Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 20: Chương 20



Vạn Điềm Điềm cắn mỗi, tỏ ra có chút đáng thương mà nhìn Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng đột nhiên có chút mềm lòng.

Du sao thì công bằng mà nói, cậu vẫn rất thích Vạn Điềm Điềm. Nếu không thì lúc trước khi biết cô ta và Trương Húc thích nhau đã không đến nỗi không kiềm chế được mà vung tay với Trương Húc.

Trước đây Lưu Nhất Hàng cũng tràn trề năng lượng, là một nhóc nghịch ngợm khiến cho ba mẹ và thầy cô phải đau hết cả đầu. Vì để cho cậu tiêu hao bớt đi chỗ năng lượng dư thừa ấy, từ nhỏ ba mẹ đã đưa cậu đi học taekwondo. Sau mười mấy năm thì tính tình của Lưu Nhất Hàng cũng đã ôn hòa không ít rồi, còn biết kiềm chế bản thân đúng lúc.

Nhưng một lúc nào đấy, nếu đụng đến vảy ngược của cậu, sự b/ạo l/ực trong cậu vẫn sẽ xuất hiện ra một cách rất rõ ràng.

Việc bị Vạn Điềm Điềm chia tay không phải là việc khiến cho Lưu Nhất Hàng nản lòng hay gục ngã. Là một chàng trai đã hai mươi tuổi đầu, cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện khiến người ta phải mệt mỏi hơn, không cần vì chuyện tình yêu mà phải quá đau khổ gì cả. Nhưng chỉ vì người đào góc tường của mình lại chính là người anh em tốt nhất của cậu, đây mới là chuyện khiến cho Lưu Nhất Hàng cảm thấy muốn điên lên.

Tuy rằng đã nhất thời xúc động, suýt nữa là đánh ch*t Trương Húc luôn rồi, nhưng đến tận bây giờ Lưu Nhất Hàng vẫn chưa từng nghĩ sẽ xé rách hết mặt mũi với cậu ta, cả đời không qua lại với nhau nữa. Ngược lại, cậu còn muốn đợi trận này qua đi, đợi cho mình từ từ hiểu ra rồi, mới buông chuyện kia xuống để lại có thể ngồi xuống nói chuyện với Trương Húc.

Nhưng bây giờ, Vạn Điềm Điềm lại chạy đến trước mặt cậu mà ầm ĩ như vậy, khiến cho Lưu Nhất Hàng có chút khó chịu. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vạn Điềm Điềm, sự tức giận lại kéo đến: “Em nói vậy là có ý gì? Em cảm thấy Trương Húc không tốt bằng anh, nên chia tay với cậu ta, rồi lại chạy sang định dương vỡ lại lành với anh à?”

Vạn Điềm Điềm nhìn Lưu Nhất Hàng nhưng cũng không nói gì nữa, xem như là thừa nhận lời của cậu.

Hai người im lặng một lúc, vẫn là Lưu Nhất Hàng lên tiếng trước: “Em coi anh là cái gì hả?”

Vạn Điềm Điềm bị giọng nói tức giận rõ ràng của Lưu Nhất Hàng làm cho hoảng sợ, có chút lo lắng mà nhìn cậu.

Bỗng nhiên lúc này, cô ta nhận ra rằng Lưu Nhất Hàng bây giờ với Lưu Nhất Hàng luôn cười với cô ta, luôn đồng ý với những gì mà cô ta nói trước kia là hoàn toàn khác nhau.

Sắc mặt của cậu như tối sầm lại, đôi lông mày vừa đậm vừa sắc bén nhíu chặt vào nhau. Trước kia cậu luôn vui vẻ biết bao, cặp mắt to tròn không giống với những người con trai khác. Vậy nhưng giờ phút này, đôi mắt kia lại đang nhìn chằm chằm vào mình, đáy mắt là sự không thể tin được, là sự tức giận và vẻ mặt như thấp thoáng cả sự thất vọng.

Đôi lông mi dài của cậu theo lồng ng*c đang phập phồng mà run nhè nhẹ.

Cậu đang vô cùng tức giận.

Vạn Điềm Điềm bỗng nhận ra rằng, Lưu Nhất Hàng đang tức giận.

Thậm chí ngay cả khi cô ta đề nghị chia tay, Lưu Nhất Hàng vẫn là một bộ dáng rất bình thường, nhưng bây giờ cậu lại tỏ ra tức giận.

Vạn Điềm Điềm chợt có chút bối rối.

Lưu Nhất Hàng không phải là loại người dễ tức giận hay không biết kiềm chế. Ở bên Vạn Điềm Điềm hơn một năm, cậu vẫn vô cùng kiên nhẫn và chu đáo hết mực.

Chỉ là cậu thường xuyên vì hẹn đá bóng với Trương Húc mà quên mất buổi hẹn với Vạn Điềm Điềm.

Nhưng bất cứ khi nào mà Vạn Điềm Điềm không hài lòng mà phàn nàn, cậu sẽ đều gãi gãi đầu rồi nhận sai với cô ta luôn.

Thậm chí cậu còn quên cả ngày kỉ niệm tròn một năm bên nhau với Vạn Điềm Điềm. Nhưng khi Vạn Điềm Điềm tức giận hét vào mặt cậu thì cậu vẫn dùng một tay mà ôm cô ta vào trong lòng, hết lần này đến lần khác mà nhận sai.

Vạn Điềm Điềm vẫn cảm thấy Lưu Nhất Hàng đối xử rất tốt với cô ta, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy cậu không tốt như vậy.

Hoặc cũng có thể bởi vì thỉnh thoảng Lưu Nhất Hàng quên mất cô ta, cho nên Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy trống trải, vậy nên trừ bỏ sự rung động ở ngoài với Trương Húc, thì có lẽ cũng bởi vì một phần rất nhỏ của tâm lý muốn trả thù Lưu Nhất Hàng. Vạn Điềm Điềm nghĩ đó chính là bước đi sai nhất của cô ta.

Trương Húc rất tốt, thậm chí cậu ta còn tốt hơn cả Lưu Nhất Hàng.

Đều là vẻ đẹp trai nhiệt huyết, ngoại hình cao ráo, Trương Húc so với Lưu Nhất Hàng thì càng thêm dịu dàng hơn, càng thêm cẩn thận hơn. Thậm chí Vạn Điềm Điềm còn cảm thấy Trương Húc yêu mình nhiều hơn Lưu Nhất Hàng yêu mình.

Chỉ là không biết vì sao, ở bên Trương Húc mấy tháng này, cô ta lại phát hiện ra mình còn yêu Lưu Nhất Hàng vô cùng. Không, thậm chí còn yêu Lưu Nhất Hàng hơn cả trước đây.

Cô ta cãi nhau với Trương Húc, rồi chia tay.

Cô ta cũng biết quay về tìm Lưu Nhất Hàng là chuyện rất mất mặt. Nhưng cô ta vẫn thích cậu như vậy, rất nhớ cậu, nên cô ta không thể quan tâm nhiều đến mấy việc khác nữa.

“Nhất Hàng, em…” Vạn Điềm Điềm ngập ngừng gọi cậu, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Sắc mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn tối sầm, thân hình cao gầy, xương quai hàm lộ rõ sườn mặt, đôi mắt đen như phủ một lớp băng giá. Cậu nhìn thật sâu vào mắt của Vạn Điềm Điềm một lúc, cuối cùng vẫn kiềm chế, yết hầu lên xuống, không dấu vết mà quay đi, nhìn thấy những người đi qua đi lại trên đường, nói với cô ta: “Điềm Điềm, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi… Hôm nay… Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau. Chuyện của em và Trương Húc như thế nào cũng được, không cần phải đến nói cho anh nghe làm gì cả.”

Vạn Điềm Điềm buồn bã nhìn cậu, há miệng th* d*c. Cuối cùng cô ta vẫn chẳng nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu. Lưu Nhất Hàng đành bất đắc dĩ mà nở một nụ cười, sau đó kéo lại cặp rồi quay người biến mất trong đám người qua lại.

Mãi một lúc sau, Vạn Điềm Điềm mới cảm thấy hai má của mình đã lạnh lẽo hết cả.

Hôm nay Lưu Nhất Hàng phá lệ không đến thư viện nữa mà đi thẳng về kí túc xá.

Mặc dù Vạn Điềm Điềm chưa nói hết nhưng Lưu Nhất Hàng cũng đã hiểu hết ý mà cô ta muốn nói rồi. Lúc này, dù chưa hề làm gì cả nhưng cậu cũng cảm thấy mệt muốn ch*t. Vừa về đến kí túc xá, cậu liền nằm luôn lên giường, nằm ngửa lên nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Sau bữa chiều, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường một trước một sau mà trở về kí túc xá. Từ ngày Lưu Nhất Hàng vung tay với Trương Húc, kí túc xá liền chìm trong một bầu không khí rất quái dị. Mặc dù Lưu Nhất Hàng và Trương Húc cũng chưa nói gì nhưng chỉ cần người tinh ý chỉ cần nhìn Trương Húc và Vạn Điềm Điềm đi với nhau, thì ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thật ra mà nói, hai người bọn họ cảm thấy rất bất công cho Lưu Nhất Hàng. Nhưng người trong cuộc người ta còn chẳng nói gì nên hai người cũng không nói gì cả. Kết quả là mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc gì đến ngày hôm đó nữa.
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 21: Chương 21



Đã lâu rồi không thấy Lưu Nhất Hàng về sớm như vậy, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong phòng kí túc xá có hai giường tầng cho bốn người, có bàn gỗ ở phía dưới. Hai người đứng ở dưới giường của Lưu Nhất Hàng, tò mò mà ngửa đầu lên hỏi cậu: “Ồ, sao hôm nay cậu về sớm vậy?”

Lưu Nhất Hàng hít một hơi, trở mình, nằm nghiêng lại, vươn đầu nói chuyện cùng với bọn họ.

Lâu lắm rồi kí túc xá không có bầu không khí ấm áp như vậy, ba người mỗi người một câu, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng bầu không khí ấm áp và thân thiện này đã biến mất ngay khi Trương Húc mở cửa vào trong phòng. Bốn người hai mặt lại nhìn nhau, sự xấu hổ và ngượng ngùng lại bao trùm. Ai cũng không có dũng khí để phá vỡ sự im lặng này trước.

Trương Húc đứng cách giường Lưu Nhất Hàng một khoảng, ngẩng đầu, cẩn thận mà hỏi cậu: “Nhất Hàng… Tôi, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, từ trên giường ngồi dậy. Đèn trong phòng không phải quá sáng, nhưng Trương Húc vẫn thấy rõ vẻ mặt u ám trên mặt của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng mím miệng không trả lời. Vương Mãn Đường ra hiệu với Ưng Lê Minh, chủ động nói: “Vậy hai chúng tôi ra ngoài trước…”

“Không cần đâu.” Lưu Nhất Hàng ngắt lời cậu ta. Sau đó như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Trương Húc: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”

Có lẽ là không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng đồng ý như vậy, Trương Húc nhất thời sững sờ, trông có vẻ rất bối rối. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, đối lập hẳn với Trương Húc hăng hái, nhảy lên như con ngựa hoang trước kia. Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà có chút mềm lòng.

Cậu nhanh chóng quay người đi xuống dưới, đứng đối mặt với Trương Húc.

Hai người bọn họ cao ngang ngang như nhau, nhìn qua sẽ thấy khá giống nhau, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy được cơ bắp trên người Lưu Nhất vẫn có chút săn chắc hơn.

Trương Húc vẫn còn đang sững sờ, Lưu Nhất Hàng chỉ để lại một câu “Đi thôi”, sau đó đi ra khỏi kí túc xá trước.

———————————

Cậu và Trương Húc đi ra khỏi trường, tìm một quán nước ở ven đường ngoài cổng phía nam mà ngồi xuống, gọi mấy xiên nướng và vài chai bia. Lưu Nhất Hàng còn chưa ăn tối nên thật sự cảm thấy có chút đói bụng, không để ý đến hình tượng của mình mà cầm xiên nướng lên ăn lấy ăn để.

