Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 240: Chương 240



Canh gà có nấm hương, mộc nhĩ, kỷ tử và khoai mỡ, có mùi thơm và có vẻ rất ngon. Đừng thấy kỹ năng nấu các món ăn khác của bà nội Tống không tốt lắm, nhưng một mình bà ấy nấu canh rất ngon, cho nên món canh gà này cho dù là do Khương Tuệ Tuệ đánh giá thì nó cũng rất ngon.

Nhưng khẩu phần ăn của cô lại rất ít, huống chi bây giờ lại là buổi sáng, lại càng không thể ăn nhiều thịt gà như vậy, cho nên cô chỉ gắp một cái đùi gà và một cái cánh gà, còn lại đẩy hết cho Tống Thời Thanh: “Nhiều như vậy tôi ăn không hết, còn lại anh ăn đi."

Tống Thời Thanh lắc đầu không chịu ăn.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ đã nhét đùi gà vào miệng anh, cô mở to đôi mắt đen lúng liếng và nói với giọng điệu làm nũng: "Anh ăn đi."

Dù sao thì cũng đã ăn rồi, nếu bảo Tống Thời Thanh mang trở lại thì có vẻ khá bất lịch sự, vì vậy cô cũng chỉ có thể để Tống Thời Thanh ăn nhiều hơn. Ngày nào cũng mệt mỏi nên anh cũng nên được bồi bổ mới đúng.

Khóe miệng Tống Thời Thanh còn dính canh gà vừa mới uống, đã lâu anh chưa nếm qua canh gà do bà nội nấu.

Lần gần đây nhất là cách đây một năm trước, con gà trống ở nhà bị giết, nó đã lớn, tuy thịt nhiều nhưng ăn rất dai, không mềm như lần này.

Bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của Khương Tuệ Tuệ, cuối cùng anh cũng cắn một miếng gà và bắt đầu ăn.

Sau khi hai người ăn xong, lúc này Khương Tuệ Tuệ mới đưa Tống Thời Thanh đến phòng của Khương Đắc Thắng. Toàn bộ gia đình nhà họ Khương đã ở đó, gần như lấp đầy căn phòng nhỏ.

Khương Tuệ Tuệ dẫn Tống Thời Thanh đến cửa phòng bệnh và nói với Khương Đắc Thắng: “Cha, cha hãy xem ai đến gặp cha này.”

Phương Quế Chi và những người khác đã nói với Khương Đắc Thắng rằng tối qua bọn họ có thể đến đây bằng xe hơi là nhờ Tống Thời Thanh.

Mặc dù trước đây Khương Đắc Thắng không tiếp xúc nhiều với Tống Thời Thanh, nhưng ông ấy cũng biết Tống Thời Thanh là người như thế nào, ông ấy không giống như những người khác trong xã, đi khắp nơi từ nam ra bắc trong nhiều năm, và ông ấy cũng có một số ý tưởng trong đầu, ông ấy cũng biết những người bị hạ xuống không hẳn là người xấu.

Hơn nữa, tối hôm qua, con gái nhỏ của ông ấy đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Tống Thời Thanh trước mặt ông ấy, ông ấy có ấn tượng rất tốt về Tống Thời Thanh.

Lúc này nhìn thấy Tống Thời Thanh, Khương Đắc Thắng sốt sắng mời anh ngồi xuống, trịnh trọng nói cảm ơn với anh.

Tống Thời Thanh ngồi đó và vẫy vẫy tay với Khương Đắc Thắng: "Chú Khương, chú đừng khách sáo như vậy."

Hai người trò chuyện thêm vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều là Khương Đắc Thắng đặt câu hỏi, Tống Thời Thanh thuận thế trả lời một hai câu. Anh không nói nhiều, nếu những người này không phải là người thân của Khương Tuệ Tuệ, anh thậm chí còn có thể không vui khi cứ bị hỏi mãi như thế.

Cố Diệp Phi

Khương Đắc Thắng đang trò chuyện, không nhịn được mà hỏi một câu: "Thanh niên trí thức Tống năm nay cũng ngoài hai mươi rồi phải không? Có đối tượng chưa?"

Khương Tuệ Tuệ vừa đi rửa hộp cơm nhôm mà Tống Thời Thanh mang đến. Tống Thời Thanh vốn dĩ không cho cô rửa, nói rằng anh sẽ rửa nó. Nhưng Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng cô đã ăn hết gà và uống canh gà, Tống Thời Thanh còn đến đây để gặp cha cô, nếu cô mà để Tống Thời Thanh đi rửa nữa thì cũng rất là ngượng ngùng và xấu hổ.

Vì vậy nên cô đẩy Tống Thời Thanh ngồi xuống chiếc ghế có cánh tay hoa sen nhợt nhạt, cười nói rằng cô sẽ tự mình đi rửa, nếu anh làm vậy, có lẽ cha mẹ cô sẽ nói rằng cô là người không hiểu chuyện.

Nhưng vừa rửa xong, cô vừa bước vào phòng đã nghe thấy cha hỏi câu này. Khương Tuệ Tuệ bẹp bẹp miệng, hiển nhiên là có chút không vui.

Lý Tú Cầm và Khương Vệ Quốc đưa theo Nữu Nữu ra ngoài chơi, Khương Vệ Quân không biết đang làm gì mà cũng không ở trong phòng bệnh, lúc này trong phòng bệnh chỉ có ba người là Khương Đắc Thắng, Lưu Ái Đệ và Tống Thời Thanh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 241: Chương 241



Cô đi tới trước mặt Khương Đắc Thắng, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Cha, không phải y tá đã nói với cha rằng cha nên nghỉ ngơi cho thật tốt sao? Thương gân động cốt dưỡng trăm ngày, cha phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, cha nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng nói thêm gì nữa."

Nói xong, cô định đắp chăn cho Khương Đắc Thắng.

Khương Đắc Thắng nhìn con gái có khuôn mặt nhỏ lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy không khỏi nghĩ thầm, y tá nói với ông ấy rằng thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày, cần phải chăm sóc thật tốt, nhưng đâu có nói rằng ông ấy không thể nói chuyện đâu....

Nhưng trong lòng Khương Đắc Thắng rất vui vì con gái ông ấy quan tâm đến ông ấy nhiều như vậy.

Rất hưởng thụ khi nhìn con gái đắp chăn cho mình, ông ấy nằm trên giường nhìn Tống Thời Thanh: “Thanh niên trí thức Tống, lúc nãy tôi hỏi cậu, cậu còn chưa trả lời tôi, cậu đã có đối tượng chưa?”

