Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Boylove) Bán Thân

(Boylove) Bán Thân
50


- Chương 148 - Công việc của anh diễn ra khá thuận lợi.

Mặc dù vẫn sẽ vướng vào việc thi cử nhưng nó cũng không khiến anh cảm thấy gặp chuyện gì khó.

Ngày qua ngày đều rất thuận lợi.

Anh nhanh chóng đã thi cuối kỳ xong, hiện tại là chuẩn bị thi vào trường đại học sau khi mua nguyện vọng.

Anh bắt đầu rơi vào khoảng thời gian ôn tập miệt mài thế nên người đi làm bây giờ chỉ có mỗi mình cô.

Cô gái nhỏ ngồi nhàm chán trên ghế của chủ quán sau khi tiếp xong những vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.

Dù sao thì không có người yêu của lão anh họ cô cũng chính là anh thì cô sẽ luôn cảm thấy nhàm chán.

- Sao trông em chán thế ?

- Em nhớ cục cưng của em.

- Thất Bại là người yêu em à ?

- Không anh ý là người yêu của anh trai em.

- Ồ.

Em ấy là người trong LGBT sao ?

- Đúng rồi anh.

Sao không anh?

- Không.

Anh thấy em ấy nuôi tóc dài vậy nhìn trông khá đặc biệt.

Anh chủ quán nghĩ một hồi.

Ngoài cửa sổ, nắng xuân chiếu vào rơi trên vị trí thường ngồi của anh, tiếc là hôm nay anh không đi làm.

Chủ quán chỉ có thể nhìn cô gái nhỏ đang nằm ượt ra trên ghế sau đó đến véo má cô một cái.

Cô cũng đã quen với tính này của anh nên cũng không có phàn nàn chê bai gì.Tư Bản sau khi phát hiện ra anh chăm làm hơn chăm hắn thì bản thân không chịu nổi mà dãy lên.

Bình thường anh rất yêu hắn mà sao hôm nay anh lại đi yêu công việc và ngồi học như vậy chứ, hắn cơ bản là chịu không được.

Tuy vậy thì tên báo đen nào đó vẫn cứ ngồi xuống sau đó lôi máy tính ra ngồi làm việc bên cạnh người hắn yêu.

Phải nói rằng anh thật sự là một người cực kỳ thích học.

Chỉ cần có sách vở và bút, anh sẽ ngồi cùng với những món đồ này cả ngày mà không biết chán là gì.

Có thể một phần là do trong khoảng thời gian trước kia, đáng nhẽ ra anh sẽ được đi học và được thi cử như bao người thì anh lại chạy đi quần quật kiếm từng đồng để mà chi trả tiền nước tiền điện nuôi gia đình trong đó còn cả nợ của thằng em trai của anh.

Cuộc sống hiện tại của anh thật sự rất tốt nhưng mỗi lần anh muốn gặp em trai của anh thì hắn lại nói nó chưa tỉnh.

Anh mặc dù luôn tin tưởng hắn nhưng bên trong anh đôi lúc vẫn sẽ có một sợ hãi vô hình ngăn cản giữa cả hai người.

Có lẽ do anh vẫn còn cảnh giác nhưng có một sự thay đổi lớn ở đây là anh đã thật sự tìm được cho bản thân một người mà anh thật sự yêu, một nơi mà anh có được để về.

Cho dù có chuyện không hay xảy ra thì anh cũng sẽ không hối hận vì anh yêu hắn.Sau khi anh học xong, anh liền đi xuống bếp pha một cốc trà và lấy cho bản thân một cốc sữa sau đó mang lên đưa hắn cốc trà còn bản thân thì ngồi quay người.

Lưng của anh và lưng của hắn cùng chạm vào nhau.

- Sao vậy ?

- Không sao cả.

Chỉ là em muốn ngồi vậy thôi.

Có được không anh ?

- Em muốn sao cũng đều được hết.

Chỉ cần em muốn thôi, anh sẽ không bao giờ từ chối em.

- Thật không anh ?

- Thật.

- Vậy anh cho em hôn anh một cái được không ?

- Cái này không cần hỏi, em thích lúc nào anh cho lúc đấy.Hắn nói rồi không chần chừ quay sang hôn lên trán anh một cái.

Ngón tay dài dài đưa lên cắm anh vuốt.

Hắn đã luôn có thói quen như vậy kể từ những ngày tháng đầu tiên mà anh và hắn ở bên nhau.

Hiện tại vuốt vuốt vài cái cảm thấy má anh mềm hơn, nhiều thịt lên một phần khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.Anh nhận được nụ hôn của hắn, vành tai hơi đỏ một chút nhưng sau đó liền nhạt màu dần.

Anh nhẹ vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, mặt anh chôn vùi sau gáy hắn.

Cứ như vậy im lặng một lúc lâu không nói một lời nào.

Đã có lúc, anh cảm thấy rằng những hành động của anh còn rất trẻ con, anh cứ quấy phá hắn như vậy liệu hắn có khó chịu không.

Và cứ như vậy anh nghĩ thật lâu.

Trả lời anh lại là một cái ôm hay chỉ đơn giản là một nụ cười từ phía hắn.

Hắn cười lên có lúc trông rất đẹp nhưng cũng có lúc thật đáng sợ.