Bỗng nhiên Trương Húc nở một nụ cười nhẹ, nhìn cậu mà nói: “Đã lâu rồi chúng ta không ngồi ăn xiên nướng rồi uống với nhau như thế này…” Nói xong, tự nhiên như nhận ra điều gì đó mà cắn chặt lấy môi của mình, cẩn thận liếc nhìn xem phản ứng của Lưu Nhất Hàng.

Thế nhưng Lưu Nhất Hàng lại chỉ cười nói: “Mấy đồ này cũng chẳng sạch sẽ gì đâu, ăn ít đi thì tốt hơn! Đặc biệt là mấy cái đồ xiên nướng này, ăn nhiều dễ bị ung thư lắm…” Dương như chọc đúng vào thứ có liên quan đến chuyên môn của mình, Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà giảng giải cả một đoạn dài.

“Nhất Hàng!” Trương Húc nhíu mày mà cắt ngang lời cậu đang nói: “Cậu biết là cái tôi muốn nói không phải là cái đó mà! Tôi…” Cậu ta dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm mà nói ra: “Tôi vẫn luôn muốn làm hòa lại với cậu… Nhưng mà cậu vẫn cứ luôn tránh mặt tôi…”

Ánh mắt của Lưu Nhất Hàng như chợt lóe lên, cắn một miếng thịt nướng, không nói gì cả.

“Điềm Điềm và tôi đã chia tay rồi…” Trương Húc lại nói tiếp.

Trên mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, chẳng có một biểu cảm gì cả, chỉ nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái.

Trương Húc không ngờ Lưu Nhất Hàng lại chỉ phản ứng như vậy, đứng hình mất hai giây, sau đó mới cười khổ một tiếng, lại tiếp tục nói: “Cô ấy nói, ở bên tôi một thời gian mới phát hiện rằng không thích tôi đến như vậy…”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn Trương Húc.

Người con trai trước mặt này từng là một con người lạc quan, rạng rỡ như một ánh mặt trời, trên miệng luôn nở một nụ cười. Mà bọn họ, cũng đã từng cùng nhau cười một cách đầy vô tư. Vậy mà thời gian thấm thoắt trôi, nhìn bây giờ cậu ta trông thật mệt mỏi biết bao, buồn bã biết bao.

Lưu Nhất Hàng thấy vậy thì cũng mềm lòng đi một chút, cầm lấy cốc bia, chạm một cốc bên Trương Húc rồi cạn một hơi uống sạch.

Thái độ có chút mềm mỏng của Lưu Nhất Hàng làm cho ánh mắt của Trương Húc như sáng cả lên, uống xong ngụm bia, cậu ta lại tiếp tục nói: “Nhất Hàng… Nói thật với cậu, tôi không hề hối hận… Không hối hận một chút nào cả. Mặc dù tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu, nhưng mà… Tôi thật sự không hề hối hận khi ở bên Điềm Điềm…”

“Tôi thật sự yêu cô ấy mà.”

Lưu Nhất Hàng khẽ gật đầu một cái, mãi mới nghe thấy cậu “Ừm” một tiếng.

“Nhưng mà Nhất Hàng à…” Trương Húc lại uống thêm ngụm bia, ánh mắt đã không còn tỉnh táo như trước nữa, dường như còn cười với Lưu Nhất Hàng: “Tôi, tôi biết là… Cho đến tận bây giờ, người mà cô ấy thật sự thích… Là cậu…”



Đến tận khi Hạ Dương Ba gọi đến, Lưu Nhất Hàng đang ngồi một mình trong quán bar, trên bàn là chai rượu đã vơi mất một nửa, mà đây còn là một chai rượu mạnh.

Trong đầu cậu vẫn văng vẳng câu nói kia của Trương Húc “Người mà cô ấy thật sự thích là cậu”, cùng với lúc mà hai bọn họ chào tạm biệt nhau, vẻ mặt của Trương Húc như vô cùng chua xót, đau khổ, cuối cùng cậu ta hỏi một cậu: “Chúng ta có thể giống như trước được không?”

Lưu Nhất Hàng đã quên mất cậu đã trả lời như thế nào nữa, mấy chai bia vào bụng rồi, đầu óc cậu cũng không còn quá tỉnh táo nữa, chỉ là đỡ hơn so với Trương Húc mà thôi.

Cậu gọi điện thoại cho Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh ra cổng ở phía nam đỡ Trương Húc về phòng, sau đó nói rằng đêm nay mình sẽ về nhà ngủ.

Nhưng sau khi nhìn thấy ba người bọn họ đi khỏi, cậu lại phát hiện ra mình chẳng có chỗ nào để đi cả. Cậu không hề muốn về nhà một chút nào, đã tối muộn thế này rồi còn mang một thận đầy mùi rượu bia vào nhà, ba cậu nhất định sẽ đánh cho một trận mất.

Quan trọng hơn là, bây giờ tâm trạng của cậu quá là phức tạp, thậm chí nó phức tạp đến mức cậu cũng không thể hiểu nổi nữa.

Vì vậy mà cậu đã bước vào trong một quán bar lúc nào không hay, chọn một chiếc bàn còn trống mà ngồi xuống. Người phục vụ bàn hỏi cậu đang đợi ai không, muốn gọi đồ trước hay đợi người đến rồi mới gọi.

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn người phục vụ bàn mà cảm thấy có chút buồn cười. Sau một lúc lâu mới nói: “Không đợi, không có ai đến cả, lấy cho tôi một chai rượu Vodka đi.”

Người phục vụ bàn cảm thấy có hơi ngạc nhiên. Một chàng trai đẹp trai như thế này mà sao lại đến uống rượu có một mình thế? Hơn nữa, chỉ có một người mà gọi hẳn một chai rượu mạnh?

Lưu Nhất Hàng mới vừa ngồi xuống được một lúc thì đã có rất nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy đi về phía cậu. Cho dù bây giờ khuôn mặt của cậu trông hơi hốc hác, đôi mắt còn khá ảm đạm, nhưng tổng thể thì Lưu Nhất Hàng vẫn có một vẻ ngoài rất nổi bật, cho gì có ra sao thì vẫn dễ dàng thu hút người khác. Hơn nữa đây còn là một quán bar, nơi mà ha.m mu.ốn được khuếch đại lại cao nhất.
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 22: Chương 22



Lưu Nhất Hàng thấy vậy thì cảm thấy có chút phiền nhưng vẫn cố gắng giữ trên môi nụ cười thật lịch sự. Các cô gái thấy không đòi hỏi được gì từ chỗ của cậu thì bĩu môi rồi tức giận bỏ đi.

Trong lòng của Lưu Nhất Hàng đang rối tung hết cả lên như một mớ hỗn độn. Nhưng cậu càng uống rượu vào, đầu óc lại càng tỉnh táo, cuối cùng cậu mới dần hiểu ra một chút.

Lúc trước nhờ Trương Húc mà cậu mới quen biết Vạn Điềm Điềm. Hai người bọn họ yêu nhau được một năm thì Trương Húc và Vạn Điềm Điềm lại tự nhiên tuyên bố rằng họ đang yêu nhau, sau đó cậu bị coi như người thứ ba mà loại khỏi vòng tròn. Thế mà giờ chỉ mấy tháng sau, hai người bọn họ lại nói với cậu rằng, người mà Vạn Điềm Điềm thật sự yêu là cậu, Lưu Nhất Hàng.

Vì vậy mà mối quan hệ bây giờ lại thành Trương Húc yêu Vạn Điềm Điềm, Vạn Điềm Điềm yêu Lưu Nhất Hàng, còn Lưu Nhất Hàng…

Mà giờ điểm mấu chốt, Lưu Nhất Hàng tự nhiên có một suy nghĩ vô cùng buồn cười, chắc là cậu phải yêu lại Trương Húc thì mới khiến cho cái tam giác tình yêu này có nhiều màu sắc hơn một chút nhỉ?

Nghĩ như vậy, Lưu Nhất Hàng không nhịn cười mà bật cười “Phụt” một cái, trong lòng tự cười thầm, cười chính mình đã đi với Hạ Dương Ba nhiều đến nỗi không nhận ra rằng yêu một người đồng tính là một chuyện gì đó nghiêm trọng như thế nào.

Nhưng sau khi cẩn thận mà suy nghĩ lại thì Hạ Dương Ba đã từng hứa với mình sau này sẽ tuyệt đối không bao giờ làm phiền đến Hứa Ngụy Trì nữa, mà lại không thấy anh nói gì về tính hướng của mình trước mặt cậu.

Thậm chí, Lưu Nhất Hàng còn cảm thấy rằng Hạ Dương Ba còn không hề cố tình che giấu tính hướng của mình. Nói cách khác là, vì sao Hứa Ngụy Trì đã là bạn bè với anh mười mấy năm rồi mà lại hoàn toàn không biết gì cả?

Lưu Nhất Hàng không biết mình đã say đến mức nào nữa, hai mắt như có sương mù, một tay chống đầu, trong như còn đang tự hỏi bản thân một vấn đề gì đó, khiến nhiều người chú ý đến cậu. Trong quán bar không chỉ có các cô gái bị hormone quanh người cậu hấp dẫn, mà ngay cả những chàng trai, những người đàn ông cũng không kiềm chế được bản thân mà liên tục nhìn về phía cậu đang ngồi.

Mà ngay lúc này, điện thoại di động của cậu vang lên.

“Nhất Hàng! Hôm nay tôi đã kết thúc một vụ án lớn rồi. Em có muốn đi ăn bữa khuya với tôi để cùng nhau ăn mừng không?” Giọng nói hào hứng của Hạ Dương Ba truyền qua điện thoại, khiến Lưu Nhất Hàng cũng cảm thấy tâm trạng như được vui lây.

Nhưng đầu lưỡi cậu lại cảm thấy hơi cứng: “Được, được thôi…”

Có lẽ Hạ Dương Ba đã nghe được những tiếng ồn ào, ầm ĩ, tiếng người nói chuyện và cả âm nhạc sôi động, anh có chút không hài lòng mà nhíu mày hỏi: “Em đang ở bên ngoài hả? Đang ở đâu vậy?”

Lưu Nhất Hàng mơ hồ mà nói tên và địa chỉ của quán bar ra. Hạ Dương Ba nghe xong liền lập tức cúp điện thoại luôn.

Thật kì lạ, trước khi nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Dương Ba thì Lưu Nhất Hàng vẫn cảm thấy mình còn khá tỉnh táo, mà sau khi nghe cuộc gọi của anh, cả người cậu đều loạn hết cả lên, trong đầu lại như một mớ hỗn độn, không đâu vào đâu cả, khiến cho cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Một lúc sau, chiếc xe Land Rover màu đen sang trọng của Hạ Dương Ba liền dừng trước cửa quán bar. Người phụ trách chỗ để xe vội vàng chạy đến hỏi anh có muốn tìm lái xe không. Sắc mặt của Hạ Dương Ba tối đen, liếc nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng nói một câu “Không cần”, rồi bước nhanh vào phía trong quán bar, nhìn xung quanh một lúc, tìm kiếm bóng dáng của Lưu Nhất Hàng.

Mà dù ở trong đám đông, vẫn có thể dễ dàng mà tìm thấy được Lưu Nhất Hàng.

Trên người cậu vốn đã mang hơi thở có thể thu hút ánh mắt của người khác, nhưng cậu lại chẳng bao giờ ý thức được sức hấp dẫn của mình cả. Loại tính cách đơn giản đến ngốc nghếch này pha trộn với hormone của tuổi trẻ, sự lạc quan tỏa sáng như ánh mặt trời, vẻ ngoài ưa nhìn, còn có một dáng người to lớn, cân đối do thường xuyên vận động mà thành, khiến cho vẻ đẹp của cậu càng khó cưỡng hơn nữa.

