Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 30: Cô ấy muốn làm phu nhân nhà họ Lục!




Nghe đến câu cuối cùng, Lục Thiếu Kỳ không khỏi cau mày.

Đây là nói cả anh sao!

“Xì!

Tôi thấy cô ta lúc nào cũng giả vờ thánh thiện, ai biết sau lưng cô ta ph*ng đ*ng thế nào?”

“Nói đàn ông không phân biệt được trắng đen, tôi thấy các cô mới là người có thành kiến với chúng tôi.”

“Thành kiến với anh?

Anh không biết mình là ai à!

Anh tưởng mình là Tam gia nhà họ Kỳ chắc?”

“Kỳ Tam gia thì sao, chẳng lẽ anh ta phân biệt được?

Các cô chỉ toàn đeo kính màu nhìn người.”

“Anh nói đúng, Tam gia phân biệt rất rõ, không chỉ phân biệt được, anh ta còn không bao giờ để phụ nữ tiếp cận!”

“Xì!

Cô kiêu ngạo gì chứ, Tam gia không gần phụ nữ, cô cũng không có cơ hội, làm gì mà vẻ mặt vinh quang vậy?”

“Tôi kiêu ngạo đấy!

Tam gia dù không có phụ nữ bên cạnh, nhưng anh ta ít nhất cũng tốt hơn mấy người đàn ông mù quáng các anh, chỉ biết làm phụ nữ giận thôi!”

“……”

“……”

“……”

Bất tri bất giác, mọi người bàn tán bắt đầu lệch chủ đề.

Trên sân khấu, Lê Vân gần như đứng không vững.

Cô cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo.

Những ánh mắt đó như những mũi dao đâm thẳng vào cô, khiến cô thương tích đầy mình.

Lúc này, Từ Tố đang đứng trong bóng tối quan sát Lê Vân tỏ tình không chịu nổi nữa.

Bà ấy lập tức chạy lên sân khấu, đỡ lấy cơ thể run rẩy của Lê Vân.

Nhìn Lê Vân bị tổn thương nặng nề, một cơn giận dữ dâng lên trong lòng bà.

“Thiếu Kỳ à, sao con có thể từ chối Vân nhi chứ?

Con không biết nó thích con thế nào à?”

Lục Thiếu Kỳ khó xử nói: “Lê phu nhân, con thực sự chỉ coi cô ấy là em gái thôi.”

“Con coi nó là em gái, nhưng nó không coi con là anh trai!”

“Nhưng mà…”

“Vân nhi vì hôm nay đã tốn rất nhiều tâm sức, trước mặt bao nhiêu người, con làm sao có thể khiến nó mất mặt như vậy?

Còn mang theo người phụ nữ này nữa?”

Lời nói của Từ Tố đầy trách cứ.

Bà hoàn toàn không ngờ Lục Thiếu Kỳ lại từ chối lời tỏ tình của con gái mình.

Trước đây bà luôn nghĩ rằng Lục Thiếu Kỳ cũng có tình cảm với Lê Vân.

Dù sao anh ta cũng là đàn ông, làm sao có thể hoàn toàn coi Lê Vân như em gái?

Gia thế, ngoại hình và phẩm chất của Lê Vân không chê vào đâu được, là đối tượng kết hôn tốt nhất.

Lấy cô ấy, chẳng khác nào được cả nhà họ Lê.

Lợi ích lớn như vậy, Từ Tố cho rằng anh ta không thể không biết.

Bà nghĩ rằng Lục Thiếu Kỳ từ chối Lê Vân.

Hoàn toàn là vì anh ta còn trẻ, thích chơi bời.

Những điều này bà đều hiểu, đàn ông mà, mấy ai không thích chơi?

Nhưng anh ta không thể từ chối thẳng thừng như vậy trước mặt mọi người.

Con gái bà, đại tiểu thư nhà họ Lê, tỏ tình công khai bị từ chối?

Truyền ra ngoài sẽ ra sao?

Từ Tố đầy căm phẫn, trước đó Lê Hồng bị Lê Cửu chọc tức đến ngất, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Vì Lê Vân, bà bỏ mặc chồng mình, chạy đến đây xem xét, muốn chứng kiến cho con gái mình.

Không ngờ.

Lục Thiếu Kỳ lại đùa giỡn bà một vố lớn như vậy!

Bà giận dữ nhìn Lục Thiếu Kỳ, trong mắt đầy trách cứ.

Lục Thiếu Kỳ sắc mặt cũng không tốt.

Anh đã nói là không có hứng thú với Lê Vân, sao cô ta vẫn không buông tha?

Muốn bắt buộc anh sao?

Trong lúc hai người đang im lặng.

Một người phục vụ đột nhiên xuất hiện, phá vỡ không khí căng thẳng.

“Các vị khách quý, buổi đấu giá sắp bắt đầu, xin mời nhanh chóng vào chỗ ngồi.”

Lời vừa dứt, đám đông đang xem náo nhiệt lập tức tản đi.

Hiện trường chỉ còn lại bốn người.

Từ Tố, Lê Vân, Lục Thiếu Kỳ.

Và người phụ nữ kia.

Một lúc lâu sau.

Lục Thiếu Kỳ không còn cách nào khác, đành nhìn Lê Vân, muốn giải thích rõ ràng.

“Lê tiểu thư, cái đó…”

“Lê tiểu thư?

Ha ha!”

Lê Vân bật cười chế nhạo, giọng khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe.

“Thiếu Kỳ ca ca, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, đến giờ anh còn gọi em là Lê tiểu thư?”

“Tôi…”

“Dựa vào cái gì!”

Lê Vân đột nhiên hét lớn, thoát khỏi tay Từ Tố.

Cô từ từ bước xuống sân khấu, từng bước tiến lại gần Lục Thiếu Kỳ, “Anh có biết em đã chuẩn bị cho hôm nay bao lâu không?”

“Anh có biết em đã thích anh bao lâu không!”

Cô lớn tiếng chất vấn, giọng điệu đã sụp đổ.

Từ nhỏ đến lớn, cô muốn gì được nấy!

Chỉ riêng một mình Lục Thiếu Kỳ, cô không có được.

“Anh làm sao có thể!

Làm sao có thể!”

Lê Vân đứng trước mặt Lục Thiếu Kỳ, giơ tay chỉ vào người phụ nữ trong lòng anh ta.

“Những người phụ nữ như cô ta, anh có bao nhiêu?

Từ ngày em quen anh, bạn gái của anh không có ai quen nhau quá một năm!”

“Em biết anh thích chơi, em không quan tâm!”

“Nhưng tại sao anh không thể nhìn em!

Em cũng thích anh mà!

Sao anh không thể nhìn em một lần?”

Người phụ nữ trong lòng Lục Thiếu Kỳ nghe thấy lời của Lê Vân, đột nhiên nói: “Lê tiểu thư, cô thích Thiếu Kỳ như vậy tôi cũng hiểu, không bằng đợi tôi và anh ấy chia tay cô hãy—ah!”

Chưa nói xong, Lê Vân đã tát mạnh một cái.

Cô nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc, “Cô là cái thá gì, cũng dám nói với tôi như vậy?”

Đợi cô ta và Lục Thiếu Kỳ chia tay?

Cô ta tưởng mình là ai?

Cô ta nghĩ cô chỉ muốn làm bạn gái Lục Thiếu Kỳ sao?

Không!

Cô muốn kết hôn với anh!

Trở thành phu nhân nhà họ Lục!

Lục Thiếu Kỳ nhíu mày, ánh mắt không thiện cảm nhìn Lê Vân.

Người phụ nữ điên cuồng, đánh người trước mặt anh ta, giống như kẻ điên.

Hoàn toàn khác xa với hình ảnh Lê Vân dịu dàng, đoan trang trong ấn tượng của anh.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 31: Muốn ép nhà họ Lục lên vị trí sao?


Xem danh sách chương



Người phụ nữ bị tát một cái tràn đầy phẫn nộ nhìn Lê Vân, tay ôm má, ánh mắt lấp lánh sự căm ghét.

Cô ta không nói sai!

Cô ta sống ở nước ngoài lâu, tư tưởng cởi mở.

Cô ta biết Lục Thiếu Kỳ là người phong lưu, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với anh ta.

Cũng không trông đợi Lục Thiếu Kỳ sẽ lấy cô ta.

Chỉ là chơi đùa thôi.

Cô ta chơi được.

Ban đầu nghĩ rằng Lê Vân cũng giống mình.

Muốn nói rõ với Lê Vân rằng, đợi cô ta chia tay với Lục Thiếu Kỳ.

Đến lúc đó, cô ta chắc chắn sẽ không quấy rầy họ nữa.

Kết quả là người này lên thẳng cho cô ta một cái tát!

Làm gì có ai như vậy!

Không phải chỉ là đại tiểu thư nhà họ Lê sao?

Có gì ghê gớm chứ?

Lê Vân nhìn Lục Thiếu Kỳ, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, đầy tình cảm mãnh liệt.

Như thể người vừa đánh người, mặt mày hung dữ không phải là cô ấy.

“Thiếu Kỳ ca ca, em biết, anh chỉ đang chơi đùa với cô ta, đúng không?”

“Không sao đâu, em có thể đợi anh, những gì cô ta có thể cho anh, em cũng có thể, hơn nữa em còn yêu anh đến vậy, em có thể làm mọi thứ vì anh.”

“Anh nhất định sẽ thích em, nhất định!”

Cô ấy tự nói, như thể thuyết phục chính mình.

Cô không chấp nhận bị từ chối.

Không chấp nhận thất bại.

