Tâm Linh Bóng trăng trắng ngà

Bóng Trăng Trắng Ngà
CHƯƠNG 20: MỒ HOANG KIẾP LẠNH


Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi mới ngủ được, Những hình ảnh và câu chuyện tôi được nghe, được chứng kiến hôm nay khiến tôi không sao yên được.

Mảnh đời đó, những câu chuyện đó, nếu là thật thì quả rất đau xót.

Tôi không ngờ rằng trên cõi đời này lại có nhiều mảnh đời bị lãng quên đến thế.

Thế nhưng lương tâm tôi vẫn bị cắn rứt.

Hôm nay, tôi đã nghe lời và thương lượng với một con quỷ.

Tôi không biết liệu mình có sai hay không.

Một vị thầy pháp, tôi có duyên gặp rất lâu rồi đã từng nói với tôi thế này: "Thương lượng và nhân nhượng quỷ dữ là cướp đi cơ hội sống của con người."

Chính vì thế nên tôi luôn giữ thái độ cứng rắn trước những mưu mô xảo trá của chúng nhằm qua mắt con người.

Và tôi chưa bao giờ sai.Thế nhưng hôm nay tôi đã động lòng, tôi đã không diệt trừ con quỷ đó luôn.

Liệu tôi có phải trả giá?Những suy nghĩ miên man làm tôi không ngủ được.

Tôi đành dậy từ rất sớm, lục đục chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ ngày hôm nay.

Ăn vội bữa sáng, tôi cùng 2 chú, mẹ hai đứa trẻ và bà nội chúng quay lại khoảnh ruộng ngày hôm qua.

Giờ đang là ban sáng nên vong ma quỷ sẽ không hiện hữu được.

Tôi lập một bàn thờ nhỏ ở đó, cúng lễ đầy đủ, xin phép thần linh xung quanh cho động thổ dò tìm.Khấn xong, đợi tới giờ đẹp, tôi bắt đầu buổi lễ tìm mộ.Tôi lấy trong túi ra một chiếc đĩa cổ với 5 hòn đá nhỏ.

5 hòn đá này tôi đều lấy từ trên những ngôi mộ thiêng, mộ kết về.

Đá rất linh với tử khí.

Đối với tôi, 5 hòn đá này chẳng khác nào kim la bàn cả.

Tôi lại gần hướng con bé chỉ hôm qua.

Nó chỉ đúng về phía mỏm đá mà 2 đứa hay ngồi đó nói chuyện.

Tôi xem xét vùng đất xung quanh.

Đây là đất ruộng, vẫn canh tác lâu năm, lấy nước từ con sông đó để tưới tiêu, không có gì bất thường cả.

Thế nhưng tôi vẫn phải thử.Tôi úp 5 hòn đá vào giữa 2 chiếc đĩa cổ, vừa úp vừa xóc lên và nhẩm chú.

Tôi đứng ngay cạnh mỏm đá đó để nhẩm chú.Tôi dừng lại và khẽ khàng mở chiếc đĩa ra xem.5 hòn đá đang tạo thành một hình vòng xoáy.

Điều này cho thấy, có tử khí ngay nơi tôi đứng.

Nói cách khác, rất có thể âm phần con bé nằm ngay ở đây.

Điều này cũng phải thôi vì thông thường, ma quỷ thường vất vưởng ở nơi chúng nằm.

Tôi cần phải cải mộ cho nó, đưa nó về bên cạnh mẹ.

Trong thời gian chuẩn bị làm lễ quật mộ vào tối nay, tôi và bà Mỹ phải đi tìm lại mộ của mẹ cô bé.

Vì không còn đồ đạc cá nhân hay bất kì thứ gì liên quan đến người này lúc còn sống nên việc tìm mộ hay gọi hồn đối với tôi là khó khăn.

Giờ để gọi con quỷ nhi kia cũng không thể.

Giờ chỉ còn có thể trông cậy vào bà Mỹ và trí nhớ của bà.Bà dẫn tôi tới gặp người trưởng làng cũ, có lẽ là người nhớ rõ nhất mọi việc từng xảy ra trong ngôi làng này nhiều năm về trước.

Người đàn ông già cả mắt mờ mời chúng tôi cốc nước chè.

Bà Mỹ cố gắng gợi lại câu chuyện của nhiều năm về trước.

Lúc ấy ông trưởng làng vẫn là một thanh niên trẻ mẫn cán hoạt động trong ủy ban xã, được bổ nhiệm làm trưởng làng từ khi hơn 30 tuổi.

Giờ ông đã gần 90.

Ông ta chỉ nhớ mang máng về gia đình của cô bé Chi và số phận của mẹ cô bé sau đó.

Ngôi nhà họ từng ở bên trái Tây của ngôi làng, gần trạm y tế xã cũ.

Từ ngày đứa con gái lớn bỏ đi mất dạng, người mẹ gần như phát điên, ngày nào cũng ngồi ngoài cửa chờ con.

Thế rồi bà ta đổ bệnh mắt, hàng xóm láng giềng xung quanh cũng từng cố gắng giúp đỡ, an ủi, động viên.

Thế nhưng sự việc dần đi vào quên lãng.

Người chồng của gia đình đó lại cực ghét quảng giao, luôn kín cổng cao tường, không giao thiệp với người ngoài.

Hàng xóm láng giềng đến thăm nom hỏi han ông ta đều tìm cách đuổi khéo đi.

Vì thế nên những người xung quanh cũng thôi, không quan tâm đến chuyện nhà họ nữa.

Lí do duy nhất mà ông trưởng làng cũ đã may mắn biết được là do một ngày trời đông ngày đó, ông có việc đi ra bến tàu của tỉnh làm chút công chuyện.

Trong thoáng chốc, khi con tàu chở khách sắp chạy, ánh mắt của ông dừng lại ở một bóng người trông khá quen thuộc: một người đàn ông cao lớn bế theo một đứa bé trai tầm 4,5 tuổi, xách theo hành lí bước lên tàu vào những phút chót.

Ông nhận ra đó chính là người bố của gia đình đó, đang bế theo đứa con thứ 2 rời khỏi đây.

Ông còn thắc mắc người vợ bệnh tật của ông ta đang ở đâu...Hóa ra bà ấy bị bỏ lại nơi này.

Ông chồng đã bán quách căn nhà cho một người khác rồi đá vợ ra khỏi nhà, mang theo đồ đạc và đứa con đi biệt mất.

Người phụ nữ khốn khổ ấy đành phải ăn xin lê lết, nhiều người cũng giúp đỡ, cũng khuyên bà nên tìm những cơ sở từ thiện để ở, có người cưu mang, có cái ăn cái mặc, có việc làm.

Thế nhưng bà nhất mực từ chối, bà kiên quyết ở đấy để đợi đứa con gái trở về.

Ngày ngày bà vẫn cố gom ít rau, dăm ba quả ớt chanh mang ra chợ bán dù đôi mắt không còn nhìn rõ nữa.

Lâu dần người ta cũng không thể quan tâm người phụ nữ ấy mãi.

Ông trưởng làng chỉ còn biết rằng, bà đã xin nương nhờ được một người phụ nữ nghèo khổ ở làng bên, nương tựa lẫn nhau.

Còn bà mất khi nào, chôn cất ở đâu, người làng này không còn rõ nữa.Tôi bất giác thở dài.

Vậy là manh mối có thể sẽ đứt đoạn từ đây.

Thế nhưng thời gian không còn nhiều.

Tôi phải hoàn thành ý nguyện của con quỷ nhi này thì nó mới có thể buông tha cho chị của cậu bé.Bà Mỹ lại dẫn đường tôi sang làng bên.

Làng bên cách ngôi làng này phải hơn 1 cây số.

Chúng tôi phải bắt xe ôm sang đó.Vừa đến nơi, chúng tôi lập tức đi hỏi han.

Vào cả nhà trưởng làng và vài ngôi nhà khác, vẫn không ai biết tung tích của 1 người phụ nữ nghèo khổ mù lòa từng tá túc ở ngôi làng này.

Thật là khó khăn.

Tôi và bà Mỹ đứng trong 1 con ngách nhỏ của ngôi làng, bên ngoài một ngôi nhà có dàn hoa phủ đầy.

Tôi và bà đang đứng trầm ngâm suy nghĩ tìm cách giải quyết thì chợt một con bướm đậu lên vai tôi.

1 con bướm rất to và đẹp.Tôi dùng tay phẩy nó đi.Thế nhưng nó vẫn không đi, vẫn bay lượn chập chờn phía trước mắt tôi.

Dấu hiệu trở nên rõ ràng hơn khi một chú chó hoang chạy qua và con bướm đậu lên mình của con chó, chiếc đuôi của nó đang ve vẩy mà con bướm lại không hề bay đi.

Quả là một sự lạ.Thấy thế tôi bèn đi theo con chó ấy, xem nó dẫn tôi đến đâu.

Dù gì cũng có điềm lạ.Tôi và bà Mỹ - 2 người lớn, lầm lũi chạy theo 1 chú chó hoang khỏe khoắn đang đi ở phía trước.

Nghĩ thật buồn cười thế nhưng tôi vẫn tin vào linh cảm của mình.

Quanh co một hồi, trời sắp tối thì con chó chạy tót vào một căn nhà ở cuối một cái ngõ.

Ở trong nhà hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt của ánh đèn.

Tôi và bà Mỹ chạy lại gần.

Trong sân nhà vang lên tiếng nói của một người phụ nữ."

Mít..Mít...đồ ăn này.." cùng tiếng gõ xoong lanh canh.Cánh cổng đang mở hé, chú chó vừa nãy đã chạy vào trong.

Con bướm từ nãy vẫn đang bay dập dờn ở trên cánh cổng nhà.Tôi mạnh dạn gõ cổng xin bước vào."

Ai thế?

Vào đi!"

Tôi và bà Mỹ cùng bước vào.

Trong sân ngổn ngang sắt vụn, ve chai.

Căn nhà phía trong cũng nhỏ xíu và xập xệ.

Có vẻ như chủ nhà làm nghề thu gom ve chai.

Người phụ nữ vừa cất tiếng mời chúng tôi mới chỉ tầm 40, 50 tuổi.

Con chó hoang vừa nãy đang quẩn quanh chân người phụ nữ ấy."

Chào bà..chào anh!

Mọi người đến bán đồ à?"

"Không...Tôi muốn hỏi thăm về một người phụ nữ bị mù, chồng con ruồng rẫy nên sang bên này lánh nạn.

Cũng lâu rồi...không biết là...?"

"Ý anh tìm bác Mai à?

Bác Mai mất lâu rồi."

"Chị biết à?"

Tôi vội hỏi, mừng rỡ."

Bác Mai là bạn mẹ tôi.

Năm đó bác sang bên này, được mẹ tôi cho gia nhập vào xóm người nghèo bên này, cưu mang lẫn nhau.

Năm đó tôi còn bé tí ấy hà!

Bác ấy khổ lắm, một đứa con thì bỏ đi, chồng thì ruồng rẫy.

Mẹ tôi nói mãi bác mới chịu sang đây ở, vẫn muốn ở bên làng kia để chờ con gái về!

Nhưng bên đó thì làm gì còn nhà đâu..."

Người phụ nữ trung niên mau mắn nói."

Vậy giờ chị có biết mộ bác Mai đó ở đâu không?"

