt.Ngân không đáp.

Cô chỉ tháo dây nón bảo hiểm bằng một động tác gọn ghẽ, rồi ngồi lên xe.

Tư thế thẳng lưng, áo khoác chỉnh ngay ngắn, cố tình giữ khoảng cách vừa đủ sau lưng Đăng.Trong gương chiếu hậu, Đăng thoáng thấy cô ngồi nghiêm túc, tay vẫn nắm chặt quai túi, gương mặt không biểu cảm.

Mái tóc dài khẽ bay, mang theo một mùi hương dịu nhẹ.

Khóe môi cậu bất giác cong cong.Xe nổ máy, lăn vào dòng người đông nghịt.

Từ quán cà phê ven đường, giai điệu rộn rã vang ra: "Jingle bells, jingle bells..."

Ngân dõi theo từng nhịp đèn đường lướt qua.

Lý trí nhắc cô phải giữ khoảng cách, nhưng sâu trong ngực lại có gì đó khẽ dịch chuyển.Đằng trước, Đăng có vẻ thảnh thơi, thậm chí còn huýt sáo theo điệu nhạc.

Nhưng cái nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi, dù thoáng qua, vẫn hiện rõ mồn một.Xe dừng trước một con hẻm nhỏ.

Người đã bắt đầu đông nghịt, ánh đèn trang trí giăng kín từ cây xanh đến cột điện, lấp lánh vàng đỏ xanh, nhấp nháy như đang thi nhau chớp mắt.

Tiếng rao hàng, tiếng lửa than xèo xèo, mùi bắp nướng quyện chung với hương thịt xiên, bánh ngọt lan khắp không khí se lạnh.Ngân bước xuống xe, kéo lại vạt áo khoác.

Vừa tháo nón bảo hiểm, chưa kịp vuốt tóc thì đã thấy Đăng thò tay qua, luồn thẳng vào mái tóc cô.

Đầu ngón tay lạnh buốt lướt ngang da đầu, khiến cô giật nảy, theo phản xạ lùi lại một bước, mắt nheo lại:"Làm trò gì vậy?

Muốn giật tóc tao hả?"

Đăng tỉnh bơ, rút tay bỏ vào túi quần như chưa từng động vào:"Gỡ tóc cho đó.

Quai nón kẹp muốn tróc da đầu luôn mà không hay.

Người ta tốt bụng giúp một cái thì quay qua nghi ngờ, đúng là bạc bẽo."

Ngân liếc xéo: "Ờ, cảm ơn.

Lần sau khỏi."

Đăng nhếch môi, thảnh thơi đi trước:"Không cần khách sáo.

Lát mua cho tao trái bắp nướng là xong."

Ngân bĩu môi:"Noel mà đi ăn bắp nướng?"

"Ủa Noel thì bao tử không cần ấm áp hả?"

Nói xong còn tranh thủ gõ nhẹ lên đầu cô một cái.Ngân siết tay, suýt nữa phang cho cậu ta một cú.

Nhưng chưa kịp ra tay, Đăng đã nhanh nhảu lùi một bước, cười nhăn nhở rồi xoay lưng chen vào dòng người, bỏ chạy trước như thể đoán được cô sẽ nổi nóng.Hai đứa hòa vào dòng người tấp nập, miệng không ngừng đấu khẩu.

Đi được một đoạn, Đăng huých nhẹ cùi chỏ:"Giờ tính sao?

Ăn?

Chụp hình?

Hay chơi trò đếm người?"

Ngân liếc ngang, giọng lạnh nhạt:"Đếm người?

Mày rảnh dữ ha."

Đăng nhún vai, tỉnh bơ:"Ờ, rảnh.

Không rảnh sao đi chơi với mày được?"

Ngân hừ nhẹ, rẽ thẳng vô một gian hàng đồ ăn vặt.

Đăng lập tức gọi hai ly cacao nóng cùng một bịch bánh chiên giòn thơm phức.

Ngân cầm ly, hơi ấm lan ra bàn tay, mùi cacao ngọt ngào khiến cái lạnh ngoài trời dịu xuống đôi chút.Đăng vừa thổi cacao vừa đảo mắt nhìn dòng người, hỏi vu vơ:"Nè, bình thường Noel mày làm gì?"

