Chớm đông, đợt không khí se lạnh tràn về, gió mùa đông bắc vờn sắc trời âm u, miền bắc bước vào mùa khô hanh thường niên.
Những tàn lá rực xanh của ngày cũ úa tàn khô héo, để lại một gốc cây với chi chít nhánh trơ trọi rét mướt, chậu hoa mẫu đơn Minh nâng niu ngoài ban công giờ cũng lặng lẽ rủ cánh nhạt nhòa.
Ngày cuối tuần, lượng khách ở quán bar đông hơn đáng kể, tiếng âm nhạc mạnh dồn dập với hương rượu phả ra tận bờ hồ vẫn là một đặc trưng của lối sống về đêm đầy oanh tạc chẳng giống ai trên khu phố sầm uất.
Hôm nay đông đến đáng kinh ngạc, nhân viên trong quán đầu tắt mặt tối, thậm chí chính Đức cũng phải mặc đồng phục bartender đứng quầy bar pha chế cho lũ lượt người đổ tới uống rượu.
Thường ngày hắn sẽ là người đứng ở trên quan sát quản lí quán toàn diện, nhưng hôm nay vì đông khách nên hắn đành tạm thời bỏ trống vị trí đó một lúc, chạy xuống quầy để pha chế.
Đã lâu hắn chưa xuống quầy làm việc nhưng kỹ năng không vì vậy mà thuyên giảm, bình shaker cocktail di chuyển liên tục, đá trong được gọt từng viên,... dù ở trong môi trường mùi hương đang pha trộn ở mức cao nhất, hắn vẫn có thể chính xác pha chuẩn từng vị của mỗi ly đồ uống được đưa đến tay khách hàng:"Nam, bàn ba."
"Bảo cái Quỳnh đi ra đứng quầy thanh toán đi không cần bồi bàn nữa, để cho thằng đầu bò đi."
"Em biết rồi anh."
Cứ như vậy nhân viên quán tăng tốc hết công suất như gắn động cơ ở chân, chạy đi chạy lại mà mặt vẫn niềm nở vui vẻ khi khách gọi đến.
Ba nhân viên quầy bar đã đuối đến mức phải tạm xin nghỉ một lúc, Đức không do dự lập tức đồng ý cho họ ra phía sau để lấy lại sức, một mình cân cả quầy.
Tuy có kinh nghiệm lâu năm nhưng hắn cũng bắt đầu thấm mệt sau năm tiếng đứng quầy bar liên tục, mồ hôi tạo thành một lớp mỏng ẩm ướt trên sống mũi cao, đôi lông mày sắc nét vẫn cứ luôn nhíu chặt, dưới ánh đèn mờ ảo, hình ảnh này lại mang đậm một cái vẻ nồng đậm nam tính không thể che giấu.
Chiếc áo gi-lê đồng phục bó sát cơ thể với sơ mi đen đang thắt chặt từng thớ cơ và chuyển động làm hắn cứ muốn làm gì cũng phải gồng người, sống lưng thẳng, eo nhỏ với vòng ba có độ cong vừa phải vô tình tạo nên một loại tư thế đứng có phần hơi quyến rũ.
Hắn đứng làm mà hiếm khi mong hô nay vắng khách, nhưng hình như hắn càng đứng quầy lâu thì khách đến càng đông, Đức mải làm việc thậm chí còn không biết vì sao hôm nay lượng khách đột ngột tăng lên kinh khủng như vậy, chỉ có thể cắm mặt vào cùng nhân viên để phục vụ người ta.
Có lẽ vì vậy mà Đức không nhận ra chút thay đổi trong quán của mình, việc vị trí quan sát kia bị bỏ trống khiến cho quán bar lập tức rơi vào một cảnh tượng không đáng có.Đang trong lúc ồn ào nhất bỗng dưng có tiếng mở cửa, sau đó là một loạt những âm thanh dồn dập ùa vào.
Tiếng còi xe bên ngoài vang lên, bên trong đã trở thành một mảnh hỗn loạn:"Tắt nhạc đi!"
Sau mấy phút ồn ào nhốn nháo, lực lượng cảnh sát từ bên ngoài ập vào bao vây lấy quán bar của Đức.
Âm nhạc tắt ngúm, đèn lờ mờ một màu sáng trở lại để lộ ra không gian có phần thác loạn và phức tạp bên trong, không khí nồng nặc mùi cồn và thuốc lá.
Có vài người say khướt vẫn nằm yên trên băng ghế vải dài, còn có mấy người mới vào chưa kịp vui chơi đã bị chặn lại không cho ra ngoài khiến ai nấy đều hoang mang.
Người uống rượu người nhảy nhót cũng phải ngưng hết hoạt động, ngơ ngác nhìn cảnh sát tiến vào:"Kiểm tra quán, tất cả không ai được rời khỏi đây."
Một trận xôn xao nổi lên, những cô cậu thiếu niên trẻ tuổi mặt còn đang son phấn tung tăng tự dưng nhìn nhau rồi nuốt xuống một trận khí lạnh, mặt mày ai đấy đều nghệt ra, cả cơn chuếnh choáng vì rượu cũng ngay tức khắc tan biến.
Hơn trăm con người ở quán nhất thời ngưng đọng không biết tiếp theo nên làm thế nào trước sự việc đột ngột xảy ra này.
Hắn và quản lí là hai người phản ứng nhanh nhất, nhận thấy tình hình không ổn lập tức buông bình shaker trong tay xuống chạy ra chỗ người cảnh sát vừa giơ thẻ ngành:"Tôi là chủ quán bar này.
Có chuyện gì thế đồng chí cảnh sát?"
"Anh là chủ quán?"
"Đúng rồi."
"Tôi là đại tá Đỗ Thúc Đại, đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa bàn thành phố.
Chúng tôi nhận được tin báo quán bar có xuất hiện người sử dụng chất cấm, yêu cầu anh phối hợp điều tra."
Nghe đến mấy chữ chất cấm, mặt mũi Đức lập tức tối sầm lại.
Nhỏ Ngọc quản lý bên cạnh thì sắc mặt tái mét, hết trắng rồi chuyển thành xanh như tàu lá chuối, nhỏ nhìn sang ông chủ đang đen kịt mặt rồi lại nhìn lũ nhân viên gà con tay còn bê nguyên khay đồ uống loay hoay không biết làm thế nào mà đầy sợ hãi.
Hắn cứ tưởng chỉ là kiểm tra quán như thông thường, nhưng trước thái độ nghiêm nghị và chuỗi hành động cưỡng chế dừng kinh doanh của cảnh sát thì Đức mới biến sắc.
Chính hắn cũng không ngờ lại có chuyện nghiêm trọng như vậy xảy ra ngay trong khi mình đang ở quán.
Việc tạm dừng kinh doanh để kiểm tra đột không phải vấn đề gì quá to tát với Đức, vì quán bar của hắn từ lâu đã đạt đầy đủ mọi tiêu chí từ an toàn phòng cháy chữa cháy cho đến các loại chứng nhận và được cấp phép hoạt động.
Có phạt thì đôi lần cũng là phạt hành chính vài triệu vì tiếng ồn vượt quá mức cho phép chứ riêng chuyện liên quan đến chất cấm, ma túy, mại dâm hay bất cứ thứ vi phạm pháp luật hắn đều chưa từng dám tưởng tượng tới.
"Chuyện này là sao?"
Đức cau mày quay sang hỏi quản lý Ngọc, nhỏ sợ toát mồ hôi nhưng gương mặt hoang mang lẫn ngơ ngác kia cũng thể hiện rõ một điều nhỏ chẳng biết bất kỳ điều gì về chuyện đang diễn ra này.
Hắn đành làm công dân tuân thủ pháp luật, nhìn xung quanh quán một lượt rồi lên tiếng nói với đội trưởng Đại:"Chúng tôi có thể đảm bảo là quán bar từ trước đến nay không bao giờ cho phép xuất hiện và sử dụng chất cấm.
Xin mời các anh hãy điều tra rõ ràng."
Đứng trước những chuyện hợp tác điều tra như này hắn đã quen từ lâu nên rất bình tĩnh phân phó cho nhân viên trấn an khách hàng.
Đội trưởng Đại nghiêm nghị kia từ đầu đến cuối quan sát mọi thứ chưa từng đổi sắc mặt, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới tuân theo nhiệm vụ mà thực hiện công tác điều tra.
Sau hơn ba mươi phút rà soát và kiểm tra, một đồng chí hô to:"Báo cáo đội trưởng, đã phát hiện có một nhóm bốn người sử dụng chất cấm."
Cả quán bar nhất thời chìm trong sự kinh ngạc khó tả, mọi chuyện đã đi quá xa chỉ trong vài phút, đội trưởng Đại quát lên, âm thanh như sấm rền:"Đưa hết về đồn lấy lời khai!"
"Báo cáo, rõ!"
Bốn người bị tóm vẫn hóa ra lại là bốn vị khách quen của quán, vì chủ quan nên Đức hôm nay không kiểm tra trước khi cho họ vào cửa.
Máu nóng dồn lên não, tim hắn như ngừng đập đến nơi khi thấy bốn kẻ kia vẫn trong trạng thái phê pha chưa tỉnh, nói năng nhìn nhận mất đi tiêu cự, vẫn còn cười đùa với nhau mặc cho ai nấy trong quán đều căng thẳng.
Hắn chửi thề một tiếng trong lòng, cảm giác đối diện với loại chuyện này có thể phát điên tính tình bất cứ lúc nào, không ngờ quả trứng thối nhất lại rơi trúng ngay mồm mình, như vậy dù chẳng biết hay chẳng có bất kỳ liên quan nào tới kẻ sử dụng kia quán bar của hắn ít nhiều vẫn có thể bị liên đới, thậm chí hắn cũng có thể dính vào tội hình sự.
Nhưng đứng trước ánh mắt diều hâu sắc lạnh của người đội trưởng đội hình sự hắn chỉ có thể cắn răng nuốt xuống cơn nóng nảy lẫn run rẩy đang trào dâng cuống họng, thông báo đóng cửa quán rồi theo đoàn người đến đồn điều tra.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Đức thậm chí còn không kịp nhắn cho Minh một tiếng, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột và rối loạn.
