Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 180: Tôi không phải phụ nữ?


—-

Lê Cửu miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống.

Bạch Mộ Dao nhếch miệng, Kỷ Hoài, sao anh ta lại thích tìm đường chết như vậy?

Cuộc sống này không đáng sống sao?

Sống không tốt sao?

“MZ tổng giám đốc à…

Sao anh ta lại để mắt đến em gái của Lâm Diễn vậy?”

Lê Cửu nói với giọng điệu ẩn chứa cảm xúc khó nhận ra.

“Kỷ Hoài đó không có tiếng tốt, nghe nói anh ta ăn cả nam lẫn nữ.”

Bạch Ngọc Tú nói.

“Nghe nói anh ta và Lâm Diễn học cùng trường đại học, tiền bối và hậu bối, quen nhau cũng không có gì lạ.”

Lê Cửu: “Vậy à…

Thế thì tôi muốn đi xem sao.”

Từ cuối cùng kéo dài, mang theo ý nghĩa khó nói, khiến người ta không khỏi run lên.

Bạch Mộ Dao thấy Lê Cửu như vậy, biết rằng Kỷ Hoài lần này thật sự xong đời.

Trong lòng thương hại ai đó một giây, cô nói: “Tam gia, anh đã chuẩn bị lễ phục cho chị dâu chưa?

Cắt đào hoa thì cũng phải có chiến bào chứ?”

Lê Cửu liếc nhìn cô, Bạch Mộ Dao lập tức im lặng.

Chết tiệt, quên mất đại ca ghét lễ phục váy vóc thế nào.

Kỳ Cảnh Từ nhìn cô một cái, nói: “Yên tâm.”

Mỗi năm một lần, buổi tiệc năm nay dường như đặc biệt sôi động, lý do không có gì khác, lần này Lâm Diễn rất hào phóng, bao trọn một khu nghỉ dưỡng, để mọi người trước khi lên thuyền đều có thể trải nghiệm cảnh biển An Thành.

Buổi tối, ánh trăng mờ mịt.

Trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt.

Trong sảnh, người qua lại tấp nập, từng nhóm nói chuyện giao tiếp.

Lê Cửu mặc một chiếc váy đen ôm sát người, đi đôi giày cao gót mười mấy phân, khoác tay Kỳ Cảnh Từ bước vào đại sảnh.

Đừng hiểu lầm, không phải cô muốn thể hiện sự thân thiết với Kỳ Cảnh Từ.

Mà là vì cô đi đôi giày cao gót này, hoàn toàn không thể đi được.

Đi một bước, trẹo một bước, mắt cá chân gần như gãy.

Bàn tay mềm mại của cô bám chặt vào cánh tay của anh như thể tìm kiếm điểm tựa.

Kỳ Cảnh Từ nhìn Lê Cửu nhíu mày, hỏi: “Không quen sao?”

“Thừa lời!”

Anh thử xem?

Lê Cửu nghiến răng nghiến lợi, người này thật lòng muốn xem cô xấu mặt sao?

Cái gót cao như vậy, là muốn cô biểu diễn xiếc sao?

“Cô là phụ nữ, đi giày cao gót mà cũng trẹo chân sao?”

“Tôi…”

“Cô xem Mộ Dao kìa.”

Lê Cửu quay đầu lại nhìn, phía sau họ, Bạch Mộ Dao cũng khoác tay Bạch Ngọc Tú.

Điểm khác biệt là đôi giày của Bạch Mộ Dao còn cao hơn của cô, nhưng cô đi như đùa giỡn.

Gót nhọn giẫm trên gạch trắng, dường như muốn nứt ra một khe hở.

Lê Cửu: “…”

Cô tại sao phải so sánh với một người có thể sử dụng giày cao gót làm vũ khí?

“Phụ nữ đều thích giày cao gót, cô…”

Kỳ Cảnh Từ chế giễu, liếc mắt nhìn cô từ đầu đến chân, đôi mắt màu xám nhạt mang theo ý cười.

Ý gì đây?

Cô không phải phụ nữ?

Lê Cửu cười lạnh, buông tay Kỳ Cảnh Từ ra, nâng váy lên, tự mình bước về phía trước.

Chưa đi được mấy bước, đã loạng choạng suýt ngã.

May mà Kỳ Cảnh Từ mắt tinh tay nhanh, bước dài một bước, đỡ cô vào lòng, hai tay giữ chặt cô.

“Được rồi, xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Lê Cửu lui ra khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Không ngờ, Tam gia cũng thật hiểu phụ nữ.”

Biết phụ nữ thích giày cao gót, điều này khác xa so với tin đồn về người gỗ kia.

Kỳ Cảnh Từ cười khẽ, “Tôi không thích phụ nữ gần gũi, nhưng không phải kẻ ngốc.”

Một chút kiến thức cũng không có.

Cô thấy anh trong mắt cô là gì đây?!

Lê Cửu bĩu môi, ánh mắt vô tình nhìn quanh, thấy mọi người đều dừng việc mình đang làm, kinh ngạc nhìn cô và Kỳ Cảnh Từ.

Lê Cửu: “…”

Vậy vừa rồi, cảnh cô suýt ngã, họ đều thấy hết rồi?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 181: Bỏ Qua Nhiệt Độ




Trong đại sảnh hoàn toàn im lặng, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lê Cửu.

Ngạc nhiên, nghi hoặc, và ngỡ ngàng.

Tóm lại, cô đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Lê Cửu: “…”

Lê Cửu đứng vững, rời khỏi vòng tay Kỳ Cảnh Từ, chỉnh lại váy và bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Kỳ Cảnh Từ cười nhếch môi, bước theo sau.

“Ai vừa rồi vậy?”

Nhìn theo bóng lưng Lê Cửu, có người thì thầm hỏi.

“Không biết, hình như đều là khách mời của tổng giám đốc.”

Những người đến tham dự năm hội phần lớn là nhân viên của Lâm Thị, hầu như không nhận ra Kỳ Cảnh Từ và Lê Cửu.

“Hình như đó là…

Tam gia của Đế Kinh?”

“Này, các bạn nhìn xem, có phải là người tình tin đồn của tổng giám đốc không!”

Họ chỉ vào Bạch Mộ Dao đi theo sau Kỳ Cảnh Từ.

