Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 330: Tương Lai Phu Nhân Và Phu Nhân Không Có Gì Khác Biệt


——

J tổ chức.

Kỳ Cảnh Từ ngồi trên ghế xoay, tiện tay lật xem báo cáo thẩm vấn do cấp dưới gửi lên.

“Những người này, miệng cứng thật.”

Lê Cửu ngồi bên cạnh anh, tư thế thoải mái, chân dài đung đưa, liếc qua nội dung trên báo cáo, lấy kẹo m*t ra khỏi miệng, nhướng mày, giọng điệu trêu chọc: “Chẳng lẽ, ngay cả đường đường J tổ chức mà cũng không thẩm vấn nổi mấy lão già này?”

Khi nói câu này, ánh mắt cô hướng về những người trong phòng làm việc.

Họ đều là những người chịu trách nhiệm thẩm vấn trong J tổ chức, lúc này ai nấy đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Nguyên do không có gì khác, thẩm vấn suốt một ngày mà không có kết quả gì, họ gần như có thể đoán được kết cục của mình.

Mọi người đồng loạt nín thở, yên lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của Kỳ Cảnh Từ.

Ngoài dự đoán, phản ứng của Kỳ Cảnh Từ lại rất bình tĩnh, “Các người ra ngoài trước.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh, tưởng rằng mình căng thẳng quá nên nghe nhầm.

Vậy là xong rồi sao?

Kỳ Cảnh Từ khẽ nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn, “Sao?

Cảm thấy gần đây huấn luyện chưa đủ sao?”

Mọi người lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi còn rất biết điều đóng cửa lại.

“Ôi trời, sợ chết đi được.”

“Đúng vậy, lúc nãy tôi thật sự lo lắng thủ lĩnh sẽ bắt chúng ta trải qua những phương pháp thẩm vấn của chính chúng ta.”

Người đó nói xong, cơ thể không khỏi run lên.

“Sao lần này thủ lĩnh không nổi giận nhỉ?” Có người thắc mắc hỏi.

“Có lẽ là vì… phu nhân tương lai có mặt?” Có người không chắc chắn đoán.

Mọi người đồng tình gật đầu, giơ ngón cái tán thưởng.

Đúng rồi, chắc chắn là như vậy!

Thủ lĩnh muốn giữ hình tượng trước mặt phu nhân tương lai.

Tuy nhiên, họ không biết rằng hình tượng của Kỳ Cảnh Từ trước mặt Lê Cửu đã không còn gì để mất.

Trong phòng làm việc, Lê Cửu nhìn hướng mọi người rời đi, nhướng mày hỏi: “Anh cứ thế mà để họ đi sao?”

Nếu đổi lại là người của Lê gia, thẩm vấn suốt mà không có kết quả gì, cô chắc chắn sẽ cho họ một bài học nhớ đời.

Ban đầu nghĩ rằng với tính cách của Kỳ Cảnh Từ, những người này chắc chắn sẽ bị trừng phạt thê thảm.

Kết quả, chỉ thế thôi sao?

Kỳ Cảnh Từ khẽ nghiêng người, tựa vào ghế, chống cằm, ngón tay đặt lên môi, ánh mắt trầm ngâm: “Bị giam trong phòng tối nhiều ngày mà vẫn kiên nhẫn như vậy, chẳng qua là vì họ biết các gia tộc sẽ không bỏ rơi họ.”

Lê Cửu gật đầu đồng ý, trong tay họ còn nắm giữ thông tin quan trọng của các gia tộc, dù thế nào đi nữa, các chủ gia tộc cũng sẽ không bỏ rơi họ.

Vì vậy, họ cho rằng chỉ cần kiên trì không nói, kéo dài thời gian, cuối cùng sẽ được cứu.

Nhưng Kỳ Cảnh Từ sẽ để chuyện này xảy ra sao?

Rõ ràng là không thể.

Lê Cửu khẽ cười, hỏi: “Vậy anh định làm gì tiếp theo?”

Kỳ Cảnh Từ nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên đứng dậy, nói: “Đi thôi, cùng gặp họ nào.”

Lê Cửu nhướng mày, “Không ổn lắm đâu, phòng tối của J tổ chức…” Cô là người ngoài, vào đó sẽ bị người ta đàm tiếu chứ?

Nghe vậy, Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, chỉnh lời cô: “Là ‘chúng ta’, giờ đây cả J tổ chức đều biết em là phu nhân tương lai của thủ lĩnh, em sợ gì chứ?”

“…” Lê Cửu co giật khóe mắt.

“Vậy ai là người tung tin đồn này?” Cô nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ.

Kỳ Cảnh Từ nhún vai, tỏ vẻ không biết.

Nhưng thực ra, chính anh đã bảo Bạch Ngọc Tú lan truyền, còn cố ý thêm mắm dặm muối, sợ không ai biết.

Về điều này, Bạch Ngọc Tú tỏ ý.

Người ta yêu đương là sau khi xác định mối quan hệ mới khoe khoang, anh thì ngược lại, còn chưa phải là người yêu mà đã tự mình khoe khoang trước.

Sắc mặt Lê Cửu đen lại.

Người ta nói lời đồn dừng lại ở người khôn ngoan.

Cả J tổ chức này toàn là lũ ngu ngốc sao?

Lê Cửu hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại, tạm thời không để ý chuyện này, việc thẩm vấn lũ già kia quan trọng hơn.

Tuy nhiên, trên đường đến phòng tối, bất cứ ai thấy cô và Kỳ Cảnh Từ cùng đi đều lộ ra vẻ mặt kỳ quặc, khiến cô thấy khó chịu toàn thân.

“Thủ lĩnh, phu nhân.”

