"Mình vừa tan làm, chắc giờ mang xe gửi cho hãng kiểm tra xong về nè."
Tôi nghe Tiến Lâm nói vậy thì mới nhớ ra cậu ấy mới tham gia giải xe bơi mở rộng của thành phố, khổ thân, đáng lí cậu ấy sáng nay được làm remote nhưng vì giúp tôi đi mua nguyên liệu nên lại ráng đi.
"À, nay nhà có gì ăn vậy?"
"Canh cá dưa chua nhé, Lâm sợ tanh không?"
Tôi nghe cậu ấy cười khẽ rồi châm chọc.
"Hỏi cho có chứ nấu xong rồi chứ gì?
"Ừ.
Về sớm nhá, mình đi tắm xong đợi cậu về ăn là vừa."
"Dạ."
Kết thúc cuộc gọi, tôi mím môi cười rồi lưu luyến mãi cái tiếng dạ ngoan ngoãn đó, trời ơi, con cái nhà ai 30 tuổi rồi mà dễ thương cỡ đó.Phát một list nhạc thập cẩm đủ thể loại rồi đặt điện thoại lên kệ, tôi bắt tay vào kì cọ cơ thể đã đắm mình trong tiệm bánh cả ngày nay.
Lâm nói trên người tôi luôn tỏa ra cái mùi thơm thơm nhẹ đặc trưng của bột mì, mùi ngọt ngọt của vani và ngậy ngậy beo béo của bơ sữa.
Không biết có khen hay không nhưng chắc ý chính là bảo tôi béo.
Chuẩn 7 giờ tối, tôi vừa bước ra nhà tắm là đã nghe thấy tiếng thời sự phát ra từ cái TV cỡ bự ở phòng khách.
"Thế xe có bị làm sao không?"
- Tôi hỏi.
"Hừm..."
- Lâm giơ màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn qua lại với cậu bạn thân, cực kỳ hồn nhiên mà nói.
- "Mình đang nhờ em Phong tư vấn con xe chiến nào là vua lội nước, nếu mà thay được tàu ngầm càng tốt, để đổi sang luôn."
Véo cái má của cái bản mặt đẹp trai phát ghét của Tiến Lâm, tôi đổi vội sang tông giọng nheo nhéo của mấy bà mẹ đang bất lực trước đứa con nhe nhe nhởn nhởn của mình.
"Là sao nữa, cậu sửa xe hết nhiều lắm không??
Bill đâu, để mình trả luôn."
" Á á, đau á.
Thì đầu năm mình cũng bảo Khoa rồi mà, là tầm này sẽ đổi xe đó, xe này cũng cũ rồi mà."
"Định nghĩa xe cũ là cái gì thế, xe cũ là cái xe mua nằng nặc đòi bán thận bán tim để mua từ cuối năm ngoái, sang năm mới là thành cũ rồi ấy hả???"
"Ừ cậu nói chuẩn đó.
Từ điển Oxford phải thêm ngay cái định nghĩa này vào!"
Nói nhẹ không nghe, tôi để cái điện thoại sang một bên rồi nhào tới dùng sức mạnh từ cánh tay đã nhào bột nhiều đến mức bắp tay muốn to ngang bắp chân (tôi nói lố thôi) để kẹp cổ đứa trẻ bướng bỉnh này.Hai đứa nằm vật trên ghế sofa, ban đầu là tôi tấn công trước đè Tiến Lâm xuống, hai đứa vật lộn được một lúc, lúc sau chẳng biết thế nào nay cậu ta lại học được chiêu vặn mình đổi ngược lại vị trí hai đứa.
Tôi thoáng qua bất ngờ nên cánh tay đang kẹp cổ Lâm lỡ buông ra nên bị cậu ấy bắt lại đặt ngay trên đầu.
"Biết ngay thể nào cậu cũng đánh mình.
Bạo lực gia đình nó quen.
Thấy người ta hiền là đấm tới."
