Wattpad  [Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
219023511-256-k769567.jpg

[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
Tác giả: anphong185
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Chuuya rất muốn có một cuộc đời tốt đẹp bình thường-ừ thì, rốt cuộc dăm cái hầm bà lằng ấy cũng đã kết thúc rồi, nên bây giờ ai cũng xứng đáng có được một cái kết viên mãn bình thường mà, đúng không?
[Chuuya muốn đi tìm tình yêu đích thực của đời mình nên mới thử hẹn hò với nguyên dàn cast BSD, mà không hề nhận ra anh đã... chung sống với Dazai từ khi nảo khi nào rồi.]
Nguyên tác: Bungou Stray Dogs của tác giả Kafka Asagiri.

Tiêu đề: Mái nhà của trái tim | Tên gốc: home is where the heart is.

Tác giả: setosdarkness @ AO3.

Dịch: An Phong.

Thể loại: Fluff/Humour/Angst (HE).

Tình trạng bản gốc & bản dịch: Đã hoàn thành truyện chính (hậu truyện đang tiến hành)
Pairing chính: Soukoku/DaChuu; về các pairings/nhân vật phụ và bối cảnh, xin hãy đọc chương giới thiệu mở đầu.
*Ghi chú: tựa đề mỗi chương/mỗi phần sẽ có tên của những người đi hẹn hò với Chuuya.

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Credits art bìa: Ảnh minh họa chương 21 của maxkitsu @ Twitter.

 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
0. Lời mở đầu


[Xin các bạn vui lòng bỏ ít phút đọc một vài thông tin về truyện, rất quan trọng
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
1. Chương 1.1《Atsushi》


Vấn đề là...

Chuuya biết mình rất ngon.

Anh biết anh là hình mẫu người yêu lý tưởng, biết mình dễ hòa hợp, biết mình là một người bình thường rất giỏi thích nghi trong một thế giới mới đã không còn Siêu năng.Anh ngon mà.Ví dụ về thể chất nhé – rất khỏe mạnh dẻo dai mặc dù trước đây anh điều khiển được cả trọng lực và chưa từng phải nhấc một ngón tay làm gì, vì ngay cả cái thời mà anh chỉ mất nửa giây để dùng Nỗi Sầu Hoen Ố, thì ở trong Mafia Cảng anh vẫn được mệnh danh là võ sư đứng đầu toàn vùng... mà đừng nghĩ cái danh đó chỉ cần tập thể hình nửa mùa là có được.Tài khoản ngân hàng của anh cộm những tiền – anh biết thuật đầu tư và cũng quản lý tiền rất tốt, đến mức có thể mua mấy căn hộ tường kính thượng hạng chỉ dành cho giới độc thân lắm tiền, có thể vẩy tay ký séc để nhập Bentley với Lamborghini đặc chế như không, có thể nhắm mắt mua hàng tá thùng Romanee-Conti, mà thỉnh thoảng vẫn đi mua rượu lúa mạch ba mươi lăm năm tuổi để ủng hộ cho hàng Nikka Taketsuru trong nước nữa.Anh mua bảo hiểm loại xịn nhất – nhất là bảo hiểm xe hơi, vì đừng hòng anh lại ăn bẫy – và có thể sải bước trong những đại sảnh hạng sang đúng chất một người mẫu đầy sức hút, một tay chơi chuyên mặc vét may đo, hay một nhà tỷ phú nghệ sĩ với chiếc mũ không kém phần thời thượng.Anh chưa từng bỏ lỡ đêm diễn đầu nào của vở Salome – nếu chẳng may có nhiệm vụ cũng thế, vì anh rất giỏi sắp xếp công việc – và cũng là khách mời thân thiết của Nhà hát Ca kịch Thành phố Tokyo.

Nếu cần, anh có thể tán chuyện về vở Hành phạt Faust hay Đám cưới nhà Figaro vô tư không ngừng nghỉ.Anh chơi được bản Violin Sonata giọng Sol thứ, B.g5 cực kỳ ổn thỏa, mặc kệ ai kia có nói là anh chơi mười mấy phút cuối không thuận tay, cho nên không lột tả được hết chất láy của bản Âm láy Quỷ ma ấy. (Anh bảo thằng cha ấy xéo nhanh cho khuất mắt, vì hắn có thó hẳn một cái Stradivarius đi chăng nữa thì cũng chỉ chơi được hai phần đầu, cho nên tính ra vẫn thua đứt Chuuya.)Hiện giờ anh đang học chơi bản Violin Concerto của Tchaikovsky, mà thằng cha kia có biết chơi rồi thì cũng kệ mẹ hắn.

Anh cũng đang dần dần học hết kho tàng các tác phẩm của Mozart, đương nhiên là không có liên quan tới việc thằng cha nào đó thích Beethoven rồi.Cuối tuần anh để ra mà đi dự những buổi tiệc rượu dành riêng cho khách mời, đi xem phim đen trắng chỉ dành cho hội tay trong của giới đạo diễn, đi chơi ngoại thành với hai điếu xì gà thượng phẩm, hay là dạo qua làng ẩm thực để thử bít tết nướng rượu với tôm hùm phô mai.Mỗi tháng anh đều xuất bản thơ – đương nhiên là xài bút danh, vì chuyện này chỉ cần hở ra thôi là sẽ có những người mần cho anh đến điên mất.

Anh cũng đặt ấn phẩm định kỳ của ba tạp chí văn học, hơn nữa còn viết bài cho mục chính trị quốc tế ở không biết bao nhiêu nơi – bằng tiếng Pháp, vì anh đâu có ngu mà viết bằng tiếng Nhật để người ta nhận ra mình.Anh ngon đó chứ.Quá xuất sắc ấy chứ đùa.Thế mà bây giờ anh đứng đây, mặc một bộ vét lúc nãy đã làm cho Higuchi suýt ngất (chắc là vì giá tiền chứ không phải vì nó tôn dáng anh), mũ phớt đặt trước ngực, trong tay là một bó tulip, mà vẫn không hiểu cái mẹ gì không ổn thỏa."

Thực ra là, anh..."

Cô con gái út của Cựu bộ trưởng Bộ giáo dục hơi xoắn tay lại, gương mặt đã đỏ lựng lên.

Nhìn cô thế này không biết là vì Chuuya ngầu quá, hay là vì cô đã trót uống sâm panh hơi nhiều.

"Em sợ là em không xứng với anh, Nakahara-san ạ."

Cái mẹ gì đây.

Anh không có bị cuồng hẹn hò.Anh không có chạy trốn cái gì cả.Anh không có, trời má, chạy trốn khỏi cái tình cảm chi hết."

Sao dạo này cậu cứ cắm mặt đi hẹn hò vậy hả, Chuuya?"

Anh lập tức tắt điện, hệt như đám trẻ con trong phim hoạt hình bị bắt quả tang đang thó trộm bánh quy.

Anh chỉ ở đây để kiểm tra tình hình thôi mà, để xem liệu còn có chất gì dễ cháy nổ trong phòng thí nghiệm (như rác) của Motojirou không, căn bản vì chẳng ai dám bén mảng đến đây hết.

Đã muộn thế này nên anh không ngờ vẫn còn có người ở đây (chính anh cũng vừa mới lái xe vài vòng quanh thành phố để bớt sốc sau vụ vừa rồi.)"...Em... không có mà...

Ane-san."

Đúng là đời.

Anh không có cuồng hẹn hò, nhưng bây giờ anh cũng hai mươi lăm rồi.Đã ba năm kể từ cái ngày Fyodor bị tống tiễn xuống ngục ngầm Siberia hay đâu đâu quanh đó (Dazai thậm chí có tay trong ở đó luôn, giờ này còn ai chưa biết là riêng hắn thôi đã đáng sợ hơn nguyên cái KGB nhỉ?).

Ba năm kể từ cái ngày các Siêu năng lực gia trở về làm người 'bình thường,' bình thường ở đây nghĩa là sống cả đời với đôi tay nhuốm máu rồi đột nhiên bị tước đi thứ duy nhất cho họ lợi thế chống lại tội phạm khắp nơi.

Đã ba năm kể từ ngày Phòng phụ trách Siêu năng lực được cơ cấu lại cho mục đích khác cũng bí-mật-không-kém, căn bản vì chẳng còn Siêu năng lực gia nào ở Yokohama để phụ trách nữa rồi.Đã ba năm kể từ ngày Mori-san tỏ ý muốn từ chức để trao lại Mafia Cảng cho người kế vị, Chuuya thì nghĩ đó hẳn là anh, nếu không phải vì vẫn còn một thằng khốn nạn khác được người ta ưng ý. (Cũng là ba năm kể từ lúc Chuuya chấp nhận rằng Mori-san nói dối không biết xấu hổ, nhưng không phải là ai cũng như vậy sao?)Vấn đề là, anh đã sống suốt hai mươi lăm năm mà chưa từng biết đến một thời thiếu niên tập cách yêu đương như bao người khác, chưa biết đến cảm giác vừa ăn bánh crếp vừa tay trong tay với người yêu trong công viên.

Những năm qua anh vẫn sống rất điều độ mà, đúng không?Bây giờ anh cũng xứng đáng có được một cuộc đời đúng nghĩa, bình thường và bình yên, đúng chứ?("Không có đâu, mafia nấm lùn!", anh cứ tưởng như mình nghe thấy tiếng Dazai bên tai vậy, đúng là đồ thối thây.)

"Sao cậu không thử kiếm ai cậu quen rồi ấy?"

"Cứ như làm như thế thì—"...được ấy.Má nó, cứ lần nào Dazai nói cái gì đúng là anh lại cáu vô cùng.Chuuya lườm hắn một cái nghi ngờ – mà Dazai hiện tại có rất nhiều điểm đáng ngờ – tỷ như chuyện hắn lại đột nhập được vào chỗ anh mà không kích hoạt hệ thống báo động những tưởng thuộc dạng công nghệ hàng đầu.Xử trí dã thú rất nguy hiểm, nhưng có hay không có Siêu năng lực thì trước nay Chuuya vẫn chưa từng sợ hiểm nguy.

Nhưng kể cả thế, anh cũng rất chậm rãi cẩn thận tiến lại gần cái sô-pha trong phòng khách mình.Tóc Dazai xù hết lên, như thể hắn vừa nhấc người khỏi cái futon cũ rích ở nhà là đã đến đây ngay vậy (mà có phải hắn không có tiền đâu – dù có bỏ ra hàng đống tiền thuê sát thủ ám sát mình thì hắn vẫn cứ giàu – cho nên sao lại không chịu đi mua cái futon nào tử tế chứ?).

Mặc dù trông bộ dạng hắn thì như vô gia cư, nhưng đôi mắt nâu ấy nhìn anh vẫn đầy tính toán, bén ngọt."

Rồi, thế tiền cố vấn của tôi đâu?"

Chuuya gạt tay Dazai ra chỗ khác, suýt nữa đã bị hắn thò tay vào túi móc trộm."

Tiền cố vấn hả?!"

Dazai lại còn dám nghiêng đầu tỉnh bơ.

"Tôi vừa giải quyết cho cậu nguyên một mớ sầu nhân sinh rồi còn gì?"

"Cậu phá báo động của tôi thì có."

Chuuya liếc mắt nhìn tủ rượu đã hết một nửa trong phòng khách, cộng thêm cánh cửa sổ vỡ chỉ cách đó vài bước chân.

"Cả cửa sổ chịu lực của tôi nữa."

"Tôi chỉ muốn nhảy lầu ở chỗ cậu thôi—""—rồi còn lật tung nhà tôi lên—""—nhưng rồi tôi thấy chai Le Pin của cậu nên mới ghé chơi ấy mà."

"Cái chó gì hả."

Chuuya thở ra một hơi sâu, không hiểu tại sao đời mình vẫn phải chịu cảnh chó má như thế.Không phải tất cả đã kết thúc rồi sao?Không phải tất cả đã bình thường rồi sao?Không phải tất cả đã lắng xuống để anh được thở một tí rồi sao?Đúng là Dazai chết giẫm chỉ biết làm anh nhức đầu."...Thì sao hả?"

"Thì sao?"

Dazai nhại lại, tay vẫy vẫy cái ví trước mặt anh.

Đương nhiên là hắn vẫn móc túi được anh rồi.

Chuuya thả mình xuống ghế, chỉ đưa chân lên đạp vào bụng Dazai một cái, vẫn kệ để nguyên giày."

Chắc là cậu phải có đối tượng cho tôi hẹn hò rồi chứ?"

Trong một khoảnh khắc, một vẻ ngạc nhiên xuất hiện thoáng qua trong mắt Dazai, như thể hắn không nghĩ rằng Chuuya đã biết tỏng hắn chỉ là một tên khốn nạn phá đám chuyên môn đi xía vào chuyện yêu đương của cộng sự cũ, như thể hắn hoàn toàn không ngờ tới Chuuya cũng biết chơi trò này thế nào để cho xong việc đi.Nhưng đó chỉ là một khắc thôi, vì sau đó hắn lại ranh mãnh nở nụ cười."

Ai bảo tôi có một đối tượng nào cho cậu nào," Dazai chậm rãi đáp, tay tóm lấy gót chân phải Chuuya.

"Cậu tưởng tôi là ai chứ?"

"Một thằng cha chuyên đi phá đám hết việc để làm nên muốn làm khổ ông đây."

Chuuya luôn cực kỳ cực kỳ thành thật.Nụ cười của Dazai lớn dần, dù cho mắt hắn không để lộ điều gì khác.

"Tôi có nguyên một danh sách đây."

"Này nhóc, đừng có dỗi nhé, nhưng tôi không thích trai tân hay ngượng lắm đâu."

Chuuya rất thành thật, nên tốt nhất là có gì thì nói thẳng ra trước để sau này nói chuyện cho dễ dàng.Khá khen cho Nakajima Atsushi chỉ hơi đỏ mặt, cũng không kêu ré lên như lũ mèo bị vẩy nước.

Cậu ta cũng không nói gì lúc Chuuya kéo ghế hộ hay khoác giùm áo khoác lên lưng ghế phía sau.Tiếp theo là một câu này, mà cậu ta dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn lặp lại: "Dazai-san bảo là anh cũng là trai tân hay ngượng, nên chúng mình hợp nhau thôi."

"HẮN BIẾT CÁI CHÓ ẤY!"

"Vậy là không phải ạ?' Nakajima trông rất tò mò, đôi mắt đa màu còn sáng lên long lanh, cứ như Chuuya là một con chuột cực kỳ ngon mắt.

Siêu năng thì không còn nhưng bị nhìn như vậy anh vẫn thấy ngại, nhất là vì cậu này từng là một người hổ nữa kìa.Chuuya cắn môi, hạ quyết tâm phải thật bình tĩnh.

Hai người họ đang ở trong một quán bánh ngọt xinh xắn, cũng thuộc hạng sang, nhưng vẫn có tương đối nhiều người.

"Ừ thì cũng không sai, nhưng mà—""Thế thì không sao rồi!"

"Có rất nhiều sao ấy."

Chuuya nản chí chùng mình xuống ghế, vì Akutagawa mà biết chuyện này thì thể nào cũng sẽ lên cơn, mà nếu như cậu ta quạu thì: (1) giọng Higuchi sẽ còn chua hơn một con họa mi bị luộc sống; (2) rồi đến lượt Gin sẽ bắt đầu thích vung vẩy dao hơn; (3) xong Hirotsu-san sẽ giống ông nội người ta gấp mười lần ngày thường; (4) nghĩa là sẽ không có ai đưa Elise đi mua kẹo nữa; (5) rồi Mori-san sẽ mặc kệ công tác nghỉ hưu để mà lên cơn đọ với Akutagawa; (6) cũng tức là Ane-san sẽ bắt anh phải đi xử hết cái đám đó hoặc là sẽ phải xả stress cho chị, mà anh thì không muốn phải xa chai rượu quý hay là lòng tự trọng của mình một khi chị lại ép anh vào kỹ viện của chị để giúp một tay.Nakajima có vẻ vẫn không tin, nên Chuuya bảo cậu ta ghé gần lại để coi biểu đồ minh họa vẽ lên khăn ăn trên bàn.Mấy phút sau: "Thế cậu đã hiểu chưa?"

"Nếu Akutagawa mà biết mình hẹn hò thì sẽ cáu ạ?"

"Đến khi nó biết," Chuuya day day thái dương.

"Mà cậu chỉ nghĩ được có thế thôi à?"

"Vậy là người ta thích anh hay là e-em?"

"Cha mẹ cụ tổ ơi," Chuuya thở hắt ra một hơi rồi gọi nhân viên đem thêm khăn ăn đến, tiện thể gọi thêm ba tách cà phê (cho anh hết) và ba lát bánh cắt (cho Nakajima, tại vì nhìn cậu ta có vẻ hảo ngọt vô tội vạ, hệt như thằng cha mang tiếng là thầy của cậu ta vậy).Lúc đồ ăn đã lên đến nơi – cậu người hổ cho một câu "Cám ơn Chuuya-san!" rồi xử đĩa bánh thứ nhất trong một nốt nhạc – thì anh vẽ một Nakajima bé tí hin trên khăn ăn, thêm cả một cái đuôi với tai mèo để không ai lẫn được.

Anh gõ gõ vào cái hình, đợi Nakajima nhìn thấy rồi mới vẽ thêm.

Lấy một tờ giấy nữa, anh vẽ một nùi đen đen đầy mùi hắc ám với một cái mặt như táo bón, nhưng vẫn cẩn thận vẽ hai mắt thành quả tim.

Như sắp sửa đi oánh sập nhà đứa khác, anh rất tế nhị dập hai chiếc khăn ăn lại với nhau, để cho hai cái mặt chibi dúm lại."

Akutagawa nhìn e-em bằng m-mắt hình tim ấy ạ?!"

"Thế đã là gì," Chuuya đáp lời, hệt như đang cảm thán cho một cuộc đời trăm năm bi đát.

Thật luôn, cái vụ cảm nắng của Akutagawa có mù mới không trông thấy, mà kể ra nhìn cũng hay, chẳng qua cũng vì đã quá nhiều lần anh phải nhìn cậu chàng chân nọ đá chân kia mà lăn quay ra đất (toàn là những lúc lén xuất hiện ở những nơi có mặt Nakajima).Thế không tính là gì (thậm chí còn dễ thương nữa cơ) so với những thứ anh đã từng chứng kiến.

Một vài ví dụ như: (1) Hirotsu-san bị Kouyou-anesan ép mặc kimono để đến giúp trong kỹ viện; (2) vừa mới được thả ra thì Q đã đánh nhau với Elise để giành một lát bánh táo; hay là (3) Mori-san lúc nào cũng để cá khô với bạc hà mèo trong túi, rồi tự dưng trồi lên trong mấy trung tâm nuôi mèo theo cái kế hoạch tán giai hết sức ghê người của ông.Nói tóm lại là, Akutagawa đã yêu người bạn hẹn này của anh đến mức không biết trời trăng gì rồi.Mà Chuuya thì có cảm tưởng là cuộc hẹn này chẳng qua chỉ để cho Nakajima được nói chuyện với một người biết tình hình, nhưng không phải gặp hàng ngày (để đỡ phải xấu hổ) về chuyện tình cảm với Akutagawa.

Bình thường thì bị lợi dụng thế này anh sẽ tức lắm, nhưng thôi thì Akutagawa cũng ngoan.

Vẫn là một thằng bé tuổi teen emo dù đã hai mươi mốt tuổi rồi, nhưng cứ gọi là ngoan đi.

Mà cái người bộc tuệch ngây thơ trước mặt anh đây có vẻ hợp với thằng bé.Anh vẫn chưa thấy Dazai nhắn tin gì, nên chắc là anh cứ theo kế hoạch nhỉ?"

Cậu có thích mua thêm bánh không?"

Anh hy vọng là không, nhưng trước nay anh đều chiều theo ý bạn hẹn của mình.

Kể cả nếu như không phải làm ông mai đi chăng nữa, thì cũng không có lý do gì anh không nên đối xử tốt với Nakajima cả.

"Hay là cậu muốn đi chỗ nào khác không?"

"Em đang nghĩ xem có nên mua cái gì về Cục thám tử không..."

Nhưng vừa thấy bảng giá, mắt Nakajima liền trợn ngược lên."

Thích chọn gì thì chọn."

Chuuya dẫn cậu ta ra quầy bánh trước cửa hàng.

"Không cần trả tôi đâu."

"C-C-Chuuya-san!

Em sẽ mua hết đấy!"

Chuuya chỉ cười, rồi bảo với nhân viên gói đồ lại để giao đến Cục thám tử.

Anh không ngại mua hết đồ, nhưng anh không muốn phải khệ nệ xách theo, nhất là nếu như họ còn đi chỗ khác.

"Cậu mua hết thì tôi ngại chắc?"

Không nói nên lời, Nakajima nhìn anh như có sao giăng trong mắt.

"...Anh quả đúng là một bocchan xịn đó."

"Đây không có phải bocchan nhé, giời ạ."

"Sao tự dưng cậu tốt thế?"

Vừa bước chân vào căn hộ của mình Chuuya đã phải khựng lại.

Anh lập tức nhìn cửa sổ để kiểm tra, nhưng trông thì có vẻ không bị vỡ.

Có muốn biết Dazai làm thế nào để lại đột nhập được vào chỗ anh không?

Thôi quên đi, anh vẫn chưa muốn điên đến vậy."...nói rõ ra nghe coi.

Tôi lúc nào chả tốt."

"Cậu có tốt với tôi đâu!"

"Ờ tất nhiên."

Chuuya treo áo lên cạnh lối đi rồi ngồi xuống cạnh Dazai, vươn chân qua để đạp vào ngực hắn một cái.

Bảo anh bằng lòng ngồi gần tên đó thì anh thà cắn lưỡi còn hơn, nhưng đây là ghế của anh, có mọt thì anh cũng ngồi.

"Cậu có đáng được đối xử tốt đâu."

"Này!"

Dazai ném giày da của Chuuya về phía phòng bếp.

"Cậu phải tốt với tôi chứ!"

"Mơ đi."

"...Đừng có đánh trống lảng."

Đợi đó mà có ai đánh trống lảng được với Dazai, kể cả có tên lửa hạt nhân nổ trước mặt hắn cũng thế, đúng là chỉ biết nói dối.

"Sao tự dưng cậu tốt thế?!"

"Cậu là đang nói Atsushi-kun hả."

"Đã gọi nhau bằng tên thật luôn?!"

"Nó gọi tôi là Chuuya-san rồi còn gì.

Từ ba năm trước luôn cơ?"

"Nhưng mà cậu—cậu—cậu đi gọi nó là Atsushi-kun á?!"

"Chính cậu gọi nó là Atsushi.

Ai cũng gọi nó là Atsushi hết.

Có vấn đề mẹ gì hả?"

"Akutagawa có gọi nó là Atsushi đâu!"

"Đấy là vấn đề của nó chứ của tôi à?"

Chuuya nhấc chân trái lên để đạp vào mũi Dazai cho hắn chết quách đi, khỏi phải nói nhiều.

Rất tiếc là chuyện không thành – Dazai tóm lấy cổ chân anh rồi kéo xuống để cạnh miệng.

"Nó mà gọi người ta là 'Atsushi' thì chắc nó bốc hỏa mất, đồ đần này."

"Cậu mua cho Cục thám tử cả một xe bánh ngọt."

Mấy lời mè nheo của Dazai làm chân anh ngứa ran.

Anh cố đạp vào mũi hắn phát nữa.

Đương nhiên lại không thành.

"Cậu còn mua mèo cho nó nữa!

Mèo cơ đấy!"

"Giống Ba Tư thuần chủng đó."

"Fukuzawa-san ghen tới mức muốn đi hẹn hò với cậu kìa."

Tự dưng lưng anh lạnh buốt."...Mori-san có biết không?"

"Chuuya ngốc quá – cậu còn phải hỏi à?

Mori-san lúc đấy có ở đó luôn!"

"Tôi..."

Chuuya nửa tỉnh nửa mơ vớ lấy cái điện thoại, trong lòng thầm nghĩ liệu chạy đến Caribe thì có đủ xa để tránh cơn thịnh nộ của Mori-san không.

"Liệu Mori-san có nhân lúc tôi đang ngủ để xử tôi không?"

"Lão thể nào cũng muốn cậu còn thức để mà hành xác," Dazai tốt bụng trả lời."