Nhưng dù có vậy thì anh thật sự yêu hắn mất rồi.

Trời chuyển mùa nên sáng tối cũng diễn ra rất nhanh chóng.

Mới đó mà trời đã tối rồi.

Anh xuống bếp làm cơm cho cả hai người.

Bố mẹ hắn đã trở về nhà cũ của cả hai người họ để bàn việc cũng tiện nghỉ ngơi ở đấy một khoản thời gian luôn còn anh và hắn thì sẽ ở lại Sao A.

Cuộc sống ở sao A rất tốt, anh cùng hắn sau khi ăn cơm xong thì anh và hắn nghỉ ngơi ngoài phòng khách.

Hắn bế anh để anh vào trong lòng rồi đưa tay véo véo cái bụng của anh.

Cái bụng chỉ toàn da và xương gầy như cành cây khô ngày trước giờ đã có da, có thịt còn có cả cơ bụng do anh luyện tập chăm chỉ mà ra.

Hắn nhìn cái bụng này mà cảm thấy vui vẻ đến mức có thể khóc thành sông.

Hắn yêu anh chết mất.- Chương 149 -Nằm trên giường sau một ngày mệt mỏi, sang tháng là anh sẽ bắt đầu thi rồi nên anh có phần khá hồi hộp.

Anh sợ bản thân sẽ phát huy không tốt sẽ khiến bản thân thất vọng.

Anh nằm trên giường cùng quyển sách toán trên tay.

Sau khi học thuộc công thức cùng nội dung và định nghĩa xong thì anh mới an tâm để nó sang một bên rồi nằm chờ hắn.

Kì thi tốt nghiệp cấp ba của anh đã kết thúc từ mấy tháng trước, hiện tại anh chỉ còn ôn thi vào đại học và bắt đầu một cuộc sống học đường mới.

Vì nghề anh lựa chọn là giáo viên cho nên anh chọn thi vào trường sư phạm ở thành phố cũng gần với nơi làm việc của hắn.

Như vậy thì cả hai người có thể gặp nhau nhiều hơn một chút.

Anh tôn trọng từng giây phút ở bên hắn bởi vì hắn là người đầu tiên anh yêu và có lẽ cũng sẽ là người duy nhất.

Việc học hành mệt mỏi khiến cho anh ngày đêm chỉ có thể vùi đầu vào sách vở đến mức mà lớp phó ngồi cạnh anh cũng nể phục.

Cậu ta nhìn anh nằm dụi đầu ngủ trong năm phút giải lao mà lòng cảm thấy thương sót.

Trông anh gầy đi biết bao nhiêu làm cho cậu ta đau lòng không thôi.

Ngồi trong lớp từ đầu tiết, lớp phó đã luôn muốn chạm vào anh và hỏi tại sao anh lại phải cố gắng đến vậy nhưng khi thấy anh mệt mỏi nằm gục xuống bàn thì liền dừng lại im lặng ngắm nhìn anh ngủ.

Yêu một người là khi bản thân không muốn thấy người đó mệt mỏi, và có lẽ vì yêu một người nên khi thấy người ấy mệt mỏi bản thân cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Lớp phó học tập nhìn anh một lúc sau đó quyết định đứng dậy bước ra ngoài đi mua nước với suy nghĩ rằng khi anh thức dậy sẽ nhận lấy nó.

Thời gian đến rồi đi rất nhanh chóng.

Lớp phó trở lại cùng một chai nước tăng lực đặt trên bàn.

Căn vừa lúc thời gian anh thức giấc, cậu ta liền đưa chai nước ra trước mặt anh.

- Uống nước không?

- A?

Cảm ơn.

Tôi có nước rồi.

- Vậy thôi.

Anh từ chối cậu ta khiến cậu nhóc cảm thấy buồn lòng.

Thế rồi cậu ta vực dậy tinh thần.

Dù sao thì anh cũng đã có người yêu rồi, việc anh từ chối cậu ta cũng chỉ là một điều bình thường có điều cậu ta vẫn mong anh nhận lấy chai nước đó.Hôm nay trời có vẻ khá âm u, nhiệt độ cũng tăng cao nên có chút lạnh.

Tiếng chuông trường vừa vang lên thì cũng đã là thời gian tiết cuối cùng kết thúc.

Anh dọn đồ sau đó chuẩn bị trở về ai ngờ trời bên ngoài lại đổ cơn mưa to.

Anh bước xuống dưới cầu thang rồi đi đến cạnh rìa ban công thì thấy xe của hắn đang đi vào trường.

Đứng bên cạnh anh là lớp phó cùng bạn thân cậu ta và em gái của cậu ta nữa.

Có vẻ họ đang gặp khó khăn.

Thấy vậy anh bước đến gần họ.

- Có cần tôi giúp gì không ?

- Không sao đâu.

Trời mưa một chút sẽ hết thôi.

- Vậy sao?

Với tình hình này thì hơi khó nhưng nếu cậu cần ...thì tôi có thể giúp đỡ.

- Cảm ơn.Trên lớp anh có thiện cảm khá tốt với lớp phó vậy nên anh sẵn sàng giúp cậu nếu cậu cần giúp đỡ.

Dù sao thì cậu bạn này đã giúp anh rất nhiều nên nếu có cơ hội thì chắc chắn anh sẽ giúp lại.

