Siêu Nhiên [BOYLOVE?] Khu vực đen

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391965105-256-k382363.jpg

[Boylove?] Khu Vực Đen
Tác giả: NamL815
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dương Kha, nam sinh thiên tài, được định sẵn là người nắm giữ viên ngọc tượng trưng cho sự sống của vị thần bảo hộ vùng đất này.

Khi những bí ẩn xưa cũ trỗi dậy, cậu cùng Lạc Thiên - người bạn thân từ thuở nhỏ - và một cô gái bí ẩn bị cuốn vào vòng xoáy vận mệnh.

Những giấc mơ mơ hồ, những ký ức xa lạ trỗi dậy, kéo cả ba vào một vòng xoáy vận mệnh đầy nguy hiểm.

Liệu họ sẽ tìm ra sự thật, hay chỉ là những quân cờ bị cuốn theo dòng chảy của số phận?​
 
[Boylove?] Khu Vực Đen
Chương 1: Tiếng thì thầm lúc nửa đêm


Khu vui chơi rực rỡ ánh đèn, âm nhạc rộn ràng vang khắp nơi.

Những trò chơi cảm giác mạnh thu hút đám đông, nhưng giữa tất cả, vòng đu quay khổng lồ vẫn tỏa sáng rực rỡ, như một biểu tượng lặng lẽ của đêm nay.Giữa không khí náo nhiệt, Dương Kha cùng nhóm bạn đang đi dạo.

Cậu điềm nhiên nhét tay vào túi quần, lắng nghe những câu chuyện vui vẻ từ bạn bè mà không quá bận tâm.Bên cạnh Kha, Linh siết chặt hai tay, cố gắng trấn tĩnh.

Cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng giờ đây, khi đứng cạnh người mình thích, từng lời muốn nói lại nghẹn trong cổ họng."

Mình phải nói… nếu không, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa."

Một người trong nhóm nhìn đồng hồ, rồi lơ đãng lên tiếng: "Hình như còn một người chưa tới nhỉ?"

"Ừ, chắc sắp đến rồi."

"Hay là trong lúc chờ, mình chơi thêm một trò nữa đi?"

Linh quay sang Kha, do dự một chút rồi lên tiếng."

Kha này..."

Cô khẽ gọi.Cậu nghiêng đầu nhìn cô.

"Hửm?"

Linh chỉ tay về phía vòng đu quay, giọng có chút ngập ngừng: "Cậu... muốn thử đi đu quay không?"

Dương Kha nhìn theo hướng cô chỉ, ánh mắt hơi dừng lại một chút.

Cậu không quá hứng thú với trò này nhưng cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối."

Cậu thích trò này à?"

Linh nuốt khan, hai má dần ửng đỏ.

Cô có thể cảm nhận được nhóm bạn đang nhìn mình đầy mong đợi."

Ừm... tại vì... trên đó có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố rất đẹp..."

Cô lắp bắp, rồi lấy hết can đảm ngẩng lên.

"Cậu đi cùng tớ nhé".Kha im lặng vài giây, rồi khẽ nhếch môi.

"Được thôi, dù sao cũng không có gì làm."

Nói xong, cậu quay sang hai người bạn bên cạnh: "Hai cậu đi chung không?"

Hai người kia lập tức xua tay."

Thôi thôi, tớ sợ độ cao lắm!"

"Ừ, tớ cũng không khoái lắm, hai cậu cứ đi đi."

Dương Kha nhướng mày, nhưng cũng không ép.

Linh thì thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.

Nhóm bạn phía sau cố gắng kìm tiếng cười.

Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập thình thịch.

Cô không biết đây là do hồi hộp... hay do sự hiện diện của người con trai này.Cả hai bước đến khu vực vòng đu quay.

Khi cánh cửa cabin mở ra, Linh do dự trong một giây trước khi Kha đẩy nhẹ vai cô."

Sao vậy?

Sợ rồi à?"

Cậu trêu."

Không... không có!"

Linh vội vàng bước vào trong.Cánh cửa cabin đóng lại.

Chiếc đu quay bắt đầu chuyển động chậm rãi, đưa cả hai lên cao, xa dần khỏi mặt đất.Cabin khẽ rung nhẹ khi vòng đu quay bắt đầu dịch chuyển.

Qua lớp kính trong suốt, ánh đèn lấp lánh của khu vui chơi dần thu nhỏ lại, thành phố lên đèn trải dài vô tận.Bên trong khoang, không gian trở nên tĩnh lặng.Dương Kha khoanh tay, ngả người ra sau, ánh mắt bình thản ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Cậu không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không hề khó chịu.Linh ngồi đối diện, đôi bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại.