Vĩnh biệt."

Chuuya muốn đi ngay vào phòng ngủ để đóng đồ chuẩn bị đi sơ tán một năm, nhưng Dazai vẫn giữ chặt chân anh không rời."

Tôi không để cho Mori-san hành cậu đâu, đồ hâm này."

Bởi vì Chuuya đúng là bị hâm và không bao giờ biết rút kinh nghiệm, nên lần này anh lại tin Dazai."

Tất cả đây là lỗi của cậu."

"Ừm."

Chân anh lại dán lên môi Dazai.

Anh ngọ nguậy ngón chân cho đỡ ngứa."

Tôi đâu có muốn tự dưng đi làm ông mai cho hai thằng ngơ này đâu."

"Ừm."

"Nói thật đó."

"Ừm."

"Mà đi hẹn cũng vui."

"...thật hả?!"

Thấy Dazai ra điều không tin, Chuuya đảo mắt một vòng.

"Atsushi-kun ngoan mà.

Dành chút thời gian với nó cũng vui."

"Vậy là... cậu thích trai tân hay ngượng hả?"

"Câm miệng đi giùm."

"Thật hả?!"

"ĐÂU CÓ ĐÂU, THẰNG ĐIÊN NÀY."

"Ờ, cứ chối đi..."

"Bởi vì có phải thật đâu, đồ chết giẫm."

Chuuya lại dí chân vào mũi Dazai, bởi vì anh không biết bỏ cuộc là gì.

"Ngày mai tôi với nó lại gặp nhau."

"Sao cậu nói một đằng mà làm một nẻo vậy Chuuya."

"Có vấn đề gì à?"

Chuuya nhướn mày nhìn Dazai đang ngửi chân mình.

Ngẫm lại thì đời anh phải như thế nào mới thấy chuyện này bình thường – mà đúng hơn thì, nó dị thôi rồi, nhưng vẫn gọi là bình thường so với những thứ anh từng chứng kiến...

"Tôi đi là đi hẹn với Atsushi-kun cơ mà."

"Chẳng lẽ cậu vốn ghét Akutagawa nên muốn hành nó à?"

Đáng lẽ giọng Dazai phải nhỏ đi, nhưng dù có bịt lại bằng chân anh vẫn nghe thấy rất rõ.

"Cậu muốn đục thuyền tôi sao?"

Chuuya ngán ngẩm.

"Nó phải được nói chuyện với những người bình thường một chút để nghe góp ý về Akutagawa, những người không phải là cậu ấy, đồ khùng."

"Cậu nói như thể tôi góp ý không bình thường ấy!"

"Cậu bảo là nó cứ việc trần truồng đến nhà Akutagawa coi như bất ngờ..."

"Thế vui mà!"

"...cho lần đầu đi hẹn hả."

"Chúng nó tương tư nhau bao lâu nay rồi, đừng có cứng nhắc thế đi!"

"La Sinh Môn thì không còn nữa rồi, nhưng Akutagawa vẫn có súng đấy.

Lần đầu tụi nó hẹn hò mà cứ như vậy thì sẽ có án mạng cho xem."

"Atsushi cứng cáp mà – ăn vài ba viên đạn có sao."

"...chính vì thế này nên tôi với nó phải gặp nhau thêm vài lần mới được."

"Chuuya đang sắp đổ Atsushi-kun sao?!"

"Trời ơi, cậu khó chịu thấy mồ."

"Tên tôi là Dazai cơ, mà thôi nói tiếp đi."

Chuuya chỉ đạp vào trán hắn một cái, coi như đã trả lời.

-tbc-
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
2. Chương 1.2《Akutagawa》


Chuuya vừa mới tạm biệt Atsushi xong, trên tay cậu người hổ khi đó xách đầy những túi đồ ăn cho chó mèo với quà cáp cho hội nhân viên Cục thám tử.

Anh muốn đưa thằng bé về đến Cục nhưng không được, vì có vẻ là cậu ta muốn cho anh khỏi phải giáp mặt với một Edogawa-san đang mè nheo đòi được anh đưa đi chơi (nghe đâu họ còn đang gọi anh là 'cha nuôi' nữa kìa).Nhưng mà mắt thấy tình cảnh hiện giờ, Chuuya ước gì mình cứ nằng nặc đòi đưa Atsushi về nhà thì hơn."

KHÔNG."

Anh muốn giậm chân thêm một phát để tỏ rõ quan điểm.

"KHÔNG LÀ KHÔNG."

Anh còn không biết đây là vì sao, là vì thói quen đi lại của mình quá dễ đoán, là vì số anh vốn mạt rệp, hay là vì Dazai lại đang nhân cơ hội này để kiếm tiền."

Đừng đi mà, Nakahara Chuuya."

Mẹ ơi, anh còn chưa muốn chết đâu!

Ừ thì anh đang đi hẹn với Atsushi, nhưng anh đã có người yêu đâu chứ!

Anh không muốn còn làm trai tân mà đã phải chết đâu!Bình thường thì Fukuzawa Yukichi trông rất đáng gờm, nhưng với một lô xích xông các thể loại cá khô với đồ ăn cho mèo ở dưới chân thì có đáng gờm nữa cũng vậy.

"...Đừng đi... cậu mua mèo cho tôi đã."

Rốt cuộc là cái Cục thám tử kia làm việc kiểu gì hả, bọn họ không biết khái niệm tiền lương à?!

Ngay cả Chủ tịch cũng không tự đi mua mèo được sao?!Nhìn mấy vết cào sâu hoắm trên má ông với tay ông thì anh cũng hiểu tại sao, nhưng mà kể cả thế chứ!"...Chẳng lẽ...

Mori-san không mua được hàng xe mèo cho chú sao?"

Trời má, anh thấy ruột mình bắt đầu lộn lên rồi.

Anh uống nhiều rượu thật đấy, nhưng đã đến nỗi bị ung thư đâu!

Vậy mà anh cứ cảm giác như có một cái lỗ trong người đang bị a-xít ăn mòn."

Mori à...?"

Fukuzawa chớp mắt, như là đang nhớ lại cái tên đó của ai.

Chuuya thì suýt ngất – anh tự dưng thấy muốn gọi điện cho Dazai để không phải mất trí một mình – vì có vẻ như Fukuzawa còn không biết Thủ lĩnh tên gì.

Ấy thế mà sự thực còn đáng sợ hơn.

"...Ồ.

Cậu là nói Rintarou hả."

Nghe vậy Chuuya liền muốn dộng luôn cái ví vào mặt ông kia để ông ta tự đi mà mua hết các tiệm thú cảnh ở Yokohama này, tiện thể còn đút lót thêm cho nhân viên bán hàng để người ta đồng ý bán mèo cho ông, kể cả là mèo có ghét ông ta đến hết cả tông ti họ hàng đi chăng nữa.Đương nhiên rồi.

Đương nhiên rồi."...chú gọi Thủ lĩnh là...

Rintarou hả..."

Mẹ nó chứ chả đương nhiên.Bởi vì có vẻ như ba năm là quá đủ để xóa hết thù xưa hận cũ, bây giờ thì gọi nhau bằng tên thật cũng không là gì, muốn hợp thời thì phải gọi nhau bằng tên cũ cơ.

Anh biết tên cũ của Mori-san vì anh thuộc hàng Quản lý, nhưng trước giờ anh đều không dám dùng.

Cơ mà Fukuzawa Yukichi trước giờ đâu có bình thường, đúng không?Mà cũng có thể là vì chuyện giữa hai người họ cuối cùng đã êm ả lắng xuống, không có ai phải đổ máu thêm.Fukuzawa đang nhìn anh như thể anh là một tiêu bản rất hay mắt, trông chẳng khác gì Mori-san còn anh thì—anh thì thấy chán lắm rồi, nha?!

Anh không muốn phải tưởng tượng ra viễn cảnh bị Mori-san lấy dao mổ xiên chết, cũng chẳng hơi đâu muốn phí thời gian cho cái ngài Chủ tịch dở dở ương ương này."...thôi mình đi nhé, Fukuzawa-san?"

Biết đâu đây là điềm ông trời đang bảo anh phải khui chai rượu mới nhập.

Hôm nay như thế này là quá đủ cho anh rồi.

"Chú có thích giống gì đặc biệt không?"

"Ồ.

Cậu vẫn sống cơ à."

Chuuya ngán ngẩm lột hết đồ trên người xuống, chỉ để lại áo lót với quần lót, quần áo còn lại để chất đống ở lối đi mà anh biết sẽ chẳng ai mò vào.

"Đừng có ra vẻ vui như thế chứ, đồ chết giẫm này."

"Tôi đâu có vui," Dazai cười nói, một tay vẫy vẫy cái điều khiển từ xa—mà kia là TV mới trên tường đó hả?!—rồi vỗ xuống cái ghế hắn đang ngồi.

"Cậu thoát y quá chán, tôi đây chỉ chấm bốn trên mười thôi."

"Thì rõ ràng cậu rành khoản thoát y quá mà."

Chuuya đảo mắt một vòng, tiến vào phòng khách đang dần dần ních đầy những thứ nhăng cuội mà Dazai dùng thẻ tín dụng của anh để mua, không cần biết quản lý tiền là gì.

"Lên nóc tủ đi đã rồi đây mới thoát y cho xem nhé, đồ khốn quấn băng ạ."

Dazai cười lớn hơn.

"Vậy giết tôi đi—thế mới vui chứ!"

"Để tôi lột đống băng kia ra rồi nhét cho cậu chết ngạt nhé."

"Ừ hử, vậy cũng coi như có thoát y nhỉ."

"Thôi, ném cậu từ trên lầu xuống cho lành."

"Trò đó xưa như trái đất rồi."

Đợi Chuuya đến gần, Dazai liền lấy điều khiển gõ nhẹ lên trán anh.

"Chưa chắc tôi đã chết được đâu."

"Có ngã vào một thùng a-xít thì cậu vẫn sống ngon ấy chứ."

"Cậu tin tưởng tôi đến thế sao, tôi cảm động lắm đó."

Dazai dùng tay trái kéo chân anh vào lòng hắn, dù cho Chuuya đã cố tình ngồi ra xa, vì đằng nào ghế cũng đủ rộng.

"Nhưng mà cậu nói rõ ra cái—có thật là cậu muốn giúp tôi chết không?"

Chuuya cựa quậy một tí để nằm thoải mái hơn, một mắt nhìn màn hình TV đang sáng, chưa gì đã biết thể nào anh cũng sẽ phải ân hận.

Có bao giờ anh xem truyền hình đâu mà tự dưng bây giờ lại có hẳn một bộ TV xịn trong phòng khách thế này, đúng là Dazai chỉ giỏi phá hoại tài sản của anh.

"Tôi không muốn giúp cậu làm gì hết trơn."

Dazai trao cho anh một ánh nhìn phức tạp—ừ rồi, cũng không hẳn là phức tạp lắm, nhưng đã hàng năm trời rồi anh không thấy nó, kể từ những dịp như Dazai kiếm được cộng sự mới ở Cục thám tử, cái chết của OdaSaku, hay nhiệm vụ cuối cùng họ còn thực hiện cùng nhau dưới danh nghĩa cộng sự.

Cái nhìn đó như đang muốn nói 'Tôi biết là Chuuya lúc nào cũng sẽ vì tôi mà,' một điều anh từng căm ghét rất lâu, bởi vì nó là sự thật.Vì Dazai vẫn chưa đến mức khốn nạn trăm phần trăm—mới chỉ có 99.99—nên từ ngày rời khỏi Mafia Cảng, hắn cũng không còn nhìn anh như vậy nữa rồi.Giờ thấy lại nó anh chỉ cảm thấy khó chịu thôi, vì Chuuya đâu phải tay chân của Dazai như ngày nào.

Còn lâu anh mới làm bất cứ cái gì vì hắn.

Một vài cái còn được, bất cứ cái gì thì không.

Bảo anh thứ gì cũng làm lại càng không thể."

Cậu thừa biết cậu đang nói dối mà, đúng không."

"Ài, thôi câm miệng lại rồi chọn kênh đi."

"Đương nhiên tiếp theo phải là cậu rồi."

Chuuya cân nhắc cậu chàng đang rất cố gắng để không ngọ nguậy trước mắt anh.

Rõ là Dazai chỉ giỏi đưa anh đi chơi với những người chẳng làm được gì cho chuyện yêu đương của anh hết."...Chào anh ạ, Chuuya-san."

"Ừ.

Chào cậu, Akutagawa."

Anh nhẩm lại kế hoạch đi chơi buổi tối hôm đó.

"Cậu có muốn đến bảo tàng mỹ thuật cách đây ba phố không?"

Akutagawa che miệng ho, làm cho Chuuya lập tức theo bản năng đi qua để xoa lưng cho thằng bé.("Đúng là đồ gà mẹ mà, giá mũ ha!", anh cứ tưởng như mình nghe thấy giọng Dazai bên tai vậy.)"Tôi... không sao ạ."

Mặt Akutagawa đã nhăn lại như táo tàu, đủ để thấy cậu ta thà ho lủng phổi còn hơn là để cho đồng nghiệp chăm sóc.

"Bảo tàng mỹ thuật... cũng được ạ.

Tất cả theo ý anh."

Chuuya tách khỏi cái cậu ương bướng này một bước rồi đưa tay kéo khuỷu tay cứng quèo của cậu ta.

Anh nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng sột soạt rất to, lòng hy vọng rằng Higuchi sẽ không bị bắt về đồn can tội có hành vi mờ ám.

"Cậu không cần phải khiên cưỡng thế đâu."

"...tôi xin lỗi ạ."

"Cũng không cần phải xin lỗi liên tục thế đâu."

Chuuya thầm hỏi liệu có phải Dazai đã nhồi cho Akutagawa mấy cái lễ giáo khỉ khô này không.

"Nếu cậu không thấy mình có lỗi thì lại càng không cần."

"Dạ."

Trông Akutagawa không có vẻ là hiểu lắm, nhưng cậu ta cũng biết khi nào nên vâng lời.

"Vậy bây giờ mình đi đâu?"

"Đi bảo tàng đi."

Chuuya biết rõ là giờ này sẽ rất ít người; dân Yokohama không hay đi bảo tàng mỹ thuật lắm, nhất là nếu như không có triển lãm nào đang diễn ra.

"Ở đó nói chuyện dễ hơn."

Mặt Akutagawa đỏ ửng – không biết là vì ngượng hay vì tức hay vì cả hai – nhưng ít nhất cậu ta cũng không quay ra chối.

Chuuya nén lại một tiếng thở dài ngao ngán, tự dưng anh phải rước vào mình cái nghĩa vụ đi làm quân sư quạt mo cho hai thằng khờ đang yêu để chúng nó thôi không ngại nhau thế này."

Atsushi-kun rất thích động vật.

Nhất là mèo con," Chuuya nói bằng một giọng tỉnh nhất có thể, ngay lúc họ vừa bước qua cửa bảo tàng.Khá khen cho Akutagawa không tự vấp chân mình mà ngã.

Cậu ta vấp cái thảm thì đúng hơn."...Tôi thì không thích."

Chuuya ngán ngẩm đỡ thằng bé đứng dậy, bị lườm cũng kệ cha.

"Không thích cũng kệ cậu."

"Muốn yêu nhau thì phải biết nhường nhịn nhau."

Nghe câu đó thì có vẻ ra dáng đấy, của đáng tội lúc nói câu đó ra Akutagawa cứ nhất quyết ngó cái tường lăm lăm, trông mặt cũng không khác gì vừa ăn một quả thụi."

Ừ.

Không tính mấy cái câu trong tạp chí của Higuchi—""Là của Gin ạ."

"...Rồi.

Không tính mấy cái câu trong tạp chí của Gin, thì cậu có người yêu đi đã rồi hẵng đến dạy tôi về chuyện yêu đương với nhường nhịn nhau nhé."

"Dazai-san nói là—""Nói đủ thứ hầm bà lằng, đúng không, nhưng mà nghe này, cậu cứ rình mò Atsushi-kun thế này rồi xị mặt ra đợi nó để ý đến cậu thì KHÔNG tính là yêu đâu – ít ra thì không phải theo kiểu cậu muốn yêu, hiểu chứ."

"—anh ấy bảo thể nào anh cũng nói thế với tôi."

"Thằng chó đó, đoán trước cả thoại của ông."

Chuuya dẫn họ đi quanh bảo tàng, cứ năm phút lại dừng trước một bức tranh, tay vẫn giữ chặt khuỷu tay thằng bé để cậu ta không thoát được khỏi lần Tâm Sự này.

"Cho nên cậu phải xây dựng một nền tảng tốt đã.

Bắt đầu đối xử tốt với mèo của Atsushi-kun đi là vừa."

"Nhỡ đâu tôi bị dị ứng thì sao."

"Thì cậu sẽ thấy Atsushi-kun xiêu lòng với Kyouka-chan và Lucy-chan thôi."

"Tôi không dị ứng với mèo ạ."

"Biết mà."

Phải mười phút sau Akutagawa mới cất tiếng, dường như vẫn thấy mông lung và hơi sợ hãi trước một viễn cảnh không hoàn toàn bi kịch như thường ngày.

"...Sau đó thì sao ạ?"

"Tôi biết chó đâu."

Chuuya suýt thì bật cười trước vẻ mặt hoảng hồn của thằng bé, rõ là đang cảm thấy bị phản bội vì những tưởng rằng Chuuya có thể giúp cậu ta đoạt lấy tình yêu.

"Này Akutagawa, dù có khó khăn thì... mối quan hệ giữa cậu với Atsushi-kun cũng đã tồn tại mà không cần tôi động tay đến.

Không cần bất cứ ai động đến – à, trừ có Dazai sắp xếp để cho hai cậu gặp nhau."

"Nhưng mà—""Chuyện nào đến sẽ đến."

Chuuya thả khuỷu tay Akutagawa ra, cảm thấy là thằng bé muốn được cách xa một chút.

Đúng là Akutagawa có tiến lên vài bước, nhưng cũng không đi xa.

Hơ.

Quả là biết nghe lời.

"Thử giúp nó chăm mèo xem.

Mua đồ ăn cho mèo với nó, rồi đi ăn tối với nhau.

Đi công viên chơi để gặp mấy người nuôi thú cảnh.

Đến thư viện mà đọc sách hướng dẫn nuôi chó mèo.

Nhờ Higuchi trông mèo hộ để cho hai cậu có thời gian đi xem phim.

Có vô vàn cách khác nhau.

Cậu chỉ cần làm sao để hai cậu không phải đổ máu là được."

"Thế..."

Nhìn Akutagawa như muốn gạt lời anh qua một bên, nhưng rồi cậu ta cũng nuốt xuống, trên gương mặt chỉ còn sự chấp thuận.

"Cảm ơn Chuuya-san đã có lòng chỉ bảo ạ."

"...Sao nghe cứ như là thằng cha Dazai kia ép cậu phải nói thế?"

Akutagawa không hẳn đã cười, chỉ suýt chút nữa thôi.

Chuuya thấy lòng mình cũng ấm hơn, vì đã đến lúc họ được hưởng sự bình thường mà những người bình thường lâu nay vẫn có.

Biết bao người xứng đáng có được hạnh phúc – Akutagawa cũng vậy, và thằng bé cũng sắp sửa có thể chấp nhận một tương lai đẹp đẽ mà không mè nheo.

Vậy thì tốt.

Quá tốt rồi."

Anh ấy bảo là anh sẽ góp ý rất có tâm."

Akutagawa hơi nghiêng đầu sang phải, giống ơi là giống Dazai, làm cho anh sợ phát khiếp.

Quả là thầy nào trò nấy.

"Anh ấy cũng nhắc tôi phải đối tốt với anh nữa."

"Cái thằng cha chết giẫm."

"Thế bây giờ mình đi đâu ạ?"

Vài giây sau Akutagawa chợt hỏi, bên phía ban tổ chức cũng đã cho bảo vệ đi nhắc khách tham quan giờ đóng cửa bảo tàng."

Cậu thích đi đâu thì mình đi đó," Chuuya đáp nhẹ tênh, nhún vai một cái lúc hai người họ bước ra ngoài trời đêm mát rượi."

Vậy mình đến quán rượu đi."

Chuuya liền bật cười.

"Trông cậu cứ như vừa nuốt phải chanh của Motojirou vậy đó."

"Anh thích uống rượu mà."

"Tôi đi đâu cũng được."

Chuuya không nhớ rõ lắm, nhưng mà chắc là hàng quán ở Yokohama anh đều đã từng ghé qua rồi.

Chẳng còn gì ở đây để anh thấy ngạc nhiên, nhất là sau khi đã sống ở đây cả đời, sau những cuộc càn quét mở rộng lãnh thổ cho Mafia Cảng và sau cả ao ước lỡ lầm của chính anh, muốn được mở rộng thế giới của mình qua những quán xá anh từng đặt chân đến.

"Nên là mình đến chỗ nào cậu thấy thích đi."

Akutagawa không đáp, nhưng mắt cậu ta chợt sáng rỡ lên không kịp che giấu."

Không đến Cục thám tử nhé – đêm rồi là không được rình Atsushi-kun."

"...Tôi có định nói thế đâu."

"Rõ ràng là muốn vậy lại còn làm trò."

Chuuya thở dài, nhìn Akutagawa cũng đang chán nản thở ra.

Ngơ quá mà.

"Đi cà phê đi – rồi tôi sẽ kể cậu nghe mấy thứ đồ ngọt Atsushi-kun thích."

"Cứ đồ ngọt là nó thích.

Như Dazai-san vậy ạ."

"Có những thứ nó đặc biệt thích đó."

"Như Dazai-san vậy ạ."

"Nếu mà muốn đi với Atsushi-kun thì tốt nhất là cậu ngưng nhắc Dazai đi."

Chuuya tự cảm thấy mình rất công tâm.

"Atsushi-kun không có vẻ muốn nói chuyện về mấy thằng đểu lúc đi hẹn hò đâu."

"Anh cũng toàn nhắc Dazai-san lúc đi uống rượu với Tachihara mà.

Với Hirotsu-san nữa."

"...Không nghĩ là cậu lại thích buôn dưa lê đấy."

"Là...

Higuchi bảo cho tôi."

"Ờ."

Chuuya nghĩ một chút trên đường tới quán cà phê 24/7 cách đó hai tòa nhà.

"Mà đó có phải đi hẹn đâu."

"Kể cả lúc đi với Tachihara ạ?"

Chuuya đang mải gọi cà phê phin cho hai người họ nên không để ý lắm: "Tất nhiên là không phải rồi."

Akutagawa lẩm bẩm cái gì mà 'ngơ quá,' nhưng Chuuya cũng không ép thằng bé nói thêm.

"Em yêu về rồi à~♪"Trong một giây đáng sợ, Chuuya tưởng là mình mất trí luôn.Không thấy thằng cha quấn băng nào đang nằm ì trong phòng khách của anh, thế mà anh vẫn nghe được cái giọng chết giẫm đó.Chỉ có một giây thôi – Chuuya rờ xuống chân mình để kiếm con dao, rón rén đi áp vào tường để tiến lại gần căn bếp.

Vừa nhìn thấy bờ vai và bóng lưng quen thuộc ấy là người anh tự thả lỏng – chính lúc đó Chuuya mới chắc chắn là mình điên xừ nó rồi."

Có cần tôi gọi cứu hỏa không?"

"Tôi biết làm katsudon mà, Chuuya phải tin tôi chứ."

Chuuya thử ngửi một chút, vẫn không hiểu gì.

"...cậu đang làm katsudon á?"

"Tin người quá rồi," Dazai đáp tỉnh queo, tay hất chảo lên.

"Tôi chỉ làm trứng rán thôi."

"Để ăn đêm ấy hả?"

"Cậu mà ỏng eo nữa là tôi không cho cậu ăn đâu."

"Tôi có bảo cậu làm à."

Chuuya ngán ngẩm thả túi bánh táo và bánh phô mai việt quất lên bàn ăn.

Sau đó anh chùng mình xuống ghế, mắt nhìn Dazai lượn qua lượn lại trong phòng bếp cứ như đây là nhà hắn vậy.

"Nhưng mà vì cậu đang xài bếp của tôi mà chưa xin phép ấy..."

"Nên cậu muốn ăn trước à?"

"Còn lâu.

Tôi muốn nhìn cậu ăn trước ấy."

