Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 230: Chương 230



Nhưng nếu bây giờ cô không thừa nhận, chẳng phải càng thể hiện là có tật giật mình hay sao?

Vì vậy cô liền nói: "Chú Thẩm, lần trước đúng là cháu, nhưng cháu và Tống Thời Thanh không phải là đối tượng của nhau, đó chỉ là một tình bạn cách mạng thuần tuý mà thôi..."

Mặc dù cô đã nghĩ về Tống Thời Thanh khi đọc cuốn sách gốc, cô cũng cảm thấy có chút không rõ ràng về anh sau khi xuyên đến đây, nhưng Tống Thời Thanh chắc chắn không có ý nghĩa như vậy đối với cô, cô cũng không biết bọn họ sẽ như thế nào trong tương lai, còn bây giờ chỉ là tình bạn cách mạng trong sáng thôi đúng không?

Đội trưởng Thẩm sau khi nghe xong cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thở dài vài câu: “Thời Thanh là một đứa trẻ rất tốt, nếu không phải trong nhà xảy ra chút phiền phức, hiện tại có lẽ thằng bé đã ở trong quân đội rồi, ít nhất là phải đạt cấp đại đội trưởng. Haizz, thật là một đứa trẻ tốt, thật đáng tiếc."

Khương Tuệ Tuệ mím môi, không trả lời nhưng trong lòng lẩm bẩm: Thật đáng tiếc, tuy rằng nhà họ Tống nói rằng đã xảy ra chuyện, nhưng chuyện này cũng trở thành cơ hội cho sự thành công của Tống Thời Thanh trong tương lai, một doanh nhân giàu có và là sự tồn tại độc nhất vô nhị ở thành phố Giang Châu.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô nói tiếp: “Đội trưởng Thẩm, có câu nói vàng có thể tỏa sáng khắp nơi, chú cảm thấy có đúng không?”

Đội trưởng Thẩm sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: “Cháu nói rất đúng.”

Cô vẫn còn là một cô gái có trái tim mỏng manh xinh đẹp, chẳng trách cô có thể lọt vào mắt xanh của Tống Thời Thanh, một đứa trẻ có tầm nhìn xa trông rộng. Phải biết rằng, khi Tống Thời Thanh mới vài tuổi, ông ấy đã hỏi anh rằng anh có muốn em gái của chú Thẩm sau này làm vợ anh hay không?

Tống Thời Thanh nghiêm mặt trực tiếp nói thẳng: "Chú Thẩm, chú đừng đùa như vậy, cháu không thích."

Thông thường đi bằng xe bò kéo mất khoảng một tiếng, nhưng đi ô tô thì chưa đến nửa tiếng đã đến nơi.

Cố Diệp Phi

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện huyện, Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân xuống xe trước, sau đó Khương Tuệ Tuệ cũng đỡ Phương Quế Chi ra khỏi xe, quay lại nói với đội trưởng Thẩm: “Đã làm phiền chú rồi, đội trưởng Thẩm.”

“Không có việc gì, mọi người mau vào đi, có chuyện gì thì nói cho tôi biết.” Đội trưởng Thẩm nói một câu rồi lái xe đi.

May mắn thay, bởi vì Phương Quế Chi và hai anh em đang lo lắng cho Khương Đắc Thắng, bọn họ cũng không chú ý đến những gì Đội trưởng Thẩm đã hỏi Khương Tuệ Tuệ trước đó. Đoàn người của Khương Tuệ Tuệ được cho vào sau khi giải thích với bảo vệ ở cửa.

Bọn họ vừa mới đi tới cửa khoa cấp cứu, liền nhìn thấy một người thanh niên mặc áo xanh quân đội đứng ở cửa, mày rậm mắt to, lớn lên rất đẹp trai, nhìn qua cũng không lớn tuổi cho lắm.

Khi người đàn ông nhìn thấy họ, anh ấy vội vàng tiến lên vài bước để gặp bọn họ, mồ hôi ướt đẫm đầu: "Xin chào, dì có phải là vợ của thầy Khương không? Cháu tên là Hàn Tiến Bộ, cháu là đồ đệ mới của thầy Khương. Cháu....”

Lời còn chưa nói xong, Hàn Tiến Bộ có chút choáng váng sững người lại.

Khi anh ấy vừa nói chuyện, bởi vì Khương Tuệ Tuệ và những người khác quay lưng lại, Hàn Tiến Bộ hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ trông như thế nào, anh ấy chỉ biết rằng có bốn người, hai nam hai nữ, và một trong số bọn họ là một phụ nữ lớn tuổi hơn, và những người khác là những người trẻ tuổi tương tự như anh ấy.

Hơn nữa đã muộn như vậy, người vội vàng chạy tới nhất định là người nhà của thầy, cho nên anh ấy mới vội vàng chạy tới đón.

Lúc này anh ấy mới thật sự nhìn rõ dung mạo của người trước mặt.

Khoảnh khắc Hàn Tiến Bộ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, làn da của anh ấy đột nhiên đỏ bừng như tôm chín. Anh ấy có một cái tật xấu, anh ấy sẽ đỏ mặt khi khẩn trương lo lắng, còn dễ dàng không nói nên lời.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 231: Chương 231



Lúc này anh ấy đã có chút mờ mịt, thậm chí quên mất bản thân mình định nói cái gì, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm Khương Tuệ Tuệ, nín thở, sợ nếu gây ra động tĩnh gì, tiên nữ trước mặt sẽ chạy mất.

Thầy của anh ấy thường nói với anh ấy là con gái của ông ấy lớn lên rất xinh đẹp, nhưng phần lớn thời gian anh ấy đều không để ý lắm, dù cô có đẹp đến đâu thì làm sao có thể đẹp hơn nữ minh tinh trong phim được có đúng không?

Nhưng anh ấy không ngờ rằng khi nhìn thấy con gái của thầy, anh ấy sẽ bị vả vào mặt.

Làm sao từ 'xinh đẹp' có thể diễn tả hết được! Đây quả thật chính là tiên nữ, so với những nữ minh tinh anh ấy thích thì cô còn đẹp hơn nhiều!

Ánh mắt nóng bỏng đột ngột của Hàn Tiến Bộ khiến Khương Tuệ Tuệ có chút khó chịu, cô cau đôi mày thật đẹp lại để bày tỏ sự không hài lòng trong lòng mình.

Cố Diệp Phi

Khương Vệ Quốc cũng nhận thấy Hàn Tiến Bộ đang nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ, hắn đứng trước mặt em gái mình, hỏi Hàn Tiến Bộ: "Anh có phải là Tiến Bộ không? Bây giờ cha tôi đang ở đâu?"