Đã công khai tỏ tình đêm nay.

Thì Lục Thiếu Kỳ nhất định sẽ là của cô.

Ánh mắt Lê Vân lóe lên sự lạnh lùng, âm thầm nhìn người phụ nữ kia.

Không ai có thể cướp được!

Lục Thiếu Kỳ bị sự bướng bỉnh của Lê Vân làm cho bực mình.

Người bị tỏ tình là anh ta, sao anh ta không thể từ chối được?

Lê Vân này đầu óc có vấn đề à?

Cô ấy thích anh ta, thì anh ta nhất định phải chấp nhận sao?

Đây là logic gì vậy!

“Tôi nói Lê đại tiểu thư, cô thích anh ta, nhưng tại sao anh ta nhất định phải thích cô?”

Một giọng điệu bông đùa vang lên, đúng ý nghĩ trong lòng Lục Thiếu Kỳ.

Nghe giọng quen thuộc này, Lục Thiếu Kỳ quay lại nhìn.

Quả nhiên, thấy đại ca mình đang tiến tới, hơn nữa…

Dáng đi còn hơi lạ.

Đại ca anh ta sao phải ôm lưng?

Lục Thanh Nhiên đứng bên xem kịch khá lâu.

Ban đầu nghe Lục Thiếu Kỳ từ chối Lê Vân, mặt Lục Thanh Nhiên có chút dịu lại.

Thầm nghĩ thằng em khốn nạn của mình dù không có đầu óc, nhưng cũng còn có tâm.

Không phải không có lương tâm.

Nhưng ngay sau đó nghe Lê Vân nói ra lý luận ngốc nghếch của cô ta, suýt nữa làm anh ta bùng nổ.

Lần này anh ta không nhịn nổi nữa, trực tiếp bước ra.

Anh ta đứng trước mặt Lê Vân, nhìn xuống đại tiểu thư cố chấp này, giọng điệu không mấy tốt: “Cô nghĩ mình là ai?”

Mặt Lê Vân lập tức xanh mét, khó coi vô cùng.

Từ Tố nghe Lục Thanh Nhiên nói vậy với con gái mình, tức giận nói: “Lục đại thiếu, ý ngài là gì?”

Lục Thanh Nhiên: “Ý trên mặt chữ thôi.

Cô ta tưởng mình là tiên nữ?

Trên đầu có vầng hào quang?

Cô ta thích ai, người đó phải như kẻ bám đuôi cũng thích cô ta?

Cô coi nhà họ Lục chúng tôi là gì?”

Mặt Từ Tố hơi cứng lại.

Lục Thanh Nhiên hỏi lại: “Hơn nữa, tỏ tình là tỏ tình, làm gì phải trước mặt bao nhiêu người, rầm rộ như vậy, chẳng lẽ muốn ép em trai tôi?”

Từ Tố vội phản bác: “Không, tất nhiên là không!

Chúng tôi sao có thể làm vậy?”

“Không à?”

Lục Thanh Nhiên cười lạnh, “Nhưng tôi thấy các người chính là đang làm vậy!”

Ngay sau đó, anh ta nói: “Tỏ tình với em trai tôi, không thông báo cho nó, càng không thông báo cho nhà họ Lục chúng tôi…”

“Lục đại thiếu, tỏ tình sao có thể thông báo trước?”

Lục Thanh Nhiên cười lạnh, tiếp tục nói: “Vậy tại sao chọn tỏ tình vào hôm nay, ngày mà các gia đình danh giá của xã hội thượng lưu đều có mặt, chẳng lẽ không phải là công khai cho thiên hạ biết rằng Lê đại tiểu thư yêu thích em trai tôi?”

“Điều đó có gì không tốt?

Lê Vân vốn dĩ thích Lục thiếu gia.”

Lục Thanh Nhiên nheo mắt: “Đúng vậy, nhưng Lê phu nhân, bà phải hiểu rõ, nếu họ thích nhau, làm bạn trai bạn gái thì không sao.”

“Nhưng bà cũng vừa nghe, em trai tôi không thích Lê Vân, nó đã từ chối.”

“Còn các người đêm nay làm ầm lên như vậy, người không biết tình hình sẽ nghĩ ngày mai các đầu báo lớn sẽ đưa tin Lê gia và Lục gia sắp kết thông gia, còn Lục thiếu gia lại không đồng ý, thậm chí còn đưa một người phụ nữ đến để từ chối lời tỏ tình của Lê đại tiểu thư!”

“Hai gia tộc lớn kết thông gia không phải trò đùa, đến lúc đó tin tức đã lan truyền, người khác sẽ nghĩ chúng tôi nhà họ Lục muốn từ chối, áp lực dư luận chắc chắn sẽ đổ lên chúng tôi, dù nhà họ Lục muốn thanh minh cũng phải mất nhiều thời gian.”

“Trong thời gian đó, sản nghiệp của Lục gia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi dư luận.”

“Trong khi nhà họ Lục chúng tôi không làm gì, thậm chí không biết gì cả, danh tiếng của chúng tôi đã bị tổn hại.”

“Các người đặt nhà họ Lục vào tình thế nào?”

Vài câu ngắn gọn như búa tạ, đập vào Lục Thiếu Kỳ đến choáng váng.

Chuyện gì thế này?

Anh ta chỉ bị tỏ tình thôi mà?

Sao lại nhiều quanh co đến thế?

Mặt Từ Tố cũng trắng bệch.

Lục Thanh Nhiên nheo mắt, nghiêm mặt, khí thế càng ngày càng mạnh, hoàn toàn khác với vẻ vui đùa bình thường.

“Lê phu nhân.”

Lục Thanh Nhiên nói: “Lê gia các người muốn ép chúng tôi nhà họ Lục lên vị trí à?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 32: Dị thạch ở đâu?




Lục Thanh Nhiên nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại có sức công phá mạnh mẽ.

Vài lời ngắn gọn đã trực tiếp đẩy vấn đề lên lợi ích của gia tộc Lục và Lê, khiến mẹ con Lê Vân choáng váng.

Đặc biệt là Lê Vân, lúc này đôi mắt trợn tròn.

Cô chỉ muốn tỏ tình với Lục Thiếu Kỳ mà thôi.

Làm sao nghĩ đến nhiều điều như vậy?

Mặc dù cô thực sự muốn gả cho anh, nhưng tuyệt đối không phải như Lục Thanh Nhiên nói.

Lục Thiếu Kỳ nhìn Lê Vân với ánh mắt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

Chuyện này là sao?

Lê Vân hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Không, không phải như vậy, Thiếu Kỳ ca ca…”

Nhưng lời giải thích này quá yếu ớt.

Lê Vân bước tới muốn nắm lấy tay Lục Thiếu Kỳ.

Lục Thiếu Kỳ rùng mình, lập tức tránh ra.

Bây giờ anh thấy Lê Vân này thật đáng sợ.

May mà không đồng ý với cô ấy.

Nếu không mình chắc chắn bị tính toán đến không còn gì.

“Cô… cô tránh xa tôi ra.”

Lục Thiếu Kỳ lùi lại vài bước, đồng thời ôm chặt người phụ nữ trong lòng.

Vẫn là bảo bối của anh đáng yêu hơn.

Nghĩ vậy, anh cúi đầu, nhìn cô với ánh mắt đầy tình cảm, gần như sắp tràn ra ngoài.

Người phụ nữ cũng bị ánh mắt thẳng thắn của Lục Thiếu Kỳ làm cho ngượng ngùng.

Lê Vân nhìn cảnh họ ân ái, cảm thấy như có ai đó cào cấu tim mình, đau đớn không ngừng.

Không thể chịu đựng được, cô che mặt khóc chạy ra ngoài.

“Vân nhi!”

Từ Tố vội vàng gọi, sợ con gái làm điều dại dột, cũng chạy theo ra ngoài.

“Chậc chậc, Lục Thanh Nhiên này, thật sự biết dọa người.”

Nói gì mà danh tiếng Lục gia bị ảnh hưởng, toàn là lời nói dối.

Chỉ là dọa nạt tên em trai ngu ngốc kia và hai mẹ con không có đầu óc kia thôi.

Thực ra hoàn toàn không đến mức đó.

Chưa kể Lục gia có nền móng cả trăm năm, làm sao có thể bị khuấy động bởi dư luận?

Những lão già ở Lục thị đâu phải ăn chay.

Hơn nữa, Lê Hồng cũng không phải là người ngu ngốc.

Nếu ông ta có ý định kết thân với Lục gia, làm sao có thể để chuyện này xảy ra?

Bởi nếu Lê Vân thực sự muốn gả cho Lục Thiếu Kỳ, thì chắc chắn không thể đắc tội với Lục gia.

Nói gì mà ép Lục gia lên vị trí…

Điều đó càng không thể.

Có nghĩ Lục gia là cây gậy mềm không?

Trong góc tối, Kỳ Mặc Vi với tư thế rất khó xử, lén nhìn tất cả mọi thứ.

Thỉnh thoảng còn thì thầm một câu.

“Hahaha, nhìn Lục Thanh Nhiên kìa, vị trí đứng kia?

Người khác chắc chắn nghĩ anh ta bị vấn đề về thận!”

“Chậc, mặt Lê Vân bị lem son phấn rồi kìa, thật xấu!”

“Chậc chậc, xem nào?

Lời nói đó, phải nói là, Lục Thanh Nhiên giả vờ một cách thuyết phục thật.”

Lê Cửu bất lực xoa trán.

Nếu trời đất cho cô một cơ hội nữa, cô chắc chắn không muốn quen biết người này!