Không phải Khương Đắc Thắng thích buôn chuyện, chẳng qua là tình cờ gần đây ông ấy có một đồng nghiệp có một cô con gái hai mươi tuổi đang bàn chuyện kết hôn, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nghe nói rằng ánh mắt của con gái ông ấy hơi cao, đối phương phải là học sinh trung học mới được.

Thời buổi này tìm học sinh trung học khó lắm, chính vì vậy mà mới luôn chậm chễ hay sao? Đồng nghiệp cứ đinh ninh thêm một người thì thêm một khả năng, nên ông ấy nhờ Khương Đắc Thắng cũng chú ý đến, nếu có người phù hợp thì chỉ giúp tìm hiểu một chút, biết đâu sẽ thành công thì sao?

Vừa lúc Tống Thời Thanh cũng là học sinh trung học, Khương Đắc Thắng cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi một câu.

Tống Thời Thanh hiển nhiên không ngờ rằng Khương Đắc Thắng sẽ đột nhiên hỏi về việc này, anh không nói nên lời, sau đó ánh mắt anh rơi vào trên người Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ cũng không nói nên lời, cha cô thực sự là có lòng kiên trì, vậy mà ông ấy một hai phải hỏi cho rõ ràng.

Cố Diệp Phi

Cô bĩu môi, cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút tức giận nói: "Cha, cha mau đi ngủ đi, cha cũng nên chợp mắt một chút, như vậy thì mới mau chóng hồi phục được."

Cô cũng thật là lạ, sao người trong nhà cô luôn quan tâm đến chuyện quan hệ cá nhân của Tống Thời Thanh như vậy nhỉ? Cha cô sẽ không lại muốn giới thiệu ai đó với Tống Thời Thanh nữa đúng không? Nhưng xin đừng, được rồi, tại sao lại luôn nghĩ đến việc giới thiệu ai đó với Tống Thời Thanh làm gì...

Mặc dù Lưu Ái Đệ không xen mồm vào nhưng cô ta luôn lắng tai nghe ở bên cạnh.

Thấy Tống Thời Thanh không trả lời, cô ta không nhịn được mà nói: "Cha, thanh niên trí thức Tống vẫn chưa có đối tượng đâu. Lần trước con đã hỏi rồi. Cha có thấy em họ của con rất xứng đôi với thanh niên trí thức Tống hay không? Con đã định giới thiệu em họ của với thanh niên trí thức Tống."

Sau khi nói một cách nhiệt tình, Lưu Ái Đệ cố ý kéo ghế đến một bên giường bệnh, rõ ràng là rất vui khi được trò chuyện với bọn họ.

Khương Tuệ Tuệ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, trong gia đình bọn họ vậy mà lại có rất nhiều bà mối, một hai người trong số bọn họ cũng có thể chuyển nghề và trở thành bà mối, công việc kinh doanh chắc chắn sẽ trở nên phát đạt.

Tống Thời Thanh vốn dĩ bị Khương Đắc Thắng và Lưu Ái Đệ nói không nên lời, không biết nên nói gì. Nhưng anh còn chưa mở miệng đã thấy sắc mặt của Khương Tùuệ Tuệ tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm xuống, tuy rằng không có vẻ tươi tắn quyến rũ như thường ngày, nhưng lại cực kỳ thanh tú dễ thương.

Đôi môi đầy đặn đỏ tươi của cô hơi hơi vểnh lên, thể hiện sự vui lòng của cô.

Tuy rằng bề ngoài của Tống Thời Thanh không thể hiện ra cái gì, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng. Ánh mắt chứa ý cười nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ. Cha và chị dâu cô sắp giới thiệu đối tượng cho anh, tại sao cô lại không vui?

Trong lòng anh khẽ động, giống như đã phát hiện ra một loại tình cảm khác.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 242: Chương 242



Lúc này, giọng nói của Phương Quế Chi ở cửa phòng bệnh vang lên: "Tiến Bộ đến rồi sao? Thầy của cháu đang ở trong phòng bệnh, cháu mang theo đồ làm gì? Ở trong này có những gì vậy?"

Ánh mắt mấy người họ đồng loạt nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh, sau đó nhìn thấy Hàn Tiến Bộ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây của quân đội và cầm một hộp cơm bằng nhôm trên tay, anh ấy cười ha ha vài tiếng với Phương Quế Chi: "Dì à, đây là canh gà mà mẹ cháu đặc biệt làm cho thầy."

"Lại là canh gà sao?" Phương Quế Chi nhịn không được mà lẩm bẩm một tiếng sau khi trải qua việc của Tống Thời Thanh.

Bà ấy không có ý nói rằng gửi canh gà là xấu, bà ấy rất cảm ơn việc Hàn Tiến Bộ đưa canh gà đến đây, nhưng bà ấy nghĩ cũng thực sự kỳ lạ, mọi người cứ như đã nói trước với nhau, tất cả mọi người đều mang canh gà đến.

Phương Quế Chi có chút ngượng ngùng xấu hổ nói: "Ôi, Tiến Bộ, thật đáng tiếc. Hôm nay mấy người chị dâu của cháu cũng mang canh gà đến, thầy của cháu đã uống nó rồi, bây giờ dì nghĩ ông ấy không thể uống được nữa đâu."

Hàn Tiến Bộ không nghĩ đến việc như vậy, anh ấy nhìn về phía Khương Đắc Thắng.

Khương Đắc Thắng cũng mỉm cười và nói: "Dì của con nói đúng, thầy đã uống rồi, nếu không con có thể mang nó về nhà và đưa cho cha mẹ của mình."

Hàn Tiến Bộ lại lắc đầu và nói: "Mẹ con biết thầy là bởi vì con nên mới bị thương, mẹ đã mắng con một trận, hôm nay bọn họ định đến đây gặp thầy, nhưng nhà máy không có nghỉ nên con đến một mình, trong canh gà này có đường đỏ, đường đỏ này là của mẹ con lần trước có mua để mang đi cho người ở cữ nên để lại một ít, con đặt nó ở đây, nếu thầy không muốn uống thì mọi người đều có thể uống dùm ạ."

Khi anh ấy nói điều này, ánh mắt anh ấy nhịn không được mà rơi vào trên người Khương Tuệ Tuệ. Nói thì nói như vậy, nhưng trên thực tế, điều anh ấy hy vọng nhất là Khương Tuệ Tuệ có thể uống một ít.

