Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bước Qua Đau Thương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
424,921
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO3Rgz6B6tMD6B2wJTW88OOsKdiY5HwIBjSbLtIQQef5tr4Wn0mGL-BeXr6G-49TrcH78zTtPjd2IGFDzU9n5p-bk1qVQ4oVz3VX4bK_FBk28qYDJN0zTJ7YPWfrEHlfI5Ug017ZSbHnL1v53peDCyw=w215-h322-s-no-gm

Bước Qua Đau Thương
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

"Cố Thời, chúng ta ly hôn đi."

Diệp Thanh đặt tờ đơn ly hôn trước mặt Cố Thời, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt bất đắc dĩ và mệt mỏi của người đàn ông.

"Em có thể đừng làm loạn nữa không? Nhất định phải đối đầu với Quý Hàm sao?" Anh ta chẳng buồn liếc nhìn bản thỏa thuận ly hôn trước mặt, nhíu mày rồi thẳng tay ném vào thùng rác. Nếu anh ta chịu mở ra xem một lần, sẽ thấy từng điều khoản đều được ghi rõ ràng, chứng tỏ Diệp Thanh là thật lòng muốn rời đi.

Nhưng trong mắt Cố Thời, đây chẳng qua chỉ là chiêu trò ghen tuông của phụ nữ mà thôi. Anh ta bóp trán, không cho Diệp Thanh bất kỳ cơ hội giải thích nào, mà trực tiếp bảo trợ lý đưa cô về nhà.

"Ở nhà ngoan ngoãn đi, vài ngày nữa anh sẽ về với em, đừng làm loạn vô lý nữa."​
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 1



"Cố Thời, chúng ta ly hôn đi."

Diệp Thanh đặt tờ đơn ly hôn trước mặt Cố Thời, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt bất đắc dĩ và mệt mỏi của người đàn ông.

"Em có thể đừng làm loạn nữa không? Nhất định phải đối đầu với Quý Hàm sao?" Anh ta chẳng buồn liếc nhìn bản thỏa thuận ly hôn trước mặt, nhíu mày rồi thẳng tay ném vào thùng rác. Nếu anh ta chịu mở ra xem một lần, sẽ thấy từng điều khoản đều được ghi rõ ràng, chứng tỏ Diệp Thanh là thật lòng muốn rời đi.

Nhưng trong mắt Cố Thời, đây chẳng qua chỉ là chiêu trò ghen tuông của phụ nữ mà thôi. Anh ta bóp trán, không cho Diệp Thanh bất kỳ cơ hội giải thích nào, mà trực tiếp bảo trợ lý đưa cô về nhà.

"Ở nhà ngoan ngoãn đi, vài ngày nữa anh sẽ về với em, đừng làm loạn vô lý nữa."

Diệp Thanh mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Cô theo trợ lý đi xuống lầu, khi ngang qua văn phòng, cô nghe thấy tiếng bàn tán khe khẽ của nhân viên Cố thị.

"Phu nhân lại đến rồi, chắc lại mang cơm cho tổng giám đốc Cố, bao nhiêu năm nay ngày nào cũng vậy, mưa gió không quản."

"Lúc đầu phu nhân theo đuổi tổng giám đốc Cố cũng dùng cách này mà, khiến tổng giám đốc không thể từ chối được."

"Cho nên mới nói, có chí thì nên, theo đuổi lâu thế nào cũng thành công thôi."

Diệp Thanh cười tự giễu, trong mắt mọi người, cô là người bám riết lấy Cố Thời mà có được anh ta. Từ bệnh viện đến công ty, cuối cùng là về nhà, cô mãi mãi là người hy sinh và cho đi một cách thấp hèn.

Lần đầu tiên cô gặp Cố Thời, anh ta nằm trên giường bệnh với đôi chân bị liệt, không thể đứng lên, tính tình cáu kỉnh, đối xử tệ bạc với tất cả mọi người. Nhưng chính con người như thế lại khiến Diệp Thanh yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cô chủ động đảm nhận việc chẩn đoán và điều trị cho anh ta.

Cô kiên nhẫn xoa bóp đôi chân không còn cảm giác của anh ta, chấp nhận thực hiện ca phẫu thuật khó khăn, bỏ ra tám tiếng đồng hồ để đem lại cho anh ta hy vọng đứng dậy một lần nữa.

Người đàn ông ấy mừng như điên, ôm chặt lấy cô, mắt đỏ hoe. Diệp Thanh cũng vui mừng từ tận đáy lòng. Khi ấy, cả bệnh viện đều biết cô thích Cố Thời, cô chăm sóc anh ta chu đáo từng chút một, ngày nào cũng đến xoa bóp cơ bắp đã teo do nằm lâu ngày của anh ta.

Sau đó, khi Cố Thời bình phục rồi quay về Cố thị, Diệp Thanh cũng gom đủ dũng khí để tỏ tình, trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh ta. Dù công việc ở bệnh viện có bận rộn đến đâu, cô vẫn tự tay nấu ăn, mang cơm đến công ty cho anh ta, dẫu cho anh ta bảo không có thời gian ăn, cô vẫn kiên trì làm vậy mỗi ngày.

Đến năm thứ ba yêu nhau, Cố Thời cuối cùng cũng đồng ý kết hôn với cô.

Đám cưới của họ được tổ chức long trọng, trong khoảnh khắc trao nhẫn, Cố Thời nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói lời thề. Khi ấy, Diệp Thanh đã tưởng rằng bao năm cố gắng của mình cuối cùng cũng được đền đáp, Cố Thời đã nhìn thấy sự hy sinh của cô và yêu cô thật lòng.

Cô cố gắng làm một người vợ tốt, một người hiền thê chu đáo. Dẫu cho cuộc sống hôn nhân nhạt nhẽo, dù hai người chỉ sống như bạn bè, cô cũng không hề để tâm. Vì yêu Cố Thời, cô có thể chịu đựng tất cả những lời đàm tiếu.

Nhưng nửa năm trước, khi Cố Thời đi nước ngoài kiểm tra sức khỏe theo lịch trình, anh ta lại mang về một người phụ nữ khác.

Lúc đó cô mới nhận ra:

Hóa ra, anh ta không phải là người ít cười, mà là giữ nụ cười cho người khác.

Hóa ra, anh ta không phải không có thời gian vì công việc bận rộn, mà là do cô vốn không quan trọng.

Hóa ra, những lời thề non hẹn biển trong đám cưới, chỉ là lời dối trá để chịu trách nhiệm với cô.

Bị tổn thương quá nhiều, trái tim cũng sẽ nguội lạnh.

Khi đến thang máy, cửa vừa mở ra, một người phụ nữ diễm lệ kiêu căng bước ra.

"Phu nhân Cố, thật trùng hợp. Cô đến tìm tổng giám đốc ăn cơm sao? Đáng tiếc quá, anh ấy có hẹn với tôi rồi." Quý Hàm cười rạng rỡ, trong mắt toàn là sự khiêu khích và chế nhạo.

Ánh mắt như vậy, Diệp Thanh đã thấy nhiều lần rồi. Cô mím môi, không nói gì, lách người bước vào thang máy.

Nhìn cảnh vật lướt qua trước mặt, cô lấy điện thoại ra, giọng nói bình tĩnh đến mức chính mình cũng ngạc nhiên.

"Trưởng khoa à? Em suy nghĩ xong rồi, một tháng sau em sẽ đi du học."

"Không có gì đâu, chỉ là... đột nhiên cảm thấy nơi này không còn gì đáng để lưu luyến nữa."

Diệp Thanh cười buồn, tim đau nhói, nhưng không sao cả.

Tình yêu của cô đã cạn kiệt, cô sẽ không còn thích người đàn ông từng ôm cô thật chặt năm đó nữa.