Thấy trời mưa vẫn không ngừng mà bình thường lớp phó lại hay đi học bằng xe đạp cùng cậu bạn thân của cậu chính là bạn học trùm trường kia.

Tuy là anh lớn trong trường nhưng đi học vẫn đi xe đạp và theo sau lưng còn có thêm cô em gái của cậu ta nữa.

Mưa to, đường ngập nước như vậy rất khó đi.

Cửa xe đã mở ra, anh tiến vào xe rồi lại cảm thấy lo lắng cho họ vì sợ họ không thể trở về.

Dù sao thì họ cũng là khách quen ở nơi anh làm việc thế nên anh cũng có khá nhiều cảm nhận tốt về họ.

- Anh ơi.

- Sao vậy?

- Em có thể đưa bạn học về nhà không?

- Em muốn không?

- Trời mưa nên em mới...

- Anh hiểu rồi.

Anh nói là sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của em mà.

Nên cứ thoải mái đi.

Mời bạn đến chơi nhà là điều rất bình thường mà, vốn dĩ đây còn là nhà của chúng ta nữa.

- Em hiểu rồi.

Anh nói xong hôn lên má hắn một cái sau đó mở cửa xe tung ô bước về phía ba người còn đang đứng trên ban công.

Anh đến trước mặt họ sau đó thì anh ngỏ lời hỏi họ có muốn tới nhà anh không.

Cả ba người nghe xong thì bất ngờ mở to mắt.

Anh vậy mà mời họ đến nhà.

Anh có biết rằng họ đang thích anh không nhỉ, có lẽ là anh không hề biết rồi.

Nhưng rõ ràng người yêu anh còn có ở đây, anh mời bọn họ về nhà không lẽ là vì người yêu nham hiểm đáng sợ kia của anh có ý định làm gì đó với bọn họ sao.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi đã làm cho cả ba người họ cảm thấy sợ hãi, nhưng đứng trước lời mời của anh thì họ lại chẳng thể từ chối được.Và thế là họ theo anh bước vào trong xe trước con mắt của những người xung quanh đó.

Cả năm người trong xa cùng nhau rời đi và biến mất dần trước cơn bão lớn.

- Chương 150 -Anh ngồi ghế phó lái cùng hắn nhìn đường về.

Trên đường trời mưa không ngớt, có khi mưa còn to hơn.

Anh đưa cho ba người sau ghế một chai nước rồi mở sách ra đọc trong lúc chờ xe về.

Ba người bọn họ ngồi trên xe ai ai cũng đều cảm thấy áp lực trước người đàn ông trưởng thành chính là hắn.

Hắn chỉ ngồi đó và lái xe không nói năng, không chào hỏi, không làm gì họ.

Bọn họ ngồi nhìn anh đang bóc đồ ăn rồi đưa cho hắn.

Bọn họ thấy anh đút vào miệng hắn một miếng bánh sau đó lại cắn lại một miếng ở chỗ mà hắn đã cắn.

Bọn họ tròn mắt.

Hóa ra khi yêu thì anh sẽ ấm áp như vậy.

Anh chia bánh cho họ, bọn họ cũng nếm thử thấy mùi vị cũng không tệ chỉ là hắn có vẻ như không thích họ cho lắm.

Ngồi trầm ngâm một hồi, cuối cùng lớp phó mới ngộ ra một chuyện.

Họ quên chào hắn người yêu của anh rồi.

Thế là lớp phó mới mở miệng ra chào hỏi.

Mở đầu là câu hỏi hắn là anh trai của anh à anh nghe xong thì cười lắc đầu khiến cả ba người họ trở nên ngỡ ngàng thêm một lần nữa.

Anh nói hắn là người yêu anh và hiện tại cả hai đang sống chung nên nhà họ đến chính là nhà của anh và hắn đang ở.

Nghe đến đây thì cả ba người chết lặng.

Lớp phó và anh lớn trong trường cũng là bạn thân của cậu ta cảm thấy đối thủ trước mắt thật sự là một đối thủ nặng ký khiến họ cảm thấy sợ hãi trước hắn.

Cứ vậy bầu không khí chìm vào tĩnh lặng cho đến khi về đến Sao A.

Vừa mới nhìn Sao A, cả ba người họ đều bất ngờ.

Hầu hết các bữa tiệc và các bộ phim nổi tiếng có trên tivi đều có hình ảnh của Sao A và hiện tại họ đang được chứng kiến nơi này rõ nét như vậy.

Lại một lần nữa họ cảm thấy hắn thật đáng sợ.

Bước vào bên trong biệt thự rộng rãi có thể chứa đến trăm người ở, họ được cảm nhận và nhìn thấy chi tiết từng đồ vật.

Anh bảo họ ngồi ghế sau đó giúp hắn treo áo khoác lên móc treo rồi mang cặp đi cất.

Ba người bất ngờ trước căn nhà giờ lại càng bất ngờ hơn trước những việc thể hiện tình cảm giữa hắn và anh.

Hắn thoái mái hôn lên má anh sau đó thì ôm anh một cái rồi trở về phòng tắm còn anh thì cũng nhanh chóng đi thay đồ sau đó xuống nhà làm nước ép với lấy đồ ăn vặt ra mời họ dùng chung sau đó nói chuyện với họ.

- Đây là nơi ở hiện tại của tôi.