“Thật đấy!

Cô ấy đến đây, có phải là chứng tỏ có chuyện gì với tổng giám đốc không?”

“Ai biết được?”

Bất kể phía sau mọi người đánh giá thế nào, Bạch Mộ Dao đều coi như không nghe thấy, luôn giữ nụ cười trên môi.

Tuy nhiên, Bạch Ngọc Tú lại nhíu mày.

Anh nói với người phục vụ bên cạnh: “Làm phiền, tìm cho chúng tôi một nơi yên tĩnh.”

“Vâng thưa ông, xin mời theo tôi.”

Bạch Mộ Dao nhìn về phía trước, ngạc nhiên hỏi: “Anh, chúng ta không đi theo Tam gia à?”

“Em hiện giờ quá nổi bật, hãy tìm nơi yên tĩnh trước, sau đó chúng ta sẽ tìm Tam gia.”

“Được thôi.”

Phía bên kia, Kỳ Cảnh Từ đang theo dõi Lê Cửu có chút không hài lòng, không ngờ lại gặp Lâm Diễn.

Thấy Lê Cửu, trên mặt Lâm Diễn nở nụ cười, chào hỏi: “Tam gia, Lê tiểu thư.”

Kỳ Cảnh Từ gật đầu.

“Hai vị định đi đâu?”

“Cô ấy không quen với những buổi tiệc như thế này, tôi đưa cô ấy ra ngoài hóng gió.” Kỳ Cảnh Từ đáp.

Lâm Diễn nghe vậy cười nhẹ: “Tôi còn tưởng Tam gia nói Lê tiểu thư không thích tiệc tùng là cái cớ, không ngờ lại đúng.”

Anh nói với Lê Cửu: “Lê tiểu thư, nếu cô không thích ở đây, ngoài boong tàu cũng có cảnh đẹp, hơn nữa ở đây còn có bể bơi trong nhà.”

Lê Cửu khẽ gật đầu: “Cảm ơn Lâm tổng.”

“Không có gì.” Lâm Diễn đáp, rồi quay sang Kỳ Cảnh Từ.

“Tam gia.”

Kỳ Cảnh Từ dừng lại: “Ừ?”

“Em gái tôi vừa từ nước ngoài trở về, nghe nói Tam gia sẽ đến, rất vui mừng, không biết có thể gặp mặt không?”

Lê Cửu nhíu mày, bước đến bên cạnh Kỳ Cảnh Từ, khoác lấy tay anh và trả lời trước: “Được thôi, em gái của Lâm tổng, tôi cũng muốn gặp.”

Nói rồi, ánh mắt Lê Cửu hiện lên ý cười.

Gặp gỡ, để xem cô gái nào đã khiến Kỷ Hoài phải lòng.

Tiệc năm hội chính thức bắt đầu vào buổi tối, lúc này mọi người trên tàu đều tự do tham quan con tàu du lịch mới này.

Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ đi ra phía sau boong tàu, nhìn xa xa biển xanh nối liền với bầu trời, gió biển thổi qua, làm tung váy, mang đến chút lạnh lẽo.

Lê Cửu xoa xoa cánh tay, nghĩ thầm: biết thế mình mang theo áo khoác rồi.

Lúc này, trên người đột nhiên ấm áp.

Lê Cửu ngẩn ra, quay đầu lại thấy Kỳ Cảnh Từ đã cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.

Chiếc áo ấm áp mang theo hương bạc hà nhè nhẹ của anh, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Anh không lạnh à?”

“Không lạnh.”

Lê Cửu bĩu môi, kéo chặt áo khoác trên người.

Anh không lạnh cô lạnh, áo này không lấy thì phí, ai lạnh người đó biết.

“Cảnh biển ở đây thật đẹp.”

Kỳ Cảnh Từ đứng cạnh lan can, đôi mắt xám nhạt nhìn xa xăm.

Lê Cửu: “…”

Cảnh biển quả thật đẹp, nếu bỏ qua cảm giác lạnh lẽo này.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 182: Tại Sao Lại Ở Đây




Trên du thuyền có phòng nghỉ riêng, nhân viên phục vụ dẫn Bạch Ngọc Tú và Bạch Mộ Dao đến phòng rồi rời đi.

Phòng này giống như ở khách sạn, đầy đủ tiện nghi.

Bạch Ngọc Tú không biết từ đâu lấy được một ly nước ấm đưa cho Bạch Mộ Dao: “Uống một ít nước ấm, làm ấm người đi.”

Khi lên tàu, cô chỉ mặc váy hở vai, không mang áo khoác, gió biển thổi qua rất dễ bị cảm lạnh.

Bạch Mộ Dao khẽ nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp từ cổ họng lan tỏa đến dạ dày.

“Anh, buổi tối bắt đầu lúc mấy giờ?”

Bạch Ngọc Tú nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Còn một chút thời gian.”

“Em muốn ra ngoài dạo một vòng.”

Ánh mắt Bạch Mộ Dao lấp lánh nhìn anh, đầy mong đợi.

“Có gì mà dạo chứ?”

“Nơi này ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Bạch Ngọc Tú nhíu mày, trên tàu có nhiều người biết cô, hiện tại cô lại đang có tin đồn với Lâm Diễn, nếu có chuyện gì xảy ra…

Như thể nhìn ra được lo lắng của anh, Bạch Mộ Dao nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận.”

Bạch Ngọc Tú vẫn không yên tâm: “Vậy để Hàm Đan và Tống La đi cùng em.”

Hai người vừa nghe được nhắc tên, định nói đồng ý thì bị ánh mắt của Bạch Mộ Dao chặn lại.

Bạch Mộ Dao bĩu môi, nói: “Anh, em không phải trẻ con nữa.”

Cần gì phải có người đi kèm.

Bạch Ngọc Tú suy nghĩ một lúc, thấy trên tàu không lớn lắm, hơn nữa có cả camera giám sát, chắc không sao nên đồng ý: “Được.”

Bạch Mộ Dao lấy một chiếc kính râm từ Hàm Đan, để tránh phiền phức, cô thay bộ quần áo đã chuẩn bị trước khi lên tàu, thấp thoáng nhưng không gây chú ý.

Cô đến tầng hai, nghiêng người dựa vào cột, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông phía dưới.

