Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bông Hồng Héo Tàn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPms0pP8Lrwn7XXMMRcoj-cx6UkORcNbmWfxNruZ6MPuUFzBzOhUK3sESG0Sk5sqQCl5hC8KOtdfEbnL7IFQ3Nw3CakGL9itnnEg5KDSFI1kHd1t7WeVurHTk1C4QQgQVPzjy7Hv7dXMbM29HxVspSK=w215-h322-s-no-gm

Bông Hồng Héo Tàn
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thái tử giới Kinh Thành – Chu Cảnh Nhượng – có một điều cấm kỵ mà không ai biết.

Dù anh ta có bao nhiêu người tình bên ngoài, chơi bời ra sao, chỉ cần nhớ một điều: không được phép làm phiền tôi, càng không được bước chân vào căn nhà cưới mang tên tôi – Tống Viên.

Đó là thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi.
Một sự tôn trọng tối thiểu cho cuộc hôn nhân không có tình yêu.

Nhưng anh ta phá vỡ nó.

Không chỉ một lần.

Hết lần này đến lần khác, Chu Cảnh Nhượng dẫn theo người tình mới—cười cợt, ân cần, phơi bày trước mắt tôi như thể cố tình khiêu khích.

Ngay cả ngày giỗ mẹ tôi, anh ta vẫn đưa cô ta về, ngồi ngay chiếc ghế mẹ tôi từng thích nhất.

Tôi không làm ầm lên.
Không nước mắt.
Không oán trách.

Chỉ lặng lẽ chuẩn bị rời khỏi thế gian này—với một lá thư tuyệt mệnh thật dài.

Tôi viết rõ:

Cấm Chu Cảnh Nhượng tham dự tang lễ của tôi.
Cấm đem tro cốt tôi chôn trong khu mộ nhà họ Chu.

Tôi mua sóng trực tiếp.
Để cả thế giới chứng kiến—trước và sau khi tôi chết, cuộc sống của người phụ nữ bị đẩy đến bước đường cùng sẽ ra sao.

Tôi muốn nhìn thật rõ, bông hồng mà anh ta từng khoe khắp Kinh Thành, khi rũ tàn—anh ta định thu dọn thế nào.​
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 1: Chương 1



Tôi viết một con số vào cuốn nhật ký: 3.

Rồi dùng bút đỏ khoanh tròn thật đậm.

Ba năm kết hôn, đây là người tình thứ ba mà Chu Cảnh Nhượng tìm được.

Cũng là người duy nhất dám xuất hiện trước mặt tôi.

Vừa cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo khóa lại, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Yêu Vi, mặc đồng phục thư ký, đeo kính gọng đen to đùng, bước vào.

“Phu nhân, Chu tiên sinh bảo tôi về lấy một chiếc cà vạt mới.”

Cô ta đứng trước mặt tôi, dáng vẻ rụt rè sợ hãi.

Trông thì thật thà chất phác, lại ra vẻ ngoan ngoãn.

Nhưng chiếc áo sơ mi trắng khuy trên lại hé lộ dấu hôn đỏ ửng nối liền nhau.

Khi tôi đứng dậy lấy cà vạt, vô tình thấy đôi tất đen trên chân cô ta bị rách toạc một mảng rõ ràng.

“Xin lỗi phu nhân, là tôi thất lễ.”

Yêu Vi vội lấy tay che chỗ rách trên đôi tất.

“Lúc xuống xe, tôi sơ ý làm rách…”

Mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ sợ sệt hoảng loạn khiến người ta thấy tội nghiệp.

Tôi không nói gì, đưa cà vạt cho cô ta.

Yêu Vi cúi đầu nhận lấy rồi rời đi.

Một tiếng sau, tài khoản nước ngoài quen thuộc lại nhắn tin cho tôi:

“Hôm nay cùng Chu tiên sinh mở khóa hai địa điểm mới.”

“Phòng làm việc tổng giám đốc và hàng ghế sau xe Bentley bảo mẫu.”

“Chu tiên sinh có vẻ rất thích những nơi k*ch th*ch như văn phòng, bọn tôi đã làm ba lần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chắc chị thấy rồi đúng không? Đôi tất của tôi bị anh ấy xé rách đấy.”

“Trên xe bảo mẫu, bọn tôi thử một tư thế mới. Tôi không thích lắm, hơi đau.”

“Nhưng Chu tiên sinh rất sung sướng, nói tối nay sẽ thử lại.”

“Phu nhân Tống, tối tôi lại báo cáo với chị nhé.”

Tôi đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau mới cứng người xoay người nhìn ra cửa sổ.

Khu vườn buổi trưa phảng phất vẻ lười biếng.

Không xa, trên tảng đá bên hồ, khắc hai chữ to: Tống Viên.

