Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 70: Vậy Thì Cứ Kiên Nhẫn Đợi Đấy!


Xem danh sách chương



Lê Cửu nhíu mày, quay lại nhìn.

Quả nhiên là Lê Vân.

Cũng phải thôi.

Ngoài cô ta ra, còn ai có thể dùng giọng điệu làm bộ như vậy gọi cô là chị chứ?

Nhưng hôm nay trông cô ta không ổn lắm.

Lê Cửu hứng thú quan sát Lê Vân từ trên xuống dưới.

Trang điểm trên mặt Lê Vân vẫn tinh tế, nhưng so với bình thường thì đậm hơn nhiều.

Dù trang điểm kỹ đến đâu cũng không che được quầng thâm rõ rệt trên khuôn mặt cô ta, thần sắc khó giấu được vẻ mệt mỏi.

Có vẻ lần tỏ tình thất bại lần trước đã đả kích cô ta khá lớn.

Nhưng, nhanh như vậy đã đi làm lại?

Chẳng lẽ Lục Thiếu Kỳ trong lòng cô ta còn không quan trọng bằng tập đoàn Lê Thị?

Đúng vậy, tập đoàn Lê Thị.

Lê Vân đã sớm dùng sự sủng ái của Lê Hồng mà nài nỉ mãi để vào làm ở Lê Thị, đảm nhận vị trí quản lý dự án.

Cô em gái này của cô, dã tâm không nhỏ chút nào.

Sớm vào công ty như vậy.

Không cần đoán cũng biết cô ta muốn đứng vững tại Lê Thị.

Lê Vân cầm trong tay một tập tài liệu, nhìn Lê Cửu, mắt đầy kinh ngạc, rõ ràng bất ngờ khi gặp cô ở đây.

“Chị, chị sao lại ở đây?”

Lê Cửu cười lạnh, hai tay đút túi, nhìn cô ta: “Tại sao tôi không thể ở đây?”

“Chị không phải nên đi học sao?”

Lê Cửu nhàn nhạt đáp: “Ồ, tôi trốn học.”

“…”

Lê Vân bị nghẹn lời không biết nói gì.

Thật chưa từng thấy ai trốn học mà lại thản nhiên nói ra như vậy.

Cô ta lại hỏi: “Vậy chị đến SR làm gì?”

Lê Cửu nhướng mày, suy nghĩ một lúc rồi bịa ra một lý do, “Đi dạo?”

“…”

Lê Vân cười lạnh, chỉ tay vào quầy lễ tân của SR, giọng đầy khinh miệt: “Chị, đừng trách em không nhắc nhở, tốt nhất chị nên rời khỏi đây, nơi này không phải là chỗ chị có thể tùy tiện đến.”

“Ồ?”

Lê Cửu hỏi ngược lại: “Vậy em đến đây làm gì?”

Lê Vân giơ tập tài liệu trong tay, kiêu ngạo nói: “Lê Thị có hợp tác với SR, em đến đây để gặp tam gia Kỳ bàn về hợp tác.”

Nghe vậy, Lê Cửu cười khẽ, thật không biết nên nói cô ta là gan lớn hay là ngu ngốc.

Chỉ cô ta?

Bàn hợp tác với Kỳ Cảnh Từ?

Với trình độ của Kỳ Cảnh Từ, sợ rằng đến lúc đó, Lê Vân sẽ bị anh ta bán đứng mà còn giúp anh ta đếm tiền.

Lê Hồng thật sự yên tâm để cô ta đi bàn hợp tác?

Không sợ cô con gái cưng của ông ta lỡ mà bán mất Lê Thị?

Lê Cửu cố nhịn cười, nhìn khuôn mặt đắc ý của Lê Vân.

Thật sự mà nói, sáng sớm nhìn người ngốc diễn kịch.

Cũng thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Lê Cửu cảm thấy cơn tức giận mà Kỳ Cảnh Từ gây ra lúc nãy đã tiêu tan không ít.

“Thế em đã gặp tam gia Kỳ chưa?”

Nghe vậy, mặt Lê Vân lập tức sa sầm, trở nên cực kỳ khó coi.

Tay cầm tài liệu siết chặt.

Tất nhiên là chưa!

Cô ta đến từ sáng sớm, ngồi ở khu vực chờ mấy tiếng đồng hồ, mà còn chưa thấy bóng dáng Kỳ Cảnh Từ.

Từ nhỏ đến lớn, ai dám để cô ta đợi như vậy?

Nhưng đó lại là Kỳ Cảnh Từ, nơi này lại là SR.

Cô ta không dám làm loạn, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi.

Lê Vân nói: “Chị, chị nên mau về đi, nếu ông nội biết chị không lo học hành mà đến đây, chắc chắn sẽ rất giận.”

Lê Cửu giả vờ không để ý: “Ông nội thương tôi như vậy, ông không giận đâu.”

Mặt Lê Vân cứng lại, lạnh lùng nhìn cô.

Cô ta đang khoe khoang được ông nội cưng chiều hơn sao?

Hừ!

Ánh mắt Lê Vân trở nên khinh thường.

Thật ngu ngốc, được ông nội cưng chiều thì sao?

Đợi đến khi mình thừa kế Lê Thị, sẽ cho cô ta hiểu.

Trước quyền lực tuyệt đối, không đáng để nhắc đến!

“Nhưng chị à, dù ông nội không giận, nhưng ông cũng sẽ buồn.”

Lê Vân cau mày, nói với vẻ lo lắng.

Lê Cửu nói: “Sẽ không đâu.”

“Sao lại không?”

Lê Vân phản ứng lại ngay.

Chỉ thấy Lê Cửu đột nhiên tiến lại gần, ghé vào tai cô ta nói: “Bởi vì… chính ông nội đã đưa tôi đến đây.”

Mắt Lê Vân co rút lại, trợn tròn nhìn Lê Cửu đi về phía thang máy dành cho tổng giám đốc.

Lê Cửu bấm nút tầng, vẫy tay chào Lê Vân đang sững sờ: “Tạm biệt em gái, cứ kiên nhẫn đợi ở đây, cố lên!”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 71: Trở Về Để Giành Công Ty Với Anh Sao?




Lê Vân lao đến quầy lễ tân, nắm chặt vai người nhân viên, kích động hỏi: “Tại sao cô ta có thể vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc?”

Dựa vào cái gì?

Cái con nhỏ đáng ghét đó có thể dùng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Còn cô ta phải đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ.

Nhân viên lễ tân bị hành động của cô ta làm cho hoảng sợ, sau đó nhíu mày, hiểu ra rằng cô ta đang nói đến Lê Cửu.

Không chút biểu cảm, cô nhân viên lễ tân gạt tay Lê Vân ra khỏi vai mình, nói: “Cô ấy là thư ký mới của tổng giám đốc, tổng giám đốc đặc cách cho cô ấy dùng thang máy riêng.”

“Cái gì?”

Lê Vân không thể tin được, tay cầm tài liệu siết chặt đến trắng bệch.

Nhớ lại lời của Lê Cửu, cô ta liền hiểu ra mọi chuyện.

Vậy là, ông cụ Lê đã đưa cô ấy vào SR?

Mặt Lê Vân tức thì sa sầm, ánh mắt trở nên độc ác.

Một người ông thiên vị!

Lúc cô ta muốn vào Lê Thị, ông đã nói gì?

