Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMSxWBBO-ShLTG6yYL3zO3rRhLNpehI6iHt-4JW2ou0cFgw-UJ4cq3gH23yC1gUX6pLTTJUzsMMhQNIFV8Tu8LizApemT1D1bEn3Yhqj3fweK__xYrdrv7_ypgS0QmLjE9HDZklmT9Rl0KDNPUxN2VS=w215-h322-s-no-gm

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Tác giả: Lâm A Luật
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Điền Văn, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khương Tuệ Tuệ bỗng dưng xuyên sách, trở thành người bị đoạt đối tượng mà nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy sông tự vẫn, mỹ nhân yểu điệu bị người nhà ghét bỏ vì lớn lên quá xinh đẹp, bọn họ nói cô trông quá quyến rũ, không có dáng vẻ của con gái nhà lành, nhìn y hệt như hồ ly tinh.
Khương Tuệ Tuệ: “…” Tôi mà là hồ ly tinh á? Tôi thấy các người mới là đầu váng mắt hoa không nhìn rõ thì có!
Hệ thống: Đinh! Hệ thống chiến đấu miệng quạ đen đã được mở ra, chúc mừng ký chủ tu luyện miệng quạ đen thành công, đạt được khen thưởng là kem trắng da x1!…
Cầm trên tay hệ thống cực phẩm, Khương Tuệ Tuệ cho rằng pháo hôi cũng có mùa xuân, cuộc sống ở những năm 70 cũng rất hạnh phúc.
Cô chẳng những nấu ăn ngon còn biết bói toán, không những vậy còn tính rất chuẩn.
Ai ngờ lúc sau hệ thống lại nói cho cô biết nếu muốn tiếp tục sử dụng hệ thống thì phải tiếp xúc với một người đàn ông.
Khương Tuệ Tuệ: Tìm ai làm đối tượng mới tốt giờ?
Tống đại lão đem cô đè vào góc tường, nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: Em còn muốn tìm ai nữa hả?
Thân thể yếu ớt của Khương Tuệ Tuệ ngã vào trong vòng tay của anh, sau đó khóc rống lên: “Nhẹ một chút, em đau rồi đây này!”
Không phải trong sách viết là nam chính Tống Thời Thanh chỉ một lòng lo cho sự nghiệp sao, cơ bản là không đặt cô gái nào vào trong mắt? Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ quấn lấy cô mà còn muốn ăn cô…vào bụng!

Nguyên văn trong cốt truyện là nam chính đi theo hướng không có CP, còn nữ phụ thì đảm nhận vai pháo hôi, cuối cùng từ truyện tuyến sự nghiệp lại thành truyện ngọt sủng.
Nam chính không có ánh trăng sáng trong lòng và cũng không có bạn gái cũ, chỉ yêu một mình nữ chính.
Một câu tóm tắt: Mỗi lần nữ chính phát huy được sở trường miệng quạ đen thì sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống.​
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 1: Chương 1



Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi.

Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ.

Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?”

Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào.

Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở.

Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn.

Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén.

Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng áp vào da thịt, thấp thoáng có thể thấy được những thớ cơ bắp cuồn cuộn trên ngực.

Tay áo của anh được sắn lên, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, thoạt nhìn tràn đầy sức mạnh.

Khương Tuệ Tuệ nhớ lại ban nãy ở dưới nước, chính là cánh tay này chui ra từ phía sau lôi cả người cô rồi dùng sức kéo lên.

Cô càng vùng vẫy thì người đàn ông càng dùng sức, bóp chặt đến mức hai bầu n.g.ự.c mềm mại của cô cũng bị đè ép đến mức gần như thay đổi hình dạng!

Cô duỗi tay muốn cào vào mặt anh, anh liền giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại, hai người kề sát vào nhau, mặt đối mặt và n.g.ự.c kề ngực.

Nghĩ đến đây Khương Tuệ Tuệ càng thêm tức giận.

Cố Diệp Phi

Đã vậy đối phương không trả lời mà chỉ mím môi rồi nhìn cô với vẻ vô cảm.

Khương Tuệ Tuệ tức giận, chạy đến bên cạnh anh rồi đá vào bắp chân của đối phương: “Đồ xấu xa, sao lại im lặng không nói gì, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh hay không?”

Cô chắc chắn người này chả tốt lành gì, tự ý xông vào nhà dân không nói, còn sàm sỡ cô, cô phải gọi cảnh sát rồi tống anh ta vào tù cho hả dạ mới được!

Nhưng Khương Tuệ Tuệ vừa vung chân đã bị trượt, đôi giày vẽ một đường parabol rồi đáp xuống bãi cỏ khô ở cách đó không xa. Chân cô trực tiếp chạm vào chân người đàn ông, anh ta thì không sao nhưng cô thì có sao.

Bởi vì đang đi chân trần nên bàn chân của cô nhanh chóng đỏ ửng vì ma xát.

Khương Tuệ Tuệ: “…”

Cô đúng xui thiệt mà, sao chân của anh có thể cứng như sắt vậy?

Khương Tuệ Tuệ tức điên, định quay đầu đi gọi bảo mẫu báo cảnh sát, ai ngờ vừa quay lại liền hết hồn, biệt thự và bể bơi của cô đâu mất rồi? Làm sao lại thành thế này?

