Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 40


Liên quan đến ăn, mọi người đều rất tích cực.Từ lần trước, sau khi bọn Tiểu Hồng đến, ở trên chuyện ăn, Tiểu Hắc cũng học được cách tự mình làm mà không làm ông chủ ăn xong phủi tay nữa.Hôm nay hai con cá lớn đều do nó bắt!Mà Đan Lân, sau khi hóa thành hình người, cô bé có thể làm rất nhiều chuyện cũng có thể giúp Giang Ngư càng nhiều hơn.Có cô bé hạc trắng hình người, sử dụng pháp thuật còn thuận tay hơn Giang Ngư nhiều.

Cô bé tranh việc rửa linh thảo, giúp thái thịt và cá thành lát mỏng, hỗ trợ trông lửa...

Có thể nói, trừ không tự mình nấu cơm, cô bé đã làm hết mọi việc.Tiểu Hắc nhìn mà hoài nghi bản thân, cũng không khỏi sinh ra cảm giác hiểu được thắng bại từ đáy lòng.Nó lặng yên không một tiếng động rời đi, chờ đến khi Giang Ngư đặt bàn nướng trên bàn đá, xếp nguyên liệu nấu ăn chỉnh tề, Tiểu Hắc mới trở lại.Nó kéo một cái túi nhỏ từ trong tiểu lâu ra, bên trong không biết thứ gì, nhìn hình thể phải to hơn Tiểu Hắc mấy chục lần.Giang Ngư giật mình: “Tiểu Hắc, ngươi làm gì đấy?”

Bé mèo đen “bịch” một cái, dùng hàm răng cắn túi lớn vứt ở dưới chân nàng.Có hai thứ đồ tròn vo lọc cọc từ trong túi lăn ra.Là hai trái cây lớn như nắm tay đỏ như lửa.Giang Ngư khom lưng nhặt lên, nhìn thoáng qua trong túi, phát hiện bên trong đều là trái cây.Nàng hiểu ra: “Tiểu Hắc vừa đi hái trái cây hả?”

Tiểu Hắc hừ nhẹ một tiếng, đồng ý.Giang Ngư lập tức khen: “Tiểu Hắc thật biết làm, vất vả rồi.”

Nàng đắm chìm trong sự vui sướng “Con trai lớn biết chủ động làm việc nhà rồi”, vui mừng mà đi bổ trái cây, không thấy được Tiểu Hắc lộ ra ánh mắt đắc ý với hạc trắng.Hạc trắng rất có phong phạm chị cả, đương nhiên chính yếu chính là: “Ngươi vẫn nên hóa hình trước rồi hãy nói chuyện, ngươi ở hình thú thế này, ta cũng ngại bắt nạt ngươi.”

Ở chỗ không ai để ý, một mèo một hạc dùng đôi mắt hình viên đạn lườm nhau.Nhưng chờ đến khi Giang Ngư bưng đĩa đựng trái cây quay lại, bọn nó lại khôi phục bình tĩnh, như chưa từng xảy ra việc gì.Lúc chuẩn bị ăn cơm, Giang Ngư nhớ tới Cơ sư huynh ở cách vách, hỏi hạc trắng: “Có cần gọi Cơ sư huynh qua ăn cơm cùng không?”

Hạc trắng lắc đầu: “Nếu chủ nhân muốn sẽ tự qua, nói cách khác đừng đi quấy rầy chủ nhân.”

Giang Ngư hỏi: “Ta làm linh thảo, không phải có hiệu quả rất tốt với tu sĩ bọn họ à?”

Bây giờ hạc trắng có thể tự dùng chiếc đũa gắp thịt mà cô bé thích đặt lên bàn nướng.

Cô bé nhìn miếng thịt mỏng “xèo” một tiếng không chớp mắt, thịt bị nướng đến màu vàng kim, mùi thơm nồng đậm truyền tới chóp mũi.Nghe vậy, cô bé đáp: “Linh thảo mà ngươi làm, có một loại lực lượng sinh mệnh rất mạnh, loại lực lượng này có tác dụng rất lớn với mấy người Tuế Văn Trưởng lão.”

Giang Ngư “à” một tiếng, đã hiểu: “Tựa như Nhan sư tỷ và Linh Hương liếc mắt nhìn, rồi ăn linh thảo của ta trồng không có cảm giác gì.

Cũng vậy, nó cũng không có tác dụng gì với Cơ sư huynh?”

Hạc trắng gắp thịt nướng mình nhớ mong vào đĩa, hít một hơi, thỏa mãn cong đôi mắt.“Thật ra ở gần linh điền của ngươi, đối với chúng ta mà nói, chính là một chuyện rất vui sướng sự.”

Giang Ngư kinh ngạc nhìn cô bé.Cô bé dùng tay chống mặt: “Có phải ta vẫn luôn không nói với ngươi là trên người của ngươi có một loại hơi thở đặc biệt hấp dẫn người không?

Loại cảm giác này, từ sau khi ngươi khôi phục tu vi lại càng thêm rõ ràng.”

Giang Ngư nâng cánh tay lên, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, không ngửi ra mùi gì: “Hơi thở gì?”

“Rất khó hình dung!

Ta cũng không phải con hạc có văn hóa gì.”

Cô bé xua xua tay: “Dù sao, vừa thấy ngươi là rất muốn thân cận.”

Cô bé chấm thịt vào nước chấm, bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nheo đôi mắt lại: “Quả nhiên, thịt do chính mình nướng càng ngon hơn.”

Nói xong liếc bàn nhỏ đối diện một cái, không nói gì nhưng đã cũng đủ đả kích một con mèo không thể hóa hình.Giang Ngư: “...”

Nàng đau đầu: “Đan Lân, ngươi đừng trêu nó.”

Hạc trắng chuyển động tròng mắt: “Vậy ta với nó, ngươi thích ai hơn?”

Giang Ngư: ?Bé mèo đen đang phấn đấu với cá nướng cũng dừng động tác, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, hiển nhiên là đang đợi một đáp án.Giang Ngư giả ngu: “Các ngươi đều là cục cưng mà ta yêu nhất, làm gì có trước sau gì chứ?”

Đan Lân không dễ lừa gạt như vậy: “Vậy nếu nhất định phải chọn một thì sao?”

“...”

Thấy Giang Ngư không nói lời nào, cô bé cười lạnh một tiếng.Bé mèo đen cũng bất mãn mà “meo” một tiếng, vẻ mặt hai đứa đều như đang mắng nàng là đồ cặn bã.“Sao lại nhìn ta như thế?”

Ngắn ngủi mấy hơi thở, Giang Ngư đã khôi phục bình tĩnh.Nàng vươn một bàn tay ra, cho bọn nó xem: “Đan Lân tựa như lòng bàn tay của ta, Tiểu Hắc chính là mu bàn tay của ta.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đều là một bộ phận không thể tách rời trên thân thể ta, sao có thể phân ra trước sau chứ?”

Nàng thâm tình chân thành: “Các ngươi đều là cục cưng mà ta thích nhất, không có linh thú nào có thể so sánh.”

Trên thế giới này, có lẽ còn chưa xuất hiện câu nói “lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt”, ít nhất hai con linh thú đơn thuần đều chưa từng được nghe.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.netBọn nó đều khiếp sợ.Lỗ tai hạc trắng ngây thơ đỏ lựng, lắp bắp nói: “Đã… nếu đã như vậy, ta sẽ không tranh với nó nữa.”

Tiểu Hắc không rên một tiếng, nhưng cũng không có phản ứng gì.

Thật ra lỗ tai nó cũng đỏ, chẳng qua đen quá không nhìn ra thôi.Bé mèo đen chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịch như đứt phanh, nó không nhịn được nghĩ: Hóa ra nhân loại này thích nó như vậy.

Đáng tiếc, nó đã được định trước không thể ở bên nàng lâu dài.

Một khi đã như vậy, về sau thái độ của nó với nàng sẽ tốt thêm một chút.Giang Ngư hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng hai đứa nó, thấy rốt cuộc bọn nó cũng ngừng, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khen mình một câu cơ trí.Ăn cơm trưa xong, Đan Lân thậm chí không cho Giang Ngư dùng linh lực, tự mình ôm lấy mọi việc dọn dẹp sạch sẽ.

Giang Ngư chỉ cần thoải mái dễ chịu nằm trên sofa lười siêu lớn hình đám mây, lấy một quyển thoại bản ra, vui sướng hưởng thụ thời gian lười biếng sau giờ ngọ.Ăn uống no đủ nằm xuống thật sự thoải mái.

