Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,211
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN2yhOXVOf3wKMaNe1eRYvLM7QHV7qmtWSPOSjV63hyExe8jnpeOgEKRC38OSQtBZDPRQkvP5aMTJiSZTjmdMVyPaYkgKy29P0Iplkhz8-L52nkyaZURkti-_XjGXHxH0aHzmqbeWrvmXc-d1eQlsfs=w215-h322-s-no-gm

Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Tác giả: Trương Nhược Dư
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 张若妤

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Hành Động, Hài Hước, Sủng, Hào Môn Thế Gia, Chữa Lành, Tổng Tài, Ngọt, Dưỡng Thê

Team dịch: Nốt Chu Sa

Giới thiệu

Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân.

Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"

Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi."

Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất

Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi.​
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 1: Chương 1



Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân.

Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"

Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi."

Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất—

Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi.

1

Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu.

Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có.

Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc.

Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên—

Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy."

Mắt tôi sáng lên.

Thật là hoàn hảo!

Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn?

Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa.

Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền?

Vì tiền thôi.

Lý do thật là tầm thường và thực dụng.

2

Ngày cưới, tôi có chút căng thẳng.

Đối phương cần một cô vợ không có bối cảnh, còn tôi và mẹ thì tham tiền, đôi bên hợp tác, thế nên đến ngày cưới chúng tôi mới lần đầu gặp mặt.

Trước buổi lễ, mẹ tôi nhét tôi vào phòng nghỉ của anh ta với lý do:

Tăng cường tình cảm.

…Còn mười phút nữa là đến lễ cưới, tăng cường tình cảm gì chứ?

Tôi cầm váy cưới, bước vào, đang nghĩ nên chào hỏi thế nào thì bỗng ngây người.

Chẳng phải nói rằng anh ta là một người tật nguyền, không thể làm chồng sao?

Người đàn ông trên xe lăn là ai?

Bộ vest đen được cắt may tinh xảo, dù là lễ cưới, cúc áo sơ mi vẫn tùy ý mở hai nút, dù ngồi trên xe lăn nhưng lưng anh ta vẫn thẳng tắp, toát lên vẻ cao quý và lạnh lùng.

Ánh mắt tôi từ từ di chuyển lên.

Là một khuôn mặt khiến người ta phải kinh ngạc.

Những từ như “thanh tao” hay “ngọc sáng” cũng không đủ để miêu tả khuôn mặt anh ta.

Tôi lúng túng, bị váy cưới vướng chân, ngã quỵ xuống trước mặt anh ta với một tư thế vô cùng xấu hổ.

Ngẩng đầu nhìn anh, tôi lắp bắp.

"Tôi… tôi nói tôi đi nhầm phòng… anh tin không?"

Anh ta đã quan sát tôi vài lượt ngay khi tôi bước vào.

Giờ phút này, anh ngồi yên trên xe lăn, còn tôi thì lúng túng quỳ, ánh mắt anh lướt qua tôi rồi dừng lại trên chiếc váy cưới mà trước đó anh đã cho người mang tới.

"Cô đoán xem?"

3

Tôi đoán…

Anh ấy chỉ bị tật, chứ đâu có ngốc.

Để giảm bớt sự bối rối, tôi đứng lên nhanh chóng và nói thật—

"Mẹ tôi bảo tôi đến để tăng cường tình cảm với anh."

Anh khẽ cười.

Anh nhìn đồng hồ: "Ừm, năm phút tăng cường, chắc cũng đủ để đối phó với buổi lễ cưới rồi."

Nhớ rằng đây là người nắm giữ tiền bạc của mình, tôi nhanh chóng hỏi một cách cẩn thận: "Lát nữa trong lễ cưới, tôi cần chú ý điều gì không?"

Trong lòng tôi hét lên—

Hãy ra điều kiện đi! Đòi thêm tiền đi!

Nhưng.

Anh nhìn tôi, cởi lỏng cà vạt một cách hờ hững: "Không cần, im lặng làm bình hoa là đủ."

"Ồ, được thôi."

Tôi ngoan ngoãn đáp, đứng sang một bên không nói gì thêm, nhưng ánh mắt không thể ngừng liếc nhìn anh.

Tôi nông cạn, tôi có lỗi.

Tôi hối hận vì đã vui mừng trước việc anh không thể làm chồng.

Khuôn mặt tuyệt đẹp thế này, thật đáng tiếc.

4

Buổi lễ kết thúc trọn vẹn

Làm một cái bình hoa thì có gì khó.

Tôi chỉ cần ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, đứng mỉm cười dưới ánh đèn sân khấu cho đến khi nghi thức kết thúc là coi như thành công.

Phó Hàn dường như khá hài lòng với màn thể hiện của tôi. Sau khi buổi lễ kết thúc, anh ta hơi say, nhét vào tay tôi một chiếc thẻ ngân hàng.

Không nói mục đích, cũng không nói số tiền.

Nhìn thái độ của anh ta, có lẽ đây là phần thưởng cho tôi.

Thiếu gia nhà họ Phó ra tay chắc không phải ít, tôi cất thẻ, một lúc sau mới nhớ đến việc hỏi mật khẩu.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 2: Chương 2



Ngoài chiếc thẻ, anh ta còn ném cho tôi một chùm chìa khóa và một tờ giấy ghi địa chỉ cùng số điện thoại.

Anh ngồi lên xe riêng rời đi, bảo tôi tự gọi taxi về "nhà".

Tôi nào có tâm trí về căn biệt thự của thiếu gia Phó.

Cầm lấy thẻ ngân hàng, tôi lập tức chạy đến ngân hàng gần nhất, hồi hộp đến run cả tay khi đưa thẻ vào máy ATM để kiểm tra số dư.

Thế nhưng—

Số dư tài khoản: Một trăm đồng.

Là đồng, không phải triệu.

Tôi nhìn màn hình, đứng ngẩn ra hồi lâu, cho đến khi có người đứng sau khó chịu giục: "Cô gái, một trăm đồng mà do dự mãi, hay để tôi đốt hương cho nó rồi cô rút nhé?"

Mặt tôi đỏ bừng, rút thẻ ra, không cam lòng, đi đến quầy kiểm tra thêm lần nữa.

Quả nhiên là một trăm đồng.

