Lãng Mạn bốn mùa, một nỗi nhớ | 𝙢𝙖𝙧𝙝𝙤𝙤𝙣

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
79,285
0
0
401778576-256-k430122.jpg

Bốn Mùa, Một Nỗi Nhớ | 𝙢𝙖𝙧𝙝𝙤𝙤𝙣
Tác giả: sweetysugarst
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

martin và juhoon nhớ nhau suốt 4 mùa /soʊl/.
ngẫu hứng cook truyện sau khi xem movie Winter Spring Summer or Fall 2024.

Truyện xây dựng:
- Hàn có 4 mùa:
xuân (tháng 3 - 5);
hạ (tháng 6 - 9);
thu (tháng 10 - 11);
đông (tháng 12 - 2).

- Kỳ nhập học chính của cả nước bắt đầu vào tháng 3, kết thúc vào tháng 12.

- Kỳ thi tuyển sinh đại học (tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia) rơi vào thứ Năm tuần thứ hai của tháng 11.

Thời hạn xét tuyển đại học diễn ra trong tháng 10.
enjoy! ♡ Tags: boylovecortisjuhoonmarhoonmartinromance​
 
Bốn Mùa, Một Nỗi Nhớ | 𝙢𝙖𝙧𝙝𝙤𝙤𝙣
xuân thân mật;


thoáng đã trôi qua 3 tháng đông lạ lẫm. một seoul rục rịch chui mình ra ngoài chiếc kén phủ trắng tuyết, thỏa mãn nỗi thèm thuồng được cựa mình trong làn gió xuân ấm. cái lạnh lẽo của 3 tháng đông thế mà không làm bất cứ trái tim nhỏ bé nào nhụt chí, dẫu trời chưa nắng, hoa chưa nở, chim chưa hót, quyết không bỏ lỡ thứ chúng khao khát. bởi cơ duyên thật tuyệt diệu cũng thật nực cười. như 3 tháng xuân mới mẻ và thanh mát, đến rồi cũng đi. một góc seoul bận rộn là thế. liệu hai con người này đã có được thứ họ khao khát rồi chăng? bởi trông họ có vẻ chậm rãi hơn.cậu trai nhỏ đã tỉnh ngủ từ sớm, đang vân vê từng đầu ngón tay trên khuôn ngực người còn lại. nằm trong vòng tay của người nọ, nghe hơi thở phà đều đặn, lần lần ngón trỏ không yên phận trượt một đường thẳng từ lồng ngực nhấp nhô xuống vùng bụng. chiếc rốn trũng sâu như hố chứa kho báu."ah- nhột tớ."

- martin luồn tay vào mái tóc bông xù của juhoon, đẩy đầu cậu trai nhỏ lọt thỏm vào hõm cổ của mình trọn vẹn. mắt vẫn ngứa ngáy nhắm nghiền vì còn ngái ngủ, nhưng nụ hôn chào buổi sáng đã nhanh chóng rơi rớt trên môi, trên trán, trên tóc của cậu trai nhỏ.da thịt kề nhau. juhoon vỗ về tấm lưng người nọ nhè nhẹ, nắng rọi vào ô cửa sổ mà nhiệt độ trong phòng vẫn lành lạnh. tương lai phía trước mắt cậu trai nhỏ tỏa sáng như ánh nắng ngoài kia. lại bị gió thổi bởi suy nghĩ mơ hồ về suất vé ngồi trên ghế nhà trường đại học Seoul hoặc Hàn Quốc hoặc Yonsei như bao cô cậu thanh niên đại hàn dân quốc bình thường khác.

ừm, bình thường có thành tích học tập xuất sắc và nền tảng gia đình xuất sắc nốt.martin dậy muộn hơn nhưng luôn rời khỏi giường trước juhoon. cơ thể cao lớn trong động tác duỗi thẳng người, tấm lưng trần, chiếc quần thể thao calvin klein tôn lên đôi chân dài miên man. cậu trai nhỏ lười nhác rúc mình trong chăn nhưng ánh mắt chăm chăm dõi theo người nọ. một tiếng tặc lưỡi xuýt xoa, vóc sáng người yêu nhanh chóng lấp đầy trí óc.cả hai quen biết nhau trong quãng thời gian học cấp ba. lúc đó, martin lần đầu trở về quê mẹ sinh sống vì ba anh tôn trọng ý kiến định cư tại seoul của vợ.

ấn tượng với juhoon không phải là chiều cao và nét mặt xán lạn của dòng máu lai trong buổi nhập học sau khai giảng, trái ngược sự thờ ơ là tiếng ồ kéo dài và hò reo phấn khích của lớp. càng không phải là hoàn cảnh của gia đình bạn đồng niên khi mẹ juhoon dặn cậu sang nhà đối diện biếu quà chào hỏi hàng xóm mới.tiếng chuông vang phá vỡ không gian yên tĩnh của một trong những khu dân cư bậc nhất quận Gwanak. người ra mở cổng không ngờ lại là cậu bạn con lai đã đi học được một tuần kia. mái tóc nâu tối óng ánh dưới nắng mặt trời, mắt cong ý cười cùng khuôn miệng rạng rỡ, chất liệu bạn trai qua giọng đám con gái là thế này à, juhoon bĩu môi."ba mẹ tôi cảm ơn tấm lòng của bác gái nhé."

