Trọng Sinh Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 520: Chương 520


“Không có chuyện gì đâu, chuyện này không liên quan đến cô đâu, cô đừng lo lắng, em út thật sự có chuyện phải đi ra ngoài.” Lý Tú Cầm thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Lưu Ái Đệ, cho nên đã nói thế để an ủi cô ta.

Lưu Ái Đệ hỏi: “Chị dâu cả, chị nói như vậy có phải là đã biết lý do vì sao em út đột nhiên phải đi ra ngoài rồi không? Rốt cuộc em ấy đi ra ngoài có chuyện gì vậy? Chị có thể nói cho em biết được không, chị cũng biết con người của em mà, nếu chị không nói thì em không thể không lo lắng được.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng tột độ của Lưu Ái Đệ, Lý Tú Cầm ngẫm nghĩ, dự định nói ra. Trước đây cô ấy không nói, là vì Khương Tuệ Tuệ bọn họ hình như không có ý công khai, vì thế cô ấy cũng làm bộ như không biết.

Chỉ là hiện giờ đột nhiên Tống Thời Thanh lại được đội trưởng Kỳ giới thiệu đối tượng hẹn hò, dáng vẻ của bà Tống hình như là đã đồng ý rồi, nếu Tống Thời Thanh còn không giải thích rõ ràng với bà Tống, vậy Khương Tuệ Tuệ sẽ phải từ bỏ anh.

Cho nên chuyện đã đến nước này, e là mối quan hệ giữa Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ phải công khai rồi.

Nếu là như thế, vậy cô ấy nói trước với Lưu Ái Đệ một tiếng thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà trước hết, cô ấy vẫn hy vọng Lưu Ái Đệ đừng nói với ai khác: “Nếu cô thật sự muốn biết, tôi cũng có thể nói cho cô nghe, nhưng mà cô nhất định phải đồng ý với tôi, chuyện này không thể nói bậy ra ngoài, nếu không đến lúc đó cô thật sự sẽ khiến em út tức giận.”

Lưu Ái Đệ không sợ ai khác, hiện tại lại rất sợ Khương Tuệ Tuệ, vì không muốn chọc giận Khương Tuệ Tuệ nên chắc hẳn là có thể giữ được bí mật.

“Được được được, chị hãy nói cho em nghe rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi.” Lưu Ái Đệ lập tức đồng ý.

Khương Vệ Bình cũng ở bên cạnh nghe, nhưng mà cô ấy cũng không phải người sẽ đi nhiều chuyện khắp nơi, thế nên là không sao cả.

Chỉ nghe thấy Lý Tú Cầm nói: “Đúng là em út nghe cô nói như vậy mới tức giận đi ra ngoài, nhưng mà em ấy tức giận không phải là vì cô, mà là vì Tống Thời Thanh.”

“Hả? Chuyện này thì liên quan gì đến cậu ấy chứ?” Lưu Ái Đệ tiếp tục thất thần.

“Nghe tôi nói cho xong đã.” Lý Tú Cầm nói: “Em út đang bí mật hẹn hò vời Tống Thời Thanh, hai người đã hẹn hò được một thời gian rồi, thế mà bây giờ đội trưởng Kỳ lại giới thiệu đối tượng cho Tống Thời Thanh, theo như lời cô nói thì hình như bà Tống lại còn rất thích cô gái kia, vậy em út của chúng ta phải làm sao bây giờ? Vậy nên em út mới tức giận, muốn đi tìm Tống Thời Thanh hỏi cho rõ ràng không phải sao? Tôi đoán là bây giờ em ấy đang trên đường đến binh đoàn.”

Lưu Ái Đệ hoàn toàn thất thần, người nhà họ Tống đã sống cùng với cô ta mấy tháng, vậy mà cô ta lại không nhận ra em chồng mình và Tống Thời Thanh đang yêu đương.

Cố Diệp Phi

Càng thất thần hơn chính là dáng vẻ lúc nói ra chuyện này của chị dâu cả Lý Tú Cầm thì hình như đã sớm biết việc này.

Sau khi thất thần xong, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là mắng Tống Thời Thanh, còn muốn đi tìm bà Tống hỏi cho rõ ràng: “Vậy ý của Tống Thời Thanh là gì? Là muốn học theo Đế Thuấn() sao, muốn chiếm đoạt cùng lúc chị em Nga Hoàng và Nữ Anh() hay sao?”

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 521: Chương 521


Có thể nói ra chuyện Đế Thuấn ngày xưa không phải do Lưu Ái Đệ có học vấn, mà là cô ta thật sự rất thích nghe chuyện dân gian: “Quả thật rất quá đáng, lại dám làm ra chuyện coi thường em út như vậy, em phải đi cho cậu ta một trận mới được! Còn bà Tống kia cũng thật là, bọn họ không có nhà mà ở, nhà chúng ta không nói tiếng nào đã để bọn họ dọn vào, ấy vậy mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, em phải đi tìm bà ấy hỏi cho rõ ràng!”

Nói xong lập tức đi ra ngoài, nhưng đã bị Lý Tú Cầm giữ chặt lại.

“Cô đừng xúc động như vậy, việc này là do cô không biết, tôi nghĩ là bà Tống cũng không biết việc này đâu, bà ấy làm sao biết được Tống Thời Thanh và em út đang hẹn hò với nhau? Cô cứ coi như không biết việc này đi, đợi em út và Tống Thời Thanh bàn bạc xong đi rồi nói.” Lý Tú Cầm nói.

Mặc dù Lưu Ái Đệ không nuốt trôi cơn tức này, nhưng cảm thấy Lý Tú Cầm nói cũng có lý, dù sao thì cô ta cũng không biết việc này, nói không chừng bà Tống cũng không biết việc này. Nếu cô ta cứ như vậy mà qua đó nói chuyện thì chỉ sợ bà Tống cũng sẽ bị làm cho hoang mang.

Bên kia, Khương Tuệ Tuệ đạp xe đến binh đoàn.

Cũng may bây giờ trời vẫn còn tương đối sáng, nếu không đã trễ thế này còn chạy đến binh đoàn, trời tối xuống không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì nữa. Cũng vì quá tức giận, cô mới có thể không quan tâm nhiều thứ như vậy mà lập tức tới tìm Tống Thời Thanh.

Nhưng khi đến binh đoàn thì bầu trời cũng đã tối thui rồi.

Cố Diệp Phi

Cô muốn đi vào nhưng lại bị người gác cổng chặn lại. Mấy lần trước cô đến đây đều là vào ban ngày, hôm nay lại tới vào buổi tối, thế nên không được phép cho vào.

Cũng may là gặp được Thẩm Kiêu Dương, Thẩm Kiêu Dương nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới nói với người kia mấy câu, sau đó thì cô được cho vào.

Tự giác dắt xe đạp cho Khương Tuệ Tuệ, Thẩm Kiêu Dương vừa đẩy xe vừa hỏi: “Chị dâu, sao hôm nay trễ như vậy rồi mà chị còn đến đây? Có phải là quá nhớ anh Thời Thanh rồi không? Thật đúng là, anh Thời Thanh đã tu mấy kiếp rồi mà tốt số đến vậy, có thể gặp được một cô gái tốt như chị dâu đây.”

Khương Tuệ Tuệ đang tức giận trong lòng mên không tươi cười được như ngày thường, tuy nhiên bây giờ trời đã tối, Thẩm Kiêu Dương cũng không nhận ra.

Khương Tuệ Tuệ ‘ừ’ một tiếng.

Cô nhớ Tống Thời Thanh, cô muốn cắn c.h.ế.t anh, lúc trước còn nói cái gì mà không muốn cô theo anh để chịu ủy khuất, cho nên chuyện hai người ở bên nhau nhất định phải giấu mọi người. Bây giờ thì hay rồi, anh lại muốn tìm một người để hẹn hò, không muốn công khai chính là vì đợi ngày hôm nay rồi còn gì nữa.

Nga Hoàng, Nữ Anh sao?

Cũng phải nhìn lại xem anh có phải đế Thuấn hay không đã chứ!

Thẩm Kiêu Dương vô cùng biết điều đưa Khương Tuệ Tuệ tới trước cửa ký túc xá của Tống Thời Thanh, gõ cửa rồi đi vào trong nói với Tống Thời Thanh việc này, không bao lâu sau, Tống Thời Thanh và Thẩm Kiêu Dương cùng nhau đi ra.

Ngay từ đầu khi Thẩm Kiêu Dương nói với anh rằng Khương Tuệ Tuệ tới tìm anh, anh còn không tin, cho rằng thằng nhóc này đang hù anh. Nhưng mà khi vừa đi ra, quả nhiên nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đứng dưới ánh trăng, trong lòng anh vui sướng đến cùng cực, nếu không phải Thẩm Kiêu Dương còn ở đây, nhất định anh sẽ tiến đến bế Tuệ Tuệ lên xoay mấy vòng.

Mặc dù hai người mới gặp nhau cách đây ít ngày, nhưng trong lòng anh thật sự rất nhớ cô.

Bị Tống Thời Thanh trừng mắt liếc một cái, Thẩm Kiêu Dương dứt khoát từ bỏ ý nghĩ tiếp tục ở lại. Sờ sờ mũi, nói: “Tôi đi về trước đây, anh Thời Thanh với chị dâu cứ từ từ tâm sự.”

Đợi Thẩm Kiêu Dương đi rồi, Tống Thời Thanh lập tức ôm chặt lấy Khương Tuệ Tuệ, vùi mặt vào trong cổ cô, hít lấy mùi thơm như hoa hồng trên người cô, nói: “Tuệ Tuệ, anh rất nhớ em……”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 522: Chương 522


Nhưng ngay sau đó, Khương Tuệ Tuệ lập tức đẩy anh ra. Sức lực của cô không lớn, đẩy mấy cũng không được, cuối cùng chỉ có thể vừa đẩy anh vừa tự mình lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với anh.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng vẻ mặt vô cảm, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Thật ra trên đường tới đây, cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng khi mình nhìn thấy Tống Thời Thanh, cô muốn dạy cho anh một bài học như thế nào. Cô phải vừa mắng vừa đánh anh, còn muốn cắn anh, cô phải cho anh biết sự lợi hại của cô, đừng nghĩ muốn làm gì cô cũng được.

Đã có Khương Tuệ Tuệ cô rồi, lại còn dám tơ tưởng đến người khác? Quả thật là đang tìm đường chết!

“Tuệ Tuệ? Em làm sao vậy?” Tống Thời Thanh nhận ra Khương Tuệ Tuệ có điều bất thường, anh nhíu nhíu mày, bước đến gần Khương Tuệ Tuệ vài bước, đưa tay muốn ôm lấy eo cô.

Nhưng anh vừa mới đưa tay ra đã bị Khương Tuệ Tuệ bắt lấy.

Cố Diệp Phi

Cô lạnh lùng cắn vào cánh tay anh. Cô vốn dĩ muốn cắn một cái thật nhẫn tâm, nhưng cô lại không đành lòng dùng sức, không tự giác được mà chỉ cắn nhẹ một cái.

Tống Thời Thanh để cho cô tùy ý cắn, cổ họng không hề phát ra một thanh âm nào. Đợi đến khi cô trút xong cơn giận, anh mới đau lòng đưa tay v**t v* khuôn mặt cô, hỏi: “Làm sao vậy? Có phải em đã gặp chuyện gì không vui rồi không? Tuệ Tuệ, em mau nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lẽ ra anh nên sớm nghĩ đến, nếu không phải gặp chuyện gì đó, Tuệ Tuệ cũng sẽ không tới tìm anh trễ thế này.

Lúc này Tuệ Tuệ không nói gì cả, lại còn đối xử với anh như vậy, trong lòng thật sự rất sốt ruột.

Khương Tuệ Tuệ vốn dĩ không phải người dễ tính gì, cô lại càng không phải người đặc biệt ôn nhu, ngày thường Tống Thời Thanh đối xử tốt với cô, cô thích Tống Thời Thanh vậy là tốt rồi, nếu Tống Thời Thanh dám phản bội cô, cô tuyệt đối là người nếu bản thân bị tổn hại 8 phần mà có thể đả thương địch thủ 10 phần thì cô cũng làm.

Nhưng giọng điệu của Tống Thời Thanh ôn nhu như vậy, rõ ràng đã bị cô cắn một cái, nhưng lại không hề tức giận chút nào, chỉ khẩn trương hỏi cô rốt cuộc bị làm sao, điều này khiến cô chần chờ.

Cô nghĩ thầm, có lẽ Tống Thời Thanh thật sự không biết chuyện? Có thể Kỳ Huy Hoàng ở binh đoàn, giới thiệu đối tượng cho Tống Thời Thanh mà không đề cập trước với Tống Thời Thanh một tiếng cũng nên.

