Sáng hôm sau, sau một đêm "lánh nạn" thành công, Ngân ngáp dài lê ra bàn ăn.
Trên bàn, dì Như đã dọn sẵn bánh mì ốp la cùng ly sữa nóng, mùi thơm béo ngậy lan khắp căn bếp.
Thịnh vừa nhai bánh mì vừa lướt điện thoại.
Còn Kha thì gục đầu xuống bàn, tóc tai dựng ngược như tổ quạ, mắt vẫn chưa mở hẳn.Ngân vừa gãi đầu vừa than thở:"Ngủ nhà mày cũng ổn, nhưng mà vẫn không bằng giường nhà tao."
Thịnh liếc sang, giọng mỉa nhẹ:"Không biết hôm qua ai năn nỉ ở lại nhà tao ha?"
Ngân liếc trả, không thèm đôi co, cắn miếng bánh mì thật to.
Dì Như bật cười, lắc đầu:"Ăn nhanh lên còn thay đồ đi học.
Để thằng Thịnh chở hai đứa về."
Mười phút sau, khi cả ba bước ra sân, ba Thịnh đang lom khom tưới cây.
Kha và Ngân lễ phép chào ông, rồi nhanh chóng trèo lên xe.
Thịnh cầm lái, Ngân ngồi giữa ôm khư khư cái ba lô, còn Kha thì ngồi phía sau, mắt vẫn lờ đờ.Lúc dừng đèn đỏ, Thịnh nhìn qua kính chiếu hậu, nhíu mày:"Này, mày ôm cái ba lô kiểu gì vậy?"
Ngân dụi mắt, giọng ngái ngủ kéo dài:"Mệt quá...
ôm vậy cho đỡ nặng."
Kha hé mắt, nhăn nhó:"Chị đưa đây em mang cho, chứ chị kẹp vậy chiếm nửa chỗ của em rồi."
Ngân lườm nguýt, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhét ba lô ra sau cho cậu.Về đến nhà, Ngân vừa nhảy xuống đã ba chân bốn cẳng chạy vào trong, cố tình hét lớn:"Con về rồi nha mẹ!"
Không có tiếng trả lời.
Cô thở phào, bụng mừng thầm chắc mẹ chưa dậy.
Nhưng vừa rón rén bước về phòng..."
Châu Ngân."
Giọng mẹ cô vang lên từ phía sau.Ngân giật bắn, quay lại cười gượng:"Mẹ... mẹ dậy sớm dữ ha..."
Mẹ cô khoanh tay, nhìn cô đầy ẩn ý:"Hôm qua ăn uống vui vẻ không?"
"Dạ..."
"Ngủ ngon chứ?"
"Dạ..."
"Con tính trốn tới bao giờ?"
Ngân hoảng hốt chắp tay, lí nhí:"Dạ con đi thay đồ liền!!"
Nói xong, cô chuồn thẳng vào phòng, đóng cửa cái rầm.
Tựa lưng vào tường, cô thở hắt ra, mặt mày vẫn còn tái mét.Bên ngoài, Kha nhếch mép cười: "Cuối cùng cũng hết trốn nổi."
Thịnh cũng bật cười, lắc đầu:"Anh mà là nó, anh trốn luôn rồi."...Ngân đứng trước gương, kéo lại cổ áo dài cho ngay ngắn.
Cô cầm lược chải vài đường, gom tóc buộc gọn, rồi liếc nhanh sang màn hình điện thoại.
Vẫn còn sớm.
Ngân thong thả ngồi xuống bàn, bắt đầu xếp sách vở theo thời khóa biểu."
Toán, Hóa, Văn, Sử..."
Cô vừa nhẩm vừa nhét từng quyển vào ba lô.Đến khi tay chạm vào vở Lý, trong đầu cô chợt lóe lên một chuyện:"Chết cha... xe mình hết xăng!"
Hình ảnh hôm qua hiện ra rõ mồn một: sau giờ tan học, kim xăng đã chạm vạch đỏ nhưng cô lười ghé trạm, nghĩ bụng "Chiều rảnh đi đổ cũng được."
Ai ngờ chiều đó lại thảnh thơi chạy sang nhà Thịnh ăn ké, ngủ ké luôn một mạch.
Sáng nay còn tỉnh bơ ngồi sau xe người ta chở về, quên sạch sành sanh chuyện đổ xăng.Cô đập trán: "Thôi toang rồi..."
Ngân hấp tấp chạy xuống nhà, lòng cầu mong còn sót chút phép màu.
