Siêu Nhiên [BSD] Đoá hồng có gai...

[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 20


__11h trưa__Theo đúng hẹn, bốn người đã tề tựu đông đủ ở căn resort...Dazai mua được vài con cua sau công cuộc chém giá cực-kì- thành-công, toàn hàng chất lượng cao ấy nhé!

Tội cái người bán cua quá, hôm nay người này xui lắm mới gặp Dazai, bị mặc cả thê thảm, không đủ tiền vốn là đằng khác!

Mà cũng không thể không khen ngợi cái tài năng chém giá hiếm có của anh!- Ta mua được mấy con cua này!

Cực kì tươi luôn!- Ngươi có làm khó người bán không đấy?- Vợ nghi ngờ anh~~ Oa~~!

- Dazai ôm chặt Chuuya, dụi dụi vào ngực áo cậu mà mít ướt.- Không có nghi ngờ, là chắc chắn luôn rồi!

Ta biết tình trạng cái ví của ngươi mà!

- Chuuya đẩy anh ra, phủi phủi áo mình.- Em biết mà còn hỏi?

Bồi thường tinh thần điiii~~!- Bồi thường một nồi lẩu cua!

Xong chuyện!

Miễn đòi hỏi thêm!

- Mất giá quá đi~~!Thấy Dazai ăn vạ mãi, Chuuya cũng bắt đầu thở dài.

Không còn cách nào khác, cậu đặt lên môi Dazai một nụ hôn để "cấm ngôn" anh.- Đạt được mục đích rồi đó!

Giờ yên vị ngồi chờ ta làm lẩu cua cho ăn!

- Chuuya đỏ mặt.- Thêm cái nữa!- Kh...Dazai vòng tay ra sau kéo cậu lại.

Nhanh như tốc độ máu chảy trong tim, anh lặp lại nụ hôn đó một lần nữa, không kịp cho Chuuya phản bác gì.- Anh cũng có quyền tự do chứ!

- Dazai đang cười, một nụ cười nham hiểm.Chuuya vừa giận vừa thích, mặt không thể đỏ hơn.

Cậu ghim vụ này rồi đấy!Không ai để ý nãy giờ Shin Soukoku đang làm bóng đèn và ăn bơ ngập mặt.Nhìn thấy cái hũ đường này, đột nhiên Akutagawa và Atsushi đều nửa muốn tránh nửa muốn thử.

Họ liếc nhìn đối phương và vô tình chạm mắt nhau, cả hai liền ngượng nghịu.- Anou...

Chuuya-nii!

Em với Akutagawa có mua cá hồi, một ít rong biển và cào được gần 2kg nghêu.- Ha ha...

Nhóc định làm Chazuke à?

- À...Ừm!

Hì hì...!- Atsushi cười, gãi gãi đầu.- Cơ mà hình như không có trà xanh đấy?

- Chuuya nghía vào nhìn túi đồ của Atsushi.- Thôi rồi!

Em quên mất!

- Cậu hốt hoảng xem lại túi của mình - Aaaa...Quên mua thật rồi...!- Ta có mang trà!

Trà xanh, trà đen, trà thảo mộc,... có đủ cả!Phát ngôn của Akutagawa đã làm Atsushi cảm kích vô cùng.- Vậy...cho ta xin...một ít trà xanh!

- Cậu nhỏ giọng, không dám nói lớn - Được không?- Ờ!

Dù sao mang theo cũng nhiều mà uống thì không hết!Akutagawa trả lời Atsushi nhưng quay mặt đi, không dám nhìn cậu.

Anh sợ Atsushi thấy mình đang đỏ mặt trước cái giọng điệu xin xỏ cực kì moe của cậu.- Cảm... cảm ơn!

Ta đảm bảo sẽ làm một bát Chazuke thật ngon cho ngươi!Nói rồi, Atsushi xách túi đồ ăn đi vào bếp.- Oi!

Hai nhóc!

Tôi nghĩ thế này!

- Chuuya gọi Atsushi và Akutagawa lại - Sao hai cậu không nhân dịp này thi nấu ăn luôn nhỉ?- Nghe hay đấy!

Vậy vợ ra luật đi!

- Dazai hùa theo.- Thi ba vòng!

Hai vòng đầu lần lượt sẽ là sở trường của mỗi người các cậu!

Vòng thứ ba sẽ không nấu mà là trình bày công thức để có được một nồi lẩu cua ngon và đảm bảo cân bằng dinh dưỡng!

Vì nấu hai nồi hao phí lắm!

Thành quả của các cậu dù ngon hay không thì đều dùng làm bữa trưa!

Nhớ làm đủ khẩu phần đấy nhé!

Sau khi chúng ta ăn trưa xong bọn tôi sẽ cho kết quả!- Và về phần chấm điểm, tôi muốn bổ sung một chút!

Các cậu cũng có quyền chấm điểm đối phương!

Được không, Chuu-chan?

- Anh cúi người bên tai cậu hỏi.- Hay đấy!

Tôi chắc chắn với các cậu thì không có việc lợi dụng tư thù ở đây đâu nhỉ?

- Chuuya đang cười-thân-thiện.- Dạ, tụi em không dám...- Phần cơm và lẩu thì tôi đảm nhiệm!

- Chuuya vỗ vỗ ngực - Nghêu thì để làm bữa tối vậy!- Anh nấu lẩu cho!- Ta không đủ tiền để xây lại căn resort này đâu!- Hứ...!

Giận vợ!- Cấm dục suốt đời!- Nghe vợ hết, nghe vợ hết!Chà chà, Dazai ngoài sợ chó còn sợ vợ nhỉ?__Nguyên liệu đã sơ chế xong__- Vòng 1: Shake Chazuke!

Thời gian 20'!

Bắt đầu!

Tiếng "bắt đầu" vừa vang lên, cả hai cặm cụi làm món cơm chan trà.

Đối với hai người thì món này là so easy!

Nhưng để xem oka-sama chấm điểm thế nào nhé!__20' sau, không thừa không thiếu__- OK!

Vòng 2: Trà Earl Grey!

10'!

Bắt đầu!- Hả???

- Có vẻ cả hai đều rất bất ngờ với đề bài.- Sao vậy?

Akutagawa?

Không phải cậu rành về trà lắm à?

- Dazai có chút ngạc nhiên với phản ứng của anh.- À thì...

Em chỉ thích uống chứ em nào rành đâu?

- Anh bắt đầu hoảng - Thú thật, em không biết loại trà này!

Em chỉ thường uống một vài loại mà mình cho là ngon thôi, không có sưu tầm!- Ể?!

Có phát hiện mới!

Vậy Atsushi-kun ổn không?- Em thì... chỉ uống trà đạo Nhật Bản, mấy loại khác em mù tịt!- Vậy hai cậu đều đang gặp khó khăn nhỉ?

Cứ pha đi, rồi tôi sẽ rút kinh nghiệm cho!- Vâng ạ...~!

- Hai thanh âm chán chường vang lên.Sau 10', hai người vẫn có thành phẩm để nộp.- Rồi!

Vòng cuối!

Akutagawa cậu qua đây tôi kiểm tra, còn nhóc hổ giao cho con cá thu nhà ngươi đấy!

- Chuuya ra lệnh cho Dazai kiểm tra Atsushi.__5' tường thuật công thức thoăn thoắt trôi qua__- Xong!

Bây giờ ăn trưa thôi!

- Dazai vươn vai.- Oa!

Chazuke của Atsushi-kun ngon thật đấy!- Ng...

Ngon thật!

- Món cậu làm ngon đến mức Akutagawa còn phải buột miệng khen.- Đúng là kinh nghiệm từ nhỏ nhóc nhỉ?

- Chuuya cười.- Cảm ơn ạ!

- Lời khen của ba người làm cậu xấu hổ, đặc biệt là khi Akutagawa cũng có trong đó.- Shake Chazuke của Akutagawa...

Sao nó...

- Chuuya vừa ăn vừa ngẫm nghĩ.- Nó có vị giống với của Atsushi-kun đúng không?- Đúng!

Đúng vậy!

- Cậu tán thành với Dazai - Hai người vậy mà lại làm ra hai bát Chazuke giống nhau đến thế cơ à?- Không thể nào!

Của em sao lại giống tên mặt than này được chứ?!

- Atsushi phủ nhận điều đó, ăn thử một miếng liền lộ ra vẻ bất ngờ."

Cái gì vậy?

Từng miếng cá hồi áp chảo chín vàng đều 2 mặt, những sợi rong biển nori được xắt đều nhau, dai dai giòn giòn, mùi thơm của tỏi phi và độ đậm của nước trà,..."

- Thật sự...

Ngon quá!

- Cậu cảm thán.- Rồi giờ nhóc nếm thử cái của mình xem!Nghe lời Chuuya, cậu liền thử.- Gi...

Giống nhau?!- Cái gì?!

- Akutagawa không tin nổi, liền thử cả hai - Không...

Thật sự không khác một chút nào!!

Cứ như từ một người làm ra ấy!- Điều đó chứng tỏ tỉ số hiện tại chỉ có thể là 1 đều nhé?

Hai cậu đồng ý rằng đối phương ngang ngửa mình đúng không?- À...

Ừm...

Đúng là như vậy!

- hai cậu nhóc buộc phải đồng ý với thực tại, kết quả này thật bất ngờ đối với họ...
 
[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 21


- Bây giờ đến thành phẩm thứ hai, trà Earl Grey!

- Chuuya thông báo - Các cậu nói không biết gì về loại trà này nhỉ?

Tôi thông tin cho biết đôi chút nhé!Hai bạn nhỏ khẽ gật đầu.- Trà "Earl Grey" - Trà Bá tước Anh Quốc là loại trà được tiêu thụ nhiều thứ 2 trên thế giới và là một trong các loại trà phổ biến, nổi tiếng nhất ở phương Tây, được đặt theo tên của Earl Grey đệ nhị - thủ tướng Anh Quốc trong thập niên 1830.

Theo truyền thuyết, loại trà này được khám phá ra bởi Charles Grey khi ông làm đại sứ Anh tại Trung Quốc.