Nói cô ta còn trẻ, có thể không làm tốt công việc này.

Bảo cô ta đợi thêm, không cần phải vội.

Nhưng bây giờ thì sao?

Ông lại trực tiếp đưa Lê Cửu vào bên cạnh Kỳ Cảnh Từ.

Đó là thư ký của tổng giám đốc SR!

Còn tốt hơn nhiều so với vị trí quản lý dự án nhỏ nhoi của cô ta.

Hừ!

Ông cụ quả thật thiên vị cô con gái của tiểu tam!

Ánh mắt lạnh lùng của Lê Vân khiến cô nhân viên lễ tân giật mình.

Vị đại tiểu thư nhà họ Lê này sao bỗng nhiên nét mặt trở nên méo mó như vậy?

Khác hẳn với những lời đồn đại.

Đây… thật sự là đệ nhất mỹ nhân Đế Kinh?

Trong lúc cô nhân viên còn đang đầy nghi hoặc, Lê Vân bỗng nhiên lạnh lùng liếc nhìn cô, khiến cô có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm.

Nhưng ngay sau đó, Lê Vân hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

“Bốp!”

Tài liệu bị ném mạnh lên bàn.

Lê Hồng đang làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Vân với vẻ mặt giận dữ, không khỏi hỏi: “Sao vậy, Vân Nhi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Vân ngay lập tức trở nên ủy khuất, “Bố, vừa rồi con đến SR bàn chuyện hợp tác thì gặp chị.”

“Cái gì?”

Lê Hồng ngạc nhiên, sau đó cau mày chặt, “Sao cô ấy lại ở SR?”

Không phải cô ấy đang đi học sao?

Nhắc đến chuyện này, Lê Vân càng ủy khuất hơn, “Còn không phải là do ông nội.”

“Ông nội con?”

Lê Hồng cảm thấy bối rối, chuyện này liên quan gì đến ông cụ?

Lê Vân gật đầu, cắn chặt môi dưới, nói: “Chị nói… ông nội đưa chị đến SR làm thư ký của tam gia.”

Mắt Lê Hồng lập tức mở to, “Con nói tam gia?

Ông ấy không bao giờ nhận thư ký nữ mà?”

Lê Vân lắc đầu, cô ta cũng không biết.

“Ông nội và ông cụ Kỳ có quan hệ rất tốt, nếu ông cụ lên tiếng, e rằng tam gia cũng không thể từ chối.”

Cô ta nói.

Lê Hồng hơi nheo mắt, cúi đầu suy nghĩ.

Lê Vân thấy ông không nói gì, liền chạy đến kéo tay ông, “Bố, vừa rồi con đã đợi ở SR mấy tiếng đồng hồ mà không gặp được tam gia, nhưng chị…”

“Chị hoàn toàn có thể dẫn con đi gặp tam gia, nhưng lại bắt con phải đợi.”

Nghĩ đến nụ cười của Lê Cửu trước khi vào thang máy, ánh mắt Lê Vân càng thêm hận thù.

Lê Hồng vỗ nhẹ tay cô ta, an ủi: “Được rồi, Vân Nhi, con đừng giận, chuyện của tam gia con đừng lo nữa.”

“Nhưng bố…”

Lê Vân không cam lòng.

Nghĩ đến khuôn mặt của Lê Cửu, cô ta tức giận đến nghiến răng.

Lê Hồng nói: “Vân Nhi, bố tự có tính toán, con yên tâm, bố sẽ không để con chịu thiệt thòi.”

Lê Vân nghe vậy, chỉ đành nói: “Vâng…”

“Ngoan, đi đi.”

Lê Vân gật đầu, cầm tài liệu trên bàn, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa.

Khi thấy Lê Vân rời đi, Lê Hồng mới thu lại ánh nhìn, khuôn mặt ngay lập tức trở nên u ám.

Ông ta đứng dậy, bước đến cửa sổ kính lớn, từ trên cao nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập.

Lê Hồng cúi đầu suy nghĩ.

Mọi chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

Ban đầu ông ta chưa từng coi Lê Cửu ra gì.

Một đứa con riêng, có thể làm nên chuyện gì?

Dù cô có thể lấy lòng và được ông cụ thiên vị.

Nhưng trong mắt ông ta, đó chỉ là thủ đoạn của Lê Cửu để có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lê.

Nhưng giờ đây, Lê Cửu đã khiến ông ta ngạc nhiên không ít.

Không chỉ quen biết ông cụ An.

Mà còn có thể khiến ông cụ đưa cô vào SR làm thư ký thân cận của Kỳ Cảnh Từ.

Không ai hiểu con bằng cha.

Ông ta làm sao không hiểu mục đích thực sự của ông cụ Lê?

Chẳng qua là muốn Lê Cửu học hỏi từ Kỳ Cảnh Từ.

Học cách… quản lý công ty.

Rồi sau đó?

Lê Hồng siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào cửa sổ kính.

Trở về để giành công ty với ông ta sao?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 72: Ngài Về Nước Từ Khi Nào Vậy?




Tuyệt đối không thể!

Lê Hồng nheo mắt, vẻ mặt trở nên hung dữ.

Ông phải nghĩ ra cách.



Sáng sớm, Lê Cửu thưởng thức màn biểu diễn biến sắc mặt của cô em gái Lê Vân, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Cô mở cửa văn phòng, thấy bên trong có người.

Đó là nhóm cố vấn.

Thấy cô bước vào, mọi âm thanh lập tức im bặt, tất cả quay đầu nhìn cô.

Lê Cửu: “…”

Kỳ Cảnh Từ cũng ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Thư ký Lê, cô có biết giờ làm việc của SR là mấy giờ không?”

Lê Cửu suy nghĩ một lát, “Tám giờ rưỡi?”

Kỳ Cảnh Từ cong ngón tay, gõ nhẹ hai cái lên bàn, cười nhạt: “Ồ, vậy cô có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Lê Cửu cúi đầu nhìn đồng hồ, “Mười giờ rưỡi.”

“Ừm, vậy là cô trực tiếp bỏ qua cả buổi sáng?”

Lê Cửu giải thích: “Tôi có lý do.”

“Lý do gì?”

Kỳ Cảnh Từ hỏi.

Anh muốn xem cô sẽ giải thích thế nào.

“Tôi đi quá chậm.”

“Ừm?”

Kỳ Cảnh Từ nhất thời không phản ứng kịp.

Lê Cửu vẻ mặt chân thành, “Anh phải tin tôi, tôi đã đến dưới lầu lúc tám giờ hai mươi.”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Vậy là cô mất hai tiếng để lên lầu sao?

Những người khác cố nhịn cười, sợ rằng không kiềm được sẽ bị tổng giám đốc phạt làm thêm giờ.

Kỳ Cảnh Từ nheo mắt, không nói thêm, tiếp tục cùng nhóm cố vấn thảo luận công việc.

Lê Cửu bĩu môi, ngồi vào chỗ của mình, nhìn tài liệu đã sắp xếp từ hôm qua mà ngẩn người.

Chẳng mấy chốc, khi Kỳ Cảnh Từ đang đưa ra chỉ thị, bỗng nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng.

Nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu nhìn.