Trước khi lên tàu, Lê Cửu giao cho cô một nhiệm vụ.

Đó là tìm ra Kỷ Hoài.

Ánh mắt lướt qua vài vòng, cuối cùng dừng lại ở một đôi nam nữ gần cửa.

Bên cạnh họ còn có nhân vật chính của ngày hôm nay, Lâm Diễn.

Bạch Mộ Dao nhướn mày, tìm thấy rồi.

Giây tiếp theo, cô lại quay đi, tỏ vẻ chán ghét.

Chậc, hôm nay Kỷ Hoài mặc đồ thật nổi bật.

Bộ vest đỏ rực, tôn lên thân hình hoàn hảo của anh, không chỉ làm kiểu tóc mà còn thoa keo, dưới ánh đèn trở nên lấp lánh.

Thật là chói mắt.

Bạch Mộ Dao chán ghét, Kỷ Hoài bên dưới lại không hề hay biết.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”

Anh khéo léo tránh những lời khuyến khích đầu tư của Lâm Diễn, quay người đi về phía nhà vệ sinh.

Bạch Mộ Dao nhìn thấy cảnh này, đẩy kính râm lên, cũng biến mất sau góc khuất.

Trong nhà vệ sinh nam, tiếng nước chảy vọng ra.

Kỷ Hoài tắt vòi nước, vẩy vẩy tay, nghiêng người lấy giấy vệ sinh.

Kết quả là khi ngẩng đầu lên, đối diện với gương, nửa khuôn mặt bị che bởi kính râm.

“Chết tiệt!”

Anh hét lên một tiếng, ngay lập tức nhảy ra vài mét, mắt mở to, kinh ngạc nhìn người đối diện.

“Cô là ai?”

Bạch Mộ Dao tháo kính râm, nở nụ cười: “Sao?

Không nhận ra à?”

Nói xong, cô đóng cửa nhà vệ sinh, khóa lại.

Kỷ Hoài nhìn hành động của cô, mắt mở to hơn, đáy mắt thậm chí còn hiện lên vẻ sợ hãi.

“Cô cô cô, sao cô lại ở đây?”

Bạch Mộ Dao khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn anh: “Anh ở đây được, tại sao tôi không được?”

Thấy cô không hiểu ý mình, Kỷ Hoài suýt khóc.

“Không phải, chị à, đây là—”

Anh nuốt nước bọt, nói: “Nhà vệ sinh nam mà…”

Bạch Mộ Dao: “Tôi biết, chẳng lẽ anh vào nhà vệ sinh nữ à?”

Kỷ Hoài: “…”

Không phải, ý anh là, cô là con gái, lại là ngôi sao nữ, tại sao lại ở trong, nhà, vệ, sinh, nam?!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 183: Chặn Ở Nhà Vệ Sinh




Kỷ Hoài biểu cảm vô cùng phức tạp.

Lúc này nếu có ai bất ngờ xông vào, chắc chắn sẽ rất thú vị.

“Bạch lão đại, chúng ta có chuyện gì ra ngoài nói được không?”

Ở đây thêm chút nữa, anh không chịu nổi mất.

Nói chuyện với một cô gái trong nhà vệ sinh nam.

Cảm giác này thật kinh khủng.

Bạch Mộ Dao nhướn mày, nói: “Cũng được, dù sao tôi cũng đến để dẫn anh đi gặp lão đại.”

Kỷ Hoài chuẩn bị bước ra ngoài thì dừng lại, không tin nổi nhìn cô: “Cô nói ai?”

Bạch Mộ Dao mỉm cười: “Lão đại.”

“…”

Kỷ Hoài chân mềm nhũn, vô thức muốn bỏ chạy.

Anh nuốt nước bọt, ước lượng khoảng cách từ mình đến cửa nhà vệ sinh, sau đó tính toán khả năng thoát khỏi tay Bạch Mộ Dao.

Sau khi nhận được câu trả lời là bằng không, Kỷ Hoài bình thản đối diện với cái chết, nói với Bạch Mộ Dao: “Boss… tìm tôi làm gì?”

“Anh nghĩ sao?”

Kỷ Hoài: “…”

Anh không đoán ra.

Kỷ Hoài vẫn muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng chưa kịp hành động, đã bị Bạch Mộ Dao tiến lên một bước túm lấy cổ áo.

“Đi thôi, Kỷ tổng, lão đại đang đợi anh.”

Cổ áo sơ mi bị kéo căng, Kỷ Hoài gần như không thở nổi: “…

Đợi, đợi đã!”

Bạch Mộ Dao dừng lại: “Hử?”

Kỷ Hoài muốn khóc: “Bạch lão đại, tôi tự đi được.”

Vì vậy cô không cần phải túm lấy cổ áo anh.

“Ồ.”

Bạch Mộ Dao buông tay, khoanh tay trước ngực, chỉ về phía cửa, ra hiệu mời.

Kỷ Hoài tiến lên một bước, đẩy cửa, ngay lập tức đối diện với người đang đứng ngoài.

Người đó không ai khác chính là bạn gái hiện tại của anh, em gái của Lâm Diễn, Lâm Dao.

Kỷ Hoài: “…

Chết tiệt!”

Mắt anh mở to, như gặp ma.

Gần như ngay lập tức, tay anh theo phản xạ đóng sầm cửa lại, phát ra tiếng “rầm” lớn, ngăn cách tầm nhìn của Lâm Dao.

Lâm Dao không hiểu gì, thấy Kỷ Hoài đi lâu quá nên đến tìm.

Không ngờ lại thấy cửa nhà vệ sinh nam bị khóa, vừa định gõ cửa thì thấy anh mở cửa.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã đóng cửa lại.

Lâm Dao gõ cửa: “Kỷ Hoài?

Chuyện gì vậy?

Sao anh lại đóng cửa?”

Kỷ Hoài hít một hơi sâu, cảm thấy hôm nay ra khỏi nhà quên xem lịch.

Đến tham dự một buổi tiệc, lại gặp Bạch lão đại trong nhà vệ sinh, và khi ra ngoài thì gặp bạn gái.

May mắn anh phản ứng nhanh, Bạch Mộ Dao lại bị anh che khuất, Lâm Dao không nhìn thấy cô.