Cố Diệp Phi

Nếu không thì tại sao anh ấy lại cho đường đỏ vào canh gà? Chỉ có phụ nữ mới uống đường đỏ mà thôi. Mẹ anh ấy nói đường đỏ rất tốt cho phụ nữ để dưỡng máu. Đường đỏ ở đây là để cung cấp đặc biệt, tức là phụ nữ khi sinh ở cữ vẫn có thể xin vài lạng đường đỏ về để uống.

Có thể thấy để có được số đường đỏ này, mẹ anh ấy đã phải khó khăn như thế nào.

Anh ấy thầm nghĩ, mặc dù anh ấy rất xấu hổ khi nói rằng món canh gà đường đỏ này là vì Khương Tuệ Tuệ mà chuẩn bị. Nhưng một bát canh gà lớn như vậy, cho dù Khương Tuệ Tuệ chỉ nhấp một ngụm, như thế thì cũng coi như đã uống rồi, anh ấy đã đủ vui vẻ vì điều đó.

Thấy Hàn Tiến Bộ như vậy, Khương Đắc Thắng cũng không nói gì thêm, xem như ông ấy đã đồng ý. Lại nói, Hàn Tiến Bộ mới đến học với ông ấy hơn hai tháng, nhưng tính tình khá được, lại dẻo miệng, ngày nào cũng nói chuyện với thầy, nhưng tính tình có hơi sơ ý một chút, nếu không thì ngày hôm qua sẽ không xảy ra chuyện.

Nhưng Khương Đắc Thắng cũng biết Hàn Tiến Bộ lần này nhất định đã rất sợ hãi, sau này anh ấy sẽ cẩn thận hơn một chút.

Vì vậy, trong lòng Hàn Tiến Bộ cảm thấy rất có lỗi với thầy của mình, nếu ông ấy thực sự không nhận bất cứ điều gì, nhất định sẽ làm người học trò nhỏ này thấy rất khó chịu.

Khi Lưu Ái Đệ nghe Hàn Tiến Bộ nói rằng có đường đỏ trong canh gà, cô ta đã hít một hơi. Đường đỏ sao?! Đường đỏ rất là quý hiếm đấy!

Thấy cha chồng không nói mình không được ăn, cô ta cười cười đi tới cạnh bát canh gà, nói: "Mọi người đều không muốn ăn, vậy thì để con ăn đi."

Phương Quế Chi liếc nhìn cô ta một cái và lắc đầu bất đắc dĩ, bà ấy lắc đầu nhưng không nói gì.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 243: Chương 243



Ngoại trừ việc bà ấy có đôi khi không nói nên lời về hành vi của Lưu Ái Đệ, bà ấy không nói là bà ấy không thích cô con dâu này như thế nào, giống như lần trước bà ấy nói với Khương Tuệ Tuệ, bà ấy biết Lưu Ái Đệ là người như thế nào. Miệng cô ta hơi xấu một chút nhưng trong lòng thì rất tốt bụng.

Rõ ràng là có đủ canh gà, Lưu Ái Đệ muốn uống thì sao bà ấy có thể không cho cô ta uống được?

Lưu Ái Đệ mở nắp hộp cơm nhôm ra, ngửi thấy mùi đường đỏ trộn với canh gà.

Cô ta say sưa hít hít mũi, tìm thấy chiếc bát mà Khương Đắc Thắng đã ăn cơm trước đó đã được Phương Quế Chi rửa sạch, cô ta nhanh chóng lấy cho bản thân một bát canh gà với vài miếng thịt gà, ngồi sang một bên và ăn một cách thích thú.

Hàn Tiến Bộ nhìn thấy Lưu Ái Đệ đi uống canh gà, trong khi Khương Tuệ Tuệ đang ngồi ở đó, trò chuyện thân mật với một chàng trai trẻ bên cạnh cô. Tựa hồ nói đến cái gì thú vị, cô nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, bàn tay trắng nõn bóng loáng che ở đôi môi đỏ tươi căng mọng, lông mày hơi nhướng lên, trông rất là đẹp.

Hàn Tiến Bộ nhìn đến ngẩn ngơ, vội vàng thu ánh mắt lại với khuôn mặt đỏ bừng, lồng n.g.ự.c đập thình thịch.

Anh ấy thật sự không nhịn được mà hỏi: "Thầy, tại sao Tuệ Tuệ không ăn vậy ạ? Mẹ con nói con gái ăn đường đỏ rất tốt, nên để cho Tuệ Tuệ cũng ăn một chút đi ạ."

Khương Đắc Thắng còn chưa kịp nói chuyện, người đột nhiên được gọi đến là Khương Tuệ Tuệ, cô quay đầu sang một bên và nhìn Hàn Tiến Bộ, cô cũng nhìn Lưu Ái Đệ ăn một cách thích thú, không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn.

Không phải cô không thích, cô biết canh gà với đường đỏ rất bổ máu. Có lẽ là do sáng sớm, ba lần liên tục ngửi thấy canh gà, lúc trước còn chưa ăn thì cũng không sao, còn cảm thấy thơm nên rất muốn ăn, nhất là khi ăn canh gà của bà nội Tống nấu.

Nhưng giờ cô đã ăn no, lại ngửi thấy mùi dầu mơ, cảm giác của cô khác hẳn.

Ngay sau đó, cô lại nấc lên, âm thanh rất nhỏ phát ra từ miệng cô, cộng với những động tác nhỏ của cô, thật sự rất đáng yêu.

Khương Tuệ Tuệ giật mình, vội vàng đưa tay lên che miệng, mặt đỏ bừng ngay lập tức, đây là lần đầu tiên cô nấc lên trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là rất xấu hổ.

Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn về phía Tống Thời Khanh bên cạnh, xem biểu hiện của anh là gì, nhìn xem anh có cười cô không?

Khóe miệng Tống Thời Thanh quả thật là có nhếch lên, cũng không phải vì cười nhạo cô, mà là cảm thấy cô thật đáng yêu. Nếu không có nhiều người xung quanh như vậy, anh thật sự sợ sẽ không nhịn được mà vươn tay nhéo khuôn mặt trắng như sữa của cô.

Nếu như có thể...

Cố Diệp Phi

Anh vẫn muốn hôn cô, anh cúi xuống, áp sát vào d** tai tròn và đầy đặn của cô, thì thầm vào tai cô rằng cô đối với anh quả thật là đáng yêu đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh.

Khi đã đến gần cô, trái tim anh như muốn tan chảy.