Nhưng đời trước, lúc làm phàm nhân, Giang Ngư không dám như vậy.Ăn no nằm ngay, không chỉ dễ béo mà còn không tốt cho thân thể.Hiện tại nàng không có bất kỳ băn khoăn gì, thân thể tu sĩ bách bệnh bất xâm, đồ ăn xong đều hóa thành năng lượng tinh thuần dung nhập vào máu thịt của nàng, mà tạp chất không thể bị thân thể hấp thu cũng ở trong quá trình vận chuyển linh lực bị phân giải tan rã.Như vậy khuyết điểm duy nhất chính là hơi tốn linh lực, cho nên tu sĩ cơ bản đều không ăn ngũ cốc đồ ăn.

Giang Ngư lại không thèm để ý cái này, không thể hưởng dụng mỹ thực mới càng làm nàng không thể chịu nổi hơn cả việc không có linh lực.Hạc trắng dọn dẹp xong, thấy dáng vẻ thoải mái dễ chịu của nàng cũng động tâm, dứt khoát cũng bò lên trên sofa lười, nằm ở bên cạnh Giang Ngư.Một lớn một nhỏ rúc vào cùng nhau, thoạt nhìn thật sự ấm áp cực kỳ.Nếu là lúc bình thường, Tiểu Hắc nhìn một cái sẽ khinh thường quay đầu, đi đến chỗ bụi hoa của mình ngủ.Nhưng hôm nay, thứ nhất nó không thích nhìn hạc trắng như vậy, không thể để cô bé một mình độc chiếm Giang Ngư.

Thứ hai, nó đã quyết định phải có thái độ tốt với Giang Ngư hơn.Cho nên, sau khi chần chờ lúc lâu, bé mèo đen nhún một cái cũng nhảy lên trên sofa đám mây.Nó liếc hạc trắng một cái, bước chân ưu nhã đi sang bên kia nằm bò xuống dựa vào cánh tay Giang Ngư.Giang Ngư: !Cuộc sống đột nhiên lên tới đỉnh bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần!
 
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 41


Nàng ngừng thở, thật cẩn thận nhìn trái nhìn phải.

Sau khi xác nhận không phải ảo giác thì nở nụ cười hạnh phúc.Trái ôm phải ấp, trai gái song toàn, đây là cảnh tượng trong mộng gì chứ!"

Ta đọc thoại bản cho các ngươi nhé."

Giang Ngư nói: "Chúng ta cùng nhau nghe chuyện xưa."

Hạc trắng hiếm khi có trải nghiệm thanh thản như vậy, cảm thấy rất mới lạ: "Được đó."

Mèo đen lắc lắc đuôi, cũng không có ý kiến.Giang Ngư lấy thoại bản có tên là "Chuyện lạ của Bách Túc" ra, qua lời kể của một tu sĩ tên Trương Bách Túc, kể lại đủ loại kỳ ngộ trên đường du lịch của hắn ta.Chuyện đầu tiên là kể chuyện linh thú báo ân ở một trấn nhỏ.Một con tiểu linh miêu giẫm vào bẫy của thợ săn được thư sinh trên trấn cứu giúp.

Nó vừa gặp đã yêu thư sinh tuấn tú lương thiện.

Vì để gặp lại thư sinh, nó trộm ăn cỏ Hóa Hình, chịu đựng đau nhức hóa thành hình người, đi tiếp cận thư sinh.Chẳng may trong lòng thư sinh đã có giai nhân, toàn tâm toàn ý muốn cưới tiểu thư nhà phú hộ trên trấn.

Trong lòng linh miêu đau khổ, không đành lòng thấy thư sinh mất hi vọng, bèn tìm mọi cách tác hợp cho hai người.Sau đó tiểu thư mắc bệnh nặng, thuốc và kim châm không cứu nổi, trong nhà mời vô số danh y lại đây, đều nói không có cách nào xoay chuyển.

Chỉ có một phương sĩ đi du lịch qua đây liếc mắt một cái, nói muốn cứu tiểu thư, cần có một con linh thú tu hành thành công bằng lòng dùng linh đan trong cơ thể mình đổi một mạng với tiểu thư.Linh đan của linh thú cũng như Kim Đan của tu sĩ, chính là căn nguyên của linh lực.

Nếu mất đi, nhẹ thì tu vi hủy hết, nặng thì bỏ mạng.Đọc đến đây, Giang Ngư khẽ nhíu mày, đã có thể đoán được đại khái cốt truyện phía sau.Đan Lân dựa vào bên người nàng cũng đoán được một ít: "Con linh miêu kia sẽ không ngu đến mức thật sự dùng linh đan của mình đi đổi mạng cho người khác chứ?"

Mèo đen cũng bực bội lắc lắc đuôi, thúc giục Giang Ngư nhanh kể tiếp."

Thư sinh về đến nhà, bệnh nặng một trận, sắc mặt trắng bệch, nói muốn đi theo tiểu thư.

Linh miêu không đành lòng..."

Lặng lẽ đến nhà phú hộ, đưa linh đan tu hành nhiều năm của mình cho vị tiểu thư kia.Đan Lân tức giận đến hung hăng hừ hai tiếng: "Trong nhà con tiểu linh miêu này không có trưởng bối à?

Nếu như bị trong nhà biết, nhất định sẽ tức giận đến đánh chết đứa ngu này!"

Mèo đen cũng meo meo meo vài tiếng dồn dập.

Tuy rằng Giang Ngư không thể hiểu ý cụ thể của nó nhưng từ tiếng kêu dồn dập, có thể cảm giác được sự tức giận của nó."

Từ từ, còn chưa xong mà."

Giang Ngư lật tờ sau, tiếp tục nói: "Trương Bách Túc gặp một con linh miêu hơi thở thoi thóp ở trong bụi cỏ ngoài núi hoang.

Lúc này nó đã biến thành một con linh miêu bình thường, không thể hóa thành hình người."

Hắn ta cứu linh miêu, nghe câu chuyện của nó."

Đạo trưởng."

Tiểu linh miêu khẩn cầu hắn ta: "Ta muốn gặp lại ân nhân một lần."

Trương Bách Túc giấu tiểu linh miêu ở trong tay áo, đi trấn nhỏ.

Trấn trên đang tổ chức một lễ cưới đông vui, đúng là ngày vui của thư sinh và tiểu thư.Linh miêu lặng lẽ đi vào nội thất, muốn đi thăm ân nhân của mình.

Thư sinh đang thay quần áo.Nó còn chưa tới kịp lên tiếng, lại nghe được giọng nói đắc ý của thư sinh: "Ta sớm biết nàng kia không phải người, chẳng qua nói vài câu lời ngon tiếng ngọt với nàng, đã dỗ được nàng toàn tâm toàn ý với ta.

An Nương bị bệnh từ trong bụng mẹ, nếu không có một con linh miêu ngốc như vậy, sao có thể thành toàn một đời lương duyên của ta cùng với An Nương chứ?"

Đan Lân tức giận đến siết nắm tay kêu răng rắc, sau khi không nghe được phần sau, vội vàng hỏi: "Phía sau đâu?

Phía sau đâu?

Kết quả thế nào?"

Giang Ngư lật lật mấy trang sau, cũng rất bất mãn: "Không có tiếp theo, câu chuyện đến đây là kết thúc."

Hạc trắng: ?Bé mèo đen cũng rất bất mãn, một cái miệng không ngừng meo meo meo meo, tỏ vẻ câu chuyện này thật sự làm thú tức.Hạc trắng vốn đã tức tối, nghe nó ầm ĩ, không nhịn được giận chó đánh mèo: "Loài mèo các ngươi đều ngu thế à?"

Tiểu Hắc trợn trắng mắt, siêu hung dữ meo lại, tỏ vẻ đây nhất định là giả, trên thế giới tuyệt đối không thể có thú ngu như vậy.Giang Ngư rất tán đồng: "Những lời trong sách này đều là tác giả sáng tác ra, các ngươi không cần vì thế mà tức giận."

Đối với Giang Ngư đã trải qua thời đại mới, loại chuyện xưa này thật sự không được coi là mới mẻ độc đáo, trình độ máu chó cũng vậy.

Nhưng đối với hai con thú chưa bao giờ chịu uất ức gì mà nói, thật là nghe xong có thể khó chịu cả ngày.Thấy hai đứa rầu rĩ không vui, Giang Ngư muốn nói sang chuyện khác: "Hay là chúng ta không nghe chuyện xưa nữa, hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta thả diều nhé?"

Đan Lân bĩu môi: "Không có tâm trạng, không muốn đi."

Mèo đen cũng không muốn động.Hạc trắng âm u nói: "Cái người tên Trương Bách Túc này, tốt nhất đừng bị ta gặp phải.

