Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 210: Đồng Đồng và A La đã đến


——

Rời khỏi nhà họ Lê, Tề Vân Thư trở lại phòng khám.

Vừa mở cửa, cô bất ngờ thấy một điều thú vị trước mặt.

“Chị ơi!”

“Chị ơi!”

Hai giọng nói hồn nhiên vang lên, Đồng Đồng và A La cùng nhau nhảy ra trước mặt cô.

Tề Vân Thư mỉm cười bất lực.

“Sao hai em lại tới đây?”

Đồng Đồng nói: “Là anh Lê đưa bọn em tới đây.

Anh ấy sợ chúng em ở trong núi lại gặp nguy hiểm như lần trước, nên tiện thể đưa bọn em tới đây.”

Tề Vân Thư cười, cúi xuống nhẹ nhàng bóp mũi Đồng Đồng bằng ngón tay, nói: “Anh Lê?

Em và anh ấy từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?”

A La đứng bên cạnh hừ một tiếng, kéo tay áo Tề Vân Thư, than phiền: “Chị ơi, đừng để ý đến Đồng Đồng, cậu ấy là kẻ phản bội!”

“Ồ?

Sao vậy?”

Tề Vân Thư ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng, mặt cậu bé đỏ bừng, xấu hổ nói: “A La!

Đừng nói nữa!”

A La làm mặt hề, “Tớ cứ nói đấy!”

“Chị ơi, anh Lê chỉ mua cho cậu ấy một chiếc điện thoại là đã mua chuộc được rồi, gọi anh Lê ngọt xớt, còn ngọt hơn cả gọi chị!”

Đồng Đồng lập tức phản bác: “Tớ đâu có!”

“Cậu có!”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Tề Vân Thư vội vàng ngăn lại: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.

Chị hỏi các em, các em đến đây rồi, núi thì sao?”

Dù nói là bên ngoài có trận pháp độc, người bình thường không vào được, nhưng vạn nhất có chuyện gì thì sao.

“Yên tâm đi chị ơi, anh Lê đã sắp xếp hết rồi, đảm bảo không có sơ hở.”

A La trả lời.

Tề Vân Thư suy nghĩ, lại hỏi: “Anh ấy sao lại đột ngột nghĩ đến chuyện đưa các em tới đây?”

Đồng Đồng và A La nhìn nhau, rồi cúi đầu.

Đồng Đồng nói: “Anh ấy nói… chúng em đang ở tuổi đi học, không thể mãi ở trong núi, nên ra ngoài nhiều hơn.”

Nghe vậy, Tề Vân Thư im lặng.

Một lát sau, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa, ánh mắt chứa đầy sự áy náy: “Xin lỗi, trước đây chị không để ý tới chuyện này.”

Vì bản thân cô, nên cô luôn coi Đồng Đồng và A La là trợ thủ, mà không để ý rằng họ vẫn còn là những đứa trẻ, nên có một tuổi thơ bình thường, không nên suốt ngày sống với thuốc độc.

Việc làm của Lê Đình Chi khiến cô nhận ra điều này, may mắn thay, chưa gây ra sai lầm lớn.

Đồng Đồng và A La không hề trách móc Tề Vân Thư, vội vàng xua tay.

A La nói: “Không phải đâu chị!

Thực ra bọn em cũng rất thích ở trong núi.

Thú thật, lần này ra khỏi núi, bọn em còn cảm thấy không quen.”

Đồng Đồng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, bọn em không thích tiếp xúc với người lạ.”

Tề Vân Thư thở dài, “Dù sao đi nữa, các em đã ra ngoài, thì nên sống như những đứa trẻ bình thường.”

Nói xong, cô xoa cằm, suy nghĩ: “Chị sẽ tìm một trường học cho hai em, ở đó sẽ có thêm nhiều bạn bè.”

Nghe vậy, sắc mặt của Đồng Đồng và A La đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Tề Vân Thư nhìn họ, không hiểu hỏi: “Sao vậy?

Không thích đi học à?”

Hai người lắc đầu, A La ngượng ngùng nói: “Chị ơi, thật ra…”

“Thật ra tôi đã tìm trường học cho bọn trẻ rồi.”

Chưa kịp để A La nói xong, một giọng nam lạnh lùng cất lên.

Chuông gió trên cửa reo lên khi cửa bị đẩy ra, phát ra âm thanh trong trẻo.

Một bóng dáng cao lớn tựa vào khung cửa, ánh mắt chứa đựng sự thích thú nhìn Tề Vân Thư.

Không ai khác chính là Lê Đình Chi.

Tề Vân Thư quay đầu lại, giọng đầy ngạc nhiên: “Anh sao lại đến đây?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 211: Thực sự là có tư tâm


——

Lê Đình Chi đứng ở cửa, thân hình cao lớn che khuất ánh nắng.

“Tự ý đưa bọn chúng đến đây, sợ em không vui nên đến chịu tội.”

Mặc dù nói là chịu tội, nhưng giọng điệu hoàn toàn không giống như vậy.

Tề Vân Thư mỉm cười, “Tôi nhỏ nhen như vậy sao?”

Lê Đình Chi nhún vai, “Dĩ nhiên là không phải.”

“Thôi nào, đừng đứng ở cửa nữa, vào đi.”

Lê Đình Chi bắt đầu quan sát kỹ căn phòng khám nhỏ của cô.

Tầng một có diện tích không lớn, gần cửa có đặt một chiếc bàn làm việc với tài liệu được xếp gọn gàng.

Khu vực nghỉ ngơi và khu vực làm việc được ngăn cách bởi một tấm bình phong.

Thực sự mà nói, đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Nếu không phải đưa Đồng Đồng và A La đến, anh chẳng bao giờ ngờ rằng vị bác sĩ danh tiếng và có giá trị cao ngất ngưởng này lại mở một phòng khám tâm lý nhỏ ở một góc nhỏ của thành phố Đế Kinh.

Nói ra ai tin được?

Thấy anh vào và nhìn quanh, Tề Vân Thư rót cho anh một tách trà, hỏi: “Sao?

Rất tò mò về phòng khám của tôi à?”

Lê Đình Chi cầm lên một tấm danh thiếp trên bàn, nói: “Đúng vậy, không ngờ em cũng nghiên cứu tâm lý học.”

