Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn

Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn
Chương 100: Chê mạng dài



Trường đình yên lặng như tờ.

Mọi đều vì Sở Tĩnh mà toát mồ hôi lạnh.

Vị Quận chúa Thanh Bình vô cùng bá đạo, phàm là chuyện nàng làm mà làm , về nhất định sẽ trăm phương ngàn kế để trả đũa.

“Được, chọn!”

Sở Tĩnh lên tiếng, Thanh Bình vui vẻ : “Không hối hận đấy!”

Tào Dương định gì đó, nhưng Sở Tĩnh cắt lời: “Đại nhân nay giúp đỡ nhiều, cứ xem như trả ơn .” Nói xong xoay , ánh mắt thẳng Thanh Bình, “Quận chúa, hôm nay bất luận rút thẻ sinh tử, mong quận chúa đừng quấy rầy phủ Tào nữa.”

Thanh Bình vốn chỉ tranh một khẩu khí, liền đáp: “Được!”

Một nam sủng bên cạnh nàng mang hòm gỗ đến, Sở Tĩnh nhắm mắt, định đưa tay .

“Khoan .”

Sở Nhược Yên bước lên giữ lấy tay nàng: “Cô cô quên ? ‘Thẻ sinh tử’ của quận chúa từ đến nay từng thua.”

Ánh mắt Sở Tĩnh khẽ biến, cũng chợt hiểu điều gì đó.

Phải , bao năm nay ai đánh cược với Thanh Bình quận chúa trò đều c.h.ế.t cả, thể ai cũng xui xẻo như ? Trừ khi trong hòm vốn hề thẻ sinh, là thẻ tử!

Ánh mắt quận chúa Thanh Bình u ám: “Sao? Muốn nuốt lời ?”

Sắc mặt Sở Tĩnh tái nhợt, Tước Linh buột miệng: “Chúng kiểm tra thẻ!”

“Kiểm tra?” Quận chúa Thanh Bình như sớm đoán , khẩy: “Các đang nghi bản quận chúa gian lận ? bản quận chúa đại lượng, cho kiểm! Có điều, nếu trong hòm đúng là một cặp thẻ sinh tử, các thua thì ?”

Đây là thế khó.

Kiểm — đúng là một cặp .

Không kiểm — nếu đều là thẻ tử thì thua chắc.

Quận chúa Thanh Bình thể hoành hành kinh thành bao năm, hẳn cũng bản lĩnh của .

Sở Tĩnh đầu Tào Dương một cái, ngờ duyên phận giữa họ mỏng manh đến thế.

Nàng cắn răng: “Không cần kiểm, chọn là .”

“Tiểu Tĩnh!” Tào lão phu nhân đau lòng thôi.

Ngay lúc , Sở Nhược Yên khẽ bật : “Cô cô, lời Sở Nhược Yên còn hết. Hôm nay vận khí cô , là đổi rút ?”

Sở Tĩnh vị cháu gái chủ ý, bèn sang quận chúa Thanh Bình.

Đối phương lạnh: “Ai rút cũng , tóm ai rút thẻ tử thì hủy hôn ước!”

Sở Nhược Yên mỉm : “Vậy thì mời vị công tử bên cạnh quận chúa… chúng rút một thẻ .”

Nam sủng điểm danh ngây , Thanh Bình liếc xéo một cái: “Bảo ngươi thì ! Ta cũng xem các ngươi giở trò gì!”

Nam sủng lưỡng lự tiến đến, đưa tay chọn một thẻ.

Chỉ thấy khóe môi Thanh Bình từ từ nhếch lên, Sở Nhược Yên bỗng quát: “Khoan !”

Thanh Bình quát : “Ngươi nuốt lời đấy chứ?”

Sở Nhược Yên : “Không dám nuốt lời, chỉ là Sở Nhược Yên quên — tấm thẻ vị công tử chọn chính là tấm chúng chọn.”

Quận chúa Thanh Bình sắc mặt đại biến.

Tào Dương nhanh tay hơn nàng, túm lấy cổ tay nam sủng, lật tấm thẻ lên!

— Thẻ tử!

Đám đông xôn xao, Sở Tĩnh cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sở Nhược Yên rũ mắt khẽ: “Tấm chúng chọn là thẻ tử, tấm còn chắc là thẻ sinh . Quận chúa, xem của ngài vận khí cũng tệ.”

Nam sủng cầm thẻ tử run rẩy quỳ sụp xuống, quận chúa Thanh Bình tràn đầy oán độc.

Nàng thể tấm còn cũng là thẻ tử, dù hiểu rõ, cũng thể đem công khai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng một tiểu nha đầu chơi xỏ!