"Cậu muốn nhìn tôi ăn sao?"

"Tôi muốn là muốn biết chắc mình không bị ngộ độc."

"Tôi đã bảo là Chuuya phải tin tôi mà."

Chuuya bật cười, trong giọng cười chỉ có vẻ chế nhạo, không hề có hơi ấm.

Chắc chắn là vậy.

"Mơ đi."

"Đi hẹn không vui sao?"

"Tôi chỉ không ngờ là tự dưng mình phải...

đi làm ông mai lúc cậu bảo là tôi nên đi hẹn hò với người quen ấy."

"Cậu tin là tôi không có động cơ khác sao?"

Dazai lại hất trứng lên.

"Chuuya ngốc quá đấy."

"Tôi thừa biết cậu có động cơ khác," Chuuya sửa lại, bởi vì đây là Dazai.

Anh chưa có ngu đến vậy.

"Chỉ là... không ngờ đó là để làm mai cho Akutagawa với Atsushi-kun.

Hay là dùng xác tôi để bắc cầu đưa hai lão sếp của mình đến với nhau ấy."

"Ồ vậy à?"

Dazai dọn thức ăn lên bàn, mà xét theo tiêu chí ăn đêm thì đúng là quá ư cầu kỳ.

"Thế cậu tưởng là gì?"

"Để bắt tôi đi đưa đồ chẳng hạn.

Hay là để kiếm thông tin tống tiền từ chỗ người quen.

Đại khái là thế."

Đến lúc Dazai cũng ngồi xuống ghế, hắn ra vẻ đầy khổ tâm, mà hắn đã phải chịu cái gì để thấy khổ tâm như thế đâu.

"Cậu đúng là ngốc thật."

"Tôi không có, đồ khốn nạn."

"Giá mũ."

"Đồ khùng quấn băng."

"Mafia nấm lùn."

"Hâm đơ thối thây."

"Chuuya."

"Tự dưng đi xài tên ông đây để chửi là thế nào hả?!"

"...Mau ăn đi."

"Hừ."

-tbc-
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
3. Chương 1.3《Kunikida, Fitzgerald》


"Tôi... không nghĩ sẽ gặp anh."

"Tôi cũng ngạc nhiên lắm, Nakahara-san à."

"Tôi không có ý gì đâu," Chuuya sửa lại một chút, vì anh quả thực là – rất vui là đằng khác – thấy rất ngạc nhiên.

"Tôi không ngờ là Dazai sẽ cho tôi gặp một người tử tế đấy."

"Ý cậu là Atsushi-kun không tử tế sao?"

Chuuya nhướn một bên mày, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

"Đi chơi với một người sắp hẹn hò với người khác thì có tính là tử tế đâu nhỉ."

Kunikida Doppo không phải một người hay tiếp xúc với Chuuya, nhưng thế này cũng tốt.

Rất tốt là đằng khác.

Họ mới chỉ gặp nhau ở hai bờ chiến tuyến – hai cánh tay phải trong hai tổ chức đối đầu nhau nhưng bỗng dưng phải bắt tay hợp tác trong một cuộc chiến đe dọa đến cả thế giới – nên giờ đây được tiếp xúc với nhau trong thời bình cũng khá ngạc nhiên.Ít ra thì chướng ngại này cũng có vẻ thú vị – vì ít ra sẽ không có người chết hay báo cáo thương vong.Người đàn ông này là cánh tay phải của Fukuzawa Yukichi.

Quan trọng hơn là, anh ta giờ đang được hưởng cái phúc phần được làm cộng sự của Dazai.

Chỉ cần cái đó thôi là anh đã cảm thấy đồng cảm sâu sắc rồi."

Tôi thích mọi thứ phải gọn gàng một tí và ghét những thằng đểu như Dazai."

"Tôi thích cực kỳ nhiều thứ và rất ghét tất cả những gì liên quan đến Dazai."

Chuuya bật cười khi thấy Kunikida cũng đang nở nụ cười, âm thanh vui vẻ thoải mái, rồi đưa một tay qua chiếc bàn giữa họ.

"Chắc là mình sẽ hợp nhau lắm đó, Kunikida-san."

Họ đúng là rất hợp nhau.Quá hợp là đằng khác.Kunikida đưa anh đi câu cá – một ngày thứ Bảy, họ lái con xe mui trần của Chuuya đi chơi rồi dành nguyên buổi sáng ở dưới sông, mấy cái xô đầy ắp cá mới bắt.

Chuuya nướng cá trên cái lò nướng di động mà anh đột nhiên tìm thấy trong phòng khách một tiếng trước khi đi (quá-là-bí-hiểm luôn, của đáng tội anh vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá của thằng cha kia vương trên lò nướng) – bởi vì công thức chép tay của Kunikida bị nhòe mực, mà có mấy thứ gia vị họ còn không tìm thấy được trong rừng.Mỗi thứ Tư và thứ Sáu, họ luân phiên đi xem triển lãm hoặc xem phim, cứ xem lần lượt theo thứ tự bảng chữ cái.

Chủ nhật họ đi ăn trưa ở những nhà hàng Chuuya thích nhất; còn tối thứ Bảy để Kunikida lựa chọn – mà hầu hết là ở những chỗ có hải sản ngon.Những buổi tối ngày thường họ cũng đi ăn với nhau, thỉnh thoảng có thêm sự hiện diện của những người từ Mafia Cảng, hoặc nhân viên ở Cục thám tử vũ trang, hoặc là hai thằng bé đang yêu đương xuyên tổ chức đến chung vui coi như hẹn hò đôi, nhưng chỉ có Dazai là không bao giờ thấy mặt.Mọi chuyện đều quá êm ả bình thường, hai người họ đều từng là trẻ mồ côi, không có gia đình nào khác ngoài tổ chức.

Không có giờ giới nghiêm, mà cũng chẳng phải gặp gỡ thông gia để anh phải ngại.

Vì thế giới đã bình lặng đi nhiều, nên những kế hoạch của hai người họ cũng vô cùng trôi chảy, những buổi hẹn được Kunikida lên lịch trước hàng tuần trong sổ tay.Tất cả đều rất thuận buồm xuôi gió.Quá thuận buồm xuôi gió là đằng khác."—cho nên cậu không dám hôn Kunikida-kun sao?!"

"Đừng có gào lên nữa, đồ chết giẫm này," Chuuya than, mặt úp trên giường, đầu đau như thể có người đang đánh trống.Đáng ra anh không nên mở chai Cabernet Sauvignon hàng Screaming Eagle mới mua đó, nhất là đêm nay lúc anh đang thấy... mông lung về bản thân, nhưng mà hiếm khi nào anh mới thích một hãng rượu Mỹ cho nên...Ài.Nhưng anh không say – chưa say đến độ không thấy rằng Dazai đang gào vào mặt mình, rằng Dazai đang ngồi trên giường anh, rằng quần áo hắn vẫn chỉnh tề còn tính cách vẫn mười phần không thể ưa được."

Ừ thì, tôi biết cậu vẫn là trai tân, nhưng mà kể cả thế chứ."

"Ài, thôi câm miệng đi."

"Chính cậu gọi tôi đến đó, sên ạ."

"Ựa.

Đừng có nhắc nữa mà."

Anh dám chắc là anh chỉ gọi điện cho Dazai thôi.

Anh đâu có say đến độ gọi hắn đến để nghe anh kể khổ đâu...

đúng không?

Má nó chứ, méo nhớ nổi.

Tổ sư.

Ây dà."

Cho nên cậu gọi tôi để bảo tôi là... cậu vẫn chưa được hôn sao?"

"Cứ làm như đây còn gọi được cho ai ấy," Chuuya gằn từng tiếng, hơi rượu bốc lên làm đầu anh đau muốn điên.Tất cả những người biết anh đang hẹn hò với Kunikida (có CỰC KỲ nhiều luôn) đều rất ủng hộ mối duyên này – ngay cả Kouyou-anesan cũng vậy, mà tiêu chuẩn của chị thì cao bằng giời – nên Chuuya rất ngại bị mắng vì không muốn tiến xa hơn.

Mà có cho bao nhiêu thời gian thì anh cũng chẳng muốn phải đối mặt với chuyện này.Còn Kunikida thì—tốt, vô cùng tốt.

Không muốn tiến thêm bước nữa làm anh suýt nữa đã cảm thấy mình sai.Suýt chút nữa thôi.Không phải ai cũng hiểu cái này.Dazai – một kẻ luôn viện cớ để không đi ăn với họ, ra điều là vì hắn không muốn nhìn thấy hai cộng sự của mình tình tứ với nhau (còn Chuuya ngờ rằng dù cho Dazai là kẻ đầu têu ra chuyện này, thì hắn vẫn không muốn nhìn thấy hai người biết tỏng hắn khốn nạn như thế nào về cùng một phe) – Dazai có lẽ là người duy nhất sẽ hiểu."

Tức là cậu ta bình thường, nhưng quá bình thường cho cậu à?"

"Kiểu kiểu như thế?"

"Tôi đã bảo cậu ta nhạt nhưng có ai thèm nghe đâu!"

"Người ta không có nhạt."

"Cậu ta là giáo viên Toán đó, Chuuya."

"Chả liên quan gì cả!"

"Liên quan nhiều ấy chứ."

"Ài – người ta không nhạt.

Không có nhạt nhé.

Nhưng mà.

Kiểu bình thường quá ấy?"

"...cậu nghĩ là cậu ta quá tốt so với cậu à?!"

"Lại bắt đầu gào lên rồi đấy, tổ sư."

Chuuya quăng gối về phía Dazai, nhưng thế cũng bằng không.

Cái gối đó lập tức bị ném ngược lại.

"Đừng có nói to nữa mà."

"Cậu nghĩ là cậu ta quá tốt cho cậu à," Dazai lặp lại, khó khăn lắm mới có thể kiềm chế."

Kiểu kiểu vậy?"

"Cậu đúng là ngu nhất quả đất luôn."

"Im miệng giùm cái, tôi đang nhức hết cả đầu đây."

"Cậu mới uống có một ly một tiếng trước thôi, cái đồ tửu lượng kém thấy mồ."

Nhưng Dazai đã không còn nói to nữa rồi.

Chuuya cảm thấy có người nhấc gối ra – anh cũng trở mình rồi áp mặt lên ga lụa, để những ngón tay kia luồn qua tóc, gỡ ra những lọn tóc xoăn nơi anh."

Ặc."

Anh muốn kêu lên phản ứng, muốn gạt tay Dazai ra khỏi tóc anh.Anh muốn làm sao để cái tình bằng hữu kỳ lạ này không còn nữa.Chưa đầy một phút anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

"Ờm, thế này thì... ngại nhỉ."

Đáng lẽ ra Chủ nhật này Kunikida sẽ đi ăn trưa với anh – nhưng anh không thấy anh ta đâu cả.Chuuya thật kín đáo dụi mắt mình thêm cái nữa, vì cho dù anh đã uống mấy viên aspirin cạnh giường lúc mới bị thằng cha cá thu chết tiệt kia gọi điện đánh thức hai tiếng trước – thì anh vẫn thấy mệt cực kỳ, vừa buồn ngủ vừa nhức đầu vì cơn say đêm qua.Cái tí tởn của Atsushi-kun là một chuyện, cái mừng rỡ của Dazai lúc sắp được nhảy cầu là một chuyện khác – nhưng mà thế này thì đúng là."

Chào anh ạ, Nakahara-san!!!"

"...ừ chào cậu."

Gọi bạn hẹn của mình là thằng nhóc tóc hoe đấm siêu khỏe thì có lẽ không được hay cho lắm.

Hay là thằng bé này chỉ muốn đến ăn cùng hai người họ thôi nhỉ?...mà giờ anh còn hẹn hò với Kunikida không?Mẹ nó chứ, đáng ra đêm qua trước khi ngủ phải hỏi Dazai....mà cái chó gì chứ, đây là chuyện yêu đương của anh mà, anh cần gì phải hỏi thằng cha đó.

Trước đây hắn toàn uống nước mắt của mấy cô bồ cũ thay nước lọc cơ mà.

Những vấn đề của trái tim mà không liên quan đến đâm chém thì hỏi hắn cũng bẳng thừa thôi."

Yosano-san bảo em gọi hai suất những đồ đắt nhất ở đây rồi mang đồ dư về cho chị ấy ạ!"

Thằng nhóc tóc hoe rất nhiệt liệt chia sẻ kế hoạch khoét rỗng túi anh.

"Chị ấy bảo là sau lần này chắc anh không muốn đi chơi với em nữa đâu, nên em phải tận dụng cơ hội cho tốt vào ạ!"

"...nghe lợi dụng quá thể."

Nhưng thực ra Chuuya cũng không ngại.

Cái anh ngại là thằng bé này lúc nào cũng chói lóa hơn cả mặt trời – nhìn đau mắt đừng hỏi.

"Thôi thích gì thì gọi nấy đi."

Chỉ vài giây sau khi đống đồ ăn khổng lồ ấy được dọn lên bàn, thằng bé dường như vừa sực nhớ ra một điều nó cần báo cáo."

À, với cả Dazai-san bảo là anh ấy đã thay mặt anh chia tay với Kunikida-san rồi, Nakahara-san ạ!"

"—cậu—!!!"

"...tôi làm sao?"

"Cậu vừa làm cái chó gì vậy hả, thay mặt tôi đi chia tay á?!

Mà cậu lại vừa đập cửa sổ chỗ tôi đó hả?!

Sao lại có bánh xốp dâu trong bếp hả, cậu biết tôi ghét ăn lắm mà!

Với cả—muốn nằm trên giường thì!

Cởi tất ra giùm cái.

Trời má, xin cậu đừng có phá cửa sổ tôi nữa đi—quản lý chỗ này đang phát điên vì phải sửa nhiều quá đấy, mà tôi thì cũng sắp phát điên với người ta luôn, cậu cứ lấy chìa khóa của tôi méo được à?!"

Trông Dazai nửa như muốn phá lên cười nham hiểm, nửa như muốn giữ bộ mặt tỉnh queo.

"...cậu muốn tôi trả lời câu nào chứ?"

"TRẢ LỜI TẤT."

Chuuya ra điều cẩn thận cởi tất ra rồi mới phi người lên giường, đã mệt xỉu sau bữa cơm và chuyến đi mua sắm với Miyazawa Kenji buổi chiều.

Chính anh cũng tự thấy là bình thường mình năng nổ, nhưng kể cả không bị say thì anh cũng không đọ lại được cái năng lượng mà thằng bé tỏa ra.

Anh vẫn tự hỏi liệu có cái điều khiển từ xa nào có thể chỉnh độ sáng của thằng bé không, như cái TV không-còn-mới-lắm trong phòng khách của anh vậy.Thật chậm rãi, từ tốn, Dazai quay lại chơi game, hai chân khoanh lại để dựa vào đầu giường.Chuuya liền ném tất vào mặt hắn ta, lơ đẹp đi mấy lời lải nhải chê chân thối (làm gì có chuyện)."

TÔI BẢO TRẢ LỜI CƠ MÀ."

"Để tôi chơi xong game đã, Chuuya, đừng có bất lịch sự thế chứ."

"Cậu đột nhập vào chỗ tôi ba mươi lần rồi mà còn thích lên mặt bảo tôi bất lịch sự hả."

"Rõ ràng là cậu không biết đếm rồi."

Dazai nhìn thấy anh đang tức điên liền bật cười.

"Kunikida-kun có vẻ không giỏi dạy Toán lắm nhỉ, bảo sao ngày trước cậu ta thôi."

"Tôi cần chó gì đếm mấy cái tội của cậu hả, đếm thế thì hết số mất."

"Hơ, cậu nghĩ là đếm được hết số hả?

Cậu cứ nói là 'vô tận' không được sao?

Hay là thế cũng khó quá?"

"Đừng có đánh trống lảng," Chuuya rút cái điều khiển game khỏi tay Dazai.

Hắn không nắm chặt, nên chắc cũng đã lường trước được như vậy.

Với cả, có vẻ như điều khiển này là tiền của anh mua, nên Dazai cũng không đau khổ gì lắm lúc thấy anh ném nó xuống đất.

Hừ, kệ cha nó, sàn có rải thảm, không hỏng được đâu.

"Tôi bảo trả lời cơ mà."

"Tôi sẽ xem xét có nên trả lời hay không."

"Cậu—""—tôi làm sao?"

"—đúng là không thể chịu được."

"Về cơ bản đấy là khen tôi ha, vì như vậy ở cùng tôi cậu sẽ không phải chịu gì hết."

"Trả lời ngay—""Tôi mua bánh dâu vì tôi thích thế thôi."

"....hả?"

"Cậu hỏi vụ bánh dâu còn gì."

"Đây méo quan tâm—với cả, tôi thừa biết cậu mua vì cậu biết là tôi ghét ăn thế nào nhé."

"Mặt dày quá đi thôi – có phải cái gì tôi cũng làm vì cậu đâu?"

"Thế thì sao suốt ngày cậu đột nhập vào chỗ tôi hả?"

"Đồ đạc với TV trong nhà cậu là hàng xịn nhất còn gì."

"Là bởi vì cậu chỉ có biết đi ăn cắp thẻ của người khác thôi!"

"Cứ làm như cậu biết xài thẻ của cậu ấy, không phải lúc nào cậu cũng chỉ đổ vào mấy thứ rượu chè với văn vẻ linh tinh sao?"

"Kể cả thế thì cậu cũng không được dùng!"

"Như vậy tốt cho thế giới thôi mà."

"Cậu chỉ muốn được xài màn hình UHD thôi."

"Đã bảo mà – tốt cho thế giới thôi."

Nhưng Dazai đang nhìn anh như thể hắn đang trông chờ gì đó – ồ.

Trong lúc nói chuyện – không được tử tế cho lắm, nhưng vẫn là nói chuyện – thì anh đã ngồi lên lòng hắn, hai chân kẹp bên sườn, hai tay cũng đang giữ tay Dazai.Anh buông tay hắn xuống.(Điều an ủi duy nhất là anh vẫn đang đeo găng, vì cho dù Siêu năng đã biến mất, nhưng những vết sẹo để lại vẫn còn.

Không đời nào anh sẽ để thế giới ngoài kia biết được những dấu hằn Ô Trọc để lại cho anh.)"Sao tự dưng cậu lại đi 'thay mặt tôi' chia tay với Kunikida hả?"

"Tôi muốn tốt cho thế giới mà."

"Có cái chó ấy."

Đầu gối Chuuya thấy đau, nên anh cũng không chuyển vị trí, chỉ ngồi hẳn xuống lòng hắn vì anh rất biết tận dụng thời cơ.

Ngồi gần thế này, chỉ cần Dazai nói cái gì quá bố láo là anh có thể đấm ngay được.

"Nói ngay."

Dazai thở dài, nhìn anh như thể anh cực kỳ hâm.Nhưng chắc là trên mặt anh đã lộ ra điều gì, vì hắn không hiểu sao lại chịu nhượng bộ thật."...ngày nào cậu cũng đi chơi với cậu ta, trong suốt ba tháng trời.

Đó là tám mươi tám buổi hẹn đó.

Vậy mà cậu vẫn không muốn hôn cậu ta hay tiến xa hơn."

"Nhưng như thế đâu có nghĩa là tôi muốn chia tay người ta đâu!"

Chuuya thực sự không nghĩ như vậy.

Những thứ như tình yêu hay yên bình không nên phụ thuộc vào chuyện hôn – thành phố này đã chứng kiến quá nhiều cảnh đầu rơi máu chảy để mà quan trọng hóa hôn hay không hôn.

"Mà kể cả có đi chăng nữa, thì sao lại là cậu đi chia tay hộ tôi hả?"

"...thế nói chung cậu cáu là vì tôi đi 'chia tay' hộ cậu đúng không."

"KHÔNG PHẢI—ừ thì, cũng có, nhưng không phải chỉ có thế!"

"Đi chơi với người khác bây giờ có nghĩa lý gì không?"

"Nếu mà cậu không chia tay Kunikida hộ tôi thì tôi cũng chẳng cần phải nghĩ xem nên đi chơi tiếp với người khác thế nào."

"...cho nên cậu sẽ tiếp tục...

'cắm mặt đi hẹn hò' hả?"

"Đây không có bị cuồng hẹn hò nhé, đừng có nói chuyện với Ane-san nữa."

"Phải có người nói chứ, cậu đang trốn bà ấy còn gì."

"Không có, tôi chỉ không muốn vào kỹ viện thôi."

"Cậu sợ là mấy em gái kia mặc kimono đẹp hơn cậu à?"

"Không phải thế!"

"Vậy là cậu vẫn tự tin mình làm được kỹ nam đẹp nhất chỗ đó ha."

Chuuya muốn tát Dazai một cái để hắn thôi lảm nhảm đi, nhưng chỉ bị kéo sát lại, bàn tay kẹt trong tay hắn.

"Cũng không phải!"

Dazai ngâm nga một chút rồi áp tay phải của Chuuya lên má mình, để những ngón tay anh ôm lấy đường hàm của hắn.

Tay anh trở nên ngứa rần, chỉ muốn tát hắn phát nữa cho xong."

Chìa khóa của tôi đâu hả Chuuya?"

"Tôi làm cho cậu khi nào chứ!"

"Chính cậu vừa bảo tôi lấy chìa khóa đi còn gì."

Dazai xị mặt xuống, hệt như thói mè nheo của hắn lúc họ còn là trẻ con, cái thời hắn vẫn chưa thành thục ngón nghề điều khiển người khác.

"Cậu sắp lẫn rồi hả, đồ hói này?"

"Tôi không có hói!"

Chuuya cựa quậy muốn rút tay ra, nhưng không được.

"Tôi cũng không có lẫn đâu!"

"Vậy là tôi phải tự bỏ tiền ra làm chìa khóa mới à?"

"Đừng có ra điều dỗi như thế chứ!"

Cứ làm như Dazai chịu tốn tiền làm gì ấy, mấy thứ hắn mua về rặt những cua đóng hộp với sake.

Dạo này hắn cũng không đi mua mấy thứ quà cáp vớ vẩn cho gái nữa, bằng không thì chuyện đã đến tai Chuuya để đi xử lý rồi.

Chỉ tốn có vài yên thôi mà – với cả.

"Có phải là nhất định cậu phải đi làm đâu, khốn nạn."

"Cậu nói lời phải giữ lấy lời, tôi sẽ đi làm thật đấy."

"Đồ cá thu mắc dịch."

"Đồ sên sở khanh."

"Tôi không có sở khanh."

"Quá là sở khanh luôn, để cho Kunikida-kun nuôi hy vọng thế kia..."

"Đây không có."

"Vậy tức là cậu thừa nhận cậu không thích cậu ta hả?"

"Người ta... người ta rất tốt, được chưa?"

Còn Chuuya thì rất dễ hòa hợp, rất an ổn trong đời, rất biết thích nghi trong một thế giới hoàn toàn khác với những gì anh từng trả giá để đấu tranh bảo vệ.

Nhưng anh không tốt hay bình dị như Kunikida.

Thậm chí đây không phải vì đôi tay anh đã từng nhuốm đầy máu tươi, không phải vì từ thời ấu niên anh đã được luyện thành một vũ khí.

Kunikida chưa từng biết đến những lời thì thầm đen tối muốn đẩy anh đến bờ vực phá hủy mọi thứ, những lời thì thầm vẫn hiện hữu dù Ô Trọc đã không còn.

Mà nếu đó không phải Ô Trọc, thì đó hẳn là chính anh, phải không?"...cho nên là, cậu muốn cặp với ai đểu tí hả?"

Chuuya thở dài, bỗng chốc cảm thấy sức lực bị rút cạn.

Chơi với thằng cha này rất mệt, vì những lời của hắn nói ra chỉ có vậy, nhưng ánh mắt kia vẫn xuyên thấu được qua anh."...Thôi im đi."

Anh gục người xuống rồi lăn sang bên, nằm xuống mé giường không chính thức của mình.

Anh vẫn muốn dần cho Dazai một trận can tội... mặt dày tới độ đi chia tay với người khác hộ Chuuya.Nhưng chắc là đâu lại hoàn đó, nên Chuuya chỉ nhắm mắt lại, thầm than rằng tại sao sống bình thường thôi cũng khó khăn đến không ngờ.

"Cậu là...

Nakazawa ở Mafia Cảng hả?'"Là Nakahara."