Phương Quế Chi đã sớm biết rằng Khương Tuệ Tuệ cuối cùng sẽ ăn canh gà do Tống Thời Thanh mang đến, nhưng bà ấy không nói gì và âm thầm ghi lại tình cảm của nhà họ Tống trong lòng, nếu nhà họ Tống sau này cần giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ là người đầu tiên đến giúp đỡ.

Nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ ợ một cái vào lúc này, bà ấy biết cô đã no và không thể ăn thêm nữa.

Bà ấy liền mỉm cười, nói với Hàn Tiến Bộ: "Tiến Bộ, thật trùng hợp, hôm nay thanh niên trí thức Tống cũng mang canh gà đến đây, Tuệ Tuệ đã ăn rồi, chắc bây giờ con bé không ăn nổi nữa."

Nghe thấy những lời của Phương Quế Chi, Khương Tuệ Tuệ cũng đi theo gật gật đầu.

Hàn Tiến Bộ 'À' một tiếng, giọng điệu hơi có chút mất mát, nhưng cũng không có biểu hiện ra quá nhiều, anh ấy giả vờ thoải mái cười nói: "Lát nữa Tuệ Tuệ có muốn đi đâu không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 244: Chương 244



Có muốn tôi dẫn đến nơi khác đi dạo hay không?"

Khương Tuệ Tuệ xua xua tay: "Không cần, lát nữa bạn của tôi sẽ đến gặp tôi và tôi có việc phải làm với cô ấy."

Khương Tuệ Tuệ không nói dối để từ chối Hàn Tiến Bộ, người bạn mà cô nói đến là Tạ Phương Hoa. Khi cô đi rửa hộp cơm nhôm ở tầng một, cô vừa nhận được điện thoại của Tạ Phương Hoa, nói rằng lát nữa cô ấy cũng sẽ đến thành phố, bọn họ cũng có thể tiện đi đến quán cơm quốc doanh để đo kích cỡ của mấy nữ y tá.

Tầng một là điện thoại công cộng, khác với điện thoại nội bộ mà Tống Thời Thanh gọi lần trước, Tạ Phương Hoa biết số điện thoại công cộng.

Hàn Tiến Bộ sửng sốt một hồi, mặc dù thất vọng nhưng anh ấy không nói được lời nào.

Khương Tuệ Tuệ không chú ý nhiều, và cũng không chú ý nhiều đến Hàn Tiến Bộ. Nhưng Tống Thời Thanh nhận thấy khi Hàn Tiến Bộ bước vào lần đầu tiên, anh ấy đã nhìn Khương Tuệ Tuệ với một ánh mắt rất khác, ánh mắt đặc biệt không bình thường.

Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng kể từ khi biết bản thân mình thích Khương Tuệ Tuệ, anh đã đặc biệt quan tâm đến cô, vì vậy anh lập tức hiểu được suy nghĩ của Hàn Tiến Bộ.

Mặc dù anh không thể hiện nó trên khuôn mặt, nhưng cơ thể anh tiến về phía trước vài bước gần như vô hình, chặn phía trước của Khương Tuệ Tuệ mà không bị rò rỉ. Bây giờ, từ hướng của Hàn Tiến Bộ, chỉ có thể nhìn thấy Tống Thời Thanh, và hoàn toàn không thể nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ không để ý đến sự ganh đua của người đàn ông, sau khi nói xong lời này, cô lại nói chuyện với Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng, đồng thời kéo Tống Thời Thanh cùng đi.

Trước khi rời đi, Tống Thời Thanh nói với Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi: "Chú Khương, dì, lát nữa cháu sẽ đi cùng Tuệ Tuệ đến khi bạn của cô ấy tới, mọi người đừng lo lắng."

Mặc dù là nói Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Hàn Tiến Bộ một cách cố ý.

"Này, được rồi, làm phiền thanh niên trí thức Tống rồi." Phương Quế Chi nhanh chóng nói và đưa bọn họ đến cửa phòng bệnh.

Đôi mắt của Hàn Tiến Bộ dường như mọc trên người của Khương Tuệ Tuệ, sau khi Khương Tuệ Tuệ rời đi, anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ.

Cho đến khi Lưu Ái Đệ uống hết bát canh gà, thỏa mãn ợ một cái, vui vẻ chạy đến giơ ngón tay cái với Hàn Tiến Bộ, tuôn ra cơn mưa lời khen: “Tiến Bộ, mẹ cậu nấu ăn giỏi quá, canh gà này rất ngon, ngon hơn canh gà tôi nấu rất nhiều."

Sau khi nghe thấy điều này, Hàn Tiến Bộ mới quay lại nhìn Lưu Ái Đệ. Anh ấy xấu hổ gãi gãi đầu, trong lòng tuy thất vọng nhưng vẫn cố cười: “Chị dâu thích thì ăn nhiều một chút đi ạ.”

“Làm sao có thể như vậy được, canh gà ngon như vậy sao có thể để mình tôi ăn, mọi người nhất định cũng phải ăn.” Lưu Ái Đệ không để ý Hàn Tiến Bộ đang rất mất mát, vì vậy cô ta cười khúc khích như một người chị ngớ ngẩn.

Ăn xong, cô ta cầm bát đi xuống tầng một rửa bát.

Chỉ còn lại ba người Khương Đắc Thắng, Phương Quế Chi và Hàn Tiến Bộ trong phòng.

Cố Diệp Phi

Tâm trí của Hàn Tiến Bộ đã sớm bị Khương Tuệ Tuệ lấy đi từ lâu, nhưng khi anh ấy nghĩ đến 'thanh niên trí thức Tống' đứng cùng Khương Tuệ Tuệ trước đó, anh ấy cảm thấy hơi khó chịu. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh ấy như có mèo cào, càng thêm khó chịu. Anh ấy thầm nghĩ mình nên hỏi rõ ràng hơn, nếu thanh niên trí thức Tống thật sự là đối tượng của Tuệ Tuệ thì anh ấy sẽ bỏ cuộc, nếu không phải là đối tượng của Tuệ Tuệ thì anh ấy cứ nói ra suy nghĩ của mình với thầy cũng không sao.

Rốt cuộc thì nếu chuyện giữa anh ấy và Tuệ Tuệ thực sự thành hiện thực, đó chẳng phải là thân càng thêm thân hay sao, và anh ấy tin rằng thầy của mình sẽ rất vui khi thấy chuyện như vậy xảy ra.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 245: Chương 245



Ngay khi Hàn Tiến Bộ đang suy nghĩ về điều đó, Khương Đắc Thắng đã mở miệng lên tiếng trước, ông ấy hỏi: "Tiến Bộ, vết thương trên đầu của con có ổn không?"