Thật là biết cách chơi người.

Dù không có tình cảm gì, nhưng dù sao tôi cũng mặc váy cưới cầu kỳ mà gả cho anh ta một lần.

Một trăm đồng, anh ta nghĩ tôi là người ăn xin chắc?

Càng nghĩ càng tức, tôi rút số tiền một trăm đồng đó ra và dùng để gọi ba chiếc taxi.

Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc còn lại chạy không.

Tuy nhiên—

Tôi đã đánh giá sai.

Không ngờ biệt thự của thiếu gia Phó lại xa đến vậy, ba chiếc taxi tốn hết hơn bốn trăm đồng.

Một trăm đồng đã tiêu hết, tôi còn phải bù thêm hơn ba trăm.

Thật là xui xẻo.

5

Tối hôm đó, đêm tân hôn.

Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Phó Hàn, càng nhìn càng thấy bực bội.

Khi tôi đang lẩm bẩm trong lòng, Phó Hàn bỗng quay sang nhìn: "Tư Diệu?"

Tôi: "A, phải, là tôi."

... Thật đúng là gặp kim chủ liền mềm yếu ngay.

Ánh mắt Phó Hàn dừng lại trên gương mặt tôi, nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta bất an.

Anh khẽ cong môi, lạnh lùng nói.

"Đến giờ đi ngủ rồi."

Mặt tôi không khỏi đỏ lên vài phần.

Nhưng nghĩ đến lời mẹ dặn, như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu tôi.

"Chuyện đó..." Tôi liếc nhìn đôi chân dài trên xe lăn của anh, dè dặt hỏi: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"

Dừng hai giây, tôi l.i.ế.m môi bổ sung: "Tôi rất khỏe."

Phó Hàn ngồi trên xe lăn, cởi lỏng hai chiếc cúc áo, cười nhạt: "Làm phiền em."

Tôi bước tới, quay lưng lại và ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Vài giây sau, Phó Hàn hơi nghiêng người, hai tay đặt nhẹ lên vai tôi.

Cánh tay anh cũng dài, vắt hờ qua cổ tôi, mùi hương trên người anh thật dễ chịu, giống như hương thông xanh tươi mát.

Tôi chỉ đơn giản muốn lấy lòng kim chủ, nhưng khi anh thực sự tựa vào vai tôi, khoảng cách gần gũi này khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Anh đã cởi áo vest, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, còn tôi đã thay váy cưới, mặc bộ lễ phục mỏng nhẹ.

Khi cõng anh lên, tôi thậm chí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Phó Hàn.

Nghĩ đến đó, tôi lại thấy bối rối.

Chân tôi lảo đảo, lại giẫm phải tà váy dài—

Tôi cõng Phó Hàn, cả người ngã xuống đất.

... Tôi nằm trên sàn không dám ngẩng đầu lên.

Tôi đảm bảo mình không phải là kẻ ngốc, hai mươi năm qua tôi vẫn thông minh nhanh nhẹn.

Không hiểu sao hôm nay lại thế này, ngã lần hai, tự mình ngã còn chưa tính, còn kéo theo cả kim chủ ngã.

Lâu sau, vẫn không nghe thấy động tĩnh của Phó Hàn.

Tôi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ... bị ngã ngất rồi?

Đang định ngẩng đầu nhìn, bỗng nghe thấy giọng anh vang lên.

Khàn khàn, trầm thấp.

"Lại đây."

Tôi bò dậy, rón rén đi tới, ngồi xuống.

"Chuyện đó..."

Tôi định giải thích, còn chưa nghĩ ra câu từ, cổ tay đã bị nắm chặt.

Phó Hàn kéo mạnh, tôi ngã vào lòng anh.

Sàn nhà lạnh lẽo, Phó Hàn nằm ngửa trên sàn, tay anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cúi đầu nhìn tôi đang nằm trên người anh.

Khoảng cách gần, người đàn ông này vẫn đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc.

"Tư Diêu."

Anh nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng nói: "Đỡ tôi ngồi vào xe lăn, tôi tự lên giường được."

6

"Ồ... được."

Ánh mắt Phó Hàn quá sắc bén, tôi không dám nhìn thẳng, vội vàng đỡ anh dậy.

Tuy nhiên—

Lúc ngã xe lăn bị đẩy ra xa, cách vài bước chân.

Nhớ đến việc Phó thiếu gia không thể đứng dậy, tôi đỡ anh ngồi lại xuống sàn.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 3: Chương 3



"Anh ngồi tạm đây, để tôi đẩy xe lăn lại."

Phó Hàn không nói gì, nhưng ánh mắt trầm xuống.

Tôi đoán.

Có lẽ anh đang hối hận, nếu đã mua một cái bình hoa thì cũng nên mua cái thông minh hơn.

Để chuộc lỗi, tôi chạy nhanh đi đẩy xe lăn tới.

Khi định đỡ anh lên, Phó Hàn vẫn không động đậy.

Sao, dỗi rồi à?

Tôi cúi đầu nhìn, thấy anh thở dài, giọng khàn khàn: "Đè lên chân tôi rồi."

"... Xin lỗi."

Để chuộc lỗi, tôi dùng hết sức mình, bế anh lên xe lăn.

Nhưng Phó thiếu gia dường như không vừa ý.

Anh mím chặt môi, vành tai đỏ ửng, nói qua kẽ răng: "Tư Diêu, tôi bảo cô đỡ tôi, không phải bế."

Khó chiều thật.

Tôi khẽ đáp, đẩy xe lăn đến cạnh giường, muốn xem anh tự lên giường thế nào.

Nhưng giọng anh trầm thấp vang lên từ phía trước: "Quay lưng lại."

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Tuy nhiên...

Trên bàn đối diện có một chiếc gương nhỏ, trong gương tôi nhìn thấy rõ ràng—

Phó Hàn ngồi trên xe lăn, hai tay chống vào thành giường, cố gắng chống đỡ...

Rồi một tiếng va chạm nặng nề.

Anh ngã xuống sàn.

7

Không khí có chút ngượng ngùng.

Tôi đứng quay lưng lại anh ta, quay đầu lại cũng không đúng, mà không quay lại thì cũng không xong.