Lúc này Hàn Tiến Bộ mới phản ứng lại, anh ấy cảm thấy hơi xấu hổ về sự thô lỗ và vô lễ của mình vừa rồi, anh ấy vội vàng quay đi, không dám nhìn Khương Tuệ Tuệ nữa, dẫn bọn họ về phía tầng hai: "Thầy đang kiểm tra ở tầng hai, thầy ấy có thể sẽ ra sau một lúc nữa."

Đi theo Hàn Tiến Bộ, bọn họ đi đến hành lang trên tầng hai. Trời đã khuya và không có ai khác trong hành lang ngoại trừ bọn họ.

Khương Tuệ Tuệ đỡ Phương Quế Chi ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang, liếc nhìn phòng chụp phim mà Hàn Tiến Bộ đang chỉ và an ủi bà ấy: "Mẹ, cha sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá."

Nếu như có vấn đề gì nghiêm trọng thì ông ấy nên được đưa thẳng vào phòng cấp cứu để phẫu thuật thay vì chụp phim như bây giờ.

Quả nhiên là Hàn Tiến Bộ đi tới, có chút ngượng ngùng mà nói: “Đúng vậy, cô à, đúng là như Tuệ Tuệ nói, lúc trước tôi gọi điện thoại, là bởi vì lúc đó thầy ngất xỉu, có chút sợ hãi còn tưởng rằng thầy sắp c.h.ế.t cho nên mới nói như vậy, nhưng sau khi các bác sĩ kiểm tra, bọn họ nói rằng thầy bị đập vào đầu nên có chút chấn thương nhẹ, nhưng vấn đề không nghiêm trọng, hiện tại đang chụp phim tay của thầy, còn không biết có vấn đề gì khác hay không."

Khương Tuệ Tuệ trả lời: "Chấn thương não sao?”

"Đúng vậy, đúng vậy, là chấn thương não. Tôi đã hỏi bác sĩ và bác sĩ nói rằng nó không nghiêm trọng..." Hàn Tiến Bộ nói.

Đúng lúc này, cửa phòng quay chụp phim mở ra, Khương Đắc Thắng được y tá dìu từ bên trong đi ra ngoài. Vốn dĩ ông ấy định gọi Hàn Tiến Bộ nhưng khi nhìn thấy mấy người bên ngoài thì ông ấy sững sờ ngây ngẩn cả người.

"Quế Chi, Tuệ Tuệ, Vệ Quốc, Vệ Quân... Tại sao mọi người lại tới đây?" Khương Đắc Thắng giật mình kinh ngạc hỏi.

Bất kể những gì Hàn Tiến Bộ đã nói trước đó, cho dù não không bị chấn động hay không nghiêm trọng, những gì Phương Quế Chi nghe được không thể làm cho bà ấy cảm thấy yên tâm.

Bây giờ nhìn thấy Khương Đắc Thắng còn sống và khỏe mạnh đứng ở đây, tảng đá lớn trong lòng bà ấy cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhưng vẫn là không kìm được, hai mắt đỏ hoe, đi tới trước mặt Khương Đắc Thắng, nghẹn ngào nói: "Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, khi lái xe nhất định phải cẩn thận, làm sao lại để bị thương như thế? Có nghiêm trọng không? À, ông có bao giờ nghĩ đến không? Nếu ông xảy ra chuyện, tôi và bọn nhỏ sẽ ra sao đây?"

Trong lòng Khương Đắc Thắng tự trách khi nhìn thấy vợ mình ủy khuất như vậy, muốn vươn tay ôm lấy Phương Quế Chi, nhưng vừa di chuyển, tay ông ấy liền đau đớn, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Y tá cau mày mắng: "Bệnh nhân, vừa rồi bác sĩ nói với ông, ông không nghe hay sao? Xương tay của ông bị gãy nên cần trị liệu, tôi đã nói ông không được động đậy, thế mà sao ông còn cử động nữa?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 232: Chương 232



Phương Quế Chi lo lắng vội vàng đỡ lấy Khương Đắc Thắng: "Gãy xương tay sao? Có nghiêm trọng không? Có thể chữa khỏi hay không? Ông nghe lời bác sĩ đi, không được cử động lung tung, mọi chuyện phải nói cho bọn trẻ biết, chỉ cần cho chúng tôi biết là được."

Y tá trả lời: "Nghiêm trọng nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng người nhà này, mọi người phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt, không cho ông ấy đi lại lung tung. Nghe nói thương gân động cốt trăm ngày, cho dù chữa khỏi ở bệnh viện chúng tôi, ông ấy cũng phải được chăm sóc thật tốt khi ở nhà trong một thời gian nữa...”

"Vâng vâng vâng, tôi nhớ kĩ rồi, tôi sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt." Phương Quế Chi lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cô y tá gật gật đầu, không khỏi nhìn Khương Tuệ Tuệ thêm vài lần, cô gái nhỏ này thật sự rất cao, nhìn cũng rất xinh đẹp.

Thấy Phương Quế Chi mắng thầy, lúc này Hàn Tiến Bộ bày ra vẻ mặt cay đắng tự nói trách: “Dì à, thực ra tai nạn lần này là do cháu, là do cháu học không tốt mà đã muốn lái xe trên đường, ai mà biết được khi đến chỗ rẽ, suýt chút nữa đã lấy luôn mạng của cháu và thầy... Cũng may có thầy, nếu không thì..."

Khi nói đến đây, anh ấy không khỏi có chút sợ hãi.

Lúc đó xe mất lái, nếu không phải thầy của anh ấy khống chế được, cuối cùng sẽ không đơn giản chỉ là đ.â.m vào lan can vậy thôi đâu.

Khương Đắc Thắng lắc đầu: "Được rồi Tiến Bộ, con đừng quá tự trách bản thân, chỉ cần người không sao là được. Thầy cũng hy vọng lần này con có thể rút ra bài học, lần sau đừng l* m*ng như vậy nữa, rút kinh nghiệm học mọi thứ từ từ là ổn thôi."

"Đúng rồi....” Khương Đắc Thắng nhìn miếng gạc quấn trên đầu Hàn Tiến Bộ và hỏi: "Vết thương trên đầu của con có ổn không?"

Khi chiếc xe đ.â.m vào lan can, không chỉ Khương Đắc Thắng mà cả Hàn Tiến Bộ cũng bị thương, cũng bị đập đầu, nhưng lúc đó anh ấy không quan tâm được nhiều như vậy.

