Siêu Nhiên [Boboiboy] Liệu có phải là cậu?

[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 20: Sự thật


Đến giờ lật bài!

Phần này sẽ giải thích rất nhiều thứ!

Do mình không giỏi phần từ ngữ lắm cho nên phần giải thích hơi khó hiểu, các bạn cố gắng đọc nhé!Chúng ta cùng vào truyện nào!♡♡♡♡♡♡♡♡♡Không khí hiện tại đang rất căng thẳng.

Cả 7 người ngồi thành vòng tròn, tất cả đều hướng mắt về phía cậu bạn áo xanh đậm.

Taufan ngay sau khi tự giới thiệu đã trở lại thành Angin, và điều đầu tiên cậu làm là kéo cả lũ về phòng trọ.

Và hiện tại, cả đám đang ngồi trong phòng bàn luận đây- Được rồi!

Điều đầu tiên tớ muốn nói, chính là không chỉ tớ, mà cả Air và Daun cũng có dạng mạnh hơn!

Air, Daun, cho họ xem đi!2 người được gọi tên gật đầu, và ánh sáng lam nhạt và xanh lục bắt đầu lóe lên từ bọn họ.

Khi ánh sáng tắt, ngoại hình của cả 2 đã thay đổi.

Air từ áo xanh nhạt đã chuyển thành áo bông xám nhạt, mù trùm đội lên đầu, trên áo có họa tiết dạ quang màu lam nhạt.

Quần màu xanh lam, họa tiết dạ quang cũng tương tự trên áo.

Tay phải cậu đeo bao tay màu xanh trắng.

Trên đầu ngoài mũ trùm bông còn có chiếc mũ họa tiết dạ quang có kí hiệu nguyên tố nước.

Đặc biệt, đôi mắt của cậu đã chuyển màu từ nâu sang xanh nhạt, không khí từ cậu có chút lạnh lẽo.

Bên cạnh Daun cũng có biến đổi.

Chiếc áo xanh lục nhạt giờ chuyển thành xanh lục đậm, phần từ cổ áo đến ngực và mũ áo có màu đen, trên áo có họa tiết dạ quang màu xanh lục.

Chiếc quần cũng có màu lục đậm, pha thêm màu đen ở ống quần, trên quần cũng có họa tiết dạ quang xanh lục.

Tay phải cậu đeo bao tay không ngón, tay trái đeo bao tay gai.

Trên đầu là chiếc mũ đen dạ quang xanh lục có kí hiệu nguyên tố lá.

Đôi mắt cậu cũng chuyển màu, từ màu nâu sang màu xanh lục.

Cậu bạn mắt xanh nhạt giới thiệu:- Tớ là dạng mạnh hơn của Air, Ais!Cậu bạn mắt xanh lá cũng giới thiệu:- Tên tớ là Duri, là dạng mạnh hơn của Daun!4 Boboiboy sững sờ, không chỉ Taufan, mà 2 người này cũng rất giống...- Giống Ice và Thorn lắm đúng không!Ngay lập tức tầm mắt của tất cả quay trở lại Angin, cậu nói với Ais và Duri:- Trở lại đi!- Ừm!Ánh sáng lại lóe lên và 2 người quay trở lại làm Air và Daun.

Air hỏi:- Vậy, ai là Cyclone, Ice và Thorn?Angin đánh mắt về phía 4 người bạn, ý muốn họ giải thích.

4 người hiểu ý, tần ngần một lúc, rồi Earthquake thở dài, trả lời:- Bọn họ... là những người anh em đã mất của bọn tớ!Air và Daun mở to mắt, xong cũng bình thường lại.

Cả 2 đều tỏ ý không muốn đào quá sâu về mặt... tình cảm.

Angin hỏi Earthquake:- Cậu có ảnh của họ không?Earthquake gật đầu, tay lấy điện thoại ra bấm vào thư viện ảnh rồi chìa ra cho mọi người xem.

Trong ảnh là 7 cậu thiếu niên có gương mặt giống hệt nhau, nhưng mỗi người lại có 1 màu sắc riêng, 1 biểu cảm riêng.

Air và Daun mở to mắt, nhìn 3 người trong bức ảnh- Quả nhiên là giống tụi mình ở dạng mạnh hơn thật!- Khác mỗi quần áo, còn mặt và mũ y nguyên! (trang phục của Cyclone, Ice và Thorn là trang phục phiên bản cũ, còn Taufan, Ais và Duri mặc trang phục bản Galaxy nha)- Kì lạ đúng không?

Lúc đầu gặp các cậu bọn tớ cũng rất ngạc nhiên.

Khi thấy Angin trong hình dạng Taufan thì triệt để sốc toàn tập luôn!Earthquake nói với 2 người bạn, cả 3 cùng chúi mũi vào điện thoại mà bàn luận.

Angin quay sang 3 người bạn còn lại vẫn im lặng từ nãy đến giờ, sự chú ý của cậu hướng vào 1 người, hỏi:- Vậy, cậu có gì muốn hỏi tớ?

Từ nãy đến giờ cậu trông như có gì đó muốn nói lắm đó, Blaze!Như dự đoán, mọi ánh mắt hướng về phía Blaze.

Anh mím chặt môi, ngoại trừ lúc nhìn vào Ais vì trông cậu ấy quá giống Ice thì ánh mắt của anh toàn hướng về phía Angin như muốn nói gì đó.

Khi mà được cậu điểm danh, anh im lặng một lúc, rồi hỏi:- Angin, có phải... cậu... có liên quan mật thiết đến Cyclone đúng không?5 người còn lại ngạc nhiên, chữ 'sốc' viết rõ lên trên khuôn mặt họ.

Thunderstorm ngập ngừng, nói từng chữ một cách thận trọng:- Blaze...

ý cậu là sao?Blaze không trả lời, chỉ nhìn vào Angin.

Trái ngược với sự căng thẳng của các bạn, cậu thản nhiên làm như đang ngẫm nghĩ, rồi nghiêng đầu hỏi:- Tại sao cậu lại nghĩ vậy?Không chỉ Angin mà 5 người còn lại cũng có chung câu hỏi.

Blaze giải thích:- Tớ bắt đầu ngờ ngợ từ hôm mà cậu và Quake đi chơi!

Cậu ấy đã kể cho bọn tớ nghe mọi chuyện ngày hôm đó, và tớ thấy có điểm rất lạ!Earthquake, vốn là 1 trong những nhân vật chính của câu chuyện ngày hôm đó, hỏi:- Lạ, nhưng tớ có thấy gì lạ đâu?Blaze đáp lại cậu:- Có đấy!

Ngày hôm đó 2 cậu đi chơi rất vui đúng không, toàn là những nơi cậu thích!

Cậu nghĩ cậu ấy biết nhiều về cậu như vậy..._Blaze ngừng lại, quay sang bên phải nơi có người có màu sắc gần giống mình_... là do Thunder nói cho cậu ấy đúng không?Thunderstorm nhận ra điều gì đó, bảo:- Tớ không nói gì nhiều về cậu cho cậu ấy cả, chỉ có những điều cơ bản như tính cách hay gì đó thôi!Tầm mắt của mọi người lại quay lại Angin, cậu nhún vai- Đúng!

