Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bùi Gia Yên Bắc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,520
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPuR0ViZTGfiFGc_tK54ir1I8BSMLtklyIyb-MSOc165EFTEFSsH3xyfii_Q5QiiYm22rCYknf46IJw9oT6xTjHHEZraA45_grmi8p5c59-ud2yiWVyZh_K9zwgo_k-uGh3ip_-BNgGY1EKg6eKSNlK=w215-h322-s-no-gm

Bùi Gia Yên Bắc
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khi con trai độc nhất tám đời của Bùi gia ở Yên Bắc qua đời, ta bụng mang dạ chửa, cầm tín vật của hắn khóc ngất trước cổng Bùi phủ.

Vốn định trà trộn kiếm vài bữa cơm rồi trốn đi.

Ai ngờ lại sinh non.

Tỉnh giấc lần nữa, Bùi gia nhị lão mỗi người ôm một tiểu cục bột, cười đến không ngậm được miệng.

"Giống! Mũi giống, mắt cũng giống!"

Ta: "Ừm... hay là ở lại ăn nhờ thêm một năm nữa?"

Năm thứ hai.

"Bé ngoãn! Hai tiểu bảo quả thực giống phụ thân chúng như đúc!"

Ta: "Hì hì, vậy thì ở lại thêm một năm nữa vậy!"

Năm thứ ba.

Cái gì? Bùi gia đích tử sống lại trở về rồi?

Ta vội vàng ôm hai nhóc con bỏ trốn.

Một đôi con ngươi lạnh như mặc ngọc nhìn thẳng vào ba người chúng ta.

"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"​
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 1: Chương 1



Mấy tháng trước, Thanh Châu gặp nạn châu chấu, mùa màng thất thu, nổi lên nạn đói.

Để giữ mạng, ta lén lút lên một chiếc thuyền, theo đến đất Yên Bắc.

Đói, đói đến hoa mắt chóng mặt.

Ta nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trong tay, nghiến răng chen qua đám người, ngã quỵ trước cổng Bùi phủ, khóc lớn.

Vị phu nhân quý phái dẫn đầu kia mặt đầy nước mắt, đợi đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay ta và cái bụng nhô cao của ta, sắc mặt kinh hãi, "Chiếc nhẫn ngọc này ngươi từ đâu có được?

"Ngươi... bụng ngươi... ngươi và Độ nhi có quan hệ gì?"

Ta đau buồn không nói, chỉ khóc càng thêm thảm thiết, sau đó mắt trợn ngược ngất xỉu.

"Người đâu! Mau! Mau đưa vị cô nương này vào trong!"

Bên tai tràn ngập những âm thanh ồn ào hỗn loạn, lòng ta lại nhẹ nhõm.

Chỉ vì đứa bé trong bụng ta vốn chẳng có nửa điểm quan hệ nào với Bùi Độ của Bùi gia.

Ngày đó ta lên thuyền, chính là thuyền của Bùi gia.

Vì để trốn tránh người khác, ban ngày ta trốn trong rương hòm ở khoang thuyền.

Ban đêm mới dám ra ngoài tìm chút đồ ăn thừa để lót dạ.

Có một đêm, suýt chút nữa bị người ta phát hiện, trong lúc hoảng loạn liền xông vào một gian thuyền trang hoàng lộng lẫy.

Lại bất cẩn va phải một cỗ t.h.i t.h.ể nam nhân đã trương phình vì ngâm nước, chiếc nhẫn ngọc kia liền rơi ra.

Mà chiếc nhẫn ngọc đó chính là thứ ta nhặt được lúc ấy.

Ta thấy chiếc nhẫn ngọc chất liệu không tệ, liền nghĩ sau khi xuống thuyền sẽ mang đến hiệu cầm đồ đổi chút bạc.

Nhưng đến Yên Bắc mới biết, ta đã cầm phải một củ khoai lang bỏng tay.

Thì ra chiếc thuyền kia là thuyền Bùi gia phái đi Thanh Châu để đón t.h.i t.h.ể của Bùi Độ.

Mà chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc này lại chính là người của Bùi gia ở Yên Bắc.

Bùi thị ở Yên Bắc, bậc cửa cao ngất.

Thái tổ là thái phó Khai triều, một nửa quan viên trong triều đều là môn sinh của ông ấy.

Tổ phụ bỏ quan theo nghiệp buôn, phất lên nhờ nghề lương thực.

Đến đời Bùi lão gia, hiệu buôn của Bùi gia trải khắp thiên hạ, hàng hóa thông thương Nam Bắc, giàu có một phương.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Còn Bùi Độ, nghe nói hắn tư thái như tiên, dung mạo như ngọc, tài năng quán tuyệt Yên Bắc, mười tám tuổi đã đỗ đầu khoa thi.

Ấy vậy mà đang độ tuổi phong hoa lại tự xin đi du lãm khắp nơi, vẽ lại bản đồ biên cương lãnh thổ cho triều ta.

Thật đúng là một vị công tử đoan chính, trong sáng như trăng thanh gió mát, phong thái tuyệt vời.

Chỉ tiếc, khi đi qua Thanh Châu lại gặp phải dân đói nổi loạn, c.h.ế.t thảm nơi đất khách.

Mà cỗ t.h.i t.h.ể kia chính là hắn.

Bùi gia tám đời đơn truyền, đến đời hắn xem như tuyệt hậu.

Sau khi dò la rõ ràng, ta nếu còn cầm tín vật của Bùi Độ đi cầm đồ, chỉ sợ sẽ bị người ta coi là kẻ trộm mà đưa vào quan phủ.

Cứ thế lang thang đói khát mấy ngày, thực sự là đường cùng, mới dùng đến hạ sách này.

Ta không tham nhiều, kiếm vài bữa no bụng rồi bỏ trốn.

Ta vốn định như vậy.

------------

Cừu non hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vịt quay, gà quay, ngỗng quay.

Thịt khô, trứng muối, tiểu đỗ nhi, thịt phơi, lạp xưởng, các món mỹ vị, thơm nức cả phòng.

Ta không thể nhịn được nữa, như hổ đói vồ mồi quét một trận gió cuốn mây bay.

Bùi lão gia và Bùi phu nhân bên cạnh nhìn đến ngây người.

Đại phu cười nói, "Vị cô nương này trong bụng mang song thai, đã hơn bảy tháng, vừa rồi có lẽ là đói quá ngất đi."

"Song thai?"

Ta ngẩn người, Bùi phu nhân kích động nắm lấy tay ta.

"Con ngoan, nói cho ta biết, chiếc nhẫn ngọc này có phải Độ nhi tặng con không?"

Ta hoảng loạn cúi mắt, không dám trả lời.

Bùi lão gia thấy bà gấp đến đỏ cả mắt, vội kéo bà sang một bên.

Run giọng hỏi, "Xin hỏi cô nương có phải người Thanh Châu?"

Ta mím môi, gật đầu.

Vẻ mặt ông có chút vui mừng, "Phải rồi, Độ nhi hai năm nay đều ở Thanh Châu.

"Cô nương tên gì? Trong nhà có mấy người?"

Ta do dự một lát, "Ta tên Nhược Đào."

"Trong nhà... trong nhà gặp phải nạn đói, cha mẹ đều c.h.ế.t đói, chỉ còn lại một mình ta."

Ông chua xót cười nói, "Châu chấu tràn qua, đây là thiên tai, Độ nhi của ta cũng...

Con là một cô nương có phúc, gặp bao nhiêu khổ nạn, lại còn mang thai, có thể sống sót quả là may mắn."

Ta xoa bụng, mũi có chút cay cay.

Khi đó Thanh Châu đại hạn, phía tây bỗng nhiên bay đến một đàn châu chấu lớn.

Nơi chúng đi qua, mùa màng thất thu, cỏ cây không còn.

Thanh Châu và cả vùng ngoại ô mấy dặm nổi lên nạn đói.

Chỉ vài tháng, trong ngoài thành thây đói chất đầy.

