Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 540: Bạch tiểu thư, cô sao lại chạy đến đây?




“Người của Sát Minh xuất hiện ở Đế Kinh, tại sao Cục Quản lý Đặc biệt lại không hề có chút thông tin nào trước đó?”

Bạch Ngọc Tú vô cùng kích động, lớn tiếng chất vấn Tào Minh.

Anh không dám tưởng tượng tình cảnh hiện tại của Bạch Mộ Dao ra sao.

Anh sợ mình sẽ không chịu nổi.

“Mấy người các anh làm ăn kiểu gì vậy?!”

Anh tức giận đến nỗi vai run rẩy, suýt chút nữa thì ném xấp tài liệu lên mặt đối phương.

Lục Thanh Nhiên đứng bên cạnh ngăn anh lại, khuyên nhủ: “Lão Bạch, bình tĩnh lại!

Giờ truy cứu những chuyện này cũng vô ích, quan trọng nhất là tìm được Mộ Dao!”

Bạch Ngọc Tú nắm chặt tay, cắn răng, cố nén cơn giận trong lòng, ánh mắt hiện lên một tia đỏ thẫm.

Đúng vậy, anh phải bình tĩnh, càng trong tình huống này anh càng phải bình tĩnh.

Tiểu Dao vẫn đang chờ anh.

Nhất định có điều gì đó mà anh đã bỏ qua.

Là gì nhỉ…

Đúng lúc này, Kỳ Cảnh Từ vẫn im lặng nhìn vào tài liệu bỗng nheo mắt lại, nói một câu: “Giám sát.”

Bạch Ngọc Tú lập tức như bừng tỉnh, đập tay xuống bàn: “Đúng vậy, giám sát!”

Cho dù không thể theo dõi vị trí của bọn bắt cóc, nhưng sau khi bắt cóc Bạch Mộ Dao, chúng chắc chắn sẽ phải đi qua khu vực đô thị.

Các cửa hàng hai bên đường phần lớn đều có lắp đặt camera, chắc chắn sẽ ghi lại hình ảnh của chiếc xe bọn chúng.

Chỉ cần dựa vào những hình ảnh ghi lại được, có thể đại khái suy đoán hướng chạy trốn của bọn chúng, rồi tiến hành tìm kiếm toàn diện trong khu vực đó, anh không tin là không tìm ra!

Dù đây là phương pháp tốn thời gian nhất, nhưng hiện tại cũng là phương pháp duy nhất.

Bạch Ngọc Tú nghiến răng, quyết định: “Tôi sẽ tự mình đi điều tra!”

Khói mù tan đi, bên trong nhà máy bỏ hoang, chỉ còn lại mình Bạch Mộ Dao đứng đó.

Cô nheo mắt, đợi đến khi khung cảnh dần rõ ràng, không vui tặc lưỡi.

Bom khói à…

Không thể chơi công bằng một chút sao?

Đánh không lại thì chạy, Sát Minh từ khi nào lại hèn nhát thế?

Cô thầm lẩm bẩm trong lòng vài câu, cũng không chậm trễ, bước nhanh đuổi theo.

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa nhà máy, Bạch Mộ Dao chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Vẫn là một màu xám xịt, tựa như vừa trải qua cơn bão, không khí ẩm lạnh ngột ngạt, khắp nơi trong môi trường xung quanh tỏa ra một luồng khí quỷ dị, như báo hiệu điều gì sắp xảy ra.

Bạch Mộ Dao nhíu mày, nhắm mắt lại, âm thầm tập trung tinh thần lực vào đôi mắt, sau đó mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trong mắt cô hoàn toàn khác so với trước đó.

Một lớp sương mù màu xám đen gần như trong suốt tách biệt hoàn toàn nơi này với bên ngoài, bầu trời bị bao phủ bởi đám mây u ám, tạo nên một cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.

Lớp chắn tinh thần lực.

Đúng như tên gọi, nó là một không gian hoàn toàn tách biệt với bên ngoài bằng tinh thần lực.

Những người bên ngoài nếu không phải là dị năng giả cấp A trở lên thì chỉ có thể dùng thiết bị để phát hiện ra.

Và một lớp chắn phạm vi lớn như vậy, cần một lượng tinh thần lực vượt quá khái niệm bình thường, có lẽ họ đã sử dụng thiết bị gì đó để tạo ra, đối phương thực sự đã đầu tư không ít.

Bạch Mộ Dao thầm nguyền rủa trong lòng.

Lũ Sát Minh chết tiệt đó rốt cuộc muốn làm gì!

Lớp chắn tinh thần lực này cũng bày ra được, chẳng lẽ chúng không muốn sống nữa sao?

Cô cẩn thận quan sát, thử dùng dị năng để chạm và thăm dò, lớp chắn này nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng thực ra lại cực kỳ bền vững, trừ khi có dị năng giả cấp S hoặc cao hơn tấn công toàn lực từ bên ngoài, nếu không rất khó phá vỡ.

Tuy nhiên, nếu tấn công từ bên trong, có thể sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng do cô đang đeo vòng hạn chế trên tay, hiện tại chỉ có thể phát huy một phần ba sức mạnh, nếu dùng hết sức để phá lớp chắn, có lẽ không thể phân tâm để đuổi theo hai người kia.

Cô đang đứng trước hai lựa chọn, hoặc là phá vỡ lớp chắn, dẫn Hàm Đan và trợ lý ra ngoài, hoặc tạm thời để họ lại, đuổi theo hai tên kia.

Bạch Mộ Dao nhíu mày, đứng yên suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhìn về hướng nhà kho, rồi quay người bước vào khu rừng tối tăm, rất nhanh đã biến mất.

Trước khi rời đi, cô đã dùng dị năng tạo ra lớp bảo vệ cho Hàm Đan và trợ lý, những cuộc tấn công bình thường không thể gây hại cho họ, tạm thời không có gì nguy hiểm.

Vì vậy, hiện tại việc đuổi theo hai người đó quan trọng hơn.

Do ảnh hưởng của lớp chắn, ánh sáng trong khu vực này bị phủ lên một lớp u ám, cả khu rừng lúc này chìm vào bóng tối, các góc khuất như ẩn chứa vô số cái bóng đang rục rịch, phát ra những âm thanh sột soạt đáng sợ, khiến người ta rùng mình.

Bạch Mộ Dao không hề bị lay động, thần sắc bình tĩnh đi xuyên qua những tán cây rậm rạp, như một thợ săn thành thạo đang theo dõi con mồi trong bóng tối.

Bỗng nhiên, cô nhảy lên, vượt qua bụi cỏ, hạ xuống một khoảng đất trống rộng rãi, trước mắt chỉ có một cái cây cổ thụ bị chặt ngang, vết cắt trơn nhẵn, là dấu vết để lại không lâu trước đó.

Tinh thần lực còn sót lại chỉ đến đây là biến mất.

Vậy nên, người chắc chắn đang ở gần đây.

Bạch Mộ Dao đặt tay lên báng súng giắt ở thắt lưng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, các cành cây xung quanh lay động, tiếng lá va chạm với gió lẫn vào nhau, làm cho không khí càng thêm u ám đáng sợ.

Bạch Mộ Dao mím môi, thần sắc nghiêm túc, chăm chú lắng nghe xung quanh.

Đột nhiên, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Cô lóe lên ánh mắt, chưa kịp rút súng thì nghe thấy một tiếng gọi lớn: “Bạch tiểu thư!”