Quả nhiên, Lê Cửu đang gục xuống bàn ngủ rất ngon.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Những người khác cũng quay đầu nhìn, không khỏi thốt lên: “…”

Bây giờ, thư ký thân cận của tổng giám đốc đã nhàn hạ đến mức có thể ngủ trong giờ làm việc rồi sao?

Mọi người nhớ lại trước đây khi Kỳ Cảnh Từ làm thư ký, anh không biết mình phải làm việc đến mức nào.

Kỳ Cảnh Từ mỉm cười lạnh lùng, đặt tài liệu xuống bàn, tạo ra tiếng động lớn đánh thức Lê Cửu.

Lê Cửu dụi mắt, liếc nhìn Kỳ Cảnh Từ với vẻ khó chịu.

Sáng nay cô dậy sớm giúp mẹ Đơn chuyển nhà, giờ thật sự rất mệt.

Người này lại dám đánh thức cô?

Không biết rằng cô thiếu ngủ là rất nguy hiểm sao?

Nghĩ vậy, khí thế của cô trở nên u ám hơn, toát ra sự nguy hiểm.

Kỳ Cảnh Từ vẫn không chút lay động, mỉm cười nói: “Thư ký Lê rảnh rỗi như vậy, thì giúp tôi mang tài liệu này đi gửi nhé.”

Lê Cửu: “…”

Mẹ kiếp, ông đây muốn tiễn anh đi gặp ông trời.

Cuối cùng cô mặt không biểu cảm nhận lấy tài liệu, bất chợt nhìn thấy trên đó có chữ “Tập đoàn MZ”.

Lê Cửu nhướng mày, có dự cảm không tốt, “Đây là…”

Người béo trong nhóm cố vấn nói: “Đây là hợp đồng hợp tác chúng tôi đã chỉnh sửa theo yêu cầu của MZ.”

Lê Cửu mặt không cảm xúc, nói một tiếng, “Ồ.”

Rời khỏi tòa nhà SR, Lê Cửu không có ý định chạy việc.

Cô lấy điện thoại, gọi một cuộc.

Điện thoại hiển thị người nhận không ở trong nước.

“…

Hừ!”

Lê Cửu cười lạnh một tiếng.

Chưa đầy ba giây, đối phương đã bắt máy.

“Alo, boss.”

Giọng nam trầm ấm vang lên, khiến người nghe như bị đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.

Lê Cửu dứt khoát nói: “Hợp đồng hợp tác với SR đang ở chỗ tôi, tôi cho anh hai mươi phút để xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ vứt những tờ giấy vô ích này vào thùng rác.”

“…”

Khuôn mặt đẹp trai của đối phương đột nhiên cứng đờ, không hiểu ý cô.

Chuyện gì thế này?

Hợp đồng hợp tác với SR?

Ồ, trước đây họ có hợp tác với SR.

Không đúng!

Đó không phải là trọng điểm!

Quan trọng là tại sao hợp đồng lại nằm trong tay boss?

Cô ấy không phải chưa bao giờ quan tâm đến công việc công ty sao?

Anh có phải đang gặp ảo giác giữa ban ngày không?

Anh khó khăn mở miệng: “Boss, cô… vừa nói gì?”

Lê Cửu cười lạnh, cúp máy.

Bên kia đại dương, người đang phơi nắng trên bãi biển hoàn toàn bối rối.

Không!

Boss, cô có thể nói rõ hơn không?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Và…

Ngài về nước từ khi nào vậy?!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 73: Cô Không Sao Chứ?




Vị tổng giám đốc bỏ mặc công ty với một đống hỗn độn để đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, lúc này mới nhớ đến các nhân viên của mình.

Các nhân viên đang cặm cụi làm việc ở Đế Kinh, tóc rụng gần hết: …

Ồ, sếp, hóa ra ngài vẫn nhớ đến chúng tôi.

Sau khi hiểu rõ sự việc, anh cảm thấy muốn khóc mà không có nước mắt.

Dù anh có thể bay, cũng không thể trong vòng hai mươi phút xuất hiện trước mặt Lê Cửu.

Cuối cùng, anh chỉ có thể cử trợ lý thân tín nhất của mình đến gặp Lê Cửu.

Trợ lý kính cẩn nhận lấy tài liệu từ tay Lê Cửu, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Đến giờ anh vẫn chưa hiểu ra.

Anh chỉ nhớ mình đang làm việc, đột nhiên sếp gọi điện, bảo anh đến chỗ boss lấy hợp đồng hợp tác với SR.

Trợ lý: …???

Anh đang mơ hay sếp đang mơ?

Sự thật chứng minh, chắc chắn anh đang mơ!

Hơn nữa là ác mộng!

Làm sao boss của Tập đoàn MZ có thể đi làm thư ký cho tổng giám đốc SR.

Còn nói một câu trước khi đi: “Nhanh xem đi, có vấn đề gì tìm tôi.”

Trợ lý: …

Hu hu hu!

Ngày thường ngay cả kế hoạch của công ty mình cũng không thèm liếc nhìn, giờ lại quan tâm đến một hợp đồng đã chỉnh sửa.

Hu hu hu!

Sếp, ngài mau trở về đi!

Nếu không về, boss sẽ bị SR dụ mất!

Những suy nghĩ của trợ lý, Lê Cửu không hề nghe thấy, lúc này cô đang thảnh thơi đi dạo trên phố, cúi đầu nhìn điện thoại.

Rõ ràng là không có ý định quay về sớm.

Đã ra ngoài rồi, thì chơi thêm một chút vậy!

Lê Cửu lang thang một hồi, bất chợt nhìn thấy một tiệm bánh ngọt.

Mắt cô sáng lên, bước vào trong.

Đây là một tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng, có tiếng tốt, bình thường kinh doanh rất phát đạt, gần như luôn hết hàng.

Vừa vào cửa, cô đã thấy một hàng dài trước quầy.

Cô định lui lại một bước, nhưng dòng người phía sau không ngừng đẩy cô vào trong.

Lê Cửu: “…”

Đôi mắt cô lập tức lạnh xuống, khí lạnh từ người cô tỏa ra.

Mọi người xung quanh đều rùng mình, lập tức tránh xa, không dám lại gần cô.

Cửa hàng vốn chật chội, lập tức có một khoảng trống rộng rãi.

Lê Cửu hài lòng, ngừng phát tán khí lạnh, yên lặng xếp hàng.

Những người khác thấy cô khó gần, không ai dám xô đẩy, trật tự trong tiệm nhanh chóng tốt lên.

Điều này khiến nhân viên cửa hàng suýt bật khóc vì vui sướng.

Ai biết họ đã trải qua những gì, những người này đâu phải đến mua bánh ngọt?

Họ rõ ràng là đến ăn người!

Lê Cửu ngước lên nhìn hàng người trước mặt, vẫn còn lâu mới đến lượt cô.

Rảnh rỗi, Lê Cửu mở trò chơi xếp hình trên điện thoại.

Đừng hỏi, hỏi là cô là một kẻ chơi game dở tệ, tay nghề kém.

Không chơi được game khác.

Vì điều này, cô còn bị người ta chê cười rất lâu.

Dù là trò xếp hình, nhưng cũng là công cụ giết thời gian tốt nhất.

Khi Lê Cửu ngẩng đầu lên, trước mặt chỉ còn một người.

Cuối cùng đến lượt cô, nhưng lại nghe thấy nhân viên cửa hàng xin lỗi: “Xin lỗi quý khách, bánh ngọt hôm nay đã bán hết rồi.”