- Anh thật sự sống trong biệt thự rộng rãi này sao?

Sốc thật, em cũng muốn được đến những nơi như này tham quan một lần.

- Ừm..thật ra đây là nhà của người yêu tôi, vì có một số chuyện xảy ra trong quá khứ nên anh ấy đưa tôi đến đây.

- Vậy còn người thân anh thì sao?

- Tôi có em trai, nó hiện tại đang ở bệnh viện.

- Vậy sao?

- Ừm.

- Vậy cậu ở đây với người yêu cậu thôi à?

- Ừm, cha mẹ anh ấy có việc rồi.

Chắc phải sang tháng họ mới đến.

- Thật đáng nể.

Bọn họ cảm thán, hóa ra bình thường trông anh trầm như vậy, ai ngờ đằng sau anh lại có bí mật khủng bố như thế.

Bọn họ thật sự rất nể phục anh.

Anh nói chuyện với họ một hồi, thiện cảm cũng nâng cao lên thêm một bậc.

Anh bước vào trong bếp nấu cơm, do hôm nay có nhiều người ăn thế nên anh nấu nhiều món.

Do thời tiết khá lạnh thế nên anh nấu một món canh hầm, hai món thịt thêm một món xào cả một món trứng.

Đứng trong bếp nấu cơm, mùi thơm bay từ phòng bếp ra ngoài mời gọi những bạn học đang đói ngoài kia.

Lớp phó không thể chịu đựng việc cậu ta đến nhà người mình thích mà lại chỉ ngồi ăn với nhìn như thế thì không được.

Thấy anh đứng bếp nấu cơm như không cần đến cậu ta, lớp phó bỗng thấy bản thân vô dụng lạ thường.

Cậu ta tiến đến cạnh anh sau đó mở lời muốn giúp anh.

Thế là anh nhờ cậu ta thái thịt.

Nhìn cậu ta trông cao ráo toàn thân mang một mùi hương tuổi trẻ tài cao như vậy nhưng thái thịt toàn miếng dày cộm nên anh đành bảo cậu ra gọt khoai giúp anh.

May mắn là những việc đơn giản cậu ta có thể giúp.Trước sự cần cù của anh từ việc học đến cả việc nhà, cả ba người đều ghen tị với hắn.

Hắn thật sự đã được coi là đối thủ của một nhóm bạn trẻ cũng đã trở thành cái gai trong mắt họ nhưng họ lại chẳng thể làm gì.

Lí do đơn giản thôi, hắn vừa già vừa mạnh, đã cao to còn có làn da lúa mạch khỏe khoắn thế thì bọn họ không địch lại được là đúng rồi.Tới giờ ăn cơm, ba người bọn họ ngồi đối diện anh và hắn.

Anh bảo họ ăn cơm sau đó cũng bắt đầu ăn.

Trong bữa ăn, ngoại trừ vui vẻ cùng hắn ra anh còn múc thức ăn giúp họ và nói họ đừng ngại.

Nhìn anh cười đẹp như vậy họ lại càng ghen tị với kẻ trước mắt hơn.

Sao hắn có thể ngồi ăn ngon lành như vậy cơ chứ.

Ba người ăn cơm cũng cố gắng áp chế cái sự sợ hãi của bản thân xuống bắt đầu nói chuyện cùng anh.

Họ không ngờ hắn ngồi lườm cả ba người bọn họ.

Thì ra cách để tình địch ghen chính là nói chuyện với người mình thích.

Ngay sau đó họ bắt đầu nói chuyện với anh nhiều hơn.

Cả ba người đều có suy nghĩ hoàn toàn khác biệt về anh sau lần nói chuyện này.

Thì ra anh là người ấm áp, dễ tính đến vậy.

Nguồn kiến thức của anh rất sâu rộng, anh còn rất giỏi giang công việc bếp núc và thích chia sẻ về việc nấu ăn cho gia đình và cho cả người yêu anh cũng chính là kẻ to lớn đang ngồi bên cạnh anh khiến bọn họ thật sự nể phục.Nhìn ánh mắt khinh bỉ của hắn, cả hai cậu trai cùng một cô gái ở thời điểm hiện tại đang muốn đục vào cái mắt đáng ghét của tên người yêu anh.

Họ đều không thích hắn nhưng họ chẳng thể làm gì được hắn.

Cơm nước xong xuôi, anh cùng họ ngồi làm bài ngoài phòng khách.

Hắn mặc dù ghen muốn chết nhưng vẫn quyết định để cho anh có không gian riêng với lũ nhãi ranh kia.

Nhìn con nhóc đã từng tỏ tình anh đang ngồi đấy làm hắn cay đến mức muốn đập cả cái máy tính như tiếc là hắn không thể.

Hắn đành cô đơn lên phòng làm việc một mình.
 
(Boylove) Bán Thân
51


- Chương 151-Hắn ngồi trầm tư trong phòng, bản thân hắn cảm thấy việc anh có bạn bè thật ra cũng rất tốt chỉ là mới yêu nhau chưa bao lâu mà giờ anh lại dẫn cái lũ nhóc vớ vẩn kia về nhà rồi nói đó là bạn khiến hắn ghen muốn nổ mắt.