Vì anh là Tống Thời Thanh cho nên Khương Tuệ Tuệ lại có chút tin tưởng có lẽ anh thật sự không biết.

Cô cắn cắn môi, phồng má, thở phì phì mà nói: “Anh còn hỏi em bị làm sao hả? Đều là do có người giới thiệu đối tượng cho anh đó! Anh còn hỏi em làm sao vậy! Em hỏi anh, nếu là em lén đi tìm đối tượng ở sau lưng anh, trong lòng anh có tức hay không! Tống Thời Thanh, em nói cho anh biết, vừa rồi là do em khẩu hạ lưu tình, anh có tin là em thật sự muốn cắn c.h.ế.t anh hay không?”

“Giới thiệu đối tượng sao?” Tống Thời Thanh cau mày, tại sao anh lại không biết việc này?

Trong khi anh còn đang không rõ nguyên do thì Khương Tuệ Tuệ tiếp tục nói: “Liên đội trưởng Kỳ đã đưa người tới chỗ bà nội rồi, em nghe chị dâu thứ ba của em nói, bà nội còn đặc biệt hài lòng về cô gái đó nữa, có vẻ như đã chấp nhận để cô ấy làm vợ tương lai của anh rồi.”

“Thật là khiến em tức c.h.ế.t mà, Tống Thời Thanh, cho dù anh có muốn tìm thì cũng phải tìm người nào đó đẹp hơn em đi chứ, tại sao lại tìm một người mặt tròn như quả táo vậy hả?”

Tống Thời Thanh thấy Khương Tuệ Tuệ chịu uất ức, dáng vẻ tức giận thở phì phì, không biết phải làm như thế nào, cảm thấy bộ dạng này của cô đặc biệt đáng yêu. Trong lúc cái miệng nhỏ của cô còn đang lải nhải mà nói, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn lấy một cái.

“A, Tống…… Thời Thanh…… Anh đúng là kẻ ngang ngược, anh mau tránh ra…… A, em, em sẽ không để yên cho anh!” Khương Tuệ Tuệ tuyệt nhiên không nghĩ tới, Tống Thời Thanh lại không biết xấu hổ như vậy, trong khi cô đang lên án hành vi vô sỉ của anh thì anh lại thản nhiên ôm hôn cô!

Thật là quá đáng!
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 523: Chương 523


Nhưng mà cảm giác được anh ôm hôn lại quá thích, cô đang phản kháng thì lại có chút hưởng thụ, sau đó lại dứt khoát lười phản kháng.

Hai người ôm hôn xong rồi, Khương Tuệ Tuệ lại thở hồng hộc.

Tống Thời Thanh vẫn còn lưu luyến đôi môi mềm mại của cô nên lại m*t vào. Anh lại một lần nữa kéo Tuệ Tuệ vào trong lòng ngực, nói vào tai cô với giọng ôn nhu: “Đừng nóng giận, tức giận sẽ không xinh đẹp. Anh thề, anh thật sự không biết việc này, đội trưởng Kỳ cũng không nói với anh về việc này. Nếu như anh biết thì làm gì có chuyện sẽ đồng ý để anh ấy đưa cô gái đó đến gặp bà nội.”

“Làm gì có chuyện anh thích cô gái có khuôn mặt tròn như quả táo, cô gái anh thích rõ ràng tên là Khương Tuệ Tuệ. Mặt em tròn sao? Mặt em giống quả táo sao?” Dưới ánh trăng, dáng vẻ của Tống Thời Thanh càng thêm ôn nhu.

Từng câu từng chữ của anh đều ôn nhu như bài hát ru ngủ.

Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng, giẫm nhẹ trên chân anh một cái, thở phì phì mà nói: “Mặt anh mới tròn đó!”

Tống Thời Thanh giải thích rõ ràng xong thì cô cũng hết giận.

Cố Diệp Phi

Mặc dù trước đó đúng là cô đang tức điên, nhưng cô rất tin tưởng Tống Thời Thanh. Nhưng có vài thời điểm, mặc dù hai người đang hẹn hò và phải tin tưởng nhau, một khi gặp phải tình huống thế này, đúng là không dễ gì để giữ được cái đầu lạnh mọi lúc mọi nơi.

Bởi vì quá yêu nên mới để ý quá nhiều.

“Đi thôi, anh sẽ đưa em trở về, tiện thể giải thích rõ ràng với bà nội, nói cho bà biết không cần tìm đối tượng cho anh, anh đã sớm tìm được cháu dâu cho bà rồi.” Tống Thời Thanh nói.

Lúc trước không nói cho bà nội biết, là muốn đợi đến khi án xử sai trong nhà được sửa lại thì mới nói, nhưng nếu bây giờ không nói, anh sợ về sau lại có người mặt dài, mặt chữ điền đến, vậy cuộc sống này của anh không phải coi như xong rồi sao? Không bằng cứ nhân cơ hội này nói chuyện này cho rõ ràng.

“Vậy ngày mai anh không cần trở về binh đoàn sao?” Khương Tuệ Tuệ có chút lo lắng hỏi.

“Không sao, tối nay anh ở lại nhà, sáng sớm ngày mai dậy sớm chút để tới binh đoàn là được rồi. Vấn đề chính là phải mượn xe đạp của em, nếu không đúng là không có cách nào về kịp.” Tống Thời Thanh nói.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng nói: “Không sao, anh cứ lấy xe về đây.”

Lần sau cô có thể đi cùng Tạ Phương Hoa tới binh đoàn, mượn xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng để tới đây rồi lúc trở về mỗi người chạy một chiếc xe đạp là được.

Cứ như vậy, Tống Thời Thanh trở về ký túc xá nói với thanh niên trí thức ở ký túc xá một tiếng, sau đó mặc một chiếc áo sơmi tay dài rồi đi ra.

Còn cầm theo một chiếc áo, khoác lên người Khương Tuệ Tuệ, chỉnh sửa lại cho cô, nói: “Buổi tối không giống như ban ngày, có lạnh hơn một chút, mặc vào đừng để bị cảm lạnh.”

Cô đành phải nhận lấy ngay, lúc tới đây Khương Tuệ Tuệ rất vội vàng nên chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

Khương Tuệ Tuệ được Tống Thời Thanh chăm sóc chu đáo, sau khi Tống Thời Thanh đẩy xe đạp tới thì leo lên xe, chờ Khương Tuệ Tuệ ngồi vào ghế sau, để cô ôm eo anh rồi mới xuất phát.

Hai người đắm chìm trong hạnh phúc dưới ánh trăng sáng. Hơi gió se lạnh phả vào khuôn mặt hai người.

Tuy thời tiết sắp vào thu, nhưng tiết trời và thanh âm của mùa hè vẫn còn lưu lại, đường xá trở nên dài hơn, nhưng bọn họ lại không nóng vội. Chỉ cần ở bên nhau, đường có dài hơn cũng không thành vấn đề.

Khương Tuệ Tuệ nói: “Vậy lát nữa gặp bà nội, anh định nói thế nào?”

Tống Thời Thanh: “Hả?”

Khương Tuệ Tuệ cắn môi: “Chuyện là, nếu bà nội hỏi anh, là ai thích ai trước, vậy anh sẽ nói thế nào?”

Tống Thời Thanh cười khẽ: “Anh sẽ nói là anh thích em trước, là anh nhìn thấy nhan sắc của em nên động lòng, vào ngày đầu tiên làm việc cùng em là anh đã thích em rồi. Là anh cố ý tiếp cận em, từng bước một khiến con thỏ trắng như em rơi vào bẫy của anh, và rồi anh đã bắt trói em đến bây giờ.”

Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 524: Chương 524


Anh nói bậy, rõ ràng là cô từng bước dụ dỗ anh.

Nhưng trâu đi tìm cọc chứ đời nào cọc lại đi tìm trâu, vậy nên cứ để Tống Thời Thanh nói như vậy đi.

Ở nhà họ Tạ, lúc này đèn vẫn còn sáng, chẳng qua Tạ Phương Hoa không phải là đang bận may quần áo, mà là bởi vì có người tới nhà cô ấy. Người tới là Kỳ Huy Hoàng.

Tạ Phương Hoa làm mấy món nhắm rượu, rồi mang rượu của cha cô ấy ra để mời Kỳ Huy Hoàng. Tửu lượng của cô ấy không tốt, nhưng cũng có thể uống được mấy chén.

Cố Diệp Phi

Chuyện này đúng là Kỳ Huy Hoàng không thể tưởng tượng được, ngày thường nhìn Tạ Phương Hoa chẳng khác nào một chú thỏ trắng, anh ấy luôn cho rằng cô ấy là hình mẫu người vợ dịu hiền ôn nhu, không ngờ cô ấy lại còn rất hào khí, còn có thể uống rượu, điều này khiến anh ấy rất vui.

Cô ấy biết uống rượu, sau này khi vui hai người bọn họ có thể cùng nhau uống vài ly.

Một chén đậu phộng, một đĩa đậu phụ khô, còn có rau trộn lỗ tai heo, đều là đồ nhắm rượu cực ngon. Kỳ Huy Hoàng ăn một miếng, lại cùng Tạ Phương Hoa uống một ly, thấy cô ấy uống một ngụm rượu mà trên mặt cũng không hồng lên chút nào, cười nói: “Thật không ngờ em lại còn biết uống rượu.”

“Chuyện anh không biết còn nhiều lắm.” Tạ Phương Hoa nhấp môi nói: “Đúng rồi, lần trước em có may cho anh một bộ quần áo, đợi chút nữa anh mặc thử xem sao.”

“Vậy hay quá, sao em không lấy lại đây liền cho anh? Anh không chờ được nữa rồi, muốn thử ngay quần áo của vợ anh may. Quần áo ở binh đoàn cũng tốt đó, nhưng cũng không bằng quần áo do chính tay vợ anh may.” Kỳ Huy Hoàng nói.

Khi uống rượu mặt Tạ Phương Hoa không đỏ, nhưng lại bị Kỳ Huy Hoàng gọi vài tiếng ‘vợ anh’ mà đỏ hết cả lên, cô ấy có chút e lệ mà nói: “Anh còn chưa say mà đã bắt đầu nói hươu nói vượn rồi đó, chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, sao em lại là vợ của anh được chứ.”

Kỳ Huy Hoàng cười sang sảng vài tiếng, nói: “Mặc dù chưa đăng ký kết hôn, nhưng trong lòng anh đã xem em là vợ của anh rồi. Lần trước anh có viết thư về nhà, anh đã nói hết mọi chuyện với mẹ, bà ấy nói rất thích em, kêu anh chọn lúc nào đó đưa em về nhà gặp bà ấy.”

Tạ Phương Hoa nghe những lời này thì trong lòng cũng vui rạo rực, cũng biết những gì anh ấy nói không phải là giả, lá thư kia anh ấy cũng có mang đến, đưa cho cô ấy xem luôn rồi.

Nghe nói mẹ của Kỳ Huy Hoàng không biết viết chữ, lá thư này là mẹ anh ấy nhờ người trong thôn viết giùm. Trong thư viết Kỳ Huy Hoàng phải đối xử tốt với cô ấy, không được bắt nạt cô ấy.

Mang quần áo lại đó, cô ấy đưa cho Kỳ Huy Hoàng một cái áo ngắn, chất liệu thoáng mát, mặc lên người rất thoải mái.

Tay nghề của cô ấy rất giỏi, quần áo vừa in người anh ấy, mặc dù có hơi rộng một tí nhưng như vậy sẽ tương đối mát mẻ.

Lúc này mặc dù sắp bước vào mùa thu, nhưng nắng gắt cuối thu cũng không phải dễ chịu. Ban ngày vẫn nắng nóng chói chang như mùa hè, áo ngắn tay vẫn còn có thể mặc gần cả tháng nữa.

“Đẹp, đẹp, anh thích, vợ anh thật khéo tay.” Kỳ Huy Hoàng nói thẳng là mình rất thích, mặc vào rồi cũng không chịu cởi ra.

