- chết tiệt, đừng có khóc nữa, alarie!sojung tức giận ném hộp khăn giấy cho jiyeon vẫn không ngăn được dòng nước mắt đang chảy dài. làm sao chị có thể ngừng khóc được bây giờ, công chúa của chị đã phải vất vả như vậy suốt 300 năm sao? người cứu hai người họ chẳng phải là đấng toàn năng nào cả, chính là nàng công chúa nhỏ của chị, công chúa luda của chị, là người đã cứu chị.cảm giác tội lỗi dâng trào khắp lồng ngực, khiến con tim chị đau nhói.
300 năm qua chị đã gặp em nhiều lần như vậy, nhưng chẳng thể nhận ra được em. còn gì tội lỗi hơn khi mà chị luôn miệng nói sẽ bảo vệ em, nhưng tất cả những gì diễn ra lại là trái ngược hoàn toàn.sojung cũng khó chịu chết đi được, nàng công chúa nhỏ năm nào, mạnh mẽ đến điên.- được rồi, bình tĩnh nào, chúng ta phải nghĩ cách tìm ra thanh kiếm và kết thúc mọi chuyện mới được.jiyeon rút một tờ khăn giấy quẹt nước mắt đi, chết tiệt, người ngoài nhìn vào chắc tưởng chị đang coi một bộ phim tình cảm sướt mướt mất.quả cầu vẫn phát sáng, chiếu lại toàn bộ quá trình của họ đã trải qua suốt 300 năm, một cách đầy đủ hơn. họ bây giờ cũng hiểu được tất cả mọi chuyện, cứ như đã tìm được mảnh ghép còn thiếu suốt hàng trăm năm nay.họ thấy được, đức vua allard louis đúng thật đã bị chém đầu, nhưng ông ta vẫn sống trong thân thể của hyunjung qua hàng trăm năm, cùng thân thể của nàng ta giết cả dòng họ bellamy, khiến cả dòng họ trong một đêm bị xóa sổ. họ thấy luda đã ở trong hình hài của ngài, cứu sống họ, ban sức mạnh phép thuật cho họ, và gặp lại họ hằng đêm. em cũng đồng thời chạm mặt hyunjung bằng một cách không mong muốn nhất, và trở thành con cờ của nàng ta suốt hàng trăm năm.ôi, đớn đau biết chừng nào, sao luda có thể chịu được?quả cầu cứ như một cuộn băng quay chậm, từng thước phim cứ thế kéo dài suốt một màn đêm tĩnh lặng. hai người họ thấy cảnh tượng hyunjung vẫn hằng đêm cực khổ chịu đựng linh hồn tàn ác, ngày qua ngày hành hạ tâm hồn của chính nàng. thứ kéo nàng tỉnh dậy, lại chính là cái tên duy nhất, tồn đọng qua hàng trăm năm – arsenault chu sojung – và cảnh tượng chính tay nàng ấy, xuyên lưỡi kiếm sắt nhọn qua trái tim cô.
ám ảnh, từng đêm một, suốt 300 năm.cuối thước phim quá khứ đó, là cảnh nàng gục ngã như hằng đêm, miệng yếu ớt liên tục lặp lại câu nói đau lòng.- xin lỗi... tôi xin lỗi... mũi kiếm đó... alarie, arsenault... tôi xin lỗi...chết lặng.- muốn thì khóc đi, kiềm chế làm gì?bây giờ là đến lượt jiyeon ném lại hộp giấy cho sojung. nhưng mà sojung thật sự chẳng khóc nổi nữa, 300 năm qua ngập trong men rượu, uất hận ném vào cái tên bellamy kim hyunjung để đổi lại hình ảnh nàng bị dày xé từng đêm như thế này sao? sojung càng nghĩ lại càng muốn nôn hết tất cả thứ chất lỏng có cồn chết tiệt, cô quả thật rất muốn.quả cầu tắt sáng, để lại một dòng chữ."cây kiếm của chính ngươi", chính là cây kiếm bạc của arsenault.hai người hãy mau đến thung lũng chamony, hôm nay chính là nghi lễ hiến tế cuối cùng.- đi thôi, giữ chắc cán kiếm, như cách mà cậu đã chém hàng trăm kẻ địch, sojung.sojung siết chặt tay, cây kiếm bạc ngay lập tức xuất hiện.- alarie, tôi có ý này.❖❖❖hai người đi đến tọa độ của dấu x trên bản đồ, thử dùng thuật dịch chuyển để dò ra một chiều không gian khác.cảnh vật trước mắt kinh khủng đến mức họ không thể tin và mắt mình được nữa. trước mắt họ là một bệ đá cổ, với hàng ngàn ngọn đuốc ở xung quanh.