Cô vặn thử chìa khoá."
Tạch... tạch... tạch..."
Chiếc xe chỉ nấc vài tiếng yếu ớt rồi im re.
Ngân thụp xuống cạnh xe, vò đầu bứt tai.Vừa lúc đó, tiếng xe máy quen thuộc vang lên ngoài cổng."
Tít tít!"
Ngân giật mình.
Cô hít sâu, nặn một nụ cười giả lả, mở cổng:"Haha... chở tao đi học nha mày!"
Thịnh dựng xe, nhướng mày liếc cô từ đầu tới chân:"Xe mày đâu?"
Ngân gãi đầu, cười trừ:"Hết xăng..."
Thịnh im lặng ba giây, mặt vô cảm.
Rồi cậu chậm rãi:"Mày đừng nói với tao là mày biết xe hết xăng từ hôm qua mà còn lười đi đổ, xong còn qua nhà tao ngủ nữa?"
Ngân búng tay cái "tách", cười gượng:"Chuẩn không cần chỉnh... haha."
Thịnh nhìn cô thêm vài giây, cuối cùng bật cười thành tiếng:"Cái tội vừa lười vừa ham vui, tao bó tay với mày luôn."
Ngân lủi thủi leo lên sau xe, giọng ỉu xìu:"Lái lẹ đi, tao không muốn nghe mày cằn nhằn đâu."
Thịnh nhấn ga, giọng nhàn nhạt:"Tao tính lấy tiền công chở mày đó."
Ngân bĩu môi, đáp tỉnh bơ:"Tao còn mỗi cái nịt, lấy không?"
"..."...Khi Thịnh vừa thắng xe trước cổng trường, Ngân đã nhanh như chớp nhảy xuống, phủi phủi tà áo dài rồi chìa tay ra trước mặt cậu."
Đưa tiền!"
Giọng cô vang lên nghiêm túc như đang đi đòi nợ.Thịnh nhíu mày, hơi ngạc nhiên:"Tiền gì nữa?"
Ngân hất cằm, đáp tỉnh bơ:"Tiền tao đổ xăng."
Cậu bật cười, không tin nổi:"Xe của mày mà bắt tao trả hả?"
Ngân gật gù, mặt tỉnh như sáo:"Hỗ trợ tao nửa bình đi, có qua có lại mới toại lòng nhau."
Thịnh chống chân, ngó cô từ đầu đến chân như thể đang kiểm tra xem đầu óc có vấn đề gì không."
Ngân... tao quý mày, nhưng mà sống kiểu này chắc không ai chịu nổi đâu."
Cô chẳng có chút nào ngượng ngùng, còn hí hửng vỗ vai cậu cái bép:"Quý thì đưa tiền đi, nói nhiều quá!"
Thịnh bất lực thở dài, lôi trong túi quần ra tờ hai chục, đưa tới trước mặt cô:"Có nhiêu đây, lấy thì lấy, không thì thôi."
Ngân lập tức giật lấy, nhét ngay vào ba lô, mặt rạng rỡ:"Vậy cũng được.
Mai mốt tao có tiền sẽ trả mày bằng đồ ăn ngon."
Nói xong, cô lon ton đi vào trường, tà áo dài tung tăng, tâm trạng phơi phới.Vừa đặt sổ đầu bài xuống bàn giáo viên, Ngân mới quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của Trân.
Cô bạn chống cằm, nheo mắt nhìn cô như đang cố soi cho ra điểm bất thường."
Mày thấy có gì lạ không?"
Trân hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.Ngân nhíu mày: "Lạ gì?"
Trân không trả lời, chỉ cười mờ ám, mắt vẫn dán chặt vào cô.Ngân bĩu môi, thản nhiên đi về chỗ.
Chưa kịp ngồi ấm ghế, Bách từ bàn trên đã quay xuống, khuỷu tay chống lên bàn, ánh mắt sáng rỡ:"Ủa, sáng nay mày đi với thằng Thịnh hả?"
Ngân gật nhẹ: "Ừ, rồi sao?"
Nghe nhắc tới Thịnh, Ánh ngồi bàn sau khẽ ngẩng đầu.
Trân và Bách liếc nhau, khóe môi cong cong, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái.Trân kéo dài giọng, lấp lửng:"Ủa, lý do gì tự dưng đi chung vậy nè..."
Ngân liếc Trân, rồi quay sang Bách:"Thằng Thịnh chở tao chứ có gì đâu, làm gì nhìn tao dữ vậy?"