Đang lưỡng lự, phía sau bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, dường như có chút bực bội, khá là tức giận: "Còn đứng đó làm gì?"

"Ồ."

Tôi lập tức quay người lại.

Phó Hàn ngồi trên sàn, đôi chân có vẻ khá yếu, môi mím chặt, tai đỏ ửng lên.

Có lẽ do liên tiếp hai lần ngã làm tổn thương lòng tự tôn của Phó thiếu gia.

Để tiện nâng anh dậy, tôi đặt tay anh lên vai mình, vừa đỡ anh đứng dậy vừa ân cần an ủi: "Phó thiếu gia, ngài cũng đừng để bụng, nếu tôi mà bị liệt chân thì có khi đến nhà vệ sinh cũng không tự giải quyết được, huống chi là..."

Nói được nửa câu, bàn tay Phó Hàn đặt trên vai tôi bỗng siết chặt hơn.

"Câm miệng."

"Được."

Thế là tôi đỡ anh lên giường, sau đó nhận được lệnh:

"Từ nay theo tôi ra ngoài, chỉ cần mỉm cười, không cần mở miệng."

"Được..."

Dù sao thì anh trả tiền, tôi làm việc, anh không cho tôi nói, tôi có thể uống nước từ mũi cũng được.

---

8

Đêm tân hôn, tôi vốn định trải chăn ngủ dưới đất.

Nhưng Phó Hàn không cho phép.

Anh bảo tôi ngủ bên cạnh, cùng đắp chung một chăn.

Thực ra tôi cũng muốn, nhưng vẫn cần phải giả vờ e thẹn một chút, vừa đỏ mặt ngượng ngùng nói "không được đâu" thì anh bỗng đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng.

Tôi im lặng vài giây: "Lại là một trăm tệ sao?"

"Hai mươi vạn."

"Thành giao, chồng yêu."

Tôi lập tức giật lấy thẻ, cười tươi nhận.

Đêm đó rất yên bình, chỉ là hơi lạnh.

Cái tên khốn khiếp kia, nửa đêm giật hết chăn, làm tôi lạnh đến nỗi phải rúc vào người anh để đắp tạm nửa cái chăn.

Chỉ nhớ mơ hồ.

Cơ thể anh đặc biệt ấm áp, giống như một chiếc lò sưởi vậy.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Phó Hàn đã ngồi trên xe lăn.

Không biết anh đã lên đó bằng cách nào.

Chiếc xe lăn ở ngay cạnh giường, anh cầm một cuốn sách, cúi đầu đọc rất chăm chú.

Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, tô điểm một viền vàng quanh lông mày và đôi mắt anh.

Thực sự rất đẹp.

Tôi nhìn không chớp mắt, bỗng Phó Hàn quay đầu nhìn qua.

"Xuống dưới, ăn sáng."

Tôi vội vàng đáp lời, nhận thấy quầng thâm quanh mắt anh khá rõ ràng.

Tối qua anh không ngủ ngon sao?

Rõ ràng đã ôm chăn ngủ rất say cơ mà.

Phó Hàn đặt sách xuống, lăn bánh xe ra khỏi phòng, tôi cũng lập tức xuống giường rửa mặt, vô tình liếc qua cuốn sách mà anh vừa đọc, và không khỏi ngẩn người.

“Tôn Ngộ Không"

??

Hóa ra thiếu gia nhà giàu cũng có tâm hồn trẻ thơ đến vậy.

---

9

Ăn sáng xong, Phó Hàn rời nhà.

Trước khi đi, anh dặn tôi dù có đi đâu hôm nay, tối nay phải trang điểm thật đẹp, ở nhà chờ anh về, tối nay anh sẽ dẫn tôi đi dự tiệc gia đình Phó gia.

Tôi ngoan ngoãn đáp lời.

Tiệc gia đình Phó gia, không thể qua loa được.

Hơn nữa, hôm qua tôi và Phó Hàn kết hôn, các giới thương gia đều đến chúc mừng, chỉ riêng Phó gia không ai xuất hiện.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 4: Chương 4



Nhìn dáng vẻ của Phó Hàn, dường như anh không để tâm lắm.

...

Tôi không cần đi làm, ở trong căn biệt thự rộng lớn này cũng chán, bèn đón taxi ra ngoài dạo phố.

Trong gara của Phó Hàn có đầy xe sang phủ bụi, nhưng—

Anh không để lại tài xế cho tôi, mà tôi thì chưa có bằng lái.

Cầm thẻ ngân hàng, tôi đi taxi đến trung tâm mua sắm cao cấp nhất trong thành phố.

Trung tâm thương mại rất đông người, nhưng phần lớn đều giống tôi, chỉ xem mà không mua.

Vì ở đây, chi phí mua sắm động đến vài chục vạn, không phải người bình thường có thể chịu nổi.

Dạo quanh một vòng, tôi chẳng mua gì cả.

Nhưng bụng thì đau quặn. Nhớ ra trong túi có giấy, tôi bèn đi vào nhà vệ sinh công cộng.

Tuy nhiên—

Có lẽ do cuối tuần, trung tâm thương mại đông người, nhà vệ sinh nữ đã xếp thành hàng dài, còn bên nam thì vắng tanh.

Bụng đau quá không chịu nổi, tôi lẻn vào nhà vệ sinh nam.

Khóa cửa, ngồi xuống...

Vừa kéo quần lên và xả nước, bức tường ngăn bên cạnh bỗng vang lên hai tiếng gõ, rồi giọng nói trầm thấp từ bên kia vang lên.

"Xin lỗi, có thể cho tôi xin hai tờ giấy không?"

Giọng nói trầm, khàn khàn, nghe rất quyến rũ.

Tôi vội rút giấy trong túi ra, không nhìn kỹ, liền đưa sang.

Vài giây sau, bên kia lại trả lại.

"Dùng cái này, không ổn lắm thì phải?"

"Có giấy không?"

Tôi ngơ ngác, cúi đầu nhìn xuống.

Ôi trời.

Thứ bị trả lại chính là băng vệ sinh dự phòng trong túi tôi.

Mặt đỏ bừng, tôi vội rút giấy vệ sinh đưa sang: "Xin lỗi, vừa rồi cầm nhầm."