"Tôi biết chứ...Năm đó bác ấy bệnh mất sớm vì không có tiền thuốc thang gì cả, lại đau khổ suy nghĩ quá độ.

Mẹ tôi thương lắm, chôn ở bãi đất hoang sau làng ấy, năm nào cũng hương khói.

Nhưng từ khi mẹ tôi già yếu mất mấy năm trước, bà có dặn tôi là năm nào giỗ bà cũng phải nhớ qua mộ bác Mai thắp hương dọn dẹp.

Bác không người thân thích nên con phải làm thay mẹ..."

Mắt người phụ nữ nhìn xa xăm.Tôi thở phào lại cảm nhận mình quá may mắn."

Bác ấy thiêng lắm đấy.

Năm nào ngày giỗ cũng hóa bướm về đậu trong nhà tôi.

Tôi sao mà quên được...".

Người phụ nữ lúi húi dọn dẹp sân nhà, xoa đầu con chó.

"Ơ thế anh với bà đây là sao?

Dâu rể họ hàng gì của bác Mai à?"

Người phụ nữ hỏi chúng tôi."

Vâng..con gái của bác nhờ tôi tìm mộ bác về..."

"Sao cô ấy không đến?"

"Cô ấy không đến được...Làm ơn nhờ chị dẫn tôi ra mộ thắp hương cho bác..."

Tôi thầm nghĩ, có lẽ người mẹ này cũng đang rất nóng lòng muốn đoàn tụ với con gái nên đã hiện về chỉ dẫn cho chúng tôi.Người phụ nữ vào trong nhà dặn chồng con làm gì đó rồi tất bật chạy ra, định dẫn chúng tôi đi luôn.

Con chó lúc nãy chạy theo quấn chân chúng tôi.

Tôi xoa đầu nó: "Cảm ơn mày nhé!" rồi vui vẻ hỏi người phụ nữ: "Chó nhà chị à?"

"Không, chó hoang ấy, nhưng mà nó ngoan lắm.

Nhà tôi nghèo làm gì có điều kiện nuôi chó.

Con Mít này thỉnh thoảng qua nhà tôi chơi nên tôi cho nó ăn thôi.

Chó đến nhà thì sang mà, hì hì..."

Trời xâm xẩm tối, chúng tôi mới ra tới khu đất sau làng.Người phụ nữ dẫn chúng tôi đi tít sâu vào trong, bước qua vài khu mộ nữa mới tới.

Ngôi mộ của mẹ Chi nằm sâu bên trong, không có bia gì cả, chỉ có một cọc gỗ đánh dấu, ghi tên tuổi, năm mất.

Ngôi mộ đắp cao, xanh cỏ, đồ cúng chẳng có gì, chỉ có độc bát hương với vài chân hương.

Tôi nhìn mà xót xa quá đỗi.

Quá cám cảnh cho thân phận người phụ nữ lấy chồng tha hương lại bị ruồng bỏ ở đây, ngôi mộ không có mấy ai hương khói.

Tôi và bà Mỹ lập tức giở túi đồ lễ đã chuẩn bị sẵn ra, bày biện đàng hoàng trên mộ phần người đàn bà xấu số.

Tôi lầm rầm khấn vái hơn 15 phút, mong bà yên nghỉ, phù hộ độ trì cho tôi có thể cúng siêu độ cho con gái bà, đưa con bé về đây an táng suôn sẻ, cho mẹ con trùng phùng.

Trong thời gian đó, con bướm chỉ đường cho chúng tôi vẫn bay lượn rập rờn xung quanh.Xong xuôi, tôi cảm ơn người phụ nữ trung niên, cảm ơn vì chị đã hương khói cho bà Mai suốt mấy năm trời, dù của cải chẳng có là bao.

Tôi lập tức trở về làng để làm lễ động thổ, tìm xác cô bé con.

Tối hôm ấy, trong ánh lửa bập bùng của đống lửa được nhóm lên gần đó, tôi lập một đàn lễ và lầm rấm khấn vái, mong thần linh phù hộ nhanh chóng tìm được mộ phần của con bé.Sau đó, hai chú cùng vài người thợ đẩy bật hòn đá kia lên và bắt đầu đào xuống, đào lan ra cả xung quanh.

Từng lớp đất được xới tung lên nhưng mãi chưa thấy hài cốt nào cả.

Tôi hơi sốt ruột.

Đào càng sâu xuống thì nước sông từ đâu dềnh lên càng nhiều.

Thế này cần phải có máy hút nước hỗ trợ mới mong xong nhanh được.
 
Bóng Trăng Trắng Ngà
CHƯƠNG 21: TRÙNG PHÙNG


Ngay sau đó, tôi nhờ bố cháu bé đi vào trong làng mượn thêm một chiếc máy hút nước để tiếp tục công việc đào xới.

Vì hầu hết dân làng đều theo nghề nông nên việc mượn một chiếc máy thoát nước đọng ứ trong ruộng không hề khó khăn.

Chúng tôi cứ vừa hút nước ứ vừa tiếp tục đào sâu xuống dưới thêm 1 tiếng đồng hồ nữa.

Đúng đến lúc tôi đang nản chí, không hiểu mình sai ở đâu thì người thợ cả chợt reo lên từ dưới chiếc hố sâu.

"Thấy rồi!

Hình như là thấy rồi đấy thầy ơi!"

Tôi vội vàng chạy lại miệng hố rồi nhìn xuống dưới.

Lấp ló lẫn ở trong đất và nước đục ngầu là hình dáng 1 bộ xương nho nhỏ, trông rõ ràng là của trẻ con.

Tôi chỉ nhìn thấy thấp thoáng xương sườn với xương cánh tay lẫn trong bùn đất.

Tôi bất giác cảm thấy nghẹn giọng.

Nước dưới đáy huyệt còn đang ngập tới hơn mắt cá của người đàn ông đứng dưới đó đào.

Điều này chứng tỏ con bé bị chôn chỉ bọc trong bao tải, đào sâu chôn chặt không có lối thoát, ở đây không biết đã bao nhiêu năm trời không một ai biết tới.

Thời gian qua đi, mộ của con bé sụt dần về phía sông, nước sông ngấm vào vô cùng lạnh lẽo, vong hồn đói rét, cô đơn.

Đội thợ nhanh chóng đưa hài cốt của con bé lên trên để rửa ráy, xếp vào chiếc tiểu đã chuẩn bị sẵn.

Tôi nhìn thấy rõ ràng đốt sống cổ của bộ hài cốt nhỏ đó bị gãy làm đôi.

Thật đáng sợ.Sắp xếp xong xuôi, đội ở lại lo lấp đất, tôi cùng với những người khác xin phép dời mộ cải táng rồi bắt đầu đưa chiếc tiểu nhỏ - những gì còn lại của một kiếp người lầm than sang phía bên kia làng.

Mọi chuyện cần phải chấm dứt trong đêm nay.

Chúng tôi đưa tiểu của con bé về khu đất nơi mẹ cô bé đã yên nghỉ.

Đoàn người đi không kèn không trống, lặng lẽ trong đêm tối mịt mùng.

Đội thợ lại tiếp tục đào một chiếc huyệt nhỏ ngay bên cạnh ngôi mộ cũ của người đàn bà tội nghiệp kia.

Vì tối đó phải liên tục đào xới nên trông ai cũng mệt lử cả rồi.

Đào xong xuôi, tôi đợi giờ đẹp sẽ làm lễ cầu hồn, cúng cầu siêu và hạ thổ.Cuối cùng giờ khắc cũng đã đến.

Tôi bày biện đồ cúng rồi bắt đầu lầm rầm khấn vái, gọi hồn con bé về nhận nhà mới.

Tôi thắp ba nén hương trầm, cầm chiếc chuông lắc lên từng hồi theo điệu nhảy.

Những người xung quanh im lặng đứng nhìn trong trầm lắng.

Dự buổi lễ này chỉ có những người thợ, bà và bố 2 cháu bé, người con gái của bà bán ve chai.

Tất cả họ đều im lặng để giữ sự tôn nghiêm.

Ai cũng mong giây phút hai linh hồn cô đơn này gặp lại nhau và những cơn ác mộng chấm dứt.

Những cơn gió lại bắt đầu thốc lên từ những bụi rậm xung quanh.

Con bướm chúng tôi bắt gặp chiều nay lại xuất hiện từ một góc tối nào đó, bay lượn trên ngôi mộ.

Một cơn lạnh buốt sượt qua người tôi và bất thình lình tôi thấy có bóng người ngồi bên cạnh ngôi mộ cũ đó.Đó chính là con bé tên Chi, nó đã về đến đây.

Con bé cứ ôm lấy mồ đất chứa tro tàn của người mẹ mà khóc thảm thiết."

Con đây!

Con về với mẹ rồi đây!

Mẹ ơi!

Mẹ đợi đã quá lâu rồi..."

Con bướm cứ bay xung quanh vong hồn con bé.Tôi cất tiếng: "Giờ cô nhận mộ đi, sẽ mãi mãi được ở bên mẹ.

Sau đó hãy đi về phía ánh sáng để tìm sự thanh thản, rời bỏ thế gian này không vương vấn nữa...Mẹ cô cũng không còn hồn phách ở thế gian này nữa, đành phải hiện về bằng một hình dáng khác.

Bà đang đợi cô phía bên kia thế giới, hãy siêu thoát đi!"

"Không được!

Còn hắn ta thì sao!

Hắn ta vẫn còn sống lay lắt, tôi phải tìm hắn đòi tội!"

Con quỷ nhi gào lên."

Giờ vụ án đã quá lâu rồi, không còn manh mối nào để cảnh sát bắt tay vào điều tra nữa.

Nhân chứng cũng người còn người mất.

Điều cô mong muốn nhất chẳng phải là gặp lại mẹ sao?

Giờ hãy từ bỏ mọi hận thù đi.

Nên nhớ, gieo nhân nào gặt quả nấy, người như hắn ta sẽ phải trả nghiệp tới ngàn kiếp.

Hãy để số phận tự đưa đẩy, đừng ôm hận thù oán niệm nữa!"

Tôi ân cần nói với hồn ma con bé.Nó trầm ngâm rồi rên rỉ trong tiếng khóc.

Tôi lại thúc thêm."

Hãy buông bỏ đi rồi đầu thai sang một kiếp sống mới.

Cô đã vất vưởng ở đây quá lâu rồi.

Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, đều hiểu những đau khổ oan khuất của cô.

Chúng tôi sẽ không bao giờ quên lãng đâu.

Hãy yên tâm ra đi nhé...!"

"Vậy ông hãy hứa rằng, đến tìm hắn ta và nói với hắn ta rằng, tôi và mẹ tôi đã đoàn tụ.

Những gì hắn làm, sẽ có ngày hắn phải trả đủ!"

Tôi đành gật đầu."

Giờ hãy giúp tôi nhìn thấy ánh sáng được không?"

Con bé cuối cùng cũng nói nên câu trong tiếng nghẹn ngào.Tôi mỉm cười.Tôi ra hiệu cho những người thợ hạ dần chiếc tiểu nhỏ xuống mộ rồi lấp đất lên.

Làm xong tôi mới lôi từ trong túi ra chiếc kéo quen thuộc.Tôi đốt tấm bùa rồi để ánh lửa màu xanh liếm đen lưỡi kéo.

Lưỡi kéo nóng ran nóng đỏ cả lên.

