Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 410: Không phải không muốn, mà là không dám




Lê Cửu quả quyết chuyển chủ đề, hỏi: “Gần đây bên phía Lê thị thế nào?”

Đơn Minh Hi bị cách chuyển đề tài đột ngột của cô làm cho ngẩn người, nhưng một lát sau, anh nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Rất thuận lợi, Lê Hồng rất tin tưởng em.”

Nghe vậy, Lê Cửu nhướn mày: “Các người đã gặp mặt rồi à?

Tôi cứ tưởng ông ta sẽ thử thách em một chút.”

Tiến triển nhanh quá nhỉ.

Cô vốn nghĩ rằng với tính cách đa nghi của Lê Hồng, anh sẽ phải mất một thời gian mới được chú ý, không ngờ lại nhanh như vậy.

Đơn Minh Hi gật đầu, im lặng một lúc, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạo báng: “Hiện giờ ông ta đã bị dồn đến đường cùng, không còn biết làm gì nữa rồi.”

Vốn nghĩ rằng khi vào Lê thị, anh sẽ phải tốn không ít công sức mới giành được lòng tin của Lê Hồng, ai ngờ tất cả đều là lo lắng thừa thãi.

Lê Hồng bây giờ hoàn toàn là chó cùng rứt giậu, chỉ cần có một chút hy vọng cứu vãn Lê thị, ông ta cũng không bỏ qua.

“Ừm, xem ra Kỷ Hoài đã gây áp lực với Lê thị rất tốt.”

Lê Cửu bình luận.

“Không chỉ tốt, mà còn rất hiệu quả, Lê Hồng nghe nói em được mời từ MZ với giá cao, lại biết được một số thông tin bí mật của MZ, liền muốn đội em lên đầu, cái vẻ mặt đó… thật là.”

Đơn Minh Hi giờ nghĩ đến thái độ của Lê Hồng đối với anh, chỉ cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, càng nghĩ đến chuyện ông ta là cha ruột của mình, lại càng thấy buồn nôn.

Liên quan đến người như vậy, đúng là xui xẻo tám đời.

“Ông ta muốn từ em có được thông tin nội bộ của MZ, để có thể phản công.”

Đơn Minh Hi giễu cợt nói, bật cười lạnh: “Cũng không nghĩ xem, với sức mạnh hiện tại của Lê thị, đấu với MZ, không phải là tìm chết sao?”

Lê thị bây giờ rối như tơ vò, các cổ đông thì người nào người nấy đều muốn tháo chạy, bề ngoài cố gắng cứu vãn, nhưng sau lưng đã bắt đầu chuẩn bị bán cổ phần, cầm tiền bỏ trốn rồi.

Dù vậy, Lê Hồng vẫn lấy hết tiền để cạnh tranh với MZ cho dự án Đông Thành, đây chẳng phải là sợ Lê thị phá sản quá chậm hay sao.

Lê Cửu mỉm cười nhạt, “Cố gắng vớt vát thôi, hơn nữa…”

Cô kéo dài giọng nói, để Đơn Minh Hi tò mò, “Lần này, dự án Đông Thành còn có SR tham gia, em nghĩ xem, đồng thời đối đầu với MZ và SR, Lê thị có bao nhiêu phần thắng?”

Đơn Minh Hi im lặng, hiện tại giới thương mại Đế Kinh, gần như bị SR và MZ thống trị, có thể nói là vô địch, Lê Hồng mong muốn dùng chút tình cảm bạn học mà giành được dự án, tỷ lệ thành công gần như bằng không.

Nghĩ vậy, Đơn Minh Hi yên tâm hơn nhiều, nhưng rất nhanh, anh lại nhớ ra một việc khác.

“Chị, tam gia có nhúng tay vào không?”

Gần đây MZ đối đầu với Lê thị một cách công khai, gần như toàn bộ Đế Kinh đều biết, nếu lúc này SR cũng tham gia vào, kết quả thật khó lường.

“Không.”

Lê Cửu chắc chắn nói.

Đơn Minh Hi hỏi: “Tại sao?

Em nghe nói, từ khi MZ đứng vững ở Đế Kinh, luôn có xung đột lợi ích với SR, có vài lần suýt nữa là lật mặt, nếu tam gia nhân cơ hội này giúp Lê thị, chẳng phải kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn toàn bị xáo trộn sao?”

Với thủ đoạn của Kỳ Cảnh Từ, dù Lê thị đã gần như không thể cứu vãn, anh ta cũng có thể hồi sinh nó, đó mới là điểm đáng sợ.

Lê Cửu: “Vì anh ta là anh rể của em.”

Đơn Minh Hi: “…”

Đơn Minh Hi bị nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì.

“… Dù vậy, tam gia cũng không biết chị là boss của MZ, không chắc là anh ta sẽ không động đến MZ.”

Lê Cửu cau mày, sửa lại lời anh: “Gọi là anh rể.”

“…”

Giờ là lúc để nói chuyện này sao?

Ủa?

Không đúng!

Đơn Minh Hi đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Chị và tam… à, anh rể không phải giả vờ sao?”

Trước đây chuyện hợp tác giữa Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ anh cũng biết, vì vậy khi ở dưới nhà, mẹ Đơn bắt anh gọi anh rể, anh mới thấy lúng túng như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn giọng điệu của Lê Cửu, có vẻ như họ là thật?

Lê Cửu: “Trước đây là giả, giờ là thật.”

Đơn Minh Hi hoàn toàn choáng váng.

Anh lập tức bật dậy, không tin nổi mà kêu lên: “Vậy chị, chị cứ thế bị lừa đi rồi?”

Lê Cửu bị tiếng hét của anh làm cho đau đầu, lạnh lùng liếc anh một cái, cau mày nói: “Có gì mà kinh ngạc, ngồi xuống!”

Đơn Minh Hi bị ánh mắt cô làm cho hoảng sợ, dù có bực tức trong lòng cũng không dám thể hiện ra.

Anh miễn cưỡng ngồi xuống, gương mặt tràn đầy uất ức.

Cảm giác đau lòng vì bông cải trắng ngon lành bị heo gặm quả thật không dễ chịu chút nào.

“Anh rể của em dù không biết MZ là của chị, nhưng anh ta cũng sẽ không tham gia vào.”

Lê Cửu nói.

“Tại sao?”

Đơn Minh Hi giọng trầm trầm.

Lê Cửu thở dài, đứa em này sao mà ngốc thế.

“Vì chị ghét Lê Hồng, hiểu chưa?”

“… Hiểu rồi.”

Được rồi, nói thẳng ra là vì Lê Hồng không ưa Lê Cửu, nên dù có lợi ích lớn đến đâu, Kỳ Cảnh Từ cũng sẽ không giúp Lê thị.

… Tình yêu phô diễn đến mức này, thật là đỉnh cao.

“Tất nhiên, còn một lý do khác.”

Lê Cửu bổ sung: “Dù MZ và SR có xung đột, nhưng nhìn chung, cả hai không có ý định đối đầu công khai, vì vậy, SR không cần thiết phải đứng ở phía đối lập với MZ, dù sao nhiều một kẻ thù không bằng duy trì hiện trạng.”

Cô nói vậy, Đơn Minh Hi hoàn toàn hiểu ra, SR không can thiệp vào cuộc cạnh tranh giữa Lê thị và MZ, các công ty đứng sau SR tự nhiên cũng không tham gia, như vậy, người có thể giúp Lê thị chỉ còn lại một số ít.

Và số ít đó, vì e ngại MZ, cũng không dám mạnh tay, dẫn đến tình trạng Lê thị hiện giờ hoàn toàn bị cô lập.

Nghĩ đến đây, ngay cả Đơn Minh Hi cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng thay cho Lê Hồng.

Anh nhẹ nhàng kêu lên, biểu lộ sự tiếc nuối đối với Lê thị.

“Thật lạ lùng, năm xưa Lê lão gia tự tay thành lập Lê thị, hưng thịnh vô cùng, đến thời của Lê Hồng, lại rơi vào cảnh này, chẳng lẽ là do gen thoái hóa?”

Đơn Minh Hi nghĩ lại, anh và Lê Hồng có quan hệ huyết thống, chẳng phải cũng rất tệ sao?

Xem ra lần sau mắng người cần lựa lời hơn.

“Đúng rồi,” anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “tại sao Lê Hồng không cầu cứu Lê lão gia?”

Với khả năng của Lê lão gia, nếu ông ta ra tay, Lê thị chắc chắn sẽ có một tia hy vọng.

Lê Cửu cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

“Ông ta không phải không muốn, mà là không dám.”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 411: Ăn giấm à?




“Không dám?”

Đơn Minh Hi lại ngơ ngác.