“Dĩ nhiên rồi, bác sĩ không chỉ chữa bệnh về thể xác thôi đâu.”

Tề Vân Thư đáp.

Lê Đình Chi suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: “Nhưng tôi không ngờ em lại ở một phòng khám nhỏ như vậy.

Nếu không có Đồng Đồng chỉ đường, anh chắc chắn không thể tìm ra.”

Nghe tên mình được nhắc đến, Đồng Đồng giơ tay lên, háo hức khoe: “Đúng vậy!

Lần trước chị dẫn em tới một lần nên em nhớ đường.

Sao hả?

Trí nhớ của em tốt chứ?”

Tề Vân Thư bị vẻ mặt tự hào của cậu bé làm cho cười, cô đưa tay xoa đầu cậu: “Đúng rồi, trí nhớ rất tuyệt!”

Đồng Đồng đỏ mặt vì được khen.

Lê Đình Chi nhìn Đồng Đồng và A La, chợt nhớ ra mình còn một việc chưa nói với cô: “Anh đã tìm được trường học cho bọn chúng rồi, ngay tại Đế Kinh.

Anh đã xem qua trường, môi trường rất tốt, em xem…”

Anh chưa nói hết câu, nhưng Tề Vân Thư đã hiểu ý anh.

“Cảm ơn anh, trước đây là lỗi của tôi khi không nghĩ đến điều này.”

Cho hai đứa trẻ có một tuổi thơ bình thường, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với việc ở mãi trong núi sâu, suốt ngày đối diện với những dược liệu khô khan.

“Sau này để chúng đi học, kết bạn thêm.”

Tề Vân Thư nói.

Thấy cô không tức giận vì quyết định tự ý của mình, Lê Đình Chi thở phào nhẹ nhõm.

Đồng Đồng và A La đi học tại Đế Kinh, điều đó có nghĩa là Tề Vân Thư cũng sẽ ở lại đây.

Vì công việc của mình, trừ khi có tình huống đặc biệt hoặc phải thực hiện nhiệm vụ, anh không thể rời Đế Kinh một cách tùy tiện.

Còn cô là Quỷ Y, thường xuyên đi khắp thế giới.

Như vậy, cơ hội gặp gỡ của hai người sẽ trở nên hiếm hoi.

Lê Đình Chi ngước mắt nhìn về phía Tề Vân Thư, cô đang chia phòng ngủ cho Đồng Đồng và A La.

Bàn tay giấu sau lưng của anh không tự chủ được nắm chặt lại.

Nếu cô có thể ở lại Đế Kinh thêm một thời gian, có lẽ họ sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.

Việc đưa hai đứa trẻ tới Đế Kinh, Lê Đình Chi thừa nhận, thực sự là vì tư tâm của mình.

Nhưng đồng thời, anh cũng muốn chúng được tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, chứ không phải ở mãi trong rừng sâu, làm những việc không phù hợp với lứa tuổi của chúng.

Hai điều này không mâu thuẫn.

Lê Đình Chi nhìn đồng hồ, nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, để anh mời mọi người ăn nhé?”

A La là người đầu tiên vỗ tay đồng ý: “Được ạ!

Em đã muốn thử món ngon của Đế Kinh từ lâu rồi!”

Đồng Đồng dù không phấn khích như cô bé, nhưng cũng xoa bụng, chớp mắt nhìn Tề Vân Thư, nói: “Chị ơi, em đói rồi.”

A La và Lê Đình Chi cũng nhìn cô.

Một lớn hai nhỏ cùng nhìn cô, ánh mắt giống nhau, khiến cô có cảm giác như đang ở trong rừng.

Tề Vân Thư không tự chủ được mà mỉm cười, đồng ý: “Được.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 212: Kết hôn đừng quên chúng tôi


——

Lê Đình Chi lái xe đưa ba người đến nhà hàng mà anh đã đặt trước.

Một nam một nữ cộng với hai đứa trẻ rất dễ khiến người khác lầm tưởng là một gia đình bốn người, nhưng khuôn mặt rõ ràng là người nước ngoài của Đồng Đồng và A La đã xua tan sự nghi ngờ của họ.

Mọi người lên phòng riêng ở tầng hai, sau khi ngồi vào bàn, Lê Đình Chi rất tự giác đưa thực đơn cho Tề Vân Thư.

“Em gọi món đi.”

Đồng Đồng và A La chưa bao giờ ăn món ăn của Đế Kinh nên không biết phải gọi món gì, Lê Đình Chi lại luôn theo nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, nên Tề Vân Thư không khách sáo mà nhận lấy thực đơn.

Khi gọi xong món, A La đột nhiên đỏ mặt, lén kéo tay áo của Tề Vân Thư, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, em muốn đi vệ sinh.”

Tề Vân Thư nhướn mày, đứng dậy nắm lấy tay cô bé, nói: “Chị dẫn em đi.”

Cô quay đầu nói với Lê Đình Chi: “Em đi vệ sinh một lát.”

Lê Đình Chi gật đầu, hai người ra khỏi phòng, hỏi thăm nhân viên phục vụ rồi đến nhà vệ sinh.

Sau khi A La giải quyết xong mọi việc, Tề Vân Thư dẫn cô bé rửa tay, dự định quay lại.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa lại gặp Lê Cửu.

Tề Vân Thư kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?”

Lê Cửu lấy cây kẹo m*t trong miệng ra, mỉm cười: “Đúng là thế giới nhỏ bé thật.”

Cúi đầu nhìn A La đang nắm tay Tề Vân Thư, Lê Cửu suy nghĩ một chút, rồi nhớ lại.

“Đây là tiểu sư muội của chị sao?”

Lê Cửu hỏi.

Mặc dù không ít lần nghe Tề Vân Thư nhắc đến cô có một sư đệ và một sư muội, nhưng chưa bao giờ gặp, hôm nay mới là lần đầu tiên.

Tề Vân Thư gật đầu, nói với A La: “A La, gọi Lê Cửu tỷ tỷ đi.”

A La vừa định mở miệng, nhưng bị Lê Cửu ngăn lại.

Cô cúi xuống, lấy từ túi áo ra một cây kẹo m*t, bóc giấy kẹo rồi cho vào miệng A La.

Hương vị ngọt ngào đột ngột lan tỏa trong miệng, A La ngây ngô l**m môi, không biết làm gì mà nhìn Lê Cửu.