Bách nghe vậy càng cười toe toét, nheo mắt nhìn cô một cách đầy mờ ám:"Nhưng mà nhìn cũng hợp nha.
Giống vợ chồng son lắm á!"
Không cần nghĩ ngợi, Ngân vớ ngay cây bút trên bàn, phóng thẳng về phía cậu."
Son cái đầu mày!"
Bách nhanh tay né, cười hề hề.
Trân vẫn chống cằm, đôi mắt sáng lên như vừa khui được đề tài buôn chuyện hấp dẫn.Ở bàn sau, Ánh khẽ cúi đầu, viết tiếp mấy chữ dang dở.
Nhưng nét chữ nghiêng hẳn, chứng tỏ tâm trí đã bay khỏi bài Hoá từ lâu.Ngân hít sâu, lắc đầu một cái, lôi sách Toán ra, quyết tâm mặc kệ mấy gương mặt hóng hớt quanh mình.Ít phút sau, Thịnh bước vào lớp.
Không khí lập tức rộn ràng, vài đứa còn huých nhau cười khúc khích.Đi ngang bàn Ngân, Thịnh liếc nhẹ như một lời chào.
Nhưng cô nàng vẫn cắm cúi vào sách Toán, tay gõ nhịp bút trên giấy, chẳng thèm ngẩng đầu.Thịnh khẽ ngoái lại phía sau.
Đúng lúc ấy, Ánh vừa ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu.
Thịnh mỉm cười, đưa tay chào tự nhiên.
Ánh hơi giật mình, vội vàng gật đầu đáp lại rồi cúi xuống viết tiếp.Không lâu sau, cửa lớp lại bật mở.
Đăng xuất hiện.
Lạ thay, cả lớp đang ồn ào bỗng lặng đi vài nhịp.Cậu vẫn cái dáng điềm nhiên quen thuộc, tay đút túi quần, từng bước thong thả.
Khi đi ngang bàn Ngân, cậu liếc một cái, rồi thản nhiên ngồi phịch xuống cạnh Bách."
Ê!
Mày làm cái gì vậy?"
Bách giật nảy, la the thé.Đăng dựa lưng vào bàn, giọng tỉnh queo:"Xích qua tí, tao ngồi ké."
Bách vừa càm ràm vừa dịch qua sang bên kia.
Đăng chống cằm, quay sang Ngân buông một câu bâng quơ như thể chỉ hỏi cho vui:"Ủa, nay không "bạn trai bạn gái" nữa hả?"
Ngân chẳng thèm ngẩng đầu, cặm cụi vẽ đồ thị hàm số:"Chán rồi."
Đăng nhướng mày: "Nhanh dữ?"
Ngân viết thêm vài số, giọng đều đều:"Diễn hoài mệt."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cậu thoáng chùng xuống.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại cong môi, tỏ ra không có vấn đề gì.Ngân không nhìn lên nên chẳng thấy sự thay đổi thoáng qua ấy.
Với cô, đây chỉ là màn diễn vô nghĩa, một trò mà cô muốn kết thúc càng sớm càng tốt.Kế bên, Trân vẫn quan sát, ánh mắt soi không bỏ sót chi tiết nào.
Lát sau, cô cúi xuống thì thầm với Ánh:"Tao thấy rồi nha.
Con Ngân bắt đầu có tí rung rinh rồi đó.
Nhìn cái cách nó né né là biết."
Ánh thoáng giật mình, như bị kéo khỏi dòng suy nghĩ riêng, khẽ đáp:"Ừ... còn thằng Đăng thì trông không giống giỡn nữa."
Trân gật đầu, cười cười: "Trò chơi này sắp đổi luật rồi mấy má ơi..."...Giờ ra chơi, Ngân ngồi tại chỗ, một tay kẹp bánh mì trứng, một tay bấm máy tính giải Hoá.Từ cuối lớp, giọng Đăng vang lên lơ lửng:"Lớp trưởng ơi, nay không có ai đút sữa cho hả?"
Ngân không thèm ngẩng đầu, tiếp tục nhai nhồm nhoàm, ngón tay vẫn bấm lạch cạch.Đăng vốn đâu chịu bỏ qua.
Cậu vừa bước lên vừa huýt sáo khe khẽ, thong thả dừng ngay cạnh bàn cô, rồi giả vờ thở dài:"Bạn gái cần người chở đi học cũng không thèm nói với bạn trai một tiếng.
Tủi ghê."
Thịnh ngồi gần đó giật nảy:"Khoan, sao mày biết vụ sáng nay?!"