Tôi kề tay vào sợi tơ dẫn vẫn đang lấp lánh trước mặt tôi rồi mới hỏi:"Cô bé đồng ý từ bỏ oán niệm hận thù, vì vậy không cần Bảo nữa nhé?

Hãy cắt đứt liên lạc với thằng bé nhé!"

Cô bé khẽ gật đầu rồi chợt nhiên nói:"Từ từ đã...Xin hãy hứa giúp tôi một điều nữa..."

"Điều gì nữa?"

"Xin ông hãy theo sự giúp đỡ của Bảo, hãy giúp đỡ những người giống như tôi, ở cạnh tôi bấy lâu nay.

Tôi đã kể hết cho Bảo nghe câu chuyện của họ.

Họ sẽ tìm đến ông...Xin hãy giúp đỡ họ!"

"Được...nếu họ đến tôi sẽ giúp..."

Tôi nói.Con bé khẽ gật đầu, mắt lại rơm rớm: "Hãy nói với Bảo, tôi rất cảm ơn và chào tạm biệt.

Cảm ơn vì đã lắng nghe tôi từng ấy thời gian dù cậu bé có sợ hãi thế nào.

Bảo rất dũng cảm và tốt bụng.

Tôi sẽ rất nhớ cậu ấy!

Thật tiếc khi hôm nay cậu bé không ở đây"Tôi gật đầu xác nhận.Xong tôi đưa một đường kéo thật ngọt cắt đứt sợi tơ dẫn kết nối giữa Bảo và vong quỷ nhi kia.

Đúng là khi ý chí đã không còn thì sợi tơ thực sự dễ cắt.

Vong hồn cô bé giật về phía sau như bị phản lực.

Nó ôm lấy ngực như vừa bị mất đi vật gì quý giá lắm."

Cô bé ở đâu?"

Tôi hỏi con quỷ nhi."

Hãy đi theo những viên gạch ánh vàng..." nó nói vậy."

Chào tạm biệt!"

Bà Mỹ đứng phía sau tôi đang chắp tay khấn vái, nói với con bé như vậy.Tôi làm lẩm nhẩm chú và nhảy múa lên.

Cầm một chiếc bình tôi lấy cành liễu vẩy nước thánh về phía hồn ma con bé đang đứng.

Tôi đọc kinh cầu siêu, mong linh hồn cô bé siêu thoát, từ bỏ hận thù và ra đi thanh thản.

Tay tôi vừa đốt tờ sớ cầu siêu và nhẩm chú.

Tờ sớ cháy bùng bùng trong ngọn lửa.

Khi tờ sớ cháy hết cũng là lúc con bé reo lên: "Mẹ!

Con nhìn thấy mẹ rồi..."

Thế rồi cô bé đi về phía sau, từ từ mờ nhạt dần.

Tôi còn thấy cô bé vẫy tay và cúi đầu cảm ơn.Vong ma biến mất trong màn đêm tịch mịch và một cơn gió nhẹ.

Tôi và mọi người tập trung đốt thêm nhà cửa, vàng mã cho mẹ con hai người ngay trước mộ.

Họ đã đói rét không biết bao nhiêu năm rồi.

Chúng tôi cũng cúng cả hoa quả và bánh kẹo, hương khói nghi ngút.Bố cậu bé bảo với tôi: "Tìm xong con bé, em sẽ xây lại mộ cho hai mẹ con, quanh năm hương khói!"

"Tôi cũng nói: "Mong anh giữ được lời hứa của mình..."

Hóa vàng mọi thứ xong, chúng tôi thu dọn rồi lục tục rời đi.

Lời chỉ dẫn sót lại của vong quỷ còn mơ hồ, tôi vẫn lo lắng trong lòng.

Lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, phải tới 2,3 giờ sáng.

Cả đoàn cứ mệt lử cả đi.Chúng tôi lại đi xe đã hẹn trước để về ngôi làng cũ.

Lúc này mây đã trôi ra xa, để lộ vầng trăng gần tròn hẳn trên nền trời.

Tết Trung thu tới rất gần rồi, cũng gần ngày giỗ của cô bé tên Chi đó.

Tôi thầm nghĩ.Vừa bước xuống cổng làng, tôi đã thấy một điều lạ.

Ánh trăng chiếc vằng vặc xuống dưới ngôi làng im ắng và tăm tối trong màn đêm.

Dưới chân tôi, một vài viên gạch ánh lên những tia vàng như một thứ bột kim tuyến ai đó đánh rơi xuống con đường làng.Tôi hết sức mừng rỡ rồi chạy theo những viên gạch đó.

Mọi người ở phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có 2 ông chú và bố của hai đứa trẻ chạy theo hớt hải.Những viên gạch dẫn tôi bước vào làng quanh co.

Tôi dẫm lên những viên gạch đó cho tới khi nó dừng lại ở trước một đụn rơm to."

Gì thế hả thầy???"

Bố mấy đứa trẻ đuổi kịp tôi xong bèn hỏi.

"Chỉ dẫn dẫn tôi tới chỗ này..."

"Chỗ này là đụn rơm của mấy hộ gần đây, thu gặt xong thì gom xác lúa lại, sau rút cho bò ăn ấy mà...Tức là sao hả thầy???"

"Thế giờ có gỡ được rơm xuống không?"

"Rút ra thì...được nhưng mà chưa xin phép họ..."

Ông bố ngập ngừng."

Rút rơm ra đi..."

Tôi nói trong khi bản thân mình vẫn còn hồ nghi vô cùng.Thế là 3 người đàn ông, làm theo hướng dẫn của bố hai đứa trẻ.

Rút dần dần đụn rơm to ra.

Đụn rơm dần dần thụt xuống."

Ơ!

Có người trong này..."

Chú Cả thét lên.Nói xong cả 3 châu đầu và giữa bó rơm và lôi ra một người.

Đó chính là một cô bé tầm tuổi thiếu niên, mắt nhắm nghiền, nằm co quắp ở giữa đụn rơm đó."

Con ơi!"

Ông bố thét lên hoảng hồn, khẽ lay lay đứa trẻ, thế nhưng mắt nó vẫn nhắm nghiền."

Thầy ơi...làm sao bây giờ...Con bé sao thế này..."

Tôi chỉ cảm thấy sự lạ.

Con bé đã mất tích ngót nghét 5,6 ngày giời.

Tôi cứ tưởng nó vẫn được ăn uống đàng hoàng, chỉ là bị che giấu mất đi ở đâu.

Hóa ra con bé ở ngay trong làng, tất cả những ngày qua, nó bị giấu kín trong đống rơm.

Tôi đưa 2 ngón tay sờ đường mạch trên cổ con bé.

Vẫn đập bình thường."

Con bé không sao đâu!

Anh cứ bình tĩnh xem nào..."

Tôi nghi ngờ cô bé ngủ mê do bùa chú nào đó.Tôi xin phép bố đứa bé khẽ vén áo cô bé lên để lộ ra phần bụng.

Tôi lấy từ trong túi ra một lọ mực đỏ, khẽ chấm bằng hai đầu ngón tay rồi vẽ đường xoáy ốc quanh rốn cô bé cùng vài con chữ.

Cách này rất hiệu quả để thúc tỉnh những người bị ngất do bùa chú, bệnh tật.

Trước đây tôi cũng từng làm cách này để đánh thức những con người trọng bệnh, tỉnh dậy một lần cuối trước khi đi về cõi vĩnh hằng, tạo cơ hội cho họ kịp trăng trối với người thân.

Tôi ấn mạnh vào nhân trung của cô bé rồi sau đó dùng tay phải ấn mạnh thêm 3 lần nữa vào khu vực vẽ chú.Đến lần thứ ba, cô bé bật dậy, hớp hơi và ho sặc sụa, đồng thời nôn ra một con ấu trùng nào đó.Đó chính là ấu trùng của con ngài bay đêm, chỉ có vào mùa hè.

Đây cũng chinh là một loại bùa cổ, ngậm ấu trùng ngài vào miệng sẽ giữ cho con người trong trạng thái ngủ đông không cần ăn uống gì.

Có lẽ vong quỷ nhi kia muốn dùng cô bé này để thúc ép Bảo nhận lời và làm theo ý mình nên đã cho cô bé ngậm bùa, giấu kín vào trong ụ rơm to trong làng.Cô bé tỉnh dậy và không nhớ gì về cái đêm bị đưa ra khỏi nhà.

Cô bé chỉ nhớ đêm đó cô bé đi ngủ, trong đầu chỉ còn văng vẳng bài hát chưa nghe thấy bao giờ.Cô bé được đưa về nhà, cả nhà mừng mừng tủi tủi.

Khi cả nhà quây quần bên nhau cũng là lúc ánh dương đầu tiên của ngày mới ló rạng.

Tôi đứng từ xa nhìn ngắm cuộc đoàn tụ.

Tôi bất giác thở dài và suy nghĩ.

Gánh nặng của những lời hứa vẫn còn đè nặng trên vai tôi.

Có lẽ tôi vẫn phải ở lại đây hoàn thành lời hứa của mình cùng với sự giúp đỡ của thằng bé Bảo...)ιM
 
Bóng Trăng Trắng Ngà
CHƯƠNG CUỐI: TRUNG THU


(Trở về điểm nhìn của Bảo)

Tối nay là Trung thu.

Bọn trẻ con trong làng đang chuẩn bị náo nức lắm.

Đêm nay sẽ có lệ phá cỗ ngoài sân nhà văn hóa, chỗ mà chúng tôi hay chơi bi chơi trò chơi ngoài ấy.

Mọi năm đến Trung thu là vui lắm, được ăn bao nhiêu bánh kẹo, lại còn được xem múa lân nữa, thế nhưng năm nay tâm trạng tôi lại khác.Đêm hôm trước, trong khi tôi đang ngủ với mẹ thì bố và bà đưa chị về.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy mới biết chị đã về.

Chị gái tôi ở đâu suốt những ngày qua, tôi cũng không hiểu.

Tôi chỉ biết mang máng rằng có liên quan gì đó đến Chi.Ông thầy bố mẹ tôi mượn về hôm qua vừa làm lễ cúng bình an gì đó cho gia đình suốt cả sáng, tôi và chị cũng phải ra chắp tay khấn vái.

Ông thầy hơ chiếc bùi nhùi phát ra mùi hương gì đó xung quanh người tôi và chị tôi, nói là để tẩy uế.

Xong xuôi, ông thầy tặng cho tôi và chị mỗi đứa một tấm bùa, dặn là phải giữ trong người.

Bố mẹ tôi còn giúp thầy làm điều gì đó, như chôn một chiếc cọc sắt cuốn rất nhiều chỉ đỏ xuống khu vườn sau nhà, nói là để trấn đất, không cho vong ma hồn quỷ bước vào ngôi nhà tôi quấy nhiễu nữa.

Ông thầy cũng đã chuẩn bị sẵn cho nhà tôi một chiếc gương bát quái, định gắn vào trước cổng nhà, thế nhưng lúc định trèo lên gắn thì ông lại ngần ngừ.

Ông chép miệng:"Thế này thì lại không vào nhà được nhỉ..."

Xong ông lại đổi ý treo tạm lên trước cửa nhà chính.

Tôi không biết ông đang chờ ai vào nhà.

Những xáo trộn trong gia đình tôi những ngày qua vẫn còn để lại dư chấn trong lòng tôi.

Những ngày ấy tôi hầu như chẳng nhớ được gì mấy.