ở trên giữa một bệ đá to là một tảng đá lớn, phẳng lì, mà hai người chắc chắn rằng đó là nơi đức vua allard louis làm lễ hiến tế.- cậu đã từng thấy nơi này chưa?- chưa, ông ta chưa bao giờ cho ai vào đây cả, chúng tôi chỉ thấy cảnh ông ta giết người ở ngoài, rồi lôi xác họ vào đây.jiyeon nhíu mày trước lời miêu tả vô cùng kinh khủng của sojung, bản thân một lần nữa đảo mắt xung quanh bệ đá cổ. nơi này âm u quá, không biết đã có bao nhiêu người đã phải nằm lên tảng đá kia rồi. và liệu, cha chị, chính là một trong những người xấu số đó ư? có chết chị cũng không ngờ bản thân lại đang đối mặt với một con người ác độc, nhẫn tâm đến như vậy.một nửa số ngọn đuốc vụt tắt, một bóng đen bay thẳng đến chỗ hai người đang đứng rồi lơ lửng ở trên không trung.- chao ôi, xem ai đang ghé thăm chúng ta kìa.một thân hình bị ném thẳng xuống chân hai người, trầy trật đến thoi thóp. jiyeon điên tiết quỳ xuống, đỡ lấy thân người đó, là luda của chị.- chết tiệt, ông đã làm gì em ấy?- đến gặp các ngươi và kể hết tất cả mọi chuyện chính là ý tưởng tồi tệ nhất trong đời nó rồi, ta chỉ là trừng phạt nó một chút thôi.luda khó khăn mở mắt, ôm lấy vai trái bị đập mạnh xuống mà gượng người ngồi dậy. việc đem cuốn sổ ghi chép đi đã khiến hắn phát hiện ra thân phận thật sự của em, tối hôm qua em đã rất cố gắng chống cự nhưng vẫn phải chịu gục ngã trước ông ta. jiyeon đưa tay vội vàng chữa cho những vết thương trên người em, nhưng giây sau, cô lập tức bị đẩy văng ra một khoảng xa.cây kiếm bạc bên hông jiyeon, bị chộp lấy bởi một luồng ánh sáng màu vàng, rồi bay thẳng đến nằm trên tay của thân thể hyunjung.- allard, ông hãy tỉnh lại đi, chẳng có ai có thể trở thành bất tử được đâu!- nực cười! kẻ ngu dốt như các ngươi thì làm sao biết được thứ sức mạnh tối cao này có thể mang lại cho ta những gì chứ?thân thể của hyunjung đưa tay lên, ánh mắt lạnh lùng phóng về hướng của luda, rồi ngay tức khắc, giam giữ em trong thứ ánh sáng màu vàng chói mắt. jiyeon và sojung cũng lần lượt bay lên, liên tục phóng các quả cầu lửa và sấm vào người hyunjung. allard louis, trong thân thể của hyunjung, phút chốc bị phân tâm, cộng thêm việc sức nóng từ người hyunjung đang tỏa ra một cách quái lạ, khiến hắn không chịu nổi mà bị một quả cầu lửa đập mạnh vào người, ngã đau điếng xuống nền đất.hắn đưa ánh mắt đỏ ngầu về hướng ba người họ, cười lên một cách thỏa mãn.- các ngươi hay lắm, quả nhiên vẫn là những người ưu tú nhất, nhưng nhìn đi!hắn nâng thanh kiếm lên trời, bằng một tia sét giữa trời quang, thanh kiếm bị đánh trúng rồi gãy làm đôi.- chết tiệt!luda hét lên, họ bất cẩn quá!- haha, rất tốt, nhưng bây giờ thì các ngươi chẳng thể giết ta nữa rồi!một lần nữa, hắn bay lên, tạo ra một tầng bão lốc xoáy rồi lần vào tâm bão, tàn phá tất cả mọi thứ trên đường đi. ba người đồng loạt tạo ra một lớp chắn, lập tức đuổi theo.ảo ảnh bắt đầu xuất hiện.- bellamy!- sojung, chạy đi! em sẽ không thể giết hắn ta.- sojung, hãy cứu chị với.- sojung, chị rất nhớ em.- chết tiệt! – sojung gầm lên, tạp ra các tia sét liên tục đánh loạn xạ vào các ảo ảnh, cho đến khi tầm nhìn của cô mờ dần vì kiệt sức.- sojung! tỉnh lại đi!