Hạ Dương Ba dễ dàng mà tìm thấy bóng dáng cô đơn kia giữa một đám người đang quay cuồng, đắm chìm đến điên cuồng trong quán bar.

Lưu Nhất Hàng ngồi một mình ở một góc sáng sủa, bên cạnh một chiếc bàn tròn nhỏ, hai mắt mờ mịt mà cứ nhìn chằm chằm vào cái bàn, cứ như đang nhìn thấy thứ gì kì lạ lắm, hoặc còn đang không biết mình là ai luôn rồi.

Hạ Dương Ba hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại cơn tức giận bên trong mình, bước nhanh đến chỗ Lưu Nhất Hàng đang ngồi.

Anh không biết tại sao mình lại phải tức giận nữa. Anh chỉ biết rằng khi nghe được giọng nói say xỉn của Lưu Nhất Hàng cùng với tiếng ầm ĩ kia qua điện thoại, anh liền cảm thấy lo lắng không thể tả được. Anh lo cậu uống nhiều rượu sẽ hại người, lo rằng nếu ở chỗ kia thật thì cậu sẽ bị làm sao.

Nói tóm lại, anh không thích Lưu Nhất Hàng đến những chỗ như thế này.

Cậu nên là một ánh mặt trời tỏa sáng. Cậu nên tự do mà chạy trên sân bóng. Cậu nên đứng với tư thế hiên ngang, oai hùng trên võ đài, Cậu nên tự học trong thư viện. Cậu nên bình tĩnh mà sử dụng thành thạo con dao trên bàn mổ…

Thậm chí khi cậu buồn bã, đau khổ, hay tuyệt vọng, thì cậu cũng nên ở trong lồng ng*c của anh mà chìm vào giấc ngủ, chứ không phải là lạc vào cái nơi ăn chơi, đàn đúm, buông thả như thế này.

Anh thật sự rất tức giận. Anh cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Lưu Nhất Hàng cũng sẽ không như vậy đâu.

Thế nhưng, khi anh vừa ngồi vào chiếc ghế đối diện Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng liền ngẩng đầu, ngạc nhiên mà nhìn anh. Một lúc sau, cậu mới vui vẻ cười lên, vô tư nói “Anh Hạ, anh đến rồi à.”. Lúc ấy, anh như chìm vào luôn trong ánh mắt dịu dàng của Lưu Nhất Hàng.

Hạ Dương Ba dừng một chút, nhìn thấy chai rượu đã vơi đi một nửa kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi Lưu Nhất Hàng: “Em đã uống bao nhiêu vậy?”

Lưu Nhất Hàng mỉm cười, chỉ vào chai rượu: “Đây này!” Sau đó dường như còn nhớ ra gì đó nữa, lại nói thêm: “À đúng rồi! Vừa nãy còn uống mấy chai bia với Trương Húc nữa!”

Hạ Dương Ba nhướng mày: “Trương Húc hả?”

Hai mắt của Lưu Nhất Hàng mơ hồ, cứ câu này lộn vào câu kia mà nói hết những chuyện đã xảy ra cho Hạ Dương Ba nghe. Nói xong hình như có chút khát nước, cầm chén rượu trên bàn lên uống ực một cái, liền bị sặc đến ho dữ dội.

Hạ Dương Ba đau lòng, bất đắc dĩ mà cầm lấy chén rượu trong tay của cậu, bảo người phục vụ lấy một cốc nước ấm đến đây. Anh dịch ghế sang bên cạnh Lưu Nhất Hàng, một tay nâng đầu cậu lên, một tay cầm cốc nước, nhẹ nhàng cho cậu uống nước.

Lưu Nhất Hàng cũng cầm vào tay Hạ Dương Ba để uống mấy ngụm nước, sau đó thoải mái mà quệt miệng vài cái, cười hì hì nhìn Hạ Dương Ba: “Cám ơn anh, anh Hạ… Vẫn là anh tốt với tôi nhất…”

Trong lòng của Hạ Dương Ba nghĩ thầm rằng, không biết lúc em tỉnh táo lại có cho là như vậy không nữa. Nhưng ngoài miệng lại nói đến câu chuyện vừa rồi: “Vậy thì em nghĩ thế nào về Trương Húc và Vạn Điềm Điềm?”

“Sao cơ, nghĩ thế nào là thế nào?” Đầu lưỡi Lưu Nhất Hàng như xoắn cả vào nhau, mê man nhìn Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba và cậu nhìn nhau một lát, rồi anh lại rời tầm mắt đi, bất lực mà thở dài một hơi, giơ tay lên xoa nhẹ lên đỉ.nh đầu của cậu, mất mát mà nói: “Thôi bỏ đi…”

“Bỏ, bỏ đi…” Lưu Nhất Hàng cũng bắt chước giọng điệu ấy, ngay khi Hạ Dương Ba chỉ nghĩ đơn giản cậu đang nhại lại anh như một con vẹt thôi thì cậu lại cạn nốt chén rượu, trầm giọng nói: “Bỏ đi… Tôi với, với bọn họ… Cũng, cũng chẳng có, chẳng có quan hệ gì cả…”
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 23: Chương 23



Sáng hôm sau, Lưu Nhất Hàng bị cơn đau đầu đánh thức, cậu sững sờ mở mắt ra, ôm chặt cái đầu sắp nổ tung của mình, cảm giác trước mắt như quay cuồng. Cậu nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, mới thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn của nhà Hạ Dương Ba.

Tình cảnh ngày hôm qua từng cảnh từng cảnh lần lượt xuất hiện trước mắt Lưu Nhất Hàng. Vạn Điềm Điềm tìm cậu, bày tỏ sự hối hận và muốn hoà hợp lại với cậu, cùng Trương Húc đối mặt nói chuyện ở kí túc xá, sau đó bọn họ ra quán xiên nướng ven đường ở ngoài trường cùng nhau uống rượu. Sau khi tách ra khỏi Trương Húc, tâm tình cậu có chút không vui, lại đi vào một quán bar, gọi một chai rượu mạnh…

Hình như trong lúc mơ mơ hồ hồ cậu có nhận được cuộc gọi từ Hạ Dương Ba…

Những chuyện tiếp theo, Lưu Nhất Hàng không có ấn tượng gì nữa.

Lưu Nhất Hàng tu hú chiếm tổ chim khách nằm hình chữ đại trên cái giường lớn của Hạ Dương Ba, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

“Dậy rồi à?” Giọng điệu hơi cao lên của Hạ Dương Ba làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu Nhất Hàng, kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Dương Ba đang đứng ở cửa phòng ngủ, đột nhiên có chút xấu hổ, chật vật ngồi dậy từ trên giường: “Anh, anh Hạ…”

Hạ Dương Ba cười nhẹ: “Sao dáng vẻ của em lại như thế này? Nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy quỷ vậy!”

Lưu Nhất Hàng xấu hổ cười cười, theo phản xạ có điều kiện vươn tay sờ sờ sau đầu, trông có chút ngốc nghếch đáng yêu, muốn nói nhưng lại thôi nhìn về phía Hạ Dương Ba: “Anh, anh Hạ… Hôm qua tôi có… tôi nói điều gì không nên nói hay không? “

“Chuyện không nên nói?” Hạ Dương Ba khó hiểu nhìn cậu, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc: “Em nói, em không còn liên quan gì đến Vạn Điềm Điềm nữa. Câu này có được tính không?”

“Hả?” Lưu Nhất Hàng nhất thời không phản ứng được, sững sờ nhìn Hạ Dương Ba.

“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Hạ Dương Ba nhún vai, cười hờ hững: “Em không nói gì cả, lúc say thì lăn ra ngủ, rất ngoan.”

Từ lúc nhỏ tới giờ Lưu Nhất Hàng chưa bao giờ được khen ngoan cả, ngay cả khi còn nhỏ cũng nổi tiếng là nghịch ngợm và hiếu động, nói chung là không ai đem chữ ngoan này đặt cùng với cậu, không khỏi có chút xấu hổ, cậu cảm thấy được miêu tả này có chút không hợp với người đàn ông trưởng thành như cậu, hai má không khỏi có chút nóng lên.

Lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hạ Dương Ba giống như đang nói đùa vậy, vẻ mặt của Lưu Nhất Hàng lập tức chìm xuống một chút, cậu nghiêng đầu không nhìn Hạ Dương Ba, mơ màng nhìn chằm chằm vào góc tường cho đến khi Hạ Dương Ba không kìm được mà phá vỡ im lặng kêu cậu dậy ăn sáng, chậm rãi quay đầu, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hạ Dương Ba đang nhìn cậu cười cười, nghiêm túc nói: “Cho dù là ngày hôm qua tôi không nói ra điều đó, nhưng trong lòng tôi thật sự đúng là đã nghĩ như vậy. “

Hạ Dương Ba sửng sốt, khó hiểu nhìn cậu: “Hả?” “Tôi không còn liên quan gì đến Vạn Điềm Điềm nữa.” Lưu Nhất Hàng nói rõ từng chữ một.

Hạ Dương Ba cúi đầu, không rõ thái độ nhìn cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng cười với cậu: “Dậy ăn chút gì đi.” Nói xong liền đi thẳng vào phòng bếp, cũng không thèm đợi Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng nói xong cũng không nhận được phản ứng mà mình mong muốn, cảm thấy có chút thất vọng, cậu ngượng ngùng thức dậy, đi theo Hạ Dương Ba vào bếp.

Trên bàn chỉ có sữa bò và bánh mì nướng rất đơn giản, Lưu Nhất Hàng thô lỗ gắp hai lát bánh mì nướng trên đĩa và cắn một miếng lớn, mới phát hiện thấy bên trong đó có trứng rán, giăm bông, cà chua và nước sốt trộn salad.

Bánh mì nướng kẹp nhân rõ ràng là làm cho người ta thèm ăn hơn so với bánh mì nướng nguyên cám đơn giản. Lưu Nhất Hàng cắn một miếng lớn, nhai hai ba lượt là đã ăn sạch phần ăn của mình, sau khi ăn xong còn liế.m nước salad dính trên khóe miệng, ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ nhìn Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba từ từ nhai nuốt, chuyên tâm thưởng thức bộ dạng ăn uống vừa thành kính vừa xem như không có ai bên cạnh của Lưu Nhất Hàng. Cho đến khi đôi mắt to ngấn nước của Lưu Nhất Hàng nhìn anh với vài phần mong đợi và xấu hổ, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng như có một sợi dây dao động, dư âm quanh quẩn.

Bộ dáng vừa tham ăn vừa đáng thương của Lưu Nhất Hàng thật sự khiến trái tim của Hạ Dương Ba cảm thấy rung động, nhìn thấy cậu giống như một chú cún nhỏ đang khúm núm xin ăn, Hạ Dương Ba không khỏi nghĩ muốn trêu chọc cậu một chút, vì vậy giả vờ nhìn cậu: “Sao vậy?”

Lưu Nhất Hàng chớp chớp mắt, cắn chặt môi như đã hạ quyết tâm, ấp a ấp úng hỏi: “Còn…còn nữa không…?” Bởi vì xấu hổ, giọng nói của cậu có vẻ hơi mơ hồ và yếu ớt, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào, hoàn toàn khác với vẻ ngoài trầm lắng lại trong sáng ngày thường, trong lòng Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy rối bời.

“Chưa no sao?” Hạ Dương Ba đặt chiếc bánh mì trong tay mình xuống, nghiêm túc nhìn cậu hỏi. Anh phát hiện càng tới gần Lưu Nhất Hàng lại càng bị cậu hấp dẫn, loại lực hút này giống như hố đen gần như hoàn toàn khống chế anh, làm cho anh không cách nào phản kháng.

Lưu Nhất Hàng xấu hổ cười, gãi đầu: “Ừ…”

Hạ Dương Ba không khỏi mỉm cười, đứng dậy: “Tôi sẽ làm cho em một phần khác. Em uống chút sữa trước đi đã.”