Kỳ Mặc Vi lúc này đứng một chân, thân mình cúi về phía trước, hai tay nắm chặt tường làm chỗ dựa, chân bị thương không tự giác nhấc cao, mông chĩa về phía Lê Cửu.

Tư thế đó…

Lê Cửu thực sự muốn đá một phát vào mông cô ấy.

“Tôi nói này, cô kéo tôi đến đây làm gì?”

Vừa rồi Lục Thanh Nhiên vừa đi, cô gái này đã vội vàng kéo cô, theo sau suốt dọc đường.

Rõ ràng là chân bị trật, mà vẫn nhảy nhót vui vẻ hơn cô.

Kỳ Mặc Vi đương nhiên: “Tất nhiên là để xem kịch.”

“Xem kịch mà trốn ở đây làm gì?

Có giỏi thì ra ngoài mà xem.”

Ở đây đúng là một góc chết, tầm nhìn không tốt, chỉ nhìn thấy lưng của vài người.

Nếu muốn xem kịch, thì không lý tưởng.

Kỳ Mặc Vi mặt đầy vẻ sâu xa: “Cô không hiểu, đây gọi là chiến thuật.”

Lê Cửu nhướn mày: “Ồ?”

Chiến thuật?

Cô ta tưởng đang đánh trận à?

“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đối đầu với Lê Vân, tối nay cô ta bẽ mặt như vậy, nếu tôi ra ngoài xem kịch, cô ta sẽ nhớ đến tôi cả đời, tôi không muốn sống nửa đời còn lại bị chó đuổi.”

Khóe miệng Lê Cửu giật giật: “Cô còn hiểu cô ta hơn tôi.”

Kỳ Mặc Vi tự hào: “Đó là đương nhiên, cô còn là chị của cô ta, chẳng lẽ không hiểu cô ta?”

Lê Cửu cười cười, trong mắt lóe lên sự sâu xa: “Hiểu, sao lại không hiểu?”

Theo cô hiểu biết về Lê Vân.

Chuyện này…

Không coi là xong!

Sau này cô ta chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó.

Nhưng mà…

Có liên quan gì đến cô?

Vừa hay.

Nếu Lê Vân vì Lục Thiếu Kỳ mà không xuất hiện trước mặt cô một thời gian.

Cô chỉ thấy vui vẻ thôi!

Bỗng nhiên, ánh mắt Lê Cửu lóe lên.

“Mặc Vi.”

“Ừ?”

“Tôi đi vệ sinh một lát, cô đợi tôi chút.”

“Ồ, được.”

Lê Cửu đi đến một chỗ không người, nhấn nút mở máy liên lạc.

“Có chuyện gì?”

“Lão đại!

Tìm thấy dị thạch rồi!”

Bên kia máy liên lạc vang lên giọng nói phấn khích của Tề Vân Thư.

Nhanh như vậy sao?

“Cô ở đâu?”



Khi Lê Cửu và Tề Vân Thư gặp nhau, mặt cô không khỏi đen lại.

“Cô ăn mặc gì vậy?”

Trên mặt Tề Vân Thư đeo mặt nạ da người, trên đó còn có một vết sẹo dài.

Áo vest đen, cùng kiểu với bảo vệ đứng ngoài hội sở.

Trên người còn nhét thêm mấy thứ kỳ lạ, trông bên ngoài cường tráng to lớn.

Ai nhìn cũng nghĩ đây là một gã đàn ông vạm vỡ đã từng trải qua máu lửa.

“Tôi cũng không có cách nào, tối nay trong khách mời có quá nhiều người quen của tôi.”

Lê Cửu nhíu mày: “Thế thì sao?”

Người quen thì người quen.

Người quen của Tề Vân Thư ở đây đa phần là bệnh nhân của cô ấy.

Có một số vấn đề tâm lý.

Nhưng điều đó có gì đâu?

Chẳng lẽ sợ cô ấy đến dự buổi đấu giá sẽ tiết lộ bí mật cá nhân của họ?

Tề Vân Thư khẽ dựa vào gần, hạ thấp giọng: “Là… những người quen đó.”

Lê Cửu hiểu ngay, không hỏi thêm nữa, chỉ hỏi: “Dị thạch ở đâu?”



Bác sĩ Tề hóa trang thực sự… thú vị.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 33: Im lặng! Không thì xuống!




Trời đêm đen kịt, những ngôi sao lẻ loi treo trên bầu trời.

Xung quanh hội sở Lục thị có rất nhiều bảo vệ cao lớn đứng canh gác.

Mỗi người đều có vẻ nghiêm túc và cẩn trọng.

Bởi đây là buổi đấu giá từ thiện hàng năm của Đế Kinh, tham gia đều là những gia đình thượng lưu, các nhân vật nổi tiếng giàu có và một số phóng viên truyền thông.

Hiện tại, buổi đấu giá đã bắt đầu, không thể xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Nếu để lọt một người khả nghi vào, họ sẽ mất việc ngay.

Tuy nhiên—

“Lão đại, chị nhanh vào đi, em đứng đây canh gác.”

Bảo vệ bên ngoài không thể ngờ được.

Một người mặc đồng phục giống họ lại đưa một người khác vào phòng chứa đồ đấu giá.

Còn xung phong đứng gác.

“Ừ.”

Trong phòng tối om, không có chút ánh sáng.

Lê Cửu đưa tay s* s**ng trên tường.

“Cạch—”

Đèn sáng lên.

Lê Cửu bị ánh sáng của những vật phẩm quý giá làm lóa mắt.

Khắp nơi đều là các tác phẩm quý giá của danh gia và các báu vật kỳ lạ.

Bất kỳ món nào cũng đủ khiến người ta đỏ mắt.

Chậc.

Lê Cửu chép miệng.

Không ngờ những người này lại giàu có đến thế.

Những thứ quý giá không thể định giá bằng tiền lại mang ra đấu giá như vậy?

Thế giới của người giàu thật là…

Nếu người khác nghe thấy Lê Cửu thầm nghĩ, chắc chắn sẽ lật trắng mắt.

Này Cửu gia, ngài thực sự nhớ mình có bao nhiêu tài sản không?

Những món này trong tài sản của ngài chẳng là gì cả.

Lê Cửu chỉ nhìn qua một chút, không quan tâm đến các món đấu giá.



Lê Cửu hành động rất nhanh, chưa đến mười phút đã ra ngoài.

“Lão đại.”

Tề Vân Thư nhìn thứ trong tay Lê Cửu, ngạc nhiên.

“Đây là…”

Lê Cửu gật đầu.

“Những người này đúng là biết nhìn hàng, còn rất hiểu chuyện.”

Thứ này thật sự rất hiếm.

Nếu lần này mất đi.

Hội trưởng chắc chết tức.

Lê Cửu cười lạnh, “Không chỉ biết nhìn hàng, còn muốn gây chuyện.”

Cô đưa thứ đó cho Tề Vân Thư, nói: “Cô mang về trước.”

“Còn chị?”

“Tôi muốn xem ai đứng sau việc đem nó ra đấu giá.”

Ánh mắt Lê Cửu lóe sáng, nụ cười trên môi khiến người khác lạnh gáy.

Tề Vân Thư nhìn biểu cảm lạnh lẽo của Lê Cửu, cảm thấy điềm xấu.

Mỗi lần lão đại của cô có biểu cảm này, chắc chắn có người gặp xui xẻo.



“Lão đại, sao chị lâu thế?”

Kỳ Mặc Vi không nhịn được than phiền, lão đại nói là đi vệ sinh.

Kết quả đi mười mấy phút.

Làm cô ấy chờ mãi.

Lê Cửu: “Táo bón.”

Kỳ Mặc Vi: “…”

Ớn!

Kỳ Mặc Vi nhìn Lê Cửu với vẻ mặt khó hiểu.

Lão đại sao lúc nào cũng nói mấy câu gây sốc thế?

“…

Lão đại.”

“Ừ?”

“Buổi đấu giá bắt đầu rồi, không đi nhanh sẽ không xem được gì.”

“Không xem thì không xem.”

“Nhưng tôi muốn xem.”

“Thì cô đi đi.”

Kỳ Mặc Vi hít sâu một hơi, chỉ vào chân mình, hỏi: “Đại tỷ, từ đây đến nơi đấu giá, chị muốn tôi nhảy lò cò đến à?”

Đùa sao?

Muốn chết à?

“Chẳng lẽ tôi phải cõng cô?”

Lê Cửu thầm nghĩ, cô nàng này lúc nào cũng mơ mộng.

Sao không lên trời luôn đi?

Kết quả Kỳ Mặc Vi thật sự gật đầu.

Lê Cửu: “…”

“Ha!”

Lê Cửu cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng.

Không đời nào!

“Lục Thanh Nhiên đâu?

Bảo anh ta giúp cô.”

Kỳ Mặc Vi tỏ vẻ đáng thương, “Họ đi hết rồi.”

Lê Cửu hơi nghiêng đầu, quả nhiên những người kia đã đi mất.

“Họ đâu rồi?”

“Đi đấu giá.”

“…”

Lê Cửu im lặng.

Một lúc sau, cô bỗng hỏi: “Sao cô không bảo họ giúp trước khi họ đi?”

“…”

Giờ đến lượt Kỳ Mặc Vi im lặng.

Cô không muốn nói rằng trước đó đã cười nhạo Lục Thanh Nhiên vì tư thế đi kỳ quặc.

Cuối cùng Lục Thanh Nhiên mặt xanh lại.

Đáng chết!

Anh bị đau lưng vì ai chứ?

Còn dám cười nhạo anh!