Bạch Mộ Dao khựng lại, nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng gọi.

Bụi cỏ bị vén ra, một dáng người mảnh khảnh từ bóng tối từ từ bước ra, hiện ra trước mắt cô, đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ công sở, chân mang giày cao gót năm sáu phân, chạy tới đây mà đế giày đầy bùn, trông vô cùng thảm hại.

Cô ta thở hổn hển, khom người, sau đó đứng thẳng nhìn Bạch Mộ Dao, nói đứt quãng: “Bạch, Bạch tiểu thư…

Cô chạy nhanh quá, tôi suýt chút nữa không theo kịp!”

Bạch Mộ Dao đứng yên, hai tay khoanh trước ngực quan sát cô ta, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”

Cô gái cúi đầu chỉnh lại quần áo, mỉm cười giới thiệu: “Tôi tên là Tiết Tùng, là thành viên của Cục Quản lý Đặc biệt.”

Bạch Mộ Dao nhướng mày: “Cục Quản lý Đặc biệt?”

“Đúng vậy, tên đầy đủ là Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt, chuyên xử lý những vụ án đặc biệt.

Hôm nay tôi được nghỉ, nhưng trên đường vô tình thấy một nhóm bắt cóc cô, tôi đã báo cáo rồi ngay lập tức đuổi theo.

May mà cô không sao, khiến tôi mệt chết đi được.”

Nói rồi, cô ta quạt tay, tò mò hỏi: “Cô làm sao lại chạy đến đây?

Quá nguy hiểm.”

Bạch Mộ Dao suy nghĩ một lúc

, rồi nói: “Tôi sợ mà.”

Tiết Tùng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Không sao, tôi đưa cô rời khỏi đây, ra ngoài là cô an toàn rồi.”

“Được.”



*

*
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 541: Năng lượng phản ứng rất lớn


Xem danh sách chương



Tiết Tùng quay lưng lại với Bạch Mộ Dao, ánh mắt luôn cảnh giác nhìn xung quanh, giọng nói trầm lắng: “Người của cục chắc chắn đã hành động, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, nhất định sẽ an toàn.”

Bạch Mộ Dao đứng phía sau, đáy mắt hiện lên một tia sâu sắc, giọng nói không có chút khác thường: “Ừ.”

Cô đứng yên tại chỗ, không có ý định di chuyển, nhưng tay đã từ từ đưa về phía thắt lưng.

Cô nheo mắt, ngón tay khẽ co lại, vừa định rút súng ra, ánh mắt bỗng ngừng lại, dừng động tác, ánh mắt chuyển từ Tiết Tùng sang nơi khác.

Có điều gì đó không đúng.

Rừng cây im lìm, bầu không khí u ám đáng sợ, yên tĩnh đến mức khiến người ta lo lắng, trong sự tĩnh lặng ấy, những tiếng lạo xạo đột ngột vang lên từ bốn phía, nhanh chóng tiến gần đến họ, trong chớp mắt đã đến rất gần.

Bạch Mộ Dao nét mặt nghiêm lại, cẩn thận phân biệt, tất cả đều là tiếng bước chân của con người, số lượng không ít, bao vây xung quanh cô.

“Cẩn thận!”

Tiết Tùng cũng nhận ra điều bất thường, nhanh chóng đứng bên cạnh Bạch Mộ Dao, lên tiếng nhắc nhở.

Cô cảnh giác nhìn xung quanh, đưa tay chặn trước Bạch Mộ Dao, nghiêm giọng nói: “Bạch tiểu thư, xin đừng rời xa tôi.”

“…Ừ.”

Không biết từ đâu, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, tình thế ngay lập tức thay đổi.

Hai tên đàn ông đã chạy trốn trước đó, với dáng vẻ khập khiễng, chậm rãi xuất hiện trước mặt cô, gương mặt hung ác, ánh mắt đầy ác ý: “Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi!”

Chúng dẫn đầu, phía sau là một nhóm người đông đảo, ít nhất vài chục tên, trang bị đầy đủ vũ khí, tất cả đều nhắm vào cô.

Bạch Mộ Dao không chút bận tâm, hừ hai tiếng: “Đánh không lại thì gọi tiếp viện, tao còn thấy xấu hổ thay cho chúng mày.”

“Im miệng!”

Lời nói của cô đúng vào điểm yếu của chúng, tức giận chửi rủa: “Đồ đàn bà thối tha!

Tao thật sự đã đánh giá thấp mày!”

Bạch Mộ Dao cười nhẹ, gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, nếu chúng mày không làm mấy trò bắt cóc vô dụng, có lẽ tao cũng không có cơ hội này.”

“Cái gì?!”

Đáy mắt Bạch Mộ Dao tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng: “Đã bắt cóc tao, chẳng phải vì muốn báo thù hoặc tống tiền sao?

Nhưng chúng mày không làm gì cả, chỉ ném chúng tao sang một bên, có phải… quá khác thường không?”

Hai tên bắt cóc ngây người, nét mặt hiện lên vẻ lúng túng, bị Bạch Mộ Dao bắt gặp, cô đoán được đến bảy tám phần.

Cô cười nhạt, nói: “Chúng mày không ra tay, chẳng lẽ muốn tao, một con tin, ngoan ngoãn hợp tác với chúng mày sao?”

Cô đâu có ngu.

“Vì vậy, chúng mày hoàn toàn tự chuốc lấy, không liên quan đến tao.”

Bị cô nói không thể phản bác, tên bắt cóc giận dữ giơ súng lên: “Im miệng lại cho tao!”

Bạch Mộ Dao nhướng mày, ngoan ngoãn giơ tay lên, nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào.

Tuy nhiên, Tiết Tùng dường như bị tình hình này dọa sợ, nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: “Bạch, Bạch tiểu thư, đây, đây là… chuyện gì?”

Bạch Mộ Dao giữ nét mặt bình tĩnh, như thể không phải cô bị hàng chục khẩu súng chĩa vào, giọng nói không chút dao động: “Chắc là tìm cách trả thù.”

“Trả, trả thù?”

Tiết Tùng cười gượng gạo: “Cô… đã làm gì mà chọc đến bọn họ vậy?”

“Không biết nữa.”

Bạch Mộ Dao nhìn vào bóng lưng của cô, khẽ nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai: “Ai mà biết… tôi đã gây thù với ai?”

Trong khi đó, xung quanh nhà máy bỏ hoang đã tập trung rất nhiều xe chuyên dụng của Cục Quản lý Đặc biệt, đèn cảnh báo bật sáng thành hàng, khí thế uy nghiêm.

Bạch Ngọc Tú xuống xe, nhanh chóng đi về phía nhóm nhân viên đang làm việc, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Xác định là ở đây sao?”

“Vâng, thưa sếp.”

Nhân viên cúi chào, trả lời.

Họ đều là nhân viên bình thường của Cục Quản lý Đặc biệt, không giống như Tào Minh và Tôn cục trưởng, không biết thân phận của Bạch Ngọc Tú, chỉ có thể gọi anh là sếp.

Bạch Ngọc Tú cầm lấy thiết bị của họ, nhìn vào dữ liệu hiển thị trên màn hình, sau đó ngẩng đầu nhìn về khoảng đất trống trước mặt, cau mày lại.

Ở đây rõ ràng không có gì, tại sao lại có phản ứng năng lượng lớn như vậy?