Chuuya nhướn mày nhìn người đứng đầu hội Guild – mà khoan, người này có còn đứng đầu không, hay là họ lại đang tranh chấp nội bộ nữa rồi? có vấn đề gì không? – rồi lịch thiệp uống một hớp sâm panh.

Một khách mời suýt nữa va vào lưng anh, làm anh phải tiến lại gần anh chàng người Mỹ nửa bước."

Vét cậu đang mặc là của William Fioravanti."

Chuuya nhướn mày cao hơn – ngoại trừ Dazai, chưa thấy ai có thể mới nhìn thôi đã đoán được đám vét đắt tiền anh mặc (nhưng biết đâu đó là vì anh rất ít khi gặp đồng nghiệp ở những sự kiện thế này)."

Còn anh...

đang mặc đồ của Brooke Brothers nhỉ."

Anh không dám chắc – vì bình thường anh không hay dùng hàng Mỹ, nhưng vì khả năng cao là Fitzgerald đang quay lại Nhật để quảng bá cho đất nước mình với để thúc đẩy làm ăn nên..."

Mắt nhìn tốt đó, Nakahata."

"Là Nakahara," anh ngán ngẩm đáp, lấy một bản giới thiệu chương trình từ trong túi ra để đưa cho người kia xem.

Tên anh nằm trong danh sách tài trợ được ghi ở trang đầu, phông chữ bay bướm, bằng romaji để hắn có thể đọc được."

Nếu mà cậu cho phép thì tôi muốn gọi cậu là 'của tôi' hơn."

Hơi bất ngờ, anh để bật ra một tiếng cười – nghe thì sến thật đấy, nhưng anh chẳng thể ngờ Fitzgerald lại có thể nhượng bộ 'cho phép' người khác làm gì người ta muốn.

Tính cách hắn đâu phải như vậy – mặc dù có thể là vì cuộc chiến đã thay đổi quá nhiều người."

Chỉ hôm nay thôi thì được," Chuuya bằng lòng, để người kia tiếp tục nói về những hãng Nhật chuyên may đo.

"Tôi không ngờ là cậu thích bọn đểu thật đấy!"

"Ờ chào cậu, đồ khùng," Chuuya khô khan đáp lại, nheo mắt nhìn ánh nắng tràn vào phòng.

Anh không biết đêm qua mấy giờ anh mới bò được lên giường, vì anh trót uống nhiều sâm panh đến mức cảm giác như lên mây.

Anh nhớ là đã bụng bảo dạ không được uống nhiều, vì anh thích nghe opera thật, nhưng Fitzgerald nói quá nhiều về những chủ đề sặc mùi tiền nên anh cũng đành nốc rượu cho dễ thở hơn."

Mấy trang xã hội chẳng có gu gì cả," Dazai than thở, tay lướt băng băng trên máy tính bảng (mà tất nhiên là dùng thẻ của Chuuya để mua) để coi thêm ảnh chụp vở opera đêm hôm trước."

Tôi có mời cậu mà – cậu không chịu đến cho họ chụp ảnh thì là lỗi của cậu chứ của ai."

"Cứ lần nào cậu nói đúng là tôi lại ghét thấy mồ," Dazai vẫn mè nheo nhưng đã ngồi lên cuối giường, vừa ăn sáng vừa để vãi đầy vụn bánh (hay đó là ăn trưa nhỉ? bây giờ mấy giờ rồi?).

"Nhưng may là chẳng được mấy khi..."

"Biến mẹ ra khỏi phòng ông."

"Biến bây giờ hay là cho cậu ăn sáng xong rồi biến?"

Không phải nói nhiều.

"Cho tôi cốc cà phê đã."

"Chỗ kia hôm nay có cà phê Guatemala đó."

"Hơ.

Hôm nay cà phê cậu mua ngon thật này."

"Một tiếng sau thì độc mới phát tác nhe."

"Độc cũng không làm gì được cà phê ngon."

"Đúng là ma cà phê nói có khác."

"Tôi tưởng tôi là ma men?"

"Làm người thì có thể mê nhiều cái chứ."

"Khặc – bỏ cái vẻ nghiêm túc ấy đi, hôm nay trông cậu như dở hơi ấy."

"Tóc cậu đang dựng hết cả lên kìa."

Cốc của Chuuya đã vơi đi một nửa, trong người anh cảm thấy tỉnh táo, ấm nồng.

"Thế mà đây vẫn đẹp nhé, nên là im đi."

"Ừm."

Dazai nhìn anh một thoáng, sau đó đưa cho anh một túi bánh vòng.

Rồi hắn nằm bẹp xuống mé giường mà đêm qua anh quăng bộ vét xuống.

Đời anh phải khổ thế nào để nhìn thấy vét bị nhàu cũng không thèm kêu – đến giờ này đó đã là chuyện xưa như trái đất rồi.

"Chẳng lẽ Fitzgerald không lải nhải là vét của cậu đắt hơn vét của hắn sao?"

"Tôi có nhớ đâu."

"Đi hẹn với hắn ta mà còn không chịu để ý hả?"

"Đó cũng tính là hẹn à?"

Chuuya thì muốn được hẹn hò lắm, nếu mà, như anh hy vọng, người đó có thể cho anh một chốn về bình thường một chút thôi."

Ờm, thì hắn nói cậu là 'của hắn' đêm qua mà."

"Đừng có bám theo tôi nữa đi."

"Nó viết ở trên báo ấy, đồ hâm."

"Hắn ta có phỏng vấn hả?"

Chuuya nhớ mang máng là có người chụp ảnh họ, nhưng mà dạo này những chuyện như thế xảy ra quá nhiều."

Lúc hắn nói vậy cậu đồng ý còn gì, ngơ vừa thôi."

Có thật hả?

"Tôi có nhớ đâu."

"Nhưng mà nhìn cậu vẫn lành lặn nhỉ, như vậy tức là vẫn chưa bị phá trinh môi ha?"

"CÚT RA NGOÀI."

-tbc-
Lời tác giả: Cái này lẽ ra là một oneshot, nhưng phần này gần chục nghìn chữ rồi nên chắc tui nên chia làm hai ha?

Với cả, cái này viết đâu có gần hai tiếng (cũng chưa được beta), nên tui có sai sót gì thì nhờ các bạn nhắc nhé ^^;;;Những người trong danh sách đi hẹn với Chuuya gồm có: Steinbeck (vì RƯỢU đó), Ranpo (hội chuyên đi đá đểu), Yosano, Higuchi, Tachihara (bạn này xứng đáng được senpai notice mà), Fyodor (tui là Fyoya trash), Ango (Chuuya đi với mấy đứa phản bội là tui mê) với cả... *chỗ này nhòe mực* Tsushima Shuji và cún con nhé.

Lời dịch giả: *nhìn danh sách 22 chương* ...Ờ như các bạn có thể thấy đó, hai chương theo dự định của tác giả chỉ là dự định =)))))))))))) Chương sau có thể bật mí là sẽ có Steinbeck (và đương nhiên sẽ luôn có mặt Dazai)
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
4. Chương 2《Steinbeck》


Lời tác giả:* Chuuya đi chơi với anh giai Steinbeck
* fluff gia đình của soukoku là 100/10
* nhưng mà liệu Chuuya có nhận ra là bạn ấy đã về một nhà với Dazai không nè-"Ra là... anh à."

Anh có cố thế nào cũng không nhớ nổi tên của người đàn ông đứng trước mặt, chiếc áo choàng màu tối cho anh ta một vẻ bình dị đến khắc khổ, mà mái tóc vàng lại tương phản với sự trầm lắng toát lên nơi anh ta.

Lần trước anh gặp người này anh ta không mặc áo choàng, nhưng khuôn miệng hà khắc ấy vẫn y nguyên, cả gương mặt nhuốm một vẻ cay đắng."

Gặp được cậu thế này là tốt rồi, Nakahara Chuuya."

Đôi mắt đó không hề có cảm xúc dù lời nói trên môi có vẻ vui tươi – làm Chuuya nhớ lại ảnh ngược của chính mình trong gương cái ngày Hirotsu-san gọi điện cho anh, vô cảm báo tin rằng Dazai đã đào thoát khỏi Mafia Cảng, giữa rất nhiều sóng âm trập trùng trong tâm trí.Anh liền tỏ vẻ thoải mái mà nói: "Mọi người ở Guild đều định quay lại đây họp mặt à?"

Anh vẫn là một thành viên của Mafia Cảng, nên việc bảo vệ nguồn tài chính của họ – cả thành phố Yokohama – vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Dù cho Siêu năng đã bị tước đi, để lại vô vàn vết sẹo và những quá khứ không thể xóa mờ, thì tiền bạc vẫn mua được rất nhiều thứ – tỉ như vũ khí, như sức mạnh, như đổ nát tan hoang."

Tôi đi tham quan thôi."

Anh ta nói dối, nhưng không có vẻ gì ác ý, nên Chuuya cũng thôi cau mày.

"Cậu có vẻ vẫn chưa nhớ ra nhỉ – tôi là John Steinbeck."

Trong hồ sơ có ghi Siêu năng ngày trước của người này là Chùm Nho Uất Hận.

Trông anh ta không có vẻ gì uất hận, nhưng chắc đó là vì không phải lúc nào Siêu năng cũng giống với Siêu năng lực gia – không như anh."

Vậy anh Steinbeck có cần người đi 'tham quan' cùng không?"

Anh không biết vì sao tự dưng mình lại đi xung phong làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng kể ra anh cũng không có việc gì.

Hôm nay là Chủ nhật, không có chuyện gì phải hoàn thành (anh nhớ là Dazai có nói muốn đi phá đám Akutagawa với Atsushi – cơ mà nếu có tình hình cháy nổ gì thì chắc là anh cũng sẽ nhìn thấy khói)."

Anh Steinbeck nghe khách sáo quá.

Gọi tôi là John thôi."

Thế này có tính là đang đi hẹn hò không, Chuuya nghĩ thầm.

Mà anh phải như thế nào thì mới bỗng dưng muốn dành thời gian với một người mang nỗi buồn quen thuộc kia trong mắt, anh nghĩ thêm."

Vậy thì John cứ gọi tôi Chuuya là được."

"Cậu biết là hắn không tới trồng nho trong vườn của cậu được, đúng không?"

Chuuya ngán ngẩm rút cà vạt ra khỏi đôi tay bẩn bựa thích máy mó của Dazai.

"Người ta biết trồng thật đấy, ai cần đến Siêu năng."

"Không thể tin nổi cậu đi hỏi hắn thật đấy, đồ ma men."

"Có phải tôi đi chơi với người ta chỉ để được uống rượu đâu."

"...không phải á?"

"Không phải," Chuuya trả lời chắc nịch, cẩn thận nhìn mình trong gương, kiên quyết không để ý tới Dazai đang bay tới bay lui trong phòng ngủ chẳng khác nào một con nhặng bố láo."

Cậu biết là hắn đến đây vì Fitzgerald đúng không?"

Chuyện này anh không biết, nhưng ngay từ đầu anh đã không tin cái lý do đi tham quan rồi.

"Cậu cũng buôn dưa lê giỏi nhỉ."

"Vậy nên cậu chỉ là thế thân thôi, cơ mà tôi nghe nói là ban đầu tụi đó cũng không phải một đôi."

"Đây chỉ là đi chơi thôi mà," Chuuya không hiểu sao anh cứ phải nói đi nói lại chuyện này với một kẻ hoàn toàn không có ý thức tôn trọng không gian riêng của anh.

Kiểu gì cũng đến một ngày anh thấy mấy cái nhà khác của mình cũng chất đống toàn là rác của hắn.

Cứ thế này anh lại muốn đòi hắn tiền nhà – song lại thôi, vì Dazai hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn làm khách trọ.

"Chúng tôi chỉ đang... làm quen thôi mà."

"Làm quen thì năm phút là xong rồi," Dazai ở trên giường anh mè nheo.

"Hồ sơ của hắn ở đây chứ đâu."

"Làm thế mẹ nào cậu lại có hồ sơ của người ta – mà khoan, đó là hồ sơ của hội Guild trong Mafia Cảng mà!"

"Hirotsu-san đưa cho tôi đó."

"Hirotsu-san đúng là đồ thiên vị," Chuuya đen mặt lại, vẫn nhớ cái ngày anh hỏi Hirotsu-san hồ sơ của Dazai.

Không có chuyện anh muốn xem xem mình hiểu thằng cha đó thế nào đâu nhé."

Hirotsu-san chỉ muốn được an tâm thôi mà~♫""John là... nông dân mà.

Người ta chẳng có hại gì cả."

"Cậu thì bé xíu mà vẫn có hại ghê đó thôi."

"Xiên chết cậu giờ."

"Thật á?"

Chuuya lơ đẹp hắn đi rồi quay sang chọn áo khoác.

Vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, mà rạp chiếu phim đó chỉ cách chỗ anh có năm phút đi bộ...

Hay là anh cứ đến đấy sớm một chút để khỏi phải nhức đầu nữa nhỉ?"

Hắn bảo hắn là nông dân, nhưng lại nhiều tiền đến độ có thể bám theo sếp cũ kìa."

Dazai đang lăn qua lăn lại trên giường anh, làm nhàu hết ga gối.

Anh tự nhắc mình phải nhớ xịt thuốc diệt khuẩn trong nhà.

"Mấy đứa em hắn giờ đi học trường điểm hết rồi.

Mà hắn có nói cái vụ hắn đưa—""Nghe này," Chuuya ngắt lời, tay day day trên mặt.Anh cảm thấy trong ngực rất ấm, như thể anh vừa được ăn cơm no, được hưởng mọi thứ đủ đầy, dù cho từ trưa đến giờ anh vẫn chưa có miếng nào bỏ bụng.

Cảm giác như thế thật lạ, nhưng cũng có một vẻ bình thường rất riêng, hệt như những lần anh về nhà rồi thấy Dazai đang lật tung chỗ anh lên vậy.

Có lẽ lúc Ô Trọc biến mất thì anh cũng đã mất trí luôn."

Tôi... rất cảm ơn cậu đi xem hồ sơ John hộ tôi.

Người ta từng là kẻ thù của mình.

Cái đó tôi biết.

Nhưng mà tôi biết phải làm thế nào, được chưa.

Không có kế hoạch tác chiến của cậu bao nhiêu năm qua thì tôi vẫn sống tốt đó thôi."

"...cậu biết cậu phải làm gì thật à?"

Anh không ngăn được bản thân mình thốt ra một lời tự thú.

"Tôi chỉ muốn được sống bình thường thôi."

"...Nhưng tôi tưởng Kunikida-kun quá tốt quá bình thường mà?"

"Chỉ là... tôi không biết phải sống bình thường thế nào.

Ngậm miệng vào đi – cậu cũng đâu có bình thường, đồ chết giẫm.

Nhưng tôi chỉ muốn biết nó ra sao mà thôi."

Dazai trông có vẻ trầm tư, một vẻ trầm tư đã không hiện hữu rất nhiều năm nay kể từ ngày hắn được lên Quản lý.

Lồng ngực anh thấy chộn rộn, vì anh biết từ ngày đó đến nay Dazai chưa từng để tâm tới lời anh nói như thế này.

Như vậy đau chứ, nhưng đau hơn nữa là hiện giờ Dazai lại có vẻ để tâm."

Cho nên cậu đi chơi thế này để làm phép loại trừ à?"

Không hẳn là như vậy, nhưng anh chỉ còn có mười phút thôi.

"Kiểu kiểu thế?"

"Hiểu rồi."

Hắn hiểu cái gì thì Chuuya không kịp hỏi, nhưng vẻ mặt Dazai khi đó đã sáng lên, rạng rỡ muôn phần, làm cho Chuuya phải nghĩ thầm liệu đến lúc về thì chỗ mình đã cháy thành tro hay chưa.

Đi chơi với John cực kỳ đơn giản.Họ có rất nhiều đề tài có thể nói chuyện cùng nhau – ví dụ như rượu, nền giáo dục ở Nhật so với Mỹ, hay làm thế nào để quản lý tốt tiền nong trong tổ chức mình.

Tiếng Anh của Chuuya không hẳn đã thành thạo, nhưng có cơ hội được luyện tập thì cũng lợi cho anh; tiếng Nhật của John thì gọi là vừa đủ dùng.Hai người họ chỉ gặp được nhau hai lần một tuần để đi ăn tối hay xem phim, vì Mori-san chỉ chăm chăm muốn nghỉ hưu để chơi với Elise nhiều hơn, còn lịch trình trao đổi mua bán của Fitzgerald tại Nhật Bản cũng đủ để kéo hắn đi vòng quanh đất nước này.Anh cũng thấy là đi hẹn hò với một người vẫn đem lòng yêu người khác thì không được hay ho cho lắm, nhưng dù gì đây cũng là thời gian của anh.

Có thể là anh sẽ không đạt được cái kết ngôi nhà hạnh phúc như ý nguyện, nhưng kiếm thêm một người bạn thì cũng đâu có hại gì.Có thể là đi chơi để kiếm bạn chứ không phải để kiếm người yêu thì không được hay, nhưng mà kệ chứ."

Sao cái lúc thằng cha lắm tiền ấy đi rồi, anh vẫn quyết định ở lại với hội Guild?"

Chuuya không biết anh ta đã đọc bản tin về cuộc hẹn một đêm giữa anh với Fitzgerald hay chưa.

Chắc là rồi.

"Nếu anh ghét nó như vậy thì sao còn tốn công gây dựng lại nó làm gì?"

Anh biết đây là cơ hội cuối cùng để hỏi về những điều nghiêm túc thế này – ai cũng biết ngày mai Fitzgerald sẽ qua Hàn Quốc, còn John kiểu gì cũng sẽ theo gót hắn ta.John chỉ nhếch miệng, trông khác xa với gã đàn ông năm ấy Chuuya từng tung một cước vào mặt.

"Vậy sao cộng sự của cậu bỏ đi rồi mà cậu vẫn chuẩn bị lên nắm chức Thủ lĩnh Mafia Cảng thế?"

"Đó đâu tính là trả lời."

"Đến lúc cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi," mắt John trở nên sắc bén đầy tính toán lúc anh ta cầm lấy tay Chuuya.

Dưới lớp găng tay, những ngón tay của Chuuya đã cứng đơ lại.

"Thì cậu sẽ thấy là câu trả lời của tôi cũng giống cậu."

"...vẫn không tính là trả lời."

John chỉ cười, nửa thật nửa không.

Rồi, rất vô tư: "Cậu có biết là ngoài kia có một tay bắn tỉa đang nhằm vào tôi không?"

"...Hả?!"

"Cậu không cảm thấy hắn ta à?"

"Không—tôi phải—""Cậu sắp lên làm Thủ lĩnh Mafia Cảng – chắc chắn là cậu rất nhạy với hiểm nguy."

John có vẻ hoàn toàn bình thản; Chuuya có cảm giác anh ta không nói dối, mà thực ra bây giờ nghĩ lại, đúng là anh cảm nhận được chút mùi khát máu đâu đây, nhưng nếu John không nói thì anh cũng không để ý.

"Có thể là vì cậu đã coi hắn ta là bình thường rồi, nên cậu mới không để ý à?"

"...cha mẹ ơi, tôi phải đi tự rèn lại mới được."

"Tôi không có ý nói thế, nhưng mà thôi vậy cũng được."

Dường như John vẫn giấu trong mình một nỗi buồn sâu lắng, còn Chuuya chỉ hy vọng đi chơi thế này đã khiến anh ta thấy khuây khỏa hơn, dù chỉ chút ít thôi, như là chính anh vậy.

"Thời gian qua tôi vui lắm, Chuuya à – đợi đến một ngày tổ chức của hai ta lớn mạnh rồi, thì tôi hy vọng sẽ được hợp tác với Yokohama nhiều hơn đó nhé."

"Tức là anh đi chơi với tôi chỉ để làm cầu nối cho Guild với Mafia Cảng ấy hả?"

Dù vậy Chuuya vẫn cười, đã quên bẵng về tay sát thủ kia."

Có sao đâu, đúng không nào?"

John nhún vai, rồi ghé lại nói thầm.

"Vụ tình một đêm đó với Fitz có gì hay ho không?"

"Có phải là tình một đêm đâu!"

"Tôi sửa lại danh sách rồi đó~♪"Đến lúc này anh rất muốn đi ngay đến Cục thám tử để bảo họ giao thêm việc cho Dazai – không thể tin nổi làm sao hắn có nhiều thời gian đến thế để mà lông bông cả ngày ở chỗ Chuuya.

Nhưng mà qua chỗ Cục thám tử cũng có nghĩa anh phải đối mặt với Mori-san đang... tình tứ với Fukuzawa-san, mà anh thì vẫn chưa muốn phát điên hẳn, nên là thôi cũng không nên tự trừng phạt mình như vậy.Với cả—"Cậu đang làm cái chó gì thế."

"Dọn tủ lạnh cho cậu đó~~~♫""...tại sao chứ."

Liệu anh có nên lường sẵn là trong tủ lạnh có giấu xác người không nhỉ?

Anh xếp giày gọn ghẽ ở bậc genkan rồi thay sang dép đi trong nhà, chứ không cứ thế để chân trần đi tới.

Một đôi dép trong nhà khác giống y hệt đang ở dưới chân Dazai, lồ lộ ra đó lúc hắn cúi người cọ tủ lạnh.Chuuya tự véo mình một cái.

"Sao tự dưng cậu lại đi dọn tủ lạnh của tôi hả, đồ chết giẫm này?"

"Vì phải đợi quần áo của cậu giặt xong lâu quá nên tôi chán chứ sao."

"...Sao cậu lại giặt đồ của tôi hả?"

"Cậu đang ỏng eo vì tôi làm việc nhà hộ cậu á?"

"Tôi chỉ không muốn quần áo tôi hỏng thôi."

"Tôi đã định thế đó, thề luôn."

Dazai có vẻ không để ý lắm, tay lấy ra một hộp phô mai.

"Lát nữa có muốn làm pizza không?"

"Cậu đang nghịch chỗ phô mai xịn của tôi đó hả?!"

"Cậu nhét nó vào tít trong góc tủ lạnh – rõ ràng là quên rồi lại còn làm trò."

"Cái đó tôi để dành mà," Chuuya vừa kiểm tra chế độ giặt vừa kêu.

Đúng là anh cực ghét phải giặt quần áo, nhưng mà...

"Cậu để vét của tôi đâu rồi?"

Dazai đang xếp đồ trở lại tủ lạnh, để hộp phô mai với mấy thứ khác lên bàn lúc Chuuya tiến vào phòng bếp.

"Tôi cho vào trong túi ngoài kia để đi giặt khô – tin tưởng người ta tí đi, có phải mình cậu biết mặc vét đâu mà."

Nghe vậy Chuuya liền mở tủ quần áo, không tin vào cái gọi là lòng tốt của Dazai vì hắn làm gì có đâu.

"Có mấy bộ vét trong này không phải của tôi."

"Còn của ai vào đây được hả?"

Nghe giọng Dazai vừa trìu mến vừa như đang chửi khéo.

"Sao hôm nay cậu ngơ hơn hẳn bình thường thế, có chuyện gì à?"

"Thí nghiệm ở chỗ Motojirou lại hỏng, Elise với Q lại đánh nhau để giành bánh kem..."

"Để tôi bảo Hirotsu-san cắt tiền của Motojirou."

"Sao cậu không chiếm luôn cái Mafia Cảng đi cho lành."

"Eo ơi, tôi không muốn kế vị Mori-san đâu."

"Thế thì đừng dây vào tụi này nữa được không?"

"Nhưng mà...

đợi đến khi cậu nắm quyền rồi mà tôi cướp vị thì cậu có ghét tôi không?"

"Cứ thử coi."

Chuuya đưa mắt nhìn cái người không có tí tẹo nào cơ bắp kia.

"Tôi đá chết cậu luôn đó."

"Đi đút lót cho cấp dưới của cậu chắc sẽ vui lắm đây."

"Khặc.

Ngưng làm khổ đời tôi giùm đi."

"Thế tôi mà làm vậy thì liệu cậu có ghét tôi không?"

"Tôi ghét cậu sẵn rồi," Chuuya cam đoan với hắn, tay gửi email cho Hirotsu-san để bảo ông không được cắt tiền.

"Sáng mai cậu có ở đây không?"

"..."

