Minh bần thần ngồi cạnh giường bệnh của hắn, mặt tái nhợt như chính anh mới là người bị bệnh, bàn tay nắm chặt lấy đôi tay cắm mấy ống truyền của Đức như sợ rằng chỉ cần buông lỏng sẽ vuột mất.
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này mới nhướn mày, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, hỏi lại:"Cậu là anh trai của bệnh nhân à?"
Minh giật mình, vội gật đầu:"Vâng, tôi là anh trai của Đoàn Đức."
Ông bác sĩ trung niên thoáng nhíu mi, sau đó không hỏi gì thêm, an ủi Minh:"Yên tâm đi, bệnh nhân không có gì đáng lo ngại.
Chụp chiếu cho thấy nguyên nhân ngất là do choáng, suy kiệt cơ thể cộng thêm mất máu, ngoài vết thương xước xác ngoài da phải khâu mười tám mũi thì nội tạng, xương khớp hay phần đầu không có chấn thương gì cả.
Truyền hết bình dịch này cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Minh vội cuống quýt cúi đầu, tảng đá đè nặng trong lòng được gỡ bỏ:"Cảm ơn bác sĩ."
"Người nhà bệnh nhân đóng viện phí ở quầy ba lẻ tư nhé."
Bác sĩ rời khỏi phòng Minh mới gục mặt xuống bên giường.
Hai người là người yêu, nhưng trước những tình huống cấp cứu hay liên quan tới pháp lý hay tính mạng đều không thể thừa nhận mối quan hệ này, nếu không việc xử lý, công nhận cũng vô cùng khó khăn.
Trừ lần đầu tiên lỡ miệng nói ra và bị đuổi ở ngoài phòng cấp cứu, sau này, bất kể xảy ra chuyện gì Minh đều mang cái danh anh trai của Đức, ví như việc ký giấy phẫu thuật, đóng tiền viện phí, bảo lãnh hắn khỏi đồn công an, tai nạn xe cộ, vân vân và mây mây.Bác sĩ nói hắn không còn đáng lo ngại anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới có chút thời gian nhìn lại bản thân.
Quần áo dính máu luộm thuộm, chân đi dép chiếc có chiếc không, râu ria lởm chởm còn chưa cạo, đầu tóc không gội, mắt đỏ quạnh vì khóc.
Chợt nghĩ nếu hắn nhìn thấy vẻ ngoài thảm hại này của anh có lẽ sẽ ghét bỏ anh mất.
Anh thở dài thườn thượn, rõ là đã quyết chia tay không nuối tiếc vương vấn, vậy mà khi nhìn thấy hắn xảy ra chuyện anh lại như mất hết lý trí suy nghĩ, chỉ biết lao đến hoảng loạn.
Lúc nhìn thấy Đức nằm trong vũng máu, Minh thậm chí còn quên mất cách điều khiển tay chân, tai ù đặc đi ngăn cách mọi âm thanh xung quanh, thậm chí nếu không phải xe cấp cứu tới kịp thời, anh cảm thấy mình có thể sụp đổ ngay tức khắc.
Minh ngửa cổ lên trời, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền.
Phút trước dứt khoát đuổi đi, phút sau anh liền hối hận, biết rằng có lẽ sẽ phải rất lâu, rất lâu sau này bản thân cũng khó mà dứt mình khỏi mối tình trái khoáy với Đức.Anh khẽ vuốt sườn mặt đã tiều tụy, gương mặt kia cuối cùng cũng không còn cau có mà giãn ra.
Để lộ chút vẻ ngoài nhẹ nhàng bình thường như bao người khác, hàng mi dài cụp thấp, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng mở he hé lộ ra hàm răng đều tăm tắp như ngô, nhưng so với bộ dạng trắng trẻo hồng hào trước kia Minh lại thấy khác xa một trời một vực.
Hai má hắn hơi hóp lại, quầng thâm mắt trĩu xuống nặng nề, xương quai xanh lộ rõ hơn, đến cả cổ tay cũng nhỏ đi một vòng.Minh xót xa, lòng ngổn ngang những bộn bề phức tạp.
Hắn rõ ràng đã ốm đi rất nhiều, Minh hiểu từng thói quen lối sinh hoạt của hắn, biết hắn có lẽ hẳn là đã mất ngủ cả tháng và bữa ăn thì bữa ăn bữa bỏ.
Anh không biết hắn có quay lại hút thuốc uống rượu không, nhưng chắc chắn một điều rằng thời gian qua Đức sống không hề ổn.Đức không phải loại người bạc đãi bản thân, yêu nhau chừng ấy thời gian, dù là những tháng xa nhau lâu nhất hắn cũng chưa từng để chính mình chịu khổ.
Minh nhờ người nghe ngóng thì cũng không thấy báo gần đây hắn có gì bận rộn quá để gầy sọp đi bao cân thịt anh nuôi như vậy.
Ý nghĩ hắn mất ăn mất ngủ vì mình vừa xuất hiện trong một giây liền bị anh lập tức bác bỏ, anh cười khổ, điều đó là điều không thể.
Hắn là ai cơ chứ, con người gai góc cộc cằn vô tâm vô phế trước mắt này chẳng ai hiểu hơn anh, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ vì anh mà giày vò bản thân hắn.
Càng không có chuyện hắn còn có tình cảm gì với anh sau chừng đấy lời anh nói.Đức sĩ diện, thô lỗ, nóng nảy lại chẳng bao giờ thể hiện tình cảm ngọt ngào, kể cả khi quấn quýt trong những phút giây mặn nồng bên nhau, hắn cũng chỉ bố thí cho anh những cái ôm hờ hững và những nụ hôn lướt qua như gió chẳng lấy một ý vị ái tình.Người như vậy, sẽ chẳng bao giờ biết cúi đầu quay lại...Bàn tay từ đầu đến cuối vẫn không bỏ ra, mười ngón tay đan chặt cơ hồ chưa từng buông lỏng một giây, dường như đang cố tranh thủ chút thời gian hắn chưa tỉnh mà sờ cho bớt nỗi nhung nhớ khổ sở.
Minh tựa mặt mình gần sát vào người hắn, khi nhịp thở đều đặn truyền qua, anh mới khẽ nói cho chính mình nghe thấy:"Nốt lần này thôi..."
Nốt một lần cuối để bàn tay anh và hắn có cơ hội nắm lấy nhau, để anh tham lam lén lút sờ chút hơi ấm quý giá.
Minh chỉ biết trách mình lỡ si mê người ta không sao từ bỏ, sau hôm nay, có lẽ anh sẽ dứt khoát để cả hai trở thành người xa lạ.
Bình truyền dịch vẫn đều đặn nhỏ từng giọt, thời gian cứ trôi qua theo vòng quay đồng hồ, hết bình này đến bình khác, sắc mặt hắn dần hồng hào trở lại.
Minh nhìn Đức thật lâu, lâu đến mức trời từ đêm đen dần chuyển hừng sáng anh cũng không nhận ra.
Đến khi tới giờ y tá đi kiểm tra từng phòng bệnh, Minh đang thừ người nhìn hắn mới chợt giật mình để ý tới xung quanh đã ồn ào trở lại từ bao giờ.
.
.
.
Khi Đức chậm rãi mở mí mắt nặng trịch ra đã là giữa trưa, ánh sáng trắng lóa của đèn chiếu thẳng vào mắt, hắn chợt lầm bầm:"Vãi buoi, ánh sáng thiên đường hả.
Người như tao cũng được lên thiên đường hả.
Làm ăn như cái..."