Lê Cửu nói: “Thời thế đã khác xưa, Lê Hồng hiểu rõ điều này, nếu ông ta nhờ ông nội giúp đỡ, ông nội chắc chắn sẽ lấy lý do ông ta quản lý không tốt mà thu hồi Lê thị.

Hiện tại, đại bá đã trở về, nếu Lê thị bị thu hồi, rất có khả năng ông nội sẽ giao lại cho đại bá, và Lê Hồng sẽ không bao giờ lấy lại được.”

“Với tính cách của Lê Hồng, ông ta sẽ không để yên nhìn Lê thị bị cướp đi.

Dù đã đến mức này, ông ta thà để Lê thị phá sản còn hơn giao lại cho người khác.”

Lê Hồng đang dùng hành động để nói với ông nội Lê rằng, nếu ông ta không thể có được, Lê Trầm cũng đừng mong có.

Đơn Minh Hi rùng mình: “Không ngờ Lê Hồng và đại bá lại thù sâu đến vậy.”

Quả nhiên, trong hào môn không có tình thân, trong gia đình không có nghĩa cốt nhục.

May mắn là anh chỉ là con riêng, một đứa con riêng không được ai biết đến, nếu không, chắc chắn cũng phải trải qua những chuyện kinh tởm này.

“Nhưng…” Đơn Minh Hi thắc mắc: “Ông nội Lê thực sự sẽ ngồi yên nhìn sao?”

Dù sao Lê thị cũng là sản nghiệp của gia đình Lê, không thể nào ông nội Lê lại để mặc Lê Hồng hủy hoại nó.

Lê Cửu cười đầy ẩn ý: “Sao có thể?

Tôi đoán, ông nội và mọi người chắc chắn đang theo dõi Lê thị còn sát sao hơn chúng ta.”

Cô đoán đúng, dù bề ngoài ông nội Lê không có phản ứng gì với tình hình của Lê thị, nhưng thực chất trong lòng ông ta biết rõ.

“Gừng càng già càng cay.” Đơn Minh Hi cảm thán.

Lê Cửu cười nhẹ, không sai, trong trò chơi này, người chiến thắng lớn nhất có lẽ là MZ, nhưng kẻ thua cuộc lớn nhất chắc chắn là Lê Hồng, không còn nghi ngờ gì nữa.

Thật tội nghiệp, đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu rõ tình hình, vẫn cố chấp nghĩ rằng chỉ cần nắm chặt Lê thị, gia đình Lê sẽ thuộc về ông ta.

Thật là ngu ngốc.

Lê thị không thể đại diện cho cả gia đình Lê.

Gia đình hào môn đỉnh cao của đế quốc, liên quan đến nhiều lĩnh vực, làm sao có thể chỉ có thương mại?

Thật đáng tiếc, tầm nhìn và khát vọng của ông ta quá hạn chế, không thể nhìn thấy điều này.

“Tóm lại, em không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo kế hoạch.” Lê Cửu nói.

Tất cả các yếu tố có lợi đều đứng về phía họ, có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Đơn Minh Hi gật đầu: “Được, em hiểu rồi.”

Loại bỏ mọi lo lắng, anh làm việc càng thêm dứt khoát.

Nghĩ vậy, Đơn Minh Hi cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Hai người nói chuyện trong phòng một lúc lâu, cho đến khi Kỳ Cảnh Từ không chịu nổi nữa, lên lầu.

Anh gõ cửa, cửa mở ra, anh đứng tựa vào khung cửa, nhìn Lê Cửu đầy ẩn ý: “Dì gọi mọi người xuống ăn cơm.”

Đơn Minh Hi nhìn đồng hồ, nhận ra đã đến giờ ăn cơm từ lúc nào không hay.

Anh nhìn Kỳ Cảnh Từ, rồi nhìn Lê Cửu, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ giữa hai người này, liền nói một câu “Em xuống trước” rồi nhanh chóng chuồn, chỉ còn lại cái bóng.

Lê Cửu nhíu mày.

Tên nhát gan này.

Người đã rời đi, Kỳ Cảnh Từ đến bên Lê Cửu, cúi xuống, hai tay đặt lên lưng ghế cô, bao quanh cô trong vòng tay, khoảng cách gần đến mức cằm cô gần chạm vào trán anh.

“…”

Lê Cửu hơi nghiêng đầu, tạo khoảng cách.

“Chuyện gì mà vui thế?”

Kỳ Cảnh Từ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, như giấu kín cảm xúc.

“Tôi chờ dưới nhà lâu như vậy, không biết hai người có gì để nói.”

Giọng điệu này, mang đầy vị ghen tuông, dù đứng xa cũng có thể ngửi thấy mùi chua.

Lê Cửu nhướn mày, cười hỏi: “Ghen à?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 412: Ai mà không phải tổng tài bá đạo




Chuyện ghen tuông, Kỳ Cảnh Từ không cảm thấy có gì đáng xấu hổ, mặc dù đối phương là em trai của Lê Cửu, anh vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi ghen đấy.”

Kỳ Cảnh Từ lại gần hơn, đôi mắt hơi nheo lại: “Vậy, em định dỗ tôi thế nào đây?”

“Phụt…”

Lê Cửu không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay đẩy mặt anh ra xa: “Không dỗ, tránh ra.”

Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.

Vừa mới chạm vào cửa, một bàn tay dài và thon chặn lấy cánh cửa, đồng thời, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai cô: “Không dỗ thì đừng hòng ra khỏi cửa này.”

Kỳ Cảnh Từ với dáng người cao lớn áp sát Lê Cửu, lợi dụng chiều cao vượt trội, nhốt cô vào vòng tay của mình.

Khung cảnh trở nên mờ ám, nhưng Lê Cửu không hề nao núng, thần sắc không thay đổi, bình thản quay lại, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn lên: “Ồ?

Em muốn xem anh làm sao không cho em ra khỏi cửa.”

Hai người đối diện nhau, khí thế không ai chịu nhường ai.

Thật sự nghĩ rằng đột nhiên biến thành tổng tài bá đạo là cô sẽ sợ sao?

Ai mà không phải tổng tài bá đạo.

Lê Cửu trong lòng âm thầm lật một cái bạch nhãn.

Cuối cùng, Kỳ Cảnh Từ không giữ nổi sự kiên nhẫn, thái độ mềm nhũn, giọng điệu ủy khuất nói: “Em bỏ anh lại dưới nhà một mình, còn không cho anh ghen à?”

Nghe vậy, Lê Cửu nở nụ cười nhẹ, đưa tay chạm vào cằm anh, nói: “Em chỉ cho anh cơ hội lấy lòng dì Đơn thôi, đừng không biết điều như thế.”

“Anh không quan tâm, em cố ý bỏ rơi anh.”

“Đúng vậy, thì sao?”

“…”

Khi Kỳ Cảnh Từ sắp nổi cáu, Lê Cửu ánh mắt lóe lên nụ cười, cô kéo áo anh, hôn nhẹ lên môi anh.

“Thế này đã được chưa?” Cô hỏi.

Kỳ Cảnh Từ từ lúc nãy đến giờ cảm thấy tức giận lập tức tiêu tan, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, rất dễ dàng bị cô dỗ ngọt.

Sau khi dỗ xong người ăn giấm, hai người mới lững thững từ trên lầu xuống, Đơn Minh Hi đang giúp dì Đơn bày biện thức ăn, ngẩng đầu lên nhìn họ một cái, bĩu môi nói: “Xuống cầu thang mà chậm rì, không biết còn tưởng ở trên làm chuyện không phù hợp thiếu nhi.”

Lời này vừa dứt, Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ vừa hay nghe rõ ràng từng chữ.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Lê Cửu: “…”

Lê Cửu không khách khí đá một phát vào Đơn Minh Hi.

“Đơn Minh Hi, chúng tôi chỉ chậm vài phút thôi, cậu nghĩ anh rể cậu chỉ có vài phút?

Xem thường ai đấy?”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Đơn Minh Hi ôm lấy chân, nhăn nhó nhận lỗi: “Em sai rồi chị, em không nên xem thường anh rể.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Kỳ Cảnh Từ, thái độ chân thành xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi anh rể, em không nên nghi ngờ anh.”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Vừa rồi không nhận ra, sao giờ anh lại có cảm giác muốn đánh chết thằng nhóc này?

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng anh chỉ siết chặt nắm đấm, nở nụ cười nhẹ.

Anh quan sát Đơn Minh Hi, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa.

Không được, dù sao cậu ta cũng là em trai của Lê Cửu, lần đầu gặp mà đã đánh chết thì không tốt lắm.

Đơn Minh Hi đột nhiên cảm thấy rùng mình, tại sao lại có dự cảm không tốt thế này?

“Đừng nói chuyện nữa, nhanh lại ăn cơm đi!”

Lúc này, dì Đơn đã chuẩn bị xong tất cả, vui vẻ gọi mọi người ngồi xuống.