- martin chuẩn bị trở lại vô nhà sau khi lịch sự nhận quà bằng hai tay.

"sáng sớm cuối tuần mà cậu đã cặm cụi học bài cho tuần mới à."

- một bên headphone treo vất vưởng ngoài tai, áo choàng che bộ đồ ngủ chưa thay, tay cầm bút bi? bạn đồng niên này chăm học nhỉ."

ừm. haha."

- phán đoán của juhoon đã sai tại tiết trời xuân tháng ba năm ấy khi cho rằng martin muốn xuất hiện trên chặng đường đua xếp hạng thành tích, sẵn sàng cho kỳ thi đại học quan trọng nhất hầu hết đời người đại hàn dân quốc.dây guitar điện gảy lên, martin chìm đắm trong âm điệu anh ngân nga theo tiếng đàn. juhoon tựa lưng vào đầu giường, ngắm nhìn người yêu ở thực tại đánh lại giai điệu anh đã hoàn thiện sáng tác phía ghế sofa đối diện. tay anh thoăn thoắt viết loạt xoạt gì đó trên cuốn sổ. phải, ấn tượng của cậu với martin chính là sự cuồng nhiệt theo đuổi đam mê, lý tưởng của tuổi trẻ. martin không mông lung cũng không ngạo mạn, mọi tiết mục mở màn sự kiện của trường cấp ba đều có sự góp mặt của anh, thái độ khiêm tốn làm cho vẻ kiêu hãnh của martin càng thêm rực rỡ. vì kiên trì với mục tiêu âm nhạc, anh đã có cơ hội giao du với những tài năng ngoại quốc khác. hai kỳ nghỉ của học sinh rơi vào hạ và đông, thi thoảng juhoon để ý một căn phòng ở nhà bạn đồng niên vắng đi ánh đèn suốt liền một tháng."nằm ở giường tớ thoải mái thế sao."

- martin từ khi nào đã chồm lên người cậu trai nhỏ, một tay chống xuống giường giữ thăng bằng, tay còn lại nắm giữ eo juhoon kéo cậu nằm dưới thân anh.juhoon ngước nhìn người yêu, tay giơ lên vuốt ve bên má trái của anh. phụ huynh của martin có tư tưởng rất tiến bộ, giáo dục con cái nghiêm khắc nhưng vẫn tôn trọng sở thích cá nhân và quyền riêng tư của con. do đó, martin đã có thể kiếm tiền tỷ bằng đam mê ở độ tuổi không tưởng và có thành tích học tập luôn trong top mười lớp. còn juhoon tự do gặm nhấm người yêu bằng mọi trò mà đám yêu nhau hay làm.

ở không gian riêng tư của anh, tồn tại cậu và âm nhạc. cảm ơn ba mẹ đã sinh ra martin edwards park."top một của lớp định xét tuyển thẳng hay thi chay thế?

ưng trường nào chưa? hay là đại học-mẹ truyền con nối-Seoul?"

- juhoon chán ghét vẻ hớn hở quan tâm của martin bởi nụ cười gượng gạo kia đã tố cáo nỗi lòng thật sự của anh. hụt hẫng. cậu cũng vậy.tin tức martin thành công nhận suất học bổng 100% tại đại học nghệ thuật Amsterdam đã lan ra khắp trường. lớp 12 đã kết thúc vào tháng cuối năm vừa qua, rộn ràng chặng đường ôn thi bước vào đại học. nhưng hai con người này sinh ra đã may mắn hơn khối bạn cùng lứa khác, vẫn chưa hài lòng với hoàn cảnh hiện tại.tháng một và tháng hai của mùa đông lạnh đã qua có hai trái tim thổn thức chớm lên, chưa bao giờ martin và juhoon thật sự sống vì hiện tại đến thế. có lẽ, tình yêu chính là chất xoa dịu mệt mỏi, hoài nghi của đời người. tình yêu là cuộc sống, là sự nghiệp, và ngược lại."tớ muốn du học hà lan cùng cậu."

- lời nói chân thành của cậu trai nhỏ 17 tuổi làm ấm lên cái lạnh 17 độ của tiết trời seoul đầu tháng ba."haha. chúng ta còn nhiều thời gian mà."

- martin không khẳng định ngay, juhoon cần suy nghĩ thêm để đưa ra quyết định tốt hơn. sự chín chắn trước tuổi của anh trở thành chủ đề trên trang đầu báo giấy trong và ngoài trường, tài năng lãnh đạo và tư duy làm nhạc độc lập.bạn đồng niên hạ người, mút lấy môi trên người nằm dưới. juhoon chủ động choàng tay qua cổ kéo martin xuống để nụ hôn được thêm sâu, tay len lỏi nắm chặt tóc mềm. nhiệt độ được tăng lên.seoul không muốn bỏ lỡ cơ hội nào nữa.
 
Bốn Mùa, Một Nỗi Nhớ | 𝙢𝙖𝙧𝙝𝙤𝙤𝙣
hạ bỏ lỡ;


quấn quýt vừa tròn 3 tháng xuân thân mật. không khí hạ tới dần, hối hả của seoul lan khắp ngóc ngách cõi phố. nhịp sống tại đây lại tiếp tục tất bật, nhộn nhàng.juhoon nghỉ giải lao sau khi anh nhiếp ảnh gia hô "Done!"