Chỉ nhớ có những lúc tâm trạng thực sự khó chịu, rồi mong muốn cũng biến đổi đi.

Ngày trước, khi những nhân vật trong câu chuyện của Chi kể tìm đến tôi mỗi đêm khiến tôi vô cùng hoảng sợ.

Thế nhưng chẳng hiểu sao những ngày sau ấy, đôi chân thôi thúc tôi đi về nơi chốn ấy, gặp Chi, để nghe nốt câu chuyện.Khi sự thật lộ ra rằng tôi đã làm bạn với một vong ma suốt thời gian qua, tôi cũng đã rất sợ.

Cả đêm hôm đó về tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Tôi những tưởng cô bé là người, một cô bạn mới xinh xắn, dễ thương mà tôi may mắn có cơ hội được trò chuyện cùng.

Buổi tối khi được nghe câu chuyện cuối cùng ấy, tôi đã rất hoảng sợ.

Những giây phút khi Chi níu lấy gấu áo tôi hay khi cô bé cởi chiếc khăn quàng cổ ra, tim tôi như đông cứng lại và chân tay bủn rủn.

Trước giờ tôi cũng mang tiếng gan dạ ở trong làng, chuyên đi dọa ma mấy đứa con gái, thế mà khi tận mắt chứng kiến những khung cảnh như thế, tôi lại nhận thấy nỗi sợ quả thực không có giới hạn.

Tôi cũng thật quá ngây thơ.

Trước giờ khi gặp Chi, lần nào cô bé cũng diện bộ trang phục đơn giản của ngày hè đó.

Bộ quần áo cô bé khoác trên người có lẽ đã lỗi mốt lắm rồi, thế nhưng tôi lại chẳng hề để ý.

Lúc nào Chi cũng đeo một chiếc khăn voan mỏng quanh cổ, dù trời có nóng nực tới mức nào.

Tôi cũng có đôi lần thắc mắc ở trong lòng : "Chi không thấy nóng sao?"

Thế nhưng tôi lại chặc lưỡi cho qua.

Đám đàn bà con gái lắm chuyện lắm, không quan tâm thì tốt hơn.

Thế mà ai ngờ là...Mối quan hệ của tôi với hai thằng bạn thân mới được cải thiện hơn từ cái lần tôi giận chúng nó.

Khi cả ba thằng ngồi lại với nhau và trò chuyện thì tôi mới vỡ lẽ ra nhiều điều.Tất cả những lần tôi bắt gặp chúng nó trên con đường làng đều không phải.

Có lẽ là do tôi nhìn nhầm hoặc do điều gì đó gây ra ảo giác.

Thằng Hưng chưa bao giờ chạy ra sau làng.

Vụ bộ lego mới, thằng Hưng cũng chưa hề nói với thằng Tuấn.

Vào buổi tối hôm đấy, thằng Tuấn sang nhà anh họ ở tận trên tỉnh ăn giỗ, không hề có ở trong làng.

Vậy thì ai là người vào tận sân nhà rủ tôi ra ngoài chơi?

Nghĩ tới đó tôi vẫn còn rùng mình.

Có lẽ đó là từ mà ông thầy thường hay nói với bố mẹ tôi: "Câu dẫn".Câu chuyện của Chi về ngày tết Trung thu vẫn cứ ám ảnh tôi mãi.

Vì thế nên ngày đó không còn vui như thường nữa.

Tôi cứ đi ra đi vào cả ngày, trong lòng day dứt.

Bố mẹ cũng không nói gì cho tôi nhiều về những việc thực sự đã xảy ra trong đêm đó.

Tôi chỉ biết rằng Chi đã từng muốn tôi giúp đỡ làm việc gì đó, giúp cả cô bé lẫn những con người trong những câu chuyện mà Chi kể cho tôi.

Chi đã mượn lời bài hát đó để kể cho tôi những câu chuyện buồn của những kiếp người bị quên lãng.

Việc Chi nhờ tôi giúp, bố mẹ đã thay tôi làm rồi.

"Từ nay con không phải bận tâm, cũng không được tự tiện kết bạn với người lạ nữa..." – bố mẹ tôi đã nói như vậy.

Ngôi mộ của Chi giờ cũng đã được chuyển về bên mẹ rồi.

Thế nhưng tôi vẫn cảm giác tôi chưa làm gì được cho cô bé, dù cho cô bé có tin tưởng tôi hết lòng và điều đó làm cho tôi day dứt.

Ngay thậm chí, giờ cô bé đang ở nơi nào, tôi cũng không được phép biết.

Cảm giác hụt hẫng như là, một thứ quen thuộc tự dưng biến mất.

Sau vụ việc ấy không chỉ có tâm trạng tôi không như cũ mà những điều quen thuộc xung quanh tôi cũng không còn như xưa.

Bạn bè ở lớp không còn thân thiện với tôi như trước nữa, trừ hai thằng Tuấn và Hưng vẫn không hề thay đổi thái độ.

Có vài đứa còn ra trêu: "Ê!

Thằng chết đói!

Hôm nay mày ăn đủ chưa?

Uống thuốc chưa đấy?"làm tôi vô cùng khó chịu.

Thằng Tuấn sửng cồ cả lên định cho mấy thằng kia ăn đấm.

Thằng Hưng gàn: "Chúng mày không biết cái gì thì im đi!".

Nhìn hành động của chúng nó như thế, tự nhiên tôi lại thấy cảm động.

Tình bạn không phải là vô giá trị.

Chúng nó vô cùng thông cảm cho tôi, không bao giờ thấy nhắc lại chuyện cũ, cũng không tò mò hỏi han gì tôi hết.

Tôi thấy chúng nó chỉ lo lắng cho tôi là phần nhiều.

Người dân trong làng cũng hay nhìn vào tôi với ánh mặt kì lạ.

Tôi cũng kệ.Bố tôi đã mua cho bà tôi chiếc đài mới, bà vẫn giữ thói quen nghe đài trước khi đi ngủ, Chiếc đài cũ không hiểu sao đã hỏng đi rồi.

Chiều tối hôm đó, đài chỉ phát những chương trình từ thiện Trung thu và những bài hát Trung thu.

Bài hát quen thuộc của Chi cũng vang lên đôi lần, cứ hễ nghe thấy tôi lại thấy bà khẽ thở dài.

Không ngờ ẩn sau bài hát lại là những câu chuyện buồn như vậy.Lúc sau, trước giờ cơm, ông thầy lại lôi tôi ra một góc, cùng ngồi dưới mái hiên nhà trò chuyện.Thầy hỏi: "Cô bé tên Chi gì đó, có kể cho con một vài câu chuyện đúng không?"

Tôi ngập ngừng suy nghĩ rồi khẽ gật."

Thế con có thể kể cho chú nghe những câu chuyện đó được không?"

Tôi lại trầm ngâm suy nghĩ.

Kí ức của một buổi tối nào đó vọng về:"Này tớ bảo!

Những chuyện tớ kể cho cậu, cậu không được nói với ai nhé!

Được không...?"

Tôi đã từng hứa với Chi như vậy rồi.

Chuyện tôi ra gặp Chi mỗi buổi tối, hay là câu chuyện cuối cùng, chỉ là do bố mẹ tôi đi rình theo mới vô tình biết được thôi.Thế nên tôi mạnh dạn lắc đầu."

Không được đâu ạ...Chuyện một mình cháu biết thôi.

Cháu hứa vậy rồi."

Ông thầy lại nói tiếp:"Cháu yên tâm.

Bạn Chi đó có nhắn nhủ với chú là những người trong câu chuyện ấy cần được giúp đỡ, khi cần hỏi điều gì, hãy nhờ cháu nói.

Nếu cháu không nói ra thì sao chú biết họ cần giúp đỡ gì được, phải không?

Cháu nói ra thì chú mới giúp được họ như chú đã giúp bạn Chi chứ?"

Tôi ngồi suy nghĩ rất kĩ với lời đề nghị của ông thầy.

Thực ra khi mang trong mình quá nhiều bí mật như thế, tôi cũng không cảm thấy thoải mái.

Tôi còn không biết mình nên làm gì để giúp đỡ họ.

Thậm chí tôi còn cảm thấy rất sợ hãi nếu như họ tìm đến tôi...Vậy nên nếu có người giúp đỡ được họ thì cũng may rồi."

Ừm...vâng...Cháu kể cho mỗi chú thôi nhé..."

Ông thầy mỉm cười hiền.

"Thế tốt rồi.

Giờ kể chú nghe đi."

Thế là trong vòng nửa tiếng, tôi cố gắng đem kể tất cả những câu chuyện tôi được nghe Chi kể, một cách ngắn gọn nhất, cho ông thầy nghe.

Câu chuyện về ông Tân Cuội với mối tình dang dở, câu chuyện về tiếng lòng của Phong trong những cơn gió đầu mùa hay là gia đình chia ly của vợ chồng người hát xẩm, tái sinh trong hình dạng con dế mèn kêu đêm, cả câu chuyện của anh Sáng, tìm đường leo lên đồi, đến chỗ hẹn gặp người yêu nữa.

Những câu chuyện nghe mới đầu thật vô lí, như những câu chuyện cổ tích vậy."

Chú có tin không?

Có lần cháu gặp họ rồi đấy."

Tôi quay sang nhìn ông thầy.Ông nói chậm rãi: "Chú tin chứ."

Tối nay bố mẹ tôi lại giục tôi đi chơi chứ không quát nạt bắt ở nhà hay về sớm như mọi khi.

Ngay từ chiều bố tôi đã mua về cho chị em tôi hai cái đèn.

Tôi thì là một cây đèn ông sao bóng kính to đùng trông rất oách, chị tôi thì bố mua cho một chiếc đèn lồng có nhạc bên trong trông rất xinh.

Chị tôi lẫy bố: "Bố này!

Con lớn rồi sao chơi được mấy thứ này nữa...".

Bố tôi chỉ cười khì khì: "Tối dẫn em ra ngoài nhà văn hóa phá cỗ nhé!

Nhớ là đi thằng ra đấy, không la cà đâu nhe.

Đi đi cho thay đổi không khí.

À, đừng quên cái bùa nhé!"

Nhà tôi chưa ăn cơm xong, hai thằng Tuấn và Hưng đã í ới ngoài cổng nhà."

Ê Ê!

Thằng Bảo!

Đi chơi đi nhanh lên!"

Tôi đặt bát cơm ăn dở xuống rồi chạy ra.

"Đúng là Tuấn với Hưng không thế?"

Tôi đề phòng."

Chả chúng tao thì ai.

Mày bị điên à?"

Chúng nó cười."

Im để tao hỏi thằng Tuấn.

Thằng Hưng hồi 5 tuổi trèo cây gì ngã gãy tay?"

"Cây ổi nhà bà Sáu chứ cây gì nữa."

Thằng Tuấn đáp."

Thế còn thằng Hưng.

Tao bị con chó màu gì đuổi hồi năm lớp 2?"

"Con chó đen."

Nó đáp gọn lỏn."

Chuẩn rồi đấy!

Đợi tao lấy đèn rồi đi!"

Nói xong tôi chạy vào nhà vơ vội cái đèn rồi chạy ra với chúng nó, mặc kệ chị tôi ra sau cũng được.Ba đứa chúng tôi chạy đi trên con đường làng.

Tới ngã ba nơi dẫn tới con sông sau làng ấy, chợt nhiên tôi ngập ngừng.

Một ý định chợt thôi thúc tôi."