Âm thanh hỗn tạp xung quanh khơi dậy chút tâm trí, Đức ngơ ngác nheo mắt, rồi dụi dụi nhìn xung quanh, trần nhà trắng, giường trắng, mùi bệnh viện xộc thẳng vào khứu giác, bộ đồ dính máu trên người cũng ám một mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Hắn nhăn nhó ngồi dậy, toàn thân ê ẩm như có xe cán qua:"Chuyện đéo gì xảy ra vậy...
Chưa chết nữa hả..."
Hắn lầm bầm chửi, chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hắn ngất đi.
Một chiếc xe từ đâu lao tới đâm hắn, rồi mọi thứ tối sầm lại.
Lúc ánh sáng đèn pha của xe lóe lên hắn chợt nghĩ "Ôi vãi cả đái."
Hắn tưởng đời đến đây coi như là hết, cuộc đời như hạch bấy nhiêu năm coi như đã đi đến điểm cuối cùng, trước khi thật sự mất ý thức, hắn còn kịp hồi tưởng hai mươi mấy năm xuất hiện trên đời, còn lo lũ trẻ kia sẽ sống sao nếu không còn hắn, tiếc hùi hụi cái quán mới bỏ tiền mồ hôi xương máu ra nâng cấp, sợ cái xe mô tô dựng bên kia đường có thằng bỏ mẹ nào nháy mất, à, còn tiếc nuối chưa dỗ dành được tên ngu si kia.
Ai dè mở mắt ra trước mắt không phải là thiên đường hay địa ngục mà vẫn là khoa cấp cứu quen thuộc đã nằm không biết biết bao nhiêu lần.
Hắn nhìn xunh quanh, cứ lo ông bác sĩ kia sẽ chui từ đâu ra rồi chửi hắn thêm một trận té tát như lần trước, một cô y tá thấy bệnh nhân tỉnh thì tiến tới, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, ân cần tháo ống kim truyền dịch đã cạn trên tay hắn xuống.
Vẻ mặt lúc này của Đức còn đần hơn chó, vì hắn thật sự không biết người tốt bụng nào lại đưa hắn tới bệnh viện:"Này, ai đưa tôi tới bệnh viện vậy?"
"Cậu tỉnh là tốt rồi, hôm qua cậu bị tai nạn xe, anh trai cậu đưa cậu tới bệnh viện đấy."
Vẻ mặt của Đức thoáng khựng lại, hắn là mồ côi, anh trai này phải chăng là từ trên trời rơi xuống.
Nhưng Đức bỗng nhớ đến Minh, cái danh anh trai quen thuộc này, ba năm nay lần nào hắn xảy ra chuyện cũng là "anh trai" tốt này đứng ra giải quyết cho hắn.
À đúng vậy, Minh khi đứng trước những trường hợp như vậy luôn tự nhận vơ là "anh trai" của hắn.
Nhắc đến mấy chữ anh trai, tự nhiên đôi lông mày kia nhẹ nhàng khẽ giãn ra một chút.Trái tim róc rách len lỏi một dòng nước ấm chạy ngang, hóa ra hôm qua sau khi hắn bất tỉnh anh lại là người đưa hắn đi cấp cứu.
Đức vậy mà còn tưởng anh vẫn còn giận không chịu nhìn mặt hắn.
Hắn lắc đầu, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện đó.
Đức vội nhìn ngó xung quanh rồi hỏi:"Anh ta đâu?"
"Anh trai cậu đóng viện phí rồi rời đi từ sáng sớm rồi."
Hắn xuống khỏi giường, xỏ dép, mặc kệ cơn đau từ mũi khâu trên tay cứ nhói lên mỗi khi hắn cử động mà đi thẳng:"Này cậu còn chưa bình phục hẳn đâu!
Đi đâu vậy?"
"Đi tìm anh trai."
Đức không quan tâm tiếng gọi theo của cô y tá cùng ánh mắt khó hiểu của mọi người, khập khiễng đi tới cổng bệnh viện bắt tắc xi.
Thì ra hôm qua Minh cũng chỉ là giận dỗi với hắn chuyện hắn đòi cưới vợ nên mới làm mặt nặng mày nhẹ chứ không thật sự muốn chia tay hắn, không hiểu sao khi nghĩ đến chuyện này, Đức quên cả cơn đau lẫn vết thương băng bó chưa lành trên người mình.
Đức thầm nảy ra một suy nghĩ, nếu hắn làm cho anh hết giận thì anh có thể sẽ trở lại như trước kia quay về bên hắn, Đức cũng sẽ giải thích rõ việc hôm đấy ở trên bản chỉ là hắn ngang ngược nói chơi chơi.Đức sờ lên vết khâu chưa lành của mình, nghĩ đến chuyện tối qua Minh vừa đóng cửa giận dữ lại mở cửa chạy xuống vì hắn hắn lại không khỏi nảy sinh cảm giác tội lỗi lẫn hơi hối hận.
Đức biết mình đã làm sai và ngoan cố trong nhiều thứ, đêm qua hắn không định bỏ cuộc mà chỉ muốn để anh nguôi giận, sau đó tìm cơ hội để gặp mặt thêm một lần.
Từ cuộc nói chuyện với nhân viên và quản lý ở quán, Đức hiếm hoi nhận thức được bản thân cần làm gì và không nên làm gì.Sai thì xin lỗi.
Ừ, sai thì xin lỗi.
Xin lỗi và nhận sai, đơn giản như vậy... có lẽ Đức có thể làm được.
Hắn là đàn ông, có nợ có trả, hôm qua Minh giúp hắn, hắn phải gặp mặt để cảm ơn, để nói chuyện cho ra nhẽ.
Một tháng qua hắn đã sống đủ khổ sở rồi.Đức tự cho bản thân dũng khí để đi nói chuyện với Minh, leo lên xe tắc xi rồi nói:"Cho tôi đến địa chỉ này."
Hắn nói với tài xế địa chỉ khách sạn rồi đóng cửa lại.Đức có hơi hồi hộp, trong cái đầu ít khi suy diễn bắt đầu tưởng tượng ra tận vài trường hợp khi gặp Minh.
Chiếc xe lái đi chưa đầy mười phút đã dừng lại trước cửa khách sạn đêm qua hắn lẻn lên tìm anh, hắn nóng ruột bước khỏi xe thì bị tài xế kéo tay lại:"Từ từ, cậu chưa trả tiền."
Đức à à hai tiếng sau đó lục trong người, nhưng chợt nhớ ra cả điện thoại và ví hôm qua đều không mang theo trong người khi tìm Minh.
Tài xế thấy hắn loay hoay mãi, ban đầu còn kiên nhẫn, nhưng khi trông hắn cứ lóng ngóng mà không thấy tiền đâu ông ta bắt đầu bực dọc, đã mười chẳng rút tiền ra thì tưởng Đức có ý định ăn quỵt tiền, nãy giờ đợi hắn đã lỡ hai lần khách gọi xe, mặt ông ta sa sầm, mất kiên nhẫn mà quát lớn:"Bố trẻ đi xe định không trả tiền à!
Không có tiền thì đi bộ đi đi xe làm cái gì giờ không có tiền đưa là sao?"
"Ông gào to làm cái gì!
Tôi đang tìm không thấy ví tiền với điện thoại chứ ai định ăn quỵt ba cái đồng lẻ của ông!"
Hắn chẳng phải dạng vừa, vừa rời giường cấp cứu đã có thể có sức lực mở mồm dùng nội lực mắng người.