Tào Dương lạnh giọng: “Quận chúa, lời giữ lời, mời ngài rời phủ ngay!”

Quận chúa Thanh Bình trừng trừng Sở Nhược Yên, đột nhiên : “Ta nhớ , ngươi là của nhà họ Yến, cái cô vợ bỏ… Thú vị thật, ngươi mà giúp nhà họ Tào?”

Ánh mắt Sở Nhược Yên khẽ động, lời ý gì?

quận chúa Thanh Bình phất tay áo bỏ .

Không khí căng thẳng trong hậu viện lập tức dịu xuống, Tào Dương chắp tay: “Làm chư vị kinh hãi , xin tiếp tục dùng tiệc, lát nữa Tào phủ sẽ chuẩn lễ mọn để trấn an .”

Đám nữ quyến vội vã cảm tạ.

Cơn sóng gió tạm thời chấm dứt, tiếng nhạc nổi lên, bái đường tất.

Sở Nhược Yên thấy hạ nhân hỏi Tước Linh: “Tước cô nương, ngón tay quận chúa Thanh Bình gửi tới, xử lý thế nào ạ?”

Tước Linh lập tức ném , nàng : “Đừng vứt, gửi cho phủ Thừa Ân Hầu !”

Tước Linh ngẩn , bật : “Cách đấy, phụ đang khắp nơi tìm , nếu Ảnh Hồng đang ở chỗ quận chúa Thanh Bình, để ông tự đòi!”

Quận chúa điên rồ, Sở Quý vô sỉ, hai kẻ gặp , chó cắn chó chẳng còn gì để !

Lúc , nha của Sở Tĩnh đến tìm, mời Tước Linh đến kính rượu.

Sở Nhược Yên gật đầu với nàng, cũng bước ngoài đổi khí.

Bỗng một phụ nhân ba mươi tuổi, dung mạo xinh đến: “Xin hỏi là Sở đại cô nương ?”

Sở Nhược Yên : “Ngươi là?”

“Thiếp là con dâu cả của Tể tướng họ Cố. Vừa thấy cô nương trong tiệc đối đáp cùng quận chúa, cơ trí mẫn tiệp, đặc biệt mời cô nương phủ một chuyến, tiện chăng?”

Tể tướng họ Cố?

Khóe môi Sở Nhược Yên khẽ cong, xem ngọc nhan cao của Cố Phi Yến sắp dùng hết .

Nàng gật đầu, dặn: “Ngọc Lộ, ngươi ở đây, lát nữa với cô cô một tiếng, việc nên về phủ .”

Ngọc Lộ sốt ruột: “Cô nương, một ? Hay để nô tỳ theo hầu !”

Sở Nhược Yên mỉm : “Yên tâm, cùng trong nhà họ Cố, .”

Rời khỏi phủ Tào, xe ngựa của phủ Cố chờ sẵn bên ngoài.

Sở Nhược Yên cúi bước lên xe, chẳng mấy chốc đến một thư trai.

“Lan Đình Hiên?”

Nàng ngẩng đầu dòng chữ biển lớn, khẽ : “Không ngờ nơi là sản nghiệp của nhà họ Cố.”

Lan Đình Hiên nổi danh trong kinh, thể , những sách chút danh tiếng, ai lấy việc bước thư trai làm vinh.

ai mà ngờ, nơi là do đương triều Tể tướng mở .

Mỗi khóa thi đều danh sách quan gửi nơi đây, còn các Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa… đương nhiên sớm thu môn hạ của ông ...

Phụ nhân nọ mỉm kín đáo: “Sở đại cô nương, tể tướng đang ở bên trong, mời cô nương.”

Sở Nhược Yên theo nàng . Hậu đường Lan Đình Hiên, chỉ thấy một lão đầu tóc bạc, hình gầy gò đang đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông : “Tất cả lui xuống.”

Phụ nhân và đám hạ nhân trong sảnh cùng lui .

Tể tướng họ Cố Sở Nhược Yên hồi lâu, từ tốn : “Tiểu nha đầu họ Sở, chọc giận Quý phi Sở, giờ đắc tội với quận chúa Thanh Bình, đúng là chê mạng dài ?”

Sở Nhược Yên nhướng mày, vị tể tướng tin tức cũng nhanh thật, mới thế mà chuyện xảy trong tiệc cưới phủ Tào.