Gì thế mày, đi nhanh lên, lại sao đấy?"

Thằng Hưng nói."

Tao...muốn làm một việc này...Bọn mày đi với tao được không?"

"Ê, mày còn tỉnh táo không đấy?"

Thằng Tuấn ngó vào mặt tôi."

Yên tâm tao còn tỉnh táo.

Tao ra đó đúng lần này nữa thôi rồi không ra nữa!"

Nói xong tôi chạy biến theo con đường cũ.

Hai thằng bạn tôi đành chạy theo sau.Tôi chạy thẳng ra thửa ruộng nơi tôi từng ngồi với Chi ở đó.Tôi lại gần mỏm đá vẫn đặt ở chỗ cũ.

Tôi bèn cắm thẳng cây đèn ông sao bố tôi mua cho tôi xuống đó rồi khẽ mỉm cười.Thằng Tuấn thằng Hưng chạy lại gần tôi rồi thắc mắc: "Mày làm cái trò gì thế?

Đi đi, ở đây ghê chết!"

Thế nhưng tôi không trả lời.Tôi nhớ rằng Chi đã từng kể với tôi vào hôm ấy là, hồi còn bé, năm nào Trung thu bố của cô bé cũng tặng cho cô bé một cây đèn ông sao rất đẹp.

Đã lâu lắm rồi Chi không có đèn đi chơi Trung thu.

Giờ tôi không biết mộ cô bé ở đâu cả, nên tôi đành ra đây.

Tôi thầm nghĩ:"Tặng cậu nhé, Chi!

Chúc cậu Trung thu vui vẻ, hạnh phúc, đoàn viên nhé...".Một con bướm ở đâu khẽ đậu vào vai tôi."

Xong chưa!

Đi thôi mày, bắt đầu múa lân rồi kìa!"

Hai đứa bạn gọi tôi.Tôi vui vẻ chạy về hướng chúng nó.Con bướm nhẹ nhàng bay khỏi vai tôi, rập rờn sau lưng tôi.

Tôi chạy đi khuất mà không biết rằng, con bướm đã đậu xuống chiếc đèn ông sao tôi cắm ở đó, dưới ánh trăng tròn vành vạnh.Đâu đó văng vẳng lời bài hát:"Bóng trăng trắng ngàCó cây đa toCó thằng Cuội giàÔm một mối mơ..."

HẾT
 
Bóng Trăng Trắng Ngà
NGOẠI TRUYỆN 1: NHỮNG MẢNH ĐỜI


(Điểm nhìn ông thầy)

Chẳng cần phải đợi lâu, họ đã nhanh chóng tìm tới tôi.

Chỉ 1 đêm sau Rằm Trung thu mà thôi.

Trước lúc đó, tôi còn nghĩ mình không thể đợi được.Tối hôm đó, trời lặng gió và rất oi bức.

Thế nhưng khi đêm tới, gió bắt đầu vần vũ rất mạnh trên mái nhà.

Tôi ngồi lặng trước hiên nhà của gia đình này và trầm tư suy nghĩ.

Có lẽ ngày mai hoặc muộn nhất là ngày kia, tôi sẽ xin phép gia đình cùng các chú rời đi.

Ăn nhờ ở đậu một tuần nay cũng là quá đáng rồi, tôi quả thực không còn mặt mũi nào.

Lời hứa của tôi vẫn để ở đó, chưa biết cách thực hiện như thế nào.

Câu chuyện về những hồn ma vất vưởng ẩn trong lời bài hát, tôi đã được thằng bé Bảo kể cho rồi.

Vấn đề là tôi không thế gặp được họ và cũng không biết nên làm cách nào.

Đêm đó, tôi đang nằm nghỉ dưới nền nhà cạnh giường thằng bé thì bị đánh thức bởi tiếng thét của thằng bé.

Tôi với hai chú đi cùng cuống cuồng ngồi bật dậy không hiểu có chuyện gì.

Đồng hồ lại điểm 3h hơn.Thằng bé đang ngồi dậy, chỉ về phía ô cửa sổ với cánh tay run run.

"Chú ơi...là Phong đấy...Phong đến rồi..".Tôi đi lại gần chiếc cửa sổ xem xét.Tiếng gió đang rít qua khe cửa ghê người và tôi nghe thấy tiếng thì thầm nào đó trong tiếng gió.

Hay tôi nghe nhầm?

Bất chợt một bóng người bay ngược xuống từ trên cao, bám tay vào khung cửa sổ.

Một vong ma mục ruỗng với tấm thân không đầu.

Quả thực là Phong trong câu chuyện giết người phân xác kinh hoàng đấy ư?Tôi giật mình hoảng hốt lùi về phía sau.

Vong ma đó vẫn bay lượn bên ngoài khoảnh trời xung quanh khu vườn nhà cậu bé.

Tiếng nói rít lên trong tiếng gió.

Dù rất kinh hoàng nhưng tôi chạy ra ngoài.

Cả nhà lục đục kéo dậy, thằng bé cũng chạy theo sau tôi.

Trên bầu trời mây đen vần vũ che mất vầng trăng khuyết.

Vong ma đó vẫn bay lượn như gió trên đầu chúng tôi.

Sợ rằng những vong hồn này sẽ làm hại gia đình thân chủ, tôi bèn nhờ hai chú nhanh chóng giăng chỉ đỏ trước cửa nhà đồng thời tạo một vòng tròn bằng muối tinh xung quanh chỗ tôi đứng.

Tôi gọi thằng bé Bảo và hai chú đứng cùng tôi trong đó.

Những người còn lại phải ở yên trong nhà."

Vong hồn này muốn đòi lại nhà à?"

Tôi hỏi thằng bé."

Cháu cũng không rõ hiện giờ anh ấy muốn gì đâu..." – Thằng bé núp sau lưng tôi nói.Tôi vừa quay xuống nói chuyện với thằng bé, lúc quay lên thì đã thấy bóng ma không đầu đó đang lao thẳng về phía chúng tôi.

Tôi hoảng hốt xòe chiếc quạt lên che chắn trên đầu.

Bóng ma đó sượt qua thật nhanh qua đầu chúng tôi.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng nói thầm thì sượt qua tai:"Có phải là cô không???"

Tôi thầm hỏi không biết vong hồn đó đang nói về cái gì.

Chắc có lẽ thằng bé biết.

Tôi hỏi thằng bé rằng vong hồn đó vừa hỏi tôi một câu vô nghĩa, nhầm tôi sang một người phụ nữ nào đó.

Cậu bé giải thích rằng Phong đang đi tìm người vợ cũ của mình, biền biệt bao năm trời vẫn vậy, mỗi khi gió nổi lên là Phong lại bay lượn khắp bầu trời để tìm vợ.

Tôi khẽ thở dài.

Vong hồn này có lẽ còn không nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như thế nào.

Giờ đây người vợ của anh ta có lẽ đã thành người thiên cổ.

Có lẽ những vong hồn vất vưởng này cần tìm thấy ánh sáng siêu độ để có thể rời khỏi thế gian này.

Chính những oán niệm còn vương vấn đã níu họ lại với thế gian.

Biết được tên vong hồn này, tôi sẽ thu phục hắn dễ dàng hơn.

Tôi bèn lấy ra hai lá bùa xích, kẹp vào cánh quạt rồi phóng lên bầu trời.

Tôi muốn kéo vong hồn đó xuống nói chuyện.

Hai chiếc xích chắc chắn vàng óng được tung lên bầu trời và túm chặt lấy vong ma không đầu đó kéo xuống mặt đất.

Vong hồn giãy đạp dữ dội cộng thêm gió ngày càng mạnh, tấp vào người chúng tôi như những nhát dao.

"Anh Phong!

Xin hãy bình tĩnh lại...Tôi có thể giúp anh...Anh muốn gì hãy nói..."

"Vợ tôi đâu..Tại sao em làm thế với anh???"

Tôi nghe thấy tiếng nói của người đàn ông đó vang vọng trong từng cơn gió thốc vào."

Vợ anh..giờ cũng không còn nữa...Anh hãy từ bỏ oán niệm ấy đi..."

"Không...còn...?"

"Thời gian qua đã quá lâu rồi...Hãy siêu thoát đi...Đừng ở đây cho thêm nặng nghiệp..."

Tôi nói."

Còn căn nhà..căn nhà..."

"Căn nhà anh bị cướp ư?

Ở đâu...?

Anh muốn gì...?

Đừng chống cự nữa" Tôi khó nhọc điều khiển sợi xích bùa trong từng đợt gió."

Chú ơi!

Vợ chú không còn đâu!

Chú hãy đi đi!"

Thằng bé đứng phía sau tôi dũng cảm hét lên.Tiếng gió lặng dần đi.

Vong hồn từ từ bay xuống, hiện nguyên hình một người đàn ông có đầu, quần áo sạch sẽ với thân hình gầy gò.

Anh ta quỳ sụp xuống đất và khóc lên nức nở."

Tôi muốn tìm vợ tôi.

Tôi chỉ muốn hỏi tại sao.

Tại sao cô ấy lại làm thế.

Hay là do tôi..do tôi không đem lại hạnh phúc được cho cô ấy.

Căn nhà...giờ cũng cũ nát không ai ở...Tôi có tìm về.

Tôi biết hết.

Thế nhưng mỗi khi thôi thúc nổi lên, tôi lại quên tôi là ai, đang ở đâu.

Tôi nghĩ cô ấy vẫn đang ở đâu đó, chờ tôi đến tìm...Và tôi lại lên đường đi tìm cô ấy..."

Lắng nghe hồn ma đó nói, tôi hiểu.

Đó là những khi oán niệm dâng lên khiến con người quên đi tất cả.

Oán niệm bao bọc và biến anh ta thành hình dáng ghê rợn và vất vưởng như lúc chết.

Anh ta bay lượn như quen cái nghề khi còn sống, làm theo oán niệm trong vô thức.

Chỉ khi từ bỏ được ham muốn, vong hồn mới sạch sẽ và nguyên vẹn trở lại.

"Giờ anh muốn gì để rời đi?"

Tôi hỏi."

Tôi đã ở đây quá lâu rồi...Thế nhưng hiện giờ có một cô bé họ hàng xa của tôi...Nó mồ côi không nơi nương tựa, giống như tôi ngày trước.

Giờ truy cứu trách nhiệm cũng không thể, thân xác tôi cũng đã tan biến rồi.

Tôi chỉ mong...anh về tìm chủ hiện giờ của căn nhà đó...xin hãy giúp đỡ con bé ăn học..."

"Ngôi nhà cũ của anh ở đâu nhớ chứ?"

"Kiến Xương- Thái Bình...Địa chỉ là...giờ đâu đó gần ngã tư có vòng xuyến ấy."

Vong ma lẩm nhẩm."

Được!

Tôi sẽ giúp, mai nhận lễ cầu siêu nhé, đi đi và đừng làm phiền ai nữa...".

Nói rồi tôi buông lá bùa xích.

Vong hồn lại bay lên trên bầu trời mất dạng.Đúng lúc đó, một con dế mèn nhảy lên vai tôi.

Tôi giật mình loạng choạng suýt ngã ra khỏi vòng muối tinh.

Nó cứ kêu krec bên tai tôi và không chịu nhảy xuống."

Từ từ..đã chú ơi, đừng đuổi nó đi..."

Thằng bé Bảo cất tiếng.

Nó nhẹ nhàng đỡ lấy con dế mèn đang đậu trên vai tôi xuống.