Lê Cửu: “…”

Cô định giải thích, nhưng Kỳ Cảnh Từ đã gật đầu trước cô, “Ừ.”

Xem như thừa nhận cách gọi của họ dành cho cô.

Lê Cửu không chịu nổi, đá anh một cái, “Đi nhanh lên!”

Không đi nhanh cô sẽ bùng nổ mất!

Kỳ Cảnh Từ mỉm cười, giọng điệu dịu dàng: “Được.”

Mọi người suýt nữa thì rớt cằm, như thể vừa xem phim kinh dị.

Không thể nào?

Thủ lĩnh bị đá mà vẫn dịu dàng sao?

Hơn nữa lại có người dám đá thủ lĩnh?

Tương tác của hai người khiến những người khác như mất hồn, cho đến khi họ đi xa chỉ còn lại bóng lưng, mọi người vẫn chưa hồi thần.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, tin tức thủ lĩnh và phu nhân tình cảm sâu đậm, thủ lĩnh sợ vợ lan truyền khắp J tổ chức như mọc thêm cánh.

“Kỳ Cảnh Từ, mau đính chính lại tin đồn.”

Thấy người thứ ba gọi mình là phu nhân, Lê Cửu không nhịn được nữa.

Ánh mắt những người đó khiến cô cảm thấy như bị xem là khỉ trong vườn thú.

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, “Tại sao?”

Lê Cửu nghiến răng, còn dám hỏi sao?

“Anh nói xem?

Khi nào tôi thành phu nhân của anh?”

Kỳ Cảnh Từ trầm ngâm, “Bây giờ em là vị hôn thê của tôi, chẳng phải là phu nhân tương lai sao?

Họ gọi cũng không sai.”

“Anh—”

“Hơn nữa,” Kỳ Cảnh Từ cười nhẹ, “Phu nhân tương lai và phu nhân cũng không khác gì nhau, đúng không?”

“Khác cái đầu anh!” Lê Cửu tức giận đến mức muốn đấm anh một trận.

“Tam ca, chị dâu, hai người đến rồi?”

Ngay khi Lê Cửu xắn tay áo định ra tay, Bạch Ngọc Tú không biết từ đâu xuất hiện.

Anh ta lúc này cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo lót, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, ống tay áo còn lấm tấm máu.

Sự chú ý của Lê Cửu lập tức chuyển sang anh ta.

Xem ra anh ta đích thân thẩm vấn sao?

Kỳ Cảnh Từ ừ một tiếng, “Mấy người kia sao rồi?”

Bạch Ngọc Tú rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, ánh mắt lộ vẻ tàn bạo, “Có vài người không chịu nổi nữa rồi, còn vài người thì vẫn cứng đầu.”

Kỳ Cảnh Từ cười lạnh, mắt híp lại, cởi áo khoác ngoài, vừa xắn tay áo vừa nói: “Ta muốn xem cứng đầu đến mức nào.”

Bạch Ngọc Tú thấy anh có ý định đích thân ra tay, ngạc nhiên một chút: “Anh định đích thân thẩm vấn?”

Đã lâu rồi anh ấy không tự tay làm việc này, lần này chỉ là mấy lão già, dù miệng cứng đến đâu, cũng chỉ là vấn đề thời gian để khiến họ khai ra, cần gì phải nóng vội như vậy?

Nhưng, sự kiên nhẫn của Kỳ Cảnh Từ đã cạn, người của lục địa S đã dám công khai ra tay với anh và Lê Cửu, món nợ này mà không trả, anh nuốt không trôi cơn giận này.

“Ừ.”

Kỳ Cảnh Từ ném áo khoác cho anh ta, lạnh lùng bước vào phòng tối.

Lê Cửu bĩu môi, định đi theo anh, nhưng bị Bạch Ngọc Tú ngăn lại.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 331: Hôn Lê Cửu Một Cái


——

Lê Cửu nhướng mày, nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Tú.

Bạch Ngọc Tú có chút khó xử, do dự một lúc mới lên tiếng: “Chị dâu, bên trong… cảnh tượng không mấy dễ nhìn, chị… hay là đừng vào?”

Anh nói rất dè dặt, sợ làm Lê Cửu sợ.

Phòng tối của J tổ chức là nơi đáng sợ như địa ngục, đã vào đó rồi thì cơ bản không có ai lành lặn mà ra được.

Bên trong vừa máu me vừa kinh khủng, dù Lê Cửu có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một cô gái, thật lòng mà nói, thấy cảnh đó có thể sẽ buồn nôn.

Lê Cửu hiểu ý anh ta, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô đã từng tới những nơi còn đáng sợ và kinh khủng hơn cả phòng tối này, làm sao có thể bị dọa sợ được?

Quá coi thường cô rồi.

Lê Cửu nhìn anh một cách nhẹ nhàng, vỗ vai anh, không để ý đến sự ngăn cản của anh mà vượt qua anh đi theo Kỳ Cảnh Từ.

“Ôi…”

Bạch Ngọc Tú nhìn theo bóng lưng của Lê Cửu, thở dài, cũng theo vào.

Phòng tối của J tổ chức, quả nhiên là nơi làm người ta khiếp đảm, khắp nơi đều u ám lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo, trên tường khắc những hoa văn máu đỏ thẫm, tạo nên một không khí vô cùng âm u quái dị, giống như đang ở trong địa ngục.

Nếu người vào đây tâm lý không đủ vững, rất có thể ngay từ lúc bước vào đã bị dọa đến mất hồn.

Thiết kế đầy ý định trêu đùa này, thật không biết là ai làm ra.

“Chỗ này, là ai thiết kế?” Lê Cửu vừa bước từng bước xuống bậc thang, vừa quay đầu hỏi Bạch Ngọc Tú.