Ngân nhấp một ngụm, đáp gọn:"Học.

Xong thì đắp mền, coi phim, ngủ."

Đăng im vài giây, rồi bật cười lớn:"Trời đất, thiệt luôn hả?

Nếu tao không lôi mày ra ngoài, năm nay cũng y chang?"

Ngân gật nhẹ, giọng bình thản:"Ờ.

Tao thấy ở nhà còn thoải mái hơn chen chúc ngoài này."

Đăng nháy mắt:"Được rồi.

Năm nay tao sẽ mở mang tầm mắt cho lớp trưởng biết Noel thật sự vui cỡ nào."

Ngân chỉ cười nhạt, không đáp.Cả hai men theo dòng người, len qua những gian hàng tỏa khói nghi ngút, mùi thơm lừng quyện trong tiếng lách tách của dầu mỡ.

Tới gần khu chợ hoa, Đăng vừa nhai bánh vừa liếc Ngân, chợt hỏi:"Lớp trưởng, mày biết khoảng cách giữa tao với mày là bao nhiêu không?"

Ngân không buồn nhìn:"Một bước chân?"

Đăng giơ ngón trỏ, nhếch môi:"Sai.

Là 0.25 điểm."

Ngân suýt phun ngụm cacao, quay ngoắt sang:"Lê Hoàng Khánh Đăng!

Mày rảnh quá rồi đúng không?!"

Cô lập tức nhấc chân, định tung cú đá cho hả giận.

Nhưng Đăng nhanh tay chộp lấy cổ chân, kéo nhẹ xuống.

Ngân loạng choạng, suýt ngã.

Đăng liền nắm cổ tay cô kéo lại.

Trong thoáng chốc, khoảng cách bị rút ngắn đến mức mặt kề mặt.

Ngân thấy rõ nụ cười tinh quái của cậu.

Còn Đăng thì bắt trọn ánh mắt vừa giận vừa lúng túng của cô nàng lớp trưởng.Ngân lập tức xô cậu ra, giọng gắt:"Buông ra coi!

Không biết ngại hả?"

Đăng đứng thẳng, thản nhiên đáp:"Ủa, tao vừa cứu mày đó.

Chớ mày muốn ngã sấp mặt giữa chợ cho nguyên đám nhìn hả?"

Ngân nghiến răng, hít sâu, tính cự nự tiếp.

Nhưng Đăng đã nghiêng người, cúi sát, thì thầm ngay bên tai:"Ha... cô bé 0.25."

Ngân cắn môi, mặt bất giác nóng bừng, chẳng rõ tức hay ngại.

Ngay sau đó, lý trí quen thuộc kịp kéo cô về.

Ngân khoanh tay, nhếch mép lạnh lùng:"Yên tâm đi.

Lần sau người thua 0.25 sẽ là mày, nhớ chuẩn bị tâm lý trước."

Đăng không đáp, chỉ nhướng mày, nụ cười ngạo nghễ vẫn treo trên môi....Cả hai ghé vào một tiệm trà sữa nhỏ, trang trí kiểu cổ điển.

Đèn vàng treo thấp tỏa ánh sáng ấm áp xuống mấy bộ bàn ghế gỗ nâu đơn giản.

Không gian yên tĩnh hơn hẳn ngoài phố, chỉ còn lại tiếng muỗng chạm khẽ vào ly và nhạc Noel rì rầm từ cái loa trên trần.Ngân đảo mắt một vòng, nhắm ngay cái bàn sát cửa kính: vừa nhìn ra đường, vừa đủ kín đáo để khỏi bị ai dòm ngó.

Cô khẽ kéo tay áo Đăng, ra hiệu:"Bàn kia, lẹ đi, không thôi có người ngồi mất."

Đăng lững thững theo sau, tặc lưỡi:"Khó tính y chang mẹ tao..."

Ngân quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao.

Đăng lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện.Hai đứa gọi mỗi người một ly trà trái cây, thêm phần bánh ngọt.Đăng chống cằm, tay lướt điện thoại cho có, nhưng ánh mắt không rời khỏi người đối diện.

Ngân ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc, mắt dán vô màn hình điện thoại chi chít công thức Vật lý.