Lũ nhóc kia có biết bản thân đang đụng vào người hắn yêu nhất trên đời không hả, chắc chắn là bọn nhỏ đó biết rồi.Đã hơn một tiếng trôi qua và anh vẫn còn đang ở bên dưới tâm sự với những bạn học không cùng lứa kia.

Có vẻ như anh đã rất vui thành ra hắn không nỡ phá hỏng niềm vui ấy của anh.

Chờ đến mười giờ hơn cuối cùng thì hắn không chịu nổi nữa mà lao ra ngoài như một thằng điên chạy đi tìm anh, hắn thấy anh đang trong bếp pha nước trà và trên tay anh là một cốc sữa, nhóm người kia đã trở về phòng ngủ và anh thì đang chuẩn bị lên phòng với hắn.

Là một người đã trưởng thành không ganh đua với trẻ nhỏ, hắn liền quay lưng trở về phòng quyết định ngồi chờ anh tiếp.

Một chút thời gian thôi mà hắn làm được.Anh lên trên phòng, trà cùng với sữa được đặt trên bàn hương thơm cùng hơi khói tỏa ra nghi ngút cùng với một người đàn ông trưởng thành đang ngồi xem xét tài liệu công việc.

Anh thấy hắn như vậy trong lòng cảm thấy hắn thật đáng yêu cũng có chút buồn cười.

Hình như hắn đang dỗi anh, vẻ mặt nghiêm túc ấy có thể là cách hắn dùng để che đi cảm xúc của bản thân hắn lúc này.

Anh nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh hắn, cánh tay thon dài ôm lấy cổ của hắn toàn thân anh đều dựa lên lưng của người trước mặt này.Cảm giác mềm mại ấm áp trên gò má, hắn liền hơi nghiên đầu ra muốn cho anh rõ hắn thật sự đang dỗi anh đã vậy là dỗi cực kỳ lâu đó.

Thế nhưng có vẻ như anh không quan tâm điều đó cho lắm, anh cứ vậy ôm hắn một lúc sau đó thì lại chỉnh chăn gối cuối cùng thì vươn tay ra kéo hắn đứng dậy sau đó đẩy ngã hắn xuống giường.

Anh chỉnh chăn gối cho hắn nằm, đặt hắn gọn trên đấy sau đó thì tự bản thân mình uống sữa rồi liền vươn tay ra kéo hắn ngồi dậy để đưa hắn trà anh pha.

Mọi hành động trông anh có vẻ ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu lạ thường.

Như vậy sao mà hắn chịu nổi chứ.Cốc trà kia cuối cùng cũng không có ai uống, hơi bay ra rồi cũng dừng lại từ cốc trà nóng thành cốc trà lạnh nằm gọn trên bàn.

Hắn cùng anh đi đánh răng sau đó lại cùng anh lên trên giường nằm ngủ.

Mọi chuyện trôi qua đều rất êm đềm tựa như thói quen này đã có từ rất lâu và anh lẫn hắn đã lặp đi lặp lại nó trong một thời gian rất dài.

Trước lúc đi ngủ anh hôn hắn một cái trong lòng chứa đậm những thứ tình yêu mà không thể biểu cảm nó ra thành lời để mà nói.

Anh véo má hắn một cái sau đó lại mạnh bạo hơn một chút vương người lên hôn hắn.

Cánh tay hắn vòng ra đỡ lấy lưng anh, đường sống lưng gọn gàng đẹp mắt tựa như đường vòng của một nhân ngư trông cuốn hút lạ thường.

Tại sao một người đẹp như anh lại phải đón nhận những điều đau lòng như vậy chứ.

Có lẽ do cái số cũng có lẽ là do chuyện này đã được sắp đặt từ trước nhưng điều quan trọng là giờ đây anh đã ở bên hắn rồi.Thời gian anh thi đại học đã đến, tại ngồi trường mà anh đã đăng khí thi trước đó, anh tiến vào trong phòng thi sau khi thực hiện qua một số thao tác cần thiết, mỗi người ngồi một bàn mọi cảm xúc đều được thể hiện trên khuôn mặt của từng người có sợ hãi, có lo lắng, có áp lực, có hồi hộp, có thản nhiên mà cũng có cả vô tư không lo không nghĩ gì.

Anh kiểm tra lại một đợt kiến thức trong đầu trước khi vào phòng thi hắn đã ôm hôn anh một cái.

Hiện tại tự bản thân anh cũng cảm thấy rất tốt có lẽ đây là nguồn năng lượng mà hắn đã truyền đến cho anh.

Cảm giác có người yêu thì ra lại tốt như vậy.Trong phòng thi, anh đã làm rất tốt.

Tuy anh không phải người bước ra đầu tiên nhưng cũng chẳng phải người bước ra cuối cùng.

Buổi chiều vẫn còn phải thi tiếp, cơm trưa em họ hắn thay hắn đến đưa anh ăn.

Cô cũng ủng hộ anh rất nhiệt tình.

Trong phút giây ấy, xuất phát từ trong chính bản thân anh, anh muốn khoảng thời gian yên bình này cứ mãi như vậy tiếp diễn.

Anh suy cho cùng cũng chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi ngây thơ tựa như một đứa trẻ muốn bản thân được gia đình chú ý đến và yêu thương đến mình.Gió phất phơ trên lọn tóc dài, anh thấy hắn đang đứng ở bên ngoài chờ anh.