Bạch Ngọc Tú đi sau cô, nghe câu hỏi, có chút ấp úng.

“Sao?

Không thể nói?”

“Chuyện này…” Bạch Ngọc Tú do dự.

Đột nhiên, Kỳ Cảnh Từ đi phía trước mở miệng, giọng trầm lạnh vang lên trong bóng tối: “Là tác phẩm của Lục Thanh Nhiên.”

Lê Cửu thoáng ngạc nhiên: “Lục Thanh Nhiên?”

Thấy Kỳ Cảnh Từ không hề giấu giếm cô, Bạch Ngọc Tú cũng không che giấu nữa, nói thẳng: “Là anh ấy thiết kế, phòng tối này là do anh ấy quản lý.”

“Còn anh thì sao?

Anh quản lý gì?”

Lê Cửu đột nhiên nhận ra, từ khi biết Bạch Ngọc Tú là người của J tổ chức, cô chưa từng hiểu rõ về anh ta.

Dù sao cũng là anh trai của Bạch Mộ Dao, biết thêm một chút cũng không có hại.

Bạch Ngọc Tú ngạc nhiên, sau đó cười đáp: “Tôi chịu trách nhiệm huấn luyện người trong tổ chức.”

Lê Cửu gật đầu hiểu, không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Kỳ Cảnh Từ.

Người này thật sự lợi hại, có thể khiến đại công tử của nhà họ Lục ở Đế Kinh và tổng giám đốc của tập đoàn Bạch thị làm việc dưới tay mình.

Nếu chuyện này lộ ra, chẳng phải sẽ làm mọi người kinh ngạc đến rớt cằm?

Khi cô đang suy nghĩ linh tinh, không biết từ lúc nào đã theo Kỳ Cảnh Từ bước vào một căn phòng, nơi đây khác hoàn toàn với bên ngoài, có thể so với phòng làm việc của anh vừa rồi.

Chỉ khác là, ở đây không có sách và những đồ trang trí thừa, chỉ có vài cái ghế.

Lê Cửu chọn một chiếc ghế gần nhất ngồi xuống, khoanh chân lại, thoải mái nhìn Kỳ Cảnh Từ, chờ xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Kỳ Cảnh Từ cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe miệng không tự giác nhếch lên, sau đó nhanh chóng thu lại, trầm giọng nói với Bạch Ngọc Tú: “Đưa hết bọn họ lên đây, tôi sẽ thẩm vấn từng người.”

“Dạ.”

Bạch Ngọc Tú hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa những người không thể tự đi lại lên đây.

Từng người đeo còng tay, quần áo rách rưới treo lủng lẳng trên người, để lộ những vết thương chằng chịt, tóc tai bù xù dính máu bẩn, gần như che kín mặt.

Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ bình thường, Lê Cửu nhướng mày, suýt nữa không nhận ra.

“Ưm ưm…”

Có người muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, bên trong toàn máu, không có lưỡi, còn phát ra mùi hôi thối, thịt bị hoại tử lủng lẳng ở mép, khiến Lê Cửu co giật khóe miệng.

Dù cô đã ăn cách đây khá lâu, nhưng bị hình ảnh này tấn công đột ngột, thực sự có chút buồn nôn.

Đặc biệt là cô ngồi rất gần người đó, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi cô.

Lê Cửu lập tức đứng lên, dưới ánh mắt trêu chọc của Kỳ Cảnh Từ, cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Dù sao bên cạnh anh cũng không khí trong lành hơn.

Từ lúc Bạch Ngọc Tú đưa người lên, anh luôn quan sát Lê Cửu, sợ cô có phản ứng xấu để kịp thời ứng phó.

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, anh nghĩ quá nhiều.

“Sợ rồi sao?”

Kỳ Cảnh Từ nhìn Lê Cửu với vẻ mặt trêu chọc.

Lê Cửu cười khẽ, nói theo anh: “Ừ, không ngờ J tổ chức lại bạo lực đến vậy, còn cắt lưỡi người ta nữa.”

Kỳ Cảnh Từ hỏi: “Cắt lưỡi thì đã là bạo lực sao?”

Lê Cửu liếc anh, không hề nể nang mà lườm một cái, “Chẳng lẽ chưa đủ?

Nhà họ Lê chúng tôi thẩm vấn người ta đều dùng phương pháp văn minh hiện đại, đâu có như anh, đúng là một tên bạo quân phong kiến.”

Kỳ Cảnh Từ “xì” một tiếng, bàn tay dài của anh bất ngờ giữ chặt sau gáy cô, giọng điệu nguy hiểm hỏi: “Em nói ai là bạo quân?”

Lê Cửu không hề sợ hãi: “Anh đấy.”

Kỳ Cảnh Từ cười khẽ, “Nếu tôi là bạo quân, em là gì?

Yêu phi sao?”

Cô là yêu phi hại nước, còn anh là bạo quân hại dân, nghe rất hợp đôi.

Kỳ Cảnh Từ ánh mắt lóe lên nụ cười đắc ý.

Lê Cửu nhíu mày, hất tay anh ra, nói: “Anh là bạo quân, tôi là thái hậu.”

Mặt Kỳ Cảnh Từ đen lại thấy rõ.

Anh nắm chặt cằm Lê Cửu, ép cô nhìn thẳng vào mình, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô, cô thậm chí có thể thấy rõ ánh sáng lạnh trong mắt anh.

Kỳ Cảnh Từ giọng nói lạnh lùng hỏi: “Ý của em là muốn làm mẹ tôi?

Hửm?”

Chữ “hửm” cuối cùng làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực độ.

Ngón tay anh v**t v* cằm cô, gây ra cảm giác ngứa ngáy, Lê Cửu không thoải mái, nhưng vẫn không lùi bước, “Đúng vậy, sao nào?”