Bên kia im lặng vài giây rồi nhận, giọng điệu có chút nhấn nhá: “Con gái à?"

... Tôi mới sực nhớ, mình đang ở nhà vệ sinh nam.

Không dám trả lời, tôi nhanh chóng quay người bỏ chạy

10

Buổi tối bảy giờ.

Khi Phó Hàn về đến nhà, tôi đã thay một chiếc váy dạ hội và trang điểm tỉ mỉ, ngồi trên ghế sofa. Vừa thấy bóng dáng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi đã vội vàng bước tới, nhấc váy lên đầy tự hào:

"Anh thấy đẹp không?"

Tôi thừa nhận đôi khi mình hơi mơ màng và hay nói hớ, nhưng trên con đường trở nên xinh đẹp, tôi chưa bao giờ thất bại.

Từ tiệc cao cấp đến quán bar, tôi hiếm khi chọn nhầm trang phục.

Ánh mắt Phó Hàn dừng lại trên người tôi suốt sáu, bảy giây, nhưng cuối cùng chỉ lướt nhẹ qua với một tiếng "Cũng được."

Cái gì gọi là "cũng được", rõ ràng là anh đang né tránh ánh mắt tôi. Ốp

Tôi không vạch trần kim chủ của mình.

Vì thế, tôi tự nguyện thay thế trợ lý của Phó Hàn, đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài.

Ra ngoài, lên xe.

Biệt thự của Phó Hàn cách nhà họ Phó không quá xa, khoảng hai mươi phút đi xe.

Trên đường đi, Phó Hàn không nói gì, nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống.

Xem ra, tin đồn không sai, mối quan hệ giữa Phó Hàn và nhà họ Phó thực sự rất căng thẳng.



Đây là nhà họ Phó.

Tôi đứng trước cổng, quan sát kỹ.

Không phải là biệt thự xa hoa, mà là một trang viên.

Nhìn một cái cũng không thấy được điểm cuối.

Xem qua một lát, tôi thu hồi ánh mắt, quay lại đẩy xe lăn cho Phó Hàn.

Có sự xuất hiện của Phó Hàn như một tấm danh thiếp sống, mọi chuyện đều suôn sẻ. Khi tôi suýt lạc đường, quản gia đã dẫn chúng tôi đến trước một căn nhà và mở cửa.

Tôi đẩy Phó Hàn vào bên trong.

Phòng tiệc rất rộng, bên trong chỉ có vài chục người.

Vừa bước vào, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi mỉm cười, ung dung đẩy Phó Hàn tiến vào.

Đi thẳng đến khu vực chính, nơi đứng một cặp nam nữ, người đàn ông mặc bộ vest được cắt may tỉ mỉ, dáng người cao lớn.

Người phụ nữ tựa vào anh ta, váy đỏ tôn lên dáng người uyển chuyển.

Cặp đôi này, nhìn qua là biết "chủ nhân" thực sự.

Quả nhiên, sau khi tiến tới gần, Phó Hàn ngừng lại hai giây, trầm giọng gọi một tiếng: "Anh."

Tôi đoán không sai, đối phương chính là Phó Thời Trinh, người thừa kế của nhà họ Phó.

Phó Thời Trinh hơi gật đầu, ánh mắt lướt qua Phó Hàn rồi dừng lại ở tôi.

Người này ánh mắt sắc bén, khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt, hờ hững của Phó Hàn, mà ngược lại còn mang thêm vài phần sắc lạnh và áp bức.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 5: Chương 5



Khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tôi cố nén sự căng thẳng trong lòng, cũng lên tiếng gọi một tiếng "Anh."

Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, đáy mắt sâu như nước thoáng qua một tia kinh ngạc.

Ngay sau đó, ánh mắt anh ta rời khỏi mặt tôi và dừng lại ở cổ tay tôi.

Tôi có chút bối rối, cũng cúi đầu nhìn theo.

Trên tay phải tôi có đeo một chiếc vòng bạc, là thứ tôi luôn đeo, vì hôm nay không xung đột với trang phục nên tôi không tháo ra.

Đang nghi hoặc, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã thu hồi ánh mắt.

Ánh nhìn vừa rồi, càng giống như ảo giác của tôi.

Người này tạo ra áp lực quá mạnh, may mà anh ta không nán lại lâu, chỉ trò chuyện qua loa với Phó Hàn vài câu rồi rời đi.

Phó Hàn dường như không thích giao tiếp, anh bảo tôi đẩy anh tới góc phòng, không nói chuyện với ai, chỉ ngồi yên trên xe lăn, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua từng người.

Nhưng không hề mở miệng.

Ở lâu, tôi bắt đầu thấy chán, bèn nói với anh muốn đi vệ sinh.

Phó Hàn gật đầu, không nói gì.

Trong hành lang, khi thấy xung quanh không có ai, tôi lấy từ túi xách ra một điếu thuốc.

Bảo là đi vệ sinh, thực chất là lên cơn nghiện thuốc.

Tuy nhiên, vừa châm điếu thuốc thì từ phía sau vang lên tiếng bước chân.

Khi tôi đang luống cuống dập tắt thuốc, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Không cần dập đâu, cho tôi xin một điếu."

Tôi giấu tay cầm thuốc ra sau lưng, quay người lại nhìn.

Người tới hóa ra lại là Phó Thời Trinh.

Anh ta bước đến, dừng lại cách tôi hai bước, bàn tay giơ ra trước mặt tôi như muốn xin thuốc.

Tôi do dự một chút, "Thuốc này rẻ tiền, lại khá nặng."

"Không sao." Phó Thời Trinh cười nhẹ, dường như là một nụ cười: "Vừa hợp."

Lời đã nói đến mức này, tôi chỉ đành mở túi lấy thêm một điếu đưa cho anh.

Phó Thời Trinh nhận thuốc và bật lửa, châm.

Lúc nhả khói, anh quay đầu nhìn tôi: "Không nhận ra tôi à?"

"Hả?"

Tôi hơi bối rối, nhưng vẫn gượng cười đáp: "Nhận ra rồi, là anh trai của Phó Hàn."

"Không phải."

Phó Thời Trinh rít một hơi thuốc, góc cạnh gương mặt đẹp đến kinh ngạc.