Cha mẹ nhường cho ta miếng ăn cuối cùng, cứ như vậy c.h.ế.t đói.

Sau này, để sống sót, ta đã dùng sự trong sạch của mình đổi lấy một chiếc bánh màn thầu.

Chưa gả chồng mà đã mang thai, thậm chí ngay cả người kia là ai cũng không biết.

Đã khóc, đã sợ hãi, đã tìm đến cái chết, đã nghĩ hay là cứ c.h.ế.t quách cho xong.

Nhưng vào khoảnh khắc cận kề cái chết, lại không tự chủ được mà vùng vẫy cầu sinh.

Không cam tâm, không bằng lòng, không phục.

Mạng của ta là do cha mẹ đổi lấy, sao ta có thể cứ thế buông bỏ.

Ngày qua ngày, sống trong gian khó.

Đứa bé trong bụng kiên cường hơn ta tưởng, nó mỗi ngày một lớn, tim nó đang đập, cũng giống như ta, đang kiên cường sống.

Thế là ta nghiến răng, vì ta, vì nó mà giành lấy một tia hy vọng sống, từ đống người c.h.ế.t bò lên thuyền.

Đến Yên Bắc, đến Bùi gia.

Nhưng giờ nhìn Bùi lão gia và Bùi phu nhân tóc đã bạc trắng, đau thương khôn nguôi.

Ta lại có chút hối hận, họ giống như cha mẹ ta, yêu con sâu sắc.

Ta không nên vì tư lợi cá nhân mà lừa gạt họ, những người đang chịu nỗi đau mất con.
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 2: Chương 2



Vừa định mở miệng, Bùi phu nhân đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Bà đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đôi mắt phượng đầy tơ m.á.u trào dâng nước mắt, như phát điên mà chất vấn gào thét.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Ngươi nói đi! Nói chiếc nhẫn ngọc này là Độ nhi tặng cho ngươi!

Nói đứa bé trong bụng ngươi là cốt nhục của con ta!"

Ta bị dáng vẻ điên cuồng của bà làm cho giật mình, "Xin lỗi... ta không..."

Dưới thân bỗng nhiên "bịch" một tiếng, cơn đau như thủy triều ập đến.

Bùi phu nhân và Bùi lão gia kinh hãi nhìn vũng nước dưới thân ta.

"Sinh... sắp sinh rồi!"

------------------

Đau, thân thể như bị xé rách, trước mắt lúc tối lúc sáng.

Khi mở mắt ra lần nữa, Bùi lão gia và Bùi phu nhân ôm hai c*̣c bột nhỏ, cười đến không ngậm được miệng.

"Giống! Cái mũi nhỏ của cháu trai thật quá giống Độ nhi nhà ta!"

"Đúng vậy, mắt của cháu gái cũng giống Độ nhi! Giống hệt hồi nó còn bé!"

Ta ngơ ngác nhìn họ, rồi lại nhìn hai cục bột nhỏ gầy yếu trong lòng họ.

Nhăn nheo dúm dó, đến cả hình dáng cũng nhìn không rõ.

Thật sự... giống sao?

Trong lúc thất thần, Bùi phu nhân đã ngồi xuống bên giường ta, vẻ mặt đầy áy náy.

"Con à... đều tại ta không tốt, vừa rồi đã làm con sợ hãi..."

"Là ta quá gấp gáp, con là cô nương gia, có những lời tự nhiên là khó mở miệng..."

Còn hại con sinh non, nếu cháu trai cháu gái có mệnh hệ gì, ta biết làm sao đây!"

Bùi lão gia toe toét cười, "Thân thể con quá yếu ớt, nếu ở bên ngoài, chỉ sợ...

May mà con tìm đến Bùi gia, may mà vừa khéo Tôn đại phu hôm nay ở đây, các cháu tuy rằng sinh không đủ tháng, nhưng Bùi gia ta không thiếu gì cả."

"Ta đã nói con là một cô nương có phúc mà!"

Những lời vừa định nói cuối cùng lại nuốt xuống.

Ông ấy nói đúng, nếu ta sinh con ở bên ngoài, chỉ sợ một xác ba mạng.

Mà bây giờ, nếu ta nói cho họ biết sự thật, ta và các con chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó chờ đợi chúng ta chỉ có con đường chết.

Tâm tư dần dần tỉnh táo lại, nếu đã như vậy.

Ta vẫn là không tham nhiều, cứ ăn nhờ thêm một năm nữa vậy.

Giả vờ lau nước mắt, "Xin lỗi... con không phải là một nữ tử tốt đẹp gì."

"Con và Bùi lang, mấy tháng trước, ở bờ sông Thanh Châu đã tư thông với nhau, mang thai ngoài ý muốn, vẫn còn nhớ chàng ấy..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên hình dáng cỗ t.h.i t.h.ể kia.

"Vẫn còn nhớ trên n.g.ự.c chàng có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm..."

"Không sai! Ta đã sớm nói nhất định là vậy mà!"

Bùi lão gia và Bùi phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

"Tốt quá rồi! Bùi gia ta có người nối dõi rồi!"

-----------------

Có cháu trai cháu gái, rốt cuộc cũng xua tan bớt nỗi bi thương của hai vị trưởng bối.

Sau khi t.h.i t.h.ể của Bùi Độ được an táng, nhị lão Bùi gia liền lập tức rầm rộ làm lễ nhập gia phả cho cháu trai cháu gái.

Bùi gia không có họ hàng gần, đến đều là bạn bè thân thích xa.

Bùi lão gia đích thân đặt tên cho cháu trai là Bùi Ngọc, cháu gái là Bùi Châu.

Mà tên của ta, Tống Nhược Đào, lại... được ghi thành chính thê của Bùi Độ vào gia phả.

Khi họ đề nghị chuyện này, ta vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, thân phận con không xứng..."

Bùi phu nhân lại hiếm khi nghiêm mặt.

"Đào Đào, con có công lớn đó."

"Độ nhi mất, con lại để lại cho chúng ta hai đứa cháu bảo bối, con có biết không, con đã phá vỡ vận mệnh tám đời đơn truyền của Bùi gia!"

Vẻ mặt ta có chút lúng túng, có khi nào việc phá vỡ vận mệnh là do hai đứa cháu bảo bối này không phải là con của Bùi gia không nhỉ...

Ta hình như có chút cưỡi hổ khó xuống rồi...

Bùi gia ở Yên Bắc có danh vọng, khi ta đến đã gây náo động một phen.

Lại còn sinh cho Bùi gia một đôi trai gái.

Mấy ngày nay không biết ai đã truyền ra ngoài những lời nói bậy bạ của ta ngày hôm đó.

Bây giờ ngoài kia người ta đã dựng chuyện c*̉a ta và Bùi Độ thành một cuốn thoại bản, ai ai cũng biết.

Quý công tử lạnh lùng quân tử nhất kiến chung tình với cô nương xinh xắn đáng yêu.

Bên bờ sông Thanh Châu, hai người như thiên lôi câu địa hỏa, cùng nhau ân ái mặn nồng.

Quý công tử c.h.ế.t trong loạn thế, cô nương xinh đẹp mang theo bụng bầu vượt đường xa đến Yên Bắc, sinh hạ một đôi trai gái, Bùi gia sao có thể tuyệt hậu, con cháu Bùi gia nhiều lắm!

Ta: "Đây là thoại bản ai viết vậy..."

Bùi lão gia vuốt râu, vẻ mặt đắc ý.

"Ta viết đấy, ai bảo mấy lão già kia cứ nói dòng dõi Bùi gia ta mỏng manh.

Bây giờ ta một lúc ôm hai đứa! Cho bọn họ lác mắt ra!"

Ta: "..."

-------------
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 3: Chương 3



Mấy tháng sau, Bùi phủ mở tiệc, quả nhiên có người đỏ mắt đến.

Ta c*̀ng Bùi phu nhân ngồi một bên, vị tiểu thư xinh xắn váy hồng kia mắt đỏ hoe, chăm chăm nhìn ta.