*

*
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 542: Màn chắn này có lai lịch gì?




“Không phải do thiết bị sao?”

Nhân viên dò tìm ngây người, cười gượng: “Thưa sếp, trước khi hành động chúng tôi đều kiểm tra thiết bị rồi.”

Bạch Ngọc Vũ: “Được rồi.”

Anh ngước nhìn phía trước, híp mắt, lạnh giọng nói: “Mọi người tránh ra.”

“Hả?”

Nhân viên dò tìm ngơ ngác, mặt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng, cuối cùng bị đồng nghiệp bên cạnh kéo qua một bên.

Cùng lúc đó, các nhân viên khác cũng lui ra xa, tạo thành một vùng chân không quanh Bạch Ngọc Vũ.

Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, khí tức xung quanh anh không còn ôn hòa trầm tĩnh như trước mà như lưỡi dao sắc bén, lộ rõ sự mạnh mẽ, áp lực mạnh mẽ đến mức mọi người phải lùi thêm một bước.

“Anh ta đang…”

Nhân viên dò tìm không nói nên lời, chỉ biết ngây người nhìn.

Giây tiếp theo, không khí như bị cắt đôi, áp lực mạnh mẽ và cảm giác ngột ngạt bao quanh họ, khí huyết trong đầu cuộn trào, cảm giác tanh ngọt trào lên cổ họng, trời đất như tối sầm lại, đôi chân mềm nhũn khiến họ suýt ngã xuống, may mà còn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng để không bị ngã.

Đây là… sức mạnh tinh thần cấp S trở lên!

Mọi người cắn môi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khó nhọc ngước mắt nhìn Bạch.

Ngọc Vũ phía trước, đầu óc hỗn loạn không biết nói gì.

Điều duy nhất còn lại là sự kinh ngạc.

Một dị năng giả cấp S trở lên.

Đối với những nhân viên hậu cần của Cục Quản lý Đặc biệt như họ, có lẽ cả đời này không có cơ hội gặp dị năng giả cấp S, không ngờ lần đi làm nhiệm vụ này lại có vận may như vậy!

Bạch Ngọc Vũ giải phóng toàn bộ khí thế, vô hạn phóng thích sức mạnh tinh thần, bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh, sau đó, anh chắp tay, sức mạnh tinh thần như một cái lưới nhanh chóng thu lại.

Tuy nhiên, sức mạnh tinh thần của anh không thu lại như mong muốn, mà như bị cản lại, dừng giữa không trung.

Sức mạnh tinh thần của Bạch Ngọc Vũ phát ra màu xanh nhạt, gần như trong suốt, như một lớp sương mỏng bao phủ lên màn chắn, khiến màn chắn vốn không dễ phát hiện này hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

“Mau nhìn!

Đó là cái gì?”

“Trời ơi!”

Xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

Trong mắt họ, màn chắn dù đã bị bao phủ bởi sức mạnh tinh thần của Bạch Ngọc Vũ nhưng vẫn tỏa ra khí tức quỷ dị, nhìn thấy đã lạnh người.

Bạch Ngọc Vũ không rút tay lại, tiếp tục phóng thích sức mạnh tinh thần, lông mày nhíu chặt.

Màn chắn tinh thần sao?

Nhưng cũng không giống.

Màn chắn tinh thần bình thường, chưa từng nghe nói có loại này, u ám, ẩm ướt, như thể không khí xung quanh bị nhuốm một lớp khí ẩm lạnh lẽo, hơn nữa nếu không k*ch th*ch bằng sức mạnh tinh thần, sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Mặc dù hiện tại anh cố gắng dùng sức mạnh tinh thần bao phủ lên nó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được màn chắn này đang từng chút một ăn mòn sức mạnh tinh thần của anh!

Màn chắn này có lai lịch gì?

Ngay lúc đó, Lục Thanh Nhiên cũng đến hiện trường, sau khi xuống xe, anh quan sát một lượt, rồi tiến đến chỗ Bạch Ngọc Vũ.

Trên xe, anh đã nhìn thấy tình hình qua cửa sổ, màn chắn này âm u, áp bức, khác hẳn những gì họ từng thấy, chắc chắn có điều bất thường, không thể liều lĩnh mạo hiểm.

Lục Thanh Nhiên với khuôn mặt nghiêm túc, khi đi ngang qua những thành viên của Cục Quản lý Đặc biệt bị áp lực tinh thần của Bạch Ngọc Vũ làm cho thở không nổi, anh tốt bụng giơ tay lên, phóng thích sức mạnh tinh thần của mình, hai sức mạnh tinh thần gặp nhau và triệt tiêu nhau, mọi người mới như cá gặp nước, hít thở từng hơi, ai nấy mặt mày tái mét.

“Được rồi, mọi người tránh xa ra, kẻo lát nữa bị thương thì không tính vào công việc đâu.”

Lục Thanh Nhiên dù nói đùa nhưng giọng điệu lại nghiêm túc lạ thường, khiến người ta không quen.

Mọi người chưa kịp bình phục, chỉ biết gật đầu lia lịa, sau đó lủi nhanh ra phía sau.

Chỉ cần vung tay đã dễ dàng giải tỏa áp lực tinh thần của Bạch Ngọc Vũ, vị Lục đại thiếu này chắc chắn không thua kém anh ta!

Hai vị đại lão với vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, chắc hẳn tình hình rất nghiêm trọng, họ chỉ là những nhân viên nhỏ bé, tốt nhất là nên tránh xa để khỏi bị vạ lây.



*

*
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 543: Sụp đổ


——

Lúc này, nếu Bạch Mộ Dao có mặt, chắc chắn sẽ phát hiện ra màn chắn hiện tại đã khác xa với lúc nãy, sương mù màu đen xám đặc quánh đến mức gần như ngưng tụ thành chất rắn, bao phủ xung quanh như một lớp chất lỏng dày đặc.

“Thế nào rồi?” Lục Thanh Nhiên hỏi.

Anh đến bên cạnh Bạch Ngọc Tú, cũng nhíu mày nhìn màn chắn đó.

“Có thể giải quyết được, nhưng cần thời gian.”

Bạch Ngọc Tú đôi mắt sâu thẳm, giọng điệu bình tĩnh trả lời anh, tinh thần lực ngày càng nhiều, đã bao trùm toàn bộ màn chắn.

Anh cần phá vỡ màn chắn bằng dị năng trước khi nó nuốt chửng toàn bộ tinh thần lực của anh.

Lục Thanh Nhiên mỉm cười, tảng đá trong lòng anh lập tức rơi xuống, “Vậy thì tốt, tôi cứ tưởng sẽ rất phiền phức.”

Nếu anh nói có thể giải quyết, thì vấn đề không lớn.

Nhưng mà…

Anh chăm chú nhìn màn chắn tinh thần kỳ lạ đó, trầm ngâm suy nghĩ: Thứ này… ngay cả anh cũng chưa từng thấy, mục đích của đám bắt cóc này, e rằng phải định nghĩa lại.

Ngay lúc đó, Bạch Ngọc Tú đã hoàn toàn kiểm soát được màn chắn, mười ngón tay xiết chặt, dị năng như nước lũ ào ào tràn vào, chỉ nghe một tiếng vang lớn, màn chắn lập tức bị chấn động vỡ nát thành từng mảnh.