Từ nay về sau, cô không cần Cố Thời phải có trách nhiệm với mình nữa.

Diệp Thanh ngồi trên xe tài xế chở về biệt thự, vừa bước vào cửa, quản gia liền tiến lên hỏi:

"Phu nhân, hôm nay cô muốn làm món gì?"

Cô khựng lại, những ngón tay siết chặt.

Từ khi bước vào căn biệt thự này, mang danh Cố phu nhân, dù Cố Thời có về nhà hay không, mỗi bữa ăn cô đều tự tay nấu, người giúp việc chỉ phụ mua đồ và dọn dẹp.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 2



Giờ đây, có lẽ đã đến lúc cô nên nghỉ ngơi rồi.

Diệp Thanh buông lỏng tay, bảo quản gia cứ làm tùy ý. Nhưng quản gia có vẻ chần chừ, lại hỏi tiếp: "Phu nhân, hôm nay tổng giám đốc Cố về nhà, cô không cần tự tay vào bếp sao?"

Diệp Thanh chợt nhớ lại lần đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Cố, lần đầu tiên cùng Cố Thời ngồi ăn cơm. Khi ấy tay nghề nấu ăn của cô còn non nớt, cứ lo sợ anh ta không hài lòng, lúc nào cũng thấp thỏm bất an.

Mãi đến khi Cố Thời ăn xong, mỉm cười bảo rằng rất ngon, trái tim treo lơ lửng của cô mới buông xuống. Từ đó, cô bắt đầu thích những bữa cơm cùng anh ta.

Nhưng từ khi Quý Hàm xuất hiện, đã bao lâu rồi anh ta không về ăn cơm với cô nữa?

Nghĩ đến việc sau này sang nước ngoài sẽ không còn cơ hội gặp lại, càng không thể ngồi xuống ăn với nhau một bữa cơm đàng hoàng, Diệp Thanh vẫn quyết định vào bếp, nấu một bữa cơm theo đúng khẩu vị của Cố Thời.

Bây giờ cô đã rất thành thạo. Vừa đặt bát canh cuối cùng lên bàn, cửa lớn nhà họ Cố liền bị đẩy ra — Cố Thời đã về.

Vừa bước vào, anh ta lập tức thấy bàn ăn phong phú đầy đủ món, càng thêm chắc chắn rằng màn kịch buổi trưa chỉ là chiêu trò của Diệp Thanh để thu hút sự chú ý của mình. Người phụ nữ này sao có thể nỡ rời xa anh ta chứ?

Nghĩ vậy, Cố Thời khẽ cười lạnh.

"Đừng phí công vô ích nữa, tối nay anh đi ăn với Quý Hàm."

Anh ta gọi quản gia đến, đặt bàn tại nhà hàng sang trọng nhất Bắc Thành, còn đặc biệt dặn dò phải là tầng cao nhất.

Diệp Thanh cụp mắt. Cô biết nơi đó, trong quảng cáo của nhà hàng có nói, từ tầng cao nhất có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, là địa điểm hẹn hò lãng mạn nhất. Trước đây cô đã mong chờ nhiều lần, nhưng Cố Thời luôn bảo không có thời gian. Vậy mà bây giờ, anh ta lại dành riêng nó cho Quý Hàm.

Một tia chế giễu lóe qua trong mắt cô.

Bữa cơm này, cô làm chỉ vì chút tình nghĩa vợ chồng đã qua, anh ta ăn hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Cô cũng chẳng còn mong chờ anh ta sẽ ở lại như trước.

"Biết rồi, anh cứ đi đi." Cô thản nhiên nói, dọn bát đũa lên bàn, ngồi xuống ăn một cách nghiêm túc, mặc kệ người đàn ông vẫn đang đứng đó. Đây là lần đầu tiên cô tận hưởng thành quả nấu nướng của mình mà không bận tâm đ ến anh ta.

Cố Thời nhíu mày. Anh ta tưởng rằng Diệp Thanh sẽ giữ mình lại, thậm chí còn nghĩ sẵn lý do để từ chối, nhưng không ngờ cô lại thản nhiên tự mình ăn. Hơi nóng từ thức ăn bốc lên, khiến anh ta không nhìn rõ vẻ mặt cô. Anh ta nhất thời không đoán được cô đang chơi trò gì, hay đây lại là một kiểu "lạt mềm buộc chặt"?

Cảm giác này khiến Cố Thời bực bội khó hiểu. Anh ta kéo nhẹ cà vạt, định nói gì đó thì một giọng nói ngọt ngào chen vào giữa anh ta và Diệp Thanh.

"Anh Cố Thời, anh xong chưa? Em đợi lâu lắm rồi đấy!"

Quý Hàm bước vào, thân mật ôm lấy cánh tay anh ta, nhẹ nhàng lắc lư làm nũng.

Nhưng Diệp Thanh lại thấy rất rõ, trong mắt Quý Hàm là sự khiêu khích và giễu cợt dành cho cô.

"Anh xong rồi, chúng ta đi thôi."

Nhìn thấy Quý Hàm, nét do dự trên mặt Cố Thời lập tức tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng khẽ khàng. Anh ta mặc kệ Quý Hàm ôm mình, thậm chí còn ân cần đỡ lấy eo cô ta.

Không thèm đoái hoài đến Diệp Thanh, anh ta dẫn Quý Hàm rời khỏi nhà.

Từ phía sau, có thể thấy Quý Hàm nghiêng đầu thì thầm điều gì đó, còn Cố Thời thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Ai nhìn vào cũng sẽ tưởng họ mới là một cặp vợ chồng ân ái.

Diệp Thanh thoáng ngẩn người. Mãi đến khi bóng dáng hai người khuất hẳn, cô mới tiếp tục ăn, như thể tất cả chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình.

Sau khi ăn xong, cô lên lầu, lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn y hệt bản lúc sáng, chậm rãi mở ra.

Từng điều khoản trong này đều do cô bàn bạc kỹ lưỡng với luật sư, không chiếm lấy của Cố Thời dù chỉ một chút lợi ích. Cô thậm chí còn từ bỏ một phần bất động sản, chỉ mong có thể nhanh chóng rời xa anh ta. Nhưng không ngờ, Cố Thời thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, đã vứt nó vào thùng rác.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng giữa họ vẫn còn cơ hội, Cố Thời cũng không thực sự muốn rời xa cô. Nhưng bây giờ, khi đã nhìn rõ thân phận của mình, Diệp Thanh không giận, cũng chẳng thất vọng nữa.

Cô đặt bản thỏa thuận ly hôn lên tủ đầu giường của Cố Thời, chỉ cần anh ta về là có thể nhìn thấy ngay. Diệp Thanh thậm chí còn chu đáo kẹp sẵn một cây bút bên cạnh.

Chỉ là... cô đợi rất lâu, vẫn không thấy anh ta trở về.

Diệp Thanh xoa nhẹ đôi mắt mỏi mệt, định gọi điện cho Cố Thời. Nếu tối nay anh ta không về, cô cũng không muốn chờ nữa, tốn thời gian vô ích, chẳng bằng ngủ sớm một chút.

Nhưng vừa định bấm số, cô đã nghe thấy tiếng "rầm" từ cửa chính.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 3



Diệp Thanh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Quý Hàm loạng choạng bước vào, men say phảng phất, quần áo xộc xệch. Mà Cố Thời bên cạnh cô ta, cũng chẳng khá hơn là bao. Nhìn cảnh tượng này, không khó để đoán ra bọn họ vừa làm gì.

Quản gia và người giúp việc lập tức chạy đến đỡ Quý Hàm, nhưng cô ta lại bám chặt lấy Cố Thời, không chịu buông tay, liên tục dựa sát vào người anh ta.