Nhìn thấy Khương Đắc Thắng hôn mê, anh ấy sợ tới mức suýt chút nữa mất đi lý trí, vội vàng chạy đến bệnh viện huyện, cũng không thèm để ý băng bó đầu cho anh ấy, vẫn là y tá nhắc nhở thì anh ấy mới đi.

Hàn Tiến Bộ chạm vào miếng gạc trên đầu, vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu ạ, thầy đừng lo lắng cho con, con không sao. Y tá nói với con rằng con cũng có bị va đập nhẹ nhưng không quá đáng lo."

…...

Khương Đắc Thắng đã bó bột thạch cao trên tay. Bác sĩ nói rằng mặc dù vấn đề không nghiêm trọng nhưng tốt nhất là ông ấy nên ở lại bệnh viện thêm hai ngày để theo dõi.

Hàn Tiến Bộ nghe lời Khương Đắc Thắng, lần này lấy hết những thứ ông ấy mang từ nơi khác đến. Bên trong có một mảnh vải mới mua cho người phụ nữ, còn có một đôi dép xăng đan, mặc dù kiểu dáng dép xăng đan theo cách nhìn của Khương Tuệ Tuệ có phần hơi lỗi thời, nhưng nó là kiểu dáng phổ biến nhất hiện nay, đôi giày có màu hồng cánh sen, rất sang trọng, màu nhẹ nhàng.

Phong cách lạc hậu và lỗi thời, nói không sao cũng được, là phong cách cổ điển cơ bản, mặc lên người vẫn rất ổn.

Khương Đắc Thắng nhìn con gái, trong mắt tràn đầy yêu thương sủng ái: "Tuệ Tuệ, con có thích đôi giày này không? Cha mua từ một người quen cũ, nghe nói ở bờ biển được đặc biệt ưa chuộng, các cô gái trẻ đều đi loại giày này. Có một số loại khác, cha chỉ chọn một cái, nó trông rất đẹp, nhưng không có khả năng chống bụi bẩn."

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ cảm động khi cầm dép và vải dệt lên.

Cô ngồi ở đầu giường, nhìn Khương Đắc Thắng, cắn cắn môi, dùng sức gật đầu: “Cám ơn cha, con rất thích.”

Cố Diệp Phi

Còn có một số thứ khác, tất cả đều mang cho người nhà, có đồ ăn có đồ mặc, Phương Quế Chi nói ông ấy đã tiêu nhiều tiền như vậy làm gì.

Nhưng Khương Đắc Thắng nói: "Những thứ ở vùng duyên hải rất rẻ, tôi nghe nói rằng không có phí nhập khẩu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 233: Chương 233



Rất nhiều người mua hàng từ bên đó và bán chúng trong nội địa của chúng ta, nếu tôi mua những thứ này trong huyện của chúng ta, nó sẽ đắt hơn gấp mấy lần. Nếu có thể mua nó thì cũng có thể không mua được những kiểu dáng thời thượng như vậy.”

Mặc dù Khương Đắc Thắng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều thứ trên đời trong những năm vận chuyển hàng hóa từ khắp nơi từ nam ra bắc, và ông ấy trông thời thượng hơn nhiều so với những người cùng tuổi trong làng.

Phương Quế Chi không nói gì sau khi nghe điều này.

Đặc biệt là đôi giày mà Khương Đắc Thắng mua cho con gái thực sự rất đẹp, dù có tốn tiền cũng rất đáng giá.

...

Cố Diệp Phi

Muộn như vậy rồi nên bọn họ không thể phiền đội trưởng Thẩm đưa bọn họ về, cho nên cả nhà định ở lại bệnh viện một đêm, ngày mai hai người trở về.

Lúc trước nhìn thấy Tiểu Lưu như vậy, cả nhà vô cùng lo sợ, cho rằng đã xảy ra chuyện. Bây giờ đã nhìn thấy Khương Đắc Thắng, cũng không phải là một vết thương đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần để lại một hoặc hai người chăm sóc ông ấy, Phương Quế Chi bảo Khương Tuệ Tuệ và Khương Vệ Quốc quay về nhà vào ngày mai, để lại Khương Vệ Quân và bà ấy ở lại cùng với ông ấy thêm một ngày nữa, và sẽ cùng nhau về vào ngày mốt.

Với sự sắp xếp này, mọi người không có ai phản đối cả.

Hàn Tiến Bộ bị thương không nặng, gia đình anh ấy sống ở huyện thành, thấy trời đã khuya, Khương Đắc Thắng bảo anh ấy về trước, nếu không thì cha mẹ anh ấy lại phải lo lắng.

Hàn Tiến Bộ gật gật đầu: "Thầy, người nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, ngày mai con sẽ lại tới thăm người."

Khi anh ấy rời đi, anh ấy không thể kìm lòng được và quay đầu lại nhiều lần, và khi anh ấy quay lại, ánh mắt của anh ấy rơi vào trên người Khương Tuệ Tuệ.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ không để ý đến, cô đang thử đôi dép mới của mình.

Đôi xăng đan rất hợp với bộ quần áo mà cô đang mặc, màu hồng cánh sen rất dịu dàng, tôn lên nước da, vốn dĩ cô là người da trắng, sau khi đi đôi xăng đan này, đôi bàn chân thanh tú của cô dường như càng trắng mịn hơn, trắng nõn như ngọc và sữa bò, trông thật là đẹp.

..........

May mắn thay, chiếc giường còn lại trong phòng của Khương Đắc Thắng không có người ở, Khương Tuệ Tuệ và Phương Quế Chi có thể ngủ trên giường, Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân ngủ trên sàn nhà, vì vậy bọn họ có thể chắp vá ở qua một đêm.

Cũng may bây giờ đang là mùa hè, hai đại nam nhân ngủ dưới đất cũng không sao.

Mặc dù Khương Tuệ Tuệ đã đến đây, nhưng cô vẫn luôn giữ thói quen tắm rửa trước khi đi ngủ. Lúc này bệnh viện không có phòng tắm riêng, Khương Tuệ Tuệ chỉ có thể đi đến bàn y tá hỏi nơi lấy nước, dự định đi lấy một ít nước rửa ráy.

Y tá này chính là y tá lúc trước, cô ấy đã để ý đến Khương Tuệ Tuệ từ lâu. Thấy Khương Tuệ Tuệ đi ra để nói chuyện với cô ấy, cô ấy không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, chỉ cho cô phương hướng và nói cho cô biết nơi để đi lấy nước.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, y tá vội vàng bắt máy, mới phát hiện người gọi là tìm Khương Tuệ Tuệ. Cô y tá sửng sốt, trong bệnh viện của bọn họ hình như không có y tá tên 'Khương Tuệ Tuệ', nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải cô ấy vừa nghe thấy cô gái trước mặt này đựoc gọi là 'Tuệ Tuệ' hay sao?