Hai người họ sau khi uống rượu thì cũng có vẻ thân mật hơn so với ngày thường, Kỳ Huy Hoàng ôm lấy Tạ Phương Hoa. Ban đầu Tạ Phương Hoa có giãy giụa vài cái, nhưng sau đó thì để mặc anh ấy muốn làm gì thì làm. Chỉ là ôm thôi nên cũng không có gì quan trọng, chỉ cần không làm chuyện khác là được, cô ấy đã nghe theo lời Tuệ Tuệ nói, nhưng cô và Tống Thời Thanh còn hôn môi……

Nghĩ vậy xong, mặt Tạ Phương Hoa lại đỏ, nghĩ thầm không biết nếu Kỳ Huy Hoàng thân mật với cô ấy thì cô ấy nên làm sao. Đẩy anh ấy ra thì có được không? Hay là……

Hai người tiếp tục trò chuyện, Kỳ Huy Hoàng nói với Tạ Phương Hoa chuyện hôm nay anh ấy đưa em họ đến gặp bà Tống: “Năm nay Thời Thanh cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, không ngờ cậu ấy lại chưa tìm được đối tượng hẹn hò. Lúc trước ông nội cậu ấy là thủ trưởng, cha cậu ấy là đoàn trưởng, vốn dĩ cậu ấy sẽ có tiền đồ vô lượng……”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 525: Chương 525


Tạ Phương Hoa thật sự định nói Tống Thời Thanh đã có đối tượng, chính là Khương Tuệ Tuệ.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói ra thì đã nghe Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Đúng lúc anh có đứa em họ cũng chưa tìm được đối tượng, anh thấy tuổi cũng thích hợp, thế nên đã đưa cô ấy tới gặp bà Tống trước, giới thiệu cô ấy làm vợ Tống Thời Thanh. Đứa em họ này của anh cũng học cao trung, tính cách cũng……”

Anh ấy còn chưa nói xong, cả người đã bị Tạ Phương Hoa đẩy ra.

Tạ Phương Hoa trừng mắt nhìn anh ấy, thở phì phì, trông có vẻ rất gấp gáp: “Anh làm gì vậy!? Sao anh có thể làm như vậy?!”

Cố Diệp Phi

Cô ấy không muốn biết em họ của Kỳ Huy Hoàng trông như thế nào, cô ấy chỉ muốn biết nếu Kỳ Huy Hoàng giới thiệu đối tượng cho Tống Thời Thanh thì người chị em tốt Tuệ Tuệ của cô ấy phải làm gì bây giờ!

Kỳ Huy Hoàng bị cô ấy hỏi như thế, không biết rốt cuộc mình sai ở đâu, phản ứng lại được liền ôm lấy Tạ Phương Hoa, cho rằng cô ấy ngại vì mình hành động không đứng đắn, vội vàng nói: “Sao? Có phải vừa rồi anh ôm em đã dọa em sợ rồi không? Em đừng nóng giận…… Anh, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa được không? Đợi anh báo cáo như vậy……”

Tạ Phương Hoa không ngờ là anh ấy hiểu lầm, mặt đỏ ửng lên, nói: “Anh nói bậy gì đó, em đâu có nói chuyện này, em muốn hỏi anh tại sao lại muốn xen vào chuyện của người khác? Tống Thời Thanh đã có người yêu rồi, chính là cô gái lần trước đến binh đoàn cùng với em, anh cũng đã gặp qua rồi đó.”

Kỳ Huy Hoàng cau mày suy nghĩ, anh ấy đã lập tức nhớ ra.

Khương Tuệ Tuệ trông thật xinh đẹp, là người con gái xinh đẹp duy nhất đến binh đoàn bọn họ, cho nên người nào đã gặp qua cô thì đều không thể nào quên được. Hơn nữa hình như còn nghe nói lúc ấy giọng của Diệp Mạn Đình có vấn đề, chính là cô đã ra tay giải vây, vì thế nên đoàn trưởng Chu muốn có được nhân tài này, còn tự mình đuổi theo, muốn cô vào binh đoàn nghệ thuật, chỉ tiếc là đã bị cô cự tuyệt.

Nhưng anh ấy không nghĩ tới, cô gái kia thế mà lại là người yêu của Tống Thời Thanh! Anh ấy vẫn luôn tưởng rằng Thẩm Kiêu Dương thích cô gái kia, thấy Thẩm Kiêu Dương đối với cô cũng rất nhiệt tình.

“Hai người bọn họ đã hẹn hò được vài tháng rồi, là Tống Thời Thanh nói không muốn để thân phận của anh ấy liên lụy đến Tuệ Tuệ, nên mới không nói cho mọi người biết quan hệ của hai người bọn họ. Em hỏi anh, chuyện này anh có nói với Tống Thời Thanh chưa? Nếu anh đã nói với cậu ấy, mà cậu ấy còn để anh làm như vậy, vậy thì thật quá đáng!” Tạ Phương Hoa tức giận đến mức cắn chặt răng.

Nếu là như vậy, cho dù có nói như thế nào thì cô ấy cũng đều phải khuyên Tuệ Tuệ rời xa Tống Thời Thanh mới được.

Kỳ Huy Hoàng vỗ trán, thẳng thắn: “Tệ thật! Anh đúng là có lòng tốt nhưng làm sai chuyện rồi. Cậu ấy không biết! Anh không có hỏi cậu ấy, anh dự định đưa người tới gặp bà Tống trước rồi mới nói!”

Kỳ Huy Hoàng không ngờ mình có lòng tốt nhưng lại làm ra chuyện động trời, lại trở thành người phá rối cặp đôi uyên ương.

Anh ấy nhìn thấy khuôn mặt Tạ Phương Hoa chuyển từ đỏ bừng sang biểu cảm như bây giờ, khẽ nhấp nhấp môi, nghiêng đầu không thèm nhìn anh ấy thì đủ biết là cô ấy thật sự tức giận rồi.

Đúng thật là nên tức giận mà, Khương Tuệ Tuệ là chị em tốt của cô ấy, đang hẹn hò hạnh phúc vui vẻ với Tống Thời Thanh, anh ấy không biết rõ ngọn ngành lại đi giới thiệu em họ cho Tống Thời Thanh, để cho chị em tốt của cô ấy có một ‘tình địch’, vậy thì đừng trách cô ấy không vui.

Kỳ Huy Hoàng thở dài, kéo cô ấy ngồi gần lại hơn một tí, đưa tay ôm lấy eo cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Em đừng nóng giận, chuyện này là do anh làm không tốt, anh không chịu hỏi rõ ràng đã tự tiện quyết định, cho nên mới làm ra chuyện không hay thế này, anh nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân, sau này tuyệt đối không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 526: Chương 526


Ngày thường Tạ Phương Hoa nhẹ nhàng hiền dịu như một con thỏ trắng, hôm nay lại khiến anh ấy phải cật lực nài nỉ.

Anh ấy nhận sai thôi vẫn chưa đủ, cô ấy khẽ hừ một tiếng, mở vòng tay anh ấy ra, ngồi dịch sang bên cạnh cách xa một chút.

Kỳ Huy Hoàng nhìn dáng vẻ này của cô ấy, vừa tức giận vừa buồn cười. Hóa ra không phải cô ấy không tức giận, mà là khi có người trêu chọc đến chị em tốt của cô ấy thì cô ấy mới trở nên tức giận.

Kỳ Huy Hoàng cảm thấy nhìn Tạ Phương Hoa lúc tức giận cũng rất đáng yêu, nhưng đáng yêu thì đáng yêu, vợ giận thì vẫn phải dỗ dành mới được.

Anh ấy lại một lần nữa ngồi sát vào Tạ Phương Hoa, nói: “Hôm nay cũng muộn rồi, đợi sáng mai anh sẽ đến gặp bà Tống giải thích rõ ràng, sau đó sẽ nói rõ với em họ anh, có được không? Phương Hoa, em cũng đừng giận anh, em xem này, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày đấy……”

Còn chưa nói xong, lúc này Tạ Phương Hoa cũng đã có động tĩnh. Cô ấy quay đầu lại nhìn anh ấy, thấy biểu cảm của anh ấy chân thành tha thiết, giọng điệu cũng rất chân thành, cô ấy không nỡ giận nữa.

Hơn nữa đại đội chỗ Đan Hà ở có hơi xa, hôm nay cũng đã muộn quá rồi, đi cũng không tiện, cô ấy đành cho phép Kỳ Huy Hoàng ngày mai tìm Đan Hà giải thích.

Hừ, cô ấy không cảm thấy mình làm như vậy có gì là không đúng, đây là sự trừng phạt đối với sai lầm của Kỳ Huy Hoàng, ai biểu anh ấy không biết gì mà đã làm chuyện chia rẽ đôi uyên ương, nếu vì chuyện này mà Tuệ Tuệ đau lòng thì phải làm sao bây giờ!?

“Bây giờ cũng đã hơn 8 giờ rồi, có phải là quá muộn rồi hay không?” Kỳ Huy Hoàng vừa nhìn đồng hồ, vừa hỏi.

Dù sao thì ở binh đoàn 8 giờ là đã tắt đèn, lúc này mọi người đều đã ngủ rồi.

“Không muộn, mới 8 giờ mà thôi, nhà bà Tống vẫn còn chưa ngủ, nhà bọn họ mỗi lần ăn cơm tối xong đều sẽ ra ngoài sân. Nếu hôm nay anh không đi nói, vậy cái rượu này……” Tạ Phương Hoa vừa nói vừa đem rượu giấu đi: “Anh cũng không được phép uống. Sau này cũng đừng tới tìm em, đợi khi nào Tuệ Tuệ hết giận, anh mới được tới đây.”

Ngày thường Tạ Phương Hoa nào dám nói chuyện với Kỳ Huy Hoàng bằng dáng vẻ này, chẳng qua hôm nay vì Tuệ Tuệ nên cô ấy mới có can đảm như thế này.

Nhưng nhờ vậy cũng có thể nhìn ra được Kỳ Huy Hoàng có thật sự thích cô ấy hay không, có phải thật sự giống như anh ấy nói bản thân là một người đàn ông đối xử tốt với vợ hay không.

Cố Diệp Phi

Nếu Kỳ Huy Hoàng ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, vậy chứng tỏ những gì anh ấy nói đều là thật, nhưng nếu anh ấy không chịu đi, còn vì những lời Tạ Phương Hoa nói mà tức giận, vậy Tạ Phương Hoa sẽ cảm thấy những lời này đều là giả, cô ấy cũng không muốn ở bên cạnh Kỳ Huy Hoàng nữa.

Mặc dù cô ấy nói vì nguyên nhân thành phần gia đình cho nên tới nay cũng không tìm người yêu. Nhưng cô ấy cũng không phải loại người có thể tùy tiện gả cho bất kỳ ai, kết hôn là chuyện quan trọng của đời người, nửa đời sau của cô ấy phải giao cho một người đàn ông có trách nhiệm và biết yêu thương vợ.

Cô ấy đã khổ đủ rồi, không muốn lại phải chịu khổ nữa đâu.

Nếu không được nữa, vậy cứ như Tuệ Tuệ nói, chuyên tâm lo cho sự nghiệp, hiện tại tiệm may của cô ấy đang làm ăn càng ngày càng tốt, nếu không tìm được người đàn ông tốt, vậy cùng lắm cô ấy không gả cho ai là được rồi.

Nghĩ như vậy xong, Tạ Phương Hoa yên lặng nhìn Kỳ Huy Hoàng, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

“Được được được, bây giờ anh đi ngay.” Giọng điệu của Kỳ Huy Hoàng có chút bất đắc dĩ, nhưng không hề có nửa phần không vui.

Anh ấy cũng thật sự không có cách nào để đối phó với Tạ Phương Hoa, ngày thường cô ấy mềm mỏng như bông, không ngờ trên thực tế lại rất có nguyên tắc. Nhưng như vậy cũng tốt, anh ấy ước gì cô ấy như vậy, cho dù có mềm như bông hay nhìn dễ bắt nạt, thì khi không có anh ấy ở bên cạnh, cô ấy cũng không được để cho kẻ khác ức h**p.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 527: Chương 527


Nói xong, Kỳ Huy Hoàng vội vàng thu dọn một chút đồ đạc, lập tức đi đến nhà họ Khương.

Tạ Phương Hoa đi theo, nói: “Em cùng đi với anh.”

Cô ấy sợ Tuệ Tuệ sẽ tức giận Kỳ Huy Hoàng, nói đến cùng thì chuyện này là do Kỳ Huy Hoàng không đúng, nhưng nếu cô ấy đã hẹn hò với anh ấy thì cũng nên nói giúp anh ấy mấy câu trước mặt Tuệ Tuệ mới được.

Trên đường đi, Tạ Phương Hoa nói: “Tuệ Tuệ là người bạn tốt nhất của em, dù sao đi chăng nữa thì em cũng sẽ không cho phép người khác làm cô ấy khổ sở, kể cả anh cũng không được, đã biết chưa? Nếu sau này anh còn như vậy, em thật sự sẽ không để ý tới anh nữa.”

Kỳ Huy Hoàng nhìn dưới ánh trăng, thấy biểu cảm của Tạ Phương Hoa vô cùng nghiêm túc, anh ấy nghiêm, nghỉ rồi kính lễ với cô ấy một cái, sau đó nói: “Báo cáo trưởng quan, tôi đã rõ, bạn của trưởng quan cũng chính là bạn của tôi, tôi bảo đảm sau này tuyệt đối không tái phạm!”