Nếu không ta nhất định sẽ đánh hắn ta một trận, bắt hắn ta sửa lại mới được."

Trong lòng Giang Ngư giật mình, mấy ngày này ở chung, nàng cũng ý thức được, hạc trắng không ngây thơ đáng yêu như vẻ bề ngoài của cô bé.Nàng không nhịn được cầm tay hạc trắng, kiên nhẫn nói với cô bé: "Đan Lân, chẳng qua là người ta chỉ viết truyện thôi.

Chuyện xưa là chế tạo xung đột cho mọi người xem.

Hắn không làm sai chuyện gì, vì sao ngươi muốn đánh người?"

Hạc trắng nghi hoặc nhìn nàng, giọng điệu tự nhiên lại bá đạo: "Thứ hắn ta viết làm ta thấy khó chịu."

Giang Ngư quay đầu sang nhìn Tiểu Hắc, không thể tin nổi thấy được vẻ tán đồng từ trên khuôn mặt đen xì xì của Tiểu Hắc.Nàng không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc hai đứa nhãi con nhà mình thế nào đây?Nàng cảm thấy làm người lớn trong nhà, mình cần phải uốn nắn lại tính cách của bọn trẻ: "Ta cảm thấy, chúng ta vẫn nên nói lý."

Hạc trắng nhạy bén ý thức được Giang Ngư không thích mình như vậy.Cô bé ngẫm nghĩ, nở một nụ cười cọ cọ vào ngực nàng: "Được rồi!

Tiểu Ngư không thích, ta sẽ thu lại lời ta mới nói."

Nghe giọng điệu là không cảm thấy mình sai gì hết.Giang Ngư còn muốn nói thêm gì nữa, đã thấy hạc trắng duỗi tay ra, cầm lấy quyển sách vừa rồi lên, cả quyển sách hóa thành tro bụi, tan ra trong ánh nắng trời chiều."

Loại sách vớ vẩn gì chứ!"

Giang Ngư: "...

Đan Lân."

Tiểu cô nương xinh đẹp chớp mắt to nhìn nàng.Giang Ngư phát hiện mình không nói nổi lời nói nặng gì, đang lúc chần chừ lại nghe được một tiếng gọi nhàn nhạt."

Cơ Đan Lân."

Sắc mặt tiểu cô nương nghiêm lại, từ sofa lười nhảy dựng lên, lập tức trở nên quy củ.Giang Ngư cũng từ trên sofa thoải mái đứng dậy, nhìn về phía khách không mời mà đến: "Cơ sư huynh đến?"

Cơ Trường Linh vẫy tay với cô bé, hạc trắng do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn đi qua đứng ở bên cạnh chàng.Thấy hạc trắng lại đây, Cơ Trường Linh mới nói với Giang Ngư: "Tính tình nó không tốt, ta dạy dỗ rất nhiều năm, mới có dáng vẻ như bây giờ.

Để sư muội chê cười."

Hạc trắng trộm lè lưỡi.Cơ Trường Linh không nhìn cô bé, lại như biết cô bé đang làm gì: "Trở về, chép lại một trăm lần "Thái Thanh - Tĩnh Thanh Kinh"."

Hạc trắng trợn tròn mắt, lập tức nhận sai: "Chủ nhân, ta sai rồi!"

Giang Ngư lại nhanh chóng mở ra ngọc giản có thể nói là bách khoa toàn thư của Thái Thanh, xem Tĩnh Thanh Kinh kia là thứ gì.Chờ nhìn đến khi nhìn thấy là một pháp môn tu tâm dài đến mấy chục nghìn chữ, nàng lập tức im lặng.Cơ Trường Linh không dao động, gật đầu với Giang Ngư: "Sư muội, nếu không có việc gì, ta đưa Đan Lân về trước."

Tiểu cô nương lập tức đưa ánh mắt xin giúp đỡ sang Giang Ngư: "Tiểu Ngư!"

Giang Ngư giật giật miệng, tuy rằng cảm thấy trẻ con nên dạy, nhưng..."

Cơ sư huynh, một trăm lần Tĩnh Thanh Kinh kia, có quá nặng không?"

Cơ Trường Linh nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi tay, xách cổ áo hạc trắng, nhấc bổng cô bé lên.Tiểu cô nương mở to hai mắt, muốn giãy giụa, nhưng mà dưới tay Cơ Trường Linh, mặc cô bé có bao nhiêu bản lĩnh cũng không dùng được, chỉ có thể phí công giãy giụa.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net"Trong lòng ta hiểu rõ."

Cơ Trường Linh gật đầu với Giang Ngư, rồi cứ như vậy dẫn người rời đi.Giang Ngư nhìn bóng dáng chàng, cứ cảm thấy tư thế này hơi quen mắt.Cẩn thận ngẫm lại, ồ, không phải ngày đó Cơ sư huynh cũng xách Tiểu Hắc như này à?Nàng không nhịn được cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, lại thấy bé mèo đen nhìn hạc trắng bị xách đi, trên mặt mèo toàn là vui sướng khi người gặp họa, thế mà còn phát ra tiếng "ha ha".Giang Ngư nhớ đến dáng vẻ tán thành vừa rồi của nó, xụ mặt: "Giang Tiểu Hắc!

Ngươi nhìn thấy Cơ sư huynh quản giáo Đan Lân thế nào không?

Ta nói cho ngươi biết nếu ngươi cũng có ý tưởng nguy hiểm như vậy, ta cũng sẽ học Cơ sư huynh, dạy dỗ ngươi."

Vẻ đắc ý trên mặt mèo đen cứng lại.Bởi vì chuyện hai nhóc con phản nghịch, cả buổi chiều Giang Ngư đều suy tư "làm thế nào dạy dỗ con cái nhà mình trở thành linh thú tốt chính trực thiện lương có đạo đức", mãi đến khi một luồng gió mang theo linh lực nhẹ nhàng thổi về phía nàng.Điểm sáng xanh lục quen thuộc từ linh điền bay ra, dũng mãnh tiến vào thân thể của nàng.

Phần lớn điểm sáng xanh lục này tiến vào trong đan điền của nàng, bị hạt giống phát sáng hấp thu, phần còn lại thì dung nhập vào kinh mạch, máu thịt của nàng.Tuy rằng nghe có vẻ xạo, nhưng Giang Ngư thật sự rõ ràng cảm nhận được, thân thể của mình trở nên mạnh hơn chút.

Hiện tại, nàng thậm chí có tự tin đao kiếm bình thường trên thế gian có lẽ cũng không có cách nào để lại vết thương ở trên người nàng được.Nàng đứng dậy, quả nhiên linh thảo ở mấy chục mảnh linh điền đang lục tục chín, đạt tới hình thái hoàn mỹ nhất.Giang Ngư đã sớm phát hiện: Chỉ cần là thực vật mà nàng tự tay trồng, cho dù là linh thảo hay là hoa cỏ bình thường, đều có thể sinh ra những điểm sáng màu xanh lục đó.

Đặc biệt là ngay vào lúc chín kia, điểm sáng màu xanh lục sinh ra nhiều nhất.Những điểm sáng màu xanh lục này tính chất đại khái cũng giống với linh lực, có thể làm tăng tu vi của nàng.Nói cách khác, cho dù nàng không chủ động tu luyện, chỉ cần vẫn luôn không ngừng trồng trọt, là có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu những điểm sáng màu xanh lục này.Hoặc là, hiện tại đối với nàng mà nói, trồng trọt tương đương với tu luyện.Nàng nói bóng nói gió dò hỏi mấy đồng môn mình quen, người khác cũng không giống như vậy.

Nàng mới suy đoán điều này liên quan đến thiên phú của nàng hoặc là có liên quan đến hạt giống thần bí ở trong đan điền của nàng.Không ai có thể dạy dỗ nàng.Giang Ngư chỉ bối rối một lát rồi ném ra sau đầu, vui vẻ tiếp tục trồng trọt.

Lúc không có tu vi vẫn có thể sống đến thư thái vui sướng, không lý gì có tu vi còn mỗi ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia.Ninh Thuần Chân Nhân quả nhiên rất giữ lời hứa, lúc chạng vạng đúng giờ đến lấy linh thảo.Giang Ngư đã thu linh thảo chín vào trong túi trữ vật, đưa cho ông ta: "Có tổng cộng 101 mảnh linh điền đã chín, đều là linh thảo cấp một, nơi này tổng cộng hai mươi vạn cây linh thảo."