"Ngươi thật sự cùng Độ ca ca ở bờ sông..."

Ta có chút chột dạ, giả bộ xấu hổ ngượng ngùng.

Nàng thấy bộ dạng này của ta, càng thêm gấp gáp, chỉ vào Ngọc Nhi và Châu Nhi hừ lạnh.

"Sao ta thấy chẳng giống Độ ca ca chút nào! Ngươi chắc chắn thấy Bùi gia giàu có, cố ý lừa gạt đúng không!"

Lời này vừa thốt ra, một lão ông phía sau nàng cũng nhìn ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Phu nhân, lão hủ cũng thấy việc cô nương này xuất hiện thật sự kỳ lạ.

Chuyện này còn cần phải điều tra kỹ lưỡng."

Lòng ta chợt thót lại, chỉ cảm thấy giọng nói của ông ta có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.

Bùi phu nhân lại lập tức lạnh mặt.

"Nếu còn có ai dám sỉ nhục con dâu ta, dám nghi ngờ thân phận của Ngọc Nhi và Châu Nhi, sau này đừng hòng bước chân vào cửa Bùi gia ta!"

Sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi, không còn ai dám lên tiếng nữa.

Đợi bọn họ đi rồi, Bùi phu nhân thấy ta vẻ mặt lo lắng bất an.

Liền kể cho ta nghe thân phận của hai người kia.

Thì ra cô nương kia tên là Thẩm Ngưng Sương, có thể xem như thanh mai trúc mã với Bùi Độ.

"Con đừng giận nhé, Ngưng Sương nó cũng chỉ là quá chấp nhất Độ nhi thôi."

Còn ông lão kia chính là cha của Thẩm Ngưng Sương, Thẩm Văn, thì ra chính là ông ta đã đi Thanh Châu đón t.h.i t.h.ể của Bùi Độ về.

"Thẩm thúc phụ con đó, sản nghiệp Bùi gia lớn như vậy, đã giúp đỡ cha con không ít, từ nhỏ lại nhìn Độ nhi lớn lên, ông ấy à, là quá quan tâm đến Bùi gia và Độ nhi thôi, con đừng để bụng."

Ta gật đầu, thì ra là vậy, khó trách cảm thấy giọng nói của ông ta quen thuộc.

Từ đó về sau, nhị lão Bùi gia càng thêm nâng niu hai đứa nhỏ như trân bảo.

Đối đãi với ta cũng như con gái ruột.

Bọn họ thiện chí giúp người, là những người hòa thuận nhất.

Ta xuất thân thấp kém, tuy biết vài chữ, nhưng lại không giỏi thơ phú.

Cửa nhà họ hiển hách, nhưng không cổ hủ, không bắt buộc ta học theo những quy tắc lễ nghi.

Ngược lại, Bùi lão gia thấy ta ở trong viện loay hoay trồng rau, trồng lúa, trồng dưa, cười đến híp cả mắt.

"Tổ phụ con cũng thích làm mấy việc này, tính ra Bùi gia chúng ta cũng từ chân đất mà ra.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đào Đào à, con thật sự là người của Bùi gia rồi!"

Mặt ta hơi đỏ lên, thuận miệng nhắc với ông ấy về chuyện châu chấu.

Cha mẹ ta là những người nông dân chân chất.

Từ nhỏ ta đã theo họ lăn lộn ngoài đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bây giờ ở Bùi gia tuy không lo ăn mặc, nhưng từ sau chuyện châu chấu kia, trong lòng ta vẫn luôn có một khúc mắc.

Ta muốn làm rõ rốt cuộc vì sao lại xuất hiện đàn châu chấu lớn như vậy.

Muốn ngăn chặn, muốn người dân không còn phải chịu đói, không còn phải c.h.ế.t đói.

Bùi lão gia trầm ngâm một lát, "Đàn châu chấu lớn như vậy thực sự hiếm thấy, nhưng ta mơ hồ nhớ hồi nhỏ nghe tổ phụ con nhắc đến, tuy không nhớ rõ lắm, nhưng tổ phụ con từng để lại một quyển ghi chép tay, lát nữa ta sẽ sai người đi tìm cho con."

Mắt ta sáng lên, "Nếu vậy thì tốt quá rồi!"

Trong quyển ghi chép tay của Bùi tổ phụ quả nhiên có ghi chép về châu chấu, nhưng chỉ vài dòng sơ sài, không tỉ mỉ.

Trên đó viết châu chấu gặp đại hạn thì xuất hiện, chả trách, Thanh Châu chính là sau đại hạn mới có châu chấu tràn qua.

[Sợ lửa, sợ nước, vạn vật tương sinh tương khắc.

[Muốn trị tận gốc, phải phân biệt giống loại, phân biệt tình hình, phân biệt dấu hiệu...]

Nhưng làm sao để phân biệt, làm sao để trị, trong ghi chép của Thái tổ lại không viết ra.

Thế là ta suốt ngày vùi đầu ngoài đồng, quan sát sâu, bắt sâu, tìm sâu.

Đào đất trồng trọt, mặt trời mọc thì ra đồng, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Không biết từ lúc nào, đã qua một năm.

Ngọc Nhi và Châu Nhi đã có thể lẫm chẫm những bước nhỏ, chơi bùn đất ngoài ruộng.

Một lát sau hai đứa bé trước sau nhổ một quả dưa ngọt, loạng choạng đưa đến tay Bùi lão gia và Bùi phu nhân.

"Tổ phụ, tổ mẫu, ăn!"

Bùi lão gia và Bùi phu nhân từ ái ôm hai đứa bé.

"Ngọc Nhi và Châu Nhi của ta càng ngày càng giống cha chúng rồi!"

"Đúng vậy! Quả thực chính là c*̀ng một khuôn khắc ra mà!"

Ta ngẩng đầu nhìn họ, lòng mềm nhũn, bất giác cong khóe mắt.

Ta nghĩ, có lẽ ta có thể ở lại thêm một năm nữa.

Đợi đến, đợi đến...

Chớp mắt lại một năm trôi qua.

Ta vẫn như thường ngày bắt sâu ngoài ruộng, còn Ngọc Nhi và Châu Nhi học theo ta nghịch sâu trong đất.

Bỗng ngoài sân vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

"Công tử đã về!"

Ba người chúng ta đồng loạt nhích mông, đến đầu cũng không ngẩng lên.

Cho đến khi nha hoàn Tiểu Thúy chạy đến trước mặt ta, trong mắt lấp lánh vẻ khác lạ.

"Phu nhân! Công tử đã về!"

Ta ngẩng đầu tùy ý lau mồ hôi, "Công tử, công tử nào?"

"Phu quân của người! Cha của tiểu công tử và tiểu thư! Bùi Độ! Bùi công tử!"
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 4: Chương 4



Ta lập tức như bị sét đánh, "Cái... cái gì! Hắn không phải đã c.h.ế.t rồi sao!"

Tiểu Thúy cười nói, "Chưa chết! Công tử chưa chết! Ngài ấy về rồi! Về đoàn tụ với phu nhân và gia đình rồi!"

Hai mắt ta tối sầm lại, "Ngươi... ngươi cứ ra ngoài sân đợi ta!

Ta... ta đi thay quần áo!"

"Vâng!"

Đợi Tiểu Thúy đi rồi, ta một tay ôm một đứa bé, hai chân như có gió chạy về hướng ngược lại.

Bỗng nhiên đ.â.m sầm vào một bức tường người.

Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lùng như mặc ngọc chăm chăm nhìn ba người chúng ta.

"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"

Toàn thân ta cứng đờ, người trước mắt cao lớn uy nghi, như bạch ngọc không tỳ vết, quả thực là tư thái như tiên, dung mạo như ngọc, sáng ngời như trăng trên trời.

Khuôn mặt tinh xảo kia, quả thực rất giống Ngọc Nhi và Châu Nhi, khó trách Bùi lão gia và Bùi phu nhân lại khẳng định như vậy.

Ngọc Nhi và Châu Nhi không hiểu chuyện gì, bất mãn vì ta dừng lại, kháng nghị.