Nhưng các cậu biết tớ rất giỏi trong việc đọc vị mà!Air gật đầu, tiếp lời:- Biết được tính cách 1 người thì cậu ấy có thể dễ dàng đoán ra người đó thích gì hay cảm thấy dễ chịu với cái này hay cái kia, cũng không lạ lắm!Blaze nghe vậy, bảo:- Lúc đầu tớ cũng nghĩ thế, nhưng sau đó có 1 chuyện nữa, đây mới là chuyện tớ thấy lạ!Rồi Blaze nhìn thẳng vào mắt Angin, nói dứt khoát:- Angin, hôm đó Quake bảo cậu đã mua trà sữa cho cậu ấy!

Vậy trả lời tớ, tại sao cậu lại biết cậu ấy thích trà sữa vị bạc hà?Thunderstorm mở to mắt, anh nhớ lại ngày hôm đó, sau khi nghe Earthquake kể chuyện Blaze có hỏi anh xem anh có biết Earthquake thích trà sữa vị bạc hà không.

Bây giờ anh hiểu, tại sao cậu ấy lại hỏi rồiEarthquake bây giờ mới nhận ra điều bất thường.

Khi nhớ ra điều gì đó, mắt cậu mở to, môi run run.

Solar im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:- Kể cả khi biết được tính cách cũng không thể biết được hương vị yêu thích của 1 người.

Vậy tại sao cậu có thể biết Quake thích trà sữa bạc hà?Cả 3 Boboiboy (trừ Earthquake) và 2 anh em của Angin im lặng nhìn cậu.

Khi Angin định mở miệng trả lời thì 1 người khác đã cắt ngang:- Cy...Cyclone...Tầm mắt của mọi người chuyển từ Angin sang người vừa nói, cụ thể hơn là Earthquake.

Cậu nhìn Angin, nói với giọng run run:- Chỉ có một mình Cyclone mới biết tớ thích trà sữa vị bạc hà, đó là thức uống mà khi tụi tớ... còn nhỏ, chính cậu ấy đã giới thiệu nó cho tớ, vì nó chính là thức uống yêu thích của cậu ấy...

Bây giờ nhớ lại, ngày hôm đó tụi mình đi chơi, chỉ có Cyclone... chỉ có Cyclone mới hiểu tớ đến mức đó!Đôi mắt vàng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu, trong đó chứa đầy hi vọng- Cậu... cậu là... cậu là cậu ấy... cậu là Cyclone...

đúng không?

Cả 2 cậu nữa... là Ice và Thorn...

đúng không?Earthquake nhìn cả 3 người bạn mắt nâu một cách thiết tha.

Hi vọng, nhưng cũng thật tuyệt vọng"Giống như 1 người đã đi cả ngày trên sa mạc rồi nhìn thấy ốc đảo nhưng không chắc liệu có phải là thật không vậy!"

Air và Daun cùng nghĩ.

Thunderstorm, Blaze, Solar nhìn thấy người anh em của mình như vậy, không khỏi trầm mặc.

Trong tình thế này không hi vọng mới là lạ, và cả... bản thân họ cũng hi vọngAngin thấy 4 người như vậy, trước ánh mắt hoang mang của Air và Daun, khó khăn lắc đầu- Xin lỗi, nhưng bọn tớ không phải họ!Hi vọng vừa được dựng lên vỡ tan tành.

Cậu trai mắt vàng như vẫn muốn níu kéo hi vọng, nói gấp gáp:- Nhưng... nếu vậy tại sao cậu có thể biết được toàn bộ mọi thứ mà Cyclone biết chứ!

Tại sao?Không chỉ Earthquake mà toàn bộ mọi người trong căn phòng này đều có cùng 1 câu hỏi.

Angin biết, cậu sẽ phải nói thôi, và còn phải... như Rika nói, làm công việc đầu tiên của cậu với chức *****Nhưng cậu không hề muốn...Nhưng vẫn phải làm...Những cảm xúc này thật hỗn độn...Cũng thật khó khăn...Dẹp các suy nghĩ kia quan 1 bên, Angin nhìn ánh mắt chờ mong của đồng bọn, siết chặt tay lại, từng từng tuôn ra khỏi miệng cậu, lời đã nói không thể thu lại- Tớ, Angin, Air và Daun chính là chuyển thế của Cyclone, Ice và Thorn!

Cụ thể mà nói, thời khắc bọn họ nhắm mắt yên nghỉ, bọn tớ đã được sinh ra.

Vì là chuyển thế cho nên 2 cậu ấy không thể có được kí ức của Ice và Thorn.

Thường thì con người ta khi bắt đầu 1 kiếp sống mới sẽ mất sạch toàn bộ kí ức của mình, coi như bắt đầu 1 cuộc đời mới, viết 1 cuốn sách hoàn toàn mới!Trước mấy cái miệng há hốc và mấy đôi mắt trừng to, Angin thản nhiên giải thích tiếp:- Tớ có được kí ức của Cyclone bởi lẽ cậu ấy là người duy nhất biết được sau khi chết, 3 người các cậu ấy sẽ chuyển sinh!

Cậu trai của gió, người anh em mắt lam đậm của các cậu biết nhiều lắm!- Nhưng mà...Solar lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:- Vừa nãy cậu bảo 'thường thì khi con người bắt đầu 1 kiếp sống mới', tức là các cậu không phải chuyển sinh bình thường sao?Angin vỗ tay tán thưởng:- Giỏi lắm, cậu nắm bắt đúng vấn đề rồi đó!Bỏ qua cái nhìn ngạc nhiên của Earthquake, Thunderstorm và Blaze, Angin giải thích tiếp:- Thông thường thì chuyển sinh là con người sẽ bắt đầu cuộc sống mới, trở thành 1 bào thai trong bụng mẹ, ra đời như những đứa trẻ bình thường.

Nhưng, bọn này lại bằng tuổi các cậu.

Nếu chuyển sinh bình thường thì bây giờ 3 đứa bọn tớ mới 1, 2 tuổi thôi, làm sao lớn đến thế này được!

Các cậu có thấy lạ không?4 người bây giờ ngỡ ra, cậu ấy nói đúng, quả thực rất kì lạ.

Tại sao lại như vậy?- Câu hỏi thực sự của vấn đề này chính là, tụi tớ từ đâu ra, và xuất hiện trên thế giới này bằng-cách-nào!Angin nhấn mạnh 3 từ cuối, mắt như có như không hơi liếc sang 1 bên.

Vì đang sốc, cả 4 người Earthquake, Thunderstorm, Blaze và Solar không để ý tới động tác nhỏ đó, thay vào đó nuốt nước bọt, căng tai ra và chuẩn bị 1 tâm lý mạnh mẽ để lắng nghe những lời sắp ra khỏi miệng cậu bạn mũ xanh kia, và chắc chắn nó sẽ không dừng lại ở từ 'sốc'- Câu trả lời là, vốn dĩ bọn này không được sinh ra theo cách bình thường, mà được bạn của Rika, người vừa tấn công tớ á, tái tạo thân thể để trở lại thế giới này!50% sốc, 50% không hiểu mô tê gì cả là tình cảnh lúc này của 4 nhân vật được nhắc tên trên kia, nói nhiều mỏi mồm quá.

