Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư

Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 10: Chương 10



Là giọng của Phó Hàn.

Anh nhàn nhạt cất tiếng, không còn là ngữ điệu tản mạn thường ngày, giọng anh trầm xuống. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng đầy lạnh lùng.

Tôi hít sâu một hơi, quay người lại.

Chỉ thấy ánh mắt của Phó Hàn đang nhìn chăm chăm vào chân tôi, lông mày hơi nhíu lại.

Tôi nhìn xuống theo ánh mắt anh – tôi đang đứng trên sàn nhà với đôi chân trần.

À, lúc nãy để tiện nghe lén, tôi đã cởi giày ở chân cầu thang, sau đó đi chân trần đến đây. Vừa rồi quá căng thẳng nên không cảm thấy lạnh.

Phó Hàn khẽ gọi một trợ lý đến gần, người đó lập tức đẩy xe lăn và dìu anh ngồi vào.

Phó Hàn lăn xe đến trước mặt tôi, đôi mắt anh vẫn lạnh lẽo. Khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi.

"Phó..."

Tôi muốn lên tiếng, vừa mới thốt ra một chữ họ thì lại ngừng lại. Trong tình huống này, nên gọi anh là gì đây?

Gọi "Phó thiếu gia" thì quá xa cách. Gọi thẳng tên "Phó Hàn" thì lại có vẻ chưa đủ thân thiết để gọi như vậy.

Tôi còn đang lưỡng lự, thì Phó Hàn đã hành động trước.

Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, khẽ dùng lực—

Tôi liền ngã vào lòng anh.

Phó Hàn ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh.

Tim tôi đập loạn nhịp.

Không phải vì ngại ngùng, mà là vì căng thẳng.

Hai chân người này vốn đã tàn tật, giờ tôi ngồi thế này liệu có làm anh tổn thương thêm không?

Thế là tôi vội vàng chống tay lên tay vịn xe lăn định đứng dậy, nhưng không biết đã ấn nhầm nút gì, xe lăn bỗng chầm chậm lăn về phía tường...

May mà Phó Hàn kịp thời dừng xe lại.

Anh nhíu mày, ấn tôi ngồi xuống: "Ngồi yên."

Giọng anh lạnh lùng khiến tôi sợ, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.

Vì thế, Phó Hàn liền đẩy tôi trở lại phòng, vẫn giữ tôi trong lòng anh.

Trong biệt thự có thang máy, nên không cần lo về việc lên xuống cầu thang của Phó Hàn.

Chỉ vậy thôi, tôi đơ người suốt đường trở về phòng.

Sợ gây áp lực cho anh, tôi không dám cử động chút nào.

Tuy nhiên—

Dù tôi không dám cử động, Phó Hàn thì lại "không kiểm soát được" mà di chuyển.

Khi xe dừng bên giường, mặt tôi đã đỏ ửng.

Nếu không phải tình huống này không tiện, tôi thực sự muốn gọi điện cho mẹ và bảo bà đừng tin vào mấy tin đồn nữa.

Ai nói rằng Phó Hàn có tật ở chân thì không còn khả năng làm chồng chứ?

Anh hoàn toàn không hề yếu chút nào!

17

Xe lăn dừng lại bên giường, tôi vội vàng rời khỏi đùi anh, ngồi xuống mép giường.

"Để tôi đỡ anh lên giường nhé..."

Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.

Phó Hàn xoa trán: "Không cần, tôi ngồi một lúc."

Nói xong, anh nhàn nhạt bảo: "Còn sớm, ngủ thêm chút đi."

"Vâng..."

Tôi vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, vì vừa rồi bắt gặp cảnh Phó Hàn "giải quyết chuyện", nên giờ nào dám trái lời.

Nhưng.

Nghĩ đến người đàn ông vừa bị cắt đứt ngón tay, tôi lại thấy có chút thương cảm.

Tôi không phải kiểu người quá nhân từ, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút xót xa.

Đang phân vân thì Phó Hàn lại cất tiếng, nhìn tôi.

"Yên tâm, hắn không phải người tốt."

Tôi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.

Bàn tay Phó Hàn tự nhiên đặt lên tay vịn xe lăn, thon dài và đẹp mắt: "Hắn là nội gián, và trên tay còn dính m.á.u người, dù có xử lý hắn cũng xem như trừ hại cho dân."

Tôi sững lại vài giây, mới hiểu ra.

Anh đang... giải thích với tôi.

Cảm xúc của tôi đều hiện rõ trên mặt, nên khi tôi nhìn sững vào anh, Phó Hàn liền quay đi, giọng nhàn nhạt, "Nhắm mắt, ngủ đi."

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Thực sự vẫn còn sớm, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo tới.

Khi ý thức mơ hồ, dường như có ai đó lên giường, nằm cạnh tôi.

Theo bản năng, tôi vòng tay ôm lấy người bên cạnh, còn... quấn chân quanh người ấy.

Ở nhà, tôi hay ôm một con gấu bông lớn để ngủ, lúc nào cũng ôm chặt như vậy.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm giác người bị ôi ôm hình như hơi cứng người.

...

Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Mở mắt ra, tôi bất ngờ chạm phải ánh mắt của ai đó.

Đôi mắt đen láy, sâu thẳm không thấy đáy.

Nhìn xuống một chút...

Là Phó Hàn.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 11: Chương 11



Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen, nhưng không biết vì sao hai cúc áo trên lại được mở, để lộ xương quai xanh tinh tế.

Cố gắng rời mắt, tôi nhận ra—

Tôi đang ôm anh trong tư thế vô cùng mờ ám.

Tay tôi quấn chặt quanh eo anh, chân thì quắp lên chân anh, cứ như con bạch tuộc bám dính lấy anh.

Gặp phải ánh mắt anh lần nữa, tôi bối rối, vội vàng buông tay.

"Xin lỗi... Tôi quen rồi..."

Nhưng, lời giải thích này của tôi hình như lại phản tác dụng.

Người đàn ông lúc nãy còn bình thản, nghe xong câu đó lại nhíu mày, giọng cũng trở nên lạnh nhạt.

"Quen ôm ai?"

"Hả?"

Tôi ngơ ngác, thành thật đáp, "Gấu bông to bằng người..."

Phó Hàn im lặng vài giây, rồi khẽ nhếch môi như đang cười.

"Ừ, lát nữa bảo trợ lý mua cái mới cho em."

Phó Hàn nói là làm, chúng tôi vừa ăn sáng xong, trợ lý của anh đã mang theo hai vệ sĩ bước vào.

Ba người đàn ông, mỗi người ôm hai con gấu bông lớn bằng người, mỗi màu một con.

Phó Hàn liếc nhìn qua, nhàn nhạt bảo, "Thích con nào? Để trên giường."

Tôi nuốt bánh ngọt trong miệng, "Vậy... con màu xám đi."

