Rừng thưa mùa đông vẫn là một màu trắng xóa tuyết phủ, dường như càng đi càng kéo dài ra mãi.
Không ai biết rằng lẩn khuất trong một màu trắng xinh đẹp kia là thứ gì.
Dù có che dấu cỡ nào thì cũng không thể rũ bỏ hơi thở nguy hiểm đang rình rập.Rừng cây đã trở lại vẻ yên lặng của nó, không còn có sự ríu rít hớn hở của buổi bình minh nữa, dường như vẻ mỹ lệ lúc sáng chỉ là một hư ảnh.
Bóng người lấp ló trong bóng cây, dẫm lên mặt tuyết trắng xóa, chẳng hề nương tâm mà đạp lên nền tuyết mềm mại tạo thành từng hố chân lớn."
Vậy ra hai người cùng nhau lớn lên sao?"
Jungkook vừa đi vừa không quên len lén "điều tra" mối quan hệ của hai người này, lòng thầm oán "hừ, quả là thanh mai trúc mã"Taehyung trông thấy cái mũi thỏ kia lại bắt đầu chun lại, không kìm được đưa tay kéo một cái, Jungkook giật nảy mình nhìn anh, thấy trong mắt anh vẻ cưng chiều tâm liền căng thẳng, cố ý lắc lắc đầu che đi vẻ bối rối của mình nhưng nội tâm thì lại vì sự đụng chạm kia mà không ngừng vui sướng.
Jimin liền trêu chọc:"Cậu đó, tính nết vẫn không đổi, thấy người ta dễ bắt nạt liền không tha.
Jungkook em biết không, cái tên này lúc trước cứ luôn thích tóm cổ vò đầu anh, hại tóc anh lúc nào cũng rối như tổ quạ"Nghe Jimin vạch tội, anh liền không khách khí lấy tay kẹp lấy đầu cậu, rồi vò cho mái tóc kia rối bù lên mới chịu thôi.
Jungkook nhìn cảnh hai người trêu đùa nhau, cũng bị chọc cho tức cười. mặc cho vừa mới đây thôi, ai kia còn vừa mới ghen tị kẻ được ôm lấy hẳn nên là mình mới đúng.
Jungkook cũng không biết vì sao nữa, chỉ cần nghĩ đến Taehyung, lòng cậu liền vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy anh, là không kìm được muốn đến gần anh, chỉ cần trong vòng tay anh thì tự nhiên thấy mình thật nhỏ bé, thật muốn được anh bảo bọc.
Nhưng nghĩ đến anh cũng sẽ cười với người khác, cũng sẽ hết lòng bảo hộ người khác, cậu lại nói không nên lời cảm giác khó chịu trong lòng.
Không biết nữa, không nghĩ nữa...Giọng Jimin lại vang lên:"Thật may, còn có thể gặp lại cậu"Taehyung bất chợt nhìn vào mắt cậu, son sắt đảm bảo:"Từ giờ, chúng ta sẽ không tách nhau ra nữa"Jungkook không nhịn được mà khẽ hỏi:"Các anh, vì sao lại xa nhau lâu như vậy?"
Còn chưa kịp nghe được câu trả lời, chợt "Vút!
Vút!
Vút!" từng mũi tên như xé toạc không trung mà lao đến, Kim Taehyung nhanh chóng ôm cả hai người lăn qua một bên, tránh thoát thành công một đợt tấn công.
Trong thâm tâm bọn họ vẫn luôn sẵn sàng cho bất cứ đợt tập kích bất ngờ nào, nên phản xạ lập tức trở nên nhanh chóng.Hàng trăm Taron nhanh chóng bu kín bầu trời trên đầu ba người, không ngừng bắn ra những mũi tên sắc nhọn.
Jimin liền vòng tay tạo ra những tấm lá chắn màu vàng bao bọc họ, không cho những chiếc lông chim sắc bén kia lại gần.