Nhận ra lời mình nói đúng là khó hiểu thật, Angin ho 1 tiếng, bắt đầu giải thích:- Được rồi, các cậu tưởng tượng nhé!

Khi mà con người ta nhắm mắt xuôi tay, thân thể không còn hoạt động nữa, còn linh hồn thì rời khỏi thân xác.

Vậy, linh hồn đó đi đâu?

Câu trả lời là, đi nhập hồn vào 1 bào thai vừa được hình thành trong bụng mẹ!

Trong quá trình hình thành 1 đứa bé, sau khi giai đoạn đầu tiên hoàn thành chính là lúc linh hồn nhập vào thân xác đứa bé đó, và nó sẽ lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác.

Trường hợp của bọn này thì hoàn toàn không bình thường như vậy!

Thời khắc linh hồn 3 người anh em của cậu biến mất trên ngọn đồi đó, họ đã đi chuyển sinh.

Đáng ra họ phải tái sinh vào 1 bào thai vừa hình thành, nhưng bạn của Rika mà tớ vừa nói đã cưỡng chế ép những linh hồn đó vào thân xác do cô ấy tạo ra.

Vậy nói chính xác thì, hiện tại linh hồn bọn này mới 1 2 tuổi, thân xác mới là thứ đã 16 tuổi!

Coi như là chuyển sinh thẳng vào thân xác đã 16 tuổi đi!Angin nói xong ngay lập tức dừng lại, thở 1 hơi rồi đưa tay sang bên cạnh- Air, đưa tớ cốc nước!Trong khi Angin uống nước thì 4 người kia load... load... load và...- CÁI GÌ CƠ!Blaze lập tức hỏi ngay:- Nhưng tại sao bạn cái chị Rika đó lại làm thế?Cậu bạn mũ lam đậm đặt cốc nước lên bàn rồi trả lời cậu bạn:- Bởi lẽ sinh mệnh các Boboiboy chưa đến lúc kết thúc, khi 3 người kia đã lỡ mất đi, cô gái đó là bất đắc dĩ mới sử dụng cách nhập hồn tớ vừa nói thôi!- Nói như vậy, các cậu chính là...Angin gật đầu trước câu hỏi của Earthquake, 1 tay đặt lên ngực- Cả 3 người bọn tớ, chính là 'Boboiboy'!Sau đó, cậu thở dài 1 tiếng, nói:- Nhưng kể cả cùng bố, cùng mẹ, cùng 1 cái tên, bọn tớ vẫn không phải anh em của các cậu!- Ý cậu là sao?Thunderstorm lên tiếng hỏi, và anh nhận lại câu trả lời với giọng nhuốm màu buồn- Có nghĩa là, dù không muốn, nhưng tớ bắt buộc phải dập tắt hi vọng vừa mới nhóm lên trong các cậu khi nghe bọn tớ là 'Boboiboy' đấy!4 Boboiboy thế hệ cũ giật mình khi nghe câu nói của 1 Boboiboy thế hệ mớiBlaze thở dài, để tay lên đầu- Tớ đã đoán trước chuyện này, nhưng không ngờ nó lại biến phúc tạp đến thế!Solar quay sang bạn mình, hỏi:- Cậu bảo đoán trước... là... câu nói hôm đó đúng không?Chính là điều mà Blaze đã không nói với Solar khi cả 7 người đi cắm trại.

Blaze gật đầu với anh như lời đồng ý, và đánh ánh mắt về phía Solar và 2 người anh em còn lại của mình với ý muốn nói "Không phải bây giờ!", cả 3 đương nhiên hiểu ý cậu, cũng không hỏi nữa.

Nhưng, không khí này thật sự khó xua tan.

Angin nhìn sang bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ"Sắp xong rồi nhỉ?"

Earthquake, là người có bản tính Mama khó bỏ, liền tìm chủ đề để nói- Angin, cậu vừa bảo chung bố mẹ, có nghĩa là các cậu...Angin gật đầu, đặt tay lên ngực- Thân xác này được lấy mẫu từ 3 người kia, linh hồn cũng là 'Boboiboy', cho nên về mặt tinh thần hay vật chất, bọn tớ vẫn là con của bố mẹ!- Đúng vậy!Mọi người đồng loạt quay đầu sang hướng người vừa nói.

Air 1 tay để lên đầu, điệu bộ có chút khó khăn nói:- 3 người bọn tớ mặc dù không phải anh em của các cậu nhưng vẫn mang cái tên 'Boboiboy', vẫn là con bố mẹ và cháu Atok!Ngừng lại một chút, cậu giải thích:- Nguyên do là 7 người các cậu thực ra vốn không phải anh em về mặt kĩ thuật, mà là 1 người phân 7, sau đó trở thành anh em!

Vì vậy, nếu dựa vào thân xác người tiền nhiệm để tạo cơ thể mới, bọn này vẫn không thể được gọi là anh em của các cậu!Cạnh cậu, Daun cũng tiếp lời:- Cơ thể, linh hồn, tất cả đều được thừa hưởng từ 3 cậu ấy, vậy nên cả những người thân của họ cũng là người thân của bọn tớ!Daun cười buồn, hướng mắt về 4 người bạn- Đáng tiếc là, mối liên hệ giữa các cậu và họ không thể truyền lại cho bọn tớ, nên chúng ta không phải anh em... hay một thứ gì đó hơn thế...Bản chất tình anh em (và tình yêu) của 7 Boboiboy thế hệ cũ là những sự gắn kết qua những chuyến hành trình, nói cách khác là về mặt tinh thần, không phải vật lý.

Vậy nên, 3 cậu trai áo xanh nói đúng, 7 người bọn họ hoàn toàn không phải anh emEarthquake, Thunderstorm, Blaze và Solar ngây ra.

Solar hỏi dứt quãng:- 2 cậu... nhớ lại hết rồi sao?Lần này lại là Angin giải thích- Nhớ tớ đã nói tớ có kí ức của Cyclone vì cậu ấy là người duy nhất biết bọn họ sẽ chuyển sinh không?

Kí ức sẽ đến với các cậu khi biết bản thân mình có 1 thân phận đặc biệt!Blaze gật đầu- Ra vậy...Phần còn lại cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng.

Cả nhóm chia nhau ra thu dọn đồ đạc rồi về nhà.

Vốn họ định ở đây lâu hơn, nhưng họ còn phải về báo cho bố mẹ, ông và Ochobot.

Hơn nữa...Chuyện thế này rồi, chẳng ai còn hứng thú đi chơi nữa...Tay thu dọn quần áo, Air quay sang Angin- Angin!- Sao vậy?Angin quay lại, tay vẫn xếp quần áo vào túi.