Ngân khựng lại, miếng bánh suýt rơi khỏi tay:"Tao cũng muốn hỏi câu đó đây..."
Đăng chống tay xuống mép bàn, cúi thấp nhìn cô:"Tao chạy xe ngay sau lưng hai đứa bây.
Bộ tao mù hả?"
Cả lớp đồng loạt ồ vang, kéo dài đầy phấn khích.Ngân đỏ mặt, vội xua tay lia lịa:"Không có gì hết!
Xe tao hết xăng nên Thịnh mới chở thôi."
Trân giả bộ chùi nước mắt:"Tình bạn cao cả quá, cảm động ghê..."
Bách gật gù: "Bạn thân thân ra tay nghĩa hiệp, bạn trai thì ghen.
Tình huống gì đây?"
Đăng không nói gì thêm, chỉ với tay lấy nửa cái bánh mì trên bàn Thịnh, nhét vào miệng.Thịnh sững sờ:"Ê!
Của tao mà!!"
Đăng nhai ngon lành, tỉnh bơ:"Chở bạn gái người ta đi mà không mua đồ ăn sáng cho, coi có được không."
Ngân suýt phun ngụm sữa ra bàn.
Cả lớp lại được phen rần rần, bàn ghế rung theo từng tràng cười....Một lát sau, Trân kéo Bách xuống căn tin.
Ghế bên cạnh Ngân vừa trống, Đăng đã lách vào ngay, tự nhiên như thể đó là chỗ dành riêng cho mình.Ngân vẫn làm bài Hoá nhưng cây bút nằm yên trên trang giấy.
Cô chống cằm, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ngón tay gõ nhịp khẽ khàng.Đợi lớp bớt ồn ào, cô khẽ nghiêng người, hạ giọng:"Ê."
Đăng úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ.
Nghe tiếng gọi, cậu hé mắt liếc sang, giọng uể oải:"Gì?"
"Khi nào mày mới định kết thúc cái trò này vậy?"
Đăng nhướng mày, ngồi thẳng dậy, còn thong thả vươn vai:"Trò gì?"
"Thì cái vụ bạn trai bạn gái đó.
Cũng một tháng rồi, mày tính chơi tới khi nào?"
Đăng chống cằm, làm bộ suy nghĩ:"Sao?
Hết kiên nhẫn rồi à?"
Ngân khoanh tay, giọng đều đều:"Tao không nản.
Chỉ sợ mày lậm vai, đến lúc tao dừng thì lại khóc nhè thôi."
Đăng bật cười, nghiêng người lại gần, giọng trêu chọc:"Nói như thể mày không lậm ấy."
Ngân bặm môi, ánh mắt lạnh tanh:"Tao diễn bao lâu cũng được.
Nhưng đừng tưởng tao thích trò này.
Tới lúc tao muốn dừng thì tao dừng."
Cô quay đi, như thể cuộc trò chuyện chưa từng diễn ra.
Đăng im lặng vài giây, ánh mắt đột nhiên đổi khác.
Giọng cậu vang lên trầm hơn, không còn chút cợt nhả:"Nếu tao không muốn dừng thì sao?"
Ngân quay sang, bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn thẳng.
Không né tránh, không bông đùa, chỉ có sự bình tĩnh lạ thường."
Nếu tao muốn tiếp tục thì sao?"
Đăng nhấn từng chữ, giọng chắc nịch.Ngân cười nhạt, giọng khô khốc:"Vậy thì tao chỉ nói..."
Đăng hơi nghiêng đầu, ánh mắt chờ đợi.
Cô ghé sát, mỉm cười tinh quái:"Xạo ke."
Nói rồi, cô quay đi, ngó thẳng ra cửa sổ.
Trong lòng thầm nhủ: "Mày diễn sâu quá rồi, Khánh Đăng.
Mày tưởng tao tin mấy lời mật ngọt của mày thật chắc?"...Tiếng chuông vang lên như tín hiệu giải thoát.
Cả lớp 11CL1 đồng loạt bật dậy, bàn ghế kéo loạt xoạt, tiếng nói cười trộn lẫn trong không khí ồn ã.
Tiết học vừa rồi tưởng yên ắng, thực chất chỉ là bốn mươi lăm phút "đấu mắt trong im lặng" giữa lớp trưởng gương mẫu và cái "kẻ thù truyền kiếp" ở bàn cuối.Ngân đứng dậy, nhét vở vào ba lô nhanh gọn như trốn chạy.