Lưu Nhất Hàng ngoan ngoãn gật đầu, giống như để xác nhận Hạ Dương Ba nói cậu “rất ngoan” lúc trước, cậu ngoan ngoãn cầm ly sữa lên, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Sữa để lại một vết trắng trên môi cậu, khiến cậu trông giống như một ông già dễ thương với bộ râu trắng, Hạ Dương Ba không nhịn được cười, nhướng mày nhìn cậu, rồi chỉ chỉvào đỉnh môi mình. Lưu Nhất Hàng phản ứng lại, nhanh chóng đưa lưỡi li.ếm sữa còn dính trên môi.

Chỉ một hành động vô thức như vậy thôi cũng đã biến thành một loại trêu tức trong mắt một người đã từng có kinh nghiệm tình trường lại còn bị cấm dục nhiều ngày như Hạ Dương Ba. Cổ họng anh không kìm được mà khô khốc, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tà ác bùng lên nhanh chóng từ bụng dưới, khi ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt tươi cười ngây thơ và có chút ngốc nghếch của Lưu Nhất Hàng, ngọn lửa đó lập tức như biến thành cả thảo nguyên bùng cháy.

Hai má Hạ Dương Ba nóng bừng, anh ho khan một tiếng, sau đó xoay người bước đến bàn điều khiển, cố gắng hít thở sâu, một lúc sau, anh mới kìm nén được loại d/ục vọ/ng không tên này.

Mà người tạo ra tất cả những điều này, Lưu Nhất Hàng lại đang ngồi không biết gì ở bàn ăn phía sau, tay trái cầm ly sữa, nhấp từng ngụm nhỏ còn lại nửa ly, đặt tay phải lên bàn, đầu hơi cúi, ngón trỏ gõ nhẹ vào mặt bàn, một tiếng ngân nha dễ chịu theo nhịp điệu phát ra từ cổ họng.
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 24: Chương 24



Hạ Dương Ba bất lực thở dài, cười khẽ, dù sao thì đó cũng chỉ là một cậu trai trẻ mà thôi, không giấu được chuyện trong lòng, cũng sẽ không thèm lo lắng về chuyện đã xảy ra, dù hôm qua cậu đã chán nản đến mức say xỉn nhưng khi mặt trời mọc thì lại rất dễ dàng đem những gì đã xảy ra ngày hôm qua bị ném ra sau đầu.

Sau khi Lưu Nhất Hàng ăn một chiếc bánh mì ba lớp yêu thương khác của Hạ Dương Ba, cậu lại nằm bất động trên ghế sofa trong phòng khách của. Cậu duỗi thẳng đôi chân dài của mình, chặn gần hết một nửa sofa. Hạ Dương Ba nhìn cậu chằm chằm, cậu lại đanh đá hất đầu, thè lưỡi về phía Hạ Dương Ba.

Cậu như thế này thật giống như một loài động v*t t* l*n, sau khi ăn no uống đủ thì không còn sợ hãi gì nữa mà làm nũng, giống kiểu loại chó to ngốc nghếch, như là Husky chẳng hạn.

Nghĩ đến đây Hạ Dương Ba không nhịn được cười, lông mày cong lên, rất đẹp, Lưu Nhất Hàng phát hiện nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười ôn nhu nhã nhặn lộ ra tám cái răng ngày thường của anh. Nụ cười này, chính là bắt đầu từ lông mày cúi xuống kéo đến khóe mắt, trong sóng mắt không có phòng bị hay sự ghẻ lạnh, chỉ có ánh nước rực rỡ, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một vòng cung phóng đại.

Lưu Nhất Hàng phải thừa nhận rằng Hạ Dương Ba trông rất đẹp trai.

Nó khác với hơi thở cuộn trào lạnh lùng và kiêu kỳ của anh rể Hứa Ngụy Trì, nó khác với khí chất rực rỡ và mạnh mẽ của Trương Húc, nó không độc đoán và kiêu ngạo như Ngô Thịnh, cũng khác với nụ cười đầy tín hiệu đáng sợ của Chu Sinh, Hạ Dương Ba sở hữu cho mình một loại khí chất tự do tự tại, không bị kiềm chế, nhưng lại nhẹ nhàng dịu êm chỉ có ở anh, một dáng vẻ khiến người ta không thể nào dời mắt.

Ngay khi Lưu Nhất Hàng còn chưa ý thức được, cậu đã vô tình bị khí chất độc đáo như vậy hấp dẫn rồi.

Khuôn mặt của anh ấy nhỏ hơn so với tất cả những người đàn ông mà Lưu Nhất Hàng biết, có cảm giác như một bàn tay cũng có thể nắm hết, cằm hơi nhô ra khiến khuôn mặt anh ấy dài hơn nhưng trông không hề đột ngột mà ngược lại, xương quai hàm của anh ấy trông trong và rõ ràng. Mũi của anh cao, có chút cảm giác phong cách nước ngoài. Không giống như đôi mắt nai long lanh và ngấn nước của Lưu Nhất Hàng, anh có một đôi mắt hoa đào, màu lông mày của anh hơi nhạt hơn so với Lưu Nhất Hàng, nhưng ông trời không làm cho anh xuất hiện một chút cảm giác nữ tính nào mà ngược lại, trong người tràn đầy nội tiết tố nam và càng thêm hấp dẫn.

Đó là lý do tại sao mà Lưu Nhất Hàng không kìm lòng được mà ngạc nhiên khi biết xu hướng tính d.ục của anh như vậy, là do ngoại hình và khí chất của anh quá nam tính mà không hề có cảm giác chán ghét phụ nữ.

Nhưng đâu ai quy định là gay thì nhất định phải có ngoại hình mềm yếu như phụ nữ? Lưu Nhất Hàng nghĩ.

“Uống cà phê không?” Hạ Dương Ba ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu hỏi.

Lưu Nhất Hàng nhận ra mình cứ chằm chằm nhìn người ta thế này quả thật rất bất lịch sự, vậy là khó xử ho khan một cái rồi quay mặt đi không dấu vết, ngẩng đầu nhắm mắt lẩm bẩm: “Tôi không uống được…”

Hạ Dương Ba dĩ nhiên là nhìn thấy toàn bộ loạt hành động của cậu, không khỏi bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu đang nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bĩu môi, lông mi khẽ run, nhìn người này mà trong lòng âm thầm phất cờ trắng, tuyên bố đầu hàng.

——————————————

“Này, tôi nói này…” Hạ Dương Ba ngồi thẳng người, nhìn màn hình TV trước mặt, trong tim thầm gõ một nhịp nhưng vẫn giả vờ thản nhiên hỏi: “Em tính làm thế nào đây?”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, vẫn giữ nguyên tư thế nửa người nằm trên sô pha, nhìn trần nhà bằng ánh mắt lãng đãng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không biết nữa… tôi muốn xin được ở ngoại trú…”

“Ở ngoại trú?” Hạ Dương Ba kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Lưu Nhất Hàng ngồi dậy, nghiêng người nhìn về phía Hạ Dương Ba, đưa hai tay ôm sau gáy: “Bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách để đối mặt với Trương Húc… bên phía Vạn Điềm Điềm thì còn dễ nói, chỉ cần trốn một chút là được, nhưng Trương Húc… mọi người đều ở trong một phòng ký túc xá. Ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp… nếu tôi trực tiếp xin đổi ký túc xá, vậy thì cũng không tốt cho lắm. Tôi… tôi không muốn hoàn toàn xé rách mặt mũi với cậu ta…

Hạ Dương Ba phản ứng một lúc mới hiểu được ý của Lưu Nhất Hàng. Anh tức giận đến nhếch mép, trừng mắt nhìn cậu, chỉ hận rèn rắt không thành thép, trong lòng thầm nói, Trương Húc mới là người không biết phải đối mặt với cậu thế nào mới đúng có được không?

Nhưng mà…

Ánh mắt của Hạ Dương Ba một lần nữa dán chặt vào khuôn mặt non nớt của Lưu Nhất Hàng, rõ ràng cậu ấy không phải là người làm sai, trong lòng cậu cũng có rất nhiều buồn tủi và không cam lòng, rõ ràng là cậu cũng không muốn đối mặt với tình huống xấu hổ này… nhưng mà cho dù trong lòng khó chịu đến mức nào thì cậu ấy vẫn chọn cách thành toàn, cậu vẫn không nỡ trách cứ ai cả.

Trên đời làm sao lại có một người vừa tốt bụng vừa… ngớ ngẩn như vậy?

Lưu Nhất Hàng bị Hạ Dương Ba nhìn đến có chút mất tự nhiên, đưa tay sờ loạn trên mặt mình hai lần, ngượng ngùng hỏi: “Anh Hạ, sao vậy?”

Hạ Dương Ba ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì.”

“Haiz…” Lưu Nhất Hàng thở dài một hơi, từ phía sau rút ra một cái gối ôm vào trong lòng, chống cằm lên gối, bất lực và chua xót nói: “Nhưng việc ngoại trú cần phải có chữ ký của phụ huynh… Tôi phải nói với bố tôi như thế nào đây…”

Hạ Dương Ba cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng.

“Hey…” Lưu Nhất Hàng đột nhiên có sức sống trở lại, tựa hồ như đã nghĩ ra được biện pháp gì đó tốt lắm, ưỡn cao ng*c, trông vui vẻ vô cùng: “Có thể nhờ chị tôi giúp tôi kí mà!”

Hạ Dương Ba liếc nhìn cậu, “ừm” một tiếng, chưa kịp trả lời thì giọng nói than thở của Lưu Nhất Hàng đã vang lên bên tai anh: “A! Chị gái tôi nhất định sẽ nói rằng nhà tôi quá xa trường học, trễ nãi chuyện lên lớp hay gì đó cho xem…”

“Phiền ch*t đi được!” Lưu Nhất Hàng bực bội cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Hạ Dương Ba cảm thấy buồn cười trước sự xoay chuyển tâm lý của cậu, không khỏi vươn tay đẩy đầu cậu, cười nói: “Em thật là…” nhưng anh không thể nói ra lời trách móc gì.

Ngay lúc Lưu Nhất Hàng đang cúi đầu nhìn dép lê dưới chân, Hạ Dương Ba đột nhiên đề nghị: “Hay là em chuyển đến đây sống cùng tôi đi.”

“Hả?” Lưu Nhất Hàng dường như không nghe rõ, đột nhiên ngẩng đầu, ngây người nhìn Hạ Dương Ba, lại hỏi: “Cái gì?

“Em có thể chuyển đến chỗ tôi sống.” Hạ Dương Ba chưa bao giờ cảm thấy như thế này, anh cảm thấy may mắn vô cùng khi mua được căn nhà ở gần khu trường học.

Dần dần hiểu được Hạ Dương Ba có ý gì, Lưu Nhất Hàng trong tiềm thức cự tuyệt: “Chuyện này không tốt lắm…”
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 25: Chương 25



Hạ Dương Ba vẫn cười, nhưng mày hơi nhíu lại, một đôi mắt đào hoa như hờn như giận nhìn về phía cậu: “Có chỗ nào không tốt chứ? Nhà tôi đủ lớn, còn có dư phòng, lại gần trường học của em, em còn có lựa chọn nào tốt hơn nhà tôi sao? “

“Hả?” Lưu Nhất Hàng rõ ràng là một bộ não khoa học tự nhiên điển hình, hiển nhiên cậu không thể nào vượt qua nổi những lời nói đầy lí lẽ của Hạ Dương Ba. Cậu gãi đầu một lúc lâu rồi nói: “Ý tôi không phải là như vậy… tôi cảm thấy… cảm thấy làm phiền anh như vậy… không tốt lắm … “

Hạ Dương Ba dường như không ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy, mỉm cười với cậu: “Không có gì không tốt cả, tôi đã ở một mình quá lâu rồi, có người ở cùng cũng tốt…”

Cũng không biết là tại sao, thần kinh luôn luôn khô khan của Lưu Nhất Hàng thực sự cảm thấy rằng trong giọng điệu của Lưu Nhất Hàng mang theo chút buồn tủi, có chút u sầu, thậm chí có chút buồn bực, trong lòng không khỏi có chút mềm đi, quay người nhìn về phía Hạ Dương Ba, cắn chặt môi, trong lòng âm thầm tranh đấu dữ dội.