Daun cũng ngước lên nhìn 2 người bạn- Lúc trước... câu nói đó nghĩa là sao?- Hả?♡♡♡♡♡♡♡♡♡- Câu nói của cậu ý là sao, Blaze?Trong phòng 4 Boboiboy, họ đang chất vấn anh chàng mang nguyên tố lửa.

Blaze thở dài, ngước mặt nhìn một loạt anh em mình- Đến bây giờ, các cậu đã rõ hơn về cảm giác có lỗi của mình chưa?3 anh em anh im lặng.

Earthquake đặt tay lên ngực trái của mình, siết chặt- Từ khi thân thiết với 3 cậu ấy, trong tụi mình luôn tồn tại cảm giác mình có lỗi.

Có thể là có lỗi với Cyclone, Ice và Thorn, nhưng thực ra, chúng cũng là cảm giác có lỗi với Angin, Air và Daun nữa!Blaze siết chặt tay, giọng nghèn nghẹn- Bởi lẽ...

ở sâu thẳm trong thâm tâm, chúng ta vẫn nhìn thấy hình bóng 3 người anh em của mình từ họ!

Tụi mình ai cũng không muốn làm tổn thương họ, cũng không hề muốn coi họ như thế thân, nhưng sâu bên trong vẫn cứng đầu không chịu nghe lời, vẫn luôn nghĩ họ là 3 cậu ấy!Anh nở 1 nụ cười, 1 nụ cười khổ- Vì vậy khi biết Angin có kí ức của Cyclone, chúng ta lập tức hi vọng không điều kiện!

Khi Angin nói bọn họ là 'Boboiboy', chúng ta dễ dàng để mình hi vọng đến như vậy!3 người ngồi nghe Blaze nói, nay cũng thừ người ra.

Cậu ấy... nói đúng.

Không phải ai cũng ngu, đương nhiên họ cũng nhận ra chứ, nhưng họ liên tục phủ định điều đó.

Suy cho cùng, nếu không phải như vậy, sao 7 người bọn họ có thể thân nhau quá dễ dàng như thế này chứ- Bây giờ... thì cần phải điều chỉnh thái độ của chúng ta với bọn họ!- Thái độ?Không ngoài dự đoán, cả 3 người kia đều ngạc nhiên.

Blaze gật đầu- Sau cuộc nói chuyện lúc nãy, rõ ràng giữa 2 bên có cái khó xử!

Bây giờ, chúng ta nên có thái độ rõ ràng với họ đi!Đôi mắt đỏ cam ánh lên sự nghiêm túc đến kì lạ, lời nói không nhanh không chậm, hướng thẳng vào vấn đề- Trốn tránh... hay chấp nhận?☆☆☆☆☆☆☆☆☆Lúc cả 7 người gặp nhau ở ngoài cửa, không khí đã tốt hơn rất nhiềuBlaze vẫn nói chuyện vui vẻ với Angin và Air, Air cùng Solar vẫn đấu khẩu với Thunderstorm mấy lần, và Earthquake vẫn chỉ biết nhìn với vẻ bó tay rồi chạy lên lôi Angin ra nói chuyện cùng đỡ chánĐương nhiên cả bọn vẫn có sự ái ngại, nhưng bầu không khí cũng bớt nặng nề hơn rất nhiều rồiDaun có mời 4 người bạn cùng bố mẹ nhưng không phải anh em của mình đến nhà làm 1 bữa tiệc.

Angin bảo Rie đã nói bọn họ có thể sử dụng căn nhà thoải mái cho đến khi về với gia đình.

Về phần bố mẹ họ, Earthquake đã gọi điện cho cả 2 về nhà vì có chuyện rất quan trọng cần nói.

Bữa tiệc rất vui với những món mỹ vị từ Earthquake, những món ngọt từ Angin và những đồ uống ngon lành từ Air (Air giỏi pha đồ uống lắm á).

Sau đó, bộ 3 Angin, Daun và Blaze lôi dàn âm thanh ra hát karaoke.

Đáng ngạc nhiên là ngay cả những người ưa sự im lặng như Air hay Thunderstorm cũng vào góp vui.

Earthquake cũng vui theo các bạn.

Solar thì khỏi nói, cậu ta đã hát tận 3 bài rồi.

Kể cả nói đến cú sốc việc Angin và đặc biệt là Blaze hát hay đến bất ngờ thì ngày hôm đó thực sự rất vui, và đương nhiên là đứa nào cũng khản cả cổ.

Cả bọn cắp chăn gối đệm vào cái phòng chung lần trước đã ngủ, đồng loạt ngã lăn ra như chết trận.

Đương nhiên rồi, vừa mới đi xe máy xuyên tỉnh thành về, lại còn tiệc tùng ở nhà, chưa kể đến vụ leo núi và chiến đấu buổi sáng, có là thánh cũng phải nằm vật ra đấy.

Nằm vật ra xong thì ngủ, mà ngủ hay xỉu cũng chả biết nữaNửa đêm, Thunderstorm tỉnh giấc.

Nhíu mày nhìn bên cạnh hết Angin lại đến Earthquake chen mình, anh thở dài.

Nhẹ nhàng đứng lên rồi đắp lại chăn cho 2 người bạn, anh chậm rãi ra khỏi phòng.

Thunderstorm là nguyên tố tấn công, sức chịu đựng cũng như thể lực đương nhiên không giống người bình thường.

Anh kiệt sức là kiệt sức thật, nhưng tốc độ hồi phục đương nhiên hơn hẳn người bình thường.

Trên đường đi tìm ban công hóng mắt, Thunderstorm nghe thấy tiếng gọi- Thunder?Anh quay ra đằng sau, Blaze đứng đó, 1 tay để lên miệng ngáp 1 cái- Cũng đi hóng gió à?- Ừ!

Đi không?- Đương nhiên rồi!Blaze cũng như Thunderstorm, là nguyên tố tấn công nên cũng có tốc độ hồi phục nhanh.

Trong nhà thì bộ ba Thunderstorm, Blaze, Solar đều thuộc hàng thuần công, Earthquake là phòng thủ, còn 3 người còn lại là hỗ trợ.

Bởi lẽ đó chẳng ai trong 2 người ngạc nhiên khi thấy Solar đang đứng sẵn ở ban công.

Cả 3 đứng hóng gió thì Earthquake cũng nhập cuộc.

Là nguyên tố phòng thủ, sức cậu đương nhiên dai nhất bọn, thức sau cũng chỉ vì lúc về đã lao ngay vào bếp nấu ăn nên kiệt sức hơn một tí thôi.

4 anh em lặng yên dưới trời đêm, trăng sáng, tròn nhưng không to và rõ, chưa đến rằm.

Những suy nghĩ rối rắm hiện lên trong đầu cả 4, cuối cùng, Earthquake là người lên tiếng đầu tiên- Vậy... các cậu sẵn sàng bước tiếp cùng nhau chưa?Thunderstorm cười hắt, trả lời:- Phải thế thôi!Blaze gật đầu, đoạn bảo:- Cất quá khứ vào ngăn tủ, khi nào thấy mệt mỏi thì lấy ra ôn lại!

Đừng để nó trở thành gánh nặng níu kéo chúng ta...