"Đừng ra vẻ sốc thế đi," Chuuya huơ huơ cái điện thoại, nhìn Dazai trợn mắt như vậy cũng thấy bực mình.

"Tôi đã bảo bên giặt khô tới lấy đồ rồi, nhưng mà sáng mai tôi phải đến trụ sở.

Bảo họ là nhớ giặt xong trước—cậu đang cười cái chó gì vậy?"

Dazai đang cười, nhưng nghe hắn không có vẻ vui.

Nghe hắn hơi điên thì đúng hơn, nhưng anh đã biết Dazai điên sẵn rồi, cho nên là."

Cậu...

đúng là bocchan hàng xịn đó.

Sao không đơn giản là mang đồ đến hiệu giặt thôi?"

"Nếu cậu không ở đây thì nói thẳng ra đi."

"Tôi lúc nào cũng ở đây mà."

"Vậy thì cậu nên đi kiếm trò gì hữu ích hơn mà làm."

"Cậu nghĩ tôi ở nhà cậu để chơi sao?"

Chuuya lê bước tới dàn âm thanh mới được một tuần tuổi ở chỗ anh (về cơ bản thì có vẻ Dazai đã bắt đầu chịu thông báo cho anh trước lúc xài thẻ của anh đi mua đồ – báo trước có năm phút, nhưng thôi cứ tính đi), rồi mò mẫm bộ điều khiển một hồi để bật nhạc làm pizza."

Để làm phiền tôi thì có."

"Trông cậu đâu có phiền."

"Cái đó gọi là tâm bình khí bình."

"Khặc, cậu... mà đòi... khí bình á.

Khặc."

"Ngậm miệng vào rồi nhào bột đi."

"Mình làm pizza thật sao?"

"Chính cậu đòi làm cơ mà!"

"Tôi tưởng ban nãy cậu còn muốn để dành cơ?"

"Cậu giặt đồ cho tôi mà không đốt trụi chỗ tôi kìa."

"Cậu cứ nói 'cảm ơn' một câu như người bình thường là được rồi, thủ lĩnh mafia nấm lùn à~""Vậy để tôi đi tố cáo cậu tội đột nhập trái phép như người bình thường nhé."

"Cậu đưa chìa khóa cho tôi mà!"

Chuuya vừa cười vừa thái cà chua.

"Cậu ăn cắp chìa của tôi rồi đi sao lại thì có."

"Cậu cho phép rồi cơ mà~~~""Ra tòa thì nói suông không thành bằng chứng được đâu."

"Nghe cậu mô phạm thế chẳng hợp gì cả," Dazai lẩm bẩm, để khuỷu tay họ đụng nhau.

"Nhưng cậu thử đeo kính rồi nói lại coi, biết đâu sẽ hợp hơn đó."

"Để cậu chụp ảnh rồi tống tiền tôi à."

"Cậu coi tôi là ai chứ?!"

"Một thằng cha bố láo không ai bằng."

"Hừ.

Đợi đến lúc đó tôi sẽ chọc cái mặt dở hơi của cậu tới bến luôn."

"Đồ chết giẫm."

"Nhưng mà nếu cậu muốn xài thì sẽ có dịp đấy."

"Akutagawa đi chơi bị vấp mười lần thì không phải dịp gì đâu, cậu tha cho nó đi."

"Rồi sẽ có ngày Akutagawa-kun gọi cậu là 'mẹ.' Cả Atsushi-kun luôn."

"Sao tôi phải làm mẹ?!

Tử tế như tôi đây thì phải làm—"Không.Bởi vì anh còn không biết cha mẹ của chính mình, cũng chưa từng có hình mẫu nào để noi theo.

Ane-san chăm sóc cho anh, nhưng chị ấy chỉ là người quản giáo, chỉ là một người chị gái.

Mori-san cho anh nhiều thứ, nhưng không phải hình tượng một người cha.Anh—"Đừng lo nữa, đồ hâm này."

Chuuya liên tiếp hít vào nhiều hơi sâu, cho đến khi anh nhìn được kỹ đôi tay mình đang cầm dao, hành tây đã được thái nhỏ mà không ai phải đổ máu dù cho anh đang run rẩy."...Tôi không có hâm."

"Cậu học được mà."

"Hả, học làm thằng hâm ấy hả?'"Học cách làm cha."

"Tôi không phải—""Tôi làm má cũng được lắm đó."

"Tôi... không hiểu cậu đang xổ ra cái gì luôn."

"Không sao đâu.

Vậy cậu làm mẹ đi, còn tôi sẽ làm một ông bố siêu ngầu chuyên đi tấu hài nhá."

"Cậu..."

Chuuya biết mình không nên nói vậy, nhưng vẫn không ngăn được bản thân mình bật ra.

"Bố mẹ cậu chẳng ra cái gì.

Sao cậu lại—""May chưa, con người ta biết cách làm được những điều khác xa đời mình trong quá khứ.

Không phải vì thế nên mình mới cần nhìn về phía trước sao?"

Giọng Dazai đã lạnh băng, nhưng hắn vẫn ở bên Chuuya.

Dù cho hắn biết anh đã lỡ lời."

Có phải vì thế mà... dạo này cậu không tự tử nữa không?"

"Bây giờ... tôi muốn sống một chút rồi.

Không cảm thấy như ngày trước nữa.

Thỉnh thoảng vẫn có thôi."

"Cậu cũng không làm khổ con gái nhà người ta nữa nhỉ."

"Ôi, dám cam đoan họ vẫn khổ vì tôi lắm đó."

"Tự tin ghê nhỉ, đồ khốn sở khanh."

"Tôi bây giờ không tìm đối tượng nữa."

"Thế thì tốt."

Chuuya cảm thấy, thay vì nghe thấy giọng Dazai hơi run lên.

"...tốt sao?"

"Vì không có ai thèm rước cậu đâu mà."

"...khặc.

Đúng là số tôi khổ lắm mà, Hirotsu-san."

"Sao tự dưng đi lôi Hirotsu-san vào đây làm gì?"

"Thôi bỏ đi."

Dazai cầm lấy con dao trên tay anh rồi đẩy anh đi rửa tay.

"Fitzgerald vừa bảo là sẽ nhập tổ chức của mình với Guild của Steinbeck đó."

"Ồ được!"

Chuuya tự dặn mình phải gửi John một cái email chúc mừng, lát nữa có thể sẽ lên coi Facebook để xem liệu anh ta đã bớt u buồn hay chưa."

Hai người họ sẽ tổ chức đám cưới để ăn mừng đó."

"...trời má."

"Dịp đặc biệt mà, đúng không?"

Chuuya đã không còn nghe hắn nói gì, chỉ mải bấm số gọi cho John để trực tiếp chúc mừng anh ta.-tbc-
Lời tác giả: vầng, Dazai là cái tên bắn tỉa đó.

Lời dịch giả: Chương sau đến lượt các bạn nữ – Lucy, Kyouka với Higuchi!

Teaser:Có một cảm giác rất lạ chợt dấy lên trong anh – những mẩu suy nghĩ về chuyện 'dành thời gian với nhau,' rồi chuyện 'hôn lên má,' rồi chuyện Dazai đang làm anh khó chịu đến nhường nào, mà anh cứ có cảm giác đinh ninh là nếu anh làm tới thì nhất định Dazai sẽ kinh ngạc không thôi.Cho nên Chuuya liền nghiêng mình sang bên, tay trái chống xuống đầu gối Dazai để giữ thăng bằng, rồi áp một chiếc hôn lên gò má Dazai, cũng vừa vặn nếm luôn mùi táo trên má hắn.
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
5. Chương 3《Lucy, Kyouka, Higuchi》


Lời tác giả:
- Chuuya rất ga lăng đi chơi với các bạn nữ [phần 1]
- ~nụ hôn đầu~ (hê hê) cuối cùng cũng tới rồi nghenXin lỗi nghen, chương này tui chưa cho Yosano/Naomi/Gin vào được, nhưng tới chương sau sẽ có thôi!

Ai bảo là... chưa gì nó đã dài thế chứ hahahaĐi chơi với các bạn nữ thì Chuuya ~ga lăng~ hơn nhiều!

Theo tui tưởng tượng thì bạn ấy sẽ rất chu toàn với phái nữ (dù có thích người ta hay không).

Mà những địa điểm trong này đều là địa danh có thật cho du khách ở Yokohama đó ^^;;-"Tôi cảm giác như tôi ở đây để hỗ trợ tâm lý chứ không phải đi hẹn hò vậy."

"Nói vậy là anh cũng đang thất tình à?"

Lucy đùa mặc cho anh đang rất thành thật, hai bím tóc đỏ rực thường ngày vẫn tết hôm nay đã thả tung ra, ôm lấy gương mặt cô kiều diễm.

"Không biết là hội lá cải ở Yokohama nghe vậy sẽ thấy thế nào đây."

"Lucy thừa nhận được mình đang thất tình là tốt rồi," Chuuya trả lời êm ru, không để ý tới giọng điệu sắc sảo của cô, chỉ chọn cách dĩ hòa vi quý.

Hôm nay anh chọn cho hai người họ một quán trà xinh xắn cách Motomachi một con phố, để tỏ ý trân trọng gốc gác ngoại quốc của cô mà không cần tới những cửa tiệm châu Âu quá xa hoa đắt đỏ.Lucy đặt tay lên lòng, kiêu kỳ đáp: "Chuyện đó coi như qua rồi—cho nên mình không nhắc đến người đó nữa thì tốt hơn."

"Chỉ cần Lucy muốn là được," Chuuya đáp rất ga lăng, lấy một chiếc hộp ra khỏi túi rồi trượt nó qua phía bên kia bàn."

Anh định làm bạch mã hoàng tử ha."

Dù nói vậy, nhưng đôi mắt Lucy vẫn sáng lên một vẻ tò mò.Chuuya chỉ cười rồi đẩy nó thêm vài phân về phía cô, chỉ một chút là chạm tới dao dĩa.

"Nếu cô thích mẫu nào khác thì cứ nói nhé."

Nói vậy nhưng khả năng cao là cô sẽ thấy vừa lòng, vì Chuuya đã rất kỹ lưỡng trong khoản chọn quà (tức là: Atsushi, Ane-san với Elise đã nhận xét rồi ỉ ôi không biết bao nhiêu lần mặc dù ngay từ đầu Chuuya không mướn họ).

Mà cứ nhìn cô khẽ kêu lên rồi vuốt nhẹ món quà thế kia—là anh biết lần này mình chọn đúng.Một con hồ điệp đỏ bằng hồng ngọc ghép lại đính trên cặp tóc màu bạc – làm trang sức cài đầu rất đẹp, mà để bày trong tủ nhung chốn khuê phòng cũng cực kỳ hút ánh nhìn.

Bản thân nó cũng có giá tương đối cao, để Lucy có thể bán lấy tiền nếu cô cảm thấy không nên giữ lại một món đồ xa hoa nhường ấy cho một cuộc hẹn chẳng đi đến đâu."

Bình thường tôi thấy người khác vung tiền thế này là ghét lắm."

"Lucy làm cho Fitzgerald cũng được một thời gian mà."

Chuuya nhún vai, không vì thế mà tự ái.

"Tôi cũng không coi đây là 'vung tiền,' nên Lucy đừng vì vậy mà không vui."

"Trơn tru quá thể," Lucy ra điều ngán ngẩm đáp lại, nhưng cô vẫn mỉm cười.

"Thế chắc anh phải thương cái kẻ lầm lì kia lắm."

"Cô yên tâm, hôm nay tôi ở đây không phải để nói hộ cho Akutagawa đâu."

"Vậy là anh muốn nói hộ cho Atsushi-kun à?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ cô sẽ có ý định cản trở hai đứa nó."

Có thể bản thân cô thì không, nhưng mà kể cả thế.

Hình như Kyouka đang bước vào giai đoạn khó bảo, ít nhất theo lời Ane-san nói thì là vậy.

Nếu Lucy và Kyouka thân với nhau hơn để cùng nhau vượt qua chặng đường này được thì tốt.

"Hôm nay tôi ở đây là vì tôi muốn dành thời gian tìm hiểu về Lucy nhiều hơn."

"Đúng là một công tử xịn đó," Lucy lẩm bẩm, dám cam đoan là vì trong Cục thám tử lại đang phát tán mấy cái tin đồn bá láp gì.

Chuuya tự dặn mình phải nhắc Atsushi thêm lần nữa là anh không phải bocchan, má nó chứ gì đâu."

Coi như tôi nói xong rồi," Chuuya cười nói, vẫy tay gọi nhân viên đem thực đơn tới.

"Chi bằng mình thử xem thức ăn ở đây thế nào đi?"

"...công tử xịn á hả?"

"Sao, ghen à?' Chuuya nhướn một bên mày nhìn Dazai đang xì xụp húp mỳ trên bàn ăn, một tay không ngừng lướt trên máy tính bảng.

"Rõ là vì không có ai gọi cậu như thế rồi."

"Gì chứ 'công tử' thì người ta gọi tôi nhiều lắm."

"Xong rồi năm phút sau cho cậu ăn tát chứ gì."

Riêng quy trình của hắn thì Chuuya biết từ đầu đến đuôi – ừ thì, lần đầu tiên anh được chứng kiến nó đã là bao nhiêu năm trước rồi, ban đầu Dazai lúc nào cũng rất lịch thiệp nhã nhặn, để rồi năm phút sau tất cả tan tành bằng một câu mời đi tự tử đôi.

"Xong còn đá cậu nữa cơ."

"Cái đó thì tôi nhận," Dazai vừa ăn vừa nói làm Chuuya phải chun mũi lại, nhưng rồi anh cũng treo áo lên để tiến lại chỗ bàn ăn.

"Nhưng mà gì thì gì, người ta vẫn coi tôi là chuẩn đàn ông nha."

Chuuya đảo mắt một vòng, kéo ghế ra ngồi đối diện Dazai.

"Tiêu chuẩn của cậu thấp thế hẳn là sướng lắm nhỉ."

"Thấp vậy nên cậu thừa sức đạt chuẩn nhỉ," trong mắt Dazai có ý cười.

"Tại vì cậu lùn quá mà."

"Ha-ha, bố tổ sư."

Chuuya ngán ngẩm hạ quyết tâm không để ý tới Dazai nữa, ít nhất là trong vòng nửa tiếng.

"...mà cậu mua mỳ ở đâu vậy?"

"Đi loanh quanh ăn dạo ở phố người Hoa ấy mà~""...Cậu theo dõi tôi đấy à?"

"Chuuya, Chuuya, Chuuya à~~~♪ Có muốn cao thêm thì cũng đừng tự cao như thế nha."

"Im mẹ nó đi."

Vốn khu phố người Hoa ở Yokohama cách Motomachi có vài phút đi bộ.

Nhưng mà...

Chuuya nheo mắt nhìn Dazai đang ra vẻ vô tội ăn mỳ (vẫn phải ăn rất lớn tiếng, rất khó chịu cơ).

Hắn có theo dõi anh thì cũng không để làm gì, nhất là vì Dazai chính là người xếp cho Lucy đi chơi với anh, chưa kể đến việc ngày nào Dazai cũng đến nhà anh ăn bám nữa."...Mỳ ngon đúng không nào?"

Đúng là mỳ này vừa đủ giòn, vừa đủ cay.

Cứ mỗi lần Dazai nói đúng cái gì là Chuuya lại khó chịu vô cùng, cơ mà thôi thì.

"...Lần sau tới quán đó nhớ mua thêm nhé."

Tiếng xì xụp chết giẫm kia ngưng lại trong giây lát—nhưng chỉ giây lát thôi.

Đợi đến lúc Chuuya nhìn lên, trên gương mặt Dazai dường như có một nét cười rất nhẹ.Nhìn hắn như thế khó chịu chết đi được, nên anh liền đá cho Dazai một cái dưới gầm bàn.

"Giờ thì anh thấy mình như yêu râu xanh vậy á."

Dù nói vậy nhưng Chuuya vẫn cười, ngắm nghía Kyouka trong bộ kimono màu hồng cam—rất xinh xắn trong những gam màu tươi sáng hợp với em, vì em bây giờ cũng hạnh phúc hơn rồi.

Em vẫn đeo chiếc điện thoại quanh cổ, nhưng bây giờ đã thay sang một chiếc ốp rất xinh và một nhạc chuông cũng đáng yêu không kém, vì đã chẳng còn ai phải bỏ mạng mỗi lúc có giọng nói cất lên từ phía bên kia đầu dây.

Tóc em cũng đã ngắn đi đáng kể tính từ lần trước họ gặp nhau; nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy kiểu tóc bob này của con bé, vì Ane-san đã từng uống cạn hai chai rượu rồi cho anh xem mấy cái ảnh chụp lén, vừa ụp mặt xuống bàn khóc vừa cảm thán là Kyouka sao đã trưởng thành đẹp đến nhường này."

Mua bánh crếp cho em đi thì em không đi báo công an."

Con bé cũng có miệng lưỡi sắc sảo hơn—khả năng cao là vì Akutagawa, bởi vì thằng bé bây giờ hay đi cùng Atsushi, mà Kyouka thì không sẵn lòng từ bỏ 'lãnh địa' của mình đến thế.Mà kể ra nhìn Kyouka học theo Akutagawa cũng đáng yêu, nhất là vì bây giờ con bé không còn chịu quyền kiểm soát của thằng bé.

Chuuya tự hỏi, liệu có nên nói cho Kyouka biết là máu M của Atsushi chưa nặng đến mức lại đi thích Akutagawa vì cái miệng cay độc ấy hay không. (Mà biết đâu vì thế nên cậu chàng mới thích nhỉ?

Anh chịu không biết, vì cứ nhắc tới chuyện của Akutagawa trước mặt Atsushi là thằng bé sẽ lập tức lắp bắp đỏ bừng mặt... hoặc là sẽ bốc hỏa phát tiết thành một bài diễn văn bắn liên thanh một-trăm-chữ-một-phút kể về tất cả những gì hay ho của Akutagawa.)"Em thích ăn crếp ngoài xe lưu động hay là muốn đến quán Starlight?"

"Em muốn ăn phần nào to hơn ấy."

Kyouka nghĩ một chút, dường như đang nhớ lại lời dặn của Ane-san sáng nay qua điện thoại.

"Đắt hơn thì càng hay."

Chuuya bật cười rồi đưa khuỷu tay cho con bé lồng tay vào, sự uyển chuyển khi xưa của con bé trong những phi vụ ám sát giờ đã trở thành một nét duyên dáng rất riêng, thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường trên chặng đường họ tới nhà hàng đắt khách nọ.

Quán cà phê Starlight có một không khí lãng mạn vừa phải, dù cho hai người họ chắc chắn không thể thành đôi vì rất nhiều vấn đề, bao gồm cả vấn đề tuổi tác—thì anh vẫn nên để cho con bé được tận hưởng một trong những địa điểm hẹn hò nổi tiếng nhất Yokohama.Anh dám cam đoan là Ane-san sẽ lột da anh (rồi để Dazai khốn nạn đứng bên bình luận) nếu mà anh có chút nào sai sót, nên suốt buổi hôm đó anh chỉ cười rất dịu dàng, những khi phải động chạm cũng vô cùng ân cần giữ ý.Hai người họ nói chuyện mèo, chuyện bánh crếp, chuyện nấu ăn."

Em có thích nuôi mèo không?"

"Không, Atsushi cho em chơi với mèo nhà anh ấy rồi."

À.

Vậy Chuuya không nên động vào mối tương giao ấy thì hơn."

Thế để anh dạy em nấu ăn nhé."

"...Lucy bảo là sẽ dạy em rồi."

À—Chuuya chắc chắn cũng không muốn ngăn tình cảm này phát triển."

Bánh có ngon không?"

"Mua cho em ba cái nữa đi."

"Chỉ cần em muốn là được."

Đợi đến khi họ đã gọi hết đồ ngọt trong quán, Chuuya hỏi Kyouka liệu con bé có muốn đi dạo trong vườn Sankeien, cũng là một tụ điểm hẹn hò khác rất nổi tiếng với du khách.

Nhưng thực ra không phải anh muốn đi dạo – mà anh muốn mua một ít vải quý bản giới hạn trong Đài Tưởng Niệm cho con bé, vì bây giờ em nó cũng phải may nhiều quần áo hơn."

Xong rồi mình có đi ăn không anh?"

Chuuya cân nhắc phòng trà trong khu đó với mấy hàng quán xung quanh.

"Lát nữa mình đi ăn cơm cũng được, cho nên cứ thư thả chơi trong vườn thôi."

"Nhưng mà anh phải về ăn tối với Dazai-san mà, đúng không?"

"Ê-ế, đâu có?"

Kyouka-chan trợn tròn mắt – như thể anh đang nói dối con mình chuyện tình cảm vợ chồng vậy, lạ lùng quá đi.Anh quyết định sửa lời.

"Chả là... bọn anh đâu có hẹn nhau?

Ừ thì, nếu hắn có mặt... nhưng mà bọn anh đâu có lên kế hoạch trước?

Dạo này đúng là hắn toàn ở chỗ anh thật, mà kiểu gì cũng sẽ lấy thẻ của anh để đi chợ thôi.

Nhưng mà anh đâu có phải ăn cơm với thằng—ờm, với cái người đó đâu?

Bình thường anh cũng đi ăn với nhiều người lắm mà!

Cho nên ý anh muốn nói là, anh thà ăn cơm với em còn hơn là ăn với... cái người đó ấy."

Kyouka vẫn đang tròn mắt, nhưng cũng rất biết cái gì là ưu tiên.

"Thế thì lát nữa mình đi mua thêm crếp cũng được ạ?"

Chuuya bật cười, cảm thấy vừa cưng con bé vừa tự hào.

Kyouka mà trước kia anh từng quen biết khác xa với Kyouka đang đứng trước mặt anh đây.

Em đã tiến được xa lắm, đã học được cách yêu một cuộc sống không còn Siêu năng em từng căm hận, đã trở thành một người biết bao bình thường.

Anh thấy rất, rất tự hào."

Được chứ Kyouka-chan.

Mình mua hết bánh crếp ở Yokohama này cũng được!"

Nhiều giờ đồng hồ sau, với những cánh tay trĩu nặng vải vóc và hai ổ bụng đã lấp đầy những crếp, trà, và lại thêm crếp: "Cảm ơn Chuuya-san hôm nay đã đi chơi với em nhé."

"Là anh phải thấy vui mới đúng," Chuuya trả lời êm ru, chỉnh lại túi trên tay để chạm nhẹ lên khuỷu tay Kyouka một cái.Em giờ đây đã bình thường, nhưng anh vẫn nghe được một chút cô độc trong giọng nói của con bé, như thể con bé vẫn không chắc liệu người khác có nên vì em mà dành ra thời gian tiền bạc hay không, hay liệu chính em có quyền được thấy vui vì đang có người chăm sóc."

Là con gái thì phải được hưởng những thứ tốt đẹp để trở nên còn tốt đẹp hơn."

Thực ra anh không biết câu đó là đúng hay sai – vì nếu như vậy thì chẳng lẽ một người phải hứng chịu những điều xấu xa sẽ còn xấu xa hơn nữa hay sao?

Nhưng mà với Kyouka thì không quan trọng, nhất là Kyouka anh đang nhìn thấy trước mắt."

Hôm nay anh vui lắm.

Cảm ơn em đã đi chơi cùng anh nhé."

"...nghe anh nói lạ quá ạ."

"Thế á?"

Những gì anh nói đều là thật, nhưng nếu nghe thấy lạ thì— "Anh xin lỗi—""Tốt mà anh."

Kyouka tự gật đầu.

"Những lúc anh gào lên với Dazai-san khác lắm ạ."

"Anh—anh không có, ừ thì, anh có gào lên vì hắn đáng chịu thế mà, cơ mà—Kyouka-chan—""Anh... cứ như Atsushi-kun vậy.

Anh ấy bây giờ lạ lắm.

Lúc mà anh ấy, ừm."

"Tình yêu thay đổi nó nhiều lắm, đúng không?"

Chuuya cố gắng nói sao nhẹ nhàng nhất có thể.

Anh không biết liệu Kyouka có yêu Atsushi-kun hay không (Ane-san thì ca cẩm là có thật, còn Chuuya thì thấy tình bạn hay lòng sùng bái đôi khi cũng không kém phần mãnh liệt), nhưng dù sao thì cảm giác bị bỏ lại phía sau chắc hẳn cũng khiến em đau lòng."