Tuy đã chính mắt thấy linh điền của nàng, con số như vậy cũng vẫn làm Ninh Thuần Chân Nhân giật mình.Một mảnh linh điền lý tưởng sẽ trồng được hai ngàn cây linh thảo, người bình thường cũng chỉ chăm sóc được mười mảnh, còn không thể bảo đảm sống hết.Mà một mình Giang Ngư quản hơn một ngàn mảnh linh điền, thế mà có thể bảo đảm mỗi một cây đều có thể sống, thậm chí đều là phẩm chất hoàn mỹ.Giang Ngư căn bản không biết khiếp sợ của ông ta, còn đang nói: "Ta để lại một ít linh thảo để cho mình dùng, khoảng trên dưới một vạn cây.

Không có vấn đề gì chứ, Ninh Thuần Trưởng lão?"

Nàng muốn ăn, Tiểu Hắc và Đan Lân muốn ăn, còn có nhóm linh thú của sư tỷ, linh giá của tông môn, có lẽ qua mấy ngày nữa mấy người Tuế Văn Trưởng lão cũng sẽ trở về...

Giang Ngư tùy tiện tính toán, thế mà lại có một loại cảm giác linh thảo tiêu còn tốn hơn cả linh châu.
 
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 42


Nghe nàng nói còn để lại cho mình một vạn cây, Ninh Thuần Trưởng lão mở to hai mắt nhìn.Giang Ngư âm thầm nhíu mày: “Sao vậy, không thể à?”

Ninh Thuần Trưởng lão phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không phải, lão phu chỉ cảm khái linh thảo của ngươi... tỷ lệ sống rất cao.”

Thấy không phải là không được để lại linh thảo cho mình, Giang Ngư thở phào nhẹ nhõm: “Là hạt giống của tông môn tốt.”

Lời này không phải lời khách khí, Thái Thanh Tiên Tông chia hạt giống linh thảo cho đệ tử, phẩm chất đúng là rất không tồi.Khách sáo xong, hai người nhìn nhau không nói gì.Cuối cùng vẫn là Ninh Thuần Chân Nhân mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Chuyện ở tông môn, ngươi không cần cẩn thận như thế.

Ngươi chỉ cần nhớ rõ ngươi là đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, cho dù thế nào, tông môn đều sẽ là hậu thuẫn cho ngươi mà không phải kẻ địch của ngươi.”

Giang Ngư sửng sốt, gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ Ninh Thuần Trưởng lão.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người bình tĩnh thản nhiên nói chuyện với nhau như này.Ninh Thuần Trưởng lão thậm chí có phần không quen lắm, ừ một tiếng: “Nếu như thế, lão phu đi đây.”

Tiễn Ninh Thuần Chân Nhân đi, Giang Ngư nhẹ nhàng tìm được bé mèo đen đang chơi ở bàn đu dây.“Tiểu Hắc…”

Nàng lấy linh thảo vừa thu hoạch từ trong túi ra, lắc lắc trước mắt nó: “Mới thu hoạch, thơm ngào ngạt tươi ngon mọng nước, có muốn ăn không?”

Tiểu Hắc ngửi mùi thơm nơi chóp mũi, liếc nhìn cô gái đắc ý này.Nó ngáp một cái, thân thể đung đưa theo bàn đu dây, chờ Giang Ngư tự đưa linh thảo đến cửa.Quả nhiên, thấy Tiểu Hắc không phản ứng gì, Giang Ngư suy sụp: “Ôi, vẫn cao ngạo thế, không đáng yêu tẹo nào.”

Tuy nói vậy nhưng làm gì có người mẹ nào ghét con mình được đâu.

Nàng vẫn đút linh thảo vào miệng Tiểu Hắc.Nhưng mà xưa giờ Tiểu Hắc đã tập mãi thành quen, không biết vì sao hôm nay lại cảm thấy hơi lúng túng.Nó nhớ đến lời Giang Ngư nói trước đó không lâu, bản thân cũng quyết định phải đối xử tốt với nàng một chút.Giang Ngư nghi hoặc nhìn Tiểu Hắc không ngậm linh thảo đi luôn giống trước kia, dường như nó đang chần chờ gì đó.

Sau một lát, nó chậm rãi đưa đầu qua, lại không phải là cắn linh thảo, mà là dùng đỉnh đầu lông xù xù, nhẹ nhàng cọ hai cái ở lòng bàn tay nàng.Ngay sau đó, không đợi Giang Ngư kịp phản ứng, nó đã vội ngậm lấy linh thảo, hóa thành tàn ảnh màu đen biến mất.Để lại Giang Ngư sững sờ đứng ở tại chỗ.

Qua một lúc lâu, hai mắt nàng mới sáng bừng lên, hoàn hồn: “Tiểu Hắc chủ động thân mật với ta kìa.”

Giang Ngư mừng rỡ như điên, một mình xoay qua xoay lại mấy vòng trong sân, cuối cùng vẫn kiềm chế, bắt con gà, hầm canh gà, xách đi bái phỏng Cơ Trường Linh.“Chào, Cơ sư huynh.”

Giang Ngư đưa đồ trong tay sang: “Trước đó huynh bị thương, ta vẫn luôn không đến thăm.

Ta không có thứ tốt gì, chỉ có một chút linh thảo và tài nấu nướng thôi.

Hy vọng Cơ sư huynh đừng chê.”

Cơ Trường Linh nhận canh gà của nàng, cực trịnh trọng nói cảm ơn: “Đa tạ Giang sư muội.”

Giang Ngư nhìn một vòng vào trong, nhỏ giọng tìm hiểu: “Đan Lân không ở đây à?”

Cơ Trường Linh nói: “Con bé đang chép sách.”

Chàng cho rằng Giang Ngư đến cầu tình, bình tĩnh nói: “Giang sư muội, Đan Lân không thể so với người thường.

Không nên chiều con bé.”

Giang Ngư vội vàng nói: “Ta không can thiệp chuyện Cơ sư huynh dạy dỗ con cái.

Chỉ là không thấy con bé nên hỏi một câu thôi.”

Nàng bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi: “Cơ sư huynh, ngày thường Đan Lân có thân thiết với huynh không?”

Cơ Trường Linh nghi hoặc nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Đan Lân kính ta nhiều hơn là thân thiết với ta.”

Giang Ngư lập tức khuyên nhủ: “Cơ sư huynh, gia trưởng vẫn không thể quá lạnh lùng với con nhỏ được.

Ta thấy Đan Lân rất thích huynh, con bé cũng là tiểu cô nương thích làm nũng mà.

Ngày thường huynh đừng quá nghiêm khắc với nàng.”

Ánh mắt Cơ Trường Linh nhìn nàng mang theo chút nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu.

Giang sư muội không phải người thích xen vào việc người khác, hôm nay nàng làm sao thế?Lại nghe Giang Ngư mang theo chút đắc ý và khoe khoang, giống như lơ đãng nói ra: “Ngày thường Tiểu Hắc nhà ta cũng không thích thân thiết với ta, nhưng hôm nay nó lại chủ động nhảy lên nằm bên cạnh ta, còn dùng đầu cọ ta đó.”

Cơ Trường Linh: ?Chàng xác nhận mãi, trọng điểm hôm nay dường như Giang sư muội đến là vì nói những lời này.Im lặng một lát, trong mắt chàng hiện lên ý cười: “Xem ra, linh sủng của muội rất thích muội.”

Quả nhiên, nghe câu đó, khóe miệng Giang Ngư không đè xuống nổi, mặt mày hớn hở: “Ôi, không uổng công ngày thường thương nó.”

Nói xong câu đó, nàng như được thoải mái, lại chuyện trò vài câu với Cơ Trường Linh, cuối cùng còn nhớ nhung hạc trắng, uyển chuyển tỏ vẻ trẻ con có thể từ từ dạy dỗ, lúc này mới cáo từ.Trở lại tiểu viện, Giang Ngư lại bỏ vốn to, phân biệt đưa một tấm phù đưa tin cho Chử Linh Hương ở Kiếm Phong, Nhan Xán ở Linh Thú Phong, Chung Tử Hưng ở Vạn Tượng Phong.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.netBa người nhận được phù đưa tin của Giang Ngư, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng mở ra:“Nhan sư tỷ/ Chử sư muội/ Hưng sư huynh, gần đây có khỏe không?

Mấy ngày không gặp muội/tỷ/ta cực kỳ nhớ tỷ/muội/ngươi...

Không biết tỷ/muội/ngươi có nhớ muội/tỷ/ta có nuôi một con mèo đen không?

Hôm nay nó chủ động nhảy vào trong ngực muội/tỷ/ta, còn dùng đầu cọ muội/tỷ/ta, khác hẳn tính tình lạnh lùng thường ngày.

Ôi, cũng không biết có phải bệnh rồi không nữa...”

