Tâm Linh [Bungo stray dogs] Bách Vật Ngữ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
348193027-256-k888687.jpg

[Bungo Stray Dogs] Bách Vật Ngữ
Tác giả: psithurism_lavie
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bách Vật Ngữ là một sự kiện mang tính cổ truyền.

Nó bao gồm việc thắp 100 cây nến, cứ mỗi lần kể xong một câu chuyện ma thì thổi tắt một cây đi.

Và đến khi cây nến cuối cùng vụt tắt thì những hồn ma đáng sợ sẽ xuất hiện.

-----------------------------------------
Warning: OOC một cách khùng điên.

Vui lòng không chửi tác giả dưới mọi hình thức.​
 
[Bungo Stray Dogs] Bách Vật Ngữ
Lời nói đầu


Bách Vật Ngữ là một sự kiện mang tính cổ truyền.

Nó bao gồm việc thắp 100 cây nến, cứ mỗi lần kể xong một câu chuyện ma thì thổi tắt một cây đi.

Và đến khi cây nến cuối cùng vụt tắt thì những hồn ma đáng sợ sẽ xuất hiện. * Chuẩn bị

- 100 cây nến

- Diêm hoặc bật lửa

- 100 câu chuyện ma

- Ít nhất 2 người chơi * Cách chơi

- Tất cả mọi người ngồi thành vòng tròn, bên trong có 100 cây nến đã được thắp hết lên

- Mỗi người kể một câu chuyện ma mà mình chuẩn bị sẵn.

Kể xong thì thổi tắt một cây nến đi.

- Khi cây nến cuối cùng vụt tắt, người chơi sẽ thấy có rất nhiều hồn ma xuất hiện.

Đó là khi trò chơi thành công--------------------------------------------------⚠️WARNING⚠️

● OOC một cách khùng điên.

● Các cp trong đây khá mờ nhạt, nên bạn nào không quá ghét vẫn có thể xem được, nhưng đừng cmt đục thuyền.

● Incest ( mình không biết Tanizaki và Naomi có phải là anh em ruột không nhưng tác giả bảo họ là anh em thì mình vẫn để cảnh báo)

● Bối cảnh và câu chuyện đều dựa trên trí tưởng tượng của mình.

HẦU NHƯ KHÔNG LIÊN QUAN đến mạch truyện chính.

● Chủ yếu là các vấn đề về tâm linh, kinh dị, truyền thuyết đô thị, ma quỷ,...

● Bạn nào xem BSD Wan! thì biết có một tập nói đến trò chơi này, và ý tưởng của bộ này được lấy từ đây.

Have a nice day (◍•ᴗ•◍)❤
 
[Bungo Stray Dogs] Bách Vật Ngữ
Bách Vật Ngữ


Lại một ngày hè nắng nóng bốn chục độ giữa tháng bảy ở Yokohama đến.

Cả thành phố chìm trong bầu không khí oi bức tới ngợp thở.

Thậm chí Dazai còn chẳng buồn đi tự tử nữa mà chỉ nằm ườn ra phe phẩy cái quạt trong tay.- Này, sao chúng ta không đi biển nhỉ?

Nghe dự báo thời tiết nói tình trạng này sẽ kéo dài trong vài tuần nữa đó.Ranpo lên tiếng.

Tới chính vị thám tử đại tài cũng không chịu nổi sức nóng của mặt trời nữa là.- Đúng rồi ha!

Tôi có thể rủ các cô gái mặc bikini cùng nhảy xuống làn nước biển trong xanh đẹp đẽ đó.Dazai hào hứng tiếp lời.- Em biết có một bãi biển view xuất sắc, khách sạn năm sao, thức ăn ngon miễn bàn...- Vậy... vậy còn giá thành thì sao, Kyoka-chan?- Tất nhiên là giá trên trời rồi ạ.

Tại đợt đó em đi cùng với PM nên em có ngửa ra cắc bạc nào đâu.Atsushi tái xanh mặt mày khi nghe Kyoka đưa ra số tiền cần phải trả cho ba ngày nghỉ dưỡng.- H... hay là ta cố chịu nóng nha mọi người...- Sao chúng ta không về quê em chơi đi?

Ở đó cũng mát mẻ, toàn là rừng với cây, dù có thể phong cảnh không được như trên biển nhưng ít nhất là nó miễn phí.- Chính xác ha!

Chúng ta nên đi bàn bạc với thống đốc ngay bây giờ.

Tôi không thể chịu đựng cái nóng này thêm giây phút nào nữa đâu.Yosano đứng dậy và cầm theo chiếc máy cưa tiến thẳng đến phòng ngài Fukuzawa..........- Chà, ta cũng đã nghĩ về vấn đề đấy rồi, cũng như đã bàn bạc với ông Mori, nhưng chưa tìm được chỗ tránh nóng phù hợp.