Kim Taehyung nhanh chóng triệu hồi kiếm Minh Tâm của anh, thật ra anh muốn gọi nó là "Light" hơn, vì thân kiếm hoàn toàn phát ra ánh sáng trắng sáng chói mắt, chưa kể nó còn gần như trong suốt, nhìn thì có vẻ mỏng manh dường như chỉ cần chạm khẽ là vỡ, nhưng lại cứng rắn đến độ chém sắt như chém bùn.
Không biết bao nhiêu Taron đã phải thần phục trước lưỡi kiếm kiêu hãnh này.
Jungkook cũng không hề kém cạnh, cậu cũng gọi ra bảo kiếm Blue, đúng như tên gọi, toàn thân kiếm là một sắc xanh lam dịu mát.
Không hiểu vì sao, hôm nay Blue có chút mất khống chế, ra kiếm vô cùng hưng phấn, từng kiếm vung ra đều chí mạng.
Một trắng một xanh liên tục trấn áp, không lâu sau, liền dẹp quang cả một khoảng rừng.Nhưng lũ Taron dường như quyết tâm giết hại bọn họ cho bằng được, không sợ chết mà liên tục lao tới. một Taron chúa liền dựa vào lũ Taron giúp cản trở tầm mắt, ngắm chuẩn vào thân ảnh của Jimin, "vút" một cái, mũi tên lang vàng lóe sáng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngụy trang, đánh bay cả lớp màng bảo vệ mà Jimin khó khăn duy trì, nhưng rồi lại cắm "phập!" vào bả vai của một người dâng thân lên đỡ, mũi tên sắc nhọn xuyên qua bả vai, mạnh mẽ đâm đầu nhọn vào trước ngực Jimin.
Hai thân người đồng loạt ngã xuống.Đến khi Kim Taehyung quay đầu lại, đã bị hình ảnh đáng sợ kia làm cho đông cứng tại chỗ.
Jungkook của anh đang ôm Jimin ngã trên mặt đất, thân thể cả hai đều không động đậy.
Máu từ bả vai cậu đang dần dần ướt đẫm, nhanh chóng nhuộm hồng cả một mảng tuyết, mà mũi tên vàng chói chang kia, vẫn ghim sâu dính cứng hai người lại.Trái tim dường như nghe thấy cả tiếng xé nát vụn vỡ, sau lưng anh là một mảng máu đỏ tươi, một tên Taron lại vung tay định thêm một kiếm nữa, anh liền quay người, nắm lấy kiếm, còn tên đó thì bị ném mạnh vào một gốc cây gần đó, hộc máu nằm yên không nhúc nhích.
Cả thân người bỗng nhiên bốc lên hừng hực, một luồng khí đỏ rực bao phủ xung quanh.
Lũ Taron kinh hãi bắt đầu nhìn anh biến đổi.
Taron chúa vừa rồi bắn ra mũi tên vàng đó, trong mắt hiện lên hoảng sợ, vung tay dùng nốt mũi tên vàng cuối cùng nhưng chưa kịp chạm đến khu vực quanh anh đã liền bị cản đứng lại, rồi "rắc rắc", nứt vỡ!Mũi tên vàng là thứ gì chứ, chính là những cọng lông ức của các Taron đã trên trăm tuổi mới có, sau đó được luyện chế thành vũ khí bí mật.
Mỗi Taron chỉ có một mũi tên vàng duy nhất, bắn ra tuyệt đối làm đối phương bất khả kháng cự, trúng người nếu không chết thì nhất định sẽ bị hắc hóa, tên này có đến hai cái, hẳn là đã được cấp trên giao phó cho nhiệm vụ đặc biệt, thế mà trăm năm tu luyện của hắn, lại dễ dàng bị một người phá bỏ như thế.