Đức đưa ra giấy phép kinh doanh và các loại giấy tờ liên quan, đội trưởng Đại nhận lấy nhìn kỹ một lượt rồi ra hiệu cho người lấy máu của hắn, một lúc sau cả hai cầm giấy và đồ dùng rời khỏi phòng, để hắn lại dưới ánh đèn trắng sáng đầy yên lặng.Đức còn mặc nguyên bộ gi-lê đồng phục chưa kịp thay, cái lạnh đầu đông làm mồ hôi khô đi, sắc mặt hắn thoáng tái nhợt khi nghĩ đến chuyện trong quán mình xuất hiện ma túy.
Quán bar ông già để lại cho hắn tuy là chốn ăn chơi nhưng nếu để bàn về sự tử tế thì chẳng có quán nào trong địa bàn so được.
Lớn lên trong cái ổ tệ nạn sặc mùi thuốc phiện và một lần sống dở chết dở làm con hàng của bọn nghiện ngập, hơn ai hết hắn biết đó là một con đường mà một khi dính dáng vào sẽ lao thẳng xuống vực sâu không đáy.
Đức trông xã hội bê tha trong mắt người đời là thế, nhưng tuyệt nhiên mấy chuyện vi phạm pháp luật nghiêm trọng như mại dâm, ma túy hay mua bán chất cấm hắn chưa từng đụng tới, cũng cấm tiệt nhân viên của mình nhắc đến nó.Hắn cắn răng siết chặt lòng bàn tay đến hằn cả vết, thoáng nghĩ đến chuyện sự việc này lan đến tai Minh, tâm trí Đức trĩu nặng như thể vừa bị đeo cả ngàn cân chì.
Minh đã không thích hắn liên quan đến rượu chè thuốc lá, nếu giờ anh biết tin quán hắn có người chơi ma túy chắc chắn sẽ giãy lên như đỉa phải vôi.
Lần trước chỉ có việc một người bạn cũ là con nghiện đến vay tiền Đức thôi Minh đã lải nhải mắng hắn suốt cả hai ngày trời.
Lần này... nếu có sự việc gì nghiêm trọng hơn xảy đến, không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Chỉ cần nghĩ đến thôi Đức đã gần như sốt ruột đến phát rồ.
Nếu không có mấy việc ầm ĩ như hôm nay thì bây giờ hắn đã nằm trên chiếc giường êm ái mà được người kia xoa lưng cho ngủ rồi.Phòng thẩm vấn không có đồng hồ, chỉ có độc một chiếc bàn trắng trơn nhẵn, một tấm gương lớn với một chiếc đèn trắng rọi từ trên xuống.
Hắn cọc tính, nhưng hắn không ngu.
Hắn biết ở bên kia có người đang quan sát mình, cũng biết nếu mình làm ra hành động gì bốc đồng thì sẽ vô cùng bất lợi trong quá trình cảnh sát điều tra, nên hắn cứ tựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên bàn, nhắm mắt yên lặng giữ nguyên tư thế để nghỉ ngơi.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng thẩm vấn bật mở.
Người bước vào là đội trưởng Đại với một sĩ quan cảnh sát khác theo sau cầm xấp tài liệu với hồ sơ dày cộp.
Đội trưởng Đại đặt xuống trước mặt hắn một cốc nước lọc ấm, Đức không ngại ngần cầm lên uống vài hơi, từ lúc bắt đầu ca làm đến tận bây giờ hắn chưa được nhấp ngụm nước nào, cổ họng sớm đã khát khô.
Đợi hắn uống xong, đội trưởng Đại mới lên tiếng, giọng điệu lẫn ánh mắt đã bớt phần gay gắt:"Chúng tôi đã điều tra xác minh xong.
Bây giờ sẽ hỏi anh một số vấn đề."
"Được."
Theo quy trình thông thường thì sẽ hỏi cung trước sau đó mới đi xác minh thông tin, nhưng có lẽ vì đêm nay quá nhiều người, biểu hiện hợp tác của Đức lại quá rõ ràng nên cảnh sát mới để hắn ở phòng thẩm vấn đến hiện tại mới quay lại bắt đầu:"Anh tên là gì?"
"Trần Đoàn Đức."
"Ngày tháng năm sinh?"
"Ngày sáu tháng chín năm chín sáu."
Đội trưởng Đại khẽ khựng lại, hai mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy đã làm ông chủ quán bar lớn ở Hà Nội.
Thái độ với Đức âm thầm bớt khắc nghiệt đi phần nào, ông cũng có con cái bằng tuổi, hắn lại rất phối hợp ngoan ngoãn, nhất thời khiến ông có chút hảo cảm.
Bề ngoài đội trưởng Đại vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, tiếp tục hỏi:"Địa chỉ thường trú, tạm trú, quê quán?"
"Hà Nội."
Một loạt câu hỏi thông tin cơ bản được đặt ra, Đức tự nhiên đáp lại từng cái một, người kia gật đầu xác minh thông tin, sau đó đội trưởng Đại mới bắt đầu hỏi về vấn đề chính:"Trần Đoàn Đức, hai mươi hai tuổi, không có quê gốc, trên giấy tờ nhận nuôi địa chỉ Hà Nội, cha nuôi là Trần Đoàn Điều đã mất năm hai ngàn mười lăm.
Đúng không?"
"Đúng."
"Ngày hôm nay, tức ngày mười hai tháng mười một, chúng tôi bắt giữ bốn đối tượng sử dụng và trao đổi ma túy trong quán bar của anh.
Xét nghiệm máu cho thấy bốn đối tượng dương tính với ma túy đá.
Anh có quen biết họ không?"
"Tôi không quen biết bốn người họ."
"Họ đến quán bar nhiều lần như thế trong một năm, anh không có giao tiếp gì với họ sao?"
"Không.
Khách đến quán tôi nhiều lần một năm không đếm xuể, bình thường tôi ở trên phòng quản lí tầng hai không giao tiếp nhiều với khách.
Hôm nay là vì đông quá nên phải xuống hỗ trợ ở quầy bar."
Đội trưởng Đại nhìn sắc mặt Đức không đổi, không có dấu hiệu gì là nói dối mới tiếp tục.
Cứ như vậy, hắn bị hỏi hàng trăm câu, cũng phải đưa ra hàng trăm bằng chứng lẫn camera và khẳng định nhiều lần quán cấm sử dụng chất cấm.
Thêm vài tiếng đồng hồ trôi qua, Đức dần thấy đau đầu vì các câu hỏi càng lúc càng dày đặc.
Đội trưởng Đại hỏi hắn có biết việc bốn người kia mang ma túy vào sử dụng hay không, hỏi hắn có liên quan gì, giấy phép, xét nghiệm, quản lý quán,...
Vì vụ án đã biến thành án hình sự, Đức và quán bar không tránh khỏi rắc rối, hắn cùng nhân viên bị tạm thời giữ lại để phục vụ công tác điều tra của cảnh sát.
Cả nhóm được đưa ra phòng nghỉ ngơi tạm.
Điện thoại không được cầm, Đức không tài nào biết hiện tại là mấy giờ, Minh có gọi điện liên lạc cho mình hay không.
Khách khứa hôm qua đã test hết một lượt, ngoài bốn người kia không ai dính nên được thả đi hết, chỉ còn nhân viên nội bộ của quán dù không dương tính vẫn phải ở lại lấy thêm lời khai.Nhân viên có người làm lâu năm dường như đã quen với việc làm việc với cơ quan chức năng nên rất bình thản nhắm mắt đi ngủ, còn mấy đứa thực tập mới mười tám mười chín thì sợ đến tái xanh cả mặt.
Đức chỉ có thể tạm thời trấn an vài câu:"Mày có im ngay cái mồm lại không, khóc lóc cái gì.
Mày dùng hay nó dùng mà mày sợ?
Một lát nữa rõ ràng người ta khắc thả mày ra, còn khóc tao đánh cho bỏ mẹ mày đấy."
"Nhưng mà... nhưng mà lỡ bố mẹ em biết em phải vào đồn."
"Lúc đấy bảo là hợp tác giúp cảnh sát bắt tội phạm.
Thế cho oai, sợ cái chó gì, người ta lấy lời khai của mày cũng là cách để cho bọn mất dạy kia mọt gông rồi."
"Em..."
"Câm mồm."
Cậu nhân viên mới lập tức bị dọa cho nín dứt, chỉ có thể chùi nước mắt rồi nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt dữ như hổ của hắn.
Hắn dứt khoát nằm xuống chiếc ghế dài trong phòng, nhắm mắt đi ngủ.
Mệt lắm rồi, áo gi-lê hắn cũng cởi ra làm thành cái gối, chưa đến mấy giây đã ngủ thiếp đi.Lúc Đức tỉnh dậy vừa đúng lúc đội trưởng Đại bước vào.
Mặt mày đối với nhân viên nội bộ của quán và hắn có vẻ hòa nhã hơn trước rất nhiều, ắt hẳn đã giải quyết nhanh gọn lẹ vụ án nhờ những chứng cứ hắn dễ dàng đưa ra:"Như thế nào rồi?
Chúng tôi còn phải ở đây bao lâu nữa?"
"Điều tra xong rồi, camera ở quán anh đã giúp chúng tôi rất nhiều.
Bốn đối tượng đã tỉnh và thừa nhận hành vi sử dụng ma túy.
Mọi người không có gì liên quan đến bốn người kia, có thể về rồi.
Cảm ơn mọi người đã hợp tác."
Nhân viên quán nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lần lượt đứng dậy vội vàng chào đội trưởng Đại và Đức rồi rời đi, một ngày ở trong đây họ bỏ lỡ bao nhiêu công việc lẫn tiết học trên trường.
Hắn thì chưa đi ngay, tiện thể còn phải ở lại để chờ người đến đón, dù sao lúc rời đi cũng là rời đi bằng xe cảnh sát, hiện tại không thể tự đi về được:"Cả cháu lẫn nhân viên quán đều còn trẻ nhỉ?"