Nàng lên tiếng, xem ông định làm gì, quả nhiên lão già vuốt râu :

“Bốn bề thù địch, Sở Hoài Sơn cũng chắc giữ ngươi. Vậy , ngươi giao ngọc nhan cao , bản tướng sẽ ngươi đỡ với Quý phi và quận chúa…”

Lời dứt, một giọng nữ thanh thoát vang lên, mang theo chút u oán:

“Tể tướng thiếu một , Sở Nhược Yên còn đắc tội cả Thái hậu nữa cơ, chẳng tể tướng thể giúp nốt ?”
 
Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn
Chương 101: Nàng không nguyện ý



Sắc mặt của Tể tướng lập tức trơ .

Chuyện của Quý phi họ Tạ và Quận chúa Thanh Bình thì còn thể xoay xở, nhưng Thái hậu? Đó chẳng khác nào làm khó khác!

Sở Nhược Yên mỉm ngẩng đầu:

“Ý của Tể tướng, Sở Nhược Yên xin ghi tạc. Có điều, Ngọc Nhan Cao ở trong tay , thì điều kiện nên do đưa , chẳng ý Tể tướng thế nào?”

Ánh mắt của Tể tướng híp .

Hắn quả thật đánh giá thấp tiểu cô nương !

Chỉ hai câu nhẹ nhàng chặn lời , thậm chí còn giành thế chủ động về tay.

Nữ nhi của Sở Hoài Sơn, quả thực dễ đối phó!

“Tốt, ngươi gì?”

“Chỉ đơn giản thôi, Tể tướng giúp hai việc nhỏ.”

Tể tướng bật :

“Việc nhỏ? Lại còn hai việc? Sở gia cô nương, chỉ một hộp Ngọc Nhan Cao mà bản tướng tay hai , tham lam quá ?”

Sở Nhược Yên rủ mắt, ôn hòa :

“Tể tướng nghĩ mà xem, dung nhan của Phi Yến quý giá dường nào, nếu việc đó đủ quan trọng, há chẳng làm nhạt giá trị của nàng, cũng làm phai sự thương yêu của ngài dành cho nàng ?”

Tể tướng ngẩn , đó bật mắng:

“Nói như , bản tướng còn cảm tạ ngươi cho cơ hội giúp đỡ ngươi ?”

Sở Nhược Yên vội vã xua tay:

“Không dám dám.”

Tể tướng lắc đầu:

“Thôi, ngươi thử xem là chuyện gì?”

Sở Nhược Yên đáp:

“Chuyện thứ nhất liên quan đến vụ án tham ô của Xương Lộc Bá…”

Nàng đến đây thì ngừng lão nhân, Tể tướng lập tức nhíu mày:

“Ý ngươi là bản tướng dâng tấu lên Hoàng thượng, xin điều tra kỹ vụ án ?”

“Phải.”

“Vậy ngươi liên lụy trong vụ án – viên ngoại lang của Bộ Binh – là tử đắc ý của bản tướng ?”

Sở Nhược Yên gật đầu:

“Biết. Sở Nhược Yên cho rằng, một tử thì thể sánh với cháu gái ruột?”

Trong mắt Tể tướng lóe lên tia hàn quang, song nàng như , vẫn thản nhiên ông .

“Khá lắm, gan cũng tồi, bản tướng đáp ứng ngươi. Còn điều kiện thứ hai?”

Sở Nhược Yên :

“Điều kiện thứ hai liên quan đến An Ninh Hầu… Vụ án tham ô dây mơ rễ má, nếu thể tra chân tướng, ắt là công lao nhỏ. Nếu công đầu thuộc về An Ninh Hầu, chẳng thể cho phép nhập triều làm quan chăng?”

“!!!”

Tể tướng trợn to mắt:

“Ngươi đang gì ? Triều đình tổ chế: tàn tật nhập sĩ!”

“Biết. Cho nên mới cần Tể tướng thượng tấu Hoàng thượng, xin lấy công lớn mà phá lệ dùng .”

Lời của nữ tử bình thản thong dong, rõ ràng suy tính kỹ lưỡng từ lâu.

Tể tướng nàng chăm chú, trong lòng cũng thừa nhận: thể!

Thứ nhất là công lớn thì nên thưởng trọng; thứ hai, binh khí hỏng hóc khiến bại trận, đó là của triều đình đối với nhà họ Yến, Hoàng thượng bù đắp cũng là chuyện dễ hiểu…

Chỉ là, toan tính như mà xuất phát từ một thiếu nữ tuổi còn trẻ, thật khiến kinh hãi!

Tể tướng nàng một lúc mới chậm rãi :

“Chuyện làm …”

Ánh mắt Sở Nhược Yên sáng lên, nào ngờ ông tiếp lời:

“ ngươi , nếu thật sự là công đầu, sẽ trở thành cái gai trong mắt bao nhiêu ! Những kẻ vụ án liên lụy, sẽ xem như kẻ tử thù!”

