Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 470: Chương 470



Khương Tuệ Tuệ chậm rãi mở miệng, giữa không gian trống trải, cô vừa mới cất lên một câu, dưới sân khấu liền vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Đặc biệt là Thẩm Kiêu Dương, anh ấy cổ động nhiệt tình nhất, đứng lên từ chỗ ngồi của mình: “Hay, hay, hát hay quá!”

Ngồi đằng trước là một loạt các vị lãnh đạo, có các liên đoàn trưởng, chỉ đạo viên, trung đội trưởng, còn có đoàn trưởng của binh đoàn nghệ thuật nữa.

Đội trưởng đội số ba quay đầu lại nhìn Thẩm Kiêu Dương, cười nói: “Lão Kỳ, đó là Thẩm Kiêu Dương sao?”

Kỳ Huy Hoàng trầm mặc, mặc dù nói mọi người đều vỗ tay, nhưng cố tình như Thẩm Kiêu Dương lại là khác biệt, còn phải đứng lên, một chân đạp lên trên ghế, rồi cứ thế mà vỗ tay, thật là ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.

Anh ấy nói: “Đúng vậy, thằng nhóc này rất cứng đầu, thật sự là rất khó quản!”

“So với lão Thẩm năm đó đúng là không hề thua kém.” Đội trưởng đội số ba cười nói.

Nói đến cha của Thẩm Kiêu Dương, Kỳ Huy Hoàng cũng mỉm cười, lắc đầu nói: “So với lão Thẩm thì thằng nhóc này khó bảo hơn nhiều.”

“Trò giỏi hơn thầy sao, hơn nữa chúng ta cũng là bậc cha chú, thật sự đừng nên so đo với mấy đứa nhóc đó.” Đội trưởng đội số ba nói.

Kỳ Huy Hoàng nhíu mày, không tán thành với lời nói đó: “Sao có thể không so đo được, đâu có gì biểu thị tôi là bậc cha chú, so với lão Thẩm thì tôi nhỏ hơn khá nhiều, lúc trước còn là bộ đội, tôi còn gọi ông ấy một tiếng ‘anh’, con của ông ấy năm nay 21 tuổi, nhỏ hơn tôi có mười một tuổi, sao có thể kêu tôi là chú? Cái này thì tôi không nhận nổi.”

Đội trưởng đội số năm bật cười: “Vậy cậu kêu cha người ta là anh, không lẽ người ta lại kêu cậu là anh? Như thế không phải là hỗn láo sao?”

“Cậu nói đúng, là hỗn láo, nhưng tôi tình nguyện như thế, cũng không muốn bị thằng nhóc đó gọi là chú.” Kỳ Huy Hoàng nói.

Đội trưởng đội số ba nói: “Nếu cậu thật sự sốt ruột thì nhanh chóng tìm vợ cho mình đi, rồi sinh con, chứ đừng để đến lúc lão Thẩm lên chức ông nội, cháu nội có thể đi mua nước tương mà cậu còn chưa tìm được vợ.”

“Thôi nào, nói tới nói lui lại nói tới chuyện này, tôi không nói chuyện với các người nữa.”

Đội trưởng đội số ba và đội trưởng đội số năm đều là người đã có vợ, trong đó chỉ có Kỳ Huy Hoàng là chưa có vợ, bọn họ thường xuyên lấy việc này ra nói giỡn.

“Không nói thì không nói, đoàn trưởng Chu, người đang hát trên sân khấu là ai vậy? Lúc nãy tôi nghe người dẫn chương trình giới thiệu là Diệp Mạn Đình đúng không?”

Đội trưởng đội số năm hỏi: “Trước kia tôi cũng có nghe Diệp Mạn Đình hát, cảm giác không giống như bây giờ thì phải?”

Cố Diệp Phi

“Cậu nhìn kỹ lại xem, không chỉ hát không giống, mà lớn lên cũng rất khác.” Đoàn trưởng Chu chỉ chỉ Khương Tuệ Tuệ đang hát trên sân khấu: “Nói thật, không riêng gì cậu không biết cô ấy là ai, tôi cũng không biết cô ấy là ai.”

“Còn có thể có chuyện này sao? Cậu là đoàn trưởng của binh đoàn nghệ thuật mà cũng không biết người đang hát là ai sao?” Mấy vị đội trưởng cảm thấy khiếp sợ.

“Cô ấy không phải nữ lính văn nghệ ở binh đoàn nghệ thuật của chúng tôi, đến nỗi tại sao cô ấy lại lên sân khấu hát, tôi cũng không rõ lắm, để lát nữa tôi đi hỏi một chút mới được.” Đoàn trưởng Chu nói: “Nhưng mà……”

Ánh mắt ông ấy dừng lại trên người Khương Tuệ Tuệ, lần này đơn ca còn có thêm vũ đạo, xem như là ca múa cùng nhau, tuy nhiên là phần vũ đạo rất ít, ngoại trừ một đoạn giữa chỉ có múa ra, những đoạn khác không có gì quá khó khăn.

Mà đúng giờ phút này, chỉ có múa riêng chứ không hát. Tiếng hát đã có nhạc đệm bổ trợ rồi. Vũ đạo thiên về cổ điển, đúng lúc Khương Tuệ Tuệ xuất thân từ múa cổ điển, thân hình cô rất mềm mại uyển chuyển, mỗi động tác nhảy múa đều rất có hồn.

Thật sự thì trước lúc cô lên sân khấu, cô cũng chỉ nhìn Tiểu Mai múa qua một lần mà thôi. Lúc ấy Tiểu Mai còn nói nếu cô thật sự không nhớ được thì có thể bỏ đi đoạn múa riêng này, đổi thành đọc diễn cảm là được rồi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 471: Chương 471



Chỉ là bây giờ Khương Tuệ Tuệ chẳng những múa được đoạn múa riêng biệt này, thậm chí còn sửa lại thành những động tác đầy cảm xúc, còn bổ sung thêm mấy động tác có yêu cầu kỹ thuật cao.

Dáng cô múa như nước chảy mây trôi, trông vô cùng lôi cuốn.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều càn quét, đợt này nối tiếp đợt kia, sóng này nối tiếp sóng kia không ngừng.

Tiểu Mai nép vào phía sau cánh gà trợn to mắt nhìn vũ đạo của Khương Tuệ Tuệ, miệng mở to ra như hình chữ o, to đến mức một quả trứng gà có thể lọt thỏm qua luôn. Cô ấy quá giật mình, giờ này khắc này quả thật khiến người xem phải há hốc mồm vì kinh ngạc.

Rốt cuộc thì Khương Tuệ Tuệ là thần tiên chốn nào, sao lại có thể lợi hại đến mức như vậy!?