Trước khi đi anh nói: “Nếu tiểu thư Kỳ đã giỏi như vậy, tự đi đi, vì tôi đau lưng.”

Sau đó ung dung bỏ đi.

Chỉ còn mình cô ở đây.

Kỳ Mặc Vi nắm chặt tay đầy giận dữ.

Chết tiệt Lục Thanh Nhiên!

Dám bỏ mặc cô!

Lê Cửu cười nhếch mép, “Sao cô nghĩ tôi sẽ cõng cô?”

“…”

Kỳ Mặc Vi chớp đôi mắt long lanh, nhìn cô với ánh mắt cầu xin.

Lê Cửu: “Đừng làm nũng, vô ích!”

Kỳ Mặc Vi vẫn nhìn cô.

Lê Cửu không lay chuyển: “Nói rồi vô ích!”

Cô chưa bao giờ cõng ai.

Nên là.

Không đời nào!

Kỳ Mặc Vi mím môi, đôi mắt dần rơm rớm.

Lê Cửu: “…”

Cuối cùng, cô thở dài bất lực.

Đứng trước Kỳ Mặc Vi, cúi người, “Lên đi.”

Kỳ Mặc Vi mắt sáng lên, nở nụ cười.

Cô nhẹ nhàng nhảy lên lưng Lê Cửu.

“Lão đại.”

“Ừ?”

“Chị gầy quá, cấn quá.”

Qua lớp vải mỏng, Kỳ Mặc Vi cảm nhận rõ cơ thể gầy gò và xương vai nhọn của Lê Cửu.

“…

Im lặng!

Không thì xuống!”

Cô có lòng tốt cõng cô ta.

Cô ta dám chê cô gầy?

Có muốn bị đánh không?

Kỳ Mặc Vi ừ một tiếng, ngoan ngoãn im lặng.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 34: Mối Tình Oan Nghiệt Giữa Ba Người




Lê Cửu bây giờ rất hối hận vì đã cõng Kỳ Mặc Vi tới đây.

Khi đến nơi, buổi đấu giá đã bắt đầu, mọi người đều đã vào chỗ ngồi.

Cô nhớ mình ngồi ở hàng đầu tiên.

Các thiết bị quay phim của phóng viên cũng đã hoạt động.

Điều này có nghĩa là, nếu cô muốn vào chỗ ngồi, cô phải đi ngang qua trước các máy quay.

Như vậy thì quá thu hút sự chú ý.

Vì vậy, Kỳ Mặc Vi cố kéo cô ngồi xuống.

Thực ra cô muốn nói rằng, thu hút sự chú ý cũng không sao, cô không quan tâm.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Điều quan trọng là.

Ai có thể nói cho cô biết?

Tại sao cô lại ngồi giữa Kỳ Mặc Vi và Kỳ Cảnh Từ?

Ai để trống chỗ này, không chịu ngồi, mà phải để lại cho cô?

Lục · Kẻ đáng ghét · Thanh Nhiên bất ngờ hắt xì.

Anh sờ tai nóng rực, ai đang nhắc đến anh?

Anh thoải mái dựa vào ghế.

Ừ.

Ngồi đây thật thoải mái.

Ngồi cạnh Kỳ Cảnh Từ thật nguy hiểm.

Chỗ đó ai thích ngồi thì ngồi!

“Lê Cửu, sao chị không thoải mái?”

Kỳ Mặc Vi thấy từ lúc Lê Cửu ngồi xuống sắc mặt không tốt, u ám.

Cô ngồi gần, có thể cảm nhận không khí xung quanh Lê Cửu tràn ngập sự bực bội.

Hơn nữa, cô còn luôn dựa sát vào cô.

Lê Cửu liếc mắt nhìn cô, “Không có gì.”

Kỳ Mặc Vi: … Tự dưng thấy lạnh hơn là sao?

“Lê tiểu thư không hài lòng với tôi sao?”

Một giọng trầm thấp, cuốn hút vang lên bên tai, làm tai người nghe tê dại.

Kỳ Cảnh Từ không biết từ khi nào đã ngẩng đầu lên khỏi danh sách đấu giá.

Ánh sáng trong hội trường khá mờ, có lẽ để tạo không khí, mặt Kỳ Cảnh Từ nửa ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

“Sao vậy, Lê tiểu thư vẫn còn giận chuyện trước đây?”

“Tam gia đùa rồi, tôi và anh mới gặp nhau hai lần, nói gì đến giận hờn.”

Ý của cô là, cô và anh không thân.

Nên không có chuyện giận dỗi.

Kỳ Cảnh Từ hơi nhếch môi, ánh mắt thêm phần sâu thẳm.

“Lê tiểu thư nói vậy thật khiến người ta buồn.”

Rõ ràng trước đây là cô muốn làm bạn gái anh.

Bây giờ lại quay lưng không thèm nhận người.

Thật là vô tình.

Sắc mặt Lê Cửu không thay đổi, lấy cớ bâng quơ, “Trước đây tôi ngủ mê man, nhất thời đùa giỡn.”

“Ngủ mê man?

Nhưng tôi thấy Lê tiểu thư khá tỉnh táo.”

“Anh nhìn lầm rồi.”

“Được thôi, mong Lê tiểu thư sau này cẩn thận hơn, những chuyện như vậy nếu để người khác nhìn thấy không hay.”

Lê Cửu nghiến răng, từ kẽ răng bật ra hai chữ: “Yên tâm.”

Tuyệt đối không có lần sau!

Sau này cô thấy anh, nhất định sẽ tránh xa!

Cái gì mà truyền thuyết về Tam gia lạnh lùng, lạnh nhạt.

Rõ ràng là một kẻ nhỏ mọn, thích để bụng!

Kỳ Mặc Vi nhìn họ đấu khẩu qua lại, nhưng không hiểu ý nghĩa của lời nói.

Cô kéo tay áo Lê Cửu, hỏi nhỏ: “Chị và anh ba của tôi rốt cuộc sao vậy?”

“Không sao cả.”

“Thật không sao?”

Lê Cửu nghe rõ ý nghĩa trong lời cô, trừng mắt liếc cô một cái, “Đừng nhiều chuyện!”

Kỳ Mặc Vi bĩu môi, không hỏi nữa.

Nhưng trong lòng không ngừng thầm nhủ: Lê Cửu chắc chắn có tật giật mình.



Buổi đấu giá này chán hơn Lê Cửu tưởng tượng.

Không biết từ lúc nào, trong tiếng người nói rì rầm xung quanh, Lê Cửu dần dần nhắm mắt, đầu nghiêng sang một bên.

Kỳ Mặc Vi cảm thấy vai trái đột nhiên nặng hơn.

Quay đầu lại, thấy đầu Lê Cửu tựa vào vai mình.

Tai còn nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô ấy.

Kỳ Mặc Vi: …??

Ngủ, ngủ rồi?

Kỳ Mặc Vi giật mình.

Tại đây cũng có thể ngủ.

Cô ấy rốt cuộc chán đến mức nào?

“Anh ơi, anh nhìn kìa, có phải Tam gia không?”

Trong góc, một phóng viên trẻ tuổi bất ngờ phát hiện ra điều gì đó, tròn mắt, phấn khích kéo áo người bên cạnh.

“Đâu, đâu?”

Người được gọi là anh vội vàng nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ.

Nhìn một cái, lập tức hít sâu một hơi.

Trời ơi!

Không chỉ là Tam gia!

Ngồi bên cạnh anh ấy không phải là con gái riêng của nhà họ Lê sao?

Người đàn ông nhìn ba người ngồi cùng nhau, cảm thấy mình vừa ăn được một tin cực lớn.

Tứ tiểu thư nhà họ Kỳ từ trước đến nay quan hệ tốt với Tam gia, ngay cả cô ấy cũng không ngồi cạnh Tam gia.

Lê Cửu này không lẽ quan hệ với Tam gia còn thân hơn cả tứ tiểu thư Kỳ?

Anh ta đột nhiên nhớ đến những lời Tam gia nói lúc trước trong buổi tiệc.

Lập tức nhận ra có điều không ổn.

Với tư cách là một phóng viên có tâm, anh nhanh chóng giơ máy ảnh lên.

Nhìn bức ảnh chụp được, anh dường như ngửi thấy điều gì đó khác thường.

Lê Cửu sao lại ngủ trên vai Kỳ Mặc Vi?

Cô ấy không phải nên thân với Tam gia hơn sao?

Hay là…

Anh ta tròn mắt, không thể tin nhìn ba người.

Trong đầu lập tức xuất hiện một câu chuyện tình yêu rối rắm.

Phải nói rằng.

Phóng viên thì trí tưởng tượng rất phong phú.

Vậy nên không lâu sau, ngoài tin tức con gái riêng nhà họ Lê ngủ quên trong buổi đấu giá từ thiện của giới thượng lưu, một tin đồn khác về mối quan hệ tình cảm rối rắm giữa Lê Cửu, Tam gia Kỳ Cảnh Từ và tứ tiểu thư nhà họ Kỳ lại lên ngôi đầu bảng tìm kiếm, nhiệt độ duy trì suốt nhiều ngày.

Thậm chí trên mạng đã xuất hiện cả fan cp và các chủ đề nóng.

Điều hài hước hơn là, Kỳ Mặc Vi thậm chí còn làm trưởng nhóm fan cp của Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ!

 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 35: Điều Không Thể Tin Được!




Đương nhiên, đó đều là chuyện về sau.

Lê Cửu gối đầu lên vai Kỳ Mặc Vi ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết mình đã bị chụp lén.

Một lát sau, Kỳ Mặc Vi cảm thấy nửa bên người mình đã tê dại.