"Mẹ! Ngọc Nhi còn muốn bay!"

"Mẹ! Châu Nhi cũng muốn!"

Thấy ta đứng đó không nhúc nhích, hai đứa bé liền nhảy xuống.

Tức giận dùng đôi bàn tay và bàn chân lấm lem bùn đất đẩy người kia ra.

"Ngươi đi ra!"

Chiếc áo gấm màu trắng như trăng kia lập tức bị in lên mấy dấu tay đen nhỏ xíu.

Đầu ta ong ong, nghiến răng, "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất.

"Bùi... Bùi công tử... ta... ta không phải..."

Sau lưng người kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười duyên dáng.

"Hừ! Độ ca ca, Bùi thúc, Bùi thẩm, xem đi! Con đã nói là giả mà!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Là Thẩm Ngưng Sương.

Sau lưng nàng ta còn đứng một đám người đông nghịt, đều là những vị khách nghe tin Bùi Độ chưa c.h.ế.t mà đến chúc mừng.

Bùi lão gia và Bùi phu nhân dẫn đầu nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.

"Đào Đào... con..."

Cha của Thẩm Ngưng Sương, Thẩm Văn, bước nhanh lên, nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo.

"Bùi huynh, hai người đều bị vẻ ngoài đơn thuần của nữ tử này che mắt rồi, ả là một kẻ lừa đảo trăm phần trăm!

Hai năm nay, ta phái người đi Thanh Châu điều tra đi điều tra lại, cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối, Độ nhi và nữ tử này căn bản không hề quen biết, cái gì bờ sông Thanh Châu, đều là giả hết!"

Lại hung ác chỉ vào Ngọc Nhi và Châu Nhi, "Hai đứa bé này, rõ ràng là con hoang!"

Ngọc Nhi và Châu Nhi bị vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Văn dọa sợ, đột nhiên méo miệng khóc lớn.

"Ngọc Nhi sợ... hu hu hu..."

"Hu hu hu... Châu Nhi... cũng sợ..."

Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như trân châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai đứa bé này từ nhỏ đã được Bùi gia yêu thương chiều chuộng, lại thông minh lanh lợi, nhị lão Bùi phủ coi chúng như bảo bối, đến một câu nặng lời cũng chưa từng nói, sao nỡ để chúng chịu ấm ức như vậy.

Hai người trong nháy mắt giận dữ, tiến lên ôm chặt hai cục bột nhỏ vào lòng.

"Thẩm Văn! Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ!

"Hai ông bà già chúng ta còn chưa đến nỗi mắt mờ tai điếc! Diện mạo này c*̉a Ngọc Nhi Châu Nhi! Tính tình này c*̉a chúng nó! Không phải người Bùi gia thì là ai!"

Thẩm Văn thấy họ không tin, sắc mặt xanh mét, đành nghiến răng nói với Bùi Độ đang đứng đó.

"Hừ! Là thật hay giả, chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi!

"Độ nhi, con mau nói cho cha mẹ con biết, nữ tử này, hai nghiệt chủng này, có phải là kẻ lừa đảo không?"

Bùi Độ lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người Ngọc Nhi và Châu Nhi.

Một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ.

"Phải."

Thẩm Ngưng Sương kích động nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Thẩm Văn thì cười lớn, "Ha ha..."

Nhị lão Bùi gia thân hình run rẩy, "Cái... cái gì..."

"Con, là của ta."

Giọng nói kia trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại đanh thép.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt mọi người có mặt đều thay đổi liên tục.

Thẩm Văn tức giận đến nỗi lỗ mũi bốc khói, "Nói bậy! Sao có thể!"

Nhị lão Bùi gia mừng rỡ ôm hai đứa bé hôn tới tấp.

Thẩm Ngưng Sương lại đột nhiên đỏ hoe mắt, ai oán nhìn hắn.

"Vậy... vậy Độ ca ca và nàng... ở bờ sông Thanh Châu là thật?"

Ta trợn tròn mắt, trái tim vừa rơi xuống lại lập tức nghẹn ở cổ họng.

Mọi người vẻ mặt xem trò vui, mong đợi nhìn Bùi Độ.

Đồng tử Bùi Độ co lại, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống mấy phần.

Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng thốt ra một chữ.

"Ừ."

Thẩm Ngưng Sương không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.

"Vậy... vậy đêm đó thiên lôi câu địa hỏa, chàng và nàng... cùng nhau mây mưa cũng là thật?"

Bùi Độ vô tình liếc nhìn ta một cái, đáy mắt mực đen cuồn cuộn.

"Ừ."

Thẩm Ngưng Sương không thể nghe thêm được nữa, ôm mặt khóc nức nở bỏ chạy.

Thẩm phụ trừng mắt, cũng tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Nhị lão Bùi gia trêu chọc nhướng mày nhìn ta, rồi sai người đuổi mọi người lui xuống.

Trong khoảnh khắc, trong sân chỉ còn lại Bùi Độ toàn thân u ám.

Và ta ngây như phỗng.

..............
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 5: Chương 5



Trong sân, không khí nặng nề.

"Hay cho một màn thiên lôi câu địa hỏa.

Hay cho một chuyện mây mưa mặn nồng, ngươi quả thực là... to gan!"

Bùi Độ chế giễu nhìn ta.

Gò má ta hơi ửng hồng, hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

"Bùi công tử thật sự hiểu lầm ta rồi, lời này là do Bùi lão gia truyền ra ngoài, không phải ta..."

Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đột nhiên dừng lại, rơi vào đám rau ngoài sân.

Trước đó vốn trồng một rừng mai lớn, tao nhã vô cùng.

Sau này Bùi lão gia thấy ta thích suốt ngày ra đồng, sợ ta mệt, liền sai người dời hết cây mai đi, khai khẩn thành từng mảnh đất trồng rau.

Bây giờ bên trái là lúa, bên phải là rau, phía sau còn có mấy giàn dưa.

Thực sự chẳng có chút phong nhã nào.

Ta nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng âm trầm, bất an tiến lên.

"Chỗ này... ta..."

Hắn lại không nghe ta nói nữa, đi thẳng vào nhà.

Ta vội vàng đi theo vào, lại "bịch" một tiếng, quỳ thẳng xuống đất.

"Xin... xin lỗi, ta không cố ý lừa gạt lão gia và phu nhân... cũng không có ý chiếm đoạt đồ của ngài... càng chưa từng nghĩ đến việc tham lam gia sản của Bùi gia..."

Hắn thờ ơ nhấc mí mắt, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Ồ? Nếu ngươi không tham tiền tài... ngươi đến Bùi gia, là vì cái gì?

Ngươi thật sự không biết, việc Bùi gia nhận hai đứa con ngươi sinh ra, có nghĩa là gì sao?"

Ta nhất thời nghẹn lời, "Ta vốn định ăn vài bữa no rồi đi... nhưng..."

Mặt hắn chợt lạnh như băng, "Nhưng ngươi thấy Bùi gia cơm ngon áo đẹp, của cải vạn lượng, liền không muốn rời bỏ vinh hoa phú quý này, ngươi muốn dùng hai đứa bé kia nuốt trọn gia nghiệp Bùi gia ta, ngươi muốn, ăn sạch tuyệt hậu của Bùi gia ta!

Đây chính là tính toán của ngươi."

Cổ họng ta khô khốc, vội vàng lắc đầu, "Không phải! Không phải như vậy!

"Ta... ta từ Thanh Châu lên thuyền của Bùi gia, ta nhặt được chiếc nhẫn ngọc của ngài..."

Ta biết ta rất đê tiện... đứa bé trong bụng ta không phải của ngài, lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu để Bùi gia nhận lấy..."

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, vành mắt đỏ hoe.

"Nhưng ta quá muốn sống, ta... ta quá đói... no bụng rồi, ta và các con ta... mới có đường sống... ta không có cách nào khác..."

Đầu ngón tay lạnh lẽo đột nhiên chạm vào cổ ta, khiến ta giật mình run rẩy.