Nếu không, anh có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch oan.

“Kỷ Hoài?

Anh không sao chứ?”

“À… à, không sao.”

Kỷ Hoài cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Sao anh lại đóng cửa?”

Giọng nhẹ nhàng của Lâm Dao vang lên từ phía sau cánh cửa, có chút lo lắng.

Kỷ Hoài dựa lưng vào cửa, mồ hôi rịn ra trên trán, sợ cô bất ngờ xông vào, thì anh tiêu đời.

So với anh, Bạch Mộ Dao trông rất bình tĩnh, như thể người xông vào nhà vệ sinh nam không phải cô.

“Không… không có gì.”

Kỷ Hoài khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh… anh vừa đi vệ sinh, không may làm bẩn giày.”

Nói xong, mặt anh lập tức đỏ lên.

Thật xấu hổ!

Vì tìm cớ, anh bịa ra lý do ghê tởm như vậy!

Đúng như dự đoán, nghe thấy lời này, biểu cảm của Lâm Dao thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ ghê tởm.

“Vậy anh… xử lý xong đi, em sẽ đợi anh ở sảnh.”

Lâm Dao nói.

“Được.”

Kỷ Hoài chỉ mong cô nhanh rời đi.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 184: Kỷ Hoài: Tôi Quên Rồi




Bên ngoài tiếng bước chân dần xa, Kỷ Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đi rồi.

“Giỏi thật đấy Kỷ Hoài, mấy tháng không gặp, lại tán đổ một cô nàng rồi à?”

Bạch Mộ Dao đùa cợt.

“Đừng nói bừa, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi.”

Bạch Mộ Dao cười khẽ, rõ ràng không tin, hỏi lại: “Bạn bình thường mà có thể gặp gia đình?”

Kỷ Hoài mặt cứng đờ, nhớ lại cảnh trong sảnh vừa rồi, buột miệng: “Cô theo dõi tôi?”

Bạch Mộ Dao đảo mắt, nhưng vì đeo kính râm nên Kỷ Hoài không nhìn thấy.

“Một người nào đó đã quá rõ ràng, muốn không thấy cũng khó.”

Kỷ Hoài: “…”

Kỷ Hoài im lặng, ánh mắt lấp lánh, như thể ngại ngùng.

Bạch Mộ Dao thấy vậy, hạ giọng hỏi: “Kỷ Hoài, cậu và Lâm Dao… quen nhau từ khi nào?”

“Vài tuần trước.”

Bạch Mộ Dao ngạc nhiên: “Thời gian ngắn vậy mà đã thân thiết rồi?”

“Mau lắm à?

So với những mối tình trước đây của tôi, đã chậm hơn nhiều.”

“…”

Bạch Mộ Dao thật muốn mắng vào mặt anh ta.

Để tránh người khác tình cờ bắt gặp Bạch Mộ Dao, hai người nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.

Trong một căn phòng ở tầng hai, cửa bất ngờ mở ra, Kỷ Hoài bị đẩy mạnh từ phía sau bởi Bạch Mộ Dao, ngã nhào vào phòng.

Ngẩng đầu lên, đối diện ngay với Lê Cửu đang ngồi đó với vẻ mặt ung dung, chân vắt chéo.

Thấy Kỷ Hoài, Lê Cửu đặt cuốn tạp chí xuống, nhướng mày, giọng điệu bình thường như chào một người bạn cũ: “Lâu rồi không gặp.”

Kỷ Hoài: “… Lâu, lâu rồi không gặp… boss.”

Bạch Mộ Dao theo sau anh vào phòng, khóa cửa lại.

Đây là phòng nghỉ của nhân viên trên tàu, họ cố tình tìm một nơi ít người qua lại.

Nhưng cẩn thận vẫn hơn, bởi những gì họ sắp nói không tiện để người khác biết.

Bạch Mộ Dao ngồi xuống bên cạnh Lê Cửu, chân vắt chéo giống y hệt, cùng nhìn Kỷ Hoài, ánh mắt lãnh đạm.

Hai ánh mắt đổ dồn vào Kỷ Hoài, khiến anh cảm thấy áp lực.

Cuối cùng, Kỷ Hoài cắn răng, nói thẳng: “Boss, cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Lê Cửu cười nhẹ: “Tôi không hỏi gì cả, tôi chỉ tò mò…”

Kỷ Hoài ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tò mò gì?”

“Tò mò cậu và Lâm Dao làm thế nào mà quen nhau, không đúng, nên là cô ấy làm thế nào mà lại để mắt đến cậu.”

Khóe miệng Kỷ Hoài co giật mạnh.

“Boss, cô muốn đánh muốn mắng tùy cô, đừng công kích cá nhân được không?”

Lê Cửu cười khẩy: “Tôi công kích cá nhân chỗ nào?

Tôi nói sai à?”

“…”

“Lâm Dao là tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị, em gái của đại gia giàu nhất An Thành, thiếu gì thứ?

Sao lại để mắt đến cậu, một gã mà bạn gái cũ có thể thành lập cả một tiểu đội?”

Càng nói Lê Cửu càng thấy khó hiểu, quay sang hỏi Bạch Mộ Dao: “Lão Lục, cô ấy nhắm đến cái gì?”

Bạch Mộ Dao cũng không rõ tính cách của Lâm Dao, đoán bừa: “Nhắm đến sự cô đơn?”

Kỷ Hoài: “…”

Kỷ Hoài không chịu nổi: “Cô ấy không thể nhắm đến tiền và vẻ đẹp của tôi à?”

Lê Cửu cười lạnh: “Tôi nghĩ là tiền nhiều mà ngu ngốc thì có.”

Kỷ Hoài cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

“Thôi được rồi, nói chuyện chính đi.”

Lê Cửu một câu kéo Kỷ Hoài ra khỏi trạng thái tự kỷ.

“Chuyện gì?”

Kỷ Hoài không hiểu.

Lê Cửu hỏi: “Kỷ Hoài, cậu và Lâm Dao quen nhau như thế nào?”

Kỷ Hoài trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra câu trả lời khiến người khác bất ngờ: “Tôi quên rồi.”

“Quên rồi?”

Lê Cửu và Bạch Mộ Dao nhìn nhau.

“Cậu trí nhớ tệ đến mức quên cả chuyện đó?!”