Ông đã cho bổ sung tinh chất quả Bergamot vào trà, tạo nên mùi thơm sang trọng, trầm lắng, đúng như tên gọi "Bá tước" của nó.- Oa!

Một bề dày lịch sử thật đáng kinh ngạc!

- Atsushi trầm trồ, Akutagawa cũng thích thú không kém.Nếu Dazai đã nói về lịch sử của loại trà này rồi thì đến lượt Chuuya nói về công dụng của nó.- Trà Bá tước là dòng trà bán chạy nhất của AHMAD bởi hương thơm đặc trưng của tinh dầu quả Bergamot - loại quả nổi tiếng giúp xua tan stress, căng thẳng đầu óc và an thần ngoài ra còn hỗ trợ tiêu hóa kết hợp với trà tạo hương thơm thanh mà lắng đọng tạo cảm giác dễ chịu, có thể uống vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày.

Khi ta cần một thức uống giúp tỉnh táo vào mỗi sáng hay một tách trà giúp thư giãn trước khi đi ngủ, Trà Bá Tước có thể đáp ứng được tất cả.

Loại trà này đã được trao giải Great Taste Award!- Vậy mà mình không biết mới đáng nói!

- Atsushi quay sang đối thủ cười cười.- Mất mặt quá!

- Akutagawa lấy một tay che mặt mình, thở dài.Hai người dõi mắt theo Soukoku đang nhâm nhi nhấp từng ngụm thành phẩm, hồi hộp chờ đợi kết quả vì họ đều mù tịt về cách pha loại trà nổi tiếng này.

Lúc nãy họ chỉ biết làm công việc cơ bản nhất: Châm nước vào trà, đợi ngấm rồi lọc xác trà.

Chấm hết!

Không cần biết thế nào là đậm, thế nào là loãng.- Nhóc hổ!

Cái này là ly nước màu nâu chứ không phải trà!

Quá loãng rồi!

- Chuuya oka-sama đã bình phẩm ly trà của Atsushi như thế.

- Còn của Akutagawa thì ngược lại, đậm hơn so với tiêu chuẩn!

Nếu cứ uống như thế này thì tối mất ngủ ấy chứ dễ ngủ cái nỗi gì?!- Bái phục hai cậu!

- Dazai lẫn Chuuya đều lắc đầu trước hai thành phẩm tai hại này.- Nghe cho kĩ để rút kinh nghiệm!

Để pha trà Earl Grey ngon, đầu tiên sử dụng khoảng 3 - 4 g trà Earl Grey hoặc 1 gói trà túi lọc, rửa sơ qua nước sôi cho sạch bụi bẩn.

Sau đó, ủ trà với 150ml nước sôi ở nhiệt độ 90 - 95°C trong khoảng 5 - 7 phút rồi mới lấy xác trà ra.

- Chuuya tận tình chỉ dạy cho đôi trẻ bồng bột.- Thật không muốn nói!

Vòng này các cậu đều không được điểm!

- Giá treo mũ đã đưa ra phán quyết cuối cùng.- Các cậu có phản đối gì không?

- Dazai hỏi hai đứa đàn em.Cả hai chỉ lắc đầu, không dám nói một tiếng nào vì vừa bị chê cho xây xẩm mặt mày.- Làm cho nhanh vòng ba để còn đi nghỉ!

- Giá treo mũ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với hai đứa này.

- Về phần công thức, hai cậu mỗi người đều có vài khuyết điểm khác nhau là ... abcdefghijklmnopqrstuvwxyz... (dài quá bỏ qua~) Và nhìn tổng quát thì nếu muốn có một nồi lẩu cua ngon thật sự, công thức của hai cậu cần phải bổ sung cho nhau!

Chính chủ thích món này có ý kiến gì không?

- Chuuya quay mặt ra sau hỏi Dazai.- Mới để ý là nãy giờ vợ suy nghĩ giống anh đấy!

- Dazai cười đáp lại người con trai nhỏ bé kia.

- Các cậu thấy thành phẩm của đối phương thế nào?- Quả thật...

Nồi lẩu của Akutagawa có đầy đủ những điểm mà em không có.- Ta cũng phải thừa nhận là món lẩu này của ngươi có những ưu điểm mà ta cần phải cải thiện ở nồi lẩu của mình!- Vậy...

2-2!

Cuộc thi kết thúc!

Cho cơ hội khiếu nại lần cuối?- Không có!

- Shin Soukoku đồng thanh.

Có vẻ cả hai đã vui vẻ hơn, thân thiết với nhau hơn.- Chốt kết quả: hoà!

Và với tư cách là người tổ chức cuộc thi, chúng tôi đề nghị hai cậu: KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH NHAU NỮA!- Thật ra...

Em cũng không muốn mà!

- Atsushi lí nhí.Akutagawa đã nghe được điều đó, đưa một tay về phía cậu nhưng mặt thì quay hướng khác.-

Sau này...

Chỉ giáo nhiều hơn!

- Anh vừa đỏ mặt vừa nói.- Ừm!

- Atsushi xúc động đến bật khóc, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh, cảm nhận có chút hơi ấm.- Này này, khóc cái gì?

Người ngoài nhìn vào còn tưởng ta bắt nạt ngươi đấy!Khi đảo mắt quanh đó thấy hai người bề trên đã đi nghỉ rồi, anh vươn tay ôm cậu vỗ vỗ lưng.Atsushi có thể nói là vô cùng bất ngờ, mà cũng rất hạnh phúc.

Cậu vòng tay ra sau ôm lấy anh, dụi dụi vào ngực áo Akutagawa mà cười.

Akutagawa nở một nụ cười đẹp hiếm có vì bắt gặp cái hình tượng dễ thương ở cậu mà anh chưa từng thấy.Thật ra từ "ngày hôm đó", cậu luôn định tìm cơ hội làm lành với anh nhưng bị ngăn cản bởi cái tính tsun ấy.

Bây giờ họ đã tiến thêm một bước rồi!

Chuuya và Dazai thật đúng là bậc kì tài trong ship!

Ai cũng phải công nhận đây là thuyền trưởng và thuyền phó của cái chiến hạm này!
 
[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 22


Sau khi quan hệ của Shin Soukoku đã tiến thêm một bước, trong mọi hoạt động họ không còn câu nệ khi hợp tác với nhau nữa.

Thân là thuyền trưởng và thuyền phó, Soukoku đã rất vui mừng.

Cuối cùng hai người cũng không cần phải mệt mỏi xử lí những lần đánh nhau của hai bạn trẻ nữa.Cái gì cần đến rồi cũng phải đến!

Màn đêm đã buông xuống, những tia nắng nhường chỗ cho nguyệt quang đêm rằm sáng vằng vặc cả bầu trời.

Đặc biệt, khí hậu vùng biển thật mát mẻ.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm con người thấy thanh thản, thoải mái.

Đúng là đặc trưng vốn có của một điểm du lịch!Nhưng hình như bãi biển mang vẻ đẹp huy hoàng này ngày qua ngày lại ít khách hơn.

Nguyên nhân thì toàn cầu đều biết.

Các độc giả trả lời thử xem?

Vâng, và rất bất ngờ khi nhóm 4 người mà chúng ta đang nói tới lại có gan đi du lịch vào lúc này.

Đặc biệt lại không-thèm-đeo-khẩu-trang!

Tương lai 4 mạng này sao thấy khó giữ quá...

Tôi sẽ rất bất ngờ nếu qua chuyến du lịch này họ đều không bị ho khan, đau rát họng, sốt,... hay kết quả xét nghiệm là dương tính.😅Mà hai vị nhà lãnh đạo đáng kính cũng vậy chứ khác gì!Chẳng là F1 đang tận hưởng phần thưởng rồi, F2 lại xin nghỉ phép, còn P ở lại cũng khá là chán.

Hai nhà lãnh đạo hai tổ chức trong lần gặp mặt kể trước đã bàn với nhau về việc đi đâu đó chơi một hai ngày giải khuây.

Cuối cùng lựa chọn của thuyền này là ra biển ấy mà!- Yukichi!

Đi nhanh tới căn resort kia nào!

Đêm xuống tối mịt rồi kìa!

- Mori trong hình tượng một vị khách du lịch mặc bộ quần áo đúng-chất-đi-biển (áo phông trắng, khoác ngoài áo Hawai mùa hè, quần short) gọi ông bạn với giọng mệt mỏi, tay xách một chiếc va li khá gọn.Fukuzawa thở dài, chầm chậm từng bước "lết" theo.

Tay xách bao nhiêu là đồ, phần lớn là đồ của Mori.

Quần áo chẳng khác gì ngày thường - kimono.Và hiện trạng chung của hai người là không đeo khẩu trang!

Làm bậc trưởng bối kiểu gì...Cuối cùng cũng lết tới căn resort.

Mặt tiền hướng ra biển, phong cảnh cực kì đẹp!

Từ ban công có thể nhìn ra phía biển xa cực xa vẫn rất rõ.- Mệt quá!

Bác sĩ Mori!

Cậu mang theo cái gì mà lỉnh kỉnh thế này?

- Fukuzawa ngồi trên sofa thở gấp vì mệt.

Cũng phải, có tuổi rồi mà!- Đồ dùng thông thường thôi!

- Mori vừa mở cửa phòng để cất đồ vừa nói.

- Chỉ là quần áo thì vài chục bộ!- Lúc về tôi cho cậu tự mang!

Đi có một hai ngày mà đem cho nhiều!- 50-50 đi mà!

Ta cũng già rồi chứ bộ!

- Gen quy định tính trạng làm nũng của dàn công chắc di truyền từ ông Mori Ougai đây!Nhưng nhận lại luôn là sự từ chối thẳng thừng của thụ~Và dàn công cuối cùng đành phải nghe lời vợ...Hai người ra ban công ngắm biển đêm.

Chẳng có gì, chỉ có biển, cát và hàng dừa.

Vầng trăng tròn đang soi bóng mình lên đại hải rộng lớn, làm màn đêm nổi bật lên ánh sáng vàng nhạt, ấm áp...Bỗng:- Con cá thu này!!- Ha ha...

Em có giỏi thì bắn~trả~đi...!- Đứng lại đó!!!

Dazai!!!- Ha ha ha...