Bên dưới còn một dòng chữ nhỏ do chính tay Chu Cảnh Nhượng viết:

“Dẫn người đẹp vào Tống Viên, cầu trọn kiếp yên vui.”

Tôi chính là Tống Khuynh Thành, vợ của Chu Cảnh Nhượng.

Năm anh ấy bảy tuổi, đã nói sẽ xây một ngôi nhà vàng để cưới tôi về.

Anh không nuốt lời.

Sau này, khi cưới tôi, anh lấy Tống Viên trị giá hàng tỷ làm sính lễ.

Cả Kinh Thành không ai không biết, Chu Cảnh Nhượng yêu vợ như sinh mạng.

Tôi là điều cấm kỵ của anh, là nghịch lân không thể chạm tới.

Anh còn thích khoe khoang khắp nơi.

Nói rằng Tống Khuynh Thành là đóa hoa hồng anh nuôi nấng từ nhỏ.

Nghiêng nước nghiêng thành, không ai có thể thay thế.

Nhưng giờ đây, tôi cúi đầu cười lạnh, lau đi những giọt nước mắt đã lạnh ngắt.

Đứng dậy, tôi đi vào phòng tắm.

Cởi bỏ bộ quần áo trên người, tôi tỉ mỉ ghi lại từng nốt ruồi trên cơ thể mình.
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 2: Chương 2



Cái hõm lưng nhàn nhạt nơi eo và nốt chu sa nhỏ ở sau gáy.

Sau đó, tôi gửi email.

Đối phương phản hồi rất nhanh:

“Phu nhân Tống, chúng tôi đang hoàn thiện thông tin mà bà cung cấp, xin vui lòng chờ đợi.”

Mọi email đều được tự hủy sau khi đọc.

Tôi tắm xong, ngủ một lát, thì nhận được cuộc gọi của Chu Cảnh Nhượng.

Anh nói tối nay sẽ đưa tôi đi ăn ở một quán ăn tư nhân mới mở.

Khi đến nơi, Chu Cảnh Nhượng đích thân ra đón tôi.

Phía sau anh là trợ lý, tài xế và thư ký.

Yêu Vi cũng có mặt, vẫn trong bộ dạng không mấy nổi bật, lẩn khuất trong đám đông.

“Vợ à, hôm nay em đẹp quá.”

Chu Cảnh Nhượng mỉm cười, tiến lên ôm lấy tôi.

Cho đến khi ngồi vào bàn, anh vẫn không nhìn Yêu Vi dù chỉ một lần.

Cả bàn đầy những món ăn tôi thích.

Nhưng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, tôi lại thấy mọi thứ nhạt nhẽo.

“Không hợp khẩu vị à?”

Chu Cảnh Nhượng cau mày, đứng dậy.

“Để anh vào bếp xem có món gì mới không.”

Anh dịu dàng nắm lấy vai tôi:

“Vợ ơi, chờ anh chút nhé.”

Thế nhưng, anh đi một mạch hơn một tiếng mới quay lại.

Khi về, cà vạt của anh hơi lệch, vạt áo sơ mi cũng nhăn nhúm, còn bên cạnh khóa quần tây màu đen có một vệt sẫm, như vừa bị thấm nước.

Anh nhíu mày, vẻ mặt khó chịu:

“Vừa nãy nhân viên phục vụ làm đổ rượu lên người anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thật là mất hứng.”

“Bếp cũng chẳng có món mới, vẫn mấy món cũ thôi. Vợ ơi, hay mình đổi chỗ khác?”

Tôi lắc đầu:

“Em no rồi, về nhà thôi.”

Khi ra ngoài, tôi lại thấy Yêu Vi trong đám đông.

Cô ta cúi đầu, vẫn khiêm nhường như mọi khi.

Nhưng tôi nhận ra đôi môi cô ta hơi sưng, son môi cũng lem luốc.

Hơn nữa, đôi tất chân cũng đã biến mất.

Ngồi lên xe, tài khoản nhỏ của Yêu Vi lại nhắn tin tới:

“Hình như Chu tiên sinh không kiềm chế nổi, vừa rồi lại mở khóa địa điểm mới.”

“Ngay trong phòng bao kế bên chị. Phu nhân Tống, chị có nghe thấy gì không?”

“Thật tiếc quá, thời gian hơi gấp, Chu tiên sinh chẳng kịp thỏa mãn.”

“Chị đoán xem, tối nay Chu tiên sinh có tìm em nữa không?”

Khi tôi tắm xong bước ra, Chu Cảnh Nhượng đang ngồi trên sofa, vẻ mặt có chút lơ đãng.

“Vợ à…”

Anh đứng lên, gương mặt thoáng chút áy náy, nhìn tôi như muốn nói rồi lại thôi.

