Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 480: Chương 480



Kỳ Huy Hoàng thầm nghĩ là Tạ Phương Hoa cũng đã kéo quần xong rồi, nhưng anh ấy nói nhiều như vậy mà Tạ Phương Hoa cũng không trả lời câu nào, cho nên không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thử.

Chỉ thấy trước mặt trống không, ngoại trừ tảng đá ra thì Tạ Phương Hoa đã sớm đi mất rồi.

Kỳ Huy Hoàng thở dài, biết Tạ Phương Hoa thật sự tức giận rồi, anh ấy cảm thấy có chút khó chịu, không biết phải làm thế nào. Thế này cũng không được mà thế kia cũng không xong, rốt cuộc nên làm sao mới tốt đây!

Cúi đầu thở dài một hơi, Kỳ Huy Hoàng cũng đi về phía trước.

Ai ngờ vì Tạ Phương Hoa có tâm sự mà cô ấy đi tương đối chậm, hai người kẻ đi trước người đi sau, thế mà Kỳ Huy Hoàng lại đuổi kịp cô ấy.

Kỳ Huy Hoàng thấy trong tay Tạ Phương Hoa không cầm đèn pin, ở đây cũng không an toàn, vì thế anh ấy đã tiến đến đưa đèn pin cho cô ấy: “Này đồng chí, đường chỗ này không dễ đi, cô cầm lấy đèn pin này đi. Ngày thường binh đoàn chúng tôi không hay có chuyện gì, nhưng dù sao cũng là nơi rừng núi hoang vắng, buổi tối rất dễ có con gì đó lui tới.”

Cái mà anh ấy nói chính là thú hoang, nhưng không phải anh ấy cố ý hù dọa Tạ Phương Hoa, những lời anh ấy nói đều là thật. Thời gian anh ấy vào binh đoàn cũng không phải quá dài, cũng chỉ có ba năm, thế nhưng ngay vào năm đầu tiên, anh ấy đã gặp phải một con gấu.

Đó là vào một ngày mùa đông, ở phương bắc tuyết rơi rất dày. Mùa đông năm đó tuyết đặc biệt dày và nhiều, trên mặt đất, tuyết phủ cao đến đầu gối, trên đường anh ấy đến đội số năm đã đụng phải một con gấu.

Cho dù anh ấy đã ở chiến trường nhiều năm, nhưng khi đó trong tay không có vũ khí, một con người làm sao có thể đánh thắng một con gấu?

Anh ấy chỉ có thể giả c.h.ế.t nằm ngã ra nền tuyết, thật đúng là! Có thể nói anh ấy đã phải lừa dối con gấu đó thì mới có thể thoát được.

Nhưng hôm nay anh ấy nói với Tạ Phương Hoa những lời này, qua tai Tạ Phương Hoa lại cảm thấy không có chuyện như vậy. Đang vào buổi tối, lại nói với cô ấy rằng sẽ có cái gì lui tới, như vậy không phải cố ý hù dọa cô ấy, để cô ấy phải đi chung với anh ấy thì là gì?

Tạ Phương Hoa cắn cắn môi, nói: “Tôi không cần, anh tự mình cầm đi……”

Chỉ là ngay sau đó đèn pin vẫn được đặt vào tay cô ấy, khuôn mặt Kỳ Huy Hoàng thoạt nhìn có vài phần nghiêm túc, nói: “Tôi kêu cô cầm thì cô cứ cầm đi, tôi cũng đâu phải là hại cô hay gì đâu, đừng có từ chối, những gì nên nói, tôi cũng đều đã nói với cô rồi, cô hãy tự mình suy xét lại đi. Nếu bây giờ cô không muốn nhìn thấy tôi thì cô đi trước đi, tôi đợi một chút rồi sẽ đi sau.”

Lúc Kỳ Huy Hoàng xin lỗi Tạ Phương Hoa, giọng điệu anh ấy vô cùng nhẹ nhàng.

Cho nên Tạ Phương Hoa mới dám bày tỏ ra như vậy.

Lúc này giọng điệu của anh ấy đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, cho nên trong lòng Tạ Phương Hoa có tức giận nhưng cũng không dám phản bác lại anh ấy. Cô ấy cắn cắn môi, nhận lấy đèn pin rồi xoay người rời đi. Chẳng qua cô ấy không hiểu Kỳ Huy Hoàng nói cái gì nên nói thì đều đã nói với cô ấy rồi nghĩa là thế nào? Anh ấy đã nói cái gì với cô ấy chứ?

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi lại.

Tuy nhiên Kỳ Huy Hoàng cũng là người nói được làm được, đợi khi Tạ Phương Hoa đi thật xa rồi anh ấy mới đi. Anh ấy đi theo cô ấy từ rất xa, nhìn cô ấy đi tới chỗ bãi cỏ kia để xem phim, đi vào giữa đám đông, ngồi xuống bên cạnh bạn bè của cô ấy.

Lúc này anh ấy mới thấy an tâm.

Bộ phim đã sắp kết thúc, phân đoạn cao trào sớm đã qua rồi. Kỳ Huy Hoàng ngồi vào chỗ của anh ấy, ánh mắt lại thường xuyên nhìn về phía Tạ Phương Hoa.

Sắc mặt cô ấy ửng hồng, nữ đồng chí ngồi bên cạnh cô ấy dường như cũng nhìn ra cô ấy không được thoải mái, đã hỏi cô ấy vài câu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 481: Chương 481



Trên mặt cô ấy lộ ra vẻ tươi cười, lắc đầu, chắc là nói không sao đâu, rồi lại tiếp tục xem phim.

Thế nhưng chờ đến khi nữ đồng chí quay đầu lại không hỏi gì nữa, hốc mắt cô ấy lại đỏ hoe, cô ấy cắn môi, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất.

Không biết trong lòng Kỳ Huy Hoàng nghĩ thế nào, anh ấy còn cảm thấy rất đau lòng cho cô gái này. Thật sự khi nhìn thấy đủ loại biểu cảm từ cô ấy, anh ấy nhận ra ngày thường cô ấy là một người rất quan tâm đến người khác, tính tình cũng rất dịu dàng, nhưng cũng chính vì như thế, một người quá quan tâm đến người khác thường sẽ không biết cách quan tâm đến chính bản thân mình.

Trông dáng vẻ cô ấy dường như không biết giận, rõ ràng vì bị anh ấy nhìn thấy m.ô.n.g mà bực muốn chết, thế nhưng một câu mắng anh ấy thôi mà cô ấy cũng không dám nói, chỉ có thể cắm đầu chạy trốn, nhìn dáng vẻ đó, trong lòng Kỳ Huy Hoàng thật sự tức giận.

Cô gái này sao có thể ngu dốt như vậy, dứt khoát cho anh ấy một cái tát là được rồi, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ.