Ba người ngồi vào bàn, Đơn Minh Hi vô cùng thiếu mắt nhìn ngồi đối diện Kỳ Cảnh Từ, còn nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh, dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.

Lê Cửu nhíu mày, dưới bàn đá một phát vào Đơn Minh Hi, “Cười như thằng ngốc làm gì?”

“Xì—chị, chị có thể nhẹ tay được không, em sắp bị chị đá thành bánh rồi.”

Lê Cửu ngắn gọn: “Đáng đời.”

Đơn Minh Hi: “…”

Chị, chị thay đổi rồi, chị không còn là người chị yêu thương em nhất nữa.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 413: Biết ngay là Đơn Minh Hi không đáng tin


Đơn Minh Hi tuy không phải em ruột của Lê Cửu, có thể nói là nhặt được giữa đường, nhưng đã ở bên nhau lâu, tình cảm so với ruột thịt còn hơn thế nữa.

Bây giờ Lê Cửu vì một “người ngoài” mà trách mắng anh, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Anh ta lén nhìn Kỳ Cảnh Từ, ánh mắt chứa đầy sự oán giận, như thể bị cướp mất bảo bối vậy.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Không biết vì sao, càng nhìn càng thấy cậu nhóc này không vừa mắt.

Vì có mặt cả Đơn mẫu và Lê Cửu – hai người có thể nói là bóng ma tâm lý trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của Đơn Minh Hi, nên dù có oán hận hay không hài lòng đến mấy, anh cũng phải nhịn.

Nhưng Đơn Minh Hi vốn không phải người biết nhịn, nếu không được phát tiết, anh ta sẽ tự mình nghẹn chết.

Vì thế, suốt bữa ăn, anh ta liên tục tìm lý do để mời rượu Kỳ Cảnh Từ, đến cuối cùng, anh ta thậm chí không cần lý do, hai người uống rượu trực tiếp từ chai.

Kết quả là, sau khi uống cạn toàn bộ rượu trong nhà, Đơn Minh Hi gục đầu xuống bàn không nhúc nhích, còn Kỳ Cảnh Từ vẫn ngồi ngay ngắn, không giống người say chút nào.

Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy sự khác biệt nhỏ, ví dụ như, đầu tai của anh ta hơi đỏ, ánh mắt có phần tán loạn, đáy mắt mang chút mơ màng, so với thường ngày có phần ngây ngốc.

Khi Lê Cửu đưa tay ra trước mặt anh ta vẫy vẫy, anh ta vẫn phản ứng, chứng tỏ anh ta chỉ hơi say.

Lê Cửu thấy rất ngạc nhiên, đây là lần đầu cô biết Kỳ Cảnh Từ có tửu lượng tốt đến vậy, uống gục Đơn Minh Hi – người thường xuyên lăn lộn ở quán bar, mà anh ta vẫn còn tỉnh táo.

“Thằng nhóc này, đúng là làm loạn!”

Dì đơn nhìn Đơn Minh Hi không tỉnh táo, đau đầu xoa xoa trán: “Trên lầu có thuốc giải rượu, để tôi đi lấy.”

Nói xong, bà đứng dậy, Lê Cửu cũng đứng lên theo: “Dì Đơn, để cháu đi cùng dì.”

Cô cười cười, giải thích thêm: “A Từ cũng hơi say rồi.”

Thuốc giải rượu không phải nặng nề gì, hoàn toàn không cần hai người cùng đi lấy, ý của Lê Cửu rất rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với bà Đơn, nhưng lý do thì thật sự không thuyết phục.

Đơn mẫu im lặng một chút, rồi mỉm cười: “Được thôi.”

Khi vào phòng ngủ, Đơn mẫu lục lọi các ngăn kéo, cuối cùng tìm thấy thuốc giải rượu ở ngăn dưới cùng.

Bà lật chai thuốc lên xem hạn sử dụng, nói: “May mà chưa hết hạn.”

Nói xong, bà đặt thuốc nhẹ nhàng lên tủ đầu giường, không có ý định đi xuống ngay, mà quay lại nhìn Lê Cửu, cúi đầu nói: “Tiểu Cửu, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, dì sẽ cố nhớ mà nói.”

Vừa rồi ở dưới lầu, Lê Cửu tuy muốn nói chuyện riêng nhưng không biểu lộ rõ, Đơn mẫu nói vậy là đã đoán được ý của Lê Cửu.

Nghe vậy, Lê Cửu nhướng mày, bất ngờ nhìn bà: “Dì Đơn, dì biết cháu muốn hỏi gì sao?”

Đơn mẫu thở dài: “Có thể đoán được một ít… chỉ một ít thôi.”

Bà cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, giọng điệu trầm lắng: “Dì không hiểu rõ các con định làm gì, nhưng Tiểu Hi không phải là người giỏi giấu diếm, gần đây nó thay đổi quá nhiều, làm sao dì không nhận ra.

Lúc đầu, dì còn lo nó bị thứ gì xấu xa bám vào, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ ai đó…

Tiểu Cửu, dì không có ý dò xét con đâu.”

Lê Cửu nếu muốn hại hai mẹ con bà, thì không cần phải làm chuyện này, bà không ngốc đến mức nghi ngờ Lê Cửu.

Lê Cửu mỉm cười: “Dì Đơn, cháu biết.”

Cô xoa xoa trán, cảm thấy đau đầu: “Biết ngay là Đơn Minh Hi không đáng tin.”

Không ngờ lại bị phát hiện dễ dàng như vậy.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 414: Sự Thật Năm Xưa




“Tiểu Hi có lẽ sợ tôi lo lắng, chuyện gì cũng không chịu nói với tôi, tôi cũng là nghe cậu ấy nhắc đến trong một lần say rượu mới biết được.”

Dì Đơn nở một nụ cười không thực sự là cười, biểu cảm có chút cay đắng, “Các con thật sự… không cần phải như vậy.”

“Bây giờ mọi thứ rất tốt, tôi không muốn phá vỡ sự bình yên này, càng không muốn các con nhúng tay vào.”

“Hận thù của thế hệ trước không liên quan đến các con, càng không liên quan đến Tiểu Cửu, con không cần phải—”

Dì Đơn còn chưa nói hết, đã bị Lê Cửu đột ngột cắt ngang: “Vậy còn Đơn Minh Nha?”

Cái tên vừa thốt ra, đồng tử của Dì Đơn run rẩy, hai tay không kìm được bắt đầu run lên.

Cảm giác cay đắng trào dâng trong lòng, bà cúi đầu không nói gì, hốc mắt dần dần ướt đẫm.

Lê Cửu tiếp tục nói: “Đơn Minh Hi đã kể hết những gì cậu ấy biết cho con rồi, dì Đơn, chẳng lẽ dì muốn để Đơn Minh Nha chết oan, để Lê Hồng và gia đình đó tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”

Giọng nói của Dì Đơn run rẩy: “…

Không, không phải.”

Bà căm hận đến mức sẵn sàng liều mạng mình để Lê Hồng phải đền mạng cho Tiểu Nha!

Nhưng… không thể được.

Nếu chỉ có mình bà thì không sao, nhưng còn có Tiểu Hi và Tiểu Cửu, bà không thể kéo các con xuống vũng bùn.

Dì Đơn ngẩng đầu lên, khóe mắt còn vương nước mắt, giọng nói lo lắng: “Tiểu Cửu, dù con làm gì, cũng đừng tiếp tục nữa, Lê Hồng xảo quyệt và độc ác, ngay cả con gái ruột cũng có thể xuống tay, dì sợ các con sẽ bị tổn thương.”

Lê Cửu thở dài, bước tới nhẹ nhàng an ủi: “Dì Đơn, dì yên tâm, với bản lĩnh của Lê Hồng, ông ta không đủ sức gây ảnh hưởng đến con, còn về Đơn Minh Hi, con đã nói sẽ bảo vệ cậu ấy, đó không phải là lời nói đùa.”

“Nhưng mà…”

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Dì Đơn vẫn không giảm bớt lo lắng chút nào.

“Chưa kể, dì cũng không muốn Đơn Minh Hi mãi không có danh phận đúng không?

Dì cũng thấy, từ khi đến Đế Kinh, cậu ấy luôn chú ý đến gia đình Lê gia.”

Lê Cửu nói thêm.

Nhắc đến chuyện này, hốc mắt của Dì Đơn lại cảm thấy cay cay.

Đúng vậy, bà biết chứ.

Tiểu Hi từ nhỏ không có cha, tuy cậu ấy rất hiểu chuyện và không nói ra, nhưng bà hiểu, trong lòng cậu ấy khao khát tình thân vô cùng.

Nếu người Lê gia đều như Lê Hồng, thì không có gì để nói, Tiểu Hi hoàn toàn không có chút hy vọng.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Tiểu Hi chắc chắn…

Dì Đơn thở dài, trong lòng càng cảm thấy áy náy với đứa con này.

“Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.”

Lê Cửu thấy bà vừa nói vừa khóc không ngừng, đôi mắt càng thêm sâu, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà: “Dì Đơn, không phải lỗi của dì, lỗi là ở Lê Hồng, con sẽ giúp dì đòi lại công bằng.”

Dì Đơn thút thít nhỏ giọng: “Không, nếu không phải năm đó tôi lầm lỡ đi theo Lê Hồng, cũng sẽ không có những chuyện sau này, Tiểu Hi và Tiểu Nha có lẽ sẽ được đầu thai vào gia đình tốt hơn, không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Lê Cửu chậc lưỡi một tiếng: “Ai mà không gặp vài người tồi tệ khi còn trẻ, hơn nữa, Tiểu Hi được làm con của dì là phúc của cậu ấy, dì đừng tự trách mình.”

Nhắc lại chuyện cũ là chuyện rất đau lòng, nhưng nghe được những lời này, Dì Đơn cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: “Con bé này…”

Bà giơ tay lau nước mắt, hỏi: “Con muốn biết điều gì, cứ hỏi đi.”

Lê Cửu ngừng lại một lúc, sợ rằng nếu mình hỏi, bà sẽ lại không ổn định cảm xúc.

Dường như đoán được sự lo lắng của cô, Dì Đơn cười nhẹ, nói: “Yên tâm, dì không yếu đuối như vậy đâu.”

Lúc nãy cảm xúc có phần kích động, nhưng giờ đã bình tĩnh lại, sẽ không như vậy nữa.

Chuyện cũ năm xưa quả thật là cái gai trong lòng bà, đã lâu lắm rồi, chỉ cần chạm vào là đau nhói.

Nhưng bây giờ không thể không nói, bà không thể vì mình mà không lo lắng cho Tiểu Hi.

Dạo gần đây, Tiểu Hi thực sự khác xưa rất nhiều, tràn đầy sức sống, không còn che giấu nỗi buồn bằng vẻ ngoài bất cần đời.

Bà thật lòng vui mừng cho cậu ấy.

Vậy nên dù cái gai đó có dài đến đâu, bà cũng phải nhẫn nhịn mà nhổ nó ra.

Nghĩ đến đây, Dì Đơn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thấy bà có vẻ đã nghĩ thông suốt, Lê Cửu cũng không còn e dè nhiều, trực tiếp hỏi: “Chuyện năm đó giữa dì và Lê Hồng, cùng với cái chết của Đơn Minh Nha, thực sự là như thế nào?

Con muốn biết chi tiết.”

Khuôn mặt Dì Đơn trở nên trắng bệch, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chuyện này dài dòng lắm…”

Bà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đắm chìm trong ký ức: “Năm đó, dì là sinh viên đại học đầu tiên của làng, chưa từng thấy sự phồn hoa của thành phố, nhanh chóng bị mê hoặc, sau đó tình cờ quen biết Lê Hồng.

Một thời gian sau, dì phát hiện mình mang thai.”

“Lê Hồng không thể chấp nhận đứa con này, khi biết chuyện, ông ta đưa cho dì một khoản tiền để phá thai, nhưng dì không nỡ, tự mình quay về quê nhà, sinh ra Tiểu Hi và Tiểu Nha.”

Khi nhắc đến đoạn này, khuôn mặt Dì Đơn vẫn còn treo nụ cười nhạt.

“Mặc dù người trong làng có lời ra tiếng vào vì dì chưa chồng mà có con, nhưng ba mẹ con dì sống cũng tạm ổn, cho đến khi Tiểu Nha thi đỗ vào Đế Kinh, mọi chuyện mới thay đổi.”

Giọng Dì Đơn run run, ký ức này là điều bà không muốn nhớ lại nhất, nhưng vẫn phải kìm nén để kể tiếp: “Có lẽ là số mệnh, Tiểu Nha tình cờ quen biết Lê Vân, sau đó không hiểu sao Lê Vân biết được thân thế của Tiểu Nha, căm ghét cô ấy, liên tục gây khó dễ, thậm chí liên kết với những sinh viên khác để bắt nạt cô ấy.”

“Cuối cùng, Tiểu Nha không chịu nổi, tìm đến Lê Hồng, nghĩ rằng ông ta sẽ giúp đỡ vì tình cha con, nhưng Lê Hồng chỉ quan tâm đến danh tiếng và địa vị của mình, xem Tiểu Nha là vết nhơ, không những không nhận cô ấy, mà còn cho người đe dọa, muốn đuổi cô ấy ra khỏi Đế Kinh.”

“Lê Vân biết được thái độ của Lê Hồng, càng thêm tàn nhẫn, cuối cùng…”

Dì Đơn đột nhiên dừng lại, giọng nói nghẹn ngào, không thể tiếp tục.

“…

Lê Vân trong một buổi tiệc đã gọi Tiểu Nha đến, liên kết với nhóm con nhà giàu khác chuốc thuốc mê cô ấy, rồi…”

“Đáng tiếc là chúng tôi biết quá muộn, khi tôi và Tiểu Hi đến Đế Kinh, Tiểu Nha đã nhảy lầu tự sát.”

“Tiểu Nha của tôi!”

Dì Đơn ôm ngực, khuôn mặt đau đớn.

Nghe đến đây, ánh mắt Lê Cửu lạnh lẽo, không ngờ rằng còn có sự tham gia của Lê Vân.

“Dì Đơn, lúc đó các người không báo cảnh sát sao?”

Cô nheo mắt hỏi.

“Đã báo, nhưng…”

Dì Đơn cắn răng, “L

ê Hồng, tên khốn đó, sợ rằng sự việc bị phanh phui sẽ làm xấu hổ thêm, nên đã dùng quyền lực đè bẹp vụ án, chúng tôi chỉ là những người yếu đuối, ở Đế Kinh không đấu lại ông ta, thậm chí còn chưa kịp gặp Tiểu Nha lần cuối, đã bị ông ta đuổi ra khỏi Đế Kinh.”

Ánh mắt Lê Cửu trở nên lạnh như băng, khí tức xung quanh cô đầy sát khí.

Lê Hồng!

Lê Vân!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 415: Lão đại, chị đang chơi em sao??




“Đều là lỗi của tôi!” Dì Đơn không ngừng tự trách và hối hận.

Lê Cửu nhẹ nhàng vỗ vai bà, đảm bảo: “Dì Đơn, con sẽ đòi lại công bằng cho Đơn Minh Nhã.”

An ủi dì Đơn một lúc cho đến khi bà ổn định lại cảm xúc, Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ mới xuống lầu.

Kỳ Cảnh Từ vẫn giữ tư thế ngồi yên lặng từ lúc trước, khi thấy Lê Cửu xuống, anh nhướng mày, hơi mơ màng nhìn cô, hỏi: “Sao lâu vậy?”

Lê Cửu đưa hai viên thuốc giải rượu cho anh: “Tìm thuốc.”

Kỳ Cảnh Từ cầm lấy, đặt trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ: “Không uống.”

Lê Cửu lại đưa cốc nước cho anh, bất đắc dĩ nói: “Không uống sẽ khó chịu.”

“Tôi không say.”

“Người say nào cũng nói mình không say.”

“…”

Thấy anh chần chừ không chịu uống, Lê Cửu nhíu mày, giọng trầm xuống: “Mau uống đi.”

Có lẽ thấy nét mặt Lê Cửu trở nên nghiêm túc, Kỳ Cảnh Từ bĩu môi, miễn cưỡng nuốt viên thuốc giải rượu.

Dì Đơn cho Đơn Minh Hỉ uống thuốc giải rượu xong, đỡ cậu đứng lên, nói với Lê Cửu: “Lê Cửu, dì đưa Minh Hỉ về phòng trước, A Từ nhờ con chăm sóc.”

“Dì Đơn, để con giúp dì một tay.”

Lê Cửu lo rằng bà một mình khó lòng đỡ nổi Đơn Minh Hỉ nặng hơn một trăm cân, định bước tới giúp nhưng phát hiện Kỳ Cảnh Từ nắm chặt lấy vạt áo của cô, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt anh đầy vẻ không hài lòng.

“Không được đi!” Kỳ Cảnh Từ hạ giọng, ngữ khí không cho phép phản đối.

Dù giờ phản ứng của anh có chậm hơn một chút, nhưng vẫn chưa say đến mức mất tỉnh táo.

Lê Cửu định giúp Đơn Minh Hỉ, không cho phép!

“Không sao, dì có thể lo liệu được, Lê Cửu, con chăm sóc A Từ đi.”

Dì Đơn vẫy tay ra hiệu Lê Cửu đừng lo, tự mình đỡ Đơn Minh Hỉ lên lầu.