"Chiều nay, cảm ơn vì mấy tờ giấy."

"Là anh?"

Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên, còn chưa kịp tiêu hóa sự thật này thì đã thấy một bóng dáng ngồi trên xe lăn xuất hiện ở khúc cua.

Phó Hàn tự đẩy xe lăn tới, ánh mắt lơ đãng nhìn tôi.

"Cái gì là anh ta?"

11

Tôi im lặng, không biết nói gì.

Phó Thời Trinh thì vẫn giữ thái độ bình thản, điềm nhiên cầm điếu thuốc.

Dưới cái nhìn của Phó Hàn, anh ta còn thản nhiên rít một hơi.

Rõ ràng là không định trả lời câu hỏi của Phó Hàn.

Tôi thật sự khó xử.

Nói sao đây?

Nói tôi chiều nay chạy tới trung tâm thương mại cao cấp, vào nhà vệ sinh nam, rồi còn đưa nhầm cho anh ta một chiếc băng vệ sinh?

Có vẻ tôi hơi ngốc.

Khi tôi còn đang do dự, Phó Hàn lại cất giọng.

"Đi thôi."

Nói rồi, anh quay xe lăn, rời khỏi.

Tôi vội vàng chạy tới đẩy xe cho anh, khi lướt qua Phó Thời Trinh, anh ta đột nhiên nói.

"Thuốc ngon đấy."

"…Cảm ơn."

Hai câu nói kỳ lạ kết thúc, tôi nhanh chóng rời khỏi, chủ động đẩy xe cho Phó Hàn.

Tôi không ngốc, biết rõ ai mới là người tôi cần quan tâm.

Dù rằng Phó Thời Trinh giàu hơn em trai mình rất nhiều.



Có lẽ vì nhà họ Phó đông người, cái gọi là "bữa tiệc gia đình" lại giống hệt buổi tiệc của giới thượng lưu.

Tôi đứng sau lưng Phó Hàn, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn, mỉm cười nhìn những người qua lại bên cạnh.

Nhưng,

Xung quanh có rất nhiều người qua lại, nhưng không ai dừng lại chào hỏi Phó Hàn.

Xem ra,

Phó Hàn không chỉ mất đi vị trí người thừa kế, mà địa vị trong gia đình cũng thấp đến đáng thương.

Nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy thương cảm cho anh.

Nhưng Phó Hàn dường như không để ý, ngược lại còn tỏ vẻ thư thái.

Anh cầm một miếng bánh ngọt từ bàn bên cạnh.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 6: Chương 6



Tay trái cầm bánh, tay phải vẫy gọi tôi lại gần.

"Tới đây."

Tôi ngoan ngoãn cúi người, ngay lập tức bị bàn tay anh giữ chặt má, và miếng bánh ngọt được nhét vào miệng tôi.

Hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng.

Phó Hàn phủi tay, hờ hững gạt đi mảnh vụn còn bám trên tay.

"Ngon không?"

"Ngon."

Phó Hàn gật đầu: "Lát nữa gói mang về."

Tôi ngẩn người, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh các bà thím ở quê mang túi nilon đi gói gà nướng trong tiệc cưới.

Nhận thức rõ hoàn cảnh, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm xe lăn.

Xem ra, địa vị của Đại thiếu gia Phó ở nhà họ Phó thật sự rất thấp.

Tôi từng đọc truyện về những tổng tài bá đạo, khi người yêu thích gì đó, họ thường vung tay ra lệnh –

"Để đầu bếp làm thêm vài phần."

Đáng thương cho vị thiếu gia của tôi, chỉ có thể nói –

"Đóng gói mang về."

12

Buổi tiệc gia đình diễn ra khá suôn sẻ.

Chỉ có điều, cũng là ở phía Phó Hàn, còn quanh Phó Thời Trinh, mọi người quây quần rôm rả không ngừng.

Tôi cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.

Tuy nhiên, tất cả những người đó chỉ là cố tỏ vẻ thân thiết với một người lạnh lùng, còn Phó Thời Trinh thì đứng một mình, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngoại trừ cô bạn gái bên cạnh, anh ta hầu như không nói chuyện với ai.

Dẫu là tiệc gia đình, vẫn có sự phân chia đẳng cấp rõ ràng.

Thấy không có gì thú vị, tôi quay lại định trò chuyện với Phó Hàn.

Khi cúi đầu, tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn về phía xa.

Phó Hàn cũng đang dõi theo nơi đám đông tụ tập, nhưng có vẻ…

Anh không nhìn Phó Thời Trinh, mà là người phụ nữ bên cạnh anh ta.

Không ngoài dự đoán, đó có lẽ là chị dâu tương lai của Phó Hàn.

Trong hai ngày quen biết Phó Hàn, anh luôn giữ vẻ thờ ơ, như thể mọi thứ trên đời không thể làm anh bận tâm.

Tôi thường thầm nghĩ, người này có gương mặt đẹp nhưng lại luôn u sầu, như đang chán ghét thế giới này.

Nhưng ánh mắt anh vừa nhìn người phụ nữ đó, rõ ràng là rất mãnh liệt.

Xem ra, tình cảm của Phó Hàn với vị chị dâu tương lai này không hề đơn giản.

Khi Phó Hàn thu ánh mắt lại, tôi cũng quay đầu đi.

Là một bình hoa biết điều, tôi hiểu rõ tâm tư của người mình phụ thuộc vào không nên đoán mò.

Đoán sai thì mất việc như chơi.

Tôi cứ nghĩ chỉ cần cùng Phó Hàn tìm chỗ yên tĩnh trốn cho đến khi bữa tiệc kết thúc là được, nhưng rắc rối vẫn tìm đến.

Buổi tiệc vừa qua nửa chừng, một người phụ nữ mặc váy đen bước đến, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Chưa kịp mở miệng, chỉ cần nhìn mặt tôi đã biết cô gái này không dễ đối phó.

Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng gương mặt lại đầy vẻ cay nghiệt.

Quả nhiên.

Người phụ nữ bước đến, ánh mắt quét qua Phó Hàn, giọng nói đầy châm chọc: “Phó Hàn, chân của anh chữa trị thế nào rồi? Tôi nghe nói, có khi suốt đời không đứng lên được. Đừng nản lòng, biết đâu, trên đời này có điều kỳ diệu.”