"Ngươi..."

Hắn bóp cổ ta, đáy mắt lóe lên một tia sát ý.

"Ngươi là thật sự không biết, hay là cố tình giả ngốc? Lại còn bịa ra một câu chuyện vụng về như vậy!"

"Bùi Ngọc và Bùi Châu không phải con ta, vậy thì là con của ai?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đêm đó ở bờ sông Thanh Châu, ngươi đã bắt đầu tính kế ta rồi đúng không?"

Mặt ta trắng bệch, không chớp mắt nhìn hắn.

"Ngài... ngài nói... cái gì..."

Mũi của Ngọc Nhi, mắt của Châu Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng dần dần trùng khớp với khuôn mặt của Bùi Độ.

Thì ra là hắn, là hắn.

"Nói, ngươi là người của ai?

"Hôm nay xem ra, không phải người Thẩm gia..."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn nhíu chặt mày, "Là người đứng sau chuyện ở Thanh Châu? Người của thừa tướng? Hay là người của Lục tướng quân?"

Cổ họng ta chua xót, nghiến chặt răng, không chịu nói thêm một lời nào.

Ánh mắt hắn lạnh đi, đầu ngón tay càng lúc càng siết chặt.

Cổ họng đau rát, nước mắt trong hốc mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay hắn.

Hắn như bị bỏng, đột ngột buông tay ra.

Đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Ngươi..."

Chỉ trong khoảnh khắc, lại trở nên lạnh lùng cứng rắn.

"Dù ngươi không chịu nói, ta cũng có thể điều tra ra người đứng sau ngươi là ai."

Ta chật vật ngã ngồi xuống đất, giọng nói run rẩy.

"Vậy thì điều tra đi."

Hắn dường như không ngờ ta lại nói như vậy, đáy mắt u ám không rõ.

"Như vậy, trước khi ta điều tra rõ ràng, e là không tiện để Tống cô nương rời khỏi Bùi gia rồi."

"Vẫn mong ngươi tiếp tục diễn tốt vai thiếu phu nhân, con dâu ngoan của Bùi gia."

"Bằng không, đừng trách Bùi mỗ thủ đoạn tàn nhẫn."

-------------

Ngày hôm sau, Bùi Độ liền vào cung.

Nghe nói hắn lại dâng lên một phần bản đồ lãnh thổ, Thánh thượng muốn thăng quan cho hắn, hắn lại từ chối ân điển của bệ hạ, chỉ nói mình trải qua cửu tử nhất sinh, bây giờ chỉ muốn ở bên vợ con cha mẹ nhiều hơn.

Thánh thượng vô cùng cảm động, khi tan triều còn ban xuống rất nhiều đồ thưởng.

Từ ngày đó, hắn liền đóng cửa không ra ngoài, cả ngày ở trong phủ.

Có lẽ là do huyết mạch tương liên, Bùi Độ ngày càng thân thiết với Ngọc Nhi và Châu Nhi.

Lúc rảnh rỗi liền dạy chúng đọc sách viết chữ, sẽ đùa vui c*̀ng chúng nó, kiên nhẫn dỗ dành.

Nhưng đối với ta lại vô cùng lạnh nhạt.

Mà Thẩm Ngưng Sương hôm qua khóc lóc bỏ đi, không biết vì sao hôm nay lại như không có chuyện gì xảy ra mà đến Bùi gia.

Vẫn ân cần hỏi han Bùi Độ, thậm chí còn cùng hắn chơi đùa với Ngọc Nhi và Châu Nhi.

Nghiễm nhiên ra vẻ như thiếu phu nhân Bùi gia.

Lời này là Tiểu Thúy lầm bầm bên tai ta.
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 6: Chương 6



Sau ngày đó, ta nằm trên giường mấy ngày liền.

Không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, ngay cả mảnh đất mà ta yêu thích nhất ngày thường cũng không muốn ra.

Mọi người đều cho rằng ta như vậy là do Bùi Độ hờ hững với ta.

Bùi lão gia và Bùi phu nhân vì để dỗ ta vui vẻ mà đẩy Bùi Độ vào phòng ta, để chúng ta ở riêng.

Nhưng họ không biết, ta và Bùi Độ chán ghét nhau.

Hắn nghi ngờ ta, không thích ta.

Mà ta đối với hắn, từ sự áy náy ban đầu đã chuyển thành chán ghét.

Người ngoài nhìn hắn, trong sáng như trăng thanh gió mát, tài năng kinh diễm.

Nếu không có đêm đó ở Thanh Châu, ta nhìn hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó mạng sống mong manh, một câu nói của người kia.

"Có cô nương nhà lành nào, thân mình trong sạch, đổi một cái bánh màn thầu không!"

Gặp năm đói kém, một cái bánh màn thầu cũng có thể khiến người ta tàn sát lẫn nhau, khiến người ta cam tâm bán rẻ chính mình.

Có người vì sống mà liều mạng giãy giụa, có người lại vì thỏa mãn d*c v*ng mà giày xéo người khác.

"Thiếu phu nhân! Người không đi thì Thẩm Ngưng Sương sắp cướp mất vị trí của người rồi!

Còn có Ngọc Nhi và Châu Nhi nữa! Sắp nhận ả làm mẹ rồi!"

Tiểu Thúy lo lắng đến phát khóc.

Nhưng lòng ta lại càng thêm bình tĩnh, giúp nàng lau nước mắt trên mặt.

Vậy rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?

Là vì sống sót mà lừa gạt hai người già, hay là vì một cái bánh màn thầu mà bán rẻ chính mình?

Nếu có thể lựa chọn, ai lại không muốn sống một cuộc đời trong sạch.

Bùi Độ hắn thì cao thượng hơn ta được mấy phần.

"Tiểu Thúy ngoan, trang điểm cho ta, ta đói mấy ngày rồi, muốn ăn cơm."

----

Khi ta đến tiền thính ăn cơm, Thẩm Ngưng Sương đang ngồi ở vị trí mà ta thường ngồi, vô cùng kiên nhẫn nói chuyện với Ngọc Nhi.

Bùi Độ ngồi một bên, nhìn Châu Nhi với ánh mắt dịu dàng, bọn họ quả thực như Tiểu Thúy nói, giống như một gia đình ba người.

"Mẹ!"

Hai đứa bé thấy ta đến, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy ta, vẻ mặt tủi thân.

Ta xoa đầu chúng, "Ngoan nào, mau ăn cơm."

Châu Nhi lại quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Ngưng Sương, "Ngươi đứng lên! Đây là chỗ của mẹ ta!"

Vẻ mặt Thẩm Ngưng Sương khó xử, trong nháy mắt lại nở một nụ cười.

"Châu Nhi, con không biết chỗ này vốn là của ta sao, ta và cha con mười mấy năm qua đều như vậy."

Bùi Độ hơi nhướng mày, không nói gì.

Ngược lại Bùi lão gia và Bùi phu nhân lo lắng muốn nói gì đó, lại bị ta một câu cắt ngang.

"Ăn cơm thôi mà, ngồi đâu chẳng được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thuận thế ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tự mình ăn cơm gắp đồ.

Ăn hết một bát lại xin thêm một bát nữa.

Bùi lão gia và Bùi phu nhân thấy ta khôi phục lại khẩu vị ngày thường, trên mặt cuối cùng cũng có ý cười.

"Người đâu! Mau mang móng giò heo, vịt quay mà thiếu phu nhân thích ăn lên!"

Ta cong khóe mắt, "Cảm ơn cha mẹ!"

Thẩm Ngưng Sương thì khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, lại tiếp tục muốn nói gì đó với Ngọc Nhi.

Châu Nhi lại đột nhiên khóc ré lên, la hét đòi ăn sâu.

Sắc mặt Bùi lão gia và Bùi phu nhân khẽ thay đổi, thấy con bé khóc lóc không ngừng, vẫn là sai người chiên một đĩa châu chấu mang lên.

Sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của Bùi Độ và kinh hãi của Thẩm Ngưng Sương, ta liền ăn liền mấy con.