Chân mày khẽ nhíu lại, nhìn không khác gì đang ngồi trong phòng thi.Trong đầu Đăng thoáng lướt qua một ý nghĩ: "Con nhỏ này mặt lúc nào cũng cau có."

Thấy buồn cười, Đăng giơ điện thoại định chụp lén một tấm.

Ai dè quên tắt tiếng, máy kêu "tách" rõ ràng.Ngân giật mình, suýt làm đổ ly nước.

Cô ngẩng lên, trừng mắt:"Mày mới làm gì vậy?"

Đăng vẫn thản nhiên:"Chụp lại không khí Noel thôi mà."

Ngân nheo mắt, giọng lạnh tanh:"Không khí gì dí thẳng vô mặt tao vậy?"

Đăng nhún vai, cười cười:"Thì... có cái ly với góc tóc thôi mà."

Ngân khoanh tay, nhìn chằm chằm:"Đăng story thử coi, tao report liền."

Đăng bật cười, hạ giọng kéo dài:"Đâu có đăng.

Tao lưu làm bằng chứng thôi."

"Bằng chứng gì?"

Đăng nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh lộ rõ:"Bằng chứng lớp trưởng cũng biết đi chơi Noel.

Không phải lúc nào cũng ôm đề cương làm cô tiên học tập."

"Mày mà chịu học bằng nửa công lực cà khịa, chắc giờ vô đội tuyển quốc gia rồi."

Đăng nháy mắt:"Chí ít cũng hơn lớp trưởng một bậc."

Ngân không thèm dây dưa, chỉ nhấp một ngụm trà rồi thả lại một câu gọn lỏn:"Thi xong rồi nói."...Đăng dừng xe trước cổng nhà Ngân, thả chống nghiêng.

Ánh đèn đường hắt xuống một màu vàng cam loang loáng, gió đêm se lạnh lùa qua gáy.

Con phố vắng tanh, chỉ còn tiếng chuông gió leng keng từ ban công nhà ai đó vang lên khe khẽ.Cậu ngoái đầu, gõ nhẹ vào nón bảo hiểm cô:"Tới rồi lớp trưởng."

Ngân vẫn chưa nhúc nhích.

Cô ngồi yên, một tay giữ vạt áo khoác, tay kia ôm hộp bánh mua cho em trai.

Mắt nhìn thẳng cánh cổng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:"Noel năm nay... cũng đỡ chán hơn mấy năm trước."

Đăng nhướng mày, giọng kéo dài:"Nhờ ai mà đỡ, chắc mày biết rồi ha?"

Ngân đáp lạnh tanh:"Mày bớt ảo tưởng đi."

Cô tháo nón, nhét thẳng vào tay cậu.

Ngón tay hai đứa sượt nhau khẽ.

Đăng hơi khựng lại, lòng hơi lộn xộn, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thản nhiên.Ngân nheo mắt, chọc ngược:"Về đi.

Nhớ né cột điện đó."

Đăng cầm lấy nón, nheo mắt lại:"Ừ, cảm ơn lớp trưởng.

Tao sẽ coi đó là lời quan tâm."

Cậu giơ tay chào, giọng pha chút đùa cợt.

"Ngủ ngon.

Mơ thấy điểm cao nha."

Ngân lùi một bước, đáp gọn lỏn:"Còn mày thì mơ thấy trúng tủ đi."

Cô quay người vào nhà, không để cậu có thêm cơ hội cà khịa.

Đăng nhìn theo, cười khẽ, rồi mới rồ ga phóng đi.Ngân vừa mở cửa, ánh đèn trong nhà hắt ra sáng trưng.

Ba cô đứng ngay phòng khách, hai tay khoanh lại, ánh mắt nghiêm nghị.

Phía sau, Kha ló đầu ra khỏi bếp, tay còn cầm ổ bánh mì cạp dở, mắt long lanh hóng chuyện.Giọng ông trầm xuống:"Giờ này mới chịu về hả con gái?"

Ngân giật mình, mắt đảo nhanh sang chỗ khác:"Dạ... con đi uống nước thôi mà ba."

Ông đảo mắt từ đầu xuống chân con gái, lông mày nhíu lại:"Uống nước mà ăn mặc kiểu đó hả?"