Thật tốt khi mọi người đưa ra ý kiến này.

- Vậy là ngài đồng ý rồi đúng không?

- Thống đốc, chúng ta có thể rủ thêm nhiều người nữa được chứ?

Ví dụ như là DOA ấy.- Nếu Kenji cho phép thì ta cũng không cấm.

- Dù sao cũng là miễn phí mà.

Mọi người muốn rủ ai cũng được.

Em cũng sẽ mời thêm HD nữa.

- Một PM là đã quá đủ rồi đó he.

Tui hong muốn gặp cái bản mặt của con chuột Nga thúi...- Thế... bao giờ chúng ta sẽ xuất phát ạ?

Kunikida nhanh chóng bịt mồm Dazai lại trước khi để kịp thằng cha đó tuôn ra những ngôn từ mất kiểm soát trước mặt thống đốc.- Có lẽ là... hai ngày nữa.

Ta sẽ báo lại với Mori và những người khác sau.- Cảm ơn ngài thống đốc!----------------------Cuối cùng cũng đến ngày đi chơi.

Cả lũ hào hứng vô cùng, bởi lẽ chưa có ai về quê của Kenji bao giờ dù là đồng nghiệp lâu năm.

Cùng với ADA còn có thêm Oda, Ango, Poe, PM, HD và DOA cũng láo nháo không kém.Cứ thế, cái đám giặc giời cũng đến ga Iwate sau vài giờ đồng hồ trên tàu và nối đuôi nhau đến nhà của Kenji.Đó là một nông trại cực kì rộng lớn với những mảnh vườn trồng đầy các loại rau củ quả.

Còn có cả chuồng chăn nuôi gia cầm gia súc.

Phía xa xa còn có cả ruộng ngô cao quá đầu với cánh rừng già âm u mờ mịt.- Ya, giờ mọi người sẽ đi cất hành lý ở trong nhà của em nhé!

Kenji chỉ tay vào một ngôi nhà nhìn khá giống với các kiểu nhà thời xưa của Nhật Bản với nhiều gian khác nhau.- Chắc là không đủ phòng nhỉ?Yosano chẹp miệng.- Vâng!

Thế nên em nghĩ mọi người cần chia phòng.

Hai người một phòng ha.Thế là mọi người khệ nệ mang đồ vào sắp xếp sau khi đã ổn thỏa về việc bốc thăm...- Này!

Sao ta lại ở chung phòng với tên người hổ nhà ngươi nhỉ?- Làm quái nào ta biết được.

Chẳng phải do ngươi bốc thăm à?- Nếu đây không phải là nhà của thằng nhóc đó thì ta đã dần ngươi ra bã rồi!Thật ra thì cũng không ổn cho lắm nhỉ...- Này Osamu...- Hửm?- Lúc nãy ấy... ngươi có thấy ở ruộng ngô có thứ gì đó không?- Có gì là gì?

Chuuya ngốc dễ sợ.

Là bù nhìn đó.

Ở cánh đồng thì phải có mấy thứ như vậy để đuổi chim đi chứ.- Ta không có ngốc.

Chỉ là... trông con bù nhìn đó... hơi lạ thôi.- Ôi dào!

Chuuya cứ lo ba cái vớ vẩn.Chẳng biết nữa... tự dưng Chuuya cảm thấy lạnh sống lưng quá.- Ranpo-kun, căn nhà này có vẻ đìu hiu quá nhể?- Tôi có nghe Kenji-kun kể là ngôi nhà này vốn không có ai sống cả.

Còn vườn tược, gà vịt bò lợn thì lâu lâu cậu ấy về thăm chúng, xong thì nhờ hàng xóm xung quanh chăm hộ.- Thế hả...?Bỗng Karl đột nhiên gầm gừ vài tiếng rồi cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà...- Nè Saigiku, sao cậu không cất đồ đi, còn đứng đực ra đó làm gì?- À không... không gì đâu.Jouno có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân cót két ở phía trên phòng của bọn họ...

Nhưng đây là nhà trệt kia mà...?-------------------------- Mọi người ơi, mình về đây thì mình chơi gì nhỉ?Tachihara hỏi khi tất cả bọn họ ngồi trong một căn phòng chung.- Chúng ta có thể ăn đồ nướng đó.

Nếu mọi người không chê.- Cũng được ha.

Thời tiết ở đây có vẻ mát nhỉ?

Ăn đồ nướng là quá thích hợp còn gì.- Vậy tám giờ tối nay mở tiệc đi.

Tui sẽ quậy banh cái chỗ này luôn.Và sau khi nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ mấy thằng mặt giặc, mọi người cùng nhau chuẩn bị lò, than, gia vị, rau củ,...