Ngươi ướt như chuột lột rồi kìa Akutagawa!- Này thì lơ là!

Đấy!

Jinko ngươi giờ cũng có khác gì đâu!Vâng vâng...

Không khí yên tĩnh của bãi biển bị phá tan bởi tiếng hò reo của bốn-mệnh-nào-đó-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!

Chẳng là Soukoku và Shin Soukoku của chúng ta đang chơi bắn súng nước trên bãi biển chứ không phải khủng bố gì!__Hãy xuất hồn về 5 phút trước~__- Này, ra biển chơi cho mát đi!

- Dazai lên tiếng đề nghị khi cả bốn người đều đang xem ti vi.- Đi ngay và luôn!

- Chuuya và Atsushi đang chán không có việc gì làm liền đồng ý ngay.Akutagawa không nói gì, cả bọn đi đâu anh đi đó.

Dù thật ra trong lòng rất vui...Thế là cả đám xách súng nước Dazai mang theo lúc sáng ra bãi biển mà bắn nhau, cười cười nói nói rôm rả, rượt nhau bắn ướt hết cả quần áo.

Một khung cảnh hỗn độn nhưng vui tươi của tuổi trẻ.- Ồ!

Dazai-kun và Chuuya-kun cũng ở đây này!

Có cả Akutagawa-kun và người hổ bên các ngươi nữa?!

- Mori ngạc nhiên chỉ tay về cái đám nhốn nháo ở dưới.

- Thảo nào cậu ta lại xin nghỉ phép 3 ngày!- Trùng hợp thật!

- Fukuzawa cũng đồng ý thế.- Xuống chơi với họ không?- Bác sĩ Mori!

Đeo khẩu trang vào!- Chết thật, chết thật!

Sáng giờ quên béng...

Cậu cũng cần đấy!- Tất nhiên!

Tôi gần xuống lỗ rồi nhưng ít nhất là bây giờ vẫn chưa phải lúc!Hai ông bạn già cẩn thận mang khẩu trang vào rồi đi ra bãi biển.- Chào~buổi~tối!

- Mori đến gần cái đám nhốn nháo kia vẫy tay và "phụt" một cái -> Ướt áo!- Thống đốc?! | - B...Boss?!

- Cả hội đều rất ngạc nhiên.- Hai ngài cũng đi du lịch ở đây à?

Trùng hợp nhỉ?

- Dazai hỏi.- Đây là lí do tôi mang nhiều quần áo...

Hở tí là bẩn!

- Mori quay sang nói với Fukuzawa, cởi ra phẩy phần phật cái áo và lập tức quay lại trả lời - Ờ!

Trùng hợp thật đấy!- Chúng tôi ra hóng gió thôi!

Các cậu cứ t...- ĐỨNG LẠI CHO TA HÀNH QUYẾT!!

- Lời Chuuya cắt ngang, bốn người vô tư tiếp tục cuộc chơi ngay cả khi Fukuzawa nói chưa hết câu.- Đúng là tuổi trẻ!

- Mori đã thay áo xong với tốc độ âm thanh.Hai người già toan bỏ đi thì Dazai lén cả hội chạy lại gọi họ:- Hôm nay sinh nhật giá treo mũ, ai cũng biết trừ em ấy!

Vừa hay hai ngài ở đây, cùng tham gia luôn nhé?

Ba người chúng tôi đã bí mật chuẩn bị tiệc rồi!- Bọn ta có mang quà gì đâu?

Các cậu cứ tự vui vẻ đi!

Hai tên già chúng tôi về nghỉ ngơi!

- Mori chỉ tay về phía căn resort của mình.- Ôi dào!

Cứ đi cho vui!

Có sự tham gia của cấp trên là niềm vinh dự của em ấy đấy!

Vả lại, hai căn resort sát cạnh nhau mà, có say thì đi vài bước là tới rồi!- Ồ?!

Thế à?

Vậy xoã thôi, nhỉ?

- Mori hỏi ý Fukuzawa.- Lâu lâu thoải mái một lần cũng không tệ...

- Vậy là ông đã đồng ý!Sau khi nhận được câu trả lời, Dazai vẫy gọi cả hội vào trong thay quần áo.- Đi chỗ đông người thì đeo khẩu trang đi chứ!

- Mori nhắc đám trẻ lời mà Fukuzawa đã nói với mình. (😏)- Vâng!

- Bốn người hiểu được lí do tại sao nên hô to cho hai boss già nghe thấy, vừa hò reo vừa chạy vào nhà.__Đã đến 7h tối__Mọi thứ sẵn sàng!Người cuối cùng, Chuuya đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo hoàn tất.

Nhưng khi cậu bước ra ngoài phòng khách, chung quanh tối om, chẳng thấy gì cả.

À không, hình như có ánh nến!Đột nhiên: - Happy birthday, Chuuya!Đèn bật sáng, trước mặt cậu là một chiếc bánh sinh nhật trông rất đẹp mắt, nổi bật với dòng chữ "Happy birthday Nakahara Chuuya" màu đỏ tươi, ngay bên dưới có đề: 29-4-2020, cắm hai ngọn nến hình số 2 và 3.

Hay nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của Chuuya!- Ba người bọn anh đã tự tay làm đấy!

Ý nghĩa không?

- Dazai cười tươi hỏi chính chủ - Có hai nhà lãnh đạo đến nữa đây này!Bàng hoàng hết một lúc, cậu mới nói được câu "Cảm ơn mọi người!"

- Nào, nhanh thổi nến rồi ước đi!

- Dazai giục cậu.- Ờ...Ừm!

- Chuuya gật đầu rồi làm theo lời anh.

- Vậy 3 điều tôi muốn gửi đến Chúa là...- Điều ước thứ nhất, quan trọng nhất, tôi ước Yokohama này sẽ mãi mãi bình yên!"

Vĩ đại!"

- Mọi người nghĩ.- Điều ước thứ hai, tôi ước Mafia Cảng và Tổ chức Mật thám Vũ trang có thể giữ mối quan hệ luôn tốt đẹp!"

Sẽ" - Hai boss giao lưu bằng ánh mắt.- Điều ước cuối cùng, tôi muốn ước: Dazai Osamu sẽ thành công trong việc thuyết phục tôi kết hôn với hắn!

Buộc hắn phải chung thủy với tôi, mãi mãi!*Phù* - Cậu thổi tắt hai ngọn nến.- Chuuya!

- Dazai gọi cậu.Anh một chân quỳ xuống đất, trước mặt cậu, trước mặt mọi người, mở một cái hộp nhỏ ra, tay trái đặt lên ngực...- Cưới anh nhé?Nói rồi anh cầm tay cậu, đặt lên đó một nụ hôn.Trước mặt bàn dân thiên hạ, anh đã cầu hôn cậu, không chút do dự hay xấu hổ.

Cả đám nghĩ "Tới đi, đồng ý đi!" và cậu thật sự đã đồng ý!- Ừm!

- Chuuya bất ngờ vì anh lại dám làm như vậy trước mọi người nên lập tức gật đầu, xúc động làm đại hải ngấn lệ.

Cậu ôm chầm lấy anh - Em chỉ đợi câu này của anh thôi!- Ồ!!!

- Cả hội chẳng biết nói gì hơn khi đang bị thồn cẩu lương và đường ngập trong mồm lẫn não thế này, chỉ có thể cho đôi vợ chồng này một tràng pháo tay.- Điều ước thứ ba của em đã trở thành hiện thực rồi đấy!

- Dazai vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn VÀNG hàng thật giá thật cho cậu, sau đó trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy.

- Tuy không phải ở nhà thờ, nhưng anh muốn thực hiện điều ước đó ngay lập tức!- Vậy em ghim vụ này đấy!

- Chuuya ghẹo Dazai, chọc chọc vào trán anh, cười hạnh phúc.-Chắc~chắn~sẽ~không~làm~vợ~ thất~vọng!

- Anh nói chắc mẩm từng chữ một.

- Vậy đêm nay...- Cho ngủ chung đấy!

- Cậu đã bỏ lệnh cấm lúc sáng.Tuy nhiều người truyền miệng rằng nói điều ước thành tiếng là không linh, nhưng cậu đã phá lệ, nói ra tất cả cho mọi người nghe.

Vì cậu hiểu ra rằng, mọi điều ước vốn vẫn phải do chính con người hoàn thành.

Tất nhiên điều cuối có chút xấu hổ...- Chuuya!

Tặng em này!- Romanee-Conti?!!!

Loại lâu năm nữa chứ!

Đâu ra vậy?- Anh đặt mấy hôm trước!

Cái lần em xém ném một quả bom trọng lực vào người cô gái giao hàng ấy!- Thì ra cô ta nói dành cho em là có ý này!- Chần chờ gì nữa!

Khui thôi!!Cả đám tiệc tùng tới 11h đêm, ai cũng say mèm.

Đợi khách quý về rồi, bốn người "phân theo thuyền mà ngủ".Kết quả:Soukoku động phòng.

Như anh đã hứa với cậu, no SM!Shin Soukoku tác dụng với nhau, xúc tác rượu -> Xảy ra phản ứng hoá học.Ở bên hàng xóm, Mori và Fukuzawa cũng như hai cặp trên nốt!

Nói chung, đêm nay là một đêm rất hạnh phúc của cả sáu người.

Ba CP đã tiến thêm "nhiều bước"!

Cùng chúc mừng họ nào!!__________________________À, nghe lời bác sĩ Mori và Thống đốc Fukuzawa, đeo khẩu trang vào khi ra đường nhé!

Mong các độc giả có thể tự bảo vệ tốt sức khỏe trong mùa dịch!
 
[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 23


Sau một đêm trăng thanh gió mát, ánh mặt trời chiếu rọi khắp muôn nơi, nhà nhà "vui vẻ" nhờ có sự xuất hiện của em "rượu", thì sáng hôm sau...~__Xét căn resort thứ nhất của bốn bạn trẻ__- Dazai!

Dậy ăn sáng!