Thậm chí khi thấy Diệp Thanh đứng trên lầu hai, nụ cười của cô ta càng rạng rỡ hơn, cố ý tiến lại gần.

"Cố phu nhân, thật ngại quá...tôi với tổng giám đốc Cố nói chuyện vui quá nên lỡ uống hơi nhiều. Phu nhân không để ý chứ?"

Ánh mắt cô ta không hề có chút men say nào, rõ ràng là đang diễn. Nhưng Diệp Thanh không muốn để tâm, trái lại, Cố Thời lại có vẻ hơi mất tự nhiên.

"Quý Hàm uống nhiều quá, anh định để cô ấy ở lại một đêm, em..."

"Không vấn đề gì."

Diệp Thanh thoải mái đồng ý, cắt ngang lời anh ta.

Cô thờ ơ đến mức khiến Cố Thời sững sờ, cảm thấy khó hiểu. Trước giờ, Diệp Thanh luôn rất coi trọng căn nhà này, nhưng hôm nay...phản ứng của cô không đúng lắm.

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Quý Hàm đã ôm chặt lấy cánh tay anh ta, giọng nói nũng nịu vang lên.

"Cố phu nhân thật tốt quá! Anh Cố Thời, em có thể ngủ ở phòng bên cạnh anh được không?"

Cố Thời theo bản năng liếc nhìn phản ứng của Diệp Thanh. Nhưng trên mặt cô không có chút gợn sóng nào, khiến cổ họng anh ta khẽ động, bỗng dưng không muốn đồng ý.

Nhưng ngay lúc đó, Quý Hàm lại chớp mắt đáng thương.

"Anh Cố Thời, em mới về nước, ngoài anh ra em không quen ai cả. Ở gần anh em mới có cảm giác an toàn... Nếu anh sợ Cố phu nhân không vui, em có thể ở phòng khác cũng được..."

Cô ta như sắp khóc, toát lên vẻ yếu đuối vô cùng.

"Thanh Thanh, đừng để ý, Quý Hàm không quen ai ở đây cả." Cố Thời nhìn Diệp Thanh, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy, thậm chí còn gọi cô bằng cái tên thân mật.

Diệp Thanh chỉ khẽ nhếch môi.

Giờ phút này, cô thực sự không quan tâm Quý Hàm ngủ ở đâu, bọn họ muốn ngủ chung cũng được.

Những chuyện từng khiến cô đau lòng vô số lần, bây giờ nhìn lại chỉ thấy ấu trĩ đến buồn cười. Từ ánh mắt đắc ý của Quý Hàm đến sự thiên vị mù quáng của Cố Thời, tất cả đều giống như một vở kịch lố bịch.

Cô không còn hứng thú đóng cùng bọn họ nữa.

__

Không nói gì thêm, Diệp Thanh xoay người trở về phòng.

Đêm đó, sau khi chăm sóc Quý Hàm xong, Cố Thời quay về phòng của mình và Diệp Thanh.

Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống sau gáy, khiến Diệp Thanh — vốn đã ngủ say, lập tức bừng tỉnh.

Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng Cố Thời dường như không nhận ra, ngược lại càng ôm chặt hơn. Nụ hôn của anh ta lướt qua làn da cô, bàn tay cũng dần trượt xuống eo, như thể ban ngày chưa từng có khoảng cách nào giữa họ.

Diệp Thanh cười lạnh.

Khi cô định mạnh mẽ gỡ tay anh ta ra, một tiếng thét vang lên từ phòng bên cạnh.

"Anh Cố Thời—!"

Là giọng của Quý Hàm.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Cố Thời lập tức tỉnh táo, không thèm nhìn người trong lòng nữa, theo phản xạ bật dậy chạy sang phòng bên cạnh, thậm chí còn chưa kịp khoác áo.

Anh ta cũng chẳng nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Diệp Thanh nhìn theo bóng lưng anh ta, trong mắt ánh lên vẻ tự giễu.

Cô khoác áo, chậm rãi bước đến cửa phòng bên cạnh. Bọn họ không đóng cửa, khung cảnh bên trong lập tức hiện ra trước mắt.

Cố Thời ngồi trên mép giường, Quý Hàm ôm chặt lấy anh ta, vùi đầu vào lòng, nước mắt chảy dài trên gương mặt.

"Xin lỗi Anh Cố Thời, em không muốn làm phiền anh đâu, nhưng em thật sự rất sợ... Anh Cố Thời, anh có thể ở lại với em một chút không?"

Cô ta run rẩy như một con thú nhỏ, cả người dán sát vào Cố Thời.

Mà người đang ôm lấy cô ta, vẻ mặt đầy lo lắng, dịu dàng vỗ về như thể đang bảo vệ một món đồ dễ vỡ.

"Không sao đâu, anh ở đây với em."

Hình ảnh này làm Diệp Thanh nhớ lại rất lâu trước kia, Cố Thời cũng từng an ủi cô như thế, cũng từng ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

Cô đứng đó hồi lâu, cuối cùng vẫn không bước vào, chỉ lặng lẽ quay lại phòng.

Trên giường đã không còn hơi ấm của anh ta.

Lạnh lẽo đến mức khiến cô không ngủ nổi, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng động từ phòng bên truyền đến.

Đêm đó, Cố Thời không trở về.

__

Sáng hôm sau, vì tối qua ngủ không ngon, Diệp Thanh dậy muộn hơn thường lệ.

Cô vừa xuống lầu, định đến bếp xem người giúp việc chuẩn bị bữa sáng thế nào, thì lại thấy hai bóng dáng quen thuộc trong đó...

Quý Hàm mặc chiếc tạp dề màu hồng, cầm chiếc chảo nhỏ, cố gắng lật mặt trứng ốp la thành công rồi vui sướng reo lên. Cố Thời vẫn luôn dịu dàng nhìn cô ta, ánh mắt đong đầy ý cười, để mặc cô ta kẹp miếng trứng đã chín, thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng mình.

"Anh Cố Thời, ngon không?" Quý Hàm ngẩng đầu, đầy mong chờ.

"Tất nhiên là ngon rồi." Cố Thời gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 4



Đứng trên cầu thang, Diệp Thanh lặng lẽ bước xuống, tiếng động khiến hai người họ sững lại, lập tức tự giác giữ khoảng cách.

"Người giúp việc đâu, không chuẩn bị bữa sáng sao?" Diệp Thanh làm như không thấy hành động thân mật của họ, đảo mắt một vòng trong phòng khách mà không tìm thấy quản gia và người giúp việc như mọi khi vẫn sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, đành phải mở miệng hỏi.

"Hàm Hàm nói muốn tự tay làm bữa sáng, nên anh để họ đi làm việc khác rồi." Nét mặt Cố Thời hơi cứng đờ, nhưng cái tên "Hàm Hàm" lại tuôn ra vô cùng tự nhiên, đến khi nói xong mới nhận ra điều gì đó, vội vàng giải thích.

"Tối qua bọn anh không làm gì cả, Hàm Hàm chưa quen với môi trường mới, anh sợ quay lại làm ồn đến em nên mới không qua. Thanh Thanh, em đừng nghĩ nhiều, anh..."

"Không sao, tôi biết rồi." Diệp Thanh không muốn nghe những lời này, lãnh đạm cắt ngang, tự mình đi chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi ăn xong, Cố Thời tự mình dọn dẹp bát đũa, việc mà một tổng giám đốc như anh ta chưa bao giờ phải động tay vào. Diệp Thanh không cản, tao nhã lau miệng. Người đột nhiên tốt quá mức, chắc chắn có mục đích, cô hiểu quá rõ con người Cố Thời.