Nụ cười hạnh phúc nằm gọn trên khuôn mặt hồng hào xinh xắn hướng về phía hắn người mà anh yêu.

Anh tiến đến chuẩn bị ôm lấy hắn chuẩn bị nhào vào lòng hắn.

Câu đầu tiên anh nên nói là gì bây giờ, có nên nói là anh nhớ hắn không hay nên nói anh đã làm được rồi hay chỉ đơn giản như thường ngày nói rằng "Em yêu anh.", anh không biết nói thế nào, cảm xúc hạnh phúc này quả thật là rất khó nói.Anh chạy nhanh đến phía hắn là một nụ cười, phía sau lưng là tiếng còi xe đang kêu loạn.

Khi hắn dang tay ra để ôm chặt lấy anh cũng chính là lúc hắn thấy anh bị đâm văng thẳng ra một bên đường cùng một vũng máu tươi đỏ trào ra trên mặt đất.Chuyện gì...vừa xảy ra vậy?- Chương 152-Anh bị đâm ngã, toàn thân văng ra một bên đường, chiếc xe kia thì mất lái sau khi đâm thẳng vào anh thì nó liền rẽ sang một bên rồi liền đâm thẳng vào cột rồi bất ngờ nổ tung.

Thật may mắn cho mọi người vì ở đó không có ai thế nhưng hắn lại không may mắn như vậy.

Hắn lao đến ôm chặt lấy anh, chết rồi tay anh đã bị gãy, chân anh cũng đã có vết thương.

Cậu trợ lý mới mua nước về thì bất ngờ, lon nước trên tay rơi thẳng xuống dưới đất.Mặc dù bây giờ phải thật bình tĩnh nhưng chẳng hiểu sao hắn lại không bình tĩnh nổi.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như này?

Trợ lý bên cạnh nhanh chóng liên hệ với bệnh viện, bên trong xe hình như không có ai.

Đây dường như chính là một âm mưu đã được vạch sẵn và người bị nhắm đến chính là anh.

Những sinh viên xung quanh đấy thấy vậy cũng bất ngờ, có người còn hóng hớt có người lại xôn xao bàn tán không ai chịu chạy ra giúp đỡ.Xã hội vốn là như vậy.

Anh vẫn còn thở, máu trên đầu chảy ra quá nhiều, có một vết thương trên mặt anh kéo dài từ trên mặt xuống cổ.

Tai anh đã bị rách mục đích của việc này có vẻ như tỏ rõ ý người kia đang muốn giết anh.

Hắn biết trên thương trường hắn có nhiều kẻ thù nhưng không có nghĩa là lại có kẻ dám lao ra khiêu chiến lộ liễu như vậy.Anh nhanh chóng được đưa tới bệnh viện, hắn ngồi trên dãy ghế dài bên ngoài hành lang chờ anh.

Cậu trợ lý đã nhanh chóng chạy đi điều tra mọi việc, bố mẹ hắn thì chưa biết tin này hắn một mình ngồi chờ đợi anh bên trong căn phòng lạnh lẽo đó.

Nghe họ nói anh sẽ phải nối xương, cổ thì phải khâu lại nếu muốn sống chân của anh gặp phài một số vấn đề nghiêm trọng.

May mắn hắn đã kịp thời cầm máu cho anh thế nên mạng số của anh có thể tạm thời không gặp nguy hiểm thế nhưng hiện tại có lẽ anh sẽ gặp phải khá nhiều chuyện rủi ro.Nước mắt hắn chảy dài đọng lại trên cằm của hắn, người hắn yêu đang cách hắn một cánh cửa.

Chờ đợi rồi lại chờ đợi hắn không biết đã trôi qua bao lâu rồi.

Thông báo tin nhắn trên điện thoại không ngừng rung lên, âm thanh của một đoạn nhạc chuông cũng vừa xuất hiện đánh thức hắn thoát khỏi tâm trạng buồn bực còn đang dang dở kia.

Cậu trợ lý gọi hắn.

- Có chuyện gì?

- Sếp à, em mới tra ra được một số thông tin cần sếp xác minh.

- Gửi qua cho tao đi.

- Được rồi sếp.

Chuyện này chỉ có sếp mới làm được thôi.

Em tin sếp mà.Một đoạn thông báo vang lên lần nữa không ngừng, hắn mở máy ra xem bên trong đó tất cả đều là tài liệu liên quan đến vụ việc chiếc xe ô tô đã đâm anh vào hơn ba tiếng trước.

Thì ra hắn đã chờ anh hơn hai tiếng rồi, điều đầu tiên hắn nghĩ đến ấy vậy lại chính là anh.

Hắn mở tập tài liệu kia sau đó bắt đầu xem từng chi tiết một.

Đoạn video quay cảnh anh bị xe đâm cũng hiện rất rõ trước mắt hắn.

Từ trên tầng hai của một quán cà phê đồ diện đấy hắn đã thấy một bóng người.Cảm xúc tức tối, căm thù đến chán ghét, hối hận tràn trề bên trong lòng hắn tựa như một vật nặng nề đang đè lên hắn không buông.

Tại sao lại như vậy cơ chứ, tại sao lại đối xử với anh như vậy, anh có làm gì cô ta sao, anh có giết hay có đánh cô ta hay sao mà cô ta lại làm vậy với anh làm vậy với người mà hắn yêu nhất cơ chứ.