Lê Cửu: “…”

Bỗng muốn chửi thề.

Các khách hàng phía sau đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Chuyện gì vậy?”

“Đúng thế, tại sao đến lượt chúng tôi lại không còn?”

“Mới sáng sớm mà đã hết?

Không phải đang lừa chúng tôi chứ?”

“Chết tiệt!

Quán lừa đảo!

Tao xếp hàng cả sáng, mày nói hết hàng rồi?”

Nhân viên không ngừng cúi đầu xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, bánh ngọt hôm nay hết thật rồi, mời quý khách quay lại vào ngày khác.”

Nghe không còn bánh ngọt, ai nấy đều tức giận.

Bị mất thời gian lâu như vậy mà lại về tay không, ai mà vui được.

Cửa hàng bánh ngọt đầy người bỗng chỉ còn lại mình Lê Cửu.

Nhân viên thấy cô vẫn chưa chịu đi, nghĩ rằng cô muốn gây sự, vừa định lên tiếng.

Nhưng Lê Cửu lại nhìn quanh cửa hàng, hỏi: “Tôi có thể xem quanh một chút không?”

“Hả?”

Nhân viên không hiểu.

Lê Cửu cười, “Tôi rất thích trang trí của cửa hàng các bạn.”

Thì ra là vậy.

Nhân viên thở phào, nở nụ cười chuyên nghiệp, “Tất nhiên là được, xin mời.”

Lê Cửu gật đầu, bắt đầu đi quanh cửa hàng.

Đến góc cầu thang, không chú ý, cô đụng đầu vào một lồng ngực ấm áp rộng lớn.

“Cô không sao chứ?”

Giọng nói ấm áp, trưởng thành vang lên bên tai, mang theo sự xin lỗi.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 74: Sắp Trời Long Đất Lở Rồi




Lê Cửu ngước lên, bắt gặp một đôi mắt ấm áp sâu thẳm, như một đại dương bình yên, bao dung vạn vật.

“À… không sao.”

Người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, nhưng trông rất trẻ, mặc áo len trắng, nhìn như chỉ ngoài ba mươi.

Cả người toát lên vẻ hiền hòa, rất dễ gần.

Ánh mắt ông ta đầy xin lỗi, nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô.”

Lê Cửu cũng không bận tâm, “Tôi cũng không nhìn đường.”

Người đàn ông cười nhẹ, hỏi: “Cô đến mua bánh ngọt à?”

Lê Cửu gật đầu, “Nhưng đã bán hết rồi.”

Người đàn ông nhìn về phía quầy, rồi nói: “Cô muốn ăn gì?”

“Hả?”

Người đàn ông nói: “Tôi là chủ của tiệm bánh này, cô muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho cô.”

Lê Cửu ngẩn người.

Cô nhìn quanh, không dám tin rằng một cửa tiệm bánh ngọt ấm cúng, dễ thương như thế này lại do người đàn ông này làm chủ.

Thấy cô không nói gì, người đàn ông tiếp tục: “Coi như là lời xin lỗi của tôi.”

Lê Cửu suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Bánh ngàn lớp xoài được không?”

Người đàn ông ngạc nhiên trong chốc lát, rồi mỉm cười gật đầu.

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn tạo nên những mảng sáng rực rỡ.

Lê Cửu chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, lặng lẽ thưởng thức bánh ngàn lớp xoài.

“Ngon không?”

Người đàn ông hỏi.

Lê Cửu mím đôi môi đỏ, “Ngon lắm.”

Cô hỏi tiếp: “Sao ông lại nghĩ đến việc mở tiệm bánh ngọt này?”

Người đàn ông cử chỉ nhẹ nhàng, phong thái toát lên vẻ quý phái, rõ ràng là được nuôi dưỡng trong một gia đình danh giá.

Vậy mà lại mở một tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng ở khu phố nhộn nhịp này.

Thật không hợp với khí chất của ông.

Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu dàng, như đang nhớ về ai đó, thì thầm: “Vợ tôi rất thích ăn bánh ngọt.”

Nói xong, ông quay lại nhìn Lê Cửu, nói: “Con trai tôi cũng rất thích.”

Lê Cửu nhướng mày, không ngờ lại là lý do này.

Cô mỉm cười nói: “Vợ ông nhất định rất hạnh phúc.”

Nhắc đến điều này, nụ cười trên môi người đàn ông nhạt dần, ánh mắt không giấu nổi sự đau buồn, “Cô ấy đã qua đời rồi.”

Lê Cửu sững người, rồi nói: “Xin lỗi.”

Ông lắc đầu, “Không sao.”

“Người đã khuất thì đã khuất, người sống vẫn phải tiếp tục.”

Giọng ông bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt là nỗi đau không thể xóa nhòa.

Lê Cửu cảm thấy, ông chắc chắn là người có câu chuyện riêng.

Nhưng cô không quan tâm đến chuyện của người khác.

Nói chuyện với ông một lúc, ăn xong bánh ngàn lớp xoài, Lê Cửu đứng dậy chào tạm biệt.

Trước khi rời đi, người đàn ông vẫy tay chào cô, ánh mắt ấm áp, nở một nụ cười.

Lê Cửu cảm thấy mơ hồ, có gì đó quen thuộc về ông, nhưng cô không nhớ ra đã gặp ông ở đâu, nên không suy nghĩ nhiều.

Điện thoại rung lên.

“Alo?”

“Boss.”

Giọng nói trầm thấp, tao nhã vang lên, mang theo sự uất ức và nịnh nọt.

Lê Cửu nhướng mày, hỏi: “Cậu ở nước ngoài chơi vui không?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vội vàng giải thích: “Không!

Boss, tôi ra nước ngoài để bàn hợp đồng, không phải chơi!”

Lê Cửu không tin, hừ lạnh: “Thật sao?”

“Đúng vậy, boss, tôi làm việc cho cô bao nhiêu năm, cô không hiểu tôi sao?”

Lê Cửu nói: “Nhưng tôi nghĩ tôi không hiểu cậu bằng nhân viên của cậu.”

“…”

“Tôi nghe nhân viên trong công ty nói, vị tổng giám đốc của họ bỏ rơi công việc để ra nước ngoài chơi bời.”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng nghiến răng.

Các cậu giỏi lắm!

Ông không có ở đây, dám đặt điều nói xấu ông sao?

“Boss…”

Giọng anh càng thêm uất ức.

“Tôi thực sự ra nước ngoài để bàn hợp đồng, nhưng cái gã này!”

Anh tức giận, nhưng bất lực.

“Gã này lười biếng, cả ngày tắm nắng và tán gái, tôi đành phải theo anh ta.”

Lê Cửu hỏi: “Theo cùng?”

“…

Nếu không thì sao?

Nếu anh ta bỏ chạy thì làm thế nào?”

“Hừ!”

Boss Lê Cửu lạnh lùng cười.

“…”

Anh cảm thấy hơi lo lắng.

Sự im lặng kéo dài, làm anh hơi hoảng sợ.

Cô ấy… giận hay không giận đây?

Lê Cửu đột nhiên nói: “Vì cậu đang ở đó, hãy theo sát tình hình, gần đây không được yên ổn.”