Hạ Dương Ba không gấp gáp cũng không khó chịu, anh chỉ lặng lẽ và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu. Nhưng Lưu Nhất Hàng rõ ràng cảm nhận được đôi mắt luôn nở nụ cười nhàn nhạt kia lại tràn đầy hi vọng thuần khiết, làm cho cậu không đành lòng từ chối. “Vậy thì… được rồi.” Ma xui quỷ khiến, Lưu Nhất Hàng vậy mà lại thực sự đồng ý, cậu thậm chí còn không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định một cách dễ dàng như vậy, cho đến khi cậu một lần nữa nhìn thấy vẻ chân thành như vậy trên khuôn mặt cùng nụ cười của anh, cậu mới đột nhiên nhận ra cậu vừa đồng ý điều gì.

Cho dù là sự nhận thức muộn màng của cậu hay sự phấn khích ở khóe lông mày của Hạ Dương Ba thì điều đó cũng cho thấy rằng không phải Hạ Dương Ba thu nhận cậu, mà là cậu vừa vui lòng đồng ý với lời thỉnh cầu khó có thể mở miệng của Hạ Dương Ba.

Thuê nhà cũng phải tiêu tiền, cho dù là thuê ký túc xá cũng phải trả tiền thuê nhà, nghĩ đến đây, Lưu Nhất Hàng nhìn về phía Hạ Dương Ba nói: “Anh Hạ, một tháng tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thuê nhà?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Hạ Dương Ba lập tức đông cứng lại, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, như thể dùng tầm mắt xuyên thấu qua cả người cậu.

Lưu Nhất Hàng bị ánh mắt của anh nhìn cho đến ngay người, ngập ngừng hỏi: “Anh Hạ?”

Sau đó Hà Dương Ba mới gạt đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt, quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Có lẽ em cũng không ở lại chỗ này với tôi lâu đâu, chuyện thuê nhà không cần phải nhắc đến. Nếu như trong lòng em cảm thấy không thoải mái thì thỉnh thoảng khi có thời gian ăn cơm cùng với tôi là được.”

Lưu Nhất Hàng không thể nào từ chối yêu cầu nghe có vẻ quá tầm thường này.

Lưu Nhất Hàng đoán rằng Hạ Dương Ba có lẽ đang làm việc một mình ở Thành phố Lâm. Người bạn thân duy nhất của anh ấy là Hứa Ngụy Trì, cũng cần tránh đi vì tính hướng đặc biệt của anh ấy. Cái nghề luật sư này, áp lực công việc không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng được. Anh ấy cũng có thể cảm thấy rất cô đơn và cần người nói chuyện.

Lại thêm nữa, lúc trước Lưu Nhất Hàng đã từng đoán qua, họ hàng thân thiết xung quanh Hạ Dương Ba có lẽ vẫn chưa biết được tính hướng của anh ấy, mà mình lại là người duy nhất biết được bí mật của anh ấy, đã trở thành người bạn thân duy nhất của anh ở thành phố xa lạ này, cũng không có gì sai cả.

Mà Hạ Dương Ba cũng không thiếu chút tiền thuê nhà của mình, điều anh ấy thật sự thiếu chắc là một người bạn có thể thấu hiểu, trao đổi tâm tình đi?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Nhất Hàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lại thêm sự quen biết nhau trước đó, Hạ Dương Ba đối xử với mình đúng là không tệ, mà bản thân anh cũng là một người rất thú vị, vì vậy, Lưu Nhất Hàng âm thầm quyết định sẽ trở thành người bạn này của anh ấy, cố gắng làm cho anh có thể cảm thấy ấm áp như ở nhà khi ở thành phố xa lạ này.

Thấy được Lưu Nhất Hàng có vẻ do dự, ngữ điệu của Hạ Dương Ba chậm lại, thận trọng nói: “Nhất Hàng, em có cần thiết phải tính toán với tôi nhiều như vậy hay không? Chúng ta… không phải là bạn bè sao?”

Bạn bè?

Đúng rồi!

Hạ Dương Ba nói đến hai từ “bạn bè” này, vừa đúng lúc Lưu Nhất Hàng cũng đang nghĩ đến nó.

Cậu đã xem Hạ Dương Ba là bạn của mình rồi, nếu không cũng không ba lần bốn lượt đi ăn cùng anh. Hạ Dương Ba là một người thú vị, bất luận là vì những án kiện tranh chấp mà anh đã từng xử lý qua hay nói đến những danh lam thắng cảnh mà anh từng đi qua. Cho dù là nói về NBA hay là nói về cúp châu Âu hay nói về chuyện bát quái của các minh tinh, hoặc là khi thảo luận về chuyện chính trị, lúc nào anh ấy cũng có những quan điểm thú vị nói hoài không hết đồng thời cũng sẽ nêu ra những câu hỏi cho Lưu Nhất Hàng và tỉ mĩ lắng nghe quan điểm của cậu.

Nói tóm lại làm bạn với Hạ Dương Ba là một điều làm cho người ta rất thoải mái, cũng đạt được nhiều điều có lợi.

Cậu nhất định là đã xem Hạ Dương Ba là bạn rồi, nếu không cũng sẽ không không đề phòng mà đem những bí mật khó chia sẽ cùng người khác của mình nói trước mặt anh.

Cậu đương nhiên đã coi Hạ Dương Ba là bạn, nếu không sau khi say rượu sẽ không đi theo anh tới đây.

Cậu tin chắc rằng, tận sâu trong thâm tâm, cậu đã coi Hạ Dương Ba là một người bạn không thể thiếu, nếu không thì làm sao cậu có thể quyết định chuyển đến sống cùng anh một cách dễ dàng như vậy?

“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi một lát rồi về kí túc xá của cậu dọn đồ đến đây.” Thấy vẻ mặt của Lưu Nhất Hàng đã buông lỏng, Hạ Dương Ba đơn giản đưa ra quyết định cho cậu luôn.

“Chuyển đồ sao?” Lưu Nhất Hàng không phản đối việc dọn đến. “Đồ thì không cần dọn đâu. Thứ hai sau khi tan học, chỉ cần thuận tiện ghé qua lấy mấy bộ quần áo là được rồi.”

Không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của mình như vậy, anh không khỏi kinh ngạc nhìn cậu, há hốc mồm không nói nên lời.

Lưu Nhất Hàng nhìn thấy sự kinh ngạc của Hạ Dương Ba, cậu nghĩ rằng anh ấy đang thắc mắc tại sao mình không mang hành lý của mình, cậu giải thích: “Nếu như không xin ở ngoại trú thì không thể tự chuyển ra ngoài ở, tôi chỉ đem mấy bộ quần áo mặc hàng ngày theo là được, bên đó thì giả vờ như vẫn có người ở, thỉnh thoảng quay về xem sao, để bọn người Vương Mãn Đường giúp tôi đối phó với dì kiểm tra kí túc xá…”

Lưu Nhất Hàng giải thích với anh nhưng Hạ Dương Ba cũng không nghe thấy, anh chỉ nhìn mãi dáng vẻ ríu rít đó của cậu thôi. Tóc của cậu bị tự cậu vò cho rối tung, mang theo vẻ đẹp mất trật tự, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở theo từng lời nói, ánh mắt cậu có hơi ngốc một chút, nhưng đôi mắt to tròn lại long lanh đó lại thật đáng yêu đến muốn đòi mạng.

“…Tới lúc đó tôi chỉ cần mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày là được rồi!” Lưu Nhất Hàng vui vẻ kết luận.

Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cậu chằm chằm: “Được.”
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 26: Chương 26



Cả hai nghỉ ngơi một lúc rồi dọn dẹp phòng cho khách.

Căn nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, có thể coi là một căn hộ tương đối lớn ở làng đại học, may mắn là chủ nhân trước của căn nhà đã để lại hết đồ đạc, chỉ cần mua thêm một bộ ga trải giường để thay thế là có thể vào ở. Lưu Nhất Hàng đứng trước cửa tỉ mỉ đánh giá căn phòng dành cho khách này, nhỏ hơn không ít so với phòng ngủ chính, chỉ được sơn màu trắng sứ đơn giản, ngoài một cái giường ra thì chỉ có một tủ quần áo đơn giản.

Phòng khách vốn là bị Hạ Dương Ba dùng làm phòng để đồ lặt vặt, chẳng qua mấy chốc đã được hai người dọn dẹp sạch sẽ, sáng bừng hẳn lên, tuy rằng không đến mức sang trọng, thậm chí còn không ấm áp nhưng mà đem so với căn phòng kí túc xá bốn người ở chật hẹp kia thì đã đủ để Lưu Nhất Hàng hài lòng đến nỗi nhịn không được nở nụ cười hưng phấn rồi.

Buổi trưa, hai người họ tùy tiện ăn một bữa cơm, sau đó Hạ Dương Ba dẫn theo Lưu Nhất Hàng đi mua chăn ga gối đệm cùng một số đồ dùng hằng ngày. Hai người về đến nhà, Hạ Dương Ba tìm chìa khoá dự phòng đưa cho cậu. Cầm chìa khoá, Lưu Nhất Hàng cảm thấy có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói: “Cảm ơn anh nha, anh Hạ.”

Hạ Dương Ba cố ý làm mặt lạnh: “Còn nói nữa là tôi đánh em liền đấy!”

Lưu Nhất Hàng híp mắt cười ngả ngớn nhìn anh, nhún nhún vai, nói: “Anh có loại sức lực đó sao?”

“Ha…” Hạ Dương Ba nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười, không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn cậu. Lưu Nhất Hàng cười ha ha, hướng về phía anh làm một cái mặt quỷ, rồi xoay người chạy đi. Hạ Dương Ba duỗi chân định đá cậu nhưng lại đá vào khoảng không, anh không buồn bực chút nào, cười bất lực: “Đồ ngốc này…”

Chủ nhật, Hạ Dương Ba đã bị thực tập sinh mà anh hướng dẫn là tiểu Trác gọi điện thoại nên đã ra ngoài. Lưu Nhất Hàng đang mơ màng ngủ thì nghe được anh nói gì đó, giọng điệu có chút gấp gáp, hình như là đang nhắc tới “chứng cứ mới” gì đó.

Lưu Nhất Hàng buồn ngủ muốn ch*t, lật người một cái, nghe thấy Hạ Dương Ba đứng ở cửa phòng khách nói gì đó với cậu, cậu vô thức đồng ý một tiếng, lại nghe được tiếng cười bất lực của Hạ Dương Ba.

Chẳng mấy chốc, từ xa truyền đến tiếng cửa an ninh bị anh đóng lại, Lưu Nhất Hàng lầm bầm gì đó, trở mình rồi lại ngủ thiếp đi.

Ngủ tới khi mặt trời lên đến ba sào, Lưu Nhất Hàng mới chậm rì rì rời giường, sau khi rửa mặt thì về nhà một chuyến, lấy một ít quần áo mùa thu, sau khi lấy đồ xong cậu phát hiện ra đã một tuần rồi mình chưa gặp hai bảo bối nhà Lưu Nhất Ngôn, tự nhiên có chút nhớ bọn chúng liền bắt xe đến nhà Lưu Nhất Ngôn.