- Chuuya lật chăn lay lay con cá thu dậy.~Khò...khò~ - Vẫn chưa chịu dậy, anh kéo chăn lại rồi tiếp tục vùi mình trong đó.Bây giờ mời các vị thưởng thức món đặc sản của Bungou stray dogs: đường và cẩu lương!Chuuya thấy Dazai gọi mãi không thèm dậy, lần này sẽ không phải cho ăn đấm nữa mà là gọi~dậy~ngọt~hơn!Cậu ghé sát vào mặt Dazai:- O~sa~mu!

Dậy ngay hoặc em cho chiếc nhẫn này vào thùng rác đấy!Và tiếp đó là một nụ hôn lên má~Hôn chi lên má?

Dazai bất ngờ tóm lấy cậu đè xuống giường hôn môi kiểu Pháp luôn kìa!- Sáng sớm lại trêu em!- Để xem thử cách gọi giường của vợ thế nào thôi mà~!

Đêm hôm qua vợ có hài lòng không?- Ừ thì...

Không tệ!

Có dịu dàng hơn bình thường, cũng còn nhớ...là đã hứa không chơi SM.

Cứ thế phát huy!

- Chuuya vừa xấu hổ vừa đáp.- Hì hì!

- Dazai bế cậu ra phòng bếp, miệng cười thoả mãn.- Chào buổi sáng, Dazai-san!

- Akutagawa đang ngồi uống trà cất tiếng.- Chào...!

- Atsushi thều thào nằm dài trên bàn ăn cũng chào theo.

- Cảm thấy mệt mỏi thế nào ấy...Nghe vậy, Akutagawa để "cạch" xuống bàn một ly trà cho Atsushi.- Uống cho tỉnh rượu!

Trà Earl Grey đấy!

Pha đúng tiêu chuẩn!

Ta cũng đang uống...- Đúng là có chóng mặt, buồn nôn một tẹo!

Nhưng trên hết là mỏi nhừ toàn thân...

- Atsushi vừa đón nhận ly trà vừa liếc Akutagawa với ánh mắt sát khí.Anh quay mặt tránh cái ánh mắt sát phu ấy, đổ mồ hôi hột~"Hiểu, hiểu" - Soukoku đã hiểu ra vấn đề, vì tối qua bên kia chắc cũng không khác gì bên đây đâu...- E hèm...Hai người định như thế mà ăn luôn à?

- Akutagawa không chịu được cái cảnh ân ân ái ái này nữa.- Thả em xuống!

- Chuuya giãy giụa.- Rồi rồi...!

- Dazai thơm cậu một cái rồi mới chịu thả xuống.- Bữa sáng hôm nay ăn nhẹ thôi!

Vì hôm qua ăn quá nhiều đồ ngon rồi còn gì!

- Chuuya thông báo cho Dazai.- Trong đống đồ ngon đó có cả em nữa đúng không?- Muốn ngủ ngoài đường không?

- Cậu bắt đầu cáu.- Thôi nào, thôi nào...!

Hai đứa nhóc kia đang cười mình kìa!Shin Soukoku :*Hết dám cười vì sợ cái lườm của mama*Bữa sáng đã trôi qua yên bình như thế...__Cùng lúc đó, xét căn resort thứ hai của Mori và Fukuzawa__

Tình trạng: Hai ông già đều đã thức lúc trời chỉ vừa mới hửng sáng, kéo nhau đi tập thể dục rồi vào ăn sáng.- Công nhận hôm qua vui nhỉ?- Cho đến khi cậu lôi tôi về!

- Fukuzawa vừa uống trà vừa ném cho Mori một ánh mắt tức giận.- Xin lỗi mà~!

Do rượu thôi, tôi thề!

- Mori chắp tay xin ông tha thứ về "việc ngoài ý muốn" tối qua.Bữa sáng bên đây trôi qua trong im lặng...Hiện tại là 9h gần rưỡi, các cặp đôi của chúng ta đang ra biển chơi bóng chuyền.

Ấy thế mà hai vị boss vẫn sung sức tham gia cơ đấy!Tình trạng chung: khẩu trang đã lạc trôi...~~, nhưng cuộc vui vẫn tiếp tục.- Chụp nè!

- Atsushi đang chuyền bóng qua bên đối thủ, cụ thể là Akutagawa.Chú thích đội hình: 2 đội, một đội công, một đội thụ.__20' sau__Tỉ số: Đội các bé thụ thắng áp đảo với tỉ số 5:0!

Cũng phải, có Chuu-chan với Atsushi ở đây ai nhanh hơn đội này?Họ đều đã thấm mệt, đến quán nước gần đấy gọi gì đó để uống.

Quán trang trí khá đơn giản, quầy pha chế được treo đầy những chiếc mặt nạ thổ dân lên tường.

Bàn ghế khách ngồi để dưới mỗi gốc dừa(?!).

Thật không hiểu nổi cái não của người chủ quán và những vị khách đang ngồi dưới gốc dừa yên-tâm-uống-nước kia...Đám này sợ dừa rụng vỡ sọ nên nghĩ rằng gọi 6 trái dừa rồi phắn ngay lập tức.

Tên phục vụ leo cây chưa kịp chặt trái dừa nào đã thấy nguyên một buồng dừa rụng xuống.

Hắn nhanh chóng nhảy xuống mặc cho những vị khách đang đứng đợi kia, không thèm nhắc họ tí nào!Thằng này bị sa thải đi là vừa!Nhờ những người này đều không phải người thường nên tên phục vụ không cần phải chi tiền điều trị vỡ sọ...Chẳng là, khoảnh khắc cái buồng dừa kia rụng xuống, Akutagawa và Chuuya là hai người đứng ngay tầm đáng lẽ phải "hứng trọn" thì Chuu-chan của ông cá thu đã "cảm nhận được nguy hiểm" (Giác quan thứ 6 à?!😄), turn on năng lực của mình và chụp được buồng dừa một cách nhẹ nhàng.

Còn Akutagawa thì khá là tranh thủ, dùng Rashoumon cắt lấy hai trái dừa và chặt phăng đi phần đầu.- Nè!

- Anh đưa một trái cho Atsushi, một trái mình uống.

Xin được phép xác nhận: Akutagawa hiện tại âm tính với virus Dazai-con!Giờ cái thằng phục vụ cứ bơ nó đi!

Người đảm nhiệm chặt dừa cho cái đội này lại trở thành Akutagawa.

Mấy nữ du khách gần đó thấy vậy liền rủ nhau cả bầy cả đội đến nhờ "soái ca" chặt dừa hộ.

Nhưng Akutagawa chưa kịp lườm hay mở miệng phản đối nữa là...- Bọn tôi là du khách!

Không phải nhân viên pha chế!

- Atsushi đang "có chút" khó chịu, cười hiền dịu nhưng tay thì hoá hổ, kề móng vuốt vào cổ đứa con gái gần anh nhất.

- Cái tên đang trốn chui trốn nhủi này mới là người các cô cần đây này!Trước mặt bao nhiêu người như thế, cậu lại có thể kích động đến mức như vậy, khó tránh làm Akutagawa mất tự chủ, che miệng phụt cười.Sau khi nhận thức hành động có chút bất bình thường của mình, anh lấy lại phong độ, khẽ ho một tiếng.- Đúng vậy!

Các người tự trọng giùm!Atsushi nghe anh nói thế mới chịu hoá tay hổ trở lại.

Không là cổ của cô gái kia đã có vết vuốt hổ sượt qua rồi!- Mạo phạm rồi!

- Cậu quay đi nhưng trong lòng vẫn bực bội.Chuuya thậm chí còn chưa tặng hủ sung ngâm giấm, mà hiện mùi chua lại nồng nặc như thế này rồi!

Quả nhiên là điềm dữ mà...Dazai làm ơn khuyên vợ anh khỏi phải tặng nữa nếu không cơn mưa giấm một ngày nào đó sẽ kéo theo giông tố!Thấy Atsushi tức giận, Akutagawa cũng cười thầm, chạy theo an ủi.

Một số con hủ đã đánh hơi thấy vụ việc, quay phim lại và cái kết nhận được là điện thoại đều bị Rashoumon xiên thảm thương.Hai người chạy về căn resort...- Này!

Jinko!

Sao vậy?- Đi ra bãi biển tìm bừa một cô về cưới đi!

- Ánh mắt của Atsushi bây giờ cho thấy cậu như muốn cào lên bản mặt của Akutagawa.- H...Hả?!

- Anh ngớ người.- Đồ trăng hoa!Anh rất buồn cười, nhưng cố gắng nuốt vào bụng.

Không biết từ khi nào anh đã thích con hổ đần này, có vẻ cũng dần thay đổi vì hắn, nhưng anh lại là người dễ xấu hổ nên mãi vẫn chưa nói nên lời.

Chắc hẳn đã đến lúc rồi chăng?

Nhưng trông Jinko vẫn buồn cười quá!

Ghẹo hắn một chút vậy!- Ngươi lảm nhảm gì vậy?

Phát ngôn nghe cứ như ta với ngươi có gì với nhau ấy!

Não tắm biển xong úng nước rồi à?

Hay dừa rụng trúng đầu?

Nhớ lúc nãy ngươi đứng xa cây dừa lắm mà?

- Anh mở lời bằng một câu cực truất's, thật ra là muốn thử xem phản ứng của cậu.- Ngươi...

- Đôi mắt Atsushi bắt đầu đượm buồn, rưng rưng.Nhân cơ hội này, anh tiến lại, quỳ xuống trước con người kia, đưa tay gạt dòng lệ trong vắt như pha lê nhưng mặn chát nỗi buồn.- Chứ thế nào?

Ngươi đây không phải là ghen à?

- Độ trêu chọc đã tăng lên.Biết là Akutagawa đang chọc ghẹo mình, nhưng cậu cũng không chịu nổi nữa, không còn cách nào khác ngoài việc cậu phải lên tiếng.- Ừ đấy!

Ta thích ngươi, được chưa!

Tên hái hoa tặc!!

- Atsushi quát thẳng vào mặt anh, nước mắt ngày một giàn giụa, khuôn mặt ướt đẫm vì hai dòng lệ.

- Ta không thích ngươi bị vây quanh bởi mấy cô gái đó!