Lời này đã chọc cười Tạ Phương Hoa, lúc này cô ấy mới cho phép Kỳ Huy Hoàng nắm tay cô ấy mà đi.

Đồng thời trong lòng cô ấy cũng cảm thấy ngọt ngào, từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, Kỳ Huy Hoàng đối xử với cô ấy khá tốt. Rất là nghe lời cô ấy, cô ấy muốn anh ấy lập tức đi giải thích với bà Tống là anh ấy lập tức đi ngay.

Cô ấy biết, anh ấy là người mà cô ấy có thể phó thác cả đời.

Đợi đến khi xin được phép, bọn họ sẽ lập tức kết hôn.

Bên kia, Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đã về đến nhà.

Bọn họ dừng xe đạp ở cửa nhà. Cửa sân không khóa, là người nhà họ Khương cố ý để cửa cho Khương Tuệ Tuệ.

Sau khi xe đạp dừng hẳn, Khương Tuệ Tuệ mới nhảy xuống từ trên xe đạp.

Tống Thời Thanh sợ cô không cẩn thận bị trật chân, vội vàng nói: “Em cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”

Khương Tuệ Tuệ nói: “Không đâu, em đâu có mỏng manh như vậy.”

Tống Thời Thanh mỉm cười sau khi nghe xong. Không biết tại sao, lời này khi được phát ra từ miệng Tuệ Tuệ luôn khiến anh không nhịn được mà muốn cười, người từng cầm cái cuốc không nổi mà bây giờ lại nói với anh là cô không mỏng manh như vậy.

Rõ ràng là cô mỏng manh mà.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô trở nên nhu hòa hơn, đã không còn diễm lệ như ban ngày. Đôi mắt long lanh như sao trên trời, trông rất lộng lẫy và rực rỡ.

Tống Thời Thanh đưa tay nhẹ nhàng véo chóp mũi cô. Khương Tuệ Tuệ ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại mà mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Thật sự khó trách cô phản ứng không kịp, bởi vì cô và Tống Thời Thanh vẫn chỉ luôn thân mật với nhau ở nơi kín đáo, chưa bao giờ làm như vậy ở trong nhà.

Cố Diệp Phi

Mãi cho đến khi Tống Thời Thanh chủ động đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, đẩy cửa đi vào trong sân, cô mới bắt đầu nhận thức được. À, xem ra lúc này Tống Thời Thanh không chỉ muốn thẳng thắn xác nhận quan hệ giữa hai người bọn họ với bà nội mà còn muốn nói cho mọi người trong nhà cô biết.

Khương Tuệ Tuệ đi theo Tống Thời Thanh, để anh tùy ý nắm tay cô.

Bọn họ đi vào trong.

Bây giờ đã là 8 giờ hơn, mọi người đều đã trở về phòng riêng. Đèn ở phòng anh ba đã tắt, chỉ có phòng anh cả và phòng của Khương Vệ Bình là còn sáng đèn, đột nhiên có tiếng khóc của Tiểu Nguyệt truyền đến, âm thanh cũng không lớn, sau đó nhanh chóng ngừng lại, chắc là đói bụng đòi bú, được b.ú rồi thì không khóc nữa.

Trẻ con đều là như vậy, đặc biệt là Tiểu Nguyệt mới được hơn ba tháng tuổi.

Trong phòng Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng đã tắt đèn, nhưng Khương Tuệ Tuệ biết mẹ cô chắc chắn vẫn chưa ngủ. Phương Quế Chi luôn như vậy, có khi Khương Tuệ Tuệ đến nhà Tạ Phương Hoa, Phương Quế Chi cũng chờ đến khi cô trở về mới chịu ngủ.

Lần này nhất định cũng không ngoại lệ.

Khi cửa sân bị mở ra cũng phát ra âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ, chắc hẳn Lý Tú Cầm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cho nên khi bọn họ mới vừa đi vào, Lý Tú Cầm đã nhanh chóng chạy ra mở cửa, còn chưa nhìn thấy người, đã vội nói: “Là Tuệ Tuệ về phải không?”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 528: Chương 528


“Chuyện hôm nay chị đã nghe chị dâu thứ ba của em nói rồi, chị dâu biết em vừa tức giận vừa uất ức, nhưng mà em hãy bình tĩnh nghĩ lại xem, Tiểu Tống chắc hẳn không phải là người như vậy mà đúng không? Lúc này em đến binh đoàn tìm cậu ấy có hỏi rõ cậu ấy hay chưa? Quan hệ của hai người dù sao cũng phải công khai thì mới được, bằng không có cãi nhau cũng vô dụng, Tiểu Tống nói như thế nào, cậu ấy……”

Lý Tú Cầm nói những điều này chủ yếu là sợ Khương Tuệ Tuệ vì quá tức giận, chạy tới binh đoàn không chịu hỏi rõ đã cãi nhau om sòm với anh, như vậy thì hai người không những không cởi bỏ được hiểu lầm mà còn khiến chuyện này càng thêm nghiêm trọng.

Vốn dĩ Lý Tú Cầm cảm thấy Khương Tuệ Tuệ muốn tìm Tống Thời Thanh hỏi cho rõ ràng, nhưng mà sau khi nghe Lưu Ái Đệ miêu tả sắc mặt khó coi lúc ấy của Khương Tuệ Tuệ, trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Lúc này mới nói như vậy.

Nhưng đến lúc cô ấy nói những lời này, cũng đã thấy rõ có hai người đứng ở trong sân. Chỉ thấy Tống Thời Thanh đứng bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, hai người tay trong tay, nghe thấy cô ấy nói chuyện, đồng thời nhìn lại đây.

Ánh mắt ba người chạm nhau, Lý Tú Cầm ngẩn người.

Khương Tuệ Tuệ nhìn cô ấy cười cười, nói: “Chị dâu cả, chị cứ yên tâm, em không phải loại người không nói đạo lý, hôm nay nghe chị dâu thứ ba nói những lời đó, em thật sự đã rất tức giận, nhưng em không có chưa hỏi rõ ràng đã cãi nhau om sòm với anh ấy.”

“Chuyện này thì em biết, Tống Thời Thanh căn bản không biết đội trưởng Kỳ sẽ giới thiệu đối tượng cho anh ấy, lúc em đến anh ấy còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói cho cùng thì chính là đội trưởng Kỳ có ý tốt nhưng lại làm ra chuyện không nên.” Khương Tuệ Tuệ nói với vẻ thành thật.

Cố Diệp Phi

Ấy thế mà Tống Thời Thanh đứng bên cạnh lại cố tình đưa tay ra, giả bộ xoa xoa nơi cánh tay có dấu răng của Khương Tuệ Tuệ. Đây là đang nhắc nhở cô, lúc ấy cô không bình tĩnh như mình đang nói, cô xông đến vừa đá vừa mắng anh, còn cắn vào cánh tay anh.

Khương Tuệ Tuệ hiểu được ý anh, sắc mặt liền đỏ ửng lên. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, cô ho khan một tiếng, nâng nâng cằm. Vẻ mặt kiểu ‘em cắn anh đó, anh có thể làm gì em’.

Mặc dù cô cắn anh, nhưng bản thân cô cũng rất đau lòng! Hơn nữa, căn bản là cô không dám dùng nhiều sức lực!

Lý Tú Cầm nghe xong, lúc này mới thật sự yên tâm, cô ấy nhìn Khương Tuệ Tuệ, rồi lại nhìn Tống Thời Thanh, nói: “Vậy là tốt rồi, chị còn sợ hai đứa sẽ vì chuyện này mà cãi nhau.”

Lại nói: “Tiểu Tống à, nói thật, trước kia chị dâu đây không thật sự mong muốn Tuệ Tuệ và cậu ở bên nhau, nguyên nhân là vì cái gì, cậu thông minh như vậy, chị tin là cậu cũng đoán ra. Nhưng sau khi biết rõ quan hệ giữa cậu và Tuệ Tuệ, chị cũng không tiết lộ với ai, là vì chị tin tưởng nhân phẩm của cậu, tin tưởng cậu sẽ đối xử tốt với Tuệ Tuệ, sẽ không để con bé chịu uất ức. Người làm chị dâu này tự nhận có mắt nhìn người, hy vọng cậu đừng làm chị thất vọng.”

Lý Tú Cầm nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng và rành mạch.

Tống Thời Thanh nhìn Lý Tú Cầm, nghe những lời cô ấy nói, lại nghiêng đầu ôn nhu nhìn Tuệ Tuệ đứng bên cạnh, trịnh trọng đáp: “Chị dâu cả, mắt nhìn người của chị rất chuẩn, chị sẽ không nhìn lầm em đâu, cả đời này em đều sẽ đối xử tốt với Tuệ Tuệ, không để cô ấy phải chịu bất cứ sự uất ức nào.”

Tống Thời Thanh vẫn luôn là một người nói ít làm nhiều, anh cảm thấy nói một trăm câu cũng không bằng làm một chuyện. Nhưng những lời từ trong miệng anh nói ra, trước nay đều có thể làm được, anh cũng không nói láo.

Hiện giờ anh có thể đứng trước mặt Lý Tú Cầm nói ra những lời như vậy, đúng là Tuệ Tuệ cũng không dự đoán trước được.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 529: Chương 529


Cảm nhận được bàn tay anh đang nắm lấy tay cô thật chặt, trong lòng Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng ấm áp, cô ghé mắt nhìn Tống Thời Thanh, khóe miệng khẽ cong lên.

Đúng lúc này, Khương Vệ Quốc vốn đã ngủ rồi đột nhiên phát ra động tĩnh: “Tú Cầm, em đang nói chuyện với ai vậy? Là em út về sao?”

Phản ứng đầu tiên của Lý Tú Cầm là muốn giấu hai người Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đi, nhưng cô ấy chợt quên mất, lần này bọn họ đến đây, rất có khả năng chính là muốn công khai mối quan hệ của hai người bọn họ.

Cô ấy vội nói: “Đúng vậy, là em út đã trở về, em nói với em ấy là mẹ có chừa cơm cho em ấy ở nhà bếp, anh không cần lên đây đâu, cứ tiếp tục ngủ đi.”

Nói xong, Lý Tú Cầm đưa mắt ra hiệu với Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi, vội kéo Tống Thời Thanh đến phòng bà Tống.

Đèn trong phòng bà Tống đã tắt, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ đã ngủ, hai người già thì ngủ ít hơn trước kia, lúc này chắc cả hai vẫn còn chưa ngủ đâu.

Hơn nữa hôm nay Tuệ Tuệ không ăn cơm tối mà đã đi ra ngoài, mặc dù Lý Tú Cầm nói Tuệ Tuệ đến chỗ thợ may Tạ có việc, nhưng ngày thường cho dù Tuệ Tuệ muốn đến chỗ thợ may Tạ thì cũng đều ăn cơm tối rồi mới đi, hôm nay lại đi gấp như vậy, đến cơm tối cũng không kịp ăn, bà Tống có chút lo lắng, có phải cửa hàng của bọn họ gặp phải chuyện gì rồi không.

Một khi người già lo lắng thì lại càng khó đi vào giấc ngủ hơn.

Hai người đang lẩm bẩm nói về Tuệ Tuệ thì nghe thấy tiếng đập cửa ‘thùm thụp’, sau đó nghe giọng của Tuệ Tuệ hỏi: “Bà nội, ông nội, hai người ngủ chưa ạ?”

Hai người sẽ không nghe nhầm tiếng của Tuệ Tuệ, bà Tống cầm đèn pin bước xuống giường, vừa lên tiếng trả lời: “À, là Tuệ Tuệ đã về rồi sao? Bà nội còn chưa ngủ đâu, bà mở cửa cho cháu ngay đây.” Đang nói thì cửa đã mở ra.

Đèn pin chiếu lại đây, bà Tống nhìn thấy Tuệ Tuệ đang đứng trước cửa, bên cạnh còn có Tống Thời Thanh. Ánh sáng đèn pin dừng lại trên tay hai người, mười ngón tay đan vào nhau, đầu tiên là bà Tống sửng sốt, sau đó trên mặt lại lộ ra vài phần vui sướng.

Tống Thời Thanh cũng không vì bà Tống nhìn thấy mà buông tay đang nắm tay Tuệ Tuệ ra, anh càng nắm chặt hơn, nói với bà Tống: “Bà nội.”

Bà Tống cũng không hỏi nhiều, trước tiên kêu bọn họ vào trong, nói: “Thời Thanh cũng về sao? Mau vào trong, mau vào trong đi.”

Hai người đi theo bà Tống vào phòng, đèn cũng được bật lên.