Thật ra, câu nói sau tôi không dám nói ra.

Con màu xám đó, trông hơi giống Phó Hàn, ôm vào chắc rất dễ chịu.

Khi gần ăn sáng xong, điện thoại của Phó Hàn để trên bàn bỗng đổ chuông.

Anh liếc mắt qua, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.

Vì tò mò, tôi cũng liếc nhìn trộm qua.

Trên màn hình hiện lên ba chữ: Phó Thời Trinh.

Nhưng Phó Hàn không vội bắt máy, cho đến khi điện thoại sắp tắt, anh mới chậm rãi lau tay, nhấc máy.

Vì lười cầm lên, anh bật loa ngoài.

Thế mà Phó Thời Trinh vừa mở miệng, tôi liền bị sốc.

Hai anh em này chẳng có lời nào xã giao, Phó Thời Trinh đi thẳng vào vấn đề—

"Bên tôi cần một phiên dịch, mượn người của cậu."

"Nghe nói tiểu thư Tư Diệu học chuyên ngành tiếng Đức ở đại học, cho tôi mượn một ngày, được không?”

18

Tôi vừa uống một ngụm sữa đậu nành suýt chút nữa thì phun ra ngoài.

Mượn tôi dùng một ngày?

Không thể nào, với một tập đoàn lớn như Phó thị, chẳng lẽ lại không có phiên dịch viên tạm thời?

Tôi đoán, thiếu phiên dịch chỉ là cái cớ, mục đích thực sự chắc chắn không đơn giản như vậy.

Nuốt sữa đậu nành xuống, tôi quay sang nhìn Phó Hàn.

Dù chúng tôi là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng tôi cũng mang danh nhị phu nhân nhà họ Phó, bị anh trai của chồng mượn làm phiên dịch, có hơi không hay lắm...

Tuy nhiên, Phó Hàn chỉ im lặng vài giây rồi đồng ý.

Anh ấy dứt khoát, nói một chữ "Được" rồi cúp máy, không hỏi đi đâu, mấy giờ, hay cần chuẩn bị gì cả.

Hai phút sau, điện thoại của Phó Hàn rung lên.

Khi đó anh đang từ tốn ăn bò bít tết, chín ba phần, d.a.o nĩa cắt xuống, m.á.u thịt nhàn nhạt lan ra.

Buổi sáng, quả là khẩu vị mạnh.

Cho đến khi đĩa sạch sẽ, Phó Hàn mới cầm điện thoại lên.

Tôi lén nhìn, có vẻ là tin nhắn từ Phó Thời Trinh, ghi rõ thời gian và địa điểm.

Sau bữa sáng, Phó Hàn cùng tôi đến công ty.

Tôi có chút ngạc nhiên.

Theo lời đồn, ngay cả khi đôi chân chưa bị tật, Phó Hàn đã là một công tử ăn chơi, không học vấn, không nghề nghiệp, gần như chẳng bao giờ tới công ty.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ để tài xế đưa tôi đi.

Trên đường, Phó Hàn vẫn như mọi khi, ít nói.

Chỉ đến khi xe chuẩn bị dừng, anh quay đầu hỏi: "Có thể sẽ gặp vài từ chuyên ngành, em nắm được không?"

Dù rất muốn khoe khoang trước mặt anh, nhưng tôi biết chuyện làm ăn của Phó thị có thể lên đến hàng tỷ, không phải chuyện đùa.

Tôi đành thật thà lắc đầu: "Không chắc."

Tôi tưởng anh sẽ tìm ngay một phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng anh chỉ nhắm mắt, tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Vẫn là dáng vẻ thản nhiên như không.

...

Khi chúng tôi đến phòng họp, Phó Thời Trinh và đối tác nước ngoài cũng vừa bước vào.

Tôi vội vàng đứng dậy, cẩn thận chào hỏi.

Những gì xảy ra sau đó diễn ra rất suôn sẻ.

Tuy nhiên, người đảm bảo sự suôn sẻ ấy không phải là tôi mà là Phó Hàn - người mà theo tin đồn là kẻ bất tài.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 12: Chương 12



Hồi học đại học, tôi học ngoại ngữ rất tệ, tiếng Đức chỉ ở mức trung bình, ra trường cũng không dùng, việc có thể giao tiếp trôi chảy đã là vượt sức mình.

Thế nhưng, mỗi khi gặp từ chuyên ngành, tôi vẫn không thể dịch nổi.

Lúc đó, Phó Hàn sẽ lên tiếng.

Anh ấy vẫn giữ giọng điệu lãnh đạm, nhưng phát âm chuẩn xác đáng kinh ngạc.

Về sau, đối tác nước ngoài gần như trực tiếp giao tiếp với Phó Hàn, bỏ qua tôi và Phó Thời Trinh.

Thương vụ diễn ra thuận lợi, hợp đồng trị giá hàng tỷ nhanh chóng được ký kết.

Từ góc độ của tôi, có thể nhìn thấy rõ đường nét bên mặt của Phó Hàn.

Anh ngồi trên xe lăn, đôi chân tàn tật nhưng lưng vẫn thẳng, khí chất lạnh lùng mà cao quý, khiến người ta không dám xem thường.

Người đàn ông này, thoạt nhìn tưởng chừng rất đơn giản.

Đôi chân tàn tật, không thể làm gì, tưởng chừng gần gũi dễ tiếp cận.

Nhưng càng tiếp xúc, càng thấy anh không đơn giản chút nào.

Phó Thời Trinh thể hiện sự lạnh lùng và sắc bén rõ ràng, khiến người ta sợ hãi, còn Phó Hàn thì khác. Anh xuất hiện trong mắt mọi người với dáng vẻ bất cần, phóng túng, nhưng càng tìm hiểu...

Càng thấy anh như một làn sương mù.

Không thể nhìn thấu, cũng không thể đoán được.

19

Sau khi ký xong hợp đồng, Phó Thời Trinh mời đối tác dùng bữa, nhưng bị từ chối khéo léo.

Chúng tôi vừa bước ra khỏi phòng họp thì gặp Ôn Tố ngay tại cửa.

Cô ấy cầm một hộp giữ nhiệt tinh xảo, tiến về phía chúng tôi.

Tôi đi theo sau, lặng lẽ quan sát cô ấy.

Rõ ràng là một món canh mà cô ấy tự tay nấu.

Hóa ra, ngay cả vị hôn thê của người giàu có cũng có thể đích thân rửa tay nấu canh và mang đến công ty.

Tôi còn đang suy nghĩ, thì Ôn Tố không biết giẫm phải cái gì, chân trượt một cái—

Người đỡ cô ấy là Phó Hàn.

Anh ấy ngồi trên xe lăn, cơ thể nghiêng mạnh về phía trước, gần như sắp ngã khỏi ghế.

Nhưng ngay lúc Ôn Tố sắp ngã xuống, anh đã kịp giữ cô lại.