“Lão Kỳ, lần này cậu đi vệ sinh đúng lâu luôn đó, từ lúc phim mới chiếu mà bây giờ sắp hết luôn rồi.” Đội trưởng đội số ba cười nói.

Kỳ Huy Hoàng nói: “À, hôm nay bị tiêu chảy cho nên đi hơi lâu một chút. Cũng không sao, bộ phim này tôi đã xem qua trước rồi, không xem đoạn giữa thì cũng vẫn có thể xem tiếp được.”

Bên kia, Khương Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt ửng hồng của Tạ Phương Hoa, có chút nghi ngờ: “Chị Phương Hoa, chị thật sự không sao chứ? Sao mặt chị lại đỏ như vậy, có phải là bị bệnh rồi không? Hay là ở đây nóng quá?”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ đưa tay sờ trán Tạ Phương Hoa.

Toàn thân Tạ Phương Hoa giật mình, nhưng phát hiện người chạm vào mình là Khương Tuệ Tuệ, cô ấy lập tức bình tĩnh trở lại.

Cô ấy không có ý định đem chuyện vừa mới xảy ra kể cho Khương Tuệ Tuệ biết, kể cho cô biết thì cô sẽ lo lắng.

Hơn nữa Tuệ Tuệ luôn là người rất nghĩa khí, nếu nói cho cô biết, cô nhất định sẽ muốn ra mặt thay cho Tạ Phương Hoa, sẽ đi tìm đội trưởng Kỳ, như vậy thật là phiền phức, bây giờ nên làm sao đây?

Đối phương là một đội trưởng, còn cô ấy không là gì cả. Thanh niên trí thức còn đang hỗ trợ ở đội số bảy, cũng không thể vì chuyện của cô ấy mà vứt bỏ hết thảy được.

Cô ấy lắc đầu, thở phào rồi nói: “Tôi sợ đi lâu quá thì phim sẽ chiếu xong mất, cho nên mới chạy vội lại đây, nóng quá nên mặt tôi mới đỏ, Tuệ Tuệ, cô đừng lo lắng cho tôi.”

Cô ấy sợ khi nhìn Khương Tuệ Tuệ nói chuyện, đôi mắt cô ấy sẽ tự bán đứng chính mình. Cho nên lúc nói chuyện, cô ấy vẫn không quay đầu lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước.

Khương Tuệ Tuệ nghe cô ấy giải thích như vậy thì cũng không nghĩ quá nhiều nữa, chỉ nghĩ là cô ấy quá thích xem bộ phim này mà thôi. Rốt cuộc thì dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ không nghĩ đến chuyện xấu sẽ xảy ra, Tạ Phương Hoa chỉ là đi vệ sinh mà thôi, còn có thể phát sinh chuyện gì được nữa?

……………………

Cố Diệp Phi

Bộ phim kết thúc, các vị chiến sĩ trong binh đoàn vẫn chưa đã thèm, trong lòng mọi người đều có khát vọng, có lý tưởng, có nhiệt huyết. Mà bộ phim 《Lenin thời kỳ 1918》 này lại cho bọn họ rất nhiều gợi ý, bọn họ có những quan điểm tương đồng với Lenin.

Cho đến lúc tàn cuộc, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn có thể nghe thấy có người bàn bạc về bộ phim, về bản thảo diễn thuyết của Lenin: “Các đồng chí, muốn duy trì một chính quyền còn khó hơn nhiều điều khác. Cách mạng của chúng ta đang trong giai đoạn đi lên, đang phát triển và trưởng thành, chính chúng ta cũng đang đấu tranh cho sự phát triển và trưởng thành của thời đại sau này……”

Chỉ mới xem xong một bộ phim điện ảnh mà lại có thể tuyên bố dõng dạc hùng hồn, khiến lòng người ta không khỏi vui mừng, phấn chấn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 482: Chương 482



Bây giờ Khương Tuệ Tuệ cũng đã tu luyện đến cảnh giới có thể xem thể loại phim này mà không ngủ gà ngủ gật, hơn nữa còn biết được nội dung bên trong bộ phim muốn nói gì. Giống như bọn họ không biết đã xem bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần xem đều giống như lần đầu tiên được xem bộ phim này vậy, bọn họ luôn tràn ngập phấn khởi, thậm chí còn có thể đọc làu làu lời kịch là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Cho nên cô rất phục những người này, bọn họ là người có lý tưởng, có khát vọng cuộc sống, bọn họ nhớ và học thuộc lòng rất nhiều tư tưởng của thời đại chứ không chỉ mỗi kịch bản phim đơn giản như vậy thôi đâu.

Khương Tuệ Tuệ quay đầu nhìn Tống Thời Thanh, thì thầm vào tai anh: “Anh có thể nói về bản thảo diễn thuyết của Lenin không?”

Tống Thời Thanh nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt anh sắc như dao, nhưng ở dưới ánh trăng cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Anh xoa đầu Tuệ Tuệ, nam đồng chí phía trước tiếp tục nói: “Tôi nhận được một tờ giấy, mọi người tới đây nghe tôi đọc đi: ‘dù sao chính quyền của các người cũng không thể tiếp tục duy trì được nữa, các người sắp sửa bị lột da...’, im lặng một chút đi, các đồng chí im lặng một chút, tôi nhận ra chữ này không phải của công nhân viết, chỉ sợ người viết tờ giấy này chưa chắc đã có can đảm chạy ra đứng ở chỗ này……”

“Anh còn biết tiếng Nga.” Nói xong, Tống Thời Thanh tiến đến gần Khương Tuệ Tuệ, dùng tiếng Nga nói một đoạn kịch bản phim Lenin vào tai cô.

Phim mà bọn họ xem đều được lồng tiếng bằng tiếng quốc ngữ, nhưng trước kia Tống Thời Thanh đã xem qua bản tiếng Nga.

Ánh mắt Khương Tuệ Tuệ trở nên sáng ngời, cô nhìn Tống Thời Thanh như thể đang tham quan bảo tàng. Đúng là con người nhìn thấy thứ mình thích thì mắt sẽ tự động sáng lên, giống như lúc trước khi cô hát trên sân khấu, lúc cô nhảy múa, Tống Thời Thanh cũng nhìn cô như vậy.

“Anh thật là lợi hại.” Khương Tuệ Tuệ khen.

Tống Thời Thanh vuốt nhẹ mũi cô: “Em cũng vậy.”

Cố Diệp Phi

Vì Tạ Phương Hoa có tâm sự, thế nên cô ấy không chú ý tới hành động của hai người này. Ngược lại Thẩm Kiêu Dương lại quan sát hết từ đầu đến cuối, không nhịn được mà run lập cập, toàn thân nổi da gà.