Hàn Tiến Bộ vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu thầy, sau hai ngày là miếng gạc của con có thể được gỡ ra, bác sĩ cũng nói không có di chứng. Thầy, người chỉ cần nghỉ ngơi giữ gìn thân thể thật tốt, đừng lo lắng cho con, chuyện này cũng không tệ bằng lúc con còn nhỏ đánh nhau với những đứa trẻ khác.”

"Vậy cũng tốt." Khương Đắc Thắng gật gật đầu: "Vậy con nghỉ ngơi hai ngày là có thể đi làm, không nên trì hoãn quá nhiều, ngày mai thầy sẽ trở về từ bệnh viện, thầy sẽ gọi điện thoại cho lão Trương, không phải người học việc của ông ấy vừa mới xuất sư hay sao? Gần đây không có nhân viên mới nào trong nhà máy của chúng ta, ông ấy có thể rảnh, thầy sẽ bảo ông ấy mang theo con..."

Hàn Tiến Bộ sửng sốt một chut, có chút luống cuống: “Thầy, có phải người chê con gây họa nên không cần con nữa chứ….”

"Cái đứa nhỏ này, con đang nghĩ gì vậy?!" Khương Đắc Thắng vừa tức giận vừa buồn cười: “Ý của thầy là trong lúc thầy ở nhà dưỡng thương thì để lão Trương dẫn theo con, sau này có thể quay về làm thì vẫn là thầy của con, một ngày làm thầy cả đời làm cha, con còn có thể không nhận thầy hay sao?”

Cố Diệp Phi

Lúc này Hàn Tiến Bộ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng ngồi thẳng người, vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: "Làm sao có thể? Thầy! Người vĩnh viễn là thầy của con! Người là cha của con!"

Dừng một chút, Hàn Tiến Bộ không nhịn được mà hỏi lại: "Thầy, con muốn hỏi người một chút, thanh niên trí thức Tống vừa rồi có phải là đối tượng của Tuệ Tuệ không?"

Khương Đắc Thắng sửng sốt một lúc, nhanh chóng lắc đầu: "Tại sao con lại hỏi điều này? Thanh niên trí thức Tống và Tuệ Tuệ là tình bạn cách mạng, tình đồng chí.”

Khương Đắc Thắng không hiểu ý của Hàn Tiến Bộ, nhưng Phương Quế Chi, là phụ nữ, bà ấy luôn tinh tế hơn.

Bà ấy nhìn ra Hàn Tiến Bộ có gì đó không thích hợp, liếc mắt nhìn Khương Đắc Thắng một cái, không nhịn được mà hỏi: "Tiến Bộ, cậu có chuyện muốn nói với chúng tôi hay sao?"

Hàn Tiến Bộ có chút ngượng ngùng, gãi gãi sau đầu, nói: "Thầy, dì, để con nói thật với mọi người, con... Con thích Tuệ Tuệ... Con muốn trở thành đối tượng của cô ấy..."

‘Loảng xoảng’, Phương Quế Chi đã làm rơi mất cái chậu trong tay xuống trên mặt đất. Bà ấy cho rằng bản thân nghe lầm nên hỏi lại: “Tiến Bộ, cháu đang nói cái gì vậy?”

Khương Đức Thắng thực ra lại hiểu rõ: “Tiến Bộ nói nó thích Tuệ Tuệ của chúng ta.”

“Nhưng tôi lại nhớ rằng Tiến Bộ hơn tuổi Tuệ Tuệ của chúng ta kia mà? Tiến Bộ, cháu sinh năm nào?" Phương Quế Chi đặt cái chậu đi, ngồi trên mép giường bệnh và nhìn Hàn Tiến Bộ.

“Dì ơi, cháu sinh năm 57.” Hàn Tiến Bộ nói.

Phương Quế Chi xua xua tay và nói: "Tuệ Tuệ sinh vào tháng 9 năm 56, lớn hơn cháu một tuổi, hai người không phù hợp đâu."

“Dì, cháu sinh tháng hai năm 57, vừa qua năm mới không lâu thì mẹ cháu sinh cháu, Tuệ Tuệ không lớn hơn cháu một tuổi, cháu nhỏ tuổi hơn chưa đến nửa tuổi ạ." Hàn Tiến Bộ vội vàng giải thích.

Khương Tuệ Tuệ bước sang tuổi mười chín vào tháng chín năm nay, trong khi Hàn Tiến Bộ vừa tròn mười tám. Thời buổi này, có rất nhiều người vào nhà máy ở tuổi mười sáu, mười bảy, mười tám, lên núi về nông thôn, và bọn họ có thể kết hôn ở tuổi mười tám, theo ý kiến của Hàn Tiến Bộ, anh ấy cũng không còn trẻ.

Khương Đắc Thắng thật ra có chút động tâm, Hàn Tiến Bộ là học trò của ông ấy, và ông ấy biết đôi điều về gia đình nhà họ Hàn. Cha mẹ của Hàn Tiến Bộ đều là công nhân nhà máy, Hàn Tiến Bộ có một người anh trai đã về nông thôn, quan hệ gia đình đơn giản và mọi người đều tốt, nếu con gái của ông ấy có thể lấy anh ấy, đó thực sự là một lựa chọn tốt.

Về phần tuổi tác hay gì đó, chỉ là nửa năm mà thôi, nên cũng không phải vấn đề gì to tát.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 246: Chương 246



Ai quy định nữ không được lớn hơn nam? Chẳng phải có câu "nữ hơn ba ôm ba vàng" hay sao? Thì con gái ông ấy sẽ là 'nửa cục vàng'!

Đang băn khoăn không biết Phương Quế Chi có đồng ý hay không, Khương Đắc Thắng nhìn vợ: “Quế Chi, em nghĩ sao về chuyện này?”

Phương Quế Chi xua xua tay nói: “Đừng hỏi em chuyện này, em đã hứa với Tuệ Tuệ, sau này em sẽ không nhúng tay vào các mối quan hệ của con bé, con bé sẽ tự gặp gỡ người mà con bé thích, và tự bản thân con bé phải muốn ở bên người ta thì mới được.”

Nói xong, bà ấy đi tới chỗ Hàn Tiến Bộ và nói: “Tiến Bộ, không phải dì không giúp cháu, Tuệ Tuệ có vận may không tốt, gặp phải người không tốt, dì đã hứa với con bé là sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Vì vậy, nếu cháu thực sự thích Tuệ Tuệ thì cháu phải tự mình đi tranh thủ. Nếu Tuệ Tuệ cũng thích cháu, như vậy mọi người sẽ vui vẻ, dì và thầy của cháu cũng sẽ đều đồng ý."