Bọn chúng cảm nhận được một luồng sát khí cường đại, mấy trăm Taron vây quanh lập tức bị cuộn xoáy quanh trung tâm cột khói đỏ rực, tiếng kêu la gào thét dội vang trời, chỉ thoáng chốc, dường như bộc phát ra một vòi rồng dữ dội, không ngừng cuộn xoáy, đám Taron đen đặc bị cơn lốc quấy cho tan nát, tiếng la hét dần dần im bặt, chỉ còn lại từng cơn gió cuộn sóng gầm gào, dường như bị một quái vật khổng lồ nhai nát, dần dần biến thành một cột khói đen, đất trời cũng bị phủ một màu mù mịt, cây cối nghiêng nghả, mấy Taron chúa may mắn trốn thoát chật vật đứng lại, ngước nhìn lên phía trên, chỉ thấy giữa cột khói, một thân hình hắc ám cao lớn vĩ đại, đôi cánh đen dài dang rộng uy vũ, cả một thân hình đen tuyền nổi bật, đôi mắt một màu đỏ rực cuồng nộ, phía sau lưng chính là chiếc đuôi dài uốn lượn đang khe khẽ vung vẩy, đây, chính là chiến sỹ hóa thần trong truyền thuyết.Kim Taehyung nâng tay mình lên, cuộn khói đỏ tuôn ra, cuốn chặt lấy hai thân ảnh đáng thương đang bất tỉnh kia, khẽ nâng lên cao.
Danfly va Rebeca ngay khi chủ nhân bị thương đã vùng thoát ra, liên tục vờn quanh bảo vệ hai người họ, lúc này cũng nửa bước không rời mà bay lên theo.Kim Taehyung lật tay, "Light" của anh lập tức rực sáng, lúc này cũng đã chuyển thành một thân đen tuyền chứa đầy ám khí. một kiếm khí vung ra, ánh sáng trắng chói mắt quét xuống, bốn Taron chúa đang tìm đường trốn kia lập tức bị kiếm khí vung bay xa mấy trăm mét, ngã xuống còn nhanh hơn cả khi thần chết giơ lưỡi hái đoạt mạng.
Sau đó, anh liền xoay người, đỡ lấy yêu thương đang rủn rẩy kia, bàn tay khẽ mở ra, các ngón tay khẽ động, màu vàng của cung tên dần trở nên sáng quắc lạ thường, rồi mũi tên như bị một lực hút không tên chậm rãi kéo xoay, theo lực kéo vô hình của tay anh mà dần dần trồi lên, trồi lên mãi, đến khi đã thoát ra khỏi thân thể người, ánh mắt sắc lạnh ghim chặt vào nó, cổ tay xoay một cái, "rắc!", vỡ vụn!
Tay trái anh vòng qua eo Jungkook, tay phải ôm lấy Jimin, nhìn khuôn mặt trắng bệch của người mình thương mà trái tim đau đớn vô ngần.
Anh dần dần hạ xuống, đem hai người đặt trên nền đất, đôi cánh đen rộng lớn vòng qua che kín ba người bên trong, Danfly và Rebeca cảnh giác đi vòng quanh.
Jimin thì tốt rồi, cậu chỉ bị đầu nhọn của mũi tên xuyên qua chừng năm tấc, Kim Taehyung liền áp chặt tay phải lên vị trí bị thương, linh tâm cuồn cuộn chảy qua, vết thương khép miệng trong nháy mắt, nhưng người thì vẫn bất tỉnh.
Còn Kookie của anh, mũi tên xuyên qua bả vai của em ấy, tạo thành lỗ hổng vẫn còn nhỏ máu, bao nhiêu độc tố đã nằm lại trong cơ thể, Kim Taehyung chỉ có thể cầm máu mà không thể nào làm cho vết thương khép miệng lại được.
Lớp áo trên vai bị xé rách, trên làn da trắng tuyết kia bắt đầu lan tràn những mảng bầm tím đáng sợ.
Linh tâm không ngừng chảy qua, đổi lại chỉ là từng mảnh da thịt nát càng thêm nát.
Anh lo sợ không dám tin, linh tâm của thần còn bị khước từ, làm sao đây?
Đúng rồi! anh nhủ thầm: "Jungkook của anh, anh sẽ không để em chết.