Chẳng lẽ là cô?

Trên thực tế, những số điện thoại ở đây người bình thường không thể gọi đến được, người nhà bệnh nhân phải ra chỗ điện thoại công cộng bên ngoài bệnh viện để gọi, nhưng người gọi có số của bọn họ và gọi vào, điều này cho thấy rằng bọn họ có nguồn gốc không đơn giản.

Thấy Khương Tuệ Tuệ chuẩn bị rời đi, y tá ngăn cô lại: "Đồng chí nữ, cô tên Khương Tuệ Tuệ phải không?"

Khương Tuệ Tuệ quay lại và mỉm cười với cô ý tá: "Vâng, tôi đây, có chuyện gì vậy?"

Y tá gật đầu và đưa điện thoại cho cô: “Có người gọi điện thoại cho cô này.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 234: Chương 234



Hả? Gọi điện thoại cho cô sao? Là ai vậy?

Khương Tuệ Tuệ không đoán ra được, nhưng cô vẫn bước tới và nói 'cảm ơn' với y tá, sau đó đưa điện thoại lên tai và hỏi nhỏ: "Ai đó?"

"Là tôi." Giọng của Tống Thời Thanh dường như có ma chú. Giống như thể một câu thần chú đã được sử dụng, rõ ràng là hai người vẫn còn cách xa nhau, nhưng bằng cách nào đó, giọng nói trầm và từ tính của anh đã lọt vào tai Khương Tuệ Tuệ, như thể anh đang đứng trước mặt cô trong đời thực vậy.

Anh hỏi: “Chú Khương thế nào rồi? Có sao không?”

Khương Tuệ Tuệ lắc đầu: “Không sao, bác sĩ nói chỉ là gãy xương tay và chấn động não nhẹ, có thể ở lại bệnh viện hai ngày theo dõi và sau đó sẽ được xuất viện."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Khương Tuệ Tuệ lại nói: “Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Thực ra, tôi cũng biết rằng một lời cảm ơn không thể giải thích bất cứ điều gì. Có lẽ anh không thực sự muốn nghe nó, nhưng tôi vẫn muốn nói một chút. Mà này, sao anh lại biết được số điện thoại của bệnh viện vậy?”

Tống Thời Thanh cầm ống nghe trong tay, nghe Khương Tuệ Tuệ nói xong nhịn không được khẽ cười khúc khích một tiếng. Sau khi bắt gặp ánh mắt của Tiểu Lưu, anh ngừng cười, trở lại vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày và nói: "Tôi đã hỏi chú Thẩm về nó. Hôm nay cô không quay về sao?"

“Không quay về, không có xe, ngày mai mới quay về.” Khương Tuệ Tuệ nói: “Đúng rồi, phiền phức anh thêm một chuyện nữa, lát nữa anh có thể đến nhà tôi nói với chị dâu cả tôi chuyện cha tôi bị thương hay không, nếu không tôi sợ bọn họ sẽ lo lắng, ngủ không ngon giấc mất.”

Trước đó, cô định gọi điện cho ủy ban thôn nhờ người truyền tin về nhà, nhưng Khương Vệ Quốc nói lúc này ủy ban thôn đã nghỉ làm, sẽ không có ai bắt máy. Dù sao thì Khương Tuệ Tuệ và Khương Vệ Quốc cũng sẽ về nhà vào ngày mai, vì vậy không gọi cuộc gọi này cũng không sao.

Tống Thời Thanh nói một tiếng “Được” và nói: "Sáng mai tôi sẽ đến xem cô... và chú Khương, sau đó sẽ quay về cùng với cô."

Khương Tuệ Tuệ đồng ý ngay lập tức: "Được, vậy thì tôi sẽ đợi anh vào ngày mai.”

Sau đó cô nghe thấy Tống Thời Thanh nói: "Được, tôi cúp máy đây, kế toán Lưu sắp tan làm rồi."

"Được."

Tống Thời Thanh không đặt điện thoại xuống cho đến khi một tiếng đô đô bận rộn phát ra từ điện thoại.

Kế toán Lưu, người đứng bên cạnh anh với nụ cười hài lòng "cuối cùng anh cũng nói chuyện xong", nhìn anh chằm chằm và thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, kế toán Lưu lẽ ra đã tan làm từ lâu, anh ấy nghe điện thoại trước nói Khương Đắc Thắng xảy ra chuyện, khiến anh ấy chạy về phía nhà họ Khương, xong việc này anh ấy làm xong việc trong tay là có thể tan làm, nhưng Tống Thời Thanh lại đến và nói là muốn gọi điện thoại.

Anh ấy nói hôm nay đã quá muộn, nếu không anh ấy sẽ lên kế hoạch vào ngày mai.

Nhưng Tống Thời Thanh nói rằng anh phải gọi điện ngay bây giờ, anh phải học hỏi tấm gương tốt của Lôi Phong, anh phải giúp đỡ mọi người đến cùng và lấy niềm vui khi giúp đỡ người khác, anh phải hỏi đội trưởng Thẩm xem ông ấy đã đưa mọi người đến bệnh viện an toàn hay chưa.

Được rồi, vậy gọi điện thoại và hỏi đi.

Nhưng Tống Thời Thanh đã gọi điện cho đội trưởng Thẩm để hỏi cho rõ ràng, sau khi người được đưa đến bệnh viện an toàn, anh nói rằng anh lo lắng cho vết thương của Khương Đắc Thắng nên phải gọi điện đến bệnh viện để xem tình hình của ông ấy như thế nào.

Kế toán Lưu: "..."

Anh ấy đã nói rồi mà, làm thế nào mà gọi điện cho đội trưởng Thẩm lại còn phải hỏi số điện thoại của bệnh viện.

Cố Diệp Phi

Được rồi, được rồi, dù sao cũng đã chậm trễ rồi, cũng chưa muộn, gọi điện thoại hỏi thăm đi. Nhưng tại sao anh ấy lại cảm thấy mối quan hệ giữa Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ có vẻ như không được bình thường?

Ngay cả khi gọi điện thoại để hỏi thăm về thương tích của Khương Đắc Thắng, anh cũng không cần phải yêu cầu Khương Tuệ Tuệ nghe điện thoại, đúng không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 235: Chương 235



Hai anh em Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân không phải cũng ở đó sao?

Kế toán Lưu nói ra thắc mắc trong lòng: "Tiểu Tống, cậu không phải là dùng điện thoại công cộng để nói chuyện yêu đương chứ? Giữa cậu và Khương Tuệ Tuệ có quan hệ không đơn giản đúng không?"