Sở Nhược Yên nhớ đến ảnh lạnh lẽo đơn độc , khẽ :

“Chàng sẽ để tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù trở thành mục tiêu công kích của thiên hạ thì ? Người từng từ trong biển m.á.u bò , những mũi tên mũi giáo chẳng qua chỉ là gió nhẹ mây bay.

Tể tướng hít sâu một :

“Được, ngươi vì mà mưu tính sâu xa, bản tướng chấp thuận. ngoài Ngọc Nhan Cao, bản tướng cũng một điều kiện.”

“Xin Tể tướng cứ .”

Lão nhân đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt, chợt nở nụ :

“Cô nương tâm tư kín đáo, đầu óc linh hoạt, bản tướng thích. Tiểu nhi Bỉnh Chi nhà đến nay hôn phối, nếu…”

Sở Nhược Yên hoảng hốt rùng :

“Tể tướng! Sở Nhược Yên là hòa ly!”

“Bản tướng , yên tâm, cũng ép buộc. Ngươi hòa ly với An Ninh Hầu, Thái hậu ở đó, tất nhiên thể tái hợp. Bản tướng chỉ mời ngươi gặp mặt Bỉnh Chi một , tiếp xúc xem , nếu thuận thì bản tướng cũng sẽ học theo nhà họ Tào, tám kiệu lớn nghênh đón ngươi…”

Lời dứt, một giọng lạnh lùng rét buốt vang lên!

“Nàng nguyện ý!”

Sở Nhược Yên ngẩn , đầu thì thấy Yến Trừng đang lăn xe lăn tiến .

Hắn vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, kéo thẳng nàng lưng:

“Tể tướng, chuyện Yến mỗ triều đình là cơ duyên của , ngài giúp là chuyện của ngài, liên quan đến khác, càng liên quan đến nàng!”

Lông mày đàn ông cau chặt, trong mắt như áp chế sóng dữ cuồn cuộn, khiến Tể tướng nhất thời cũng cứng họng nổi một lời.

Sở Nhược Yên định mở miệng, nhưng ánh mắt lạnh băng của khiến nàng nuốt lời trở .

Thấy Yến Trừng đầy sát khí, nàng đành nhượng bộ:

“Vậy… Xin Tể tướng tiên giúp chuyện thứ nhất, Ngọc Nhan Cao sẽ lập tức đưa đến quý phủ.”

Sắc mặt Yến Trừng lúc mới dịu xuống.

Tể tướng dù gì cũng từng trải, cảnh thì còn gì hiểu, liền vuốt râu :

“Quân tử tranh đoạt tình ý khác, An Ninh Hầu yên tâm, chuyện nhập triều của ngươi, bản tướng sẽ suy xét dâng tấu…”

“Vậy thì đa tạ Tể tướng, cáo từ!”

Yến Trừng xong liền kéo nàng rời .

Ngoài Lan Đình Hiên, Mạnh Dương đang vươn cổ ngó trong.

Vừa thấy công tử nắm tay đại cô nương , sắc mặt sa sầm, bước nhanh ngoài, lập tức cúi đầu, giả bộ thấy ánh mắt cầu cứu của Sở Nhược Yên.

Giỡn , ai dám chọc vị sát thần đang nổi giận !

Sở Nhược Yên bất đắc dĩ, đành tự gọi:

“Hầu gia, Hầu gia chờ một chút!”

Yến Trừng quả nhiên dừng bước.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng một câu, như chịu đựng đến cực hạn:

“Vì nàng còn gọi là ‘Hầu gia’?”

“Hử?”

Sở Nhược Yên chớp chớp mắt:

“Nếu gọi Hầu gia thì gọi là gì?”

“Ta , gọi tên, hoặc gọi là Tam ca cũng !”

“Đã ‘gì cũng ’, gọi Hầu gia cũng sai gì?”

Lời dứt, ánh mắt Yến Trừng lập tức u ám.

Sở Nhược Yên vội vàng sửa lời:

“Tam gia!”

Hắn là con thứ ba trong phủ, từng cưới hỏi đàng hoàng, gọi một tiếng “gia” cũng sai.

Sắc mặt Yến Trừng lúc mới hòa hoãn đôi chút.

Sở Nhược Yên nhẹ nhàng thở — vị Diêm Vương quả thật khó hầu hạ!

Đột nhiên cổ tay nàng kéo mạnh, cả ngã lòng , ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu —

“A Yên, ngày nàng từng thầm mến , chẳng lẽ chỉ là lời dối gạt ?”
 
Back
Top Bottom