Không có biệt thự, chỉ có mấy căn nhà gỗ rách nát ở phía xa xa, không có bể bơi nhưng bên cạnh lại có con sông trong vắt, nước bên trong chảy ào ào, xung quanh có cây cối, còn có thể nghe thấy tiếng hót của mấy con chim đỗ quyên.

Đây… đây rốt cuộc là chỗ nào?

Gió núi thổi đến một hơi mát rượi, vừa thổi qua đã khiến Khương Tuệ Tuệ rùng mình. Cô nhìn xuống chiếc áo sơ mi bẩn đang mặc trên người, hoàn toàn hóa đá…

Đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên đầy sương mù, đôi môi đỏ mọng mím chặt thành một đường, trong lòng cực kì chua xót, sao bỗng dưng cô lại tới cái nơi khỉ ho cò gáy này vậy trời?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 2: Chương 2



Người đàn ông bị Khương Tuệ Tuệ đá, bị cô mắng là đồ lưu manh, còn nghe cô nói sẽ báo cảnh sát bắt mình. Khuôn mặt vốn đã lạnh của anh nay lại càng thêm lạnh lẽo, anh liếc nhìn thân hình mềm mại hồng hào của Khương Tuệ Tuệ, nhưng không nghĩ sẽ đá lại cô để trả thù.

Sức lực của cô cũng không lớn, cú đá ban nãy chỉ như gãi ngứa cho người khác mà thôi.

Anh tức giận là vì lời nói của cô.

Ban nãy anh đi ngang qua đây và thấy cô định nhảy xuống sông tự vẫn, anh bất chấp đến cứu cô nhưng đối phương không những không biết ơn mà còn mắng anh là đồ lưu manh, xấu xa.

Lúc ở dưới nước anh cũng không có ý lợi dụng để đụng chạm cô, rõ ràng là do cô không ngừng giãy dụa nên mới thế. Anh cũng hết cách, đành phải ôm chặt lấy cô để kéo người lên bờ.

Nghĩ đến đây trong lòng anh có chút kì lạ, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Không ai muốn bị người khác hiểu lầm là đồ lưu manh cả, anh nhìn Khương Tuệ Tuệ liếc mắt một cái, đôi mắt lạnh như băng khiến cô bị dọa sợ.

Cô nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục nói: “Anh kia, anh muốn gì hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ đụng vào người tôi lần nữa, cẩn thận tôi lại làm gì anh…”

Ba chữ “không có gì” còn chưa kịp nói ra, người đàn ông liền xoay người đi đến bụi cỏ khô ở bên cạnh, khom lưng nhặt một đôi giày giải phóng của nữ từ bên trong.

Anh quay đầu nhìn sang, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn lợi dụng cô, càng không phải là lưu manh, đừng nói linh tinh. Là do cô nhảy xuống sông cho nên tôi mới cứu cô lên.”

Khương Tuệ Tuệ nghe vậy liền sững sờ, cô nhảy xuống sông á? Tại sao lại như vậy? Không phải cô còn đang trong bể bơi tận hưởng à, sao lại biến thành nhảy sông tự vẫn rồi? Cô muốn giải thích nhưng lại không biết mình đến đây bằng cách nào, lại còn ăn mặc như thế này…

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy dáng vẻ của anh không giống như đang nói dối, hiển nhiên là anh cũng không định đánh cô mà là nhặt giày cho cô.

Sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi đôi chút, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy có chút tự hào, từ nhỏ cô đã được mọi người săn đón như vậy, làm sao có người nỡ lòng đánh cô được chứ?

Cố Diệp Phi

Cô hơi nâng cằm, giơ đôi chân trắng nõn lên chờ đối phương xỏ giày cho mình.

Nhưng ngay sau đó người đàn ông vô cảm ném đôi giày giải phóng của nữ tới trước mặt cô rồi nói: “Tự mang vào đi.”

Giọng nói của anh lạnh như băng, nói xong liền xoay người rời đi.

Khương Tuệ Tuệ sửng sốt một chút, vừa bực vừa hận, thái độ gì vậy, người này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Nhưng dù tức giận thế nào cô vẫn nhanh chóng mang giày vào.

Giày này rất cứng, lại còn bị ướt, mang vào không thoải mái chút nào, ban nãy cô mang vào còn lung lay suýt ngã.

Ít nhất là so với dép lê bằng bông ở nhà của cô thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Sau khi mang giày xong Khương Tuệ Tuệ bất chấp cảm giác khó chịu ở chân mà nhanh chóng đuổi theo đối phương, muốn hỏi anh nơi này là ở đâu: “Này, chờ đã, từ từ…”

Đúng lúc này cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ phía xa truyền đến: “Tống Thời Thanh, đội trưởng đang đi khắp nơi tìm anh đấy, bảo anh chạy nhanh đến đại đội một chuyến!”

Người đàn ông nhanh chóng đáp lại, giọng nói đầy từ tính: “Tới ngay!”

Bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Khương Tuệ Tuệ thoáng sững sờ, trước đây cô đã nghe thấy cái tên Tống Thời Thanh này rồi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 3: Chương 3



Lần trước đám bạn thân tụ lại buôn chuyện về hình mẫu lý tưởng của mình, cô còn nói mình thích nhất là nam chính Tống Thời Thanh ở trong truyện. Đây là một quyển tiểu thuyết không có CP, kể về câu chuyện của nam chính Tống Thời Thanh nỗ lực vượt khó và đi l*n đ*nh cao của đời người.