Ngược lại, Phó Thời Trinh - người là vị hôn phu của cô ấy - lại không có bất kỳ hành động nào để giúp đỡ.

Tôi im lặng quan sát toàn bộ sự việc.

Bàn tay của Phó Hàn nắm chặt cổ tay Ôn Tố, nhưng lại vội vàng buông ra như bị bỏng.

Thực ra, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.

Nhưng n.g.ự.c tôi lại có chút cảm giác nặng nề, khó chịu.

Khi tiễn đối tác ra đến thang máy, ông ấy quay sang mỉm cười với tôi và nói: “Cô là vị hôn thê của tổng giám đốc Phó đúng không? Cô rất giỏi, cảm ơn cô đã phiên dịch.”

Tôi sững người.

Ngay sau đó, tôi nhận ra rằng “tổng giám đốc Phó” mà ông ấy nhắc đến là ám chỉ Phó Thời Trinh.

Rõ ràng là đối phương đã hiểu lầm.

Tôi định giải thích, nhưng Phó Thời Trinh đã lên tiếng: “Cảm ơn, thang máy đến rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Anh ta không hề giải thích gì.

Hơn nữa, Phó Thời Trinh lại sử dụng tiếng Đức để nói.

Trong suốt quá trình đàm phán, anh ta không hề dùng tiếng Đức, làm tôi nghĩ rằng anh không biết. Nhưng hóa ra, anh ta chỉ đang giả vờ ngốc nghếch.

Tôi càng bối rối và khó chịu hơn.

Nguyên nhân khiến tôi khó chịu là—

Phó Hàn cũng không hề lên tiếng giải thích.

Anh ấy rõ ràng có thể hiểu được tiếng Đức.



Sau khi tiễn khách xong, Ôn Tố mới đưa hộp giữ nhiệt cho Phó Thời Trinh, nói bên trong là gà hầm nhân sâm mà cô đã hầm cả buổi sáng.

“Cảm ơn.”

Phó Thời Trinh nhẹ giọng đáp lại, rồi lập tức đưa hộp canh cho trợ lý đi bên cạnh.

Từ đầu đến cuối, anh ta không hề mở nắp xem qua một lần.

Sau khi kết thúc việc làm ăn, Phó Thời Trinh đề nghị bốn chúng tôi đi ăn trưa.

Không ngoài dự đoán, Phó Hàn đồng ý.

Hai anh em dường như có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng lại chưa thực sự đoạn tuyệt với nhau.

Gần công ty có một nhà hàng tư nhân cao cấp vừa mới khai trương, trợ lý của Phó Thời Trinh ngay lập tức đặt bàn.

Nhà hàng này rất đông khách, ngay cả Phó Thời Trinh cũng không thể đặt được phòng riêng.

Cuối cùng, bốn chúng tôi chọn ngồi ở một góc khuất trong nhà hàng.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 13: Chương 13



Món ăn ra chậm, nhưng hương vị lại rất đáng để chờ đợi.

Tôi bị tay nghề của đầu bếp làm cho say mê, ăn rất chăm chú.

Tuy nhiên, khi ăn sườn, nước sốt dính ra tay, tôi vội vàng lấy khăn giấy lau, mắt vô tình liếc xuống dưới bàn—

Ôn Tố, vị hôn thê của Phó Thời Trinh, người mà trên danh nghĩa là chị dâu tương lai của Phó Hàn và là ánh sáng trong lòng anh.

Cô ấy đang dùng gót giày nhẹ nhàng cọ vào ống quần của Phó Hàn.

Tôi sững người vài giây, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cố tỏ ra như không biết gì.

Ánh mắt liếc qua Phó Hàn, anh vẫn đang chăm chú bóc tôm, gương mặt không biểu hiện gì.

Cứ như thể anh hoàn toàn không nhận ra hành động của Ôn Tố.

Thực ra...

Tôi rất muốn nhắc nhở cô ấy rằng, đôi chân của Phó Hàn đã tàn tật, dù có cọ thế nào cũng không có cảm giác gì đâu.

Nhưng nghĩ đến đây, lòng tôi lại thấy chua xót.

Khi tôi còn đang mải nghĩ ngợi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một vài con tôm đã được bóc sẵn, đặt ngay ngắn trên đĩa.

Ngẩng đầu lên.

Là do Phó Hàn bóc cho tôi.

Hóa ra anh ấy bóc tôm là để cho tôi.

Tôi nhìn anh một lát, ánh mắt lại không tự chủ liếc qua Ôn Tố đối diện.

Thật sự có chút ngạc nhiên và bối rối.

Khẽ cảm ơn, tôi định đưa tôm vào miệng thì Phó Hàn bất ngờ đặt đũa xuống, giọng nói có phần bực bội:

“Đẩy tôi vào nhà vệ sinh.”

Tôi ngẩn người vài giây mới nhận ra anh đang nói với mình.

Bỏ con tôm xuống, tôi ngoan ngoãn đáp lại:

“Được.”

Dù tôi không hiểu, rõ ràng xe lăn của anh có thể tự điều khiển, tại sao lại cần tôi đẩy.

Đưa anh đến cửa nhà vệ sinh nam, Phó Hàn tự đi vào, tôi ở lại hành lang chờ.

Cửa sổ hành lang không đóng, gió thổi qua làm tôi thèm thuốc.

Tiếc là hôm nay không mang theo thuốc.

Tôi đi qua đi lại vài vòng trong hành lang, cảm thấy khó chịu.

Bất chợt, có tiếng nói từ phía sau: “Muốn hút thuốc sao?”

Tôi giật mình quay lại, hóa ra là Phó Thời Trinh.

Người này có duyên với nhà vệ sinh sao?

Hình như mỗi lần gặp anh ta đều là quanh khu vực này.

Phó Thời Trinh lấy từ túi ra một bao thuốc, hơi nhướn mày và đưa cho tôi.

Tôi chần chừ vài giây, rồi vẫn nhận lấy.

Nhưng vừa châm lửa hút một hơi, tôi đã nghe thấy anh hỏi:

“Cô có nhận ra, Phó Hàn thích vị hôn thê của tôi không?”

“Khụ khụ...”

Câu hỏi bất ngờ làm tôi nghẹn, khói thuốc lập tức tràn vào cổ họng khiến tôi ho sặc sụa.

“Không thể nào…”

Tôi lắp bắp phủ nhận, “Anh nghĩ nhiều rồi. Phó Hàn đã kết hôn, sao có thể có tình cảm với chị dâu tương lai của mình chứ?”

Câu hỏi này tuyệt đối không thể trả lời bừa.

Dù tôi cũng cảm thấy Phó Hàn có ý, tôi cũng không dám nói.

Bị dọa sợ, tôi định cầm thuốc hút tiếp thì Phó Thời Trinh đột nhiên giật lấy.