“Công ty có chuyện gì sao?”

Tôi tự nhiên tạo cho anh một cái cớ.

“Ừ, có chút việc gấp, nhưng cũng không nghiêm trọng.”

Anh nói rồi lại ngồi xuống:

“Hơn nữa, anh lâu rồi chưa dành thời gian cho em.”

Tôi dựa vào bàn trang điểm, cười nhạt nhìn anh:

“Chờ đến ngày giỗ của mẹ, anh hãy dành thời gian cho em nhé.”

Ánh mắt Chu Cảnh Nhượng lập tức tràn đầy sự dịu dàng thương xót:

“Được, đến lúc đó anh sẽ nghỉ phép, đưa em sang Thụy Sĩ được không?”
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 3: Chương 3



Tôi nhìn anh.

Người đàn ông gần ba mươi tuổi, so với thời trẻ càng thêm phần chín chắn và cuốn hút.

Khi anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ắp hình bóng của tôi.

Thậm chí còn mãnh liệt và sâu sắc hơn cả khi còn trẻ.

Tôi gần như không kiềm chế được nụ cười lạnh ẩn sau đôi mắt.

“Được, anh đi đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Chu Cảnh Nhượng luyến tiếc bước ra cửa.

Nhưng bước chân xuống cầu thang của anh lại nhanh đến vậy.

Tôi đứng trước cửa sổ lớn, nhìn chiếc xe của anh phóng đi như bay.

Không bao lâu sau, tin nhắn của Yêu Vi lại gửi đến.

“Chu tiên sinh vội quá, chẳng thèm dùng bao…”

“Nhưng cảm giác thật sự rất khác biệt đấy.”

“Phu nhân Tống, hình như chồng chị, bây giờ cũng hoàn toàn thuộc về em rồi.”

Thật ra thời gian qua đã đủ để tôi tiêu hóa mọi chuyện, bình tĩnh đối mặt.

Nhưng khoảnh khắc này, Yêu Vi vẫn khiến cảm xúc của tôi bị khơi dậy.

Tôi ngồi bệt trên tấm thảm trong phòng ngủ, toàn thân run rẩy.

Ngón trỏ tay phải vô thức cào cấu lớp da ngón cái.

Cào đến mức in dấu móng tay thật sâu, nhưng chẳng cảm thấy đau.

Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt, muốn nôn nhưng chỉ có thể khô khốc, chẳng nôn ra được gì.

Tôi chống tay lên giường đứng dậy, đầu óc quay cuồng một lúc lâu, rồi nuốt một nắm thuốc lớn.

Phải một lúc sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được một chút.

Tôi bấm số gọi lần thứ hai.

“Chào cô Tống, có việc gì sao?”

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói trầm thấp nhưng điềm tĩnh, mang lại cảm giác an ủi kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh có thể giúp tôi, đẩy kế hoạch lên sớm hơn không?”

“Cô muốn đẩy lên bao lâu?”

“Qua ngày giỗ của mẹ tôi, được không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

“Cô Tống, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng yêu cầu của cô.”

“Cảm ơn.”

Lần tiếp theo gặp Yêu Vi là tại một buổi tiệc rượu thương mại của công ty.

Khi tôi đến, Chu Cảnh Nhượng đang thẳng thừng mắng cô ta:

“Vụng về hết chỗ nói, việc gì cũng không làm nên hồn!”

“Biến ra ngoài.”

Những người xung quanh đều nhìn Yêu Vi với ánh mắt đầy thương hại.

Trợ lý của Chu Cảnh Nhượng khẽ nói với tôi:

“Phu nhân, chị không biết đấy thôi, Chu tổng cực kỳ ghét cô thư ký thực tập này.”

“Năng lực làm việc kém, người thì ngốc nghếch, nhan sắc cũng bình thường, đúng là chẳng có gì đáng giá.”

Tôi mỉm cười:

“Vậy sao không sa thải?”

Trợ lý ngẩn người một lát.

Chuyện này hình như từng có người đề

cập, nhưng Chu tổng… dường như đã từ chối.

Anh ta đang định giải thích, thì Chu Cảnh Nhượng đã nhìn thấy tôi, vội vã bước lại gần.

“Vợ ơi, có làm em sợ không?”

“Anh rất ít khi nổi giận với nhân viên, nhưng cô thư ký đó thực sự quá ngốc.”

Tôi nhìn anh, cười nhạt:

“Nhân viên mới mà, cứ từ từ dạy dỗ là được.”
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 4: Chương 4



Chu Cảnh Nhượng cười lạnh:

“Thư ký của anh không phải loại kém cỏi không xứng đáng này cũng vào được.”

“Qua Tết anh sẽ sa thải cô ta.”