Ba người nghe một đoạn dài như thế: ???Ba người đơn thuần đều rất nghiêm túc trả lời, nói cho nàng: Sư muội/sư tỷ/ sư muội, linh thú chủ động thân thiết là biểu hiện yêu thích, không phải bị bệnh gì, không cần lo lắng.Những xao động bất an của đương sự cuối cùng cũng được thỏa mãn.Bữa tối, Giang Ngư vui rạo rực làm cá nướng cho Tiểu Hắc, lại hầm thêm canh cá.

Tiểu Hắc ngồi xổm trên cây trong viện, nhìn nàng vội tới vội lui trong lòng âm thầm nghĩ: Quả nhiên nàng thích ta đến tận xương tủy, chỉ hơi thân thiết một chút mà đã vui đến thế này rồi.Nó đắc ý với mị lực của mình, cũng quyết định nể tình Giang Ngư yêu nó như thế, lại tốt với nàng hơn một chút.…

Nhưng mà suy nghĩ này không duy trì được quá lâu.Lúc mặt trời xuống núi, tiểu lâu của Giang Ngư có mấy vị khách đặc biệt ghé thăm.Lấy Tiểu Hồng cầm đầu, trên đầu mấy con thú nhỏ đều đội túi gấm, lễ phép gõ cửa viện.Giang Ngư vừa ra, nhìn thấy sáu con thú nhỏ ngồi xổm, đỉnh đầu còn đội đồ, đôi mắt đều thẳng: “Ui da, sao các ngươi lại đến rồi?”

Quả cầu tuyết nhỏ nhất là người phát ngôn, giọng vừa mềm vừa ngoan: “Chúng ta nhớ… nhớ Ngư Ngư, nên đến thăm ngươi!”

Giang Ngư thề, tuyệt đối không phải nàng có vấn đề, trên thế giới này tuyệt đối không có người có thể chịu nổi sáu con thú lông xù xù nhìn ngươi, còn ngọt ngào nói nhớ ngươi như này.Nàng khom lưng ôm quả cầu tuyết ở trong ngực, hận không thể hôn nó một cái: “Ôi, ta cũng nhớ các ngươi!”

Quả cầu tuyết cúi đầu, túi gấm màu bạc trên đầu dừng ở trong ngực Giang Ngư.Nó thẹn thùng nói: “Đưa cho Ngư Ngư.”

Giang Ngư tò mò mở ra, phát hiện đây là một cái túi trữ vật nhỏ, bên trong có một miếng bạch ngọc xinh đẹp, tản ra ánh sáng ấm áp.Các con thú nhỏ khác cũng ngồi xổm bên chân Giang Ngư:“Chúng ta cũng chuẩn bị lễ vật!”

“Đều là đưa cho Ngư Ngư!”

“Mau xem của ta.”

“Xem của ta trước, ta chuẩn bị lâu nhất!”
 
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 43


Giang Ngư còn đắm chìm trong khiếp sợ “mới vỏn vẹn mấy ngày không gặp mà linh thú của Nhan sư tỷ đều đã biết nói chuyện”, nhóm thú nhỏ đã bắt đầu giới thiệu quà của mình.Có hoa tươi xinh đẹp, một đống lớn lông chim và da lông động vật, cục đá xinh đẹp phát sáng lấp lánh, còn có một túi đầy linh châu.Một túi gấm cuối cùng là của Tiểu Hồng.Giang Ngư mở ra, lắp bắp kinh hãi: Bên trong thế mà là một cái váy đỏ cực kỳ xinh đẹp.Quả cầu tuyết nhỏ giọng giới thiệu cho nàng biết những món quà này có từ đâu ra: Hoa tươi là bé chim Tiểu Lục trộm đến Dược Phong hái, loại hoa này có thể nở trên trăm năm sẽ không héo tàn.Lông chim là da lông động vật mà bé chim Tiểu Hắc dùng lông chim của mình đổi với linh thú khác.Cục đá xinh đẹp là bảo bối sóc con trân quý đã lâu.Linh châu là của báo nhỏ.

Ngày thường nó không có thói quen trữ đồ, trong túi sạch sẽ không có gì cả.

Nghe nói phải tặng quà cho Giang Ngư, mấy ngày nay nó đều cố gắng nghĩ cách kiếm một ít linh châu.“Váy là mấy ngày hôm trước xuống núi mua ở bên ngoài.”

Quả cầu tuyết nghiêm túc nói: “Tiểu Hồng ca ca nói con người đều thích mặc váy áo xinh đẹp.

Ngươi chắc chắn cũng sẽ thích.”

Ban đầu bọn nó còn không quá quen với cái tên Tiểu Hồng này, nghe Giang Ngư gọi nhiều, thế mà còn cảm thấy không tồi.“Đúng là ta rất thích!”

Giang Ngư trân trọng nhận những món quà này, cực kỳ vui vẻ: “Cảm ơn các ngươi!”

Nàng hỏi mấy con thú: “Đã trễ thế này các ngươi đến đây, Nhan sư tỷ có biết không?”

Tiểu Hồng lộ ra vẻ chột dạ, ngửa đầu ngắm hoàng hôn sắp xuống núi.Giang Ngư: ?Quả cầu tuyết lí nhí nói: “Chúng ta đã để lại tin cho Nhan Nhan, buổi tối ngày mai lại về.”

Ngày mai Nhan Nhan phải đi Tàng Thư Các của tông môn, không dùng đến bọn nó.Nhưng mà nàng cũng chưa chắc bằng lòng thả mấy nhóc con ăn tàn phá hoại nhà mình đến Linh Thảo Viên gây họa cho Giang Ngư.

Tuy rằng có lẽ Giang Ngư không cho là vậy.Thấy dáng vẻ này, Giang Ngư đã hiểu chuyện thế nào rồi.Nàng lập tức gửi một tấm phù đưa tin cho Nhan Xán, tỏ vẻ đám bé con nhà tỷ đã đến chỗ muội.

Tỷ yên tâm, đều tốt.

Trời tối rồi, để ở chỗ muội một đêm, ngày mai đưa về cho tỷ.Chờ đến khi gửi phù đưa tin xong, nàng rất muốn xụ mặt, giáo dục loại hành động này một chút.

Nhưng vừa nhìn sáu đứa nhóc con ngồi xổm chỉnh tề, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to mọng nước nhìn nàng.Cơn tức trong lòng còn chưa kịp dâng lên, đã vèo một cái tan sạch.Nàng chỉ dẫn mấy nhóc con về, vừa đi vừa nói chuyện: “Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Linh Thú Phong cách Linh Thảo Viên rất xa.

Tuy rằng trong tông môn rất an toàn, nhưng các ngươi còn nhỏ như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Nếu muốn đến chơi thì ta qua đón các ngươi.”

Quả cầu tuyết bước chân ngắn nhỏ đi theo bên nàng, nỗ lực nói: “Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Chúng ta biết đường, hơn nữa các ca ca rất lợi hại.”

Khi nói chuyện, Giang Ngư mang theo sáu con thú nhỏ vào sân, đối mặt với Tiểu Hắc nằm trên sofa đám mây.Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Tiểu Hắc, đây là linh thú nhà Nhan sư tỷ, lần trước gặp rồi.

Bọn nó tới nhà chúng ta chơi, đêm nay ở chỗ này.”

Bọn Tiểu Hồng đương nhiên nhớ rõ bé mèo đen.

Bọn nó thật sự hâm mộ con linh thú này của Giang Ngư, nhưng tuổi của bọn nó lớn hơn Tiểu Hắc không ít nên thái độ với bé mèo đen cũng cực kỳ hiền lành.Quả cầu tuyết thậm chí lắc lắc móng vuốt với nó: “Chào Tiểu Hắc.”

Tiểu Hắc lại còn khuya mới thân thiện như vậy.

Nó meo meo meo cực kỳ bất mãn với mấy con thú này.Giang Ngư nghe không hiểu.Bé báo xám cùng họ mèo nghe hiểu.Các ngươi không có nhà của mình à?

Tới nhà của ta làm gì?Bé báo đen nhìn nhóc con giương nanh múa vuốt một cái, coi như không nghe thấy.Giang Ngư hỏi bọn nó đã ăn cơm chưa, sáu con thú nghe vậy đồng loạt dựng lỗ tai lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng chăm chú.“Được rồi.”

Giang Ngư cố ý xụ mặt: “Ta biết ngay các ngươi đến chỗ ta là vì ăn mà.”

Quả cầu tuyết vội vàng nói: “Không đúng!

Không đúng!

Là vì chúng ta thích Ngư Ngư!”

Nếu không phải thích, ai sẽ nghiêm túc lại vụng về mà chuẩn bị lễ vật như vậy chứ?Nó là tiểu cô nương thành thật, dừng một chút, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Có một nửa là vì ăn.”