Hai người nói âm lượng khá lớn, vô tình thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh đó, tài xế bị cựa lại mới sững ra vài giây, nhìn một lượt từ trên xuống dưới người của Đức, sau đó không kiêng nể mà mắng:"Đầu tóc nhuộm lôi tha lôi thôi chẳng ra cái thể thống gì, quần áo luộm thuộm dính máu me tôi đã cho cậu lên xe là tử tế lắm rồi!
Nãy giờ đậu xe ở đây mười phút rồi vẫn không có ý định trả tiền, trông mấy cái thằng chơi bời như cậu chắc chẳng có tiền, vậy mà bắt xe như đúng rồi!"
"Ông miệt thị ngoại hình ai đấy thằng già?
Mẹ kiếp.
Tôi có nói là tôi không trả tiền đâu, chỉ là tôi đang không tìm được ví thôi!"
Hắn nghiến răng ken két, bị đụng chạm tới cá nhân khiến Đức điên tiết, nhưng vì biết mình đang trong thế khó xử và người kia nóng nảy cũng có lý do nên nhịn lại cơn tức đã trào lòi bản họng.
Đôi co thêm ba phút, hắn định mượn máy người đi đường để gọi điện nhờ nhân viên mang tiền tới nhưng vì vẻ ngoài dữ tợn nên không ai dám lại gần.
Người đàn ông kia thấy thế thì bực tức quát:"Có định trả tiền không?
Không thì tôi báo công an!"
"Báo báo cái l-""Tiền xe bao nhiêu cháu trả."
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên cắt ngang cuộc cãi vã nảy lửa của hai người.
Cả hai đồng loạt quay sang chỗ vưa phát ra âm thanh, ngay cả câu chửi thề Đức đang định văng ra cũng bị chặn ở giữa hai hàm răng trắng, hắn cứng đơ người.
Minh bước tới, quần áo đã thay bộ mới, tuy chỉ là quần dài áo polo nhưng trông vô cùng chỉnh tề nghiêm túc, mặt mày sạch sẽ sáng sủa, tóc tai gọn gàng, khác hẳn với con người tối qua còn đầu bù tóc rối râu ria lởm chởm dép chiếc thấp chiếc cao khi mở cửa nói chuyện với hắn.
"Sáu mươi nghìn."
Minh gật đầu, rút ví đưa cho người tài xế tờ một trăm mới cứng, người kia cầm lấy tờ tiền định rút bốn mươi nghìn trả lại thì anh xua tay, cười nhẹ lịch sự:"Thôi bác cứ cầm lấy, coi như cháu mời bác cốc nước, xin lỗi vi làm lỡ dở công việc của bác."
Tài xế không khách sáo, cầm tiền sau đó lên xe rời đi, ánh mắt ghét bỏ còn không quên liếc về phía Đức một chặp.
Đức đứng giữa đường, sượng đến bức hai tay nắm chặt.
Anh vừa thay mặt hắn xin lỗi người tài xế kia, cũng thay hắn trả tiền xe cho ông ta, mấy kịch bản đã dựng sẵn trong đầu như bay biến, để lại hắn với nỗi xấu hổ bắt đầu túa ra không ngừng.
Hắn thấy dáng vẻ lôi thôi của mình đứng trước Minh, lâu lắm lòng mới chậm rãi xuất hiện cảm giác tự ti khó giấu, anh cao ráo, sạch sẽ, quần áo phẳng phiu lịch thiệp, ăn nói nhã nhặn lịch sự, còn hắn, luộm thuộm, đứng đây cãi nhau, văng tục tứ tung với một lão tài xế vì không một xu dính túi.
Đức khẽ cắm móng tay vào lòng bàn tay thịt, cảm thấy mất mặt vô cùng.Minh không nhìn hắn lấy một cái, quay người đi vào khách sạn, như thể một trăm nghìn vừa rồi giơ ra là để vớt vát chút thể diện cho hắn nơi đông người.
Đức thấy Minh quay người đi vội đi theo, tay đưa ra kéo lấy tay Minh như muốn nói gì đó.
Nhưng khi anh quay lại nhìn hắn, đôi mắt nâu hạt dẻ với con ngươi sâu hun hút kia lại khiến hắn có chút lúng túng không biết nói gì lúc này cho phải phép.Cảm ơn?Xin lỗi?Hỏi vì sao đêm qua anh lại có thể xuất hiện mà đưa hắn đi bệnh viện?Lên tiếng giải thích về những chuyện đã xảy ra?Nói rằng bản thân đã hối hận?Hay nói rằng hắn đã biết mình làm không đúng?Hai người đứng yên như vậy, Đức không nói gì, Minh càng không hất bàn tay hắn khỏi Mình.
Cả hai dường như có tâm tư riêng của mình, một phút, rồi hai phút trôi qua trong sự gượng gạo của Đức, người đi đường tuy đã tản đi nhưng vẫn còn vài ánh nhìn tò mò khẽ phóng qua từ quầy lễ tân và cổng bảo vệ.
Hắn chưa từng chịu thất thố như vậy, thành thật mà nói có chút không biết nói gì trước, ngay khi hắn mấp máy môi định lên tiếng thì Minh đã cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của hắn:"Em đến đây làm gì, chỗ em nên ở bây giờ là bệnh viện chứ không phải ở đây."
Giọng Minh đều đều, trầm ổn, nghe không ra cảm xúc gì, cứ như thể hắn với anh chẳng quen thân gì với nhau.
Đức nghe thế liền cảm thấy vừa hụt hẫng vừa thoáng lo lắng, vội đáp:"Tôi tới tìm anh."
"Tìm tôi?"
Minh hỏi lại, giọng vẫn không cao lên chút nào, anh nhẹ nhàng gỡ tay Đức ra khỏi tay mình, những ngón tay chai sạn tuột khỏi cánh tay rắn rỏi của anh, bàn tay hắn hụt giữa không trung khiến hắn bối rối, anh quay mặt đi, không nhìn hắn thêm nữa.
"Đừng tới làm phiền tôi nữa.
Mình chia tay rồi.
Lần này coi như lần cuối tôi giúp em, sau này em tự lo lấy thân mình đi.
Từ giờ sống chết của em không liên quan gì tới tôi cả."
Mấy chữ cuối gần như là anh nặng nề cắn răng mà nói ra.
Nhưng đối với Đức, giọng điệu ấy thật xa lạ, thật bình thản như thể hỏi "Hôm nay em muốn ăn gì?" nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người.
Sao anh có thể nói ra những lời đó bằng thái độ hết sức điềm tĩnh lẫn nhẹ nhàng như vậy, lồng ngực Đức phập phồng, một cơn nhói kỳ dị ấn vào tim hắn điên cuồng:"Này...
Nói chuyện chút đi!"
Hắn muốn đuổi theo nhưng bị lễ tân ngăn lại, cô lễ tân khó xử khi chứng kiến chuyện vừa rồi, càng ngại hắn sẽ gây rối cho vị khách VIP kia liền nhẹ nhàng nói:"Xin lỗi anh, không phải khách thì không được phép lên tầng ạ."
Đức đứng ở cửa khách sạn, nhìn thang máy đóng lại, tần ngần hồi lâu.
Bàn tay bị hất ra run nhè nhẹ, chính hắn cũng không nhận ra điều ấy, đôi mắt mơ hồ kia cuối cùng cũng xuất hiện nét hoảng loạn, ngơ ngác.
Hắn đứng ở đó, như một kẻ lạc lõng giữa chốn sầm uất đông kẻ qua người lại, máu khô vương trên áo thu hút mọi ánh nhìn, những hình xăm dưới lớp băng gạc băng bó trắng ẩn hiện mập mờ, tựa như một tác phẩm tự do từng đẹp đẽ nét tuổi trẻ giờ vỡ vụn vì biến cố bất ngờ.Minh quả quyết với Đức như vậy đây là lần đầu tiên, hắn thấy một nỗi sợ trong lòng chậm rãi nhấn chìm lấy trái tim.