Còn Yosano thì được cử để trông chừng lũ nấu ăn như buồi nhưng toàn phá phách để mang lại bình yên cho một buổi chiều tà chìm trong tiếng cười nói vui vẻ hòa với tiếng quạ réo da diết sau những rặng cây um tùm.-----------------------------Bây giờ là mười một giờ đêm.Dù bảo đây là tiệc đồ nướng nhưng lại không có bia rượu, bởi lẽ chẳng ai mang chúng đi cả, nên chỉ ngồi nhắm thức ăn và kể cho nhau nghe mấy câu chuyện tầm phào.- Chán nhỉ?

Giờ chúng ta nên làm gì đây?- Chà chà.

Bây giờ tui có ý này.

Chúng ta hãy chơi Bách Vật Ngữ đi, để thêm phần kịch tính và gay cấn.Dazai hào hứng đề xuất với đôi mắt chứa đựng sự nhiệt (xàm) huyết (lồz) trong đấy.- Đó là gì?Sigma ấp úng hỏi:- Bách Vật Ngữ là một sự kiện mang tính cổ truyền.

Nó bao gồm việc thắp một trăm cây nến, cứ mỗi lần kể xong một câu chuyện ma thì thổi tắt một cây đi.

Và đến khi cây nến cuối cùng vụt tắt thì những hồn ma đáng sợ sẽ xuất hiện.- Vậy đây chính là trò chơi kinh dị rồi.

Thú vị ghê thú vị ghê!- Kolya!

Ngồi yên nào.

Cậu mà láo nháo tôi táng bay bộ nhá của cậu ngay đấy.- Ta xin phép không chơi nhé Hirotsu lên tiếng:- Chắc ta sẽ ở ngoài nhìn thôi.- Thế... luật chơi là gì?

Fyodor liếc xéo Dazai.- Rất đơn giản.

Bây giờ ta sẽ thắp một trăm cây nến lên.

Sau đó ngồi thành vòng tròn và lần lượt kể những câu chuyện ma.

Mỗi lần kể xong thì sẽ thổi tắt một cây nến đi.

Và khi cây nến cuối cùng tắt, chuyện đáng sợ sẽ xảy ra.- Làm gì có một trăm cây nến cho ngươi bày ra trò này.Kunikida lên tiếng.- A, không sao!

Nhà em có nhiều nến lắm.

Tại vì ở đây hay bị cúp điện nên phải trữ nến để buổi tối còn soi đường nữa.

-....

Thôi vậy cũng được.

Nói rồi Kenji đi đến chiếc tủ cũ kĩ, lục lọi một hồi cũng có đủ số nến cần trong trò chơi.Cả đám xúm lại đốt hết nến lên.

Khi chiếc nến thứ một trăm phát sáng cũng là lúc đèn đột nhiên vụt tắt.- Hình như lại mất điện nữa rồi.

Mà không sao, ánh sáng từ nến chắc cũng đủ soi chiếu rồi ha.- Ừm...

để xem có bao nhiêu người chơi nàoTeruko nhẩm đếm.

Tổng cộng là:- Hai lăm người.Lần lượt ngồi theo chiều kim đồng hồAtsushi

Akutagawa

Chuuya

Dazai

Ango

Oda

Ranpo

Poe

Gin

Tachihara

Mori

Fukuzawa

Fyodor

Nikolai

Jouno

Teccho

Naomi

Junichirou

Kenji

Kunikida

Yosano

Kyoka

Kouyou

Teruko

SigmaVà chính giữa là những cây nến cháy yếu đến mức tưởng chừng như chỉ một cơn gió thì có thể dập tắt hết - Vậy thì... người bắt đầu... sẽ là Nakajima Atsushi nhé!
 
[Bungo Stray Dogs] Bách Vật Ngữ
Câu chuyện thứ nhất


Atsushi nhìn mọi người, rồi lại nhìn đống nến đang lập lòe như lũ ma trơi.

Sau đó nhẹ giọng kể:* Dưới góc nhìn của AtsushiCó lẽ là mọi người cũng biết: Atsushi từng ở cô nhi viện rồi nhỉ?

Thời gian đó em thường xuyên bị đánh đập và nhốt trong nhà kho.

Một lần nọ, khi em đang phải gánh chịu hình phạt do trộm đồ ăn, em đã thấy một người ở đằng sau khe tủ đang nhìn chằm chằm vào em với cặp mắt mở thao láo và một nụ cười rộng ngoác đến mang tai.

Em tức lắm, sao có thể cười cợt được khi em đang trong trạng thái tệ hại như vậy chứ?

- Nhìn bộ dạng này của ta ngươi vui đến như thế à?Nhưng kẻ đó vẫn cười, đôi mắt trũng sâu cứ dán vào em không rời.

Thế là em mặc kệ, chẳng buồn quan tâm nữa.

Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, lúc ngước lên em vẫn thấy nó nhìn em...

Rồi em chợt nhận ra rằng:Sau cái khe tủ đấy không đủ chỗ để chứa vừa một người, dù có là đứa trẻ gầy trơ xương đi chăng nữa...- Ngươi... là thứ gì vậy???* Kết thúc góc nhìn của Atsushi- PhùAtsushi nhấc nến lên thổi một hơi.

Nhưng khi nến vừa tắt, chiếc tủ trong góc phòng Kenji bỗng vang lên tiếng "két" khe khẽ, làm cả đám giật mình quay lại.Và chẳng có gì hết.

Chỉ là cánh cửa tủ mục nát do lúc nãy đã bị mở ra nên mới phát ra âm thanh kì dị như vậy thôi...Mong là thế, nhỉ?-------------------------Note: câu chuyện này mình lấy từ Wan! ra đấy.

Và những câu chuyện sau là do mình tự bịa nhé.
 
[Bungo Stray Dogs] Bách Vật Ngữ
Câu chuyện thứ hai


Atsushi khẽ liếc nhìn qua Akutagawa- Khụ, khụ!

Được rồi!

Ta sẽ kể câu chuyện của ta đây, đừng nhìn ta với ánh mắt đó nữa.* Dưới góc nhìn của AkutagawaCái hồi còn sống ở khu ổ chuột, ngày nào Akutagawa cũng phải đi kiếm thức ăn về cho Gin, dù có là đồ bị vứt trong thùng rác, nằm lăn lóc bên vệ đường, hay thậm chí phải tranh với cả chó hoang để giành lấy thì cũng phải cố cầm cự cho qua cơn đói.Một điều mà đám trẻ như Aku rất thích chính là ăn đồ ăn từ mộ của người ta, nhất là ngôi mộ nào vừa mới được cúng xong.Bởi một điều rất hiển nhiên rằng đó là thức ăn ngon, không có bụi, không phải đắn đo rằng ăn xong có bị đau bụng như đồ bị vứt hay không.

Đôi lúc anh em Aku còn được ăn gà quay, trái cây nữa cơ.

Một đứa con nít vậy thì làm sao phân biệt được đâu là cấm kị, đâu là không nên.

Vì thế Aku thường hay lai vãng quanh các nghĩa địa.

Hôm đấy là một buổi tối âm u với màn đêm đen kịt, không có lấy một ngôi sao nào trên bầu trời.

Như thường lệ, Aku sẽ lẻn vào các ngôi mộ để trộm thức ăn.

Nhưng khi vừa lấy được vài trái chuối, một người phụ nữ đã đứng trước mặt Aku.

Cô ta vận bộ kimono màu đỏ tươi như máu, nhẹ nhàng hỏi:- Này, sao con lại ăn cắp đồ của người ta...

Thế là xấu lắm, xấu lắm, xấu lắm đấy, biết chưa hả?Giọng cô ta nghe sầu não thảm thiết, như từ cõi âm ti vang vọng trong đêm tĩnh mịch.- Cô là ai?

Tôi có lấy hay không cũng chẳng liên quan đến cô.Vừa hét, Aku vừa điều khiển Rashoumon tấn công cô ta, nhưng cô ta chỉ cười khúc khích:- Ăn cắp là xấu lắm, xấu lắm, xấu lắm đấy, biết chưa hả?

Trẻ con mà ăn cắp là phải xuống địa ngục, xuống cho Diêm Vương cắt tay cắt chân, xuống cho lũ quỷ nhấn vào vạt dầu sôi, biết chưa hả?Và Aku chỉ biết vứt hết đồ ăn lại, cắm đầu cắm cổ chạy về khu ổ chuột.

Đêm hôm đó, Aku sốt cao, sốt một trận thập tử nhất sinh.

Trong mơ, Aku thấy một người phụ nữ cùng tràng cười quái dị của cô ta:- Ăn cắp là xấu lắm, xấu lắm, xấu lắm đấy, biết chưa hả?

Nhưng Aku vẫn được chữa trị nhờ vào những chiếc lá thần kì mà Gin kiếm được.Thế mà cô ta vẫn bám theo Aku trong mỗi giấc mơ thuở bé.

Đến tận bây giờ, đôi lúc Aku vẫn thấy cô ta...* Kết thúc góc nhìn của Akutagawa- PhùAku nhẹ nhàng nhấc cây nến lên và thổi.

Và khi cây nến vừa tắt, Akutagawa lại nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ một người phụ nữ vận chiếc kimono đỏ tươi như máu đứng ở góc phòng.Nhưng tất cả mọi người chẳng ai phát hiện ra cả.

Có lẽ là do Akutagawa đã quá mệt sau một ngày đi đường dài đấy.Mong là thế, nhỉ?
 
Back
Top Bottom