Sau khi đoàn trưởng Chu xem đoạn múa cổ điển này của cô, giữa lúc các vị đội trưởng vỗ tay ầm ầm thì ông ấy hơi trầm ngâm: “Hạt mầm tốt như vậy, mình phải tranh thủ đưa cô ấy về binh đoàn nghệ thuật của mình mới được.”

Sau màn múa đơn sẽ là phần kết thúc của tiết mục, thế là tiết mục đã đi đến hồi kết. Khương Tuệ Tuệ cúi đầu cảm ơn rồi chậm rãi bước vào hậu trường.

Mọi người dường như không thể nghe thấy người dẫn chương trình nói gì, họ vẫn không thể hồi phục một lúc lâu sau màn ca hát và nhảy múa của Khương Tuệ Tuệ.

Việc đầu tiên mà đoàn trưởng Chu làm là quay trở lại hậu trường để tìm cô gái thiên tài đầy thiên phú này, nhưng sau khi đến hậu trường, ông ấy hoàn toàn không thấy bóng dáng Khương Tuệ Tuệ đâu cả.

Ông ấy kéo Tiểu Mai lại hỏi: "Tiểu Mai, chú hỏi cháu một chút, nữ đồng chí vừa rồi biểu diễn trên sân khấu không phải là thành viên binh đoàn nghệ thuật của chúng ta ư? Cô ấy ở đâu rồi?"

Cố Diệp Phi

Tiểu Mai đoán rằng đoàn trưởng sẽ biết việc này, nhưng cô ấy không nghĩ tới đoàn trưởng sẽ phản ứng dữ dội đến vậy, đến mức ông ấy còn đích thân đến hậu trường để tìm người.

Cô ấy không đoán được ý muốn của đoàn trưởng lúc này là gì, nhưng cũng không dám không nói, chỉ có thể nói: “Báo cáo đoàn trưởng, giọng của Diệp Mạn Đình đột nhiên không tốt, cô ấy không thể lên sân khấu biểu diễn, tình cờ là Thẩm Kiêu Dương nói rằng anh ấy biết một nữ đồng chí hát rất hay, vì vậy chúng cháu đã đề nghị cô ấy hát thử.”

“Lúc đó chúng cháu thực sự không biết phải làm gì cả, vì vậy chúng cháu muốn nghe nữ đồng chí này hát trước khi cùng nói chuyện. Kết quả là cô ấy hát rất hay nên chúng cháu mới quyết định để cô ấy lên hát thay cho Diệp Mạn Đình..."

“Thẩm Kiêu Dương giới thiệu ư?” Đoàn trưởng Chu lẩm bẩm, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tiểu Mai: “Mấy người thật là to gan đấy, dám để một người không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào lên sân khấu thay thế Diệp Mạn Đình, mấy người quên mất mình đã phải mất bao lâu để luyện tập trước khi lên sân khấu rồi à?"

Ban đầu Tiểu Mai vốn nghĩ đoàn trưởng Chu sẽ rất vui khi thấy màn trình diễn này thành công như vậy, và một người yêu mến người tài như ông ấy, có lẽ sẽ mời Khương Tuệ Tuệ tham gia vào binh đoàn nghệ thuật với tư cách là một người lính nghệ thuật.

Cho nên cô ấy mới dám nói ra, nhưng cô ấy không ngờ sắc mặt đoàn trưởng Chu lại đột nhiên thay đổi...

Cô ấy sợ hãi lắc đầu, đứng nghiêm chỉnh, khom mình nói rằng: "Xin lỗi đoàn trưởng, cháu biết mình sai rồi, cháu xin nhận hình phạt!"

Nhưng vừa nói xong những lời này, sắc mặt đoàn trưởng Chu đã thả lỏng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước. Ông ấy nói: "Sau này không nên như vậy, nhưng lần này, các cháu tìm rất đúng người, màn trình diễn rất thành công. Cháu vừa nói rằng nữ đồng chí đó là do Thẩm Kiêu Dương giới thiệu phải không? Có phải người bên đội số bảy không?"

Tiểu Mai không rõ lắm: "Hẳn là vậy ạ."

"Được rồi, chú hiểu rồi, cháu đi dọn dẹp trước rồi hãng đi xem phim nhé." Đoàn trưởng Chu xua tay với Tiểu Mai.

"Vâng ạ!" Tiểu Mai thấy nhẹ nhõm khi đoàn trưởng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này nữa.

Nghĩ đến sau đó còn được đi xem phim, cô ấy lại trở nên vui vẻ, vội vàng thay quần áo, định đến trung tâm y tế tìm Diệp Mạn Đình trước, sau đó sẽ đi xem phim với cô ấy.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ đi xuống khỏi sân khấu, cô nhanh chóng đi vào hậu trường, cởi bỏ bộ quân phục mà cô mặc khi biểu diễn. Thực ra, đây là lần đầu cô mặc quân phục nên có chút phấn khích.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 472: Chương 472



Thật đáng tiếc là hiện tại không có điện thoại di động nên không thể chụp ảnh tự sướng để lưu lại khoảnh khắc, nhưng việc mặc quân phục lên sân khấu để biểu diễn cũng có thể coi là thỏa mãn mơ ước của cô.

Lớp trang điểm của cô ngoại trừ phần mắt đậm hơn thì những chỗ khác đều tương đối nhạt, cô chỉ cần tẩy phần mắt kĩ một chút là được.

Tống Thời Thanh, Thẩm Kiêu Dương, Tạ Phương Hoa, ba người họ đã đợi sẵn ở ngoài cửa. Khương Tuệ Tuệ là người đầu tiên ra ngoài và tình cờ nhìn thấy bọn họ.

Tạ Phương Hoa là người đầu tiên chạy ra, nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ, phấn khích nói: "Tuệ Tuệ, trời ơi, cô hát hay quá đi. Cô không biết đâu, lúc tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả, khi nghe cô hát, tôi thậm chí còn nổi hết da gà đây này. Ngoài ra, cô còn nhảy rất tốt nữa..."

Cố Diệp Phi

Thẩm Kiêu Dương cũng đi tới phụ họa: “Đó là tất nhiên, nếu không tôi đã không đề nghị chị dâu lên sân khấu biểu diễn rồi.”

Chỉ có Tống Thời Thanh là không nói gì, gần như vô hình đứng bên cạnh Khương Tuệ Tuệ. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã đưa tay ra, dịu dàng mà nắm lấy tay cô.

Mùa này ở trong nhà lâu còn dễ cảm thấy nóng, huống chi ở trong sảnh đông người như vậy. Xem xong màn trình diễn, ai cũng toát mồ hôi vì nóng. Vì vậy nếu muốn xem một bộ phim vào ban đêm thì nên xem nó trên bãi cỏ trống rộng rãi.

Buổi tối gió thổi chầm chậm, mọi người cùng nhau xem phim sẽ càng thêm thú vị hơn.