Đức bần thần đi trên đường phố, không bắt xe nữa vì trong người không có tiền, cũng không có điện thoại.
Vết thương mới được băng lại chưa lành đã nứt miệng ra, máu ướt thấm lên quần áo hôi tanh, ai đi ngang qua hắn cũng né tránh như thể đang tránh xa một mầm mống tai họa.
Khi hắn ngước mắt lên, trước mắt đã là biển hiệu quán bar quen thuộc.
Chiếc xe mô tô cùng cái mũ bảo hiểm đã được đậu gọn trong góc, khóa xích chặt chẽ.
Đức bước vào trong quán, vì chưa tới giờ mở cửa nên nhân viên ở đây chỉ lác đác vài người, quản lý thấy hắn bết bát như vậy không khỏi hốt hoảng chạy tới:"Anh Đức!
Sao anh lại về rồi, anh không ở bệnh viện ạ?"
"Ừ."
Hắn muốn bước lên tầng thì bị mấy người kéo lại, vẻ mặt ai nấy cũng không giấu đi sự lo lắng, thế mà hắn cứ thẫn thờ người, nét mặt cau có như mọi khi cũng biến mất không giấu vết, để lại một Trần Đoàn Đức ngơ ngác như người mất hồn.
Nhân viên giúp hắn thay lại bông băng, đưa quần áo mới cho hắn.
Vì sợ hắn xảy ra chuyện gì, một nhân viên nam còn vào nhà vệ sinh giúp hắn rửa mặt, nhân viên đó còn bị dọa sợ khi hôm nay cậu ta lỡ tay xả nước mạnh làm nước bắn lên mặt Đức mà Đức cũng không phản ứng hay chửi bới gì như mọi khi.
Lúc hắn thay đồ ra ngoài xong, cả quán đều như nín thở.
Bộ đồ này là đồ Minh đưa tới hôm qua, áo phông xám nhạt trơn với quần đùi ngắn, đây không phải phong cách của hắn, quần đùi ngắn khiến đôi chân quanh năm bọc trong quần dài kia lộ ra trắng ngần, đôi dép đi cái to cái bé ngớ ngẩn, màu sắc của áo cũng làm cho hắn càng thêm sáng sủa, lần đầu tiên thấy hắn ăn mặc như vậy ai cũng bất ngờ.
Bất ngờ vì hắn mặc vậy lại trông hiền khô, trông vô cùng ngoan ngoãn!
Cộng thêm cái chân mày đã giãn ra, Đức cứ như một con người hoàn toàn khác.
Chỉ là nhân viên ai nhìn vậy cũng sợ, cậu nhân viên lúc nãy đi từ nhà vệ sinh ra còn khẽ hỏi:"Quản lý ơi...
Có phải sếp hôm qua bị đụng xe nên chỗ này có vấn đề luôn rồi phải không ạ?"
Hai chữ đụng xe khiến Đức thoáng giật mình, sau đó như nhận ra gì đó mà lên tiếng hỏi:"Sao chúng mày biết hôm qua tao gặp tai nạn?"
Mọi người ngẩn người, quản lý hỏi ngược lại hắn:"Sao bọn em lại không biết ạ?
Sáng nay anh Minh dắt xe của anh về quán, còn đưa điện thoại ví với bộ quần áo mới cho tụi em dặn tụi em trả anh mà.
Ảnh nói với tụi em anh bị tai nạn xe á."
Nhìn vẻ mặt hắn nghệt ra, Nam dừng động tác lau ghế, thản nhiên nói:"Ủa tưởng lò vi sóng rồi?
Hóa ra vẫn bị đá hả?"
"Thằng chó Nam mày có muốn ở đây nữa không!"
Bịch khăn giấy bị quản lý ném vào Nam, cậu ta lè lưỡi chạy đi tiếp tục dọn dẹp.
Đức nhìn xuống bộ quần áo trên người mình rồi lại nhìn túi đồ trên bàn được để ngay ngắn, sững sờ, kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại:"Nó có nhắc gì đến chuyện chia tay không?"
"Không anh ey, ảnh dặn tụi em bảo anh phải chú ý sức khỏe á, em hỏi hai người đá nhau à thì ảnh chỉ gãi đầu thôi."
"NAM!"
Đức mặc kệ tiếng quát tháo của quản lý đằng sau, vớ lấy điện thoại cùng ví và chìa khóa xe, leo lên mô tô lái thẳng đến quán cafe của Minh.
Lòng Đức nhốn nháo như có gì đó đang phá vỡ lớp vỏ kiên cố hắn cố giữ chặt để vươn lên và nở ra.
Cả đời hắn không ai dạy hắn gọi tên những cảm xúc của con người.
Hắn lớn lên trong môi trường chỉ biết đói và căm hận, trưởng thành trong nơi chỉ có hoan ái trụy lạc, hắn chưa từng được dạy bất kỳ điều gì về cuộc đời.
Hắn chỉ biết khi giận dữ thì mình khó chịu, khi vui vẻ thì mình thoải mái, khi buồn bã thì mình ủ dột, ba cảm xúc chủ đạo ấy là những thứ duy nhất hắn tự mình học được.
Nhưng một tháng qua, hắn không giận dữ mà lòng vẫn bức bối, không nóng nảy mà tim cứ như lửa đốt, không bực dọc mà lòng khó chịu đến cực điểm.
Đức luôn phủ nhận lòng mình, mơ hồ trước thứ cảm xúc không thể gọi tên.Nhưng cảm xúc ấy luôn xuất hiện mỗi khi hắn vu vơ nghĩ về anh, khi đang pha chế rượu bia, khi tân trang lại quán xá, khi lái xe phóng ầm ầm trên đường, khi ăn cơm mà con tôm không tự lột vỏ, khi tắm rửa mà quần áo không mọc chân để sẵn, khi đi ngủ mà bên gối lạnh lẽo chăn không ai vén tay không ai ấp, khi đôi môi khô khốc không có bất kỳ thứ gì áp vào ẩm ướt, nó không khó chịu cay nghiệt, không khiến hắn thấy căm ghét, không khiến hắn mệt mỏi.
Nó khiến hắn như kiến bò trên chảo nóng, lòng nôn nao một loại xúc cảm mãnh liệt, khiến hắn day dứt dai dẳng như một cơn mơ không có hồi kết... giờ có lẽ hắn đã học được thêm một tên gọi mới cho ngọn lửa đang bùng lên hiện tại.
Nhớ.Đức nhớ Minh.
Hắn đã chấp nhận, hắn nhớ anh, không thể ngừng nhớ anh.
Trước đây nỗi nhớ chỉ như hạt đậu dưới ngàn lớp nệm dày, vì hắn biết anh sẽ quay lại, sẽ xuất hiện để lấy đi hạt đậu đó.
Nhưng hiện tại, vì hắn cảm nhận, anh sẽ không như ngày xưa trở lại và xua tan hạt đậu bé nhỏ kia đi nữa, nỗi nhớ ấy đã lấp đầy những bao đậu lớn, trở thành hàng tải hàng tấn qua bao đêm ngày tích tụ.
Nó đè Đức đến ngạt thở, có xua thế nào cũng như mây mù chẳng tan nổi, ép lòng hắn nặng trĩu tựa hồ đám mây giông.Hắn nhớ từng cử chỉ ánh mắt dịu dàng, từng lời nói ân cần quan tâm, từng cái ôm, từng nụ hôn, từng lần ân ái.