Tôi bỗng chốc ngờ ngợ."

Chẳng nhẽ là...?"

'Đúng rồi!

Đây là con dế thần, chú nhìn này 2 chân sau có vết đỏ nhé..."

Tôi chăm chú nhìn vào con dế mèn, quả thực hiếm thật, dế mèn lại có 2 bớt đỏ phía chân sau.Đúng lúc đó thì một vong hồn bắt đầu lướt từ cổng vào tới sân nhà.

Tôi chợt nhận ra đó chính là vong ma đói đã đu bám trên người thằng bé Bảo đợt trước.Tôi giơ bùa ra hét: "Ngươi lại tìm về đây làm gì???

Laị định làm gì thằng bé??"

"Con ơi!..."

Vong ma đó nói."

Con?"

"Vâng là con tôi...."

Ma đói nói.

"Lần trước vì đói rét quá mới bám theo cậu bé này, được ăn được uống, được tiếp sinh khí...Quả có lỗi.

Tôi...tôi chỉ muốn tìm đứa con của mình..."

Tôi nhớ ra câu chuyện người hát rong và bi kịch gia đình của ông ta khiến người này hát xẩm đến chết chỉ mong đợi vợ và con mình trở về."

Vậy ra anh vẫn đợi ở đây?"

"Vâng, tôi vẫn đợi, nhưng không sao tìm được vợ con.

Nay..có lẽ kia là con tôi rồi..."

Vong ma đó chỉ vào con dế mèn đang ở trong tay thằng bé.Chính bản thân tôi cũng không biết liệu con dế mèn này có chứa đựng linh hồn cậu bé xấu số đó hay không.

Thế nhưng nếu là điều cần thiết thì tôi sẽ làm để vong ma này siêu thoát.Vong ma cất lên tiếng hát xẩm.

Con dế mèn nhảy vọt ra khỏi tay thằng bé, nhảy lách tách về phía vong ma đói.

Thế rồi rào rào, hàng trăm con dế mèn từ đâu nhảy ra, bâu kín khoảnh sân nhà.

Chúng tôi rúm hết cả người lại.

Nhưng may thay chẳng còn con dế nào nhảy vào trong vòng tròn nữa, chúng tập trung lại phía nơi vong ma đói đang hát xẩm.

Có vẻ như đây đều là những người đói rét, chết vất vưởng mà hóa thành, nghe thấy tiếng hát của đồng loại bèn tụ vào.

Cả sân nhà vang lên những tiếng kêu như một dàn đồng ca."

Chúng tôi đói rét đã lâu rồi...Trước khi đi chỉ xin chút tiền qua đò, ít đồ ăn không mong gì hơn..."

Người nam lẩm bẩm.

Ông ta đỡ con dế mèn chân đỏ trong lòng bàn tay trong suốt mà vuốt ve.

"Con ơi..."

"Quê nhà cũ của ông ở đâu?"

"Gần nhà ga thành phố Vinh..."

"Tôi sẽ về tận đó...Giờ anh đi đi..Tất cả mọi người, mai sẽ có cỗ..."

Tôi nói.Vong ma ôm lấy con dế mèn chân đỏ, bay lên mà đi mất.

Những con dế mèn khác cũng tản dần ra.

Tôi đốt lên một lá bùa triệu vong, lầm rầm khấn vái: "Nhân ngày đẹp trời, oan khuất ở đâu, xin hãy về đây..."

Thế rồi một vệt sáng lóa lên nơi ngoài cổng nhà.

Bóng hình của một cô gái thướt tha bước vào sân nhà tôi, theo sau cô gái là hồn ma của một con chó già đang vẫy đuôi tít lên.

Cô gái mỉm cười cúi đầu chào.

Cô gái trông thật xinh đẹp trong bộ quần áo vải ngày xưa.

Nếu như tôi không biết gì có khi còn tưởng cô gái là người."

Cô là ai?

Sao lại tìm đến đây...?"

"Tôi là Lan.

Thưa thầy..."

"Đó chú ơi...là cô Lan trong câu chuyện thứ 4 ấy ạ..."

Thằng bé Bảo lay lay cánh tay tôi."

Giờ cô muốn giúp gì?"

"Tôi...muốn được giúp...anh ấy yên lòng ra đi..."

Cô gái ngập ngừng."

Tức là sao cơ?"

Tôi hỏi.Người phụ nữ nghẹn ngào: "Bao nhiêu năm rồi...Anh ấy cứ lặp đi lặp lại hành động đó như 1 cái máy...Tôi không sao làm khác được, không thể can thiệp được.

Có cách nào để làm tan biến ý niệm đó, để anh ấy ra đi thanh thản không?"

Tôi thở dài.

Điều quan trọng nhất thứ lưu lại trên nhân gian này của anh Sáng đó không phải là linh hồn mà lại là ý niệm, ý niệm trước khi chết quá mạnh mẽ nên đã lưu lại nhân gian như một linh hồn, một thước phim chiếu lặp.

"Tôi sẽ cố gắng...Tôi sẽ cố gắng để ba người có thể bình yên sang cõi.

Tôi có thể tìm thấy ý niệm của anh ấy ở đâu?"

"Ngọn đồi sau làng X, tỉnh Yên Bái..Xin cảm ơn.

Tôi sẽ đợi!"

Nói rồi bóng dáng cô gái cùng con chó tinh khôn đó cũng mờ dần mà biến mất.Tôi thở dài.

Những lời hứa chồng chất đang đè nặng lên tôi."

Con nhìn thấy hết chứ?"

Tôi hỏi thằng bé.

Nó khẽ gật đầu."

Không ngờ nghe kể còn được nhìn thấy đấy thầy ạ..."

"Thầy phải giúp đỡ họ, con thấy không?"

"Vâng""Còn ai nữa không nhỉ?"

"Chỉ còn ông Tân cuội với cây đa thôi chú ạ..."

"Ừ, chú sẽ chờ.

Mọi người vào nghỉ ngơi đi..."

Hai người chú đi cùng với tôi dắt thằng bé Bảo vào nhà vì trời cũng tờ mờ sáng đến nơi rồi.

Gian nhà tắt điện tối om, không gian im ắng.

Chỉ còn mỗi mình tôi đứng giữa sân, bên trong vòng tròn muối tinh của mình.

Gió thổi hiu hắt.Tôi kiên nhẫn chờ đợi thêm 1 tiếng đồng hồ nữa.Thế nhưng, đợi mãi mà chẳng thấy ai đến cả.

Vậy là người đó không cần tôi giúp nữa ư? (còn nữa)
 
Bóng Trăng Trắng Ngà
NGOẠI TRUYỆN 2: CUNG NGUYỆT ĐỒNG GƯƠNG


Sang ngày hôm sau, tôi đánh tiếng với gia đình thân chủ rằng mình sẽ rời đi vào chiều nay, sau khi làm lễ cầu siêu xong.

Tôi thầm nghĩ trong lòng rằng mọi lời nhắn nhủ tôi đã nhận được rồi, giờ ở đây không phải là cách để thực hiện những lời hứa đó.

Tôi cần phải đi đến tận nơi, chứng kiến tận mắt thì mới có thể giúp đỡ họ được.

Gia đình cậu bé Bảo vô cùng cảm kích, bố mẹ cậu bé và bà nội muốn giữ tôi ở lại thêm ít lâu, nhưng tôi từ chối.

Tôi bảo rằng mình còn nhiều người phải giúp đỡ, nhiều việc phải làm.

Vậy nên họ không giữ tôi thêm nữa.

Trưa hôm đó, gia đình thân chủ thịt một con gà để đãi tôi một bữa tươm tất, thịnh soạn.

Tôi cũng đã cùng hai chú thu dọn hết đồ đạc, dụng cụ.

Hôm trước tôi đã trấn đất lại cho gia đình, mong sẽ không giống đất vô chủ, vong ma không theo vào kín đặc như thế nữa.

Dù sao thì thằng bé Bảo cũng có cung mệnh Thái Dương, khó mà tránh khỏi cảnh này, tôi cũng đã khuyên bố mẹ thằng bé bán khoán nó lên chùa cho yên lành bớt đi.Mới quá trưa một chút, hai người chú đã nhanh chóng mua đủ đồ cúng chúng sinh về cho tôi.

Trên bàn lễ có cả một chiếc thủ lợn và đuổi lợn, rất nhiều đồ bánh kẹo, bỏng oản, cơm, xôi,....Tôi nguyện bỏ ra rất nhiều chi phí cho buổi lễ này, dù gia đình thân chủ cũng mong góp chút ít.

Tôi vẫn cảm thấy từng này đồ lễ vẫn là chưa đủ cho những kiếp người vất vưởng trăm năm này.Tôi khấn bằng tất cả sự thành tâm và đọc kinh cầu siêu.

Trên mâm, tôi đã viết những tờ sớ rất cẩn thận, cho từng người một, tấm chung, tấm riêng.

Tôi chỉ mong sau buổi lễ này, những vương vấn trong lòng những vong hồn này sẽ vơi bớt đi.

Tôi cứ lầm rầm khấn vái và gió vẫn cứ vần vò trên ngọn những tán cây, cứ như có Phong đang về dự buổi lễ.

Gió thổi rất mạnh khi buổi lễ diễn ra và khi tôi hóa xong những tờ sớ và đi phân phát đồ lễ thì dường như gió mới dừng lại.

Tôi biết rằng đây chỉ là phần lễ, để họ thực sự siêu độ được thì phải thực hiện được những tâm nguyện của họ nữa.Tới chiều chiều, tôi treo tấm gương bát quái từ trong cửa nhà ra ngoài cổng.

Vậy là xong nhiệm vụ rồi.

Tôi chỉ cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với gia đình cậu bé.

Thế nhưng có lẽ trước mắt điều đó cũng chưa xảy ra ngay được.

Tôi đã thấy các thần bắt vong tiến dần đến từ 4 hướng, chắc chẳng mấy chốc nữa, người bà của cậu bé sẽ phải ra đi.

Dù sao thì vì ơn nghĩa ngày xưa, cô bé tên Chi đó cũng đã cứu được người bà này trong chốc lát, bóp méo vòng luân hồi, thế nhưng rồi dần mọi thứ cũng sẽ đi vào guồng quay của nó.

Người chết vẫn phải chết, người sống vẫn tiếp tục sống.

Tôi cũng không muốn nói trước gì cả, sợ gia đình đau lòng.

Cứ để mọi thứ tự nhiên thì tốt hơn.Gia đình 4 người, trừ cô chị gái thằng bé đang đi học thêm ra, đều đi theo tôi và hai chú, tiễn tôi ra tận đầu làng.

Chúng tôi cứ chậm rãi đi dưới ánh chiều tà, nói dăm ba câu chuyện phiếm.

Quả thực tôi cũng yêu mến những con người thịnh tình nơi đây, dù ở lại có hơn 1 tuần đôi chút.

Chúng tôi đi qua cây đa đầu làng.

Bất chợt một cơn gió lạnh thốc vào khiến tôi lạnh sống lưng.

Tôi quay ngoắt sang xem xét có chuyện gì đang diễn ra.

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hôm vào làng tôi đi vội tới nhà thân chủ nên chưa có thời gian xem xét kĩ.

Tôi cảm thấy cây đa âm u lạ thưởng.

Nó là một cây đa to, dáng vóc cổ thụ với những đường vân ngoằn nghoèo.