Trước khi xem phim, mọi người đã cùng đi ăn tối. Mọi người trong quân đoàn đều đến căn tin ăn cơm, tuy rằng không cần tiền nhưng lại cần phiếu ăn. Phiếu ăn là do huấn luyện viên phát cho mọi người, thông thường mọi người sẽ tự thu xếp lấy, nếu dư ra có thể giữ đến tháng sau.

Lần đầu tiên Tống Thời Thanh đến quân đoàn cũng nhận được một ít phiếu ăn, ý tứ của anh là cùng đi lấy phiếu ăn rồi cùng nhau đến căn tin ăn cơm. Nhưng Thẩm Kiêu Dương dù thế nào cũng không muốn cho anh đi lấy phiếu ăn, anh ấy muốn đãi mọi người ăn tối.

Tống Thời Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ để anh ấy tự đi.

Thẩm Kiêu Dương về ký túc xá lấy phiếu ăn, Tống Thời Thanh nói với Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa: "Không sao đâu, đừng khách sáo với cậu ấy, khi còn trẻ chú Thẩm và mọi người đều bận rộn, cậu ấy hay đến nhà tôi ăn cơm, hôm nay chúng ta cọ cơm một bữa đi."

Tạ Phương Hoa mím môi cười, nói: “Được.”

Khương Tuệ Tuệ không ngờ rằng Tống Thời Thanh bình thường thì nghiêm túc, chính trực nhưng sẽ có lúc biết đùa giỡn, cô đưa tay véo nhẹ eo anh một cái.

Sau đó tay cô bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy, cô vùng vẫy nhưng không thoát được. Bên tai truyền đến hơi ấm: "Em làm sao vậy? Làm chuyện xấu xong muốn chạy trốn à?"

"Ai chạy trốn chứ? Em không có chạy trốn nhé." Khương Tuệ Tuệ phồng hai má lên, lẩm bẩm nói.

Thấy Tạ Phương Hoa đang nhìn xung quanh, cô quay đầu lại nói: "Chị Phương Hoa sắp nhìn qua đây rồi, anh mau buông em ra, nếu không chị ấy sẽ nhìn thấy."

Giọng Tống Thời Thanh có chút khàn khàn: "Giờ mới biết sợ sao?"

"Ai sợ chứ? Chỉ là em không muốn chị Phương Hoa nhìn thấy mà thôi." Khương Tuệ Tuệ đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tống Thời Thanh trong lúc anh đang nói, hai người vô cùng thân thiết.

Tạ Phương Hoa đã chú ý tới nhất cử nhất động của hai người, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như đang nhìn qua chỗ khác.

Dù năm nay cô ấy đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng chưa từng hẹn hò, ngày thường cô ấy cũng hiếm có cơ hội nói chuyện với đàn ông chứ đừng nói là hẹn hò. Vấn đề này cũng không phải là cô ấy không nghĩ tới, thú thật nhìn thấy những người cùng tuổi với mình đều đã sinh mấy đứa con, sao cô ấy có thể không vội được chứ?

Nhưng cứ lo lắng vậy thì cũng không có cách nào, cô ấy nghĩ, ai lại muốn cưới con của một kẻ xấu đây?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 473: Chương 473



Không phải ai cũng dũng cảm và liều lĩnh như Tuệ Tuệ.

Trong khi đợi Thẩm Kiêu Dương, Tống Thời Thanh đưa Khương Tuệ Tuệ đến ký túc xá của anh, lấy một ít nước đổ vào cái chậu rửa mặt, đổ thêm một ít nước từ bình nước sôi vào chậu, pha thành nước ấm.

"Ngồi xổm xuống đi."

Thấy Khương Tuệ Tuệ không hiểu gì mà nhìn vào mình, không có tí ti phản ứng nào. Tống Thời Thanh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu chuyển động, khi cô chủ động hôn anh trong phòng thay đồ, trong lòng anh đã nóng như lửa đốt.

Sau khi cô rời đi để anh một mình, anh phải mất vài phút ở trong phòng để giữ mình bình tĩnh trở lại.

Khương Tuệ Tuệ là kiểu người khi không trang điểm cũng đã đẹp và rất khí chất rồi, sau khi trang điểm xong thì trông vô cùng lộng lẫy, giống như người khác đã nói qua với cô trước đó rằng cô rất phù hợp với kiểu trang điểm đậm.

Nhưng Tống Thời Thanh phát hiện ra rằng sau khi Khương Tuệ Tuệ trang điểm sẽ càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn, anh không biết có phải vậy hay không hay là do mọi người nhận ra cô là người vừa hát nhảy trên sân khấu ban nãy.

Nói chung là, sự chú ý của những người đó khiến anh không vui.

"Hả? Anh nói em ngồi xổm xuống làm gì?" Khương Tuệ Tuệ bối rối hỏi.

Sau đó, Tống Thời Thanh nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi xổm xuống. Trong lúc Khương Tuệ Tuệ còn đang thắc mắc thì Tống Thời Thanh đã tự tay rửa mặt cho cô. Hai tay anh chạm vào khuôn mặt non nớt của cô, lau sạch lớp trang điểm rồi nói: "Rửa mặt đi."

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Mặc dù Tống Thời Thanh đã nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng đối với Khương Tuệ Tuệ mà nói, động tác của anh vẫn quá thô bạo. Cô cắn nhẹ vào gan bàn tay anh, gạt tay anh ra, nói: "Em sẽ tự rửa."

Đối với những việc nằm trong sở trường thì Tống Thời Thanh rất giỏi, chỉ có khi đối mặt với Khương Tuệ Tuệ thì mới khá hậu đậu, lộ ra tay chân vụng về. Thấy cô không thích, anh chỉ có thể rút tay về, nhìn cô rửa mặt, thấy Khương Tuệ Tuệ rửa mặt xong thì vội vàng đi lấy khăn cho cô lau.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ lợi dụng khoảng trống này để lên giao diện trao đổi nước tẩy trang, về phần sữa rửa mặt mà cô trao đổi từ trước vẫn còn một ít, cô vẫn giữ nó trong không gian, bây giờ chỉ cần lấy ra sử dụng mà thôi.

Từ khi ngẫu nhiên biết được nếu cô thân mật với Tống Thời Thanh thì có thể thu hoạch thêm miệng quạ đen, so với trước đây thì cô thường xuyên dùng miệng quạ đen hơn, dù sao cô cũng không sợ, nếu mà có thiếu điểm thì cứ nắm tay Tống Thời Thanh một chút, hôn một cái, không phải lại có thêm miệng quạ đen hay sao?

Bởi vậy nên cô mới tích được không ít điểm, dùng nó để đổi lấy nước tẩy trang, cái này không có gì để bàn cãi nữa, cô cũng không cảm thấy đau lòng chút nào.

Khi Tống Thời Thanh đi ra, Khương Tuệ Tuệ đã rửa mặt xong, thậm chí là còn đổ nước xong rồi.