Chưa đầy bao lâu, Cố Thời cảm thấy đã thể hiện đủ, liền đến bên Diệp Thanh, phía sau còn có Quý Hàm theo cùng.

"Hôm nay anh có việc, em tự đến bệnh viện đi, tối anh về ăn cơm cùng em."

Không cần nói cũng biết, cái gọi là "có việc" chẳng qua là đi cùng Quý Hàm mà thôi.

Diệp Thanh đã đoán trước, không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Cố Thời cũng không nhận ra sự khác biệt, trong lòng anh ta, Diệp Thanh vẫn là người dễ dỗ dành như trước, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần mình ăn với cô một bữa cơm là được. Hơn nữa, vợ chồng với nhau, thì có thể có chuyện gì lớn chứ? Dù cho Diệp Thanh có không vui, thì Quý Hàm cuối cùng cũng sẽ phải quay về nước ngoài, đến lúc đó cô sẽ hiểu rằng trái tim anh ta vẫn luôn hướng về cô.

Yên tâm xong, anh ta đưa Quý Hàm ra ngoài.

Không lâu sau khi Cố Thời rời đi, Diệp Thanh cũng ra ngoài. Cô vẫn còn công việc ở bệnh viện, mặc dù sau khi kết hôn Cố Thời luôn khuyên cô từ bỏ, cứ yên tâm ở nhà tận hưởng cuộc sống của Cố phu nhân, nhưng cứu người là ước mơ của cô, cô sẽ không vì bất kỳ ai mà từ bỏ.

Trong phòng trực ban, Diệp Thanh bận rộn cả buổi sáng, khám bệnh cho hàng chục bệnh nhân. Đến giờ nghỉ, cô vừa thay áo blouse trắng ra thì có vài đồng nghiệp bước tới, không nỡ mà chúc mừng cô sắp được ra nước ngoài học tập nâng cao.

"Suất duy nhất ấy rơi vào tay cậu rồi, nhất định phải cố gắng đấy, Thanh Thanh!"

"Đúng thế, cậu là người giỏi nhất của bệnh viện chúng ta mà."

"Không biết bao lâu nữa mới gặp lại cậu đây, đừng quên bọn mình nhé. Sau khi học được kỹ thuật mới, nhớ quay về chỉ dạy chúng mình đấy!"

Việc ra nước ngoài học tập không phải bí mật trong bệnh viện. Khi Diệp Thanh quyết định, giám đốc bệnh viện đã thông báo từ lâu. Cô mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Yên tâm đi, đâu phải sẽ không gặp lại nữa đâu. Chờ mình học xong trở về, nhất định có thể cứu được nhiều người hơn!"

Mọi người cười nói rôm rả, định kéo nhau ra nhà hàng gần đó để chúc mừng cô. Nhưng vừa mở cửa phòng, gương mặt và giọng nói nghiêm túc của Cố Thời liền xuất hiện ngay trước mặt họ.

"Học xong trở về?"

"Chào tổng giám đốc Cố." Mọi người vội vàng chào hỏi.

"Bọn tôi đang nói về việc Thanh Thanh sắp ra nước ng..."

Diệp Thanh vội vàng ngăn họ lại, sau đó bước đến trước Cố Thời, tùy ý liếc qua Quý Hàm đang theo sau anh ta, lạnh nhạt chuyển chủ đề.

"Không phải nói có việc sao? Sao lại đến bệnh viện?"

Nghe vậy, sắc mặt Cố Thời dịu lại, là vẻ yêu chiều vô thức.

"Em cũng biết mà, Hàm Hàm khi ở nước ngoài cũng là bác sĩ, giờ về nước, đương nhiên phải đến xem tình hình y tế trong nước thế nào."

Quý Hàm cười tươi đầy tinh nghịch, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Diệp Thanh không khỏi thấy nực cười, nửa năm trước, Cố Thời sang nước ngoài quen biết Quý Hàm, nói rằng cô ta đã giúp anh ta phục hồi chức năng, hiệu quả rất tốt nên muốn đưa cô ta về nước.

Lúc đầu, cô còn ngây thơ cho rằng họ chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, đối với Quý Hàm luôn giữ lòng cảm kích, tận tâm tiếp đãi. Nhưng theo thời gian, khi sức khỏe Cố Thời ngày càng tốt lên, thì mối quan hệ giữa anh ta và Quý Hàm cũng ngày càng thân mật, đến lúc đó cô mới nhận ra, trái tim Cố Thời đã hoàn toàn nghiêng về một phía rồi.

Anh ta mở miệng là nhắc đến chuyện Quý Hàm đã giúp đỡ mình nhiều thế nào, hết lần này đến lần khác viện lý do báo đáp và chăm sóc để bỏ mặc Diệp Thanh mà đi tìm Quý Hàm. Khi đó, giữa hai người họ tràn đầy sự mập mờ, mỗi ánh mắt trao nhau đều khiến cô đau nhói.

Diệp Thanh cười tự giễu, nhìn bàn tay Quý Hàm đang nắm lấy cánh tay Cố Thời, không nói gì.

Lúc cô định rời đi, Quý Hàm đột nhiên chặn lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, làm nũng với Cố Thời.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 5



"Chị Thanh Thanh làm việc ở bệnh viện này mà, Anh Cố Thời, đã gặp rồi thì để chị ấy đi cùng đi, tiện thể giới thiệu cho em một chút nữa."

Diệp Thanh sững sờ, theo phản xạ muốn từ chối, nhưng Cố Thời đã nhanh hơn một bước, lập tức đồng ý thay cô.

Ánh mắt anh ta chỉ có Quý Hàm, dịu dàng xoa đầu cô ta.

Diệp Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, bao lời từ chối cuối cùng chỉ hóa thành một nụ cười tự giễu, ánh mắt cô trầm xuống, mất đi ánh sáng.

Cô đi theo sau hai người họ, băng qua các khoa phòng của bệnh viện. Cô vốn không cần làm gì cả, giọng nói dịu dàng của Cố Thời không ngừng vang lên, tỉ mỉ giới thiệu mọi thứ cho Quý Hàm, thậm chí còn mời mấy vị bác sĩ trung y danh tiếng đến gặp cô ta. Còn Quý Hàm thì ngoan ngoãn đáng yêu, lúc nào cũng dính lấy Cố Thời, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích khi được anh ta trêu chọc.

Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng Cố Thời và Quý Hàm mới là một đôi vợ chồng thực sự.

Diệp Thanh dừng bước, bỗng thấy vô cùng mệt mỏi, một sự mệt mỏi từ trong tâm khảm lan ra khắp cơ thể.

"Em về trước đây." Cô hờ hững nói, định quay lưng rời đi.

Có lẽ lúc này Cố Thời mới nhận ra sự tồn tại của cô, theo phản xạ kéo tay cô lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thanh.

Anh ta khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an không rõ lý do. Anh ta không biết cảm giác này từ đâu đến, chỉ thấy trong lòng nặng trĩu.

Anh ta nhẹ giọng gọi: "Thanh Thanh..."

Giọng anh ta mang theo sự giằng co và không nỡ.

Nhưng Diệp Thanh không có cảm xúc gì cả. Tình yêu cô dành cho Cố Thời đã cạn kiệt từ lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, trong lòng cô không gợn lên một chút cảm xúc nào.

Ngược lại, Quý Hàm thì khác. Đôi mắt cô ta trừng trừng nhìn Diệp Thanh, bàn tay siết chặt đến mức móng tay sắp c*m v** da thịt. Sau đó, cô ta dần thả lỏng, chen vào giữa hai người.

"Anh Cố Thời đừng vội, có lẽ chị Thanh Thanh đang không vui, để em khuyên chị ấy."