Tôi không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Yêu Vi.

Cô ta đứng lẫn trong đám nhân viên, hoàn toàn không nổi bật.

Khi chạm phải ánh mắt của tôi, cô ta lập tức cúi đầu, nhưng vẫn không cam tâm mà cắn chặt môi.

Giữa buổi tiệc, Chu Cảnh Nhượng đưa tôi vào phòng nghỉ rồi vội vàng rời đi.

Rất nhanh sau đó, tài khoản nhỏ của Yêu Vi gửi tin nhắn:

“Phu nhân Tống, cuối hành lang, nhà vệ sinh, chị có muốn qua xem không?”

Toàn bộ tầng này rất yên tĩnh, vì tôi nghỉ ngơi nên Chu Cảnh Nhượng không cho phép bất kỳ ai lên làm phiền.

Nhưng điều đó lại càng tạo điều kiện thuận lợi cho anh ta và Yêu Vi.

Cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên tiếng khóc thút thít của Yêu Vi.

Cùng với đó là những âm thanh nặng nề, những lời lẽ th* t*c không thể nghe nổi.

Đó là một mặt khác hèn hạ và dơ bẩn của Chu Cảnh Nhượng mà tôi chưa từng biết.

“Chu tiên sinh… tha cho em, em không chịu nổi nữa.”

Đáp lại cô ta là giọng quát lạnh lùng của Chu Cảnh Nhượng:

“Chịu cho anh.”

“Chu tiên sinh, anh cũng nên thương em chút chứ…”

“Em xứng sao?”

Chu Cảnh Nhượng cười nhạt:

“Anh chỉ thương vợ anh. Loại phụ nữ như em.”

“Chỉ xứng để anh trút giận.”

“Vậy anh ra ngoài mà tìm vợ anh đi.”

Yêu Vi nghẹn ngào khóc thút thít.

Nhưng lại bị Chu Cảnh Nhượng túm tóc, buộc phải ngẩng mặt lên.

Tiếng cô ta dần nghẹn lại, nghe không rõ nữa.

“Yêu Vi, làm tiểu tam thì phải có cái giá của tiểu tam.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh cảnh cáo em, đừng nhắc đến vợ anh.”

“Em còn không xứng xách dép cho cô ấy.”

“Vậy thì đừng động vào em, đừng làm chuyện này với em.”

“Nói không cho động, lại không mặc gì mà v* v*n anh. Yêu Vi, em có rẻ tiền không?”

“Chu tiên sinh… em thực sự không chịu nổi nữa, tha cho em đi.”

“Vợ anh ở ngay phòng bên, cô ấy sẽ nghe thấy mất…”

Tiếng khóc thét đột nhiên lớn hơn.

“Vậy thì câm miệng lại.”

Giọng của Yêu Vi một lần nữa trở nên nhỏ dần.

Tôi xoay người, trở lại phòng nghỉ.

Gần một giờ sau, Chu Cảnh Nhượng mới quay lại, gương mặt đầy vẻ áy náy.

“Chu Cảnh Nhượng.”

Tôi gọi anh ta lại, giọng rất bình tĩnh.

“Hai ngày nữa là giỗ mẹ tôi, anh cùng tôi lên núi thắp hương nhé.”

Khi còn sống, mẹ tôi rất thích Chu Cảnh Nhượng.

Trước lúc ra đi, bà nắm tay tôi đặt vào tay anh ta, mới chịu nhắm mắt xuôi tay.

Giờ đây, tôi không cần anh ta nữa.

Cũng phải nói rõ cho mẹ biết.

Đây không phải lỗi của tôi.

Mà là vì anh ta đã bẩn rồi.

Anh ta không xứng đáng.

Khi tôi khóc trước mộ mẹ, Chu Cảnh Nhượng cũng rơi nước mắt.

Như mọi lần, anh ta nghiêm túc thề thốt.

Nói rằng anh sẽ yêu tôi cả đời, đối tốt với tôi cả đời.

Nhưng lời thề của anh ta không ngăn được việc, sau khi nhận một cuộc gọi, anh lập tức phải rời đi trong đêm.

“Vợ à, hai ngày nữa anh sẽ đến đón em sớm.”

“Việc này gấp lắm, anh không có mặt thật sự không được.”
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 5: Chương 5



“Em ngoan nhé, sắp Tết rồi, năm nay anh sẽ nghỉ phép sớm, dành thời gian cho em, được không?”

Tôi cúi đầu chỉnh lại bó cúc trắng định dâng lên mộ mẹ.

Từng lời từng chữ, tôi hỏi anh ta:

“Đã khuya lắm rồi, nhất định phải về bây giờ sao?”