Bạch Mộ Dao tức giận.

Anh ta chắc là bị thiếu não rồi?

Quen bạn gái thế nào cũng quên được?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 185: Biết Anh Ấy Muốn Làm Gì




Kỷ Hoài bĩu môi, không dám nói gì.

Anh và Lâm Dao quen nhau vốn dĩ là một sự hiểu lầm, chính anh cũng còn mơ hồ, làm sao nhớ được những chi tiết đó.

Lê Cửu nheo mắt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi không phải đã bảo cậu ở lại châu S sao?”

Kỷ Hoài lập tức cau có.

“Boss, cô không biết những ngày vừa qua tôi đã trải qua những gì đâu!”

Những lời cuối cùng gần như là xé lòng, từ sâu trong lồng ngực thốt ra.

Với vẻ mặt đau khổ như chết đi sống lại, anh ta giả bộ lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, ánh mắt bi thương nhìn Lê Cửu, liên tục khóc lóc: “Boss, tôi suýt nữa thì không thể quay về rồi, nếu không phải tôi may mắn, e rằng tiền thưởng cuối năm của tôi đã thành tiền bồi thường tử vong rồi!”

“…Nói chuyện cho đàng hoàng!”

Khóe miệng Lê Cửu giật giật, không thể chịu nổi bộ dạng diễn viên của anh ta.

Kỷ Hoài liền thu lại ngay: “Boss, trước đây cô đoán đúng rồi, mấy gia tộc lớn ở châu S thấy thế lực của Cảnh Quân Nguyệt gặp rắc rối, ai nấy đều muốn nhân cơ hội này mà tranh thủ lợi lộc.”

Nói xong, anh ta lại cảm thấy ấm ức: “Cô không biết đâu, tôi phải mang danh tổng giám đốc MZ, suýt nữa bị bọn họ làm phiền chết mất, mấy lão già đó cách vài ngày lại mời tôi đi uống trà.”

Vấn đề là thế lực của các gia tộc lớn đan xen phức tạp, nếu anh ta có chút thiên vị bên nào, e rằng các gia tộc khác sẽ không tha cho anh ta, vì trong mắt họ, MZ là một miếng mồi béo bở, nếu không lấy được thì thà hủy đi.

Nhưng họ quên mất một điều.

Mặc dù trên danh nghĩa anh ta là tổng giám đốc MZ, nhưng thực tế chỉ là một nhân viên làm thuê thôi mà!

Boss thực sự lại không phải anh ta, sao lại phải gây khó dễ cho anh ta!

Mấy tháng qua anh ta luôn sống trong sợ hãi, dùng hết trí tuệ để xoay sở giữa những lão già đó, người cũng gầy đi mấy vòng!

Kỷ Hoài càng nghĩ càng tức.

Tại sao boss thực sự lại có thể an nhàn ở Đế Kinh đính hôn, còn anh ta phải lo lắng sợ hãi ở cái nơi quỷ quái châu S?!

Anh ta nghĩ rằng, lần này về nước nhất định phải lý luận với Lê Cửu, tăng lương, nếu không thì không xứng với những gì anh ta đã trải qua mấy tháng qua.

Nhưng khi gặp Lê Cửu, Kỷ Hoài nghĩ, thôi bỏ đi.

Nếu anh ta thật sự dám lý luận với Lê Cửu, đừng nói là tăng lương, ngay cả công việc cũng không còn.

Nghe những trải nghiệm của anh ta, Lê Cửu chống cằm hỏi: “Bên J tổ chức không có động tĩnh gì sao?”

MZ có vị thế trên trường quốc tế, dù là ngôi sao mới nổi nhưng cũng không thua kém bất kỳ tập đoàn quốc tế nào.

Nếu có thể giành được sự hỗ trợ của MZ, đối với bất kỳ ai, đó sẽ là một sự trợ lực lớn.

Và các gia tộc lớn ở châu S và J tổ chức của Cảnh Quân Nguyệt luôn đối lập, nếu để họ tranh thủ được, thì đối với J tổ chức sẽ là một phiền toái không nhỏ.

Nhưng hiện tại, J tổ chức lại không có động tĩnh gì?

Điều này quá kỳ lạ?

Lê Cửu suy nghĩ, Kỳ Cảnh Từ không giống người mà để kẻ khác khiêu khích đến trước mặt mà vẫn không phản ứng gì, lần này sao lại…

Không, không đúng!

Đôi mắt Lê Cửu đột nhiên sáng lên.

Hình như có gì đó không đúng.

“Kỷ Hoài.” Giọng Lê Cửu trầm xuống.

“Hả?”

“Trước đây cậu nói về việc phản bội của J tổ chức, thế nào rồi?”

Bất ngờ hỏi về chuyện này, Kỷ Hoài ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cụ thể thì tôi không rõ lắm, nhưng hình như đã giải quyết rồi.”

“Giải quyết?

Giải quyết thế nào?”

Kỷ Hoài nhún vai: “Giải quyết thế nào được, theo phong cách của Cảnh Quân Nguyệt, bắt được người, chắc chắn không thể để sống.”

Lê Cửu nheo mắt: “Cậu tận mắt thấy anh ta xử lý phản bội không?”

“Không, tôi nghe lão già nhà Charlies nói chuyện với người khác lúc tôi đi làm khách ở đó.”

Nghe vậy, khóe miệng Lê Cửu đột nhiên nhếch lên.

Có vẻ như, cô đã biết Kỳ Cảnh Từ muốn làm gì rồi.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 186: Tình Thú




“Charlies?” Lê Cửu nhíu mày, cố gắng nhớ lại gia tộc này.

Lê Cửu quay đầu hỏi Bạch Mộ Dao: “Gia tộc của Gulai?”

Gulai Charlies, là một trong những nhân viên nghiên cứu cao cấp mà MZ bỏ ra rất nhiều tiền để mời về.

Bạch Mộ Dao gật đầu, “Đúng vậy, nhưng mối quan hệ giữa Gulai và gia tộc Charlies không tốt lắm.”

Thậm chí có thể nói là rất căng thẳng.

“Mặc dù hiện tại Charlies do Watson làm chủ gia tộc, nhưng thực quyền vẫn nằm trong tay cha hắn.”