Tống Thời Thanh nghe thấy vậy, ánh mắt sắc bén nhìn qua, nhìn chằm chằm kế toán Lưu với ánh mắt lạnh lùng.

Kế toán Lưu có chút kinh hãi e ngại, nghĩ thế nào mà lại quên mất, Tống Thời Thanh này là cái gai khó nhằn, nếu có ai làm anh không vui, có lẽ anh sẽ không đánh người đâu nhỉ?

Thật bất ngờ, Tống Thời Thanh ngay sau đó đã mỉm cười và nghiêm túc nói: "Trước đó đại đội trưởng đã sắp xếp cho tôi làm việc cùng với Khương Tuệ Tuệ.”

Kế toán Lưu: “????” Vậy thì sao chứ?

"Trên con đường cách mạng, chúng ta nên đối xử với đồng chí nồng nhiệt như gió xuân. Vì vậy, tôi quan tâm đến đồng chí Khương Tuệ Tuệ có gì là sai?" Tống Thời Thanh hỏi.

Kế toán Lưu lắc đầu: “... Nói rất có lý.”

Xem ra suy nghĩ của anh ấy quá là phức tạp rồi! Không được, với tư cách là một cán bộ đại đội, mặc dù anh ấy chỉ là một kế toán... Nhưng anh ấy vẫn là một cán bộ trong thời gian này. Suy nghĩ của anh ấy không thể quá cố chấp, anh ấy phải cởi mở hơn, và anh ấy không thể dính vào tiểu tiết.

Hôm nay khi về nhà, anh ấy phải xem lại quyển sách vài lần mới được!

Cố Diệp Phi

Sau khi rời ủy ban thôn, Tống Thời Thanh không có trực tiếp về nhà mà đến nhà họ Khương.

Đèn trong nhà họ Khương vẫn sáng, chắc là vì chuyện hôm nay, chị em dâu Lý Tú Cầm và Lưu Ái Đệ cũng bị dọa sợ nên không ngủ được.

Tống Thời Thanh gõ cửa, bên trong nhanh chóng có tiếng đáp lại: "Này, ai đấy? Đây rồi."

Người nói chuyện là Lưu Ái Đệ, giọng của Lưu Ái Đệ rất dễ nhận ra, và giọng điệu của cô ta rất khác với Lý Tú Cầm.

Quả nhiên, không bao lâu sau, cửa sân đã được mở ra, Lưu Ái Đệ đứng sau cánh cửa, nhìn thấy người gõ cửa là Tống Thời Thanh, có chút kinh ngạc: "Tống... Thanh niên trí thức Tống? Sao cậu lại tới đây? Nếu không vào trong ngồi một lát đi?"

Cô ta cũng nghe nói hôm nay thanh niên trí thức Tống gọi người giúp đỡ lái xe đưa mấy người mẹ chồng đến bệnh viện huyện.

Tống Thời Thanh lắc đầu, đã muộn như vậy, nhà họ Khương cũng chỉ còn lại có Lý Tú Cầm và Lưu Ái Đệ, anh là một người đàn ông, làm sao mà có thể đi vào ngồi được.

Nhưng anh cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Vừa rồi tôi gọi điện thoại đến bệnh viện, Khương Tuệ Tuệ nhờ tôi đưa tin cho mọi người, nói vết thương của chú Khương không nghiêm trọng, chỉ là gãy xương tay và chấn động não nhẹ."

Lưu Ái Đệ nghe xong liền sửng sốt: "Cái gì? Làm sao vậy? Đây là bệnh gì? Tôi chưa từng nghe nói qua, còn không phải nghiêm trọng hay sao? Thanh niên trí thức Tống, tôi không đi học đọc sách nhiều, nhưng cậu đừng có lừa tôi!"

Tống Thời Thanh: "..."

không nói nên lời, anh lại giải thích: "Hẳn là do sơ ý va chạm vào đầu trong một vụ tai nạn xe cộ, nhưng chấn động nhẹ thì không có gì nghiêm trọng, cũng không phải bệnh nghiêm trọng."

Sau khi nghe lời giải thích của Tống Thời Thanh, Lưu Ái Đệ lúc này cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm hơn hẳn.

Sau khi tiễn Tống Thời Thanh đi, Lưu Ái Đệ đóng cửa sân lại, Lý Tú Cầm cũng ra khỏi phòng. Cô ấy nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hỏi: "Vừa rồi là ai vậy?"

“À, là thanh niên trí thức Tống, cậu ấy đến đưa tin cho chúng ta, nói cha chúng ta bị thương không nặng, là bị cái gì mà chấn động não, cái này em đã hỏi qua, đó không phải là một căn bệnh nghiêm trọng, chỉ là một cú đập vào đầu, không sao cả. Nhưng xương tay bị gãy, em đoán sẽ mất một thời gian để dưỡng thương." Lưu Ái Đệ đã phổ biến khoa học về 'chấn động não' cho Lý Tú Cầm.

Lý Tú Cầm biết về chấn động não, vì vậy ngay cả khi Lưu Ái Đệ nói không hiểu như thế nào, cô ấy cũng hiểu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 236: Chương 236



Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì tốt rồi.”

Tuy hai anh em Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân đã có vợ nhưng Khương Đắc Thắng vẫn là trụ cột của gia đình này. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy, đó sẽ là một tổn thất lớn đối với gia đình.

Lưu Ái Đệ lại nói thêm: “Chị dâu cả, ngày mai chúng ta đi bệnh viện huyện thăm cha đi, lát nữa em sẽ bắt gà đi giết, gà trống của chúng ta mỗi ngày trước bình minh đều bắt đầu từ ba bốn giờ sáng đã kêu ‘ác ác ác’, em đã không thích từ lâu, g.i.ế.c nó đi, để cho gà mái lại ấp một con gà con."

“Được, vậy lúc cô bắt thì tiếng động nhỏ một chút. Nữu Nữu ngủ rồi đừng đánh thức con bé tỉnh dậy.”

Lý Tú Cầm nói: “Vậy cô đi bắt gà trước đi, tôi vào bếp đun nước, lát nữa vặt lông, chúng ta cùng nhổ lông gà, con gà này hơi già rồi, ngày mai tôi phải dậy sớm một chút để hầm.”

Chị em dâu cùng nhau bàn bạc, ai bắt gà thì đi bắt gà, ai đun nước thì đi đun nước.

Về phần Lưu Ái Đệ, cô ta thực sự không thích con gà trống lớn ở nhà, bởi vì con gà trống lớn đó dường như có ác cảm với cô ta, người trong nhà thì nó không mổ ai nhưng cứ thấy cô ta là nó mổ!