Giang Ngư vốn cố ý trêu bọn nó, thấy quả cầu tuyết như vậy, lại thấy quá đáng yêu, tự hỏi một lát, nói: “Buổi tối làm đồ hơi rắc rối, hơn nữa ăn nhiều cũng không tốt.

Ta làm chút cháo thịt cho các ngươi, ngày mai chúng ta lại ăn ngon!”

Sáu con thú nhỏ không kén chọn tí gì, đồng loạt gật đầu.Tiểu Hắc rất bất mãn, chạy đến bên chân Giang Ngư, túm lấy làn váy nàng.Giang Ngư khom lưng bế nó lên, vui sướng hài lòng nói: “Tiểu Hắc, nhiều bạn nhỏ đến như này, ngươi có thích không?

Ta đi nấu cháo, ngươi đưa bọn Tiểu Hồng đi chơi đi nhé.”

Lại quay đầu nói với Tiểu Hồng: “Tiểu Hắc khác với các ngươi.

Nó còn nhỏ, không có năng lực thiên phú.

Nếu các ngươi đùa giỡn thì phải chú ý đúng mực.”

Tiểu Hồng dùng sức gật đầu, bảo đảm: “Ngư Ngư yên tâm, chúng ta sẽ không đánh nhau.”

Giang Ngư an tâm thoải mái đi nấu cháo.Nói là xuống bếp, thật ra cũng chỉ là dùng pháp thuật đi nhóm lửa, vo linh gạo, thêm nước, cho vào trong nồi bắt đầu nấu thôi.Nàng làm xong tất cả, quay đầu lại xem, thấy Tiểu Hắc bá chiếm sofa đám mây siêu lớn, từ trên cao trừng mắt nhìn nhóm thú nhỏ.Mà nhóm linh thú Nhan Xán thì sao, lực chú ý của bọn họ đều ở trên người Giang Ngư và món ngon của nàng, căn bản không để ý đến sự khiêu khích và cảnh giác của mèo con.Ở trong mắt Giang Ngư chính là nhóm lông xù xù ở chung đến cực kỳ hài hòa.Sau khi xong cháo, Giang Ngư lấy ra bảy cái bát nhỏ, trước mặt mỗi bé linh thú đều có một bát, Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ.Tiểu Hồng thèm đã lâu, Giang Ngư mới vừa đặt cháo vào trước mặt nó, nó đã lập tức vươn đầu lưỡi, một ngụm cuốn hết nửa bát.Giang Ngư vừa hay nhìn thấy cảnh này, sợ hãi nói: “Cẩn thận nóng!”

Đây là cháo mới ra nồi đó!Lại thấy Tiểu Hồng ngẩng đầu, nhẹ nhàng kêu một tiếng với nàng, nói mình không có việc gì.Lúc này Giang Ngư nhớ ra, Tiểu Hồng là bé linh thú trên người đều có thể nổi lửa.Nàng bỗng tò mò: “Tiểu Hồng, ngươi là chủng loại yêu thú gì thế?”

Tuy rằng nàng có cuốn bách khoa toàn thư, nhưng trên đó không thể ghi hết lại toàn bộ các đồ vật ở đại thế giới Thương Lan, cho nên có rất nhiều đồ, nàng vẫn không biết.Tiểu Hồng đang do dự, lại nghe Giang Ngư nói: “Ta nghe nói linh thú khế ước của Nhan sư tỷ có một con Sí Nhật Diễm Thú, da lông toàn thân đỏ như lửa, cực kỳ lợi hại…”

Nàng càng nói càng cảm thấy quen thuộc, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía Tiểu Hồng.Trong ánh mắt chột dạ, ngón chân cào đất của Tiểu Hồng, Giang Ngư tự tin: “Ta đã biết!

Tiểu Hồng, ngươi không phải là con của Sí Nhật Diễm Thú đấy chứ!”

Tiểu Hồng: “...”

Bên tai mơ hồ vang lên vài tiếng cười trộm, không cần phải nói, đều là đám nhóc phía sau đang vùi đầu uống cháo kia phát ra.Tiểu Hồng chịu đựng cảm giác thẹn thùng, lắc lắc đầu với Giang Ngư.“Không phải à.”

Giang Ngư cũng không để ở trong lòng.Nhóm linh thú ăn hết cháo rồi, còn muốn nữa.

Giang Ngư không cho: “Buổi tối không được ăn quá nhiều, ngày mai ta lại làm bữa tiệc lớn cho các ngươi.”

Buổi tối, nàng sắp xếp nhóm thú nhỏ ở trong phòng khách.Trong phòng trải thảm mềm mại thật dày, trên thảm rải rác vài cái gối đầu đáng yêu màu sắc sáng sủa, nhóm linh thú vừa thấy đã thích.Giang Ngư còn chuẩn bị chăn nhỏ cho chúng nó: “Sáu đứa buổi tối ngủ chung, không có vấn đề gì chứ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.netNhóm thú nhỏ lắc đầu, động tác cũng cực kỳ nhất trí.

Giang Ngư đặc biệt thích dáng vẻ này, cảm thấy thật sự là đáng yêu đến phạm quy.Nàng ngồi ở trên thảm, nhìn bọn họ một lúc lâu, mới lưu luyến nói: “Ta ở ngay phòng bên cạnh.

Buổi tối nếu các ngươi có chuyện gì, cứ gõ cửa phòng ta là được.”

Nhóm thú nhỏ trăm miệng một lời: “Ngươi yên tâm đi!”

Giọng non nớt lại trong trẻo, cực kỳ dễ nghe, Giang Ngư lảo đảo nện bước rời đi.Nàng chân trước mới vừa đi, quả cầu tuyết và bé báo đen tính cách hoạt bát nhất lập tức hưng phấn lăn vài vòng trên thảm.Quả cầu tuyết nhỏ giọng nói: “Tiểu Hồng ca ca, cái thảm này có hơi thở của ngươi đó.”

Bé báo đen nghe thế, nhớ tới suy đoán vừa rồi của Giang Ngư, hết sức vui mừng: “Ha ha ha, Tiểu Hồng ca ca, ngươi là con của Sí Nhật Diễm Thú à?”

Tiểu Hồng: “...”

Nó há mồm, phun một quả cầu lửa nhỏ sang, làm bé báo đen nóng đến ngao ngao kêu to, lại bị chim Tiểu Hắc đập cho một cánh.“Yên lặng chút, đừng làm ầm ĩ đến Ngư Ngư ngủ.”

Chim Tiểu Hắc lạnh lùng nói.Bé báo đen tủi thân ngậm miệng, lăn đến bên quả cầu tuyết cầu an ủi....Ngày hôm sau, trời xanh gió mát.Giang Ngư vốn đang suy tư hôm nay chơi thế nào lập tức có ý tưởng: “Hôm nay chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi, mang diều lần trước mua đi!”

Nhóm thú nhỏ không biết ăn cơm dã ngoại là gì, nhưng Giang Ngư nói gì bọn nó đều sẽ không phản đối.

Mà Tiểu Hắc thì cảm thấy mình phải trông đám linh thú này.

Nó cảm thấy bọn chúng thật tinh ranh, Giang Ngư ngốc như vậy, bị lừa thật không tốt.Chuyện cứ như vậy được quyết định.Tu Chân Giới có một chỗ tốt, đó là cái gì cũng có thể mang theo bên người.

Giang Ngư nhét hết phòng bếp vào túi trữ vật, để tiện lúc nữa làm cơm trưa.Nàng mang nhóm thú nhỏ đến chỗ chọn trước, ở phía nam tiểu lâu, cách tiểu lâu hơn hai mươi dặm, là bảo tàng trước đó nàng ngồi trên lưng Tật Phong phát hiện ra.Hơn hai mươi dặm, đối với tu sĩ và linh thú mà nói là khá gần, quãng đường không đến một nén nhang.Nơi này dựa vào bờ sông, là một thảm cỏ xanh thật lớn, sườn tây có một rừng quả, tháng tư đúng là thời gian cây cối nở hoa kết trái, đóa hoa hồng nhạt chen đầy đầu cành, gió thổi qua cánh hoa rào rạt rơi xuống đất, đẹp tuyệt trần.Giang Ngư trải một cái thảm thật lớn lên trên cỏ, ngồi lên đó, lấy ra điểm tâm, thịt khô, mứt, trái cây, vịt kho...