Ngân cười gượng, hai ngón tay mân mê sợi chỉ bung ở gấu áo khoác.

Cô vô thức kéo nhẹ vạt áo che thêm, giọng nhỏ xíu:"Con mặc vậy hoài mà..."

Ánh mắt ông chuyển từ "quan tâm" sang "thẩm vấn":"Con đi với ai?"

Ngân vừa định đáp thì Kha đã nhanh như súng liên thanh:"Dạ cái anh cao cao, tóc hơi xù.

Tên gì ta...

à, Khánh Đăng."

Ông xoa cằm, lẩm bẩm:"Khánh Đăng... nghe quen quen..."

Kha hăng hái tiếp:"Dạ, cái anh học giỏi nhất lớp đó ba.

Con nghe anh Thịnh kể vậy."

Ngân nghiến răng, trong bụng gào thét: "Cái thằng phản bội!"

Ông liếc con gái, giọng nặng hơn:"Có gì mờ ám không đó?"

Ngân lập tức dựng thẳng lưng, nghiêm giọng:"Không ba.

Tụi con chỉ là...

đối thủ thôi."

Ba cô nhướng mày:"Đối thủ mà Noel dắt nhau đi chơi?"

Ngân bịa đại, giọng chắc nịch:"Tụi con cá nhau coi ai sống chất hơn."

Kha gật gù như làm chứng cho chị mình:"Đúng đó ba.

Hai người này chuyên hơn thua từng điểm một.

Hình như còn cá cược gì nữa... con không rành."

Ông càng nghe càng khó hiểu:"Cá cược?

Cá cái gì?"

Kha nhún vai, thản nhiên:"Cá điểm thi.

Ai thua thì bị phạt.

Mà con nói thiệt nha, hai người này mà có gì với nhau chắc vũ trụ nổ tung.

Cực âm cực dương chạm nhau, chắc trái đất lật luôn."

Ngân liếc em trai ánh mắt như phóng ra ngàn mũi dao.

Kha thấy vậy chỉ lè lưỡi, nhai tiếp bánh mì.Ba cô thở dài, ngồi xuống sô-pha, giọng chậm lại:"Thôi, ba tin.

Nhưng con gái lớn rồi, nhớ giữ chừng mực.

Lo mà học hành, yêu đương nhăng nhít là không được."

Ngân xua tay lia lịa:"Trời, ba nghĩ xa dữ vậy.

Con với nó không có gì hết á."

Ông gật gù, nhưng ánh mắt vẫn còn lo lắng:"Ừ, nhắc vậy thôi.

Con nhớ nghe."

Ngân ôm trán, lắc đầu:"Con xin phép rút khỏi buổi phỏng vấn gia đình."

Kha tranh thủ chìa tay ra:"Bánh đâu chị?"

Ngân trừng mắt:"Bán đứng tao mà còn đòi bánh nữa hả?"

Nói vậy nhưng vẫn dúi hộp bánh vô tay cậu, rồi chạy thẳng lên lầu.Dưới nhà, ba vừa bật TV vừa gãi đầu, lẩm bẩm:"Con gái mình... chắc không có trượt tình cảm đâu ha?"

Kha nhai bánh, nhún vai, đáp tỉnh bơ:"Trượt đâu chưa biết, chứ gu ăn mặc của bả thì trượt chắc rồi ba."

Ông ngẩng lên, bật cười bất đắc dĩ:"Con nhỏ này, y chang mẹ nó hồi xưa."

Kha cười tủm tỉm:"Khác cái là mẹ mặc gì cũng sang, còn chị thì mặc gì cũng... căng."

Ba bật cười thành tiếng, xua tay:"Ăn đi, đừng có chọc chị mày nữa.

Không lát nó xuống quật cho."

Kha lè lưỡi, vừa nhai vừa cười:"Chọc mới vui chứ ba."...Trong phòng, thay đồ ngủ xong, Ngân lập tức lao thẳng lên giường.

Cô chui tọt vô chăn, trùm kín đầu, cuộn mình lại thành một cục rồi lăn qua lăn lại như con sâu."

Aaaa... trời ơi nhục quá!!!"