Ta muốn mình là người duy nhất có thể đồng hành với ngươi cả đời!Thấy cậu cứ úp mặt xuống đầu gối mà khóc, anh mới thấy câu nói đùa của mình đối với chú hổ mong manh này quá đáng thế nào.

Dỗ mãi không nín, anh thử dùng cách của hai vị tiền bối kia...- Jinko!- Để ta y...Một nụ hôn đã chặn lời nói của cậu lại.

Lần đầu tiên, có một người chịu khó đi theo an ủi cậu như thế này.

Lần đầu tiên, cậu nói nỗi lòng của mình ra.

Và cũng là lần đầu tiên, Akutagawa lại hạ mình quan tâm cậu như thế.

Không thể hạnh phúc hơn, Atsushi tận hưởng nụ hôn ấy, ngọt ngào, ấm áp, khó cưỡng...

Lưỡi của anh quấn lấy lưỡi của cậu, như một lời an ủi, vỗ về, đùm bọc, nó làm cậu yên tâm hơn.

Điêu luyện hút hết mật ngọt, môi anh rời môi cậu, tay vòng ra sau ôm lấy tấm thân mỏng manh ấy.- Tôi-YÊU-em!

Nakajima Atsushi, kẻ thù của tôi!

Không biết từ bao giờ, cuộc sống của tôi không thể thiếu em được nữa.

Tôi càng ngày càng muốn chiếm lấy em, đem về, giấu đi...

Em đã nghe rõ chưa?

- Akutagawa nhấn mạnh câu "Tôi yêu em", đặc biệt là chữ "YÊU", có lẽ đã đủ để chứng tỏ nó rồi.

Tay anh ôm chặt người đối điện, càng ngày càng chặt.Atsushi đơ người 5s trước câu thổ lộ đó, đặc biệt là khi phát ra từ chính miệng của kẻ thù.

Cậu chỉ có một con đường là hỏi xác nhận.- Ngươi có gì để chứng minh cơ chứ?

Tên lật lọng như ngươi!Anh thả Atsushi ra, hai tay đưa lên mặt cậu, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình.- Tôi có thể lừa bất cứ ai khác!

Nhưng cả một đời này, từ khi gặp em, tôi chưa từng lừa dối em!Xét thấy thật sự là vậy, vốn tính dễ mềm lòng, cậu ôm lấy anh khóc oà lên.- Vậy là em chấp nhận lời thổ lộ của tôi rồi đấy nhé?- Ừm!Shin Soukoku bây giờ đảm bảo là một chiến hạm đã được bảo trì vững chắc không kém Soukoku.Một cặp nữa đã tiến gần đến hôn nhân gia đình như thế...
 
[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 24


Sau cái màn an ủi đầy đường của Akutagawa, Shin Soukoku kéo nhau ra tụ họp với mọi người.Bây giờ cả đám đang đi cào nghêu...- Xem này!

Mấy con luôn!

To lắm!

- Dazai hí hửng vì cào được mấy con nghêu to.- Xì!

Coi đây này!

- Chuuya đưa cho anh xem chiếc xô đã gần đầy những con nghêu to đùng để anh khỏi khoe khoang.

- Đừng tưởng chỉ mình anh mới có kinh nghiệm, cả bọn đều cào được cả khối đây!- Vợ là nhất!

Chồng ngoan không cãi vợ~!- Lại nịnh nọt...- Chuu-chan đỏ mặt rồi~!

Dễ thương quá!!- Cấm ngôn!

Vô vị...!_______________________Sau khi dùng bữa trưa với đống nghêu cào được và nhiều loại hải sản khác, cả đám mới thấy ở bãi biển này chẳng còn gì chơi nữa nên thu dọn về Yokohama sớm hơn dự kiến.

Hai vị boss nói rằng cũng đến lúc về xử lí công việc rồi nên cùng bốn bạn trẻ dọn ổ về nhà.__Vài giờ sau, đã về đến Yokohama__Lúc này đang là 4 giờ chiều.Atsushi ghé xem cảnh quan nhà chồng (trước khi dọn qua đó ở😁), mặc dù cái hôm "bất đắc dĩ" đó đã có tới rồi.

Nói thẳng ra là kiếm cớ qua đó chơi ấy mà!Hai vị boss ở nhà cũng chả có gì làm nên về Trụ sở của mình làm việc.Soukoku đi hưởng tuần trăng mật~ Thật ra là hai người rủ nhau đi công viên giải trí chứ chẳng gì!

Nơi mà nhiều cặp đôi hay lựa chọn để có quãng thời gian riêng với người mình yêu ấy!

Hứa hẹn sẽ là một buổi đi chơi vui lắm đây...

Họ sẽ đi chơi đến tối mịt nè, đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng nữa nè, Dazai còn hứa là sẽ mua cho Chuuya một chiếc mũ và một chai rượu quý bất kì nữa, rồi về nhà vân vân và mây mây...Không nói đến họ nữa!

Bây giờ hãy xem Shin Soukoku của chúng ta đang làm gì nào!- Giờ em mới để ý: nhà anh hình như không có gì ngoài điều kiện?

- Atsushi đứng trước cổng, ngước lên thấy cái nhà cao 3, 4 tầng.

Hôm trước thấy có mỗi cái phòng ngủ của Akutagawa ấy mà.

Sáng ra cắm đầu đi làm chứ có thèm ở lại nhìn chút gì đâu.- Rồi tương lai em cũng sẽ là chủ cái nhà này thôi!

- Anh vừa mở cổng vừa cười nói.

Ngắn gọn, súc tích nhưng đầy thính.- Đồ ngốc!

Vụ lúc sáng em chưa hết giận đâu!

- Atsushi thẹn quá hoá giận, vỗ một cái thật mạnh vào lưng anh.- Đau đấy!

Anh chết rồi ai cưới em?- Xuống tóc đi tu!Vốn không giỏi đấu võ mồm, anh sa mạc lời, cười trừ.- Rồi đấy!

Vào thôi!- Ò!- Ở đây hết ngày mai luôn nhé?

- Tất nhiên!

Để xem nếp sống của anh thế nào chứ!- Em sẽ bất ngờ đấy!

- Anh cười, rồi thơm cậu một cái lên trán.- Từ khi nào anh học Dazai-san mấy cái trò này vậy?- Mới lúc sáng thôi! *Cười híp mắt*- Cứ tự nhiên như những gì anh có đi, đừng có bắt chước anh ấy nữa!

Em thấy không quen cái hình tượng này đâu!

Sến súa lắm!

- Atsushi vừa phát biểu một câu phũ phàng vừa bước vào.- Nếu em muốn!

Anh cũng thấy có chút không ổn!Thế là cái bản mẹt lại trở về như cũ.

Nhưng trông Akutagawa có vẻ giá đã lạc trôi theo liêm sỉ rồi...- Đi xe mãi mệt quá!~- Em uống trà không?- Trà Nhật nhé?- Không thành vấn đề!__5' sau__- Dịch vụ khuyến mãi!- Chazuke?!

Lại... làm phiền anh rồi!- Làm chẳng tốn công mấy!

Cơ mà có thù lao không?

- Anh sáp sáp lại gần cậu.- Muốn gì thì nói đi!

Anh có bao giờ làm không công đâu, em đi guốc trong bụng anh rồi!

- Cậu vừa nói vừa ăn bát Chazuke nóng hổi một cách ngon lành, trông mà phát thèm theo.- Dọn qua đây ở luôn được không?- Hở?!

Từ khi nào mà em chỉ đáng giá một bát Chazuke vậy?- Không được à?

- Trông anh có vẻ buồn buồn.- Chưa cưới được em thì đừng có mong!

Em không dễ dãi như bề ngoài đâu!- Vậy kết hôn xong là được phải không?Dứt lời, anh lấy một chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út trái của Atsushi, đồng thời khoe cái của mình.Bộ cặp tiền bối không làm trước thì em nó không có đủ can đảm để làm luôn hay sao ấy?!- Thế này được chưa?- Lễ kết hôn anh bỏ đi đâu rồi?

- Cậu cốc cốc đầu anh (Dấu hiệu muốn đảo chính!😏)- Tạm thời như vậy đi!

Sau này chắc chắn sẽ có!

Một lễ cưới thật lớn, thật hoành tráng, nhé?

- Thanh niên đây là đang cố gắng dụ vợ.

- Ngoéo tay?- Xem như tạm chấp nhận được !

Ai nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim!Thế là từ giờ chỉ còn Kyouka bơ vơ trong căn nhà trọ.

Đàn anh của em đổi đời rồi bé ạ...

Nó sang giàu rồi, không thèm ở đó nữa đâu!

Tội nghiệp, tội nghiệp...

- Thật ra...em cũng định đồng ý!

Ăn cơm trước kẻng hai lần rồi còn gì?- Ngoại lệ, trường hợp đặc biệt thôi!- Vậy cái vụ đánh nhau 6 tháng tới?- Muốn giữ hay không tuỳ em!

Anh không nỡ đánh em đâu!- Cái miệng dẻo như Rashoumon của anh...!

- Cậu đánh yêu Akutagawa một cái.

- Bỏ hết!

Đánh nhau cũng có được gì đâu...

Với lại...

Em bảo trong 6 tháng đó anh không được giết người, lần chạm mặt bọn côn đồ kia đã phạm luật rồi!- Anh mà không làm vậy thì em sẽ bị hắn mang đi đâu đây?

Đừng quên lúc đó em trúng xuân dược đấy nhé!

- Khoé miệng anh cong lên, một nụ cười khá biến thái xuất hiện.- Xì!

- Cậu bĩu môi - Mà em không ngờ anh lại sĩ diện đến vậy luôn ấy!- Là sao?- Thì lần Dazai-san mua đồ cho em ấy!

Mới nói khích anh vài câu anh liền lẳng lặng thanh toán luôn bộ đồ!- Vậy thì sao chứ?

Nếu là em thì chắc cũng vậy thôi!

- Anh xoa xoa đầu cậu.- Em không có thừa tiền để đáp trả những lời nói khích như vậy đâu!

Chỉ muốn nhắc đó là cái tính xấu mới phát hiện từ anh thôi!- Vậy là muốn anh sửa đấy à?

Được thôi!- Bỏ đi!