Kỹ năng viết lách của tác giả rất tốt, miêu tả nam chính rất sống động, không giống như nhân vật ở trong sách mà rất giống người thật.

Sau khi nghe cô nói xong mấy chị em còn lại đều phá lên cười cô.

Thích nhân vật ở trong truyện thì cũng thôi đi. Lại còn đi thích một người đàn ông nhà quê ở trong truyện thập niên 70.

Những tiếng cười này vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng giờ thì cô đã xuyên vào trong cuốn sách đó.

Khương Tuệ Tuệ sợ tái mặt, tự an ủi bản thân rằng có thể đây chỉ là một giấc mơ, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, mọi thứ ở đây đều chân thật như vậy, làm sao có thể là một giấc mơ?

Mấy lần cô định quay lại nhảy xuống sông, nhưng khi lên bờ vẫn là ở chỗ này.

Khương Tuệ Tuệ bất lực, cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu muốn khóc.

Vừa lúc đó có một người phụ nữ chạy đến.

Người nọ ôm lấy cô rồi khóc nức nở: “Bé à, sao con lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Nhà họ Lâm từ hôn đó là do Lâm Hồng Binh kia không có phúc phận, chỉ cần có mẹ ở đây, mẹ chắc chắn sẽ kiếm cho con một người còn tốt hơn Lâm Hồng Binh kia gấp trăm lần. Trong đám con cái mẹ thương con nhất, con không thể làm chuyện ngốc nghếch như vậy, không có con sao mẹ có thể sống được đây…”

…...

Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt cô tên là Phương Quế Chi, là mẹ ruột của nguyên chủ.

Còn cô xuyên vào thân thể của một pháo hôi cùng tên, ở trong truyện không xuất hiện được mấy lần, chỉ ở giữa truyện mới được tác giả nhắc tới qua vài câu miêu tả.

Từ nhỏ nguyên chủ đã được đính ước với một người cùng thôn tên Lâm Hồng Binh, hắn ta đi lính mấy năm trời cuối cùng cũng trở về, ấy vậy mà việc đầu tiên hắn làm là tìm cô nói chuyện từ hôn.

Từ hôn đã đành, nhưng trong nháy mắt hắn ta đã đính hôn với em họ của nguyên chủ là Khương Thúy Thúy.

Cô ta lớn lên không đẹp bằng nguyên chủ nhưng lại rất có thủ đoạn, đầu tiên là bày mưu để hủy hoại thanh danh của nguyên chủ, tiếp theo liền qua lại với Lâm Hồng Binh, nhẹ nhàng đoạt lấy đối tượng của chị họ, khiến hắn ta trở thành người đàn ông của mình.

Nguyên chủ không chịu được cú sốc này, cho nên mới quyết định nhảy sông, c.h.ế.t là coi như xong hết mọi chuyện.

Khương Tuệ Tuệ cười chua xót, ha ha, nguyên chủ đã qua đời nhưng cô mới là người chịu trận.

Nhưng người phụ nữ đối diện cứ luôn miệng gọi cô là “bé” khiến cô có chút hoang mang.

Cố Diệp Phi

Khi còn nhỏ mẹ của cô cũng hay gọi cô là “bé”. Nhưng sau khi mẹ cô mất, cha cô cũng tái hôn với người khác, từ đó trở đi không còn ai gọi cô là “bé” nữa.

Nhiều năm qua cô luôn một thân một mình, dù có đủ tiền để tiêu xài nhưng người đàn ông mà cô gọi là “cha” lại chưa bao giờ quan tâm đến cô dù chỉ một chút.

Vừa mở miệng, Khương Tuệ Tuệ khàn giọng nói: “Con, con không muốn chết, con định bắt cá mà…”

Cô chỉ vào con cá lóc to màu đen đàng giãy dụa trên mặt đất vì thiếu nước: “Mau nhìn xem con cá lớn chưa này?”

Nhìn con cá kia ước lượng cũng nặng khoảng ba bốn cân đấy! Thanh niên ở trong đại đội thỉnh thoảng cũng đến sông bắt cá về ăn cho đỡ thèm, nhưng chỉ bắt được mấy con cá nhỏ vài lạng, lấy về nấu còn không đủ nhét kẽ răng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 4: Chương 4



Phương Quế Chi ôm con gái, không quan tâm có tin lời cô vừa nói hay không, nhưng bà sẽ không tiếp tục hỏi cô nữa. Dù sao chỉ cần con gái không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, cho dù cô có định tử tự thật thì nhìn dáng vẻ này hẳn là đã nghĩ thông suốt.

Như vậy cũng tốt!

"Ai, là, là mẹ suy nghĩ lung tung, con gái mẹ là tới bắt cá." Phương Quế Chi lau đi nước mắt trên khuôn mặt, "Nhìn xem con gái của mẹ tốt như thế nào, so với hai anh trai của con còn tốt hơn! Vậy mà bắt được một con cá lớn như vậy, đi, chúng ta về nhà đi, hôm nay mẹ sẽ nấu cá kho cho con gái mẹ ăn!"

"Vâng." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, tùy ý để Phương Quế Chi kéo cô và đi về nhà.