Cô muốn động đậy, nhưng lo sợ đánh thức Lê Cửu, nên tiếp tục duy trì tư thế đó.

Đột nhiên, cô cũng ngáp dài.

Kỳ Mặc Vi không khỏi bực mình.

Ngủ mà cũng lây à?

Không có cách nào khác, trên sân khấu toàn là những bức tranh chữ hoặc cổ vật.

Cô hoàn toàn không hiểu.

Nghe giới thiệu như nghe tiếng chim hót.

Khiến cô nhớ lại nỗi sợ bị giáo viên thống trị thời đi học.

Biết sớm buổi đấu giá này chán thế, có đánh chết cô cũng không đi!

Kỳ Mặc Vi gật gù như gà mổ thóc.

Cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ, cô đặt đầu mình xuống một cách thoải mái hơn và cũng ngủ thiếp đi.

Kỳ Cảnh Từ quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh em gái tốt của anh và Lê Cửu đầu kề đầu ngủ say sưa.

Khóe miệng còn có vài giọt nước bọt long lanh.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

“Tám mươi triệu lần thứ nhất, tám mươi triệu lần thứ hai, tám mươi triệu lần thứ ba——thành giao!”

Một cái búa đập xuống.

Lê Cửu bỗng giật mình, mở to mắt, khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt sắc bén như con thú hoang bị đánh thức, nhìn quanh.

Không may, dùng lực quá mạnh, đập trúng cằm của Kỳ Mặc Vi.

“Phập——”

Tiếng va chạm trầm đục, nghe mà đau cả người.

“Xí—”

Kỳ Mặc Vi r*n r*.

Cả hai đều tỉnh dậy.

“Sao, sao vậy?”

Kỳ Mặc Vi xoa xoa mắt, hỏi một cách mơ hồ.

Má cô đã hằn lên vết đỏ, tóc rối tung, bên miệng còn có dấu vết nước bọt.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Chỉ trong tích tắc, Lê Cửu đã hoàn hồn.

Đôi mắt đào hoa chớp chớp, khôi phục lại sự trong sáng.

Nhận ra mình đang ở đâu, cô quay đầu.

Quả nhiên, gặp ngay ánh mắt đầy bất đắc dĩ của Kỳ Cảnh Từ.

Lê Cửu: “…”

Chết tiệt, bộc lộ hết cả bộ mặt xấu xí trước mặt anh ta!

Biết thế thì không ngủ.

Mất mặt quá đi.

Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mắt Kỳ Cảnh Từ nữa.

“A Cửu, sao chị tỉnh rồi?”

Kỳ Mặc Vi có lẽ vẫn đang mơ.

Lê Cửu thật sự không thể nhìn nổi, rút một chiếc khăn giấy từ túi, ném vào mặt cô ấy.

“Lau nước bọt đi.”

Kỳ Mặc Vi cuối cùng cũng tỉnh, vội vàng nhận lấy khăn giấy.

Vừa lau nước bọt, vừa nhìn xung quanh, chắc chắn không có máy quay nào đang chụp cô, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau lần này, cả hai đều không còn buồn ngủ nữa.

Lê Cửu ngồi thẳng dậy, nhưng chẳng bao lâu, cô cảm thấy không thoải mái.

Ghế ngồi trong buổi đấu giá đặt rất gần nhau, tay vịn gần như chạm vào nhau.

Cô ngồi thẳng dậy, lại gần Kỳ Cảnh Từ hơn một chút.

Cô thậm chí có cảm giác, dù qua lớp áo, vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người bên cạnh.

Mùi hương bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, nhưng cô không thể tập trung.

Cảm giác lạ lẫm này khiến cô bực bội vô cớ.

Cảm giác khó chịu trong lòng trỗi dậy, ngón tay Lê Cửu vô thức siết chặt.

“Các vị khách quý, sản phẩm tiếp theo là——Trái Tim Giấc Mơ!”

Vừa dứt lời, Lê Cửu lập tức nhìn về phía sân khấu.

Cơ thể cô đột nhiên cứng lại.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào thứ trên sân khấu, lông mày nhíu chặt, mắt đầy ngạc nhiên.

Đây… thứ này sao lại ở đây?

Kỳ Cảnh Từ ánh mắt chuyển động nhẹ, nhìn thoáng qua Lê Cửu.

Từ đầu đến giờ, Lê Cửu luôn giữ vẻ mặt lười biếng, dường như không có gì khiến cô hứng thú.

Chưa bao giờ thấy cô ấy mất bình tĩnh như vậy.

Kỳ Cảnh Từ đưa ánh mắt lên sân khấu, nhìn vào chiếc vòng cổ làm từ đá sapphire lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.

Chiếc vòng cổ này… cô ấy biết sao?

Lê Cửu lúc này đầu óc trống rỗng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ đã mất tích từ lâu, tai ù đi.

Điều này… sao có thể!

Thiết kế của chiếc vòng cổ này rõ ràng đã bị hủy, tất cả các mẫu cũng đã bị tiêu hủy, làm sao có thể có sản phẩm hoàn chỉnh!

“Trái Tim Giấc Mơ?

Chưa nghe nói bao giờ?

Là tác phẩm của nhà thiết kế nào?”

“Không biết, nhưng nhìn vào viên đá trên chiếc vòng cổ, màu sắc khá đẹp.”

“Không chỉ là đá quý đâu, kiểu dáng, thiết kế, đều là tác phẩm của một thiên tài!”

“Sao trước đây chưa từng nghe nói?

Có lẽ mới làm ra?”

“Chắc chắn là do đại gia trang sức mang đến, xem buổi đấu giá này như buổi triển lãm sản phẩm hoàn chỉnh.”

“Này đừng nói, tôi thích chiếc vòng cổ này.”

“Tôi muốn biết thêm về nhà thiết kế của chiếc vòng này.”

So với bản thân chiếc vòng, những người trong ngành quan tâm nhiều hơn đến nhà thiết kế của tác phẩm này.

Nhưng——

Không ai hiểu rõ hơn Lê Cửu.

Biết nhà thiết kế là điều không thể.

Thậm chí cô cảm thấy, chiếc vòng cổ này xuất hiện ở đây càng không thể!

Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt.

Lê Cửu luôn gặp khó khăn khi giữ bình tĩnh.

Những điều mà cô giấu kín nhất, không muốn nghĩ đến nhất trong lòng những năm qua, điều mà cô đã cố quên đi bằng mọi giá.

Lại bị chiếc vòng vốn không nên tồn tại này đánh thức.

Khiến cô như rơi vào hố băng, toàn thân cứng đờ.

Những cơn ác mộng đeo bám cô nhiều năm, cuối cùng phá vỡ từng lớp ngăn cách, trồi lên từ sâu thẳm trong trái tim cô, từ nơi mà cô sợ hãi nhất.

Kéo ký ức đau đớn của cô trong nhiều năm qua ra trước ánh sáng.

Khiến cô lộ ra những vết thương đau đớn nhất dưới ánh nắng mặt trời.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 36: Có Tiền Không Chỗ Tiêu Sao?




Lê Cửu bị giật mình đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Cô cúi đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và đáng sợ.

Gương mặt nghiêm nghị, như đóng băng một lớp băng lạnh.

Rốt cuộc là ai?

Lê Cửu siết chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.

Rồng có nghịch lân, chạm vào tất phải chết!

Với Lê Cửu mà nói.

Chiếc vòng cổ này và người đứng sau nó.

Đều là nghịch lân của cô.

Cô chưa bao giờ tin vào trùng hợp.

Chiếc vòng cổ này xuất hiện tối nay tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Người đưa ra chiếc vòng cổ này chắc chắn biết rõ hành tung của cô.

Là ai?

Từ khi đến Đế Kinh, cô tiếp xúc không nhiều người.

Lê Hồng?

Mẹ con Lê Vân?

Hay là…

Ông Lê?

Lê Cửu lắc đầu, tạm thời loại ông Lê ra khỏi danh sách nghi ngờ.

Không, không thể, ông Lê hoàn toàn không biết bất kỳ sự thật nào về cô.

Cô đến Lê gia với thân phận giả.

Ngay cả quá khứ cũng bị bịa đặt.

Trừ khi họ biết danh tính thật sự của cô, nếu không không thể biết.

Xét ra thì.

Toàn bộ Lê gia có thể bị loại trừ.

Vậy, chỉ còn lại một khả năng.

Lê Cửu cười khinh bỉ, có vẻ như có người không ngồi yên được rồi.

Họ muốn làm gì cô thì cứ tới, cô sẽ tiếp đón đến cùng!

Nhưng.

Cô tuyệt đối không cho phép ai chạm vào giới hạn của mình.

Nếu chạm vào…

Phải diệt tận gốc!

“Chị Cửu?

Sao thế?”

Kỳ Mặc Vi nhìn thấy trạng thái của Lê Cửu không ổn, lập tức hỏi.

Lê Cửu ngẩng đầu, lạnh lẽo và sát ý trên mặt đã biến mất.

Lại trở về vẻ thản nhiên.

Cô lạnh nhạt nói: “Chị thấy chiếc vòng cổ đó khá đẹp.”

Kỳ Mặc Vi nhướng mày, nhìn theo ánh mắt của Lê Cửu, dùng tay chỉ chỉ.

“Chiếc đó?”

“Ừ.”

Kỳ Mặc Vi gật đầu, cảm thấy mắt cô cũng khá tốt, “Quả thật rất đẹp.”

Trong mắt Lê Cửu thoáng hiện một ánh sáng mềm mại.

Tất nhiên là đẹp.