Đội trưởng Đại ngồi xuống ghế, xưng hô sau khi kết thúc điều tra đã chuyển từ tôi - anh sang đúng với tuổi tác, ông rót cho hắn và mình hai cốc chè nóng rồi vu vơ nói.
Ông nhìn trên giấy tờ hầu như ai cũng dưới hai ba hai tư tuổi, đáng tuổi con cái ông, vậy mà đã thuần thục điều hành một quán xá, thậm chí khi được yêu cầu phối hợp điều tra cũng rất trưởng thành và chuyên nghiệp, không hề gây khó dễ hay cản trở công tác.
Có lẽ vì thế thái độ của đội trưởng Đại sau khi làm rõ sự việc cũng nhẹ nhàng hơn:"Đều là sinh viên đại học cả.
Bọn họ không có nhiều tiền nên mới phải đi làm ở cái quán này."
"Tầng hai là nơi ở của cháu luôn à?"
"Đúng vậy.
Có mấy phòng lận, phòng to cho tụi nhân viên ở, dù sao ban ngày đi học ban đêm đi làm mà còn phải tốn công về trọ nữa thì mệt lắm nên quán bao ăn ở luôn."
Đức đáp lại, không giấu diếm điều gì, đôi mắt vốn cau có thoáng qua chút hài lòng nhỏ bé.
Ngày trước tầng hai đó là nơi ở của bố nuôi với Đức, sau này bố nuôi chết rồi Đức theo nguyện vọng của lão biến mấy căn phòng lớn ở đó thành phòng ở cho nhân viên.
Phòng rộng rãi, có ban công, cửa sổ thoáng mát, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, đồ đạc đầy đủ, năm sáu người sống chung với nhau hòa thuận vui vẻ.
Ai cũng là sinh viên mới lên Hà Nội, được cho ở một nơi tốt như vậy mà không mất đồng nào nên đâm ra rất cảm kích hắn.
Đức mồm thì chê bọn họ ngày nào cũng ồn ào phiền phức học hành sớm hôm, nhưng chính hắn lại âm thầm giúp người ta sắm nội thất, dọn dẹp phòng ốc rồi mua đồ ăn vặt để ở trong phòng lúc họ không có ở quán.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đám lắm chuyện ấy khi chân ướt chân ráo lên chốn phồn hoa, cũng như thể đang cố bù đắp lại cho mình của quá khứ, xem như đám nhân viên lít nhít mười tám mười chín đang thay hắn đi học đại học tử tế.Đội trưởng Đại cười khà khà, vỗ vai hắn, thật ra thấy sắc mặt ai nấy đều hồng hào khỏe mạnh, lại không dính tệ nạn xã hội mặc dù ở môi trường phức tạp ông cũng đã tạm chấp nhận được.
Nói thêm vài câu chuyện phiếm rồi uống một ngụm nước chè:"Sao cháu nói mọi khi không bao giờ xuất hiện chất cấm trong quán mà hôm nay lại có?"
"Trước khi vào quán ai cũng phải soát người hết, nhưng hôm nay đông quá... với cả tôi chủ quan khách quen nên không kiểm tra."
Thật ra hắn nhận thấy trong chuyện này một nửa lỗi là thuộc về mình.
Chuyện phi pháp xảy ra ngay trên địa bàn của hắn thì lỗi là do hắn không quản lí tốt, dẫn đến ảnh hưởng khách hàng, ảnh hưởng nhân viên, ảnh hưởng cư dân xung quanh và ảnh hưởng cả công việc điều tra của cảnh sát.
Một lần dừng hoạt động đột ngột như vậy để lại rất nhiều những hậu quả kéo theo, không chỉ từ việc phản hồi tiêu cực của khách, giảm doanh thu mà còn là uy tín của quán cũng không được đảm bảo.Đức sau khi suy nghĩ mấy tiếng liền ở phòng thẩm vấn thì ngoài tức giận lẫn hơi lo lắng ra cũng rất tự trách bản thân.
Đôi khi hắn cảm thấy mình vướng phải những việc như này hoàn toàn là do mình chưa đủ khả năng quản lí quán bar giống ông già ngày trước.
Đức vò đầu, mái tóc ngắn cũn hơi rối bời, tự mình khó chịu không thôi:"Xin lỗi.
Lần sau sẽ kiểm soát kỹ."
Lời xin lỗi ngượng ngùng nói ra khiến đội trưởng Đại có chút bất ngờ.
Như thể một hậu bối làm sai rồi gãi đầu gãi tai xin lỗi vì đã gây rắc rối cho trưởng bối trong nhà.
Chứ đời làm gì có ai xin lỗi cảnh sát rồi nói lần sau sẽ không như vậy nữa đâu cơ chứ.Đội trưởng Đại nhìn thanh niên trẻ măng trước mặt, khẽ mỉm cười.
Ấn tượng đầu tiên về hắn là một người có vẻ ngoài rất nổi loạn và xã hội, hắn xỏ nhiều khuyên, xăm mình, nhuộm tóc trắng, còn là ông chủ của một điểm giải trí nhạy cảm, ăn nói thì có phần vô lễ, lại bỗ bã khó ở.
Vậy mà qua lần điều tra kia ông lại cảm thấy hắn rất chững chạc trưởng thành, cách hắn an ủi nhân viên cũng thể hiện con người hơi khác biệt, song, với người khác hắn lại có vẻ rất đáng tin cậy.
Chỉ cần nói chuyện phiếm đôi ba câu, đội trưởng Đại liền có thể nhận ra cậu trai trẻ trước mắt này thoạt trông hổ báo nhưng bản chất lại tử tế... thậm chí còn hơi giống trẻ con tập lớn.
Mấy điều này nghe qua thì mâu thuẫn với nhau nhưng lại vô tình xuất hiện ở trong cùng một con người.
Đội trưởng Đại gật đầu đứng dậy, công việc vẫn còn đó, ông chỉ có thể dành chút thời gian nghỉ ngơi để nói chuyện với hắn, trước khi đi ông còn nói thêm một câu:"Nói chuyện với người lớn phải có chủ ngữ vị ngữ, xưng hô phải đúng mực mới là người tốt chứ.
Không làm gương cho nhân viên noi theo à."
Đức nhận ra nãy giờ đội trưởng Đại vẫn luôn để ý cách nói chuyện quen mồm không đầu không đuôi không chủ ngữ vị ngữ của mình, hắn xấu hổ, nhất thời lúng túng.
Đến khi đội trưởng Đại rời đi hắn mới tặc lưỡi một cái, đưa tay xoa xoa miệng mình:"Tôi không phải người tốt, nói gì vậy chứ lão già thối phiền phức.
Mất cả một ngày làm việc rồi..."
Thông tin xin lỗi và đính chính sự việc của quán vừa được đăng lên cũng là lúc chiếc SUV đen quen thuộc đã đỗ lại trước cổng đồn cảnh sát.
Minh hớt hải bước xuống xe, ánh mắt hoang mang lo lắng viết hết lên trên mặt, anh quên cả việc đóng cửa xe lại, vội vàng chạy vào trong sảnh nơi Đức đang ngồi:"Đức ơi, em có sao không?!"
Thấy Minh đến dường như mọi trạng thái căng cứng từ đêm qua đến giờ của Đức được rũ bỏ.
Sự an tâm như dòng nước ấm len lỏi vào giữa đôi lông mày cau có, làm mi tâm hắn phải giãn ra đôi phần.
Nhìn anh còn đang mặc độc một chiếc áo len mùa thu mỏng với quần dài, mũi đỏ ửng lên vì chạy vội, hắn gằn giọng:"Anh bị điên à?
Trời lạnh như này mà ăn mặc kiểu đéo gì đấy, muốn chết thì nói."
Giọng hắn vừa vang lên đã thu hút vài ánh nhìn tò mò của người khác, Minh hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của mình, khi nhận được tin nhắn hắn đang ở đồn điều đầu tiên anh nghĩ đến là hắn lại xảy ra chuyện rồi.
Cả ngày không một tin nhắn tăm hơi, gọi điện thì không bắt máy, lại nghe phong phanh người ta nói chuyện quán bar bị cảnh sát đưa đi điều tra vì có người sử dụng ma túy, huyết áp anh như được chơi tàu lượn siêu tốc, Minh suýt thở không ra hơi, phải dựa vào tường mới bình tĩnh được.
Đến lúc nhận được cuộc gọi của hắn, anh đã bỏ cả đối tác ở quán tức tốc chạy đến đón.Minh vội sờ khắp người người trước mặt, nhìn muốn mòn cả da, xác nhận hắn thật sự không xảy ra chuyện gì trái tim đang treo lơ lửng kia mới được hạ xuống:"Em dọa anh sợ chết khiếp, có chuyện gì xảy ra thế em?"
Đức đánh mạnh lên cánh tay Minh, lườm nguýt:"Thần kinh à.
Tôi hợp tác điều tra với cảnh sát thôi, tôi có làm sao đâu.
Mau đưa tôi về nhà."
Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn quét qua mấy lần trên người hắn.
Vừa bước ra khỏi đồn Đức đã rùng mình vì cái lạnh ập đến, kiện áo sơ mi mỏng với gi-lê trên người chỉ ấm khi ở trong nhà hoặc quán xá, chứ nếu mặc như vậy đi lại trên đường Hà Nội đầu đông thì có thể là sun vòi.
Minh nhanh chóng mở cửa ghế phụ đẩy hắn vào trong, vừa lên xe anh đã bật máy sưởi, quay người ra đằng sau lấy áo phao dày khoác lên người cho hắn.
Đức cảm nhận được hơi ấm bao trùm mới thả lỏng ra đôi chút, nhìn sang Minh vẫn còn đang xé miếng dán giữ nhiệt mà lòng không khỏi trùng xuống:"Anh bị ngu à?
Hôm nay có mười mấy độ anh ăn mặc như này có phải muốn chết rét không?"
Lúc này Minh mới chậm rãi nhận ra bản thân chỉ mặc độc một chiếc áo len mùa thu ngắn cổ rất mỏng, quần âu cũng không chống nổi cái lạnh của gió mùa.