Sao nào?

Kỳ Cảnh Từ cười lạnh, nhanh chóng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.

“Trừng phạt.” Anh nói.

“……”

“……”

“……”

Lê Cửu, lúc này đã hóa đá.

Đôi mắt đờ đẫn, nhìn trần nhà, đột nhiên quên mất mình đang ở đâu.

Mãi lâu sau mới tỉnh lại, vẫn là vẻ mặt cứng đờ, như bị đơ vậy.

Kỳ Cảnh Từ sau khi hôn xong liền cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, phát hiện cô không hề tức giận, ngay lập tức trong mắt anh hiện lên vẻ vui mừng.

Điều này có phải có nghĩa là, cô cũng có tình cảm với anh?

Nếu vậy, anh có thể tăng tốc tiến độ rồi!

Lê Cửu bây giờ đầu óc như đứt hết dây, hoàn toàn không thể suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Cô nhìn Kỳ Cảnh Từ, ánh mắt mờ mịt hỏi: “Tại sao anh lại hôn tôi?”

“……” Kỳ Cảnh Từ khẽ ho một tiếng, “… Muốn hôn thì hôn thôi, cần gì nhiều lý do thế?”

Lê Cửu: “……”

Vậy cô có thể hiểu rằng, bây giờ cô muốn tát chết anh, thì cũng có thể muốn tát thì tát không?

Đúng vậy, Lê Cửu phản ứng lại, cười mà như không cười, chỉ muốn tát chết Kỳ Cảnh Từ!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 332: Lorene Mặt Dày Một Chút!


——

Kỳ Cảnh Từ nhận thấy áp lực từ Lê Cửu ngày càng lớn, anh ho nhẹ, rồi chuyển sự chú ý về những người đang quỳ trên đất.

Lê Cửu hừ một tiếng, ngồi xuống không thèm để ý đến anh nữa.

Ánh mắt Kỳ Cảnh Từ lạnh lẽo quét qua đám người, giọng trầm xuống: “Đến giờ vẫn chưa ai chịu mở miệng sao?”

Không gian yên tĩnh.

Lâu sau, có người hừ một tiếng, quay đầu đi, tỏ vẻ thách thức: “Ngươi giỏi thì giết ta đi.”

Kỳ Cảnh Từ ánh mắt lạnh lùng, ra hiệu cho Bạch Ngọc Tú, người liền hiểu ý, tiến tới lôi kẻ đó đến trước mặt anh.

Kẻ đó đầy thương tích, động tác của Bạch Ngọc Tú không hề nhẹ nhàng, lập tức khiến hắn đau đớn, r*n r*: “Các ngươi dám động đến ta, gia tộc Charles sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Bạch Ngọc Tú lật mắt, không do dự đá vào khớp gối hắn, khiến hắn quỳ rạp trước Kỳ Cảnh Từ.

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, giọng đầy hứng thú: “Gia tộc Charles, Lorene Charles?”

Ánh mắt anh lóe lên, quay sang nhìn Lê Cửu.

Lê Cửu cũng nhướng mày, ôi, người quen cũ đây mà.

Trước đây khi cô giả dạng xâm nhập các gia tộc, đã vô tình trộm mất báu vật của lão già này, còn làm rách mặt tiểu thiếp mà lão yêu quý nhất, khiến lão đuổi giết cô khắp lục địa S nhưng cuối cùng chẳng bắt được cô.

Lorene dù có địa vị cao trong gia tộc Charles, không ai dám đối nghịch với lão, nhưng lại rất không được yêu mến.

Hầu hết mọi người trong gia tộc đều khinh thường lão.

Nguyên do cũng dễ hiểu, trong mắt họ, Lorene chỉ may mắn được sinh ra trong gia đình tốt và được người tiền nhiệm yêu thích, mới có được địa vị ngày hôm nay.

Nếu không, với cái đầu không thông minh của lão, gia tộc Charles chẳng có chỗ cho lão.

Người như Lorene, chỉ cần gia chủ hiện tại của gia tộc Charles không ngu, chắc chắn sẽ không tốn công cứu lão, vậy thì lão lấy gì mà tự tin thách thức Kỳ Cảnh Từ?

Quá ngu ngốc sao?

“Xì— Gia tộc Charles sẽ không tha cho các ngươi…”

Lorene quỳ đau, muốn đứng dậy, nhưng mỗi cử động lại khiến vết thương thêm đau đớn, lão hít sâu, miệng mắng: “Các ngươi dám động đến ta, gia tộc Charles sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Kỳ Cảnh Từ cười khẽ, hỏi: “Thật sự rất muốn biết, gia tộc Charles sẽ làm gì để không tha cho ta?

Tấn công trụ sở J tổ chức cứu ngươi sao?

Lorene, làm người phải thực tế một chút.”

Cánh cửa J tổ chức của anh, dù cả các gia tộc cùng đến cũng không lay chuyển được chút nào.

Mặt Lorene tái xanh, đầy sắc thái phức tạp.

Lão thường xuyên thách thức người khác, lúc này trong tình thế nguy hiểm, lại quên mất bản thân đang ở đâu.

“Ông Kỳ, tôi…” lão môi run rẩy, giải thích: “Ông thật sự hiểu lầm rồi, tôi không có hợp tác với đám người của tổ chức sát thủ.”

“Ý ngươi là ta nhầm sao?”

Kỳ Cảnh Từ hơi nhíu mắt, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm.

“Không, không, ông không nhầm, bọn họ, bọn họ thật sự muốn hợp tác với sát thủ!”