Thật không thể tin được cái gia đình này điên rồi.

- Con đĩ!Hắn chửi thầm, mắt hắn đỏ ngầu nhìn vào số thông tin mà cậu trợ lý tra được gửi cho hắn, bởi vì trong công ty chất lượng sẽ luôn nằm trên số lượng bởi vậy mà hắn đã tuyển được rất nhiều người tài vào trong công ty.

Đến hôm nay họ thật sự đã phát huy được tác dụng rất tốt.

Năm người ngồi vào bàn làm việc bên trong có hai người là đàn em tốt của hắn.

Bọn họ đã hợp tác giúp hắn tra ra được thủ phạm đằng sau nhưng nếu muốn tra kỹ tất cả thì sẽ mất mấy ngày.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn tất cả đều được tăng lương chỉ cần họ có thể tìm ra được ngọn ngành thì cho dù có mất đến cả trăm triệu hắn cũng đều sẽ đồng ý.Tình yêu thật sự vào đầu là như vậy, nó khiến con người ta như điên như dại mà lao vào nó không màng kết quả ra sao, có thể sẽ hạnh phúc cũng có thể sẽ là đau khổ đến tột cùng thế nhưng hắn hoàn toàn chấp nhận đâm đầu vào vì tất cả.

Chỉ đơn giản là vì hắn đã yêu anh mất rồi.

Phải mất một khoảng thời gian rất dài sau đó hắn mới được nhìn thấy anh được đẩy ra khỏi phòng sau khi đèn thông báo trên cửa tắt đi.

Đó là một cuộc phẫu thuật không quá ngắn nhưng cũng không quá dài.

Tuy vậy thì nó lại đủ để hắn có được mọi biểu cảm trên khuôn mặt từ đau khổ khóc lóc đến sợ hãi lo âu hay chán nản, hối hận muốn chết đi.

Mặc dù như vậy thì trong lòng hắn vẫn luôn nhen nhóm một niềm tin và một niềm hy vọng rằng anh sẽ tỉnh dậy, anh sẽ được cứu lấy vì hắn biết rằng anh chính là người mà hắn yêu, người mà hắn nguyện bảo vệ cả một đời này.- Chương 153-Trời đã chuyển màu, hắn hiện tại đang ngồi nhìn anh.

Một thân anh chi chít những vết thương và những mảnh vải băng bó quanh thân không nơi nào trên cơ thể anh là không có vết tích của sự lành lặn.

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc anh lên, những lọn tóc mai mềm mại đã sạch vết máu.

Anh nằm mắt nhằm nghiền nhìn qua rất yên tĩnh nhưng thứ yên tĩnh này lại khiến hắn không chịu được.

Cuộc đời anh có lẽ đã luôn gắn liền với từ "đau khổ" bởi vậy mà những điều không mong muốn này đã luôn đeo bám xung quanh anh.Hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái xanh kèm theo tiếng gió và tiếng lá xào xạc bên ngoài.

Sau lần này hắn có một suy nghĩ không mong muốn trong đầu.

Hắn muốn giam anh lại không để cho anh đặt chân ra ngoài nữa.

Hắn thật sự không muốn nhìn anh gặp nguy hiểm như vậy, bên nhau chưa được bao lâu mà lại có rất nhiều chuyện không hay ho gì xảy đến với anh.

Rõ ràng hắn đã hứa chính hắn sẽ bảo vệ anh cơ mà tại sao những chuyện như này lại tiếp tục xảy ra cơ chứ.

Chẳng lẽ là vì ông trời thấy hắn không thích hợp đến cho anh một cuộc sống hạnh phúc hay bởi vì hắn là một thằng thường xuyên tham gia vào mấy thứ ẩu đoảng, đánh nhau liên quan đến những việc sử dụng súng đạn để rồi những kẻ đó liền nhắm vào anh để trả thù?Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, tay hắn nắm chặt lấy tay anh.

Nếu là ngày trước hắn có lẽ sẽ không như vậy cũng đơn giản thôi đó là vì hắn chưa từng yêu thế nhưng bây giờ hắn đã lỡ yêu anh rồi, thù này không trả thì thật sự chính hắn cũng không còn là hắn nữa.

Một ý nghĩ không hay ho xuất hiện ngày trong đầu, hắn thật sự không chịu nổi cảnh chính người mình yêu sẽ lại một lần nữa vì bản thân mình mà khiến cho anh tổn thương thêm lần nào.

Hắn thề với trời đất đây là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ còn lần sau nữa.

Anh thật sự đã đủ khổ rồi.Trong mấy ngày anh bất tỉnh, hắn luôn im lặng điều tra mọi việc.

Hắn làm việc không biết ngày đêm, mỗi ngày hắn ở bên anh mười sáu tiếng thời gian còn lại đều dành cho công việc điều tra.

Kể cả khi ở bên anh hắn cũng không ngừng nghỉ việc điều tra tội lỗi, chứng cứ phạm tội của lũ người đứng sau.

Chiêu trò này thật sự quá cổ điển rồi thế nhưng chúng nó lại dám nhắm vào anh.

Mạng sống của nhóm người này có lẽ thật sự không cần đến nữa rồi.Phải bốn ngày sau đó anh mới tỉnh dậy, thứ đầu tiên mà anh tiếp nhận được sau khi mở mắt chính là ánh sáng mặt trời sau đó thì mới đến khung cảnh xung quanh.