- loạt ảnh quảng bá bộ sưu tập mùa hè của denim tears chễm chệ trên màn hình máy tính. cậu ngoan ngoãn cúi người cảm ơn mọi người đã vất vả, rồi nhanh chóng chạy đi cởi bộ đồ khá nghệ để ra về.đón chiếc taxi gần nhất - "đến sân bay incheon."

- tài xế lành nghề lách xe vừa êm lại mượt khi giao thông đang giờ cao điểm.

10 cuộc điện nhỡ từ mẹ, juhoon thông báo tối nay có hẹn đi ăn với bạn học sau tiếng bíp của đầu dây bên kia.ngón cái lược bỏ các ứng dụng đã dùng xong, cuối cùng dừng lại ở tấm hình instagram được đăng tải từ ban nhạc licht. ah, tay juhoon di di trên khuôn mặt người cầm guitar trong ảnh, nhớ thật đấy. ba mươi mốt tháng bảy, martin rời seoul đã hai tháng rồi. giữa cái nắng hanh, bầu trời bỗng trong xanh hẳn.đứng ở sảnh đón khách, có vài bạn trẻ phải thốt lên khi lướt qua cậu trai sáng sủa như idol. chợt, juhoon thôi ngóng nhìn bóng dáng ai kia bởi cái chạm vai.

"đeo tai nghe dây như này sao tớ gọi cậu được."

- máy bay đáp sớm hơn dự kiến, martin đưa thẳng cốc hojicha banana pudding đã vơi đi một ngụm cho juhoon, lại vui vẻ liến thoắng độ hợp cạ của chiếc sơ mi xanh neon với quả nón stussy chất lừ - "người mẫu nhà tớ vẫn bảnh như mọi khi ha!".vị thanh của trà hòa cùng kem ngọt béo ở đầu lưỡi tràn xuống khoang họng. juhoon lười biếng mở miệng chỉnh anh vụ nhạc đã tắt từ lúc cậu xuống taxi. thêm vào đó, cái choàng vai ấm áp của người cao lớn hơn cùng nụ hôn gián tiếp qua ống hút thật sự đã làm cậu trở nên mềm nhũn.dựa vào vai trái người bên cạnh, một lớn một nhỏ thong dong bước ra cổng sân bay. juhoon cũng lười biếng nhắc việc nãy giờ có rất nhiều cô gái nhìn anh với ánh mắt long lanh. giao diện của anh với đôi timberland boots trông ngon miệng như cốc hojicha banana pudding này vậy.tiếng cười nô nức trong căn nhà edwards park vang lên văng vẳng. bữa tối tại gia tụ họp các gia đình thân thiết loanh quanh nhà juhoon và martin. anh được phép ngồi bên phải mẹ trên bàn người lớn. bởi, nhân vật chính của bữa tiệc là anh.

ông edwards và bà park thết đãi mọi người đến chung vui với việc du học sắp tới của con trai.

thêm một ngoại lệ juhoon ngồi cạnh martin trên bàn người lớn vì ai cũng quá quen cảnh dính như sam của hai đứa. bà park gắp vào bát juhoon hai miếng chả ram hải sản mayonnaise, con trai bà thì cười ngốc bảo bát của anh gần hơn đó. mẹ kim ngồi bên trái bà park ríu rít cảm ơn lòng hiếu khách của anh chị, con trai mẹ kim ăn ở trong nhà martin đã quá nửa tháng tám nay rồi.

mọi người đã đến đoạn tráng miệng món bánh ống cuộn ruốc, là quà của mẹ kim sau chuyến công tác đài bắc. juhoon ngồi im, vẫn hề hấn việc nhấc đũa, món chính yêu thích mọi khi cậu mè nheo bà park nấu dần nguội lạnh đi. tâm trạng chùng xuống khác xa dáng vẻ làm nũng mẹ martin trên bàn ăn hàng ngày, quý tử edwards này lớn lên xuất chúng như thế nhờ vào tay nghề nấu nướng của mẹ đấy, bà park chọc yêu juhoon. không khí ấm cúng trước đây e rằng còn lâu mới trở lại, mặt cậu trai nhỏ tỏ thêm chút trầm ngâm.

dọn dẹp tiệc tàn. juhoon xếp lác đác vài bộ đồ vào balo, macbook và bộ sạc iphone cũng được quơ vô nhanh chóng. sau tiếng vặn 'cạch', martin đang tựa lưng bên phải tường, phía trước cửa là không gian nhỏ song mới đến hành lang, vừa đủ che người nọ vừa đủ hứng ánh sáng hắt từ phòng ra. mặt đối mặt, juhoon ngơ người giữ cửa ở phía trong, hên là người nọ khó mà thấy cái run khẽ từ tay cậu trên nắm cửa."giải tán nhanh nhỉ?

đỡ rồi, cậu phải tiễn nhiều người thế mà."

- juhoon lên tiếng giải khuây trước, bình tĩnh, ông trời đẩy cậu vào tình thế gấp gáp này thì cậu cứ khôn khéo thuận theo tự nhiên vậy."chưa hết tháng tám đâu."