Lorene chỉ tay về phía sau, nhanh chóng bán đứng đồng đội, sau đó thành khẩn cầu xin: “Tôi không liên quan, tôi bị ép buộc phải tham gia, chuyện này không liên quan đến tôi, xin ông thả tôi ra.

Chỉ cần ông thả tôi, gia tộc Charles sẽ không gây rắc rối cho ông.”

Lão đã ở đây đủ lâu rồi!

Không thể tiếp tục nữa!

Nghe những lời đó, đám người lập tức phản ứng:

“Lorene, ngươi có biết xấu hổ không?!

Chuyện gì là chúng ta ép ngươi?

Rõ ràng là ngươi tự mình đâm đầu vào!”

“Ông Kỳ, ông đừng nghe lời hắn, hắn đang nói dối!”

“Lorene!

Khi ông Trương hỏi ai muốn tham gia, ngươi là người đầu tiên đồng ý!

Giờ lại muốn giả vờ vô tội à?”

Một người phỉ nhổ hắn.

Mặt Lorene càng thêm khó coi.

“Các ngươi im miệng!” lão phẫn nộ hét lên.

Một người cười lạnh: “Sao, không được nói à?”

Bọn họ bị giam trong J tổ chức nhiều ngày, lại vừa bị tra khảo, đầy thương tích, lòng đầy căm phẫn, Lorene lại dám chọc vào họ!

“Ngươi nghĩ đây là đâu?

Gia tộc Charles sao?

Ta khinh!

Nói cho ngươi biết, ngươi muốn đổ tội cho chúng ta cũng phải xem chúng ta có đồng ý không!”

“Đúng vậy!

Dù có chết ở đây, chúng ta cũng phải kéo ngươi theo!”

Cả đám quyết tâm làm liều, dù sao đã rơi vào tay Kỳ Cảnh Từ, chắc chắn không có kết quả tốt, tại sao phải để Lorene thoát?

Lorene run rẩy tức giận, cố gắng quay người lại, run run chỉ vào họ: “Các ngươi đừng ép ta quá!”

“Kẻ ép người quá đáng chính là ngươi, Lorene, ngươi thật vô liêm sỉ, dám giẫm lên chúng ta để tự cứu mình?”

Lorene phản bác: “Biết thời thế mới là anh hùng, ta vì muốn sống, ta không sai!”

“Ngươi không sai, nhưng chúng ta muốn kéo ngươi chết cùng, ngươi không cản nổi!”

“Ngươi—”

Nhìn đám người cãi nhau, Kỳ Cảnh Từ lạnh lùng.

Anh đập mạnh lên bàn, ánh mắt lạnh băng, giọng nói đầy sát khí: “Đủ rồi.”

Đám người lập tức im bặt.

Kỳ Cảnh Từ cười lạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn họ: “Các ngươi thật nhàn rỗi, dám cãi nhau trước mặt ta.”

Đám người run lên, thân thể cứng đờ, cúi đầu thấp hơn.

“Nhân lúc không khí đang sôi nổi, nói luôn đi, các ngươi làm thế nào liên lạc được với sát thủ?”

Chữ cuối cùng kéo dài đầy ý nghĩa.

Kỳ Cảnh Từ mắt phượng hơi nheo lại, lông mày nhướng lên, lạnh lùng nhìn họ, chờ đợi phản ứng.

Lâu sau, vẫn không ai lên tiếng.

Có vài người lén lút trao đổi ánh mắt, sau đó cúi đầu, môi mím chặt, trở lại im lặng.

Kỳ Cảnh Từ đan hai tay vào nhau, ngón tay thon dài lướt qua các khớp xương, giọng nói không kiên nhẫn: “Kiên nhẫn của ta có hạn, nếu các ngươi không nói, thì mãi mãi không cần nói.”

Nói xong, anh ra hiệu cho Bạch Ngọc Tú, người lập tức hiểu ý, gật đầu.

Hành động của họ rơi vào mắt Lorene, làm hắn run rẩy, hoảng hốt cầu xin: “Đừng, tôi nói!

Tôi nói!”

Thấy Kỳ Cảnh Từ thực sự muốn hành động, hắn hoảng loạn, vội vàng cầu xin.

Dù sao, sống là quan trọng nhất, dù tổ chức sát thủ có đem lại bao nhiêu lợi ích, nhưng tất cả đều dựa trên việc hắn còn sống.

Hắn thừa nhận mình là kẻ vô dụng, nhưng hắn không phải là kẻ hoàn toàn vô ích, nếu hắn thực sự ngu ngốc, đã không thể sống sót đến bây giờ.

Lợi ích có lớn đến đâu, cũng cần có mạng để hưởng, không thể đổi bằng mạng sống của mình.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 333: Giao Cho Hiệp Hội Giải Quyết


——

Khi hắn vừa định mở miệng, định nói ra tất cả, giọng nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra âm thanh nào.

Mắt hắn mở to, khuôn mặt lập tức thay đổi sang biểu hiện đau đớn và sợ hãi, gân xanh trên cổ nổi lên, hai tay bóp chặt cổ mình, thở hổn hển như đang ngạt thở.

Mọi người đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho kinh ngạc.

Lê Cửu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, cảm thấy phản ứng này của hắn rất quen thuộc, hình như đã từng thấy ở đâu đó.

Khi cô đang suy nghĩ, Bạch Ngọc Tú thấy Lorene suýt tự b*p ch*t mình, lập tức tiến lên ngăn lại.

Nhưng vừa tiến gần, hắn ta bỗng nhiên nổi cơn, đôi mắt đỏ ngầu, hung ác nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Tú, đôi tay như móng vuốt, lập tức tấn công anh.

Bạch Ngọc Tú mắt lóe sáng, nhanh chóng né tránh, rồi tìm điểm yếu của hắn, khống chế hắn lại.