đúng không nhỉ?- Nói lúc nào cũng dễ hơn làm!

Nhưng phải làm thôi!Solar lắc đầu, nói 1 cách bất đắc dĩ- Mà câu đó của Cyclone đúng không?

Não Lửa như cậu còn lâu mới sâu xa thế!- Muốn chiến hả Tự Luyến!- Á à, thì ra cậu chọn cái chết!- Nhào vô!Bốp2 bàn tay được bọc đất giáng xuống đầu cả 2.

Earthquake dùng Quake Fists nện 2 tên ngốc kia không thương tiếc.

Nửa đêm rồi còn đánh nhau, muốn làm loạn à!

Đây còn không phải nhà mình đâu đấy!

Thunderstorm cười mỉa, 2 thằng ngu!

Blaze và Solar xoa đầu, mắt lườm Thunderstorm, tên Mặt Than chết tiệt!Ngắm trăng 1 hồi cũng chán, cả 4 cũng còn khá mệt, nên lại vào đi ngủ.

Trên đường đi, với đôi mắt cú vọ, Thunderstorm lia được cái gì đó, tò mò đi qua xem- Thunder, sao vậy?Earthquake hỏi, anh không trả lời, tay chạm vào tường.

Bỗng nhiên tường mở ra, 1 cánh cửa!

Cả 4 ngạc nhiên, đây là 1 căn phòng bí mật!

Dù biết là không nên nhưng vì tò mò, Blaze liền đi thẳng vào trong, theo sau là Thunderstorm và Solar.

Earthquake ban đầu cũng do dự,m nhưng vì bạn mình đi vào hết rồi nên cũng đi theo.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào.

Họ không dám bật đèn, vậy nên Solar tạo ra 1 quả cầu ánh sáng nhỏ.

Căn phòng không có gì nhiều, chỉ có 7 khoang hình con nhộng, trong đó, 3 khoang được mở ra, còn 4 khoang vẫn đóng kín.

Solar cầm quả cầu ánh sáng đi về phía các khoang, 3 người còn lại cũng đi theo cậu.

Khi ánh sáng chạm đến, soi chiếu thứ trong khoang con nhộng, cả 4 thất kinh, nhìn như không thể tin vào mắt mình"Đây...

đây là..."

- Thì ra đó là điều cậu muốn nói!4 Boboiboy thế hệ cũ quay ra đằng sau, và đứng ở cửa, là 3 Boboiboy thế hệ mới, mắt đang hướng về phía họ với điệu bộ thản nhiên vô cùng----------------------------Sắp hết truyện rồi, mình nói thật đấy!

Chap sau có lẽ sẽ kết thúc truyện (trong trường hợp mình lại nghĩ ra cái gì hay có gì ngoài dự kiến).

Mọi người cố gắng chờ vài ngày nữa nha (cái này thì chắc chắn đấy)🎂 🎁🎉
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 21: Bên nhau mãi mãi


Okay, như đã nói thì đây sẽ là chap cuối!Mình đã từng nói với MiraNeisha rằng cái kết của truyện này theo các bạn có lẽ là HE, nhưng theo mình nó hơi có hướng SE.

Tại sao ư?

Mời mọi người khám phá trong câu truyện dưới đây nhé!À, nói trước nha!

Chuẩn bị mũ bảo hiểm, cài đai an toàn cho chắc!

Lần này là cua gắt thật sự đấy!♤♤♤♤♤♤♤♤♤ (Spade tượng trưng cho *** ****)- Thì ra đó là điều cậu muốn nói!Air đứng trước cửa phòng, nói thản nhiên.

Daun bĩu môi- Vậy mà bảo chờ mọi người ngủ hết rồi hay tránh đi chỗ khác rồi đưa bọn tớ đến đây sau!

Cuối cùng cả lũ vẫn biết thôi!Cậu vừa nói vừa nhìn Angin, người chỉ biết thở dài.

1 tay vò đầu, cậu than:- Bộ cậu nghĩ tớ là thánh hả!

Làm sao tớ tính trước được tất cả mọi thứ sẽ xảy ra chứ!Bây giờ Air và Daun mới ngộ ra, mình coi cậu ấy như thánh thiệt!

Trách sao được, ai bảo lúc nào mọi việc cậu ấy cứ như đã nắm hết trong lòng bàn tay ý! (Đặc quyền của *****)Angin quay lại 4 người đang ngây ra bên cạnh những buồng chứa (đấy chính xác là buồng chứa đó), tình hình là cả 4 đơ như cây cơ hết rồi.

Cậu trai áo lam đậm thở dài lần nữa, thu hút sự chú ý 2 người anh em của cậu.

Khi cả 2 quay sang chỉ thấy cậu lôi ra 1 cái... phễu?

À không, hình như là còi, 1 cái còi hình phễu nhỏ xíu, nhưng mặc vậy cả Air và Daun vẫn nhăn mặt, bịt tai nhắm mắt.

Angin đưa cái còi lên môi, và...TOEEEEEEEEE- OÁI!4 người hãy còn đơ như cây cơ la lên khi bị 1 luồng âm thanh cực khủng va thẳng vào tai.

Cũng may gần đây không có ai nếu không đã bị hàng xóm phẫn nộ kéo đến chất vấn rồi.

Nửa đêm nửa hôm làm ầm lên, người ta không cáu mới lạLan man thế thôi, quay lại vấn đề!

Sau khi thổi còi 'gọi hồn' cái đám 'cây cơ' kia, hậu quả là trừ 2 đứa đã bịt tai và đứa thổi còi đứa nào đứa nấy ôm ngực như suýt rớt tim ra ngoài- Tí thì rớt tim ra ngoài rồi đấy thằng kia!Đúng ý vãi!

Nghe Blaze hét lên nhưng thủ phạm chỉ làm như không có gì, cả đám còn lại cũng bó tay, quen rồi!

Earthquake đứng bên buồng con nhộng, cất giọng yếu ớt nhưng ngờ vực:- Vậy...

đây là điều mà cô ấy nói về 'công việc' của cậu à!Angin bước lại gần, mắt nhìn vào buồng chứa- Ừ!- Các cậu cũng biết luôn à?Người hỏi là Solar.

Daun nghe vậy, lắc đầu- Không!

Tớ và Air mới biết trưa nay thôi!Angin mới nói bọn tớ nghe, ý của cậu là vậy.

Air nói tiếp:- Trưa nay tớ mới hỏi cậu ấy, và cậu ấy đã kể hết tất cả!Cậu đến bên cạnh Blaze, mắt nhìn vào tấm kính kia.

Tầm mắt Blaze cũng đặt vào cùng nơi với Air, anh hỏi:- Làm sao cậu biết cậu ấy giấ...

à không!

Cậu ấy để lộ ở điểm nào vậy?Cậu bạn mắt nâu thở dài, đưa tay chỉnh cái áo ngủ màu lam nhạt, cậu trả lời:- Nhớ sáng nay cậu ấy nói gì không?