Giọng điệu này chẳng giống tiểu thư quý tộc, mà như mấy bà thím ngoài làng đang ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện.

Phản ứng của Phó Hàn ư?

Anh chẳng có phản ứng gì cả.

Người ta nói mà anh không thèm liếc mắt, cứ như con ch.ó cắn mãi, còn anh vẫn bình thản.

Người phụ nữ không chịu dừng lại.

Cô ta cầm hai ly rượu, đưa cho Phó Hàn một ly: “Hôm đám cưới của anh, tôi bận không đến được. Nào, cạn ly rượu mừng muộn này đi.”

Nhưng—

Phó Hàn không nhận.

Tay cô ta cầm ly rượu lơ lửng giữa không trung, có chút ngượng ngùng.

Dừng lại vài giây, cô ta quay sang tôi.

Ly rượu chưa đưa được, giờ lại đưa đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn Phó Hàn.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Phó Hàn thản nhiên nói, chẳng giữ chút thể diện cho đối phương.

“Phó Uyển, cháu gái nuôi của ông nội, từng tỏ tình với tôi.”

… Tôi nghe mà có chút ngại ngùng, chuyện này thực sự nên nói sao?

Nhìn bộ dạng của Phó Hàn, có thể đoán anh nhất định đã từ chối thẳng thừng.

Bảo sao khi nãy Phó Uyển lại châm chọc như vậy.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 7: Chương 7



Thì ra không yêu được nên quá hóa hận.

Ly rượu trong tay Phó Uyển đã cầm rất lâu, giờ cũng có người chú ý đến tình hình phía chúng tôi, thấy Phó Hàn không có ý cản trở, tôi đành đưa tay nhận ly rượu.

Dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Phó, tôi nào dám từ chối khi cô ta mời rượu.

Thế nhưng—

Ngay khi tôi vừa chạm vào ly, Phó Uyển buông tay trước.

Chưa kịp phản ứng, ly rượu rơi xuống… người Phó Hàn.

Rượu đỏ thấm vào vest của anh, làm chiếc sơ mi trắng bên trong nhuộm đỏ loang lổ.

Vô cùng lộn xộn.

Chiếc ly lăn trên người Phó Hàn hai vòng rồi rơi xuống đất.

Một tiếng “xoảng” vang lên, ly vỡ tan, mảnh vỡ văng trúng chân tôi, đau buốt.

Phó Uyển lập tức đổi sắc, mày nhướng lên, giọng the thé chất vấn tôi:

“Vì nể mặt Phó Hàn nên tôi mới mời cô một ly, không uống thì thôi, sao lại làm vỡ ly?”

Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, cô ta còn không quên biến chuyện này thành một vấn đề lớn hơn:

“Cô nếu không hài lòng vì mọi người không dự hôn lễ, cứ nói thẳng ra. Nhưng đây là tiệc nhà họ Phó, cô đập ly là muốn khiêu khích sao?”

Tôi cau mày nhìn cô ta.

Một chiếc mũ cao vời vợi bị đặt lên đầu tôi rồi.

Tôi muốn phản bác nhưng còn ngại Phó Hàn, nên quay sang nhìn anh một cái, người này vẫn điềm nhiên như cũ.

Nhưng…

Khi tôi nhìn, anh khẽ nhướng mày.

Tôi không biết mình có hiểu lầm không, nhưng tôi nhận được tín hiệu là—

Cứ tự nhiên mà đáp trả.

Tôi vốn không phải kiểu người nhún nhường, nên liền đáp trả ngay:

“Phó tiểu thư không cần đội cho tôi chiếc mũ cao như vậy. Lần đầu bước chân vào nhà họ Phó, tôi giữ lễ nghi, không muốn gây chuyện. Nhưng nếu cô nhất quyết tìm lý do…”

“Vậy thì cho là tôi không ưa cô đi.”

Nói xong, tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, nói lớn cho cả bữa tiệc nghe thấy:

“Nhưng, Phó tiểu thư chắc không nghĩ rằng tôi có ác cảm chỉ vì chuyện cô từng tỏ tình với chồng tôi chứ?”

Lời vừa dứt, tôi lại giả bộ che miệng,

“Chuyện này nói ra được sao?”

Mặt Phó Uyển xanh mét rồi tái nhợt.

“Cô nói bậy bạ gì thế! Phó Hàn là anh tôi, sao tôi có thể tỏ tình với anh ấy?”

“Chưa kể, chỉ là một tên què mà thôi, anh ta có gì đáng để tôi làm thế?”

Cô ta tức giận cực độ, rõ ràng chuyện tỏ tình năm đó là điều không thể công khai.

Dù gì thì trên danh nghĩa, cả hai cũng là con cháu nhà họ Phó.

Tôi nhún vai, quay sang Phó Hàn, vẻ mặt oan ức:

“Phó Hàn, em có nói sai không?”

Phó Hàn không nhìn tôi, nhưng khóe miệng anh rõ ràng khẽ nhếch lên.

Như thể đang cười.

Rất may, Phó Hàn phối hợp rất tốt, anh thản nhiên đáp lại, chắc nịch.

“Không sai.”

Hai từ, bày tỏ rõ ràng thái độ của anh.

Ngay lúc đó, anh quay sang nhìn tôi, lời nói với tôi nhưng giọng lạnh lùng lại vang lên khắp sảnh tiệc.

“Video tỏ tình vẫn còn, nếu em muốn xem, về nhà anh sẽ cho em xem.”

Tôi nhìn gương mặt của Phó Uyển, cười tươi đáp lại:

“Được, em rất muốn thấy người chị tỏ tình với em trai mình ra sao, quả là Phó tiểu thư du học về có khác, tư tưởng cởi mở thật.”

Phó Uyển bị vạch trần bí mật, cuối cùng không thể giữ bình tĩnh.

Chỉ cách tôi vài bước, cô ta tiến tới, giơ tay định tát—

13

Bàn tay giơ lên mạnh mẽ nhưng lại không kịp giáng xuống mặt tôi.

Hai bàn tay, một cao một thấp, cùng lúc nắm chặt lấy cổ tay của Phó Uyển.

