juhoon phân loại tên các bạn vào ô câu lạc bộ mà họ bỏ phiếu sau khi trường đã mãn.
đây là công việc phải làm từ đầu năm học. phương châm tôn trọng và phát huy năng khiếu của các em đã giúp trường vang danh nhờ vào cúp và huy chương mỗi câu lạc bộ mang về. chiều hoàng hôn buông nhuộm ráng hồng, cậu trai nhỏ trong bộ suit đồng phục đen cần cù viết, xoay quanh là bàn ghế trống không. giống hệt thiếu niên được bao cô gái thầm mơ trộm nhớ trong phim học đường.
"aigoo, lớp trưởng vất vả rồi."
- thầy choi xoa xoa vai juhoon, ý hiền từ em mau mau về, kẻo trễ bữa tối.con dốc được thiết kế cho xe con chạy lên, song cũng không quá cao để leo bộ. hình như trong đám tụi thanh niên khu dân cư, chỉ có cậu chịu dùng chân mà không than vãn. thật ra, ngoài việc không có ba mẹ đưa đón, con dốc này đã ban cho juhoon một chiều cao lý tưởng. cộng thêm một tay chăm bẵm của bà vú nữa, đến hiện tại bà vẫn chăm sóc và làm việc cho nhà kim nên lý do khỏi cần bàn đến đi.juhoon thích ăn ngoài vào hai ngày cuối tuần, do đó bà vú không nấu cơm vào chiều nay. tiết học ít hơn thường lệ, nhưng buổi sinh hoạt lớp ban nãy khiến juhoon không buồn miệng ăn. cậu thong thả về nhà thay vì ra phố, định bụng pha chế món sữa hạt trộn củ cùng caramel rải trên lớp bọt."lớp trưởng về trễ nhỉ?"
- sau hàng loạt tiếng 'này', song song là cậu bạn con lai nhà đối diện đang cười chào hòa nhã. martin edwards park, ký ức chầm chậm tua lại, cái tên duy nhất của lớp ban tự nhiên được ghi trong ô câu lạc bộ 'Âm nhạc'. juhoon lịch sự hỏi thăm ý tương tự, túi đàn guitar sau lưng anh làm cậu hiếu kỳ.
"con martin này hả? ba nhờ tôi lấy hộ từ cửa hàng tu bổ, cũng gần đây."
- martin đoán ở vị trí lớp trưởng hẳn sẽ rất bận rộn để tham gia câu lạc bộ nào. juhoon gật đầu ừm, bản thân cậu cũng dự tính được trọng trách của mình trong ba năm tới."cậu qua nhà tôi ăn tối nhé."
- juhoon đơn giản không nỡ khách sáo ý tốt của hàng xóm, dẫu sao cũng chỉ là một bữa ăn, tay dừng trước chuông cửa liền hạ xuống. còn martin nhớ lại lời dặn của bà park, khi có cơ hội con hãy tranh thủ kết quen với hàng xóm. lời mời xã giao vào chiều thứ Bảy nào đó đã mở ra trang mới cho câu chuyện giữa hai người.đông, xuân, hè, rồi lại thu. khối mười một năm đó, không ai còn xa lạ với cái tên martin, cậu bạn con lai cao kều với vô số giải thưởng cuộc thi âm nhạc lớn nhỏ. dãy hành lang vào buổi sinh hoạt lớp dần trở nên mất trật tự hơn bởi chị khối trên em khối dưới và những cái thò đầu của các lớp dọc dãy, quay quanh tâm điểm kia. martin trong bộ đồng phục còn hơi xộc xệch, lưng đeo guitar, vội vàng từ câu lạc bộ trở về. anh cúi người xin phép thầy vào lớp. tóc mullet mái dài liên tục gật gù chào các bạn qua ô cửa sổ, tiếng hò hét vẫn chưa dứt đến khi giám thị có mặt, thầy choi cảm thán con gái thời nào cũng như nhau. martin xoay người xuống cuối lớp, bàn kia không có người."danh sách thầy cần đây ạ."
- ôn tồn thân thuộc kéo anh quay lên, juhoon lại rời đi cho cuộc họp hội học sinh định kỳ cuối tháng, khuy hiệu hình chủ nhật bên ngực trái như lời thông báo. buổi sinh hoạt chiều nay có lớp phó hỗ trợ thầy chủ nhiệm.chuông tan học reo.
đợi tan tầm hẳn cho thông thoáng, juhoon mới về lớp. xa xa đã thấy nửa lưng của ai kia đang dựa vào khung bao cửa, martin còn đợi ai à.
"balo của cậu này."
- juhoon vô thức cầm lấy, sao lại đợi mình. martin trả lại chìa khóa lớp sau khi dùng để khóa cửa thay cho cậu.juhoon im lìm lạ, tư thế cúi đầu và lời cảm ơn như thường lệ mất tiêu đâu rồi. martin chưa kịp thắc mắc xong thì người nọ đã đổ rạp vào người anh.mở mắt đã 7 giờ tối, đồng hồ led sáng trơ trọi một góc phòng, chiếu sang cây guitar mà juhoon chắc chắn là của martin rồi.
đang chầm chậm nhấc người, ai kia vừa được nhắc đến mở cửa. martin thấy người dậy liền đặt cốc nước ấm sang một bên, nhanh nhẹn đỡ cậu một tay.