- martin đã để ý thái độ kỳ lạ của juhoon trong suốt bữa tiệc, anh nghi vấn liệu có phải do cuộc trò chuyện trước đó giữa cậu và mẹ kim.

"hẵng về, được không."

- ánh mắt hướng về người đối diện đầy khẩn thiết, ít ra phải nói cho tớ biết khúc mắc của cậu chứ, juhoon chột dạ.harman kardon citation bar phát bài 'Anh có nghe thấy tiếng lòng em không?', giọng cô ca sĩ lee hi trong trẻo bao trùm căn phòng. gấp hờ macbook xuống, juhoon đang nằm sấp trên thảm, thường lệ duy mỗi ba mẹ martin vừa gõ cửa phòng con trai vừa gọi hai đứa ngọt xớt con ơi, ba/mẹ đây. tiếng cốc cốc thứ ba vừa dứt - "là mẹ, juhoon".

đêm mùa hè seoul, những cây trụ điện phủ khuôn viên khu dân cư một màu vàng dễ chịu, hàng cây thủy sam hiu hiu mát. hít vào thở sâu, mẹ kim và cậu đỡ dao động hơn khi nãy, cơn sóng cuồn cuộn trong bụng mỗi người dịu dần."du học hà lan, con muốn thì tự túc."

- mẹ kim đi guốc trong bụng con trai. lọn tóc huơ huơ lướt nhẹ trán cậu trai nhỏ, juhoon chấp nhận nuốt xuống mong muốn chưa kịp thành lời. truyền thống nhà kim theo học trường Seoul cho thấy nỗ lực vươn lên không ngừng nghỉ của bậc trưởng bối, nhờ vào danh thế mà sắp nhỏ trong gia đình có nhiều phen trải nghiệm sống hay ho, như juhoon từ bé đã được trải một đường thẳng vào làng mốt. kim juhoon có hiếu, cậu biết ơn.ba mẹ kim bận rộn công tác nên juhoon dùng bữa cùng bà vú suốt tuổi thơ. thật may, nhà đối diện rất quan tâm hàng xóm, juhoon của martin thật sự có bữa ăn gia đình đúng nghĩa vào năm lớp 10. dần dà, cậu sinh hoạt cùng nhà martin như một gia đình.

đầu năm nay, khi hai đứa nên đôi, juhoon như gả cho nhà chồng vậy. cậu không còn về nhà, ngay cả khi martin bay sang hà lan đi diễn cùng licht sẵn chuẩn bị cho việc nhập học suốt tháng sáu và bảy.mẹ kim ngỡ juhoon làm phiền nhà hàng xóm nửa tháng tám nay vì bà ấy vừa trở lại hàn quốc vào ngày kề trước đầu tháng. bà tiếp tục trách sao hôm đó không để ba mẹ đưa bạn học đi ăn cùng - "lần sau ta lại ghé nhà hàng đồ hoa đó."

- cậu sẽ nói chuyện ba mẹ martin chu đáo sau khi về nhà. trước khi rời đi, mẹ kim chỉ an ủi con trai sớm đăng ký xét tuyển Seoul. bóng lưng gầy in trên tấm rèm cửa che ban công phía ngoài, bình thản đến lạ.tính juhoon lý trí như mẹ, cái gì cần nói thì nói. thái độ điềm đạm, hệt cái hôm cậu tỏ tình martin vậy. juhoon lúc này vẫn là juhoon thường ngày thôi."tớ phải tranh thủ lo thủ tục đăng ký đại học Seoul."

- juhoon thành thật đáp, sắp tới hai đứa sẽ rất bận rộn đây, nhất là martin gần nhập học Amsterdam vào tháng chín.

"liên lạc tớ như mọi khi nhé."

- cái ôm của người nhỏ hơn rất may không vội vã.ở dưới lầu vọng lên tiếng cảm ơn của cậu cùng giọng đừng khách sáo của bà park. martin không nhúc nhích, nhưng sống mũi đã cay, mắt thì nhòe. anh không cho bản thân quyền làm phiền juhoon. tính chín chắn trời ban giúp anh giữ được mỗi sự nghiệp thôi.kể từ đêm tiệc ấy, không có cuộc gặp gỡ nào cả. không một cuộc gọi. không một tin nhắn. ngày martin ra sân bay incheon, juhoon đang bận bịu buổi chụp hình cho bộ sưu tập mùa thu của nhà thiết kế mới nổi. giờ giải lao, cậu mở macbook đến bây giờ mới đụng, di tay xóa trình duyệt 'Thủ tục đăng ký du học đại học tại Hà Lan'.

ừm, sau khi về nhà, juhoon đã quăng balo sang góc xó phòng.

điện thoại chỉ để nghe gọi và nhắn tin bằng sim. cậu cố tình nhận thêm lời mời chụp hình quảng bá đồ của nhà nghiệp dư, thời gian còn lại thì cùng ba mẹ đi bồi đắp tình cảm. hấp tấp như cái nắng nóng những ngày tháng chín.tối hôm nay, juhoon cùng gia đình dùng bữa do bà vú nấu. mẹ kim tỏ ra tiếc nuối vì con trai bận bịu mà không tiễn martin được. thông báo giờ bay đến, thằng bé vẫn cứ ngoái đầu tìm ai, mẹ kim khúc khích.trời lành lạnh mát, juhoon ngước nhìn căn phòng tối màu kia, rồi thả bộ xuống con dốc dọc nhà. nhớ lại ngày cả hai vô tình chạm mặt nhau khi leo dốc bộ từ trường về nhà. hai con người song song hai thế giới. cơ duyên thật tuyệt diệu cũng thật nực cười.juhoon biết rõ martin muốn tâm sự nhưng anh giả vờ ổn. còn cậu lại thản nhiên đến mức làm đau người mình yêu.