Chỉ cần g.i.ế.c nó lần này là đỡ phải chướng mắt!

……

Tống Thời Thanh trở về nhà, cả ông nội Tống và bà nội Tống vẫn còn chưa ngủ.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà nội Tống xuống giường, đi ra ngoài thì thấy Tống Thời Thanh đang đóng chặt cổng sân.

“Cháu về rồi à?” Bà nội Tống nói, sau đó hỏi: “Cha của Tuệ Tuệ không có việc gì chứ?”

Sự tình lớn như vậy, Tống Thời Thanh không chút nghĩ ngợi liền xông vào trong nhà, tìm được từ trong ngăn kéo số điện thoại của Tiểu Thẩm, cho dù không hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, sau khi người vợ nhà bên trở về, bà ấy không ngừng nói rằng có một chiếc ô tô đặc biệt sành điệu về làng, bà nội Tống càng thêm chắc chắn.

Tống Thời Thanh quay lại, nhìn thấy bà nội, gật đầu: "Ừm, vừa rồi cháu gọi điện cho Tuệ Tuệ, cô ấy nói vết thương của cha cô ấy không quá nghiêm trọng, hai ngày nữa sẽ xuất viện."

“Vậy là tốt rồi.” Bà nội Tống gật gật đầu, xoay người chuẩn bị đi vào phòng.

Cố Diệp Phi

Nhưng bà ấy lại nghe thấy Tống Thời Thanh gọi mình: "Bà nội."

Bà nội Tống liền dừng lại, bà ấy biết Tống Thời Thanh muốn nói cái gì. Bà ấy lắc đầu với Tống Thời Thanh và nói: "Không có việc gì, hôm nay cháu đã làm đúng và bà nội cũng ủng hộ cháu làm như vậy. Trước đây, ông nội cháu không muốn làm phiền chú Thẩm của cháu và những người khác là bởi vì ông ấy sợ gia đình chúng ta sẽ mang đến cho bọn họ những rắc rối không cần thiết. Nhưng hôm nay cháu đã làm một việc tốt, không sao cả.”

Năm đó xảy ra chuyện, trong lòng ai cũng đều bất an, mấy người thuộc hạ của ông nội Tống đến thăm ông ấy, nhưng tính tình ông nội Tống vốn ngang bướng, sợ bản thân sẽ làm liên lụy đến bọn họ nên hoàn toàn từ chối nhận sự giúp đỡ của bọn họ.

Trong số bọn họ, chỉ có đội trưởng Thẩm là kiên trì nhất, cho dù ông nội Tống có từ chối thì ông ấy cũng sẽ luôn tìm lý do để giúp đỡ bọn họ.

Nhưng có lý do cho việc này. Đội trưởng Thẩm không phải là cấp dưới cũ của ông nội Tống, ông ấy tốt với Tống Thời Thanh như vậy là vì cha của Tống Thời Thanh đã cứu mạng ông ấy khi ông ấy còn trong quân đội.

"Được rồi, bà nội, ngày mai cháu muốn đi bệnh viện huyện thăm chú Khương." Tống Thời Thanh nói.

"Đúng vậy, Tuệ Tuệ đối với chúng tôi rất tốt. Cha con bé xảy ra chuyện, chúng ta phải đi xem thế nào. Thế này thì thế nào, ngày mai cháu dậy sớm, g.i.ế.c con gà mái già của chúng ta, bà hầm thành canh gà cho cháu mang đi." Bà nội Tống nói.

Nếu gà bị giết, vẫn có thể đợi lần sau ra chợ mua hai con gà con về nuôi, nhiều nhất là trong khi nuôi gà lớn thì sẽ không được ăn trứng gà thôi, không có gì ghê gớm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 237: Chương 237



Nhưng khi Tống Thời Thanh đến bệnh viện để thăm người ta, anh không thể đến đó với hai bàn tay không.

Tống Thời Thanh gật gật đầu, nói được và nói rằng nhân tiện ngày mai anh sẽ mua thêm hai con gà con nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Ái Đệ và Lý Tú Cầm đưa Nữu Nữu đi xe bò kéo đến bệnh viện huyện.

Chính vì Tống Thời Thanh để bắt được con gà mái già khi trời vừa rạng sáng hôm sau, anh đến hơi muộn so với bọn họ và bỏ lỡ chuyến xe bò đầu tiên.

Hộp cơm bằng nhôm chứa đầy một hộp gà hầm và nấm, thêm quả kỷ tử, mùi thơm ngào ngạt. Vì vậy, trước khi ra ngoài, bà nội Tống còn đặc biệt đậy chặt nắp hộp cơm nhôm, kẻo người ta ngửi thấy mùi thịt.

Mấy ngày nay mũi ai cũng linh, ngửi thấy mùi thịt là như chó nhìn thấy xương.

Lần trước, Khương Tuệ Tuệ gửi sườn heo chua ngọt đến nhà bọn họ, còn bị hàng xóm hỏi bọn họ đã được tặng thứ gì tốt.

Cũng không có gì là không tốt, chỉ là trong lòng đố kỵ mà thôi. Ai bảo người đàn ông trong nhà bọn họ không có bản lĩnh như Tống Thời Thanh? Nếu có bản lĩnh, anh nhất định sẽ tự mình lên núi săn trâu rừng, đó là Tống Thời Thanh hi sinh tính mạng!

...

Trong bệnh viện, Khương Tuệ Tuệ vừa rửa mặt xong thì bị mấy y tá gọi lại.

“Đồng chí Khương Tuệ Tuệ!”

Khương Tuệ Tuệ kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện trong số đó có một y tá chính là y tá tối qua nhờ cô nghe điện thoại ở bàn y tá, khó trách bọn họ biết tên của cô.

Cô nhìn bọn họ, tự hỏi bọn họ đang muốn hỏi cô điều gì.

Rốt cuộc là cô y tá nhỏ tối qua lên tiếng, ngượng ngùng hỏi: “Đồng chí Khương Tuệ Tuệ, chúng tôi đều muốn hỏi cô một chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?” Khương Tuệ Tuệ vừa mới tỉnh dậy không lâu, giọng nói có hơi khàn khàn, nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn. Tóc cô búi cao tùy ý, nhưng trong mắt các y tá nhỏ, cô đẹp hơn gấp bội lần so với khi bọn họ trang điểm cẩn thận.

Tất cả bọn họ đều nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Cô y tá nhỏ nói: "Trông cô rất xinh đẹp, chúng tôi đều muốn hỏi quần áo cô mua ở đâu? Kiểu dáng này chúng tôi chưa thấy qua bao giờ."