Anh ta cướp lấy thuốc lá, rít một hơi rồi dập tắt.

Sau đó, anh ta tiến đến gần, ép tôi vào tường, hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi khi anh ta cúi người nói:

“Tư Diêu, dù sao cô và Phó Hàn cũng là hôn nhân hợp đồng.”

“Hay là, chúng ta bốn người đổi với nhau đi?”

20

Điên rồi.

Khi câu nói đó lọt vào tai tôi, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ còn vang vọng hai từ đó lặp đi lặp lại. Có lẽ tôi đã điên rồi, hoặc là Phó Thời Trinh đã điên rồi.

Anh ta có biết mình đang nói cái gì không?

Tôi nuốt nước bọt, không thể thốt lên lời, vì trong khoảnh khắc lóe sáng ấy, tôi bất chợt nhớ lại cảnh tượng dưới bàn khi nãy — bàn chân của Ôn Tố, lặng lẽ cọ nhẹ vào chân của Phó Hàn dưới gầm bàn.

Vậy là, thiện cảm của Phó Hàn dành cho cô ta không phải là do tôi tưởng tượng, chẳng lẽ giữa họ thực sự có gì đó?

Tôi có tật hay lơ đãng khi suy nghĩ về chuyện gì đó. Đang mải mê suy ngẫm, đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Phó Hàn vang lên từ phía bên cạnh:

“Tư Diêu.”

Anh thấp giọng gọi tên tôi, giọng điệu lạnh lẽo đến rợn người. Giọng nói đó như có thực thể, biến thành luồng khí lạnh lẽo len lỏi lên sống lưng khiến tôi rùng mình.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 14: Chương 14



Bàn tay khẽ run lên, tôi đẩy Phó Thời Trinh ra một chút. Trước cửa nhà vệ sinh, Phó Hàn ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chúng tôi, lông mày nhíu chặt biểu hiện sự giận dữ.

Ánh mắt khẽ động, tôi nhận ra tay anh đang nắm chặt lấy tay vịn, gân tay nổi lên rõ rệt. Anh rất giận.

Tôi vội vàng bước lên định giải thích, nhưng vừa đi được một bước, cổ tay đã bị giữ chặt lại.

Phó Thời Trinh chỉ cần khẽ siết nhẹ, tôi lập tức bị kéo trở lại bên anh ta.

Quả là một con người liều lĩnh. Hay chính xác hơn, là chẳng biết sợ hãi. Không bận tâm đến sự phản kháng của tôi, anh ta giữ chặt vai tôi, mỉm cười nhìn Phó Hàn: “Chẳng phải cậu rất thích được Ôn Tố trêu đùa sao? Thế thì, tại sao chúng ta không thử đổi nhau?”

Phó Thời Trinh siết chặt tay, tôi càng muốn vùng ra, lực của anh ta càng mạnh hơn. Vai tôi đau đến mức gần như nghi ngờ xương đã bị bóp nát.

Tôi nhìn Phó Hàn, lắc đầu: “Phó Hàn, em…”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã tiến lại gần.

Phó Hàn vẫn ngồi trên xe lăn, dừng lại trước mặt chúng tôi. Anh ngồi, còn Phó Thời Trinh đứng. Tư thế rõ ràng là người kia cao hơn, nhưng khí thế của Phó Hàn không hề lép vế.

Anh khẽ cúi đầu, đối diện với Phó Thời Trinh vài giây, rồi đột nhiên nhấc tay, nắm chặt lấy cổ áo của anh ta. Chỉ cần một cái giật mạnh, Phó Thời Trinh lập tức bị kéo xuống, trở nên chật vật.

“Phó Thời Trinh.”

Anh siết chặt cổ áo của đối phương, sống lưng thẳng tắp: “Không cần phái vị hôn thê của anh đến thử tôi nữa. Đôi chân này đã tàn phế rồi thì cứ xem như phế đi.”

“Còn nữa—”

Phó Hàn lạnh lùng nhìn anh ta, dừng lại vài giây rồi bỗng nhiên cười khẽ. Anh thả lỏng tay, rồi thuận thế phủi nhẹ những nếp nhăn trên áo Phó Thời Trinh. Động tác nhịp nhàng, không nhanh không chậm.

“Sau này, những trò thử thách vô nghĩa ấy đừng làm nữa. Chẳng có giá trị gì cả. Nếu tôi muốn tranh giành cái danh người thừa kế này, anh nghĩ mình có thể ngồi yên ổn ở vị trí đó sao?”

Dứt lời, Phó Hàn thu hồi ánh mắt, mang tôi rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức theo sát phía sau anh.

Khi gần đến khúc ngoặt, từ phía sau, giọng cười trầm thấp của Phó Thời Trinh vang lên.

“Phó Hàn.”

“Quả nhiên, cậu còn thú vị hơn cả tôi tưởng.”

...Tôi nghĩ thầm, tư duy của hai anh em nhà này dường như đều không giống người thường.

Phó Thời Trinh vừa bị em trai nắm cổ áo cảnh cáo, không những không giận mà dường như còn… có chút thích thú?

Đúng là một gia đình kỳ quặc.

21

Tất nhiên, vừa bị Phó Hàn bắt gặp tôi và Phó Thời Trinh trong tư thế mờ ám, lúc này tôi có chút chột dạ, không dám nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo phía sau anh.

Anh đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Tôi định bước tới giúp anh đẩy xe lăn, xem như một cách chuộc lỗi.

Nhưng—

Vừa bước đến sau lưng, anh bỗng điều khiển xe lăn tăng tốc, làm tôi lỡ bước.

Đứng ngẩn ra vài giây, tôi âm thầm thở dài.

Thật kiêu ngạo.

Tôi chỉ có thể tiếp tục theo sau anh, đến cửa xe, tài xế giúp anh lên xe, tôi vừa định bước lên—

Cửa xe đóng lại.

Qua lớp kính cửa, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của anh bên trong.

“Phó Hàn.”

Tôi theo phản xạ gọi tên anh, nhưng tài xế liền lên xe

Chiếc xe Phantom màu đen lao vút qua trước mắt tôi.

Không thể tin được.

Tôi đứng ngây người nhìn phần đuôi xe, chỉ có thể âm thầm mắng thầm Phó Hàn keo kiệt, ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho tôi.

Thế nên, có lẽ hôm nay tôi lại phải đón taxi về.

Dĩ nhiên, lần này tôi đã khôn ngoan hơn, không dại dột mà làm trò chạy theo hai chiếc xe như lần trước nữa.

Tôi đứng ở ven đường vẫy xe, khoảng năm phút trôi qua.

Không vẫy được taxi, nhưng lại thấy chiếc xe Phantom của Phó Hàn quay đầu và dừng ngay trước mặt tôi.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của anh.

Tôi không thể đoán được suy nghĩ của anh, nên cũng không biết nói gì.