ánh đèn vàng bật lên làm ấm khắp cả phòng.hớp ngụm nước, juhoon tuy tỉnh đôi chút, nhưng cơ thể rã rời khiến cậu nhích chân còn khó. chẳng lẽ nhờ anh cõng về nhà. không, juhoon sợ phiền thêm. sẵn tiện hỏi sao lại đưa cậu về đây, nhà tôi đối diện mà. martin trầm một lúc, bảo chuyện gấp rút quá anh không kịp phản ứng, tôi muốn chăm cho cậu. xúc cảm chạm vào bờ má mềm mịn của người đã ngất vẫn còn nóng hổi trên đầu ngón tay anh, sợ chậm một chút thì trời sẽ sập vậy.juhoon cởi từng nút áo sơmi trắng, tròng áo len vừa hỏi mượn rồi nhờ anh dìu xuống nhà dùng bữa. bà park xoa mái tóc đen dài của cậu - "mẹ chưa thấy vẻ mặt martin cuống quýt như thế bao giờ."
- con trai bà từ nhỏ trước mặt mọi người luôn tỏ ra ôn hòa. bà park nhớ lại đầu dây bên kia gấp gáp. nhìn qua cửa kính đầu con cadillac, martin đang dáo dác tìm biển số xe nhà anh trong hàng xe đậu trước cổng trường, tay vuốt ve đầu người nhỏ hơn trong lòng. tư thế vững chải bế bồng cậu, nhưng trông con trai bà rối bời khi mặt vừa đang ngẩng lên tìm mẹ lại cúi xuống nhìn bạn mình. bà park thấy thương hai đứa làm sao cho hết.juhoon ăn cháo, thầm nghĩ bạn đồng niên được ăn món yêu thích nên mặt tươi thế. cậu cũng công nhận không khí trời tây đặc biệt, martin sau kỳ nghỉ hè điển trai lên rất nhiều.từ lâu, giữa hai người đã có gì đó nhen nhóm lên.dịp prom cuối cấp được tổ chức trên tầng cuối cùng của tòa nhà. tiệc mãn là lúc khán đài chìm trong bóng tối, sân khiêu vũ đọng những giọt pha lê tím rơi từ đèn chùm, nền jazz xa xỉ bao trùm không gian hội trường rộng lớn. kẻ đi người ở, phần nhiều là rời đi do không mời được bạn nhảy ưng ý. juhoon xã giao khước từ những gương mặt lạ, rồi một mình lên sân thượng. nắm vào thành lan can, gió phả làm cậu dễ chịu hơn. bản thân không nhớ đã cụng bao nhiêu lần, thầm mắng quan hệ rộng thật phiền. trước đó, cậu đã nhận rất nhiều lời mời, tin nhắn lẫn thư tay, có người còn trang trọng gửi cả mail. người kia thì hẳn đang tận hưởng đi. trước khi dập mạnh chai steersman xuống bàn, cậu thấy bao quanh anh toàn các cô gái trong bộ cánh bó sát. thi thoảng anh lại cúi người xuống nghe một cô nào đó thì thầm bên tai, và cười. juhoon say thật rồi."người cậu lắm mùi cồn quá đấy."
- cảm nhận cái chạm từ cùi chỏ, juhoon đang gục trên hai tay, mơ màng xoay sang trái là khuôn mặt chính diện của martin."tôi tưởng cậu đã đi hộp đêm nào rồi chứ."
- martin cũng úp hai cánh tay lên thành lan can, chống cằm cười rồi lắc đầu nguầy nguậy."tôi lo cậu say như thế này làm sao về nhà an toàn được."
- martin đưa sát mặt lại gần juhoon, hơi thở quyện vào nhau có hương cồn vị ổi, cái lạnh của tháng cuối năm kích thích đầu óc cả hai râm ran. khi môi gần chạm môi, juhoon phì một tiếng - "cậu cố tình."
- cồn chỉ làm cho nội tạng nóng lên, cậu thì lại không say đến mức não dại đi."không hổ danh là lớp trưởng kim."
- martin đêm nay ăn diện đẹp, tai đeo khuyên, kính versace đẩy tóc mái ra sau, khoác áo giả da thu hút bao ánh nhìn thèm muốn. cứ ngỡ diễn thành công một màn uốn éo kia, lại không ngờ lớp trưởng kim danh xứng với thực.năm trước, sau đêm ngủ nhờ lại nhà anh, cậu đã nhận ra đoạn tình cảm của cả hai. cũng nhận ra sự kiên trì với sự nghiệp và tình yêu chính là cuộc sống của anh. việc cân bằng hai thứ không quá đỗi khó, chỉ cần đối phương cùng nhau thấu hiểu. thật may, cậu đáp ứng được điều đó. cũng thật may, cậu thích anh. cơ duyên thật tuyệt diệu cũng thật nực cười, nực cười vì gặp đúng người rồi.juhoon thấy cổ họng khô rát do cồn còn sót, chiếc áo cổ lọ làm họng thêm phần ngứa ngáy. tỏ tình đâu nhất thiết phải nói ra thành lời. lần này, cậu chủ động hôn lên bờ môi mềm kia, tuyến nước trao nhau xoa dịu nỗi bực dọc vì cồn, vì chờ đợi, vì không muốn bỏ lỡ. seoul mùa xuân tới có hai con người thân mật dài lâu, từng đó mùa đông lạ lẫm là đủ rồi.