- Tiến Lâm mặt đỏ tía tai vừa thở hồng hộc vừa nhoẻn miệng cười.
"Bạo lực gia đình cái gì, mà thấy hiền là lấn tới nhá!"
Hồi mới quen nhìn Tiến Lâm ngoan ngoãn dễ bảo giống Golden Retriever lắm, nhưng càng tiếp xúc lâu càng cảm thấy cậu ấy phải cỡ Border Collie mới đúng.
Chịu thôi, đấu không lại.
Tôi hừ một cái rồi ngoảnh mặt đi, thả lỏng người tỏ ý không thèm chơi với Tiến Lâm nữa.
"Đồ hâm, sáng nay là mình đòi đưa cậu đi mà.
Xe có hỏng thì cũng do mình lái chứ liên quan gì đến cậu.
Nào, ăn tối nha."
- Tiến Lâm tiện thể ôm eo tôi rồi kéo tôi cùng ngồi dậy rồi nói bằng cái giọng nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành tôi vậy.Trong đầu tôi đang thầm nghĩ tối sẽ thử tìm coi bill sửa xe Tiến Lâm để đâu rồi sẽ gửi tiền đền bù cho cậu ấy luôn mà không để ý rằng cái mũi cậu ấy đó giờ đang dí sát rạt vào cổ tôi.
"Trêu là chó riết tưởng mình là chó thật hả?"
- Tôi đẩy đẩy cái bản mặt đó ra.
"Bằng một cách nào đó mà cái mùi sữa tắm này trên người cậu lại thơm hơn lúc tớ dùng là sao?"
"Không phải nịnh, mình đâu có giận cậu đâu."
"Hẹ hẹ.
Trộm vía bé Khoa hay dỗi nhưng cũng dễ nịnh."
"Xin đó."
Lật đật đứng dậy đi vào nhà bếp để chuẩn bị mang thức ăn ra bàn, vừa đi tay tôi vừa phải đập nhẹ lên ngực mình để tự trấn an rằng cậu ấy chỉ trêu thôi.
Mắc gì nghĩ nhiều rồi lại tự rung động!!!!Tôi thừa nhận bản thân thích cậu ấy muốn điên, ba năm qua đơn phương muốn rồ, mắc tỏ tình lắm luôn đó.
Nhưng, ừm, thì, các bạn biết mà, lí do chính khiến tôi ấp ủ không thể nói không phải là vì Tiến Lâm là trai thẳng đâu.
Cậu ấy cong nha, come out mình là gay với tất cả người xung quanh rồi đó.Vấn đề là ở tôi, tôi không xứng với cậu ấy.Ngay từ điểm xuất phát, Tiến Lâm chắc phải lùi mấy kiếp mới chung vạch với tôi - Một đứa gia cảnh không có gì để nói vì không có, nhan sắc không, tài năng không, năng lực cũng chỉ ở mức đủ nuôi sống bản thân.
Và trên hết, cậu ấy là người đã cứu mạng tôi, đã che chở cho tôi suốt ba năm qua.Thật sự, tôi không có tư cách để đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì từ Tiến Lâm đừng nói đến tình cảm của cậu ấy.
Trớ trêu thay, cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa làm được gì để tỏ lòng biết ơn với cậu ấy cả.
Thứ duy nhất tôi có thể đền đáp ân tình của cậu ấy lại chỉ có tình cảm hèn mọn này thôi.
Nhưng cũng chính nó sẽ là thứ giết chết mối quan hệ đang tốt đẹp giữa tôi và cậu ấy.Có lẽ, việc tôi giấu kín rồi lặng lẽ vùi đi thứ tình cảm này cũng xem như là đền ơn đáp nghĩa với Tiến Lâm rồi.Đang ngậm ngùi được mấy phút thì lập tức bị cái mỏ quạ kia cắt ngang.
"À, cuối tuần này mình có việc phải sang bên trụ sở ở Amsterdam á.
Chắc cỡ giữa tuần sau về."