Lê Cửu mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, nói: “Gọi tỷ tỷ gì chứ?

Gọi Cửu gia.”

“…

Cửu, Cửu gia.”

A La bị ánh mắt của Lê Cửu cuốn hút, nghe lời mở miệng gọi một tiếng, tiếng phổ thông của cô bé không chuẩn, còn mang âm điệu nhẹ nhàng, mềm mại, nghe làm lòng người muốn tan chảy.

Lê Cửu mỉm cười, xoa đầu cô bé.

Tề Vân Thư bất đắc dĩ: “…

Em đến trẻ con cũng không tha sao?”

Lê Cửu đứng thẳng dậy, nhìn cô nói: “Không thích bị gọi là tỷ tỷ, dễ khiến người ta thấy già.”

Già?

Em mới hai mươi tuổi mà nói già, vậy chị hai mươi lăm tuổi thì sao?

Chẳng phải là bà lão rồi sao?

Tề Vân Thư trợn mắt, không tiếp tục chủ đề này với cô, mà hỏi: “Em sao lại ở đây?”

Lê Cửu ngậm cây kẹo, nói chuyện hơi mơ hồ: “Tới đây còn làm gì?

Ăn cơm chứ còn gì.”

Nói xong, cô quay đầu chỉ vào sau lưng, nói: “Ăn trưa với vị hôn phu, không quá đáng chứ?”

Tề Vân Thư: “…”

Không quá đáng, hoàn toàn là lẽ đương nhiên.

Chỉ là em có thể đừng dùng giọng điệu rải cẩu lương nói ra được không?

Bây giờ chị chưa ăn cơm đã thấy no rồi.

Đột nhiên, Tề Vân Thư không biết nghĩ đến điều gì, cười khúc khích: “Bây giờ em gọi vị hôn phu thấy thuận miệng nhỉ?”

Trước đây rõ ràng chống đối đủ kiểu, bây giờ lại có vẻ đã quen.

Lê Cửu có chút dừng lại.

Tề Vân Thư không nhịn được cười, khóe miệng không thể kiềm chế được, trêu chọc: “Lão đại, sau này kết hôn đừng quên chúng tôi đấy.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 213: Lê Cửu: Đại ca, lâu rồi không gặp


——

Lê Cửu khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào Tề Vân Thư, rồi không hiểu nghĩ đến điều gì, cười khẽ: “Đừng nói về em nữa, chị đi cùng ai thế?”

Tề Vân Thư thoáng sượng sùng, vừa định mở miệng thì Lê Cửu đã ngắt lời: “Đừng nói là chị hôm nay tâm trạng tốt, dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm đấy nhé.”

Với tính cách của Tề Vân Thư, người thích ở nhà hơn ra ngoài, giống hệt như Lê Cửu, làm sao có thể tự nhiên đến một nơi như thế này?

Tề Vân Thư thở dài, thú nhận: “Anh của em đưa Đồng Đồng và A La từ núi về đây, tiện thể dẫn chúng tôi đi ăn cơm.”

Nghe vậy, Lê Cửu lập tức nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Ngay sau đó, khóe môi cô cong lên với ý nghĩa sâu xa: “Không ngờ chị và anh tôi lại thân quen đến vậy.”

Tề Vân Thư bất đắc dĩ đưa tay lên trán, cô biết phản ứng này sẽ xảy ra.

“Đừng nghĩ nhiều quá.”

Lê Cửu nhướn mày, cười nhẹ: “Có phải hai người làm quá lên không?

Đây là kiểu ân cứu mạng nên phải lấy thân báo đáp à?”

Tề Vân Thư cau mày: “Em nói gì thế, làm gì có chuyện lấy thân báo đáp?”

Thấy cô ấy thật sự không hiểu, Lê Cửu khoanh tay dựa vào tường, tốt bụng giải thích: “Nhà hàng này là nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi ở Đế Kinh, đừng nói với em là anh trai lớn lên ở Đế Kinh của em không biết chỗ này.”

Tề Vân Thư sững người.

Thật sao?

Lê Cửu cười nhẹ, có vẻ như anh trai cô thật sự thích Tề Vân Thư.

Đây gọi là gì nhỉ?

Duyên phận từ trên trời rơi xuống?

Tề Vân Thư chưa kịp phản ứng lại, đầu óc cô, vốn luôn giữ được sự bình tĩnh và lý trí trong suốt hơn hai mươi năm qua, đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Ngay cả khi A La không ngừng kéo tay áo cô, cô cũng không nhận ra.

Lê Cửu bước tới một bước, đưa tay vỗ nhẹ vai cô.

“Lão thất.”

Tề Vân Thư giật mình, nhìn Lê Cửu với vẻ bối rối: “Hả?”

Lê Cửu nhìn cô bằng ánh mắt không thể diễn tả: “Em rất mong chị trở thành người nhà họ Lê, hửm?”

Tề Vân Thư:…

Hửm gì mà hửm, cái này là sao chứ?

Lê Đình Chi và Đồng Đồng chờ trong phòng riêng đã lâu mà không thấy Tề Vân Thư và A La quay lại.

Đồng Đồng nằm dài trên bàn, vòng hai tay nhỏ bé quanh mặt, giọng nói u ám: “Sư tỷ sao còn chưa quay lại nhỉ?

Đồ ăn đã dọn ra hết rồi!”

Lê Đình Chi ngước cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Đợi thêm chút nữa đi, chắc sắp về rồi.”

Ngay khi anh nói “sắp về”, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Đồng Đồng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vui mừng nhìn qua: “Sư tỷ!

Chị về rồi!”

Tề Vân Thư chỉ gật đầu, không nói gì với cậu bé, môi mím chặt, như thể đã xảy ra chuyện gì.

Thấy vậy, Lê Đình Chi nhíu mày, định mở miệng hỏi rõ ràng thì thấy Lê Cửu theo sau cô bước vào.

Lê Đình Chi ngỡ ngàng, không thể tin nổi nhìn Lê Cửu: “Em… Tiểu Cửu?!”

Lê Cửu cười với anh: “Đại ca, lâu rồi không gặp.”

“Sao em lại ở đây?”

Lê Đình Chi cảm thấy thật khó tin, không ngờ đi ăn lại gặp được Lê Cửu, chẳng lẽ nhà hàng này nổi tiếng lắm sao?