Nhắc đến chuyện này, anh bật cười: “Boss, không chỉ không yên ổn, mà sắp trời long đất lở rồi.”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 75: Theo Dõi Từ Đầu Đến Giờ




Lê Cửu nhướng mày, “Hửm?”

Người đàn ông cố nhịn cười, “Cô chưa biết sao?

Chi nhánh của Cảnh Quân Nguyệt ở châu S bị người ta phá tan tành rồi.”

Ánh mắt Lê Cửu lóe lên, ngạc nhiên hỏi: “Ai làm?”

“Nghe nói là người trong nội bộ.”

Người đàn ông hào hứng kể, “Theo tin đồn, vũ khí mới mua của họ còn chưa kịp vận chuyển về đã gần như bị hủy hết.”

Phì—

Lê Cửu cũng muốn cười.

Cô cố cắn chặt môi, không để mình bật cười thành tiếng.

Người khác không biết, chứ cô biết rõ.

Cảnh Quân Nguyệt chính là một trong những danh phận của Kỳ Cảnh Từ!

Cảnh Quân Nguyệt, một đại gia buôn vũ khí nổi tiếng, sở hữu một tập đoàn vũ khí khổng lồ và đội quân riêng.

Chi nhánh của hắn ở châu S thậm chí còn thống lĩnh gần như toàn bộ ngành công nghiệp vũ khí ở đó.

Hiện tại…

Chi nhánh của hắn bị nội gián phá hoại?

Mặc dù những tổn thất này đối với hắn không là gì.

Nhưng đúng là rất buồn cười!

Không ngạc nhiên khi dạo này mặt hắn khó coi.

Hóa ra là vì chuyện này.

“Rồi sao nữa?”

Lê Cửu giờ rất muốn biết diễn biến tiếp theo.

“Rồi Cảnh Quân Nguyệt phát lệnh truy sát, điều người từ tổng bộ sang tìm kẻ nội gián, bây giờ châu S đang rất hỗn loạn.”

Lê Cửu không ngạc nhiên.

Với tính cách của Kỳ Cảnh Từ, không làm thế mới lạ.

Người đàn ông tiếp tục: “Lần cuối cùng Cảnh Quân Nguyệt làm lớn như vậy là cách đây bốn năm.”

Lê Cửu: “…”

Không nhớ nhầm thì lần đó chắc hắn tìm cô.

“Chậc chậc, hy vọng lần này kẻ nội gián đó có vận may như người bốn năm trước, có thể thoát chết.”

Lê Cửu: “…”

Vẫn không thoát được, hắn đã tìm đến tận nơi.

“Này?

Boss, cô nói xem, bốn năm trước là tên ngu ngốc nào dám cướp đồ của Cảnh Quân Nguyệt?”

Nói xong, anh lại thở dài, “Một người tốt như vậy, sao lại không thông minh, không biết đồ của Cảnh Quân Nguyệt không phải để cướp?”

“…”

Lê Cửu nheo mắt nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Kỷ Hoài, tháng này anh đừng mong nhận lương.”

Kỷ Hoài: ???

Anh kêu lên đau khổ: “Tại sao, boss?”

Lê Cửu cười lạnh, kể tội anh: “Trốn việc, không xử lý công việc công ty, dùng công quỹ đi nghỉ?”

“…”

“Nếu anh không muốn làm tổng giám đốc nữa, tôi có thể tìm người thay, anh cút về làm công tử bột của anh đi.”

Kỷ Hoài ấm ức, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, boss, tôi sẽ quay về ngay.”

Lê Cửu lại nói: “Đừng về.”

Kỷ Hoài: ???

Anh liền hoảng sợ, “Đừng mà, boss, tôi sai rồi, đừng bỏ tôi!”

“Không bỏ, nhưng dạo này châu S đang loạn, anh giúp tôi theo dõi tình hình.”

Kỷ Hoài ngạc nhiên, “Không cần đâu, boss, chẳng phải chỉ là nội gián của Cảnh Quân Nguyệt thôi sao?

Bắt được rồi là xong mà?”

Dù lần này hành động lớn, nhưng cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm?

Có cần phải theo dõi không?

Lê Cửu cười lạnh, “Anh nghĩ Cảnh Quân Nguyệt là ai, thuộc hạ của hắn có thể dễ dàng phản bội sao?”

“Cái này…”

Kỷ Hoài không biết nói gì.

Đúng là như vậy.

Cảnh Quân Nguyệt luôn quản lý nghiêm ngặt, người của hắn rất trung thành, phản bội…

Đây là lần đầu tiên.

“Cho nên, đây là điểm đáng nghi nhất.”

Lê Cửu trầm ngâm, cô hiểu rõ thủ đoạn và tính cách của Kỳ Cảnh Từ.

Có thể dùng hai từ để miêu tả.

Tàn nhẫn, nhỏ nhen.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của hắn ở Đế Kinh.

Như hai người khác nhau.

Nếu hắn không tự tiết lộ thân phận.

Cô thật sự không thể nghĩ hai người đó là một.

Cho nên.

Nếu thuộc hạ của hắn phản bội, hậu quả sẽ rất thảm.

Không ai dại gì tự đi tìm chết.

“Dù sao, anh cứ theo dõi, tôi có cảm giác có vấn đề ở đây.”

“Được rồi, boss.”

“Đặc biệt chú ý, gần đây có ai hay thế lực nào đang tranh thủ tình hình hỗn loạn.”

Lê Cửu nhắc nhở.

Không phải cô quá quan tâm đến Kỳ Cảnh Từ, mà là thế lực ở châu S quá phức tạp, kéo một cái sẽ động toàn thân.

Cô không muốn thế lực của mình ở châu S cũng bị liên lụy.

“Hiểu rồi.”

Cúp máy, Lê Cửu ngẩng đầu.

Không biết từ khi nào, cô đã đi loanh quanh vào một con hẻm nhỏ.

Cất điện thoại vào túi, cô đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt lạnh lùng, môi cong lên thành một nụ cười khiến người khác rùng mình, lạnh lùng nói: “Ra đi, theo dõi từ đầu đến giờ rồi.”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 76: Không Được Ra Tay Nữa




Lời vừa dứt, không khí xung quanh lập tức đông cứng lại.

Lê Cửu l**m đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt đào hoa vốn hiền hòa, nguy hiểm dần dần lan tỏa.

“Giữa ban ngày ban mặt mà làm vụ ám sát, các người quá không biết quy tắc rồi.”

“Sát thủ… không phải làm như vậy đâu.”

Cô nói nhỏ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khát máu.

Không khí càng thêm ngột ngạt, ẩn chứa sát khí.

Chỉ trong chớp mắt, mười mấy người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Lê Cửu, tay cầm dao dài, sát ý ngút trời.

Họ cảnh giác nhìn cô, lưỡi dao sáng loáng chĩa thẳng vào Lê Cửu, khí thế áp đảo.

Dường như chỉ cần một giây sau, họ sẽ lao tới và kết liễu cô.

“Không ngờ, tôi đã đến Đế Kinh rồi mà các người vẫn không buông tha.”

Ánh mắt Lê Cửu lạnh băng, nhìn đám người áo đen trước mặt, môi khẽ mở: “Thật đúng là một lũ chó săn!”

Những người áo đen nhìn nhau, giây tiếp theo, đồng loạt ra tay.

Động tác quyết đoán, ra đòn tàn nhẫn.