Bày đầy một thảm lớn.Lại lấy ra đồ chơi trước đó đặt làm cho nhóm linh thú, còn có diều và chong chóng mua ở tết Tuyết Lan thành Tín Nguyên mấy ngày trước.Hôm nay gió lớn, chong chóng vừa lấy ra đã quay phần phật, màu sắc tươi sáng lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhóm thú nhỏ.Giang Ngư lại cầm lấy một cái diều, gần như không cần cố sức, con bướm lớn xinh đã tà tà bay lên trời.Nàng híp mắt, nhìn diều bay trên bầu trời, chỉ cảm thấy cuộc đời tốt đẹp cùng lắm chỉ như này mà thôi, lặng lẽ nở nụ cười.Nhóm thú nhỏ rất nhanh đã phát hiện món đồ chơi này, sôi nổi vây quanh Giang Ngư, nhìn dây trong tay nàng, cùng diều đã bay lên cực kỳ cao.Giang Ngư hỏi bọn nó: “Có muốn chơi không?

Chúng ta thi xem ai thả cao nhất được chứ?”

“Được!”

Âm thanh vô cùng náo nhiệt truyền đến cực xa.Cơ Trường Linh nghe được tiếng động, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền ra.Vị Giang sư muội tính cách hoạt bát kia đang được một đám linh thú vây quanh, tươi cười rạng rỡ, trong tay giơ cao cái diều mà chỉ trẻ con người phàm mới mê chơi, tranh đua với nhóm linh thú:“Con bướm của ta bay cao nhất!”

“Ta giỏi nhất!”

Chàng chuyển tầm mắt, lắc đầu: Quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên.Lại không phát hiện, khóe miệng mình cũng mang theo ý cười.
 
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 44


Giang Ngư thi thả diều với một đám linh thú chưa hóa hình, hiển nhiên là chiếm hời lớn.Đổi thành những người khác, tất nhiên sẽ nhường thú nhỏ, nhưng nàng thì không.

Nàng không chỉ muốn thắng, còn muốn lớn tiếng nói ra, thậm chí chống nạnh đắc ý khoe khoang vài câu.Cũng vì nhóm linh thú thích nàng, không những không cảm thấy tủi thân mà một đám còn vây quanh ở bên người nàng khen nàng thật lợi hại, làm lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn đến cực đại.Chạy ở trên cỏ trong chốc lát, sức mạnh lúc trước qua đi, Giang Ngư buộc dây diều trên một tảng đá, phân ra một sợi linh lực duy trì cho diều không rơi xuống.Cái này thì nhóm linh thú biết nè!

Bọn nó học theo, dùng linh lực để diều tiếp tục bay ở trên trời.

Quả cầu tuyết còn nhiệt tình hỏi Tiểu Hắc có cần hỗ trợ không.Tiểu Hắc liếc nó một cái, ngậm dây diều đưa đến trước mặt Giang Ngư: Hừ, nó mới không để nhóm linh thú này có cơ hội biểu hiện ở trước mặt Giang Ngư!*Ăn cơm dã ngoại thì đương nhiên ăn là khâu cực kỳ quan trọng.Biết đám thú nhỏ đều biết nói chuyện, Giang Ngư bèn hỏi bọn nó có biết chữ không.Tiểu Hồng nói nó biết, Giang Ngư bèn cầm thoại bản ra để Tiểu Hồng đọc cho mình, còn mình thì cầm hai cái gối đầu thoải mái dễ chịu dựa vào, vừa ăn điểm tâm, vừa nghe.Bé mèo đen: “...”

Trong lúc nhất thời nó cũng không rõ lắm có phải Giang Ngư thật sự thích đám linh thú này không.

Dù sao không phải mỗi người đều có thể tàn nhẫn đến nỡ lòng áp bức đám linh thú bé nhỏ như vậy.*Bên này an nhàn, bên cửa Linh Thảo Viên có mấy người xa lạ bước đến.Bọn họ tìm tới ưng xám, Tật Phong nghe nói bọn họ tìm Giang Ngư, còn tưởng rằng là bạn của Giang Ngư, vui sướng chở bọn họ đến chỗ tiểu lâu.Trên lưng ưng xám, là hai nam một nữ, thiếu nữ mặc váy tím, cực kỳ xinh đẹp, cúi đầu đánh giá Linh Thảo Viên, trên mặt mang vẻ khinh thường.Nam tử phía sau bên trái nàng ta nhỏ giọng khuyên bảo: “Điện hạ, Thái Thanh Tiên Tông là đại tông tiên đạo, môn quy nghiêm ngặt.

Lần này chúng ta đến để bái kiến Tam Công chúa điện hạ, hay là vẫn chớ nên gây thêm rắc rối thì tốt hơn.”

Thiếu nữ váy tím không kiên nhẫn: “Sợ cái gì?

Ta đã hỏi thăm người nọ rồi, chỉ là nữ tu thiên phú bình thường, cũng dám ám toán tam tỷ.

Nếu nàng ta đã bị trục xuất đến Linh Thảo Viên này, nói vậy đã sớm bị tông môn vứt bỏ.

Loại người này giống những phi tần bị phụ hoàng ta cho vào lãnh cung đó, có chết cũng không có ai quản.”

Một nam tử khác nghiêm mặt lại: “Điện hạ nói cẩn thận.

Tam công chúa điện hạ tu hành ở Thái Thanh, điện hạ chớ nên chọc thêm phiền toái cho nàng.”

Trên mặt thiếu nữ váy tím chợt lóe qua vẻ không cam: “Biết rồi!

Ta chỉ dạy dỗ cho nàng ta bài học nho nhỏ thôi.”

Tật Phong nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ.Dẫu sao nó chỉ linh thú cấp thấp, chỉ có một ít năng lực tự hỏi đơn giản, cũng không ý thức được người ở trong miệng đám người ngoài này rốt cuộc là ai.Không bao lâu, đã đến tiểu lâu của Giang Ngư.Tật Phong hoan hô một tiếng, hai cánh mở ra, nhanh chóng đáp xuống.Thiếu nữ váy tím kia bất chợt bị giật mình không kịp phòng ngừa, cũng may tu sĩ phía sau kịp thời bảo vệ nàng ta.

Nàng ta hung hăng mắng: “Súc sinh dã man!”

Từ nhỏ Tật Phong đã ở Linh Thảo Viên, tu sĩ trước kia lui tới đều khách khí yêu thích nó, làm gì có ai có ác ý thẳng mặt quá mức này?Hưng phấn trong mắt nó thoáng chốc tan đi, tủi thân ngừng ở trên mặt đất.

Hai tu sĩ kia cho nó mấy linh châu cũng không thể làm nó vui vẻ lại.Thiếu nữ váy tím nhìn quanh bốn phía, thấy tiểu lâu tinh xảo mỹ lệ và linh điền xanh um tươi tốt, trong mắt hiện lên kinh ngạc.Ở trong mắt nàng ta, người phạm sai lầm bị phế tu vi, nên lôi thôi xấu xí, sợ hãi rụt rè giống những phế phi nàng ta gặp ở lãnh cung khi còn bé, giống kẻ đáng thương tồn tại trong cống ngầm.Nhưng nơi này, đừng nói nghèo túng, xưng một tiếng thế ngoại đào nguyên cũng không quá.Nàng ta hoài nghi: “Nơi này thật là chỗ của Giang Ngư gì kia á?”

Giờ phút này Tật Phong đã nhận thấy được không thích hợp.

Nó không đi ngay, đứng ở tại chỗ, cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm.Thiếu nữ váy tím nói với người phía sau: “Trình sư, ngươi đi xem, người có ở đây không?”

Nam tử trung niên tên Trình sư lắc đầu: “Vừa rồi ta đã điều tra, trong tiểu lâu này cất giấu trận pháp, ngăn cách thần thức của ta ở bên ngoài.”

Ánh mắt ông ta nóng bỏng nhìn chằm chằm chuông gió leng keng leng keng trên mái tiểu lâu.

Ở trong mắt tu sĩ, chuông gió từ trung tâm đẩy ra từng vòng linh quang màu lam, lặng yên không một tiếng động bảo vệ tiểu lâu.Trong lòng ông ta mơ hồ thấy không ổn: Đệ tử thật sự bị tông môn vứt bỏ sống nghèo túng, sao lại có rảnh rang dọn dẹp chỗ ở của mình, lại làm sao có linh khí bất phàm như vậy?Đại tông tiên đạo, quả thực không có hạng người hời hợt.Ông ta cẩn thận nói: “Điện hạ, nếu người không ở đây, không bằng chúng ta đi về trước?”

Thiếu nữ váy tím cười lạnh: “Bản Công chúa chưa bao giờ không làm được chuyện mà đã trở về.”

Ánh mắt nàng ta chuyển về phía linh điền, có chủ ý, chỉ vào kết giới ngũ sắc trên không trung: “Nữ nhân kia tất nhiên nhận thấy được động tĩnh không dám ra.