Ngôi nhà của gia đình nhà họ Khương không tốt hơn vài ngôi nhà gỗ mà Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy bên bờ sông trước đó, bởi vì nó trông đặc biệt đổ nát.

Nhưng dù sao đây cũng là những năm 1970, ngôi nhà đổ nát như này mới là dáng vẻ của những năm 70. Điều tốt duy nhất là sân của gia đình nhà họ Khương khá rộng, trông giống như một gia đình khá giả chứ không đến nỗi thiếu thốn...

Vừa mới mở cửa sân ra, từ bên trong đã chạy ra một cái củ cải nhỏ.

Củ cải nhỏ tên là 'Nữu Nữu' là con gái của anh trai nguyên chủ, năm nay cô bé đã bốn tuổi, lớn lên không những dễ thương, cô bé cũng rất hiểu chuyện. Thông thường, khi người lớn trong gia đình nhà họ Khương đi làm, Nữu Nữu chơi một mình ở nhà hoặc ra ngoài chơi với những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn.

“Bà, cô nhỏ, mọi người đã về rồi!” Nữu Nữu mừng rỡ nói, nhìn thấy trong tay Phương Quế Chi xách theo một con cá lóc lớn màu đen, ánh mắt càng thêm sáng ngời, “Oa, cá thật là lớn, bà ơi, Nữu Nữu muốn ăn thịt cá, muốn uống canh cá!"

Phương Quế Chi sờ đầu Nữu Nữu nói: "Cô của cháu thích ăn cá kho tộ, hôm nay bà ngoại làm cá kho tộ trước, ngày mai bà ngoại làm canh cá cho Nữu Nữu được không? Hay để bố cháu đi mua một ít đậu phụ mang về để nấu một phần canh nóng nhé?"

Mới nói mấy câu đã làm Nữu Nữu thèm không chịu được.

Cô bé hít hít nước miếng đang chảy, gật đầu như gà mổ thóc.

Cố Diệp Phi

Nữu Nữu quấy lấy muốn Khương Tuệ Tuệ chơi với cô bé, Phương Quế Chi bảo Nữu Nữu chơi ngựa gỗ một lát, cô nhỏ đi bắt cá làm ướt quần áo nên phải thay quần áo sạch.

Khương Tuệ Tuệ đến phòng của nguyên chủ, trong phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn trang điểm với một cái ghế và một cái tủ quần áo, tất cả đều không được sơn, càng không cần nói đến có đẹp hay không.

Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ mà nói, như này đã rất tốt rồi, vợ chồng Phương Quế Chi cưng chiều con gái nhỏ của bọn họ, cái gì cũng mua cho cô.

Nếu là con gái nhà người ta ở tuổi này, đừng nói là tủ quần áo mới làm, còn có người mặc cả quần áo vá.

Nhưng đối với Khương Tuệ Tuệ, người đã quen mặc quần áo lụa là, từ mặc lụa sang vải thô thực sự cần một quá trình để thích ứng.

Mặc dù những bộ quần áo này không có mảng vá, nhưng chúng bẩn và thô ráp cực kì.

Nhưng khi Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng đây là những năm 1970, cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô đã đi đến thời điểm này, vậy tại sao lại phải chú ý nhiều như vậy? Chỉ cần sống tốt là được.

Mặc dù cô hay cáu kỉnh nhưng cô vẫn rất thức thời.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 5: Chương 5



Sau khi mặc quần áo xong, Khương Tuệ Tuệ nghĩ đến làn da rám nắng của Phương Quế Chi và Nữu Nữu, vội vàng chạy nhanh đi nhìn vào gương, cô chắc cũng sẽ không trở thành một cô gái da đen phải không?

Cũng may người trong gương da dẻ không quá đen, may mắn nhất là nguyên chủ có khuôn mặt giống cô như đúc, đương nhiên làn da tuyệt đối không bằng cô, bởi vì cô đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để chăm sóc và dưỡng da, nói không ngoa chứ làn da của cô rất mịn màng.

Nhưng mà, cô phát hiện ra một điều, thân thể của cô, ngoại trừ khuôn mặt, mỗi một tấc trên người đều vô cùng mềm mại, mềm mại đến có thể vắt ra nước, đây tuyệt đối không phải làn da mà thôn nữ có thể nuôi được, cô có thể chắc chắn rằng cơ thể này là của chính mình.

Chỉ có khuôn mặt này là có hơi chút ngả vàng.

Trong lòng cô thầm nghĩ sau này phải chăm sóc thật tốt mới được.

...

Sau khi ra khỏi phòng, Phương Quế Chi đã g.i.ế.c con cá, con cá quá lớn, ăn hết trong một bữa thì là quá xa hoa, vì vậy Phương Quế Chi đã cắt nó thành nhiều phần, để lại phần đầu và phần đuôi ướp muối để hai ngày sau ăn.

Khương Tuệ Tuệ ngồi xổm ở một bên để xem Phương Quế Chi g.i.ế.c cá, chờ sau khi mổ cá xong thì cô nói: "Mẹ, hôm nay để con nấu ăn."

Lời này vừa nói ra, cả người Phương Quế Chi liền sững sờ.