Quý Hàm tách đôi tay đang nắm của hai người ra, Diệp Thanh không hề dùng sức. Ngược lại, chính Cố Thời mới là người siết chặt, cảm nhận được bàn tay Diệp Thanh dần rời khỏi tay mình. Nhìn Quý Hàm mỉm cười trước mặt, dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, anh ta cũng chỉ có thể gật đầu.

Quý Hàm thở phào nhẹ nhõm, kéo Diệp Thanh vào một phòng không có ai.

Diệp Thanh vốn không muốn để ý, nhưng nghĩ lại, đây cũng là cơ hội để nói rõ ràng với Quý Hàm, sau này đỡ phải thấy cô ta giả vờ giả vịt nữa, nên cô cũng cất bước theo.

Cửa phòng đóng lại, chưa đến mười phút sau, một giọng nữ nức nở vang lên xuyên qua cánh cửa, truyền đến tai Cố Thời.

"Anh Cố Thời!"

Là giọng của Quý Hàm!

Trái tim Cố Thời lập tức thắt lại, không kịp nghĩ nhiều, anh ta lao vào phòng, nhìn thấy Quý Hàm ngã xuống đất, bàn tay rướm máu.

"Hàm Hàm!" Anh ta hét lên, lập tức chạy tới bế cô ta dậy, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Thanh, quát lớn:

"Nếu em không vui thì có thể trút giận lên tôi, sao lại động tay với cô ấy! Em không biết tay của bác sĩ quan trọng thế nào sao?!"

"Em không..." Đôi mắt Diệp Thanh tràn ngập sự khó tin. Dù cô đã không còn yêu người đàn ông này, nhưng bị vu oan một cách vô lý như vậy vẫn khiến cô cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.

"Anh Cố Thời, đừng trách chị Thanh Thanh, là do em cầm d.a.o phẫu thuật không vững." Nước mắt Quý Hàm rơi lã chã xuống, gương mặt đầy vẻ nhẫn nhịn, như thể đang chịu đựng một nỗi oan khuất lớn lao.

"Cố Thời, nếu Hàm Hàm có chuyện gì, em nhất định phải bồi tội!"

Dứt lời, anh ta ôm Quý Hàm rời đi, để lại Diệp Thanh đứng đó một mình.

Cô nhìn theo bóng lưng họ rất lâu, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng lau đi.

Diệp Thanh cười lạnh. Chỉ cần Cố Thời chịu điều tra, anh ta sẽ biết tất cả những gì anh ta vừa thấy chỉ là những lời dối trá do Quý Hàm dựng lên. Nhưng anh ta thậm chí không thèm kiểm tra, đã vội vàng kết tội cô.

Cố Thời, thì ra trong lòng anh, em thậm chí không có lấy một chút lòng tin nào sao?

Cô khẽ cười, lòng càng lúc càng lạnh lẽo.

Diệp Thanh về thẳng nhà, cô chẳng có hứng thú xem Quý Hàm tiếp tục diễn kịch. Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị người giúp việc trong nhà cưỡng ép phải đến bệnh viện.

Trên giường bệnh, tay phải của Quý Hàm được băng bó dày đặc, Cố Thời đang ân cần đút cháo cho cô ta, cẩn thận thổi nguội rồi từng muỗng một đưa tới.

"Tổng giám đốc Cố, phu nhân đến rồi." Quản gia nhắc nhở.

Cố Thời chỉ lạnh lùng liếc qua, đút xong bát cháo mới đứng dậy đi về phía Diệp Thanh, rồi bất ngờ giáng cho cô một bạt tai.

"Không ngờ em lại độc ác đến vậy! Em cũng là bác sĩ, chẳng lẽ không biết tay của Hàm Hàm quan trọng đến mức nào sao? Em lại dám hủy hoại tay của cô ấy!"

Cố Thời ra tay rất mạnh, Diệp Thanh không kịp phòng bị, bị đánh đến mức mặt nghiêng sang một bên, lập tức sưng đỏ. Nhưng so với nỗi đau thể xác, điều khiến cô đau đớn hơn là sự lạnh lùng trong lòng.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 6



Chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được sự thật, vậy mà không một ai tin cô, cũng chẳng ai chịu dành một chút thời gian để làm rõ mọi chuyện.

Cô ôm mặt, cúi đầu đầy mệt mỏi.

"Tôi đã nói không phải tôi làm, thì chính là không phải tôi. Anh có thời gian chất vấn tôi ở đây, chi bằng về kiểm tra lại đi."

"Lúc đó chỉ có hai người các em trong phòng, không phải em thì chẳng lẽ là Hàm Hàm vu oan sao? Diệp Thanh, em đừng có quá đáng! Chỉ cần em xin lỗi Hàm Hàm, tôi sẽ bỏ qua cho em lần này!"

"Không phải tôi làm, tôi tuyệt đối không xin lỗi."

Giọng cô dứt khoát đã chọc giận Cố Thời.

Anh ta giận dữ nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, ánh mắt đầy căm phẫn. Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh đó, anh ta lại càng tức tối. Diệp Thanh chưa bao giờ chịu cúi đầu, bất kể chuyện gì xảy ra, cô chưa từng nói một chữ "không". Tính cách mà anh ta từng ngưỡng mộ, giờ lại trở nên chướng mắt như vậy. Tại sao đến cả một lời xin lỗi cô cũng không chịu nói?

Sự kiên nhẫn của Cố Thời cạn kiệt, gương mặt anh ta trở nên lạnh lẽo.

"Nếu em không chịu nhận sai, vậy thì chỉ có thể để em nếm trải nỗi đau giống như Hàm Hàm!"

Nói xong, hai vệ sĩ bước lên giữ chặt lấy Diệp Thanh, ép cô đưa hai tay ra. Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thanh bỗng nhận ra Cố Thời định làm gì. Cô hoảng loạn giãy giụa, cố rụt tay lại, nhưng hai vệ sĩ giữ quá chặt, cô hoàn toàn không thể phản kháng.

"Cố Thời! Anh định làm gì? Tôi đã nói tay của Quý Hàm không phải do tôi làm, anh không thể như vậy!"

Một con d.a.o phẫu thuật được đưa tới tay Cố Thời, đôi mắt Diệp Thanh đỏ hoe.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Thời có thể làm ra chuyện như thế này!

Họ đã là vợ chồng bao năm, Cố Thời không có tình cảm với cô, cô cũng chấp nhận, chưa từng oán trách ai. Dù sao, người động lòng trước là cô, là cô mặt dày theo đuổi mới có được đoạn nhân duyên này. Giờ Cố Thời có người mà anh ta thích hơn, dù cô đau lòng nhưng chỉ muốn ly hôn, không hề có ý định làm tổn thương ai.

Mà bây giờ, chỉ vì một tội danh không có bằng chứng, Cố Thời lại muốn hủy hoại cô!

Đôi mắt cô đỏ ngầu, gào lên trước mặt anh ta.

"Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi là bác sĩ, Cố Thời, anh không thể làm vậy!"

Người đàn ông không một chút do dự, lưỡi d.a.o sắc bén rạch xuống. Máu tươi ngay lập tức trào ra từ tay Diệp Thanh, nhưng nỗi đau đớn hơn cả vết thương chính là sự tuyệt vọng.

Diệp Thanh hét lên thảm thiết, ngón tay co rút, m.á.u loang lổ, thịt da lật ra.

Hàng ngàn ca phẫu thuật thành công đều dựa vào đôi tay tỉ mỉ này của cô, một sai sót nhỏ cũng không được phép, mười mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật không thể run tay dù chỉ một giây, mới có thể giành lại mạng sống cho từng bệnh nhân. Diệp Thanh không thể tưởng tượng được, nếu từ nay cô không thể cầm d.a.o phẫu thuật nữa, thì còn có thể làm bác sĩ bằng cách nào?