Điều quan trọng nhất đó là âm khí tỏa ra từ trong một ban thờ khá to dựng ở dưới gốc đa.

Tôi mới lại gần xem kĩ hơn.

Mọi người mắt tròn mắt dẹt không hiểu tôi đang làm gì.Âm khí rất mạnh tụ lại ở một bức tượng nằm bên trong.

Rõ ràng ở đây phải có một vong quỷ nào đó cư ngụ mới toát ra loại tà khí này.

Tôi bèn quay lại dò hỏi: "Cây đa này...Ở đây từ bao giờ?

Người dân thờ cúng cây đa này à?"

Mẹ cậu bé xác nhận: "Cây đa này là cây đa thần của làng, đem lại vận khí tài lộc cho làng đó, nên các cụ trong làng cũng quan trọng khấn vái lắm.

Tháng nào cũng cúng hai vận.

Có ai đi xa hay thi cử gì đều ra đầu làng mà khấn lễ là được đó thầy ạ..."

"Theo tôi thấy thì...dân làng này đang thờ quỷ..chứ không phải thờ thánh thần..."

"Chú..chú ơi...Liệu có phải chính là cây đa của ông Tân Cuội không ạ?"

Thằng bé Bảo im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

Tôi chợt nhớ ra câu chuyện kì lạ về lão Cuội ở cây đa cháy của một ngôi làng nào đó.

Chính tôi đêm hôm qua đã chờ đợi vong hồn của lão Tân đó tới tìm tôi nhưng cuối cùng lại chẳng thấy.

"Có lẽ không phải đâu..Lão Tân đó không ở làng này.

Nếu có thì đã đến tìm chúng ta ngày hôm qua rồi..."

Tôi nói.

"Ơ nhưng mà ông Tân cuội bị nhốt trong gương rồi ạ...Sao mà ra ngoài để đi tìm được ạ?"

"Ừ nhỉ!"

Tôi chợt giật mình.

Tôi đã không quá để ý tới tình tiết của câu chuyện, đó là lí do vì sao tôi vẫn cứ chờ đợi một vong hồn không thể đến.

Dù sao thì đó cũng là một vong hồn con người, bị giam cầm từng ấy năm trong một chiếc gương quả thực cũng bất hạnh.

Ông ta bị điều khiển tâm trí mới dẫn đến hành vi tự sát, một hành vi khó có thể tha thứ được dù ở bất cứ cõi nào.

Tôi muốn chấm dứt những tháng ngày đằng đẵng đó.

"Tôi nghĩ..trước tiên tôi phải tiêu diệt con quỷ bám trên cây đa này đã...Trước tiên phải hủy bỏ chỗ trú ngụ của nó đã."

"Ấy không được đâu thầy ơi...cây đa này là biểu tượng của làng, nó mà sao thì..."

Mẹ cậu bé lắp bắp."

Thế nhưng mọi người phải hiểu là...những tài lộc được mang tới ngôi làng này..là do một con quỷ gây ra.

Như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì.

Quỷ có vay có trả.

Nó đang hút linh mạch của ngôi làng này, đó là lí do vì sao cây đa này bao nhiêu năm vẫn trổ mã to đẹp như thế.

Rồi chỉ vài chục năm nữa thôi, đất làng sẽ trở nên cằn cỗi khô hạn, không thể canh tác trồng trọt gì nữa đâu...Dân làng sẽ chết đói thôi...Sớm muộn cũng phải diệt trừ thứ ung nhọt này đi!"

"Chúng tôi không dám quyết đâu thầy..."

Hai vợ chồng lắp bắp.Ông thầy trong câu chuyện cậu bé Bảo kể cho tôi cũng đã có một cách xử lí tiêu cực cho mọi chuyện.

Ông ta đã để mặc ngôi làng ở đó dù biết là không tốt vì không đủ dũng cảm chống lại định kiến của ngôi làng.

Tôi sẽ sửa sai.

Sửa sai một cách khéo léo.

"Có lẽ lại phải làm phiền gia đình thêm ít hôm nữa..." tôi thở dài quay đầu.

Họ đều ngạc nhiên.

"Tôi chợt nhớ ra còn chút việc chưa xong..."

Thế là cả đoàn lại kéo về ngôi nhà của cả gia đình.

Tôi cũng hơi ái ngại trong lòng nhưng lương tâm tôi không nỡ để mọi chuyện như vậy.

Tối đó, ăn cơm xong, thằng bé khều tôi: "Chú ơi...chú sẽ giúp nốt ông già đó chứ ạ?"

"Ừ...cháu cứ yên tâm nhé..."

Tôi trấn an thằng bé.Đêm hôm đó, cả nhà ngủ say.

Cả ngôi làng chìm trong yên tĩnh.

Tôi ôm túi đồ nghề lẻn ra ngoài cổng như một tên trộm.

Tôi đi trong bóng tối mênh mang để đến đầu làng.

Thi thoảng tôi vẫn nhìn thấy vài vong hồn lởn vởn ngoài đường làng.

Chuyện này quá bình thường đối với tôi nên tôi không quá sợ hãi.

Nếu tôi không làm phiền gì họ thì họ cũng sẽ không phiền đến tôi.Tôi bước ra đầu làng, đứng thẳng trước cây đa sừng sững.

Tôi lôi chiếc quạt phép ra.

Tôi nhẩm chú rồi quét 1 luồng bùa phép về phía cây đa.

Từ tâm của cây đa bắt đầu nhen nhóm một ngọn lửa xanh lè ma quái thế rồi nó bừng lên phừng phừng dữ dội.

Tôi có chút hoảng hồn dù những chi tiết này đã được nhắc tới trong câu chuyện.

Hóa ra đây là con quỷ lửa.

Trong ánh lửa lộ ra hai con mắt đỏ chói cùng giọng cười khùng khục."

Mày là ma quỷ phương nào?

Sao lại ở đây xâm phạm đến đất làng này???"

Tôi hỏi."

Hừ!

Mày là thứ gì mà đòi trục tao.

Tao bá chủ nơi này lâu rồi...Tất cả phải quy phục tao!!!

Mày cút đi nếu không tao vật chết!"

Con quỷ rít lên."

Xem tao làm gì đây...".

Tôi rút trong túi ra chiếc kéo cắt vong quen thuộc.

Tôi lấy bùa đốt đen lưỡi kiếm rồi đâm thẳng vào thân cây đa.Thế nhưng ngọn lửa lại càng bùng lên dữ dội hơn.

Con quỷ được dịp cười khoái trá.

Tôi chợt nhận ra tôi sai ở đâu.

Nó là con quỷ lửa, tôi không lấy bùa lửa đốt mà đối phó với nó được.Tôi rút ra 10 lá bùa Thủy, nhanh chóng dán vòng xung quanh rễ cây rồi bắt đầu đốt lên.

Ánh lửa trên cây bắt đầu méo mó rồi yếu dần."

Nào..giờ xem ai hơn ai..."

Tôi lẩm bẩm.Tôi rút sẵn trong đáy túi ra một chiếc túi thêu thổ cẩm be bé.

Trông chiếc túi này bé vậy thôi nhưng nó có công lực rất mạnh.

Tôi đã được một thầy phép người dân tộc đem tặng trong một chuyến xê dịch.

Chiếc túi này có tác dụng nhốt vong.

Hôm qua khi tôi bắt gặp vong hồn của Phong, tôi đã định sử dụng nó, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Chiếc túi này chỉ nhốt được duy nhất 1 vong 1 lần nên khi nào thực sự cần tôi mới lôi ra dùng.

Tôi lôi ra thêm một chiếc túi nhỏ đựng đất.

Đây không phải là đất thường mà là đất trên mộ kết.

Tôi bôi đất lên mắt rồi nhắm chặt lại.

Khi mở ra tôi sẽ thấy những thứ khác thường hơn nữa.Tôi nhìn chằm chằm vào cây đa.

Tôi nhìn ra kinh mạch của chiếc cây này, nối với linh mạch của cả ngôi làng.

Tôi dò dẫm trên thân cây trong khi con quỷ phía trên liên tục gào thét và tìm cách đẩy tôi ra xa.

Tôi dò được một chiếc mắt trên thân cây nối với mạch chính của thân cây.Tôi dùng hết sức bình sinh đâm thẳng vào đôi mắt cây đó bằng chiếc kéo kia.

Từ vết đâm túa ra bao nhiêu máu.

Máu cứ chảy ồng ộc qua kẽ tay tôi xuống dưới.

Chỉ sáng mai thôi, chiếc cây này sẽ tự nhiên mà chết khô đi...Con quỷ trên cây quằn quại như đau đớn lắm, ngọn lửa tắt dần.Tôi giơ chiếc quạt ra quạt mạnh về phía nó khiến nó ngã nhào xuống dưới nền đất.

Con quỷ có tấm thân đen sì như chết cháy và ánh mắt đỏ lừ.

Tôi nhanh chóng mở mạnh chiếc túi thổ cẩm ra và niệm chú.

Con quỷ bị hút vào đó trong nháy mắt.

Tôi sẽ đưa nó lên chùa nghe kinh để xóa đi oán niệm, sân si trong lòng, đưa nó siêu thoát.Tôi thở hắt ra, người bỗng dưng mệt mỏi.

Tôi nhẹ nhàng rút về nhà thân chủ, mong rằng không ai biết cả.

Giờ chỉ còn việc giải thoát siêu độ cho vong hồn tên Tân cuội kia...Sáng hôm sau, cả làng nhốn nháo hết cả lên vì đột nhiên cây đa đầu làng rũ lá, chết đứng.

Người ta còn hô hào nhau gọi chuyên gia cây xanh đến để xem xét tại sao trong 1 đêm cây đa cổ thụ của làng lại chết rũ ra như thế.

Tôi biết sự thật nhưng vẫn im lặng, cây đa không giữ được nữa, chỉ có cách bẩy đi mà thôi...Một cây cổ thụ sụp đổ quả thực là điều đáng tiếc nhưng đó là việc cần làm.Ăn sáng qua loa xong, tôi hỏi gia đình bé Bảo ngôi nhà của trưởng làng bây giờ rồi nhờ mẹ thằng bé dẫn đi.

Những điều sâu kín nhất của ngôi làng, chắc chắn chỉ có trưởng làng hiện giờ biết.Tôi gặp và chào hỏi vị trưởng làng, lập tức hỏi ngay về một chiếc gương cổ được chạm khắc cầu kì.

Ông ta cau mày cau mặt một lúc rồi đáp:"Thực sự đồ cổ của làng truyền lại tôi không nắm rõ hết, hầu như là để ở trong kho sau nhà văn hóa!

Để tôi dẫn thầy đi xem nhé!"

Tôi bèn theo sau vị trưởng làng tới nhà văn hóa.

Trước nhà văn hóa là một chiếc sân khá rộng với nhiều cây xanh.

Khu nhà kho nằm tít phía sau, phải đi qua một lối đi toàn cây."

Nhà kho này có việc gì mới mở ra, bình thường cũng không ai vào..."

Vị trưởng làng nói với tôi.Chiếc ổ khóa được mở ra, bụi bay lên mù mịt.

Căn nhà kho ẩm thấp vô cùng và có chút lạnh lẽo.

Trong nhà kho chất đầy đồ đạc, không biết tìm tới bao giờ mới xong và liệu chiếc gương có thật sự tồn tại ở đây?Tôi bèn đánh liều rút ra tấm bảng bát quái có chiếc kim nằm trong vòm thủy tinh.