“Anh Thời Thanh, chị dâu, hai người như vậy là đủ rồi đó, có thể thông cảm một chút cho những người không có người yêu không?” Thẩm Kiêu Dương nói: “Chị dâu à, chị có biết không? Trước khi anh Thời Thanh quen biết chị, tuyệt đối không bao giờ bày ra bộ dáng như bây giờ, trước kia suốt ngày anh ấy chỉ có một khuôn mặt, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, cũng rất ít nói, có khi còn chê em lắm lời, nếu em cứ luôn nói chuyện bên tai anh ấy, nhất định anh ấy sẽ không nhịn được mà đánh em một trận.”

“Lúc ấy bọn nhỏ ở trong đại viện khi nhìn thấy mấy bạn nữ xinh đẹp đều len lén trộm nhìn, hoặc là khen vài câu. Nhưng chỉ có anh Thời Thanh là không thèm nhìn lấy một cái, chứ đừng nói đến chuyện bàn luận khen chê. Nếu không phải em tận mắt chứng kiến, quả thật là em cũng không dám tin đây là anh Thời Thanh của em đâu.”

Nói đến những chuyện trước kia, Thẩm Kiêu Dương vô cùng cảm thán. Nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ với ánh mắt tràn ngập vẻ bội phục, có thể khiến một người như Tống Thời Thanh thay đổi long trời lở đất như vậy, sao có thể không khiến anh ấy bội phục cho được?

Xem ra tình yêu thật sự rất thần kỳ.

Khương Tuệ Tuệ nghe xong những lời này của Thẩm Kiêu Dương, thật sự cũng rất cảm khái. Nói thật, lúc đầu có đánh c.h.ế.t cô cũng sẽ không dám tin, một người không gần nữ sắc như Tống Thời Thanh lại có thể trở thành bạn trai của cô, hơn nữa lúc hai người ở bên nhau, Khương Tuệ Tuệ có thể cảm nhận được anh cũng không hoàn toàn chỉ cảm thấy hứng thú đối với sự nghiệp, làm việc gì cũng như sấm rền gió cuốn.

Ở phương diện tình cảm, lúc Khương Tuệ Tuệ và anh ở bên nhau, cảm giác rất là thoải mái.

Ngay từ đầu mặc dù anh không cho phép người khác tới gần, nhưng mà từ sau khi cô có vị trí trong lòng anh, thì trong lòng anh tuyệt nhiên cũng chỉ có mỗi mình cô.

Anh không giống như những gì người khác nói: m.á.u lạnh, không có tình người, mà ngược lại anh rất nồng nhiệt và nóng bỏng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 483: Chương 483



Anh sẽ đứng ở lập trường của cô để nhìn nhận vấn đề, anh sẽ ghi nhớ từng câu từng chữ mà cô tùy tiện nói ra, anh biết cô thích gì và không thích gì.

Trước khi thích cô, tất cả mọi thứ về cô anh đều kháng cự, nhưng sau khi nhìn nhận rõ lòng mình, anh mở lòng ra, dùng toàn bộ tâm tư của mình để thích cô.

Tống Thời Thanh trong mắt Khương Tuệ Tuệ lúc nào cũng ưu tú, không sợ bất cứ điều gì. Tống Thời Thanh yêu cô, cô cũng yêu Tống Thời Thanh.

Cố Diệp Phi

Tình yêu là vì nhau, bọn họ đều thay đổi vì nhau, đều trưởng thành vì nhau.

Khương Tuệ Tuệ nghĩ đến những điều đó, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, cũng không vì những lời Thẩm Kiêu Dương nói mà cảm thấy ngượng ngùng. Đúng vậy, vì sao cô phải thẹn thùng, phải ngượng ngùng chứ, Tống Thời Thanh vì cô mà đã có những thay đổi lớn như vậy, chính là vì anh yêu cô mà thôi.

Cô sẽ cảm thấy vui sướng vì Tống Thời Thanh yêu cô chứ không vì vậy mà ngượng ngùng.

Cô mím môi, không những không đỏ mặt, mà ngược lại còn làm mặt xấu trêu bọn họ, một lần nữa cô bám lấy cánh tay Tống Thời Thanh, dáng vẻ càng thêm thân mật hơn.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Thẩm Kiêu Dương nhướng nhướng chân mày, nói: “Là thế này, tình yêu chính là như vậy, rất thần kỳ phải không? Anh có muốn thử một chút không? Tôi thấy anh và đồng chí Diệp rất xứng đôi đó, chi bằng hai người cũng nhanh chóng ở bên nhau đi.”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ chỉ chỉ Diệp Mạn Đình ở bên cạnh.

Vốn dĩ Diệp Mạn Đình cũng có suy nghĩ như những gì Khương Tuệ Tuệ nói, nói thật, tuy cô ấy cũng đồng ý với cách nói của Khương Tuệ Tuệ, nhưng mà nhìn hành động của Khương Tuệ Tuệ, cô ấy vẫn không khỏi giật mình.

Thông thường khi con gái bị trêu chọc như vậy, e rằng đều sẽ có chút ngượng ngùng, hoặc là đỏ mặt, hoặc là chuyển sang một đề tài khác.

Chỉ có Khương Tuệ Tuệ là không như thế, cô không những không vì chuyện đó mà ngượng ngùng, thậm chí còn làm mặt xấu trêu chọc bọn họ, lại còn ôm lấy cánh tay Tống Thời Thanh.

Lại nhìn đến Tống Thời Thanh, sắc mặt anh không hề thay đổi, không có chút biểu hiện nào là không khoẻ, chắc hẳn là anh đã sớm đoán được Khương Tuệ Tuệ sẽ làm như vậy, cho nên cũng không vì thế mà cảm thấy giật mình. Thậm chí khi Khương Tuệ Tuệ ôm lấy cánh tay anh, khóe miệng anh còn cong lên một cái.

Anh đang rất vui.

Diệp Mạn Đình cảm thấy Khương Tuệ Tuệ rất lớn gan, nhưng hành động lớn mật này của cô lại khiến người khác thích thú.

Kết hợp với những chuyện trước kia Tiểu Mai thuật lại với cô ấy, Khương Tuệ Tuệ có màn trình diễn xuất sắc trên sân khấu, Diệp Mạn Đình biết đây là một cô gái rất tự tin, cô ấy rất muốn được quan sát và thưởng thức, cũng rất là hâm mộ cô nữa.

Giống như Khương Tuệ Tuệ nói, nếu cô ấy có đủ dũng cảm như cô, vậy sẽ không vì chuyện đó mà ngượng ngùng, mà sẽ dần dần bộc lộ tâm ý với Thẩm Kiêu Dương. Cô ấy đã dũng cảm hơn một chút, có lẽ chính là ngay lúc này, cô ấy nên nói với Thẩm Kiêu Dương, cô ấy cũng thích anh ấy, nếu anh ấy có thể nói ra lòng mình thì ngay bây giờ bọn họ có thể xác định quan hệ tình cảm.