Một tháng làm "bạn gái giả" của Đăng đã rèn cho cô kỹ năng sinh tồn: thoát thân càng nhanh càng tốt.
Chỉ cần lẻn ra cửa trước khi cậu ta kịp mở miệng, cô sẽ bình an vô sự.Nhưng số phận vốn không chiều lòng người."
Ê."
Giọng nói quen thuộc cất lên ngay cạnh bàn.Ngân giật nảy, lùi lại phản xạ như thấy ma."
Gì?"
Đăng chẳng trả lời ngay.
Cậu nhìn cô vài giây, ánh mắt vừa lười nhác vừa tinh quái."
Cộp!"
Ngón tay cậu thò ra, gõ nhẹ một cái lên trán cô."
Mày nghĩ nhiều quá rồi đó, lớp trưởng."
Ngân siết chặt quai ba lô.
Hàng loạt câu phản pháo chạy rần rần trong đầu, nhưng cuối cùng lại mắc kẹt hết ở cổ họng.
Không hiểu sao, cô chỉ nghe rõ mỗi nhịp tim mình đang đập mạnh, còn cái nhói trên trán thì quên béng đi mất.Trong khi cô còn đứng ngơ ra, Đăng đã thong dong khoác ba lô lên vai.
Đi được vài bước, cậu ngoái đầu lại:"Chiều nay tao rảnh."
Ngân nhíu mày, phản xạ đáp ngay:"Rảnh thì liên quan gì tao?"
"Dắt mày đi đổ xăng."
Cô còn chưa kịp bật lại, Đăng đã thản nhiên nhét tay vào túi quần, sải bước ung dung.
Bóng lưng cậu nhanh chóng khuất dần ở cuối hành lang, để lại Ngân đứng sững, vừa tức vừa bất lực.Cô hít sâu, lẩm bẩm trong kẽ răng:"Mắc gì tao phải đi chung với mày chứ..."...Buổi chiều, Đăng xuất hiện đúng hẹn trước cổng nhà.
Ngân đứng ngay hiên, áo chống nắng trùm kín từ đầu đến chân, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lẹm nhìn cậu."
Bộ rảnh quá không có gì làm hả?"
Cô hỏi, mắt nheo lại.Đăng nhướng mày, cười nhàn nhạt:"Thì chẳng phải mày cũng rảnh sao?"
Ngân bặm môi:"Ờ, nhưng tao đi đổ xăng.
Tao đâu có kêu mày theo."
"Đi cùng chứ có phải đi chung đâu.
Xe mày mày chạy, xe tao tao chạy.
Đừng hiểu lầm."
Cậu phẩy tay, trông chẳng khác nào đang gạt hạt bụi vô hình.Ngân liếc xéo:"Vậy đi theo làm gì?"
"Bạn trai không đi cùng bạn gái đi đổ xăng thì đi với ai?"
Đăng cố tình nhấn hai chữ "bạn gái", ánh mắt cong cong như thể chỉ chờ cô nổi cáu.Ngân chỉ bĩu môi, chẳng buồn đáp, vác ba lô leo lên con tay ga trắng.
Động cơ vừa khởi động đã phát ra tiếng "tít tít" mệt mỏi."
Đi lẹ đi.
Nói chuyện với mày phí oxi."
Đăng nhún vai, cười nhạt, rồ ga bám theo.Trạm xăng buổi chiều phủ ánh vàng nhạt, vài chiếc xe dựng xiêu vẹo, tiếng còi ngoài phố vọng về lẫn trong gió bụi.
Ngân dừng xe, khoanh tay, khoé môi nhếch lên:"Rồi, tới nơi rồi, xuống đổ xăng đi bạn trai."
Đăng tháo nón, hất mái tóc rối, liếc qua cô:"Xe tao đâu cần đổ."
Ngân chỉ ngay vào chiếc tay ga trắng của mình, giọng như ra lệnh:"Xe tao kìa.
Mày đi với tao tới đây thì phải có tâm lo cho trót đi chứ?"
Đăng khoanh tay, tựa lưng vào yên, nụ cười nhếch khinh khỉnh:"Ủa, mày tưởng tao là bạn trai thiệt hả?
Tao đi với mày tới đây rồi, còn lại... tự xử."
Ngân tròn mắt, tức đến mức ngực phập phồng.
Cô đập mạnh lên vai cậu:"Lê Hoàng Khánh Đăng!
Mày đúng là đồ vô trách nhiệm!"
Đăng xuýt xoa, nhưng vẫn cười đểu:"Trời ơi, con gái con đứa gì mà động tí là đánh.