Giây phút lặng yên, xung quanh vang lên một loạt tiếng hít vào đầy kinh ngạc.

Một bàn tay đến từ Phó Hàn. Anh ngồi trên xe lăn, cánh tay khẽ nhấc lên, ngăn cản Phó Uyển.

Bàn tay còn lại khiến mọi người không khỏi sững sờ - chính là của Phó Thời Trinh.

Người đàn ông từ lúc bước vào buổi tiệc đã giữ thái độ lạnh nhạt, chẳng buồn để ý đến bất kỳ lời chào hỏi nào.

Anh nắm lấy cổ tay Phó Uyển, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Như thế này là sao.”

Chỉ năm chữ ngắn gọn, nhưng mang theo sự nghiêm khắc, lập tức khiến Phó Uyển cứng họng. Vừa rồi còn hống hách, bây giờ cô ta lại ngoan ngoãn không dám thở mạnh.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 8: Chương 8



Phó Thời Trinh không nói thêm lời nào. Đối với địa vị của anh ta, bốn chữ này đã đủ sức nặng.

Ánh mắt anh lướt qua Phó Uyển, dừng lại một chút trên gương mặt tôi, rồi xoay người rời đi.

Người phụ nữ trong bộ váy đỏ đứng bên cạnh Phó Thời Trinh lại bước tới. Không giống như sự kiêu ngạo và ngang tàng của Phó Uyển, cô ta trước tiên chào hỏi Phó Hàn rồi mới quay sang tôi.

Bàn tay trắng nõn đưa ra:

“Xin chào, tôi là vị hôn thê của Phó Thời Trinh, Ôn Tố.”

Tôi nhanh chóng bắt tay với cô ấy.

Ôn Tố.

Tên nghe thật giản dị và thanh khiết. Nhưng con người lại vô cùng quyến rũ, từng chi tiết trên khuôn mặt đều được trang điểm tỉ mỉ, và khi cô ấy cười, dường như tất cả ánh mắt đều bị thu hút.

Đúng là người phụ nữ có thể khiến người khác mê mẩn.

Chẳng trách, cô ấy có thể đứng bên cạnh Phó Thời Trinh.

Nói vài câu ngắn gọn, Ôn Tố rời đi. Nhưng tôi để ý rằng ánh mắt của Phó Hàn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô ấy.

Không hề chớp mắt.

Thật không ngờ, người đàn ông này lại là kẻ si tình.

Sau khi Ôn Tố rời đi, Phó Hàn không nói gì thêm, nhưng bắt đầu sai tôi lấy rượu cho anh.

Ly này nối tiếp ly khác.

Người này cau mày, dường như mang trong lòng nhiều tâm sự.

Cuối cùng, tôi không nhịn được liền nhắc nhỏ rằng uống rượu hại sức khỏe, cần uống vừa phải.

Nhưng Phó Hàn chỉ liếc tôi một cái, rồi lục túi áo, lấy ra một tấm thẻ, đưa cho tôi.

“Câm miệng.”

Tôi nhìn tấm thẻ trong hai giây, định hỏi xem bên trong có bao nhiêu tiền thì anh đã lên tiếng:

“Năm vạn, không cần mật khẩu.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Nhận thẻ xong, tôi lập tức im lặng. Tay cầm thẻ, xoay tới xoay lui, tôi thầm nghĩ:

Người này không phải kẻ chuyên phát thẻ chứ?

Làm sao mà bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy ra một tấm thẻ với số tiền khác nhau như thế này?

14

Chờ đợi hồi lâu, buổi tiệc gia đình cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy xe lăn đưa Phó Hàn rời khỏi nhà họ Phó. Lên xe, Phó Hàn cởi áo vest, xoa trán rồi nhắm mắt, tựa lưng vào ghế.

“Tư Diêu."

"Vâng."

Tôi vội vàng ghé sát lại.

Nhưng đúng lúc xe rẽ, tôi không giữ thăng bằng, ngã nhào vào lòng Phó Hàn.

Lạ thật.

Khi chạm vào người anh, tôi theo phản xạ giơ tay ra, nhưng xuyên qua lớp áo sơ mi, tôi dường như cảm nhận được...

Cơ bụng.

Cảm giác săn chắc, đường nét rõ ràng.

Tôi có chút khó hiểu, người ngồi xe lăn này tập cơ bắp kiểu gì, nâng tạ trong lúc ngồi sao?

Đang mải suy nghĩ, tiếng của Phó Hàn từ trên đầu vọng xuống.

"Sờ đủ chưa?"

Hả?

Tôi lập tức bừng tỉnh, rút tay lại và ngồi thẳng dậy.

Cười ngượng ngùng, tôi cố gắng giải thích, "Lúc nãy xe rẽ, tôi không ngồi vững..."

"Ừm."

Phó Hàn đáp nhẹ nhàng, sau đó mở mắt, nhìn về phía tài xế phía trước: "Tháng sau, tăng lương."

Tài xế liên tục cảm ơn, nụ cười đầy ý tứ — khóe miệng gần như kéo tới tận mang tai, nhưng không phát ra tiếng cười nào.

Sau chuyện tăng lương, tôi khẽ hỏi anh lúc nãy gọi tôi có chuyện gì.

Phó Hàn nghiêng đầu nhìn tôi một cái, không biết từ đâu lấy ra một chiếc túi xinh xắn đưa cho tôi.

Mở ra xem.

Là mấy miếng bánh được gói mang về từ buổi tiệc.

Anh vẫn còn nhớ.

Tôi ngẩn người trong hai giây, rồi mới đưa tay nhận lấy

Bếp riêng của nhà họ Phó rất giỏi nấu nướng, loại bánh này có vị hạnh nhân, ngọt nhưng không ngấy, đặc biệt ngon.

Tôi không nhịn được, bẻ một miếng đưa đến miệng Phó Hàn.

"Anh cũng thử đi..."

Phó Hàn hạ mắt nhìn thoáng qua, xem như nể mặt, mở miệng ăn.



Đêm thứ hai ngủ chung giường, là do tôi đỡ Phó Hàn lên giường.

Trước khi lên giường, có trợ lý riêng chăm sóc anh tắm rửa. Khi bước ra từ phòng tắm, anh đã thay bộ đồ ngủ màu đen bằng lụa.