Bà ấy tổng cộng sinh được hai người con trai và hai người con gái, con cả Khương Vệ Quốc và con thứ ba Khương Vệ Quân là con trai, và bọn họ cũng đã kết hôn lấy vợ, con gái thứ hai Khương Vệ Bình thì đã sớm gả đi xa, chỉ có cô con gái nhỏ như chiếc áo bông tri kỉ, kiến người khác đau lòng.

Bà ấy không sợ bị người ta nói là bất công, có ai mà không bất công đâu? Bà chiều con gái nhỏ nên từ nhỏ không cho con gái làm việc gì, ở nhà bà ấy và hai cô con dâu thay phiên nhau nấu cơm, con gái nhỏ cũng không cần phải làm bất cứ điều gì cả.

Tất nhiên, cô gái nhỏ bị chiều có chút lười biếng, chứ đừng nói đến việc chủ động yêu cầu đi nấu ăn.

Hôm nay có gì lạ sai? Có phải mặt trời đang mọc ở đằng tây không?

Nhưng con gái đã chủ động yêu cầu, Phương Quế Chi cũng không có ý định ngăn cản sự nhiệt tình của con bé, vì vậy bà ấy đứng dậy nghĩ đến việc lãng phí một nửa con cá và nói: "Được, hôm nay mẹ sẽ ăn cá do con gái mẹ nấu!"

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ mím môi và xắn tay áo lên, để lộ ra một cánh tay như củ sen, dường như phát sáng dưới ánh mặt trời.

Rửa sạch miếng thịt ở bụng cá, đặt lên cái thớt, ước lượng con d.a.o đã dùng không biết bao nhiêu năm, cạo hai lần ở trên thớt, ngâm vào nước lạnh rồi bắt đầu thái cá.

Mặc dù con d.a.o đã cũ, nhưng Phương Quế Chi đã mài nó trước đó khi g.i.ế.c cá, mặc dù nó không tốt bằng con d.a.o của Khương Tuệ Tuệ dùng trong nấu ăn ở hiện đại, nhưng để dùng tạm thì vẫn dùng được.

Cô thao tác rất nhanh, chỉ trong tích tắc, cả miếng cá lớn đã được xẻ thành một hàng phi lê cá mỏng, xương cá không bị hao tổn gì được gỡ ra nguyên vẹn.

Phương Quế Chi nhìn thấy xong, sửng sốt một lúc: "Con gái, tại sao kỹ năng sử dụng d.a.o của con lại tốt như vậy?"

Khương Tuệ Tuệ hếch cằm lên, có chút kiêu ngạo.

Làm một người không lo về việc ăn uống, không muốn trở thành phú nhị đại, không lo ăn uống và không có tham vọng, sở thích lớn nhất của Khương Tuệ Tuệ là nấu ăn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 6: Chương 6



Năm trước, cô đã làm người dẫn chương trình ẩm thực trên nền tảng phát sóng trực tiếp, trực tiếp nấu đủ loại món ăn, cô có số người hâm mộ cũng phải lên đến một triệu.

Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hơi u sầu, tự hỏi phải làm gì nếu hơn một triệu người hâm mộ của cô không còn có thể xem buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy để ăn tối nữa?

Khương Tuệ Tuệ không làm cá kho tộ hay làm canh cá, mà chọn làm cá hầm cải chua.

Người thời này về cơ bản đã biết muối dưa cải, gia đình nhà họ Khương cũng có dưa chua, tự mình ngâm, so với đời sau phải mua máy móc xử lý thì ngon hơn nhiều. Chỉ là dưa cải ướp hơi lâu một chút, vớt ra khỏi hũ còn phải rửa qua hai lần nước, xào lên thì lúc sau mới có vị chua vừa phải.

Khương Tuệ Tuệ để ráo cá phi lê đã cắt lát tốt, sau đó đổ gia vị duy nhất để ướp chúng, và cắt nhỏ dưa cải bắp do Phương Quế Chi đã rửa sạch. Đặt chảo lên, đổ dầu vào, chờ đến khi dầu nóng, lại cho xương cá mà Phương Quế Chi đã gắp ra khi cắt cá trước đó vào chảo, chiên vàng hai mặt rồi vớt ra.

Phương Quế Chi đứng ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đổ nửa nồi dầu, trái tim bà ấy đau quặn thắt. Nhưng bà ấy vẫn nín nhịn không nói một lời, đây là lần đầu tiên con gái bà ấy nấu ăn, không thể vì tiếc chút dầu mà để con bé nản lòng được!

Khương Tuệ Tuệ không chú ý đến biểu hiện của Phương Quế Chi và tiếp tục bận rộn làm việc.

Đổ hai muôi nước sạch vào nồi gần xong, đậy vung đợi nước sôi thì cho phần xương cá đã chiên vào nồi đun với lửa lớn.

Khi nước hầm cá gần nhừ thì cho cá phi lê đã ướp vào. Nhanh chóng vớt cá phi lê ra ngay khi chúng chuyển sang màu trắng, nếu vớt quá muộn, vị trong cá phi lê sẽ bị mất đi, cá phi lê sẽ trở nên rất dính và có hương vị khó ăn.

Sau đó, trong khi Khương Tuệ Tuệ đang nấu canh cá, đổ dưa cải xào với hành, gừng và tỏi vào canh cá trong một bếp khác, nấu trong vài phút, đổ cá phi lê vào trong hai phút, cuối cùng thì món cá kho dưa cải đã hoàn thành.