Nói đến đây, bà ấy dừng lại một chút, sau đó chuyển chủ đề và nói: "Nhưng nếu Tuệ Tuệ không thích cháu, thì Tiến Bộ, cháu cũng đừng trách con bé, chuyện tình cảm vốn dĩ là không nói trước được, cháu thấy dì nói có đúng không?"

Hàn Tiến Bộ nghiêm túc nghe Phương Quế Chi nói và trịnh trọng gật đầu: “Dì, người nói đúng, thầy cũng hiểu biết cháu, cháu cũng không phải là loại người vô lý, cháu... Tối hôm qua cháu vừa nhìn đã thấy thích Tuệ Tuệ, cho nên muốn thử xem, thầy và dì, chỉ cần hai người không phản đối, vậy là cháu đã yên tâm rồi!"

Mặc dù Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi nói rằng bọn họ sẽ không giúp anh ấy theo đuổi Khương Tuệ Tuệ, nhưng Hàn Tiến Bộ vẫn không nản lòng.

Cần phải nói rằng khi biết rằng thanh niên trí thức Tống không phải là đối tượng của Khương Tuệ Tuệ, tâm trạng của anh ấy đã bùng nổ. Đồng chí thanh niên trí thức có thân hình cao lớn, đẹp trai, nhìn qua cũng không đơn giản, nếu so tài với anh ấy, bản thân anh ấy nhất định sẽ không thắng được.

Hàn Tiến Bộ hơi hơi thở dài, anh ấy có phân lượng bản thân đến mấy thì anh ấy vẫn biết rõ ràng.

"Vậy thì thầy và dì, nếu không có việc gì thì hôm nay con về trước, ngày mai con cùng với cha mẹ sẽ đến gặp hai người, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với con." Hàn Tiến Bộ nói.

Khương Đắc Thắng xua xua tay: "Đựoc, con quay về đi."

Phương Quế Chi vội vàng đưa anh ấy đến cửa phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi viện, Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đi thẳng đến cổng huyện nơi thường đậu xe bò.

Tống Thời Thanh đi từ bên trái của Khương Tuệ Tuệ rồi đi sang bên phải của cô, để cô đi ở vị trí phía sau. Đường phố lúc này tuy không nhiều ô tô nhưng vẫn có xe đạp, xe máy, thậm chí cả xe buýt, nếu không cẩn thận vẫn rất dễ xảy ra tai nạn.

Cố Diệp Phi

Cho dù chỉ có một khả năng nhỏ nhoi, Tống Thời Thanh cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô an toàn.

Hai người đang đi trên đường, Tống Thời Thanh nhớ tới Hàn Tiến Bộ lúc trước đã nhìn chằm chằm Khương Tuệ Tuệ nên không nhịn được mà hỏi: "Vừa rồi người đó là học việc của cha cô trong nhà máy vận tải phải không?"

“Có thể coi là vậy, tôi thấy bọn họ gọi như thế, anh ấy gọi cha tôi là thầy." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu.

Tống Thời Thanh 'ừm' một tiếng, không có ý định hỏi tiếp.

Thông tin trong lời nói của Khương Tuệ Tuệ rất rõ ràng, cô cũng không quen thuộc với Hàn Tiến Bộ, nếu như quen thuộc, cô thậm chí không thể sử dụng từ "có thể" trong mối quan hệ thầy trò giữa cha cô và Hàn Tiến Bộ, điều này chỉ phản ánh cô cũng không quan tâm đến Hàn Tiến Bộ.

Tống Thời Thanh cong cong môi, một chút chua xót khó giải thích được trong lòng liền nhanh chóng biến mất.

"Tại sao đột nhiên anh lại hỏi điều này? Anh cũng muốn làm người học việc trong nhà máy vận tải hay sao?" Ban đầu Khương Tuệ Tuệ không quan tâm, nhưng chính Tống Thời Thanh đã hỏi câu hỏi này.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 247: Chương 247



Anh sẽ không tùy tiện hỏi những lời không liên quan, cho nên cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới đưa ra kết luận như vậy.

Cô vội vàng nói: “Kỳ thực xí nghiệp vận tải cũng không tốt lắm, cha tôi mỗi tháng chỉ kiếm được ba mươi đồng, hơn nữa ông ấy còn là thầy, lương của học việc nhất định phải thấp hơn, tôi nghĩ tương lai của anh nhất định sẽ tốt hơn, anh.....”

Cô chỉ muốn nói, anh không phải vật trong ao, sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn, sao có thể đến một nơi như nhà máy vận tải làm học việc? Trong nguyên văn gốc, một cốt truyện như vậy chưa bao giờ được viết.

Cô vẫn còn rất sợ hãi, nếu bởi vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi cốt truyện, khiến Tống Thời Thanh biết Hàn Tiến Bộ và nảy sinh ý tưởng trở thành người học việc trong nhà máy vận tải, điều này sẽ hủy hoại tương lai của Tống Thời Thanh.

Tuy nhiên, trước khi cô nói xong, cô đã nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ trên đầu. Tống Thời Thanh nhìn xuống cô với đôi mắt sâu thẳm: "Có vẻ như cô rất tin tưởng tôi."

"Anh có thể tự tin hơn một chút và loại bỏ vẻ ngoài, tôi rất có niềm tin tưởng vào anh." Khương Tuệ Tuệ nhìn anh và nói một cách chân thành.

Tống Thời Thanh hỏi: "Vì cái gì?"

Khương Tuệ Tuệ sửng sốt một lúc, mặc dù cô là người biết trước cuộc đời của Tống Thời Thanh, cô nên tin tưởng vào Tống Thời Thanh. Nhưng trong mắt người khác, thái độ tự tin thái quá của cô có vẻ hơi quá đáng...

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần Tống Thời Thanh hỏi cô như vậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là bày tỏ niềm tin vững chắc và tán thành đối với anh. Có lẽ là do ảnh hưởng của nguyên văn, khiến cô có một loại cảm giác hâm mộ đối với Tống Thời Thanh, cô không muốn nhìn thấy Tống Thời Thanh có cảm giác mơ hồ về tương lai của mình.

Cô trầm tư một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Còn có thể là vì cái gì, không phải tôi đã nói cho anh biết rồi hay sao? Trước kia tôi đã nằm mơ thấy, giấc mơ rất chính xác."