Lê Cửu nói: “Đi ăn với Tam gia.”

Lê Đình Chi lập tức hiểu, nếu là Kỳ Cảnh Từ thì có thể hiểu được, dù sao đây cũng là một trong những nơi mà Tam gia thường lui tới.

Nhắc đến Kỳ Cảnh Từ, Lê Đình Chi mỉm cười, nói với Lê Cửu: “Dạo này anh bận quá, chưa kịp chúc mừng em và Tam gia đính hôn, đừng để bụng nhé.”

Lê Cửu xua tay: “Không cần đâu, anh nói gì mà khách sáo thế.”

“À đúng rồi, Tiểu Cửu, em và bác sĩ Tề… quen nhau à?”

Lê Đình Chi nhìn qua lại giữa hai người, trong mắt đầy vẻ tò mò.

Lê Cửu vừa rồi là đi cùng Tề Vân Thư vào, điều đó có nghĩa là họ quen nhau, phải không?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 214: Tìm một chị dâu để chơi


——

Lê Cửu kéo ghế bên cạnh Tề Vân Thư, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Bác sĩ Tề đến nhà khám bệnh cho ông nội, tôi đương nhiên là biết rồi.”

Lê Đình Chi hơi nhíu mày, nhìn Tề Vân Thư: “Ông nội bị sao à?”

Tề Vân Thư lắc đầu: “Không, ông chỉ bị mất ngủ, không có vấn đề gì lớn.

Tôi đã kê cho ông một ít thuốc bổ an thần.”

Thực ra, chắc là ông nội của Lê Cửu hứng thú với cô nhiều hơn.

Lê Cửu cười: “Thuốc bổ của bác sĩ Tề hiệu quả ngay tức thì, ông nội dạo này ngủ rất ngon.

Ông nói, một người có tài năng y thuật cao như vậy mà lại đi làm bác sĩ tâm lý, thật là lãng phí.”

Tề Vân Thư nhíu mày, nhìn Lê Cửu không hiểu cô muốn nói gì.

“Vậy nên, gần đây ông nội đang nghĩ đến việc mời bác sĩ Tề làm bác sĩ gia đình của chúng ta, anh nghĩ sao, đại ca?”

Lê Cửu nhìn Lê Đình Chi hỏi.

Chưa kịp để Lê Đình Chi trả lời, Tề Vân Thư dưới bàn đã đạp mạnh vào chân Lê Cửu.

Cô nhíu mày, nhìn Lê Cửu với ánh mắt đen tối: Em đang đùa đấy à?

Cô làm gì có thời gian để làm bác sĩ gia đình cho nhà họ Lê?

Chưa kể, nếu cô thật sự đồng ý, Lê Cửu có chịu để yên không?

Đừng quên, cô là Quỷ Y, y thuật cao siêu, độc thuật càng tuyệt vời hơn.

Mời cô làm bác sĩ gia đình, không lo không có việc lại thành có việc à?

Lê Cửu mỉm cười nhẹ nhàng, yên tâm nào, không phải thật sự muốn cô làm đâu.

Tề Vân Thư bối rối, vậy em định làm gì?

Lê Cửu nháy mắt: Cô đoán xem?

Tề Vân Thư: …

Lê Đình Chi nghe vậy, giật mình, trầm mặc một lúc, mời Quỷ Y làm bác sĩ riêng cho gia đình nhà họ Lê… ông nội cũng thật dám nghĩ!

Dù cho Tề Vân Thư có đồng ý, sợ rằng tiền lương của cô, nhà họ Lê cũng không trả nổi.

“Chuyện này… còn tùy thuộc vào ý của bác sĩ Tề.”

Lê Đình Chi cười khổ nói.

Tề Vân Thư đương nhiên từ chối: “Thôi, tôi còn có phòng khám phải quản lý, nếu kiêm luôn việc làm bác sĩ gia đình, sợ không xuể.”

“Vậy à.”

Lê Cửu thở dài: “Vậy thì ông nội có lẽ sẽ thất vọng, xem ra khả năng thứ hai rất cao.”

Lê Đình Chi hỏi: “Khả năng thứ hai là gì?”

Lê Cửu nhàn nhã cầm ly trà trước mặt lên, nói: “Ông nội nói, một người phụ nữ xuất sắc như bác sĩ Tề, nếu không thể mời về, thì phải dụ dỗ thôi.”

Tề Vân Thư nghe đến đây, có dự cảm không tốt, cô nheo mắt nhìn Lê Cửu, ánh mắt đó lại định giở trò gì đây?

Mỗi lần Lê Cửu có ánh mắt như vậy, chắc chắn không có chuyện tốt!

Lê Đình Chi nghe vậy càng thêm mơ hồ: “Dụ dỗ thế nào?”

Lê Cửu mỉm cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên là… cưới về rồi.”

“Phụt—”

“Khụ—”

Khi những lời cuối cùng rơi xuống, Tề Vân Thư lập tức phun ra ngụm trà trong miệng, Lê Đình Chi cũng bị sặc.

Cả hai cùng lúc trừng mắt nhìn Lê Cửu.

“Tiểu Cửu, em, em đang nói gì vậy?”

Lê Đình Chi ánh mắt hơi lấp lánh.

Lê Cửu nhìn thấy vậy, nhún vai: “Không phải em nói, là ông nội nói rằng một người như bác sĩ Tề làm cháu dâu thì rất thích hợp.”

Tề Vân Thư: …

Cái gì mà ông nội nói, tôi thấy là em nói thì có.

Trong góc khuất mà Lê Đình Chi không nhìn thấy, Tề Vân Thư trừng mắt nhìn Lê Cửu: Em lại định bày trò gì nữa?

Lê Cửu cười tươi, để lộ hàm răng trắng: Rảnh rỗi quá, tìm chị dâu để chơi.

Tề Vân Thư: …

Cô thực sự bị cô ấy làm cho tức chết mất thôi.

Cô nheo mắt, đưa chân định đạp mạnh.

Nhưng Lê Cửu dễ dàng cản lại.

Lê Cửu cười mỉm, ra hiệu cô nhìn sang.

Tề Vân Thư theo ánh mắt của Lê Cửu, ngay lập tức sững sờ.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 215: Lê Cửu: Lục Thanh Nhiên, anh biết chăm trẻ không?