Darknight, phải để mày chịu thiệt rồi". nói rồi đột nhiên dùng chiếc đuôi trơn nhẵn kia cuốn chặt lấy eo cậu, nâng người lên khỏi mặt đất, ánh kiếm sáng chói lần nữa xuất hiện, quét sáng một đường qua cổ tay, từng giọt máu đỏ tươi còn vương lẫn làn khói đen từng giọt từng giọt nhỏ lên miệng vết thương, không tràn ra nửa ly.
Miệng vết thương như tham lam hút lấy từng giọt máu quý giá, máu nhỏ đến đâu, từng thớ thịt liền lại đến đấy.
Kim Taehyung không chút cau mày, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt dường như đã không còn quá tái nhợt như vừa rồi nữa.
Đến khi vết thương của Jungkook liền miệng hoàn toàn, những vết tím bầm cũng không còn lan tràn nữa, anh mới thu tay lại. anh không biết máu của mình có khả năng giải độc hay không, nhưng linh tâm của cậu đã bình ổn hơn nhiều rồi, có lẽ độc tố sẽ dần dần được giải. anh đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt nhợt nhạt kia, trái tim đau nhức dường như cũng không còn quá khó chịu nữa, dịu dàng áp đến, in trên môi cậu một nụ hôn."
Ồ, máu của chiến sĩ hóa thần quả nhiên lợi hại, ta chưa thấy ai trúng qua Kim Xạ mà còn giữ được mạng.
Nhưng ngươi phải coi chừng đấy, hắn cũng sẽ không thoát khỏi hắc hóa đâu"Khi Taehyung ngẩng lên, trước mắt anh chính là một Taron anh không hề xa lạ.
Jung Hoseok.
Toàn thân xám ngắt, đôi cánh dang rộng, nụ cười nửa miệng quen thuộc của hắn ta làm người đối diện luôn có cảm giác bị khinh nhờn.
Nhìn thấy bon hắn, anh chỉ xoay người tạo kết bảo vệ, để cho Danfly và Rebeca canh giữ.
Kết giới của anh, trừ phi cũng là chiến sĩ hóa thần như anh, còn không đừng mơ phá bỏ.
Anh bay lên ngang tầm hăn ta, khí thế uy mãnh dường như lấn át, chỉ nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt.Jung Hoseok: "Tên phản bội nhà ngươi không ngờ lại thăng tiến nhanh đến thế, nếu như Taro biết được con chó ngày xưa ông ta cứu không chỉ quay lại cắn chủ mình mà còn ngấm ngầm bảo hộ kẻ địch, không biết ngươi sẽ phải hứng chịu những gì đây.
Ta thật là mong chờ."
Kim Taehyung khẽ nhếch môi: "huh, kẻ phản bội sao?
Ông ta giết cha mẹ ta và Jimin, còn giả mù sương sa nhận nuôi chúng ta, muốn giam giữ bọn ta trong thù hận.
Một kẻ độc ác bất lương như thế, đáng để cho ngươi trung thành sao?
Đáng để ngươi đánh đổi sao?
Ngươi không sợ một ngày nào đó ngươi cũng sẽ như ta, bị khắp nơi truy sat?
Ngươi còn mong đợi gì ở hắn, mong đợi hắn sẽ cứu sống người kia của ngươi sao?
Hahaha, nực cười, ngươi có thấy hắn đối xử thế nào với ta và Jimin không?
Ngươi tự vấn lương tâm mình đi, ngươi môt tay nuôi dưỡng chúng ta, vậy mà ngươi cũng không chút tình người, nhẫn tâm nhìn chúng ta bị hắn đuổi giết.
Ngươi có dám nói mũi tên vàng kia không phải là do ngươi giao ra không?
Pack Jimin của ngươi, đã suýt mất mạng vì mũi tên đó đấy!"
Khuôn mặt Hoseok dần dần chết lặng, nhưng như ý thức được điều gì, anh ngay lập tức lớn tiếng:"Đã đủ rồi, kể từ khi các ngươi phản bội Taro, chúng ta đã chỉ có thể là thù địch.
Ngày hôm nay, ngươi buộc phải để lại Darknight, nếu không thì hắn ta, cũng sẽ biến thành một Taron mới!"