Chu Cảnh Nhượng dường như do dự hai giây, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

“Xin lỗi, Khuynh Thành, việc này thật sự rất khẩn cấp.”

“Em biết mà, anh vất vả như vậy, đều vì gia đình này.”

“Anh đã hứa với mẹ em, nhất định sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, được cả thế giới ngưỡng mộ với danh phận phu nhân Chu.”

“Khuynh Thành, anh không thể thất hứa.”

Tôi ôm bó hoa đứng lên, nhìn anh ta thật sâu lần cuối.

Nhưng anh ta lại đang cúi đầu xem đồng hồ.

Đôi mày nhíu chặt, hiện rõ vẻ bồn chồn và nôn nóng.

“Anh đi đi.”

“Chờ anh, hai ngày nữa anh sẽ đến.”

Anh ta bước tới, ôm tôi thật chặt.

Trước khi tôi kịp đẩy ra, anh ta đã vội vàng quay lưng rời đi.

Đến 1 giờ sáng, tài khoản nhỏ của Yêu Vi gửi đến một tin nhắn kèm hình ảnh.

Là những bức ảnh chụp ở Tống Viên.

Hình khắc đá mang tên Tống Viên.

Tòa nhà chính nơi ở của chúng tôi.

Phòng ngủ chính chiếm trọn tầng hai.

Và đầu giường treo ảnh cưới của tôi và Chu Cảnh Nhượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gối của tôi bị vứt xuống sàn nhà.

Chu Cảnh Nhượng nhắm mắt ngủ say, tay còn đặt trên n.g.ự.c cô ta.

“Tống Viên lừng danh, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Tôi đã vào được Tống Viên rồi. Chị nói xem, Chu tiên sinh sẽ phá giới vì tôi bao nhiêu lần nữa đây?”

Tôi vẫn không trả lời.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm, ổn định của một người đàn ông.

“Cô Tống, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

“Cô có thể, rời khỏi Kinh Thành mãi mãi rồi.”

Chu Cảnh Nhượng ra lệnh cho quản gia gọi toàn bộ người giúp việc ở Tống Viên tập trung lại.

“Ngày mai phu nhân sẽ về.”

“Chuyện xảy ra mấy ngày nay, tốt nhất các người giữ kín trong lòng, mang theo xuống mồ.”

“Các người làm việc ở Tống Viên đã bốn năm, chắc biết rõ tôi yêu Khuynh Thành thế nào.”

“Vì vậy, tôi không muốn chuyện sai lầm nhỏ sau một lần say rượu này đến tai cô ấy, làm tổn thương tình cảm vợ chồng chúng tôi.”

Mọi người không dám phản bác, chỉ vội vàng gật đầu đồng ý.

Chu Cảnh Nhượng lúc này mới hài lòng, phất tay bảo mọi người giải tán.

Yêu Vi từ trên lầu bước xuống, trên người mặc chiếc áo ngủ của Tống Khuynh Thành.

Chu Cảnh Nhượng cau mày:

“Ai cho cô mặc đồ của vợ tôi, cởi ra ngay.”

Yêu Vi không chút để tâm, nở nụ cười đầy khiêu khích:

“Được thôi, vậy tôi cởi đây.”

Cô ta tháo dây áo, chiếc áo ngủ tuột xuống, rơi gọn dưới chân.
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 6: Chương 6



Bên trong, là một bộ đồ nội y đầy gợi cảm.

Không ngoài dự đoán, sắc mặt Chu Cảnh Nhượng lập tức thay đổi.

Yêu Vi cười đắc ý, bước xuống cầu thang, trực tiếp ngồi lên người anh ta.

“Thích không?”

Chu Cảnh Nhượng hơi thở dồn dập, khi anh ta lật người đè cô ta xuống, thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Anh ta không buồn nhìn mà cúp máy ngay.

Nhưng chuông lại nhanh chóng vang lên lần nữa.

Yêu Vi vươn tay cầm lấy, tắt âm rồi ném qua một bên.

Tảng đá khắc chữ “Tống Viên” ngoài sân, lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng dơ bẩn ở tầng một.

Mãi cho đến khi trợ lý của Chu Cảnh Nhượng vội vàng chạy tới.

Anh đứng bên ngoài, mặt mày đầy vẻ lo lắng.

“Chu tiên sinh, vừa nhận được tin, phu nhân xảy ra chuyện rồi!”

Chu Cảnh Nhượng đẩy Yêu Vi ra, ngồi bật dậy.

“Lâm Sam, cậu còn nói linh tinh nữa thì thử xem!”

Anh cười nhạt, nhặt hộp t.h.u.ố.c lá trên bàn trà, châm một điếu.

Tiện tay ném tấm chăn qua cho Yêu Vi, nhưng lại bực bội giật lại:

“Biến, biến ngay lập tức!”