Cố Diệp Phi

Ông Tống mặc xong quần áo thì bước xuống giường, nhìn thấy Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh cùng xuất hiện thì biểu cảm còn khoa trương hơn bà Tống nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Thời Thanh vẫn còn nắm tay Tuệ Tuệ, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Với Tuệ Tuệ mà nói, phản ứng của ông Tống vẫn đúng như cô dự kiến, nhưng phản ứng của bà Tống quá trấn tĩnh, khiến cô có chút khó hiểu, trong lòng nghĩ, bà Tống đột nhiên nhìn thấy cô và Tống Thời Thanh tay nắm tay cùng xuất hiện, lẽ nào không giật mình sao?

Nhưng biểu cảm của bà Tống thoạt nhìn giống như có hơi bình thường…… Không những bình thường mà còn có chút vui mừng hớn hở nữa……

Trong khi Tuệ Tuệ vẫn còn đang khó hiểu, thì bà Tống đã mở miệng nói chuyện, bà ấy cười hiền từ, nói: “Tuệ Tuệ, nhất định là cháu không hiểu, tại sao bà nội nhìn thấy cháu và Thời Thanh ở bên nhau, nhưng lại không giật mình một chút nào có đúng không?”

Khương Tuệ Tuệ có chút ngượng ngùng mà gật đầu.

Bà Tống nhìn Tống Thời Thanh, rồi lại nhìn Tuệ Tuệ, nói: “Làm sao bà nội có thể không biết rõ tâm tư của cháu trai mình chứ, chuyện Thời Thanh thích cháu, bà đã sớm nhìn ra rồi. Nhưng mà đứa nhỏ Thời Thanh này, từ trước đến nay luôn hướng nội, lại vì chuyện trong nhà mà nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, sợ ở bên cháu sẽ liên lụy đến cháu, cho nên bà nội và Thời Thanh cũng suy nghĩ giống nhau, cho tới nay, bà đặc biệt hy vọng Thời Thanh có thể ở bên cạnh cháu, nhưng lại sợ cả nhà chúng ta sẽ liên lụy đến cháu.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 530: Chương 530


“Trước kia bà còn thúc giục nó, nói nó nếu thích cháu thì phải nói rõ ràng với cháu, nhưng nó lại không chịu thừa nhận. Bà còn tưởng rằng nó sẽ luôn chôn kín tâm tư này trong lòng, không ngờ tên tiểu tử thúi này thật sự nói với cháu, cũng coi như là đã hiểu rõ tâm sự của bà.”

Nói xong, bà Tống kéo tay Tuệ Tuệ, nói: “Tuệ Tuệ, Thời Thanh là người như thế nào, cháu là người hiểu rõ nhất, nó lớn như vậy rồi, trước nay chưa từng để tâm đến người con gái nào, bà nội có thể đảm bảo, cháu là cô gái đầu tiên mà nó thích, cũng sẽ là cô gái cuối cùng.”

Cố Diệp Phi

“Ông bà nội là người như thế nào, cháu cũng biết rồi. Ông bà vẫn luôn rất thích cháu, đối xử với cháu như cháu gái ruột. Xác suất ông Tống được sửa lại án xử sai là rất lớn, Thời Thanh vẫn luôn bận rộn lo chuyện này, mặc dù bà nội không có cách nào để bảo đảm tương lai nhà chúng ta nhất định sẽ được sửa lại án xử sai, nhưng bà nội có thể bảo đảm, bất luận bây giờ hay tương lai nhà họ Tống có như thế nào, chỉ cần Tuệ Tuệ cháu nguyện ý, cháu chính là cháu dâu duy nhất của nhà họ Tống chúng ta.”

Bà Tống nói những lời này là có ý cho Tuệ Tuệ yên tâm, bà ấy muốn nói cho cô biết, không cần sợ tương lai nhà họ Tống không được sửa lại án xử sai, ông Tống lại trở thành thủ trưởng, hoặc là chức quan gì đó cao hơn.

Tuệ Tuệ cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ không nhận chuyện hôn sự này.

Cô sẽ vĩnh viễn là cháu dâu của nhà họ Tống.

Nhưng mà đối với chuyện này, Khương Tuệ Tuệ cũng chưa bao giờ nghi ngờ. Cô tin ông Tống và bà Tống, càng tin người mà cô yêu.

“Bà nội, cháu nguyện ý.” Khương Tuệ Tuệ cũng không e ngại mà thản nhiên nói câu đồng ý, nhớ lại chuyện hôm nay, cô nói: “Chỉ là hôm nay cháu nghe chị dâu thứ ba của cháu nói đội trưởng Kỳ đưa em họ của anh ấy tới đây để giới thiệu cho Tống Thời Thanh? Bà nội……”

Còn chưa nói xong, bà Tống đã bật cười, bà ấy lắc đầu nói: “Đúng là có chuyện như vậy, bà cũng đã gặp cô gái kia, đúng là rất biết cách làm cho người ta thích. Nhưng mà Tuệ Tuệ à, cháu đừng nghĩ nhiều, hôm nay bà và cô gái kia đã nói rõ ràng rồi, bà nói cháu nội Tống Thời Thanh của bà có yêu thích cô gái nào thì ông bà đây cũng đều thích cô gái đó. Cô ấy cũng là một cô gái tốt, lại đến vùng nông thôn này, nếu cô ấy không chê, sau này cứ coi như là cháu gái của bà, tương lai cứ thường xuyên lui tới đây, dù sao thì một cô gái rời xa gia đình như vậy, có thể có thêm những người thân thích để đi lại cũng tốt.”

Giờ này khắc này, chân tướng đã được lộ ra rõ ràng rồi.

Hóa ra những gì Lưu Ái Đệ nói quả là không sai, đội trưởng Kỳ đích thực có lòng muốn giới thiệu em họ mình cho Tống Thời Thanh. Nhưng bà Tống đã sớm biết tâm tư của Tống Thời Thanh, cho nên đã từ chối chuyện này.

Làm hại cô cho rằng bà Tống đồng ý đối tượng được giới thiệu cho Tống Thời Thanh, khiến cô đau lòng không nguôi.

“Vì chuyện này mà cháu đi tìm Thời Thanh sao? Thời Thanh không biết gì về chuyện này cả, nhưng cháu cũng đừng giận Tiểu Kỳ, nó cũng chỉ có lòng tốt mà thôi.” Bà Tống nói.

Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt, nhỏ giọng ‘dạ’ một tiếng.

Bà Tống tiếp tục nói: “Lúc trước bà không biết hai đứa cháu hẹn hò, nhưng bây giờ bà đã biết rồi, bà cũng không hỏi các cháu đã ở bên nhau bao lâu, nhưng bà muốn nói, nếu các cháu đã ở bên nhau, mà lại giấu giếm người lớn là không tốt.”

“Thời Thanh, cháu là đàn ông, đây là trách nhiệm của cháu, bất luận cha mẹ Tuệ Tuệ có nghĩ như thế nào, cháu cũng nên thoải mái nói cho họ biết tâm ý của cháu đối với Tuệ Tuệ mới được.”

Lời này là nói với Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh gật gật đầu: “Cháu biết rồi thưa bà nội.”

Từ trước đến giờ anh sợ cha mẹ Tuệ Tuệ biết chuyện này sẽ không đồng ý mối quan hệ của hai người bọn họ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 531: Chương 531


Anh lo lắng Tuệ Tuệ sẽ vì anh mà giận dỗi người nhà, đến lúc đó ngược lại càng không tốt. Cho nên anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đợi đến khi nhà bọn họ được sửa lại án xử sai thì tốt rồi.

Người nhà họ Khương sẽ không phản đối, hết thảy đều trở nên thuận tình hợp lý.

Nhưng bà nội nói cũng rất đúng, cứ giấu giếm cũng không phải là cách, ngược lại sẽ khiến Tuệ Tuệ chịu rất nhiều uất ức. Khi ở bên cạnh anh mà luôn sợ bị người nhà nhìn thấy, luôn phải lén lút……

Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Thời Thanh quyết tâm, nhìn về phía Tuệ Tuệ bằng ánh mắt càng thêm ôn nhu, Tuệ Tuệ của anh thật sự đã chịu rất nhiều uất ức rồi.

Bất luận kết quả có như thế nào, anh đều sẽ gánh hết trách nhiệm, cho dù cha mẹ Tuệ Tuệ không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, anh cũng phải cố gắng nỗ lực để được bọn họ tán thành mà không phải giấu giếm gì thêm nữa.

Sau khi nói chuyện với bà Tống, Tống Thời Thanh lập tức chuẩn bị cùng Khương Tuệ Tuệ đến gặp Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng để nói rõ ràng chuyện này.

Bà Tống và ông Tống là người lớn trong gia đình, hai người cũng đi theo bọn họ, như vậy sẽ càng thể hiện được thành ý của nhà họ Tống. Tuệ Tuệ không chỉ là cô gái mà Tống Thời Thanh thích, cô còn là cháu dâu tương lai của nhà họ Tống.

Phía bên kia, ở trong phòng, Phương Quế Chi tận mắt nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh tay nắm tay cùng nhau trở về, lúc này bà ấy vô cùng giật mình.

Bà ấy vì lo lắng cho Tuệ Tuệ nên đã để cửa chờ Tuệ Tuệ về, mặc dù đèn trong phòng đã tắt, nhưng bà ấy vẫn luôn để ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy tiếng cửa mở, đoán là Tuệ Tuệ đã về, đang định xuống giường xem thử, nào ngờ vừa mới đến bên cửa sổ đã nhìn thấy Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh tay nắm tay đi vào trong sân.

Bà ấy còn nghe được cuộc đối thoại của con dâu cả Lý Tú Cầm với Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh.

Bà ấy biết được, Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh không phải mới quen nhau gần đây, hai người đã ở bên nhau lâu rồi. Nhưng bà ấy là một người mẹ, tại sao cái gì cũng không biết!?

Cố Diệp Phi

Lúc này, trong lòng Phương Quế Chi hơi hoang mang, không biết nên làm gì mới phải, cứ luôn miệng thầm thì với Khương Đắc Thắng: “Đắc Thắng, con bé Tuệ Tuệ và thanh niên trí thức họ Tống tay nắm tay, Tú Cầm còn nói vậy, bọn chúng nhất định đã quen nhau rất lâu rồi…… Chuyện này rốt cuộc đã diễn ra từ khi nào, tại sao em lại không biết?”

Khương Đắc Thắng suy nghĩ khác Quế Chi, nói thẳng: “Thay vì thắc mắc thì em quan tâm xem hai đứa nhỏ sẽ bên nhau đến khi nào sẽ tốt hơn, chưa kể Tiểu Tống là đứa nhỏ có chừng mực, vả lại con gái chúng ta cũng là đứa hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện gì bậy bạ đâu, em lo lắng làm cái gì?”

“Hơn nữa, không phải trước giờ em vẫn luôn lo lắng con gái chúng ta tuổi càng lúc càng lớn, tương lai không tìm được đối tượng tốt, còn vì chuyện này mà buồn sầu hay sao? Bây giờ biết được con gái đã tìm được đối tượng, lại còn là Tiểu Tống ở cùng nhà chúng ta, ông nội và bà nội của Tiểu Tống em cũng đã biết rõ, em thường nói bọn họ là người tốt, Tiểu Tống lại từng cứu mạng Nữu Nữu nhà chúng ta, còn học đến cao trung, là người có văn hóa.”

“Người như vậy làm con rể nhà chúng ta thì có gì mà không hài lòng? Không sai, nhà bọn họ đang chịu bị án phạt, nhưng nếu không bị án phạt, chúng ta là dân bình thường, Tuệ Tuệ làm gì không có cơ hội được hẹn hò với Tiểu Tống.”

“Người khác đều nói cái gì mà kẻ xấu hay không phải là kẻ xấu, dù sao anh cũng không quá để ý. Mấy năm trước có biết bao nhiêu người tốt bị những kẻ tạo phản hãm hại? Ông Tống tốt như vậy mà có thể là người xấu sao? Có thể cũng là bị phe phái tạo phản hãm hại đấy thôi.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 532: Chương 532


“Dù sao thì anh vẫn cảm thấy Tuệ Tuệ nhà chúng ta quen với Tiểu Tống cũng không lỗ, hơn nữa, chuyện này còn phải xuất phát từ việc bọn trẻ thích nhau mới được. Bọn chúng thích nhau, em còn có thể không đồng ý được hay sao?”

Thật ra cũng không phải Phương Quế Chi không đồng ý, nhưng đột nhiên nhìn thấy đứa con gái mà trước giờ mình luôn cho rằng không có người yêu, đột nhiên xuất hiện cùng một người đàn ông, lại còn tay trong tay, phản ứng đầu tiên của người làm mẹ như bà ấy đương nhiên sẽ phải hơi hoảng sợ một chút rồi.