Khi giải thích cho các cậu về trường hợp của bọn này ấy!Blaze suy nghĩ, và không để cậu hay Solar và Earthquake nghĩ tiếp, Thunderstorm đã ngay lập tức trả lời:- Cậu đã nói 'kí ức sẽ đến với các cậu', đúng không?

Nghe qua 1 câu giả định, nhưng cậu không phải người nói không có dụng ý!Bốp bốp bốpTiếng vỗ tay vang lên.

Người vừa được nhắc đến vỗ tay khen thưởng.

Nhưng người được khen lại không có 1 biểu cảm gì là vui mừng, mà chỉ nhìn vào buồng con nhộng rồi hỏi tiếp:- Vậy cậu có định làm cái 'công việc' kia không?Đôi tay của Angin buông xuống, biểu cảm trên mặt cậu đầy phức tạp.

Những người còn lại mắt cũng tự động nhìn cậu, vì họ biết, sự thật sắp tới chẳng hay ho gì, còn có phần... khó khăn- Phải làm thôi chứ sao!

Đó là công việc của tớ, hơn nữa còn là điều nhất định phải xảy ra mà!- Nhưng cậu không hề muốn làm đúng không?Blaze nói 1 cách nhẹ nhàng, có chút không phù hợp với tính cách thường ngày của anh.

Angin cười khổ, lắc đầu- Lựa chọn không phải của tớ!

Dù nói về bất cứ điều gì!Air và Daun tự im lặng.

Họ hiểu, mình không có vai trò gì trong chuyện này.

Có chăng, họ chỉ có thể giúp cậu ấy một chút khi thực hiện cái 'nhiệm vụ' ấy, hay dành cho nhau những lời quan tâm khi mọi chuyện đã xong xuôi.

Nhưng...- Vậy bọn tớ sẽ quyết định!

Làm đi!2 người Air thì cười khẩy, Daun cười mỉm.

Bạn của họ, 4 người bạn cùng bố mẹ này có phải đồ ngốc đâu.

Angin thì chẳng nói làm gì, cậu chẳng ngạc nhiên đến một chút, chỉ nói:- Lí do?Người vừa nói, Earthquake, cũng là người đầu tiên trả lời- Có lẽ... tại vì bọn này không còn hối tiếc gì rồi đi!

Lí do bọn tớ tiếp tục, cũng chỉ vì họ đã nói vậy, và cũng vì những người trông chờ vào bọn này nữa!

Giờ thì không sao rồi!- Nhưng không phải họ nói các cậu lac người khiến họ hiện hữu rõ nhất sao?Angin nghi hoặc hỏi, và nhận lại cậu trả lời- Mấy cậu còn rõ hơn bọn này!Thunderstorm dựa người vào buồng chứa, khoanh tay lại.

Anh mở nửa con mắt, nói tiếp:- Sẽ chẳng bao giờ mấy người các cậu quên được, tớ nói đúng không?Sau đấy anh còn nhìn xuống thứ mình đang tựa người vào, cái nhìn chứa đầy 1 thứ cảm xúc rất lạ- Không thể quên, tớ thừa nhận đúng như vậy!Air thở hắt 1 tiếng, Blaze tiếp lời cậu:- Vậy nên, sẽ không có gì đâu đúng không!

Có rất nhiều thứ tớ muốn hoàn thành, nhưng sau lúc đó, tớ cũng chẳng còn hứng thú nữa!

Nay, cậu ta tốt nhất nên giúp tớ đi!- Tớ đồng ý!

Dự án của tớ còn chưa xong!

Kế thừa bộ não thiên tài này, tốt nhất nên có thành quả thành công rực rỡ đấy!Solar hếch mũi lên nói.

Daun nói thầm (nhưng thật ra ai cũng nghe thấy):- Kế thừa cái gì thì kế, nhưng cái tính ATSM đó thì thôi khỏi nhá!

Ngứa mắt!1 tràng cười nổ ra (đương nhiên là trừ đương sự tranh cãi về việc thế là không đúng hay gì đó).

Earthquake ngưng cười, mắt hướng về 3 Boboiboy thế hệ mới- Chăm sóc ông, bố mẹ, Ochobot, chăm sóc mọi người cho bọn tớ nhé!

Và công việc của bọn này, nhờ các cậu!3 người được nói cũng thôi cười đùa.

Nghiêm túc lại, Air thay mặt trả lời:- Đừng lo, bọn này sẽ chăm sóc tốt cho cuộc sống của mình!

Và chắc chắn họ cũng thế thôi!- Vậy bọn tớ yên tâm rồi!Gió nổi lên tại nơi Angin đứng.

Khi gió tan, bộ trang phục của cậu đã thay đổi.

Taufan mỉm cười với 4 người bạn, 2 người anh em của cậu biết, thời điểm đã tới, liền lùi lại.

4 người còn lại, biết tới lúc rồi, liền đi đến gần Taufan.

Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi:- Các cậu còn điều gì muốn bọn tớ làm nữa không?Air và Daun bên cạnh cũng nghe xem.

4 người suy nghĩ một lúc.

3 anh công lắc đầu, còn vị Mama thì cười nhẹ, bảo:- Nhẹ nhàng thôi nhé!

Với lại, đưa bọn này đến ngọn đồi đó được không?Cả 3 thoáng ngạc nhiên, sau đó lại cười.

Taufan trả lời với 1 nụ cười nhẹ nhàng:- Đương nhiên rồi!Rồi cậu hít 1 hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tay có sự chuyển động.

4 Boboiboy thế hệ cũ có cảm giác đầu và mắt nặng trĩu, nhưng không khó chịu chút nào.

Điều cuối cùng họ nhận thức được, là môi mình đã nở nụ cười nhẹ nhàng y như 3 người anh em của mình đã làm 1 năm rưỡi trước, và suy nghĩ cuối cùng của họ"Thì ra đây là lí do các cậu cười thanh thản đến như vậy!

Đúng, cảm giác này đúng là thanh thản thật!

Cuối cùng... chúng ta đã gặp lại nhau rồi!"

Có thể là tưởng tượng, nhưng họ đã thấy 3 bóng ảnh rất quen thuộc với những nụ cười tươi giơ tay ra đón chào mình, và họ không hề do dự, đặt bàn tay mình lên đó- Họ đi rồi!Air và Daun đang đỡ những cơ thể của 4 người bạn họ.

Taufan đã trở lại thành Angin, nhìn những cơ thể trước mặt, trả lời:- Ừm!Bằng mắt thường có thể thấy, những cơ thể này đã không còn sắc hồng nữa.

Chạm vào sẽ thấy tiếp, chúng lạnh ngắt.

Tất cả đều chỉ ra, những thân xác này đã không còn thứ quan trọng nhất nữa.

Có nghĩa là...CạchTiếng động từ phía những buồng chứa.

4 buồng con nhộng còn lại mở ra.

Angin, Air và Daun không hề dời đi tầm nhìn, mặt cúi xuống.

Angin mở miệng, từng từ thoát ra khỏi môi:- Tỉnh rồi à?Có tiếng 1 người khác đáp lại, nhưng không phải đáp lại câu hỏi đó:- Cảm ơn vì đã chờ, anh em của bọn tớ!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Bố mẹ các Boboiboy đang ngồi trong nhà chờ đợi.