Diệp Mạn Đình bắt đầu kinh ngạc khi Khương Tuệ Tuệ đột nhiên nhắc tới chuyện giữa cô ấy và Thẩm Kiêu Dương, gò má cô ấy đỏ bừng, rồi sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô ấy mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Thẩm Kiêu Dương nhìn nhìn Diệp Mạn Đình, nói thật thì anh ấy cũng thích Diệp Mạn Đình, ngày thường cũng không hiếm khi nói đùa với cô ấy về chuyện này, chỉ là trước nay chưa từng nói một cách nghiêm túc.

Anh ấy biết, là anh ấy muốn mượn danh nghĩa đùa vui để xem thử phản ứng của Diệp Mạn Đình. Chỉ là lần nào cũng thế, Diệp Mạn Đình đều không bày tỏ ý kiến, khiến anh ấy không biết rốt cuộc cô ấy nghĩ như thế nào.

Anh ấy sợ lỡ như bây giờ làm ra chuyện gì quá lố, ngược lại sẽ không có được kết quả tốt.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 484: Chương 484



Mà lúc này chị dâu anh ấy lại đột nhiên nhắc tới Diệp Mạn Đình, anh ấy không biết tại sao chị dâu lại nhìn ra được anh ấy thích Diệp Mạn Đình, cũng không kịp tự hỏi về vấn đề này. Anh ấy theo bản năng mà nhìn về phía Diệp Mạn Đình, không biết như thế nào, trong lòng cũng có chút chờ mong.

Chỉ thấy Diệp Mạn Đình cười cười, nhìn anh ấy, hỏi: “Ui, chị dâu anh đang nói chuyện với anh kìa, sao trông anh có vẻ như bị say nắng vậy hả?”

“Cái, cái gì……” Một Thẩm Kiêu Dương ngày thường mồm năm miệng mười, vô cùng lanh lợi thế mà bây giờ lại nói lắp.

Diệp Mạn Đình cắn cắn môi, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh ấy: “Thẩm Kiêu Dương, anh đừng có giả ngu, tôi hỏi anh, có phải là anh thích tôi đúng không? Nếu anh thích tôi thì cứ nói thẳng ra, đừng có lúc nào cũng nửa đùa nửa thật, tôi cũng không biết rốt cuộc anh nghĩ như thế nào. Dù sao thì trong lòng tôi cũng có anh, nếu anh thích tôi thì chúng ta ở bên nhau đi.”

Nghe những gì Diệp Mạn Đình nói, đồng tử Thẩm Kiêu Dương hơi co lại, rồi lại trở nên vui sướng, anh ấy gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là anh thích em rồi!”

Anh ấy chỉ sợ mình mà nói chậm một chút thì Diệp Mạn Đình sẽ đổi ý, thế nên lúc nói chuyện vì tốc độ nói quá nhanh, mà suýt chút nữa thì đã cắn trúng lưỡi, khiến cho Diệp Mạn Đình phải bật cười thành tiếng.

Khương Tuệ Tuệ thấy hai người bọn họ cuối cùng cũng cho đối phương thấy được tâm ý, cô vui vẻ cười theo. Nguyên nhân là vì sao, hai người này vừa nhìn là đã biết họ thích nhau, nếu giữa bọn họ vẫn còn thắc mắc không biết đối phương có thích mình hay không thì cứ nói rõ ràng cho đối phương biết tâm ý của mình, chứ úp úp mở mở để làm gì.

Lúc cô có ý thích Tống Thời Thanh, cô vẫn luôn bối rối không biết rốt cuộc Tống Thời Thanh có thích cô hay không, sau nhiều lần thử lòng anh, hai người mới xác định mối quan hệ.

Nếu cô sớm biết rằng Tống Thời Thanh sẽ thích mình như bây giờ, chắc chắn từ lúc bắt đầu cô đã nói cho anh biết rằng cô thích anh rồi.

Cứ như vậy, Thẩm Kiêu Dương và Diệp Mạn Đình cũng xác định mối quan hệ của mình, Thẩm Kiêu Dương vui mừng chạy một vòng trên sân cỏ.

Tạ Phương Hoa nhìn hai cặp đôi bọn họ, cũng vui mừng thay cho bọn họ nhưng đồng thời lại thở dài trong lòng. Cũng giống như Tuệ Tuệ nói, tình yêu vốn dĩ là rất tốt đẹp, đâu có ai mà không muốn có được một tình yêu ngọt ngào, cô ấy cũng muốn, nhưng đến khi nào thì mới đến lượt cô ấy đây?

Cố Diệp Phi

Không biết tại sao, trong đầu Tạ Phương Hoa đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh của Kỳ Huy Hoàng.

Cô ấy sợ tới mức run lên một cái, vội vàng lắc lắc đầu, xóa bỏ hình ảnh Kỳ Huy Hoàng trong đầu.

Thật sự thì Kỳ Huy Hoàng lớn lên khá đẹp trai, lại là một đội trưởng, các điều kiện khác cũng đều rất tốt. Nên nếu nói thẳng ra thì nhất định là cô ấy không xứng, nhưng Tạ Phương Hoa cũng không có ý nghĩ muốn trở thành người yêu của Kỳ Huy Hoàng.

Mặc dù cô ấy thật sự tức giận, nhưng cô ấy cũng biết Kỳ Huy Hoàng không phải cố ý nhìn trúng cô ấy, càng không thể vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm rồi trở thành người yêu của cô ấy……

Cô ấy không hề nghĩ đến điều đó.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Tạ Phương Hoa, thấy cô ấy lập tức nhíu mày, rồi lại lập tức lắc đầu, cắn môi giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó vô cùng rối rắm. Cô cảm thấy hôm nay Tạ Phương Hoa có gì đó không đúng lắm, cô kéo tay Tạ Phương Hoa, hỏi: “Chị Phương Hoa, vừa rồi chị suy nghĩ chuyện gì thế? Chị có chuyện gì sao?”

Tạ Phương Hoa trấn tĩnh lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt. Đúng rồi Tuệ Tuệ, bây giờ chúng ta cũng xem phim xong rồi, có phải là nên trở về rồi không?”

Chẳng qua bây giờ trời đã tối rồi, trước đó các cô cũng không nghĩ sau khi xem xong phim thì trời sẽ tối như thế này.