Chỉ ngửi thôi đã thấy ngon, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, Phương Quế Chi sẽ không bao giờ tin rằng nồi cá hầm cải chua trước mặt mình lại là do con gái bà ấy làm!

Cố Diệp Phi

Mùi hương nhanh chóng thu hút sự thèm ăn trong dạ dày của mọi người, Phương Quế Chi nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

Khương Tuệ Tuệ thấy vậy, cô nhanh chóng gắp một miếng cá và đưa nó qua: "Nếm thử đi xem thế nào."

Lúc này, Nữu Nữu từ bên ngoài chạy vào và hét lên: "Bà, cô nhỏ, mọi người đang trốn ăn món gì ngon vậy? Sao lại thơm như vậy ạ? Nữu Nữu cũng muốn ăn nữa ạ!"

Phương Quế Chi vỗ vỗ trên m.ô.n.g Nữu Nữu một phen: "Đứa nhỏ này, không lẽ bà sẽ không cho cháu ăn hay sao? Lại đây ăn thử đi, cô nhỏ của cháu làm cá hầm cải chua, mùi rất thơm, ăn vào nhất định còn ngon hơn!"

Cứ như vậy, miếng cá phi lê đã nguội lạnh một phát chui vào trong bụng Nữu Nữu.

Trẻ con không thể ăn đồ quá nóng, vì vậy Nữu Nữu một bên vừa ăn một bên vừa thổi, dáng vẻ tựa hồ không thể đợi được nữa, sau khi ăn xong một miếng, cô bé nhìn Phương Quế Chi, rồi nhìn Khương Tuệ Tuệ, thè lưỡi nói: "Cô nhỏ, sao cô nấu đồ ăn lại ngon như thế ạ? Cháu còn muốn ăn thêm nữa ạ!"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 7: Chương 7



Lần này Phương Quế Chi không nuông chiều nữa: "Đi đi, đợi lát nữa cha mẹ cháu đi làm về, lúc ăn cơm thì lại ăn."

Nữu Nữu là đứa trẻ cũng dễ nói chuyện, không có khóc mà lè lưỡi, ngoan ngoãn đi ra ngoài tiếp tục cưỡi con ngựa gỗ nhỏ của mình.

Sau khi Nữu Nữu đi ra ngoài, Phương Quế Chi vỗ đùi: "Ai nha, tại sao mẹ lại quên luộc một quả trứng gà cho con nhỉ?"

Phương Quế Chi sẽ nấu một quả trứng gà luộc cho Khương Tuệ Tuệ mỗi ngày và thường bỏ nó vào nồi trong khi nấu cơm, hôm nay bà ấy mê mẩn xem Khương Tuệ Tuệ nấu ăn đến nỗi quên mất chuyện này.

Khương Tuệ Tuệ ngăn Phương Quế Chi lại, yêu cầu quả trứng, đập nó vào một cái bát, thêm một ít nước ấm và đặt bát vào trong khi cơm vẫn còn vài phút mới chín.

Chờ đến lúc cơm chín, nhấc nắp nồi ra, trứng hấp cũng chín, rất mềm, khi chạm vào bát sẽ thấy váng sữa trong bát lắc lư, sau đó rắc thêm ít hành lá lên trên, trông ngon miệng lạ thường.

*

Vợ chồng Khương Vệ Quốc và vợ chồng Khương Vệ Quân vừa mới bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, vợ của Khương Vệ Quân là Lưu Ái Đệ, lẩm bẩm nói: "Trời ơi, hôm nay nhà mình đốt thịt rồng hay sao? Tại sao lại có mùi thơm như vậy?"

Nữu Nữu chờ đã lâu nên sớm đã sốt ruột, vội vàng chạy tung tăng tới, bị Khương Vệ Quốc ôm lấy: “Cha, mẹ, chú ba, dì ba, sao đến bây giờ mọi người mới trở về?! Bà nội nói sẽ đợi mọi người trở về sau đó mới có thể ăn, cô nhỏ hôm nay nấu cá rất ngon, Nữu Nữu đã chờ không được nữa rồi ạ!"

Hai vợ chồng Khương Vệ Quốc bị con gái làm cho buồn cười, Lý Tú Cầm nhéo mặt cô bé một phen: "Thật là một con mèo tham ăn, không biết là nó giống ai đây....”

Nhưng Lưu Ái Đệ còn cho rằng bản thân cô ấy nghe nhầm: "Cái gì? Nữu Nữu, cháu nói rằng các món ăn hôm nay là do cô nhỏ của cháu nấu sao? Không nhìn nhầm đúng không?"

Nữu Nữu mím môi, môi nhỏ dẩu ra, tài nấu ăn của cô nhỏ bị nghi ngờ khiến cô bé cảm thấy rất khó chịu: "Là do cô nhỏ nấu, cô nhỏ rất lợi hại!"

...

Cố Diệp Phi

Lưu Ái Đệ từ trước đến nay luôn mâu thuẫn với Khương Tuệ Tuệ, ghét Khương Tuệ Tuệ ham ăn lười biếng và muốn gả cô đi càng sớm càng tốt, nhưng khi nhà họ Lâm phá bỏ hôn ước, cô ta càng cảm thấy khó chịu.