Yêu Vi sững người, định nói gì đó, nhưng trợ lý đã gấp đến phát khóc:

“Là thật đấy, Chu tiên sinh, chuyện vừa xảy ra cách đây một tiếng…”

“Xe của phu nhân lao xuống vực, va chạm rất mạnh, bình xăng phát nổ, cả chiếc xe bị thiêu rụi hoàn toàn.”

Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Chu Cảnh Nhượng bỗng khựng lại.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, giọng khàn đặc như ma quỷ:

“Cậu nói gì? Lâm Sam, cậu nhắc lại lần nữa cho tôi nghe!”

“Chu tiên sinh, phu nhân… đã qua đời rồi.”

“Trước khi mất, cuộc gọi cuối cùng của cô ấy là gọi cho tôi. Cô ấy nói, anh không chịu nghe điện thoại của cô ấy.”

“Cô ấy nhờ tôi chuyển lời rằng, cô ấy không thể trở về Tống Viên nữa…”

Chu Cảnh Nhượng chỉ cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất.

Cả thế giới trở nên yên lặng đến đáng sợ.

Điếu thuốc trong tay rơi xuống, làm cháy tấm khăn trải bàn ren.

Anh ta run rẩy dập lửa, dưới ngón tay là một mảng tro tàn, như khói tan biến.

Chiếc xe lao đi trên con đường như bay.

Sau cơn mưa lớn, bầu trời trong vắt.

Con đường quanh co dẫn vào núi, ngoằn ngoèo như ruột dê.

Chu Cảnh Nhượng dựa vào ghế sau, bất động như một bức tượng gỗ.

Hiện trường vụ tai nạn đã bị cảnh sát phong tỏa, tiếp tục điều tra làm rõ.

Khi Chu Cảnh Nhượng đến nơi, anh ta không thể lại gần hiện trường.

Cùng lúc đó, lá thư tuyệt mệnh dài của Tống Khuynh Thành, để lại trong biệt viện trên núi, đã được công khai.

Chu Cảnh Nhượng chỉ biết về sự tồn tại và nội dung của lá thư qua một buổi livestream bí ẩn.

Trong thư, Tống Khuynh Thành viết rõ:

Cô không cho phép anh tham dự tang lễ của cô.

Không cho phép anh đem tro cốt của cô chôn ở khu mộ nhà họ Chu.
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 7: Chương 7



Không cho phép anh can dự vào bất kỳ việc gì sau khi cô qua đời.

Cô tuyên bố rõ ràng: tất cả những gì liên quan đến cô, khi còn sống hay đã chết, từ nay không còn bất cứ liên quan gì đến Chu Cảnh Nhượng.



Cô đã ủy thác bán đấu giá Tống Viên, toàn bộ số tiền sẽ được dùng cho quỹ từ thiện phụ nữ và trẻ em.

Cô cũng thu hồi lại con dấu cá nhân của mình, đề nghị Hội đồng Quản trị tập đoàn Chu tuân theo di nguyện của cố lão gia, chọn người khác kế thừa gia nghiệp.

Năm đó, anh ta đã quỳ suốt một ngày một đêm bên giường bệnh của lão gia, mới nhận được sự đồng ý của ông, giao phó cả đời cô cho anh.

Nhưng vốn dĩ, người mà lão gia chọn cho cô không phải là Chu Cảnh Nhượng – một cậu con trai thứ tư không mấy nổi bật trong nhà họ Chu.

Chỉ vì tình cảm thanh mai trúc mã, cuối cùng lão gia mới gật đầu đồng ý.

Có lẽ vì điều này mà lão gia đã để lại di nguyện:

Người kế thừa tiếp theo của nhà họ Chu, chỉ có thể là chồng của Tống Khuynh Thành.

Cùng với lá thư tuyệt mệnh, còn có vài đoạn video từ hệ thống camera giám sát trong Tống Viên.

Tất cả thiết bị giám sát an ninh tại đây đều do người của Chu Cảnh Nhượng quản lý.

Nhưng anh không ngờ rằng, cô đã bí mật lắp đặt thêm hệ thống giám sát mới trong Tống Viên từ lúc nào.

Từ tầng một của tòa nhà chính, đến toàn bộ phòng ngủ ở tầng hai, mọi hành động đồi bại giữa anh và Yêu Vi đều được công khai không chút che giấu.

Hình ảnh một người chồng yêu vợ suốt ba năm mà Chu Cảnh Nhượng xây dựng sụp đổ trong nháy mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làn sóng dư luận từ đây dấy lên, dữ dội đến mức nào có thể tưởng tượng được.

Điện thoại của Chu Cảnh Nhượng reo không ngừng, điện thoại của trợ lý và tài xế bên cạnh anh cũng réo như muốn lấy mạng.