Với sự biến mất của sương mù đen xám, nhà máy bỏ hoang vốn bị ngăn cách cũng lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

Bạch Ngọc Tú thu hồi dị năng, vội vã bước vào trong, không quan tâm liệu bên trong có mai phục hay nguy hiểm hay không.

“Ê!

Lão Bạch!”

Lục Thanh Nhiên muốn giơ tay ngăn cản anh, nhưng không kịp, bực bội nguyền rủa một tiếng, hét lên với đội viên phía sau: “Người của đội chiến đấu mang vũ khí theo tôi vào trong!”

Do tình hình chưa rõ, lần này đến hiện trường đội chiến đấu không nhiều, chỉ có bốn người, tính cả anh và Bạch Ngọc Tú cũng chỉ có sáu người, trong trường hợp chưa rõ tình hình địch mà lao vào là không hợp lý.

Nhưng hiện tại không có thời gian chờ viện binh nữa.

Bạch Mộ Dao và những người khác đã bị bắt cóc hơn bốn giờ, thời gian càng lâu, khả năng an toàn càng thấp, họ ở đây lãng phí một giây, có thể khiến con tin bên trong gặp nguy hiểm thêm một phần.

Điều này, dù Bạch Ngọc Tú có nóng vội, nhưng anh cũng không sai.

“Dạ!”

Người của đội chiến đấu nhanh chóng rút vũ khí, theo Lục Thanh Nhiên bước vào nhà máy bỏ hoang, mỗi người đều nâng cao cảnh giác, cẩn thận quan sát xung quanh.

Bạch Ngọc Tú đi trước một bước, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang xem xét gì.

Lục Thanh Nhiên nhanh chóng nhận ra mùi máu nhạt trong không khí, ánh mắt lóe lên, bước nhanh tới, rồi ngay lập tức mở to mắt ngạc nhiên.

“Cái này…”

Bạch Ngọc Tú run rẩy cầm lên một mảnh băng vỡ trên đất, quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng kết luận: “Là dị năng, dị năng hệ băng.”

Giọng anh bình tĩnh đến mức khiến người khác lo lắng, như thể đang ở bên bờ vực bùng nổ cảm xúc, nhìn lướt qua đống xác bị cắt rời đầy trên đất, rồi bổ sung thêm: “Có thể gây ra mức độ tan xác ngay lập tức như thế này, ít nhất phải là S cấp.”

Lục Thanh Nhiên lập tức hít sâu một hơi.

Ở đây đã từng xuất hiện một dị năng giả S cấp, và nhìn hiện trường, các xác chết đều là của kẻ bắt cóc.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là kẻ bắt cóc đã bắt cóc người đến đây, nhưng lại bị một cao thủ giết người diệt khẩu.

Vậy còn con tin?

Bạch Mộ Dao còn sống không?

Lục Thanh Nhiên không dám nghĩ tiếp.

Anh cúi đầu nhìn Bạch Ngọc Tú, phát hiện vai anh ấy đang run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh suốt bấy lâu, nhưng sau khi nhìn thấy đống xác chết này, cuối cùng không thể chịu đựng được, cảm xúc kìm nén trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Anh đưa ngón trỏ vào miệng, cắn chặt đốt ngón tay, răng cắm sâu vào da thịt, nhưng như thể không cảm thấy đau đớn gì.

Nếu lúc này anh ngẩng đầu, Lục Thanh Nhiên chắc chắn sẽ nhận ra, mắt Bạch Ngọc Tú đang đỏ hoe, trong sâu thẳm đôi mắt chứa đựng nỗi đau không thể diễn tả.

“Tiểu Dao…”

Lục Thanh Nhiên thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi: “Lão Bạch, đừng tự dọa mình, chưa thấy tận mắt thì đừng suy nghĩ lung tung, Tiểu Dao thông minh như vậy, biết đâu đã thoát được rồi.”

Dù vậy, anh cũng biết khả năng này dưới 0.1%.

Nhưng sự an ủi này, dù sao cũng hơn là không có.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 544: Dấu Vết


——

“Cậu!

Có chuyện gì!”

Chưa kịp để Lục Thanh Nhiên nói nhiều, người của đội chiến đấu đã phát hiện ra tình hình.

Bạch Ngọc Tú điều chỉnh lại vẻ mặt, đứng dậy hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người đó chỉ về hướng nhà kho nói: “Chúng tôi phát hiện có dấu vết của tinh thần lực đã sử dụng ở đó.”

Bạch Ngọc Tú và Lục Thanh Nhiên nhìn nhau.

“Đi, xem thử.”

Khi họ đến kho hàng, ngay lập tức cảm nhận được điều gì đó không bình thường, trong tầm nhìn của họ, khu vực phía trước đã bị phủ một lớp tinh thần lực, che giấu điều gì đó.

Lục Thanh Nhiên nheo mắt, ra hiệu cho đội viên lùi ra xa, mọi người làm theo, tay nắm chặt vũ khí hơn.

Anh búng ngón tay, đầu ngón tay lóe lên một tia lửa nhỏ, trong chớp mắt, tinh thần lực mà Bạch Mộ Dao đã thiết lập trước đó bị thiêu rụi hoàn toàn.

Hai người bị trói, chị Hà và trợ lý, hiện rõ trong tầm mắt họ.

Trước đó vì Bạch Mộ Dao gấp gáp điều tra mục đích của bọn bắt cóc nên chưa kịp tháo dây trói cho họ, vì vậy họ vẫn trong tình trạng bị trói, miệng bị băng keo đen dán kín, tay bị trói ra sau, mắt nhắm chặt, không có phản ứng gì.

Không ngờ rằng người bị giấu ở đây lại là con tin, Bạch Ngọc Tú trợn tròn mắt, lập tức tiến tới kiểm tra nhịp thở của họ, cả hai vẫn còn sống, chỉ là bất tỉnh.

Việc tìm thấy con tin dễ dàng như vậy khiến Lục Thanh Nhiên không thể tin nổi, anh mở to mắt nhìn hai người đang bất tỉnh dưới đất, có chút không chắc chắn nói: “Cái này… họ thật sự là con tin sao?

Không phải kẻ bắt cóc giả dạng chứ?”

“……”

“……”

Dù là Bạch Ngọc Tú hay bốn người của đội chiến đấu, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một người ngốc.

Kẻ bắt cóc rảnh rỗi đến mức chơi cosplay với họ sao?

Hơn nữa, nếu thật sự muốn tấn công họ, ngay khi họ bước vào cửa đã có thể phục kích, chứ không phải để họ chiêm ngưỡng đống xác không hoàn chỉnh của “đồng bọn” mình.

Lục Thanh Nhiên: “……”

Anh nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn, lập tức che miệng lại, không nói gì thêm.

Bạch Ngọc Tú tiếp tục cúi đầu kiểm tra hai người, phát hiện họ ngoài bất tỉnh, không có bất kỳ thương tích nào, kẻ bắt cóc chỉ đơn giản là vứt họ ở đây.

Anh cảm thấy lo lắng, đứng dậy nhìn xung quanh, nói với những người khác: “Các cậu, lập tức đi xung quanh tìm xem có dấu vết gì của Tiểu Dao không!”

Rõ ràng Tiểu Dao bị bắt cùng họ, tại sao chỉ có họ bị bỏ lại đây, còn Tiểu Dao đâu?

Không lẽ bị bọn bắt cóc đưa đi?