——

Lê Đình Chi, người luôn có biểu hiện lạnh lùng, ánh mắt chớp chớp, trên mặt xuất hiện một sắc hồng khả nghi.

Trông thế nào cũng có vẻ như là đang ngượng ngùng.

Tề Vân Thư chần chừ một chút, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, cố nén cảm giác không tự nhiên trong lòng.

Lê Cửu thấy biểu hiện của hai người, mỉm cười đầy ẩn ý, đứng dậy nói: “Tam gia đang đợi tôi, tôi đi trước.”

Đi được nửa đường, cô đột nhiên quay lại, nhìn thấy trong phòng có Đồng Đồng và A La, không biết nghĩ đến điều gì, liền nhướng mày hỏi: “À phải rồi, hai nhóc có muốn đi tham quan phòng của chúng tôi không?

Đó là phòng VIP, có nhiều thứ thú vị lắm.”

Nghe đến có nhiều thứ thú vị, ánh mắt của Đồng Đồng và A La lập tức sáng lên, vui mừng nhìn Lê Cửu.

Lê Đình Chi nhíu mày, cảm thấy không ổn, “Chuyện này… không được hay lắm, Tam gia sẽ không phiền chứ?”

Mặc dù Tam gia hiện giờ là hôn phu của Lê Cửu, nhưng tính cách của anh ấy vẫn rất khó tiếp cận, nếu hai đứa trẻ gây phiền phức cho Tam gia thì sao?

“Không sao đâu, Lục Thanh Nhiên cũng ở đó, để anh ấy trông là được.”

Lê Đình Chi nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi.”

Thấy Lê Đình Chi đồng ý, Đồng Đồng lập tức nhảy xuống khỏi ghế, nhưng lại gặp phải ánh mắt không biểu cảm của Tề Vân Thư.

Đồng Đồng lập tức co cổ lại, yếu ớt nói: “Sư, sư tỷ…”

Tề Vân Thư quay sang nhìn A La, thấy cô bé cũng đầy kỳ vọng nhìn mình, không nỡ từ chối, Tề Vân Thư thở dài, cuối cùng đồng ý: “Đi đi, nhưng đừng gây rắc rối.”

Hai đứa nhỏ vui mừng hét lên, chạy theo Lê Cửu ra ngoài.

Cửa đóng lại, phòng lập tức chỉ còn lại cô và Lê Đình Chi.

Không ai nói gì, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.

Trong hoàn cảnh này, tiếng thông báo tin nhắn điện thoại lại càng nổi bật.

Tề Vân Thư cầm điện thoại lên, mở We.

Chat.

**[Cửu: Tôi đã mang hai cái bóng đèn đi rồi, hai người từ từ mà trò chuyện đi, tương lai chị dâu.]**

**[Lão Thất: !!!???

Em, thật sự, rảnh rỗi quá!]**

**[Cửu: Dám nói cô không có cảm giác với anh tôi?]**

**[Lão Thất: …]**

**[Cửu: Cố gắng lên, mấy đứa nhỏ để tôi trông.]**

Tề Vân Thư: …

Cô trước giờ sao không nhận ra, người này còn có hứng thú làm bà mối.

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng không thể gọi Lê Cửu và mấy đứa trẻ trở lại.

Tề Vân Thư đặt điện thoại xuống, khẽ ho một tiếng, mỉm cười cố gắng để không tỏ ra quá lúng túng: “Chúng ta… ăn cơm trước đi.”

A Cửu, em cứ đợi đấy!

Bên kia, Lê Cửu thấy Tề Vân Thư không trả lời, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Rõ ràng là có tình cảm, nhưng lại muốn giấu giếm, cứ tiếp tục như vậy, ông nội chẳng phải cả đời sẽ không thấy được cháu dâu sao?

Anh trai cũng thế, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn phải để cô ra tay, thật là rắc rối.

Cất điện thoại đi, cô nói với hai đứa nhỏ: “Đi theo tôi.”

Lục Thanh Nhiên lần thứ ba ngước lên nhìn đồng hồ, rồi lại hạ xuống.

“Tam gia, chị dâu đi vệ sinh sao mà lâu thế này?”

Đi vệ sinh mà mất cả một khắc đồng hồ, chẳng lẽ lạc trong đó rồi sao?

Vừa dứt lời, Lê Cửu liền đẩy cửa bước vào.

Lục Thanh Nhiên còn chưa kịp nói hết câu, nhìn thấy hai đứa trẻ theo sau Lê Cửu, liền kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị vừa đi bắt cóc trẻ con sao?”

Sao lại về mà còn mang theo hai đứa trẻ?

Kỳ Cảnh Từ quay lại, đặt ly cà phê xuống, nhướng mày hỏi Lê Cửu.

“Là con của bạn tôi, cô ấy đang bận, nhờ tôi trông hộ.” Lê Cửu giải thích.

“Nói đi, Lục Thanh Nhiên, anh biết chăm trẻ không?”

Lục Thanh Nhiên biểu cảm trở nên trống rỗng: …

Cô nói cái gì?

Chăm trẻ?

Anh ta?!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 216: Lục Thanh Nhiên: Chăm sóc trẻ con thật khó


——

Ánh mắt của Lục Thanh Nhiên lộ rõ sự sợ hãi, ngơ ngác nhìn hai đứa nhỏ theo sau Lê Cửu.

“Chị dâu, chị đùa gì thế?”

Anh đâu biết chăm sóc trẻ con là gì đâu?

Lê Cửu nói: “Anh không phải bác sĩ sao?

Tôi tưởng bác sĩ đều hòa hợp với trẻ con.”

Lục Thanh Nhiên giật giật khóe mắt, muốn khóc mà không có nước mắt: “Chị dâu!

Tôi là bác sĩ ngoại khoa, không phải bác sĩ nhi khoa mà.”

Lê Cửu như hiểu ra gật gù, hỏi: “Có khác biệt gì không?”

Lục Thanh Nhiên: “…”

Lục Thanh Nhiên cố gắng chống cự: “Chăm sóc trẻ con rất khó.”

Lê Cửu cúi xuống hỏi hai đứa nhỏ: “Các em có khó chăm không?”

A La nhanh chóng lắc đầu: “Chị ơi, chúng em rất ngoan.”

Đồng Đồng cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng em không gây rắc rối.”