Hôm qua, con trai bọn họ có gọi họ về, giọng nghe có vẻ gấp lắm.

Cả 2 bề ngoài bình thường nhưng bên trong ngàn lần lo lắng.

Là bậc cha mẹ, ai lại muốn con mình gặp rắc rối, hơn nữa...

CạchHai người lớn nhìn sang phía cửa ra vào.

Đứng đó là 3 cậu con trai, Angin, Air và Daun.

Khuôn mặt cả 3 hiện lên vẻ rất khó xử.

Trong phòng 2 vị phụ huyng đang khó hiểu thì chú ý đến những gì đằng sau họ, mắt liền mở to.

Đằng sau họ, hay nói đúng hơn là thứ mà họ đang mang theo đằng sau, là...- KHÔNGGGGGGGG!!!!!!!Tiếng hét tuyệt vọng của người phụ nữ khi nhận thấy những thứ quý giá của mình đã mất đi rồi, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ của người đàn ông, một bức tranh đầy sự bi thảm nhỉ.

Bức tranh trở nên hoàn hảo hơn, khi sau đó, người đàn ông và người phụ nữ lao đến ôm những thứ mà vừa nãy, 3 người áo xanh kia đã mang theo- Con trai, con trai, con trai tôi!

CON TRAI TÔI!

Tại sao!

TẠI SAO CON LẠI BỎ BA MẸ MÀ ĐI NHƯ THẾ NÀY!

TẠI SAO!!!!!!Người mẹ ôm con trai mình khóc như mưa, mà thực ra, cũng không gọi là con người được, mà chỉ còn là... cái xác thôiĐúng, Boboiboy Earthquake, Boboiboy Thunderstorm, Boboiboy Blaze, Boboiboy Solar đã chết rồi.

1 cái chết thanh thản, nhẹ nhàng, y như của 3 người anh em đã đi trước của họ, Boboiboy Cyclone, Boboiboy Ice và Boboiboy ThornNgười bố cũng gục xuống bên cạnh con trai mình.

Ông không thể cử động gì, chỉ biết thần người nhìn những cái xác không hồn trước mặtNhìn thấy việc này, 3 người đã mang 4 đứa con trai của 2 phụ huynh kia về cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Cả 3 tiến đền gần 2 người bố người mẹ, dùng đôi bàn tay vỗ vào lưng họ để an ủi.

Sau một khoảng thời gian kích động, cuối cùng cả 2 cũng bình tĩnh lại.

Bằng 1 giọng nén đau thương, Amato hỏi:- Các cháu... chuyện gì...

đã xảy ra vậy?3 người được hỏi cúi gằm mặt.

Air mở miệng nói:- Thực ra thì... thưa b...- Nè!

Cho bọn này làm người vô hình hơi bị lâu rồi đấy!

Sao đứng đây nãy giờ mà không ai thèm ngó ngàng gù thế hả!Giọng nói vang lên khiến mọi người theo tự nhiên tự động quay qua.

Sau đó, những giọng nói khác lại vang lên:- Đồ Não Lửa!

Không thấy tình cảnh bây giờ hả!- Nói gì hả tên kia!- Cậu ta đúng mà!

Không thấy bố mẹ đang đau lòng hả!- Lại đến cậu hả đồ Tự Luyến!

Muốn thêm danh 'nhiều chuyện' à!- Cái gì!- Đừng có mà cãi nhau nữa!

Cãi vã trước mặt bố mẹ thấy hay ho lắm hả!- Xi... xin lỗi...Trong số 5 người đang quay mặt về phía cái hội nói nhiều kia, 3 trong số đó thở dài bất lực, còn 2 người còn lại, cũng là 2 người lớn duy nhất thì mắt mở to, miệng há ra, người run rẩy.

Biểu cảm nói tóm lại gói gọn bằng 1 từ 'sốc kinh hoàng'Air nhìn thằng to mồm nhất bằng đôi mắt cá chết, phun ra 1 câu chả ai có thiện cảm nổi:- Đồ Não Lửa, nói to quá!Người được gọi là Não Lửa ngay lập tức nhào đến bên Air- Không chịu!

Air phải về phe tớ cơ!- Không những não không phát triển mà còn nặng như heo!

Xê ra!HựTiếng gì đấy!

Đừng lo, tiếng trái tim nhỏ bé của bạn Não Lửa bị tổn thương vì câu nói quá phũ của Air đấy mà.

Daun cười hồn nhiên trước khung cảnh.

Cậu lon ton chạy đến bên bạn Não Lửa.

Vỗ vai bạn tỏ ý an ủi.

Bạn Não Lửa cảm động, định nhào đến ôm Daun thì thấy mắt cậu bạn xanh lá sáng lên khi nhìn đống nấm bạn trồng nãy giờ.

Bạn ngớ người khi nhận ra thứ Daun hứng thú không phải bạn mà là nấm bạn trồng.

Phụt, tiếng ai đó không nhịn được mà bật cười.

À, thì ra là bạn Tự Luyến!

Bạn Não Lửa mất hết tinh thần, số lượng nấm càng nhiều lên tỉ lệ nghịch với tinh thần của bạn.

Bạn cố nhìn quanh tìm 1 tia sáng thì thấy Angin đang nhìn bạn với ánh mắt cảm thông.

Bạn Não Lửa mắt sáng lên khi tìm thấy ánh sáng.

Bạn định chạy đến nhào vào bạn áo lam đậm thì bỗng nhiên rùng mình.

Quay qua mới thấy, bạn đang nhận được 1 ánh mắt chết chóc từ đằng kia kìa!

Angin nhìn chỉ biết cười khổ, đây là lí do tại sao cậu không ra an ủi cậu ấy được, vì người kia máu ghen cao lắm.

'Người máu ghen cao' vẫn lườm Não Lửa như thể chỉ cần cậu ta tiến thêm 1 bước nữa là... thôi chắc chẳng cần nói đâu nhỉ!

À, còn 1 người nữa!

Người này thì khá bình thường, chỉ quan sát mọi chuyện trong im lặng, tay để lên trán ra vẻ đau đầu, mà có khi đau đầu thiệt chứ không phải là ra vẻ đâu.

Bất chợt người này quay sang bên cạnh, đập vào mắt là cảnh 2 người lớn vẫn giữ nguyên trạng thái sốc nhìn cả đám diễn tuồng.

Có khác là, trong mắt 2 người giờ không chỉ có sốc, thất kinh mà còn cả hoài niệm, nhớ thương và... hi vọng- Bố, mẹ, 2 người không sao chứ ạ?Giật mình vì giọng nói, 2 vị phụ huynh quay qua và nhìn thấy, 1 cậu con trai tóc đen mắt nâu, mũ và áo khoác nâu.

Và đặc biệt là khuôn mặt, cực kì giống với người con trai đã mất của 2 người đang nằm dưới sàn đây.

Và...- Bố mẹ?Amato chầm chậm hỏi, ông vẫn còn để ý từ mà cậu con trai kia đã gọi ông và vợ mình.