Y tá nhỏ đi đầu, một số y tá khác ríu rít đi theo, muốn biết những điều này từ Khương Tuệ Tuệ.

Đều đang ở độ tuổi yêu cái đẹp, có ai mà lại không muốn bản thân mình càng ngày càng xinh đẹp đâu chứ?

Khương Tuệ Tuệ còn đang ước có ai đó đến hỏi chính mình, cô giấu riêng cho mình làm cái gì? Vì vậy, cô đã không ngần ngại mà nói ra tất cả mọi thứ, nói với mọi người rằng quần áo của cô là do một thợ may Tạ ở xã của bọn họ may, thợ may Tạ rất có tay nghề, và bọn họ có thể đến chỗ cô ấy để may quần áo nếu bọn họ muốn tìm quần áo.

Ngay khi cô đang nói chuyện, Khương Tuệ Tuệ bắt gặp một bóng người đứng cách đó không xa trong khóe mắt của cô, có vẻ như rất quen thuộc. Cô vội vàng nhìn sang, cô thật sự biết người đó, đó không phải là Tống Thời Thanh thì là ai nữa?

Tống Thời Thanh đứng cách cô mười bước, dáng người thẳng như một cái cây, dáng người mảnh khảnh, trông rất cao ráo và tuấn tú.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng vẫy tay với các y tá nhỏ: "Bạn của tôi đến thăm tôi, tôi không thể ở lại đây nói chuyện với mọi người nữa, chúng ta nói chuyện sau nhé."

Cố Diệp Phi

Sau khi nghe điều này, các y tá nhỏ không rời đi ngay lập tức, đứng nhìn Khương Tuệ Tuệ đi về phía người đàn ông đứng dưới gốc cây. Tất cả bọn họ đều có sao trong mắt, người đồng chí nam này lớn lên thật đẹp trai, nhìn như bước ra từ trong phim vậy, rất xứng đôi với đồng chí Khương...

Y tá số một liền nói: "Đồng chí đó là đối tượng của đồng chí Khương hay sao? Bọn họ thực sự là rất xứng đôi, tôi thực sự muốn bọn họ kết hôn ngay lập tức!"

Y tá số 2: "Khi tôi vừa gặp đồng chí Khương, tôi còn đang nghĩ về một người đẹp như vậy, loại người nào có thể xứng với cô ấy, không ngờ lại có người xứng đáng..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 238: Chương 238



Y tá số 3: "Tôi nói cho cô biết, cảnh tượng bây giờ giống hệt như cảnh tượng trong bộ phim lần trước tôi xem..."

"Anh đến từ lúc nào vậy, sao không gọi cho tôi?" Khương Tuệ Tuệ không để ý đến những người xem phía sau cô, và khi cô đến gần Tống Thời Thanh, cô nở một nụ cười ngọt ngào.

Tống Thời Thanh liếc nhìn các y tá nhỏ, các y tá nhỏ cười xấu hổ chạy đi, không quấy rầy hai người bọn họ nữa.

Anh vừa lắc đầu vừa nhấc hộp cơm nhôm trong tay lên, Tống Thời Thanh nói: "Tôi đến đây không lâu, thấy cô đang nói chuyện nên không gọi cô, đây là canh gà bà nội nấu, bà bảo tôi mang nó cho chú Khương, tôi đã lãng phí thời gian nên tôi đến hơi muộn."

"Canh gà sao?" Khương Tuệ Tuệ cầm lấy hộp nhôm đựng cơm, vươn mũi ngửi ngửi, lại phát hiện căn bản không ngửi thấy mùi gà, nếu như không phải Tống Thời Thanh nói cho cô biết, cô thật sự không biết là có canh gà trong đó.

Nhưng cô lại có chút đáng tiếc mà nói: “Mấy người chị dâu tôi cũng mang canh gà đến, cha tôi chắc là ăn không nổi mất.”

Tống Thời Thanh không chút tự hỏi nào đã buột miệng nói ra: "Vậy thì cô ăn thay cha đi."

Nghe xong lời này, trên mặt Khương Tuệ Tuệ lộ ra nụ cười ranh mãnh giảo hoạt, ôm hộp cơm nhôm vui vẻ cười: "Thật sao?"

“Ăn nhiều một chút...” Tống Thời Thanh nói, hơn nữa khi anh ra cửa, bà nội cũng bảo anh tốt nhất là nên để Tuệ Tuệ cũng uống một ít canh gà.

Nếu nhà họ Khương đã hầm canh gà rồi, vậy thì đem canh gà này cho Tuệ Tuệ uống là đúng lúc.

Mặc dù chỉ là có một đêm không thấy mặt, nhưng anh lại cảm thấy Khương Tuệ Tuệ hơi tiều tụy.

Tối hôm qua khi anh gọi điện thoại, nghe cô nói Khương Đắc Thắng không có việc gì, thoạt đầu anh còn khá yên tâm, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Khương Tuệ Tuệ, anh lại cảm thấy có chút đau lòng.

Làm sao mà anh biết rằng tâm trạng của Khương Tuệ Tuệ bây giờ không tốt cũng không phải là vì cô mệt mỏi. Là bởi vì từ nhỏ cô đã không quen ngủ cùng người khác, cho nên tối hôm qua ngủ không ngon.

Khương Tuệ Tuệ vẫn chưa ăn sáng, và cô thực sự đói, nhìn thấy có canh gà để uống do bà nội Tống tự tay nấu, trong lòng cô có ý định rục rịch. Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu cô thậm chí còn không nói một lời nào với cha mẹ mình về món canh gà mà Tống Thời Thanh gửi cho, như vậy có vẻ sẽ không tốt.

Vì vậy cô liền lắc đầu nói: "Tốt hơn là tôi nên đưa anh đến gặp cha tôi trước. Anh đã mang canh gà đến, tốt xấu gì cũng phải để bọn họ biết được tâm ý của anh."

Cô che miệng cười nói: "Nhưng cha mẹ tôi yêu thương tôi, và tôi nghĩ cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ cho tôi ăn thôi.”

Trong mắt cô hiện lên nụ cười ranh mãnh, tỏa sáng rực rỡ, cười như thể một con mèo ăn trộm được cá.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh thực ra không thèm quan tâm người nhà họ Khương có biết lòng tốt của anh khi mang canh gà đến hay không, dù sao hôm nay anh đến đây chủ yếu là để nhìn cô gái nhỏ trước mặt này.

Nhưng khi Khương Tuệ Tuệ nói như vậy, anh liền làm theo ý muốn của cô và trả lời: "Được."