... Đúng là kiểu đôi với bộ tôi đang mặc.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ. Tôi vội vàng qua đẩy xe lăn cho anh, quên cả đi giày, chân trần bước trên sàn nhà, không lạnh lắm nhưng mặt lại hơi đỏ.

Tôi và Phó Hàn chỉ là vợ chồng hợp đồng, mặc đồ đôi thế này thật khiến người ta ngượng ngùng.

Khi tôi đẩy anh đến gần giường, anh nhíu mày, liên tục giục tôi.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 9: Chương 9



Đến khi tôi đỡ anh lên giường, anh mới liếc nhìn chân tôi trên sàn nhà, nói một câu lạnh nhạt: "Sàn lạnh đấy."

Tôi ngoan ngoãn trèo lên giường.

Người này tuy đôi chân có vấn đề, tính tình lạnh nhạt, nhưng vẫn biết quan tâm người khác.

Đêm đó.

Tôi bỗng nhớ lại khi ngã vào lòng Phó Hàn, vòng tay ấm áp và vững chãi ấy.

Càng nghĩ, càng không ngủ được.

Còn bên cạnh, Phó Hàn ngủ rất ngon, có lẽ do uống rượu, giấc ngủ của anh rất sâu, thậm chí còn nói mớ —

“Tư Diêu, thật ra chiếc thẻ đó... không có tiền."

Nói xong, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi cầm chặt chiếc thẻ anh đưa ban sáng, càng không thể chợp mắt.

15

Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.

Tưởng chừng trời đã sáng rõ, nhưng kéo rèm ra, bên ngoài vẫn mờ mịt.

Nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ hơn 5 giờ.

Ngáp dài, tôi lê dép vào nhà vệ sinh, định bụng quay lại giường ngủ tiếp, nhưng lại thấy lo lắng cho Phó Hàn.

Anh di chuyển bất tiện, sáng sớm thế này đi đâu được?

Tôi mặc thêm áo khoác, bước ra khỏi phòng ngủ.

Đèn trong hành lang vẫn bật, ánh sáng mờ mờ.

Tôi đi tới đầu cầu thang, nghiêng người nhìn xuống —

Phòng khách tầng một trống trơn.

Tôi nghĩ có lẽ Phó Hàn bận việc gì ra ngoài rồi.

Đang định quay về phòng, bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Hàn.

Giọng anh trầm và lạnh lùng, nhưng tôi không nghe rõ nội dung.

Tò mò, tôi bước xuống cầu thang, lần theo âm thanh mà đi.

Đứng trước cánh cửa phòng khép hờ, tôi nín thở, lén nhìn vào qua khe hở.

Và những gì tôi thấy khiến tôi kinh ngạc.

Người đàn ông luôn lạnh nhạt, như thể không bận tâm bất cứ điều gì, giờ đây trông như biến thành một người khác.

Bộ đồ ngủ lụa đen khoác hờ trên người anh, Phó Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, sát khí trong mắt còn hơn cả Phó Thời Trinh.

"Một phút, nói rõ mọi chuyện."

Phó Hàn nghiêng người, châm điếu thuốc, giọng điệu hờ hững.

Tôi liếc mắt qua một chút nữa, mới nhìn rõ —

Ngoài mấy người vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, trên sàn trước mặt anh còn có một người đàn ông đang quỳ.

Người đàn ông quay lưng lại với tôi, không nhìn rõ mặt.

Sau khi Phó Hàn nói, người kia rõ ràng cứng đờ, nhưng vẫn không lên tiếng.

Phó Hàn không nói thêm, chỉ ngậm điếu thuốc nhìn.

Khoảng nửa phút sau, anh có vẻ hết kiên nhẫn.

Anh dụi tắt thuốc, tiện tay ném đầu lọc.

"Cắt một ngón tay trước."

Nói xong, Phó Hàn cầm con d.a.o trên bàn, vứt xuống sàn.

Vệ sĩ bên cạnh hành động rất nhanh, nhặt con dao, và một người khác đã nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của người đàn ông, ấn xuống sàn.

Dao hạ xuống.

Tôi đứng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng, bên trong đã tràn đầy máu.

Một ngón tay, nói cắt là cắt.

Nỗi đau dữ dội khiến người đàn ông quỳ trên sàn không nhịn được, ngửa mặt lên gào thét, nhưng ngay sau đó miệng đã bị vệ sĩ bịt chặt, không kêu nổi thêm.

Phó Hàn có vẻ không hài lòng.

Anh xoay xoay điếu thuốc trên tay, lạnh lùng liếc qua.

"Làm ồn đến người trên lầu, mạng của ngươi cũng không giữ được."

Từ góc độ của tôi, có thể nhìn rõ gương mặt Phó Hàn.

Cùng với ánh mắt lạnh lẽo ấy.

Sau mấy ngày sống chung, giờ tôi mới nhận ra, Phó Hàn toát ra sức ép đáng sợ thế nào.

Hơn nữa...

Phó Hàn nói làm ồn người trên lầu, mà trong biệt thự từ tầng một lên chỉ có hai người, ngoài anh ra thì người đó là tôi.

Phó Hàn... là sợ làm phiền tôi?

Đang mải nghĩ, Phó Hàn trong phòng bỗng cất giọng lạnh lẽo, dường như nhắc nhở kẻ quỳ kia nhanh chóng khai báo.

Tôi bị dọa giật mình, tay run lên, đẩy cửa ra thêm một chút.

Cánh cửa mở hé.

Tôi đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Phó Hàn ngồi nghiêng trên ghế.

16

Bầu không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề.

Trong thoáng chốc, tôi thấy trong ánh mắt của Phó Hàn lóe lên sát ý. Không khỏi rùng mình một cái.

"Chuyện đó..."

Tôi không dám nhìn người đàn ông đang co giật đau đớn trên sàn, chỉ cắn răng nhìn về phía Phó Hàn.

"Tôi không thấy anh đâu khi tỉnh dậy, lo lắng nên xuống xem... Nếu anh không sao thì tôi lên lầu nhé..."

Nói xong, tôi quay người muốn rời đi.

"Đợi đã."
 
Back
Top Bottom