Bây giờ sau khi nghe Khương Đắc Thắng phân tích, Phương Quế Chi cũng dần dần trấn tĩnh trở lại.

Nghĩ lại lời Khương Đắc Thắng nói chính là, đứa nhỏ Tiểu Tống này là đứa trẻ tốt, Tuệ Tuệ của bọn họ và Tiểu Tống ở bên nhau, đúng là không tồi. Anh là người tốt, lại còn khá cần mẫn, còn có học vấn, chỗ nào cũng đều rất hoàn hảo.

Nghĩ như vậy xong, trong lòng Phương Quế Chi cũng không còn hoảng hốt nữa.

Nhưng bây giờ bà ấy không biết nên làm cái gì mới đúng, bèn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Nên làm bộ như không biết chuyện này, hay là tìm Tuệ Tuệ hỏi cho rõ ràng?”

Khương Đắc Thắng trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng mới nói: “Nếu Tuệ Tuệ không nói cho chúng ta biết, vậy có nghĩa là bọn nhỏ có suy nghĩ riêng của nó. Vậy chúng ta là cha mẹ, phải phối hợp một chút với bọn nhỏ rồi, cứ làm bộ như không biết, đợi đến khi nào bọn nhỏ muốn nói, tự động bọn nhỏ sẽ nói thôi. Đến lúc đó chuyện vui cũng gần kề, chuyện hôn nhân đại sự của con gái chúng ta không phải cũng thành rồi sao?”

Cục đá đè ở n.g.ự.c bọn họ coi như đã được trút bỏ phần nào rồi.

Phương Quế Chi gật gật đầu, nói: “Được, vậy tất cả đều nghe theo anh, cứ như vậy đi, chúng ta giả vờ như không biết chuyện này.”

Mới vừa thương lượng xong bây giờ nên làm gì thì ngoài cửa vang lên một tràng tiếng đập cửa.

Chỉ nghe thấy giọng của Khương Tuệ Tuệ truyền tới: “Cha, mẹ, hai người đã ngủ chưa? Là con, Tuệ Tuệ đây.”

Phương Quế Chi không ngờ Tuệ Tuệ lại tới nhanh như vậy, hơn nữa nhìn từ trong phòng ra, ngoài cửa có hai cái bóng đen, xem ra không chỉ có một mình Tuệ Tuệ tới, mà còn có cả Tống Thời Thanh.

Xem ra là muốn thẳng thắn nói chuyện này với bọn họ, Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng nhìn nhau, lên tiếng: “Cha mẹ chưa ngủ, vẫn đang chờ con, mẹ lập tức mở cửa cho con đây.”

Cố Diệp Phi

Nói xong, Phương Quế Chi lại hạ thấp giọng nói với Khương Đắc Thắng: “Anh còn không mau nhanh lên, con gái anh đã đưa con rể tương lai tới gặp chúng ta rồi kìa.”

Khương Đắc Thắng trở mình: “Biết rồi, anh tới liền đây.”

Nói xong, ông ấy vội vàng khoác thêm áo: “Nào, lần trước Tuệ Tuệ có may cho anh một bộ quần áo mới, em cất ở đâu rồi, mau tìm cho anh đi……”

Phương Quế Chi nhìn ở đầu giường, trước giờ khi nào tắm rửa sạch sẽ xong thì Khương Đắc Thắng mới thay quần áo, bất lực không nói nên lời mà đi tìm bộ quần áo mới kia cho ông ấy.

Vậy mà còn nói bà ấy, cũng không biết là ai vì muốn gặp con rể tương lai mà phải thay một bộ quần áo mới rồi mới chịu đi gặp người ta.

Mặc quần áo mới vào xong rồi Phương Quế Chi mới ra mở cửa.

Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, nhưng ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có cả bà Tống và ông Tống cũng tới. Bọn họ rất thích Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh có thể hẹn hò với Tuệ Tuệ, bọn họ thật sự rất vui, đương nhiên cũng muốn để cho cha mẹ Tuệ Tuệ biết bọn họ coi trọng Tuệ Tuệ đến mức nào.

Phương Quế Chi vội mời bọn họ vào trong, sau đó rót trà tiếp đón.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Phương Quế Chi, lại nhìn Khương Đắc Thắng, chủ động nói: “Cha, mẹ, có một chuyện con sợ cha mẹ không đồng ý, cho nên vẫn luôn giấu cha mẹ, hai người đừng buồn, con thích Tống Thời Thanh. Không, phải nói là bọn con thích nhau, đã lén hẹn hò vài tháng nay rồi.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 533: Chương 533


Khương Tuệ Tuệ vừa mới nói xong, Tống Thời Thanh đã tiếp lời: “Là do cháu không tốt, là cháu đề nghị với Tuệ Tuệ giấu mọi người, mọi người đừng trách cô ấy. Chú Khương, thím Khương, hôm nay cháu có thể bảo đảm ở trước mặt hai người, cháu thật lòng thích Tuệ Tuệ, cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy, yêu thương cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào.”

Khương Tuệ Tuệ đưa tay nắm lấy tay Tống Thời Thanh, đưa mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng nhu tình.

“Cha, mẹ, con tin anh ấy, anh ấy sẽ không lừa gạt con.”

Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng bốn mắt nhìn nhau, nhưng thật sự không biết nên nói gì. Đúng vậy, những điều nên nói bọn nhỏ đều đã nói rồi, bọn họ còn có thể nói gì nữa đâu.

Huống hồ, bọn họ cũng không tính toán chuyện con cái giấu bọn họ việc này. Chỉ cần là Tuệ Tuệ thích thì bọn họ cũng thích. Hơn nữa bọn họ cũng biết Tống Thời Thanh, anh là một đứa trẻ tốt, Tuệ Tuệ yêu anh là không sai.

Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi im lặng lại khiến mọi người hiểu lầm, bà Tống vội vàng bày tỏ thái độ, nói: “Đứa nhỏ Thời Thanh này từ bé đã là người coi trọng tình cảm, cũng không có tâm địa gian xảo, nếu nó nói cả đời sẽ đối xử tốt với Tuệ Tuệ, vậy nhất định là có thể làm được. Nếu không, còn có chúng tôi ở đây mà không phải sao? Chúng tôi cũng rất thích Tuệ Tuệ, trước kia lúc hai đứa nhỏ không ở bên nhau, tôi đã thường xuyên nghĩ, nếu Tuệ Tuệ có thể làm cháu dâu nhà họ Tống chúng tôi thì quá là tốt rồi.”

Cố Diệp Phi

“Nếu hai người e ngại thân phận của ông nội Thời Thanh……”

Còn chưa kịp nói xong, Khương Đắc Thắng biết bà Tống đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thím à, thím xem thím nói kìa, chúng cháu làm gì có ý đó, nếu chúng cháu thật sự lo sợ về chuyện đó thì lúc trước đã không nói hai người cứ ở lại nhà chúng cháu rồi. Những lời Tiểu Tống nói cháu đều tin tưởng, hai người thích Tuệ Tuệ, chúng cháu cũng thích Tiểu Tống.”

“Nếu hai đứa nhỏ này có thể thích nhau, thật sự là chuyện đáng vui mừng, trong lòng cháu và mẹ Tuệ Tuệ đều rất vui!”

Khi những lời này được thốt ra, Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đều lộ rõ vẻ vui mừng trên gương mặt.

Lần này bọn họ đến đây, vốn tưởng rằng trước mặt còn có năm sáu cửa ải cần phải vượt qua, nào ngờ tất cả đều được tiến hành thuận lợi như vậy, mới nói mấy câu mà người lớn trong nhà đều đã đồng ý.

Cuối cùng, bà Tống còn tặng Tuệ Tuệ một cái vòng tay bằng ngọc.

Cái vòng tay này sáng bóng, vừa nhìn đã biết là có giá cả xa xỉ. Cái này cũng có thể coi là món đồ đáng giá nhất mà bà Tống còn giữ lại.

Đây là món đồ lúc bà ấy lấy chồng, mẹ bà ấy cho để làm của hồi môn, tổng cộng có một cặp, một cái cho con dâu cả, nhưng cả nhà con trai cả lại không phải dạng tốt đẹp gì, ông Tống xảy ra chuyện như vậy, hắn sợ bị liên lụy nên không tới thăm dù chỉ một lần, thậm chí chuyện xảy ra không bao lâu thì hắn lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông Tống.

Cái vòng tay kia đã một đi không trở lại.

Một cái khác là cho mẹ của Tống Thời Thanh, sau này cũng xảy ra chuyện và qua đời, vòng tay này trở thành di vật.

Lúc trước nhà họ Tống bị xét nhà, dường như bà Tống cảm nhận được có chuyện sắp xảy đến, cho nên đã đem vòng tay này theo bên người, cố gắng giữ gìn cho tới tận bây giờ. Hôm nay trao lại cho Khương Tuệ Tuệ, đó là đang nhận định cô là cháu dâu của nhà họ Tống.

Khương Tuệ Tuệ có làn da trắng sáng, đeo vòng ngọc vào càng thêm tôn lên nét đẹp rạng ngời của cô.

Bà Tống nhìn trái nhìn phải, hết sức vừa lòng: “Tuệ Tuệ đeo vòng ngọc này rất là đẹp, ngọc này có thể điều hòa cơ thể, sau này cháu nhớ phải luôn mang theo bên người nhé.”

Nói xong lại đặt tay Tuệ Tuệ vào tay Tống Thời Thanh, căn dặn Tống Thời Thanh: “Thời Thanh, hôm nay cháu đã nói ở trước mặt cha mẹ Tuệ Tuệ rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với Tuệ Tuệ, cháu đã nói được thì phải làm được, không được phụ lòng Tuệ Tuệ.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 534: Chương 534


Tống Thời Thanh gật đầu thật mạnh, giọng điệu khẩn thiết: “Cháu nói được thì sẽ làm được, cháu tuyệt đối sẽ không phụ lòng Tuệ Tuệ.”

“Tốt lắm, đợi lần tới khi nào có thời gian, cháu đưa Tuệ Tuệ đi tảo mộ cha mẹ cháu đi, nói với bọn họ một tiếng là nhà họ Tống chúng ta đã tìm được cháu dâu rồi.” Nói xong, bà Tống rưng rưng nước mắt, nhưng vẻ mặt lại tươi cười rạng rỡ.

Nãy giờ ông Tống vẫn luôn không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng vui không khác gì bà Tống.

Cố Diệp Phi

Vậy là tốt rồi, chuyện hôn nhân đại sự của Tống Thời Thanh đã được định xong, với người mà anh thích nhất là Tuệ Tuệ, kết quả thật là quá tuyệt vời.

Hôm nay vui nhiêu đó là đủ rồi, Tống Thời Thanh vẫn nên trở về binh đoàn, dù sao thì bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với anh chính là biểu hiện sao cho thật tốt, có như vậy thì xác suất nhà anh được sửa lại án xử sai lại càng lớn.

Ngay từ đầu Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi còn định giữ Tống Thời Thanh ở lại nhà đêm nay, nhưng Tống Thời Thanh kiên trì như vậy, cũng chỉ đành tiễn Tống Thời Thanh ra đến cửa sân cùng với ông Tống và bà Tống.

Tống Thời Thanh chạy xe đạp của Tuệ Tuệ về binh đoàn, người lớn dặn dò anh nhớ cẩn thận một chút, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai có rảnh thì gọi điện thoại về nhà báo cáo là được.

Lý Tú Cầm và Khương Vệ Quốc đều còn thức, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì lập tức nhìn xem thử. Khương Vệ Quốc cũng biết chuyện em út và Tống Thời Thanh hẹn hò, vỗ vai Tống Thời Thanh vài cái: “Cậu được lắm, mắt nhìn của em út quả nhiên không tệ, đã tìm được cho anh một đứa em rể tốt.”

Cuối cùng Khương Vệ Bình cũng ra tới, thật ra cô ấy cũng đã nghe thấy động tĩnh trước đó rồi, nhưng vì lúc ấy Tiểu Nguyệt còn quấy khóc, cô ấy phải dỗ Tiểu Nguyệt ngủ rồi mới ra được.

Chỉ có phòng của anh ba là không mở cửa, Lưu Ái Đệ và Khương Vệ Quân đã cất tiếng ngáy, chắc hẳn là ngủ say rồi.

“Cháu đi trước đây, đợi khi nào còn được nghỉ sẽ đến thăm mọi người.” Tống Thời Thanh nói.

“Được, em cũng sẽ thường xuyên đến thăm anh.” Khương Tuệ Tuệ gật đầu.