Trình sư, ngươi chém kết giới này cho ta, huỷ hoại linh điền của nàng cho ta.

Không phải Linh Thảo Viên bọn họ phải trồng trọt à?

Xem ta hủy diệt linh điền của nàng, nàng còn dám co đầu rút cổ không!”

Nam tử trung niên không từ chối, ở trong mắt ông ta, chỉ mấy mảnh linh điền quèn, đúng là không đáng gì.

Có thể làm vị Công chúa điêu ngoa này dừng tay cũng không tồi.Nghĩ như vậy, ông ta lập tức lấy bảo kiếm ra, chém một kiếm lên kết giới ngũ sắc.Giang Ngư thân là chủ nhân kết giới lập tức cảm nhận được đầu tiên.Nàng đứng phắt dậy: “Có người đang công kích kết giới linh điền!”

Đâu chỉ Giang Ngư nhận thấy được, đoàn người này mới vừa tiến vào phạm vi linh điền của Giang Ngư, Cơ Trường Linh và hạc trắng đang ngồi ở trong tiểu viện cách đó không xa đã đồng loạt ngẩng đầu lên.Nghe nói bọn họ muốn hủy linh điền, trong mắt hạc trắng chợt lóe lệ khí, muốn đứng dậy lại bị Cơ Trường Linh đè lại: “Tạm thời đừng nóng nảy.”

Ánh mắt chàng đảo qua mấy người kia: “Một phàm nhân, hai tu sĩ Kim Đan, để Giang sư muội tự xử lý.”

Hạc trắng vội vàng nói: “Nhưng mà Tiểu Ngư không biết đánh nhau, nàng còn chẳng nhớ được mấy cái pháp thuật!”

Chàng trai ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ đọc sách mặt mày như ngọc, mí mắt cũng chưa động chút nào: “Đan Lân, tĩnh tâm, sư muội chưa chắc sẽ bị làm sao.”

Hạc trắng gấp đến độ giậm chân, lại nghĩ tới Cơ Trường Linh nói chuyện hiếm khi không chuẩn, chỉ đành phải nhịn xuống.Chuyện liên quan đến linh điền, Giang Ngư vội vàng quay về.

Ý thức của nàng kết nối với cỏ cây ở gần đó, dễ dàng thấy được cảnh tượng ở linh điền.Một nam tử trung niên đang giơ kiếm chém về phía kết giới ngũ sắc.

Phía sau ông ta có một thiếu nữ váy tím đang đứng, thấy rõ khuôn mặt mấy người, Giang Ngư kinh ngạc nhíu mày.Mấy người này, tới nơi này làm gì?Các nàng có thù oán à?Giang Ngư một lòng chạy về nên không chú ý, đám nhóc linh thú ở phía sau bị nàng dặn dò ngoan ngoãn ở tại chỗ, thế mà đuổi kịp bước chân nàng không chút cố sức nào.“Cái kết giới rách nát như này mà không phá được à?”

Thấy nam tử trung niên chém xuống ba kiếm, còn chưa phá vỡ kết giới, thiếu nữ váy tím càng thêm không kiên nhẫn, châm chọc: “Chẳng lẽ gần đây Trình sư không ăn no?”

Nàng ta nhìn về phía một nam tử trung niên khác vẫn đứng yên lặng, thái độ hơi kính cẩn hơn chút: “Vân sư, ngài đi giúp ông ta một tay.”

Nam tử tên Vân sư kia còn chưa trả lời thì đã giật mình, nhìn về phía sườn tây.Có bóng dáng mặc váy xanh đang vội vàng chạy tới.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.netTrình sư cũng đã nhận ra, ngừng động tác trong tay, cảnh giác nhìn về phía tây.Chỉ có thiếu nữ váy tím không hề có cảm giác gì, còn đang chất vấn: “Sao lại bất động?”

Giọng nữ trong trẻo từ phương xa truyền đến: “Các ngươi là ai?

Vì sao lại phá kết giới của ta?”

Ánh mắt thiếu nữ váy tím sáng ngời: “Giang Ngư?

Ngươi đã đến rồi?”

Lúc nói chuyện, nàng ta đã thấy một bóng dáng váy xanh đang lao nhanh đến.Chỉ nhìn riêng dáng người nhẹ nhàng yểu điệu kia, thiếu nữ váy tím lập tức cắn chặt răng, trong lòng sinh ra ghen ghét nồng đậm.Giang Ngư kia, nghe người ta nói là tu vi đã bị phế, không khác gì phàm nhân, vì sao còn có thể có tư thái xuất trần như vậy?Hay là, người mang linh căn, có thể tu hành, sinh ra đã nhất định là cao nhân hạng nhất à?Đợi người đến gần, nàng ta nhìn thấy khuôn mặt Giang Ngư thì sửng sốt: “Là ngươi?”

Mặt Giang Ngư lạnh tanh: “Ngươi là ai?

Ngươi biết ta?”

Thiếu nữ váy tím giận đến bật cười: “Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, hóa ra ngươi chính là Giang Ngư.

Sớm biết như thế, ngày đó không nên tha cho ngươi.

Nhưng mà cũng tốt, hôm nay thù mới hận cũ cùng nhau tính, không muộn.”

Giang Ngư nhíu mày: “Thù mới hận cũ?

Ta và ngươi có thù oán?

Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thiếu nữ váy tím khinh miệt liếc nàng một cái: “Chúng ta không có thù, nhưng ngươi đắc tội với Tam tỷ của ta.

Tỷ ấy không so đo với ngươi, ta làm muội muội, cũng không thể chịu được có người mạo phạm người Cơ gia chúng ta mà còn có thể toàn thân mà lui.”

Giang Ngư: ?Nàng hiểu ra: “Ngươi là muội muội của Cơ Linh Tuyết?”

Khó trách nàng vẫn cảm thấy dáng vẻ thiếu nữ váy tím này hơi quen mắt, nhìn kỹ quả nhiên mặt mày có vài phần giống Cơ Linh Tuyết.Nàng suy nghĩ một lát, hỏi: “Ngươi tới nơi đây tìm ta gây rối, Cơ sư muội có biết không?”

Thiếu nữ váy tím lạnh lùng nói: “Đối phó với hạng người ti tiện như người, cần gì phải làm bẩn tay Tam tỷ tỷ của ta?”

Đó chính là tự chủ trương.

Quả nhiên, Cơ Linh Tuyết không giống người lòng dạ hẹp hòi như thế.

Huống chi…Giang Ngư liếc thiếu nữ váy tím này một cái, nếu Cơ Linh Tuyết thật sự muốn đối phó nàng, cũng sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy.Cơ Linh Tuyết từng giúp nàng, Giang Ngư bằng lòng để lại mặt mũi cho nàng ấy, bèn nói: “Ân oán của ta và tỷ tỷ ngươi đã sớm xóa bỏ toàn bộ.

Chuyện ngươi công kích kết giới của ta, ta không so đo.

Mời ngươi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

Thiếu nữ váy tím không thể tin nổi nhìn nàng, giống như đang nhìn một kẻ điên.

Sau một lúc lâu, nàng ta cười nhạo: “Ngươi không so đo với ta?”

Giọng nói của nàng ta âm độc: “Trình sư, nàng nói chuyện làm ta nghe thấy không thoải mái, cắt đầu lưỡi nàng cho ta.

Vân sư, huỷ hoại linh điền của nàng!”

Giang Ngư chưa bao giờ gặp người tàn nhẫn không nói lý như này.

Nhưng mà trước mắt không có thời gian cho nàng tự hỏi, hai gã nam tử trung niên phía sau thiếu nữ váy tím, sau khi nghe được mệnh lệnh, hai thanh linh kiếm đã theo lệnh mà động.Sống chết trước mắt, tim Giang Ngư đập nhanh, trong đầu lại tỉnh táo xưa nay chưa từng có.Nàng điều động linh khí xung quanh, hình thành một lá chắn màu xanh lục che ở trước người, đón lấy một kiếm kia.Nhưng có một bóng dáng, còn nhanh hơn tốc độ của linh kiếm.Con thú nho nhỏ, trên đầu mọc một cái sừng xinh xắn giống như một quả cầu lửa, trực tiếp đón nhận mũi kiếm.Giang Ngư hoảng sợ, giây phút này trái tim của nàng thiếu chút nữa ngừng đập: “Tiểu Hồng!”

Nàng vội vàng thu lá chắn lại muốn cứu nó.Lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ, cảnh máu thịt bay tứ tung trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, một thân hình cao lớn, oai hùng, hiên ngang chắn trước mặt Giang Ngư.Mà vị Trình sư kia, cả người cả kiếm, bị một cái tát đánh bay ra xa vài thước, không rõ sống chết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back