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Cố Thời, dừng lại, dừng lại đi! Là tôi sai, là tôi có lỗi với Quý Hàm!"

Nỗi tuyệt vọng vô tận khiến cô bật khóc cúi đầu nhận sai, mong rằng Cố Thời có thể dừng tay, lập tức đưa cô đi chữa trị. Nhưng thứ cô nhận được, chỉ là nỗi đau càng sâu hơn.

"Bây giờ xin lỗi đã muộn rồi, đây là cái giá em phải trả."

Nhát d.a.o cuối cùng, Cố Thời đ.â.m thẳng vào mu bàn tay của Diệp Thanh. Người con gái vẫn đang gào khóc cũng không chịu nổi mà ngất đi.

Trước khi nhắm mắt lại, cô nhìn thấy nụ cười đắc ý của Quý Hàm và động tác lau tay của Cố Thời.

Lúc tỉnh lại, hai bàn tay của cô đã được băng bó, nhưng chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm nhận được cơn đau nhói thấu tim.

Hình ảnh Cố Thời từng nhát từng nhát rạch vào tay cô hiện lên trong đầu, khiến toàn thân cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Học y là ước mơ của cô, Cố Thời luôn biết điều đó.

Năm xưa khi cô chữa khỏi đôi chân cho anh ta, Cố Thời đã nắm tay cô cảm ơn, nói rằng đây là một đôi tay kỳ diệu, đã cứu vớt tương lai của anh ta.

Nhưng bây giờ, chính tay Cố Thời đã hủy hoại ước mơ và tương lai của cô.

Mười ngón tay liền tim, nỗi đau trong lòng Diệp Thanh dâng trào thành tuyệt vọng, cô gào thét trong căn phòng vắng lặng, không còn giữ chút kiêu hãnh nào, trút hết nỗi oan ức và bất cam trong lòng.

Cô không thể hiểu nổi, chỉ vì một lời dối trá vụng về của Quý Hàm, mà Cố Thời lại có thể tàn nhẫn đến mức này!

Cô suy sụp khóc rất lâu, rồi một người lặng lẽ bước tới, đứng bên giường cô.

"Nếu tay em đã bị thương, không thể làm phẫu thuật nữa, sau này cứ ở nhà đi, tôi sẽ nuôi em cả đời. Còn vị trí bác sĩ chủ trị ở bệnh viện, Hàm Hàm sẽ thay em đảm nhiệm, tôi đã sắp xếp xong rồi, em không cần đến bệnh viện nữa."

Cố Thời đặt xuống một miếng bánh táo đỏ được gói kỹ lưỡng, món ăn yêu thích nhất của Diệp Thanh, rồi thản nhiên đưa ra kết luận.

Diệp Thanh sững sờ, ngước mắt lên đầy khó tin, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 7



"Anh hủy hoại đôi tay của tôi… chỉ để Quý Hàm có thể thay thế tôi sao?"

Đối mặt với câu hỏi ấy, Cố Thời ngừng lại vài giây rồi mới trả lời.

"Hàm Hàm muốn ở lại trong nước. Cô ấy không giống em, không có danh tiếng cao trong nước, các bệnh viện hàng đầu đều không nhận. Cô ấy chỉ có thể vào bệnh viện của em. Nhưng em cứ yên tâm, em nhường vị trí đó, Hàm Hàm cũng sẽ không tính toán chuyện em làm tổn thương tay cô ấy nữa. Sau này em chỉ cần làm Cố phu nhân tốt là đủ rồi."

Thì ra là như vậy…thì ra là để cô ta có thể dễ dàng cướp đi tất cả của mình.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Diệp Thanh cảm thấy xa lạ vô cùng, như thể cô chưa từng quen biết anh ta. Hóa ra, đây mới là Cố Thời thực sự.

Nước mắt cô rơi từng giọt, tim đau như d.a.o cắt. Cô đẩy mạnh Cố Thời ra, hét lên đầy tuyệt vọng.

"Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi! Đó là danh dự mà tôi đã nỗ lực đến tận hôm nay mới có được, anh lấy tư cách gì để trao nó cho Quý Hàm!"

Từ trước đến nay, trong mắt Cố Thời, Diệp Thanh luôn là một người dịu dàng, biết điều. Cô hiểu anh ta bận rộn, nên luôn nhẫn nhịn, dù có bị ấm ức chỉ cần anh ta dỗ dành một chút là có thể tha thứ. Ngay cả lần này, Cố Thời cũng nghĩ như vậy.

Anh ta cho rằng sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Quý Hàm, trả hết nợ tình cảm với cô ấy, thì sẽ bù đắp cho Diệp Thanh. Dù sao, chỉ là một vị trí bác sĩ chủ trị, sau này cô muốn, anh ta có thể sắp xếp lại cho cô.

Anh ta không ngờ phản ứng của Diệp Thanh lại dữ dội đến vậy.

Nhìn nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt cô, Cố Thời nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại cố chấp với chuyện này như vậy. Dẫu sao, anh ta cũng sẽ nuôi cô cả đời.

"Tôi sẽ bù đắp cho em, nếu em vẫn muốn làm bác sĩ, tôi có thể sắp xếp cho em vào bệnh viện khác…"

Lời còn chưa dứt, Diệp Thanh đã cắt ngang.

"Vào bệnh viện thì có ích gì? Tôi không thể cầm nổi d.a.o phẫu thuật nữa rồi! Tất cả đều do anh! Là anh đã hủy hoại tôi! Cố Thời, chính anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t ước mơ của tôi!"

Đôi mắt cô đỏ ngầu, giằng mạnh băng gạc trên tay ra, giơ đôi tay đẫm m.á.u đầy vết thương trước mặt Cố Thời.

Những vết rạch do d.a.o phẫu thuật để lại vẫn chưa lành, chi chít khắp hai bàn tay, không còn dáng vẻ thon dài, xinh đẹp như trước, chỉ còn lại sự xấu xí và đáng sợ.

"Đừng làm loạn nữa, Diệp Thanh."

Cố Thời lạnh lùng buông một câu, rồi quay người rời đi.

Diệp Thanh vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay, ánh mắt trân trân nhìn đôi tay đầy vết sẹo của mình.

Đây là đôi tay của cô.

Người phụ nữ run rẩy khóc, co rúm lại trong đau đớn.

Cố Thời đã chính tay cắt đứt chút tình cảm cuối cùng của cô.

Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ yêu anh ta nữa.

__

Bàn tay của Diệp Thanh hồi phục trong một tuần, chỉ có thể đảm bảo sinh hoạt hằng ngày không bị ảnh hưởng. Nhưng mỗi khi cầm d.a.o phẫu thuật, cơ bắp bị tổn thương sẽ run rẩy không kiểm soát, khiến d.a.o rơi xuống đất.

Tiếng d.a.o rơi "keng" một tiếng vang vọng, như thể đập thẳng vào lòng cô, đánh nát hy vọng cuối cùng.

Diệp Thanh lặng lẽ nhặt d.a.o lên, đặt vào một chiếc hộp.

Bên trong là tất cả những thứ cô từng trân trọng: Chiếc nhẫn đính hôn Cố Thời tặng cô; món quà anh ta tặng mỗi dịp sinh nhật; album kỷ niệm ngày cưới, lưu giữ những khoảnh khắc cô từng hạnh phúc nhất…

Tất cả quà tặng từ Cố Thời, dù lớn hay nhỏ, dù đắt tiền hay không, trước đây đều là báu vật cô gìn giữ.

Nhưng bây giờ, cô xếp chúng vào hộp, không chút do dự, rồi châm lửa đốt sạch.