Lê Cửu: “…”

Sao người này ghen tuông vô lý đến thế?

Lê Cửu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, thở dài, không biết phải làm sao với anh.

“Đi thôi, cái bình giấm lớn này, đưa anh về phòng.”

Nghe vậy, cái bình giấm lớn Kỳ Cảnh Từ, ban đầu đang không hài lòng lập tức trở nên vui vẻ, hớn hở theo cô lên phòng.

Đến phòng, Lê Cửu bảo Kỳ Cảnh Từ ngủ một lát rồi mới định rời đi, nhưng lại bị anh nắm tay kéo lại.

“Ngủ cùng tôi một lát.” Có lẽ do rượu, giọng nói của Kỳ Cảnh Từ trở nên trầm thấp, khàn khàn, đầy quyến rũ.

Nghe vậy, tai Lê Cửu như bị ngứa, cô thở dài, đành nằm xuống cùng anh.

Khi thấy anh đã ngủ say, Lê Cửu chắc chắn không có vấn đề gì, rồi lặng lẽ rời khỏi giường và đi ra ngoài.

Ngay sau đó, cô gặp dì Đơn đang khoác áo ngoài, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Dì Đơn, dì định ra ngoài ạ?”

“Ừ, có chút việc cần làm.” Lê Cửu đáp.

Tại trường Trung học phụ thuộc, Hà Dao tan học và nhanh chóng chạy ra cổng trường, không ngoài dự đoán, thấy Lê Cửu đang đứng dưới một gốc cây, nhàn nhã đếm số trên đèn giao thông.

Hà Dao méo miệng, chạy tới, giọng đầy bất mãn: “Lão đại, lần sau có chuyện gì thì đợi em tan học rồi hãy tìm được không?”

Không biết mỗi lần ra ngoài đều phải kiếm cớ là rất mệt sao?

Lê Cửu liếc nhìn cô: “Chuyện này đâu phải tôi quyết định.”

Cần cô giúp thì tất nhiên sẽ tìm, đợi cái gì chứ?
“… Vậy lần này lại có chuyện gì nữa?”

“Giúp tôi kiểm tra camera giám sát của tất cả các quán bar ở Đế Kinh từ 6 giờ đến 11 giờ tối ngày 6 tháng 12 bốn năm trước.”

Hà Dao: “…”

Hà Dao: “??”

Hà Dao: “!!”

Cái quái gì vậy?

Xin lỗi, nhưng lão đại, chị có đang đùa em không?

Hà Dao bây giờ trông như vừa bị một thùng nước đá dội lên đầu, rồi lại bị sét đánh trúng.

Camera giám sát từ bốn năm trước, phạm vi lại rộng như vậy, chị tưởng em là radar, cái gì cũng tìm ra được sao?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 416: Đều Coi Cô Như Công Cụ




“Camera giám sát từ bốn năm trước, không biết còn tồn tại hay không, hơn nữa, các quán bar ở Đế Kinh ít nhất cũng có hàng trăm…

Lão đại, chị đang làm khó em.” Khóe mắt Hà Dao không ngừng co giật, biểu cảm trở nên cứng đờ.

Lê Cửu khẽ tặc lưỡi, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, “Nếu không có khó khăn, tôi tìm cô làm gì?”

“…

Vậy chị tìm em làm một nhiệm vụ khó như đánh bại Thanos sao?”

Hà Dao làm mặt khổ sở, cảm thấy Lê Cửu đúng là một cái hố lớn.

Cô còn tưởng Lê Cửu gấp gáp gọi cô ra ngoài là có việc khẩn cấp, hóa ra chỉ để hố cô thôi sao?

Lê Cửu im lặng một lúc, kể lại chuyện mà dì Đơn vừa nói với cô.

Nghe xong, Hà Dao không thể tin nổi, “Lê Vân lại dám làm chuyện táo bạo như vậy sao?

Khi đó cô ta mới bao nhiêu tuổi?”

Vẫn còn là học sinh, mà dám làm những việc đốn mạt như thế, lòng dạ thật độc ác.

“Năm đó, Lê Hồng đã che giấu mọi chuyện quá kín, nhiều thứ không thể tra ra, nên tôi mới tìm cô.”

Có lẽ ngoài Hà Dao ra, không ai có thể tìm ra những tài liệu đó.

Hà Dao gật đầu, coi như hiểu được vì sao Lê Cửu nhất định phải tìm cô.

Nhưng…

“Lão đại, chẳng phải chị đã nhờ Dĩ Ca tỷ điều tra rồi sao?” Hà Dao hỏi.

Mặc dù cô không tham gia buổi tiệc đón tiếp, nhưng đã biết tin Lưu Dĩ Ca cùng những người khác đã đến đế quốc.

“Là Dĩ Ca tỷ nói với cô à?” Lê Cửu hỏi.

“Không, là tỷ ấy đăng lên vòng bạn bè.”

Hà Dao lấy điện thoại ra, lướt xem dòng trạng thái mới nhất của Lưu Dĩ Ca: “Đường này là cái quái gì vậy?

Đôi giày cao gót của lão nương đã hỏng mất hai đôi rồi!”
Kèm theo đó là bức ảnh con đường lầy lội đầy bùn.

Giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ và chế giễu, ai cũng có thể thấy bệnh công chúa của cô tiểu thư họ Lưu lại tái phát.

“Bây giờ tất cả mọi người đều biết lão đại gọi tỷ ấy đi làm gì rồi.”

Khóe mắt Lê Cửu giật nhẹ.

Nhờ tỷ ấy làm việc, chưa có kết quả, lại còn phô trương đến mức cả thế giới đều biết, đúng là có tỷ ấy.

“Chỉ dựa vào Dĩ Ca tỷ điều tra, vẫn chưa đủ.” Lê Cửu nói.

“Vẫn chưa đủ?” Hà Dao lập tức kinh ngạc, “Nếu Dĩ Ca tỷ thực sự tìm được bằng chứng, thì Lê Hồng chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.”

Với những việc xấu xa mà ông ta đã làm, một khi tội danh được xác định, ngồi tù mọt gông là nhẹ.

Khóe miệng Lê Cửu nhếch lên một đường cong giễu cợt, “Tôi muốn không chỉ có Lê Hồng phải trả giá.”

Hà Dao nhướng mày, tặc lưỡi hai tiếng, nghe ý cô là muốn Lê Vân cùng ông ta chịu chung số phận?

Đúng là lão đại.

Tuy nhiên, cô và Lê Hồng cha con không thân quen, bọn họ ra sao không liên quan đến cô, nhưng nếu Lê Cửu muốn tiêu diệt bọn họ, cô vẫn sẵn lòng giúp một tay.

“Được rồi, em sẽ cố hết sức, cho em một tuần.” Hà Dao bĩu môi, nhận lời công việc này.

Lê Cửu gật đầu, “Phải nhanh chóng.”

“Em hiểu rồi.”

Sau khi giao phó mọi việc xong, Lê Cửu không nán lại nữa, lập tức rời đi, Hà Dao đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, lòng thở dài bất lực.

Trước đó, Kỳ Tư Cẩn tìm cô điều tra một quán bar đen, cô vừa mới giải quyết xong, lập tức Lê Cửu lại tìm đến cô.

Từng người từng người, đều coi cô như công cụ.

Thật quá đáng!

Hà Dao bực bội dậm chân tại chỗ, phát tiết nỗi tức giận trong lòng.

Hiện giờ, thời gian cô ở bên anh An đã giảm đi rất nhiều, mỗi ngày đều phải chịu đựng quầng thâm dưới mắt, không thể tập trung vào việc học, bị Kỳ An Nghiêm điểm danh nhiều lần, khiến anh ta suýt nghi ngờ liệu có phải cô đang làm chuyện mờ ám ban đêm hay không.

Lòng dạ trời đất chứng giám, việc cô không thể tập trung vào học là do mấy kẻ hại người này gây ra!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 417: Sự Thật Được Công Khai


Xem danh sách chương



Bảo vệ trường nhìn thấy Hà Dao vội vã chạy ra ngoài, rồi lại quay về với dáng vẻ ủ rũ, không nhịn được cười: “Em gái, bị mắng à?”

Hà Dao lắc đầu.

“Người vừa rồi là ai vậy?” bảo vệ hỏi.

Ông nhìn Lê Cửu trông cũng không lớn tuổi, chắc là chị gái của Hà Dao.

Hà Dao hừ một tiếng, không vui trả lời: “Cô ấy là tổ tông của tôi!”

Bảo vệ: “???”

Ở bên kia, Lê Cửu lấy điện thoại ra, liên lạc với một vị tiểu thư ở thành phố D.

Lúc này, Lưu Dĩ Ca đang ngồi trên một cái ghế thấp, tay cầm cốc giữ nhiệt, thân mình được bao bọc trong chiếc áo bông dày, xung quanh là các ông bà cụ đang ngồi trò chuyện.