Tôi lầm rầm nhiệm chú tìm vật chứa âm khí trước khuôn mặt tò mò của ông trưởng làng.

Chiếc kim quay tít lên một hồi rồi chỉ về một góc phía bên phải.

Tôi vội vàng đi về phía đó.

Góc phải có một chiếc tủ chạn cũ, dựng dăm ba tấm ván gỗ, bàn ghế linh tinh,...Tôi mở chiếc tủ ra xem xét.

Ngay lập tức đập vào mắt tôi là rất nhiều đồ lễ dùng cho các hội làng.

Tôi dỡ từng thứ một ra cho đến khi thấy một vật được bọc trong tấm vải đỏ, bụi phủ kín,...Tôi vội vàng gỡ tấm vải đỏ bụi mờ đó ra.

Vật được gói bên trong là một tấm gương tròn khá to và được chạm trổ những chữ Tàu cổ, hoa văn bằng đồng."

Có lẽ là đây rồi!"

Tôi khẽ reo lên.

Có vẻ như chiếc gương không được bảo vệ kĩ lưỡng lắm.

Tôi nhòm vào trong chiếc tủ thì chỉ thấy sau cánh cửa tủ và trên trần tủ có dán kĩ những tấm bùa cản phá màu vàng.Tôi xin phép mua lại chiếc gương này từ phía ông trưởng làng.

Ông ta ngập ngừng rồi bảo rằng xin tặng lại cho tôi luôn vì ông ta thấy chiếc gương này cũng không có giá trị gì.

Đêm hôm đó, tôi dựng một trận đồ ngoài sân, cắm cọc sắt 6 góc và giăng chỉ đỏ.

Tôi nhờ hai chú cầm chắc chiếc gương.

Tôi lấy trong túi ra một lá bùa lớn rồi đốt lên.

Được ra hiệu, hai chú dùng sức bình sinh đập thật mạnh chiếc gương xuống mặt đất được vẽ phấn bên trong vòng tròn, chiếc gương vỡ tan tành.

Một làn khói đen bốc lên khiến hai chú lùi lại.Vong hồn trong đó rít lên những tiếng thê lương.

"Lâu quá rồi...ta bị giam cầm ở đây...huhu..."

"Ngươi muốn gì???" tôi dí lá bùa gần về phía đó khiến nó run lên hoảng sợ."

Kỉ vật của tao...bị hủy mất rồi..."

Nó lẩm bẩm."

Giờ con quỷ điều khiển ngươi đã bị ta thu phục, nếu ngươi không hoàn lương, hồi hướng siêu thoát, ta sẽ đánh cho người hồn bay phách lạc, không bao giờ được siêu sinh!"

"Được...được...Ta căm hận cái làng này...Nhưng giờ ta cũng chẳng thể làm gì được nữa rồi...Chỉ mong..chỉ mong có thể biết tung tích của cô ấy...Người ta yêu nhất..."

"Dù là ai đi chăng nữa thì giờ này chắc chắn họ không còn trên cõi đời nữa rồi..."

"Vậy ta muốn về xem ngôi nhà cô ấy từng ở, những kỉ vật của cô ấy...Khi còn sống ta đã không thể đến gặp nàng, không thể ở bên nhau...Kỉ vật cũng bị hủy mất...Ta chỉ cần ngắm kỉ vật của cô ấy mà thôi..."

"Nói ra những gì ngươi biết về cô ấy đi?"

"Cô ấy từng ở vùng Hải Hưng, Huyện A, Phố X...số nhà 250..."

"Giờ tỉnh đó tách thành hai tỉnh riêng rồi...Ta sẽ tìm về huyện đó cho ngươi...Giờ chỉ cần đi theo ta và đừng hòng làm gì cả..."

Vong ma đen sì đó im lặng.

Tôi lại dùng quạt vận bùa xích, trói chặt vong ma đó lại.

Tôi lấy 1 lá bùa đen, tạm thời hút nó vào.

Lá bùa này chỉ nhốt vong được 1 tháng và chỉ nhốt được vong hồn người chết bình thường, không nhốt được quỷ.Sáng sớm hôm sau tôi thu dọn lên đường sớm.Tôi bắt xe ngay về tỉnh Hưng Yên.

Đây sẽ là điểm đến trong chuyến hành trình dài đằng đẵng trước mắt của tôi.

Hai chú về quê trước, tôi đi một mình.Phải mất tới hai ngày dò hỏi tìm đường, tôi mới tìm được khu địa chỉ cũ mà vong ma kia chỉ cho tôi.

Tôi chỉ cầu nguyện rằng họ không đổi chỗ ở để tôi còn có chút manh mối nào đó.Bấm chuông cửa, người đón tôi là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi.

Tôi hỏi thăm về người phụ nữ tên Hạnh, người tình trong mộng của lão Tân và nín thở chờ đợi."

Đó là cụ nội của tôi mà...Chắc thế chứ hiện giờ họ nhà tôi chẳng có ai tên Hạnh cả.

Anh có nhầm không đó?"

"Không nhầm đâu...Vậy liệu giờ gia đình mình còn giữ di vật nào của bà cụ không?"

"Tôi không rõ nữa...đồ đạc của cụ chắc chỉ có con gái cụ giữ, là bà của tôi.

Bà của tôi thì không ở đây nữa...Bà đang ở với bác cả của tôi, cũng trong huyện này thôi...bà cũng gần 90 rồi anh à, không biết còn minh mẫn không."

Tôi xin địa chỉ rồi hết sức cảm ơn người đàn ông đã chỉ dẫn.

Có lẽ cũng nhờ phước phần nên mọi thứ thuận lợi.

Tôi tìm ngay tới địa chỉ được cho và gặp được người đàn ông ngoài 60, là bác của người đàn ông khi nãy.

Tôi xin phép vào gặp mẹ của ông, tức là con gái của cụ Hạnh.

Bà lão đã già cả lắm, tai nghễnh ngãng nhưng mắt vẫn tinh anh.

Tôi phải nói to mấy lần về mẹ của bà, bà mới nghe ra.

Nhắc đến mẹ, mắt bà lão rớm ra những giọt nước.

Bà đi ra gian phòng sau, lôi từ gầm giường ra một chiếc quạt nhựa đã cũ rỉ.

Bà nói giọng run run:"Đây là vật của mẹ mà tôi giữ được.

Duy nhất.

Bà hay dùng vào mùa hè, lúc trời nóng.

Tôi và các anh cũng được mẹ quạt cho ngủ trưa, nên nhớ lắm..."

Tôi nói khó với bà cụ về mối tình xưa cũ của mẹ bà và người đàn ông chưa nguôi nỗi nhớ.

Bà cụ cũng xúc động:"Mẹ tôi mất còn trẻ lắm.

Bà lấy bố tôi cũng không được hạnh phúc.

Tôi hay bắt gặp bà nén khóc một mình, rồi lôi một bức ảnh người đàn ông nào đó ra xem.

Kỉ vật cuối cùng của mẹ, tôi cũng muốn giữ.

Nhưng giờ tôi sắp ra đi rồi, giữ lại cũng không để làm gì nữa, thà đưa cho người cần nó thì hay hơn...."

Vậy là bà cụ tặng lại tôi chiếc quạt đó.Tôi đi về mà lòng bồi hồi, hơi nghẹn ngào vì câu chuyện về một mối tình ngang trái mà sâu nặng.Tôi lên xe về lại quê nhà trước khi lên đường tới những nơi khác như dự định.

Về tới nhà, tôi lập ngay đàn lễ và thả vong hồn của lão Tân cuội ra.

Tôi xòe chiếc quạt ra trước mặt vong linh của lão và lão ta khóc lên thảm thiết..."

Hãy đi đi, ra đi mới có thể gặp lại cô ấy, nếu như nhân duyên vẫn còn.

Nếu ông còn ở đây mãi thì sẽ vĩnh viễn không gặp lại."

"Thế...tôi đi..."

Vong hồn nói.Tôi lại làm lễ cầu siêu như đã từng làm ở ngôi làng của thằng bé Bảo.

Linh hồn lão Tân cuội tan biến như một cơn gió.

Tôi hóa chiếc quạt cùng đồ cúng cho lão, mong rằng kỉ vật này sẽ mãi ở bên cạnh lão.

Sáng hôm sau, tôi lại chuẩn bị lên đường sớm.Tôi cần ghé qua một ngôi nhà ở Thái Bình, sau đó rẽ qua ga Vinh và rồi lên Yên Bái.

Chuyến hành trình còn dài...Ngày..tháng...nămNgười thầy đã tìm được ngôi nhà cũ của Phong sau bao lần đợi chờ thông tin của chính quyền và sự chỉ dẫn của người dân.

Anh đã thuyết phục được gia đình chủ nhà giúp đỡ đứa bé.

Thế nhưng họ sẽ đưa đứa bé vào trại mồ côi và giúp đỡ con bé đi học chứ không thể hơn được.

Anh đành bất lực.

Dù sao nguyện ước của Phong cũng được thực hiện 1 phần.Ngày...tháng...nămNgười thầy đã đốt chiếc giày mã đỏ và một ngôi nhà bên đường ray tàu ga Vinh.

Đặc biệt hơn, anh còn đặt làm một bộ dụng cụ âm nhạc vàng mã để đốt cho gia đình nhà họ xẩm kia.

Đi kèm theo đó là một bữa lễ mặn rất thịnh.

Anh hi vọng ở bên kia, họ sẽ được đoàn tụ bên nhau mãi mãi.

Ngày...tháng...nămNgười thầy đã trèo xuống tận dưới miệng vực cạnh dốc đồi năm xưa, nơi anh Sáng bỏ mạng ở đó.

Anh phải kết thúc ý niệm từ nơi nó bắt đầu.

Anh làm lễ cắt ý niệm thâu đêm ở dưới đó trước sự chứng kiến của vong linh cô Lan và con chó già.

Xong việc, anh đốt sớ và cúng đồ lễ trợ cầu siêu cho hai linh hồn khốn khổ.

Thế là từ nay, trên đỉnh đồi sẽ không còn 3 hình bóng vất vưởng chơi đùa nữa.
 
Bóng Trăng Trắng Ngà
TRÙNG HỢP QUÁ


Sau gần 1 năm viết bộ truyện này thì hôm nay bắt gặp thông tin gần như trùng hợp với tình tiết người thầy pháp diệt quỷ trên cây đa làng của Bảo.

Có khi nào mình viết cái gì sẽ thành thật?

Haha 🤣🤣🤣

Thầy Hoà ơi, thầy làm việc kín kín thôi, lộ hết rồi, chết em!! =)))
 
Bóng Trăng Trắng Ngà
"Bóng trăng trắng ngà" đã được xuất bản 🥰🥰🥰


Hẹn các bạn mùa Trung thu năm nay (2021)

Bìa rời (2 bìa) của cuốn sách siêu xinh, giấy thơm.

Bìa cũng hết sức ma mị nè 👻

Nếu mua bản đặc biệt còn có chữ kí, bookmark và móc khoá + 1 món quà nhỏ xinh 😻

Giá bản đặc biệt có 129k thui 😙

Hết dịch sẽ có link trên các sàn sách điện tử trên Tiki nhé 😍

Phía sau sách còn bonus thêm các truyện đồng dao kinh dị nữa đó 😛
 
Back
Top Bottom