Tống Thời Thanh lại vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó mới chạy xe đạp rời đi.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tống Thời Thanh nữa, mọi người mới nói nói cười cười đi vào trong sân, sau đó đóng cửa lại. Khương Vệ Bình mới biết được chuyện này, vội kéo tay Khương Tuệ Tuệ lại hỏi cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Khương Tuệ Tuệ kiên nhẫn mà trả lời.

Khi Tạ Phương Hoa và Kỳ Huy Hoàng đi vào đây, đúng lúc nhìn thấy hết tất cả.

Kỳ Huy Hoàng vội đi ra phía trước, lại bị Tạ Phương Hoa kéo tay lại, cô ấy lắc đầu hạ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ của Tuệ Tuệ thì chắc là đã nói rõ ràng với mọi người rồi, hơn nữa lúc nãy Tuệ Tuệ còn nhìn thanh niên trí thức họ Tống kia trìu mến như thế, chắc là không còn cáu kỉnh nữa, mà cho dù có cáu kỉnh đi chăng nữa thì hiểu lầm cũng đều được giải quyết ổn thỏa hết rồi.”

“Vậy là tốt rồi, nếu không thì anh sẽ cảm thấy thật có lỗi.” Kỳ Huy Hoàng nói.

“Thế thì cũng không hẳn.” Tạ Phương Hoa bĩu môi. Cô ấy quen biết Tuệ Tuệ lâu rồi, cũng không tự giác được mà học theo thói quen bĩu môi của Tuệ Tuệ, cô ấy giữ chặt Kỳ Huy Hoàng, nói: “Nếu bọn họ đều đã cởi bỏ hiểu lầm, hôm nay lại trễ thế này rồi, chúng ta không nên quấy rầy thêm nữa.”

Cô ấy sốt ruột vì đã trễ thế này mà còn kéo Kỳ Huy Hoàng tới nhà họ Khương, chủ yếu là sợ Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn, nhưng bây giờ thấy bọn họ không có ầm ĩ thì cũng yên tâm rồi, hai người họ đã có thể trở về nhà.

“Không đi xin lỗi sao?” Kỳ Huy Hoàng hỏi.

Tạ Phương Hoa lắc đầu, nói: “Đương nhiên là có rồi, xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, nhưng mà hôm nay trễ quá rồi, đợi ngày mai rồi nói sau, ngày mai em lại đưa anh đi tìm Tuệ Tuệ nói cho rõ ràng.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 535: Chương 535


Kỳ Huy Hoàng nghe giọng điệu nghiêm túc của Tạ Phương Hoa, còn cả biểu hiện nhu hòa của cô ấy dưới ánh trăng nữa.

Hai người họ cùng sánh đôi bước đi, cái bóng dần cách xa nhà họ Khương, dần dần sáp vào gần nhau, có vẻ rất ái muội. Kỳ Huy Hoàng kề sát vào Tạ Phương Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Ý của em là cho phép anh ở lại chỗ em tối hôm nay sao?”

Lúc anh ấy nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai Tạ Phương Hoa khiến cô ấy cảm thấy tê tê dại dại.

Trong hơi thở còn mang theo hương vị mát lạnh của rượu, càng làm say đắm lòng người.

Tạ Phương Hoa hơi lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã. Cũng may Kỳ Huy Hoàng nhanh tay lẹ chân, đỡ được Tạ Phương Hoa, nhờ vậy cô ấy mới không té ngã. Thế nhưng chính vì anh ấy đỡ mà thuận thế ôm Tạ Phương Hoa vào trong lòng, hai người dính sát vào nhau……

Tạ Phương Hoa chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, trái tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Trước giờ khi nghe Khương Tuệ Tuệ kể chuyện hẹn hò với Tống Thời Thanh, rất nhiều lúc cô ấy đều không rõ những phản ứng mà Khương Tuệ Tuệ nói. Nhưng vào thời khắc này, cô ấy thật sự cảm nhận được rất rõ ràng, lồng n.g.ự.c cô ấy như bị lửa thiêu đốt.... Phải nói là cực kỳ nóng bỏng.

Tạ Phương Hoa muốn giãy giụa, lại phát hiện toàn thân vô cùng yếu ớt, căn bản là muốn tránh cũng không được.

Cũng may Kỳ Huy Hoàng không làm gì nhiều, toàn thân anh ấy đã căng cứng lại, th*n d*** rạo rực không ngừng.

Nếu như nói Tống Thời Thanh vào độ tuổi 20 là huyết khí phương cương(), ấy vậy thì Kỳ Huy Hoàng 30 tuổi càng mạnh mẽ như hổ dữ.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 536: Chương 536


Kỳ Huy Hoàng vẫn ở lại nhà họ Tạ, đã trễ thế này rồi cũng không có cách nào trở về binh đoàn.

Nhưng anh ấy tôn trọng Tạ Phương Hoa, Tạ Phương Hoa nói không thể thì ngoại trừ việc tiếp xúc thân mật bên ngoài, anh ấy cũng không làm gì vượt quá giới hạn. Sau khi trở về hai người lại uống chút rượu, đến khoảng 9 giờ tối thì đi ngủ.

Tạ Phương Hoa thu dọn cho Kỳ Huy Hoàng một gian phòng nhỏ để anh ấy ngủ ở đó.

Cố Diệp Phi

Nhà họ Tạ cũng không lớn, ngoài căn phòng may quần áo thường ngày của Tạ Phương Hoa ra thì cũng chỉ còn lại phòng ngủ của Tạ Phương Hoa, còn một gian phòng khác dùng để cất giữ vải. Tạ Phương Hoa thu dọn cho Kỳ Huy Hoàng ngủ tại căn phòng chứa vải đó.

Hai gian phòng chỉ cách nhau một bức tường.

Lúc này tường đều không có dạng cách âm, cho nên ở cách vách có chút động tĩnh gì thì bọn họ cũng đều nghe thấy.

Ngày thường lúc này Tạ Phương Hoa đã ngủ rồi, nhưng hôm nay vì có Kỳ Huy Hoàng ở đây, cô ấy lại không ngủ được. Lúc nằm trên giường lại không hề buồn ngủ chút nào, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào những cây xà ngang trên trần nhà giữa đêm tối.

Không bao lâu sau, Tạ Phương Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng thở thô nặng của người đàn ông ở cách vách truyền đến, ban đầu là nhẹ giọng, dần dần dường như không khống chế được, âm thanh của Kỳ Huy Hoàng đột nhiên trở nên lớn hơn, anh ấy còn gọi tên cô ấy.

“Phương Hoa, Phương Hoa, Phương Hoa……”

Tiếp theo sau đó lại không có âm thanh nào nữa.

Tạ Phương Hoa nghe thấy thì đỏ mặt, nhưng cũng không biết Kỳ Huy Hoàng đang làm gì, chỉ nghĩ là Kỳ Huy Hoàng đang nằm mơ nên gọi tên cô ấy.

Cô ấy kéo chiếc chăn mỏng lên che hết mặt. Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh bãi cỏ kia, cô ấy và Kỳ Huy Hoàng cũng không…… Cô ấy vội vàng lắc đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lúc này, Kỳ Huy Hoàng ở bên kia lại phát ra tiếng động, hình như là anh ấy xuống giường, tiếp theo lại mở cửa, không biết là đi làm gì.

Tạ Phương Hoa áp sát vào tường lắng nghe trong chốc lát, nhưng sau đó lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cô ấy có chút lo lắng cho Kỳ Huy Hoàng, trước kia cô ấy từng nghe nói có vài người khi ngủ sẽ bị mộng du, người bị mộng du cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì, ở trong sân nhà bọn họ lại còn có một cái giếng.

Nếu chẳng may lúc Kỳ Huy Hoàng bị mộng du không cẩn thận đi tới bên cái giếng đó, rồi lại ngã xuống…. Vậy thì phải làm sao bây giờ!?

Nghĩ vậy xong, trong lòng Tạ Phương Hoa đột nhiên cảm thấy bất an. Cô ấy mặc kệ hết tất cả, còn chưa kịp mặc thêm áo khoác đã vội vã bước xuống giường, xỏ giày vào rồi nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, cô ấy muốn đi ra sân tìm Kỳ Huy Hoàng, sợ anh ấy không cẩn thận lại xảy ra chuyện.

Lúc này toàn bộ người trong đại đội đều đã ngủ rồi, nhà nào nhà nấy cũng đều đã tắt hết đèn.

Xung quanh đều bị bao phủ bởi một màu đen, may mắn còn có ánh trăng chiếu xuống, lúc này mới có thể đủ để Tạ Phương Hoa nhìn rõ mọi vật xung quanh mình dù không cầm theo đèn pin.

Buổi tối gió có hơi lạnh một chút, trên người cô ấy lại chỉ mặc có mỗi chiếc váy ngủ mà Khương Tuệ Tuệ thiết kế cho cô ấy, chiếc váy ngủ này là dạng cổ chữ V có đai eo, lúc mặc trên người lộ ra phần da thịt trước ngực, khi ngủ thì sẽ tương đối mát mẻ, dù sao trước giờ cô ấy cũng không mặc áo ngủ ra ngoài, cho nên vẫn cảm thấy chiếc váy ngủ này rất thoải mái.

Chiếc váy không quá dài mà chỉ ngang tới đùi.

Tạ Phương Hoa mới vừa đi đến trong sân đã nghe thấy bên cạnh giếng có tiếng nước.

Tạ Phương Hoa sợ tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, thầm nghĩ liệu có phải Kỳ Huy Hoàng thật sự đã rơi xuống giếng rồi không? Cô ấy sợ tới mức vội vã chạy tới bên cạnh giếng, vốn dĩ là chỉ cách có vài bước chân, nhưng vì ánh trăng tương đối mờ cho nên cô ấy không nhìn rõ cảnh tượng bên cạnh giếng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 537: Chương 537


Nhưng hiện giờ đi tới gần rồi thì đều sẽ nhìn thấy được rõ ràng.

Sự thật là Kỳ Huy Hoàng không có ngã xuống giếng mà ngược lại, anh ấy đang tắm rửa ở bên cạnh giếng. Bên cạnh anh ấy để một thùng nước, bên trong là nước vừa mới múc từ giếng lên, nước rất lạnh, nhưng vì muốn áp chế cơn nóng rạo rực trong lòng anh ấy nên không thể không dùng cách này.

Tắm bằng nước lạnh xong, người cũng bình tĩnh hơn nhiều, cũng sẽ không vì muốn gần Tạ Phương Hoa mà ngủ không yên……

Cố Diệp Phi

Nhưng hai người bọn họ đều không ngờ đến rằng sẽ có trường hợp như thế này xảy ra.

Kỳ Huy Hoàng thật sự đang ở cạnh giếng, nhưng cũng không phải anh ấy vì mộng du mà xuất hiện ở đây. Trong giờ phút này thậm chí anh ấy còn tỉnh táo hơn bao giờ hết, thậm chí lại còn đang tr*n tr** cả người. Trong tay anh ấy cầm theo một gáo nước, trên người ướt đẫm, xem ra là vừa rồi vẫn luôn tắm bằng nước lạnh, vừa rồi Tạ Phương Hoa nghe thấy tiếng nước, chắc hẳn cũng là vì như vậy.

Tạ Phương Hoa sững sờ đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không biết nên phản ứng như thế nào.

Lúc Tạ Phương Hoa đang nhìn Kỳ Huy Hoàng, Kỳ Huy Hoàng cũng đang nhìn cô ấy. Quần áo của cô ấy thì lộn xộn, lại còn lộ da thịt cũng không quá trắng trẻo, nhưng dưới ánh trăng, làn da ấy dường như đang phát sáng.

Nhìn xuống chút nữa, đôi chân cô ấy vừa thon vừa dài lại vừa trắng……

Gáo nước trong tay Kỳ Huy Hoàng rơi xuống đất, bọt nước văng khắp nơi, b.ắ.n vào hai người bọn họ.

Hình như Tạ Phương Hoa hơi choáng váng, cứ như vậy mà ngơ ngác đứng nhìn Kỳ Huy Hoàng, đã quên mất mình phải phản ứng như thế nào. Mãi cho đến khi bị nước b.ắ.n lên người, cô ấy mới cảm nhận được sự lạnh lẽo, lúc này mới co rúm người lại một chút.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên qua cửa sổ, Tạ Phương Hoa mới tỉnh giấc.

Cô ấy cảm giác như thân thể mình tan ra từng mảnh, toàn thân vô cùng đau nhức, chỉ cần cử động nhẹ một chút thôi đã thấy đau. Cô ấy mở nửa mắt, nhìn chiếc giường lộn xộn, cuối cùng cũng nhớ ra tối qua đã có chuyện gì xảy ra. Hình như là cô ấy sợ Kỳ Huy Hoàng mộng du rồi xảy ra chuyện, cho nên nhanh chóng đi ra ngoài xem thử, kết quả lại……

Cơ thể đau nhức khiến cô ấy hiểu rõ, đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thật.