"Ủa sao giờ mới nói.
Thế cuối tuần này tớ phải đi một mình à."
"Ừm, có gì tớ mua quà về cho nhé."
"Khỏi, Lâm làm nhanh về sớm là được rồi."
"Dạ."
Vì Tiến Lâm luôn xưng hô mình, tớ cậu với tôi nên đôi lúc tôi quên rằng thật ra cậu ấy hơn tuổi tôi.
Đáng lẽ ra tôi nên gọi cậu ấy là anh cơ mà giờ nhìn cái mặt ngố ngố đang gặm sườn của cậu ấy rồi cất tiếng gọi:Anh Lâm.Anh Lâm ơi?...Cái cảm giác vừa ngại ngừa sến vừa ớn ớn là thế quái nào ấy nhỉ.
Cơ mà quay về chuyện ban nãy, việc Tiến Lâm nhờ tôi cũng không phải việc to tác gì, chẳng qua là vì nơi ở hiện tại của cậu ấy cách khá xa nhà ngoại nên cứ cuối tuần cậu ấy sẽ sang bên ông bà ngoại chơi ấy mà.
Người lớn, trẻ con trong họ cực kỳ yêu quý Tiến Lâm, từ lúc được cậu ấy dắt theo, tôi cũng may mắn hưởng ké hào quang đó luôn.
"Ăn nhanh thế, cậu đi đâu đó?"
Tôi vừa đứng dậy đã bị kéo tay lại.
"Xếp đồ dần cho cậu chứ còn gì nữa, ngày kia cuối tuần bay rồi mà."
"Đi mấy ngày thôi không cần nhiều đồ đâu, mai mình xếp tí là được mà" "Ừm.
Ok."
"..."
Nhìn cái điệu ngơ ngác xong bĩu môi kìa.
30 tuổi đó có phải 3 tuổi đâu ông nội.
Cái gì mà lầm bẩm "Mình nói thế cho nó lịch sử mà người ta cũng ok luôn kìa".
"Giờ xếp nè."
"Mơn bà nha.
Lò vé du."
"Biến."
Lúc tôi đang đứng trước tủ quần áo để chọn đồ cho vào vali thì chú cún lớn lại ngoe nguẩy đi tới tựa cằm lên vai tôi.
"Hay là Khoa đi cùng mình luôn không, như đi du lịch luôn?"
"Thôi, cậu cũng đi họp suốt mà tớ cũng ngại ra đường một mình chỗ đó lắm.
Để đợi cậu rảnh rồi đi mới vui."
"Ừm.
Thế để sau vậy.
À, nãy mình buôn với em Phong, xong em Phong kể là..."
Tiến Lâm rất hay kể cho tôi nghe những chuyện xung quanh cậu ấy, từ chuyện của bạn bè cậu ấy, đến chuyện ở công ty (những người, những việc mà tôi còn chưa gặp bao giờ) thậm chí là chuyện ở trong nhà cũng có thể mang ra kể với tôi.
Điển hình của một người hướng nội, hồi mới quen có cạy mồm Tiến Lâm cũng chẳng nói mấy đâu, giờ thì khác gì cái loa phát thanh đâu.Thế nhưng điều đó mới chứng tỏ rằng với cậu ấy, tôi đã trở thành một người mà cậu ấy thân thiết và tin tưởng.
Cuộc đời này gặp được Tiến Lâm, đứng ở vị trí bạn thân này, đã may mắn rồi.À, hình như bên trên tôi cũng kể rồi, tôi gặp Tiến Lâm sau một vụ tai nạn và từ đó đến nay đã 3 năm trôi qua, kí ức hiện tại trong tôi chỉ vỏn vẹn 3 năm nay.
Còn kí ức từ trước đó tôi đã từng thử nhớ lại nhưng giờ đã không còn bận tâm nữa rồi._______01/09/2025Sơ: Hề lấuuuuuuuuuuu, lại một bộ đời thường zui zẻ bằng phẳng chúng mình đi heheee