Lê Cửu ngẩng đầu lên: “Thấy không, trẻ con nói chúng rất dễ chăm.”

Lục Thanh Nhiên… Lục Thanh Nhiên từ bỏ chống cự, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kỳ Cảnh Từ.

“Tam gia, tôi thật sự không biết chăm sóc trẻ con, anh biết mà, tôi ghét trẻ con nhất.”

Kỳ Cảnh Từ không để ý đến anh, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói với Lê Cửu: “Em gái nói cô ấy đang ở trung tâm thương mại, hỏi cô có muốn đi cùng không?”

Lê Cửu suy nghĩ, dù sao cũng rảnh, đi cùng với Kỳ Mặc Vi cũng không tệ, liền gật đầu: “Được thôi.”

Sau đó cô cúi xuống chỉ vào Lục Thanh Nhiên và nói với hai đứa nhỏ: “Chú này sẽ ở cùng các em, muốn ăn gì, chơi gì thì tìm chú ấy nhé.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Thanh Nhiên: “…”

Anh là công cụ sao?

Lê Cửu đứng thẳng dậy, vỗ vai Lục Thanh Nhiên, giọng điệu nghiêm túc: “Hai đứa nhỏ này giao cho anh, chăm sóc tốt, lát nữa có người đến đón, ăn chơi chi phí tôi sẽ chi trả.”

Nói xong, không để Lục Thanh Nhiên có cơ hội phản đối, cô kéo tay Kỳ Cảnh Từ rời đi.

Chỉ để lại anh và hai đứa nhỏ trong căn phòng rộng lớn nhìn nhau.

Lục Thanh Nhiên: “…”

Đúng là chị dâu tốt của tôi!

A La cảm nhận được Lục Thanh Nhiên không muốn chăm sóc mình, liền nhẹ giọng hỏi: “Chú ơi, chú không muốn chăm sóc chúng cháu à…”

Lục Thanh Nhiên xoa trán, cảm thấy đau đầu, nghe A La nói vậy, anh đáp: “Không phải vậy.”

Đồng Đồng là đứa trẻ dễ gần, chạy đến ngồi cạnh Lục Thanh Nhiên, tò mò hỏi: “Chú ơi, chú là bác sĩ à?”

Lục Thanh Nhiên mệt mỏi gật đầu: “Ừ.”

Đồng Đồng vui mừng: “Chị… chị của cháu cũng là bác sĩ.”

Lục Thanh Nhiên nhướng mắt: “Thật à?”

“Đúng vậy, chị ấy còn là một… ưm!”

Đồng Đồng suýt nữa nói ra bí mật của Tề Vân Thư, may mà A La nhanh tay bịt miệng cậu lại.

“Là một gì?”

“Là một… người đã chữa bệnh cho rất nhiều người nổi tiếng!”

A La cố gắng bịa chuyện, đồng thời cảnh cáo Đồng Đồng không được nói lung tung.

Đồng Đồng ngây thơ chớp chớp mắt, tỏ ý mình hiểu rồi.

“Oh, vậy sao.”

Lục Thanh Nhiên không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ hai đứa trẻ đang khoe khoang về chị của chúng.

Thôi được rồi, chăm sóc trẻ con thì chăm sóc trẻ con, đến mức này rồi anh cũng không thể đuổi chúng đi được.

Lục Thanh Nhiên mất vài phút chấp nhận công việc mới này.

Anh đứng dậy, nhìn xuống hai đứa trẻ hỏi: “Các em muốn đi đâu chơi?”

Hai đứa nhỏ lắc đầu, lần đầu tiên đến Đế Kinh, không biết có gì vui.

Lục Thanh Nhiên nheo mắt, nghĩ rằng đã ăn chơi chi phí sẽ do Lê Cửu chi trả, vậy thì… đi chỗ nào đắt tiền mà chơi!

Hai tiếng sau, Lê Cửu nhận được một loạt hóa đơn và các cuộc gọi không ngừng từ Tề Vân Thư.

“A Cửu!!!

Cậu đưa Đồng Đồng và A La đi đâu rồi?!”

Lê Cửu: “…?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 217: Tìm anh ba của em để báo cáo


Xem danh sách chương

——

Lê Cửu bối rối: “Cô nói gì?”

Hai đứa trẻ không phải vẫn ở trong nhà hàng sao…?

Ngay sau đó, ánh mắt của cô rơi vào hóa đơn mà Lục Thanh Nhiên vừa gửi.

Lê Cửu: “…”

Gã này đưa trẻ con vào quán bar làm gì?!

Còn gọi mấy chai rượu vang sáu con số?

Cho trẻ con uống rượu, hắn muốn chết chắc?

Lê Cửu sắc mặt tối sầm, đôi mắt lạnh lẽo, siết chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, như muốn b*p ch*t Lục Thanh Nhiên.

Kỳ Cảnh Từ thấy cô sắc mặt không ổn, hỏi: “Sao thế?”

Lê Cửu cười lạnh lùng nhìn anh: “Anh thật sự có một người bạn tốt đấy.”

Kỳ Cảnh Từ: “…?”

Kỳ Cảnh Từ ngây người, không hiểu cô đang nói gì.

Hiện tại họ đang ngồi trong phòng chờ vip của cửa hàng ở trung tâm thương mại đợi Kỳ Mặc Vi chọn đồ.

Dù trong phòng không nhiều người nhưng với ngoại hình thu hút của họ, không nghi ngờ gì là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Trong tình huống này, Lê Cửu muốn nổi giận cũng không thể, chỉ có thể đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài gọi điện.”

Lục Thanh Nhiên lúc này đang ngồi trong góc của quán bar, hai chân bắt chéo, tay cầm ly rượu vang, thần thái nhàn nhã, trông như một công tử giàu có đi tìm vui.

Hai đứa nhỏ ngồi bên trái anh, mỗi đứa cầm một ly sữa, yên lặng nhìn mọi người trong quán bar nhảy múa như ma quỷ.

Một người lớn và hai đứa nhỏ, tổ hợp kỳ lạ này thu hút không ít ánh nhìn, nhưng Lục Thanh Nhiên chẳng hề để ý, thậm chí còn tận hưởng.

Đồng Đồng và A La cũng chăm chú xem.

Bức tranh hòa hợp này bị một cuộc điện thoại phá vỡ.