Ba ngày nữa, cô sẽ rời khỏi nơi này. Những thứ này, từ nay về sau sẽ không còn ảnh hưởng đến cô nữa.

Thứ duy nhất cô để lại cho Cố Thời, chỉ là một tờ đơn ly hôn.

Khi làm xong tất cả, Cố Thời vừa đúng lúc trở về.

Anh ta cảm thấy trong căn nhà này như thiếu mất thứ gì đó, nhưng lại không thể nói rõ là gì.

Nhìn thấy đống tro tàn kia, anh ta vô thức nhíu mày.

"Em đang đốt gì vậy?"

Diệp Thanh không đổi sắc mặt, nhàn nhạt đáp: "Những thứ tôi không thích nữa."

Cố Thời không nghi ngờ gì. Giờ cô muốn làm gì cũng được, chỉ cần qua mấy ngày nữa, Quý Hàm sẽ chính thức nhậm chức, sau đó anh ta sẽ không cần lo lắng gì thêm. Khi ấy, anh ta có thể toàn tâm toàn ý bù đắp cho Diệp Thanh.

"Ba ngày nữa, Hàm Hàm sẽ chính thức lên chức. Đến lúc đó em nhớ đến, rồi chúng ta cùng về nhà. Thời gian qua em chịu nhiều ấm ức rồi, anh nhất định sẽ bù đắp cho em."

Cố Thời thở phào. Những ngày qua, anh ta bận sắp xếp mọi chuyện cho Quý Hàm nên không có thời gian về nhà. Giờ nhìn thấy Diệp Thanh, ánh mắt anh ta dịu lại, bước tới ôm cô, dịu dàng hứa hẹn.

Nhưng đáng tiếc, Diệp Thanh đã không còn quan tâm nữa.

Cô nhếch môi, tránh khỏi vòng tay anh ta.

Từng có lúc, cô sẽ vui sướng vì cái ôm và nụ hôn của anh ta, cả tâm hồn và thể xác đều đắm chìm trong niềm hạnh phúc, nghĩ rằng đó là dấu hiệu của tình yêu.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 8



Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy ghê tởm. Cô không thể tin được mình lại yêu anh ta nhiều năm như vậy mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.

Ánh mắt cô lạnh lẽo, không còn chút cảm xúc nào. Cô quay lưng, trở về phòng.

Cố Thời giơ tay định giữ cô lại nhưng dừng giữa không trung, đột nhiên không biết phải làm gì.

Rõ ràng là giờ cơm tối, nhưng bàn ăn lại trống không, chẳng còn hơi ấm nào. Trước đây, Diệp Thanh luôn chuẩn bị sẵn bữa tối cho anh ta.

Anh ta bực bội, tự trấn an mình: Không sao đâu, Thanh Thanh chỉ đang giận dỗi thôi. Chỉ cần anh ta giải quyết xong chuyện của Quý Hàm, rồi dỗ dành cô thật tốt, cô sẽ lại toàn tâm toàn ý với anh ta như trước.

Dù sao… ai cũng biết, Diệp Thanh yêu anh ta mà.

Chuông điện thoại vang lên, Cố Thời bắt máy, giọng nói của Quý Hàm truyền đến.

"Anh Cố Thời, ăn tối cùng em nhé? Em đã chuẩn bị sẵn rồi, cảm ơn anh vì đã giúp em suốt thời gian qua."

Quý Hàm vẫn ngọt ngào làm nũng như thường lệ, Cố Thời gần như có thể hình dung được vẻ đáng yêu của cô ta.

Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Diệp Thanh, rồi dịu dàng đáp:

"Được, anh đến ngay, đợi anh nhé."

Anh ta rời khỏi nhà. Như Diệp Thanh dự đoán, suốt ba ngày tiếp theo, anh ta không hề quay về, cũng không nhắn tin một lần nào.

Chỉ đến hôm nay, khi buổi tiệc chúc mừng Quý Hàm lên chức diễn ra, anh ta mới gửi một tin nhắn cho Diệp Thanh, nhắc cô đến tham dự. Dù sao, nếu thiếu lời chúc phúc của cô, buổi tiệc này cũng không thể trọn vẹn.

Diệp Thanh nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi lướt sang một tin nhắn khác từ số lạ.

Là một bức ảnh, Cố Thời và Quý Hàm đang hôn nhau.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi lướt đi, trong lòng không gợn chút cảm xúc.

Không có hy vọng, sẽ không còn thất vọng.

Cô thu dọn tất cả đồ đạc của mình, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ.

Còn tờ đơn ly hôn vẫn chưa từng bị động đến, cô đặt nó trên bàn trong phòng khách, vừa tầm mắt để Cố Thời nhìn thấy món quà bất ngờ cô để lại cho anh ta.

Cuối cùng, Diệp Thanh lặng lẽ nhìn căn nhà mình đã sống suốt bao năm, nhưng chưa bao giờ thực sự là nhà.

Cô quay lưng, không hề ngoảnh lại.

__

Cố Thời nhìn điện thoại. Tiệc chúc mừng sắp bắt đầu, nhưng Diệp Thanh vẫn chưa trả lời, cũng chưa đến nơi.

Mặc dù chuyện Quý Hàm thay thế cô đã được quyết định, thủ tục cũng hoàn tất, nhưng trên danh nghĩa, Diệp Thanh vẫn phải xuất hiện để thừa nhận việc này. Như vậy, Quý Hàm mới không bị mất mặt.

Chỉ còn bước cuối cùng này, vậy mà cô lại bướng bỉnh như vậy, dám giận dỗi vào thời điểm này!

Sắc mặt Cố Thời sa sầm, ánh mắt liên tục dán vào đồng hồ.

"Chị Thanh Thanh vẫn chưa đến sao? Xem ra chị ấy thật sự không muốn chúc mừng em."

Quý Hàm bước tới, hôm nay cô ta là nhân vật chính, mặc một bộ lễ phục lộng lẫy. Tất cả đều là do Cố Thời chuẩn bị, từ chiếc váy hàng hiệu phiên bản giới hạn toàn cầu đến chuỗi vòng cổ kim cương quý giá, khiến cô ta trông vô cùng rực rỡ.

"Không sao, cô ấy không đến thì thôi. Dù gì cũng không cần thiết."

Cố Thời lạnh mặt, đặt điện thoại xuống.

Ba ngày qua, anh ta vì bận rộn lo cho Quý Hàm nên không về nhà.

Diệp Thanh giận cũng là chuyện bình thường.

Nhưng dù có giận thế nào, cô cũng không nên hành xử tùy hứng vào thời điểm này.

Cố Thời quay sang nhìn Quý Hàm. Cô gái xinh đẹp, tinh tế ấy khẽ mỉm cười với anh ta, rồi tự nhiên khoác lấy tay anh ta.

"Đúng vậy, chị Thanh Thanh không đến cũng không sao, có anh Cố Thời ở bên em là đủ rồi."

Sắc mặt Cố Thời dịu lại đôi chút, anh ta tiếp tục cùng Quý Hàm tham gia tiệc chúc mừng.

Những người tham dự chủ yếu là đồng nghiệp trong bệnh viện và một số giáo sư danh tiếng, đều là những nguồn lực mà sau này Quý Hàm sẽ cần đến.

Cố Thời đưa Quý Hàm đi chào hỏi từng người, mỉm cười giới thiệu cô ta, và tình cờ gặp được trưởng khoa trước đây của Diệp Thanh, cũng chính là cấp trên hiện tại của Quý Hàm.

"Trưởng khoa, ngài cũng đến sao? Thật là vinh hạnh cho em!"

Quý Hàm vui vẻ, vội vàng nâng ly kính rượu.