Kỷ Hoài cũng gật đầu, “Đúng vậy, ngay cả khi Charlies mời tôi cũng lấy danh nghĩa của lão chủ gia.”

Nói chung, chủ gia tộc hiện tại của Charlies chỉ là một cái vỏ rỗng.

Bạch Mộ Dao nhíu mày, “Charlies luôn hành sự cẩn trọng, sợ gặp rắc rối, lần này sao lại lớn tiếng lôi kéo anh như vậy?”

Kỷ Hoài lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Chẳng lẽ hợp tác với các gia tộc khác?”

“Khả năng không lớn.” Lê Cửu đột nhiên xen vào.

Thế lực tại châu S đã chia rẽ trong nhiều thập kỷ, những gia tộc cổ như Charlies đã có thù hằn từ nhiều đời trước, không thể nào hợp tác một cách hòa bình được.

“Vậy thì chắc chắn phải có thứ gì đó mà Charlies không tiếc rủi ro để có được.” Bạch Mộ Dao suy nghĩ.

Lê Cửu im lặng đứng một bên, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng.

Kỷ Hoài bất chợt nhìn đồng hồ.

“Boss, tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi không ra ngoài, Lâm Dao sẽ lo lắng.”

Nói xong, anh ta đứng dậy định rời đi.

“Chờ đã.” Lê Cửu gọi lại.

Kỷ Hoài dừng bước, “Gì vậy?”

Lê Cửu nhìn anh ta, hỏi: “Cậu với Lâm Dao, nghiêm túc không?”

Kỷ Hoài cười: “Boss, cô thấy tôi nghiêm túc bao giờ chưa?”

Phụ nữ với anh ta như quần áo, câu này thể hiện rõ nhất bản chất của anh ta.

Mỗi phụ nữ bên cạnh anh ta đều không quá vài tháng.

Điều này khiến anh ta giống Lục Thiếu Kỳ.

Cả hai đều phong lưu đa tình.

Nhưng đôi khi, đa tình còn tốt hơn chung tình.

Bởi vì, từ xưa đến nay, người đau khổ nhất đều là người sâu nặng tình cảm.

“Nếu vậy, cậu hãy giúp tôi theo dõi cô bạn gái hiện tại của cậu.”

“Sao?”

Lê Cửu cười lạnh, nở một nụ cười bí ẩn.

“Tôi lo rằng, cô bạn gái của cậu, khả năng vượt xa tưởng tượng của tôi.”

Kỷ Hoài ngạc nhiên, sau đó im lặng vài giây, gật đầu đồng ý: “Được.”

Buổi tiệc sắp bắt đầu, các vị khách cũng lần lượt đến đại sảnh, Lê Cửu không ở lại nữa mà cùng Bạch Mộ Dao đi tìm Kỳ Cảnh Từ.

“Đi đâu vậy?”

Thấy Lê Cửu rời đi lâu như vậy, Kỳ Cảnh Từ nhíu mày, lo lắng cô lạc đường, định đi tìm thì cô quay lại.

“Chẳng phải tôi đã bảo đi tham quan những nơi khác sao?”

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, “Rồi sao?”

“Rồi thì—” Lê Cửu nhún vai, “Cái tàu này đúng là chán chết.”

Chán?

Con tàu này do nhà thiết kế hàng đầu xây dựng, rất nhiều người muốn tham quan mà không có cơ hội.

Cô lại chê nó chán?

Kỳ Cảnh Từ mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau tôi đưa em đi nơi thú vị hơn, được không?”

“Có gì thú vị?” Lê Cửu hỏi lại.

“Chắc chắn em sẽ thích, nếu không tôi sẽ tặng em một chiếc xe, được chưa?”

Trong mắt Lê Cửu hiện lên một tia giảo hoạt, cô cười nhẹ: “Được thôi, nói lời giữ lời.”

“Tam gia, anh muốn tặng quà cho chị dâu thì tặng luôn đi, sao phải lòng vòng thế?”

Bạch Ngọc Tú đứng bên cạnh không thể chịu nổi, lên tiếng chọc ngoáy.

Rõ ràng để Lê Cửu chiếm tiện nghi, còn phải đưa cho cô ấy nữa, đây chẳng phải là tặng không sao?

“Anh không hiểu đâu, đây là tình thú giữa anh ba và chị dâu.”

Bạch Mộ Dao tự nhiên tiếp lời Bạch Ngọc Tú.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Lê Cửu: “…” Tình thú cái gì chứ!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 187: Quá Khứ Đánh Tiếng




Tiệc tối bắt đầu, ánh đèn lấp lánh, bóng người trong đại sảnh liên tục lướt qua tường.

Lâm Diễn mỉm cười, ứng phó với đủ loại khách mời, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ tóc ngắn gọn gàng, mặc váy dài màu xanh, tạo nên khí chất điềm đạm, trưởng thành.

Nhưng thực ra cô ta không lớn tuổi, trông chỉ khoảng hơn hai mươi.

Nhìn kỹ người phụ nữ đứng sau Kỷ Hoài, thân phận của cô ta đã rõ ràng.

Lâm Dao, em gái của Lâm Diễn, cũng là người mà theo tin đồn là “đào hoa thối” của Kỳ Cảnh Từ.

Lê Cửu không nhịn được liếc nhìn Kỳ Cảnh Từ, người vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lâm Dao cũng vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không thể hiện quen biết.

Lâm Dao cười rạng rỡ, khoác tay Kỷ Hoài, ánh mắt lấp lánh như đang trong tình yêu.

Vậy câu hỏi là, Lâm Dao thực sự là “đào hoa thối” của Kỳ Cảnh Từ sao?

Lê Cửu nheo mắt, cảm thấy mình có thể đã bị lừa.

Khi Lê Cửu đang nhìn Lâm Dao suy nghĩ, Lâm Dao cũng vô tình nhìn thấy cô.

“Anh, đó là… vị hôn thê của Tam gia sao?”

Lâm Dao cúi đầu sát gần Lâm Diễn, hỏi nhỏ.

Lâm Diễn nhìn theo ánh mắt cô, gật đầu, “Đúng vậy.”

Ánh mắt Lâm Dao lóe lên một tia sáng, “Cô ấy đã đến, vậy Tam gia cũng đã đến?”