Khoảng mười giây sau, Phó Hàn mới chậm rãi quay đầu.

“Không lên xe?”

“Lên, lên.”

Kim chủ đã tạo cơ hội, tôi lập tức leo lên.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 15: Chương 15



Thế nhưng, sau khi lên xe, Phó Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời nào.

Bầu không khí trong xe căng thẳng đáng sợ.

Tài xế ngồi phía trước càng không dám thở mạnh, sợ rằng làm gì sai sẽ chọc giận vị gia chủ phía sau.

Thực ra, tôi định cắn răng cố gắng dỗ anh, nhưng khi lén nhìn qua vài lần, vẫn không dám mở miệng.

Giữa bầu không khí nặng nề, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trong gara biệt thự của Phó Hàn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không đợi tài xế, lập tức mở cửa xe bước xuống, rồi chủ động giúp đỡ Phó Hàn lên xe lăn.

Vừa định đẩy xe đi—

Người này lại điều khiển xe lăn chạy thẳng, không nói lời nào mà rời đi.

Đúng là đau đầu.

22

Đã 'kết hôn' được mấy ngày, hôm nay là lần đầu tiên tôi một mình trong phòng.

Trở về biệt thự, Phó Hàn bảo tôi quay lại phòng, còn anh thì đi đâu không rõ.

Vì lo lắng cho cảm xúc của Phó Hàn, tôi cứ đứng ngồi không yên.

Dù sao anh cũng là kim chủ, một khi anh tức giận, người gặp xui xẻo sẽ chỉ có tôi mà thôi.

Sau khi quyết định, tôi đi xuống dưới nhà một vòng.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Hàn đâu.

Phó Hàn thích yên tĩnh và không thích người khác xuất hiện trong khu vực sống của anh, vì vậy việc dọn dẹp biệt thự đều do người giúp việc đến vào thời gian nhất định.

Khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự rộng lớn trống trải đến rợn người.

Đi lòng vòng một lát, tôi lê dép nhanh chóng trở lại phòng.

Phó Hàn vẫn chưa trở về.

Đúng lúc đó mẹ tôi nhắn tin, tôi nằm trong chăn trả lời lơ đãng.

Cơn buồn ngủ ập tới.

Khi gần như ngủ thiếp đi, chiếc chăn đang trùm kín đầu bỗng bị kéo mạnh ra—

Tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng, qua ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy rõ khuôn mặt người trước mặt.

Là Phó Hàn.

Anh siết chặt hai tay tôi, hương rượu nồng nặc từ anh tràn ngập không khí, nụ hôn gấp gáp rơi xuống.

Từ lông mày, khóe mắt.

Đến bờ môi.

Anh thả một tay, giữ lấy cằm tôi, cúi xuống hôn tôi một cách mãnh liệt.

Tôi sững sờ nhìn anh, không kịp phản ứng.

Nụ hôn của anh đầy cường thế, như muốn chinh phục.

“Tư Diêu”

Anh khẽ gọi tên tôi, bàn tay vốn nắm chặt cằm giờ chuyển sang v**t v* khuôn mặt tôi.

"Ban đầu, tôi muốn chậm rãi cùng em, nhưng vì sao em không ngoan."

Thực ra tôi muốn nói rằng tôi rất ngoan, là anh trai của anh cố tình gây chuyện, khiến Phó Hàn thấy chúng tôi ở trong tư thế mờ ám.

Nhưng chưa kịp mở lời, anh đã dùng nụ hôn ngăn mọi lời nói của tôi.

Phó Hàn không cho tôi cơ hội giải thích.

Anh chống tay lên giường, cúi nhìn tôi.

Ánh trăng chiếu rọi đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng.

“Tư Diêu”

Sau khi hơi men dần lắng xuống, anh dường như khôi phục một phần lý trí.

Giọng anh khàn khàn hỏi: "Em có biết tại sao, khi tôi muốn chọn một bình hoa để cưới, lại chọn em không?"

23

Tôi lắc đầu.

Thật ra, tôi cũng không biết vì sao may mắn lại rơi trúng mình.

Không cần bán thân, cũng không cần bán linh hồn, chỉ cần kết hôn, làm bình hoa là có thể nhận được hàng triệu đồng.

Thương vụ này, e rằng có vô số cô gái khác tranh giành để có được.

Sao lại là tôi?

Phó Hàn im lặng một lúc lâu, khiến tôi không thể giữ bình tĩnh, đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhỏ giọng hỏi.

"Tại sao?"

Ánh mắt Phó Hàn lướt qua chân mày, rồi dừng lại nơi bờ môi tôi.

Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Tôi nín thở nhìn anh, tim đập nhanh không tự chủ. Khi cuối cùng anh mở lời, câu trả lời lại là—

"Sau này sẽ nói cho em biết."

"..."

Tôi định nói không được, nhưng vừa cử động, dây áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống khỏi vai.

Ánh mắt Phó Hàn liếc qua.

Ánh nhìn dừng lại, nóng bỏng như có thực thể.

Tôi vội đẩy anh ra, kéo lại dây áo.

"Chuyện đó..."

Vì căng thẳng, giọng tôi lắp bắp.

"Muộn rồi, nên ngủ thôi."

Nghe vậy, Phó Hàn cười: "Đây là lời mời sao?"

Tôi đỏ mặt lắc đầu, định nói thì bị anh ngắt lời.

“Tư Diêu, tôi đã uống rượu."

Tôi nuốt nước bọt: "Vậy nên?"

Anh thả một tay, cởi hai nút áo, ánh mắt nhuộm màu d*c v*ng.

"Vậy nên rất khó kiểm soát."
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 16: Chương 16



Mặc dù nói vậy, anh chỉ cười, không tiếp tục tiến xa hơn.

Khoảng nửa phút sau, anh nằm xuống bên cạnh tôi, từ đầu tới cuối, đôi chân anh vẫn mềm nhũn, không dùng sức. Suốt quá trình chỉ có đôi tay anh hoạt động.

Tôi lại thấy thương anh.

Hóa ra đôi chân này, thật sự tàn phế rồi.

Trước đây tôi còn nghĩ, liệu có phải trò mèo giả vờ không.

Sau khi nằm xuống, anh chẳng nói gì thêm.

Khi tôi tưởng anh sắp ngủ, giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.

"Cho em cơ hội kiếm tiền, muốn không?"

Nhưng giọng nói vốn êm tai nay đã khản đặc.

"Muốn muốn muốn."

Tôi chống tay nhìn anh, vội vàng hỏi là cơ hội gì.

Anh quay đầu nhìn tôi: "Kết hôn."

Kết hôn?

Tôi chưa kịp hiểu. Ban đầu tổ chức đám cưới chẳng phải chỉ là hình thức, là cuộc hôn nhân giả sao?

Sao giờ lại muốn hợp pháp hóa?