đêm đó, cậu dụi mặt vào ngực anh đủ lâu để hít lấy thân nhiệt cùng mùi hương gỗ của nước hoa Tam Dao. cớ sao không thể thấy giọt lệ lăn trên má.tránh né để xoa dịu nỗi niềm chua chát trong lòng thất bại. cái lạnh làm juhoon tỉnh táo trở lại. cậu bặm môi dưới, ngăn tiếng nấc cụt trào dâng lên cổ, nước mắt giàn giụa chảy.nửa hồn seoul bỏ lỡ.
 
Bốn Mùa, Một Nỗi Nhớ | 𝙢𝙖𝙧𝙝𝙤𝙤𝙣
thu kết nối;


khoảnh khắc giao mùa chính thức gác lại nốt trầm hạ bỏ lỡ.tháng mười này, juhoon ở nhà là chính. chủ yếu phải soạn hồ sơ xét tuyển đại học cho mỗi ngành cậu lựa chọn để nộp về Seoul đúng hạn.

đây cũng là lúc thích hợp cho cơ thể và tâm trí của cậu được nghỉ ngơi. sáng thể dục nhẹ nhàng, chanh muối ấm rửa ruột, tắm nắng, và hít thở sâu. bữa xế ngoạm muffin việt quất, tư thế nằm sấp bất cứ đâu trong nhà miễn là nó phẳng, tiếng sột soạt lật trang quyển giáo trình mà anh họ cho mượn vì juhoon bảo cậu có xét nguyện vọng ngành này. chín rưỡi tối đắp chăn ngủ. ngày qua ngày khoan khoái trôi giúp juhoon cân bằng lại."nhanh thay đồ đi con."

- mẹ kim nhắc khéo quý tử mải lo chăm chú dán mắt vào sách đừng có làm chậm chuyến đi công viên chiều nay. juhoon ngưng miết nhẹ khuôn mặt người tóc nâu tối trên tấm polaroid, vật đánh dấu trang sách đọc dở cũng là thứ giúp cậu trai tiêu khiển sau một hồi tập trung.một Nakseongdae ngập trong khung cảnh mùa thu của hàng cây phong lá đỏ và cây dẻ quạt vàng. gần bên là khuôn viên đại học Seoul thu hút ánh tò mò của khách tham quan. từng tán lá rụng cuốn theo chiều gió, lơ lửng rồi đáp đất. juhoon núp nửa mặt trong chiếc khăn quấn cổ, giữ ấm mũi trong chất len dày. nhìn chiếc lá phong đậu mũi chân ủng, ba mươi mốt tháng mười, mùa thu hà lan có nhớ mình không.kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia hoàn tất, đường phố seoul nhẹ nhõm thở phào sau 8 giờ đồng hồ căng thẳng. xe lăn bánh, mẹ kim gửi lời chúc mừng của mọi người đến con trai. bánh trái cậu yêu thích đang chờ ở nhà, dĩ nhiên không thiếu quà của bà park. tu xong hộp sahmyook, say sữa, juhoon ngủ rất sâu.phải đến ngày mốt, sinh hoạt của con trai mẹ kim mới bình thường trở lại. bà vú đang nhào bột cho món mì cắt, juhoon chống cằm nghịch bụi bột còn sót trên bàn đá. giọng cô phát thanh viên đưa tin tức trên tivi - "hiện đang là 9 giờ, seoul đón..."

- thời tiết thứ Bảy này rất thích hợp để ra ngoài. bỗng, suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa."

để con."

- juhoon xỏ dép bước ra cổng, thuần thục gạt nhanh thanh chắn vì không muốn làm mất thời gian người đợi. mùi đặc trưng của vải denim sộc lên mũi, martin đứng trước mặt cùng mái tóc nhuộm vàng cắt ngắn, dịu dàng cười. tớ chờ, bước chân phi xuống lầu nhanh hơn mọi hôm, người lớn trong nhà cũng không còn lạ cảnh bạn bè hờn dỗi xong lại làm lành.tản bộ xuống dốc ra cổng khu dân cư, hai đứa rẽ phải hướng ngược đến trường. cứ đi thẳng sẽ đến quán bánh gạo ở ngã tư bên kia đường, dấu chân của những lần tan học thay vì về nhà ăn tối trên vỉa hè quen thuộc. ký ức ùa về làm cả hai bồi hồi.cô jung hết ôm lại cảm thán ba mẹ nuôi hai nhóc sao khéo quá. ngồi xuống góc bàn cạnh bức tường đầy giấy note có mới có cũ, nồi bánh gạo cỡ nhỏ nghi ngút khói đã sẵn sàng.

"hình như cô jung cho nhiều hơn thì phải."