Hứa Ngụy Trì không có ở nhà, sau khi Lưu Nhất Hàng và Lưu Nhất Ngôn trêu chọc Hứa Mộ Ngôn và Hứa Dật Thần một lúc thì có chút không tập trung, Lưu Nhất Ngôn hỏi cậu có phải là đang có chuyện gì không vui hay không, cậu cũng chỉ hàm hàm hồ hồ nói rằng do áp lực học tập, không nhắc đến việc chuyển ra khỏi kí túc xá.

Sau khi ăn xong cơm tối, Lưu Nhất Hàng ngồi ôm Hứa Mộ Ngôn cho bé bú mà như đang ngồi trên đóng lửa, cảm thấy không được thoải mái lắm. Lưu Nhất Ngôn cũng thấy được trong lòng cậu có việc, trừng mắt nhìn cậu cười: “Nếu như có việc thì em quay về trước đi.”

Lưu Nhất Hàng như được ban ân xá, lập tức giao Tiểu Mộ vào tay bà v*, chỉ hận không thể lập tức rời đi, nhưng kỳ quái là mỗi lần đến nhà Lưu Nhất Ngôn, cậu đều muốn ở cùng hai đứa nhỏ nhiều hơn một chút, thậm chí có lúc quá muộn cậu sẽ ngủ lại ở nhà Lưu Nhất Ngôn, nhưng không biết hôm nay có chuyện gì, ngay cả những đứa cháu trai cháu gái thường ngày trông đáng yêu đến giờ cũng chỉ nhìn thấy bình thường, hoàn toàn không thể thu hút được sự chú ý của cậu.

Nhìn thấy Lưu Nhất Hàng đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Nhất Ngôn một tay ôm Hứa Dật Thần còn đang ngái ngủ, một tay chỉ chỉ vào phòng chứa đồ: “Bạn của anh rể em mang đến một ít đặc sản từ Nội Mô*g. Chị thấy thịt bò khô khá ngon… em xem muốn ăn gì thì lấy đi! “

Vừa nghe thấy đồ ăn, cả người Lưu Nhất Hàng không giống lúc nãy, cậu cũng không có vội vàng rời đi, nhìn Lưu Nhất Ngôn cười ha ha rồi đi về phía phòng chứa đồ. Cậu nhanh chóng tìm thấy cả một hộp thịt bò khô cạnh cửa, lại nhìn thấy bên cạnh có hoa quả sấy khô cùng kẹo mứt, cậu liền cầm lấy không chút do dự, nghĩ rằng có những thứ có thể cho Hạ Dương Ba lót dạ khi anh thức khuya làm việc.

Cầm lấy mấy thứ mang đến phòng khách, cậu dường như lại nghĩ tới cái gì đó: “Chị ơi, lần trước món kẹo đậu phộng viên tròn chị cho em ăn có còn không?” Kẹo đậu phộng viên tròn là một loại kẹo đậu phộng đặc biệt, đặc sản của Thành phố G. Lưu Nhất Hàng đã ăn qua, thấy nó khá thơm, khi nghĩ Hạ Dương Ba là người gốc Thành phố G, trong tiềm thức cậu liền muốn mang cho anh một số sản phẩm đặc sản của Thành phố G để anh giải tỏa cơn thèm.

Lưu Nhất Ngôn khó hiểu liếc nhìn cậu: “Em thích ăn đồ ngọt giống anh Hứa của em từ khi nào vậy? Lần trước đưa cho em không phải em còn không thích sao?”

Lưu Nhất Hàng đã sớm không còn nhớ tới chuyện này, xấu hổ cười cười: “Nó còn không chị?”

“Đã hết rồi!” Lưu Nhất Ngôn trừng mắt nhìn cậu: “Lần trước là Hạ Dương Ba mang những thứ đó qua. Lần sau nếu Hứa Ngụy Trì đến Thành phố G, chị sẽ nói anh ấy giúp em mua một ít.”

Lưu Nhất Hàng nói “vâng” một tiếng: “Vậy thì cảm ơn anh Hứa nhé!”

Lưu Nhất Ngôn buồn cười nhìn cậu nói: “Được rồi, trời tối rồi, mau trở về trường học đi!”

“Vâng!” Lưu Nhất Hàng đeo ba lô trên lưng, đem đồ xách ra cửa huyền quan, lúc đổi giày chuẩn bị rời đi, Lưu Nhất Ngôn đột nhiên gọi cậu lại.

“Nhất Hàng…”

Lưu Nhất Hàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Nhất Ngôn đang lo lắng nhìn mình: “Em cùng với Điềm Điềm…”

“Chị!” Lưu Nhất Hàng hơi cáu kỉnh ngắt lời cô: “Em với cô ấy đã chia tay…đã chia tay lâu rồi.”

Lưu Nhất Ngôn không trả lời mà trầm ngâm nhìn cậu một cái, sau đó khẽ thở dài: “Đi đường cẩn thận.”

Từ trong nhà Lưu Nhất Ngôn đi ra, Lưu Nhất Hàng ôm trong tay một đống bao lớn bao nhỏ, nhanh chóng lái xe trở về nhà của Hạ Dương Ba.

Cậu cũng không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn, rõ ràng Lưu Nhất Ngôn mới chính là người mà cậu dựa vào, ỷ lại nhất, nhưng bây giờ cậu dù có những bất mãn, ủy khuất trong lòng như thế nào cũng chắc chắn không muốn nói với Lưu Nhất Ngôn.

Nhưng mà những điều này không lâu trước đó, cậu đã nói không sót chữ nào với một người vừa quen chưa tới một năm như Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác phức tạp không nói nên lời, tuy rằng không thể phân biệt được đó là loại tình cảm gì, nhưng vô tình, xe càng đến gần nhà của Hạ Dương Ba, tâm trạng của cậu lại càng thoải mái, thậm chí đến khi bước vào thang máy, cậu không nhịn được ngâm nga một giai điệu vui vẻ.

Khi đến cửa, Lưu Nhất Hàng đặt đồ xuống đất, lấy chìa khóa mở cửa, nhưng vào lúc cửa mở ra, phòng khách trống rỗng và tối tăm khiến lòng cậu lạnh lẽo.

Không biết tại sao, trong lòng Lưu Nhất Hàng cảm thấy thất vọng khôn tả, sau khi bật đèn, vừa đi vào cửa cậu liền cảm thấy kiệt sức. Cậu đổi dép, ném những thứ mang theo sang bên cạnh ghế sô pha, mở TV lên, cả người gục xuống ghế sô pha, yếu ớt chuyển kênh.
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 27: Chương 27



Khó hiểu chính là cậu cảm thấy căn nhà trống rỗng chỉ có mình cậu này thật vắng lặng. Nhưng mà trước đó rõ ràng đâu phải là như vậy đâu. Lúc trước khi Hạ Dương Ba có ở đây, căn nhà này vẫn rộng như vậy, lớn như vậy. Nhưng vì có thêm một người nên dường như nó trở nên tràn đầy sức sống chứ không phải như bây giờ, chỉ là một ngôi nhà mà thôi.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy hơi cáu kỉnh một cách khó hiểu, sau khi tùy tiện thay đổi vài kênh, cậu ném chiếc điều khiển từ xa sang một bên như để trút giận, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.

Chơi vài ván xong lại thấy chán, tâm trạng của cậu càng thêm không vui, cậu bỏ game, nhìn màn hình điện thoại hiển thị chín giờ mười bốn phút, cậu nghĩ ngợi một lát, liền không nhịn được cầm điện thoại gọi cho Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng cũng không nghĩ nhiều về lý do tại sao mình lại gọi điện thoại cho Hạ Dương Ba, cậu chỉ cảm thấy chắc là vì ở nhà một mình quá nhàm chán.

Làm cho cậu ngạc nhiên chính là từ khi chuông reo đến khi kết thúc, Hạ Dương Ba cũng không nhấc máy. Lưu Nhất Hàng có chút mất hứng cúp điện thoại, chán nản nhìn trần nhà một lúc, sau đó cầm điều khiển TV bên cạnh đổi sang kênh đang phát tin tức buổi tối.

Khi Hạ Dương Ba trở về đã là đêm khuya, nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách cách đó xa xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.

Anh không nhịn được nở nụ cười, mở cửa ra, chỉ thấy Lưu Nhất Hàng nằm ngửa trên ghế sô pha ngủ say sưa, bản tin buổi tối trên TV đang phát sóng một vụ tai nạn ô tô liên hoàn trên đường cao tốc, màn hình đầy thảm thương, giọng người dẫn chương trình gần như nghẹn lại, nhưng Lưu Nhất Hàng lại có thể ngủ rất say, cứ như đang chìm đắm trong một giấc mơ nào đó, khóe miệng nở một nụ cười, không bị ảnh hưởng bởi tin tức trên truyền hình.

Tư thế ngủ của cậu khó coi vô cùng, một chân dài ở trên lưng ghế sô pha, chân còn lại đặt ở trên, mà cậu còn chưa cởi dép, mặc một chiếc áo khoác da, cúc áo bị mở ra, lộ ra chiếc áo thun màu trắng in hình hoạt hình, áo thun bị cậu kéo lên, để lộ ra chiếc thắt lưng màu trắng trên chiếc quần thể thao màu xám đậm, lờ mờ có thể thấy được cơ bụng màu lúa mì.

Hạ Dương Ba nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở bên ghế sô pha, đưa mắt nhìn cậu. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Dương Ba, trong giấc ngủ, Lưu Nhất Hàng bất mãn oán thầm cái gì đó, lông mày rậm khẽ nhăn lại, giống như rất phiền muộn.

Dù là đang trong bộ dạng lôi thôi như vậy nhưng Lưu Nhất Hàng lại vẫn rất đẹp trai, thậm chí bộ dạng đáng yêu trong lúc ngủ mơ màng không đề phòng thế này, lại càng làm cho Hạ Dương Ba càng thêm mê muội.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, dùng ánh mắt thăm dò từng đường nét trên gương mặt của Lưu Nhất Hàng, đột nhiên anh nhận ra người con trai đơn thuần và hung hăng này đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim anh. Ở góc khuất sâu thẳm trong trái tim anh, chỉ còn lại cậu nhóc to xác tên là Lưu Nhất Hàng này, và ngay cả Hứa Ngụy Trì cũng không biết từ khi nào đã lui về vị trí của một người bạn bình thường.

Không biết từ khi nào mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của Lưu Nhất Hàng đã quyết định niềm vui, nỗi buồn của cậu, mà Hứa Ngụy Trì dường như đã trở thành một câu chuyện từ rất rất lâu trước kia rồi. Cậu ấy của trước kia, không dễ dàng khiến nội tâm Hạ Dương Ba xoay chuyển.

———————————————

Suy nghĩ của Hạ Dương Ba trôi đi ngày càng xa, tay cũng không khống chế được vươn đến trên mặt Lưu Nhất Hàng. Trong đêm khuya của ngày đầu thu, trên người Hạ Dương Ba còn mang theo mệt mỏi cùng hơi sương lành lạnh, trên tay cũng có chút lạnh, gần như là ngay khi vừa chạm vào khuôn mặt Lưu Nhất Hàng liền làm cho cậu giật mình tỉnh lại. Bị đôi mắt hơi hốt hoảng của cậu nhìn đến, Hạ Dương Ba như sực tỉnh lại từ trong mộng. Ngón tay vốn đang vu.ốt ve đột nhiên chuyển sang hơi cong lên, nhẹ nhàng véo lên mặt Lưu Nhất Hàng một cái, cố nén lại những xao động trong lòng: “Sao em lại ngủ ở đây?”

“Tôi chờ anh!” Cơn buồn ngủ của Lưu Nhất Hàng còn chưa tiêu tan, cậu mơ mơ hồ hồ ngồi dậy từ trên sô pha, nghe được câu hỏi của Hạ Dương Ba, trong tiềm thức liền trả lời như vậy, nhưng sau khi nói xong liền nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Ý của tôi là… hôm nay tôi đi tới chỗ của chị gái một chuyến, có mang về cho anh một ít đồ ăn…” Sau đó nói xong thì lại cảm thấy càng bôi càng đen, vì vậy cậu chỉ đành ngậm miệng lại, đưa tay vò vò mớ tóc rối, cúi đầu xuống không nói gì thêm.