Hung dữ kiểu này chắc sau chẳng ai dám cưới đâu nha."
Chưa kịp nói dứt câu, một cú đá sượt ngang mặt Đăng khiến gió tạt rát cả da.
Cậu khựng lại vài giây, sống lưng lạnh toát, rồi lập tức im thin thít.Cô hạ chân xuống, nheo mắt:"Còn hé thêm chữ nào thì khỏi về nhà."
Một thoáng im lặng.
Rồi Đăng bật cười, lắc đầu bất lực.
Cuối cùng vẫn thong dong dắt chiếc xe của Ngân ra cho nhân viên.
Miệng lầm bầm:"Gặp nhỏ này mà còn sống thêm được thêm vài năm là phước lớn..."
Ngân lục ba lô lấy ra tờ hai mươi nghìn Thịnh đưa hồi sáng."
Chị ơi, đổ cho em hai mươi nghìn ạ."
Chị nhân viên đang chỉnh ống bơm xăng, ngẩng đầu lên nhìn Ngân, rồi nhìn xuống xe tay ga màu trắng bóng loáng."
Em muốn đổ đầy hả?"
"Dạ, không... hai mươi thôi."
Ống bơm vừa nhích vài vạch đã dừng.
Kim xăng lười nhác nhích lên một chút rồi thôi.
Chị nhân viên thoáng thương cảm:"Xe em cạn sạch rồi.
Hai mươi nghìn chắc chạy tới...
đầu hẻm."
Ngân đứng chết lặng.
Đằng sau, Đăng vỗ bốp vào yên, cười như được mùa:"Ha!
Đổ kiểu này thì mai lại phải nhờ chở rồi."
"Im ngay."
Ngân nghiến răng, lục ví, tìm đỏ mắt cũng chẳng thêm đồng nào.Đúng lúc ấy, Đăng rút tờ năm chục, đưa cho chị nhân viên:"Chị ơi, đổ đầy giúp em luôn."
Ngân quay phắt lại, mắt mở to:"Ê!
Mày làm gì vậy?!"
"Tao không muốn mai mày lại xin chở nữa, phiền lắm."
"Ý mày là gì?
Tao có xin mày chở hồi nào?!"
"Chứ hôm bữa ai ngồi sau tao, giục đi lẹ kẻo trễ giờ, còn doạ méc cô?"
Ngân cứng họng, mặt đỏ ửng.
Chị nhân viên vừa bơm vừa cố nén cười, xăng tràn đầy bình mới dừng."
Xong rồi đó em trai.
Xe bạn gái em chắc chạy thoải mái một tuần."
Chị vui vẻ nói.Ngân vội xua tay:"Không phải đâu chị!
Tụi em chỉ là bạn học thôi."
Chị gật gù, nụ cười đầy ẩn ý:"Ờ... bạn học mà ga-lăng dữ vậy chắc học kỹ lắm ha."
Ngân đứng im, gương mặt căng cứng.
Đằng sau, Đăng khoanh tay nhìn cô đầy khoái chí:"Thấy chưa, có tao tốt bụng mà còn la làng."
Ngân nheo mắt:"Mày có âm mưu gì?"
"Không có.
Chỉ thấy mày thảm quá nên... thương hại chút thôi."
"Mày nghĩ tao sẽ biết ơn hả?"
"Không.
Tao chỉ cần mày nhớ hôm nay mày nợ tao."
Ngân mím môi, không cãi thêm.
Nhưng khi thấy kim xăng nhích vượt vạch đỏ, khoé môi cô khẽ cong lên.
Nụ cười thoáng qua ấy Đăng nhìn rõ, nhưng không nói gì.Cậu đút tay túi quần, nghiêng đầu:"Lên xe đi, nắng gắt rồi."
Ngân phồng má, lẳng lặng nổ máy.
Tiếng động cơ chạy êm như khúc nhạc dạo.
Trước khi phóng đi, cô ngoái lại, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:"Dù sao cũng cảm ơn nha.
Coi như tao nợ mày."
Đăng khẽ gật đầu, mắt dõi theo:"Nhớ đó.
Tao sẽ đòi."
Ngân le lưỡi, tăng ga, mái tóc tung bay thành vệt dài dưới nắng, gió lướt qua mang theo cảm giác khó gọi tên.Trong thâm tâm, cô không muốn thừa nhận.
Nhưng giữa những trò cà khịa khó ưa, có lẽ Khánh Đăng không hoàn toàn đáng ghét như cô vẫn nghĩ.