Nghĩ đến đấy nỗi nhớ chẳng hề vơi đi mà còn nặng thêm gấp bội, ấy vậy mà trong ký ức của hắn, đối với tất cả tình yêu của Minh, hắn lại lạnh nhạt thờ ơ.
Hình như cả cuộc đời hắn, cả một phần tư cuộc đời đã trôi qua trong máu và nước mắt, chỉ có mỗi một mình Minh là trao cho hắn sự dịu dàng, chỉ có anh làm điều mà cuộc đời này chưa bao giờ chịu làm cho hắn.
Giờ hắn hối hận rồi, hắn muốn tìm anh, muốn như những năm năm tháng tháng kia thoải mái yên lòng khi đứng dưới mái nhà nồng nàn mùi cà phê rang cháy, muốn bình thản nhấp ngụm nước ấm chui vào chăn êm vô tư khi ngoài trời đổ mưa tí tách, và muốn đôi mắt nâu hạt dẻ kia trìu mến vĩnh viễn chỉ nhìn một mình mình.
Hắn trách lòng mình tham lam, nhưng không thể không khát khao những điều hắn từng coi là hiển nhiên ấy ngay giây phút này.Từ bao giờ cuộc sống của hắn đã được hình bóng và sự hiện diện của anh phủ kín.
Anh bình thản, chậm rãi mà nhẹ nhàng đi vào thế giới của hắn, chậm rãi dùng sự chân thành quý giá ấy bao bọc hắn như bọc con cá kiếm trong dòng hải lưu ấm áp, đưa cuộc đời hắn trôi chảy êm dịu đến miền đất màu mỡ sự sống.
Hắn đã sống như vậy trong ba năm yên ả nhất cuộc đời mình mà không hề hay biết, đã an vị trong tình yêu sâu sắc của anh, hưởng thụ nó, sử dụng nó, chìm vào nó mà chẳng mảy may để tâm.Hắn phát hiện, hình như hắn đã...Đức dừng xe trước cửa quán cafe, bỏ qua ánh nhìn thắc mắc hoang mang của tất cả mọi người mà lao lên tầng, mười phút sau, hắn lại như một cơn gió đeo thêm một chiếc túi, lên xe phóng rời đi.
Tiếng mô tô gào rú vang dội cả một góc phố.
Hắn đậu xe dưới khách sạn kia, trước khi bị lễ tân ngăn lại thì nói:"Tôi muốn đặt phòng."
Cầm chìa khóa phòng, Đức nôn nao không yên, cửa thang máy dừng trước tầng bảy, hắn phi ra như tên bắn, trên trán còn đọng mồ hôi do di chuyển quá nhanh.
Hắn thở hồng hộc, đến khi đứng trước của phòng bảy lẻ ba, lồng ngực đã phập phồng liên tục.Đức trấn tĩnh bản thân, điều chỉnh nhịp thở, hít một hơi sau đó dường như đã hạ quyết tâm, đưa tay gõ cửa phòng:"Dịch vụ dọn phòng khách sạn đây."
Năm mười giây sau, cánh cửa lách cách mở ra, ngay khi nhìn thấy hắn đứng trước cửa Minh đã muốn đóng cửa lại, nhưng hắn lần này nhanh chân chặn đôi giày cứng của mình vào khe cửa, giọng hạ thật thấp:"Có thể nói chuyện không?
Chỉ năm phút thôi."
Lời từ chối bị anh nuốt ngược lại khi thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi mỏng, người cuốn đầy băng gạc, quan trọng nhất là còn đang mặc bộ đồ anh gửi ở quán bar.
Minh nghĩ vài giây, sau đó mở cửa ra, lại mềm lòng để hắn vào.
Đức đi vào phòng, cánh cửa sau lưng hắn đóng lại, tiếng khóa cửa lẫn chốt an toàn vang lên.
Ánh mắt hắn nhìn qua một lượt quanh căn phòng khách sạn, nơi xa lạ này lại đầy ắp những dấu vết sinh hoạt của Minh, cả mùi hương đặc trưng quen thuộc:"Tôi đã bảo em đừng tới tìm tôi nữa rồi mà.
Mình chia tay rồi."
"Có gì thì em nói mau rồi em đi đi."
"Tôi muốn giải thích chuyện ở trên bản..."
Minh phẩy tay, lắc đầu:"Nếu chỉ có thế thì tôi không cần nghe.
Tôi đã nói rồi, giờ chuyện đấy đúng sai không còn quan trọng nữa, em muốn như nào thì tùy em."
"Quan trọng!"
Đức bất ngờ cao giọng làm Minh cũng ngẩn ra vài giây, hắn lập tức nói tiếp:"Quan trọng.
Anh hiểu lầm tôi!
Hôm đó vòng cổ tôi đưa cho cô ta là để nhờ cô ta giúp tôi chăm lũ trẻ lúc tôi không có ở đấy.
Anh cũng biết lũ trẻ đấy sống chật vật như nào, chúng gọi tôi là bố, tôi không thể để con mình sống khổ được!"
Minh hơi bất ngờ vì lý do này, không để anh có cơ hội lên tiếng, hắn tiếp tục nói:"Đúng thật là cô ta được lão già chết bầm kia đưa đến để gả cho tôi, nhưng đấy là ý định của lão, tôi không hề đồng ý.
Tôi đã từ chối ngay rồi, cô ả kia đến cũng vì sợ lão quở thôi chứ cô ta không có ưng hay thích gì tôi hết."
"Lúc anh đẩy ngã cô ta.... tôi... tôi lại đang giận lẫy anh... tôi chỉ là thấy mất mặt trước mọi người nên quát anh...
Tôi không hề có ý muốn cưới người ta mà bỏ anh!
Tôi không ngoại tình."
Đức càng nói càng dữ dội, câu cuối chắc nịch vang lên khiến chính bản thân hắn cũng chấn động không kém gì Minh.
Nhưng điều đó không phủ nhận được chuyện hắn quát anh trước mặt mọi người, không phủ nhận được việc hắn mặc kệ anh bỏ đi trong đêm mà không lo liệu anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Minh siết tay thành nắm đấm, hỏi ngược lại:"Vậy em nghĩ chỉ đơn giản là chuyện đó mà tôi nghĩ không tốt cho em với người ta à?
Tôi là người tin tưởng em thế nào em hiểu hơn ai hết.
Trước đó chính cái miệng này của em đã nói là muốn lấy vợ đẻ con, như vậy chưa đủ chứng minh ý định em muốn chia tay tôi hả?"
"Lúc đó tôi không nói thật."
Hắn ngập ngừng, sau đó nhìn thấy sự lay động trong ánh mắt Minh mới cắn răng mà thừa nhận:"C...
Chuyện tôi muốn cưới vợ chỉ là tôi nói để chọc tức anh thôi, tôi đâu có ý định lấy vợ..."
Ít nhất là sau khi Minh bỏ đi, Đức quả thật đã hoàn toàn bỏ ý định lấy vợ yên bề gia thất, vì đột nhiên hắn cảm thấy chuyện đó còn chẳng quan trọng bằng một phần nghìn chuyện Minh có muốn thật sự chia tay với hắn không.
Mà hắn cũng nghĩ thông suốt rồi, làm gì có người phụ nữ nào chịu gả cho một người đàn ông từng bị thằng đàn ông khác ôm áp suốt mấy năm trời.
Sau lần đó hắn bị nhân viên trong quán ngày ngày khai thông tư tưởng, chỉ ra nhiều điểm tâm lý của Đức.Đức muốn lấy vợ, sinh con, lập gia đình chẳng qua là vì đó là điểm đến, bến đỗ khao khát của hắn.