Tôi chần chừ, thận trọng hỏi: "Có thời hạn không?"

Phó Hàn im lặng vài giây.

"Ba năm, một triệu."

Anh cũng có vẻ không chắc chắn, hỏi dò tôi.

Và tôi—

Nắm c.h.ặ.t t.a.y anh: "Thành giao!"

Sợ anh đổi ý, tôi lập tức đặt báo thức sáng sớm, chuẩn bị đến cục dân chính ngay khi mở cửa.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi không nhịn được hỏi lý do.

Phó Hàn nhắm mắt, giọng trở về lạnh lùng thường ngày.

"Chuyện của kim chủ, đừng tò mò."

"..."

24

Tôi và Phó Hàn đã nhận giấy kết hôn.

Nhưng —

Lỗi là do tôi quá thiếu cảnh giác, cũng quá tin tưởng vào khả năng tài chính của Phó Nhị công tử.

Nhận xong quyển sổ đỏ, Phó Hàn đưa cho tôi một tờ giấy.

Tôi tưởng đó là một tờ séc, nhưng khi mở ra xem thì hóa ra là giấy nợ.

Trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng rằng Phó Hàn nợ Tư Diêu mười triệu nhân dân tệ, sẽ trả hết trong vòng ba năm.

Tôi cầm tờ giấy nợ, thầm chửi trong lòng —

Đúng là một gã đẹp trai tàn tật khốn nạn.

Nhưng không còn cách nào khác, khuôn mặt đó quá đẹp, dù lúc này tôi cực kỳ tức giận nhưng vẫn không nỡ mắng thậm tệ.

Nhìn chằm chằm tờ giấy nợ một lúc lâu, tôi đành cất nó đi. Sau đó, khi Phó Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, tôi lén dùng điện thoại chụp lại giấy nợ, làm mờ thông tin rồi lên mạng hỏi —

Tờ giấy nợ này có giá trị pháp lý không?

Luật sư chưa kịp trả lời, Phó Hàn bên cạnh đã mở miệng.

"Đừng tìm kiếm nữa, ba năm sau chắc chắn tôi sẽ trả."

"Vả lại."

Phó Hàn mở mắt, nhìn tôi với vẻ bất mãn, "Giấy tờ cũng đã nhận, tiền trong thẻ ngân hàng của tôi chẳng phải cũng là của cô sao?"

Mắt tôi sáng lên.

Nghe cũng hợp lý đấy chứ.

Tôi lập tức tắt điện thoại, kiềm chế hỏi mã PIN thẻ ngân hàng của anh.

Phó Hàn ném ví tiền cho tôi, bên trong có bốn, năm chiếc thẻ. Anh xoa nhẹ trán, giọng điệu hờ hững.

"Mật mã là ngày sinh của em, tôi vừa mới đổi."

Tôi không khách sáo gì mà cầm lấy thẻ ngân hàng, dù tài khoản của Phó thiếu gia không có đủ mười triệu, cũng phải có vài triệu chứ.

Dù sao đã nhận giấy kết hôn rồi, mà Phó Hàn cũng đã nói vậy, thì tôi coi đây là tài sản chung của hai vợ chồng.



Phó Hàn đúng là đồ khốn nạn.

Sau đó, tôi không ngồi yên được nữa, lấy cớ để Phó Hàn thả tôi xuống ở trung tâm mua sắm gần đó, nói là đi dạo nhưng thực ra lén đến ngân hàng.

Năm chiếc thẻ ngân hàng, số dư tổng cộng chưa đến một triệu.

Lúc này tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng Phó Hàn có phải con riêng của ông cụ Phó không?

Nhưng, theo tiêu chuẩn của nhà họ Phó, dù là con riêng cũng không nên thảm hại thế này chứ.

Đang nhìn số dư mà muốn khóc, bỗng nhận được cuộc gọi từ Phó Hàn.

Anh nói, ông Phó đã về, muốn gặp tôi.

Chân tôi mềm nhũn ngay tức thì.

Trước khi lấy Phó Hàn, tôi có thể chưa từng nghe nói về anh hay Phó Thời Trinh, nhưng —

Tiếng tăm của ông Phó thì chắc không ai chưa từng nghe qua.

Ông vốn tên thật là Phó Tri Thành, xuất thân từ văn học, là một nhà văn nổi tiếng. Sau đó bỏ nghề văn theo thương trường, và thương vụ đầu tiên của ông đã thành công vang dội.

Về sau kinh doanh càng lớn mạnh, trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất trong thành phố.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 17: Chương 17



Hiện tại ông cụ đã cao tuổi, nhưng hồi còn trẻ, ông nổi tiếng là người quyết đoán trên thương trường, với thủ đoạn tàn nhẫn.

Tôi từng xem phỏng vấn của ông, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dù qua màn hình nhưng nét mặt lạnh lùng cũng khiến người ta phải run sợ.

Sau khi lục lại toàn bộ thông tin về ông trong đầu, tôi nghẹn ngào nói: "Em không đi có được không?"

Bên kia, Phó Hàn lại giọng điệu thản nhiên: "Em đoán xem?"

... Tôi đoán chắc chắn là không được.

Phó Hàn như đang an ủi tôi: "Đừng sợ, ông già rất hiền từ."

Hiền từ…

Nghe từ này tôi muốn khóc luôn.

Tuy nhiên, dù có sợ đến mấy, cũng phải đối diện.

Tôi gắng gượng tinh thần, mua một chiếc váy trông lịch sự trong trung tâm mua sắm và thay vào. Vừa bước ra khỏi cửa trung tâm, tôi đã thấy xe của Phó Hàn đậu bên lề đường.

Lên xe, tôi có chút hồi hộp, kéo váy hỏi anh ta nhà ông ở xa không.

Bởi vì trước đó nghe nói ông thích sống một mình, ít khi ở trong trang viên nhà họ Phó mà tôi từng đến.

"Cũng gần thôi."

Giọng điệu của Phó Hàn vẫn bình thản.

Nghe anh nói là gần, tôi nghĩ ít nhất cũng phải mất hai mươi phút đi xe, nhưng —

Chưa đầy ba phút sau khi anh dứt lời, xe đã dừng lại.

Chính xác hơn là, tôi vừa lên xe ở cổng trung tâm mua sắm, xe quay đầu rồi rẽ ngay vào khu dân cư gần đó.

Khu biệt thự này tuy nằm trong khu thương mại, nhưng diện tích rất lớn, tách biệt hẳn cư dân bên trong với bên ngoài, bên trong rất yên tĩnh, môi trường tuyệt vời.

Tôi từng thấy khu này trên mạng, đắt đỏ đến mức người ta phải xuýt xoa, đất vàng đất bạc.

Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý, đã đến nơi rồi.

Tôi càng căng thẳng hơn.