Tống Thời Thanh vẫn đang cầm chiếc áo khoác quân đội mà quân đoàn của họ vừa phát, nhưng nghĩ đến việc Tuệ Tuệ sẽ nóng như thế nào nếu mặc chiếc áo khoác vào thời tiết này, nên thôi cứ quên nó đi.

Anh lặng lẽ lấy lại cái áo và cất nó đi.

Thực tế mà nói ngay cả bản thân anh cũng không ngờ có ngày mình lại vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ghen tuông, còn kéo Tuệ Tuệ đi rửa mặt, muốn cô mặc áo khoác?

Anh không nói những gì mình nghĩ trong lòng cho cô biết, bởi vì anh biết rằng nếu Tuệ Tuệ mà biết nhất định sẽ cười nhạo anh.

Rửa mặt xong, bọn họ đi đến cửa nhà ăn, tiếp tục cùng Tạ Phương Hoa chờ Thẩm Kiêu Dương.

Lúc này Thẩm Kiêu Dương đã từ ký túc xá trở về. Ngoài phiếu ăn, anh ấy còn mang theo một cái lọ sắt nhỏ, giống hệt lọ đựng sô cô la mà Tống Thời Thanh đưa cho Khương Tuệ Tuệ lần trước, tương tự vậy, lọ này cũng đựng sô cô la.

Thẩm Kiêu Dương nói: “Lần trước cha gửi cho em một hộp sô cô la, em còn hơn một nửa chưa ăn hết, lát nữa xem phim sẽ lấy ra ăn.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 474: Chương 474



Mọi người đi về phía nhà ăn.

Sau khi đến nhà ăn, Tống Thời Thanh và Thẩm Kiêu Dương lần lượt đi lấy thức ăn và rau. Tống Thời Thanh gọi hai phần thịt, hai phần rau, còn lấy thêm một phần canh trứng.

Ai cũng vội vã ăn cho xong sớm để còn tranh thủ ngồi xem phim nên khi đến đây ai cũng đ.â.m đầu vào ăn. Vì vậy họ đã không nhận ra vị nữ đồng chí mà họ đã nói đến trước đó là Khương Tuệ Tuệ, người cũng đang ngồi ăn cùng họ trong nhà ăn.

Sau khi ăn xong, mọi người trực tiếp đến bãi cỏ để xem phim.

Trên đường đi, một số thanh niên tri thức nhận ra Khương Tuệ Tuệ rất giống với người đã biểu diễn trên sân khấu trước đó, họ thì thầm với nhau liệu đó có phải là cô hay không, nhưng khi họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ ôm lấy cánh tay của Tống Thời Thanh thì không nói gì nữa.

Cũng trên đường đi, họ gặp Tiểu Mai, sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và Thẩm Kiêu Dương, cô ấy vội vàng chạy đến chào hỏi. Cô ấy nói rằng bây giờ cô ấy sẽ đi tìm Diệp Mạn Đình và hỏi Thẩm Kiêu Dương liệu anh ấy có thể giúp hai người họ tìm một chỗ ngồi hay không, nếu không khi họ đến có thể sẽ không có chỗ ngồi tốt cho họ nữa.

Đương nhiên là Thẩm Kiêu Dương đồng ý.

Tiểu Mai kéo Khương Tuệ Tuệ qua, hỏi: "Tuệ Tuệ, có ai đến tìm cô không?"

Nghe giọng điệu ban nãy của đoàn trưởng Chu, ông ấy dường như sẽ tìm kiếm Khương Tuệ Tuệ. Nếu vậy ông ấy sẽ nói gì đây? Vì ông ấy biết Thẩm Kiêu Dương, anh ấy đến từ đội số bảy.

"Tìm tôi sao?" Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, lắc đầu nói: "Không có ai tới tìm tôi cả. Làm sao vậy?"

Cố Diệp Phi

Ông ấy không tìm sao? Tiểu Mai không rõ lắm, chỉ nói: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, nếu như ông ấy không đến chắc là tôi đã nghĩ sai. Không có việc gì, cô ngồi xuống trước đi, tôi đi tìm Diệp Mạn Đình, lát nữa tôi đến sau."

Khương Tuệ Tuệ nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Mai, tự hỏi ý của cô ấy là gì, ai muốn tìm cô? Nhưng cô cũng không quá để ý đến nó, cô đi theo đám người Tống Thời Thanh để chiếm vị trí.

Vì họ đến sớm nên còn rất nhiều chỗ trống. Thẩm Kiêu Dương dẫn đầu chiếm lấy bốn chiếc ghế giữa tốt nhất để xem phim, bốn người bọn họ vừa đủ, nhưng mà chỗ của Diệp Mạn Đình và Tiểu Mai thì không có cách nào chiếm trước được.

Thẩm Kiêu Dương nhìn hai thanh niên trí thức ngồi bên cạnh, lấy từ trong hộp thiếc ra hai viên sô cô la. Anh ấy nghiêng người đem hai viên sô cô la đưa cho hai người kia, cũng không biết bọn họ nói cái gì, hai thanh niên trí thức sau khi cầm lấy sô cô la thì đứng dậy.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, có liếc về phía bên này và tình cờ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ.

Ánh mắt đồng thời cũng sáng lên: “Thẩm Kiêu Dương, vị nữ đồng chí kia chính là người trước đó đã hát trên sân khấu phải không?”

Thẩm Kiêu Dương quay lại nhìn Khương Tuệ Tuệ, cũng không có ý định giấu giếm họ. Kỳ thật chuyện này không có gì phải giấu giếm cả, người hát chính là chị dâu của anh ấy, hơn nữa chị dâu của anh ấy còn hát rất hay.

Vậy nên anh ấy trả lời một cách khá tự hào: "Tiểu tử thối, các cậu xem như là có mắt nhìn, là chị ấy đó."

Thấy Thẩm Kiêu Dương thừa nhận, hai thanh niên trí thức lập tức nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, bọn họ nhận ra rằng Khương Tuệ Tuệ nhìn ở khoảng cách gần còn đẹp hơn là khi cô ở trên sân khấu.

Lúc trên sân khấu, cô mặc quân phục khiến cô trông có vẻ anh dũng hơn, còn bây giờ cô lại mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, mái tóc đen dài bồng bềnh như rong biển xõa đằng sau vai.

Trên môi nở nụ cười, cô đang trò chuyện với một nữ đồng chí khác đứng trước mặt mình.

Có vẻ như cô cảm thấy xõa tóc quá nóng nên dứt khoát tết tóc lại. Trên tay cô cầm một chiếc dây cột tóc màu đỏ thẫm, sau khi tết tóc xong, cô đưa chiếc băng đô cho người thanh niên trí thức ngồi bên cạnh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 475: Chương 475



Nam thanh niên trí thức có khuôn mặt rất đẹp trai, đường nét sườn mặt rõ ràng, tinh xảo, đây cũng là một ngoại hình đẹp hiếm có. Nam thanh niên trí thức cầm lấy dây cột tóc, tự tay buộc tóc cho nữ thanh niên trí thức. Hai người nhìn nhau, cười lên trông đẹp như một bức tranh vẽ vậy.