Càng nghĩ, Bạch Ngọc Tú càng lo lắng, trong lòng càng lạnh lẽo, gần như không đứng vững.

Mọi người đáp một tiếng rồi tản ra tìm kiếm, chỉ còn Lục Thanh Nhiên ở lại cùng anh.

Thấy anh đang không ổn định, Lục Thanh Nhiên thở dài nói: “Bình tĩnh, sẽ tìm thấy mà.”

Thật ra, trạng thái của anh cũng không tốt hơn Bạch Ngọc Tú là bao.

Bạch Mộ Dao cũng là em gái anh nhìn lớn lên, làm sao anh có thể không có chút xúc động nào?

Chỉ là, giờ đây Bạch Ngọc Tú đã mất bình tĩnh, nếu anh cũng mất kiểm soát, việc cứu Bạch Mộ Dao sẽ thực sự trở nên bấp bênh.

Lục Thanh Nhiên thầm thở dài, nhìn hai người dưới đất, lấy ra thiết bị liên lạc gọi đội viên bên ngoài vào để đưa họ đi.

Rất nhanh, chị Hà và trợ lý được đưa đến bệnh viện, và ở đây, họ phát hiện ra một manh mối mới.

“Bạch tổ trưởng, gần khu rừng phát hiện dấu chân và dấu vết tinh thần lực còn sót lại.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 545: Trước Khi Thân Phận Bị Bại Lộ


——

Bạch Ngọc Tú biến sắc, lập tức lao ra ngoài.

“Ê!” Lục Thanh Nhiên vội hét lên, nhưng anh ta chẳng thèm để ý.

“Thật là!”

Lục Thanh Nhiên tức giận trợn mắt, hận không thể lao tới đập cho anh ta một cái để anh ta tỉnh táo lại.

Người bên ngoài nhận lệnh nhanh chóng đến hiện trường, đưa hai người đang bất tỉnh lên cáng.

Lục Thanh Nhiên liếc nhìn họ, rồi quay lại định đuổi theo Bạch Ngọc Tú.

Tuy nhiên, đột nhiên có người gọi anh lại.

“Lục tổ trưởng!”

Cửa kho hàng bị đẩy mạnh.

Anh dừng bước, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tào Minh dẫn người vội vàng tới, thần sắc có chút lo lắng, thấy họ vẫn còn đó thì thở phào nhẹ nhõm, “May quá, còn kịp…”

Lục Thanh Nhiên nhíu mày, không hiểu ý anh ta, hỏi: “Kịp cái gì?”

Tào Minh th* d*c: “Vừa rồi, giá trị trên máy đo của cục đột ngột tăng vọt gần như bùng nổ, điểm phản ứng tinh thần lực trong khu vực này đặc biệt mạnh, ở gần đây có dị năng giả, và còn rất nhiều!”

Lục Thanh Nhiên ánh mắt lạnh lùng, chẳng để ý tới lời anh ta nói tiếp, quay người lao ra ngoài.

Chỉ còn lại Tào Minh ngơ ngác tại chỗ, gọi to: “Lục tổ trưởng!”

Lục Thanh Nhiên không thèm để ý đến anh ta.

“Cái này, là sao chứ?”

Tào Minh lo lắng gãi đầu, tình hình đang cấp bách như vậy, anh ta định làm gì đây?

Người xung quanh đang khảo sát hiện trường nói: “Đội trưởng, lúc nãy ở phía trước nhà máy phát hiện có dấu vết tinh thần lực, Bạch tổ trưởng đã đi truy tìm.”

Mặt Tào Minh cũng lập tức biến sắc.

“Sao không nói sớm!”

Anh ta quay lại nhìn những người mình mang đến, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người!

Mang theo vũ khí, theo tôi!”

“Dạ!”

Ở phía bên kia, trong rừng.

Khi màn chắn tinh thần lực biến mất, cả hai bên đang giằng co cũng ngay lập tức nhận ra.

Bạch Mộ Dao nhìn lên bầu trời dần trở lại bình thường, ánh mắt lấp lánh, có vẻ như người của Cục Đặc Quản đã đến, cô cũng không thể kéo dài thêm, phải nhanh chóng giải quyết.

Tuy nhiên…

Cô khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên.

Màn chắn tinh thần lực này, nếu dùng máy để giải quyết, ít nhất cũng phải mất hơn một giờ, và vừa rồi cô rõ ràng cảm nhận được, màn chắn gần như biến mất trong chớp mắt, rõ ràng là bị ai đó bên ngoài mạnh mẽ phá vỡ.

Trong Cục Đặc Quản, lại có cường giả cấp S sao?

Khi cô đang nheo mắt suy nghĩ, kẻ bắt cóc cũng dần trở nên hoảng loạn, không còn tự tin như trước.

Chúng dám làm loạn ở Đế Kinh, phần lớn là do có lớp màn chắn tinh thần lực này che giấu, giờ màn chắn biến mất, giống như chúng bị bại lộ ngay trước mắt Cục Đặc Quản, không còn chút cảm giác an toàn nào.

“Chết tiệt!

Rốt cuộc là thằng khốn nào làm!”

Thậm chí, có người tức giận đến mức bắt đầu chửi bằng tiếng mẹ đẻ.

Lúc này, một người có vẻ là thủ lĩnh trong bọn chúng nhíu mày, trầm giọng quát: “Đừng ồn!

Mau liên lạc với cấp trên hỏi tình hình.”

Vài giây sau, có người đáp lại: “Cấp trên nói, giết cô ta, rút lui ngay lập tức.”

Nghe vậy, mắt chúng lập tức bừng lên sát khí lạnh lùng, hưng phấn mà quái dị nhìn về phía Bạch Mộ Dao.

Mệnh lệnh này, hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của chúng.

Chúng đồng loạt giơ súng, lên đạn, nhắm vào Bạch Mộ Dao và Tiết Tùng đang đứng chắn trước cô.

“Tiểu thư Bạch, thật xin lỗi, ban đầu còn định giữ lại mạng cô, giờ xem ra, chỉ có thể sớm tiễn cô về trời thôi!”

Bạch Mộ Dao: “…”

Sao lời này nghe quen vậy?

Hình như cô vừa mới nói câu này không lâu trước đây.

Khi cô còn đang ngơ ngác, Tiết Tùng đột nhiên rút ra một quả bom khói, nhanh chóng và chính xác ném về phía trước, khiến tất cả đều không kịp phản ứng.

Khói dày đặc nhanh chóng lan tỏa, cô nắm lấy cổ tay Bạch Mộ Dao, kéo cô chạy sâu vào rừng.

Tôi đảm bảo, ngày mai nhất định sẽ bại lộ thân phận.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 546: Bại lộ


Xem danh sách chương

—-

Trong khu rừng sâu tĩnh lặng, khắp nơi đều ẩn chứa những hơi thở đen tối, khiến người ta rùng mình, Tiết Tùng nắm chặt cổ tay Bạch Mộ Dao, không ngừng chạy như thể có cả một bầy quỷ dữ đang đuổi theo.

Bạch Mộ Dao từ từ nhìn vào tay cô đang nắm lấy mình, khóe môi mím thành một đường thẳng, không nói gì.

Cuối cùng, không biết đã chạy bao lâu, đến khi không còn nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phía sau, Tiết Tùng mới dừng lại, thở hổn hển như vừa thoát khỏi một trận sống chết, nói: “May quá, tôi mang theo bom khói.”