Tiếng kêu nghẹn lại trong lớp chăn.Ngân túm cái gối ôm, đấm thùm thụp vào nó, vừa cắn răng vừa lầu bầu:"Cái thằng Kha chết bầm!

Cái thằng Thịnh rảnh rang!

Ai mượn tụi bây nhiều chuyện vậy hả!?"

Trong đầu lại tua nhanh cảnh ba ngồi nghiêm nghị chất vấn, em trai vừa gặm bánh mì vừa tỉnh bơ "méc" hết mọi chuyện.

Nghĩ tới thôi Ngân đã muốn đào hố tự chôn cho xong.Đã vậy, gương mặt cười đểu của Đăng, lại lấp ló trong trí nhớ, khiến máu nóng dồn thẳng lên não.

Ngân chụp lấy con cún bông Đăng tặng lúc trước, đấm vô mặt nó liên hồi như đang đấm vô mặt cậu ta thật:"Đồ cà chớn!

Đồ đáng ghét!!!"

Đúng lúc đó, điện thoại réo vang.

Ngân bật dậy với lấy máy.

Màn hình sáng lên: Lê Hoàng Khánh Đăng calling....Cái ảnh đại diện cười nham nhở kia như cố tình chọc tức cô.

Ngân trừng mắt:"Còn dám gọi nữa hả!?"

Cô định tắt ngay, nhưng ngón tay lỡ trượt thành nút nghe.

Giọng trầm trầm, cà rỡn quen thuộc lập tức vang lên:"Vào nhà an toàn chưa, bạn gái?"

Ngân siết gối, rít qua kẽ răng:"Vào rồi!

Nhưng đang bực muốn chết đây nè!"

Đăng cười khùng khục:"Ờ, hồi nãy tao còn tưởng ba mày vác chổi lông gà ra phang tao cơ."

Ngân ôm gối, gằn từng chữ:"Tất.

Cả.

Là.

Tại.

Mày!

Giờ ba tao nghi tao có bồ rồi đó!!"

Đăng bật cười sảng khoái, giọng càng thêm thản nhiên:"Ờ thì... cũng đúng.

Bồ giả thôi mà."

Ngân hét lên như muốn xuyên thủng loa:"Đối thủ!

Mày nghe rõ chưa!?

ĐỐI!

THỦ!"

Đăng không hề nao núng, ngược lại còn cố tình nhấn nhá, giọng kéo dài:"Rồi rồi...

đối thủ thì đối thủ.

Nhưng mà...

đối thủ yêu dấu ơi..."

Tút... tút...Ngân dập máy thẳng tay, ném phịch xuống giường.

Cô trùm chăn, nghiến răng ken két:"Cái thằng trời đánh...!!!"

Điện thoại lại "ting" một cái.

Ngân hất chăn, chộp lấy.

"Ngủ ngon nha, đối thủ top 2."

Ngân trố mắt, tay run run.

Cô gõ vội: "Mày mới top 2!

Đồ cà chớn!" ... rồi xóa sạch.

Viết lại: "Đừng có mơ thắng tao!"... lại xóa.

Cuối cùng, bực quá, cô quăng luôn điện thoại sang một bên, lăn lộn khắp giường."

Cái thằng chết dẫm!"

Ngân tức đến phát run.

Lần đầu tiên trong đời, cô thấy mình bị một thằng con trai chọc tới mức này.Phía bên kia, Đăng đặt điện thoại xuống bàn, dựa lưng ghế, cười khoái trá.

Cậu mở album, lướt tới tấm ảnh vừa chụp trong quán.

Trong ảnh, Ngân cúi đầu vào màn hình, đôi mày nhíu chặt, vẻ nghiêm túc đến khó ưa.

Đăng phóng to, nghiêng đầu ngắm nghía:"Xấu thật."

Miệng thì chê, nhưng ngón tay lại chậm rãi lưu ảnh vào một album riêng, chẳng hề xóa đi.Ngoài cửa sổ, gió đêm lùa qua, tiếng lá cây xào xạc.

Trong đầu Đăng chợt loáng thoáng lại khoảnh khắc bàn tay lạnh buốt của ai đó vừa lướt qua tay mình tối nay, kèm theo một tiếng cười khe khẽ khó quên.
 
Back
Top Bottom