Sống mũi lẫn dái tai anh đỏ lên vì lạnh, từng cụm hơi thở bốc lên qua khuôn miệng đang hé.
Khi nãy chạy quá vội vàng anh thậm chí còn không nhận ra mình đã đi ra ngoài trời trong bộ quần áo mỏng tang như vậy:"Đức hôm nay biết lo cho anh hả?
Giỏi ghê ta."
Môi anh cong thành một đường cong nhè nhẹ, dường như sự quan tâm đột ngột của người nhỏ còn khiến anh để tâm hơn cả chút giá rét đang luồn lách trên từng tấc da gà của mình.
Đức nhăn mặt, giật lấy miếng dán từ tay Minh, dán thẳng lên lưng áo anh, cơn ấm nóng lan đến làm anh giật mình:"Lo cái thằng bố nhà anh, tôi đủ mệt rồi anh đừng có bệnh chết ra đấy không ai hầu tôi."
Minh cười hiền, trước thái độ của hắn càng như bỏ được gánh nặng, quên béng đi mất chuyện mình đã bồn chồn cả một ngày vì ai.
Anh kéo khóa áo cho Đức, chỉnh nhiệt độ xe lên mức ấm rồi mới lái xe trở về nhà:"Thế có chuyện gì vậy em?"
"Quán tôi hôm qua bị dừng hoạt động, có người sử dụng ma túy."
Minh hơi khựng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:"Sao quán em lại có người dùng ma túy?
Em có liên quan gì không đấy Đức?"
"Điên à!
Hỏi ngu như chó, tôi làm sao liên quan được.
Bọn đầu khấc đấy tự mang thuốc vào quán chơi, sốc giật hết cả người lên trong đấy nên cả quán mới bị tóm đi điều tra."
"Tôi không biết gì hết!
Thật đấy."
Đức giãy nảy lên, gì chứ riêng việc đồn hắn có liên quan đến ma túy hay mại dâm là không được.
Phần vì hắn cũng có quy tắc riêng của mình, phần vì cứ dính dáng đến mấy chữ chất cấm hay mại dâm là Minh cứ dựng ngược lên như chó nuốt phải bả, căng thẳng gay gắt vô cùng khiến hắn cũng phải dè chừng.
Như thể chạm phải dây thần kinh nào đó của anh, Minh vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói lẫn biểu cảm đều trở nên trầm hơn, hiếm hoi nghiêm túc dặn dò:"Anh nói này Đức.
Em tuyệt đối không được phép liên quan hay dính dáng gì đến ma túy ma tiếc hay gái gú mại dâm gì đâu nghe chưa em?
Tránh xa mấy cái thứ đấy ra."
Đức bĩu môi, chơi ma túy thì dặn dò còn nghe được chứ chơi gái được thì đến lúc đấy Minh hẵng hay, cứ lo bò trắng răng là giỏi:"Tôi biết rồi, không phải cần anh dạy tôi."
"Anh không đùa đâu.
Để anh phát hiện ra em mà có nhúng chàm là anh đánh đòn em đấy."
Nói đến ma túy, thuốc lắc hay cỏ mĩ anh đều như nhắc đến kẻ thù không đội trời chung, có lẽ vì gia đình anh chơi với gia đình Dương bao năm nên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ quyết liệt khi đối mặt với thứ tệ nạn này.
Anh từng chứng kiến một người bạn thời học sinh nhảy từ lầu cao ngã chết vì ảo đá trong lúc tụ tập cùng đám lông bông, cũng từng tận tay bế một đồng môn ở võ đường đi bệnh viện vì sốc thuốc phiện.
Anh không có thiện cảm với thứ tệ nạn xã hội ấy, nên khi nghe Đức dính dáng đến hai chữ ma túy, không cần nghe trường hợp Minh đã vội nóng ruột phản ứng.
Anh thương người nhỏ xé ruột gan, không tưởng tượng nổi cảnh hắn sẽ vì vài ba cơn hứng thú mà trở nên thảm hại kiệt quệ:"Tôi-""Em ngoan một chút thì em dạ em vâng, riêng chuyện này em đừng cãi anh.
Anh dặn không thừa đâu bé."
Đức nhận ra sự nghiêm túc của Minh, mấy câu gàn dở đang định cãi lại bị chặn ngay cổ họng.
Uống rượu một lần ăn vài roi, hút thuốc một điếu ăn vài chục roi, nếu lỡ chơi thuốc... thái độ ương bướng như cứ như vậy nghèn nghẹn đi trước ký ức cơ thể.
Thật ra hắn không sợ đòn lắm, đàn ông chút đau kia ai chẳng chịu được, cái hắn hơi sợ sợ là dáng vẻ áp chế mà anh phát ra khiến hắn mãi chẳng thể nào chống cự.
Đức đành chỉ có thể thở dài một tiếng mà gật đầu coi như chấp thuận.
Anh lo cho an nguy của hắn nên mới như vậy:"Biết rồi.
Tôi không bao giờ liên quan đến cái thứ đó."
"..."
Minh yên lặng, cả hai ngồi trên xe yên ắng lúc lâu cho đến khi đèn xanh chuyển qua mấy giây anh mới đạp chân ga di chuyển.
Về đến trên nhà Đức mới thật sự thả lỏng cơ thể, Minh không nói gì, vào bếp chuẩn bị cơm cho hắn ăn, nước nóng quần áo đã có sẵn để tắm rửa.
Ấy vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì, từ lúc về nhà đến tận tối ngồi trong phòng ngủ, thái độ Minh đặc biệt trầm ngâm, hắn có hỏi hay nói gì anh cũng chỉ ậm ừ đáp cho qua.Đức nằm trên giường chơi điện thoại, Minh ngồi bên cạnh, dường như suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:"Em tạm thời ngừng kinh doanh sàn nhảy quán bar đi."
Câu nói vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng tĩnh lặng lạ thường, đến mức tiếng bắn nhau từ điện thoại phát ra nghe đặc biệt kỳ quặc.
Đức nhíu mày, giọng nói trở nên có phần ngờ vực trước yêu cầu của Minh:"Vì sao?"
"Nơi đấy không còn an toàn nữa.
Không an toàn với khách, với nhân viên, với em.
Em đừng kinh doanh quán bar theo dạng như thế nữa, anh có thể đề xuất cho em cái mới."
"Anh có biết anh đang nói gì không Minh?"
Hắn bỏ điện thoại xuống, ngồi lên nhìn anh như thể đang tìm ra chút đùa cợt trong lời nói.
Nhưng Minh đâu phải là người hay đùa mấy trò như vậy, anh hít sâu một hơi, giọng điệu kiên quyết:"Em tạm dừng việc kinh doanh quán bar đi."
"Bị điên thì đi viện khám, đừng có xàm ngôn với tôi."
Đức không muốn nghe Minh nói, tay cầm điện thoại lên thì lời anh lại cắt ngang:"Anh biết là đó là công việc của em.
Từ trước đến nay anh vẫn có thể yên tâm để em làm là vì quán em ngoài rượu, thuốc lá với nhạc sàn thì chưa bao giờ vướng phải vi phạm gì."
"Nhưng hôm qua chuyện như vậy xảy ra đã lôi cả cảnh sát vào cuộc, ma túy nó không đơn giản, chỉ cần có người sử dụng lần một lần hai ở một tụ điểm thì nhất định sẽ có lần ba lần bốn và nhiều lần khác nữa.
Môi trường phức tạp như thế, em không quản lí hết được."
"Nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn, anh sợ em bị liên đới."
Đến lúc xảy ra rồi cả hắn và quán đều liên đới thì không đơn giản chỉ là hợp tác điều tra như hôm qua, hắn có thể ngồi tù, có thể vướng vào án hình sự, cũng có thể trở thành mục tiêu của nhiều các bên liên quan.
Minh không muốn điều đó xảy ra.
Việc Đức kinh doanh quán bar cũng là do đây là tâm huyết của lão già kia để lại cho hắn, nhưng bước đến bước vi phạm pháp luật trong địa bàn ấy cũng là vượt qua ranh giới quy tắc mà không ai cho phép.
Bố nuôi Đức khi còn sống tính cách cổ quái y hệt hắn, chỉ có điều nghĩa hiệp quân tử hơn rất nhiều, phàm là chuyện gì vi phạm pháp luật có nhét tiền tấn tiền tỉ ông già cũng nhổ bãi nước bọt khinh bỉ.
Thời điểm ông già còn sống, quán bar đã từng phải ngưng hoạt động một lần do có người chơi gái rồi bị cảnh sát bắt đi.
Sau đấy gần ba tháng, Đức gào thét làm loạn mãi ông già mới miễn cưỡng mở lại, nhưng lượng khách không còn đông như trước kia.
Sau khi ông già qua đời, hắn mất mấy năm, nhờ cả vào sự giúp đỡ của Minh mới khó khăn đưa được quán đến lúc khởi sắc, cứ tưởng có thể như vậy mãi, không ngờ vẫn đi vào vết xe đổ của ông già hắn.
Ngày xưa thì chê ông già vô năng, có mấy chục người cũng quản không nổi, giờ cái boomerang ném ra năm ấy quay ngược lại vập vào mồm chính mình.
Quán bar đã không còn đủ uy tín lẫn an toàn, kể cả khi hắn từng là một tên xã hội hay là người đã bôn ba trong cái chốn loạn lạc ấy nhiều năm trời cũng không có nghĩa hắn có thể đủ năng lực để kiểm soát tất cả.
Suốt cả đêm ngồi ở phòng thẩm vấn, Đức không ngừng đau đầu về cái quán điên khùng của mình.Chính bản thân Đức hơn ai hết cũng hiểu rõ điều ấy.
Tuy miệng thì nói là quán trong sạch, nhưng trong sạch hay không hắn không thể biết, có khi chỉ có mỗi bản thân hắn thật sự trong sạch theo cái cách hắn tự suy nghĩ.
Đứng dưới ánh đèn xanh đỏ nhập nhòe với không khí hỗn loạn, chẳng ai quản nổi có những gì đang âm thầm diễn ra.