Tuy các cô đi xe đạp tới đây, trở về chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ, nhưng chỉ có hai cô gái, bây giờ đã trễ thế này mà đi về sẽ không an toàn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 485: Chương 485



Tống Thời Thanh không yên tâm để Khương Tuệ Tuệ về như vậy, một là để anh đưa các cô về, còn hai là giống như Thẩm Kiêu Dương nói, tốt nhất là tối nay ở lại binh đoàn, đợi đến sáng mai rồi về, như vậy cũng tương đối an toàn hơn, mọi người cũng có thể yên tâm hơn.

Nếu để Tống Thời Thanh đưa các cô trở về, giả thiết trên đường trở về, Tống Thời Thanh đưa hai người các cô về nhà, ước chừng cũng phải tốn một tiếng rưỡi. Sau khi về lại đại đội, còn phải đem gửi xe đạp của các cô cho đại đội trưởng, bởi vì nếu để Tống Thời Thanh chạy xe đạp về lại binh đoàn, thì đó là chuyện không thể, binh đoàn bận rộn như vậy, khi nào Tống Thời Thanh trở về còn chưa biết được.

Vậy tính cả thời gian đi và về binh đoàn, phải tốn đến ba tiếng đồng hồ, tính cả thời gian qua lại nữa là bốn tiếng rưỡi.

Như vậy đến lúc anh trở lại binh đoàn đã là nửa đêm, ngày mai bọn họ còn phải tiếp tục đi thu hoạch lúa mì, như vậy thật sự là quá vất vả, Khương Tuệ Tuệ sẽ không thể để anh chịu vất vả như thế.

“Có thể như vậy được sao? Chỗ mọi người có thể cho người khác ở lại sao? Làm vậy đội trưởng có phê bình mọi người không?” Khương Tuệ Tuệ hỏi.

Thẩm Kiêu Dương nhanh chóng xua xua tay, giải thích: “Chị dâu, chuyện này chị không cần phải lo lắng, đội trưởng và cha em với cả chú Tống trước kia là chiến hữu của nhau, quan hệ giữa bọn họ cũng tốt lắm. Chỉ cần bọn em đi nói một tiếng, đội trưởng nhất định sẽ đồng ý.”

Diệp Mạn Đình cũng nói: “Chị, chị dâu, chút nữa mọi người đến ký túc xá của bọn em ngủ nhé? Em với Tiểu Mai ở chung phòng, chỉ là giường ở ký túc xá không được rộng, có thể khi ngủ sẽ không được thoải mái cho lắm.”

Diệp Mạn Đình cũng bắt chước theo Thẩm Kiêu Dương mà gọi Khương Tuệ Tuệ là ‘chị dâu’, ngay từ đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng một lát thì đã quen. Có cái gì ngượng ngùng đâu, bây giờ cô ấy đã là người yêu của Thẩm Kiêu Dương, kêu Khương Tuệ Tuệ một tiếng chị dâu không phải là điều đương nhiên hay sao?

“Thật vậy ư?” Hai mắt Khương Tuệ Tuệ sáng ngời: “Có gì đâu mà không thoải mái, được vậy là tốt lắm rồi, như vậy thì tôi có thể ở chung với mọi người thêm một lát.”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ hỏi Tạ Phương Hoa: “Chị Phương Hoa, chị thấy thế nào? Như vậy có được không?”

“Được, được chứ……” Tạ Phương Hoa không có ý kiến đối với chuyện ngủ chung một buổi tối cùng với Diệp Mạn Đình và các cô gái khác, điều cô ấy sợ chính là như lời Thẩm Kiêu Dương vừa mới nói, các cô muốn ở lại đây thì phải đi báo cáo với đội trưởng Kỳ một tiếng.

Nhớ tới Kỳ Huy Hoàng, trong lòng Tạ Phương Hoa không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Bây giờ cô ấy thật sự không muốn gặp Kỳ Huy Hoàng, nhìn thấy anh ấy, cô ấy sẽ lại một lần nữa nhớ tới chuyện xấu hổ c.h.ế.t người vừa nãy.

May mắn thay, cuối cùng Thẩm Kiêu Dương chỉ để các cô chờ ở ngoài văn phòng, anh ấy và Diệp Mạn Đình đi vào nói rõ với đội trưởng Kỳ là được.

Tạ Phương Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Khương Tuệ Tuệ kéo tay cô ấy, nói: “Chị Phương Hoa, đợi chút nữa chúng ta đến ký túc xá của Mạn Đình thì chị mau ngủ trước đi.”

Cô thấy Tạ Phương Hoa mở mắt không nổi, cho rằng cô ấy đang quá mệt mỏi.

Đúng lúc này, Thẩm Kiêu Dương đi từ trong văn phòng ra, vẫy tay với Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, nói: “Chị dâu, chị Phương Hoa, đội trưởng kêu hai người cũng vào trong đi.”

Cố Diệp Phi

“À, được, chúng tôi lập tức tới ngay.” Khương Tuệ Tuệ lên tiếng.

Thấy Tạ Phương Hoa còn không có phản ứng, cô vội vàng kéo tay Tạ Phương Hoa, kêu lên: “Chị Phương Hoa, Kiêu Dương nói đội trưởng kêu chúng ta đi vào trong, chị mau đi nhanh đi.”

Đầu tiên, sắc mặt Tạ Phương Hoa trở nên trắng toát, sau đó lại đột nhiên đỏ bừng. Ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nóng hổi, cô ấy cảm thấy bây giờ chỉ cần nghe đến cái tên Kỳ Huy Hoàng, sắc mặt cô ấy đều có thể thay đổi một cách quá mức, sắc mặt lúc trắng toát lúc đỏ bừng đều là do bị anh ấy dọa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 486: Chương 486



Hít thở sâu một hơi, Tạ Phương Hoa đi theo Khương Tuệ Tuệ vào văn phòng. Chỉ là cô ấy đều cố gắng tránh né sau lưng Khương Tuệ Tuệ, cố hết sức che giấu bản thân, không muốn để cho đội trưởng Kỳ phát hiện ra cô ấy.

Nhưng làm sao có chuyện đội trưởng Kỳ không nhìn thấy cô ấy được chứ?

Ngược lại, Tạ Phương Hoa mới vừa bước vào cùng với Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt Kỳ Huy Hoàng đã lướt qua Khương Tuệ Tuệ, trực tiếp dừng lại trên người Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt của Kỳ Huy Hoàng, vội vàng cất giấu ánh mắt không được tự nhiên đi, cô ấy cúi đầu, không hề nhìn anh ấy đến một cái.

Kỳ Huy Hoàng há miệng th* d*c, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng anh ấy nói: “Ở lại thì cũng có thể, nhưng các người phải đưa họ tên và địa chỉ để đăng ký.”

Chuyện này cũng xem như là thủ tục bình thường bắt buộc phải có, Khương Tuệ Tuệ không có bất cứ ý kiến gì. Cô nhanh chóng viết họ tên và địa chỉ của mình trước, tiếp theo là Tạ Phương Hoa cũng viết họ tên và địa chỉ của cô ấy vào.