“Yên lặng!” Anh lớn tiếng quát.

Anh giữ chặt tay Lorene, hạn chế hành động của hắn.

“Tam ca, hắn này—”

Ngay lúc này, Lê Cửu sắc mặt thay đổi, lập tức đứng dậy, lớn tiếng ra lệnh: “Ngăn hắn lại!”

Bạch Ngọc Tú kinh ngạc quay lại, thấy Lorene phun ra một ngụm máu, cơ thể yếu ớt ngã xuống, mắt mở to, hơi thở tắt.

Lê Cửu trong mắt hiện lên tia lạnh, lập tức tiến đến kiểm tra.

“Chết rồi.”

Vừa rồi vẫn còn căm hận Lorene, giờ đây mọi người đều kinh hoàng: “Hắn, hắn này…”

Lê Cửu cúi xuống, liếc mắt nhìn Kỳ Cảnh Từ, ý rõ ràng.

Có người không muốn hắn nói ra.

Lê Cửu đứng dậy, nhìn chằm chằm thi thể Lorene, thần sắc nghiêm trọng.

Có thể giết Lorene ngay trước mặt họ mà không bị phát hiện, chỉ có thể là những dị năng giả chuyên về kiểm soát tinh thần.

Những dị năng giả loại này, khi đạt đến một mức độ nhất định, có thể xâm nhập từ xa vào bất kỳ ai mà họ cảm nhận được, và dùng sức mạnh tinh thần của họ để điều khiển hành động của người đó.

Bao gồm cả việc làm cho tinh thần của họ bùng nổ và dẫn đến cái chết.

Ánh mắt Lê Cửu càng thêm hứng thú, mọi chuyện ngày càng thú vị.

Cô quay lại nhìn Kỳ Cảnh Từ, nói: “Dám ra tay trước mặt anh, rõ ràng là không coi anh ra gì.”

Kỳ Cảnh Từ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thi thể dưới đất một lúc, rồi ra lệnh cho Bạch Ngọc Tú: “Ngay lập tức dẫn người đi kiểm tra xung quanh, hung thủ chắc chắn không xa.”

Bạch Ngọc Tú gật đầu nghiêm túc, làm theo lệnh.

Thi thể Lorene nhanh chóng bị đưa đi trong ánh mắt đầy lo lắng của mọi người.

Lê Cửu bước đến trước mặt họ, quan sát phản ứng của họ, giọng lạnh lùng hỏi: “Các ngươi không có gì muốn nói về cái chết của hắn sao?”

Mọi người nhìn nhau, không nói gì.

Bất ngờ, có người trong nhóm hừ lạnh: “Hắn tự chuốc lấy thôi.”

Ánh mắt Lê Cửu lóe lên, bước tới trước mặt người đó, mắt híp lại, hỏi: “Ngươi nói gì?”

Người đó lặp lại, giọng điệu bình thản, như thể cái chết của Lorene hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh ta: “Ta nói, hắn tự chuốc lấy.”

Lê Cửu nhướng mày, có vẻ người này biết điều gì đó.

Vì vậy, cô theo lời anh ta hỏi tiếp: “Tại sao lại nói vậy?”

Người đó ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên, gương mặt sắc nhọn, quần áo so với người khác khá sạch sẽ, rõ ràng là đã tự chỉnh trang.

Trong hoàn cảnh này mà còn chú ý đến hình thức, hoặc là người rất kỹ tính, hoặc là tâm lý cực kỳ bình tĩnh.

Nhìn dáng vẻ của anh ta, Lê Cửu nghiêng về khả năng thứ hai.

Nếu đúng vậy, cộng thêm câu nói vừa rồi, đủ để cô xác định anh ta biết nhiều hơn Lorene.

Quả nhiên, người đó híp mắt, giọng điệu khinh bỉ: “Lorene, kẻ xu nịnh như hắn, không chết mới lạ, tổ chức sát thủ sẽ không tha cho kẻ phản bội như hắn.”

Từ lúc họ hợp tác với tổ chức sát thủ, họ đã không còn đường lui.

Tên ngu ngốc đó!

Còn dám định nói với J tổ chức, tự tìm đường chết.

Lê Cửu ánh mắt lạnh lùng: “Làm sao tổ chức sát thủ biết các ngươi phản bội?”

Người đó dừng lại, nói: “Nói cho các ngươi cũng không sao, khi chúng ta hợp tác với họ, họ đã tiến hành kiểm tra toàn thân chúng ta, và còn để dị năng giả giám sát não bộ chúng ta.”

“Vậy nên, chỉ cần chúng ta tiết lộ bất kỳ thông tin nào về họ, dù chỉ là một chút, họ cũng sẽ biết.”

Ánh mắt Lê Cửu lóe sáng, nhìn anh ta kỳ lạ: “Vậy ngươi làm sao biết điều này?”

Theo lý thuyết, để tránh rắc rối không đáng có, tổ chức sát thủ sẽ không nói cho họ những chuyện này.

Người đó cứng đờ, như nhớ lại điều gì đó không tốt, mặt biến sắc: “Ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ.”

Chỉ là khi anh ta biết thì đã muộn, họ đã cùng tổ chức sát thủ lên cùng một thuyền, muốn xuống cũng không được.

“Vậy còn Lorene?

Ngươi không nói cho hắn biết?”

“Với tính cách yếu đuối của hắn, ban đầu do dự mãi không quyết định có tham gia không, nếu biết chuyện này, chắc chắn sẽ do dự mà hỏng việc, tại sao chúng ta phải nói cho hắn?” Anh ta nói.

Lê Cửu ánh mắt càng thêm lạnh: “Vậy nên, các ngươi để mặc hắn chết?”