Ngón tay tôi cuốn lấy vạt váy không ngừng, hít thở sâu liên tục, rồi mới theo sau Phó Hàn xuống xe.

Tôi ngoan ngoãn đi sau Phó Hàn, đẩy xe lăn cho anh.

Dù rằng —

Anh ấy thực ra chẳng cần tôi đẩy.

Vào cổng, trong sân trồng toàn hoa cỏ, rất trống trải.

Tiến vào phòng khách, không gian rộng lớn nhưng lại không thấy bóng người.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ ông không có ở nhà.

Nhưng ngay lúc đó, từ phía bếp bỗng vang lên tiếng bước chân.

Vài giây sau, một ông lão tay cầm xẻng xào xuất hiện ở cửa, tóc đã bạc vài phần nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Trên eo ông còn đeo một chiếc tạp dề màu đen.

Gương mặt ấy từ từ trùng khớp với ký ức của tôi về người đàn ông sắc lạnh trong cuộc phỏng vấn.

Nhưng lúc này, "Diêm Vương" trong lời đồn lại đang mỉm cười rạng rỡ, giọng vang như chuông:

"Phó Hàn, ba làm cho con món cá chua ngọt Tây Hồ mà con thích nhất đây!"

Nói rồi, ông ấy đắc ý đi tới, đưa xẻng xào đến miệng Phó Hàn: "Nếm thử nước sốt đi?"

25

Phó Hàn cau mày, đẩy xẻng xào ra.

Cùng lúc đó, anh bỗng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đang đứng ngẩn ngơ một bên về phía mình.

"Đây là con dâu của bố, Tư Diêu."

Trái tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.

"Ph… Ph…"

Tôi lắp bắp, vừa định gọi là "Phó", nhưng cảm thấy không đúng, đành đổi giọng cứng nhắc: "Bố…"

Cứu tôi với.

Ai có thể ngờ rằng ông trong truyền thuyết, người được đồn là tàn nhẫn đến mức có thể lấy mạng người, lại là một người thế này?

Những lời chào hỏi tôi đã chuẩn bị sẵn không có cơ hội thốt ra.

Ông Phó một tay cầm xẻng xào, tay còn lại nắm lấy tay tôi, cười vui vẻ.

"Con ngoan, con ngoan."

Nói xong, ông buông tay tôi ra, lấy trên bàn trà hai chiếc hộp, nói đó là quà gặp mặt cho tôi.

Một trong hai chiếc hộp rất lớn.

Không thể từ chối, tôi đành lo lắng nhận lấy —

Chà, nặng thật.

Thứ này chắc phải mấy cân mất.

Ông cụ Phó mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, rồi quay lại bếp nói sẽ làm thêm vài món sở trường cho chúng tôi ăn thử.

Nói xong, ông lại cười tươi và quay vào bếp.

Tôi vẫn không kịp phản ứng.

Ông Phó.

Người mà chỉ cần giậm chân, cả giới thương trường phải run rẩy, lại có thể thân thiện và hiền hòa đến vậy sao?

Phó Hàn quay sang nhìn tôi, vẻ mặt vẫn bình thản.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 18: Chương 18



"Tôi đã bảo rồi, ông ấy rất hiền từ."

"Và, thường thì ông ấy thích nấu đủ loại món ăn cho tôi."

Tôi chẳng biết phải nói gì.

Bởi vì, sự chú ý của tôi đã bị thu hút bởi chiếc hộp mà ông cụ vừa tặng.

Mở ra xem —

Tôi suýt bị lóa mắt.

Vàng lấp lánh, toàn là thỏi vàng.

Tôi nuốt khan một cái, món quà gặp mặt này đúng là… vừa sang vừa đặc biệt.

Phó Hàn rót cho tôi một tách trà, giọng điệu nhàn nhạt, "Đó chỉ là món khai vị thôi, mở chiếc hộp nhỏ kia ra đi."

Tôi nghe lời, mở chiếc hộp trang sức ra.

Là một chiếc vòng tay.

Tôi vốn có chút hứng thú với ngọc, hiểu biết chút ít.

Nhìn chiếc vòng trước mắt, cổ họng tôi khô khốc.

Phó Hàn không nói sai, so với chiếc vòng này, mấy thỏi vàng kia đúng là chỉ để mở màn.

Xem kỹ vài giây, tôi cẩn thận đóng nắp hộp lại.

Bình thường, tôi có thể thoải mái vòi vĩnh tiền của Phó Hàn, nhưng món quà gặp mặt của ông Phó lại khiến tôi lo lắng không yên

Suy nghĩ một hồi, dù rất sợ, tôi vẫn quyết định vào bếp giúp đỡ một tay.

Ngoài dự liệu, ông Phó không hề đuổi tôi ra

Ngược lại.

Chúng tôi lại hợp nhau một cách bất ngờ.

Ông cụ không hề kiểu cách, ông là bếp chính, tôi làm phụ, phối hợp với nhau rất nhịp nhàng.

Hơn nữa, ông Phó thật sự toàn năng, văn hay, kinh doanh giỏi, ngay cả nấu ăn cũng là chuyên gia.

Vài món ăn được hoàn thành, hương thơm ngào ngạt khắp phòng.

Chúng tôi ba người, cuối cùng ông cụ làm sáu món một canh, đều là những món ăn gia đình đơn giản.

Ông Phó mời chúng tôi ngồi xuống bàn ăn, còn liên tục dặn dò tôi hãy thoải mái, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải Phó tổng gì cả.

Sau vài lần nhắc nhở, tôi thực sự cũng dần thả lỏng hơn.

Ông Phó yêu thương Phó Hàn đến mức thể hiện ra mặt, người đàn ông từng được đồn là quyết đoán tàn nhẫn trên thương trường, giờ đây chỉ bận rộn bóc tôm gỡ xương cho con trai —

"Con trai, ăn thêm cá đi, thử xem tay nghề của ba có giảm sút không?"

"Phó Hàn, tháng trước ba ở nước ngoài gặp chuyện thú vị lắm, con có muốn nghe không?"



Phó Hàn lại chẳng mấy nhiệt tình.

Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ông cụ gắp cho anh món gì thì anh ăn món đó, thỉnh thoảng chỉ khẽ gật đầu đáp lời.

Nhìn bộ dạng "con trai cuồng" của ông cụ đối diện, tôi cuối cùng cũng tin những lời mà hôm đó Phó Hàn đã nói với Phó Thời Trinh —

Anh nói.

Vị trí người thừa kế, nếu anh muốn, còn lâu mới đến lượt Phó Thời Trinh.

Hôm đó chỉ cảm thấy Phó Hàn nói nghe thật khí phách, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như là thật.

Tôi đang nghĩ ngợi, ông Phó như có thần giao cách cảm, cũng nhắc tới chuyện này.

Ông thở dài một tiếng, vẻ mặt lo âu: "Phó Hàn, rốt cuộc bao giờ con mới chịu thay ba tiếp quản công ty đây?"