Hai thanh niên trí thức kia cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trong thâm tâm chỉ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu mình có thể là nam thanh niên trí thức kia.

Thấy bọn họ trợn mắt ngoác mồm, Thẩm Kiêu Dương vội vàng vỗ vào trán từng người một cái, quát: "Nhìn cái gì đấy, nhìn cái gì, tin tôi móc mắt mấy cậu ra không."

Mọi người đều có sự kết nối với nhau, thậm chí còn ở cùng một ký túc xá. Ngày thường bọn họ cũng ở gần nhau cả ngày lẫn đêm, họ đều biết Thẩm Kiêu Dương là người như thế nào, biết anh ấy đang nói đùa, nhưng cũng biết anh ấy thật sự khó chịu khi họ nhìn nữ đồng chí kia như vậy.

Hai người mơ hồ không chắc chắn mà hỏi: "Thẩm Kiêu Dương, không phải cậu thích Diệp Mạn Đình ư? Tại sao cậu lại còn để ý vị nữ đồng chí kia nữa?"

Mỗi khi nhắc tới Diệp Mạn Đình, Thẩm Kiêu Dương vốn dĩ không biết xấu hổ là gì, không ngờ lúc này lỗ tai lại đỏ lên, lại một lần nữa tát vào trán hai thanh niên trí thức rồi nói: “Nói bậy bạ gì vậy? Đó là chị dâu tôi, là đối tượng của anh Thanh! Còn nữa, tôi thích Diệp Mạn Đình từ khi nào, đừng có mà nói nhảm!"

Cố Diệp Phi

"Chà, việc cậu thích Diệp Mạn Đình viết hết lên mặt cậu rồi kìa, còn có thể là giả được sao? Ai da, sao cậu cư xử giống mấy cậu bé mới lớn thế, vừa nhắc đến Diệp Mạn Đình mà tai đã đỏ lên rồi sao? Được rồi, đi nào, tìm một nơi khác đi, không đùa với cậu nữa."

Sau khi hai thanh niên trí thức rời đi, Thẩm Kiêu Dương quay sang nói chuyện với Tống Thời Thanh và những người khác.

Anh ấy trực tiếp đưa hộp thiếc cho Khương Tuệ Tuệ, nói: "Chị dâu, anh Thời Thanh có nói rằng chị thích sô cô la, em để hộp thiếc ở ngay chỗ chị, chị ăn nhiều chút nhé."

Khương Tuệ Tuệ gật đầu, lấy từ trong hộp thiếc ra một ít sô cô la nhét vào tay Tạ Phương Hoa, hai người bóc lớp giấy gói kẹo ra, ăn từng miếng một.

Ngay sau đó, Tiểu Mai và Diệp Mạn Đình đến.

Trên đường đi, Tiểu Mai liên tục nói với Diệp Mạn Đình rằng Khương Tuệ Tuệ là người lợi hại như thế nào: "Mạn Đình, cô chắc là không biết, lúc đó chúng tôi đã nghĩ đến việc hủy buổi biểu diễn rồi, nhưng Thẩm Kiêu Dương đã đến và nói rằng anh ấy biết một nữ đồng chí cũng hát hay như cô, nói rằng hãy để chị ấy thử đi."

"Lúc đó chúng tôi đều cho rằng không thể nào, cô hát hay như vậy, làm sao có người có thể còn hát hay như cô. Người như vậy sao đoàn trưởng Chu có thể buông tha, không chừng đã sớm gia nhập binh đoàn nghệ thuật của chúng ta rồi ấy chứ? Nhưng chúng tôi không ngờ cô ấy hát rất hay, nhảy cũng giỏi. Sau đó, đoàn trưởng Chu còn đến gặp tôi để hỏi thăm về cô ấy. Tôi không biết liệu cô ấy có muốn gia nhập binh đoàn nghệ thuật của chúng ta hay không, sẽ thật tuyệt nếu cô ấy có thể vào..."

Tiểu Mai vẫn còn độc thoại, cô ấy không nhận ra người khác có thoải mái hay không.

Mãi cho đến khi cô ấy nói rất nhiều, còn nói một cách liên tục, ba hoa không ngừng, từ lúc Diệp Mạn Đình còn đồng ý cho tới khi im lặng như bây giờ. Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng mình không nên nói điều này trước mặt Diệp Mạn Đình….

"Mạn Đình, tôi không phải..." Tiểu Mai nói: "Cô sao vậy Mạn Đình?"

Vẻ mặt của Diệp Mạn Đình trở nên khó coi không phải vì những gì Tiểu Mao nói. Thật ra, dù nói thế nào, cô ấy vẫn rất xấu hổ vì đột nhiên giọng của mình có vấn đề không thể lên sân khấu, nếu có người có thể thay thế cô ấy, bất kể có cướp ánh đèn sân khấu của cô ấy hay không, cô ấy cũng rất biết ơn.

Nhưng mà lúc này, cô ấy lại ngây người nhìn Thẩm Kiêu Dương cách đó không xa đang cười nói với một cô gái mặc váy trắng trước mặt.

Cô ấy không biết bọn họ nói cái gì, nhưng nụ cười trên mặt Thẩm Kiêu Dương quá dịu dàng, khiến cho tim cô ấy trở nên co thắt lại.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 476: Chương 476



“Tôi không sao.” Diệp Mạn Đình không muốn khiến Tiểu Mai lo lắng, cô ấy nén cơn ghen trong lòng xuống, lắc đầu nói: “Đúng rồi Tiểu Mai, vị trí của chúng ta là ở đâu?”

Hiện tại đã có rất đông người tới, hầu hết vị trí đều đã có người, nếu các cô ấy không chiếm được chỗ thì chỉ có thể đứng xem, hoặc là trực tiếp ngồi trên cỏ mà xem phim.

Tuy nhiên trước đó Tiểu Mai đã nói với cô ấy rằng họ đã có được vị trí tốt rồi, cho nên Diệp Mạn Đình cũng không quá lo lắng về vấn đề chỗ ngồi.

Ai ngờ Tiểu Mai lập tức chỉ chỉ về phía Thẩm Kiêu Dương ở bên kia, nói: “Là ở đó, tôi đã nhờ Thẩm Kiêu Dương giữ chỗ giúp chúng ta rồi, hai chỗ trống bên cạnh bọn họ chắc hẳn là để lại cho chúng ta.”

Diệp Mạn Đình: “…………”

Cô ấy cắn cắn môi, mặc dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Tiểu Mai đi đến bên cạnh Thẩm Kiêu Dương. Thẩm Kiêu Dương đã phát hiện ra bọn họ, vẫy tay ra hiệu kêu hai người ngồi ở đây.