Rõ ràng đây là một nhóm sát thủ được huấn luyện kỹ lưỡng.

Nhưng Lê Cửu vẫn điềm nhiên đứng yên, không thay đổi sắc mặt.

Khi mũi dao sắp chạm vào áo, Lê Cửu bất ngờ né sang bên.

Nhanh chóng nắm lấy cổ tay người tấn công, vặn ngược ra sau, cánh tay của hắn lập tức bị bẻ gãy.

Cô tiện tay giật lấy dao của hắn, đâm thẳng vào tim người khác.

Máu nóng bắn lên khuôn mặt trắng nõn của Lê Cửu.

Cô thè lưỡi l**m một cái, nở nụ cười quyến rũ đến cực độ.

Máu tươi k*ch th*ch cô, bản năng khát máu ẩn sâu trong xương cốt bị khơi dậy.

Đôi mắt đào hoa tinh xảo nhiễm màu đỏ, khóe mắt đượm lệ càng thêm yêu mị.

Cô cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào.

Trong từng hơi thở, không do dự đoạt mạng người khác.

Giống như một vị thần chiến tranh đang thu hoạch mạng sống trên chiến trường.

Lưỡi dao đặt lên cổ người cuối cùng, kéo một đường.

Thân hình to lớn chậm rãi đổ xuống, mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

Hắn không hiểu.

Tại sao nhiều người như vậy mà không thể giết được cô ta?

Biểu cảm dần đông cứng, hơi thở cuối cùng cũng tắt lịm.

Thật tiếc, câu hỏi của hắn không bao giờ được giải đáp.

Lê Cửu lặng lẽ đứng đó, khí tức tàn bạo và cuồng loạn bao quanh, mang theo sát khí vô tận.

Dưới chân cô, nằm la liệt xác của mười mấy người.

Tất cả đều chết ngay lập tức, gọn gàng và dứt khoát.

Keng.

Lưỡi dao bị máu nhuộm đỏ rơi xuống đất.

Lê Cửu bước ra khỏi con hẻm, nhìn lên bầu trời xanh, gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, giúp tôi xử lý…”

Gió thổi qua, xua tan mùi máu đậm đặc trong con hẻm.



“Chủ nhân, không xong rồi, mười mấy người… đều chết hết.”

Trong căn phòng rộng lớn, tất cả mọi người đứng nghiêm bên cạnh.

Cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Sợ rằng người ngồi trên ghế sẽ trút giận lên họ.

Người đó phẩy tay, mọi người lập tức lui ra ngoài.

Chỉ còn lại một người đàn ông mặc đồ trắng.

Lặng lẽ.

Im lặng chết chóc.

“Vô lý!”

Đột nhiên, một ly rượu đầy rượu vang vỡ tan dưới chân người đàn ông.

Chất lỏng đỏ tươi thấm vào thảm trắng.

Hoang phí, yêu dị.

Giống như một đóa hồng đỏ rực nở rộ.

Người đàn ông mặc đồ trắng cúi đầu, ánh mắt âm u, không nói một lời.

“Làm sao ngươi dám tự ý hành động?”

Người ngồi trên ghế chậm rãi hỏi.

Người đàn ông đáp: “Chủ nhân, tôi nghĩ… cô ta bị thương nặng, sẽ dễ đối phó.”

“Đồ ngu!

Ngươi không có não sao?”

Người ngồi trên ghế lớn tiếng mắng: “Dù cô ta bị thương, ngươi nghĩ đám vô dụng ngươi huấn luyện có thể làm gì cô ta?”

Người đàn ông cúi đầu thấp hơn, ánh mắt sâu thẳm đầy căm phẫn.

“Ngươi đừng quên, cô ta khi mạnh nhất, là ai…

Dù bây giờ không như trước, nhưng vẫn là một con mãnh thú giấu móng vuốt, ngươi muốn giết cô ta?

Muốn chết sao?”

“Nhưng chủ nhân, nếu để cô ta sống, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”

Người đàn ông tức giận nói.

“Im miệng!”

Người ngồi trên ghế quát lớn.

“Từ nay, không có lệnh của ta, không được động đến cô ta.”

Người đàn ông siết chặt nắm đấm, cuối cùng buông lỏng.

“…

Vâng, thưa chủ nhân.”

Người ngồi trên ghế gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho hắn lui ra.

Người đàn ông quay người chuẩn bị rời khỏi phòng, tai nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người kia: “Còn nữa, xử lý tất cả người của ngươi ở Đế Kinh, không để lại dấu vết nào.”

“Vâng.”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 77: Là Y Lệnh Của Cô Đấy




Đau!

Đầu đau như muốn nổ tung.

Lê Cửu nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện nét đau đớn.

Cô đưa tay lên, không ngừng ấn vào thái dương, mong muốn giảm bớt cơn đau.

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có mà hành động liều lĩnh!”

Trong phòng khám, tiếng nói giận dữ của Tạ Vân Thư vang lên.

Lê Cửu nằm nghiêng trên chiếc ghế sofa mềm mại, nhìn Tạ Vân Thư đang lục lọi trong hộp thuốc.

Cô buông tay xuống, bất lực nói: “Tôi không có hành động liều lĩnh.”

Tạ Vân Thư đột ngột quay lại, tức giận nhìn Lê Cửu, giọng nói cao lên, “Không hành động liều lĩnh?

Cô nghĩ tôi mù sao?”

Cô ấy ném một lọ thuốc không nhãn hiệu cho Lê Cửu, “Với tình trạng cơ thể hiện tại của cô, không thể chịu đựng nổi nữa, cô biết không!”

Tạ Vân Thư tức đến nỗi giọng nói run rẩy, cắn chặt môi dưới, nhìn bệnh nhân không nghe lời trước mặt.

Trời biết lúc cô ấy đến nơi, thấy xác chết la liệt và Lê Cửu đứng giữa đống xác đó, tim cô ấy đã ngừng đập một nhịp.

Cơ thể của Lê Cửu, bên ngoài nhìn không khác gì người bình thường, nhưng…

Thực ra đang trên bờ vực sụp đổ.

Cơn buồn ngủ thường ngày của cô cũng chỉ là cơ chế tự động vào trạng thái ngủ để tự phục hồi mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, thời gian ngủ sẽ càng ngày càng thường xuyên, và ngày càng kéo dài.

Cuối cùng…

Tạ Vân Thư không dám nghĩ tiếp.

Lê Cửu nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy buồn cười, an ủi: “Được rồi, tôi chưa chết mà, sao cô lại làm bộ mặt tang thương thế?”

Tạ Vân Thư cười lạnh, nhổ một tiếng, “Ai làm bộ mặt tang thương chứ?

Với bệnh nhân không nghe lời như cô, tôi không nên bận tâm!”

Lê Cửu thật sự không biết làm sao với cô ấy, “Được rồi, được rồi, lỗi của tôi, bác sĩ Tạ đừng giận nữa.”

Tạ Vân Thư là người, bình thường rất điềm tĩnh, không thích nói nhiều, nhưng khi đã tức giận thì thật sự đáng sợ.

Giống như một quả pháo, chỉ cần châm ngòi là nổ.

Bất kể là ai, cô ấy cũng không chừa.

“Nhưng nếu lần sau gặp tình huống tương tự, tôi vẫn sẽ ra tay.”