- martin bật cười, bây giờ hai đứa mới thật sự trò chuyện.anh đã ở nhà từ đầu tháng mười một, hôm qua thì hay tin cậu còn mệt sau kỳ thi lớn của cả nước. chương trình học của anh cũng nhẹ nhàng, mười ba môn với các buổi workshop đều đặn, thời gian cao nhất của môn học chỉ một tiếng rưỡi mỗi tuần, vị chi một tuần anh đến lớp không quá 21 tiếng. anh sẽ hoạt động cùng licht hoặc la cà quán hè góc phố vào giờ rỗi. hà lan cũng đang thu. từ tốn nhai món rong biển cuộn miến chiên do anh gắp, cậu tưởng tượng cảnh đạp xe dọc dòng sông thơ mộng trong tiết trời se se lạnh.bầu trời rất trong, juhoon ngơ ngẩn hưởng thụ.

'tách', nghía nơi vừa phát ra tiếng động, martin bận rộn xem ảnh trên chiếc fujifilm sau những cú nhấp máy."cậu muốn tớ xuất cho tấm này không."

- martin dừng trước cậu trai đang tựa lưng vào đằng sau thân cây trong khuôn viên khu dân cư, chờ đợi dù chỉ nửa lời - "tớ mới là người phải dỗi đấy".phải, sau đêm đó, martin bay sang hà lan.

đó là lý do hai nhà đối diện mà không ai thấy nổi mặt nhau. nửa sau tháng tám vùi trong âm nhạc và nỗi hờn cậu là người tự động lảng tránh thì sao người phải liên lạc là tớ. song, martin nghĩ việc im lặng sẽ giúp cho juhoon tiêu hóa vấn đề của cậu tốt hơn. nhưng, dỗi là thật.bản thân cố chấp quay về seoul trước khi chính thức nhập học. bà park thủ thỉ với con trai lúc mẹ kim phụ cuốn chả ram, bà có chia sẻ dự định du học hà lan qua lời của juhoon, động viên mẹ kim hỏi han. rốt cuộc dẫn đến thái độ khác thường của cậu, sự đã lỡ, bà park cũng ngại điện thoại với bạn con trai. quý tử edwards thì nghĩ khác, có lẽ juhoon bội thực với vấn đề của cậu rồi. mùa hè seoul năm nay thật tàn nhẫn.từ từ nâng mi mắt, juhoon biết chứ. cậu chưa bao giờ rời khỏi nhà lật đật như sáng nay, sợ chậm một chút thì trời sẽ sập vậy. cảm giác hối lỗi có vẻ làm cho con người có hành động đúng đắn hơn, đôi lúc khớp với suy nghĩ hơn. cậu thật sự đã ăn vấn đề đó. martin giận là chuyện sớm muộn. juhoon biết mình sai, tuyệt nhiên lại không hề biết mảy may gì những sự kiện kể trên.cậu cũng biết sự hiện diện của anh tại seoul vì để tham dự kỳ thi vào thứ Năm vừa rồi.

đại học nghệ thuật Amsterdam hay trao suất học bổng sớm giữ chân các thiên tài, martin là một trong số đó.

đến khi có bằng cấp ba, anh sẽ nộp bổ sung hồ sơ giống cậu vậy. lúc đó, ba mẹ sẽ gửi cho anh qua đường vận chuyển bưu phát.juhoon vươn tay vuốt mái tóc vàng ngắn củn của martin, phì cười - "nó hợp với cậu lắm đấy."

- martin thừa nhận anh không thể chờ thêm nữa từ lúc bước khỏi phòng thi. nói là làm, anh đã ghé tiệm salon trên đường Bongcheon-dong vừa hôm qua.martin vẫn là martin, juhoon vẫn là juhoon.

đã ba năm rồi. có ai hợp tính ai bao giờ đâu, biết tha thứ thì mới có thể cứu vãn tình cảm.cảm xúc như ngưng đọng, cả hai chỉ đứng nhìn nhau rất lâu."tạ lỗi cho tớ đi."

- juhoon nghe xong liền nhắm mắt, ngẩng mặt lên."ba mẹ tớ chuẩn bị chơi ít hôm ở hà lan, cậu đi cùng nhé."

- martin cười hiền, vuốt nhẹ bờ môi đang hơi chu. nói cách khác, nhà edwards park tài trợ chuyến bay này.

"tớ sẽ không giận nữa."

- martin hết dỗi từ lâu rồi, nhưng anh vờ như đang thuyết phục.cái gật đầu không chần chừ của juhoon chấm dứt giận hờn trẻ con của đám nhóc mới lớn.mưa lất phất bay. martin cởi áo khoác denim, che lên đầu người yêu. mưa làm chiếc áo sọc lưới dính chặt bờ lưng. may là nhà hai đứa cách vài bước chân.bỏ lỡ không còn trong từ điển của seoul nữa.
 
Bốn Mùa, Một Nỗi Nhớ | 𝙢𝙖𝙧𝙝𝙤𝙤𝙣
đông lạ lẫm.


juhoon phân loại tên các bạn vào ô câu lạc bộ mà họ bỏ phiếu sau khi trường đã mãn.