Trong sâu thẳm tâm khảm của một đứa mồ côi không cha không mẹ không anh chị em thân thích như Đức, hắn luôn thèm muốn một gia đình cho riêng mình, dù hắn không nhận ra điều đó, nhưng tất cả nỗ lực hay đích đến mà Đức vô thức hướng tới trong cuộc đời đều là một mái ấm.
Một căn hộ của riêng vẫn làm linh hồn chao đảo của Đức thấy trống rỗng, vô định, hắn mơ đến một ngôi nhà ấm áp, mơ đến một gia đình đầy đủ cha mẹ vợ con - điều mà hắn chưa từng được nếm trải.
Hắn thèm có "nhà" của mình đến mức phải tự khẳng định với bản thân là phải cưới vợ sinh con.
Nhưng giờ tất cả những cái hắn tìm đến để đạt được ước mơ gần như là viển vông ấy đều không còn quan trọng nữa, hắn nhận ra rồi, ngay giây phút khi tỉnh dậy mà bên gối không người hắn đã nhận ra rồi.
Hắn nhận ra Minh chưa từng có ý định chia tay hắn, hắn nhận ra Minh không bao giờ bỏ mặc sống chết của hắn, hắn nhận ra Minh vĩnh viễn sẽ không căm ghét vì hắn đã khiến anh giận.
Người bao dung như vậy, có xới tung chân trời góc bể lên hắn cũng không thể tìm được người thứ hai.Hắn nói:"Tôi không lấy vợ...
Cả đời tôi cũng không lấy vợ..."
Minh ngắt lời hắn:"Liên quan gì tới tôi.
Chúng ta đã chấm dứt từ ngày hôm đó rồi, chuyện em muốn lấy vợ cũng chỉ là giọt nước tràn ly thôi...
Giữa chúng ta có quá nhiều khúc mắc, quan điểm sống không hợp nhau, tính cách không hợp nhau, một mình tôi kẽo kẹt thì cũng đến ngày sức cùng lực kiệt, một mối quan hệ không được xây dựng từ hai phía thì sớm lúc sụp đổ.
Thời gian qua nếu tôi làm gì khiến em thấy không vui thì xin em quên đi, chúng ta coi như hòa nhau.
Muộn rồi."
"Căn nhà kia tôi sẽ không về nữa, em muốn ở thì em cứ ở.
Căn nhà đó tôi tặng em, ngày mai sẽ sang tên cho em, coi như đền bù ba năm thanh xuân em uổng phí bên cạnh tôi không có kết quả, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, em sống việc em tôi sống việc tôi không liên quan gì đến nhau."
"Em nói xong rồi thì em đi đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa."
Minh quay lưng ra cửa muốn mở cửa đuổi hắn đi, vừa dứt miệng câu nói kia, lập tức cảm nhận được một lực như tên bắn lao thẳng vào người mình.
Anh ngỡ ngàng mở to mắt quay lại, Đức từ đằng sau ôm chầm lấy hắn, vòng tay siết chặt đầy hoảng loạn.Minh loạng choạng bị đẩy sát vào tường, Đức thuận thế mặt đối mặt mà ôm chặt lấy hắn, môi mím chặt ngoan cường, vành mắt đã đỏ hoe bán đứng cái ôm ghì chặt cứng kia.
Minh bối rối trước hành động này của Đức, bàn tay không biết đặt ở đâu, hắn mở miệng, giọng đã pha chút nghèn nghẹn:"Xin lỗi..."
Hắn nhận ra thật rồi, hắn nhận ra hắn không thể sống thiếu Minh, hắn nhận ra hắn không thể để mất anh, hắn nhận ra mình đã sai rồi, đã sai rất sai rồi, đã tệ, đã khốn nạn và đã làm những gì với người như Minh.
Hắn nhận ra khi bóng lưng anh quay đi, khi cánh cửa đóng sầm và khi bàn tay hắn lơ lửng giữa không trung không phải là cảm giác hụt hẫng vuột mất mà là cảm giác đau đớn!
Đau đến mông lung!
Đau đến tê dại cõi lòng!
Những cảm giác như con trùng giày vò làm tổ trong ổ bụng hắn suốt cả tháng qua không phải là vì bệnh đau dạ dày mà đó là cảm giác dằn vặt, hối hận, khổ sở.
Vì lo sợ anh và hắn sẽ thật sự như hai đường thẳng giao nhau một lần không có tái ngộ.
Vì buồn bã khi cảm nhận được một mối quan hệ tốt đẹp nhất trên đời sắp đi đến hồi kết vì sự ngu dốt nhất thời của một chốc ngang ngược.Minh là nhà của hắn, là mái ấm của hắn, là gia đình của hắn.
Nếu bỏ lỡ, chắc chắn cả đời này hắn sẽ chẳng tìm được một nơi nương tựa nào như anh.
Người đời nói xa tận chân trời gần ngay trước mắt, thứ hắn chông chênh kiếm tìm hóa ra lại nằm ngay bên chăn gối năm năm tháng tháng, vậy mà hắn như mù lòa lại bỏ lỡ, khờ dại muốn đi tìm một điều khác không tồn tại.
Mà lại còn vì điều đó hết lần này đến lần khác làm tổn thương người thật lòng thương mình.Minh lúng túng trước cái ôm đang kìm chặt mình, rõ ràng là thừa sức và thừa khả năng để đẩy hắn ra, nhưng anh lại bất giác không muốn làm vậy.
Quen nhau lâu như vậy, chưa bao giờ anh thấy một Trần Đoàn Đức vành mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, chủ động giữ chặt anh mà mấp máy nói ra lời xin lỗi như vậy.
Anh cảm nhận được bàn tay hắn đang run nhè nhẹ, đôi mắt ương ngạnh ngày thường giờ phủ một tầng sương mỏng trong suốt, hắn đang hoảng sợ, hắn đang lo lắng, mơ hồ và bất lực.
"Tôi xin lỗi...
Minh."
Lời nói lặp lại còn trở nên đứt quãng nghẹn ngào hơn, mắt hắn gần như là van xin mà nhìn Minh:"Em....
Em đang làm cái gì."
"Anh đừng chia tay tôi..."
Hắn không chần chừ nữa mà úp mặt lên vai của Minh, cố che giấu đi chút yếu mềm đang dần loang ra nơi khóe mắt.
Nhưng hành động này của hắn chẳng khác nào đang nài nỉ làm nũng.
Đức thấp hơn Minh một cái đầu, vòng tay cố lắm cũng chỉ có thể ôm trọn lấy tấm lưng rộng của Minh, chỉ cần anh hất ra một cái, kẻ thường ngày giang hồ bạo lực kia sẽ ngã túi bụi như con mèo nhỏ bị hắt hủi.
Minh chết đứng như Từ Hải, hai tay để trên không trung vẫn giữ nguyên không biết đặt vào đâu.Anh cảm nhận được một vài giọt ấm nóng đang dần loang ra trên vai áo mình, cảm nhận chỉ cần mình cử động một chút hắn lập tức sẽ siết chặt vòng tay hơn.
Nếu được ôm như vậy bình thường anh sẽ sướng đến chết, tuy giờ cũng sướng nhưng trong trường hợp này không thể mù quáng hùa theo hắn, Minh lấy lại sự điềm tĩnh, khẽ nói:"Em buông tôi ra trước đã."
"Đừng đi... xin anh."
Mấy chữ cuối phát ra trong tiếng âm ỉ, hắn đã bỏ cả sĩ diện lẫn cái tôi để lên tiếng níu kéo những gì đã vuột mất.