Tuy nhiên, khi bọn họ vừa đi đến cầu thang, bọn họ tình cờ gặp được Phương Quế Chi đang đi xuống cầu thang để lấy nước nóng.

Phương Quế Chi hơi ngạc nhiên khi thấy Tống Thời Thanh đến, vội vàng chạy lại nói cảm ơn: "Ai u, sao thanh niên trí thức Tống lại đến đây vậy? Tối hôm qua cảm ơn cậu rất nhiều."

Tống Thời Thanh chưa kịp trả lời thì đã bị Khương Tuệ Tuệ nói trước.

Với nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ và quyến rũ, đôi lông mày khẽ rung, cô chỉ vào hộp cơm nhôm trong tay và nói: "Mẹ, thanh niên trí thức Tống đến đây để gặp cha, anh ấy đã mang súp gà đến cho cha đó."

Ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c và cằm hơi hếch lên, như muốn nói "Hãy nhìn xem thanh niên trí thức Tống của con tài giỏi như thế nào này".
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 239: Chương 239



Phương Quế Chi biết rằng bởi vì Khương Tuệ Tuệ đã làm việc cùng với Tống Thời Thanh, Tống Thời Thanh đã giúp cô rất nhiều. Tuệ Tuệ cũng nói rất nhiều điều tốt đẹp về Tống Thời Thanh trước mặt bà ấy, nhưng bà ấy không nghĩ sâu xa về điều đó, bà ấy chỉ nghĩ rằng giữa hai người có một tình bạn cách mạng sâu sắc mà thôi.

Nghe vậy, bà ấy vội vàng nói: “Thật ngại quá, thanh niên trí thức Tống, tối qua cậu đã giúp chúng tôi, lẽ ra chúng tôi phải cảm ơn cậu, sao cậu lại mang canh gà tới làm gì cho cực. Hơn nữa, hôm nay chị dâu của Tuệ Tuệ cũng mang canh gà đến cho cha con bé, ông ấy cũng không thể uống nhiều như vậy được. Nếu không thì cậu có thể mang món canh gà này về nhà cho ông bà ăn đi....”

Mỗi nhà cũng chỉ được nuôi hai con gà, quý như thế nào thì không cần phải nói, tất nhiên là Phương Quế Chi không thể nhận nó được rồi.

Hơn nữa bà ấy không bao giờ ngờ rằng Tống Thời Thanh sẽ mang canh gà đến, điều này thực sự rất xấu hổ.

"Dì, không có việc gì đâu ạ, Tuệ Tuệ cũng gửi tới nhà cháu rất nhiều đồ ăn ngon mà." Tống Thời Thanh mím môi nói.

Phương Quế Chi lại xua tay lần nữa: “Này, tôi biết Tuệ Tuệ đã gửi gì cho nhà cậu. Ngay từ đầu cậu đã gửi thịt bò đến nhà chúng tôi và cậu đã giúp hái quả mâm xôi. Tuệ Tuệ đã gửi lại cho nhà cậu một ít. Đó không phải là những gì nên làm hay sao? Tiểu Tống à, hãy nghe lời tôi mà lấy lại canh gà rồi mang về cho ông bà để bồi bổ đi.”

Khương Tuệ Tuệ rất hiểu được ý của mẹ cô, rốt cuộc thì ở thời đại này, đồ vật vẫn rất thiếu thốn, một con gà cũng rất quý giá, bà ấy không nhận cũng là chuyện bình thường.

Đêm qua Phương Quế Chi vẫn còn lôi kéo cô, nói rằng lần sau phải đến cảm ơn gia đình của Tống Thời Thanh, bà ấy nên mang tới thứ gì thì mới tốt đây.

Đúng lúc này, bên quầy nhận nước có người hét lên: "Người nhà của phòng 36 đến chưa? Có ở đây thì nhanh đi lấy nước, không thì phải đợi đến chiều!"

Ở đây có nhận nước nóng theo thời gian, một ngày được nhận nước nóng hai lần, phải lấy theo số của phòng bệnh, Khương Đắc Thắng nằm ở phòng 36.

Phương Quế Chi nghe thấy điều này, liền vội vàng nói với Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, hãy đưa thanh niên trí thức Tống đến gặp cha con đi, mẹ phải đi lấy nước nóng, nếu không thì sau này sẽ không có nước nóng để dùng."

Nói xong, bà ấy thậm chí còn không có thời gian để nghe câu trả lời của Khương Tuệ Tuệ, bà ấy vội vàng đi lấy nước nóng.

Khương Tuệ Tuệ lẩm bẩm một tiếng: "Ở đây thực sự rất bất tiện, anh thậm chí còn không biết đấy thôi. Khi tôi rửa mặt vào buổi sáng, tôi phải rửa bằng nước lạnh, may mắn là bây giờ trời đang nóng, nếu không tôi sẽ c.h.ế.t cóng mất."

Nói xong, cô lại đặt hộp cơm nhôm ở trong tay vào tay Tống Thời Thanh: "Đây, mẹ tôi không nhận, anh lấy về đi."

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh lắc đầu: "Ăn đi, bà nội đặc biệt làm cho cô ăn."

"Ơ? Nấu cho tôi sao? Nhưng không phải anh nói là đem cho cha tôi hay sao?" Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà hỏi một câu.

“Bà nội cũng chưa từng gặp qua chú Khương.” Tống Thời Thanh dắt theo cô đi tìm một chỗ ngồi xuống.

Điều này có nghĩa là lý do tại sao bà nội Tống nấu canh gà cho Khương Đắc Thắng cũng là vì Khương Tuệ Tuệ. Chính vì Khương Tuệ Tuệ đối xử tốt với bọn họ, nên bà nội Tống cũng đối xử tốt với gia đình Khương Tuệ Tuệ, tất cả đều tốt với nhau.

Tống Thời Thanh đặt hộp cơm nhôm lên bàn đá, vừa mở nắp ra, mùi gà hầm lập tức xộc vào mũi.

Cô hít hít cái mũi và nói: "Mùi thơm quá."

"Ăn đi, bà nội biết cô thích ăn sẽ còn vui hơn khi bản thân bà ăn nữa." Tống Thời Thanh tiếp tục phá vỡ bức tường trong trái tim của Khương Tuệ Tuệ.

Cuối cùng thì Khương Tuệ Tuệ cũng không thể chịu đựng được sự cám dỗ nữa, giơ tay đầu hàng và chớp đôi mắt to đầy sương mù: "Vậy tôi... Tôi thực sự ăn nó nhé?"
 
Back
Top Bottom