Tiểu Mai tự giác để lại chỗ trống bên cạnh Thẩm Kiêu Dương cho Diệp Mạn Đình, còn bản thân thì ngồi bên trái Diệp Mạn Đình. Diệp Mạn Đình có chút không tình nguyện mà ngồi xuống, lại không giống như thường ngày vừa nhìn thấy Thẩm Kiêu Dương là đã lộ ra vẻ vui sướng.

Cô ấy cứ ngồi như vậy, mãi cho đến khi Thẩm Kiêu Dương đưa tay đến trước mặt cô ấy, làm bộ dạng như đang diễn ảo thuật mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy viên socola, cô ấy cũng không đưa tay nhận lấy.

Thẩm Kiêu Dương muốn tặng cho cô ấy nhưng cô ấy lại không chịu nhận lấy.

“Em bị làm sao vậy? Có phải trong người có chỗ nào không được thoải mái không? Hay là anh đưa em về nhà, hôm nay đừng xem phim nữa.” Cuối cùng thì Thẩm Kiêu Dương cũng phát hiện ra cô ấy có chỗ không bình thường.

Ai ngờ Diệp Mạn Đình lại hiểu lầm ý của anh ấy, cho rằng anh ấy muốn đưa cô ấy về để được thoải mái ở riêng với Khương Tuệ Tuệ. Trong lòng cô ấy tức muốn chết, chỉ là cảm thấy bản thân mình tức giận không có lý do. Nói cho cùng, cô ấy và Thẩm Kiêu Dương cũng chưa xác định mối quan hệ nam nữ, chẳng qua là ngày thường Thẩm Kiêu Dương đối với cô ấy tốt như vậy, cô ấy cho rằng……

Anh ấy thích cô ấy.

Mặc dù anh ấy không nói rõ, chỉ là anh ấy cho cô ấy cảm giác là như vậy.

Không riêng gì cô ấy, rất nhiều người đều có cảm nhận như vậy. Nếu không các chị em trong đoàn văn công của bọn họ sẽ không vừa nhìn thấy Thẩm Kiêu Dương đã bắt đầu trêu chọc cô ấy.

Chỉ là hiện tại rốt cuộc Thẩm Kiêu Dương đang có ý gì? Sao lại thân mật với người con gái khác trước mặt cô ấy. Trong lòng Diệp Mạn Đình có chút không rõ, cô ấy lại nhận định Thẩm Kiêu Dương không phải người đàn ông tốt.

Cô ấy tức giận trong lòng, không để ý đến ý tốt của Thẩm Kiêu Dương, ngược lại giọng điệu còn vô cùng chua ngoa: “Tôi có bệnh hay không thì liên quan gì đến anh? Anh hãy lo quản cho tốt chuyện của mình trước đi. Socola này tôi không cần, anh đem đi cho cô gái kia đi, không phải các người rất thân mật hay sao?”

Thẩm Kiêu Dương không nghĩ ra được: “Diệp Mạn Đình, rốt cuộc hôm nay em bị làm sao vậy? Vất vả lắm chị dâu của anh mới tới đây một chuyến, không đến mức anh cho chị ấy ăn chút socola mà em cũng không vui đấy chứ?”

Chị dâu ư?

Cố Diệp Phi

Diệp Mạn Đình: “……”

Cô ấy chớp chớp mắt, ngay lập tức nắm bắt được hai chữ ‘chị dâu’. Cho nên có thể nói, cô gái kia thật sự là chị dâu của Thẩm Kiêu Dương sao? Đúng lúc nhìn thấy cô gái kia đang ở bên cạnh một người đàn ông, lúc hai người nói chuyện, ánh mắt họ vô cùng ấm áp, rõ ràng hai người bọn họ mới là một đôi.

Cho nên thật sự là cô ấy đã hiểu lầm rồi.

Vẻ mặt Diệp Mạn Đình trở nên nóng ran, cô ấy nhanh chóng đưa tay ‘cướp’ lấy socola trong tay Thẩm Kiêu Dương, lắp bắp nói: “À, có ai không vui đâu chứ, em đâu có không vui……”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 477: Chương 477



Cô ấy lại cho Tiểu Mai mấy viên, trên mặt vui cười rạng rỡ: “Tiểu Mai, cô mau ăn socola đi, cái này là của Thẩm Kiêu Dương cho đó, ăn ngon lắm.”

Thẩm Kiêu Dương lập tức thay đổi sắc mặt nhìn Diệp Mạn Đình, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh quá đi. Nhưng mà nói cho cùng thì cô ấy không tức giận nữa là tốt rồi.

Chuyện của Thẩm Kiêu Dương ở đây, Khương Tuệ Tuệ thật sự cũng đã ít nhiều nghe được chút động tĩnh, cho dù lúc bọn họ nói chuyện đã cố tình hạ giọng. Nhưng vì Khương Tuệ Tuệ ở bên này liếc mắt một cái, cho nên đã thấy được Diệp Mạn Đình thay đổi từ khuôn mặt hậm hực trước đó sang bộ dạng vui vẻ rồi.

Cô cũng đại khái hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc cô nhìn Diệp Mạn Đình, đúng lúc Diệp Mạn Đình dường như cũng cảm nhận được điều gì, cô ấy cũng nhìn lại cô.

Hai người nhìn nhau, đều không tự chủ được mà cười cười.

Bộ phim bắt đầu rồi, đó chính là bộ phim 《Lenin vào thời kỳ 1918》. Bên trong bộ phim này có rất nhiều lời thoại kinh điển.

Điều thần kỳ nhất chính là, lần trước lúc Khương Tuệ Tuệ xem ở rạp chiếu phim bộ 《Lenin Tháng Mười》 đã không đủ tỉnh táo để xem hết bộ phim, thậm chí cô còn ngủ ở rạp chiếu phim. Hiện giờ cũng không biết có phải do cách niên đại này một thời gian lâu rồi hay không, mà tâm tính cũng đã có sự thay đổi không nhỏ.

Bộ phim lần này thì cô lại xem một cách vô cùng mê mẩn.

Lúc bộ phim chiếu được một nửa, Tạ Phương Hoa kéo kéo tay áo Khương Tuệ Tuệ, nhỏ giọng nói: “Tuệ Tuệ, tôi muốn đi vệ sinh.”

Khương Tuệ Tuệ nói: “Tôi đi cùng chị.”

“Không cần, Tuệ Tuệ, cô cứ ở đây xem đi, tôi tự đi một mình được rồi.” Tạ Phương Hoa lắc đầu nói, cô ấy thấy Khương Tuệ Tuệ đang mê mẩn xem phim, cũng ngại để cô dẫn mình đi vệ sinh. Hơn nữa mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng ở binh đoàn vẫn còn rất náo nhiệt, cô ấy cũng không sợ.