Ta nhìn khóe miệng nàng ta giật giật, chuyện này thật ra là lỗi của ta.

Trước đây ta từng đốt châu chấu để kiểm chứng xem lửa có thật sự diệt trừ được chúng tận gốc không, châu chấu sau khi bị đốt lại tỏa ra mùi thơm lạ thường, lúc đó Châu Nhi còn nhỏ, đang tuổi thích bỏ mọi thứ vào miệng, liền nhét châu chấu vào ăn, sau đó lại thích cái vị này, dỗ thế nào cũng không được.

Con bé vừa ăn, trong mắt vừa ánh lên vẻ thích thú.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Bây giờ chúng ta chơi trò chơi! Ai ăn sâu, Châu Nhi sẽ yêu người đó!"

Nó cầm con sâu đưa cho Ngọc Nhi, "Ca ca, của huynh này."

Ngọc Nhi sợ hãi rụt người lại, Châu Nhi lại trừng mắt nhìn nó, "Ca ca! Huynh không ăn thì Ngọc Nhi sẽ không yêu huynh nữa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi nhăn nhó, cuối cùng vẫn nhận lấy nuốt vào bụng.

Nó quay đầu lại nói với hai vị trưởng bối Bùi gia, "Tổ phụ, tổ mẫu, đến lượt hai người đó!"

Hai người già nhắm mắt lại, cũng nhét một con vào miệng.

Con bé hài lòng vỗ tay, liếc nhìn sắc mặt âm trầm c*̉a Bùi Độ, tự động bỏ qua hắn.

Ngẩng đầu nói với Thẩm Ngưng Sương, "Dì ơi, đến lượt dì đó!"

Thẩm Ngưng Sương đã sợ đến mức nôn khan liên tục, "Mau! Mau mang đi! Ta không muốn ăn thứ ghê tởm như vậy đâu!"

Hốc mắt Châu Nhi lập tức đỏ hoe, "Hừ! Vậy Châu Nhi không yêu dì nữa! Không muốn dì làm mẹ của Châu Nhi nữa!"

Thẩm Ngưng Sương nghe vậy khựng lại, cuối cùng vì tiếng "mẹ" kia mà khó khăn mở miệng.

Châu Nhi hài lòng gật đầu, quay đầu thấy ta đang muốn cầm đũa gắp con châu chấu kia, liền lon ton chạy đến trước mặt ta.

"Mẹ không cần, mẹ không ăn Châu Nhi cũng yêu mẹ!"

Ta có chút ngạc nhiên, rồi lại bật cười.

Một loạt động tác này, người sáng mắt đều nhìn ra Châu Nhi cố ý trêu chọc Thẩm Ngưng Sương.

Thẩm Ngưng Sương tức giận đến đỏ bừng mặt, "Ngươi!"

Bùi phu nhân lại rất che chở con cháu, "Chỉ là tính trẻ con thôi mà, Ngưng Sương con đừng so đo với Châu Nhi."

Bùi lão gia trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Đúng vậy, cháu vô lễ, Thẩm tiểu thư sau này vẫn nên ít đến Bùi gia ta thì hơn."

Thẩm Ngưng Sương trợn tròn mắt, lắp bắp nói.

"Bùi thúc! Nhưng trước đây con..."

"Trước đây là trước đây, bây giờ Độ nhi đã thành hôn rồi, cứ như vậy e là sẽ làm tổn thương trái tim của Đào Đào."
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 7: Chương 7



Ta có chút ngẩn người, tuyệt đối không ngờ Bùi lão gia lại bênh vực ta như vậy.

Thẩm Ngưng Sương còn muốn nói gì đó, lại bị Bùi lão gia cắt ngang.

"Ngưng Sương, chẳng phải con cũng biết, tổ tiên Bùi gia ta đã có quy định, con cháu Bùi gia tuyệt đối không được nạp thiếp sao."

Thẩm Ngưng Sương lại lần nữa khóc lóc bỏ chạy.

Bùi lão gia và Bùi phu nhân ôm Ngọc Nhi và Châu Nhi đã no bụng ra ngoài đi dạo.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trên bàn ăn, một lần nữa chỉ còn lại ta và Bùi Độ.

Hắn lại không nhịn được mà lạnh lùng châm biếm.

"Ngươi đúng là lừa bọn họ khéo thật!"

Ta gặm móng giò, đến nhìn hắn cũng không thèm.

"Đương nhiên, chẳng phải ngài cũng nói ta là con dâu tốt sao."

Hắn dường như không ngờ ta lại nói như vậy, vẻ mặt khựng lại, rồi gắt gao nhìn ta.

"Quả là thủ đoạn cao minh! Ta thật sự muốn xem người đứng sau ngươi rốt cuộc là ai!"

Ta hừ lạnh một tiếng, "Ngài cứ điều tra đi, ngày đó chẳng phải tự cho mình là có bản lĩnh lắm sao?

Sao nhiều ngày trôi qua rồi, vẫn chưa điều tra ra?"

Hắn tức giận đến xanh mặt, không còn vẻ trầm ổn ngày thường nữa, giận dữ nói.

"Ngươi cứ chờ đó cho ta!"

Ta đặt móng giò xuống, lau miệng.

"Ta đang chờ."

Vài ngày sau, triều đình xảy ra biến động lớn, thừa tướng và tam vương gia ngã rồi.

Thì ra năm xưa Thanh Châu gặp nạn đói, triều đình vốn đã cấp hai trăm vạn lượng bạc trắng để cứu tế.

Nhưng lại bị bè đảng tam vương gia cấu kết với hơn trăm quan lại Thanh Châu tham ô hết.

Chuyện này vốn nên chôn vùi theo hàng vạn dân thường c.h.ế.t thảm ở Thanh Châu.

Ai ngờ, Bùi Độ lại đúng lúc ở Thanh Châu, xảy ra chuyện lớn như vậy, thư từ gửi đi không một chút tin tức, hắn liền sinh nghi, từng lớp từng lớp điều tra, kinh động đến tam hoàng tử đang ở tận Yên Bắc.

Bè đảng tam vương gia trước tiên muốn lôi kéo, nhưng Bùi Độ lại là người mềm cứng đều không ăn.

Thế là bọn họ dứt khoát ra tay g.i.ế.c Bùi Độ.

Mà Bùi Độ cũng nhờ đó mà trải qua cửu tử nhất sinh sống sót trở về.

Nghe được chuyện này, ta đỏ mắt ngồi rất lâu ngoài ruộng.

Vốn tưởng là thiên tai, không ngờ lại là nhân họa.

Những tranh đấu ngấm ngầm trong triều đình lại khiến hàng vạn dân thường phải đền mạng.

Cha mẹ ta, vốn cũng có thể sống sót.

Ta lau nước mắt, quay đầu lại thấy Bùi Độ đứng ở đằng xa.

Thấy hắn lại dò xét nhìn chằm chằm ta, bực bội nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thế nào? Đã điều tra ra người đứng sau ta chưa?

Thừa tướng ngã rồi, còn cái tên Lục tướng quân gì đó nữa, đã điều tra rõ chưa?"

Mặt hắn cứng đờ, môi mỏng khẽ động.

Nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Bùi Độ đang trốn tránh ta.

Hắn chột dạ rồi.

Trong lòng ta tự nhiên biết rõ vì sao, mấy lần tìm không thấy hắn, trong lòng liền có tính toán.

Đêm đó, trăng mờ gió lớn, ta một cước đá văng cửa phòng hắn.

Rồi lại đột ngột lùi ra ngoài.

Rốt cuộc ai nửa đêm lại đi tắm chứ!

Chỉ trong nháy mắt, Bùi Độ mặt mày xanh mét, khoác hờ chiếc áo ngoài đứng ở cửa.

Hắn quả thực là rất đẹp, ngũ quan tuấn mỹ dính bọt nước, câu hồn đoạt phách.