Biểu cảm trên mặt cô gần như không giữ được nữa.

Nếu bây giờ có ai quen biết cô nhìn thấy bộ dạng này, chắc chắn sẽ cười đến không thể thẳng người.

Bình thường là một tiểu thư cao quý, giờ đây lại biến thành một cô gái bình thường ngồi nghe chuyện ở làng quê.

Nhưng đây là nhiệm vụ mà Lê Cửu giao phó, không thể qua loa được, cô phải tự mình thực hiện.

Đúng lúc cô không thể chịu đựng thêm nữa, thì cuộc điện thoại bất ngờ đến như cứu tinh.

Cô ra dấu cho những người xung quanh giảm âm lượng, đặt điện thoại lên tai, nói: “Alo?”

Lê Cửu nghe thấy tiếng gió lùa qua điện thoại, khẽ nhíu mày, hỏi: “Tiến độ thế nào?”

Lưu Dĩ Ca lật mắt, bực bội nói: “Không ổn chút nào, boss, trước đây chị không nói với em rằng việc này lại phiền phức đến vậy.”

Khi đến đây, cô mới phát hiện ra, những chuyện từ hơn chục năm trước không có bản ghi chép chi tiết, cô chỉ có thể đi từng nhà một để hỏi thăm.

Vì vậy, cô đã làm hỏng mấy đôi giày cao gót hàng hiệu, khi đến thì khí thế hừng hực, bây giờ thì giống như một mụ điên.

Lê Cửu mỉm cười, một tay đút túi, hỏi lại: “Nếu dễ dàng như vậy, tôi đã tự làm rồi, cần gì phải chi tiền cho cô?”

Nếu đơn giản, thì cô đã tự làm rồi.

Lưu Dĩ Ca: “…”

Cô biết mà!

Mọi người ở MZ đều biết, bà chủ Lê Cửu keo kiệt đến mức nào, muốn lấy chút lợi lộc từ cô ấy là điều không thể.

Thật ra, là cô quá ngây thơ.

“Boss, chị thật sự… quá đáng!” Lưu Dĩ Ca thở dài, giọng đầy ai oán.

“Đôi giày cao gót của em đều hỏng hết rồi!”

“Tốt thôi, vậy cô có lý do để mua đôi mới.”

“…

Tiền em bỏ ra để chăm sóc da cũng vô ích rồi.”

Lê Cửu nhướn mày, phản bác: “Nói như thể số tiền đó có tác dụng vậy.”

“…”

Lưu Dĩ Ca hoàn toàn im lặng.

“Được rồi, tiểu thư Lưu, đừng vội phàn nàn, cô hãy tạm gác công việc hiện tại và giúp tôi tìm một số thứ.” Lê Cửu nói.

Lưu Dĩ Ca: “Thứ gì?”

Lê Cửu liệt kê những thứ cô cần và gửi cho Lưu Dĩ Ca.

Đọc xong, Lưu Dĩ Ca cảm thấy choáng váng, “Những thứ này, em phải tìm đến khi nào mới xong?”

Thành phố D này lạc hậu đến mức đáng sợ, những tài liệu mà Lê Cửu cần, cô phải tìm từng chút một như lật sách, chắc đến năm nào tháng nào mới xong.

“Boss, chị tha cho em đi, khả năng của em có hạn, số tiền đó em cũng không cần, chị tìm người khác đi được không?”

Lưu Dĩ Ca muốn quỳ xuống trước Lê Cửu, cô muốn khóc để thuyết phục Lê Cửu.

Đây không chỉ là làm khó, mà rõ ràng là bắt nạt người ta.

Không cần tiền nữa có được không?

Nhưng thực tế là, không được.

Lê Cửu: “Muộn rồi, không được.”

Lưu Dĩ Ca: Ôi trời.

“Cô có thể nghĩ theo cách khác, đã đến thành phố D, nếu không tìm được gì thì chẳng phải là uổng công sao?” Lê Cửu an ủi.

“…”

Lưu Dĩ Ca nhìn những người già xung quanh, lòng trào dâng hai dòng nước mắt.

Cô chưa tìm xong việc hiện tại, Lê Cửu lại thêm việc cho cô, làm cô cảm thấy sắp nổ tung.

Nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể thở dài và nhỏ giọng hỏi: “Boss, khi nào chị cần?”

Không có cách nào khác, áp lực của boss quá lớn, cô không thể chống cự chỉ có thể chấp nhận.

“Cô hãy nhanh chóng.” Có lẽ cảm thấy mình nói chưa rõ ràng, Lê Cửu thêm: “Cố gắng hoàn thành trong hai ngày.”

“…

Đã biết.” Lưu Dĩ Ca trả lời yếu ớt và tắt điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại đen xì, Lê Cửu bỗng rơi vào trầm tư.

Thực ra, cô không cần gấp như vậy, chỉ cần làm theo kế hoạch ban đầu là đủ.

Nhưng sau khi nghe dì Đơn kể chuyện, cô cảm thấy, những người như Lê Hồng và Lê Vân, mỗi ngày sống thêm là một ngày lãng phí tài nguyên của trái đất.

Bốn năm trước, cô bị thương nặng do nhiệm vụ và được mẹ con dì Đơn cứu, ban đầu, cô chỉ định trả ơn bằng một khoản tiền.

Nhưng sau đó, khi biết chuyện giữa dì Đơn và Lê Hồng, cô đã thay đổi ý định.

Vì một số lý do, cô cần một thân phận có thể thâm nhập vào tầng lớp thượng lưu của Đế Kinh mà không bị chú ý.

Cô con gái ngoài giá thú của nhà Lê là lựa chọn hoàn hảo.

Chỉ vì lý do này, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Vì vậy, cô đã giả danh chị gái đã mất của Đơn Minh Hy là Đơn Minh Nha, làm giả giấy xét nghiệm ADN để vào nhà họ Lê, sau đó đưa mẹ con dì Đơn đến Đế Kinh và bắt đầu kế hoạch của mình.

Cô đã hứa với dì Đơn sẽ trả thù cho Đơn Minh Nha và giúp họ lấy lại những gì thuộc về họ.

Và cô đã sử dụng danh tính của Đơn Minh Nha trong suốt hai năm.

Trong hai năm này, với danh nghĩa con gái ngoài giá thú của nhà Lê, cô đã điều tra được nhiều thứ hữu ích.

Giờ đây, mọi việc đã gần như xong xuôi, cũng là lúc cô phải trả lại thân phận đó.

Chỉ có điều…

Lê Cửu ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, đeo một tai nghe, chống cằm nhìn cảnh vật bên ngoài lùi dần, ánh mắt cô chợt tối lại, tâm trạng cô tràn ngập cảm xúc khó tả.

Cô đang lo lắng về một điều khác.

Về thân phận của mình, nếu ông nội Lê biết được sự thật, ông sẽ phản ứng thế nào?

Giả mạo làm cháu gái của ông suốt hai năm, chắc chắn bất kỳ ai cũng sẽ tức giận.

Trong hai năm qua, sự quan tâm và tình cảm của ông dành cho cô đã trở nên nổi tiếng khắp Đế Kinh, ngay cả người ngoài cũng nhận ra, làm sao cô không cảm nhận được?

Đây cũng là lý do khiến cô cảm thấy phiền lòng.

Nếu ông đối xử lạnh nhạt với cô, cô sẽ không có chút do dự mà rời đi, nhưng thực tế thì ngược lại, điều đó khiến cô có chút không nỡ.

Cô có thể tưởng tượng được ông sẽ sốc và đau khổ như thế nào khi biết sự thật.

Dường như… cô không nỡ nói cho ông biết sự thật này.

Không chỉ có vậy, còn có Kỳ Cảnh Từ.

Sau khi sự thật được công khai, cô sẽ không còn ở lại Đế Kinh nữa.

Nếu cô phải rời đi, Kỳ Cảnh Từ sẽ đi cùng cô chứ?

Nếu anh đi cùng, thì gia đình Kỳ và SR sẽ ra sao?

Nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra sau đó, Lê Cửu cảm thấy đau đầu.

Cô thở dài nặng nề, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 418: Em Đã Nghĩ Kỹ Chưa?




Xe buýt đến bến, hành khách lần lượt xuống xe.

Lê Cửu nhìn vào điện thoại, sau đó rẽ vào một con hẻm quen thuộc, tìm đến quán lẩu mà cô thường đi cùng Tề Vân Thư khi rảnh rỗi.

Vào quán, cô chọn một góc khuất và nhắn tin cho Tề Vân Thư: “Địa điểm cũ, đến nhanh.”

Chưa đến nửa tiếng sau, khi Lê Cửu đang ngồi ăn lẩu một mình, Tề Vân Thư đã vội vàng chạy đến.