Bảo anh sửa cái gì là y như rằng nó càng trầm trọng hơn!- Thế giờ đến nhà em dọn đồ không?- Hở~??

Không mệt à?- Làm việc cho em không mệt!- Vậy cũng phải nói với Gin-san và Kyouka-chan một tiếng đã!- Mới nhắn lúc còn trên xe, đồng ý hết rồi!- Nhanh tay nhỉ?- Có vậy mới xứng với em được chứ!- Tối đi~!

Giờ tắm rửa, ăn tối cái đã!- Ừ!

- Thanh niên nghe lời vợ nhỉ?__8h tối, đồ đạc đã chuyển qua hết__- Hết rồi chứ?- Rồi!- Vậy giờ làm gì?

- Anh từ phía sau ôm lấy Atsushi.- Em có quyền lựa chọn sao?- Tất nhiên là không!Thế là...?__Sáng ngày nghỉ cuối cùng__Atsushi xác định gắn bó với chiếc giường nguyên ngày hôm nay.- Đồ thú tính!!!

Tin em bỏ nhà đi không??- Tin, nhưng chí ít hiện tại em không có sức để bỏ đi!- Từ nay về sau anh không nhẹ nhàng thì đừng trách em cào rách mặt anh!!

May là hôm nay không đi làm đấy!!- Rồi rồi, nghỉ ngơi đi!

Anh chăm sóc em nguyên ngày hôm nay cho!Cậu dỗi anh, "Hừ!" một tiếng rồi quay mặt đi.Ăn cơm trước kẻng lần ba~
 
[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 25


Một ngày nghỉ của Atsushi đã đi tong trên chiếc giường, bởi Akutagawa.Trong cả ngày hôm đó, Atsushi chỉ có thể cố gắng dùng hết sức lết cái thân đi tắm, còn lại ăn uống, nấu nướng là Akutagawa làm tất.

Cơ mà nhờ một ngày liệt giường đó, cậu mới có thể rảnh rỗi để quan sát thói quen sống của anh.

Hết ngày, bé hổ kết luận: "Thói quen sống lành mạnh, không hút thuốc, ở chung được!"

"Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là thú tính!

May mà Akutagawa không chơi SM, không là mình chả khác gì Chuuya-nii rồi!"

- Cậu lăn qua lăn lại trên giường tự nhủ - "Mà dạo này hình như Dazai-san nghe lời anh ấy hơn?

Chắc hôm nào nhờ Chuuya-nii chỉ giáo cách đối phó với Akutagawa mới được!

Ừm, quyết định vậy đi!"

Chúc bé hổ tiếp thu tốt, vận dụng ngon lành vào cuộc sống!😏- Jinko!- Hôm nay bỏ đi!

Em chỉ vừa mới bớt đau nhức thôi!- Sao anh chưa nói gì cả mà...- Giờ này còn làm gì được ngoài "chuyện đó"?

Đồ ngốc!- Không cho thật à?

- Anh cười khổ, lay lay Atsushi nằm trên giường đang quay lưng về phía mình.- Ngủ đi!

Mai phải đi làm rồi!Anh ngậm ngùi bước lên giường, nghe lời cậu mà yên lặng nằm đó.Thấy mới gần nhau một thời gian ngắn mà cậu lại có vẻ bắt nạt anh quá, Atsushi quay lưng lại nằm hướng mặt về phía người kia, trao cho anh một cái chạm môi.- Thói quen sống tốt, biết nghe lời, thưởng đấy!

Ry-u-no-su-ke!Nụ cười của cậu đẹp và ấm áp như vầng trăng sáng rực ngoài kia.- Tất nhiên, vợ tương lai của anh!

- Akutagawa vừa nói vừa hôn lên bàn tay có đeo nhẫn của cậu - Sao anh làm em thất vọng được?

Mà em mới gọi gì đấy?- Không biết đâu~~!

- Cậu cười tủm tỉm quay lưng đi.- Này!!

- Akutagawa hầm hừ - Anh hỏi lại, em mới gọi anh là gì?

Hả, A-tsu-shi của anh?Tay Akutagawa vòng qua ôm lấy cậu.- Ryunosuke!

Hì hì~~!

- Atsushi cười híp mắt.- Gọi vậy luôn đi!

- Anh yêu cầu.- Cưới xong rồi gọi!- Lễ cưới này quyết định được nhiều thứ quá nhỉ?- Nó đáng giá mà!

Thôi ngủ đây!~Bed time~__Sáng hôm sau__- Chào buổi sáng mọi người!- Yo!

Atsushi-kun!

- Dazai vẫy tay chào cậu.- Thật bất ngờ khi hôm nay anh lại đến sớm đấy!- Con người đôi khi cũng phải thay đổi chứ!~Đúng!

Dazai đã thay đổi vì một tác nhân nhân tạo: Vợ.

Chẳng là...sáng sớm Chuuya thức dậy đúng giờ sinh học của mình và kéo anh dậy luôn.

Vì cách gọi dậy ngọt như mía lùi nên cá thu không thể làm giá treo mũ khổ công vô ích được.- Anh được nghỉ tận một tuần cơ mà?- Ở nhà buồn quá nên Chuu-chan và tôi đi làm luôn cho rồi!

- Dazai nhún vai.- Atsushi-kun!

Đi chơi vui không?

- Ranpo hỏi Atsushi một câu sau 3 ngày không gặp, điều mà có lẽ mọi người cũng đang muốn hỏi.- Có ạ!

Chúng em còn tổ chức tiệc sinh nhật cho Chuuya-nii nữa!

Còn một điều cực bất ngờ đó là...- Là gì?

Là gì??

- Mọi người vây quanh Atsushi, trừ Kunikida.

Họ thi nhau đoán mò.- Dazai-san đã cầu hôn Chuuya-nii!

Chiếc nhẫn cưới đính viên kim cương chọi chó chó chết ấy!- Ồ?!

Dazai-san, từ khi nào anh giàu quá vậy?

- Anh em Tanizaki hỏi với khuôn mặt khá-là-nghi-hoặc.- Kết hôn là chuyện quan trọng của đời người mà!

Tôi định đợi đến lúc nào đó thích hợp hơn nhưng...

Khi tôi nghe điều ước cuối cùng của em ấy là phải do mình thực hiện thì tôi muốn hoàn thành nó ngay!

- Anh vừa kể vừa tự hào chỉ chỉ vào chiếc nhẫn của mình cho mọi người xem.

- Trùng hợp là bậc trưởng bối nhà trai nhà gái ở đó cả!- Ể?!

Thống đốc cũng đến ư?

- Người phản ứng như thế chắc chỉ có mình Ranpo, bệnh nhân dương tính với virus Fukuzawa-con.(Điều đó không có nghĩa là tôi không chèo RanPoe nhé!)- Ừm!

Ngài ấy đi với Mori-san!

- Atsushi trả lời hộ.- Sao ngài ấy nỡ lòng nào mà không mời tôi chứ~~?- E hèm!

- Một âm thanh bất ngờ vang lên ngoài cửa phòng làm việc.- Thống đốc!

- Cả phòng nghiêm túc cúi chào.- Tại sao ngài lại bỏ tôi hả Thống đốc???- Làm xong hết chục vụ này!

Tôi sẽ khen cậu!

- Ông đưa thông tin cho Ranpo rồi rời đi.- Yes sir!!

- Và đó là cách làm anh ta không đoái hoài gì nữa.- Vậy khi nào làm lễ cưới nhớ mời chúng tôi đấy nhé!

- Cả đám quay lại chuyện của Dazai.- Tất nhiên!

Atsushi-kun cũng vậy nhé!

- Dazai chỉ chỉ vào tay trái của cậu.

Đánh lạc hướng thành công~- Hể?!

Chiếc nhẫn này từ đâu ra vậy Atsushi-kun/-san ?

- Cả đám đều đang hướng mắt về phía chiếc nhẫn của cậu.Tuy nó trông không sang chảnh như của Dazai, nhưng vẻ đẹp đơn giản cùng với ánh bạc lấp lánh của nó lại rất hợp với cậu.

Có vẻ như người mua rất hiểu Atsushi.

Chiếc nhẫn như đúc kết từ tính cách của cậu người hổ.

Hay nói đơn giản, chiếc nhẫn bạc này thật sự là "đo ni đóng giày" cho Atsushi.- À...

Ừm...

Thôi đừng nói chuyện này nữa mà!!

- Cậu ngại ngùng.- Của Akutagawa-kun tặng đấy!

- Dazai ngồi ở bàn làm việc, tách khỏi đám đông mà phát ngôn luôn làm đám đông hướng đến.- Biết~ngay~mà!

- Cả hội nhốn nháo.- Mọi người không biết đâu!

Hôm qua Akutagawa anh ta có đến nhà trọ của bọn tôi, nói rằng Atsushi-san sẽ dọn qua nhà anh ta ở rồi vơ hết đồ của anh ấy luôn!

- Hiếm khi Kyouka lại châm dầu vào lửa thế này.- Thật à??

- Căn phòng ngày càng ồn ào hơn.Và sự mất trật tự kết thúc bằng một câu nói của Kunikida, yêu cầu cả bọn quay về bàn làm việc.__Một ngày nữa lại kết thúc, ai về nhà nấy, tất nhiên là trừ Atsushi__Dazai đi trên đường, đang nghĩ nên nói như thế nào để Chuuya về nhà mình ở như Shin Soukoku...Cứ nghĩ như thế và đi luôn đến nhà giá treo mũ~Cùng lúc đó, Chuuya đã đi làm về, gặp xác ướp trước cửa nhà mình.Tâm linh tương thông??- Dazai?

Anh đến đây làm gì?

- Cậu không ngạc nhiên cho lắm.Bình thường anh chủ động tìm cậu đa phần không không phải chuyện tốt, mà mỗi lần như vậy cậu đã chuẩn bị đón tiếp mọi thử thách rồi.

Nó xảy ra thường xuyên như cơm bữa, Chuuya chẳng còn bất ngờ mấy...- Nhớ em~!- Bỏ cái lí do củ chuối đó đi!