Đó là thiết kế dành cho…

“Em thích không?”

Lê Cửu bất ngờ hỏi.

“Hả?”

Kỳ Mặc Vi không phản ứng kịp.

Chị đang hỏi mình sao?

Lê Cửu nhìn Kỳ Mặc Vi, hỏi lại: “Em có thích chiếc đó không?”

“Cũng… được.”

“Vậy thì mua về đi.”

Chưa kịp để Kỳ Mặc Vi phản ứng, Lê Cửu đã giơ bảng số lên.

“Hả?”

Kỳ Mặc Vi ngẩn ngơ, dường như không hiểu ý của Lê Cửu.

Nhưng khi cô nhìn thấy hành động của Lê Cửu.

Kinh ngạc tròn mắt.

Ôi trời!

Chị định mua về tặng mình sao?

Kỳ Mặc Vi lập tức lao tới giữ tay Lê Cửu, nói: “Chị Cửu, không cần đâu.”

“Em không thích sao?”

“Nhưng không cần phải mua.”

Kỳ Mặc Vi nhìn giá chiếc vòng cổ ngày càng cao.

Khóe miệng giật giật.

Phong cách tiêu tiền như tổng tài bá đạo chỉ để người đẹp cười của chị Cửu là sao?

Chị bị điên rồi?

Chiếc vòng cổ tuy đẹp, nhưng cô không thiếu trang sức.

Không cần thiết phải tiêu tiền thế này.

Lê Cửu đáp lại bằng hai từ: “Cần thiết.”

Rồi giơ cao bảng số, “Tám mươi triệu.”

“Một trăm triệu!”

Lê Cửu không đổi sắc, “Một trăm mười triệu.”

“Một trăm hai mươi triệu!”

“Một trăm ba mươi triệu.”

“Hai trăm triệu!”

Lê Cửu nhìn người ra giá hai trăm triệu.

Lập tức chạm phải một gương mặt quen thuộc.

Tiền Hào.

Nhà họ Tiền.

Theo như tư liệu trước đây Tề Vân Thư tra được, chính người này đã đưa ra dị thạch.

Chà.

Kẻ thù gặp lại trên con đường hẹp.

Đúng là khéo!

Có vẻ sau đó cô sẽ phải ghé thăm vị ông chủ Tiền này một chút.

Tiền Hào không biết Lê Cửu đang nghĩ gì, chỉ thấy cô gái trẻ như vậy, lại dám thách đấu với ông.

Lập tức hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy giễu cợt.

Một đứa nhóc con, lại dám ra vẻ đại gia?

“Cô gái này, tôi rất thích chiếc vòng này, nhất định phải có được, dù cô ra giá bao nhiêu, tôi cũng thêm mười triệu!”

Một câu nói, nghe cực kỳ hào phóng.

Lê Cửu nhướng mày, không quan tâm, “Năm trăm triệu.”

Mọi người hít một hơi lạnh.

Cô điên rồi sao?

Một chiếc vòng cổ năm trăm triệu?

Đã vượt xa giá trị thực của nó.

Cô không có chỗ tiêu tiền sao?

Trong khoảnh khắc.

Ánh mắt của mọi người nhìn Lê Cửu như nhìn một kẻ ngốc.

Tiền Hào cũng rất sốc, chửi thề một câu không biết điều.

Dù ông có tiền, nhưng không phải là không quan tâm đến việc tiêu phí những số tiền như vậy.

Nhưng đã tuyên bố ra ngoài.

Nếu hối hận chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?

Ông cắn răng, giơ bảng số lên, “Năm trăm mười triệu!”

“Năm trăm năm mươi triệu.”

Nghe giọng nói thản nhiên của Lê Cửu.

Tiền Hào nghẹn lại, mặt đỏ bừng.

Nếu tiếp tục, thật sự là không đáng.

Ông trừng mắt nhìn Lê Cửu, chửi rủa vài câu, không tiếp tục nữa.

“Năm trăm năm mươi triệu lần thứ nhất, năm trăm năm mươi triệu lần thứ hai, năm trăm năm mươi triệu lần thứ ba —— bán!

Chúc mừng vị tiểu thư này đã mua được Trái Tim Giấc Mơ với giá năm trăm năm mươi triệu.”

“Phụt——”

Ngồi phía sau Lục Thanh Nhiên phun ra.

Trời ơi!

Cô này là đồ ngốc sao?

Theo kinh nghiệm của anh.

Chiếc vòng này chỉ đáng giá hai trăm triệu.

Dùng gấp đôi giá trị để mua.

Đây là việc làm của người bình thường sao?

“A Cửu……”

Kỳ Mặc Vi nhìn Lê Cửu, ánh mắt đầy mâu thuẫn.

Xong rồi xong rồi.

Chị Cửu thực sự bị điên rồi!

“Thưa cô, đây là Trái Tim Giấc Mơ mà cô đã mua được.”

Một người phục vụ mang khay đến trước mặt Lê Cửu.

Trên khay là một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là Trái Tim Giấc Mơ.

Lê Cửu chỉ liếc nhìn, rồi ném thẳng chiếc hộp cho Kỳ Mặc Vi.

Rồi rút ra một thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 37: Chiếc Thẻ Đó, Hắn Đã Thấy Qua




Người phục vụ ngây người tại chỗ, hồi lâu sau mới thận trọng nhận lấy.

Sau khi quẹt thẻ xong lại cẩn thận trả lại cho Lê Cửu.

Trong khoảng vài giây, nhưng lại khiến những người có mặt ngạc nhiên mở to mắt.

“Chết tiệt!

Tôi không nhìn lầm chứ!”

Lục Thanh Nhiên không biết từ khi nào đã đến sau lưng Lê Cửu.

Hắn nhìn chiếc thẻ Tử Kim trong tay Lê Cửu, suýt nữa nhảy lên ba thước.

“Thẻ, thẻ Tử Kim!”

Lục Thanh Nhiên kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Kỳ Cảnh Từ.

“Trời ạ, tam ca, thẻ Tử Kim này cả Đế Kinh chỉ có mình anh có phải không?”

Kỳ Cảnh Từ không nói gì, nhưng ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên người Lê Cửu.

Lục Thanh Nhiên lúc này có thể nói là kích động muốn chết.

Lê Cửu cũng có một chiếc thẻ Tử Kim sao?

Mẹ nó!

Khi nào thẻ Tử Kim lại trở nên phổ biến như rau cải thế này?

Có biết đây là thứ quý giá đến mức nào không!

So với nó, thẻ đen gì đó thật là yếu kém!

Vì nó không chỉ vô hạn mức, mà còn kèm theo các quyền lợi khác.

Kỳ Cảnh Từ bình thường không hay ra ngoài, hầu như không dùng chiếc thẻ đó.

Hắn căn bản chưa từng thấy Kỳ Cảnh Từ lấy ra bao giờ.

Hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.

Nếu không phải vì hiện tại có quá nhiều người, có lẽ hắn sẽ quỳ xuống ôm chân Lê Cửu mà gọi là ba rồi.

Trong lòng đầy nghi hoặc.

Cô ấy thật sự không phải đang khoe của sao?

Dùng nhiều tiền như vậy mua một chiếc vòng cổ rồi tặng người khác.

Còn lấy ra thẻ Tử Kim để thanh toán?

Lê Cửu thật sự bị oan.

Nếu có thể, cô cũng không muốn quá phô trương.

Nhưng chiếc thẻ đen đang ở trong tay Tề Vân Thư.

Cô không mang theo thẻ khác.

Vì thế mới phải lấy ra chiếc thẻ này.

May mắn là khi Lê Cửu lấy thẻ Tử Kim ra, đúng lúc bị người phục vụ che khuất, không để những người có mặt khác nhìn thấy, nếu không sẽ gây náo động rồi.

Không ai phát hiện, khi Lê Cửu rút ra thẻ Tử Kim, ánh mắt xám nhạt của Kỳ Cảnh Từ rung động mạnh.

Hắn híp mắt, ánh nhìn chăm chú vào Lê Cửu.

Không biết có phải ảo giác không.

Hắn luôn cảm thấy Lê Cửu rất giống với người phụ nữ đó.

Dù tuổi tác không phù hợp.

Nhưng biết đâu hai người có liên quan?

Hắn trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia u ám, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Chiếc thẻ đó.

Hắn hình như đã thấy qua.

Bốn năm trước, người phụ nữ đó từng rút ra một chiếc thẻ Tử Kim trước mặt hắn.

Nhưng không dám khẳng định.

Tất cả thẻ Tử Kim đều giống nhau, hắn không thể đảm bảo chắc chắn đó là của người phụ nữ đó.

Nhưng không sao.

Để làm thẻ Tử Kim, nhất định phải xuất trình giấy tờ tùy thân.

Những người có khả năng làm thẻ này không nhiều.

Chỉ cần hắn điều tra…

Tự nhiên sẽ biết Lê Cửu có phải là người phụ nữ bốn năm trước hay không.

Nếu đúng là cô…

Kỳ Cảnh Từ mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lẽo.

Thật đúng là mòn mỏi tìm không thấy.

Hắn tìm kiếm suốt bốn năm không có kết quả.

Cô lại tự mình đến trước mặt hắn.



Khi buổi đấu giá kết thúc, đã gần chín rưỡi tối.

Theo thói quen sinh hoạt của Lê Cửu, vào giờ này cô đã lên giường đi ngủ.

Nhưng tối nay, cô lại rất tỉnh táo.

Đến tham gia một buổi đấu giá, cô đã ngủ được hai giấc.