Cô đã mong đợi khoảnh khắc này, nhưng bây giờ, khi chỉ còn hai người trong không gian chật hẹp, sự căng thẳng lại đột nhiên bủa vây.Cô cố tìm một chủ đề để phá vỡ sự im lặng."

Kha này..."

Dương Kha quay lại nhìn cô, ánh mắt bình thản."

Hửm?"

Linh cắn môi.

"Cậu có thấy khung cảnh trên cao đẹp không?"

Kha nhìn ra ngoài một lần nữa, rồi gật đầu.

"Ừ.

Cũng không tệ."

Linh siết chặt vạt áo, trái tim đập nhanh.

Cô hít sâu một hơi, rồi nói tiếp, giọng có chút run:"Thật ra... tớ... tớ thích cậu."

Dương Kha chớp mắt, ánh nhìn hướng về cô.

Một giây tĩnh lặng trôi qua.Linh cúi đầu, hai má đỏ bừng.

"Tớ...

đã thích cậu từ lâu rồi.

Tớ... chỉ muốn nói ra điều này..."

Cô không dám ngẩng lên, chờ đợi phản ứng từ cậu.

Không gian trong cabin đột nhiên trở nên chật chội hơn bao giờ hết.Nhưng thay vì một câu trả lời nghiêm túc, một tràng cười nhẹ vang lên."

Linh à, cậu có thấy tụi mình đang ở trên không trung không?"

Dương Kha chậm rãi nói, khóe môi cong lên.Linh ngơ ngác ngẩng đầu.

"Hả...?"

"Nếu mà căng thẳng quá, tớ sợ cậu sẽ làm cabin rung lắc mất."

Cậu nhếch miệng cườiLinh sững sờ mất một lúc, rồi khuôn mặt càng đỏ hơn."

Cậu... cậu đang trêu tớ đấy à?!"

Dương Kha bật cười.

"Đâu có.

Tớ chỉ muốn chắc chắn là cậu đang nói thật thôi."

Linh mím môi, không biết nên giận hay nên cười theo.Cô biết, cậu đang cố tình đánh trống lảng."

Linh này."

Cô khẽ giật mình, quay sang nhìn cậu.Dương Kha nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

"Tớ thích đứng ở trên cao nhìn xuống như thế này.

Mọi thứ nhỏ lại, ồn ào cũng bớt đi, thấy lòng mình bình yên hơn."

Linh im lặng.

Một lát sau, cô cười nhẹ.

"Tớ lại sợ đứng trên cao."

"Ừ, tớ biết."

Dương Kha mỉm cười.Cô cắn môi, rồi khẽ hỏi: "Lúc nãy, cậu đã biết trước là tớ sẽ nói gì rồi phải không?"

Dương Kha không né tránh.

Cậu gật đầu.

"Có thể."

Linh khẽ cười, ánh mắt có chút xót xa.

"Vậy mà cậu vẫn đồng ý đi cùng tớ lên đây."

Dương Kha nghiêng đầu nhìn cô.

"Vì tớ nghĩ, ít nhất thì cậu cũng đã cố gắng."

"Cố gắng để nói ra cảm xúc của mình, cố gắng để không lùi bước.

Không phải ai cũng làm được như vậy đâu."

Linh nhìn cậu chăm chú.

Một lát sau, cô bật cười.

"Dương Kha này, cậu đúng là đồ ngốc"Dương Kha không đáp.

Cậu chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô."

Tớ không muốn cậu buồn vì một chuyện như thế này."

Cô mím môi

"Không sao đâu."

Dương Kha nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng chân thành.

Cậu không phủ nhận cảm xúc của Linh, cũng không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào.Cậu chỉ đơn giản là ở đây, cùng cô đi hết đoạn cuối của vòng quay này.Linh cúi đầu, khẽ cười.

Nụ cười không còn quá gượng gạo như trước.Khi cửa cabin mở ra, Dương Kha bước xuống trước, rồi đưa tay về phía Linh."

Đi nào."

Cô nhìn cậu trong giây lát, rồi khẽ đặt tay mình vào tay cậu, bước ra khỏi khoang.Bên ngoài, ánh đèn vẫn lung linh, còn lòng người thì rối bời.Giấu đi nỗi buồnNhóm bạn tụ tập gần đó, vừa thấy Linh liền chạy đến."

Sao rồi, sao rồi?!"

Một cô bạn hào hứng hỏi, nhưng khi thấy nét mặt của Linh, cô ấy lập tức im lặng.Một chàng trai khác trong nhóm vội kéo Linh sang một bên, tránh khỏi sự dòm ngó quá mức của mọi người."