Đi ra từ giữa đám đông, Tạ Phương Hoa đi đến chỗ nhà vệ sinh.

Thế nhưng không ngờ chỗ xem phim lại cách nhà vệ sinh một khoảng xa, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên cô ấy tới chỗ này, không cẩn thận nên đã đi vòng đường xa, lúc còn chưa tìm được nhà vệ sinh, cô ấy thật sự đã mắc tiểu đến mức không thể nín được nữa.

Cô ấy thấy chỗ này không có người, vì thế đã đến trốn ở phía sau một tảng đá, dự định sẽ đi tiểu ở chỗ này rồi quay về.

Vốn dĩ mọi chuyện đang rất ổn, không có ai đến đây, thế nhưng vào lúc cô ấy chuẩn bị kéo quần lên thì trước mặt đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu đến.

Là đèn pin, có người đi tới!

Tạ Phương Hoa thật sự không nghĩ tới bây giờ lại có người xuất hiện ở chỗ này, cô ấy cho rằng mọi người đều đang xem phim. Cô ấy sợ tới mức tim đập loạn xạ, sợ bộ dạng hiện tại của mình sẽ bị người khác phát hiện, muốn trốn kỹ hơn một chút.

Nhưng lại chính vì như thế mà cô ấy lại vô tình tạo ra chút động tĩnh, khiến người đang đi tới phải chú ý.

Người đó cầm đèn pin, từ từ đi tới chỗ cô ấy.

Cố Diệp Phi

Ánh sáng đèn pin chiếu vào người Tạ Phương Hoa, toàn thân Tạ Phương Hoa cứng đờ. Sau đó nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Lại là cô sao? Mọi người đều đang ở bên kia để xem phim, tại sao cô lại ở đây một mình vậy?”

Kỳ Huy Hoàng mới vừa đi vệ sinh xong, đang định đi xem phim, không ngờ lại nghe thấy tiếng động ở phía này. Anh ấy còn tưởng rằng có kẻ trộm lúa mạch, kết quả lại nhìn thấy cô gái may vá sáng nay.

Tạ Phương Hoa cũng không ngờ người tới lại là đội trưởng Kỳ, thậm chí cô ấy còn chưa dám ngẩng đầu, thế mà vẫn bị Kỳ Huy Hoàng nhận ra. Cô ấy xấu hổ đỏ cả mặt, nếu có thể thì cô ấy chỉ muốn chui xuống đất trốn ngay bây giờ.

Chỉ là hiện giờ ngay cả một cử động nhỏ cô ấy cũng không dám, bởi vì hiện tại cô ấy đã hoàn toàn bất động, cứ ngồi xổm như vậy, có lẽ từ góc độ của Kỳ Huy Hoàng mà nhìn qua, anh ấy vẫn chưa phát hiện cô ấy thật sự đang làm gì ở đây……
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 478: Chương 478



Nhưng nếu cô ấy động đậy, hoặc lập tức kéo quần thì cũng phải đứng dậy, đến lúc đó thì đều sẽ bị nhìn thấy hết.

Cô ấy lắc đầu, toàn thân phát run, giọng nghẹn ngào: “Đội trưởng Kỳ…… Tôi, tôi không có làm gì cả, chỉ là nóng quá nên tôi đến đây hóng gió, hay là anh mau đi xem phim đi? Anh…… Anh mau đi đi…… Phim đang chiếu tới cảnh hay lắm, nếu mà không đi thì sẽ không xem được……”

Cô ấy hy vọng đội trưởng Kỳ sẽ nhanh chóng rời đi.

Nhưng Kỳ Huy Hoàng lại không đi, anh ấy nhíu nhíu mày, càng nhìn Tạ Phương Hoa càng cảm thấy khả nghi. Thử hỏi xem, có ai hóng gió mà lại trốn sau tảng đá? Như vậy có thể hóng gió được sao? Gió còn không thổi qua được thì làm sao mà hóng.

Lúc trước khi Tạ Phương Hoa nói rõ ngọn nguồn câu chuyện với anh ấy, anh ấy thấy cô gái này có lá gan nhỏ như vậy, biểu hiện cũng vô cùng chân thành tha thiết, lời nói cũng không giống như là nói dối, thế nên đã lập tức tin tưởng, lại còn giữ cô ấy lại xem phim. Thế nhưng bây giờ, anh ấy càng nhìn thì càng cảm thấy hành tung của cô ấy có gì đó rất khả nghi.

Kỳ Huy Hoàng trầm mặc, tiếp tục dùng đèn pin chiếu vào cô ấy, trầm giọng nói: “Nói đi, những lời sáng nay cô nói với tôi có phải đều là nói dối không? Vốn dĩ cô không phải đến may vá, cô tới binh đoàn là muốn trộm đồ có phải không?”

Vừa nói, Kỳ Huy Hoàng vừa chậm rãi đến gần Tạ Phương Hoa.

Cô ấy vẫn cứ ngồi xổm ở đó không chịu đứng lên, nhất định là vì đã trộm không ít đồ rồi cất giấu trong ngực. Chỉ cần cô ấy đứng lên sẽ bị mình phát hiện, cho nên cô ấy mới không dám đứng lên, lại còn ra sức kêu mình rời đi.

Anh ấy nhất định phải ép cô ấy hiện nguyên hình mới được, một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lại có tay có chân lành lặn, làm cái gì không làm lại đi trộm đồ, lại còn tới binh đoàn bọn họ để trộm đồ.

Đợi sau khi anh ấy bắt cô ấy lại, nhất định phải mở một đại hội phê bình, còn phải giáo dục tư tưởng cho cô ấy.

Cố Diệp Phi

Con người bây giờ làm sao vậy? Dựa vào đôi tay mình để kiếm lương thực, công điểm chẳng lẽ không tốt hay sao?

Một hai phải ham ăn biếng làm, đi trộm đồ mới chịu!

Không đời nào Tạ Phương Hoa nghĩ tới đội trưởng Kỳ chẳng những không nghe lời khuyên của cô ấy mà rời đi, ngược lại còn tiến đến gần chỗ cô ấy. Nhìn thấy đội trưởng Kỳ càng đi càng gần hơn, tim cô ấy như muốn nhảy ra ngoài. Toàn thân cô ấy phát run bần bật, cô ấy cắn chặt môi, sắc mặt ửng hồng, xấu hổ và giận dữ.

Cô ấy nên giải thích như thế nào để chứng minh cô ấy thật sự không phải ăn trộm, không có trộm đồ bây giờ?

Càng sốt ruột thì cô ấy lại càng không nghĩ ra cách, Tạ Phương Hoa chỉ có thể không ngừng nói: “Không phải đâu đội trưởng Kỳ, tôi thật sự không phải là ăn trộm…… Tôi không có trộm đồ…… Tôi không đứng lên là bởi vì tôi…… Tôi đang đi tiểu…… Tôi, tôi còn chưa kéo quần tử tế……”

Giọng điệu Tạ Phương Hoa ngập ngừng, lại còn có vẻ nức nở, lúc này dường như cô ấy có thể khóc ngay lập tức luôn.