Ừm," Kyouka chỉ ậm ừ đám lại, một mực nhìn về phía trước.Anh bất chợt nghĩ thầm là mình nên soạn trước di chúc nếu chẳng may Kyouka-chan khóc ở đây."

Kyouka-chan rất kiên cường mà."

"Ừm."

"Kyouka-chan thế nào rồi?"

Giọng hắn hơi nhỏ một chút.Dazai không ở trong phòng khách lúc Chuuya về đến nơi, nhưng đèn trong căn hộ của anh vẫn sáng.

Có mùi cà ri trong phòng—nhìn kỹ lại thì trong bếp đúng là có một nồi gì đó đang sôi.Cà ri thì chắc chắn vượt tầm nấu nướng của Dazai, nên dám cam đoan hắn chỉ đang đun lại, Chuuya không cần phải kiểm tra cũng biết là trong sọt rác kiểu gì cũng có vài cái bọc đựng thức ăn đem về.Cuối cùng Chuuya cũng thấy Dazai trong nhà tắm—đang vừa ngâm nga vừa rửa tay.

Trong chỗ này mùi cà ri không còn nồng, thay vào đó không gian chỉ có mùi xà phòng của hắn.Chuuya dừng lại trước cửa, hai mắt không còn tiêu cự hướng về phía hai dãy chai lọ xếp đầy trên kệ.

Đến bây giờ anh mới nhận ra anh vẫn chưa dùng nhầm dầu gội mùi quế hay kem đánh răng dở hơi vị kẹo cao su của Dazai – có lẽ là vì họ xếp đồ tương đối khoa học.Dazai... có nhiều chai lọ ở đây quá.

Không nhiều bằng Chuuya – vì Dazai nhất quyết không chịu thừa nhận tầm quan trọng của dầu xả – nhưng mà vẫn rất nhiều."...cậu dùng xà phòng đó từ khi nào vậy."

"Mới hôm qua thôi," Dazai từ tốn trả lời, lấy khăn lau tay khô.

"Họ vừa ra mấy dòng mùi mới xong."

Hơ."

Muốn ngửi thử không?"

Không đợi anh trả lời, Dazai đã khua tay trước mũi Chuuya rồi véo má trái của anh một cái."

Mùi táo à?"

"Để tối nay ăn cà ri táo cho hợp ấy mà."

"Muộn rồi còn gì."

Mà Chuuya vẫn đang no."

Đằng nào thì tôi cũng ăn."

"Kyouka-chan không sao hết."

Chuuya nhớ lại câu hỏi đầu tiên lúc anh mới về.

"Trông nó... vui lắm.

Kể cả có..."

Anh lấy tay ra hiệu.Tay của Dazai đặt trên má anh thêm vài giây rồi từ từ trượt xuống cổ.

Má Chuuya tê rần, không hẳn là vì đau, nhưng mà..."

Chắc là cậu phải mua cho con bé hai mươi cái bánh crếp là ít."

Chuuya cười đáp lại, cảm thấy bàn tay trên cổ mình quá ấm.

"...Bây giờ tôi phải gánh nghĩa vụ đi hỗ trợ cho hội thất tình à?"

"Tôi tưởng cậu bảo nó vui lắm cơ mà?"

"Nó thất tình đâu có nghĩa là nó không được vui."

"Có cái gì cứ sai sai ấy."

"May chưa," Chuuya nhại lại lời Dazai nói hôm trước, "con người ta biết cách cảm nhận được nhiều cảm xúc một lúc.

Không phải vì thế nên con người mới là sinh vật cộng đồng sao?"

Dazai chớp mắt nhìn anh, như thể hắn đang cố thu hết lại những lời anh nói.

Cảm giác khi đó tựa như kéo dài cả một vĩnh hằng, làm anh cảm thấy vừa rối ren vừa an ổn.

Anh không muốn lùi lại, ngay cả khi bàn tay đặt bên cổ anh hơi siết lại chỉ một chút thôi."...Khặc—Chuuya đúng là một thằng hâm bị hâm đó."

"N-N-Này!"

"...Tôi bảo hỗ trợ thất tình là chỉ đùa thôi mà."

"Ôi Chuuya-san, đừng như thế mà!"

Chuuya nhoẻn cười rồi giơ hai tay lên đầu hàng, những đường gân trên bộ vét vẫn vẹn nguyên mặc cho Higuchi đang nửa-đùa-nửa-không lấy túi xách đập cho anh một trận."

Thế để tôi thử lại nhé," nói đoạn Chuuya liền lùi lại rồi quỳ xuống một chân, bàn tay xòe ra một nhành hoa cài áo hệt như một chiếc nhẫn đính hôn vậy.

"Higuchi có muốn cùng tôi đến dự buổi triển lãm nhiếp ảnh tối nay không?"

"Đẹp quá Chuuya-san!"

Higuchi vội kéo tay anh để anh cài nhành hoa ấy lên bộ váy dạ tiệc đang bắt sáng dưới ánh chiều tà.

Có mấy người đi đường đang chụp ảnh họ – bao gồm cả em gái Higuchi – còn anh chỉ cười, cảm thấy hai người họ đi cùng nhau chắc hẳn sẽ rất vui.Anh lái xe đưa hai người họ đến Bảo tàng Mỹ thuật Yokohama để xem buổi triển lãm thứ ba của một trong những nghệ sĩ mới nổi giới nhiếp ảnh.

Chủ đề triển lãm lần này là tương lai, nên tổ chức ở Minato Mirai lại càng thích hợp. [1]"Cô có thấy ngại không?"

"Ngại vì mình đi cùng nhau ạ, Chuuya-san?"

Chuuya ậm ừ, đợi cho dòng người đang đến bảo tàng thưa dần đi.

"Chả là... cơ nãy Tachihara có hỏi tôi là đi hẹn hò với đồng nghiệp thì có thấy ngại hay không."

Higuchi sặc một cái làm Chuuya thấy lo, nhưng rồi cô chỉ xua tay.

"...X-Xong rồi anh nói gì?"

"Tôi bảo là tôi không ngại.

Chuyện đi chơi với chuyện công việc vốn không liên quan tới nhau."

"Anh nói thế chắc là cậu ta vui lắm."

"Cô thấy vậy hả?

Vậy thì tôi cũng mừng."

Higuchi lại sặc lần nữa; thấy anh lo cô lại xua tay gạt đi.Cuối cùng họ cũng đến được triển lãm, xung quanh là rất nhiều nhiếp ảnh gia có tiếng và những khách mời thượng lưu ở Yokohama."

Kia có phải là—""Đúng rồi," Chuuya đáp, đoạn lồng khuỷu tay vào với cô để cô khỏi ré lên rồi chạy tới chỗ minh tinh kia xin chữ ký."

Ô ồ, kia là—"Chuuya liếc mắt nhìn sang hướng Higuchi đang vừa nhảy cẫng lên vừa chỉ, rồi mới gật đầu là ừ, đó chính là một siêu mẫu trong làng thời trang cao cấp đang sống tại Yokohama."

Anh đúng là giàu thật đấy, Chuuya-san!"

Khác với những bạn hẹn trước của anh hay mấy câu chuyện dưa lê mà thỉnh thoảng anh vẫn nghe được, cái vui mừng của Higuchi không giống như đang rắp tâm đào mỏ.

"Hôm nay anh đưa em đi thế này đúng là số hưởng của em rồi!"

Anh không muốn nói về tài sản của mình – chỉ có một vài người biết anh như thế nào trước đây, cái thời anh bị bỏ rơi như một đứa trẻ mồ côi, trên người chỉ quấn giẻ rách lấm bẩn.

Chỉ có Dazai đã từng chứng kiến cảnh anh vật lộn với mớ tài liệu về sàn chứng khoán và thuật đầu tư, cùng hằng hà sa số những quyển sách tự học và tư liệu online được in ra rải rác quanh phòng mỗi lần họ hoàn thành một nhiệm vụ.

Chỉ có Dazai mới biết về khoản tiền giấu mặt được chuyển đến tài khoản anh, chỉ hai ngày sau khi ô tô của anh nổ tung trời vì một thằng cha đáng chết nào đó muốn tạm biệt sao cho thật hoành tráng mới xong.Cho nên anh chỉ cười lịch lãm rồi dẫn họ sang bức ảnh tiếp theo, ảnh chụp một bộ mạch chủ nằm trên rất nhiều chíp dữ liệu và dây điện vương vãi.

"Đừng khách sáo.

Cô đi cùng tôi là tôi phải cảm ơn cô rồi."

"Nakahara-san à, gặp cậu ở đây đúng là tốt quá!"

Một người bên tổ chức quay lại chào hai người, trên tay là một ly sâm panh.

"Cảm ơn cậu luôn ủng hộ chúng tôi nhé!"

"Cảm ơn Michiko-san đã có lời mời, chị biết tôi lúc nào cũng rất vinh dự mà."

Những lời cũ rích này Chuuya đã thuộc nằm lòng, nhưng anh vẫn thể hiện đủ vẻ màu mè để ít nhất cái chất kịch trong đó cũng có phần chân thật.

"Tôi chỉ muốn góp phần mình để ủng hộ cho những tài năng trẻ được phát triển văn hóa của mình thôi."

Michiko-san liền quay sang Higuchi, mắt hơi sáng lên vì thấy Chuuya lại đang đi cùng một bạn hẹn mới.

"Nakahara-san đúng là lúc nào cũng rất dễ chịu nhỉ?"

"Dạ phải!"

"Cơ mà – người bạn trước đây của cậu hôm nay không đến à?"

Higuchi hơi chớp mắt, nửa vì tự dưng bị lơ nửa vì câu hỏi đột ngột.

Theo như cô biết – hội dưa lê ở Mafia Cảng có hiệu suất rất đáng gờm, nhất là trong thời bình khi mà ai nấy đều rỗi việc và không phải làm gì nguy hiểm – thì mới đây thôi Chuuya còn đi với Kyouka, mà cô bé thì không phải dạng thích đi triển lãm. (Với cả, nếu có thông tin gì về lần đi chơi với Kyouka thì Ane-san sẽ phải tiết lộ ngay, vì chị trước nay vẫn cực kỳ tự hào cũng như cực kỳ đau khổ khi phải chứng kiến cô bé trưởng thành.)Chuuya chỉ đơ người lại rồi hơi nhăn mặt.

"H—cậu ta... có chút việc bận."

"Lần trước gặp nhau tôi nhớ là cậu ấy đang bảo muốn tập làm việc nhà đó."

Chợt nhận ra Michiko-san đang nói đến ai, Higuchi hơi che miệng lại."

Cậu ta bây giờ... bận lắm.

Không được đến dự triển lãm của Michiko-san thế này, tôi dám cam đoan là cậu ta tiếc lắm cho coi."

Hai người họ trao đổi thêm vài câu, hầu hết là để Michiko-san cố moi thêm từ miệng Chuuya xem Dazai giờ đang ở chỗ nào.

Ơn giời, chẳng bao lâu sau chị ta liền rời đi để chào một khách mời khác, không quên để lại lời hứa sẽ trò chuyện thêm lần sau."...Chị ấy... có vẻ nhiệt tình."

"Bà đó cho rằng Dazai chỉ xếp thứ hai trên đời này, sau có... rượu thôi?"

Nghĩ đến đó thôi là mặt Chuuya đã nhăn hết lại.

Một người phải điên thế nào thì mới có thể nghĩ như vậy chứ, anh cũng không muốn biết đâu.Higuchi liếc anh một cái rất lạ.

"Anh không thấy như vậy sao?"

"Mắt nhìn người của bà đó chán lắm."

Chuuya vẫn còn nhớ buổi triển lãm nhiếp ảnh lần trước anh tham dự, Dazai mặc một bộ tux đi theo anh mặc dù Chuuya đã nói rõ ràng là hắn KHÔNG được mời.

Lúc ấy Michiko-san đã vui đến độ cứ quấn riết lấy Dazai để nói về chiếc hoa cài rồi màu sắc rồi chất liệu rồi cái nọ rồi cái kia trên bộ vét của hắn ta."

Chị ấy thích Dazai-san à?"

"Khổ thế chứ lại."

Chuuya vẫn nhớ như in Michiko-san cứ dính chặt lấy Dazai thế nào, thậm chí vừa nói chuyện vừa níu lấy tay hắn.

Chị ta không buồn giữ ý, ngay cả khi Dazai nhắc về chuyện súng đạn hay là lúc Chuuya nói thẳng hắn ta mất dạy ra sao."

Ôi, đừng lo mà Chuuya-san!"

Higuchi ra vẻ dỗ dành anh, mà chính vì thế nên sớm muộn gì cô cũng sẽ phải hối hận, đợi đến lúc anh nộp bản chốt thời gian biểu tháng sau cho nhân viên.

Cô nàng vẫn sẽ được hưởng chế độ như thường thôi, nhưng đợi đó mà được làm cùng Akutagawa nữa—ừ thì, ít nhất là không phải Akutagawa phiên bản nam."

Tôi đâu có lo, người ta lớn đầu rồi mà."

"Ý em là Dazai-san sẽ không thích chị ấy đâu!"

Chuuya bật cười rồi dẫn họ qua bức ảnh tiếp theo: ảnh chụp một người trang điểm kiểu nửa rô-bốt vô cùng chân thực.

"Đừng thì tốt hơn, người ta lớn tuổi so với hắn quá."

"Bây giờ Dazai-san là... hai mươi tư ạ?"

"Hai mươi lăm," anh lơ đãng chỉnh lại Higuchi, để hai người họ cùng tiến đến bức ảnh cuối cùng trong buổi triển lãm, cảnh quang chụp từ trên xuống (từ trên trực thăng chăng?) của khu Minato Mirai."

Ồ, vậy là bằng tuổi anh rồi!"

Hai người họ giống nhau ở điểm gì cũng đều làm Chuuya thấy khó chịu, nên anh chỉ hừ một cái."

Coi vậy là anh ấy chỉ thích người ngang tuổi nhỉ."

"...Chắc là thế ha?"

Trước nay anh chưa từng để ý tới những người Dazai đi tán – căn bản vì tiêu chuẩn của hắn vốn thấp cực kỳ, chỉ cần người đó đẹp và đồng ý đi tự tử đôi là được.Higuchi lẩm bẩm gì đó mà 'có mỗi mình mình là nghiêm túc,' cộng thêm vài cái khác quá nhỏ nên anh không nghe được.

Anh vẫn sóng vai với cô, đoạn mỉm cười rồi tạo dáng lúc ban tổ chức đến xin phép được chụp ảnh họ cạnh bức ảnh sau cùng.Mãi cho đến khi Chuuya đưa Higuchi về nhà thì hai người họ mới nói chuyện lại.

Anh đưa cô đến gần cửa nhà, rồi trong một giây đáng sợ anh tưởng cô đang định rút dao đâm anh, vì cô chợt tiến nhanh lại hai bước rồi ghé sát tai anh như thể có gì muốn nói.Tay Chuuya theo phản xạ giữ vai cô lại.

"Higuchi, cô đang làm gì thế hả?"

Higuchi chớp mắt hoang mang.

"Ơ, em tưởng là sau khi đi chơi thế này thì phải hôn tạm biệt ạ?"

"Cô muốn hôn tôi á?"

"C-Chỉ lên má anh thôi!"

Higuchi huơ tay loạn xạ làm Chuuya phải thả cô ra.

"Chỉ là lên má thôi, coi như em cảm ơn anh, vì như thế mới lịch sự, em thề là—"Vậy là đi chơi một buổi tối với nhau xong sẽ phải hôn sao?

Anh không nhớ là có chi tiết ấy trong đống sách anh đọc—mà khoan.

Hơ.

Trong mấy phim anh xem thì đúng là các diễn viên chính có hôn nhau (hay ít ra là thử hôn nhau) sau khi đi chơi thật.Nhưng mà như thế—"Nhưng không phải lúc nào cũng thế, đúng không?"

Chuuya cau mày, thử điểm lại rất nhanh trong đầu.

"Dazai đâu có tỏ ra muốn hôn tôi mỗi lần ở cùng với tôi đâu."

Higuchi đã bắt đầu há hốc miệng, nên Chuuya thêm vào: "...ơn giời là vậy."

Có vẻ Higuchi vẫn chưa hết kinh hoàng, nên Chuuya chỉ thở dài rồi gõ cửa hộ để em gái cô đưa cô vào trong.

Cô còn không phản ứng gì lúc anh đặt một chiếc hôn rất nhẹ lên mu bàn tay cô, thay lời cảm ơn cho buổi hẹn vừa rồi.

"Ồ, cậu dậy rồi à."

Chuuya ngáp rồi dụi mắt một cái, cửa sổ đã mở rèm nhưng đèn ngủ bên giường vẫn sáng.

Dazai đang đứng ở cuối giường, tay cầm khăn lau tóc làm tóc hắn chổng hết lên.Trông hắn buồn cười chết đi được."

Trông cậu buồn cười chết đi được."

Dazai nhướn một bên mày không giấu diếm.

"Tóc tổ quạ thế kia còn định nói ai."

"Làm sao mình... tôi không có nhớ đã lên giường ngủ đấy."

"Đêm qua mới được nửa phim cậu đã ngủ rồi."

Trông Dazai như muốn cười, dù hắn đang ra vẻ nghiêm túc kể lại những chuyện đêm qua sau khi anh về đến nơi.

"Vì tôi đây cực kỳ ga lăng mẫu mực nên tôi đã bế cậu lên giường đấy nhé."

Chuuya nhăn mặt, cảm thấy chân tay hơi nhức.

"Sao tôi cứ cảm giác như tôi bị kéo trên sàn vậy."

"Có những lúc không biết gì thì hơn, Chuuya à."

"Tôi ghét cậu chết được."("Tôi cũng ghét cậu lắm đó, Chuuya~~~♪" – anh dường như có thể nghe những lời đó bên tai, mặc dù qua bao năm tháng thì chúng cũng phai nhạt dần.)Dazai lúc này chỉ khẽ ngâm nga, rồi ngồi xuống giường cạnh Chuuya mặc cho trên người vẫn còn nước, lơ đẹp đi anh đang kêu ca tội hắn làm ướt giường.Có một cảm giác rất lạ chợt dấy lên trong anh – những mẩu suy nghĩ về chuyện 'dành thời gian với nhau,' rồi chuyện 'hôn lên má,' rồi chuyện Dazai đang làm anh khó chịu đến nhường nào, mà anh cứ có cảm giác đinh ninh là nếu anh làm tới thì nhất định Dazai sẽ kinh ngạc không thôi.Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này cũng khác gì những lần anh hôn lên tay bạn hẹn của mình đâu?

Thật là không khác gì nhiều.

Chẳng qua là những việc người ta vẫn làm thôi mà.Cho nên Chuuya liền nghiêng mình sang bên, tay trái chống xuống đầu gối Dazai để giữ thăng bằng, rồi áp một chiếc hôn lên gò má Dazai, cũng vừa vặn nếm luôn mùi táo trên má hắn.Dazai chợt đơ người lại, cả người trở nên trắng bệch, bất động hệt như một thây ma.

Chuuya thấy vậy liền nhoẻn cười, trong bụng mừng thầm vì đã đoán trúng hắn sẽ phản ứng ra sao.

Nhưng anh cũng không màng thể hiện ra ngoài, chỉ đơn giản nói một câu: "Cảm ơn nhé."

Nói đoạn anh liền bước vào phòng tắm, vừa đi vừa ngâm nga.

"CHUUYA-SAN!!!"

"Sao hả."

"EM ĐÃ LÀM SAI GÌ À?!"

"Đâu có đâu?"

Chuuya nheo mắt nhìn Higuchi – trông cô đang hoảng sợ tột bậc.

Anh vẫn chưa trình lên thời gian biểu mới, nên anh cũng chịu không biết đây là làm sao.

"Có chuyện gì à?"

Điện thoại rung lên trong túi quần anh, còn Higuchi vẫn đang điên cuồng múa may trong phòng làm việc.

"SAO DAZAI-SAN LẠI GỬI QUÀ CHO EM CHỨ EM KHÔNG DÁM MỞ ĐÂU NHỠ MAY NÓ LÀ BOM THÌ SAO EM KHÔNG MUỐN CHẾT TRẺ THẾ NÀY ĐÂU."

Chuuya nhìn cô làm trò như vậy liền ngán ngẩm.

"Cô làm việc cho Mafia Cảng cơ mà, không phải cái chết là một phần công việc rồi hay sao."

"EM NHẬN ĐƯỢC QUÀ CỦA DAZAI-SAN ĐÓ.

LÀ DAZAI-SAN ĐÓ ĐÓ."

"Nó có đắt không?"

"EM ĐÃ MỞ RA ĐÂU."

"Nếu mà đắt thì bảo tôi nhé – thằng cha đó mà có tiền đi mua mấy thứ linh tinh thì kiểu gì cũng phải trả tiền tôi bữa cơm hôm trước."

Chuuya thấy rõ là nói như vậy cũng không làm Higuchi trấn tĩnh lại được.

"...Không phải tôi nói là quà tặng cho cô là đồ linh tinh nhé, Higuchi."

"SAO ANH ẤY TỰ DƯNG LẠI TỐT VỚI EM CHỨ?!"

Higuchi mè nheo to hơn.

Anh nhất định phải làm cho cô ta xuôi đi, vì giọng cô sẽ động đến Gin, rồi sẽ đến lượt Akutagawa ghé vào, rồi— "THẾ CÒN NHỮNG NGƯỜI KHÁC ĐI CHƠI VỚI ANH THÌ SAO, SAO LẠI CHỈ CÓ MÌNH EM BỊ DỌA KHỬ THẾ NÀY CHỨ?!"

"Đấy là quà mà.

Chắc là bom đó, nên cũng không tính là dọa đâu.

Cô đã giấu nó khỏi Motojirou chưa đó?

Kiểu gì ông đó cũng muốn cho nó nổ đó—nhớ là mang đi xa xa khỏi trụ sở rồi hẵng cho nổ nha?"

"CHUUYA-SAN, THẾ NÀY KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU, ANH ĐỪNG CỨ TỈNH BƠ NHƯ THẾ ĐƯỢC KHÔNG."

"Mở nó ra chỗ nào an toàn một tí là xong, cô chỉ cần chuẩn bị chạy trước thôi, việc gì phải lo chứ."

"KHÔNG PHẢI LO SAO—?!"

Ôi, chưa gì anh đã nghe thấy đội Thằn Lằn Đen tới gần phòng làm việc rồi.

Anh rút điện thoại – mấy phút vừa rồi nó không ngừng rung hệt như một con ong đáng chết – rồi thẳng tay xóa một tin nhắn cũng khùng không-kém-gì-Higuchi từ địa chỉ C Á T H U.[ Chuuya, cậu tự dưng lại mê mấy thứ linh tinh bên Pháp à?! ]Vì cả hai mươi tin nhắn chưa đọc đều là của Dazai, nên anh xóa hết đi rồi đặt điện thoại vào chế độ im lặng.Ngày hôm nay sẽ dài lắm đây.(Nhưng không hiểu sao, suốt ngày hôm đó anh đều cười.)-tbc-
Lời tác giả: Nhất định chương sau sẽ có Gin/Yosano/Naomi!!!

Vốn là họ sẽ xuất hiện trong này đó, cơ mà chưa gì đã hơn bốn ngàn chữ rồi, dài quá là dài hahaha[Xem đầy đủ tại comment.]

Lời dịch giả: Như mọi khi, ý định của tác giả chỉ là ý định, chương sau là về Akutagawa nhe =)))))Fun fact: Tác giả viết truyện này trước Dead Apple rất rất lâu luôn, mà tình cờ sao chị ấy cũng khai thác rất sâu liên kết giữa táo và Dazai trong những chương sau này.

Xà phòng mùi táo chương này chỉ là khởi đầu, hãy đón chờ nha ~
Chú thích:[1] Minato Mirai: chắc hẳn mọi người cũng biết rồi, 'mirai' trong tiếng Nhật nghĩa là 'tương lai,' vậy nên Minato Mirai mới thành địa điểm thích hợp để tổ chức buổi triển lãm nhiếp ảnh đó á.

Teaser chương 4:Chân Dazai chợt giật mạnh một cái làm Chuuya mất đà ngã xuống, suýt nữa phải kêu lên.