Mái tóc đen nhánh nhỏ nước xuống, chiếc áo trắng ướt hơn phân nửa, dính chặt vào người hắn, lồng n.g.ự.c rắn chắc còn ẩn hiện vết bớt hình trăng lưỡi liềm.

Đúng, ta nhớ vết bớt đó.

Trên t.h.i t.h.ể kia cũng có.

Thấy ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm n.g.ự.c hắn xuất thần, vành tai hắn đột nhiên đỏ bừng, nghiến răng nói.

"Ngươi có biết xấu hổ hay không!"

Ta hoàn hồn, nhớ ra chuyện chính, xòe lòng bàn tay ra cho hắn xem.

Hắn nhìn mấy con châu chấu trong lòng bàn tay ta, sắc mặt có chút khó coi.

"Ngươi... nửa đêm xông vào, chỉ để cho ta xem cái này?"

Ta nghiêm túc gật đầu.

"Đúng, chúng không ổn.

Hôm qua ta phát hiện mấy chục con châu chấu bay ra từ đất, ta nghi ngờ châu chấu e là lại sắp xuất hiện rồi."

Hắn nhíu mày, "Ngươi lo lắng quá rồi, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể..."

Mặt mày ta nhuốm vẻ lo lắng.

"Ngài không biết, những con châu chấu này sau khi ăn no ở một chỗ, sẽ lại bay đến nơi khác.

Ăn xong lại bay, cứ lặp đi lặp lại như vậy, mà trong lúc chúng ăn no, trứng của chúng đã đẻ xuống đất rồi, một con ít nhất có thể đẻ chín mươi chín trứng, nếu không ngăn chặn phòng ngừa, e là Yên Bắc cũng sẽ gặp phải nạn như Thanh Châu!"

Sắc mặt Bùi Độ hơi đổi, nhưng vẫn có chút không chắc chắn.

"Coi như những gì ngươi nói là thật, nhưng năm đó châu chấu tràn qua Thanh Châu là gặp phải đại hạn..."

Ta cắt ngang lời hắn, "Bây giờ tuy không có đại hạn, nhưng cũng đã một tháng không mưa rồi.

"Ngài tin ta đi, ba năm nay, ta không lúc nào không nghĩ đến chúng, rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ xảy ra chuyện!"

Vẻ mặt hắn cuối cùng cũng trở nên nghiêm trọng, "Nhưng Thánh thượng mấy ngày trước đã đến sơn trang tránh nóng ở ngoại ô rồi."

"Ta... lập tức lên đường."
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 8: Chương 8



Bùi Độ rốt cuộc vẫn chậm một bước.

Trời vừa tờ mờ sáng, đợt châu chấu đầu tiên từ vùng đất hoang rộng lớn phía sau sơn trang tránh nóng tràn ra như thác lũ.

Khi hắn đến sơn trang, hoàng thượng và các phi tần trong cung đã sớm kinh hãi.

Mà đợt châu chấu thứ hai lại ập đến như trời long đất lở khi họ tiến vào cổng thành.

"Bảo vệ Thánh thượng!"

Mây đen vần vũ trên không, trước sau hơn mười dặm, nối liền không dứt.

Ngự giá của hoàng thượng người ngã ngựa đổ, dân chúng hỗn loạn thành một đoàn, Bùi Độ và các ngự lâm quân cầm đao vung vẩy trên không, nhưng không làm tổn thương đến đàn châu chấu mảy may.

Trong lúc nguy cấp, tiếng trống chiêng vang trời, khói đặc cuồn cuộn trong không khí.

Ta tay cầm đuốc xông lên phía trước, lớn tiếng quát.

"Châu chấu sợ tiếng động! Sợ lửa! Đốt cho ta!

Hôm nay ai diệt châu chấu có công, đều đến Bùi gia lĩnh mười lượng bạc trắng!"

Hàng chục gia đinh phía sau ta hô vang trời, "Vâng!"

Mà đám dân chúng vốn đang tán loạn khắp nơi nghe ta nói có thưởng, cũng nhặt gậy châm lửa theo nhau đốt châu chấu.

Trong chốc lát tất cả mọi người đều hăng hái, ta cũng ra sức vung gậy.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đột nhiên tay nhẹ bẫng, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp.

Ta ngẩn người một thoáng, ngọn đuốc trong tay đã bị Bùi Độ cầm lấy, hắn che chắn ta ở phía sau.

"Lùi lại, để ta."

Ta ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn không còn, trong đáy mắt lại ẩn chứa vài phần vui mừng.

Trong lúc ngẩn ngơ, bầu trời đã trong sáng, trên mặt đất đầy những châu chấu bị đốt cháy.

Hoàng thượng cũng đã khôi phục vẻ lạnh lùng uy nghiêm, nhìn ta với ánh mắt đầy thưởng thức.

"Ngươi là ai?"

Ta vội quỳ xuống, "Bẩm hoàng thượng, dân nữ Tống Nhược Đào."

Bùi Độ tiến lên quỳ bên cạnh ta, ngữ điệu hơi cao.

"Bẩm hoàng thượng, là thê tử của thần."

------------------

Trong cung.

Hoàng thượng ôn hòa mỉm cười, "Ồ? Chính là vị cô nương ngàn dặm tìm đến Yên Bắc, còn để lại con trai con gái cho khanh sao?"

"Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ cười, lén liếc nhìn Bùi Độ một cái, lại thấy hắn vô tình nhếch môi.

"Quả là một nữ tử có khí phách, Bùi khanh thật có phúc!"

Hoàng thượng nhìn ta, "Tống cô nương, tuổi còn trẻ sao lại hiểu biết về châu chấu nhiều như vậy?"

Đầu ngón tay ta khẽ siết lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Bẩm hoàng thượng, dân nữ là người Thanh Châu, năm xưa gặp nạn đói, dân nữ từng đích thân trải qua.

"Cha mẹ dân nữ... cũng c.h.ế.t vào năm đó, sau này, lúc mạng sống mong manh dân nữ đã từng thề, nếu có thể sống sót, nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm phương pháp trị châu chấu, để dân chúng thoát khỏi khổ nạn, không còn phải chịu cảnh đói kém nữa!"

Bùi Độ bên cạnh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

Hoàng thượng vẻ mặt cảm động, "Ngươi tuy không phải nam nhi, nhưng lại có chí của nam nhi, nếu người người đều có lòng như ngươi, trẫm còn phải ngày đêm lo lắng cho giang sơn xã tắc làm gì, bọn tham quan ô lại ăn chay giả dối, trung quân báo quốc lại nhờ hồng nhan."

"Người đâu! Ban ghế!

"Tống cô nương hãy nói rõ ràng phương pháp trị châu chấu này cho trẫm nghe."

"Tạ hoàng thượng!"

Ta dâng lên quyển sổ nhỏ viết tay trong tay áo.

"Ba năm nay, dân nữ ngày ngày phân biệt giống châu, phân biệt tình hình, phân biệt dấu hiệu, đã ghi hết tập tính của châu chấu vào sách."

Châu chấu sợ lửa, sợ nước, sợ tiếng động, sợ khói."

Bùi Độ giãn lông mày, "Như vậy, ta sẽ phái người ra đồng gõ chiêng đánh trống, phóng hỏa đốt chúng."

Ta lắc đầu, "Nếu đợi châu chấu thành đàn mới phóng hỏa đốt, ruộng lúa sẽ tổn thất hơn phân nửa. Hơn nữa, gõ chiêng đánh trống tuy có hiệu quả, nhưng ảnh hưởng không chỉ châu chấu, còn có chim nữa, Bùi đại nhân không phải người nhà nông, không biết nếu chim gặp nạn, năm sau sẽ không có chim ăn sâu, đến lúc đó sâu bọ tràn lan, lúa cũng sẽ gặp họa."

Phương pháp của Bùi Độ bị ta phủ quyết, hắn cũng không giận, ngược lại ánh mắt càng thêm sáng ngời.

"Vậy theo... theo phu nhân thấy, nên làm thế nào mới tốt?"

Ta dừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói.