Vừa rồi, Lê Cửu muốn ăn bánh ngọt, nhưng đi giày cao gót không tiện, nên bảo Kỳ Cảnh Từ lấy giúp, vì vậy Lâm Dao chỉ nhìn thấy mình cô.

“Ừ, anh ấy đã đến.”

Lâm Dao dừng lại vài giây, “Anh, Tam gia đã đến, em đi chào hỏi một chút, nếu không sẽ bị coi là không lễ phép.

A Hoài, anh thấy sao?”

Kỷ Hoài bối rối một lúc, “Tùy em.”

“Anh…”

Lâm Dao nhíu mày, thở dài, “Thôi được rồi.”

Từ khi bắt đầu hẹn hò, hỏi gì Kỷ Hoài cũng trả lời “Tùy em,” “Được,” “Cứ vậy.”

Nói anh ta qua loa, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc, không thể bắt lỗi.

Thật khiến người ta tức giận, đây thực sự là tổng giám đốc của MZ sao?

Có giả mạo không nhỉ?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười vui vẻ, khoác tay Kỷ Hoài, giọng ngọt ngào, “A Hoài, đi cùng em nhé?”

“Được.”

Lâm Dao mỉm cười.

“Lê tiểu thư, rất vinh dự được gặp cô.

Tôi là Lâm Dao.”

Lâm Dao kéo Kỷ Hoài, đứng trước mặt Lê Cửu, nở nụ cười thân thiện, rạng rỡ, toát lên khí chất quyến rũ.

“Ừ, chào cô, làm ơn tránh ra.” Lê Cửu lạnh nhạt, không chú ý đến cô ta.

Ánh mắt cô ta không dừng lại ở Lâm Dao, mà lướt qua.

Chưa từng bị đối xử như vậy, Lâm Dao ngượng ngùng, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Kỳ Cảnh Từ, người cô ấn tượng là lạnh lùng như tuyết trên núi, đang cầm một đĩa bánh ngọt, bước chân chậm rãi, đi qua cô, đưa bánh cho Lê Cửu.

Lê Cửu mắt sáng lên, nhận lấy và nhanh chóng thử một miếng.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, Lê Cửu thở dài, “Bánh ngọt ở đây cũng khá ngon.”

Bị bỏ qua, mặt Lâm Dao đã gần như không giữ nổi, tay đặt trên tay Kỷ Hoài cũng vô thức siết lại.

Cô lại lên tiếng, “Nếu Lê tiểu thư thích, tôi có thể nhờ đầu bếp làm riêng cho cô một phần.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 188: Nên May Mắn Vì Chúng Ta Không Thực Sự


Xem danh sách chương



Lê Cửu nhẹ nhàng cắn một miếng bánh, vừa nhai vừa nói: “Không cần, cảm ơn.”

Lâm Dao cúi đầu, che giấu cảm xúc thoáng qua trong mắt, sau đó lại nở nụ cười với Kỳ Cảnh Từ, dáng vẻ đoan trang và tao nhã, cố gắng để lại ấn tượng tốt với anh ta.

“Tam gia, đã lâu không gặp.”

Kỳ Cảnh Từ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, thần thái lạnh nhạt, “Chúng ta gặp nhau bao giờ?”

Lê Cửu khẽ cong khóe môi, suýt nữa bật cười.

Hóa ra Lâm Dao thầm yêu anh lâu như vậy, mà anh còn không biết cô ta là ai.

Thật là một nhân tài.

Gương mặt hoàn hảo của Lâm Dao cứng đờ, cô ta cười gượng hai tiếng: “Tam gia, ngài quên rồi sao?

Lần trước ngài và anh trai tôi bàn chuyện hợp tác, tôi cũng có mặt.”

“Không nhớ.”

Lâm Dao xấu hổ đến cực điểm, nhưng bên cạnh có Lê Cửu, cô ta không thể mất mặt, đành phải tự tìm cách thoát thân: “Có lẽ tôi không phải người đặc biệt thu hút, nên ngài mới không nhớ.”

Kỳ Cảnh Từ nghe vậy, liếc mắt nhìn cô ta từ đầu đến chân.

Lâm Dao tưởng anh ta cuối cùng đã chú ý đến mình, trong lòng vui mừng.

Nhưng giây tiếp theo, cô ta nghe thấy Kỳ Cảnh Từ lạnh lùng nói từng chữ một: “Quả thật, nhan sắc rất bình thường.”

“……”

Phụt—

Lê Cửu không nhịn được cười thành tiếng.

Không được, không được, thật sự quá xấu hổ.

Thật tò mò không biết tâm lý Lâm Dao giờ ra sao.

Gương mặt Lâm Dao hoàn toàn sụp đổ.

May mắn thay, để làm dịu tình hình, Kỷ Hoài sau lưng cô ta bước lên một bước, nói với Kỳ Cảnh Từ: “Tam gia, chào ngài, từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng của ngài.

Tôi là Kỷ Hoài.”

Ánh mắt Kỳ Cảnh Từ chuyển sang anh ta.

“Kỷ Hoài?

Tổng giám đốc của MZ.”

Kỷ Hoài gật đầu, “Đúng vậy, luôn vì công việc mà chưa có dịp gặp ngài, mong ngài thông cảm.”

Kỳ Cảnh Từ gật đầu, “Không sao.”

“Nghe nói SR và MZ có dự án hợp tác, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Kỷ Hoài giơ ly champagne trong tay, hướng về phía Kỳ Cảnh Từ.

Kỳ Cảnh Từ cũng cầm lấy ly rượu vang bên cạnh và cụng ly với anh ta, sau đó đưa ly lên môi, nhấp một ngụm.

“Không biết tổng giám đốc Kỷ và tiểu thư Lâm…”

Ánh mắt Kỳ Cảnh Từ lướt qua giữa Lâm Dao và Kỷ Hoài, ý tứ rõ ràng.

Kỷ Hoài đặt tay lên vai Lâm Dao, nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, như thể rất ngạc nhiên.

“Nếu vậy…”

Kỳ Cảnh Từ đặt ly rượu xuống, vươn tay ôm Lê Cửu vào lòng, “Thì tôi và vị hôn thê của tôi không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.”

Nói xong, anh ta kéo Lê Cửu quay lưng rời đi, không thèm để ý đến Lâm Dao.