Hạ Dương Ba ngồi xổm bên sô pha, ngẩng đầu còn nhìn khuôn mặt còn đang ngái ngủ của Lưu Nhất Hàng, trông cậu có chút hờn dỗi cúi đầu, sự vui vẻ trong mắt không tự chủ được mà lan rộng.

“Em đã gọi điện cho tôi à?” Hạ Dương Ba nghiêm túc hỏi.

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, lỗ tai hơi đỏ lên, hơi xấu hổ gật đầu.

“Tôi xin lỗi …” Hạ Dương Ba đột nhiên nói ra, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Lưu Nhất Hàng: “Hôm nay tôi đi thu thập một số bằng chứng mới với tiểu Trác. Để tránh rắc rối nên tôi tắt máy, quên mở lại… buổi tối làm thêm đến tận bây giờ… “

Lưu Nhất Hàng còn đang ngơ ngác, không rõ mọi chuyện gật gật đầu: “Ừ.”

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Hạ Dương Ba nhìn Lưu Nhất Hàng nghiêm nghị nói: “Sau này tôi sẽ không như ngày hôm nay nữa, sẽ không không trả lời cuộc gọi của em đâu.”

Lưu Nhất Hàng cảm thấy lời giải thích của Hạ Dương Ba có hơi kỳ lạ. Cậu và anh ấy cũng chỉ là bạn bè mà thôi, anh không bắt máy thì có gì đáng để xin lỗi đâu? Hơn nữa lời hứa hẹn nghiêm túc như vậy làm cho những hành động hờn dỗi khi anh không bắt máy của cậu lúc nãy thật là trẻ con.

Vì vậy Lưu Nhất Hàng cũng thuận theo ý anh, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương Ba.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không ai nói nên lời, bầu không khí có chút xấu hổ, vì vậy Lưu Nhất Hàng đứng lên trước, lướt qua người Hạ Dương Ba, cầm lên đống đồ ăn bên cạnh sô pha, đặt lên bàn cà phê: “Làm việc thêm giờ chắc là đã đói rồi nhỉ? Ăn chút gì đi!”

Hạ Dương Ba ngồi trên sô pha, nhìn Lưu Nhất Hàng đôi mắt sáng choang đang mở túi thịt bò khô, tự mình cầm lấy một miếng cẩn thận nhai nhai, nhai xong rồi vui vẻ gật đầu, đem cả túi mình đang ôm đưa cho Hạ Dương Ba, một bên vừa tiếp tục nhai một bên nói: “Ngon lắm đó! Anh Hạ, anh ăn thử đi!”

Hạ Dương Ba bất lực nhìn cái miệng tham ăn của Lưu Nhất Hàng, dọc theo tư thế xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, ai biết Lưu Nhất Hàng lại phồng to hai mắt đầy bất mãn than thở: “Anh ăn có một chút như vậy sao mà cảm nhận mùi vị được chứ! Không đã chút nào!” Vừa nói cậu vừa tự nhiên xé một miếng lớn và nhét vào miệng Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba nhìn cậu cười khổ, vừa nhai vừa nói mơ hồ: “Cậu cho rằng tôi còn trẻ như cậu, ăn hoài không béo hay sao?”

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn bộ dáng đang ăn thịt bò của anh, cảm thấy anh có chút giống chuột đồng, nhịn không được bật cười ha ha, cũng không để ý tới anh vừa nói gì.

Hạ Dương Ba cuối cùng cũng nuốt xuống miếng thịt bò khô, khẽ thở dài một hơi: “Anh Hạ tôi đây tuổi không còn nhỏ nữa, sự chuyển hóa chất cũng chậm, chỉ cần ăn nhiều một chút thôi cũng sẽ mập lên rất nhiều…”

Lưu Nhất Hàng nghe xong lời anh nói, đưa mắt nhìn anh một vòng, nhìn đến nổi làm cho anh miệng đắng lưỡi khô, lúc này Lưu Nhất Hàng mới chân thành nói: “Anh Hạ, anh không mập chút nào cả.”
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 28: Chương 28



Vốn dĩ chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng Hạ Dương Ba lại rất vui vẻ, anh lập tức ưỡng ng*c, vẻ mặt đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, anh Hạ của em mỗi tuần đều kiên trì đến phòng tập thể hình hai lần…cho dù thế nào thì cũng có mấy khối cơ bụng đấy…” Vừa nói anh vừa đứng lên, giống như đứa trẻ nắm lấy vạt áo sơ mi của mình, dùng sức hít vào, lộ ra mấy khối cơ bụng phẳng lì cứng rắn trước mặt Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng không khỏi nở nụ cười, cúi đầu nghiêm túc đếm cơ bụng của Hạ Dương Ba.

“Một, hai, ba… anh Hạ, chỉ có bốn khối…” Lưu Nhất Hàng nghiêm túc đếm, nhịn không được bật cười.

Hạ Dương Ba nhướng mày, cố gồng cơ bụng lên, không phục kiên trì nói: “Ai nói như vậy? Rõ ràng là có sáu cái!”

Lưu Nhất Hàng cười ha ha, đơn giản cởi bỏ áo khoác da bò cản trở, trực tiếp kéo áo phông bên trong lên đến trước ng*c, đắc thắng nhìn Hạ Dương Ba: “Anh Hạ, tới đây, tôi cho anh mở rộng tầm mắt!”

Không cần Lưu Nhất Hàng phải nói, ngay từ lúc cậu vén áo lên, ánh mắt Hạ Dương Ba đã dán chặt vào cơ bụng nhỏ của cậu.

Toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều có màu lúa mạch khoẻ mạnh, bụng dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Dưới ánh sáng lộng lẫy của ánh đèn phòng khách, Hạ Dương Ba nhìn thấy rất rõ ràng bụng của cậu, hoàn toàn không có chút mỡ thừa nào, áo thun vừa hay vén lên trước ng*c, lộ ra rõ ràng từng khối cơ bụng, không nhiều không ít vừa đúng tám cái. Các đường cơ phân biệt rõ ràng kéo dài xuống phía dưới, quần thể thao lỏng lẻo khoá ngang hông, lờ mờ lộ ra hai đường nhân ngư. Dưới lưng quần thậm chí còn lộ ra đường viền q**n l*t, như có như không lộ ra vài sợ lông thô cứng, gắn liền một khối với hàng lông dưới rốn.

Cổ họng Hạ Dương Ba như thắt lại, hai má không khỏi nóng lên, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn khoe ra bộ dáng kiêu hãnh như một đứa trẻ: “Thế nào rồi anh Hạ? Có phục hay không?”

Hạ Dương Ba nuốt xuống một ngụm nước bọt, đè nén d/ục vọ/ng gần như đang tuôn ra trong lòng, lẳng lặng quay đầu lại, giả bộ bình tĩnh: “Phục!” Sau khi Lưu Nhất Hàng bỏ áo phông xuống, anh mới dám quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt hiển nhiên không cam lòng: “Em rõ ràng là ăn nhiều như vậy cơ mà… còn tranh ăn thịt! Thật là không công bằng!”

Lưu Nhất Hàng mỉm cười, mở một bọc mứt hoa quả, tự mình lấy một miếng lớn cho vào miệng, rồi đưa cho Hạ Dương Ba, mơ hồ nói: “Anh Hạ, không liên quan gì đến ăn đâu. Điều quan trọng là tập thể dục! Tập thể dục đấy, anh có hiểu không? “

Hạ Dương Ba nhìn Lưu Nhất Hàng ăn uống một cách thích thú, không nhịn được mà nuốt nước bọt, liền ném đồ ăn vào miệng rồi chua chát nói: “Tôi cũng tới phòng tập thể hình hai lần một tuần!”

Lưu Nhất Hàng “Ồ” lên một tiếng: “Mỗi lần anh ở trong phòng tập thể hình bao lâu chứ? Bốn mươi phút? Hay một giờ?”

Hạ Dương Ba ngượng ngùng không nói.

“Tôi nè! Môn đá bóng tập luyện ít nhất hai lần một tuần, hai giờ! Taekwondo ít nhất ba lần một tuần, và mỗi lần cũng là … hai giờ! Hừ hừ!” Lưu Nhất Hàng duỗi ra hai ngón tay, một bộ dáng “Ta đây thiên hạ vô địch”, Hạ Dương Ba không nhịn được cười, nhanh chóng nịnh nọt: “Rồi, rồi, em là nhất! “

Lưu Nhất Hàng lập tức bày ra vẻ mặt “Đương nhiên”, lỗ mũi gần như dựng thẳng, nhưng đột nhiên cười xấu hổ: “Đó là lý do tại sao tôi rất hay đói…”

Nhìn dáng vẻ “ta là thiên hạ vô địch” lại còn mang theo cái hờn dỗi của con nít khiến lòng Hạ Dương Ba mềm đến rối tinh rối mù, nhịn không được đưa tay ra xoa xoa đầu cậu, ngữ khí mềm mại nói: “Được rồi được rồi, muốn ăn thì ăn thôi, tôi còn có thể tiếc không cho em ăn sao?”

Nghe đến đây, Lưu Nhất Hàng vui mừng đến mức lè lưỡi ngoe nguẩy cái đuôi, không còn thời gian để nghĩ xem trong lời của Hạ Dương Ba có gì không đúng.

“Hả, tôi nhớ…” Hạ Dương Ba giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Nếu như tôi nhớ không lầm, thì mấy ngày nay em không có chơi bóng cũng không đi võ quán tập Taekwondo?”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, như là bị nhìn thấu, sắc mặt đỏ bừng, mang tai cũng hồng theo, theo thói quen gãi gãi đầu, kiên định nói: “Cái đó… đó không phải là vì… vì hai ngày nay bận chuyển nhà hay sao?”

Hạ Dương Ba khẽ cười, cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, thay vào đó anh chuyển chủ đề: “Trương Húc và em là cùng một đội bóng à?”

Lưu Nhất Hàng lập tức ngẩn người, đờ đẫn đáp lại một tiếng, không thèm nói gì thêm. Một lúc sau, ngay khi Hạ Dương Ba nghĩ rằng cậu sẽ không nói gì thì cậu lại đột nhiên nói nhỏ: “Anh Hạ… tôi muốn rời khỏi đội…”

Trong mắt Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng phải nên kiêu ngạo, tràn trề ánh nắng và sức sống chứ không phải như bây giờ, vì chuyện nhi nữ tình trường vụn vặt mà trở nên sầu não. Những lời lẩm bẩm của Lưu Nhất Hàng khiến anh cảm thấy ngột ngạt, vừa đau khổ vừa tức giận, anh không nhịn được thu lại nụ cười, khuôn mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Em sợ cái gì chứ?”

Lưu Nhất Hàng bị sắc mặt đột nhiên chuyển từ nắng sang mây cùng giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, cậu sững sờ, cắn môi không nói nên lời.

“Tại sao phải trán tránh cậu ta? Hay là nói tại sao muốn tránh bọn họ?” Sắc mặt Hạ Dương Ba tái đi, giọng điệu có chút kích động: “Nhất Hàng! Người làm sai không phải em, tại sao em lại phải trốn tránh? Em muốn trốn tránh tới khi nào?”

Lưu Nhất Hàng cúi đầu xuống, Hạ Dương Ba không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lông mi cậu đang chớp chớp, làm cho anh cảm giác được người trước mặt làm cho người khác rất đau lòng.