Lúc nãy không nói ra nguyên nhân thật sự là vì cô ấy ngại. Cô ấy là một cô gái, lúc đi tiểu lại bị đàn ông nhìn thấy, vậy thanh danh của cô ấy làm sao mà giữ nổi đây? Vốn dĩ nghĩ rằng nếu đội trưởng Kỳ không nhận ra cô ấy đang đi tiểu, vậy cô ấy nhất định có thể không nói, đợi sau khi liên đội trưởng Kỳ đi rồi, cô ấy có thể kéo quần lên, như thế việc này cũng không phát sinh vấn đề gì.

Chỉ là bây giờ xảy ra tình huống như thế này, cô ấy không nói cũng không được.

Chỉ là hiện tại có nói cũng đã muộn rồi, Kỳ Huy Hoàng đã chạy tới bên cạnh Tạ Phương Hoa. Bàn tay to lớn rắn chắc của anh ấy đã bắt được cánh tay mảnh khảnh của Tạ Phương Hoa, anh ấy là quân nhân mười mấy năm nay, bàn tay chằng chịt vết chai sạn, chạm vào da thịt trên cổ tay Tạ Phương Hoa, chẳng khác nào lửa nóng vậy.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 479: Chương 479



Tạ Phương Hoa theo bản năng mà giãy giụa một chút. Nhưng Kỳ Huy Hoàng thật sự quá mạnh mẽ, cô ấy căn bản không thoát ra được.

Kỳ Huy Hoàng bất thình lình nghe được lời nói của Tạ Phương Hoa, suýt chút nữa còn bật cười. Nhìn sơ qua một lần, đây là do cô ấy đang tìm cớ, sợ mình lục soát được đồ mà cô ấy đã trộm nên mới lấy cớ ngớ ngẩn như vậy, còn nói là đang đi tiểu, còn không phải là sợ anh ấy sẽ ép cô ấy hiện nguyên hình hay sao?

Anh ấy sẽ không…… Tin đâu!

Ánh mắt Kỳ Huy Hoàng dừng lại trên người Tạ Phương Hoa, tận mắt nhìn thấy cô ấy lộ ra nửa cái mông. Đèn pin của anh ấy không chiếu vào bên này, ánh trăng hôm nay là trăng non, không đủ tròn, ánh trăng cũng có chút ảm đạm. Chỉ là dưới ánh trăng ảm đạm đó, anh ấy đã nhìn thấy nửa cái m.ô.n.g trắng như tuyết, tròn trịa no đủ của cô ấy.

Dù thế nào thì Kỳ Huy Hoàng cũng không đoán ra được, Tạ Phương Hoa không nói dối, tất cả những gì cô ấy nói đều là sự thật, cô ấy thật sự là đang đi tiểu!

Toàn thân anh ấy như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ. Mặc dù anh ấy đã độc thân một thời gian dài như vậy, nhưng anh ấy là một quân nhân, lại còn là một người đàn ông, anh ấy không nghĩ tới việc sẽ lợi dụng Tạ Phương Hoa, tuyệt nhiên không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Anh ấy nhanh chóng quay mặt qua một bên, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Hốc mắt Tạ Phương Hoa đỏ hoe, nước mắt đã tuôn rơi. Trên tay cô ấy dùng sức, giãy giụa thoát khỏi Kỳ Huy Hoàng, xoa xoa cổ tay bị Kỳ Huy Hoàng nắm chặt, cô ấy cắn môi, nức nở nói: “Bây giờ tôi muốn kéo quần, anh không được nhìn……”

“Tôi…… Tôi bảo đảm không nhìn…… Cô kéo quần lên trước đi rồi nói sau……” Kỳ Huy Hoàng không còn nói chuyện chắc nịch như trước nữa, từ một đội trưởng nghiêm túc đã biến thành một tân binh mới vừa tham gia quân ngũ. Trong lòng đang vô cùng hoảng loạn.

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa đè nén sự xấu hổ và giận dữ, cô ấy vội vàng kéo quần lên. Lúc kéo quần, cô ấy còn liên tục liếc nhìn Kỳ Huy Hoàng chằm chằm, sợ rằng anh ấy sẽ quay lại nhìn lén.

Cũng may là anh ấy vẫn luôn nghiêng người chứ không có nhìn lén.

Sau khi Tạ Phương Hoa kéo quần xong, cô ấy lập tức xoay người rời đi. Không đi thì còn có thể làm gì ở đây nữa? Chẳng qua cô ấy chỉ là con cái của dân đen bình thường, làm gì dám nói đến chuyện đội trưởng này có nhìn trúng cô ấy hay không.

Lẽ nào chỉ vì anh ấy thoáng nhìn thấy m.ô.n.g của cô ấy, mà cô ấy yêu cầu anh ấy phải cưới mình, anh ấy có thể đồng ý sao?

Lỡ đâu anh ấy không chấp nhận thì sao? Đến lúc đó đều là do cô ấy tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.

Không bằng cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, anh ấy biết, cô ấy biết là được rồi, như vậy còn có thể tự lừa dối bản thân rằng không có người nào khác biết đến chuyện này, như vậy sẽ không còn quan trọng nữa.

Tạ Phương Hoa mới vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng Kỳ Huy Hoàng giải thích: “Này đồng chí, thật sự không phải do tôi cố ý, tôi thật sự cho rằng cô tới đây để trộm đồ, nếu không thì tôi sẽ không…… Nhưng mà cô yên tâm, chuyện này là do tôi không đúng, tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho cô……”

Tạ Phương Hoa nghe mấy câu đó thì càng đi nhanh hơn, bồi thường cho cô ấy sao? Bồi thường bằng cách nào? Có thể bồi thường bằng cách nào? Bồi thường cho cô ấy nửa cái m.ô.n.g hay sao?

Mặc dù ngày thường tính tình cô ấy khi nóng giận rất hay hành động bộp chộp, nhưng từ sau khi chơi chung với Khương Tuệ Tuệ, cô ấy cũng đã học được cách trở nên kiên cường hơn. Cô ấy càng nghĩ càng giận, không thèm trả lời Kỳ Huy Hoàng một câu.

Cũng chính vì vậy, Kỳ Huy Hoàng lại nói thêm: “Cô đã có người yêu chưa? Nếu cô chưa có người yêu…… Cô thấy tôi như thế nào? Nhưng mà tôi cũng nói thật với cô, mấy năm trước, tôi cũng từng có một người vợ, nhưng mà không có con, về điểm này thì cô có thể yên tâm, nếu cô không chê thì tôi……”
 
Back
Top Bottom