Nói chuyện đàng hoàng!- Dọn qua nhà anh ở đi!- Thẳng thắn gớm?!- Thì em bảo "nói chuyện đàng hoàng" mà!- Sao lại phải dọn?

Cưới hỏi gì đâu mà đã...

- Cậu đỏ mặt lần thứ N* trong bộ này.- Thôi mà, thôi mà!

Hai đứa kia đã ở chung với nhau rồi đấy!- Anh thân là bậc tiền bối mà lại ganh đua với một đứa học trò thế hả?

- Cậu vừa nói vừa mở cửa nhà.- Với lại nhà em cũng xa Trụ sở Mafia Cảng hơn nhà anh mà!- Vào nhà cái đã!

- Phớt lờ lời anh nói, cậu rảo bước vào nhà.- Hình như đây là lần thứ hai anh vào nhà em nhỉ?Một tiếng "Ờ!" rõ nhạt.

Có vẻ cậu đang mệt.Anh theo cậu bước vào, lo dán mắt vào xung quanh, nhìn trên ngắm dưới nên vấp bậc tam cấp té đo sàn.- Cho cái tội đầu óc lên mây, mắt để trên đỉnh đầu!

- Cậu tranh thủ chọc ghẹo anh, nhưng vẫn đưa tay đỡ anh dậy.- Giận Chuu-chan rồi~!- Ăn cua hết giận!- Không phải ăn em à?- Vô vị!__Ăn tối already__- No quá~!

Cua là mỹ vị!!- Anh định tối nay ở đây luôn à?- Được không?- Được thì được thật...

Nhưng không được làm gì đồi bại đâu đấy!*Gật gật* - "Mày phải nhịn, Dazai!

Ngày tháng còn dài...

Trước mắt dụ em ấy dọn qua nhà mình ở cái đã!"

Ai đề nghị gọi Kouyou canh chừng Dazai điểm danh? ~__________________________Đã tắm rửa sạch sẽ, đến giờ ngủ...Yên lặng~~Lặng yên~~___Sáng hôm sau (lần thứ N*)___Thật sự mà nói, nguyên đêm hôm qua chẳng có gì xảy ra cả!Chuuya mở mắt, với tay che bớt ánh nắng bình minh, và thấy người bên cạnh đã thức từ khi nào.- Chào buổi sáng, lão bà!- Chào...

Chào buổi sáng... lão công!

- Cậu ngại ngùng đáp lại.- Em suy nghĩ về việc hôm qua chưa?- Vẫn là câu đó: Tổ chức lễ cưới đi rồi tính!- Vậy 5/5 này được không?- 5/5...?

Sớm thế?

Tức là 3 ngày sau đấy!!- Đúng vậy!

Anh lên kế hoạch cả rồi!

Hôm qua Akutagawa-kun có gọi, bọn anh bàn với nhau về việc tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng cho cả bốn cặp đôi!

- Anh vừa nói vừa huơ huơ tay - Đồng thời chúc mừng sinh nhật Atsushi-kun luôn!- Bốn cặp?!

Còn cặp nào à?- Ranpo-san và Poe-kun của Guild em để đâu rồi?- À...

Cái tổ hợp đã nhốt em vào sách đó!

Mà 5/5 sinh nhật nhóc hổ?!- Đúng đúng!!- Vậy...

Chắc không còn cách nào khác nhỉ?

Em cũng muốn chúc mừng sinh nhật nhóc ấy!- Đồng ý rồi đấy nhé?- Ngày tốt không đấy?- Đảm bảo!

Chỉ đợi em đồng ý thôi!

Hai nhà lãnh đạo của chúng ta cũng đã tán thành ngày đó rồi đấy!

Và đặc biệt...

Việc này là món quà bí mật cho Atsushi-kun, đừng nói cho cậu ta biết nhé?- Tất nhiên!Hai người đã bàn bạc xong, liền lăn xuống giường vệ sinh cá nhân và ra ăn sáng, rồi ai đi Trụ sở người nấy.Bật mí một chi tiết quan trọng: Khi đến Trụ sở, Dazai, Fukuzawa có gọi cho Mori bàn về cái gì đó...!

Vâng, chính là cái gì đó....!

Muốn biết " cái gì đó" là cái giống gì thì cứ hóng chap mới nhé!
 
[Bsd] Đoá Hồng Có Gai...
Chap 26 - End


2 ngày thoăn thoắt trôi qua...

Chớp mắt đã đến ngày 4 tháng 5, hôm sau sẽ là sinh nhật của Atsushi.Hai ngày nay...

Bình thường, quen thuộc, chẳng có gì mới, quá nhàm chán!

Điều mà Atsushi nghĩ là vui nhất trong hai ngày này chắc là được về nhà Akutagawa mỗi tối.____________________________Sáng sớm__- Jinko!

Dậy thôi!

Sáng bảnh mắt rồi kìa!- Ưm!

- Vươn vai mau dài mau lớn~- Ra ăn sáng rồi đi làm!- Đến ngay!__Tại Trụ sở Mật thám Vũ trang__- Atsushi-kun!

- Dazai ngoắc ngoắc tay gọi cậu.- Chuu-chan nói lát nữa sẽ đến đón cậu đi lấy số đo may một bộ quần áo!- May quần áo?

Sao đột nhiên...?- Em ấy muốn tự tay tặng cái gì đó cho cậu, ngày mai sinh nhật cậu mà?- À...

Mới nhớ ra!- Atsushi!

- Kunikida gọi cậu từ phía sau.- Dạ?- Hôm nay làm nhiệm vụ này là được, chắc khoảng giữa trưa sẽ xong!

Sau đó cậu tan ca được rồi!- Vậy tôi gọi Chuu-chan giữa trưa đến đón nhé?- Vâng~!

- Dường như không còn sự lựa chọn, cậu đành phải chán nản nghe theo sự sắp xếp của hai vị senpai.__11h trưa, Atsushi trở về Trụ sở__Chuuya đang đứng trước cổng, với chiếc ô tô của cậu.- Ô!

Nhóc hổ?

Xong việc rồi chứ?

Đi thôi!- Vâng!

Cảm ơn anh trước vậy!- Quà ta tặng nhóc đấy!

Chúc mừng sinh nhật nhé!- Vâng!

Hì hì!Hai người thẳng tiến đến chỗ may quần áo, đều lấy số đo may hai bộ Âu phục.

Chuuya không hỏi ý Atsushi, dặn cô gái đảm nhiệm dệt may ở đó sử dụng loại vải may Âu phục màu trắng cho cả hai bộ.- Loại vải giống của ông già mặc kimono với một cậu có mang theo con gấu mèo vừa mới đến đã chọn ấy!

Bốn người chúng tôi sắp có một sự kiện tham gia cùng nhau!- Vâng, ngài Nakahara!Cùng lúc đó, thật ra hai thầy trò Akutagawa và Mori Ougai cũng đang ở một cửa hàng khác, lấy số đo may "hỉ phục", đặt luôn một bộ cho Ranpo, ngược lại với bên kia, đồ của họ là màu đen.- Ta chở nhóc về nhé?

Nhà Akutagawa phải không?

- Cậu cười cười.- Dạ...

Vâng ạ!

Làm phiền anh rồi!

- Mặt Atsushi đỏ dần lên như trái cà chua.__Tại nhà Akutagawa__- Hẹn gặp lại!- Mai sẽ gặp thôi nhóc!

À không...

Cứ xem như ta chưa nói gì đi!"

Hú hồn!

Có lộ thiên cơ không nhỉ?..."

- Chuuya bất cẩn nói ra điều không nên nói, may mà không bị lộ.- Chúc một ngày tốt lành!

- Atsushi chào cậu rồi đi vào nhà.À, Akutagawa đã đưa vợ chìa khoá nhà rồi nhé!__Nửa đêm__Một điều kì cmn lạ đã xảy ra...Akutagawa vẫn chưa về nhà?!Điện thoại không liên lạc được?!"

Anh trăng hoa ở đâu là anh chết với tôi!!!!!!"

Atsushi mang cơn tức đi tìm khắp các quán bar, phòng trà,...Và làm một số đứa ve vãn cậu phải chịu vuốt hổ...Nhưng vẫn chẳng thấy Akutagawa đâu.Cậu bắt đầu lo lắng liệu anh có xảy ra chuyện gì khi làm nhiệm vụ..."

Akutagawa!!

Về ngay không em ngoại tình đấy!"

- Dòng tin nhắn thúc giục anh về đã viết như thế.Nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi anh đâu cho đến sáng ngày 5/5.- Akutagawa...

Akutagawa...

AKUTAGAWA!!!!

- Cậu ngồi trên bàn làm việc, từ lầm bầm lẩm bẩm đến quát lớn hết mức, làm Kunikida phải "cất giọng" cậu mới im.~Deai ni iro wa nakute monokuro fukinukeru...~(Chú thích: Monochrome no kiss, nhóm SID trình bày.

Max hay!!😉)Chuông điện thoại của cậu réo lên.- Vâng?

Nakajima Atsushi của Trụ sở Mật thám Vũ trang xin nghe![- Nhóc hổ, xuống nhận quà này!]- Chuuya-nii?Cậu hoá hổ, nhảy qua cửa sổ và tiếp đất nhẹ nhàng trước mặt giá treo mũ.(Chi tiết này xin được lấy từ bộ "Khi hai tiểu thụ ở với nhau")Mấy người trong văn phòng không khỏi mắt chữ O, mồm chữ A.- Chuuya-nii!

Anh biết Akutagawa ở đâu không?- Biết đấy!

- Chở em đến đó đi!

- Atsushi hấp tấp cầu xin.- Thay bộ này!

Akutagawa nói thế!

- Chuuya đưa cậu một hộp quà - Bộ hôm qua đặt may đấy!

Thay xong rồi đi, hắn ở đó chứ có chết đi đâu đâu!Dù nói vậy nhưng Atsushi vẫn có chút không yên tâm.

Cậu phắn đi thay đồ nhanh như một vị thần rồi bay lên xe, để giá treo mũ chở đến nơi Akutagawa đang hiện diện.

Chuuya thậm chí còn không kịp khen "Nhóc mặc bộ này đẹp lắm!"