đó không phải là hyunjung đâu!nhưng đã quá muộn, hyunjung thật xuất hiện trước mắt sojung, dùng chính quả cầu sét của cô, ném thẳng vào người cô khiến sojung mất thăng bằng, rơi thẳng xuống nền bệ đá cổ lạnh lẽo.trong lúc hyunjung đánh vào sojung, luda và jiyeon đã cùng tạo nên một sợi xích bằng cả nguyên tố lửa và ánh sáng, một đường giữ cả chân và tay của hyunjung lại.- các ngươi nghĩ có thể đánh bại ta bằng thứ rác rưởi này sao?!cơn lốc xoáy nàng càng trở nên dữ dội, sợi dây xích càng căng, sức lực của jiyeon và luda càng bị rút cạn. luda có thể thấy máu từ mũi mình lại bắt đầu chảy xuống, còn jiyeon trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống.- jiyeon, đừng buông dây xích ra!sojung bị đánh thức bởi cú rơi xuống từ jiyeon, khó khăn mở mắt. cơn lốc xoáy đang dần yếu đi vì chính gã ta cũng đang kiệt sức, nhưng cứ như thế này thì họ sẽ bị gã ta tế sống trước khi kịp giết gã mất. sojung tạo ra những tia sét dữ dội hơn, hòa vào chiếc dây xích đang dần đứt đoạn, khiến thân thể hyunjung đau đớn khi bị tấn công bất ngờ, làm cho cơn lốc xoáy dữ tợn ngay lập tức biến mất.thân thể của hyunjung rơi xuống tảng đá hiến tế, chân vẫn bị sợi xích giữ chặt.- sojung, ngay bây giờ, ra tay đi!hyunjung run rẩy ngồi dậy, ngay lập tức bị một thanh kiếm sắc nhọn chĩa thẳng vào mặt.- ngươi! không thể nào!- allard louis, ông sập bẫy rồi.thanh kiếm mà ông ta đã cướp được từ tay jiyeon chỉ là một thanh kiếm mạ bạc tầm thường, họ đã tạo ra để đánh lừa hắn ta. kế hoạch họ thành công rồi, và bây giờ thanh kiếm thật trên tay sojung sẽ kết thúc 300 năm điên cuồng phạm tội của allard louis.- haha, thế thì giết ta đi, lũ ngốc. và chuẩn bị tinh thần đi dự đám tang của bạn các ngươi luôn nhé!sojung tức giận, lập tức chĩa mũi kiếm về nơi lồng ngực trái, nơi mà cả nhịp tin của ông ta, và kim hyunjung, cùng đập.- sojung, không được mềm lòng!- chết tiệt, đây vẫn là kim hyunjung, đây vẫn là trái tim của chị ấy!luda rơi nước mắt, không được rồi, em sắp không chịu nổi nữa rồi, phần phép thuật cuối cùng trong cơ thể em đang dần biến mất. nếu không nhanh lên thì em và jiyeon sẽ phải bỏ mạng mất. nhưng sojung nói đúng, nếu bây giờ trực tiếp giết chết linh hồn của ông ta thì hyunjung cũng không thể sống được.jiyeon vẫn phun ra từng ngụm máu tươi, tay bắt đầu run rẩy. thâm tâm chị chỉ muốn chuyện này kết thúc nhanh đi, chị không còn trụ được lâu hơn nữa đâu. nhưng ngay lúc đó chị cũng hiểu, rằng trước mặt sojung bây giờ không chỉ đơn giản là linh hồn của allard louis mà còn chính là thân thể của bellamy kim hyunjung – người mà cô ấy vừa yêu, vừa hận suốt 300 năm nay.chị nhung nhớ allard lee luda bao nhiêu, arsenault chu sojung nhớ nhung bellamy kim hyunjung bấy nhiêu. luda đáp xuống cạnh bên jiyeon, đặt tay mình lên bàn tay run rẩy của chị, run rẩy nói.- jiyeon, chúng ta thả dây xích ra thôi.jiyeon cắn răng, nhưng vẫn làm theo lời của em, dây xích quanh chân hyunjung đang phát sáng theo sự điều khiển của hai người mà tắt dần. kim hyunjung nở một nụ cười gian ác, tay lập tức cầm lấy mũi kiếm của sojung, dự định sẽ xoay ngược lại phía cô.cái siết tay ở mũi kiếm dừng lại, khiến hắn ta bàng hoàng.- jiyeon, luda! siết dây xích vào!ánh mắt của thân thể đó nhìn họ, trong veo, đen láy, khiến hai người họ dù kinh hãi nhưng vẫn gồng mình siết chặt lại dây xích. chúa ơi, đó là kim hyunjung, đó đúng chính là bellamy kim hyunjung.- bellamy!! ngươi điên rồi!sojung không thể tin vào mọi giác quan đang dần kiệt quệ của mình nữa rồi, đó là hyunjung, hyunjung của cô.- arsenault chu sojung... chị... thật sự xin lỗi...cái siết tay chặt hơn rất nhiều, đủ sức kéo sojung ngã về phía trước một chút.