Cô lau mồ hôi trên trán, nói với Bạch Mộ Dao: “Tiểu thư Bạch yên tâm, xem tình hình, người của chúng ta sắp đến rồi, sẽ sớm được cứu thôi!”

Bạch Mộ Dao nhướng mày, ánh mắt nhìn vào bóng tối sâu thẳm không thể thấy rõ bất kỳ cảnh vật nào phía sau, khẽ ừ một tiếng.

Nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Biết người của Cục Đặc Quản sắp đến, còn kéo cô vào rừng sâu?

Hừ.

Tiết Tùng, hoàn toàn không biết rằng bản thân đã hoàn toàn lộ tẩy trước Bạch Mộ Dao, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại ra nói: “Tôi sẽ thử liên lạc với đội trưởng.”

Đột nhiên, không khí xung quanh biến đổi, gió lạnh nổi lên, những cành cây mỏng manh không chịu nổi sức mạnh của cơn gió lớn, gần như bị ép cong, rung rinh trong gió, kèm theo tiếng bước chân loạn xạ càng lúc càng gần.

Chúng đã đuổi kịp.

Cả hai lập tức cảnh giác.

Những kẻ bắt cóc đã rút kinh nghiệm từ lần trước, bao vây từ bốn phía, chặn hết mọi lối thoát.

Tên đứng đầu nhổ một bãi nước bọt, nhìn họ bằng ánh mắt độc ác, “Lại bị chúng mày chơi một vố!”

Hắn nhìn về phía Tiết Tùng, định nói gì đó, nhưng lại sững sờ một lúc, nuốt lời vào trong, quay lại nhìn Bạch Mộ Dao, đầy sát khí nói: “Chết đi!”

Nói rồi, tất cả đồng loạt giơ súng, nhắm thẳng.

Bạch Mộ Dao không chút sợ hãi, khẽ hoạt động cổ tay, sẵn sàng cho một trận chiến nhanh chóng.

Tuy nhiên, ngay lúc mọi người bóp cò, một âm thanh nhỏ như gì đó xé gió vang lên, mang theo một luồng khí, Bạch Mộ Dao khựng lại, ngay sau đó, những tia sáng lạnh lẽo như mưa dày đặc xẹt qua cô, chuẩn xác như lưỡi dao xuyên thủng lồng ngực kẻ địch.

Hàng chục người lập tức ngã xuống hơn một nửa.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, tất cả đều không kịp phản ứng.

Tiết Tùng vui mừng reo lên: “Người của cục đến rồi!”

Bạch Mộ Dao âm thầm dừng động tác tấn công, nhíu mày, không ngờ họ lại đến nhanh như vậy.

Ngay sau đó, khi cô quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ rơi vào một bóng hình quen thuộc, đó là người mà cô đã sống chung hơn hai mươi năm, khắc sâu vào lòng, không bao giờ nhận nhầm được.

Bạch Ngọc Tú vẫn giữ tư thế vừa rồi, tinh thần lực bao quanh chưa tan, đôi tay khẽ run rẩy.

Anh nhìn chằm chằm vào Bạch Mộ Dao, trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí cảm nhận được trái tim ngừng đập trước cái chết cận kề.

Dù trước đây bao lần đối diện với sinh tử, anh chưa từng có cảm giác này.

Nhưng khi nhìn thấy Bạch Mộ Dao bị chĩa súng đe dọa, anh gần như nghẹt thở mà chết, phản xạ ra tay, không chút do dự, gọn gàng giải quyết đối phương.

Nhưng anh vẫn còn sợ hãi, thậm chí nghi ngờ chính bản thân mình, sợ mình không kịp, sợ mình bắn trượt.

May quá, thật may mắn.

Bạch Ngọc Tú thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy tới chỗ cô.

Lúc này, khi nhìn thấy anh, trong đầu Bạch Mộ Dao hoàn toàn trống rỗng, cả người đứng đờ ra, khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh như bị cố ý làm chậm lại, toàn bộ cảm quan của cô bị phong bế, không nghe thấy tiếng đạn xé gió, cũng không cảm nhận được luồng khí quanh mình.

Thậm chí cô không nhận ra người của Cục Đặc Quản đã đến bên cạnh bảo vệ mình.

Tất cả, đều dừng lại trong khoảnh khắc.

Ánh mắt Bạch Mộ Dao chỉ dõi theo một người, ngẩn ngơ, trong đầu dây cung nào đó đứt phựt, mọi sự bình tĩnh và lý trí bị nỗi kinh hoàng và ngỡ ngàng lớn lao nuốt chửng.

Làm sao… có thể.

Cô lùi lại vài bước, hít sâu hai hơi, cảm thấy như bị ai đó dội một xô nước lạnh có đá vào đầu rồi bị sét đánh trúng, trời đất quay cuồng, mắt tối sầm.

Anh… tại sao lại ở đây?

Người của Cục Đặc Quản đã giao chiến với đối phương, đạn bay tứ phía, liên tục rơi xuống chân cô, b*n r* những lỗ đen trên mặt đất, nhưng cô không hề phản ứng, thần sắc mơ hồ đứng đó, hai nắm tay bên hông liên tục siết chặt.

Cho đến khi một đôi tay lớn nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo một cái, cô lập tức bị kéo đi, lưng dựa vào thân cây to, trước ngực đụng phải một lồng ngực ấm áp và vững chắc, mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc đầy an tâm.

Bạch Mộ Dao ngơ ngác quay đầu, chỗ cô đứng lúc nãy có một lỗ đạn rất sâu.

Bạch Ngọc Tú trong khoảnh khắc đó đã kéo cô ra sau cây.

Nhận ra điều này, cô cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm như chưa từng quen biết người này.

Bạch Ngọc Tú lúc này toàn bộ sự chú ý đều đặt vào môi trường xung quanh, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Bạch Mộ Dao nhìn anh, khi xác định tạm thời an toàn, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn cô, hai tay giữ vai cô, lo lắng hỏi: “Tiểu Dao, thế nào, không bị thương chứ?”

Bạch Mộ Dao hiện giờ đầu óc rối bời, những ký ức từ nhỏ đến lớn sống cùng Bạch Ngọc Tú tràn về như suối, quay ngược lại như một bộ phim, cô ôm đầu, nhíu mày, môi mím chặt, thần sắc lạnh lùng và xa lạ.

Anh trai cô, là người của Cục Đặc Quản, là dị năng giả?!

Nhưng, tại sao?

Sao anh ấy có thể là dị năng giả được?

Nhiều năm sống cùng, cô lại không hề nhận ra.

Chuyện này từ khi nào xảy ra?

Bạch Ngọc Tú thấy cô phản ứng lạ lùng, nghĩ rằng cô bị sợ hãi quá độ, tinh thần gặp vấn đề, lập tức đau lòng như bị kim châm, ôm chặt cô vào lòng, liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô để an ủi.

“Được rồi, không sợ, có anh ở đây.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 547: Nghĩ Đến Thấy Sợ


——

Sự xuất hiện đột ngột của Cục Đặc Quản đã khiến tất cả mọi người bất ngờ.

Mặc dù kẻ địch có lợi thế về số lượng, nhưng dị năng của họ không cao, trong khi Cục Đặc Quản lại có Lục Thanh Nhiên và Bạch Ngọc Tú, cùng với Tào Minh có thực lực khá tốt, khiến họ khó mà chống đỡ được.