Và khi đã yên vị trên xe, Atsushi mới nhận ra...- Thống đốc?!

Ngài ở đây làm gì vậy?

Ranpo-san nữa??- Cùng đường!Vâng vâng!

Cùng đường, thậm chí cùng điểm đến!__Đến nơi__- AKUTAGAWA!!Atsushi lia mắt tìm anh đầu tiên.

Cậu đã "tia" thấy, liền nhảy bổ vào người anh.- Tối hôm qua anh chết dí ở cái xó nào thế hả????

- Cậu vừa hét vừa giận vừa thương vừa khóc.(😁?!)- Anh chuẩn bị mấy thứ ở đây!

Muộn quá anh về nhà Dazai-san ngủ luôn!- Vậy có tính là ngoại tình không đây??- Anh không làm gì cả mà...

Chuuya-san cũng ở đó có thể làm chứng!

- Anh ôm cậu, dỗ dành cho vợ hiền hết giận - Xin lỗi, điện thoại anh hết pin nên không gọi em được!

Đừng khóc, không đẹp nữa đâu!- Vậy anh làm cái giống gì ở đây?

Ể?!

Nhà thờ?!

- Lúc ấy cậu mới để ý Chuuya chở mình đến nhà thờ.

Chính đường đã được trang trí đẹp đẽ, sẵn sàng.- Em nghĩ sao?- Anh thực hiện lời hứa đấy à?- Còn phải nói!

- Anh cười lão bà ngốc của mình - Tiện thể, anh muốn lấy đó làm một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho em luôn!

Chúc mừng sinh nhật lần thứ...

Ủa?

Anh quên hỏi em bao nhiêu tuổi?- Akutagawa ngốc!

Hôm nay em tròn 19 tuổi!

- Cậu cười tươi.- Hả???

Anh cứ tưởng em 20!

- Anh hết hồn.- Có sao đâu!

Ít hơn 1 tuổi thôi mà!

Anh hơn em có 2 tuổi chứ mấy!!"

Cảm giác như bức hôn con nhà lành làm sao ấy?"

- Anh nghĩ, khoé mắt giật giật - Sao thấy có chút giống tảo hôn?- Nó đó!

Khỏi "có chút giống" gì hết!- Có nên ... dời lại không?

- Anh lấy tay che mặt, tay kia chống hông.- Kệ đi!

Ai quan tâm đâu!

Anh để ý được rồi!- Vậy anh có bóc lịch thì em bảo lãnh anh ra đấy nhé?

- Nói rồi, anh hôn lên bàn tay trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra - Anh mượn một chút!- Tất nhiên!

- Khoé miệng cậu cong lên một nụ cười.Soukoku cũng làm tương tự.MoriFuku và RanPoe thì đợi đến lúc chính thức rồi trao nhẫn luôn.Nãy giờ cậu mới thấy một chuyện...

Chuuya, Poe, Fukuzawa và cậu mặc đồ giống nhau?!

Từ kiểu dáng đến màu sắc hay loại vải!

Rồi đến Akutagawa, Dazai, Mori và Ranpo cũng khoác trên mình một bộ vest đen bảnh bao giống nhau!- Akutagawa?

Hình như lễ cưới hôm nay không phải chỉ dành cho chúng ta nhỉ?- Chính xác!

Cả bốn cặp luôn ấy!

- Dazai nhảy vào chen ngang.- Lớn thật!!

- Cậu trầm trồ.- Vậy...

đến lúc rồi nhỉ?

- Chuuya nhập hội.- Được rồi!

Khách đến cả rồi!

Triển thôi!

- Mori từ xa vẫy tay gọi đám trẻ.Lễ cưới hoành tráng nhất, lớn nhất của thế giới Bungou stray dogs được tiến hành.- Các con có đồng ý trở thành chồng của đối phương, nguyện cùng họ kề vai sát cánh, dẫu khi ốm đau, bệnh tật hay không?

- Ông cha xứ hủ nam điềm tĩnh hỏi.Ba từ "Con đồng ý!" phát ra từ miệng của bốn anh công không khỏi làm cho dàn thụ xúc động, cũng có chút xấu hổ trước "bà con quan viên hai họ": Tổ chức Mật thám Vũ trang và Mafia Cảng.- Vậy ta tuyên bố: Từ bây giờ, các con là vợ chồng!Tiếng vỗ tay vang rền cả một thánh đường.Mọi chuyện vẫn tiến hành thuận lợi, cho đến khi trao nhẫn...Ở cửa xuất hiện những vị khách không mời...- Chà chà...

Một lễ cưới hoành tráng như thế này, sao có thể không mời bọn ta được chứ?Thủ lĩnh của Guild - Francis, cùng thuộc cấp của hắn đang đứng đầy ở cửa ra vào.

Mà đáng chú ý hơn hẳn, tên quỷ nhân Fyodor cũng tới?!

Loạn rồi loạn rồi!- Nói sao nhỉ?

Ta đã hợp tác với bọn chuột, nhằm hướng tới chiếm lấy thành phố như ý định ban đầu!

Và đó cũng là lí do bọn ta giải thoát cho tên bóng ma này đây!

- Francis vừa nói vừa trưng cái bộ mặt thèm đòn, vẻ khinh thường các diễn viên chính của đại sự hôm nay.- Để tham gia một lễ cưới lớn như vậy, bọn ta cũng phải chuẩn bị quà chứ nhỉ?

- Fyodor lên tiếng, nở một nụ cười không-thể-nham-hiểm-hơn.Vừa dứt lời, Francis, Fyodor cùng đồng bọn của hai tên đó rút súng ra, hùng hổ bao quanh lễ đường.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá nguy hiểm!

Không ai kịp chuẩn bị gì cả.

Tuy có những người vẫn giữ được thần thái như Mori, Fukuzawa, Ranpo và Dazai, song hầu hết những khách mời và mấy đứa dễ mất bình tĩnh như Chuuya, Poe, Akutagawa hay Atsushi thì trong lòng lại vô cùng hoảng loạn, vẫn chỉ có thể thất thần đứng đó, thậm chí quên cả kích hoạt năng lực.Cũng đúng, ai mà nghĩ một ngày trọng đại thế này lại xảy ra chuyện như vậy?

Cứ nghĩ tên quỷ nhân kia đã vào tù bóc lịch rồi chứ!- Chuẩn bị...Bắn!!

- Hai tên đầu đảng ra lệnh.*Pằng*Sau đó mọi thứ im lặng...Thấy không có động tĩnh gì, những người đang cắn răng, nhắm tịt mắt bắt đầu hé hé nhìn.Một khung cảnh hoang mang...Kim tuyến bay đầy trong thánh đường~Một đám dây nhợ xuất hiện~Sợi này mắc vào sợi kia, rối chằng chịt thành một cái lưới...Nhưng trong cái lưới đó, mọi người vẫn có thể thấy dòng chữ: "TRĂM NĂM HẠNH PHÚC"- Chúc mừng nhé!

- Fyodor lên tiếng trước cái khung cảnh méo ai hiểu đang xảy ra chuyện gì.- Vâng vâng!

Để mị nói cho mà nghe!

- Dazai mở lời giải thích cho đám đông - Đây là những vị khách mà tôi và hai nhà lãnh đạo đây đã bí mật viết thiệp mời!

Tôi chỉ nhờ họ làm cho không khí sống động lên đôi chút, ai ngờ lại lố bịch thế này!- Chắc hẳn thắc mắc lớn nhất của mọi người là tại sao tên Fyodor này lại ở đây nhỉ?

Tôi xin được phép giải thích...

- Fukuzawa trịnh trọng tuyên bố.Chưa kịp giải thích, Mori đã cướp lời ông:- Thật ra, hắn đã được cho một cơ hội chuộc tội bằng cách xử lí hàng tá công việc do Cục quản lí năng lực siêu nhiên đưa ra trong thời gian qua!

Nhờ đó mà dạo này hai tổ chức của chúng tôi rảnh rỗi hẳn ra!

Ha ha ha...Fukuzawa ném cho vị boss Mafia Cảng một cái lườm...- WHAT THE...?

- Chuuya muốn văn tục lắm rồi nhưng vì dịp đặc biệt nên cố gắng kìm lại.

- Dazai!!

Về nhà tôi cho anh ăn hành!!!- Anh muốn tạo bất ngờ và một chút gây cấn thôi mà~~!- ANH CÓ BIẾT CHÚNG EM TƯỞNG MÌNH SẮP ĂN KẸO ĐỒNG RỒI KHÔNG????

- Shin Soukoku nộ khí công tâm.

Lần đầu tiên họ tức giận đến mức không kiên nể gì mà táp táp vào mặt đàn anh mình kính trọng như thế.

- CỨ NGỠ LÀ QUA THẾ GIỚI BÊN KIA LÀM LỄ CƯỚI LUÔN ẤY!!!Bàn dân công chúng nhà trai nhà gái cũng không thể chấp nhận nổi!

Họ hô hào:- ĐÚNG ĐÓ!

ĐÚNG ĐÓ!- Bây giờ tiếp tục hay dừng đây?

- Francis đứng xem không nổi nữa, phải có ai đó lên tiếng không thôi chẳng biết chuyện này sẽ đi về đâu!

-Chuyến bay nửa vòng trái đất này đến rồi mà không uống li rượu mừng thì phí lắm!- Tiếp tục nhanh đi!

Tôi còn phải về mua bánh kẹo!

- Câu này không phải Ranpo nói thì ai nói.- Vậy...

Cảm ơn mọi người vì đã không ngại đường xa để đến đây!

- Atsushi cúi chào.- Không có gì!

Chúng ta là đồng minh rồi mà!

Những chuyện như thế này sao có thể vắng mặt chúng tôi được!Lễ cưới lại tiếp tục và kết thúc thuận lợi...Đến giờ tung hoa!!!Bốn bó hoa tươi thắm đã thuộc về: Kouyou, Yosano, Elise, và Gin!!Hi vọng lễ cưới của họ cũng sẽ tốt đẹp như hôm nay!_________________________Bốn tiểu thụ đã say bí tỉ sau tiệc cưới và bị lão công của mình "bế" về làm việc~~

__End__
 
Back
Top Bottom