Ổn chứ?"

Linh cười nhạt.

"Ổn mà.

Đi chơi tiếp đi."

Cô chủ động khoác tay hai người bạn thân, kéo họ rời đi trước khi ai đó kịp nhận ra đôi mắt cô hơi hoe đỏ.Dương Kha đứng lại một lúc, thở nhẹ một hơi.

Khi cậu vừa quay đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên:"Lại làm tổn thương người ta nữa hả?"

Dương Kha thoáng giật mình.Một chàng trai với mái tóc trắng như ánh trăng lặng lẽ bước tới.

Đôi mắt cậu ấy sáng dưới ánh đèn, trên môi thấp thoáng một nụ cười nhẹ.Lạc Thiên."

Cậu đến muộn rồi."

Cậu nói, giọng điềm tĩnh.Lạc Thiên nhún vai.

"Muộn nhưng vẫn kịp chứng kiến một màn tỏ tình thất bại."

Dương Kha cười khẽ.

"Cậu xem vui lắm à?"

Lạc Thiên bật cười, vỗ vai cậu.

"Thôi nào, đi dạo không?

Tôi vừa tới, còn chưa kịp tận hưởng không khí ở đây."

Dương Kha khẽ gật đầu.

Cậu luôn không thể từ chối Lạc Thiên.Cả hai đi dọc theo con đường đầy ánh đèn.

Khi đi đến một góc khác của khu vui chơi, họ thấy một đám đông vây quanh một điểm nào đó.Có tiếng xì xào.

Có những ánh mắt tò mò lẫn hoảng sợ.Dương Kha và Lạc Thiên tiến lại gần.

Chen qua đám đông, cảm giác ngột ngạt đè nặng trong lồng ngực.

Tiếng bàn tán xôn xao, những gương mặt hoảng loạn, đôi mắt mở to sợ hãi, tất cả hòa vào nhau thành một mớ hỗn loạn.Cậu chưa thể nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy phía trước có một khoảng trống nhỏ, nơi mọi người vây quanh.

Một giọng nói run rẩy vang lên:"Nó... nó vẫn còn thở!"

Dương Kha nhướn người nhìn qua những cái đầu trước mặt.

Ánh đèn đường nhợt nhạt chiếu xuống nền đất loang lổ vệt máu.

Giữa bãi máu loang lổ, chú chó nằm thoi thóp, bộ lông trắng lấm lem đỏ thẫm.

Phần sườn bị xé toạc một mảnh lớn, như thể thứ gì đó đã lướt qua và cắn rách chỉ trong chớp mắt.Bên cạnh, chủ nhân của nó quỳ sụp xuống, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng."

Chuyện gì vậy…?"

Lạc Thiên khẽ cau mày.Dương Kha siết chặt tay.

Cậu nhìn sang Lạc Thiên, người cũng đang cau mày, ánh mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng."

Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cậu hỏi một người trong đám đông.Người đó lắc đầu, giọng có chút bàng hoàng.

"Tôi không rõ... nhưng nghe nói nó bị một thứ gì đó lớn tấn công.

Mọi người không kịp can thiệp..."

Dương Kha tiến lại gần, nhìn con chó nhỏ đang hấp hối.

Hơi thở của nó yếu ớt, đôi mắt mờ đục nhìn lên chủ nhân của mình.

Cảnh tượng ấy khiến lòng cậu se lại.Cậu siết nhẹ tay, nhưng rồi bất giác nhận ra một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.Có ai đang lặng lẽ dõi theo cậu trong màn đêm.Ánh mắt ấy không giống của con người, nó tràn ngập cơn đói khát không thể diễn tả, như thể đang nuốt chửng hình bóng của cậu.

Bàn tay cậu vô thức siết chặt lại.Một giọng nói vang lên, không rõ từ đâu, nhưng len lỏi vào tai cậu, nhỏ đến mức gần như là một hơi thở:"Thấy rồi nhé..."

---Dương Kha giật mình tỉnh dậy.

Hơi thở dồn dập, cơ thể đầm đìa mồ hôi lạnh.

Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt lên tường, tạo ra những bóng đổ kỳ lạ.Cậu đưa tay lên trán, nhận ra mình vẫn còn nằm trên giường, trong phòng ngủ quen thuộc.

Đồng hồ trên bàn chỉ hơn 12 giờ khuya."

Chỉ là mơ thôi..."

Cậu lẩm bẩm, cố trấn an bản thân.Nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lồng ngực.

Tiếng thì thầm đó...quá chân thực.Cậu nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong bóng tối của căn phòng, dường như có thứ gì đó vẫn đang dõi theo cậu.
 
Back
Top Bottom