Với những kẻ này, tàn nhẫn thật không sai, họ không đáng được đồng cảm.

Người đó hừ lạnh: “Hắn tự ngu, trách ai được?”

Lê Cửu cười nhẹ, môi cong lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Đúng vậy, hắn tự ngu mà chết, nhưng chúng ta chưa có được thông tin cần biết, nên bây giờ, chỉ có thể tìm cách từ miệng các ngươi mà thôi.”

Người đó mặt không biến sắc, hoàn toàn không bị lời của cô làm sợ hãi: “Đừng phí công, ta đã nói, não chúng ta bị dị năng giả của tổ chức sát thủ kiểm soát, nếu phản bội họ, kết cục sẽ giống Lorene, nói cũng chết, không nói cũng chết, tùy ngươi.”

Anh ta tỏ ra bất cần, như thể đã nhìn thấu sinh tử.

Lê Cửu nhìn quanh, thấy mọi người cũng đều tỏ ra bình thản, rõ ràng không định mở miệng.

Chậc, hơi khó khăn đây.

Lê Cửu cắn môi, nhìn Kỳ Cảnh Từ một cái, suy nghĩ có nên dùng tinh thần lực giải trừ kiểm soát của tổ chức sát thủ lên những người này hay không.

Nhưng rủi ro quá lớn, hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cô, nếu sử dụng tinh thần lực, không biết có kiểm soát được không, nếu không, có thể sẽ phá hủy cả J tổ chức.

Suy nghĩ kỹ, Lê Cửu quyết định chờ xem Kỳ Cảnh Từ định làm gì.

Quay đầu lại, phát hiện Kỳ Cảnh Từ luôn cúi đầu, lông mi che đi ánh mắt, không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Lê Cửu nhíu mày, tiến lên, vẫy tay trước mặt anh, gọi anh chú ý, hỏi: “Anh định làm gì?”

“Biết làm gì, việc của dị năng giả thì để dị năng giả giải quyết.”

Vậy có nghĩa là, giao cho hiệp hội xử lý sao?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 334: Lê Cửu Ngất Xỉu


——

Lê Cửu nhìn ánh mắt lóe lên, hỏi: “Anh chắc chứ?”

Kỳ Cảnh Từ đáp: “Không thì sao?

Chuyện này tôi cũng bất lực.”

Giọng nói của anh thản nhiên, nhưng lọt vào tai Lê Cửu lại có chút kỳ lạ.

Lê Cửu nhíu mày, nhìn anh một cách kỳ lạ, cô luôn cảm thấy anh không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Dù sao, anh không phải là người rộng lượng đến mức để người khác giết người trước mặt mình mà không có phản ứng gì.

Nhưng cô không thấy điều gì bất thường trên khuôn mặt anh, vì vậy dù có nghi ngờ trong lòng, cô cũng chỉ có thể tạm thời nén lại.

Kỳ Cảnh Từ vẫy tay, ra hiệu cho người mang những người này trở về giam giữ tạm thời, lần này không tra ra được gì, thật sự là ngoài ý muốn của anh, nhưng cũng làm anh xác định những người này còn quan trọng hơn anh tưởng.

Nếu không, Liên Minh không bao giờ đặt nhiều công sức lên họ như vậy.

Chỉ cần tìm ra Liên Minh đã làm gì trên người họ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Khi Kỳ Cảnh Từ thông báo cho Hiệp Hội về chuyện này, vòng tay của Lê Cửu đột nhiên rung lên vài lần, là tin nhắn từ Bạch Mộ Dao.

—[Lão đại, người sở hữu cây kim bạc đã được xác định.]

Tề Vân Thư thường chế tạo kim bạc riêng của mình, cô sẽ đánh dấu ở đuôi mỗi cây kim, và mỗi lô sản xuất đều được đánh dấu theo số thứ tự nhất định, chính xác đến mức kinh khủng.

Bạch Mộ Dao khi tra cứu, tóc cũng dựng đứng, Tề Vân Thư có chứng cưỡng chế, bác sĩ ít nhiều đều có chút sạch sẽ tinh thần, nhưng đến mức này, thật sự không phải người bình thường có thể làm được.

Bạn đã từng thấy ai đánh số kim bạc và lưu trữ hồ sơ chưa?

Gần như mỗi lần xem bệnh, số kim đã dùng đều có ghi chép chi tiết, ngoài ra, những người yêu cầu hoặc mua kim từ cô cũng có hồ sơ.

Thật là… kinh khủng.

Bạch Mộ Dao cả người nổi da gà, chỉ một cây kim bạc cũng làm đến mức này, cô vẫn thuộc phạm vi nhân loại không?

Nhưng cũng nhờ Tề Vân Thư với hành động đáng sợ này, thông tin về kim bạc mới được tra cứu dễ dàng như vậy.

—[Theo xác nhận, kim bạc này đến từ Hội Đồng.]

Lê Cửu nhíu mày, chạm nhẹ vào màn hình.

—[Hội Đồng?]

—[Ừ, lão thất nói, Hội Đồng Mục Vãn Châu thời gian trước đã mời cô ấy đến khám bệnh, còn lấy của cô ấy một gói nhỏ kim bạc, chắc chắn không sai đâu.]

Lê Cửu mỉm cười lạnh lùng.

Cuối cùng, vòng đi vòng lại vẫn trở về Hội Đồng.

Những người đó thật sự không có việc gì làm.

Tuy nhiên, Lê Cửu nhớ lại một chút về Mục Vãn Châu, hắn không nổi bật trong Hội Đồng, xét về uy tín và thực lực chỉ đứng cuối, tồn tại cảm giác rất thấp, nếu không phải Bạch Mộ Dao nhắc đến, cô đã gần như quên mất người này.