Anh ngã lên ngực Dazai – trán cụng vào cằm hắn, để phát ra một tiếng ặc đau điếng.Sau vài giây đong bằng nhịp tim đập như đang nổi trống dưới người anh, Dazai mới khẽ nói: "...cậu nặng quá đấy, Chuuya."

"Tôi không có," anh lẩm bẩm trên tấm áo vải thô mỏng, trong đầu là vô vàn ý nghĩ quay cuồng.
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
6. Chương 4《Akutagawa》


Lời tác giả:- Akutagawa thay mặt em gái đi gặp Chuuya
- Dazai với Chuuya nói chuyện Tình Cảm™, cũng nói cả về Điều Quan Trọng Nhất™ của DazaiLời dịch giả: Chúc mừng sinh nhật chibikko của Dazai nha!

Cuối chương này Dazai 'tỏ tình' đó :3-"Bây giờ mà bảo đi chơi với Gin-chan thì cậu thấy sao?"

Nghe câu hỏi đó Chuuya liền nhướn mày, đôi tay đang gấp quần áo mới phơi khô cũng ngừng lại.

Chiều Chủ nhật hôm đó rất mát mẻ, bụng anh vẫn còn no, cả căn hộ cũng thơm sực mùi xà phòng giặt lẫn với mùi cà-ri-sô-cô-la-mà-Chuuya-nấu.

Bình thường anh không dậy sớm vào Chủ nhật, nhất là nếu như tối hôm trước có hẹn với ai, nên thường thường Chuuya cũng không làm hết được việc nhà trong ngày.Gọi là thường thường—vì đó là trước khi Dazai cứ mặt dày đến ở riết chỗ anh, còn nhiệt liệt xung phong làm việc nhà không kém gì tốc độ hắn mua đồ về để chật hết phòng cả.Hệt như những giao ước không lời từ trước đến nay giữa họ (không lời một phần cũng vì nếu như phải nhiều lời với thằng cha này thì chắc anh đến hói đầu vì stress) – họ nghiễm nhiên đã chia việc được cho nhau mà không cần ai phải nói ai.Chuuya sẽ lo việc là quần áo (vì để Dazai chơi với mấy thứ dễ gây cháy thì... quên đi), gấp quần áo rồi cất vào tủ (vì Dazai không biết khái niệm phân loại là gì, chuyên môn để khăn tay lẫn với tất hay áo sơ mi lẫn với quần dài), cùng tất cả những việc cần dùng đến sức (vì hai cái tay còng queo của Dazai thì chỉ có... khặc).Dazai thì lo việc giặt quần áo, rửa bát, vệ sinh phòng tắm và tất tần tật những thứ còn lại.Lẽ ra Chuuya nên thấy áy náy, nhưng cứ nhìn Dazai nằm ườn trên ghế ăn vặt rồi coi ti-vi như thế... thì thằng cha đó cũng nên tự dọn mớ rác mình bày ra đi.Cho nên, hệt như Chủ nhật những tuần trước (thật lòng mà nói thì Chuuya cũng không biết chuyện này bắt đầu tự khi nào), Chuuya đang gấp quần áo còn Dazai thì... bay tới bay lui, chẳng biết đang làm gì.Nhưng ít nhất Chủ nhật những tuần trước cũng không có những câu hỏi mà anh không biết phải trả lời sao..."...sao hả?

Cậu có bằng lòng với Gin-chan không?"

Dazai tiến lại phía anh, vừa xong việc nên cổ tay áo hơi ướt nước.

Hắn chỉ mặc một cái áo trắng với quần lót trắng, thật chẳng... giống Dazai chút nào, làm Chuuya phải quay mặt đi vì không biết nghĩ sao.

"Cậu có nghe thấy tôi không đó, hay là sắp điếc rồi hả đồ hói kia?"

"Đây không có hói!"

Chuuya không hiểu hói thì liên quan gì tới điếc, thật sự.

"Đây cũng không có điếc đâu."

"Thế cậu thấy thế nào?"

"...Không nghĩ là cậu lại đi hỏi tôi đấy."

"Ờm, tôi phải xem xem liệu cậu đã tìm được tình yêu đời mình hay chưa ấy mà."

Anh lặng im một chốc, tay gấp quần áo để lấp đầy khoảng lặng.

"Cậu vẫn còn lải nhải về cái mớ ảnh đó à?"

Dazai cũng yên lặng một chốc, chỉ nhìn anh chăm chăm.

"Có mà trên báo người ta vẫn lải nhải về mấy cái ảnh đó ấy."

"Tránh làm sao được."

Chuuya ngán ngẩm nhìn Dazai đang cố tình nhăn mặt nhìn anh, nhưng cũng không cản hắn đi xếp quần áo vào tủ.

"Hôm đó tôi đẹp mà.

Cả Higuchi nữa."

"Khặc, tự khen mình chán chê rồi mới nhớ đến người ta, cái đồ tự luyến này."

"Thôi câm miệng đi."

"Thế cậu bằng lòng với Gin-chan chứ gì?"

"Tôi thì thấy là Akutagawa sẽ không bằng lòng đâu."

"Rốt cuộc Chuuya có biết trả lời câu hỏi không vậy."

Anh lơ đi Dazai đang xị mặt ra.

"Tôi thất vọng lắm, lắm đó, Chuuya à~~~♫""Sao cậu lại nghĩ tôi có vấn đề gì với con bé chứ hả?"

"...Xem chừng cậu không có tiêu chuẩn gì trong chuyện yêu đương này ha."

Chuuya thở dài, cũng không màng gạt hắn ra lúc hắn lồng tay anh lại – bây giờ anh đã quá mệt để phản ứng, hơn nữa ít ra thế này cũng không đau.

"Nếu tôi không thử nhiều thì làm sao tìm được thứ tôi cần."

"Người ta nói là thử ít hơn có khi sẽ tốt hơn đấy."

"Thế thì tôi có tiêu chuẩn gì được chứ?"

Chuuya để Dazai kéo mình ra ghế sô pha.

"Tôi còn không biết—"Giọng Dazai trở nên bỡn cợt nhẹ nhàng, chỉ có vừa đủ một chút hoài niệm.

Vậy nên Chuuya biết hắn không đùa.

"Đúng là trước nay cậu vẫn sẵn lòng đón nhận nhiều thứ thật."

"Nếu mà tôi chịu được một thằng cha lầm lì đểnh đoảng suốt ngày đòi dùng tiếng Anh ngay cả khi tôi đã nói là không thích ấy..."

"Tại cậu gây sự đấy nhé, chờ đấy lên Resident Evil để tôi đập cậu một trận."

Chuuya giấu đi một hơi thở nhẹ nhõm vì Dazai có vẻ không muốn đả động đến chuyện xưa; rồi anh chỉ tự tin cười, đôi tay (luôn đeo găng) cầm lấy điều khiển.

"Có như thế nào thì tôi cũng đập được cậu ngoài đời thôi."

"...cậu ở đây làm gì?"

"Tôi... sẽ đi chơi với anh hôm nay."

Chuuya chịu không hiểu."...nhưng cậu đang hẹn hò với Atsushi-kun cơ mà."

Mặt Akutagawa là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy một người đang yêu cũng có thể trông như đang táo bón, hết-chịu-nổi-thế-giới, buồn nôn cộng thêm muốn giết người.

Trông vậy kể ra cũng hay, nhưng mà nhìn thằng bé như sắp chết ngạt đến nơi thì cũng rất đáng quan ngại.

Chuuya liền lên tiếng hỏi, "Cậu có sao không?"

"Tôi... thương em gái tôi lắm."

Akutagawa hít vào một hơi sâu, cảm giác như một chữ đó nói ra cũng lạ lẫm.

Chuuya rất hiểu – sống trong Mafia Cảng, trong một Yokohama từng chứa đầy tội phạm và những Siêu năng lực gia ngoài vòng pháp luật, đó không phải một nơi nên để lộ ra bất cứ điểm yếu nào.

"Nên tôi sẽ không để nó làm kỳ đà cản mũi Dazai-san đâu."

"Nhưng mà chính Dazai sắp xếp vụ đi chơi này mà."

"Cứ động đến anh là Dazai-san dở hơi lắm."

"Đúng là hắn dở hơi thật," Chuuya đồng tình, nhớ lại đĩa trứng tím lịm sáng nay vì Dazai muốn thử tráng trứng với khoai mỡ.

"Lúc nào cũng dở hơi."

"Không phải cái dở hơi đó mà anh vẫn tưởng đâu ạ,"Akutagawa lắc đầu chỉnh lại anh.Chuuya nhướn mày rồi uống một hớp trà.

Gin không có ở đây – mà có lẽ trong tương lai gần con bé cũng không thể đến, nếu mà được anh trai bảo bọc kỹ như vậy – thì chắc là anh nên uống trà luôn rồi mới ngồi xuống bàn.

"Biết đọc vị người khác rồi à?"

Nghe vậy Akutagawa liền xù lông lên, hẳn là đang nhớ lại vụ cãi nhau với Atsushi hai hôm trước (Chuuya nghe được chuyện này từ rất nhiều nguồn, bao gồm: (1) từ Dazai kể lại vanh vách trận cãi vã ngày hôm đó mặc dù đáng lẽ ra hắn phải ở chỗ nào xa lắc xa lơ; (2) từ một Atsushi nước mắt tèm lem giận dỗi mời Chuuya đi cà phê chỉ để kêu ca xả giận; (3) từ Higuchi vừa vui mừng vừa lo lắng không biết đây có phải cơ hội để cô được senpai để mắt đến hay không; (4) từ chính miệng Akutagawa lúc cậu ta chộp lấy anh trong văn phòng chỉ để kể lại những chuyện đã xảy ra bằng một giọng không thể nhạt hơn được).Để mà nói ngắn gọn thì—hai đứa cãi nhau vì một vài hiểu lầm, một vài vấn đề ăn nói và cả vấn đề không ôm nhau đủ nhiều.

Trong lúc cãi nhau thì có vẻ Atsushi đã gào lên là Akutagawa không biết đọc vị người khác gì hết trơn.Cho nên Akutagawa xù lông lên một chốc – như một con mèo bị chọc vậy, Chuuya nghĩ thầm – nhưng rồi cũng bình thường trở lại.

"Ban nãy lúc anh nói có vẻ trìu mến lắm."

"Không hề có nhé."

Chuuya cảm thấy như mình đang sắp cười, nên anh tự chỉnh cho mặt mình nghiêm hơn.

"Không có gì là trìu mến ở đây hết – cậu đã thấy mớ trứng tráng nửa mùa của hắn chưa vậy?

Chắc một tiếng sau thôi là tôi sẽ ngộ độc chết đó."

"Tôi chưa thấy Dazai-san nấu ăn bao giờ," Akutagawa nói rất từ tốn, như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ cực kỳ đần.

Giống Dazai quá luôn, làm Chuuya thấy trong ngực có một cảm giác vừa quen thuộc vừa khó chịu.

"Trước giờ anh ấy vẫn nhất quyết không chịu làm việc nhà."

"Nhưng mà—"Hơ.Trước đây, lúc phòng hai người họ còn ở cạnh nhau, cái thời họ còn là cộng sự, Dazai lúc nào cũng lăn ra ăn vạ mỗi lúc hắn phải làm những thứ hắn không muốn làm (mà những thứ hắn thích quanh quẩn chỉ có đi làm một thằng cha mất dạy, đi hành hạ người khác, đi tìm niềm vui trên nỗi khổ của người ta, đi chơi game chẳng khác nào một cậu ấm được chiều hư, với cả làm sao để Chuuya không chịu nổi nữa mới được).

Chưa từng có ai nhắc qua việc nhà.(Họ chưa từng có không gian hay thời gian để làm việc nhà, vì cuộc sống của họ khi đó chỉ có làm theo lệnh, đi giết người, đi tàn phá khắp nơi.)...Hơ."—Chuuya-san à?"

"Ây chết, tự dưng tôi bẵng đi."

"Tôi biết mà – mỗi khi anh nghĩ về Dazai-san là mặt anh lại như vậy."

Môi Chuuya hơi run: "Mặt tôi tự biết ghê thằng cha đó thì có."

"Cứ có chuyện liên quan đến anh ấy là anh cũng dở hơi không kém ạ."

"Này Akutagawa, bình thường xem chừng cậu cũng ngoan đấy, nhưng mà nói như vậy thì sai lắm nhe."

"Dazai!

Cậu làm việc nhà cho tôi là sao hả?!"

Anh dường như còn nghe thấy được cái chớp mắt của hắn đang trả lời anh.

Dazai đang nằm ườn trên ghế, tay trái giữ lấy bát bỏng ngô trên ngực, tay phải buông thõng gần chạm đất.

Cả hai chân hắn đều duỗi thẳng, gác ra ngoài phần tay vịn.

Cảnh trên màn hình ti-vi rất sáng, gần rực rỡ bằng ánh nắng chiều ngả sắc đỏ đang tràn vào căn hộ của anh."...Tôi có đang làm gì đâu?"

Dazai đang xem phim truyền hình – trông không giống như mấy phim Tây Ban Nha lồng tiếng rất kịch tính mà Higuchi thích xem, nhưng nhìn nó cũng sến đến mức làm anh muốn ói.

Trông hắn thật... yên ổn quá, đôi chân trần làm tim anh muốn ngừng đập, mặc dù gần đây đã rất nhiều lần anh thấy hắn chỉ mặc một áo với quần lót đi lại xung quanh.

Trông hắn dường như đang muốn giết thời gian để đợi gì đó, nhưng lúc này hắn chỉ có thể đang đợi Chuuya trở về.

Hoặc là đang đợi bản tin buổi tối cũng nên.Một Dazai... gần như dịu dàng thế này—"Tôi đang nói là.

Sao cậu lại giặt quần áo cho tôi hả?!"

"Đừng có giật mồng lên thế chứ, tôi có làm hỏng quần áo của cậu đâu."

"Đó không phải là vấn đề!"

"Sao cậu lại ỏng eo chuyện tôi làm việc nhà giúp cậu hả?"

"Tôi không có ỏng eo," anh kiên quyết đáp, rõ ràng chỉ có năm phần trẻ con.

"Tôi hỏi là tại sao cơ mà."

Dazai hơi nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc nâu hơi xòa ra như mực đổ tràn trên gối trắng.

Chuuya cảm tưởng như mình đang bị ánh mắt của hắn xẻ ra từng phần, giá lạnh đến mức đôi găng cũng không đem lại nổi hơi ấm trên tay."

Những gì tôi không muốn thì tôi sẽ không làm đâu, Chuuya."

Chuuya mở miệng, biết là anh sẽ lại sắp lỡ lời, sẽ lại đùa câu gì đó về khoảng thời gian hắn ở lại Mafia Cảng dù luôn cảm thấy bất an, hay như việc hắn vẫn đang sống đây mặc dù luôn nói rằng muốn kiếm tìm cái chết—Nhưng Dazai lúc nào cũng đi trước mọi người một bước, đi trước cả anh.

Nên hắn nói tiếp, trên môi là một nụ cười nhẹ: "...Ít ra thì bây giờ là vậy."

"...cho nên cậu muốn giặt quần áo cho tôi à?"

"Rốt cuộc là Chuuya có hiểu tiếng người không vậy.

Thất vọng lắm đó nghen~~~♫"Chuuya đảo mắt một vòng rồi ngồi lên chân Dazai, cảm thấy hai chân hắn đang căng lên.

Anh nhất quyết không đứng dậy, thậm chí còn dựa ra sau để được thoải mái hơn, mặc kệ hai cái chân khẳng khiu dưới người."

Tôi chỉ muốn xác nhận lại là cậu vẫn muốn giặt quần áo cho tôi thôi."

"Khặc, cái chuyện tình của cậu với quần áo ấy mà."

"Đó—đó không phải chuyện tình chuyện tiếc gì hết!"

"Tôi biết mà."

Chuuya nheo mắt nhìn Dazai, không ngạc nhiên thấy hắn đang nhìn lại mình, để mặc bộ phim đang chiếu.

"Ai bảo... ai bảo cậu cứ nói kiểu gì ấy."

"Cậu bảo kiểu gì là sao?"

"Chỉ là.

Không bình thường thôi."

Chuuya nghĩ thêm một chút nhưng vẫn thấy mờ mịt, cảm giác như vừa đánh mất khoảnh khắc ấy qua kẽ tay.

"Giọng của cậu.

Cứ sao sao đó."

"Vậy là cậu hiểu tôi đủ nhiều để biết tôi thế nào mới bình thường nhỉ."

"Tôi quen cậu hơn chục năm rồi đó, đồ chết giẫm ạ."

"Về cơ bản thì tôi quen Mori-san còn lâu hơn, nhưng tôi cam đoan với cậu là lão sẽ không biết tôi như vừa rồi có vấn đề gì đâu."

"Có nói thật không đó?

Mori-san hiểu cậu lắm mà."

"Ừa, nhưng đó chỉ là những thứ liên quan đến kế hoạch, chiến đấu, tiêu khiển thôi."

Trông Dazai như đang tưởng tượng lại tất thảy những thiếu sót của Mori-san.

"Dính đến những chuyện tình cảm cá nhân thì lão dở người lắm.

Chính vì thế mà Fukuzawa-san mới không hiểu gì như vậy."

"Sao tự dưng mình lại nói về hai người này vậy?"

"Thấy nên nói về mấy cặp chậm nhiệt thôi."

"Hai người đó quen nhau lâu lắm rồi đúng không?"

Chuuya thử nhớ lại những gì Ane-san từng kể với anh về thời Mori-san còn làm y sĩ.

"Ít ra thì mình còn đỡ hơn hai người đó nhiều."

Chân Dazai chợt giật mạnh một cái làm Chuuya mất đà ngã xuống, suýt nữa phải kêu lên.

Anh ngã lên ngực Dazai – trán cụng vào cằm hắn, để phát ra một tiếng ặc đau điếng.Sau vài giây đong bằng nhịp tim đập như đang nổi trống dưới người anh, Dazai mới khẽ nói: "...cậu nặng quá đấy, Chuuya."

"Tôi không có," anh lẩm bẩm trên tấm áo vải thô mỏng, trong đầu là vô vàn ý nghĩ quay cuồng."

Nhưng mà cậu nói mình hơn hai người đó cũng đúng thật.

Mèo thì thích cậu còn tất cả mọi người đều thích tôi."

"Nhầm to rồi đấy, thằng khùng quấn băng ạ."

"Tất cả mọi người chỉ trừ cậu ra thôi, đúng không?"

Không phải như vậy, nhưng môi Chuuya như phải bỏng mỗi lúc chạm đến tấm áo mỏng của Dazai, mà với vị trí hai người họ như thế này, dường như những gì anh nói đều sẽ là một lời thì thầm gửi đến trái tim hắn vậy.Đến lúc anh ngẩng lên nhìn hắn, hơi nghiêng đầu sang bên, tựa như Dazai cũng đỏ mặt, dưới ánh tà dương đang phủ lên gương mặt hắn một sắc đỏ như cánh hồng.Và khi anh không còn dũng cảm đối mắt với hắn nữa, gục đầu lại trên ngực Dazai, anh mới nhận ra mặt dây chuyền của Dazai đã không còn.(Anh vẫn nhớ cái ngày anh chọc ngoáy kiểu ăn mặc phát khiếp của Dazai sau khi rời Mafia Cảng, Dazai đã rất chịu chơi đáp trả, cho đến khi anh nói động đến chiếc mặt dây chuyền màu xanh.

Anh nhớ rằng Dazai nói vật đó để hắn được giữ những gì quan trọng nhất ở gần trái tim, những lời đó nói ra gần như ngọt ngào, hoàn toàn không giá băng như ánh nhìn của hắn khi ấy.)Thậm chí một người như Dazai cũng có một điều quan trọng.

Thật lạ quá, để mà nghĩ một kẻ thành công, khốn nạn, đáng sợ và tàn nhẫn như hắn cũng có thời gian để nghĩ về những điều đáng giá.

Hẳn là vì kỹ năng sắp xếp thời gian giỏi, kiểu gì hắn cũng sẽ bỡn cợt mà rằng."

Không thấy nó nữa rồi."

Dazai bắt đầu ngâm nga, nghe yên bình đến độ Chuuya gần như không cảm thấy có thứ gì đặt lên gáy mình, níu lấy mình gần hơn.

Dazai hẳn là muốn làm vậy, vì hắn vừa nói hắn sẽ không làm những gì mình không muốn.

Nhưng ngay cả một đứa trẻ cũng có bao nhiêu điều hằng mong, mà không phải lúc nào cũng hợp tình hợp lý.

Vậy nên—"Bây giờ tôi đã có được điều quan trọng nhất ở cạnh trái tim rồi."

Lúc nhắm mắt lại, anh tưởng tượng ra Dazai tìm được hạnh phúc của mình.Ngay cả một người như Dazai cũng có thể đạt được một điều rất đỗi bình thường, như là có được những gì hắn muốn.Anh không đành lòng ghét hắn vì đã tìm được nó trước – dù sao thì, Dazai vẫn luôn đi trước mọi người một bước, đặc biệt là trước anh.Anh nhớ về cái ngày tìm đọc tài liệu về Oda, lần theo những con chữ không thể miêu tả trọn vẹn một mối quan hệ đủ sức lay chuyển cả gốc rễ của Yokohama và những ngày trước mắt."

Vậy thì lần này đừng có ngốc mà để tuột mất thứ đó nhe."

Dazai bật cười, bàn tay đặt trên gáy anh chỉ hơi động một chút, vĩnh viễn ấm áp, chân thực vô cùng."

Tôi hứa với cậu, sẽ không để tuột đâu."

-tbc-
Lời tác giả:- Chiện có thật: Dazai quăng bát bỏng ngô kia xuống sàn nhưng cả hai đều không hay biết
- Với cả, nếu mà các bạn quen tui (hay là đọc mấy cái khác tui đã viết á), thì các bạn biết trong cái mặt dây chuyền có chứa gì rồi đó
- Chuuya kiểu-như-nhưng-cũng-không-hẳn ship Oda/Dazai là cái sự tréo ngoe tui thích *ăn gạch*
- Cảm ơn mọi người đã đọc, hẹn các bạn chương tới nhe!

Lời dịch giả: Hiện tại có thể bật mí một chút, cái mặt dây đó không liên quan gì tới Oda đâu =)))))))))Trong đó có chứa gì thì... chương 6 sẽ tiết lộ :>Chương sau đến lượt Gin!

Teaser:"Lúc đó Dazai-san vẫn đợi anh đó ạ.

Anh ấy bảo là nếu chúng em muốn được anh ấy cho vào đội thì phải gặp nửa còn lại của anh ấy đã."

"Chỉ những lúc tiện cho hắn thì thằng cha đó mới nhớ ra có anh là cộng sự thôi."

"Nghe anh ấy nói thế..."

Giọng hồi tưởng của Gin trở nên ranh mãnh.

"...Em cứ tưởng là anh ấy định cho chúng em gặp mẹ cơ."
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
7. Chương 5《Gin》


Lời tác giả:- Chuuya với Gin đi mua sắm cùng nhau!

- Dazai thì không biết khái niệm 'đừng bám dai' là như thế nào
- Tóm tắt chương này:
Gin: lúc nào em cũng thấy Chuuya-san đẹp lắm
Chuuya: òa, nhóc cũng xinh lắm mà-"...cậu có cần gì không?"

Chuuya không màng ngẩng đầu lên khỏi chiếc ghế dựa thiết kế thông minh đặt trong phòng khách, tất nhiên lại là một món đồ mà anh chưa đồng ý đã được ai kia mua, nhưng phần lưng dựa của nó đúng là được thiết kế rất chuẩn, nên thôi thì anh nhắm mắt cho qua lần này.

Với cả, nó cũng đủ rộng để anh ngồi khoanh chân được.

Chẳng mấy khi Dazai mới mua đồ tử tế."...Hòa bình thế giới, một cái áo măng tô mới, một khoanh phô mai Camembert xịn xịn một tí, với cả một chai Egon Muller-Scharzhof Scharzhofberger Riesling Trockenbeerenauslese chắc là đủ nhỉ?"

"Cậu chỉ muốn làm màu đọc tên chai rượu đó thôi," Dazai vừa thẳng thừng nói vừa khoác áo lên vai, là một chiếc áo dạ ngắn màu xám trông rất tôn dáng hắn.