Sau khi đăng ký, Tống Thời Thanh và Thẩm Kiêu Dương tạm biệt các cô rồi về ký túc xá, Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa được Diệp Mạn Đình và Tiểu Mai đưa về ký túc xá của họ.

Lúc rời đi, Tống Thời Thanh nói nhỏ vào tai Khương Tuệ Tuệ: “Nửa tiếng sau khi tắt đèn, anh chờ em ở cửa ký túc xá, anh sẽ đưa em đến một nơi.”

Chờ cô vào buổi tối sao?

Khương Tuệ Tuệ nhướng nhướng chân mày, Tống Thời Thanh muốn làm chuyện bí mật gì đây.

Thật là k*ch th*ch người khác quá mà.

Cô chép miệng cười cười, vẫy tay tạm biệt Tống Thời Thanh và Thẩm Kiêu Dương, rồi đi theo Diệp Mạn Đình.

Cố Diệp Phi

Ở trong ký túc xá hiện tại không có giường tầng như thời hiện đại, mà là từng chiếc giường đặt nằm san sát nhau, mỗi người một ngường. Một cái giường ngủ chỉ rộng 1 mét 2, tuy nhiên vào những năm này thì giường ngủ đều rất hẹp, nghe nói giường kết hôn lớn nhất cũng chỉ có 1 mét 5, phần lớn vẫn chỉ là 1 mét 2.

Giường ở nhà Khương Tuệ Tuệ cũng chỉ có 1 mét đến 1 mét 2, lúc vừa mới xuyên không đến đây cô cũng không thích ứng được, lúc ngủ còn ngã xuống giường vài lần. Nhưng mà bây giờ cô đã thích ứng rồi, cũng không còn sợ phải ngủ cùng giường với người khác nữa.

Rửa mặt xong xuôi rồi lên giường ngủ, Khương Tuệ Tuệ nhìn đồng hồ của Diệp Mạn Đình đã hiện 7 giờ bốn mươi.

Ở binh đoàn sẽ tắt đèn lúc tám giờ, cho nên các cô đều đã nằm trên giường. Trong phòng ký túc xá này đều là các nữ lính văn nghệ ở binh đoàn nghệ thuật, hôm nay các cô ấy đều đã tận mắt xem Khương Tuệ Tuệ biểu diễn, cho nên thấy Khương Tuệ Tuệ đến ngủ chung ký túc xá, các cô ấy đều rất vui mừng.

Mọi người đều phối hợp nằm xê dịch nhau một chút, nhường cho Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa một chiếc giường. Diệp Mạn Đình còn lấy ra một chiếc chăn mới của mình cho hai người các cô cùng đắp.

Khương Tuệ Tuệ giải đáp cho các cô ấy một vài vấn đề, ví dụ như về kỹ xảo ca hát, còn có cả vấn đề trang điểm nữa. Đặc biệt là kỹ thuật trang điểm, mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt Khương Tuệ Tuệ được trang điểm, các cô ấy mới cảm thấy trước nay cách trang điểm của mình trông thật khó coi……

Sự đối lập quá là rõ ràng!!!

Trước kia không biết rốt cuộc các cô ấy có thẩm mỹ thế nào mà lại tự cảm thấy mình trang điểm khá là xinh đẹp!

Khương Tuệ Tuệ nói cho các cô ấy biết một vài bí quyết trang điểm, nhắc nhở các cô ấy không cần tô lông mày và má hồng quá đậm. Không được bao lâu, tiếng còi tắt đèn cũng vang lên, các cô tiếp tục trò chuyện một lát, cả đám cũng đều đã mệt lắm rồi, nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

Khương Tuệ Tuệ chú ý đến thời gian trên chiếc đồng hồ, thấy cũng đã hơn 8 giờ rưỡi rồi, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 487: Chương 487



Tống Thời Thanh đã chờ sẵn bên ngoài, Khương Tuệ Tuệ dần dần tiến lại gần, thản nhiên ôm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh định đưa em đi đâu?”

Tống Thời Thanh nói cô cứ chờ đi rồi sẽ biết.

Sau khi tắt đèn thì cả binh đoàn cũng có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ tiếng ve và tiếng ếch thì không còn tiếng gì khác. Hôm nay là ngày trăng non, ánh trăng có chút ảm đạm, ánh trăng chiếu rọi hết sức ôn nhu và dịu dàng.

Cũng may Tống Thời Thanh có cầm theo đèn pin, hai người tay trong tay, cùng nhau đi đến nơi mà Tống Thời Thanh đã nói.

Ngay từ đầu, Khương Tuệ Tuệ đã đoán Tống Thời Thanh sẽ đưa cô đến một nơi như lần trước, một nơi có bãi cỏ, còn có đom đóm. Bởi vì lần trước cô tỏ vẻ rất thích đom đóm, chắc là Tống Thời Thanh đã ghi nhớ trong lòng. Hoặc là một nơi đầy hoa……

Dù sao thì ở trong phim truyền hình cũng đều có những cảnh như vậy.

Chỉ là sau khi tới nơi cô mới phát hiện, nơi mà Tống Thời Thanh đưa cô tới còn đặc biệt hơn cả đom đóm và hoa. Nơi mà anh đưa cô đến là một suối nước nóng!!

Cũng không biết tại sao anh lại tìm được một chỗ như thế này, chắc hẳn suối nước nóng này là thiên nhiên, nó còn tự mình phun ra khí nóng. Khung cảnh xung quanh cũng rất đẹp, bên cạnh có mấy khóm hoa, lan tỏa hương thơm thanh mát.

“A a a.... Là suối nước nóng! Thật là thích quá đi!” Trước nay Khương Tuệ Tuệ rất thích tắm suối nước nóng, thông thường một tháng cô sẽ đi cùng nhóm bạn thân khoảng hai đến ba lần, chỉ là từ lúc xuyên không qua đây cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện như vậy, không ngờ lần này lại được đi suối nước nóng thiên nhiên.

Khương Tuệ Tuệ theo bản năng nhanh chóng cởi váy ra lội xuống suối nước nóng, chỉ là rất nhanh sau đó động tác đã dừng lại, sao cô có thể quên mất, bây giờ cô không mặc áo tắm.

Cố Diệp Phi

Mặc dù cô và Tống Thời Thanh đã yêu đương một thời gian lâu như vậy, nếu là ở hiện đại, nam nữ yêu nhau một thời gian là đã có thể tiến đến giai đoạn cuối cùng luôn rồi, nhưng dù sao thì bọn họ cũng vẫn chưa đến mức đó.

Cuối cùng cô vẫn không cởi váy, cứ mặc váy như vậy mà lội xuống suối nước nóng.