Ông khi đối diện với con trai mình, vừa bất lực lại vừa cưng chiều.

Nhưng Phó Hàn có vẻ không thích chủ đề này, ông vừa nhắc đến, anh đã đặt đũa xuống, đẩy xe lăn đi vào nhà vệ sinh.

Phó Hàn vừa đi, tôi cũng không tiện ăn tiếp, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm trà.

Tuy nhiên.

Trà còn chưa kịp nuốt xuống, ông Phó đối diện đã thay đổi sắc mặt.

Vẻ hiền hòa ban nãy hoàn toàn biến mất, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn tôi, sắc bén như dao, từng chút từng chút ép sát.

Ông cụ nắm chặt chén trà, ngón tay cái khẽ vuốt trên thành chén, chậm rãi mở miệng —

"Phó Hàn không biết mục đích của cô khi tiếp cận nó, nhưng tôi thì biết."

26

Tôi ngơ ngác nhìn lão gia nhà họ Phó.

Và tôi hồi tưởng lại tất cả những cảm xúc mà tôi đã trải qua kể từ khi gặp Phó Hàn, nghĩ bụng, tôi có thể vì điều gì đây, tất nhiên là vì tiền rồi.

Hơn nữa, Phó Hàn đã biết rõ ngay từ đầu.

Tôi vốn nghĩ rằng câu tiếp theo của lão gia nhà họ Phó sẽ là hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để rời xa Phó Hàn.

Tuy nhiên—

Tôi đoán sai rồi.

Ánh mắt ông sắc bén, lạnh lùng nhìn tôi, rồi hỏi thẳng: "Mẹ cô rốt cuộc đang định làm gì?"

Tôi sững người.

"Chuyện này… liên quan gì đến mẹ tôi?"
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 19: Chương 19



Phó lão gia nhìn tôi một lúc lâu.

Ánh mắt dò xét của ông khiến tôi cảm thấy như bị kim đâm, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt lưng.

Cảm giác như rất lâu sau, ông Phó cuối cùng mới thu lại ánh mắt, ông nhíu mày, rồi lại thả lỏng.

Một hồi lâu, ông thở dài.

"Bà ấy thật sự… không nói gì với cô sao."

Tôi không thể hiểu nổi.

Vậy mẹ tôi lẽ ra phải nói gì với tôi?

Không thể kìm nén sự tò mò, tôi dè dặt hỏi, vốn nghĩ rằng ông Phó sẽ không nói gì với tôi, nhưng không ngờ, ông lại đơn giản kể ra một câu chuyện cũ chấn động—

Mẹ tôi từng là bạn gái cũ của lão gia nhà họ Phó.

Gọi là lão gia, thực ra ông cũng không già lắm.

Lão gia năm nay chưa đến bảy mươi tuổi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi, nhưng khi còn trẻ ông là người phong lưu, lại có tiền.

Mẹ tôi từng bất chấp tuổi tác, yêu ông cuồng nhiệt một lần.

Nhưng sau đó, bà bị phản bội một cách tàn nhẫn, hơn nữa phát hiện ra đối phương đã có vợ.

Vì sự phản bội của lão gia nhà họ Phó, đến giờ mẹ tôi vẫn sống đơn thân, suốt đời không thể sinh con.

Vậy, tôi từ đâu mà ra?

Tôi là đứa trẻ mẹ nhặt từ trại trẻ mồ côi về.

Chuyện này tôi biết từ nhỏ.

Tôi bị chuỗi thông tin cũ kỹ này làm cho sửng sốt, há hốc miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

Nên nói gì đây?

Dường như nói gì cũng không đúng lúc.

Đang im lặng, Phó Hàn vừa lúc quay lại.

Không hiểu sao, khi xe lăn của anh dừng lại bên cạnh, tôi liền cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Tâm trạng cũng yên ổn hơn hẳn.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng điệu nhàn nhạt: "Sao không ăn cơm?"

Tôi chưa kịp nói, anh đã tự mình trả lời.

"Không hợp khẩu vị?"

Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn ông Phó: "Cần phải luyện tay nghề rồi."

Còn tôi thì ngước lên nhìn, lão gia ngồi đối diện đã sớm trở lại vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Thậm chí, ông lập tức gọi một cuộc điện thoại, bảo trợ lý mua vài cuốn sách dạy nấu ăn, giao đến trong vòng nửa giờ, để ông bắt đầu học.

Phó Hàn lại không mấy nể mặt.

Bỏ đũa xuống, Phó Hàn liền dẫn tôi rời khỏi đó.

Sau lưng, lão gia lẩm bẩm, chỉ là những lời muốn Phó Hàn về thăm ông nhiều hơn.

Ông nói rằng ông rất cô đơn.

Nhưng Phó Hàn không hề ngoảnh lại.

27

Phó Hàn đưa tôi đến quán lẩu.

Anh nói, lần trước nghe tôi nói muốn ăn lẩu.

Trong làn hơi nước bốc lên, tôi ngẩn ngơ nhìn anh, trong đầu vang lên những chuyện mà lão gia vừa kể.

Tôi không ngờ rằng mẹ tôi và Phó Tri Thành, vị đại lão nổi danh trong giới thương nghiệp, lại từng có một quá khứ như vậy.

Đang ngẩn người, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Rất đẹp.

Người đối diện đưa cho tôi một chén nước chấm đã pha, là loại sốt mè tôi thích.

Phó Hàn nhìn tôi, hơi nhướng mày.

"Có tâm sự?"

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Chuyện lão gia nói với tôi, tôi không dám nói bừa.

Phó Hàn lại đoán được.

Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản: "Ông ấy đều đã kể rồi."

Là câu khẳng định.

Tôi đang đờ đẫn, Phó Hàn đã gọi nhân viên phục vụ, đổi trà thành rượu.

Anh vừa rót rượu, vừa ngước nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch, như đang cười.

"Lão gia không trung thực, có vài chuyện chắc chắn không nói."

Nói rồi, anh đưa ly rượu cho tôi.

"Muốn nghe không?"

Tôi nhận lấy ly rượu, thành thật gật đầu.

"Muốn."

Phó Hàn đúng là người đáng kết bạn, có bí mật liền kể thật.

Sau đó, chúng tôi ăn hết ba đĩa thịt cuộn, uống hết năm chai bia, và tôi nghe anh bổ sung thêm những chuyện tình yêu hận thù năm xưa của lão gia và mẹ tôi.

Những gì trước đó gần như giống nhau.

Chẳng qua là lão gia nhà họ Phó bội bạc, đùa giỡn mẹ tôi, khi bà mang thai đứa con của ông, ông rút lui kịp thời và đưa cho bà một khoản tiền lớn để chia tay.

Mãi đến lúc đó mẹ tôi mới biết ông đã có vợ.
 
Back
Top Bottom