“Chết tiệt!”

Tên cầm đầu chửi rủa một tiếng, cố tránh né dị năng của đối phương nhưng lại bất cẩn bị trúng một chiêu, cánh tay bị rạch một đường, cảm giác đau rát rõ ràng, khuôn mặt hắn trở nên méo mó.

“Đầu, làm sao bây giờ?”

Một kẻ liều mạng xông tới bên cạnh hắn, run rẩy hỏi.

Thấy bộ dạng nhút nhát sợ hãi của hắn, tên cầm đầu càng thêm tức giận, hét lớn: “Còn làm gì nữa!

Lấy hết vũ khí mà cấp trên đưa cho chúng ta ra!”

Hắn quay đầu lại nhìn người của Cục Đặc Quản, cười lạnh: “Hôm nay, bọn chúng sẽ cùng đi gặp ông bà!”

Nghe vậy, mặt kẻ đó tái mét, giọng run rẩy: “Nhưng… nhưng đó là người của Cục Đặc Quản, nếu giết họ, chúng ta sẽ…”

Chẳng phải là tuyên chiến trực tiếp với Cục Đặc Quản sao!

Chuyện này chẳng khác nào đối đầu với hiệp hội!

Đến lúc đó, kết cục của chúng ta chỉ có một con đường chết.

“Sợ cái gì!”

Tên cầm đầu tát cho hắn một cái, khiến hắn choáng váng, đứng không vững.

“Dù sao kết cục của chúng ta cũng không tốt đẹp gì.” Hắn lạnh lùng, “Chi bằng trước khi chết kéo theo vài kẻ làm đệm lưng.”

“Còn không mau đi!”

“Ồ ồ, được!”

Kẻ đó ôm mặt, lăn lộn chạy đi.

Tên cầm đầu quay lại, lạnh lùng nhìn trận chiến phía trước, trong mắt hiện lên một nụ cười hiểm độc.

Khu rừng đen tối lúc này không còn sự yên tĩnh, tinh thần lực của mọi người như ngưng tụ thành thực thể, đan xen trên không trung, tạo thành một mạng lưới dày đặc, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Bên tai liên tục vang lên tiếng khí lưu khi dị năng xé gió và tiếng đạn găm vào thân cây, mặt đất.

Trong đầu Bạch Mộ Dao vang lên tiếng ù ù.

Cô dựa vào thân cây, hai nắm tay siết chặt, không để lộ cảm xúc, hít thở sâu, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, khẽ mấp môi, từ kẽ răng thốt ra vài từ: “Anh…”

Nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy giọng cô run rẩy và mang theo chút cay đắng.

Nhưng bị âm thanh xung quanh che lấp, Bạch Ngọc Tú chỉ nghe thấy tiếng “Anh” ấy.

Anh buông cô ra, cúi xuống nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang lại cảm giác an toàn: “Không bị dọa chứ?”

Bạch Mộ Dao nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, lắc đầu, cắn chặt môi dưới: “Không.”

“Vậy thì tốt.”

Ngay khi Bạch Ngọc Tú vừa thở phào, không xa phía trước, Lục Thanh Nhiên đang chiến đấu cùng các đội viên Cục Đặc Quản, tranh thủ quay đầu hét lớn: “Lão Bạch!

Đừng lãng phí thời gian nữa!

Mau đưa cô ấy rời khỏi đây, rồi quay lại giúp chúng tôi!

Đối phương đông quá, bất lợi cho chúng ta!”

Nghe tiếng anh ấy, Bạch Mộ Dao run lên, suy nghĩ phức tạp, nhắm mắt lại, không biết phản ứng thế nào.

Thậm chí cả Lục Thanh Nhiên cũng là…

Giờ cô không dám nghĩ đến điều gì khác.

Ví dụ, nếu A Thập biết được thân phận của Lục Thanh Nhiên thì sẽ thế nào.

Ví dụ, liệu thân phận của Tam ca có vấn đề gì không.

Những điều này cô không dám nghĩ sâu, vì càng nghĩ càng đáng sợ.

Xung quanh cô, cả Đế Kinh, còn bao nhiêu sóng ngầm và nguy hiểm mà cô chưa biết?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 548: Bọn Họ Mạnh Đến Đâu


Xem danh sách chương

——

Bạch Mộ Dao cố gắng ép mình loại bỏ những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, tập trung chú ý vào tình hình trước mắt.

Cô mở mắt, nhìn về phía Lục Thanh Nhiên và mọi người, nhanh chóng phân tích tình hình.

Cục Đặc Quản lần này chỉ có chưa đến mười người, trong khi đối phương ít nhất có vài chục đến một trăm người.

Lục Thanh Nhiên và anh trai cô có thực lực không tồi, nhưng rõ ràng họ đến vội vàng, số lượng vũ khí không đủ, không thể kéo dài trận đấu.

Cô nheo mắt, trầm ngâm một lúc, ngầm hướng ánh mắt về phía Tiết Tùng, người từ nãy đến giờ cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình.

Chỉ có thể ra tay từ cô ta.

“Tiểu Dao.”

Trong lúc cô đang suy nghĩ đối sách, Bạch Ngọc Tú bất ngờ gọi tên cô, cô phản ứng theo bản năng: “Dạ?”

Bạch Ngọc Tú đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Anh sẽ cho người đưa em đi trước, ở đây quá nguy hiểm.”

“Đợi đã—”

Bạch Mộ Dao còn chưa kịp nói gì, tiếng nổ lớn đã cắt ngang lời cô.

Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, cây cối bị tàn phá, chỉ trong chớp mắt đã trở nên tan hoang, màng tai bị sóng xung kích của vụ nổ làm cho đau đớn, một số người có tinh thần lực yếu hơn đã ngất xỉu trên mặt đất.

Tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết vang lên khắp nơi, khói mù mịt làm mờ tầm nhìn, không thể nhìn rõ tình hình.

Giữa sự hỗn loạn, Bạch Mộ Dao ôm tai, cau mày, sau khi nhận ra chuyện gì xảy ra, cô lập tức vươn tay về phía Bạch Ngọc Tú, muốn ngăn anh lại, nhưng đã muộn, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh lao vào màn khói.

Bạch Mộ Dao ánh mắt lạnh lẽo, chết tiệt!

Dựa vào sức mạnh của vụ nổ này, đối phương rất có thể đã sử dụng vũ khí hạng nặng, muốn chôn vùi họ ở đây.

Anh ấy xông vào đó, quá nguy hiểm!

Dù có là dị năng giả mạnh đến đâu, đối mặt với những thứ này cũng khó mà chống lại.

“Ha ha ha!

Đúng rồi, cứ thế mà bắn chết chúng nó cho tao!”

Tên cầm đầu nhìn thấy người của Cục Đặc Quản bị đánh bất ngờ, không khỏi cười to, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

Cục Đặc Quản gì chứ, chỉ là một đám vô dụng!

Hắn vui vẻ nhìn khẩu pháo vi năng trong tay, nghe nói mẫu này là do nghiên cứu phát triển mới nhất, còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, không hiểu vì lý do gì, cấp trên lại phê chuẩn cho họ trở thành những người đầu tiên sử dụng, để kiểm tra và ghi lại dữ liệu sử dụng.