Mặc dù không mấy thỏa mãn, nhưng còn hơn không.

Dù sao chút nữa cô còn phải “làm việc”!

Trước khi rời đi, Kỳ Mặc Vi vẫn kiên quyết muốn trả lại chiếc vòng cổ.

Cuối cùng cô không chịu nổi, lạnh lùng nói: “Chị đã tặng em thì nó là của em, nếu em trả lại chị cũng không sao, nhưng chị không hiểu những thứ này, thấy viên đá quý này to lắm, không thì chị mang về đập hạt óc chó?”

Kỳ Mặc Vi cuối cùng cũng ngậm miệng.

Dù bình thường cô không hay đeo những trang sức quý giá.

Nhưng cũng không thể chịu đựng được việc người ta lãng phí như vậy.

Dùng viên đá quý lớn như thế để đập hạt óc chó!

Hơn nữa, với quan hệ giữa cô và Lê Cửu, tặng những thứ này cũng không có gì.

Cùng lắm lần sau cô cũng tặng lại cô một món quà.

Lê Cửu đã nói như vậy, nếu cứ đòi trả lại thì thật sự quá khách sáo rồi.

Vì thế Kỳ Mặc Vi vui vẻ nhận lấy.

Trên đường về, Kỳ Mặc Vi ngồi trên ghế sau xe, vui vẻ hát khúc ca, suýt nữa không thể kiềm chế mà nhảy lên.

Nếu không phải bên cạnh có Kỳ Cảnh Từ, có lẽ cô đã nhảy lên và hát lớn rồi.

“Cô có cần thiết phải vui như vậy không?”

Lục Thanh Nhiên nhìn Kỳ Mặc Vi với vẻ chán ghét.

Thật không hiểu, chẳng phải chỉ là một chiếc vòng cổ sao?
Ồ, là một chiếc vòng cổ được mua với giá gấp đôi.

Vui vẻ đến vậy!

Kỳ Mặc Vi trong lòng hạnh phúc, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Nghe lời của Lục Thanh Nhiên, cô lườm một cái.

“Anh không hiểu đâu, đây là tình cảm đầy đủ của chị Cửu dành cho tôi!”

Nói xong, cô ôm chặt chiếc hộp trong tay, như bảo bối quý giá.

Lục Thanh Nhiên nổi da gà, cảm thấy cả người không thoải mái.

“Mặc Vi.”

“Ừ?”

“Cô có biết bây giờ trông cô giống cái gì không?”

Kỳ Mặc Vi không hiểu, “Giống cái gì?”

“Giống như một bông hoa trắng nhỏ tinh khiết được bao nuôi bởi một đại gia.”

“…

Tôi thấy anh đang ghen tị với tôi.”

Kỳ Mặc Vi hừ một tiếng, từ lời nói của Lục Thanh Nhiên ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc.

“Đừng tưởng tôi không biết, anh là thấy chiếc thẻ Tử Kim của chị Cửu mà ghen tị chứ gì.”

Về những mưu mẹo của Lục Thanh Nhiên, cô vẫn biết một hai.

Nghe vậy, Lục Thanh Nhiên trở nên hứng thú.

“Đúng rồi, sao cô ấy lại có thẻ Tử Kim?

Đó thật sự không phải thứ người bình thường có thể có.”

Hơn nữa, dù có tiền có quyền cũng không nhất thiết có được.

Giống như hắn, hắn cũng không có.

“Ghen tị rồi chứ?

Đố kỵ rồi chứ?

Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu!”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 38: Hắn Chỉ Muốn Ăn Cơm Cùng Lê Cửu!




“…”

Chơi hắn vui lắm sao?

“Cô và Lê Cửu quen nhau từ bao giờ?”

Bên cạnh, Kỳ Cảnh Từ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Kỳ Mặc Vi ngẩn người, không hiểu sao Kỳ Cảnh Từ lại hỏi như vậy.

“Cũng… lâu rồi.”

Kỳ Cảnh Từ tiếp tục truy hỏi, “Lâu là bao lâu?”

Kỳ Mặc Vi cảm thấy hôm nay tam ca của cô có chút khác thường.

“Tam ca, anh hỏi chuyện này làm gì?”

Tại sao đột nhiên lại quan tâm đến mối quan hệ giữa cô và Lê Cửu như vậy?

“Chỉ là tò mò một chút, tại sao cô ấy lại có thẻ Tử Kim.”

Kỳ Cảnh Từ thản nhiên nói.

Một cô gái lớn lên ở nông thôn, vừa mới được nhận về nhà không lâu, lại có thể tiêu tiền không chớp mắt tại buổi đấu giá.

Còn sở hữu thẻ Tử Kim.

Điều này thực sự rất kỳ lạ.

“Chuyện này…”

Kỳ Mặc Vi không biết giải thích ra sao, chỉ có thể ấp úng nói: “Em nghe nói ông nội Lê rất cưng chiều Lê Cửu, có lẽ thẻ Tử Kim là do ông nội tặng.”

Ông nội Lê rất cưng chiều Lê Cửu, cho cô ấy một ít tiền cũng không có gì khó hiểu.

Nhưng mà…

Kỳ Cảnh Từ liếc nhìn Kỳ Mặc Vi, “Em nghĩ điều đó có khả năng không?”

Kỳ Mặc Vi im lặng, mặc dù nhà họ Lê cũng như nhà họ Kỳ, đều là những gia đình danh giá.

Nhưng để đưa ra một chiếc thẻ Tử Kim tặng người khác, thì hoàn toàn không thể.

Thẻ đó, nếu không phải là do ông nội Lê tặng, thì từ đâu mà có?

Thông tin về Lê Cửu cũng cho thấy cô không thể quen biết ai có khả năng tặng cô thẻ Tử Kim.

Cho nên, Lê Cửu thực sự là một ẩn số.

Ánh mắt Kỳ Cảnh Từ vô tình lướt qua chiếc hộp trong tay Kỳ Mặc Vi.

“Em cứ nhận món quà của cô ấy như vậy sao?”

“Vâng.”

“Không sợ mắc nợ cô ấy sao?”

Kỳ Mặc Vi chớp mắt, nhìn vào ánh mắt ngày càng sâu thẳm của Kỳ Cảnh Từ, không thể tin nổi hỏi: “Tam ca, anh không nghi ngờ Lê Cửu có ý đồ xấu sao!”

“Cô ấy bỗng dưng tặng em một món quà đắt giá như vậy, khó tránh khỏi người ta nghi ngờ.”

Kỳ Mặc Vi lập tức phản bác: “Tam ca suy nghĩ nhiều quá, Lê Cửu không phải người như vậy.”

“Sao em biết cô ấy không phải?”

“…”

Dĩ nhiên là cô biết!

Nhưng mà…

Cô không thể nói.

Cảm giác giữ một bí mật mà không thể nói ra thật khó chịu.

Nhưng cô đã hứa với Lê Cửu, không nói cho ai biết!

“Kỳ Mặc Vi, em là tứ tiểu thư nhà họ Kỳ, nếu cô ấy muốn lấy lòng em, sau đó lợi dụng em để tiếp cận nhà họ Kỳ thì sao?”

Kỳ Cảnh Từ càng nói càng vô lý.

Kỳ Mặc Vi ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao tam ca lại có suy nghĩ như vậy về Lê Cửu.

“Không thể nào, Lê Cửu cô ấy…”

“Tôi thấy tam ca nói có lý mà.”

Lục Thanh Nhiên đột nhiên lên tiếng.

Kỳ Mặc Vi trừng mắt nhìn hắn, sao chỗ nào cũng có hắn vậy?

Lục Thanh Nhiên làm ngơ ánh mắt của cô, tự nhiên nói: “Mặc dù em với cô ấy là bạn thân, nhưng tặng món quà đắt tiền mà không chớp mắt, điều này cũng quá…”

Lời còn chưa nói xong, Kỳ Mặc Vi lập tức ngắt lời: “Dừng lại!

Em nói anh cũng quá vô lý!

Bạn thân không thể tặng nhau đồ quý giá sao?

Trước đây tam ca còn tặng anh một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu, giá còn đắt hơn chiếc vòng cổ này nhiều, sao?

Ý anh là tam ca cũng có ý đồ xấu với anh sao?”

Lục Thanh Nhiên bị nghẹn lời, ánh mắt như gặp ma, vô thức nhìn về phía Kỳ Cảnh Từ.

Anh, có ý đồ xấu với mình?

Lục Thanh Nhiên tưởng tượng cảnh đó, lập tức run rẩy, như bị sét đánh trúng.

Hắn vội nói: “Em đừng nói bậy!

Em với tam ca là bạn thân, đừng bôi nhọ tình bạn trong sáng của tụi anh!”

Kỳ Mặc Vi hừ một tiếng, “Vậy thì anh cũng đừng bôi nhọ tình bạn trong sáng của em với Lê Cửu.”

“…”

Thấy hắn im bặt, Kỳ Mặc Vi không để ý đến nữa, quay đầu nhìn Kỳ Cảnh Từ, “Tam ca, em và Lê Cửu quen biết nhiều năm rồi, cô ấy tuyệt đối không phải người như vậy, cô ấy chỉ thấy em thích món này, tiện tay mua tặng thôi.”

“Ừ.”

Ừ?
“Ừ” là sao?

Tam ca thực sự tin hay không!

Thật bực mình.

Kỳ Cảnh Từ tiếp tục nói: “Nếu em tin cô ấy như vậy, anh cũng không nói gì thêm, nhưng cô ấy tặng em món quà đắt giá như vậy, em cũng nên tặng lại món quà gì đó chứ.”

“Tặng lại?”