Lục Thanh Nhiên nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, mắt sáng lên, nhanh chóng bắt máy.

“Chị dâu, nhiệm vụ chăm sóc trẻ con của tôi xong chưa?”

Lê Cửu nheo mắt, giọng trầm hẳn: “Lục Thanh Nhiên, cậu đang ở đâu?”

“Ở quán bar mà?”

Giọng Lê Cửu lạnh hơn: “Cậu đưa trẻ con vào quán bar?!”

Lục Thanh Nhiên vô tội: “Không phải chị bảo tôi chăm sóc chúng thật tốt sao?

Tôi chỉ muốn cho chúng thấy một Đế Kinh thật sự.”

Lê Cửu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, bỏ ý định giết Lục Thanh Nhiên.

Theo ý anh, Đế Kinh thật sự là quán bar?

Thật không hổ danh là một trong Tứ công tử Kinh Thành!

“Mau đưa Đồng Đồng và A La trở về!

Chị của chúng đang tìm chúng.”

Lục Thanh Nhiên cười toe toét: “Được rồi!”

“Vậy chị dâu, chi phí này, chị thấy…”

Lục Thanh Nhiên cười gượng, ý muốn rất rõ ràng.

Lê Cửu cười lạnh lùng: “Cậu muốn báo cáo chi phí?”

“Ừ.”

“Được thôi.”

“Vậy cảm ơn chị dâu…”

Lục Thanh Nhiên chưa kịp nói hết lời cảm ơn đã bị Lê Cửu cắt ngang.

“Đi báo cáo với anh ba của cậu đi.”

Nói xong, cô cúp máy.

Điện thoại vang lên những tiếng tút tút.

Lục Thanh Nhiên: “…”

Đi báo cáo với anh ba, nhưng phải có hóa đơn chứ!

Lục Thanh Nhiên tức muốn khóc, chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng mình đã tiêu vài chục vạn chỉ trong một ngày.

Nếu biết trước, anh đã không dại dột mua rượu đắt như vậy.

Tiền của anh!

Lục Thanh Nhiên trong lòng đau đớn nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ chút nào, quay sang nói với hai đứa nhỏ: “Thôi, đừng nhìn nữa, đi thôi, chị của các em đang tìm.”

Đồng Đồng có chút tiếc nuối: “Chú Lục, cháu có thể xem thêm một chút nữa không?”

Lục Thanh Nhiên chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ chăm sóc trẻ con, làm sao đồng ý được, từ chối ngay: “Không được.”

Đồng Đồng thất vọng cúi đầu.

Thấy vậy, lòng Lục Thanh Nhiên cũng mềm lại, an ủi: “Lần sau có thời gian, chú sẽ đưa các cháu đi chơi tiếp.”

Đồng Đồng ngẩng đầu lên, mắt sáng lên: “Thật không ạ?”

Lục Thanh Nhiên gật đầu.

Đồng Đồng nhảy từ ghế xuống, vui vẻ nói: “Vậy đi thôi!”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 218: Có lẽ là nhìn nhầm


——

Lục Thanh Nhiên đưa hai đứa nhỏ trở lại nhà hàng, thấy Tề Vân Thư đã đợi ở cửa nhà hàng từ lâu.

Kỳ Cảnh Từ cũng đứng bên cạnh cô, cùng đợi.

“Chị!”

Từ xa nhìn thấy Tề Vân Thư, hai đứa nhỏ chạy nhanh tới bên cô.

“Các em đã đi đâu vậy?”

Đồng Đồng phồng má, chỉ vào Lục Thanh Nhiên phía sau: “Chú Lục đưa chúng em đi chơi.”

Tề Vân Thư lúc này mới nhìn Lục Thanh Nhiên.

Lục Thanh Nhiên hai tay đút túi, áo sơ mi kẻ sọc xanh làm nổi bật dáng người cao ráo của anh, ánh mắt anh lướt qua Tề Vân Thư và dừng lại trên Kỳ Cảnh Từ, nhướng mày chào: “Anh Lê.”

Kỳ Cảnh Từ gật đầu chào lại.

“Cảm ơn Lục thiếu.”

“Không có gì, không có gì, nên làm mà.” Lục Thanh Nhiên cười gượng hai tiếng.

Dù Kỳ Cảnh Từ thực sự cảm ơn, nhưng không hiểu sao, Lục Thanh Nhiên lại cảm thấy có chút chột dạ.

Lê Cửu đã gọi điện báo cho họ biết hai đứa nhỏ đã bị đưa đến quán bar, từ lúc biết tin, sắc mặt Tề Vân Thư không tốt, còn Kỳ Cảnh Từ thì không ngạc nhiên lắm.

Lục Thanh Nhiên tính cách phóng khoáng, ngày thường chẳng mấy khi nghiêm chỉnh, chỉ khi đi theo ba mới bớt bớt lại.

Việc đưa trẻ con đến quán bar là điều hoàn toàn phù hợp với tính cách của anh.

“Chị ơi, quán bar rất vui, lần sau em có thể đến nữa không?” A La chớp chớp đôi mắt đen láy, nghiêm túc hỏi.

Sắc mặt Tề Vân Thư càng nặng nề: “Không được.”

Quán bar không phải là nơi dành cho trẻ con.

Đồng Đồng bĩu môi, không phục nói: “Nhưng chú Lục đã nói sẽ đưa chúng em đến lần sau!”

“Khụ…”

Lục Thanh Nhiên ho nhẹ một tiếng, đối mặt với ánh mắt của Tề Vân Thư và Kỳ Cảnh Từ, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Anh đặt tay lên đầu Đồng Đồng xoa nhẹ, nói: “Ngoan, lần sau chú sẽ đưa các em đi chỗ khác chơi.”

Đồng Đồng bĩu môi, gạt tay Lục Thanh Nhiên ra, có chút tức giận nói: “Vừa nãy chú không nói thế!”

A La cũng phụ họa: “Đúng vậy!

Chú đã hứa sẽ đưa chúng em đến quán bar lần sau để xem những điều khác mà… ưm!”

Lời chưa dứt, A La đã bị một bàn tay to bịt miệng lại, không thể phát ra tiếng nào.

Xem những điều khác?

Quán bar thì có gì khác để xem?

Tề Vân Thư nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lục Thanh Nhiên, đáy mắt lộ rõ sự không vui.