"Cô là bác sĩ mới à? Trông trẻ trung giống hệt Diệp Thanh. Nếu không phải con bé quyết định đi du học, tôi sao nỡ để con bé rời đi chứ."

Trưởng khoa cười híp mắt nâng ly rượu, nhưng lời nói của ông lại khiến động tác của Cố Thời khựng lại, không thể tin nổi mà thốt lên:

"Gì cơ? Diệp Thanh ra nước ngoài?"

Anh ta hoàn toàn không biết chuyện này!

"Đúng vậy, chính là hôm nay đó. Đi du học là một cơ hội tốt, tôi đã khuyên nhủ con bé suốt, một tháng trước cuối cùng con bé cũng nói đã suy nghĩ thông suốt..."

"Khoan đã…tổng giám đốc Cố tổng, đi đâu vậy?"

Chuyện Diệp Thanh ra nước ngoài là điều cả bệnh viện đều biết, không ai ngờ đến một người như Cố Thời lại không hay biết gì.

Chỉ trong giây lát, anh ta đã hiểu rõ cảm giác bất an trong lòng mình đến từ đâu. Không kịp suy nghĩ, anh ta vứt ly rượu trên tay xuống đất, xoay người chạy ra ngoài.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 9



Chiếc ly thủy tinh vỡ tan, tạo nên âm thanh chói tai. Quý Hàm không cam lòng, vội vàng giữ chặt lấy Cố Thời.

"Anh Cố Thời, anh vừa nói sẽ ở bên em mà..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Cố Thời đã thô bạo hất tay cô ta ra, trừng mắt giận dữ.

"CÚT! Đừng cản tôi!"

Nói xong, anh ta lao thẳng ra cửa.

Trên đường về nhà, Cố Thời không biết mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, nhưng dù vậy, trái tim anh ta vẫn không thể ngừng run rẩy vì lo lắng.

Diệp Thanh không hề nói gì với anh ta, vậy mà cô lại định ra nước ngoài như thế!

Anh ta run rẩy đẩy cửa bước vào, cố gắng thuyết phục bản thân rằng Diệp Thanh vẫn còn ở đây, tất cả những chuyện vừa nghe chỉ là giả dối, cô sẽ không rời xa anh ta.

Nhưng ngôi nhà trống rỗng, không còn bất kỳ dấu vết nào của cô.

Cố Thời cảm thấy tim mình như thắt lại, đến mức khó thở. Anh ta không tin nổi mà bước vào trong, rồi nhìn thấy tờ đơn ly hôn trên bàn. Ngay lập tức, câu nói của trưởng khoa lại vang lên trong đầu.

Một tháng trước, Diệp Thanh cũng đã đưa đơn ly hôn cho anh ta.

Lúc đó, anh ta nghĩ cô chỉ đang giận dỗi nên không thèm nhìn mà vứt sang một bên. Không ngờ rằng, đó chính là lời cảnh báo cuối cùng cô dành cho anh ta.

Mang theo chút hy vọng mong manh, Cố Thời mở tờ đơn ra. Nhưng càng đọc, sắc mặt anh ta càng trắng bệch.

Điều khoản trong đơn được ghi chép rất rõ ràng, không hề có dấu hiệu của sự bồng bột nhất thời.

Diệp Thanh thực sự đã muốn ly hôn từ lâu rồi.

Cố Thời đứng lặng người, vịn chặt vào bàn, cảm giác đầu óc quay cuồng, choáng váng.

Bước chân loạng choạng, anh ta đi về phía phòng của Diệp Thanh.

Bên trong trống rỗng.

Cửa sổ mở toang, rèm cửa khẽ lay động, ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, nhưng không hề có bóng dáng người anh ta mong đợi.

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Tất cả ảnh chụp, quà tặng anh ta từng trao cho cô, tất cả dấu vết của cô trong căn nhà này đều biến mất!

Một cơn đau âm ỉ và nhức nhối lan tỏa trong lòng Cố Thời, như thể có hàng ngàn chiếc kim nhỏ đ.â.m vào tim anh ta.

Anh ta phát điên tìm kiếm khắp phòng, mong tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Diệp Thanh từng yêu anh ta.

Nhẫn đính hôn của họ, quà kỷ niệm ngày cưới, quà sinh nhật…

Cố Thời biết, Diệp Thanh luôn trân trọng những món quà anh ta tặng. Dù là một thứ nhỏ nhặt nhất, chỉ cần xuất phát từ anh ta, cô cũng sẽ nâng niu, cất giữ cẩn thận.

Vậy mà bây giờ, chẳng còn lại gì cả.

Nhìn căn phòng trống trơn, một nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm lấy trái tim anh ta.

Ban đầu, Cố Thời kết hôn với Diệp Thanh chỉ vì trách nhiệm. Anh ta biết cô đã dành cả trái tim cho mình, vậy nên anh ta cưới cô như một cách báo đáp.

Cuộc sống sau hôn nhân cứ bình lặng trôi qua, Cố Thời vốn không quá yêu thích người phụ nữ này, thậm chí mặc kệ những lời đồn đại bên ngoài. Đôi lúc, anh ta còn nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó cô không chịu nổi mà tự đề nghị ly hôn, có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng Diệp Thanh không như vậy.

Cô nhẫn nhịn mọi lời giễu cợt của người khác, suốt mười năm vẫn không rời đi, cuối cùng cũng khiến Cố Thời rung động. Nhưng rồi, cô lại bất ngờ rời đi không chút lưu luyến.

Đôi mắt người đàn ông đỏ hoe, không hiểu vì sao trong lòng lại đau đớn đến vậy.

"Thanh Thanh... em ở đâu? Anh về rồi, đừng dọa anh nữa được không? Anh sẽ ở bên em."

Anh ta đi khắp các phòng, hy vọng Diệp Thanh sẽ đột nhiên xuất hiện, nói với anh ta rằng đây chỉ là một trò đùa, rồi họ có thể quay lại như trước đây.

Cố Thời sẽ không quan tâm đ ến Quý Hàm nữa, cũng không để tâm đ ến bất kỳ ai khác. Anh ta sẽ đối xử thật tốt với Diệp Thanh, bù đắp tất cả những gì mình đã nợ cô.

Những kẻ từng nói rằng cô chỉ là một bà Cố hữu danh vô thực, anh ta sẽ chứng minh cho họ thấy anh ta và Diệp Thanh thực sự yêu nhau.

Diệp Thanh không phải là kẻ chạy theo anh ta một cách mù quáng, mà chính là người anh ta yêu.

Đúng vậy, Diệp Thanh yêu anh ta như thế, chắc chắn cô không nỡ rời đi. Nhất định là cô đang trốn ở đâu đó, chờ anh ta đi tìm!

Cố Thời càng thêm kiên định với suy nghĩ ấy, lập tức gọi trợ lý điều tra camera giám sát trong nhà.

Rất nhanh, đoạn video ghi lại ba tháng qua được gửi đến điện thoại anh ta, tua nhanh trên màn hình trước mắt.

Ba tháng trước, Diệp Thanh mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, buổi tối về nhà nấu cơm, chờ anh ta về cùng ăn. Anh ta có thể nhìn thấy sự mãn nguyện trên gương mặt cô.

Thỉnh thoảng hai người có tranh cãi, nhưng anh ta đều nhanh chóng quên đi.

Hai tháng trước, anh ta bắt đầu ít khi về nhà. Trong video, Diệp Thanh vẫn bận rộn chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, ngồi một mình chờ đợi, nhưng cuối cùng chỉ nhận được tin nhắn từ trợ lý:

[Tổng giám đốc Cố bận công việc, hôm nay không về.]

Mà lúc đó, anh ta đang ở bên Quý Hàm.
 
Back
Top Bottom