“Coi như là trả lại món nợ này, sau này cô ấy muốn nhờ vả em chuyện gì, cũng không dễ mở miệng.”

Kỳ Mặc Vi khóe miệng giật giật, rốt cuộc trước đây Lê Cửu đã làm gì với tam ca?

Sao anh lại cảnh giác với cô ấy như vậy?

“Vậy được rồi, em sẽ mời cô ấy ăn cơm.”

“Để anh làm đi.”

Kỳ Cảnh Từ lại mở miệng.

“…

Hả?”

Kỳ Mặc Vi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Kỳ Cảnh Từ.

Cô vừa nghe nhầm sao?

Tam ca nói gì?

Kỳ Cảnh Từ như không nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của Kỳ Mặc Vi, nói: “Anh cũng là trưởng bối của em, để anh ra mặt nhân tiện răn đe cô ấy, cô ấy cũng không dám có ý đồ xấu.”

“…”

Cái lý do này.

Quá sức gượng gạo!

Kỳ Mặc Vi nhìn chằm chằm vào Kỳ Cảnh Từ với ánh mắt nghi ngờ, trong mắt đầy rối rắm.

Cái lý do vô lý này.

Cái gì mà nhân tiện răn đe.

Cái gì mà trưởng bối.

“Tam ca…”

Cô mở miệng nói: “Anh có phải là… muốn mời Lê Cửu ăn cơm không?”

Ánh mắt Kỳ Cảnh Từ thản nhiên, đôi môi mím chặt.

Nghe thấy câu nói này, ngón tay dài của anh hơi siết chặt.

Trong xe ánh sáng yếu, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng Kỳ Mặc Vi vẫn cảm thấy người anh hơi cứng lại.

Đột nhiên, anh lạnh lùng nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Kỳ Mặc Vi: “…”

Khỉ thật!

Em thấy đúng rồi!

Cái gì mà Lê Cửu có ý đồ xấu, muốn lợi dụng nhà họ Kỳ.

Đều là lý do!

Anh chỉ là muốn tìm một cái cớ để ăn cơm với Lê Cửu!


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 39: Xe Hủy Người Vong


Xem danh sách chương



Kỳ Mặc Vi đảo mắt, nở một nụ cười đầy bí ẩn.

“Tam ca, nói thẳng ra đi, nếu anh muốn ăn cơm với A Cửu, để em giúp anh hẹn cô ấy chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy?”

“…”

“Còn nói gì mà sợ A Cửu có ý đồ xấu với em, trước giờ em có thấy anh lo lắng cho em đến vậy đâu.”

“…”

“Tam ca, em biết mà, với một người đẹp như A Cửu, là đàn ông ai mà chẳng có hứng thú.

Anh không cần tìm mấy lý do ngớ ngẩn đó đâu.”

Kỳ Cảnh Từ đôi môi khẽ nhếch, không khí quanh người trở nên lạnh lẽo hơn.

Nhưng Kỳ Mặc Vi lại nghĩ rằng, anh bị mình phát hiện ra ý đồ, nên thẹn quá hóa giận thôi.

Cô biết mà, chắc chắn tam ca và A Cửu có tình cảm với nhau!

Nếu họ thành đôi, không những giải quyết được vấn đề lớn của gia đình mà còn giúp ông nội vui vẻ hơn, mình cũng có thể được lợi.

Nghĩ đến đây, Kỳ Mặc Vi càng thêm phấn khích, vỗ vai Kỳ Cảnh Từ, nói: “Yên tâm đi tam ca, chuyện này cứ giao cho em!”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Anh nhìn bàn tay của Kỳ Mặc Vi đang đặt trên vai mình, mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Cổ Kỳ Mặc Vi đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh.

Cô quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí đột ngột trở nên căng thẳng.

Kỳ Mặc Vi nhìn chằm chằm vào tay mình, thầm kêu lên một tiếng chết tiệt.

Vừa rồi không chú ý, tay lại tự động.

Mình chết chắc rồi!

Tam ca, anh ấy, anh ấy có bệnh sạch sẽ!

Kỳ Mặc Vi cười gượng, từ từ thu tay về, im lặng như chết.



Đêm khuya, ánh đèn rực rỡ, sự ồn ào ban ngày dần lắng xuống.

Xe cộ chạy như dòng sông, Lê Cửu ngồi ở ghế phụ, mắt chăm chú nhìn vào chiếc xe phía trước.

Trên xe đó, là Tiền Hạo.

“Bám sát vào.”

Lê Cửu lạnh lùng nói với người lái xe.

“Vâng, Cửu gia.”

Người đó đáp.

Ngay sau đó, xe bất ngờ rẽ gấp.

Lê Cửu loạng choạng, đầu suýt đụng vào trần xe.

Ánh mắt Lê Cửu như tia tử thần bắn về phía người lái xe.

Cô nghiến răng, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: “Ngươi có biết lái xe không!”

Người kia bị cô nhìn lạnh cả sống lưng, cười gượng: “Sự cố, sự cố.”

Mẹ kiếp, lần đầu tiên được đi cùng Cửu gia làm nhiệm vụ, phấn khích quá!

Không kiềm chế được.

Lê Cửu liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi theo lão Tứ bao lâu rồi?”

Người đó lập tức đứng thẳng lưng, như học sinh bị gọi tên trên lớp, lớn tiếng đáp: “Báo cáo Cửu gia, ba năm rồi!”

Hắn ở gần Lê Cửu, tiếng hét của hắn làm cô cảm thấy tai mình như bị tra tấn.

Cô dụi tai, nói: “Đừng lớn tiếng thế, ta chưa điếc đâu!”

Người đó lập tức im lặng, mặt đỏ như gấc.

Một đại hán cao hơn mét tám, trông như bà vợ bị chồng ăn h**p.

Lê Cửu nhớ lại khi cô yêu cầu người từ lão Tứ, giọng hắn ta giễu cợt: “Người thì có một, nhưng chắc cô muốn sao?”

“Tại sao lại không muốn?”

Tối khuya như thế này, chẳng lẽ muốn cô đi taxi theo dõi người sao?
“Ồ, vậy đừng hối hận, người đó là fan trung thành của cô đó!”

Lê Cửu hiện giờ rất hối hận.

Người này vừa thấy cô, mặt đã đỏ lựng, cô nói thêm vài câu, hắn liền run rẩy không nói nên lời.

Cô có đáng sợ đến mức khiến hắn không thốt nổi một câu hoàn chỉnh sao?

Lê Cửu không biết, trên đời có hiện tượng gọi là fan gặp thần tượng.

Cô nghĩ rằng, căng thẳng một chút cũng không sao, miễn là biết lái xe.

Kết quả thì sao?

Đường thẳng tắp rộng rãi, hắn lại đạp ba lần phanh, rẽ hai lần gấp!

Hắn bị bệnh Parkinson sao?

Tay nghề chuyên nghiệp?

Lê Cửu cảm thấy trán mình đầy vạch đen.

Nhìn bàn tay run rẩy của người lái xe, cô muốn giành lấy tay lái.

Nghĩ lại, thôi thì cứ để hắn lái.

Với tay nghề lái xe của cô, e rằng người này sẽ ói ra hết cả dạ dày!

“Này!”

Lê Cửu đột nhiên gọi.

“Cửu gia, có gì chỉ dạy?”

Lê Cửu định nói câu đừng quá căng thẳng.

Thì thấy người kia mắt co rút, mặt đầy sợ hãi, vội đạp phanh.

“Két ——”

“Rầm ——”

Tiếng va chạm dữ dội vang lên bên tai.

Ánh lửa rực lên chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Ánh lửa chói mắt khiến Lê Cửu theo bản năng giơ tay lên chắn trước mặt, nheo mắt lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Ngọn lửa rực cháy phản chiếu trong mắt Lê Cửu, khiến vẻ mặt cô trở nên đáng sợ.

Xe của Tiền Hạo, nổ tung.

Xe hủy.

Người vong.

Liền sau đó là tiếng va chạm liên tiếp.

Các xe bám theo xe Tiền Hạo không kịp né tránh, liên tục va vào nhau, tạo thành chuỗi tai nạn liên hoàn.

Tiếng kêu khóc vang lên khắp nơi.

Lê Cửu toàn thân lạnh lẽo, mắt như có thể đông thành băng.

Cô mở cửa xe, định đi kiểm tra tình hình, nhưng bị ngăn lại.

“Cửu gia, không nên đi, rất nguy hiểm.”

Hơn nữa, đã nổ tung như vậy, chắc chắn không còn ai sống sót.

Lê Cửu tay đút túi, lười biếng dựa vào xe, mắt híp lại, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong mắt đầy bực tức và sát khí.

Rốt cuộc là ai?

Tiền Hạo chỉ là một thương nhân, có thể lấy được dị thạch, chứng tỏ sau lưng hắn có người.

Người này chắc chắn là một cấp cao trong hiệp hội.

Vậy người đó tại sao giao dị thạch cho Tiền Hạo, rồi bảo hắn đem ra bán đấu giá?

Chẳng lẽ chỉ để thu hút sự chú ý của hiệp hội?

Hay là muốn thu hút sự chú ý của cô?

Lê Cửu cười lạnh, có vẻ như có người không kiên nhẫn nữa rồi.

Họ muốn làm gì với cô thì cứ đến, cô sẽ tiếp đón đến cùng!

Nhưng.

Cô tuyệt đối không cho phép ai đụng đến điểm mấu chốt của cô.

Nếu đã động chạm…

Sẽ phải tiêu diệt tận gốc!


 
Back
Top Bottom