Anh đứng ngoài xe, mặt không cảm xúc, tiện tay tắt máy.

“Chu tiên sinh…”

Trợ lý mồ hôi nhễ nhại, nói trong hoảng loạn:

“Thư tuyệt mệnh của phu nhân được công khai, ảnh hưởng quá lớn, quá nghiêm trọng. Bây giờ phải làm sao đây? Phòng PR đang chờ chỉ thị của anh…”

Nhưng Chu Cảnh Nhượng dường như chẳng nghe thấy gì.

Ánh mắt anh ta chỉ chăm chú nhìn chiếc xe bảo mẫu bị cháy rụi, chỉ còn lại khung sắt cách đó không xa.

Cho đến khi đội cứu hộ mang t.h.i t.h.ể ra ngoài, mí mắt anh ta mới khẽ động.

Rồi anh không màng tất cả, lao thẳng qua hàng rào phong tỏa, chạy về phía cáng cứu thương.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, vài cảnh sát đứng chắn trước mặt anh ta, không cho anh tiến gần.

“Tôi phải tận mắt xác nhận đó là t.h.i t.h.ể của vợ tôi.”

Chu Cảnh Nhượng đôi mắt đỏ ngầu, siết chặt lấy cánh tay cảnh sát trước mặt, không chịu lùi bước dù chỉ một chút.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể tận mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tôi.

Trong thư tuyệt mệnh, tôi đã viết rõ: sống hay chết, tôi đều không muốn gặp lại anh ta.
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 8: Chương 8



Dù vậy, Chu Cảnh Nhượng vẫn tốn không ít công sức để lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi.

Anh ta nói, anh ta là chồng tôi, người đàn ông duy nhất của tôi.

Cơ thể tôi, từng inch da thịt, từng chi tiết trên gương mặt, trên thân thể tôi, không ai trên đời này hiểu rõ hơn anh ta.

Ban đầu, anh ta vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh…

Khi Chu Cảnh Nhượng nhìn thấy những bức ảnh chụp t.h.i t.h.ể tôi bị thiêu cháy đến không nhận ra, anh ta vẫn tìm thấy những dấu vết quen thuộc:

Nốt chu sa nhỏ phía sau gáy, hõm lưng nhạt nhòa nơi eo, vết sẹo hình lưỡi liềm trên ngón trỏ tay trái, thậm chí cả nốt ruồi nhỏ trên ngực, đều khớp hoàn toàn.

Khoảnh khắc đó, cảm xúc của Chu Cảnh Nhượng hoàn toàn sụp đổ.

Cùng lúc, trên màn hình lớn trước mặt anh, buổi phát sóng trực tiếp “24 giờ trước và sau cái c.h.ế.t của Tống Khuynh Thành” vẫn đang tiếp tục.

Hóa ra, nguyên nhân tôi gặp tai nạn là do bị Yêu Vi liên tục gửi tin nhắn quấy rối.

Tôi lái xe một mình trở về Kinh Thành để đối chất với anh ta.

Trong cơn giận dữ và mất kiểm soát, tôi lạc tay lái, đ.â.m xuyên qua rào chắn và lao xuống vực sâu.

Khi chiếc xe rơi xuống, ban đầu nó không phát nổ.

Tôi tỉnh lại sau cơn bất tỉnh ngắn ngủi, và cuộc gọi đầu tiên tôi thực hiện là gọi cho anh ta.

Nhưng anh không nghe máy.

Lúc đó, anh đang cùng Yêu Vi cuồng nhiệt trong phòng khách tầng một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, chiếc xe phát nổ, tôi bị kẹt bên trong và c.h.ế.t vì vụ nổ và ngọn lửa.

Trên video giám sát, ngày giờ hiện rõ ràng, khớp hoàn toàn với thời điểm xảy ra tai nạn.

Buổi livestream bùng nổ, khiến dư luận dậy sóng.

Dù đã khuya, nhưng bên ngoài tòa nhà tập đoàn Chu đã có đông đảo người biểu tình tức giận bao vây chật kín.

Tại Tống Viên, tiếng người ngày càng náo động.

Cùng lúc đó, có người công khai những việc thiện tôi đã âm thầm thực hiện trong suốt mười năm qua:

Mỗi năm, tôi đều quyên góp hàng triệu nhân dân tệ để cứu giúp phụ nữ và trẻ em bị lạc hoặc vô gia cư.

Tôi từng tham gia trực tiếp các tổ chức cứu trợ dân sự, giúp sáu đứa trẻ bị bắt cóc đoàn tụ với gia đình.

Tôi tài trợ học phí cho 300 trẻ em nghèo ở vùng núi trong suốt tám năm liền, không gián đoạn dù chỉ một lần.