Sự việc hôm qua có lẽ chỉ là may mắn có người phát hiện kịp thời, là phát súng đầu tiên bắn chết con chim bay trên trời, trước đó hắn thậm chí còn chẳng biết đã có bao nhiêu con chim từng bay qua chốn này.Nhưng đây từng là tâm huyết của lão già kia, là kế sinh nhai của hắn.
Mất nó rồi Đức còn biết dựa vào đâu mà sống tiếp, hơn nữa đây là việc không ai mong muốn, hắn vốn không làm sai, sao phải vì một chuyện như vậy xảy ra mà ảnh hưởng đến bản thân.
Đối diện ánh mắt kiên quyết của Minh khi nói ra những lời kia, Đức trong lòng vốn đã tồn tại sẵn sự tự trách nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể chuyển chủ đề:"Là do hôm qua tôi chủ quan không soát kỹ thôi.
Không phải như anh nghĩ đâu, bình thường vẫn tốt."
"Em làm chủ một quán bar mà sao em dám chủ quan hả Đức?
Ở đấy có bao nhiêu loại người em biết rõ nhất mà?"
Minh ngạc nhiên thốt lên.
Trước đến nay quán hắn luôn chặt chẽ trong việc kiểm tra khách hàng trước khi cho phép vào bên trong, kể cả lúc Minh đến trong khi mở cửa cũng phải giao nộp điện thoại lẫn để bảo an soát người.
Vốn là tụ điểm ăn chơi nhạy cảm hay nằm vào tầm ngắm của cảnh sát, muốn hoạt động tử tế thì không thể nào qua loa.
Đức chột dạ quay mặt ra ngoài cửa sổ, đuối lý, hắn đáp:"Dạo này hơi bận, quên mất."
"Với cả hôm qua đông khách quá sao tôi quản hết được?
Tôi còn bận tối mắt tối mũi ra không uống nổi ngụm nước sao mà biết bọn họ làm gì mang gì vào hại tôi."
Minh lấy điện thoại ra khỏi tay Đức, ép hắn phải nói chuyện với mình:"Em có bận bao nhiêu em vẫn phải làm tốt trách nhiệm của mình, chuyện này xảy ra em lại nói không có phần tắc trách của em đi?"
"Tôi có chơi đâu, đâu phải lỗi của tôi sao anh cứ trách tôi thế."
"Em đừng có gàn với anh, nói chuyện đàng hoàng."
Minh biết Đức đã vô tình vi phạm nguyên tắc làm việc.
Quán bar vốn là quán giới hạn lượng khách ở mức cho phép, lại nghiêm ngặt trong khâu quản lý.
Ngày trước quán chưa nổi tiếng, chỉ là một quán nhỏ loanh quanh vài chục khách quen, khi quán bắt đầu mở rộng hơn, chính Minh là người đã thiết kế và đề xuất phương án quản lý lẫn nội quy của quán.
Nhưng dạo gần đây vì quán đang nổi tiếng trên mạng, Đức có vẻ cũng hơi tham chút lợi nhuận nên mới mắt nhắm mắt mở để người ta vào tràn lan.
Chỉ có như vậy mới xảy ra chuyện khách dùng thuốc đến sảng cả người mà chủ quán vẫn không hay biết gì như hắn."
Đêm qua quán đón bao nhiêu khách?"
"Không nhớ."
"Em không nhớ anh gọi cho cái Ngọc hỏi nhé?"
"Nửa đêm rồi gọi cho nó làm gì, anh không thấy phiền à.
Chuyện này là chuyện của tôi, anh lôi nhỏ vào nhỏ lại nói cho."
"Chuyện nào là chuyện của em?
Quán không phải của một mình em, chuyện lớn như thế cái Ngọc nó là quản lý sao không liên quan được."
Đức giật lại điện thoại từ tay Minh mà quát lên:"Tôi nói là được chứ gì!
Anh cứ nhất định phải làm khó tôi à?"
"Anh không làm khó em.
Anh đang hỏi em đêm qua quán đón bao nhiêu khách."
Minh ôn tồn nói, ánh mắt đặt trên mặt hắn khiến hắn nhất thời bị khống chế, chỉ đành lảng tránh đi, đáp lại:"Ba trăm."
"Em có chắc không?"
"Sáu trăm."
"Đức, anh không đùa với em.
Em còn không nghiêm túc nói chuyện anh đánh đòn em đấy nhé."
Nói rồi Minh đứng dậy, dáng người cao lớn che khuất hoàn toàn hắn.
Đức nghiến răng ken két, từ lần cãi nhau chia tay một tháng rồi quay lại kia hắn thật sự không còn dám nhảy disco trên giới hạn của Minh hay ngang ngược mà cãi cùn, chửi thề với Minh những lúc anh như vậy được nữa.
Minh cũng dần dần trở nên nghiêm túc hơn khi nói những chuyện cần sự nghiêm túc, hắn vô thức bị quấn theo thái độ ấy, không tài nào Chí Phèo được.
Đức bị hỏi dồn ép, bực dọc cũng không thể bực dọc, sợ Minh thật sự đi lấy roi, chỉ có thể phun ra mấy chữ:"Bảy trăm..."
"Thật không?"
"Rưỡi."
Minh day day thái dương, gần như càng chắc nịch thêm quyết định kia của mình.
Thảo nào hôm nay anh đến Đức lại đang mặc bộ đồ của pha chế, bình thường hắn chỉ quần đùi áo phông vắt vẻo trên phòng quản lí, cùng lắm sơ mi đen đứng tiếp khách ở quầy ra vào chứ gần đây hắn chẳng bao giờ tự mình đứng quầy pha chế.
Nếu đêm qua lượng khách thật sự vượt bảy trăm người thì chuyện hắn bắt buộc phải rời vị trí mà đích thân xuống quầy pha chế không có gì là ngạc nhiên, chỉ là..."
Số vé giới hạn một ngày là bao nhiêu hả em?"
"...
Ba trăm."
Hắn miễn cưỡng nói ra con số quy định của quán, nói xong rồi tự mình lại thấy thêm mấy phần chột dạ.
Minh đứng im nhìn Đức, không nói lên lời.
Hắn bị anh nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt hết đánh sang phải rồi đánh sang trái, sau đó dừng ở đầu ngón tay còn hơi đỏ do chơi điện tử:"Gần đây quán nổi..."
"Nên em nghĩ có thể lấy đó làm thời cơ kiếm thêm rồi mặc kệ nguyên tắc đúng không Đức?"
"Chỉ nhiều hơn một tý thôi mà."
"Thế nên mới có người dùng ma túy trong quán em mà em không biết đấy?"
Câu nói một nửa bị Minh chặn họng ngang khiến Đức cứng người, không biết đối đáp gì thêm.
Nguyên tắc của quán là an toàn, hợp pháp, chất lượng.
Số vé giới hạn cũng là để giúp cho hắn quản lý được quán, nhân viên làm việc không bị quá cật lực và chất lượng phục vụ khách hàng đảm bảo.
Nhưng thật sự dạo này nổi lên nhanh quá, hắn có chút không khống chế được cám dỗ của đồng tiền, chút quân tử mà ông già dạy một nửa kia cũng bị hắn nhắm mắt phủi phủi đi cho nhạt bớt.
Tiền mà, ai chẳng muốn, hơn nữa hắn còn có ý định cần dùng tiền, đâu thể bỏ lỡ thời cơ từ trên trời rơi xuống kia.Minh không nói thêm lời nào, rời ra khỏi phòng.
Lúc quay lại trên tay cầm cái roi mây sẫm màu trước kia Dương mua hộ cùng một chai cồn bảy mươi độ, vẻ mặt bình tĩnh giờ u ám phảng phất cơn bão ngầm không tên.
Đức giật mình, sống lưng lành lạnh, linh cảm không lành khiến hắn biến sắc:"Nửa đêm rồi, anh muốn làm gì, có gì nói chuyện bình thường không được à anh cứ muốn động tay động chân với tôi đúng không."
Hôm nay Minh lạ lắm, từ lúc nghe hắn nhắc đến ma túy, dù hắn cũng là nạn nhân bị động nhưng anh cứ lãnh đạm như một con người hoàn toàn khác.
Hắn nói năng gì cũng ậm ờ qua loa, hắn có cãi bướng lại thì lập tức phản bác.
Không dỗ dành không ôn nhu càng không nhẹ nhàng chiều theo ý hắn như mọi khi.
Hình như... không dễ thương lượng.Cây roi mây gõ lên nệm giường tạo ra tiếng bộp bộp nhè nhẹ, Đức vô thức kéo chăn lên che người, mặt hằm hằm như muốn đấm nhau với Minh nhưng tuyệt nhiên không dám động thủ.Minh điềm đạm lên tiếng, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc rất quyết đoán:"Em nằm sấp xuống đây.
Thời gian qua anh nhận thấy cách "nói chuyện" này giúp em trưởng thành hơn, nên hôm nay cây roi này sẽ dạy em như thế nào là nguyên tắc."
"Anh đừng có dở chứng!
Mẹ kiếp tôi là trò đùa của anh đấy à thằng chó này."
"Nói chuyện đàng hoàng cho anh."
"Anh lớn hơn em chứ không phải bằng tuổi em mà em cứ hễ giận lẫy là chửi thề văng tục với anh, anh nhắc em không phải lần đầu đâu.
Còn để anh nghe thấy một từ văng tục hay thiếu lễ độ nào nữa anh đánh vào miệng em đấy Đức."
Minh kéo chiếc chăn trên giường đặt xuống sàn gỗ, đầu roi mây chỉ ngay chỗ gần mép giường, Đức tiến thoái lưỡng nan, mặt như thể nuốt phải ruồi:"Đêm rồi đánh đập cái gì, tôi mệt chết cả ngày hôm nay anh không hỏi han một câu giờ còn muốn dùng roi đánh tôi.
Anh chỉ muốn dùng cách này để ép tôi dừng kinh doanh thôi đúng không đồ khốn?
Tôi nói cho anh biết anh đừng mơ!"