Biết mình đã dạy dỗ không đúng cách, Lục Thanh Nhiên chột dạ không dám nhìn cô, chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui xuống.

Anh vốn tính tình phóng khoáng, lần này làm sai, bị người ta trách cũng đáng đời.

Lục Thanh Nhiên nắm tay lại, đưa lên miệng ho nhẹ, định xin lỗi Tề Vân Thư.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, đột nhiên dừng lại.

“Cô là Vân…”

Tề Vân Thư ánh mắt lóe lên.

“Lục thiếu, hôm nay cảm ơn anh, tôi có việc phải đi.”

Tề Vân Thư cúi đầu, nắm tay Đồng Đồng và A La, rời đi.

Kỳ Cảnh Từ thấy vậy cũng theo sau.

“Ơ?”

Lục Thanh Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng họ đã đi nhanh, chỉ còn lại bóng lưng.

“Không đúng…”

Lục Thanh Nhiên nhíu mày, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, lẩm bẩm: “Sao lại giống Vân dì…”

Người đó, chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao?

Dù khuôn mặt có đôi phần giống, nhưng chắc chắn không thể nào.

Có lẽ là mình nhìn nhầm.

Lục Thanh Nhiên nhìn theo hướng Tề Vân Thư rời đi một lúc, suy nghĩ một lát, rồi cũng lên xe rời đi.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 219: Các cô gái ở quán bar




Lê Cửu nắm tay hai đứa trẻ, Tề Vân Thư và A La, đi trước, Lê Đình Chi bước nhanh theo sau.

“Vân Thư, có chuyện gì à?” Lê Đình Chi thấy cô từ nãy đến giờ tâm trạng không tốt, bèn hỏi.

Tề Vân Thư lắc đầu, cúi xuống, đáp: “Không có gì.”

Lê Đình Chi tưởng cô còn giận, liền nói: “Vân Thư, Lục Thanh Vũ làm việc luôn không đúng mực, nhưng không có ý xấu, em đừng chấp nhặt.”

Anh và Lục Thanh Vũ lớn lên cùng nhau trong một nhóm bạn, tuy không thân đến mức hiểu rõ từng ngóc ngách nhưng tính cách thì rõ ràng.

Tề Vân Thư mím môi, nói: “Không đâu.”

Lê Đình Chi thở phào nhẹ nhõm.

“Lục Thanh Vũ là con trưởng nhà họ Lục?

Nhà họ Lục đó?” Tề Vân Thư nhấn mạnh một lần nữa nhà họ Lục, với ý nghĩa đặc biệt.

Lê Đình Chi gật đầu, cười nói: “Đúng rồi, Đế Kinh còn mấy nhà họ Lục nữa đâu.”

Tề Vân Thư ồ một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng.

“Chị ơi, chị ơi, chú Lục cũng là bác sĩ giống chị đấy.” Lúc này, A La đột nhiên nói.

“Đúng, mà hình như tay nghề cũng không tệ.” A La tiếp lời Tề Vân Thư.

“Nhưng vẫn kém xa chị.” Tề Vân Thư hỏi lại: “Sao các em biết?”

“Chú ấy tự nói mà.” Tề Vân Thư nói: “Chú ấy nói với các chị em ở quán bar rằng chú ấy bận rộn suốt ngày, bệnh nhân đông không đếm xuể, gia đình còn ép phải đi xem mắt.”

“Chị em…”

Nghe đến ba từ này, mặt Tề Vân Thư lập tức tối sầm lại, trên trán xuất hiện ba vạch đen.

Lục Thanh Vũ cuối cùng đã mang hai đứa trẻ đi đâu ở quán bar?

Còn cả chị em!

Lê Cửu tìm người trông trẻ không thể tìm ai tử tế hơn à?

“Chú ấy đi quán bar… tìm chị em?” Tề Vân Thư nheo mắt, từng từ từng chữ hỏi.

A La hồi tưởng lại, lắc đầu.

“Không phải, là các chị em cứ muốn ở cạnh chú Lục.”

Có khác biệt gì không?

Tề Vân Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười, dặn dò hai đứa trẻ: “Nghe này, từ nay tránh xa chú Lục ra nhé.”

“Tại sao?”

Tề Vân Thư không vui, chú Lục dẫn họ đến những nơi chưa từng đến, mời họ uống đồ, hứa lần sau dẫn họ đi chỗ khác chơi, người tốt như vậy, tại sao chị Tề lại muốn họ tránh xa chú ấy?

Tề Vân Thư mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Không tại sao, chỉ cần tránh xa.”

Ở cạnh chú ấy, mầm mống ngay thẳng cũng trở thành cong queo.

Thấy Tề Vân Thư có dấu hiệu nổi giận, Tề Vân Thư co cổ lại, khẽ đáp “Vâng, chị Tề.”

Dù Lê Đình Chi biết Lục Thanh Vũ không phải người như vậy, nhưng lúc này cũng không mở miệng bào chữa cho anh ta.

Xem hành động của anh ta kìa?

Trước mặt trẻ con không để ý, cấm giao thiệp là đúng rồi.

Lần này chỉ có thể coi là anh ta tự gây họa.

Lê Đình Chi lắc đầu, lẩm bẩm.

“Muộn rồi, để anh đưa mọi người về.”

Tề Vân Thư gật đầu.



Ở bên kia, Lê Cửu cất điện thoại, trở lại phòng tiếp khách VIP.

Kỳ Cảnh Từ gập tạp chí trong tay lại, hỏi: “Gọi xong chưa?”

Lê Cửu mím môi, mặt lạnh lùng, ngồi bên cạnh anh, không nói một lời.

Kỳ Cảnh Từ nhướn mày, ánh mắt xám nhạt lóe lên, “Có chuyện gì vậy?”

Có chuyện gì rồi sao, sắc mặt không tốt chút nào?

“Tôi nghĩ tôi sắp bị nhắc nhở đến chết mất.”

Mang hai đứa nhỏ đi, kết quả không ngờ lại giao nhầm người, dẫn chúng đến quán bar.

Lần này chắc chắn Tề Vân Thư sẽ tìm cô tính sổ!

Quả nhiên, giây tiếp theo, điện thoại reo lên.

Hiển thị cuộc gọi: “Lão thất”.
 
Back
Top