đây là công việc phải làm từ đầu năm học. phương châm tôn trọng và phát huy năng khiếu của các em đã giúp trường vang danh nhờ vào cúp và huy chương mỗi câu lạc bộ mang về. chiều hoàng hôn buông nhuộm ráng hồng, cậu trai nhỏ trong bộ suit đồng phục đen cần cù viết, xoay quanh là bàn ghế trống không. giống hệt thiếu niên được bao cô gái thầm mơ trộm nhớ trong phim học đường.

"aigoo, lớp trưởng vất vả rồi."

- thầy choi xoa xoa vai juhoon, ý hiền từ em mau mau về, kẻo trễ bữa tối.con dốc được thiết kế cho xe con chạy lên, song cũng không quá cao để leo bộ. hình như trong đám tụi thanh niên khu dân cư, chỉ có cậu chịu dùng chân mà không than vãn. thật ra, ngoài việc không có ba mẹ đưa đón, con dốc này đã ban cho juhoon một chiều cao lý tưởng. cộng thêm một tay chăm bẵm của bà vú nữa, đến hiện tại bà vẫn chăm sóc và làm việc cho nhà kim nên lý do khỏi cần bàn đến đi.juhoon thích ăn ngoài vào hai ngày cuối tuần, do đó bà vú không nấu cơm vào chiều nay. tiết học ít hơn thường lệ, nhưng buổi sinh hoạt lớp ban nãy khiến juhoon không buồn miệng ăn. cậu thong thả về nhà thay vì ra phố, định bụng pha chế món sữa hạt trộn củ cùng caramel rải trên lớp bọt."lớp trưởng về trễ nhỉ?"

- sau hàng loạt tiếng 'này', song song là cậu bạn con lai nhà đối diện đang cười chào hòa nhã. martin edwards park, ký ức chầm chậm tua lại, cái tên duy nhất của lớp ban tự nhiên được ghi trong ô câu lạc bộ 'Âm nhạc'. juhoon lịch sự hỏi thăm ý tương tự, túi đàn guitar sau lưng anh làm cậu hiếu kỳ.

"con martin này hả? ba nhờ tôi lấy hộ từ cửa hàng tu bổ, cũng gần đây."

- martin đoán ở vị trí lớp trưởng hẳn sẽ rất bận rộn để tham gia câu lạc bộ nào. juhoon gật đầu ừm, bản thân cậu cũng dự tính được trọng trách của mình trong ba năm tới."cậu qua nhà tôi ăn tối nhé."

- juhoon đơn giản không nỡ khách sáo ý tốt của hàng xóm, dẫu sao cũng chỉ là một bữa ăn, tay dừng trước chuông cửa liền hạ xuống. còn martin nhớ lại lời dặn của bà park, khi có cơ hội con hãy tranh thủ kết quen với hàng xóm. lời mời xã giao vào chiều thứ Bảy nào đó đã mở ra trang mới cho câu chuyện giữa hai người.đông, xuân, hè, rồi lại thu. khối mười một năm đó, không ai còn xa lạ với cái tên martin, cậu bạn con lai cao kều với vô số giải thưởng cuộc thi âm nhạc lớn nhỏ. dãy hành lang vào buổi sinh hoạt lớp dần trở nên mất trật tự hơn bởi chị khối trên em khối dưới và những cái thò đầu của các lớp dọc dãy, quay quanh tâm điểm kia. martin trong bộ đồng phục còn hơi xộc xệch, lưng đeo guitar, vội vàng từ câu lạc bộ trở về. anh cúi người xin phép thầy vào lớp. tóc mullet mái dài liên tục gật gù chào các bạn qua ô cửa sổ, tiếng hò hét vẫn chưa dứt đến khi giám thị có mặt, thầy choi cảm thán con gái thời nào cũng như nhau. martin xoay người xuống cuối lớp, bàn kia không có người."danh sách thầy cần đây ạ."

- ôn tồn thân thuộc kéo anh quay lên, juhoon lại rời đi cho cuộc họp hội học sinh định kỳ cuối tháng, khuy hiệu hình chủ nhật bên ngực trái như lời thông báo. buổi sinh hoạt chiều nay có lớp phó hỗ trợ thầy chủ nhiệm.chuông tan học reo.

đợi tan tầm hẳn cho thông thoáng, juhoon mới về lớp. xa xa đã thấy nửa lưng của ai kia đang dựa vào khung bao cửa, martin còn đợi ai à.

"balo của cậu này."

- juhoon vô thức cầm lấy, sao lại đợi mình. martin trả lại chìa khóa lớp sau khi dùng để khóa cửa thay cho cậu.juhoon im lìm lạ, tư thế cúi đầu và lời cảm ơn như thường lệ mất tiêu đâu rồi. martin chưa kịp thắc mắc xong thì người nọ đã đổ rạp vào người anh.mở mắt đã 7 giờ tối, đồng hồ led sáng trơ trọi một góc phòng, chiếu sang cây guitar mà juhoon chắc chắn là của martin rồi.

đang chầm chậm nhấc người, ai kia vừa được nhắc đến mở cửa. martin thấy người dậy liền đặt cốc nước ấm sang một bên, nhanh nhẹn đỡ cậu một tay.