Tống Thời Thanh thấy cô vui vẻ như thế, cũng không tự giác mà trở nên vui vẻ hơn hẳn, anh đã đoán là cô sẽ thích. Ai ngờ anh mới vừa dự định ngồi xuống bên cạnh một tảng đá thì đã bị bàn tay mềm mại của Khương Tuệ Tuệ kéo lấy.

Cô tươi cười hồn nhiên: “Anh cũng mau xuống đây ngâm mình một chút đi, thoải mái lắm!”

Thấy Tống Thời Thanh bất động, hai tay Khương Tuệ Tuệ hất một ít nước lên người anh. Rồi lại dùng hai tay kéo lấy cánh tay anh, kéo cả người anh xuống dưới: “Anh mau xuống đây.” Cô bắt đầu làm nũng với anh.

Khi cô làm nũng, giọng điệu vô cùng dịu dàng, thanh âm uyển chuyển ấy phảng phất đi vào lòng Tống Thời Thanh. Ánh mắt Tống Thời Thanh dừng lại trên người Khương Tuệ Tuệ, chiếc váy của cô đã hoàn toàn bị ướt, chiếc váy màu xanh lam bị dính nước, đặc biệt trở nên mỏng hơn, có thể nói là gần như trong suốt.

Chiếc váy ướt dính sát vào đường cong cơ thể cô, phập phồng lô nhô trông rất quyến rũ.

Không riêng gì váy ướt, toàn thân cô cũng đều ướt hết cả rồi. Tóc dài dính vào gò má, lông mi cũng dính nước, ánh mắt ươn ướt, phảng phất như cả bầu trời mùa xuân đang hiện ra trong đôi mắt ấy.

Cô khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, trông hết sức kiều diễm và động lòng người, đẹp đến mức khiến cảnh sắc xung quanh đều trở nên lu mờ, dưới ánh trăng sáng, chỉ có cô là một tuyệt sắc lay động lòng người.

Tống Thời Thanh nuốt nước bọt, trong nhất thời anh trở nên thất thần, đôi chân không tự chủ mà trượt theo lực kéo của cô, anh đã thật sự bị Khương Tuệ Tuệ kéo xuống khỏi tảng đá.

“A....” Khương Tuệ Tuệ không nghĩ Tống Thời Thanh sẽ đột nhiên bị cô kéo xuống dưới, thậm chí cô còn không kịp chuẩn bị sẵn sàng, cả người cô đã bị Tống Thời Thanh đè lên.

Cũng may vào giây phút cuối cùng, Tống Thời Thanh còn kịp gắng chút sức ở chân, mặc dù nói cả người anh đều đè trên người cô, nhưng thật ra Khương Tuệ Tuệ cũng không có cảm thấy nặng lắm. Nếu không thì……
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 488: Chương 488



Cô nhìn thân hình cao lớn của Tống Thời Thanh, thầm nuốt nước bọt, muốn xoay ngược tình thế nhưng không thể.

Nhưng mặc dù như vậy, cô cũng có cảm giác không được thoải mái, tư thế hiện tại của bọn họ là nửa thân trên từ n.g.ự.c trở lên của cô dựa vào tảng đá, nửa th*n d*** vẫn đang ngâm trong suối nước nóng. Nửa thân trên quần áo ướt sũng dính chặt trên người có chút không thoải mái, hơn nữa còn bị Tống Thời Thanh đè như vậy thì lại càng khó chịu hơn.

Cô giật giật khoé miệng. Nhưng mà ngay sau đó, đồng tử của cô đột nhiên hơi co lại, mở to hai mắt nhìn về phía gương mặt đẹp trai trước mặt, cô và Tống Thời Thanh bốn mắt nhìn nhau.

Cô nghĩ là cô không cảm nhận sai…… Vừa rồi đùi cô chạm vào một thứ gì đó nóng bỏng, lại còn cứng như cục đá. Chắc chắn là Tống Thời Thanh sẽ không mang theo một cục đá bên người, vậy thì cái kia…… Chắc là……

Suy nghĩ một chút, nhận ra vừa rồi chân mình vừa mới cọ vào thứ gì, khuôn mặt Khương Tuệ Tuệ đột nhiên đỏ lên giống như con tôm luộc vậy. Cô lại không dám nhúc nhích cả người, sợ sẽ lại cọ trúng cái gì đó không nên cọ vào.

Đồng thời cô nuốt nước bọt, nhìn Tống Thời Thanh bằng ánh mắt càng thêm u ám.

Đương nhiên Tống Thời Thanh biết rõ sự thay đổi của bản thân, chỗ đó của anh trở nên nóng bỏng, thân mình càng thêm cứng đờ. Mỗi một tấc m.á.u trong thân thể anh đều đang gào rống, thỏ trắng Tuệ Tuệ trước mặt giống như trở thành con mồi của anh, anh cố gắng dùng hết sự tự chủ của bản thân, cuối cùng mới có thể khống chế bản thân để không làm gì cô.

Thấy Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, dáng vẻ giống như vừa rồi đã bị dọa sợ.

Khóe miệng anh cong lên, lộ ra hàm răng trắng muốt, tiếng cười rộ lên mang theo vài phần tà tính. Anh đột nhiên tiến sát vào Tuệ Tuệ, sau đó dừng lại nơi cổ cô, rướn đầu lưỡi l.i.ế.m l**m vào làn da thịt trắng sứ của cô, Tuệ Tuệ của anh, từng thớ da thớ thịt đều rất là thơm ngọt, mang theo mùi hương của hoa hồng, có vẻ như đang câu dẫn anh.

“Sợ rồi sao?” Giọng anh khàn khàn, lại có phần gợi cảm, khiến cho Khương Tuệ Tuệ giật mình, cô cảm giác bây giờ mình đang ở thế dưới của Tống Thời Thanh, cả người mềm nhũn ra như một bãi bùn lầy. Hô hấp của cô trở nên dồn dập, cả người không còn sức lực, ánh mắt mê ly, mỗi nhịp thở đều vô cùng hấp dẫn.

Mỗi lần cô hô hấp, lồng n.g.ự.c lại phập phồng theo, mỗi lần phập phồng lại áp sát vào người Tống Thời Thanh.

Sợ hãi sao?

Khương Tuệ Tuệ không sợ, cô vẫn luôn cảm thấy, nam nữ yêu nhau, chỉ cần đúng thời điểm thì vẫn có thể làm chuyện đó. Tình yêu là việc hai người thích nhau, vui vẻ khi ở bên nhau, làm chuyện mà hai người đều cảm thấy thích thú thì có cái gì phải sợ?

Cả người cô bắt đầu thả lỏng hơn, đôi tay chạm vào gò má Tống Thời Thanh, đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu, vừa hôn vừa nỉ non nói: “Em không sợ.”