Nói xong, cô xoay người đi về phía trước, vẫy vẫy tay với Tống Thời Thanh: "Chúng ta đi nhanh lên một chút đi, chị Phương Hoa có thể đã đến rồi."

Tống Thời Thanh nhanh chóng đuổi theo, mặc dù khuôn mặt anh không biểu hiện gì, nhưng trong mắt anh đầy ý cười.

Sự tin tưởng của Khương Tuệ Tuệ khiến anh hạnh phúc, nhưng cũng khiến anh ấy cảm thấy áp lực. Nhưng tất cả những áp lực đó sẽ trở thành động lực trên con đường phía trước của anh.

Anh sẽ làm việc chăm chỉ để trở thành người vĩ đại như trong giấc mơ của Khương Tuệ Tuệ.

Đến cổng huyện thành, đợi chừng năm phút, đã thấy xe bò của các đội khác, nhưng vẫn chưa thấy xe bò do chú Trương lái.

Nắng hôm nay hơi to, mặc dù không nóng lắm nhưng không có chỗ chắn nắng nên đứng dưới cái nắng như thế này cũng khá khó chịu.

Khương Tuệ Tuệ đưa tay ra, cố gắng che đi ánh nắng hơi gay gắt trên đầu.

Nhưng mà ngay sau đó, cơ thể cô bị bao phủ bởi một cái bóng.

Cô hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Thời Thanh từ vị trí bên trái đi tới trước mặt cô. Tống Thời Thanh cao hơn cô một cái đầu, đứng ở trước mặt cô, dễ dàng che ánh nắng cho cô, khiến cô đứng trong bóng của anh.

Cố Diệp Phi

Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, xe bò đã dừng lại, Tạ Phương Hoa nhảy xuống từ trên xe bò, gọi Khương Tuệ Tuệ một tiếng: "Tuệ Tuệ!"

Khương Tuệ Tuệ nghe thấy giọng nói của Tạ Phương Hoa cũng không quan tâm, không có gì khác để làm, vì vậy cô nhanh chóng quay đầu đi. Thấy Tạ Phương Hoa đang đi về phía mình, cô bước tới chào đón cô ấy: "Chị Phương Hoa, chị đến rồi."

“Vốn dĩ là tôi đi chuyến sớm hơn, ai mà biết được giữa đường gặp được hai thanh niên trí thức muốn tìm tôi để may quần áo, bọn họ nói rằng bọn họ đã mua nguyên liệu, và bọn họ nói chuyện với tôi một lúc, sau đó bị bọn họ làm cho chậm trễ, thế nên tôi để lỡ chuyến xe."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 248: Chương 248



Tạ Phương Hoa nắm lấy bàn tay trắng nõn và ấm áp của Khương Tuệ Tuệ, có chút ngượng ngùng xấu hổ và nói: "Đợi đã lâu rồi đúng không?"

"Vẫn còn tốt, tôi cũng chưa đợi lâu đâu." Khương Tuệ Tuệ mỉm cười: "Vậy bây giờ chúng ta hãy đến quán cơm do nhà nước điều hành đi.”

Tạ Phương Hoa nhìn về phía sau của Khương Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh, người cách bọn họ hơn mười bước chân, hỏi: "Có phải thanh niên trí thức Tống đang đợi cô không?"

"Đúng vậy, cha tôi không phải là đang ở trong bệnh viện hay sao? Nhờ có anh ấy, chúng tôi đã có thể đến thăm cha tôi trong bệnh viện ngày hôm qua." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu.

Điều này làm Tạ Phương Hoa bừng tỉnh, cô ấy vội vàng hỏi: "Chú sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không? Chuyện ngày hôm qua tôi cũng có nghe nói, còn lo lắng một hồi lâu, nếu không thì lát nữa chúng ta qua bệnh viện thăm chú một lúc nhé?"

Khương Tuệ Tuệ lắc đầu và nói: "Không sao, vết thương của cha tôi không nghiêm trọng, nhưng bác sĩ bảo ông ấy nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau cả buổi sáng, vì vậy có lẽ bây giờ ông ấy nên ngủ trưa rồi."

Đưa Tạ Phương Hoa đến gần Tống Thời Thanh, cô giới thiệu: "Đây là chị Phương Hoa mà tôi đã nói với anh. Chị ấy là bạn tốt của tôi. Chị Phương Hoa, chị biết thanh niên trí thức Tống mà phải không?"

Cố Diệp Phi

"Sao tôi có thể không biết anh ấy được, cô quên rằng tôi cũng là một thành viên trong đại đội của chúng ta hay sao?" Tạ Phương Hoa mỉm cười, giả vờ ái muội thì thầm vào tai cô: "Cho dù tôi không biết, nhưng nếu cô nói về việc của thanh niên trí thức Tống bên tai tôi, tôi muốn không biết cũng không được....”

“Chị Phương Hoa, đừng nói với tôi là…” Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt khi thấy Tạ Phương Hoa tiết lộ lai lịch của mình.

Đúng thật là cô thích Tống Thời Thanh, nhưng bây giờ cô không biết liệu Tống Thời Thanh có thích cô hay không, vì vậy cô không muốn anh biết rằng cô luôn nhắc đến anh trước mặt Tạ Phương Hoa.

Cô nói với Tạ Phương Hoa những điều này là một chuyện, nhưng để Tống Thời Thanh biết rằng cô đã nói những điều này với Tạ Phương Hoa lại là một chuyện khác.

Tạ Phương Hoa không biết rằng cô không muốn Tống Thời Thanh biết chuyện này, và nghĩ rằng giữa hai người bọn họ có quan hệ tình cảm, có lẽ hai người bọn họ đã sớm ở bên nhau sau lưng mọi người.

Nhưng nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt vào lúc này, cô thực sự không muốn bị cô ấy trêu chọc, vì vậy cô ấy nhanh chóng ngừng nói, cảm thấy hơi ngượng ngùng xấu hổ. Cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Không sao đâu, câu cuối tôi nói rất nhỏ, thanh niên trí thức Tống có thể sẽ không nghe được.”

Nhưng trên thực tế, mặc dù nửa sau của câu nói cô ấy nói rất nhỏ, nhưng Tống Thời Thanh vẫn nghe thấy.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Tuệ Tuệ với đôi mắt dịu dàng. Anh không ngờ Khương Tuệ Tuệ sẽ nói đến bản thân anh trước mặt Tạ Phương Hoa, và anh có phần hơi ngạc nhiên. Nhưng không thể phủ nhận, tuy rằng ngoài mặt anh không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng anh khi nghe được câu này lại rất vui vẻ.