đến khi bừng tỉnh thì cả ba người họ đều nhận ra, mũi kiếm đã được đâm thẳng vào ngực trái của kim hyunjung, xuyên thẳng qua trái tim đang yếu dần.giọng nói của hắn ta gầm lên xé toạc cả bầu trời đang giăng kín mây đen. một chiếc bóng trắng thoát ra, bay lên từ thân thể của hyunjung, bay loạng choạng về phía bệ đá cổ. luda và jiyeon một lần nữa phóng xích lại phía bóng trắng đó, trực tiếp thiêu rụi linh hồn độc ác của đức vua allard louis.khoảnh khắc linh hồn độc ác đó chỉ còn là một đống tro tàn, bầu trời lại xuất hiện những tia nắng vàng rực rỡ, mặt đất vươn lên vô vàn ngọn cỏ xanh. khung cảnh tuyệt đẹp của thung lũng chamony được phục hồi, chân họ đáp xuống mặt đất của thế giới hiện tại. chiều không gian của nơi diễn ra nghi lễ hiến tế đã hoàn toàn biến mất, cùng với thứ phép thuật cấm kỵ mà allard louis đã theo đuổi qua hàng trăm năm.nhưng giông bão qua đi, bên cạnh cầu vồng, hậu quả mà nó để lại là vô cùng kinh khủng.- không, không, bellamy, chị không được rời bỏ em!jiyeon đỡ luda chạy đến nơi sojung đang cố cầm lại dòng máu đang không ngừng chảy ra ở thân thể hyunjung, bộ dáng gục ngã đến đau lòng. họ mất hết phép thuật rồi, chỉ biết bất lực đứng đó, nhìn hyunjung cận kề với ranh giới sinh tử.tay họ, vẫn không hề buông nhau ra.- alarie...hyunjung mỉm cười yếu ớt, nhìn lên hướng của jiyeon và luda, gắng gượng nói những lời trăn trối.- chăm sóc... cho luda... nhé?luda bật khóc, jiyeon liền ôm em vào lòng, trong tim cũng nhói lên từng hồi.- arsenault... lại đây... gần một chút...sojung run rẩy cuối xuống, áp trán mình lên trán của hyunjung. cô thấy nàng mỉm cười, vô cùng thỏa mãn, như thể đây chính là điều nàng vẫn mong mỏi hằng đêm.nàng nâng tay chạm lên mặt sojung, nhẹ chạm môi mình vào môi sojung.- arsenault... sống cả phần chị nhé...chị yêu em, rất nhiều.khô khốc, tay nàng buông thỏng, rơi xuống nền cỏ vẫn còn xanh.rồi thân thể nàng, theo chân những cánh hoa bồ công anh, nhẹ nhàng tan biến trước mắt ba người họ.- không, không! chết tiệt!! hai người làm gì đi chứ?!- xin lỗi, nhưng chị ấy đi rồi, sojung. chị ấy... thật sự...
đã đi rồi.- không, không thể nào... làm sao... hyunjung, bellamy của tôi...nhìn sojung gào khóc thật lớn lên bầu trời xanh thẳm, jiyeon và luda chỉ biết bất lực cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.cuộc chiến 300 năm đã dừng lại, đúng theo cái cách nó vốn phải dừng lại. và có lẽ, đây chính là số phận của họ.không thể đổi thay được.❖❖❖
á tui còn khóc điên hơn ở chương này nữa, nên là một lần nữ mãi iu mn =)))))