Sau khi nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, đôi tay cô tiếp tục s* s**ng thân trên Tống Thời Thanh. Hôm nay cô đặc biệt lớn gan, chậm rãi tiếp tục s* s**ng xuống phía dưới.

Một tay còn lại cô cởi cúc áo trước ngực, cô đang mặc một cái váy sơmi, trên cùng có hai cúc áo. Tay cô có chút run rẩy, động tác cởi bỏ cúc áo cũng vô cùng thong thả, làm lộ ra xương quai xanh của cô.

Sau một lúc lâu thì quần áo bị ướt dính vào người thật sự quá khó chịu, cô kéo quần áo xuống, làm lộ ra đôi vai trắng như tuyết, mềm mại như bông.

Cả thân hình Tống Thời Thanh cứng đờ, anh cảm giác như người mình sắp nổ tung rồi. Hô hấp của anh ngày càng trở nên dồn dập, thậm chí không có cách nào ngăn cản động tác của Khương Tuệ Tuệ, chỉ có thể mở miệng nhẹ nhàng nói: “Đừng……”

Cố Diệp Phi

Đừng như vậy, anh sợ anh thật sự sẽ không thể khống chế được nữa.

Chỉ là Khương Tuệ Tuệ căn bản không nghe lời anh nói, ngày thường anh là một người lạnh lùng, không ngờ vào lúc này lại như người bị nắm thóp. Anh bị nấc cục...
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 489: Chương 489



Nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, cố gắng lấy lòng Khương Tuệ Tuệ, nhưng cô không chịu dừng lại.

Ánh mắt cô phảng phất vẻ câu dẫn hồn phách người khác, cô đưa một tay câu lấy cổ Tống Thời Thanh, sau đó rướn đầu lưỡi ra l**m.... Toàn thân anh tràn đầy xúc cảm khó mà diễn tả bằng lời.

Cô tiếp tục dụ dỗ anh: “Chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Câu nói này gần như đánh bại lý trí yếu như cọng rơm cuối cùng của Tống Thời Thanh, ngay sau đó, anh kéo Khương Tuệ Tuệ vào trong ngực, nhào tới hôn lên chiếc cổ thiên nga trắng nõn của cô.

Da thịt cô vô cùng mịn màng, còn anh thì giống như một con mãnh thú đã đói bụng lâu ngày, một khi phát tác, chỉ hận không thể đem hết tình cảm chất chứa trong lòng bộc lộ ra hết một lần.

Bàn tay anh vuốt từ eo cô hướng dần lên phía trên, dừng lại ở nơi nhấp nhô.... Sau đó nhẹ nhàng xoa xoa. Anh cực kỳ cẩn thận, giống như là đang đối đãi với món đồ vật quý giá nhất trên đời này vậy.

Mồ hôi từ trên trán anh chảy xuống hai bên gò má.... Từng giọt tí tách, tí tách, tí tách rơi....

Nếu trước kia Khương Tuệ Tuệ vô cùng thích thú với việc đùa giỡn cảm giác của Tống Thời Thanh thì giờ đây cô hoàn toàn không dám. Cô bị Tống Thời Thanh đè lên nửa th*n d***, đôi môi đỏ mọng hé mở, phát ra âm thanh thổn thức.

Cô hơi ngửa cổ, chờ đợi những hành động hoan lạc kế tiếp của bọn họ.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, Tống Thời Thanh đột nhiên im bặt. Anh hít sâu một hơi rồi đột nhiên nhảy vào suối nước nóng, sau đó anh ngâm cả người trong nước, liên tục ngụp xuống rất nhiều lần.

Anh đưa tay hất nước lên mặt, vuốt ngược tóc ra phía sau, càng khiến anh thêm thu hút.

Anh đi đến bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, cài lại chiếc cúc áo trước n.g.ự.c cô, nói: “Tuệ Tuệ, chúng ta cần phải bình tĩnh hơn một chút. Anh rất thích em, cũng rất muốn có được em, nhưng mà trước khi có được em, anh cần phải chịu trách nhiệm với em, anh muốn chờ đến khi chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau, lúc đó mới biến em thành người phụ nữ của anh một cách chính thức được.”

Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, cô khẽ nhấp môi nhưng không nói gì.

Nói như thế nào đây, kỳ thật hiện tại tâm trạng cô thấy hơi vi diệu. Nói thật, mặc kệ là chuyện gì, cũng đâu có ai muốn trong lúc đang cao hứng, nửa kia đột nhiên dừng lại, đặc biệt là loại chuyện thế này, rõ ràng cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi mà……

Chính là do Tống Thời Thanh đột nhiên lại……

Nhưng nếu đứng ở lập trường của Tống Thời Thanh mà nói, thật sự là cô đã rất cảm động. Cô hiểu rất rõ, ở thời đại này, rất nhiều người đặc biệt coi trọng phương diện này, có rất ít, rất ít người quan hệ trước hôn nhân.

Mà nếu Tống Thời Thanh làm như thế, bản thân anh cũng cảm thấy đây là một hành vi có trách nhiệm với cô. Nếu là người khác thì đều đã làm chuyện đó rồi, có cơ hội thì nhất định sẽ làm ngay, chỉ là anh đang cố gắng nhịn mà thôi.

Về chuyện này mà nửa đường đứt gánh, đàn ông còn khó chịu hơn phụ nữ rất nhiều, anh cố nén sự khó chịu, hết lần này đến lần khác ngụp mặt vào trong nước, anh muốn làm như thế để bản thân được tỉnh táo hơn một chút.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy, nếu thích anh thì phải thích hết tất cả những thứ thuộc về anh.

Cô nhấp môi cười cười, tiến lại gần đặt một nụ hôn lên môi anh, nói: “Được, tất cả đều nghe theo anh.”

Tình huống thế này khiến hai người đều hơi khát nước, đặc biệt là cả hai còn đang ở dưới suối nước nóng. Tống Thời Thanh nói Tuệ Tuệ chờ một lát, anh đi lấy chút nước mang đến đây.

Chỗ lấy nước cách suối nước nóng không xa lắm, chẳng bao lâu Tống Thời Thanh đã quay trở lại.

Cố Diệp Phi

Trong tay anh cầm theo một cây trúc đựng nước. Lúc uống nước, Khương Tuệ Tuệ còn có thể ngửi được hương thơm phát ra từ cây trúc lâu năm.

Cô cảm thấy rất kinh ngạc vì Tống Thời Thanh đã chuẩn bị khá đầy đủ, trước khi Tống Thời Thanh đưa cô đến đây, cô chỉ cho rằng Tống Thời Thanh vô tình phát hiện được suối nước nóng này, nhưng bây giờ cô cảm thấy anh đã chuẩn bị quá nhiều.
 
Back
Top Bottom