Anh biết rằng trong quan hệ của bọn họ, cũng không phải chỉ có một mình anh có tình cảm.

Anh và Khương Tuệ Tuệ chỉ thiếu một bước chọc thủng lớp giấy trên cửa sổ. Tuy nhiên, khi nào thì chọc thủng lớp giấy trên cửa sổ này thì lại là một câu hỏi cần suy nghĩ.

Cuối cùng, Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa cùng nhau đi đến quán cơm do nhà nước quản lý, trong khi Tống Thời Thanh đến nhà của đội trưởng Thẩm.

Hai nữ phục vụ khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ cũng rất vui vẻ, vội vàng kéo bọn họ vào: "Tiểu đồng chí, hôm nay sao cô lại tới đây? Chúng tôi định ngày mai được nghỉ chủ nhật sẽ đến gặp cô."

Khương Tuệ Tuệ nhếch môi cười, giải thích nói: "Mùa trồng cây giống đã kết thúc, đại đội được nghỉ ba ngày, đúng lúc rảnh rỗi nên chúng tôi sẽ đến.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 249: Chương 249



Nhân tiện, để tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là thợ may Tạ mà tôi đã kể cho mọi người nghe và tôi cũng là bạn tốt của tôi, tên là Tạ Phương Hoa."

Nói xong, cô nhìn Tạ Phương Hoa bên cạnh và giới thiệu với cô ấy: “Chị Phương Hoa, đây là chị Tiền và chị Tôn mà tôi đã nói với chị, bọn họ là muốn tìm chị để may quần áo.”

Khi Khương Tuệ Tuệ giới thiệu Tạ Phương Hoa, chị Tiền và chị Tôn cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Phương Hoa, đợi cô nói xong rồi nhanh chóng trả lời: "Thợ may Tạ lớn lên cũng thật xinh đẹp, tôi rất muốn hỏi mọi người lớn lên như thế nào vậy, tại sao ai cũng xinh đẹp thế?"

Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa sau khi nghe xong lời này thì hai mặt nhìn nhau và không thể nhịn được cười.

Khương Tuệ Tuệ đã quen với việc được người khác khen ngợi, cô không hề bối rối trước những lời khen ngợi của người khác, có vẻ rất tự nhiên hào phóng. Tuy nhiên, bởi vì địa vị gia đình, Tạ Phương Hoa những năm này đã sợ hãi rất nhiều, tương đối ít tiếp xúc với mọi người, lúc này nghe người khác khen ngợi, cô ấy có chút hơi ngượng ngùng xấu hổ.

Sau khi trò chuyện một lúc, chị Tiền đi rót cốc nước cho hai người: "Hai người chắc là cũng khát nước rồi. Uống một cốc nước đi cho đỡ khát. Tôi thực sự đã làm phiền hai người phải đi chuyến này."

"Việc này thì có gì, chị Tiền? Đừng khách sáo với chúng tôi như vậy, chúng tôi còn hy vọng chị sẽ đến thăm chúng tôi nhiều hơn trong tương lai." Khương Tuệ Tuệ cầm ly nước và uống một ngụm nước.

Nước lạnh như băng, sau khi uống vào bụng, cả người quả thực cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô mím môi, đôi môi đỏ mọng sau khi uống nước trông càng căng mọng và ẩm ướt hơn: “Khi quần áo chuẩn bị xong, nếu hai chị em thích thì có thể giới thiệu thêm với bạn bè, cho chúng tôi có thêm mối làm ăn.”

“Đương nhiên rồi, chỉ cần quần áo của thợ may Tạ làm tốt, chúng tôi mặc vào cũng sẽ đẹp như cô, mỗi ngày đều sẽ giúp mọi người quảng cáo.” Chị Tôn vội vàng đồng ý.

Nhưng chị Tiền đã cắt ngang cuộc trò chuyện và nói: "Hãy nhìn những gì cô nói kìa, đừng làm cho thợ may Tạ phải sợ hãi, cái gì mà mặc vào có thể xinh đẹp như Tuệ Tuệ? Chúng ta lớn lên không xinh đẹp bằng cô ấy, dù có mặc như thế nào cũng không thể đẹp bằng cô ấy, cô nên nói, chỉ cần quần áo của thợ may Tạ làm ra đẹp, đường chỉ may tốt thì chúng tôi sẽ giúp đỡ quảng cáo là được."

Nói đến đây, cũng chọc cho chị Tôn cười ha hả, vội vàng chắp vá một câu: "Đúng đúng đúng, đây là tôi suy nghĩ không kỹ, chỉ là muốn làm quần áo cho đẹp, không nghĩ đến người cũng phải đẹp. Vậy thì tôi nói lại, chỉ cần quần áo được may đẹp, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô quảng cáo nó, không chỉ với những người bạn xung quanh, mà cô quên rằng chúng tôi làm việc trong một quán cơm quốc doanh hay sao? Đến lúc đó sẽ quảng cáo với những người đến đây ăn."

Lời tuy nói như vậy, thực ra chị Tiền và chị Tôn lớn lên cũng rất xinh đẹp. Trông cô ấy không xấu, tuổi thì tầm tuổi của Tạ Phương Hoa, nhìn cũng khá xinh đẹp. Chỉ là khi đứng với Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, vẻ ngoài của bọn họ có vẻ sẽ bị nhạt nhòa hơn một chút.

"Thật vậy không? Điều đó thực sự tuyệt vời, vậy thì cứ như vậy đi, mọi người đã nói như vậy thì chúng tôi cũng phải tỏ ra có thành ý một chút thì mới được, nếu hai người tuyên truyền cho chúng tôi lớn như vậy, chúng tôi sẽ tính rẻ cho mọi người một chút." Khương Tuệ Tuệ nói.

Mặc dù cô vừa mới tốt nghiệp đại học, cô thậm chí còn chưa có một kỳ thực tập nào. Nhưng cha cô làm ăn phát đạt và trở nên giàu có, thân là con gái của cha cô, có lẽ là cô được thừa hưởng sự nhạy bén trong kinh doanh của ông ấy, từ nhỏ cô đã có rất nhiều thiên phú ở lĩnh vực này.

Cố Diệp Phi

“Như vậy rất tốt, chúng ta nhất định sẽ tuyên truyền nó.” Chị Tiền và chị Tôn liếc nhìn nhau cười lớn.
 
Back
Top Bottom