Cuối cùng, đến khi bàn tay đang lơ lửng kia nhịn không nổi mà đặt lên tấm lưng gầy của Đức, hắn mới giặt mình mà buông lỏng vòng tay.
Minh thở dài nhẹ một tiếng:"Tôi không đi, em buông tay ra rồi mình nói chuyện."
Hắn nhìn anh nghi hoặc, rồi sau đó mới chậm rãi buông tay, nhân lúc Minh quay người đi vào phòng mới lấy ống tay áo quệt thật mạnh mấy giọt nước mắt vừa rơi, nhưng thế vẫn không lau ngay được viền mắt còn hoe đỏ, hắn lại đưa tay chùi mạnh mấy cái nữa tới khi Minh lên tiếng mới khựng lại:"Em vào đây đi."
Minh ngồi trên giường trắng, vẻ mặt không rõ cảm xúc, Đức đứng cách anh một khoảng, im lặng xấu hổ.
Vừa nãy hành động xong hắn mới nhận ra bản thân vừa làm gì, nhưng thật sự không còn cách nào khác để ngăn Minh mở cửa hắn mới làm như vậy.
Minh lên tiếng trước, giọng điệu thật sự đã dao động:"Tôi nghĩ giữa chúng ta có nhiều vấn đề tồn đọng không thể giải quyết xong trong một sớm một chiều, tôi nhận ra em cũng không bao giờ có nhu cầu nói chuyện hay có bất kỳ động thái gì để giải quyết khi hai đứa xảy ra mâu thuẫn.
Khác nhau về tính cách lẫn lối sống, tôi yêu em, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ mãi mãi chấp nhận sự tổn thương và vô tâm của em, con người ai cũng có giới hạn."
Đúng vậy, Minh không phải là con người nhỏ nhen đến mức chỉ vì một lần giận dỗi cãi nhau mà đòi chia tay.
Anh đã tích tụ hết tất cả những uất ức và rối ren qua bao nhiêu ngày tháng năm, để rồi đến khi tất cả trở thành một mớ tơ vò khó mà gỡ nổi Anh mới mệt mỏi muốn buông xuôi.
Chia tay không phải là hết yêu, chia tay là để lại cho chính mình và tình mà mình trân quý không bị bào mòn thêm bởi bất kỳ sự tổn thương nào nữa:"Tôi chọn cách chia tay và rời đi không chỉ vì một chuyện mà là vì nhiều chuyện, góp gió thành bão, từng việc nhỏ em làm trong quá khứ em có thể không để ý hoặc đã quên đều là những điều làm tôi tổn thương, làm rạn nứt mối quan hệ hai đứa.
Tôi muốn em hiểu, đôi khi kết thúc tốt đẹp nhất cho cả hai đứa là chia tay."
Minh nói đến vậy, thật ra cũng có chút trái lòng, phần lớn là sợ làm Đức tổn thương.
Nhưng không ngờ Đức nghe xong dứt khoát trả lời:"Tôi sẽ sửa."
Đức nói, ngước mắt lên nhìn Minh, nghiêm túc và gần như là đang cầu xin:"Rạn nứt thì sao, tôi dùng keo gắn lại là được.
Anh thích nghệ thuật như vậy chẳng nhẽ không biết Kintsugi*, cái cốc nước tràn của chúng ta... dù đã từng rơi vỡ thành trăm mảnh, chỉ cần tôi gắn lại, sẽ không sao cả, sẽ trở lại như cũ..."
"Trước kia là tôi sai, tôi không phải với anh, sau này tôi nhất định sẽ sửa...
Quần áo, tôi sẽ phân loại rồi mới giặt, cũng không bỏ đồ lót hay đồ màu chung với đồ trắng của anh nữa, tôi hút bụi xong sẽ để máy về đúng vị trí, bát rửa xong tôi sẽ lau sạch rồi mới úp lên giá, tôi đã bỏ rượu rồi, cai thuốc rồi, tôi cũng sẽ ăn uống đầy đủ...
Chỉ cần anh cho tôi cơ hội."
"Đừng chia tay với tôi.
Tôi không thể sống thiếu anh được..."
Minh ngẩn người nhìn Đức, hắn nói xong đoạn này đã quay mặt sang một bên, cố ngước mắt nhìn lên trần không cho nước mắt long lanh làm ướt má.
Hắn bật thêm một tiếng:"Tôi có lỗi với anh...
Tôi làm tổn thương anh."
Câu nói này hắn đã ấp ủ ba năm, ấp ủ suốt những lần ngang bướng, ấp ủ suốt những lần cãi vã, ấp ủ cả khi nỗi nhớ đục khoét lồng ngực thành cái hố đen kịt.
Xin lỗi anh, cũng là xin lỗi chính mình.
Giọng Đức nghẹn lại, khàn khàn đã không còn kìm nổi, cảm xúc tắc nghẽn bao nhiêu năm giờ vỡ toang, tràn khỏi tuyến lệ lăn dài trên má, nối đuôi nhau rơi như những viên chân trâu, lách tách nhỏ xuống tấm thảm bên dưới.
Hắn xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác, lấy ống tay áo chùi nước mắt, nhưng vậy thì đã sao, nước mắt vẫn cứ chảy không dừng, mũi thì nghẹt lại, âm thanh cơ hồ phát ra cũng đặc khàn.
Đức căm ghét bản thân sao đôi lúc yếu mềm, đáng lẽ ra hắn nên nói những câu đó trước mặt anh mà không được khóc, không được rơi lệ, nếu như vậy sẽ chẳng phải thể hiện rằng hắn thành tâm nhận sai hay sao.
Đức khịt mũi, mắt đỏ hoe, mũi ửng lên trông thấy, hắn cúi người cầm chiếc túi đã đem từ nhà Minh đi, mở túi dốc những thứ đồ bên trong ra.Thắt lưng, roi mây, bàn chải gỗ, thậm chí cả chổi lông gà, móc quần áo và cả một túi gừng sống đã gọt sẵn cả chục củ.Hắn quỳ thụp xuống trước mặt Minh đang ngồi trên giường, hai tay khoanh lại trước ngực đúng như anh từng dạy khi nhận lỗi, trước vẻ mặt kinh ngạc của Minh, hắn kiên quyết nói:"Tôi làm sai, anh giận tôi thì anh đánh tôi đi, anh đánh tôi xong anh đừng chia tay tôi nữa..."
"Em làm gì thế hả!
Sao lại quỳ, đứng lên đi ai bắt em quỳ!"
Minh xót đứt ruột gan, vội đứng dậy cúi người muốn nâng Đức đứng dậy, nhưng hắn mặc kệ anh có kéo thế nào vẫn cứ như tảng đá, đầu gối ghim chặt xuống sàn nhà, một mực nếu hôm nay anh không chấp nhận điều kia hắn cứ sẽ mãi quỳ ở chỗ này.
Môi mím chặt lại đầy bướng bỉnh, con ngươi đã ngập trong ầng ậc nước.
Minh chưa bao giờ thấy một Đức như vậy, muôn vị tâm tình cùng tản ra trên đầu lưỡi, không biết nên nếm cái nào trước, vừa lúng túng vừa đau đớn.
Anh khuyên không được, định nhấc người hắn đứng lên thì một giọt nước mắt khác đã rơi xuống mu bàn tay anh, chất lỏng âm ấm làm ướt đi mu bàn tay to lớn, lòng Minh mềm nhũn ra, giây phút này đây hai chữ chia tay anh đã cắn rơm cắn cỏ nói bao nhiêu lần cũng theo gió hạ thổi trôi.