"Em có chắc chắn là cả ngày nay anh không hỏi han em câu nào không Đức?"
Anh nhướn mày hỏi ngược lại.
Chuyện gì chứ chuyện về quan tâm Đức thì tìm tám tỷ người trên thế giới đâu có ai được như Minh đâu, hắn gàn dở hắn nói ra cho chuyển chủ đề chứ hắn nào dám chắc chắn:"Em đừng có cuống quá hóa liều mà nói năng vớ vẩn chuyển chủ đề.
Còn việc dừng kinh doanh anh nói không phải là đóng cửa quán mà là thay đổi mô hình kinh doanh, em vẫn có thể mở quán cocktail nhưng không có bar sàn bay lắc gì nữa."
"Bây giờ xã hội phức tạp, những cái kích thích nhất thời không còn đủ thỏa mãn con người thì em nghĩ quán bar mà em bán mạng bám lấy sẽ tồn tại được bao lâu?
Em với mấy nhân viên kia có được yên ổn hay không?
Anh muốn tốt cho em thì anh nói chuyện tử tế, nhưng nếu em đã không có ý muốn nói chuyện tử tế với anh thì hôm nay mình giải quyết bằng cách khác."
"Tôi nói chuyện tử tế được mà!"
"Nãy giờ em có nói đâu?"
"Bay giờ tôi nói là được chứ gì."
"Bây giờ hết cơ hội rồi."
Một chuyện như vậy đủ dọa anh sợ mất mật rồi, anh tin hắn là con người ngay thẳng, nhưng nếu có người muốn hại hắn thì môi trường nơi hắn làm việc ấy lại là địa điểm lý tưởng.
Tâm hắn sạch, liệu tâm của người ta cũng sạch như hắn?
Minh sợ một ngày Đức sẽ là cái người bị còng tay bắt đi nên càng không cho phép hắn tiếp tục mạo hiểm.
Bây giờ anh mang cái mác độc đoán xấu xa trong mắt hắn cũng được, chỉ cần hắn an toàn, Minh đóng vai ác thế nào anh cũng không bận tâm.Minh trầm giọng, roi mây gõ mạnh xuống ga trải giường làm nó bộp một tiếng rõ to.
"Nằm sấp xuống đây."
"Anh dám đánh tôi thử xem."
"Em thách anh đúng không?
Chuyện nào ra chuyện đấy, bình thường anh chiều theo ý em như thế nào cũng được nhưng việc cần nghiêm túc thì anh không có cợt nhả với em đâu Đức ạ."
"Cúi người xuống.
Mình nói từng chuyện một, đêm nay không xong em đừng hòng đi ngủ, dù sao em cũng quen sống về đêm rồi."
Minh lúc này hệt như một pho tượng, lay thế nào cũng không chuyển, nhìn cây roi mây mới cứng đang chỉ điểm trên ga giường, Đức nghiến răng nghiến lợi, hậm hực miễn cưỡng nằm sấp xuống giường cách chỗ Minh chỉ một khoảng lớn.
Hắn không quen việc bị phạt đòn như trẻ con nhưng hắn đâu thể làm gì, lần nào Minh đòi đánh mông hắn hắn cũng chưa bao giờ chống chế nổi, anh có lý, anh có quyền.
Tên người yêu chó chết, chắc chắn bộ mặt hiền lành ôn nhu bình thường bày ra chỉ là diễn kịch.Cây roi gõ nhịp trên bờ mông cong sau lớp vải thun, Đức thoáng run nhẹ, mặt vùi vào cánh tay khoanh trên đầu.
Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối bị vỗ mông như vậy:"Đức, anh hỏi lại em.
Đêm qua quán em nhận bao nhiêu khách?"
"Bảy trăm rưỡi."
Chát!!"
Á!"
Một roi mây quất thẳng xuống đỉnh mông cong, lớp vải quần bật lên kèm theo âm thanh da thịt chát chúa.
Đức giật mình kêu lên, không ngờ Minh sẽ đánh ngay mà còn đánh đau như vậy, cơn đau bất ngờ khiến hắn nhổm người dậy theo phản xạ, đưa hai tay ra đằng sau xoa mạnh:"Ai cho em ngồi dậy, nằm về vị trí nhanh lên."
Đức hít mạnh một hơi, nghiến chặt quai hàm như chịu đựng mấy câu chửi thề, lồm cồm nằm sấp lại vị trí cũ.
Roi vừa nãy Minh quất xuống mang theo sức nặng của năm phần lực tay, nói không đau chút nào là sĩ diện thôi, lớp quần mỏng tang chẳng che chắn được gì, ngược lại vải cọ vào vết đánh còn khó chịu gấp bội:"Em Đức nhắc lại cho anh ba nguyên tắc hoạt động với nội quy quán."
"Ai mà nhớ hết được."
Chát!"
Em làm chủ em còn không nhớ thì em điều hành quán kiểu gì hả bé?
Anh hỏi thì trả lời cho nghiêm túc không có ngang ngược vậy được đâu em."
Thêm một roi mây nữa cắt ngang sự ương bướng của hắn, Đức nghẹn lại âm thanh ở cổ họng, rõ ràng cơn đau thấm từ từ đã khiến hắn chột dạ vô cùng.
Roi mây vừa thon vừa dẻo, quất xuống xé gió, chiếc quần còn phật lên một tiếng rõ êm tai:"Nguyên, nguyên tắc của quán, an toàn, hợp pháp, chất lượng."
"Đúng rồi, em giỏi lắm."
Chát!"
Ư!"
Đức giật mình thon thót, roi tiếp theo đã quất xuống dưới đỉnh mông, cơn rát truyền thẳng lên đại não.
Nội quy với nội bộ, đảm bảo sự an toàn của khách hàng, đảm bảo chất lượng đồ uống, đảm bảo tính hợp pháp khi hoạt động, soát người khách hàng trước khi vào bên trong và giới hạn số vé tham gia sàn nhảy.
Đêm qua, người làm chủ như Đức đã vi phạm ba trên năm điều được đặt ra:"Thế bây giờ giới hạn số vé là ba trăm, mà em nhận đến bảy trăm rưỡi lượt khách em có thấy hợp lí không?"
"Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút ai ngờ sự việc lại thành ra như vậy.
Tôi cũng đâu muốn khách bị thiệt."
"Anh hiểu em cũng bị động khi việc đấy xảy ra và em luôn đặt khách hàng lên hàng đầu.
Nhưng em thử nghĩ xem, chuyện hôm qua đấy em có thoát khỏi trách nhiệm không?
Em có dám chắc rằng mình không có liên quan gì không?"
Cây roi cứ nhịp nhịp gõ trên mông làm hắn không dám bừa lời nói, cắn răng thừa nhận sai sót của mình nhưng vẫn không quên thêm vào vài câu biện minh.
Minh thì không chấp nhận sự tắc trách ấy, nhất là khi hắn là chủ, là người chịu trách nhiệm cho mọi hoạt động của một điểm giải trí nhạy cảm như quán bar.
Đã đặt ra quy tắc thì phải tuân theo quy tắc, nếu không thì mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, đến lúc đó người đầu tiên gặp nguy không ai khác chính là Đức:"Em có thể nói em không cố ý, em không mong muốn, em cũng là người bị ảnh hưởng, anh hoàn toàn đồng ý bởi vì em thật sự đã không dùng, không liên quan, không cho phép.
Nhưng nếu như em tuân thủ nguyên tắc hoạt động an toàn thì đã không có cớ sự đấy, chứ không phải vì vài ba lời lỗ mà em bất chấp như thế được."
Lần này giọng điệu Minh đặc biệt nặng nề, thậm chí còn có vài lời trách móc người nhỏ.
Thường thường dẫu hắn có gây chuyện đến đâu anh cũng sẽ luôn ôn tồn giảng giải, điềm tĩnh mà xử lý vấn đề, tuy nhiên khi mọi thứ đi quá xa và anh sợ rằng đến một thời điểm nhất định, chính sự dung túng bao bọc trong dạy dỗ ấy của mình sẽ khiến hắn lầm đường lạc lối.
Dù vô tình hay cố ý, trong quán hắn mà xuất hiện ma túy cũng là chuyện đáng báo động, một khi liên quan đến hình sự thì sự việc không chỉ đơn giản là đóng tiền phạt hay đóng cửa quán:"Anh nói cái này em đừng tự ái hay giận, chính sự cẩu thả và vô trách nhiệm của em đã khiến cho kẻ xấu có cơ hội lộng hành.
Nếu như ngay từ đầu em coi trọng nguyên tắc hoạt động, tôn trọng bản thân và khách hàng thì em đã không làm ngơ trước quy định của quán."
Có một nhà văn đã từng nói, sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương.
Hắn được dạy làm người quân tử, biết phải trái đúng sai, biết chữ trọng chữ tín, người đặt ra quy tắc lại vi phạm quy tắc thì chẳng khác nào đang nhổ nước bọt lên chân mình.
Hôm nay là ma túy, mai là mại dâm, ngày kia là buôn người.
Tội ác chỉ có lớn lên thêm chứ chẳng bé đi chút nào nếu như Đức vẫn còn coi nhẹ tất cả như vậy."
Đừng vô tình tiếp tay cho cái ác."
"Em mất uy tín, quán cũng vậy.
Anh xin phép Đức anh nói thẳng, từ cái lúc em bắt đầu buông thả và coi nhẹ nguyên tắc thì quán em đã nằm trong tầm ngắm của cả cảnh sát lẫn bọn tội phạm rồi.
Việc như hôm qua còn tái phạm thêm một lần thì e là tâm huyết của bố nuôi phải chấm dứt đấy Đức ạ."
"...
Tôi không cố ý."
"Anh biết.
Nhưng nó vẫn xảy ra, và lỗi của em chiếm một nửa.
Em không thể phủ nhận chuyện đấy."
Bị nói trúng tim đen, hắn nóng bừng cả mặt, xấu hổ siết chặt lòng bàn tay.