Phía sau, mặt Lâm Dao đỏ bừng rồi trắng bệch, rõ ràng là giận dữ.

Khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, Kỷ Hoài gần như ngay lập tức thu tay lại khỏi vai Lâm Dao, như thể chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

Lâm Dao thấy vậy, sự tức giận từ nãy giờ bùng nổ: “Anh có ý gì đây?!”

Cô ta nhìn Kỷ Hoài, ánh mắt chứa đầy sự tức giận, giọng điệu như băng đá: “Anh thực sự ghét tôi đến thế sao?”

Kỷ Hoài từ từ chỉnh lại cổ áo vest, vừa rồi bị Bạch Mộ Dao kéo lệch, anh ta không để ý.

“Cô mới biết sao?”

“Anh—”

Lâm Dao tức giận, chỉ tay vào Kỷ Hoài.

Anh ta cười nhạt, nhẹ nhàng gạt tay cô ta ra: “Lâm Dao, cô nên cảm thấy may mắn vì chúng ta không phải là bạn trai bạn gái thực sự, nếu không với tính cách của tôi, cô đã bị tôi đá từ lâu rồi.”

Khi nói những lời này, giọng điệu của Kỷ Hoài thản nhiên, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến mức rùng mình.

Trước mặt anh ta mà còn dám quyến rũ người khác, có phải cho rằng anh ta dễ chịu đựng quá không?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 189: Diễn Không Nổi Nữa




Ai ngờ nghe thấy câu này, Lâm Dao lạnh lùng cười: “Ồ, nói cứ như tổng giám đốc Kỷ anh trong sạch lắm vậy, trước mặt bạn gái mình mà còn không rõ ràng với người khác, việc này anh không làm ít chứ gì?”

Nói cho cùng, cả hai người họ đều như nhau, không ai có quyền cười ai.

Kỷ Hoài sắc mặt bỗng trầm xuống, túm lấy cổ tay Lâm Dao, kéo cô ta lại gần.

Vì động tác quá thô bạo, Lâm Dao đau đến mức r*n r*, chân lảo đảo ngã vào lòng anh ta.

Lâm Dao vùng vẫy vài cái muốn thoát ra, nhưng lại bị hai tay Kỷ Hoài giữ chặt.

Trong mắt người khác, đây là hành động rất thân mật giữa các cặp đôi, nhưng chỉ có người trong cuộc biết, dưới vẻ ngoài này là những đợt sóng dữ dội.

Kỷ Hoài cúi đầu, môi gần như chạm vào tai Lâm Dao, chậm rãi nói: “Tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng không có nghĩa là cô có thể leo lên đầu tôi.”

Lâm Dao gắng sức ngẩng đầu lên đối diện với anh ta, ánh mắt không chịu thua kém.

“Vậy anh cũng đừng quên, tôi đang giữ thứ mà anh cần!”

Kỷ Hoài cười nhẹ, bất ngờ thả lỏng cô, hai tay chuyển sang giữ lấy vai cô, nói: “Tất nhiên tôi không quên, vì vậy…”

Anh ta hơi cúi xuống, từ góc nhìn của người ngoài, trông như đang hôn Lâm Dao, cả hai dường như đang trong một mối quan hệ thân mật, khiến không ít phụ nữ có mặt ở đó đều đỏ mắt ganh tị.

Đó là tổng giám đốc MZ đấy!

Một người đàn ông thực sự giàu có và đẹp trai!

Chỉ riêng gương mặt anh ta đã đủ khiến biết bao phụ nữ mê đắm, chưa nói đến tài sản của anh ta.

Vậy mà Lâm Dao lại nắm được anh ta, không cho người khác đường sống.

Làm sao không ghen tị được?

Nhưng chỉ có Lâm Dao biết, người đàn ông này, đôi khi không đơn giản như vẻ ngoài.

Ví dụ như lúc này.

Giọng nói của ác quỷ vang lên bên tai: “Tốt nhất đừng làm tôi mất kiên nhẫn.”

Từ cuối cùng, anh ta nhấn mạnh, ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh.

Lâm Dao không tự chủ rùng mình, sống lưng lạnh toát.

Lúc này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một nỗi hối hận.

Cô tại sao lại đi trêu chọc người đàn ông này?

Anh ta căn bản không dễ đối phó như vẻ bề ngoài!

Lâm Dao cười tự giễu, thầm khinh thường mắt nhìn của mình.

Cô tại sao lại nghĩ tổng giám đốc MZ đơn giản như vậy?

Những người có thể ngồi ở vị trí đó, không phải kẻ tầm thường.

Nhưng cô lại phạm sai lầm chết người, coi thường anh ta, khiến bây giờ muốn toàn thân rút lui cũng khó.

Giọng nói ác quỷ của Kỷ Hoài vẫn vang lên bên tai: “Nhớ kỹ, ngoan ngoãn nghe lời.”

Lời nói thì thầm như giữa tình nhân, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ.

Kỷ Hoài mỉm cười dịu dàng với Lâm Dao, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, nhưng đáy mắt không hề có cảm xúc.

Anh ta bất ngờ cúi xuống, chu đáo chỉnh lại nếp nhăn trên váy Lâm Dao.

Ở xa xa, Lâm Diễn nhìn cảnh này, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ lần này Lâm Dao chọn không tệ, móc nối được với MZ, sau này mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Lâm Diễn đâu biết rằng, tất cả những gì anh ta thấy đều là do Kỷ Hoài diễn.

Sau khi đã cảnh cáo Lâm Dao, Kỷ Hoài đưa cô ta đến phòng nghỉ, rồi lạnh lùng nói: “Ở đây chờ, tôi có việc.”

“Anh đi đâu?”

Lâm Dao hỏi.

Kỷ Hoài quay đầu liếc nhìn cô ta, “Không phải việc cô cần quan tâm.”

Nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh ta, Lâm Dao không tự chủ siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cô cắn môi, ánh mắt đầy oán hận.

Từ lúc cô chủ động nói chuyện với Tam gia, thái độ của Kỷ Hoài đã thay đổi.

Ngay cả giả vờ thân thiết cũng không làm nổi nữa.

Anh ta trực tiếp ném cô ta lại đây.
 
Back
Top Bottom