Cuốn vào những tầng mây xa xôi rồi tan đi như chưa từng tồn tại trên cõi đời.Gương mặt kia vẫn kiêu ngạo, ương bướng lẫn cau có, đôi lông mày chẳng bao giờ chịu giãn ra giờ lại nhẹ nhàng tách rời, nhưng lần này biểu cảm của hắn trông thật bất lực, bởi dù cố bày ra vỏ bọc xù lông gai góc như con nhím tự vệ, nước mắt vẫn phủ đầy hai má.
Như thể hắn đang chịu một ấm ức lớn đến nỗi cả mấy chữ đàn ông cứng cáp hắn vẫn hay đề cao đều vứt đi không cần nữa:"Tôi biết ba năm quen nhau tôi làm ra nhiều cái trẻ con, khiến anh buồn, tôi không quan tâm đến cảm xúc của anh, không nghe lời anh..."
"Chỉ là... chỉ là vì tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ rời xa tôi... nên tôi mới dám làm như vậy.
Tôi không ghét anh, tôi không ngoại tình... tôi không muốn cưới vợ sinh con, tôi chỉ muốn sống với anh thôi, tôi không cần vợ con gì cả, tôi chỉ cần anh thôi...
Minh..."
"Anh là gia đình của tôi mà Minh...
Đừng bỏ tôi được không Minh..."
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng trong Minh cũng tự nguyện sụp đổ, anh ôm chầm lấy Đức đang nấc nghẹn, Đức vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc đã nhiều ngày vắng bóng, nức nở như đứa trẻ.
Nỗi nhung nhớ dai dẳng cứ khắc khoải, đục đẽo linh hồn trống rỗng của hắn đến chẳng ra hình dạng, khi được Minh ôm chặt trong lòng, hơi ấm kia dần lan tỏa sang, lấp đầy mảnh ghép thiếu hụt trong cuộc đời Đức.
Đức vùi mặt vào lòng anh, để cho anh nhè nhẹ vỗ về tấm lưng đang run lên của hắn sau chừng ấy năm quen nhau.
Minh cũng run, sống mũi anh cay xè, anh siết chặt người nhỏ trong lòng, yên lặng không nói gì, để cho không gian chỉ còn tiếng sụt sùi và tiếng thở đều đặn.
Đức nhớ đến chết mất.
Nhớ vòng tay vững chãi, bờ ngực rắn rỏi và tấm lưng rộng lớn chở che, tấm thân mà thoải mái để một người đàn ông trưởng thành như hắn vào lòng mà dỗ dành bao bọc.
Nhớ mùi hương thoang thoảng đã đưa hắn vào giấc ngủ bình yên, mùi hương chỉ cần thoảng qua thôi giông tố lập tức sẽ tĩnh lại, vì có một người đang chắn cho hắn khỏi sóng gió cuộc đời.
Đức thấy an lòng đến lạ khi nhoài người trút hết mọi mệt mỏi lẫn day dứt suốt thời gian qua qua hàng lệ đỏ ngầu đuôi mắt, khi để anh bế vào lòng nâng niu ôm ấp.
Chỉ cần có anh, mọi thứ đều có thể vượt qua được.
Hải Minh của hắn, ngọn đèn sáng soi cho đoàn tàu thấy bờ trong đêm tối giông bão của hắn, ánh sáng cuối con đường dẫn tới viên mãn của hắn, tình yêu của hắn...
Dù cho hắn là người có lỗi, Minh vẫn ưu tiên bế hắn đang quỳ ngồi vào lòng mình trước tiên, vuốt lưng nhè nhẹ điều hòa khí thở cho hắn.
Khi khóc, Đức không gào không nấc, chỉ mím môi thật chặt, giam lại tiếng nấc nơi cuống họng, lẳng lặng để nước mắt vô lực rơi lã chã, thi thoảng lại run người lên một cái, sau đó vùi mặt vào nơi có thể che giấu đi sự yếu đuối của bản thân mình:"Em đừng khóc..."
"Rút lại lời chia tay...
được không?"
"Minh..."
Minh siết chặt hắn trong lòng, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm đong đầy bàn tay.
Đêm hôm qua anh cũng đã muốn ôm hắn thật lâu như vậy nhưng đã kìm lại lòng mình để rời đi dứt khoát.
Nhưng Đức à, sao hắn lại khiến anh mãi mãi không thể thoát khỏi tình yêu của hắn như vậy.
Người nhỏ đã khóc đến mệt lả cả người, chỉ dựa đầu vào vai hắn, ít ỏi lộ ra chút ỷ lại công khai, Minh sao còn có thể lòng dạ sắt thép mà đuổi người ta đi.Hơn nữa, hắn đã chủ động nhận sai đến vậy, con đường sau này còn gì không thể cùng nhau vượt qua, Minh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên trán Đức dỗ dành an ủi:"Được.
Nghe em, không chia tay nữa.
Sau này có chuyện gì cũng không chia tay nữa."
Đức gật đầu như gà mổ thóc, sau đó tự đưa tay muốn quệt nước mắt nước mũi thêm một lần thi bị Minh ngăn lại, lấy khăn giấy trên đầu giường nhẹ nhàng thấm đi chất lỏng loang lổ trên gương mặt đỏ bừng kia:"Em đừng dụi nữa, xước hết mặt, để anh lau cho."
"Cuối cùng cũng dừng cái trò xưng tôi..."
Minh khựng lại, nhận ra mình đã vô tình xưng tôi với Đức từ lúc hai đứa gặp lại.
Anh buồn bã cụp mắt, xoa nhẹ sườn mặt hắn, thiết nghĩ không biết như vậy có làm hắn để trong lòng hay không:"Xin lỗi, anh vô ý."
Đức yên lặng cho anh lau mặt cho mình, coi như hưởng lại cái dịu dàng mà bản thân đã để chạy mất hơn một tháng qua.
Hắn khóc mệt rồi mới bắt đầu xấu hổ về những gì mới làm, hai tai nóng bừng lên, nhưng vì vừa làm lành xong hắn không dám xửng cồ lên như trước, chỉ đành lảng tránh ánh mắt Minh đang đặt trên người mình."
Ọt..."
Bụng Đức réo lên vài tiếng cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng, hắn chợt nhớ ra từ trưa hôm qua vì chạy đôn chạy đáo hết đi tìm Bình tìm Dương rồi tìm Minh, rồi bị tai nạn tới giờ chưa ăn gì.
Minh để Đức ngồi lên giường, sau đó anh gọi điện thoại đặt khách sạn một suất bít tết lớn.
Mười mười lăm phút sau phục vụ gõ cửa phòng mang đồ ăn lên, sau một tháng cãi nhau không ngồi ăn chung mâm, dường như Minh vẫn rất tự nhiên à cắt thịt bò cho hắn.
Còn hắn thì khác, lần đầu đi dỗ người ta thành ra rất ngại, ăn một bữa thôi mà thất thần đến mấy lần.
Ăn uống no nê xong, cả hai lại ngồi yên lặng trên giường, nhìn xuống dưới khung cảnh sầm uất dưới phố xá, dòng người qua lại tấp nập, bà bán trà đá vẫn oang oang buôn, âm thanh vọng xa cả con phố.
Bỗng Đức khẽ khều tay áo Minh, nhìn anh bối rối, ánh mắt đã thay đổi rất nhiều:"Sao thế em?"
Hắn im lặng mãi một lúc, quay đi quay lại chẳng nói gì, cho đến lúc Minh tưởng hắn chỉ vô tình khều tay phải, hắn mới lí nhí nói một câu bé như muỗi:"Em xin lỗi..."
"Mình về nhà đi, anh đừng ở đây nữa."
Nhà của anh và hắn.