ánh đèn vàng bật lên làm ấm khắp cả phòng.hớp ngụm nước, juhoon tuy tỉnh đôi chút, nhưng cơ thể rã rời khiến cậu nhích chân còn khó. chẳng lẽ nhờ anh cõng về nhà. không, juhoon sợ phiền thêm. sẵn tiện hỏi sao lại đưa cậu về đây, nhà tôi đối diện mà. martin trầm một lúc, bảo chuyện gấp rút quá anh không kịp phản ứng, tôi muốn chăm cho cậu. xúc cảm chạm vào bờ má mềm mịn của người đã ngất vẫn còn nóng hổi trên đầu ngón tay anh, sợ chậm một chút thì trời sẽ sập vậy.juhoon cởi từng nút áo sơmi trắng, tròng áo len vừa hỏi mượn rồi nhờ anh dìu xuống nhà dùng bữa. bà park xoa mái tóc đen dài của cậu - "mẹ chưa thấy vẻ mặt martin cuống quýt như thế bao giờ."

- con trai bà từ nhỏ trước mặt mọi người luôn tỏ ra ôn hòa. bà park nhớ lại đầu dây bên kia gấp gáp. nhìn qua cửa kính đầu con cadillac, martin đang dáo dác tìm biển số xe nhà anh trong hàng xe đậu trước cổng trường, tay vuốt ve đầu người nhỏ hơn trong lòng. tư thế vững chải bế bồng cậu, nhưng trông con trai bà rối bời khi mặt vừa đang ngẩng lên tìm mẹ lại cúi xuống nhìn bạn mình. bà park thấy thương hai đứa làm sao cho hết.juhoon ăn cháo, thầm nghĩ bạn đồng niên được ăn món yêu thích nên mặt tươi thế. cậu cũng công nhận không khí trời tây đặc biệt, martin sau kỳ nghỉ hè điển trai lên rất nhiều.từ lâu, giữa hai người đã có gì đó nhen nhóm lên.dịp prom cuối cấp được tổ chức trên tầng cuối cùng của tòa nhà. tiệc mãn là lúc khán đài chìm trong bóng tối, sân khiêu vũ đọng những giọt pha lê tím rơi từ đèn chùm, nền jazz xa xỉ bao trùm không gian hội trường rộng lớn. kẻ đi người ở, phần nhiều là rời đi do không mời được bạn nhảy ưng ý. juhoon xã giao khước từ những gương mặt lạ, rồi một mình lên sân thượng. nắm vào thành lan can, gió phả làm cậu dễ chịu hơn. bản thân không nhớ đã cụng bao nhiêu lần, thầm mắng quan hệ rộng thật phiền. trước đó, cậu đã nhận rất nhiều lời mời, tin nhắn lẫn thư tay, có người còn trang trọng gửi cả mail. người kia thì hẳn đang tận hưởng đi. trước khi dập mạnh chai steersman xuống bàn, cậu thấy bao quanh anh toàn các cô gái trong bộ cánh bó sát. thi thoảng anh lại cúi người xuống nghe một cô nào đó thì thầm bên tai, và cười. juhoon say thật rồi."người cậu lắm mùi cồn quá đấy."

- cảm nhận cái chạm từ cùi chỏ, juhoon đang gục trên hai tay, mơ màng xoay sang trái là khuôn mặt chính diện của martin."tôi tưởng cậu đã đi hộp đêm nào rồi chứ."

- martin cũng úp hai cánh tay lên thành lan can, chống cằm cười rồi lắc đầu nguầy nguậy."tôi lo cậu say như thế này làm sao về nhà an toàn được."

- martin đưa sát mặt lại gần juhoon, hơi thở quyện vào nhau có hương cồn vị ổi, cái lạnh của tháng cuối năm kích thích đầu óc cả hai râm ran. khi môi gần chạm môi, juhoon phì một tiếng - "cậu cố tình."

- cồn chỉ làm cho nội tạng nóng lên, cậu thì lại không say đến mức não dại đi."không hổ danh là lớp trưởng kim."

- martin đêm nay ăn diện đẹp, tai đeo khuyên, kính versace đẩy tóc mái ra sau, khoác áo giả da thu hút bao ánh nhìn thèm muốn. cứ ngỡ diễn thành công một màn uốn éo kia, lại không ngờ lớp trưởng kim danh xứng với thực.năm trước, sau đêm ngủ nhờ lại nhà anh, cậu đã nhận ra đoạn tình cảm của cả hai. cũng nhận ra sự kiên trì với sự nghiệp và tình yêu chính là cuộc sống của anh. việc cân bằng hai thứ không quá đỗi khó, chỉ cần đối phương cùng nhau thấu hiểu. thật may, cậu đáp ứng được điều đó. cũng thật may, cậu thích anh. cơ duyên thật tuyệt diệu cũng thật nực cười, nực cười vì gặp đúng người rồi.juhoon thấy cổ họng khô rát do cồn còn sót, chiếc áo cổ lọ làm họng thêm phần ngứa ngáy. tỏ tình đâu nhất thiết phải nói ra thành lời. lần này, cậu chủ động hôn lên bờ môi mềm kia, tuyến nước trao nhau xoa dịu nỗi bực dọc vì cồn, vì chờ đợi, vì không muốn bỏ lỡ. seoul mùa xuân tới có hai con người thân mật dài lâu, từng đó mùa đông lạ lẫm là đủ rồi.
 
Back
Top Bottom