Cô ta cảm thấy nếu như chị em chồng ở nhà thêm một ngày, nhà cô ta sẽ ít đi thêm một phần đồ ăn, nếu như em chồng lấy chồng tốt, sính lễ nhất định không thể thiếu, hiện tại tuy mọi thứ đều nắm chặt trong tay mẹ chồng, nhưng sau này khi chia nhà, không phải nhà bọn họ cũng có một phần hay sao?

Vì vậy lần này nhà họ Lâm hủy bỏ hôn ước, Lưu Ái Đệ là người tức giận nhất, vì chuyện này mà cô ta đã đánh nhau rất to với mẹ của Lâm Hồng Binh, suýt chút nữa đã đánh nhau nghiêm trọng.

Đương nhiên điều này không có nghĩa là cô ta có quan hệ tốt với Khương Tuệ Tuệ, trong gia đình này, cô ta là người không thích Khương Tuệ Tuệ nhất.

Trên bàn ăn tối, sau khi mọi người ăn ngon lành món cá hầm với bắp cải muối, bọn họ không ngớt lời khen ngợi tay nghề xuất sắc của Khương Tuệ Tuệ, anh cả và chị dâu nói: “Thật không ngờ tay nghề của em lại giỏi như vậy, em gái. Bình thường im lặng thì thôi, đã ra tay là khiến mọi người bất ngờ!”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 8: Chương 8



Lý Tú Cầm là một học sinh trung học cơ sở, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi bình thường cô ấy nói ra một hai câu thành ngữ gì đó.

Khương Vệ Quân cũng ăn đến nỗi miệng đầy dầu, hắn liên tục nói: "Thật tuyệt, thật sự rất ngon."

Chỉ có Lưu Ái Đệ nhìn chằm chằm vào bát sữa trứng mịn và thơm trước mặt Khương Tuệ Tuệ, đôi mắt cô ấy đỏ hoe, cô ấy thì thầm: "Lớn như vậy rồi thì nấu cơm có gì sai? Còn khoe khoang với cả nhà như vậy? Nấu ăn rất ngon nhưng cũng có hay nấu đâu. Điểm công lao động cũng là thứ ít kiếm được nhất trong nhà. Đồ ăn là tốt nhất, còn có trứng sữa trứng nữa!"

Cố Diệp Phi

Phương Quế Chi nghe xong, sắc mặt trầm xuống: "Ăn cá không ngậm được miệng con phải không? Không thích thì không phải ăn.”

Gà là do bà ấy nuôi, tại sao bà ấy lại không thể cho con gái một quả trứng?

Khương Vệ Quân huých cùi chỏ chọc chọc vào Lưu Ái Đệ, ra hiệu cho cô ta ít nói đi, bình thường hắn ta đã nói với cô ta bao nhiêu lần rằng mẹ hắn thích em gái nhất, vì vậy đừng làm khó em ấy, em ấy sẽ không còn ở nhà lâu nữa.

Thật vất vả dừng lại một khoảng thời gian, vì nhà họ Lâm đã từ hôn, cuộc chiến không có thuốc s.ú.n.g này lại bắt đầu, chị dâu em chồng thường xuyên khẩu chiến.

Không phải là đếm từng ngày đợi em chồng đi lấy chồng, kết quả nhà họ Lâm vừa ra mặt đã phải ngâm nước nóng.

Trong lòng Lưu Ái Đệ không vui, nhỏ giọng thì thầm: "Em nói sai hay sao vậy? Tại sao anh không để em nói chuyện?"

Khương Tuệ Tuệ cầm thìa lên, chậm rì rì múc một thìa sữa trứng mềm vào miệng, nó tự động tan chảy trong miệng, mùi vị rất thơm.

Cô đã sớm nhìn ra Lưu Ái Đệ rất thích bát sữa trứng của cô, và cô ta đã nhìn chằm chằm vào nó từ khi bước vào cửa. Nhưng nếu Lưu Ái Đệ nói chuyện với mình tốt một chút, cô có thể cho Lưu Ái Đệ một phần, nhưng bây giờ thì chỉ cần nhìn cô ăn thôi.

Thực ra cô chưa từng có món ngon nào là chưa ăn qua, cớ sao lại thèm ăn bát bánh trứng này? Ngay cả món cá hầm dưa cải hôm nay, cô cũng chỉ ăn một ít tượng trưng mà thôi.

Là một đầu bếp yêu thích nấu nướng, điều cô yêu thích nhất là cách người khác ấn tượng về tay nghề nấu ăn của mình.

Nhưng đối với sự gian xảo của Lưu Ái Đệ, Khương Tuệ Tuệ chỉ muốn Lưu Ái Đệ nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một.

Sau khi ăn mấy miếng, cô nhấp nhấp môi, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lưu Ái Đệ, trong lòng Lưu Ái Đệ vô cùng hoảng sợ, còn tưởng rằng trên mặt mình mọc ra cái gì, liền nghe thấy Khương Tuệ Tuệ nói: “Chị dâu, lúc chị ăn cá nên cẩn thận lời nói của mình một chút, kẻo lúc đó lại mắc xương cá vào cổ họng."

“Không cần cô nhắc tôi, tôi....” Sắc mặt Lưu Ái Đệ thay đổi, muốn mở miệng phản bác nhưng lời còn chưa nói xong đã cảm thấy bị mắc ở cổ họng, mặt cô ta biến thành màu gan lợn, cô ta nắm lấy cánh tay của Khương Vệ Quân ở bên cạnh: "Vệ Quân, em, cổ họng của em bị mắc kẹt bởi xương cá..."