Hôm qua khi trải qua cuộc bắt giữ kia hắn cảm thấy tự trách vô cùng với nhân viên và khách, hôm nay lại đột ngột bị vạch trần nói thẳng mặt như vậy ít nhiều vẫn có sự tự ái, dù sao trước nay hắn ngang ngược quen thói ít ai dám chỉ mặt điểm tên lỗi sai hắn như vậy.
Có hổ thẹn không?
Đương nhiên là có.
Hổ thẹn vì điều gì?
Vì đã đi ngược lại cái lẽ mà mình phải sống.
Vì đã bất tín, cẩu thả trong chính cái nghề của mình.Hắn mím môi không biết phản đối kiểu gì, bản thân căm ghét ma túy, cuối cùng lại vô tình nới rộng vòng cho ma túy ngang nhiên hoành hành.
Roi mây vẫn đặt trên mông, ba bốn con lươn dưới lớp quần ắt hẳn đã đỏ lên bỏng rát, tự dưng hắn nghe Minh nói xong cũng thấy...
đáng đánh.
Đức lẳng lặng thừa nhận sai lầm, thu liễm lại bộ dạng gàn dở của mình mà lí nhí nói:"Xin lỗi."
"Vì sao em xin lỗi?"
"Vì tôi làm sai."
Chứ không phải vì bị phát hiện.Minh đánh đòn người nhỏ lòng cũng đau không kém gì hắn.
Anh cứng rắn, muốn một lần triệt để mấy vấn đề nguy hiểm trong cách làm việc của Đức, anh không muốn lòng mình cứ canh cánh nỗi lo một ngày hắn sẽ vướng vào vòng lao lý vì ba cái điều dở hơi dở hồn như vậy:"Anh mong Đức sẽ suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh.
Anh có thể giúp đỡ em thay đổi mô hình quán, lợi nhuận có thể ít hơn một chút nhưng nó an toàn bền vững.
Em cứ như này, anh không yên tâm được."
Đức không đáp, chuyện đổi từ quán bar sang quán cocktail là chuyện cần thời gian bàn bạc và suy nghĩ.
Thật ra quán của hắn theo mô hình nửa bar nửa club nên có muốn đổi thì chỉ cần dẹp sàn nhảy đi và thay đổi không gian là xong.
Nhưng quan trọng hơn, đây là quán ông già để lại, là tâm huyết mấy năm trời của hắn, nói bỏ đâu phải bỏ được ngay.
Đức qua khe tay len lén nhìn sắc mặt Minh, nét mặt cương nghị với ánh nhìn đầy nghiêm khắc khiến hắn phần nào nhũn lòng, nếu hắn cứ như vậy, anh thật sự sẽ chẳng bao giờ an tâm nổi hay sao?
Đức hít sâu một hơi, lí nhí nói:"Anh cho tôi một tuần suy nghĩ."
"Được, nhưng em phải đảm bảo với anh một tuần sau em phải có cho anh câu trả lời thuyết phục."
"Biết rồi."
Minh gật đầu coi như chấp nhận sự ngoan ngoãn của người nhỏ.
Anh vươn tay xoa nhẹ đầu hắn:"Em ngoan lắm."
"Ngoan gì chứ, đừng có gạt tôi."
"Em ngoan thật mà.
Em biết tiếp thu, nhận lỗi và chấp nhận suy nghĩ tử tế thấu đáo là ngoan.
Cái gì em hư anh sẽ nói em hư, cái gì em ngoan anh sẽ nói em ngoan, anh khen Đức giỏi."
Đức xấu hổ gạt tay anh ra, cau có vùi đầu xuống dưới cánh tay mình né tránh.
Được khen ngoan cũng thích, nhưng mà trong trường hợp đang bị đòn như này được anh khen cứ làm cho hắn thấy rất kỳ cục.
Minh đứng thẳng lại, tay cầm roi mây hơi siết chặt, dặn lòng mình phải dứt khoát thẳng thừng một lần:"Nào.
Bây giờ anh hỏi Đức, Đức có thấy mình làm sai không?"
"Có."
"Em thấy có đáng ăn đòn không?"
"...
Đáng.
Anh phạt tôi đi, tôi biết lỗi rồi."
"Ngoan, em thấy cái mông này nên ăn bao nhiêu roi để rút kinh nghiệm không tái phạm hửm?"
Hắn bị hỏi như trẻ con, ngượng chín cả mặt chỉ đành qua loa nói ra một con số:"Mười roi, được chưa?"
"Em suy nghĩ kỹ xem mình xứng đáng bị đánh bao nhiêu roi.
Nói cho xong chuyện anh đánh đòn gấp đôi đấy nhé."
"Thế anh tự quyết định đi sao tôi biết được!"
Chát!"
Không được lên giọng với anh.
Bao nhiêu roi?"
"Hai, hai mươi được chưa!
Tôi nghĩ kỹ rồi."
Minh biết thừa Đức chỉ nói đại một con số, nhưng hai mươi roi cũng đủ nằm trong tầm chịu đựng của hắn.
Anh ừm một tiếng, sau đó đưa tay kéo lớp quần ngủ xuống tận đầu gối để lộ ra bờ mông cong cong trắng trẻo đã có sẵn ba vết roi hồng đậm yên vị trên đó.
Không khí lạnh đột ngột ập vào làm Đức run lên nhè nhẹ.Minh đổ cồn bảy mươi độ ra một chiếc khăn tay, lau sạch cây roi từ đầu đến cuối rồi lấy một chiếc khăn ướt khác lau lên cánh mông trần của hắn.
Đức bị cái lạnh làm cho nổi da gà, cảm tưởng như sắp phải lên đoạn đầu đài đến nơi.
Hắn không hiểu nổi từ bao giờ lại có cả chuyện lau da mông bằng cồn trước khi đánh đòn:"Em không được né roi, không được đưa tay ra đỡ nhé.
Em đưa tay ra đỡ anh sẽ đánh vào tay em mười roi."
"Đếm cho anh."
Chát!Dứt lời, một roi mây rơi thẳng xuống đỉnh mông còn dấu hồng, đánh trực tiếp vào da trần, cồn còn chưa bay hơi hết, dính nước, roi đánh càng đau dữ dội.
Đức nảy mình một cái, hít sâu để bản thân không kêu thành tiếng.
Ba giây trôi qua, đỉnh mông chậm rãi lằn lên một vết roi mảnh dài, đỏ sẫm vắt ngang cắt mông ra làm bốn phần.
"Em không đếm, roi vừa rồi anh không tính.
Lại từ đầu."
Chát!"
Một."
Chát!"
Hai."
Chát!"
Ưm!
B, ba."
Roi đánh xuống rất từ tốn chậm rãi không nhanh không vội, ba giây Minh lại vung tay quất một lần xuống cánh mông trắng trẻo.
Ba giây là đủ để cơn đau chậm rãi lan tỏa, thấm đẫm từng tấc da thịt bị đòn, đủ thời gian để lằn roi nổi lên để Minh biết đường né tạm chỗ đã ăn đau vừa rồi:Chát!"
Bốn!"
Chát!"
Năm, ưm!"
Roi giơ cao lên rồi vụt mạnh xuống bằng bảy phần lực, bờ mông cong cứ như miếng thạch rau câu, đón nhận chút sát thương liền lún xuống rồi nảy lại chỗ cũ:Chát!Chát!"
Sáu, bảy.
Ứm!"
Chát!"
T...
Tám!"
Ba giây trôi qua hắn đang theo đà gồng cứng người thì mãi không thấy roi nào quất xuống.
Đức chậm rãi vừa thả lỏng ra thì:Chát!Roi thứ chín vụt lên chỗ cũ, mông thả lỏng hứng trọn mười phần của cơn đau khiến Đức giật nảy người rít lên một tiếng, hai tay kiềm lại suýt thì đưa ra đằng sau để xoa.
Roi kia từ từ chuyển qua màu tím, lằn lên rõ so với da thịt xung quanh:"Em bé không đếm là anh đánh lại từ đầu đấy."
"Chín.
Chín, chín..."
Chát!"
Mười, ứm..."
Mông hắn đau như thể bị chẻ đôi, những lằn lớn lằn bé giật lên liên hồi.
Trán Đức lấm tấm một màng mồ hôi mỏng, bờ vai khẽ run lên nhè nhẹ.
Hắn không ngờ lần này lại đau đến mức túa mồ hôi như vậy, mới chỉ mười roi, Đức đã phải gồng cứng người chịu đựng, cánh mông run run theo phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Không trách hắn được, lần này Minh thật sự nghiêm túc muốn trừng phạt hắn một trận chứ không đơn giản là đánh yêu vài cái rồi bỏ qua như những lần khác.
Nên roi nào roi nấy quất xuống đều mang theo sức nặng khủng khiếp.
Đức từng chịu đủ loại đau đớn vậy mà đối với loại đau gặm nhấm từ từ này vẫn phải thoáng hoảng loạn:"Anh... anh cho tôi nghỉ chút."
"Được, cho em ba phút."
Trận đòn tạm thời được ngưng lại, Đức nằm úp mặt trên giường, hít thở cho bình tĩnh, cố quên cái mông đáng thương cứ gửi tín hiệu cầu cứu.
Ba phút trôi qua, Minh vẫn đứng yên vị ở đó, anh lên tiếng:"Em nâng gối quỳ cao lên, vẫn úp mặt xuống giường."
"Cái gì cơ?"
"Em quỳ cao mông lên, úp mặt xuống giường."
Tư thế này khiến cho da căng lên, phần bị đánh lúc nãy điên cuồng giật lên gào thét.
Đức vừa xấu hổ vừa đau, cắn răng giấu mặt mình dưới tay nắm ga giường, mông chậm rãi vểnh cao lên trời.
Tuy nơi tư mật có lộ ra nhưng cơn đau đã chiếm lĩnh mọi ý định muốn che giấu của hắn.
Roi mây nhịp trên mông, lớp da đã bóng loáng tầng mồ hôi mỏng, bắp đùi run rẩy vì mỏi.Chát!"
Mười... mười một!"
Roi vụt mạnh xuống phần giao nhau nữa đùi non và mông, hắn đau đến mức nhổm người cong sống lưng về phía trước để tránh đòn, tiếng đếm bắt đầu trở nên khàn đặc.