Khuôn mặt cô ấy trở nên nóng rực, cô ấy giở chiếc chăn lên rồi nhìn cơ thể của mình, quả nhiên không mảnh vải che thân. Sức lực của Kỳ Huy Hoàng đúng là quá dọa người rồi, cô ấy thật sự chịu không nổi, chỉ có thể cắn môi, khóc nức nở xin tha.

Lúc này Kỳ Huy Hoàng mới không tiếp tục làm nữa. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại một mình cô ấy, vậy Kỳ Huy Hoàng đi đâu rồi?

Cô ấy xốc chăn lên, định mặc xong quần áo sẽ đi tìm Kỳ Huy Hoàng. Nhưng ngay lúc này, một tiếng kẽo kẹt phát ra, cánh cửa được mở ra, chỉ thấy Kỳ Huy Hoàng đi tới, anh ấy không mặc áo mà để lộ ra phần n.g.ự.c cường tráng.

Tạ Phương Hoa xấu hổ quay mặt đi, cô ấy không dám nhìn thẳng.

Cô ấy cũng không biết có phải cơ thể Kỳ Huy Hoàng làm bằng sắt hay không, đêm qua mới làm vài lần đã muốn cướp nửa cái mạng của cô ấy, vốn dĩ cô ấy còn cho rằng anh ấy cũng sẽ như mình, không ngờ lại còn có tinh thần như thế, còn dậy sớm như vậy nữa….

Cũng còn may, Kỳ Huy Hoàng vẫn xót cô ấy, biết tối hôm qua bản thân đã khiến cô ấy mệt muốn c.h.ế.t rồi, cho nên không có dự tính tiếp tục làm nữa, chỉ nói: “Phương Hoa, em dậy rồi sao? Có đói bụng không? Lúc thức dậy anh có suy nghĩ sẽ làm bữa sáng cho em, thế nên đã nấu chút cháo trắng, anh thấy trong sân của nhà em có dưa muối, cho nên đã xào một ít, đợi lát nữa là có cháo ăn rồi.”

Tạ Phương Hoa vốn dĩ còn đang đoán xem sau khi anh ấy thức dậy thì đi làm gì, không ngờ anh ấy còn rất thận trọng, đã chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 538: Chương 538


Từ sau khi cha cô ấy qua đời, cô ấy vẫn luôn sống một mình, không ai quan tâm tới, ăn cơm một mình, làm gì cũng đều một mình.

Không ngờ lại có một ngày, có người chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy ăn.

Cô ấy gật gật đầu, nhẹ giọng ‘dạ’ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Vậy trước tiên anh hãy xoay người sang chỗ khác đi, em, em phải mặc quần áo vào trước đã.”

Vốn dĩ Kỳ Huy Hoàng còn định nói cái gì cần nhìn thì anh ấy đều đã nhìn thấy hết rồi, có gì mà phải ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Phương Hoa đúng là đang rất ngượng ngùng, cô ấy không phải là người không biết xấu hổ, thế nên anh ấy không nói gì mà xoay người sang chỗ khác, đợi đến khi cô ấy mặc xong quần áo rồi mới xoay người lại.

Nấu cháo trắng thì không đòi hỏi kỹ thuật, nhưng thời gian hoàn hảo nhất là ba tiếng, như vậy gạo sẽ chín nhừ từ từ, cháo trắng mới tốt cho dạ dày.

Như vậy để nấu được chén cháo trắng này Kỳ Huy Hoàng đã phải nấu ít nhất ba tiếng đồng hồ. Gạo được nấu nhừ, độ sền sệt cũng vừa phải, lúc này vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương thật thơm ngon.

Hiện tại đã hơn 9 giờ sáng, ngày thường ở binh đoàn anh ấy có thói quen thức dậy vào lúc 6 giờ sáng. Sau khi thức dậy thì chuẩn bị gạo nấu cháo, nấu đến bây giờ thì gạo cũng đã nhừ, ăn kèm với dưa muối Tạ Phương Hoa tự làm thì cực kỳ ngon.

Tạ Phương Hoa ăn rất thỏa mãn, tối qua thật sự đã khiến cô ấy quá mệt mỏi, cảm giác rất đói bụng, cô ấy ăn hết một chén cháo đầy.

Còn Kỳ Huy Hoàng ngồi đối diện Tạ Phương Hoa, thấy cô ấy ăn chầm chậm, lại hỏi: “No rồi sao? Có muốn ăn thêm một chén nữa không? Trong nồi vẫn còn.”

Tạ Phương Hoa đỏ mặt, thật sự ngày thường cô ấy không ăn nhiều như vậy. Chẳng qua là vì tối hôm qua vận động quá sức, hôm nay cô ấy mới đói bụng như thế, vậy nên mới dẫn tới việc ăn hết một chén cháo rồi mà cô ấy vẫn chưa no, cô ấy ‘dạ’ một tiếng, sau đó đưa chén cho anh ấy.

Kỳ Huy Hoàng nhận lấy cái chén, rồi múc thêm cho Tạ Phương Hoa một chén.

Cảm thấy rất hài lòng khi nhìn cô ấy ăn cháo, hỏi: “Em còn đau không?”

Cố Diệp Phi

Vốn dĩ là lời nói quan tâm tới cô ấy, nhưng lại khiến Tạ Phương Hoa đỏ mặt, chuyện tối qua không nên nhắc tới thì hay hơn, nhắc tới lại khiến cô ấy ngượng ngùng. Cô ấy cắn môi, không lên tiếng nữa thì lại nghe Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Thật sự trong lòng anh rất tôn trọng em, anh cũng có suy nghĩ phải đợi đến khi đăng ký kết hôn với em rồi mới ở bên cạnh em, nhưng chuyện đêm qua thật sự là do bản thân anh không khống chế được……”

“Em đừng giận anh được không? Em cứ yên tâm, anh không phải loại người không có trách nhiệm, thật lòng anh muốn chung sống cùng em cả đời. Anh muốn làm cho em yên tâm, thế nên anh cũng suy nghĩ kỹ rồi, việc anh xin phép cưới em không biết khi nào mới có được sự đồng ý, nhưng chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng trước, em thấy như vậy có được không?”

Đây là cách tốt nhất mà anh ấy có thể nghĩ ra được để Tạ Phương Hoa yên tâm.

Anh ấy có thể thề là anh ấy thiệt tình, nhưng cũng có thể hiểu cho Tạ Phương Hoa, dù sao người ta cũng là một cô gái, chưa hỏi cưới đã trao thân cho anh ấy, dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng phải làm chút chuyện để cô ấy yên tâm thì mới được.

Tạ Phương Hoa dừng việc ăn cháo lại một chút, sau đó gật gật đầu.

Tiếp theo lại thấy Kỳ Huy Hoàng cười ngây ngô vài tiếng, thật sự lúc đầu khi Tạ Phương Hoa biết anh ấy là đội trưởng, trong lòng còn rất sợ anh ấy, lúc anh ấy nghiêm khắc quản giáo những chiến sĩ trong binh đoàn, thật sự trông anh ấy cực kỳ nghiêm khắc, nhưng khi ở bên cạnh cô ấy, trông anh ấy lại rất dễ gần.

Lúc này mới khiến cô ấy trở nên to gan hơn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 539: Chương 539


Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Vậy thì tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi, quê anh cũng sát bên thị trấn, ngồi xe một ngày một đêm là có thể đến nơi, đến lúc đó em cùng anh trở về, mẹ anh nhìn thấy nhất định sẽ rất vui. Nếu chúng ta cần kết hôn thì chờ thêm hai ngày nữa anh sẽ mang sổ tiết kiệm đến đây, để cho em quản lý, mấy năm nay tiền lương của anh đều để hết trong đó, trong đó cũng có một ít của mẹ anh, đến lúc đó đều để cho em quản lý hết.”

Đợi khi Kỳ Huy Hoàng rời đi, Tạ Phương Hoa lập tức kể chuyện tối hôm qua cho Khương Tuệ Tuệ nghe.

Khương Tuệ Tuệ nghe xong chuyện này, ngược lại không nói gì, mặc dù lần trước cô đã nói với Tạ Phương Hoa, dặn cô ấy phải chú ý một chút, đợi sau khi kết hôn với Kỳ Huy Hoàng rồi hẵng phát sinh quan hệ, chủ yếu cũng là sợ Kỳ Huy Hoàng có được cô ấy rồi sẽ trở mặt, nhưng nếu anh ấy không phải người như vậy thì cũng không có vấn đề gì.

Coi như là sống thử trước hôn nhân.

Nếu trước khi kết hôn không ngủ cùng nhau, không biết đối phương sống thế nào, sau khi kết hôn mới phát hiện đối phương rất tệ về phương diện này, không có cách nào thỏa mãn chính mình, lúc này mới mệt mỏi.

Đặc biệt là khi Khương Tuệ Tuệ truy hỏi Tạ Phương Hoa tình hình tối hôm qua như thế nào, nghe Tạ Phương Hoa nói Kỳ Huy Hoàng ít nhất phải ba bốn lần, cô hài lòng gật gật đầu.

Cô gật đầu nói: “Vậy thì được, xem ra đội trưởng Kỳ này có thể lực không tồi, chị Phương Hoa, sau này chắc chắn hai người sẽ sinh hoạt rất hài hòa.”

Tạ Phương Hoa thấy cô hỏi chuyện đêm qua, nguyên nhân là gì cũng không còn quan trọng, không ngờ cô lại nói ra những lời như thế. Tạ Phương Hoa lập tức đỏ mặt, cô ấy oán trách nói: “Tuệ Tuệ, cô nói cái gì……”

“Có gì mà ngượng ngùng, vốn dĩ chính là như vậy mà. Chị Phương Hoa, chị đừng ngại mà lảng tránh không nói tới vấn đề này, có vài người phụ nữ vì ngượng ngùng, dẫn tới sinh hoạt không hài hòa rồi cũng tự mình gánh chịu……”

Khương Tuệ Tuệ lại nói một vài điều gì đó nhưng Tạ Phương Hoa thật sự không dám nghe.

Nhưng cô ấy cảm thấy những gì Khương Tuệ Tuệ nói đều rất có lý.

“Tuệ Tuệ, tôi và Huy Hoàng đã thương lượng với nhau, đến lúc đó tôi sẽ về quê một chuyến với anh ấy, rồi tổ chức tiệc mừng, đợi khi nào anh ấy xin phép được thì sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tạ Phương Hoa nói.

Khương Tuệ Tuệ không có ý kiến gì về cách làm này, thậm chí cô cảm thấy bây giờ cũng không cần thiết phải nóng vội, tháng chín sắp đến rồi, đến lúc đó chính sách sẽ có sự thay đổi lớn, đến lúc đó, nói không chừng Tạ Phương Hoa cũng thoát khỏi thân phận là con tội phạm thì sao.

Việc Kỳ Huy Hoàng kết hôn với Tạ Phương Hoa sẽ không còn bị phản đối nữa.

Thời gian nghỉ của Hàn Tiến Bộ lại tới nữa rồi.

Thật ra tháng trước vết thương của Khương Đắc Thắng cũng đã được điều dưỡng tốt rồi, cũng đã chạy một chuyến đường dài, đúng lúc bây giờ ở nhà nghỉ ngơi. Vừa thấy Hàn Tiến Bộ tới, Khương Đắc Thắng cho rằng anh ấy lại tới thăm Tuệ Tuệ, thế nên đã cân nhắc nên giải thích với Hàn Tiến Bộ như thế nào mới phải.

Nghĩ tới nghĩ lui xong thì dứt khoát nói thẳng: “Tiến Bộ à, thầy muốn nói với con một chuyện, con nghe xong rồi chắc sẽ hơi khó chịu một chút. Tuệ Tuệ và anh Tống của con đang hẹn hò……”

Nào ngờ trên mặt Hàn Tiến Bộ không hề có một chút biểu cảm thương tâm nào, chỉ là rất giật mình: “Sao thầy lại biết chuyện này? Thầy ơi, anh Tống là người rất tốt, thầy tuyệt đối đừng vì nhà anh ấy bị tịch thu tài sản mà không đồng ý chuyện của anh Tống và chị Tuệ Tuệ.”

Cố Diệp Phi

Khương Đắc Thắng: “……???”

Nghe Hàn Tiến Bộ nói như vậy xong, dường như anh ấy đã sớm biết chuyện Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh hẹn hò với nhau thì phải? Hơn nữa lại còn gọi ‘chị Tuệ Tuệ’?
 
Back
Top Bottom