Khương Vệ Quân: "..."

Khương Tuệ Tuệ cũng hơi giật mình ngạc nhiên, từ khi nào mà những gì cô nói lại linh như vậy?

Hóc xương cá mắc trong cổ họng, có bài thuốc dân gian bói uống giấm, nuốt với cơm nắm. Nếu xương nhỏ thì không sao, nhưng nếu xương lớn hơn một chút sẽ khiến thực quản bị cắt.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 9: Chương 9



Vì vậy khi Lưu Ái Đệ đang chuẩn bị định nuốt xương cá bằng một ngụm cơm, Khương Tuệ Tuệ đã ngăn lại: "Anh ba, phương pháp này không đáng tin cậy, anh nên tự mình giúp chị dâu lấy xương cá ra đi.”

Xương của cá chuối không nhỏ như xương của cá trích, rất có khả năng bị cắt vào thực quản.

Miệng Lưu Ái Đệ có hơi ác một chút, nhưng cô ấy cũng là vợ của anh ba, cô nhất định phải nhắc nhở.

Lưu Ái Đệ không tin lời Khương Tuệ Tuệ nói, nhưng Khương Vệ Quân đã nghe lời em gái, mang đèn pin đến, yêu cầu Lưu Ái Đệ há to miệng và nhìn vào đó để rút xương cá ra cho cô ta.

Ngay lúc này, Khương Tuệ Tuệ nghe thấy một giọng nói: "Hệ thống cực phẩm miệng quạ đen đã được kích hoạt và ký chủ đã được hệ thống khen thưởng một lọ kem làm trắng da vì sự thành công của miệng quạ đen."

Sau đó, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy túi của mình chìm xuống, như thể có thêm thứ gì đó. Khi cô chạm vào nó, thực sự là sờ vào một cái lọ nhỏ với dòng chữ 'kem làm trắng' được viết trên đó, nhưng không có tên thương hiệu.

Khương Tuệ Tuệ vừa ngạc nhiên, vui mừng vừa lo sợ, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, vì vậy cô tự nhiên biết 'hệ thống' là gì.

'Hệ thống cực phẩm miệng quạ đen', đúng như tên gọi, có nghĩa là chỉ cần cô nguyền rủa những điều không hay về người khác, điều đó sẽ thành sự thật. Sau khi những người bị cô nguyền rủa không may mắn, cô còn có thể nhận được phần thưởng từ hệ thống không?

Sau khi Khương Tuệ Tuệ xác nhận mối quan hệ nhân quả, cô vui đến mức muốn cười ngay tại chỗ. Xem ra là mặc kệ sách cô có xuyên không hay không, cô vẫn là sự sủng ái của trời, cái hệ thống này làm cô quá hưng phấn!!

Cố Diệp Phi

Đúng lúc này, hệ thống lại một lần nữa phát ra âm thanh của máy móc: "Ký chủ, xin đừng quá vui mừng!"

Khương Tuệ Tuệ: "Hả???"

Hệ thống: "Vì tránh cho ký chủ lạm dụng, hệ thống hạn chế kỹ năng miệng quạ đen để sau khi cấp cao nhất bắt đầu khiêu khích, đòn phản công của ký chủ sẽ có hiệu lực, hơn nữa miệng quạ đen không được làm tổn thương mạng sống của mọi người.”

Khương Tuệ Tuệ không có loại dị nghị hay phản đối nào với hạn chế này, dù sao người không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm người, nếu ai dám chọc vào cô vậy thì đừng trách cô có miệng quạ đen.

Về phần tính mạng con người, với tư cách là công dân hợp pháp của thế kỷ 21, cô không thể coi mạng người như trò đùa được, cũng chưa từng nghĩ tới việc sử dụng hệ thống để g.i.ế.c người.

Cô cất kem làm trắng da trở lại túi và giấu nó đi, khóe miệng nở một nụ cười, mơ về một ngày tốt đẹp trong tương lai khi cô sẽ phát tài làm giàu qua hệ thống.

Lưu Ái Đệ nhìn thấy cảnh này, nhưng lại nghĩ rằng Khương Tuệ Tuệ đang chê cười nhạo cô ta.

Ngay khi xương cá bị lấy ra, cô ta đã vươn cổ và hét lên: "Khương Tuệ Tuệ, cô thật quá đáng, cô..."

Cô ta còn chưa nói xong, Khương Tuệ Tuệ đã đẩy bát sữa trứng đến, cô múc một muỗng cho vào trong bát của mọi người: "Mẹ, anh, chị dâu, lại đây ăn một chút sữa trứng đi ạ."

Về phần Nữu Nữu, sau khi món trứng được làm xong thì đã cho cô bé một nửa rồi. Đứa nhỏ mới lớn tầm ba bốn tuổi nên không thể ăn quá nhiều, vì vậy Khương Tuệ Tuệ không cho cô bé ăn nữa.

Khi đến trước mặt Lưu Ái Đệ, Khương Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn Lưu Ái Đệ, đôi mắt quyến rũ đó nhìn chằm chằm làm Lưu Ái Đệ lo lắng.
 
Back
Top Bottom