Lê Cửu bình tĩnh nói.

Tạ Vân Thư thở gấp, mắt mở to, ánh mắt đầy giận dữ.

“Cô—”

Chưa kịp nói hết câu, Lê Cửu đã cắt ngang, “Chẳng lẽ để họ giết tôi mà tôi đứng yên chịu chết sao?”

“Hơn nữa, những người như hôm nay có thể sẽ còn đến nữa.”

“Cô không cho tôi hành động liều lĩnh, tôi cũng không có cách nào khác.”

Nghe những lời của cô, Tạ Vân Thư dần dần bình tĩnh lại.

“Cô biết hôm nay những người đó là ai không?”

Lê Cửu cười lạnh, “Nếu tôi biết, liệu họ có thể truy sát tôi đến giờ?”

Tạ Vân Thư ngỡ ngàng, nắm bắt được từ khóa, “Truy sát liên tục?”

“Ừ.”

Lê Cửu nói: “Trước đây, khi tôi còn ở nước ngoài, họ đã tấn công tôi.”

Tạ Vân Thư nhíu mày, “Cô không điều tra ra được thân phận của họ?”

Lê Cửu mở lọ thuốc, đổ ra hai viên, nuốt sống.

“Có điều tra được chút ít, nhưng đều là thông tin vô dụng.”

Cô bất chợt cười khẽ, “Thật sự ngày càng thú vị.”

“Gì?”

Lê Cửu ngước nhìn Tạ Vân Thư, “Tôi vừa bị thương không lâu, họ đã nhắm đến tôi, không phải rất thú vị sao?”

Tạ Vân Thư nheo mắt lại, “Ý cô là… họ biết cô bị thương?”

Lê Cửu không phủ nhận.

Tạ Vân Thư nhíu mày, “Đây là bí mật tuyệt đối…”

Lê Cửu nhẹ nhàng kéo môi, ngồi dậy từ ghế sofa, uể oải duỗi người.

“Có vẻ như ở Đế Kinh hai năm, một số người nghĩ tôi đã nghỉ hưu rồi.”

Khóe miệng Tạ Vân Thư co giật, “Cô có khác gì nghỉ hưu đâu?”

Không nhận đơn, cũng không nhận nhiệm vụ.

Cô đã trực tiếp bước vào giai đoạn dưỡng lão sao?

Lê Cửu: “Tôi chỉ nghỉ phép thôi mà?”

Tạ Vân Thư: “Nghỉ phép hai năm?”

Lê Cửu: “…”

Trong ánh mắt Tạ Vân Thư tràn đầy oán hận, “Cô đi rồi, tất cả công việc đều đổ lên đầu chúng tôi.”

Cô thì hay rồi.

Trực tiếp trở thành người vô trách nhiệm.

Lê Cửu nhướng mày, “Không phải cô bảo tôi đừng gây rối sao?”

“…”

“Bác sĩ Tạ, rõ ràng đó là y lệnh của cô.”

Tạ Vân Thư: “…”

Cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình?

Lê Cửu cười nhẹ, vỗ vai cô, nói: “Nhớ giúp tôi xử lý sạch sẽ.”

Xử lý gì.

Tất nhiên là xử lý đám người áo đen kia.

Tạ Vân Thư lại lấy ra một lọ thuốc tương tự đưa cho Lê Cửu, “Thuốc này là tôi mới nghiên cứu ra, cô thử xem, liều lượng như trước.”

“Được.”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 78: Về Núi Một Chuyến




“Ồ, suýt quên nói với cô.”

Tạ Vân Thư tiếp tục nói: “Hai tháng tới tôi phải về núi một chuyến.”

Lê Cửu ngẩn người, “Sao đột nhiên lại về?”

Nhiều năm qua cũng không thấy cô ấy về mấy lần.

Tạ Vân Thư thở dài, “Sư phụ mất rồi, nhà thuốc vẫn còn, không thể để nó bụi bặm được.”

Lê Cửu gật đầu, biết rằng cô ấy đang nhớ sư phụ.

Từ khi ông ấy qua đời năm ngoái.

Tạ Vân Thư luôn trầm lặng.

Dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút đau buồn.

Dù sao cũng là người đã nuôi dưỡng cô ấy nhiều năm.

Tính ngày, cũng là ngày giỗ của ông ấy.

Tạ Vân Thư về thăm, cũng không có gì lạ.

Vì vậy Lê Cửu nói: “Cứ đi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Tạ Vân Thư cười nhẹ, “Lẽ ra tôi phải nói câu đó với cô mới đúng.”

Dù sao có lúc cô ấy không ở đây.

Không ai thu dọn đống bừa bãi của Lê Cửu.

Mấy người kia, lúc cần không có mặt.

Vô dụng!

Như lần này, vẫn phải dựa vào cô ấy.

Đột nhiên, vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, “Phải rồi, chuyện hôm nay cô tính sao?”

Lê Cửu ngơ ngác, “Sao là sao?

Thì xử lý thôi.”

“Tôi nói là cô có định thông báo cho hội trưởng không?”

Lê Cửu lập tức từ chối: “Không được.”

Tạ Vân Thư không hiểu, “Tại sao?”

Nói cho hội trưởng biết, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cô không tin với khả năng của hội, lại không tìm ra vài kẻ áo đen?

Sao lại không được?

Lê Cửu xoa trán, nói: “Tóm lại là không được, chuyện này tôi có kế hoạch, cô đừng lo.”

Nếu hội trưởng can thiệp, kế hoạch của cô sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.

Tạ Vân Thư nhìn Lê Cửu, ánh mắt tối lại.

Đi theo Lê Cửu nhiều năm, cô ấy hiểu rất rõ cô.

“Cô không định dụ kẻ đứng sau ra sao?”

Lê Cửu im lặng.

Cô thực sự có ý định đó.

Ngay từ lần đầu tiên đám người đó tấn công, cô đã lên kế hoạch.

Có thể biết cô bị thương.

Và phái người đến ám sát, không chỉ một nhóm.

Người đó chắc chắn rất quen thuộc với cô.

Thấy cô không nói, Tạ Vân Thư coi như cô thừa nhận, vẻ mặt lập tức sầm xuống.

“Cô đúng là đang lấy mạng mình ra đùa giỡn!”

Tạ Vân Thư thực sự rất giận, mặc dù biết Lê Cửu dù bị thương vẫn rất mạnh.

Nhưng không khỏi lo lắng.

Tạ Vân Thư nói: “Tôi không đùa đâu, cơ thể cô thực sự đã quá tải rồi.”

Lê Cửu thở dài, không biết làm gì hơn, “Yên tâm đi, cơ thể của tôi, tôi biết rõ.”

Với tính cách của cô, sao có thể yên tâm?

Tạ Vân Thư hơi bực mình, chỉ vào lọ thuốc trong tay Lê Cửu, nói: “Trong này là đủ liều dùng hai tháng, tôi đã tính toán kỹ, cô đừng lười mà không uống thuốc.”

Khóe miệng Lê Cửu co giật, cô nghĩ tôi là ai?

“Tôi đâu phải con nít…”

Sao có thể không uống thuốc?

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tạ Vân Thư đã không chút thương xót vạch trần quá khứ đen tối của cô.

“Còn nhớ ai đó từng đổ hết chỗ thuốc tôi mất bao công sức sắc ra.”