"Trị châu chấu, phải phòng và diệt cùng lúc, theo quan sát của ta, có hai cách phòng.

Thứ nhất, trứng châu chấu giống tổ ong, đặt lửa ở bờ ruộng vào ban đêm, xung quanh lửa đào hố.

Thứ hai, ấu trùng châu chấu chưa trải qua vũ hóa nên không thể bay. Chỉ cần sai người đào rãnh đổ nước, ba mươi người thành một đội, một người đánh trống, những người khác theo sau lùa châu chấu xuống rãnh nước, là có thể tiêu diệt chúng tận gốc. Đây là hai cách phòng."

"Diệt cũng có hai cách.

Nếu phòng không hiệu quả, phải nhanh chóng bắt và g.i.ế.c chúng. Nhưng châu chấu rất nhiều, chỉ dựa vào quan phủ là không đủ, xin hoàng thượng hoàn thiện chế độ khen thưởng, khuyến khích dân chúng bắt châu chấu, phàm là người bắt được một đấu châu chấu, thưởng một trăm văn."

Hoàng thượng còn chưa nói gì, Bùi Độ bên cạnh đã quỳ xuống.

"Quốc gia gặp nạn, thất phu có trách, xin hoàng thượng cho phép Bùi gia xuất tiền thưởng này, để thần có thể góp một phần sức lực!"

Trong mắt hoàng thượng tràn đầy vẻ thưởng thức, "Có ái khanh như vậy, trẫm rất vui mừng."

Ta tiếp tục, "Thứ hai, cái gọi là vạn vật tương sinh tương khắc, khắc tinh của châu chấu chính là vịt."

Hoàng thượng vung tay, "Vậy thì đơn giản rồi, trẫm lập tức sai người bắt hết vịt trong thành đến là được."
 
Bùi Gia Yên Bắc
Chương 9: Chương 9



Ta liếc nhìn Bùi Độ, cúi người với hoàng thượng.

"Chuyện này, Bùi gia cũng có thể làm.

"Từ hai năm trước, dân nữ và cha chồng đã nuôi một đàn vịt ở trang trại của Bùi gia, chính là để phòng ngừa bất trắc."

"Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt một kế hoạch chu đáo!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Đã như vậy, chuyện này toàn quyền giao cho hai khanh! Phu nhân làm chủ, khanh phụ tá, Bùi khanh, khanh thấy thế nào?"

Bùi Độ vội đáp, "Thần cung kính không bằng tuân mệnh."

Hoàng thượng long nhan vui vẻ, "Nếu thành công, trẫm nhất định trọng thưởng!"

"Tạ hoàng thượng!"

--------------

Bùi Độ dạo này trở nên rất kỳ lạ, rõ ràng ta là chủ, hắn là phụ.

Nhưng hắn việc gì cũng xông lên trước, không giống ngày xưa lạnh lùng với ta, càng không nhắc đến chuyện người đứng sau ta nữa.

Ngược lại còn chăm sóc ta đủ điều, giống như ngày đó giật lấy bó đuốc trong tay ta vậy, mọi việc nặng nhọc, vất vả đều giành làm hết.

Hừ, trận này ta chuẩn bị ba năm, chính là vì khoảnh khắc này, sao có thể để hắn cướp công lao của ta.

Liền ngấm ngầm tranh giành việc với hắn.

Hắn giật lấy xẻng trong tay ta, ta liền đi lấy bó đuốc.

Hắn đào hố ta liền gánh nước.

Hắn thấy ta như vậy, khó hiểu nghiến răng nói, "Ngươi! Ngươi có phải ngốc không!"

Ta cũng trừng mắt nhìn hắn không chịu thua kém. "Hừ! Nếu cứ để mặc ngươi như vậy ta mới thật sự ngốc!"

Trong lúc ta và hắn tranh giành quyết liệt, việc phòng chống châu chấu cũng giành được thắng lợi vô cùng tốt đẹp.

Trong thành Yên Bắc lại bắt đầu lưu truyền một bộ thoại bản mới.

"Phu thê Bùi gia một lòng vì dân, phu thê đồng lòng, cứu vạn dân khỏi dầu sôi lửa bỏng. Tình yêu của họ cảm động trời đất, khiến người khác ngưỡng mộ biết bao! Thử hỏi Yên Bắc ai có thể có được nàng dâu có phúc như vậy chứ? Đương nhiên là Bùi gia!"

Ta: "..."

"Cha, đây lại là cha viết?"

Bùi lão gia giả bộ thâm sâu: "Khiêm tốn thôi, khiêm tốn thôi ~"

Khóe miệng Bùi Độ hơi cong lên, không nói gì.

Mắt thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt đẹp, lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Ngày đó ta và Bùi Độ đang chuẩn bị kết thúc thắng lợi trận chiến này, đột nhiên có mấy chục tên hắc y nhân xuất hiện.

Chiêu nào của bọn chúng cũng nhắm thẳng vào yếu huyệt của Bùi Độ, người chúng ta mang theo đều là dân thường, sao địch lại được đám hắc y nhân kia.

Sau vài phen giao chiến, Bùi Độ đã rơi xuống thế hạ phong, trên người cũng đã đổ máu.

Thật ra với thân thủ của hắn, nếu chỉ có một mình, muốn chạy trốn cũng chạy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn phải lo cho ta.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, con d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ta và hắn đều phải bỏ mạng nơi đây.

Ta cắn răng, vốc một nắm đất bùn, hét lớn.

"Xem độc!"

Đám hắc y nhân hoảng hốt lùi lại, đợi đến khi phát hiện ra là đất, ta đã cõng Bùi Độ biến mất không thấy bóng dáng.

Cũng may ngày thường ta ăn nhiều, làm toàn việc nặng, cõng Bùi Độ cũng không thấy vất vả.

Ta bước chân như bay, cõng Bùi Độ không dám ngoảnh đầu lại, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Nhưng càng chạy lại càng thấy không đúng.

Cơ thể Bùi Độ càng lúc càng nóng rực, tiếng th* d*c nặng nề vang vọng bên tai ta.

Trong khoảnh khắc, một xúc cảm mềm mại chạm vào má ta.

Ta cả người chấn động, không phải chứ, hắn có bệnh à?

Giờ phút này lại dám sàm sỡ ta?

Trong lòng ta lửa giận bốc lên, hất mạnh hắn ra sau, "Ngươi đồ vô lại!"

Chỉ thấy hắn mặt đỏ bừng ngã xuống đất, tay vô thức xé vạt áo, chỉ vài cái đã lộ ra lồng n.g.ự.c ửng đỏ, "Lại... lại là mị dược."

Ta ngẩn người, "Lại?"

Ta ngượng ngùng, "Không... cái đó... có c.h.ế.t không?"

Bùi Độ khẽ rên một tiếng, "Ừm..."

Ta khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn Bùi Độ đang giãy giụa trên mặt đất.

Cứu hay là... không cứu?

--------------

Khi ta kéo t.h.i t.h.ể Bùi Độ trở về phủ Bùi gia, Bùi gia đã rối ren như một mớ bòng bong.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Yên Bắc đã nổi lên phong ba.

Ngay vào ngày ta và Bùi Độ bị tấn công và mất tích, trong cung bị châu chấu tập kích.

Đám châu chấu kia lại tấn công con người.

Hoàng thượng bị châu chấu đ.â.m phải, đau ốm không thể dậy.

“Chắc chắn là Hoàng đế hiện tại đã đắc tội với thần linh!"

"Những con châu chấu kia chính là sứ giả trừng phạt c*̉a trời cao!”

Dưới sự chỉ huy của Lục tướng quân, trong cung đã dâng hương, tế lễ, tế đàn bốn phía nổi lên dị tượng, chân long hiện ở Bùi gia.

Bùi Độ vì việc trị châu chấu, mà danh tiếng vang dội khắp dân gian, được dân chúng hết lòng ủng hộ và yêu mến.

Chỉ trong chốc lát, dân gian đã truyền tai nhau rằng Bùi Độ có hình dạng của Thiên Long.
 
Back
Top Bottom