Trên màn hình, những hình ảnh tôi làm từ thiện, được các tình nguyện viên và những người nhận được sự giúp đỡ ghi lại, liên tục xuất hiện.

Không phải là váy áo lộng lẫy hay trang điểm rực rỡ, mà chỉ là sự tận tâm và chân thành.

Giữa vòng tay của những đứa trẻ, tôi mỉm cười dịu dàng, tràn đầy sức sống.

Những hình ảnh ấy đối lập thảm khốc với chiếc xe lao xuống vực, nổ tung và bị thiêu rụi.

Và t.h.i t.h.ể tôi – tàn khuyết, xấu xí, một nửa hóa thành tro tàn.

Tôi quả thực là bông hồng tuyệt sắc mà Chu Cảnh Nhượng luôn khoe khoang với tất cả mọi người.
 
Bông Hồng Héo Tàn
Chương 9: Chương 9



Nhưng giờ đây, đóa hồng ấy đã héo úa, rơi rụng trong tay anh ta.

Vậy, anh ta sẽ kết thúc thế nào?

Hội đồng quản trị nhanh chóng đưa ra quyết định:

Họ sẽ tôn trọng di nguyện của lão gia và Tống Khuynh Thành.

Người đứng đầu tiếp theo của tập đoàn Chu chỉ có thể là chồng của Tống Khuynh Thành.

Do đó, Chu Cảnh Nhượng bị trục xuất khỏi hội đồng quản trị, mất hoàn toàn quyền thừa kế.

Nhưng anh ta kiên quyết không trả lại con dấu cá nhân của Tống Khuynh Thành.

“Khuynh Thành là vợ tôi.”

“Cô ấy sống là người của tôi, c.h.ế.t cũng là vợ góa của tôi.”

“Cuộc đời này, tôi chỉ có duy nhất một người vợ là cô ấy. Bây giờ cô ấy không còn nữa, tôi cũng sẽ không cưới thêm ai khác.”

Trước mặt Chu Cảnh Nhượng, là một chiếc hộp đựng tro cốt tinh xảo vô cùng.

Anh đặt tay lên chiếc hộp, nhẹ nhàng v**t v* từng chút một.

“Đời này, tôi sẽ sống nốt phần còn lại bên tro cốt của Khuynh Thành.”

“Con dấu này, tôi không thể giao cho các người.”

“Và cả tập đoàn Chu nữa, ông nội đã nói rất rõ: tập đoàn Chu chỉ có thể giao cho chồng của Tống Khuynh Thành.”

Chu Cảnh Nhượng nhìn đám đông trước mặt, nở một nụ cười lạnh:

“Các người muốn lấy nó? Cũng được.”

“Hãy để Khuynh Thành tự mình nói với tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chu Cảnh Nhượng, anh biết rõ Khuynh Thành đã không còn nữa.”

“Hơn nữa, trong thư tuyệt mệnh của cô ấy đã viết rất rõ, anh muốn làm trái di nguyện của cô ấy, khiến cô ấy c.h.ế.t cũng không yên lòng sao?”

Chu Cảnh Nhượng ôm chặt hộp tro cốt trong lòng:

“Chỉ cần về mặt pháp lý chúng tôi vẫn là vợ chồng, các người không có quyền lấy đi con dấu của cô ấy.”

Mọi người nhìn nhau, không ai nói được lời nào.

Đúng lúc đó, trợ lý của Chu Cảnh Nhượng bất ngờ xông vào.

Anh ta cầm theo điện thoại, gương mặt tái nhợt, trông như mất hồn.

“Chu tiên sinh…”

Giọng anh ta khàn đặc:

“Vừa rồi tổng giám đốc Dung Diễn Xuyên của tập đoàn Dung thị gửi anh một lá thư luật sư.”

Chu Cảnh Nhượng đột ngột đứng dậy:

“Dung Diễn Xuyên? Tôi và anh ta chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào, sao lại gửi thư luật sư cho tôi?”

“Liên quan đến phu nhân.”

“Họ nói rằng, một tháng trước phu nhân đã ủy thác luật sư đệ đơn ly hôn với anh.”

“Và con dấu của phu nhân, cùng với di chúc của lão gia để lại cho cô ấy, đều đang nằm trong tay họ.”

Đồng tử của Chu Cảnh Nhượng co rút lại:

“Không thể nào, con dấu luôn ở trong két sắt trong thư phòng của tôi.”

Sáng nay anh còn mở ra kiểm tra, con dấu vẫn còn nguyên trong đó.

“Chu tiên sinh, một tháng trước phu nhân đã lấy con dấu đi rồi. Thứ trong két sắt của anh, có lẽ chỉ là giả.”
 
Back
Top Bottom