“Nhất Hàng…” Bởi vì đau lòng nên giọng điệu của Hạ Dương Ba bất giác dịu đi: “Em không làm gì sai, nếu không muốn đối mặt với chuyện đó mà tạm thời muốn dọn ra khỏi ký túc xá, tôi cũng không phản đối. Đó là một cơ hội để em có thể thoát khỏi môi trường đó, bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng. Nhưng nếu chỉ vì điều này mà thoát khỏi đội bóng, vì một việc như vậy mà từ bỏ công việc mình yêu thích, em nghĩ điều đó đáng không?”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên, có chút bối rối và ỷ lại nhìn Hạ Dương Ba, Đôi mắt của cậu trong suốt như pha lê, và Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy kích động, anh gần như trầm luân trong sóng mắt ấy, anh không thể không bắt đầu suy nghĩ xem lời nói của mình có phải là nặng quá không.

Ngay tại lúc Hạ Dương Ba còn đang âm thầm do dự thì Lưu Nhất Hàng sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng giọng nói trong trẻo dễ nghe, đầy từ tính vang lên bên tai: “Tôi nghĩ anh nói đúng… anh Hạ, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Giọng nói của cậu vẫn còn chút do dự, có chút bất an, nhưng Hạ Dương Ba có thể cảm nhận được rằng cậu trai cao to trước mặt này, cậu ấy sẽ bối rối, sẽ bất lực, nhưng cậu có một trái tim mềm mại nhất và mạnh mẽ nhất, có ý chí như thép. Một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một người đàn ông trầm ổn nhất, cũng là người đàn ông trí tuệ nhất.

—————————————–

Vào thứ hai, sau giờ học buổi chiều, Lưu Nhất Hàng bước ra khỏi lớp học cùng với Vương Mãn Đường, cậu định gọi điện hỏi Hạ Dương Ba xem có muốn ăn tối cùng nhau không thì điện thoại trong tay tút tút rung lên, cậu vẫy tay ta hiệu với Vương Mãn Đường rồi híp mắt bắt máy, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

“A lô, anh Hạ!” Trong giọng nói của cậu mang theo cả sự vui mừng mà chính cậu cũng không nhận ra, khi truyền đến tai Hạ Dương Ba lại càng cả người anh cảm thấy thoải mái hơn, anh cười hỏi: “Sao vậy? Tâm trạng rất tốt sao?”

Lưu Nhất Hàng liếc nhìn Vương Mãn Đường bên cạnh: “Cũng không tồi! Anh tan sở rồi sao? Tối nay cùng nhau ăn cơm không?”
 
Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ
Chương 29: Chương 29



Hạ Dương Ba bên kia điện thoại dừng lại một chút, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Xin lỗi nha Nhất Hàng, tối nay tôi còn có việc phải làm, có lẽ sẽ không thể về ăn cơm… em…”

“Ồ! Không sao, tôi sẽ tự mình giải quyết!” Cảm thấy Lưu Nhất Hàng hiển nhiên có chút không vui, Hạ Dương Ba không yên lòng hỏi: “Em… em không sao đó chứ?”

Lưu Nhất Hàng nghe vậy cười đùa một tiếng: “Anh Hạ! Anh cho rằng tôi còn là đứa trẻ hay sao?”

Hạ Dương Ba không nói là phải cũng không nói là không phải, chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, lại hỏi: “Ăn bữa tối xong em định đi đâu?”

Trong khi nói chuyện, Lưu Nhất Hàng và Vương Mãn Đường đã bước ra khỏi tòa nhà dạy học, đi cạnh nhau trên lối đi nhỏ trong khuôn viên trường, Lưu Nhất Hàng cầm điện thoại và suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ tùy tiện ăn gì đó rồi đi đến phòng tập thể hình. Đã mấy ngày rồi tôi không đếm đó. “

Hạ Dương Ba cười “ha ha” nói: “Chắc không phải là do những lời nói đùa hôm qua tôi đã nói đó chứ?”

Như bị nói trúng tim đen, hai má Lưu Nhất Hàng nóng bừng lên, hai mắt trừng to, lại nhớ tới Hạ Dương Ba không thể nhìn thấy, liền lẩm bẩm không cam lòng: “Anh nên rèn luyện lại bốn khối cơ bụng của anh đi!”

Hạ Dương Ba cười nhẹ, đột nhiên nghiêm túc gọi cậu: “Nhất Hàng.”

“Hả?” Lưu Nhất Hàng ngẩn ra.

“Ăn xong thì nghỉ ngơi một xíu tồi hãy đi phòng tập thể hình. Vừa ăn xong đừng vận động mạnh như vậy.” Hạ Dương Ba kiên nhẫn nhắc nhỡ.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, lại cảm thấy người này thật sự coi mình như trẻ con, cho nên bất mãn đáp lại một câu: “Biết rồi.”

Hai người lại nói chuyện phiếm, trước khi cúp điện thoại, Hạ Dương Ba đột nhiên hỏi: “Phòng tập thể hình em đi ở gần Đại học Lý Công phải không?”

Lưu Nhất Hàng kinh ngạc: “Đến điều này mà anh cũng biết nữa hả?”

Hạ Dương Ba cười đắc ý: “Lúc tôi ở gần làng đại học đã từng thấy qua phòng tập thể hình đó…”

Lưu Nhất Hàng: “…”

Cúp máy với Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng và Vương Mãn Đường vừa bước xuống căn tin lầu dưới, Lưu Nhất Hàng cất điện thoại di động, nhìn Vương Mãn Đường cuời nói: “Cùng nhau ăn cơm không, Mãn Đường?”

Vương Mãn Đường cảm thấy đã một thời gian cậu ta không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nhẹ nhõm này của Lưu Nhất Hàng, thậm chí cậu ta còn cảm thấy bản thân đã lâu không gặp, không cùng Lưu Nhất Hàng nói chuyện nên Vương Mãn Đường không thèm do dự mà đồng ý luôn.

Vừa tan học buổi chiều nên có rất nhiều người tới đây ăn cơm, hai người tùy tiện chọn vài món rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

“Mãn Đường, tôi có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.” Lưu Nhất Hàng nói.

Vương Mãn Đường đặt đũa xuống, có chút khó hiểu nhìn anh: “Chuyện gì thế?”

“Ừ…” Lưu Nhất Hàng sắp xếp lại các gừ ngữ trong đầu: “Chuyện là như vầy, tôi sẽ dọn ra ngoài sống một thời gian… có một người bạn, ờm… chính là cái người vừa gọi cho tôi, anh ấy là người hợp tác với anh rể của tôi, anh ấy vừa hay sống gần làng đại học, nhà lại có một phòng thừa, vì vậy … ừm… vì vậy tôi quyết định dọn ra sống một thời gian. Tôi không chuyển bất cứ thứ gì trong ký túc xá đi cả, thỉnh thoảng đến quay lại xem xem, chỉ cần…chỉ là mỗi khi kiểm tra phòng ký túc xá thì phiền cậu hãy giúp tôi sắp xếp một chút… “

“Chuyển ra ngoài?” Lông mày trên khuôn mặt vuông vức của Vương Mãn Đường, nhíu lại thành hình chữ “xuyên”, nhìn chằm chằm Lưu Nhất Hàng trầm ngâm một hồi, sau đó do dự hỏi: “Là bởi vì Trương Húc sao?”

Lưu Nhất Hàng hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười: “Này! Ở đâu có chuyện như vậy! Chẳng qua là người hợp tác với anh rể tôi sống một mình tẻ nhạt quá, tôi đến chơi với anh ta mà thôi!”

Vương Mãn Đường không tin nhìn cậu một hồi, tựa hồ như không muốn nói gì thêm, cuối cùng lại cầm đũa lên, khẽ thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi! Nếu cậu sống ở bên ngoài thì nhớ chú ý an toàn!”

“Đừng lo lắng, bạn hợp tác của anh rể tôi đối với tôi rất tốt!”

Cũng không biết tại vì sao mà Lưu Nhất Hàng lại cảm thấy đồ ăn nhạt nhẽo không có mùi vị gì, tùy tiện ăn mấy miếng rồi ăn không nổi nữa, khi hai người từ nhà ăn đi ra ngoài thì sắc trời hãy còn sớm, Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh đã hẹn nhau cùng đến thư viện, Lưu Nhất Hàng đi cùng với Vương Mãn Đường đợi cậu ta ở lối vào nhà ăn.

Sau khi Ưng Lê Minh đến, cậu ta hiển nhiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lưu Nhất Hàng, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, thản nhiên hỏi: “Mấy ngày nay cậu về nhà sao?”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, khẽ cười với cậu ta: “Không phải, tôi đến ở với một người bạn.” Sau đó, cậu liếc nhìn Vương Mãn Đường, Vương Mãn Đường thầm hiểu gật đầu nói nhỏ với Ưng Lê Minh: “Nhất Hàng tạm thời sẽ chuyển đến bạn của cậu ta ở một thời gian.”

Ưng Lê Minh khó hiểu “à” một tiếng, rồi ngay sau đó, như thể hiểu ra được điều gì đó, cậu ta nhìn Lưu Nhất Hàng ủ rũ: “Cũng tốt, cũng tốt…”

“Này này, lúc dì quản lý đến kiểm tra kí túc xá thì phải làm phiền hai cậu rồi!” Lưu Nhất Hàng gãi gãi đầu cười vô hại nhìn hai người bọn họ.

Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh nhìn nhau, dáng vẻ có chút do dự nói.

Bản thân Lưu Nhất Hàng cũng không thoải mái, hờ hững nói với hai người: “Làm sao vậy? Các cậu có chuyện gì thì cứ nói đi, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ!”

Vương Mãn Đường không nói chuyện, Ưng Lê Minh đỡ cặp kính của anh ta, nói một cách thận trọng: “Cái đó… Trương Húc cậu ấy…”

Một nhóm nam sinh trượt trên ván hò hét lướt qua bọn họ, tiếng ồn ào náo động đã che lấp giọng nói của Ưng Lê Minh. Khi bọn họ đi xa, Lưu Nhất Hàng mới cau mày hỏi: “Cậu vừa rồi nói cái gì?”

Ưng Lê Minh sửng sốt, Vương Mãn Đường ở bên cạnh thở dài vỗ vỗ vai Lưu Nhất Hàng: “Cái đêm hôm đó, chính là cái đêm cậu để hai người chúng tôi tới cửa nam đưa Trương Húc trở về… Trương Húc uống quá say, đã nói ra rất nhiều lời… “

Lưu Nhất Hàng muốn hỏi Trương Húc đã nói cái gì, nhưng cậu cảm thấy nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu đó, trong lòng đột nhiên mất hứng, thật vất vả mới nặn ra một nụ cười nhìn hai người bọn họ.

“Cậu ấy nói cậu ấy không còn mặt mũi nào để nhìn cậu, cũng chuẩn bị nộp đơn xin học ngoại trú rồi.” Giọng nói điềm tĩnh của Vương Mãn Đường vang lên bên tai Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng giật mình, vẻ mặt lãnh đạm thoáng buông lỏng một chút, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Tùy cậu ta đi.”

Lưu Nhất Hàng thấy vẫn còn sớm, cậu nhớ lại lời dặn của Hạ Dương Ba về chuyện sau khi ăn phải nghỉ ngơi một lúc mới được đến phòng tập thể hình. Thế là cậu đi cùng với Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh, họ chầm chậm đi về phía thư viện, thuận tiện câu được câu không trò chuyện với hai người.

Cả ba người đều ăn ý không nhắc đến những chuyện liên quan đến Trương Húc, mà chỉ thản nhiên cười đùa những thứ mà các đúng độ tuổi thanh niên này của các cậu sẽ cùng nhau làm.

Không biết từ lúc nào bọn họ đi đến sân bóng. Hôm nay không có đội nào đến tập luyện, chỉ có hai ba người tự do tập bóng. Ánh mắt Lưu Nhất Hàng nhìn qua hàng rào sắt, ánh mắt dừng lại trên người của người đanh chạy trên sân, nhìn đến nổi có chút xuất thần, sắc mặt không tự chủ có chút trầm xuống.

Những lời nói của Hạ Dương Ba lại hiện lên trong đầu cậu.
 
Back
Top Bottom