Nếu cây kim bạc thực sự là của hắn, thì hắn thật sự có gan to lớn.

Dám hợp tác với Liên Minh dưới mắt Hội Trưởng và Đội Giám Sát, xem tất cả họ là người mù?

—[Tôi biết rồi, cô hãy bảo người ở căn cứ theo dõi chặt chẽ Hội Đồng.]

—[Được, đúng rồi, còn nữa, lão thất nói cô hãy nhanh chóng trở về, thuốc cô ấy cho cô không duy trì được lâu đâu.]

Lê Cửu trong mắt ánh lên sự trầm ngâm, ngón tay v**t v* màn hình vòng tay, một lúc sau, cô trả lời:

—[Tôi biết rồi.]

“Cô đang làm gì vậy?”

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Lê Cửu giật mình, quay người lại, suýt ngã vào lòng người phía sau.

Cô giả vờ tự nhiên, hạ tay xuống, ống tay áo trượt che đi vòng tay.

Không biết anh ta có nhìn thấy không.

Lê Cửu dừng lại một chút, nhìn thấy cũng không sao, anh ta cũng không biết chức năng của vòng tay.

“Không làm gì, đang đếm thời gian.”

Cô nói.

“Hửm?”

Lê Cửu xoay cổ tay, phát ra tiếng kêu răng rắc, “Mệt quá, muốn ngủ.”

Kỳ Cảnh Từ mỉm cười, ánh mắt trở nên ôn hòa, “Hôm nay làm cô mệt rồi, cô đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại để tôi lo.”

Lê Cửu giơ ngón tay cái, rồi không chút do dự đi qua anh ta ra ngoài.

Có thể thấy cô không muốn ở lại đây nữa.

Kỳ Cảnh Từ cười khổ, nhìn theo bóng cô, đến khi cô biến mất mới thu lại ánh mắt, môi mím lại suy nghĩ.

Vừa rồi, hình như anh nhìn thấy thứ gì quen thuộc trên tay cô, có phải anh nhìn nhầm không?

Có lẽ chỉ là một chiếc đồng hồ thôi.

Cô làm sao có thể có vòng tay của dị năng giả được.

Kỳ Cảnh Từ lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của mình thật nực cười.

Rốt cuộc tại sao anh lại có ảo giác rằng Lê Cửu là dị năng giả?

Có lẽ gần đây bị những chuyện liên quan đến dị năng giả làm phiền lòng, nên dễ dàng liên tưởng đến điều đó.

Tốt nhất là nhanh chóng giải quyết những chuyện này.

Nếu không không chỉ không có thời gian riêng tư với Lê Cửu, còn phải lo lắng về một đống chuyện vặt vãnh!

Lê Cửu ra khỏi phòng kín, ngẩng đầu lên, vươn vai, thoải mái thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng ra ngoài, trong kia ngột ngạt chết đi được, cảm thấy thở cũng khó khăn.

“Phu nhân, cô cần tôi đưa cô về không?”

Người vẫn đứng canh ngoài cửa thấy cô ra ngoài, lập tức tiến tới hỏi.

Lê Cửu vẫy tay: “Không cần, tôi nhớ đường, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Người đó ngạc nhiên một lúc, trong mắt không thể tin được.

Nếu anh không nhầm, đây là lần đầu tiên phu nhân đến tổ chức J sao?

Bạch Ngọc Tú chỉ dẫn cô đi một vòng, vậy mà cô đã nhớ hết đường?

Trí nhớ của cô phải mạnh đến mức nào?!

Người đó không tin, lo lắng Lê Cửu tự đi sẽ xảy ra chuyện, liền lặng lẽ theo sau cô, giữ khoảng cách nhất định để phòng ngừa.

Lê Cửu thản nhiên đi phía trước, nhận thấy có người theo sau cũng không thèm quan tâm, đi đến chỗ cũ một cách thành thạo.

Cô quay lại, vẫy tay với người vẫn theo sau, rồi vào phòng.

Mặt người đó lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến tột độ.

Hóa ra cô thật sự nhớ đường, hóa ra cô sớm đã phát hiện ra mình.

Vậy mà mình còn tự cho là đúng mà theo dõi cả đoạn đường.

Thật là… quá mất mặt!

Người đó lập tức bỏ chạy.

Lê Cửu nhìn theo bóng dáng anh ta bỏ chạy, không khỏi mỉm cười, mắt lấp lánh ý cười, người trong tổ chức J cũng khá thú vị.

Không hiểu sao, với tính cách xấu xa của Kỳ Cảnh Từ, những người này làm sao chịu đựng được anh ta.

Chậc chậc!

Lúc này, Lê Cửu trong lòng đang điên cuồng phê phán Kỳ Cảnh Từ, không biết rằng, cô cũng không khác gì anh ta.

Nếu Bạch Mộ Dao và những người khác ở đây, chắc chắn sẽ đập đầu xuống đất mà hét lên rằng cô còn hơn cả anh ta, cô cũng là một con ác quỷ!

Tiếc là, cô có lẽ sẽ không nghe được sự thật từ họ.

Lê Cửu sờ tay lên chiếc vòng tay, định tra thêm thông tin về Mục Vãn Châu.

Không ngờ, vừa bước một bước, đầu cô bỗng trở nên choáng váng, toàn thân cũng bắt đầu yếu ớt.

Lê Cửu mắt lạnh lùng, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

Cô lập tức chống tay lên tường bên cạnh, lắc đầu, cắn chặt môi dưới, định dùng cơn đau để giữ tỉnh táo.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Ngay sau đó, mắt tối sầm lại , cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, Lê Cửu trong lòng chửi thề một tiếng:

Mẹ kiếp!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back