Trên trán cô vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc dính lên hai bên má, rõ ràng là đã chạy vội đến.

Lê Cửu nhướng mày, đẩy một cốc trà về phía cô.

Tề Vân Thư vội vàng uống cạn cốc trà, rồi mới thở đều và hỏi: “Ăn lẩu uống trà, sở thích gì kỳ vậy?”

Lê Cửu điềm tĩnh đáp: “Giải nhiệt.”

“Giải cái gì mà giải, lẩu phải uống bia lạnh mới đúng điệu.”

“Không thấy thế.”

“…”

Tề Vân Thư ngồi đối diện, nhạy bén nhận ra sự khác thường trong tâm trạng của Lê Cửu.

“Có chuyện gì sao?

Tự dưng gọi chị ra đây, tưởng là có chuyện lớn.”

Nhưng khi chạy đến, thấy cô ngồi ăn lẩu uống trà, ung dung như không có gì xảy ra.

Lê Cửu không nói gì, đưa cho cô đôi đũa và thực đơn, “Xem muốn ăn gì nữa thì gọi.”

Tề Vân Thư lướt qua bàn đầy thức ăn, miệng co giật: “Thực đơn đã hết rồi, còn gọi gì nữa?”

Ngay từ lúc bước vào, cô đã chú ý, bàn ăn của Lê Cửu giống như một bữa tiệc hoành tráng, đến ăn lẩu mà cứ như muốn khoe giàu vậy.

“Đại tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tề Vân Thư hỏi.

Lê Cửu cúi đầu, dùng đũa khuấy nồi lẩu, rồi như đã hạ quyết tâm, thở dài một tiếng, nói: “Giúp em chuẩn bị một mẫu xét nghiệm ADN với Lê Hồng.”

“Hử?”

Tề Vân Thư đang ăn rau, ngước mắt nhìn cô: “Em không phải đã có rồi sao?”

Hai năm trước, nhờ vào mẫu xét nghiệm giả đó mà Lê Cửu được ông nội Lê chính thức nhận lại.

“Lần này em muốn mẫu xét nghiệm thật.” Lê Cửu đặt đũa xuống và nhấp một ngụm trà.

Tề Vân Thư: “???”

Cô đặt đũa xuống, cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Lê Cửu gọi mình ra đây, mặt không cảm xúc khoanh tay trước ngực nhìn cô, “Em muốn gây chuyện?”

Mặc dù giọng nói có phần nghi vấn, nhưng ánh mắt của Tề Vân Thư gần như chắc chắn.

Một mẫu xét nghiệm ADN thật sự, Lê Cửu và Lê Hồng không hề có quan hệ huyết thống, từ việc Lê Cửu gọi mình ra đây sau những biểu hiện không bình thường rõ ràng là cô ấy đang lên kế hoạch gì đó.

Có thể là một kế hoạch rất lớn.

Lê Cửu không phủ nhận, chỉ nhìn cô một cái và điềm tĩnh đáp: “Chị nghĩ sao?”

Tề Vân Thư nhíu mày, hít một hơi sâu và bất lực nói: “Chị đã đoán được rằng sớm muộn gì em cũng sẽ có chuyện gì đó, nhưng gần đây hành động của MZ có phải đều do em chỉ đạo không?”

Mặc dù phần lớn thời gian của cô dành cho việc nghiên cứu dược phẩm, gần đây lại thêm việc của Lê Đình Chi, nhưng cô vẫn biết về những biến động của MZ và công ty gần đây.

Lúc đó, cô đã cảm thấy không đúng.

Sau này, nghe tin rằng Tề Vân Thư đã âm thầm đến Đế Quốc, linh cảm của cô càng thêm chắc chắn.

Đến khi Lê Cửu gọi cô ra, mọi chuyện mới sáng tỏ.

Lê Cửu lặng lẽ gật đầu.

Tề Vân Thư nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên nhớ lại những lần Lê Cửu từng gây chuyện trước đây, răng nghiến chặt lại, thở dài, “Em thật sự muốn khiến Đế Quốc đảo lộn?”

Ánh mắt Lê Cửu lóe lên một chút rồi đáp: “Đúng vậy.”

“Chị đã biết, sớm muộn cũng sẽ có ngày này.”

Tề Vân Thư nhắm mắt, tay ấn lên trán, thở dài một hơi.

Hai năm trước, cô đã cùng Lê Cửu đến Đế Quốc và biết rõ những gì Lê Cửu muốn làm.

Từ đó, cô đã biết sẽ có ngày này.

Nhưng lần này, cô cảm thấy có chút khác biệt.

Tề Vân Thư nhìn vào mắt Lê Cửu, những lời trong lòng cân nhắc rất lâu, cẩn thận hỏi: “Em biết hậu quả của việc này chứ?”

“Ừ.”

“…Vậy em không cảm thấy tiếc nuối sao?

Những năm qua ông nội Lê đối xử với em rất tốt.”

Cứ như vậy mà tiết lộ sự thật rồi rời đi, ngay cả một người luôn lạnh lùng như cô cũng cảm thấy điều đó có phần tàn nhẫn.

Cuối cùng, Lê Cửu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt không dao động, nói: “Em vốn không phải người của nhà Lê.”

Nếu tiếp tục chiếm đoạt thân phận này thì đó mới là sự tổn thương lớn nhất đối với ông nội Lê.

“Vậy còn Tam gia thì sao?” Tề Vân Thư hỏi điều mà cô muốn biết nhất, “Nếu em thật sự rời đi, chị dám chắc rằng Tam gia sẽ không để yên, em định làm gì?”

Chưa kịp để Lê Cửu trả lời, cô tiếp tục: “Đừng nói với chị rằng em chỉ chơi đùa với Tam gia, ai cũng nhìn ra được em thích anh ta.”

Khi nhắc đến Kỳ Cảnh Từ, ánh mắt của Lê Cửu cuối cùng cũng có chút dao động, một cảm xúc thoáng qua, cô tránh ánh mắt của Tề Vân Thư, nhỏ giọng nói: “Em không biết.”

Cô chưa từng nói với Kỳ Cảnh Từ bất cứ điều gì, cũng không biết phải làm sao.

Tề Vân Thư cảm thấy ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, Lê Cửu luôn giữ bình tĩnh và lý trí, kiểm soát tất cả các yếu tố không chắc chắn trong tầm tay.

Cô chưa từng thấy Lê Cửu bối rối.

Nhưng bây giờ, cô ấy lại nói “Em không biết”, điều này chứng tỏ Kỳ Cảnh Từ ảnh hưởng rất lớn đến cô.

Tề Vân Thư im lặng một lúc, sau đó mỉm cười và lắc đầu, nghĩ rằng mình không nên quan tâm quá nhiều.

Cô không phải là người thân của Lê Cửu hay Kỳ Cảnh Từ, tại sao lại phải lo lắng như vậy?

“Em cần kết quả xét nghiệm ADN, chị sẽ có cho em vào ngày mai.”

Sau đó, cô đứng dậy định rời đi, nhưng vừa bước một bước, cô quay lại nhìn Lê Cửu và nói thêm: “Chị nghĩ em nên nói chuyện thẳng thắn với Tam gia, bởi vì giữa hai người… có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.”

“Lão thất.” Lê Cửu đột nhiên gọi cô.

Tề Vân Thư không hiểu, “Sao?”

“Chị và anh hai, hiện tại sao rồi?”

Tề Vân Thư không ngờ cô lại hỏi như vậy, đứng sững lại, sau khi tỉnh táo lại, cô cảm thấy mặt mình hơi nóng, ánh mắt dao động, “Em hỏi cái này làm gì?”

Lê Cửu ngừng một chút: “Không có gì, chỉ muốn nói là hãy trân trọng.”

“…”

Tề Vân Thư càng thấy nóng mặt, không nói gì thêm, quay người rời đi.

Chỉ còn lại Lê Cửu ngồi đối diện bàn ăn đầy đồ ăn mà không cảm thấy hứng thú.

Cô im lặng một lúc lâu, cầm đũa ăn vài miếng rồi thấy không muốn ăn nữa, liền đứng dậy thanh toán và rời khỏi quán.

“Đúng là người kỳ lạ, gọi một bàn đầy thức ăn mà chỉ ăn vài miếng, đến đây khoe giàu à?”

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng than phiền khi dọn dẹp bàn ăn.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 419: Thật Không Hổ Danh Là em




Trên đường về nhà, Lê Cửu rõ ràng có vẻ tâm không đặt nơi đây, đến khi đứng trước cửa nhà mới nhận ra mình đã về đến nơi.

Kỳ Cảnh Từ đã tỉnh từ lâu, phát hiện Lê Cửu không có ở nhà, lông mày hơi nhíu lại.

Anh đang định gọi điện thoại hỏi thì ngẩng lên đã thấy cô trở về.