Da thịt căng ra không thể gồng mông giảm đau nữa, hứng trọn mười phần lực từ roi quất xuồng.
Minh gõ roi lên sống lưng hắn nhắc nhở, mãi mấy giây sau hắn mới miễn cưỡng chậm chạp hạ thấp lưng xuống nâng mông cao lên vị trí cũ:Chát!"
Mười hai..."
Chát!Chát!Chát!"
A đau!!"
Ba roi xé gió nối đuôi nhanh như cắt vụt quắn mông Đức chỉ trong hai giây.
Hắn không kịp phản ứng một cơn đau điếng đã làm tiếng kêu vuột ra khỏi miệng, cả thân người co lại run rẩy, quỳ khom lưng trên giường nhằm che đi cái mông bỏng rát.
Trên mông nhỏ, năm con lươn tím lằn vắt ngang đến tận hai bên bông, sưng lên nửa lóng tay, nóng hổi kinh người.
Đức thậm chí còn không nhận ra mình đã nằm rạp xuống giường, hai cánh mông run theo bắp đùi không kiểm soát, toàn thân co lại cách xa mép giường Minh đứng cả một khoảng.
Hắn thấy mình hít thở dồn dập, sống mũi bắt đầu cay cay, khóe mắt phủ một lớp sương mờ đục:"Em không đếm hửm?"
"Đau chết đi được!"
Trận đòn này thật sự đã đau quá mức chịu đựng của hắn rồi, Đức cứ nghĩ mình sẽ cắn răng chịu được như mọi khi cho đến lúc roi mây đánh trùng lên vết lằn cũ.
Thần kinh như dựng ngược, Đức cảm thấy hình như mông mình đã hỏng rồi, bỏng rát, nếu không tại sao vẫn chỉ loanh quanh con số hai mươi mà lần ăn đòn này lại quằn quại đến thế.
"Em nằm lại vị trí cũ cho anh.
Ba roi không đếm anh đánh lại từ đầu."
"Không cần, không cần đánh nữa!
Tôi biết sai rồi."
Đức mím chặt môi, nửa ngồi nửa nằm tiến thoái lưỡng nan, một người đầu giường một người cuối giường hận không thể tránh xa nhau thêm nữa.
Hắn không dám đưa tay sờ xuống địa phương kia, nhưng đồng thời cũng không dám thật sự nằm sấp trở lại ăn thêm hai mươi roi oan uổng.
Minh thấy người nhỏ vành mắt thoáng ửng đỏ, lại thêm cái quần tuột đến tận mắc cá chân vì đau mà chẳng buồn kéo lên ít nhiều cũng mủn lòng.
Nhưng anh vẫn cứng rắn, quyết hôm nay trị cho hắn hết cái thói coi nhẹ nguyên tắc, tội không nặng nhưng dẫn đến tội nặng, hai mươi roi còn nhẹ chán:"Nằm sấp xuống, nhanh lên."
"Anh muốn đánh chết tôi anh mới vừa lòng phải không đồ khốn!"
"Đức!
Em thử nói hỗn một câu nữa xem, có tin anh đánh nát mông em không!"
"Tôi đau!"
"Ăn đòn thì phải đau, bây giờ em nằm sấp xuống, ba roi kia anh coi như em đếm rồi.
Em còn ngang bướng với anh anh trói em lại đánh lại từ đầu."
Giọng Minh không giận mà uy, phát ra mệnh lệnh làm mặt mày hắn méo xệch.
Đấu tranh nội tâm suốt nửa phút đồng hồ, nhìn vào cây roi dài cứng nhắc đang yên vị trong tay Minh, hắn lại nảy sinh sự bài xích.
Hắn đã biết sai rồi, đã biết đau rồi, tội cũng đã nhận, tại sao còn ép hắn đến như vậy.
Đức lùi lại thêm một đoạn, lườm Minh muốn cháy mặt nhưng trong ánh mắt không che giấu nổi chút sợ sệt:"Anh không thương tôi đúng không?
Anh đánh tôi đau như thế..."
Minh nhất thời không phản ứng nổi trước bộ dạng xù lông mà tiếng nói nhỏ nhẹ của hắn, lòng tan ra như bông gòn gặp nước.
Anh nắm chặt chiếc roi trong tay, cuối cùng vẫn không đành đánh hắn thêm bằng thứ roi mây đau đớn này:"Bây giờ anh cho em chọn, hoặc là em ra đây nằm sấp lên đùi anh, anh đánh em mười bàn tay.
Hai là nằm sấp xuống đây anh đánh nốt năm roi."
Đức nghe vậy im ắng mãi một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nhích về phía Minh:"Mười bàn tay."
Nhắm mắt cũng biết cái nào lợi hơn, Minh đang chừa cho Đức một đường lui, dù đường lui ấy vẫn phải ăn chút đau đớn.
Nhưng mười bàn tay thì chỉ đau bằng một roi mây thôi, suy cho cùng vẫn là anh mủn lòng khi thấy người nhỏ đau mông.
Anh ngồi xuống giường, kéo Đức đang chần chừ nằm vắt ngang đùi mình, một chân khóa chặt cử động của hắn:"Em không cần đếm, chịu đựng một chút."
Roi mây đặt ngay bên cạnh, Đức thì bị khóa chặt trên đùi Minh, quần tụt đến tận mắt cá chân, cái mông thương tích vểnh lên vừa tầm đánh:Bốp!!Bốp!!Bốp!!Bốp!!Bốp!!Bàn tay ấy thế mà như miếng thép nóng, tát xuống mấy cái đã đánh phủ toàn bộ mông hắn, tay Minh như hộ pháp, đét vào da thịt cháy rát không kém gì thước gỗ hay thắt lưng.
Đức bấu chặt lấy ống quần Minh, căng người chịu đựng.
Tay đánh lên cả vết roi mây, chẳng mấy chốc toàn bộ mông đã chuyển sang một màu hồng đậm, nóng ran như bánh bao mới ra lò.
...
Bốp!!Bốp!"
Ưm!"
Bốp!!Tiếng đét cuối cùng vang lên cũng là lúc mồ hôi Đức lấm tấm thấm vào chiếc áo mỏng, mông run rẩy sau trận sát phạt, đau không kêu nổi một tiếng nào.
Minh nhẹ nhàng bế hắn vào lòng, hắn quay mặt đi không thèm nhìn anh lấy một cái.
Trận đòn kết thúc, sự nghiêm khắc giáo huấn của Minh cũng lập tức bốc hơi như thể chưa từng tồn tại, anh lại là một người đàn ông điềm đạm, ôn nhu như thường ngày, áp sát đầu hắn vào lồng ngực vững chãi của mình:"Ngoan lắm, em giỏi lắm, xong rồi.
Anh khen Đức của anh ngoan."
Minh xoa nhẹ lên cánh mông sưng vù, những lằn roi điếng rải khắp từ đỉnh mông xuống tận nơi giao nhau giữa mông và đùi của người kia vẫn làm lòng anh chua xót không thôi.
Bình thường hắn xước một ngón tay anh cũng cuống hết cả lên, bây giờ lại phải tự tay đánh đòn hắn đến run lẩy bẩy:"Anh xoa cho em nhé.
Ngoan, anh thương, em đừng khóc."
"Tôi không có khóc!"
"Ừ rồi rồi em không khóc.
Thế ôm anh một cái xem nào."
Đức khịt mũi, giọng đã nghẹn ứ vẫn ngoan cố chùi đi nước mũi chảy ra.
Đưa tay xuống sờ mông mình mà tự hoảng sợ, mấy lằn roi nổi cộm lên chạm vào là buốt nhức như thể bị kim châm, chỗ xanh chỗ tím, cả mông thì đỏ rực như mông khỉ.
Đau chết hắn rồi.
Đồ khốn chết tiệt.Tự dưng bị đánh đòn xong cảm giác tủi thân ùa về, Đức thậm chí chẳng hiểu sao thấy khoang miệng mình đắng chát, hốc mắt cay xè.
Hắn không phải người mít ướt hay rơi lệ mà là người có chuyện gì xảy ra cũng giấu nhẹm đi cảm xúc thật, cố làm một thằng đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng đến lúc được Minh ôm trong lòng xuýt xoa, hắn lại cảm thấy ấm ức đến lạ, cho dù là mình làm sai đáng bị phạt:"Đồ xấu xa, anh dám đánh tôi đau như thế, có ngày tôi sẽ đánh chết anh."
"Anh xin lỗi bé, anh xấu xa được không.
Em muốn đánh thế nào cũng được.
Em mít ướt đừng giận anh nhé, quay mặt ra đây cho anh xem nào."
Minh nhìn thấy vành mắt người nhỏ đã đỏ hoe, cố tỏ ra kiêu căng quật cường nhưng chút lệ ướt đọng trên hàng mi dài của hắn đã bán đứng tất cả.
Chỉ đành lặng lẽ xoa mông rồi xoa lưng cho người nhỏ liên tục:"Xin lỗi vì đánh em đau nhé, em đừng giận anh, anh cũng không muốn như vậy..."
Minh thủ thỉ vào tai hắn.
Hận không thể xoa cho đòn đau dịu đi ngay lập tức.Đương nhiên Đức không giận, Minh vì hắn mà lo lắng đến mức bỏ cả đối tác ở quán, vì hắn mà nhiều hôm không ăn không ngủ được, yêu anh mà nhìn anh như vậy bản thân hắn cũng rất dằn vặt.
Đánh đòn lần này cũng vì sợ hắn thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, Đức hiểu điều đó nên không căm ghét giận hờn gì.
Chỉ là mông đau quá muốn nhân đó mà ăn vạ một chút mà thôi, nhưng nhìn vẻ chua xót tràn khỏi viền mắt của Minh, hắn thở dài, tựa đầu lên vai anh:"Không giận anh."
Đoạn, hắn lại bổ sung, lúc này mắt đã thôi ướt, chỉ còn chất giọng hơi khàn khàn:"Minh cũng đừng giận tôi.
Chuyện kia... tôi sẽ suy nghĩ kỹ."