Còn lãng phí biết bao nhiêu dược liệu quý giá.

Nếu không phải đánh không lại Lê Cửu.

Cô ấy thật muốn gõ đầu cô một cái.

Đúng là phá của!

Cuối cùng không còn cách nào, đành biến thuốc sắc thành viên thuốc.

May là cô ấy hiểu cả đông y lẫn tây y, nếu không thì thật hết cách.

Lê Cửu: “…

Lần này tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.”

Tạ Vân Thư không trông mong gì nhiều, “Hy vọng là vậy.”

Thật ra.

Cô ấy luôn nghi ngờ, nhiều năm nay vết thương của Lê Cửu không khỏi được có phải vì cô ấy không uống thuốc đúng giờ không.

Lê Cửu: “…”

Tôi không đáng tin đến vậy sao?

“Lần này về, tôi sẽ tìm kỹ trong các y thư mà sư phụ để lại, xem có cách nào chữa trị cho cô không.”

Tạ Vân Thư nói.

Tình trạng của Lê Cửu… đúng là bài toán thế kỷ.

Tạ Vân Thư nghĩ mà đau đầu.

Nhưng cũng có lợi.

Trước đây, cô ấy luôn nghĩ mình y thuật cao siêu, không có ai chữa không được.

Giờ gặp Lê Cửu, cô ấy như bị tát một cái thật đau.

Nhưng cô ấy không nản lòng.

Y đạo vô biên, làm gì có y thuật thật sự cao siêu?

Chỉ có khi đối mặt với những căn bệnh nan y chưa từng gặp.

Cô ấy mới có niềm đam mê bất tận để khám phá y đạo.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 79: Nhặt Được Một Rắc Rối




Ở một nơi hẻo lánh nào đó tại nước ngoài.

Cây cối um tùm, tiếng chim hót vang vọng.

Trời mưa phùn, trong rừng ngập tràn hương thơm của đất.

Tạ Vân Thư đi trên con đường mòn quanh co, đôi dép trắng của cô dính đầy bùn đất.

Đường lầy lội.

Khi gần đến đỉnh núi, Tạ Vân Thư bất chợt dừng lại.

Bên tai vang lên tiếng xào xạc.

Cô liếc nhìn sang bên, thấy bụi cỏ sau lưng khẽ rung động.

Những giọt mưa trong suốt trên lá cỏ rơi xuống, nhanh chóng thấm vào đất.

Tạ Vân Thư khẽ cụp mi, che giấu biểu cảm trong mắt.

Cô từ từ tiến đến, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Bàn tay thon dài đưa ra sau lưng, rút ra một con dao găm sắc bén.

Cẩn thận tiếp cận, dao găm trong tay sẵn sàng phóng ra bất cứ lúc nào.

Nhưng khi nhẹ nhàng vén bụi cỏ ra, Tạ Vân Thư sững người.

Sau bụi cỏ không phải ai khác, mà là một con chó nghiệp vụ bị thương.

Lại còn là một con chó nghiệp vụ của Đế quốc.

Bộ đồng phục trên người nó xác nhận điều đó.

Chân trước của nó có một vết cắt dài, gần vết cắt da thịt bị lật ra, bị mưa rửa trắng bệch, nhưng vẫn không ngừng chảy máu.

Lông nó ướt nhẹp vì mưa, trông rất thê thảm.

Nhưng ánh mắt lại vô cùng hung dữ, thấy cô, bản năng phát ra địch ý.

Nó nhìn Tạ Vân Thư, ánh mắt lóe lên sự dữ tợn, gầm gừ, cảnh báo cô đừng đến gần.

Tạ Vân Thư nhìn nó một lúc, cất dao găm, tiến lại gần, ngồi xuống, cẩn thận xem xét vết thương của nó.

Chó nghiệp vụ thấy cô tiến lại gần, bản năng muốn tấn công.

Nhưng vì chân bị thương, nó không thể động đậy.

Nó gầm gừ trong họng, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Nhưng ngay giây sau, nó cảm nhận được chân trước của mình được ai đó bôi một thứ gì đó lên.

Tạ Vân Thư rắc bột thuốc mang theo bên mình lên vết thương của nó.

Chó nghiệp vụ cảm thấy chân mình mát lạnh, sau đó cơn đau giảm đi nhiều.

Nó ngạc nhiên ngước lên, nhìn người phụ nữ xa lạ đang chữa trị cho nó, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Người phụ nữ này, tại sao lại cứu nó?

Tạ Vân Thư băng bó vết thương xong, chống cằm nhìn nó.

Một người một chó cùng ngồi dưới mưa nhìn nhau.

Tạ Vân Thư cảm thấy kỳ lạ.

Đây là vùng biên giới giữa hai nước, là một khu rừng tự nhiên.

Rừng sâu núi thẳm này hiếm khi có dấu chân người, lại đầy rẫy nguy hiểm, ngay cả quân đội nước ngoài cũng không dám vào.

Lý do rất đơn giản, vì nơi đây có nhiều thú lớn, còn có vô số loài cây có độc.

Sơ suất một chút, không bị thú cắn chết cũng bị độc chết.

Ai mà dám vào?

Dù có làm nhiệm vụ gì, cũng chỉ ở ngoài rìa, chưa từng đi sâu vào.

Hơn nữa, cô còn đặt bẫy độc xung quanh đây, bình thường các loài thú không dám đến gần, con chó nghiệp vụ này làm sao vào được?

Lại còn bị thương nằm đây một mình?

Theo lý thì chó nghiệp vụ không bao giờ hành động một mình.

Hoặc là nó lạc đường.

Hoặc là… đồng đội của nó gặp chuyện không hay.

Khi Tạ Vân Thư còn đang nghĩ mãi không ra.

Chó nghiệp vụ đột nhiên run rẩy đứng lên, cắn ống quần cô, ra sức kéo.

Nó bị thương đã lâu, lại dính mưa, lúc này không còn chút sức lực nào.

Động tác này đối với nó có lẽ rất khó khăn.

Tạ Vân Thư như hiểu được ý nó, “Cậu muốn… dẫn tôi đi đâu sao?”

Chó nghiệp vụ như hiểu lời cô, rất nhân tính gật đầu.

Tạ Vân Thư nghĩ, chắc chắn nó muốn dẫn cô đến chỗ nào đó.

Hoặc là… gặp ai đó.

Nơi này lâu nay không có ai lui tới, đột nhiên có người xâm nhập, mục đích không rõ, người đến có thể có động cơ không tốt.

Lỡ như họ nhằm vào nhà thuốc…

Tạ Vân Thư nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng tối.

Cân nhắc một lúc, Tạ Vân Thư quyết định theo chó nghiệp vụ để tìm hiểu.

Nhưng khi thấy tình cảnh trước mắt, cô chỉ muốn quay đầu bỏ đi.

Nhưng ống quần còn đang bị cắn.

Muốn đi cũng không được.

Tạ Vân Thư bất đắc dĩ nhìn nó, “Cậu đúng là biết gây phiền phức cho tôi.”

Dưới một gốc cây lớn không xa, nằm một người đàn ông đã bất tỉnh.

Điều quan trọng là…

Người đàn ông mặc quân phục Đế quốc.

Dù từ xa, cô vẫn thấy rất rõ quân hàm lấp lánh trên vai anh ta.

Thiếu tướng.
 
Back
Top Bottom