Đã nhiều năm nay mùa thu ở chỗ họ mới lạnh đến thế, mà họ chỉ mới vào đầu thu.

Chuuya không biết mình đã dừng đọc sách tự khi nào, nhưng anh phải cụp mắt xuống lúc thấy Dazai đang nín cười, vừa bắt quả tang anh nhìn hắn."

Đằng nào thì lát nữa tôi cũng ra ngoài," Chuuya đáp.

Chỉ còn vài tiếng nữa là anh lại có một cuộc hẹn."

Ô?

Đi chơi à?"

"Gin bảo tôi đi mua đồ với nó."

"Không biết Akutagawa-kun có biết không nhỉ."

"Nếu mà Gin đến được chỗ hẹn thì chắc là không đâu."

Chuuya lại ngước mắt nhìn lên Dazai, cảm thấy hơi lạ lẫm vì Dazai đang chuẩn bị rời đi.

Đã bao tháng nay anh mới tận mắt trông thấy Dazai ra đường—tất nhiên là không tính cái thời họ vẫn còn Siêu năng.

Dazai đã từng rời bỏ anh rất nhiều lần trước khi cái tình bằng hữu kỳ lạ này tồn tại, cho nên để bây giờ anh thấy... lạ, thấy không quen, thì đó mới thực là nực cười.Đáng ra nó phải bình thường, chuyện Dazai bỏ anh lại phía sau.Đáng ra nó phải vậy, nhưng không hiểu sao lại không phải.Đáng ra."

Tôi chỉ đến siêu thị ở khu hàng xóm thôi," Dazai chợt nói, hai tay đè lên đôi chân Chuuya đang khoanh lại, "rồi chắc là sẽ mua bán gì quanh đó.

Tôi sẽ về thôi."

Chuuya chớp mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn y nguyên: là đôi tay hắn đã không còn quấn băng, nhợt nhạt để lộ cả mạch máu, tương phản với chiếc quần màu tối của anh."...Tôi thì chỉ mong cậu đừng có về đây nữa."

Anh nặn ra được những chữ đó, nhưng nghe như đang mắc nghẹn, ngay cả miệng cũng khô.Hai bàn tay ấy cụp trên đầu gối anh hơi siết lại trong một khắc, rồi cũng thả ra.

Nghe giọng Dazai nửa cười nửa không: "Đau lòng ghê á, đồ giá mũ này.

Chắc là tôi sẽ phải hủy đơn hàng đặc biệt từ cửa hàng mũ đặc biệt nào đó mà ai kia thích lắm nha."

"Tôi tự đi mua cũng được nhé, đồ mắc dịch."

"Hê, nhưng mà hết hạn đặt hàng rồi á.

Mẫu đó chỉ ra duy nhất mười chiếc thôi~~~♫"Chuuya cân nhắc lợi hại một chút, mà thôi, MŨ vẫn quan trọng.

"Thôi được rồi, cậu về đây cũng được.

Nhưng mà lát nữa tôi phải ra ngoài với Gin đó."

"Thì cứ đi đi, tôi có dính người đến thế đâu, sên ạ."

"Cậu với cái áo chết giẫm của cậu biến mẹ đi, đồ cá thu."

"Rõ là cậu thích áo tôi mà – cơ nãy cậu còn ngắm nó nhé!"

"Đây không có," vừa kinh hãi vừa bực mình vì bị bắt quả tang, Chuuya liền xua Dazai biến lẹ."

Đúng là giấu đầu hở đuôi~~~♪""Thôi xéo nhanh giùm."

"Trông anh... hơi mệt đó, Chuuya-san."

"Không có đâu," anh trả lời theo phản xạ, miệng nở nụ cười để Gin dễ chịu hơn.

"Đi cùng Gin-chan là anh vui mà."

Hôm nay Gin không để kiểu tóc vểnh hàng ngày nữa, cũng bỏ mặt nạ đi, để lộ ra gương mặt nữ tính hao hao giống anh trai mình—không được, đây không phải lúc để anh tưởng tượng ra một Akutagawa tóc dài đang cười, vì nếu như thế thật thì chắc mặt anh trông sẽ rất hãi, mà anh thì không thể đối xử như thế với Gin."

Nếu mà Chuuya-san bận thì nói trước với em cũng được mà."

"Anh không bận."

Chuuya thấy may là anh ngồi cạnh con bé – thế này hơi thân mật quá so với những lúc anh đi chơi lần đầu cùng người khác – vì giọng em vẫn nhỏ như ngày nào.

"Anh nói rồi mà – đi cùng em là anh vui rồi.

Em đã nghĩ ra muốn mua gì chưa?"

"Em muốn mua cái gì để tặng anh trai với người yêu anh ấy ạ."

Mái tóc dài của Gin nhẹ bay trong gió; Chuuya cảm thấy được nhiều người trong nhà hàng đang nhìn họ.

Dù trời đã trở lạnh anh vẫn chọn ngồi ở bàn ngoài trời, vì khoảnh vườn quanh khu này rất đẹp, như đang khoác lên mình một tấm áo đầy sắc đỏ và nâu, thỉnh thoảng có thêm đốm vàng từ vài khóm hoa nở lác đác.

"Em cũng muốn được dành thời gian với Chuuya-san."

Anh có linh tính đây hẳn là vì hội Thằn Lằn Đen lại đang cá cược gì với nhau, hoặc Dazai đã ép con bé làm thế này, vì thằng cha đó vẫn thích làm theo ý mình dù cho cái ý đó có dở hơi đến đâu – nhất là những khi hắn được tiện thể làm Chuuya đau đầu nữa.

Cơ mà, cũng có khả năng Gin chỉ đang muốn thoát khỏi sự bảo bọc quá đà của anh trai.Dù sao thì: "Em muốn đi với anh chiều nay thế này là anh hãnh diện lắm."

Hai người họ trò chuyện với nhau rất êm ả – chỉ hơi có khúc mắc lúc anh muốn nhường áo măng tô cho con bé, chất len dày vô cùng thích hợp trong thời tiết này, mà anh mang theo cũng chỉ vì muốn nhường cho bạn hẹn.

Anh nghe được rõ mồn một mấy tiếng thở dài từ những bàn xung quanh.Sau bữa trưa, hai người họ quyết định không ăn tráng miệng mà sẽ đi mua đồ trước.Lúc họ chuẩn bị đi, anh chìa cánh tay ra cho con bé, nhưng không cầm lấy tay Gin.

Tính đến giờ anh vẫn chưa cầm tay ai trong buổi hẹn, vẫn không thấy thoải mái nếu có người chạm vào tay mình quá lâu, kể cả dưới lớp găng bảo vệ.

Trong từng mạch máu anh vẫn cảm nhận được tàn dư của sức mạnh năm xưa, của lực ép đã để lại những vệt đỏ đen chằng chịt trên những ngón tay anh đã từng điều khiển trọng lực.Gin thấy anh giữ ý như vậy cũng không nói gì, chỉ lồng tay vào khoảng trống nơi cánh tay anh, đứng đủ gần để ai cũng biết rằng họ đi cùng nhau, nhưng cũng đủ xa để ai cũng phải tự hỏi liệu họ có phải tình nhân thực sự.Anh những tưởng Gin không để ý tới những thứ thời thượng dành cho con gái mới lớn, nhưng hôm nay em mặc một chiếc váy rất xinh, chân đi một đôi bốt mới ra mùa này, thêm một chiếc xắc tay hợp với bộ đồ nhưng cũng đủ to để đựng súng, trên mặt có một lớp trang điểm nhạt, cổ đeo vòng và hai tai cũng đeo khuyên.Bất luận ra sao, làm em gái của Akutagawa cũng có rất nhiều áp lực, dù cho cấp dưới của họ không phải ai ai cũng biết chuyện này.

Chưa kể đến việc hai đứa cùng chia sẻ với nhau một quá khứ... – nghĩ đến đây anh lại thấy ghét Dazai vì đã kể chuyện ngày xưa của Akutagawa cho anh, ngay cái đêm thu nhận thằng bé vào dưới trướng.

Dù cho thế giới này có Siêu năng hay không, thì đem lòng yêu thích những gì đáng yêu bình dị vẫn bị coi là một khuyết điểm."

Anh ấy mà có một cái áo ấm hơn thì tốt," Gin lẩm bẩm lúc họ vừa bước vào cửa hàng quần áo đầu tiên, cách Motomachi chỉ vài con phố.

Ở đó sẽ có nhiều cửa tiệm hơn, nhưng nhìn những hãng đồ châu Âu ngập tràn khu đó như thế, e là Gin sẽ không đủ tiền.

Chuuya thì không ngại trả tiền hộ hay là cho con bé mượn tiền, nhưng anh cũng không muốn ngỏ lời sớm quá, lỡ may con bé cũng mắc phải chứng Dị Ứng giống Akutagawa đối với những thứ dễ bị hiểu nhầm thành sự từ thiện hay lòng thương."

Anh em nên thay nguyên một cây đồ mới ấy."

Thời Akutagawa vẫn xài La Sinh Môn làm áo khoác thì anh không mong gì thằng bé chấp nhận đi mặc thứ khác, nhưng đó đã là nhiều năm trước đây.

Dọn tủ đồ bây giờ là quá hợp lý.

"Chắc anh cũng nên mua cho anh em quần áo đón Giáng Sinh nhỉ, có không thích cũng kệ."

"Giáng Sinh còn phải vài tháng nữa mà anh."

"Atsushi bảo là nó đang bắt đầu mở lời với Akutagawa rồi."

"...nghe được đó ạ."

Mắt Gin hơi sáng lên, thấy vui mừng vì anh trai có khả năng sẽ đồng ý đón Giáng Sinh mà không phải mất công chèo kéo.

"Thế thì em phải mua cho anh ấy hai thứ làm quà mới được."

"Thế anh cũng sẽ mua quà cho Atsushi – để nếu chuyện của nó có đầu xuôi đuôi lọt thì còn chúc mừng."

Gin bật cười, âm thanh kiêu sa trong vắt như họa mi.

Anh chợt nhớ đến con bé vào đêm đầu tiên gia nhập Mafia Cảng, cứ trốn sau chân của anh trai, gầy yếu, run rẩy, e dè.

"Kiểu gì cũng được thôi.

Chỉ cần là anh ấy thì anh trai em hết thuốc chữa."

"Nói là hết thuốc chữa thì hơi quá..."

Rồi Chuuya nhớ lại lúc Atsushi nhắn tin cho anh kể chuyện Akutagawa vấp phải futon trông đáng yêu như thế nào (cái tin nhắn ấy có không biết bao nhiêu lỗi chính tả, kèm theo một đống emoji với dấu chấm than, pha với rất nhiều tiếng xì qué không ai hiểu được—nhưng chỉ cần đọc 140 ký tự đầu tiên anh cũng nắm được đại khái.) "...ừ thì, đúng là liên quan tới Atsushi thì nó hơi khó chữa thật."

"Em không ngờ là sẽ có ngày anh ấy thử cười lên đó."

"Atsushi đúng là tài mà, phải không?"

Trông Gin như sắp phát khóc vì mừng, hẳn là đang nhớ lại thời thơ ấu chẳng ấm êm, nên Chuuya kéo nhẹ em một cái.

"Anh em xứng đáng được hạnh phúc mà.

Cả em cũng vậy đó, Gin-chan."

Gin lại bật cười, trong giọng cười có giấu một tiếng nấc.

"...nhiều khi nghe Chuuya-san già quá ạ."

"Thế anh có đủ tư cách làm chú em không?"

"Em vẫn nhớ ngày đầu tiên em được thấy anh – hôm đó anh mặc đồ nổi lắm."

Chuuya hồi tưởng lại lần đầu tiên họ gặp nhau: Mori-san bận đi tiếp một vài người cấp cao bên phía chính phủ nên không có mặt; còn Dazai đứng khoanh tay lạnh lùng như tượng, đôi mắt giá băng nhìn xuống hai đứa trẻ mới gia nhập đội du kích.

Anh cũng ở đó... chính xác là vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ khác liền chạy đến (quãng thời gian trước ngày Dazai được nâng lên làm Quản lý, anh được giao rất nhiều nhiệm vụ đơn), mà bởi vì nhiệm vụ đó cần cải trang nên anh vẫn mặc kimono, trên người cũng dính đầy máu kẻ thù, căn bản vốn không có thời gian thay đồ trước buổi gặp mặt những tưởng rất quan trọng ấy."

Ban đầu em chẳng hiểu gì hết – hôm đó anh mặc kimono, tóc thì thả tung, trông đẹp vô cùng.

Nhưng rồi anh bắt đầu mắng Dazai-san vì đi nhận trẻ lạc vào mafia như thể đây là cái 'trại trẻ mồ côi mắc dịch' nào ấy.

Hồi đó em chẳng hiểu anh nói vậy là gì, nhưng so ra thì Dazai-san rất đáng sợ, còn anh thì không."

Những ký ức đó làm Chuuya phải nhăn mặt.

"Hôm ấy anh cứ xồng xộc chạy đến như thế chắc là trông dị lắm."

"Lúc đó Dazai-san vẫn đợi anh đó ạ.

Anh ấy bảo là nếu chúng em muốn được anh ấy cho vào đội thì phải gặp nửa còn lại của anh ấy đã."

Chuuya nhấc mấy chiếc sơ mi lên xem xét, tất cả đều là hàng cốt-tông, đều là màu trắng hoặc màu kem, vì màu sắc nói chung không thể chung sống với Akutagawa được.

Rồi anh tiến lại dãy khăn quàng, nhìn Gin đang lấy tay thử chất liệu.

Biết đâu một chiếc khăn len lông cừu màu boóc-đô sẽ hợp với thằng bé nhỉ – chỉ cần một màu tươi trên nền đen trắng thường ngày thôi là đủ rồi?"

Chỉ những lúc tiện cho hắn thì thằng cha đó mới nhớ ra có anh là cộng sự thôi."

"Nghe anh ấy nói thế..."

Giọng hồi tưởng của Gin trở nên ranh mãnh.

"...Em cứ tưởng là anh ấy định cho chúng em gặp mẹ cơ."

Chuuya sặc khan."

L-L-L-Làm—!"

Chuuya nhớ lại bộ đồ mình mặc ngày hôm đó – chắc hẳn trông anh rất giống mấy cô bồ mà Dazai thải đi nhanh hơn cả thay quần lót hàng ngày.

Dù cho người anh có đầy máu cũng thế.

Gin đang nhìn anh cười.

"Gin-chan lại đang trêu anh rồi."

"Em không đùa đâu."

"Ừa, thì cũng đúng là anh đẹp hơn thằng cha đó thật."

Chuuya nhìn con bé cân nhắc, rồi tự nhắc mình phải rẽ qua khu trang sức ở gần bến xe để nhân tiện mua quà tặng em.

Một chiếc cặp tóc hoa hướng dương hay một đôi khuyên tai dài chắc sẽ hợp.

"Cơ mà em còn xinh hơn cả hai đứa tụi anh cộng lại.

Có một thằng khùng quấn băng như vậy làm bố mà em vẫn thành ra xinh xắn thế này là anh mừng lắm."

Gin lại cất tiếng cười, bảo rằng anh ngốc, rồi trả tiền quần áo cho anh trai."

Mình rẽ qua Takashimaya rồi hẵng đi ăn bánh nhé?"

"Mình mua quà cho Atsushi-san ở đó ạ?"

"Cửa hàng tạp hóa là tiện nhất, vì ở đó cái gì cũng có.

Atsushi thì cái gì cũng thích mà."

"Em đang định mua cái gì cho con mèo nhà anh ấy ạ."

"Cũng được, nhưng mà Ane-san đã định cho nó phiếu quà tặng ở một cửa hàng thú nuôi tương đối xịn rồi."

Gin dừng lại, ngẫm nghĩ giây lát: "Có phải là vì dạo này anh em thấy vui không?"

"Anh em cười vui đến mức Mori-san còn nghe được đó."

Chuuya nhếch khóe môi, nhớ lại điệu cười tà ác của Ane-san khi ấy.

"Mori-san hình như bị dọa cho phát hãi, mà Ane-san cũng thắng cược vụ đó rồi."

"Em không muốn biết thêm đâu."

"Thông minh đó."

Trời đã trở lạnh, nhưng vì xe của anh đã đem đi sửa mà anh cũng không ngại thể dục một chút, nên anh quyết định đi bộ về sau buổi hẹn với Gin – con bé mua được một chiếc ba lô cho Atsushi, để thằng bé có cái dùng nếu thuyết phục được Akutagawa là đi chơi cuối tuần ở Tokyo không chết ai cả – và rồi anh liền nhìn thấy hắn ta.Anh ngạc nhiên đến sững sờ – có vẻ không phải dấu hiệu tốt đối với một người đang được huấn luyện cho chức Thủ lĩnh Mafia Cảng (gọi là có vẻ, vì Mori-san dành thời gian 24/7 để qua lại với Chủ tịch bên Cục thám tử còn công việc của anh vẫn như trước, nên không có gì thay đổi mấy thì phải?).Anh ngạc nhiên đến mức để bật ra câu đầu tiên là: "Cậu bảo cậu không dính người cơ mà!"

Dazai lại còn dám cười, tay trái xách một túi giấy có nhãn cửa hàng phô mai cao cấp nhất trong vùng.

Hắn đang tiến về phía anh, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám rất đẹp đó, mặc dù không cài hết khuy.

Hắn vừa đi vừa cởi áo, trông như thể đang thoát y giữa đường, mà anh thì chưa muốn vào tù vì tội làm ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục đâu!"

Đừng có sợ thế chứ," Dazai nhắc, còn Chuuya cuối cùng cũng định thần lại – Dazai chỉ đang cởi áo ra để khoác lên vai anh.

"Tôi biết là cậu đủ ga lăng để đưa áo cho Gin-chan mà."

"Đừng có đoán trước tôi định làm gì nữa đi."

Nhưng Chuuya thừa biết rằng nói thế cũng bằng không.

Anh không ngăn lại Dazai đang đưa tay xách hộ túi: trong đó có hai chiếc áo cùng một chiếc khăn quàng cho Akutagawa, một quyển sổ tay hướng dẫn du lịch Tokyo với một chiếc khăn đồng màu cho Atsushi... và ba tựa game mới cho Dazai.Dazai thả bước bên anh, để cánh tay họ kề sát trên đường về căn hộ của Chuuya.

Anh vẫn giữ tay ở nguyên trong túi.

Anh vẫn thấy no vì lúc trước đã ăn bánh ngọt với cà phê, nên cứ để thư thư rồi nấu cơm tối cũng được."

Ai bảo cậu dễ đoán quá mà~~~♫""Cậu chạy lông bông hàng bao nhiêu tiếng đồng hồ mà chỉ mua được cái đó thôi hả?"

"Hơ, nếu cậu cứ nhất định muốn hỏi ấy..."

Dazai làm bộ thở dài một cái.

"Ban nãy tôi đã về rồi, nhưng mà TV toàn chiếu mấy thứ chán gì đâu, nên tôi mới lại đi ra ngoài đó chứ!"

"Tôi mua thêm mấy game cho cậu rồi đó – xin cậu đừng có xới chỗ tôi lên vì chán nữa đi."

"Sao nghe cậu cứ như thể tôi mà chán là lại ném bỏng ngô ra khắp gian khách của cậu thế?"

"Bởi vì mấy ngày trước chính cậu làm thế mà?!"

"Mới có một lần thôi Chuuya, chuyện qua rồi thì cho qua đi."

"Xong cậu dọn kiểu chó gì không biết nữa."

"Tôi có thuê người đến dọn đó nhé!"

"Ài.

Đừng có nhắc nữa đi, tôi ghét người khác đến chỗ tôi lắm."

"Không biết là ai suốt ngày để người khác đến lấy đồ giặt khô cơ."

Dazai chỉnh lại túi xách trên một tay, còn Chuuya bỗng nhiên linh cảm được trước vài giây điều gì sẽ xảy đến.

Dù vậy anh vẫn thấy ngạc nhiên lúc một tay Dazai quàng lên vai anh, để giữ cho tấm áo không tuột.

"Lại còn đặt đồ gửi đến tận nơi nữa."

"Tôi không có thích họ vào trong."

Tay của Dazai vẫn để yên vị, giữ nguyên tấm áo suốt chặng đường họ đi giữa màn lá khô tung bay trong gió.

Vậy nên Chuuya cảm thấy nó hơi siết lại, trong một khoảnh khắc rất nhỏ, không đáng kể gì."...Tôi đâu có nói tôi không dính người."

Dazai hừ một tiếng, trầm và rõ.

Chuuya vẫn giữ tay trong túi.

"Tôi chỉ nói tôi không dính người đến thế thôi."

"Khặc, đúng là chỉ giỏi bắt bẻ, cái đồ bạch tuộc này."

Dazai không trả lời và cũng không buông tay ra, ngay cả lúc họ bước lên thang máy về căn hộ.-tbc-
Lời tác giả:- Chiện có thật: đúng là Dazai đã về nhà sớm thật, nhưng rồi không biết đi mua Camembert cho Chuuya có phải là đang thể hiện mình vã quá không, rồi lại nghĩ là thôi keme, nên mới ra ngoài để mua tiếp...- Tiếp theo gồm có (cơ mà với kiểu viết của tui thì chắc là một chương chỉ có một buổi hẹn) (mà cũng chưa biết nữa vì riêng cái khoản tự kiểm soát bản thân thì tui cực kỳ kém):Naomi ("đây vẫn chưa tha cái vụ các người trói nii-san lại đâu!"), Yosano ("có dám uống thi với chị không!"), Ranpo ("mua hẾT TẤT CẢ MỌI THỨ CHO TOI"), Motojirou (VÌ CỐNG HIẾN KHOA HỌC), Tanizaki & Poe (để hai người họ đỡ cô đơn haha).

Và tất nhiên, bộ ba siêu bự gồm có: Tachihara (senpai đã để ý đến em rồi!) + Ango (dành cho OTP Chuuya/'đồ phản bội') + Fyodor (đang ngồi tù thì sao chứ.

đừng lo, có tui đây rồi)
Lời dịch giả: Như mọi khi, dự định của tác giả chỉ là dự định =))))))))

Sau này dần dần sẽ đến lượt các bạn này thật, nhưng chương sau sẽ là một phụ chương kể theo góc nhìn của Dazai nhé!

Teaser:Hắn đáng ra đã phải ngờ đến, nhưng sau bao lùm xùm thì người kia cuối cùng cũng thức giấc, đôi mắt xanh biếc ấy mờ mịt nhìn hắn chớp nhẹ.

Hắn đáng ra đã phải lường trước, nhưng khi hắn thấy đôi mắt cậu ta dường như vì nhận ra hắn mà trở nên nhẹ nhõm—hơi thở hắn đã lặng đi một chốc, để cho điện thoại lại sắp tuột tay."

D-Dazai."

Âm thanh đó tắc nghẹn, như là Chuuya vừa phảilôi nó lên từ nơi nào sâu lắm, phủ vùi dưới tháng năm đằng đẵng uất hận.

Âmthanh đó rất êm tai, vì bản thân hắn luôn muốn được chôn vùi đến khi tan vào hưkhông.

Âm thanh đó lẽ ra nên êm tai, nhưng nó chỉ khiến hắn phải khuỵu gối, cúimình để được gần hơn với kẻ sặc mùi cồn trước mắt.
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
8. Chương 6《Phụ chương 1: Trái tim cậu là mái ấm》


Lời tác giả:
- phụ chương: góc nhìn của Dazai!

- cái này là viết theo một request trên tumblr hê hê, bạn ấy muốn coi góc nhìn của Dazai trong cái fic harem Chuuya này như thế nào
- chương này được đặt trong quá khứ, ngay sau trận chiến chung cuộc với Fyodor
- về cơ bản thì đây chính là khoảnh khắc Dazai nhận ra tình cảm của mình đối với Chuuya
- cảnh báo: Chuuya say rượu + DAZAI
- xin cảm ơn mọi người luôn ủng hộ!Lời dịch giả: Vốn định để thứ sáu mới đăng, mà thôi nhân tiện 21/5 đăng liền cho đẹp ngày!!

521 trong tiếng Trung là wu er yi, gần giống với wo ai ni, chương này lại có Dazai ngộ ra tình cảm của mình, còn gì hợp hơn!

Chúc các bạn đọc vui nhé
 
Back
Top