Trần nhà trắng xóa sạch sẽ, ống truyền nước, cửa sổ, rèm cửa, mọi vật xung quanh phòng bệnh cuối cùng thì mới là hắn đang mệt mỏi mang theo cặp tác đựng máy tính và đồ đạc cần thiết cùng với một cặp lồng đựng thức ăn tiến vào bên trong.Có vẻ như hắn vẫn chưa phát hiện ra rằng anh đã tỉnh.

Hắn đến bên cạnh anh nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn mà không tạo ra tiếng động quá lớn.

Hắn bước chậm rãi vào bên trong phòng vệ sinh sau đó tự mình bê ra một chậu nước ấm chuẩn bị giúp anh vệ sinh qua.

Sau khi vắt khô khăn chuẩn bị lau mặt cho anh thì hắn mới nhận ra có điều không đúng.

- Em...em tỉnh rồi!

- Dạ.

Anh...em xin lỗi.

- Tại sao lại phải xin lỗi?

Em không có lỗi, người có lỗi là anh.

Xin lỗi em.

Giờ em cảm thấy thế nào rồi?

Có mệt không?

Có đói không?

Anh mang theo đồ ăn đến rồi.

Em có muốn gì không?

Để anh làm cho em nhé?

- A...không sao đâu.

Anh ốm đi rồi...có phải do em đã khiến anh bị....như vậy không?

- Không phải đâu.

Anh đang giảm cân.

Em không cần nghĩ nhiều đâu mà.

- ...Dạ.Hắn không ngờ rằng điều đầu tiên anh nói với hắn lại là lời xin lỗi.

Tại sao cơ chứ, tại sao anh lại hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn đến như vậy.

Trái tim hắn đập mạnh, đó là cảm giác đau đớn vô hình nhưng lý do lại là vì anh.

Hắn bình tĩnh đưa khăn ấm lên lau nhẹ nhàng trên khuôn mặt còn đang mơ hồ của anh.

Hơi ấm ẩm ướt lướt nhẹ trên mặt khiến anh dễ chịu hơn một phần.

Hắn véo má anh một cái sau đó lại ôm lấy anh thật nhẹ nhàng.

Hắn không mong rằng anh sẽ lại hiểu chuyện như vậy, hắn chỉ muốn anh để ý đến bản thân anh hơn thôi mà, điều này khó như vậy sao?Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên mái tóc mềm mại, hắn xoa đầu anh rồi lại nhìn anh.

Hắn không biết phải nói sao để cho anh hiểu rằng anh còn quan trọng hơn hắn rất nhiều thế nhưng anh lại đặt hắn lên hàng đầu như vậy.

Điều đó thật sự có xứng đáng hay không, hà cớ gì mà anh lại phải như thế.

Vốn dĩ anh không phải là người sai cơ mà.

- Sao vậy anh?

- Em có muốn uống nước không?

- Được, em cảm ơn.

- Không cần cảm ơn, chúng ta hiện tại đang là người thân cơ mà.

- Vâng em biết rồi.

- Tốt lắm, em ngoan lắm.Hắn khen anh khiến cho anh cảm thấy ngượng ngùng.

Khoảng thời gian tiếp theo anh cùng hắn ăn trưa.

Hiện tại anh không thể tự ăn thế nên hắn là người giúp anh ăn uống và giúp anh vệ sinh.

Ăn no nê xong rồi thì hắn ngồi làm việc một lúc.

Anh thấy hắn chăm chỉ như vậy cũng thoáng đau lòng, thật sự thì hắn đã làm rất tốt rồi không cần phải khiến cho bản thân phải mệt mỏi như thế.

Trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu.

Anh cố gắng đưa cánh tay còn đang đau lên chạm nhẹ vào góc áo của hắn điều này khiến cho hắn đang làm việc liền dừng tất cả mọi hoạt động lại để mà quay ra nhìn anh.

- Anh ơi...anh ngủ cùng em có được không?

- Anh sợ anh sẽ làm em đau.

- Không sao đâu, em muốn được ngủ với anh.

- Em đợi anh.Hắn nhanh chóng dọn dẹp sau đó thì chỉnh chăn gối cho anh sau khi xong mới lên giường nhẹ nhàng ôm anh cùng nhau đi ngủ.

Anh nằm trong lòng hắn, tay đưa lên chạm nhẹ vào môi hắn rồi vuốt một cái.

Anh cảm thấy hắn ở thời điểm hiện tại cho dù có mập lên hay có gầy đi cũng đều rất đẹp trai.

- Em chưa muốn ngủ sao?

- Không phải...Anh ơi..

- Sao vậy?

- Em yêu anh.
 
(Boylove) Bán Thân
Thông Báo


- Chúc mọi người một ngày vui vẻ.

Tôi là tác giả của tác phẩm "Bán Thân".

Hiện tại tôi đang có ý định muốn sửa lại truyện từ đầu đến chap gần đây nhất đăng từ hơn 10 tháng trước là chap 51.

Không biết có ai còn đọc truyện không nhỉ?

Mong rằng bạn vẫn còn thích và theo dõi truyện.

Xin cảm ơn.
 
Back
Top Bottom