“Em đi đâu vậy?”

Lê Cửu cúi đầu thay giày, nghe vậy đáp một tiếng: “Đi gặp một người.”

Kỳ Cảnh Từ bước tới, cúi đầu ngửi ngửi, nhướn mày hỏi: “Rồi còn ăn lẩu?”

“Ừ.”

“Nam hay nữ?”

“…”

Lê Cửu bất lực, sự chú ý của người này mãi chỉ quanh mấy chuyện này thôi sao?

Nhưng anh lại bày ra dáng vẻ em không nói tôi sẽ cứ nhìn em mãi, Lê Cửu đành đáp: “Nữ.”

Kỳ Cảnh Từ hài lòng, cúi xuống ôm nhẹ cô, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, nói: “Vừa nãy tỉnh dậy thấy em không có ở đây, còn tưởng em bỏ chạy rồi.”

Lê Cửu cúi đầu, giọng điệu lạ lẫm hỏi: “Tại sao em phải bỏ chạy?”

“Bởi vì anh luôn bám dính lấy em, em thấy phiền à?” Kỳ Cảnh Từ cười nói, hoàn toàn không nhận ra thần sắc khác lạ của Lê Cửu lúc này.

“…

Không đâu.” Lê Cửu thì thầm.

Kỳ Cảnh Từ không nghe rõ, “Hả?”

Lê Cửu ngước nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: “Em sẽ không thấy anh phiền.”

Ban đầu chỉ là câu nói đùa, Kỳ Cảnh Từ không để tâm, nhưng thấy Lê Cửu lại nghiêm túc như vậy, anh cuối cùng cũng nhận ra cô có gì đó không ổn, nhíu mày hỏi: “Cửu Cửu, có chuyện gì vậy?”

Lê Cửu khẽ lắc đầu, “Không có gì.”

Thần sắc của Kỳ Cảnh Từ đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai tay đặt lên vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Đừng qua loa với anh, rốt cuộc là chuyện gì?”

Với sự hiểu biết của anh về Lê Cửu, nếu không có chuyện gì thì cô sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời như vậy.

Hiện tại Lê Cửu không giống mọi khi, như thể toàn thân bị một lớp sương mờ bao phủ, khiến người khác khó mà nhìn thấu.

Giống như lần trước ở S Châu, cô đột nhiên ngất xỉu rồi tỉnh dậy, làm anh cảm thấy bất an.

“Em thật sự không có gì.”

Lê Cửu gạt tay anh ra, bất lực nói: “Chỉ là hơi mệt, muốn ngủ một lát.”

“Được, anh sẽ ngủ cùng em một lát.”

Về đến phòng ngủ, Kỳ Cảnh Từ nghe Lê Cửu đột nhiên hỏi một câu: “Nếu có một ngày em không còn là Lê Cửu nữa, anh sẽ làm gì?”

Câu hỏi này nghe rất khó hiểu, nhưng Kỳ Cảnh Từ lại hơi khựng lại, nhận ra dường như có ý nghĩa khác trong lời nói của cô.

Có gì đó không ổn.

Kỳ Cảnh Từ nhíu mày.

Từ lúc cô về đến nhà, cô đã có vẻ không bình thường, và không chịu nói với anh.

Cô làm sao vậy?

Dù trong lòng có ngàn câu hỏi, Kỳ Cảnh Từ không biểu lộ ra, chỉ dịu dàng xoa đầu cô, cười nói: “Nói gì ngốc vậy, dù em là ai, em vẫn là bạn gái của anh.”

Lê Cửu cúi đầu, không phản ứng gì với lời nói của anh, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu có một ngày… em rời khỏi Đế Kinh thì sao?”

Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Kỳ Cảnh Từ biến mất, giọng nói trầm xuống: “Em nói gì?”

Lê Cửu ngước mắt nhìn anh, thoáng sững sờ.

Cô chưa từng thấy Kỳ Cảnh Từ nghiêm túc như vậy.

Khi nhìn thấy ánh mắt của anh thoáng hiện lên lạnh lùng, cô cúi đầu, đổi giọng: “Ý em là, nếu em thấy chán Đế Kinh, không muốn ở lại đây nữa thì sao?”

Thì ra là vậy.

Kỳ Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm.

Anh đã nghĩ quá nhiều.

Giọng điệu của cô lúc nãy khiến anh nghĩ rằng cô định chia tay và rời xa Đế Kinh mãi mãi.

Anh ôm lấy Lê Cửu, cằm tựa lên đầu cô, dịu dàng nói: “Em đi đâu anh sẽ đi đó.

Nếu không muốn ở Đế Kinh, chúng ta có thể chuyển ra nước ngoài sống.

Anh còn vài biệt thự ở nước ngoài.”

Lê Cửu trong lòng anh ngẩng đầu lên, “Anh thật sự muốn đi cùng em?”

Kỳ Cảnh Từ không chút do dự gật đầu.

“Vậy còn ông nội Kỳ và SR thì sao?”

“Ông nội chắc sẽ không phản đối.

Thỉnh thoảng chúng ta quay về thăm là được.

Hiện tại SR không còn cần anh nhiều như trước, cũng không sao.”

Anh nhìn cô dịu dàng, giọng điệu ấm áp: “Chỉ cần được ở bên em, chuyện gì cũng không thành vấn đề.”

“……”

Lê Cửu im lặng một lúc, cuối cùng, cô khẽ mỉm cười, nhìn Kỳ Cảnh Từ, từng chữ từng chữ nói: “Đó là anh nói đấy nhé, em đi đâu anh cũng đi theo.”

Nếu vậy, thì sau này nếu rời khỏi Đế Kinh, cô cũng sẽ mang anh đi cùng.

Câu nói lúc nãy của cô thực ra là để thăm dò ý định của Kỳ Cảnh Từ.

Dù sao, nếu sự thật được tiết lộ, cô có thể thoải mái rời đi.

Đế Kinh là nhà của Kỳ Cảnh Từ.

Nếu bắt anh phải rời khỏi đây, cô cũng không yên lòng, huống chi, cô không thể nói rõ với gia đình Kỳ.

Bây giờ cô đã yên tâm.

Chỉ cần Kỳ Cảnh Từ muốn đi cùng cô, liên minh giữa nhà họ Lê và nhà họ Kỳ, cô mặc kệ.

Kỳ Cảnh Từ không biết, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lê Cửu đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định sẽ mang anh đi cùng.

Anh cúi đầu nhìn Lê Cửu, ánh mắt đầy sự dịu dàng, “Được.”

Được Kỳ Cảnh Từ bảo đảm, tâm trạng Lê Cửu cũng tốt hơn nhiều, những lo lắng trong lòng tan biến, và cô cảm thấy tự tin hơn về những gì sắp làm.

Ngày hôm sau, Tề Vân Thư giao một mẫu xét nghiệm ADN thật sự cho Lê Cửu, trong khi quan sát tình trạng của cô, nhướn mày, cười hỏi: “Em nghĩ thông suốt rồi?”

Khác hẳn với ngày hôm qua, hiện tại mắt Lê Cửu nhẹ nhàng nhướng lên, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Nghe Tề Vân Thư nói vậy, cô đáp: “Nghĩ thông rồi, bận tâm những thứ khác làm gì.

Hiện tại Kỳ Cảnh Từ là bạn trai của em, nếu em rời đi, chắc chắn sẽ mang anh ấy theo.”

Tề Vân Thư kinh ngạc mở to mắt, nhất thời không tin vào tai mình.

Cô không nghe nhầm chứ?

Lê Cửu vừa nói sẽ mang Kỳ Cảnh Từ theo?

Đùa gì vậy!

Kỳ Cảnh Từ là ai, nói mang đi là mang đi được sao?

“Em nghiêm túc chứ?”

“Ừ.”

“Em này…” Tề Vân Thư đối diện với cách làm như cướp bóc của Lê Cửu, muốn khóc mà không được, “Người ta có đồng ý cho em làm vậy không?”

Lê Cửu: “Em có cách khiến họ đồng ý.”

Tề Vân Thư lập tức có cảm giác không lành.

“Cách của em không phải là dùng vũ lực đấy chứ?”

Lê Cửu im lặng vài giây, không nói gì.

Không khí như đông lại trong chốc lát.

Tề Vân Thư biết đó chính là sự đồng ý của cô, lập tức cảm thấy như muốn ngất đi.

Chuyện gì đây chứ?

Tới Đế Kinh vài năm, khi ra đi lại mang theo một người đàn ông về làm chồng, mà người đàn ông này lại là người mà không ai dám đụng đến, đích thị là một đại ca.

Nghĩ đến phản ứng của mọi người khi biết chuyện này…

Thật không dám tưởng tượng.

Lão đại, thật không hổ danh là em!
 
Back
Top