Vốn tưởng lần này đến Đế Kinh sẽ không cần dùng đến nó, không ngờ cuối cùng lại thật sự có tác dụng.

Hắn nheo mắt, cười lạnh một tiếng, chỉ có thể nói, bọn chúng quá xui xẻo.

“Lượt thứ hai!

Chuẩn bị!”

Hắn giơ cao tay, chuẩn bị ra lệnh, bắn lần thứ hai.

Nhưng ngay lúc đó, biến cố xảy ra.

Khói bụi phía trước dần tan, tầm nhìn trở nên rõ ràng, khi họ nhìn lại lần nữa, không khỏi ngạc nhiên.

Chỉ thấy những người lúc trước còn đang hoảng loạn bây giờ đã lấy lại bình tĩnh, đội hình tập trung lại một chỗ, không phân tán lực lượng, mỗi người đều nghiêm túc đề phòng, phía trước họ, Bạch Ngọc Tú và Lục Thanh Nhiên mỗi người tạo ra một màn chắn tinh thần lực, như chia cắt không gian, hình thành hai vùng ngăn cách không thể vượt qua.

Và tất cả các quả đạn pháo b*n r* sau đó đều bị chặn lại ngoài màn chắn, điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, đối mặt với hàng chục quả pháo vi năng, màn chắn tinh thần lực không hề lay động, không một vết nứt nào xuất hiện.

“Sao có thể!” Tên cầm đầu không cam tâm hét lớn, trợn mắt không tin vào những gì mình thấy.

Chỉ bằng hai người mà có thể chặn được pháo vi năng PMF40 của họ, bọn họ rốt cuộc mạnh đến đâu!

Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai Bạch Mộ Dao sẽ bại lộ thân phận.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 549: Tiểu Thư Bạch, Cô Đang Làm Gì Vậy?


——

“Khốn kiếp!

Tiếp tục bắn cho ta!

Bắn đến khi bọn chúng không chịu nổi nữa!” Tên cầm đầu gào lên với khuôn mặt méo mó.

Hắn không tin, tinh thần lực của hai người này là vô hạn.

Dị năng pháo không ngừng bắn tới, nhưng đều bị chặn lại bật ra xung quanh.

Mặc dù người của Cục Đặc Quản đứng sau màn chắn tinh thần lực của Bạch Ngọc Tú và Lục Thanh Nhiên không bị thương, nhưng dư chấn của những vụ nổ vẫn ảnh hưởng đến họ ít nhiều.

Dị năng pháo sở dĩ có tên này, tất nhiên là vì nó ngoài khả năng gây phá hoại vật chất, còn đặc biệt gây tổn hại đến dị năng giả, làm tổn thương vùng tinh thần lực của họ.

Phải biết rằng, vùng tinh thần lực đối với dị năng giả cũng quan trọng như bộ não đối với con người.

Nếu vùng tinh thần lực bị phá hủy, nhẹ thì mất trí trở thành phế nhân, nặng thì chết ngay tại chỗ.

Dị năng giả có tinh thần lực mạnh có thể tạo một màn chắn quanh vùng tinh thần lực để chống đỡ, nhưng để làm được điều này, ít nhất phải đạt cấp A trở lên.

Trong số những người này, ngoài Tào Minh là cấp A, thực lực của những người khác không đủ.

Vì vậy, dần dần, đã có hai người không chịu nổi, phun ra một ngụm máu.

Bạch Ngọc Tú không khỏi phân tâm quay lại, tinh thần lực cũng gián đoạn một khoảnh khắc, màn chắn tinh thần lực trở nên không ổn định.

Cơ hội tốt!

Đối phương nắm bắt ngay thời cơ này, cười lạnh, vung tay một cái, ngay lập tức, dị năng pháo của chúng toàn lực tấn công vào điểm yếu của màn chắn, cố gắng đột phá từng điểm.

“Lão Bạch!”

Lục Thanh Nhiên nhíu mày, không chút do dự tăng cường tinh thần lực, cố gắng bù vào chỗ thiếu của Bạch Ngọc Tú, vừa gồng mình vừa hét lên: “Anh đang làm gì vậy?!”

Lúc này mà anh ta lại phân tâm?

Các đội viên vừa phun máu đã được người đỡ dậy, thấy Bạch Ngọc Tú phân tâm, tưởng anh ta lo lắng cho mình, lập tức cảm thấy xấu hổ, không giúp được gì mà còn gây cản trở.

Anh ta mặt mày tái nhợt, yếu ớt nói: “Bạch tổ trưởng, tôi không sao.”

Nhưng Bạch Ngọc Tú không để ý đến anh ta, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm về một hướng, biểu cảm nặng nề.

“Lão Bạch!”

Lục Thanh Nhiên gấp gáp gọi thêm một tiếng: “Anh đang làm cái quái gì vậy?”

Bạch Ngọc Tú mới giật mình tỉnh lại, nhíu mày nói: “Tiểu Dao vẫn còn ở đó.”

Lục Thanh Nhiên: “Anh yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu, có Tiết Tùng ở đó mà!”

Nhưng anh ta sắp có chuyện rồi!

Nếu không tới giúp, anh ta thực sự không trụ nổi.

Sao đám khốn này có nhiều dị năng pháo đến vậy?

Bạch Ngọc Tú trên mặt vẫn chưa hết lo lắng, nhưng cũng đành tập trung lại phía trước.

Anh nhìn thấy đối phương càng lúc càng dữ dội, nhíu mày: “Bọn chúng định đánh đến cùng với chúng ta?”

Lục Thanh Nhiên trợn mắt, lẩm bẩm: “Ai biết được, đầu óc chúng có vấn đề rồi.”

Nếu không phải đối phương có dị năng pháo, lại còn người của Cục Đặc Quản phía sau phải bảo vệ, mấy tên nhãi nhép này chẳng đủ cho anh ta xử lý.

Nói đến đây, anh ta càng thêm bực bội.

Cuối cùng cũng có cơ hội ra tay, kết quả lại bị trói chân trói tay, phải lo cho đám người phía sau, thật phiền phức!

Biết vậy chỉ cần anh ta và Bạch Ngọc Tú đến là đủ.

“Có gì đó không đúng.” Bạch Ngọc Tú nói.

“Sao cơ?”

“Chỗ nào cũng không đúng.” Anh ta nói: “Bọn chúng rõ ràng muốn kéo dài thời gian với chúng ta, rốt cuộc chúng đang câu giờ để làm gì?”

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều có gì đó kỳ lạ, từ lúc Bạch Mộ Dao bị bắt cóc, đến khi họ đến đây, đều có vẻ như đã được sắp đặt trước, mọi thứ xảy ra trước khi họ đến đây đều quá thuận lợi, thật sự rất bất thường.

Bạch Ngọc Tú nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng liên kết mọi thứ, tìm ra điểm bất thường.

Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng súng rõ ràng.

“Đoàng——”

Mọi người giật mình, quay đầu lại.

Tiết Tùng quay lưng về phía họ, ôm cánh tay đang chảy máu, loạng choạng lùi lại, cơ thể run rẩy không ngừng.

Điều kinh khủng hơn là, phía trước cô ta, Bạch Mộ Dao đang cầm súng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào trán Tiết Tùng, từng bước ép sát.

Tiết Tùng giọng run rẩy, kinh hãi nói: “Tiểu thư Bạch… cô đang làm, làm gì vậy?”
 
Back
Top Bottom