Cậu ta gật đầu, cười bảo:- Vâng!

Bố mẹ là bố mẹ của bọn con mà!

Cả 7 đứa bọn con!Vừa nói cậu vừa quay qua 6 người còn lại.

Trừ 3 cậu con trai màu xanh đã biết thì còn thêm 3 cậu khác áo vàng, áo đỏ và áo trắng với mũ lưỡi trai màu tương ứng.

Cậu con trai áo nâu lại cười bảo:- Để con giới thiệu!

Con tên là Tanah!

Đằng kia, cậu áo vàng là Petir!

Còn mặc áo đỏ là Api!

Cuối cùng, mặc áo trắng là Cahaya!

Angin, Air và Daun thì bố mẹ biết rồi đúng không ạ!

Cả 7 đứa bọn con đều là con trai của bố mẹ, đều là Boboiboy!Khuôn mặt 2 vị phụ huynh viết chữ 'cái gì', còn đôi mắt thì hiện rõ chữ 'giải thích'.

Tanah hơi thở ra, đây sẽ là 1 cuộc nói chuyện rấttttt dài đây!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Sau một hồi tốn công mất sức phí nước bọt (cũng không đến mức đấy đâu), cả đám 7 đứa cũng giải thích hết cho nhị vị phụ huynh cái gì đang diễn ra (còn độc giả chắc không cần nhỉ).

Bố Boboiboy xoa trán, cất tiếng:- Cái này... thực sự khó mà hiểu hết được!Tanah cười ái ngại, đáp lại:- Con biết, chính bọn con cũng thấy khó tin mà!Người mẹ thì im lặng suốt.

Bà nhìn 7 đứa trẻ trước mặt, quả thực, chúng rất giống những đứa trẻ của bà.

Chúng cũng bảo mình đúng thực là con của ông bà nữa.

Nhưng...- Tuy vậy, nhưng con hi vọng bố mẹ không coi bọn con là những 7 người bọn họ!Câu nói của Angin đánh gãy suy nghĩ của bà mẹ, và cả bà và chồng đều nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.

Petir ngồi cạnh cậu cũng gật đầu.

Daun mím môi, rồi cũng nói:- Linh hồn giống nhau, nhưng thật sự bọn con không phải 7 người trước!

Nếu bố mẹ nhìn tụi con như vậy...- ...

Bọn con sẽ khó xử lắm ạ!Cahaya tiếp lời Daun.

Tay anh nắm chặt lại bên cạnh cậu.

Air cúi đầu, giọng trầm hẳn:- Bắt bố mẹ chấp nhận bọn con ngay lập tức là không thể, nhưng có lẽ...- ...

Chúng ta có thể cố gắng chăng, đúng không?2 vợ chồng vẫn lặng thinh khi Api nói xong.

Cuối cùng, Amato thở dài- Đúng, điều này sẽ rất khó!

Nhưng, có lẽ chúng ta có thể học!

Học cách yêu thương nhau, và học cách sống như 1 gia đình!Ông nở 1 nụ cười nhẹ.

Vợ ông cũng mỉm cười, bà bảo:- Các con cũng là con của chúng ta, không thể nào có chuyện chúng ta không chấp nhận các con được!

Chúng ta sẽ học!

Học cách coi nhau như 1 gia đình thật sự, như bố các con nói, nhé!7 cậu nhóc đội mũ có biểu cảm ngỡ ngàng, sau là hạnh phúc.

Người mẹ dang tay ra, và cả 7 ngay lập tức lao vào lòng mẹ, mấy đứa thì được bố ôm.

Cả bọn rưng rưng nước mắt, trả lời:- Vâng!♡♡♡♡♡♡♡♡♡Sau buổi sáng đầy hạnh phúc đó, 1 nhà 9 người cùng nhau ăn sáng.

Những tiếng cãi cọ, cười đùa vang lên.

Lần này không còn lẫn sự cố gắng, không khí hơi gượng ép nữa, mà là niềm vui thực sự.

Đương nhiên là vẫn hơi có chút không tự nhiên, nhưng là tốt nhất trong 2 năm qua rồiSau bữa sáng thì việc cần làm ngay lập tức là về Malaysia, hay nói rõ hơi là ngọn đồi ở Pulau Rintis, để đưa 4 người kia về đích đến cuối cùng.

Chỉ là có chút vấn đề...- Làm sao vận chuyển họ về bằng máy bay được?

Tớ không nghĩ mang xác người lên máy bay là hay ho đâu!1 vấn đề khá nan giải đây.

Chưa kể hộ chiếu rồi mấy thứ khác nữa.

Nếu không có thông tin nhập cảnh thì cũng khó, nên...- Sao không bảo Ochobot mở cổng dịch chuyển cho ý!Thôi quên những điều tôi vừa nói đi!Sau khi liên lạc được với cậu bạn thân thì cậu bạn màu vàng đã mở 1 cổng không gian, dù không biết có chuyện gì.

Ông của họ cũng đến xem.

Thứ đầu tiên bước ra khỏi cổng không gian là...

2 người bố mẹ, tiếp theo là 3 người Angin, Air và Daun.

Cả Tok Aba và Ochobot đều được kể về 3 người này rồi, nhưng họ vẫn ngạc nhiên vì sự giống nhau của cả 3 với 3 người đã mất.

Nhưng thứ tiếp theo lại thắt chặt trái tim họ lại, chính là xác của 4 người cháu, người bạn kia!

Và rất may mắn (hay xui xẻo) là 4 nhân vật mới xuất hiện ngay lúc đó, và thế là...

Tok Aba auto ngấtSau khi hoảng loạn, cấp cứu lẫn làm đủ trò con bò, chuyện đã được giải thích xong xuôi và thêm mấy cái sốc, thì cả nhà đã lên được ngọn đồi khi xưa.

Là lần đầu đến, nhưng sự quen thuộc khiến cả 7 Boboiboy muốn phì cười.

Nhà 11 người bắt đầu đào mộ, mai táng.

Api vừa làm vừa làu bàu:- Sao tớ có cảm giác đang tự đào mộ chôn mình thế nhỉ?Air, người làm cùng anh trả lời:- Chắc vì người cậu mai táng là cậu ấy chăng?Người mà Api và Air lập mộ là Blaze.

Cũng giống vậy, Cahaya và Daun chôn Solar, Angin và Petir chôn Thunderstorm, Tanah và bố lo Earthquake, còn ông, mẹ và Ochobot lo phần bia mộ.

Xong việc, cả lũ nhìn về phía 7 ngôi mộ trước mặt.

Bố Boboiboy nhìn các con, rồi nói:- Bố mẹ và ông sẽ không sao đâu!

Đừng lo, hãy yên nghỉ nhé!Tanah nhìn các anh em, rồi nhìn 7 người thế hệ trước, cất giọng:- Từ bây giờ chúng tôi sẽ sống thay các cậu, đừng lo lắng gì nữa, chúng tôi sẽ thay các cậu chăm sóc cho mọi người!

Cảm ơn, vì đã cho chúng tôi sự sống!Cả nhà nhìn 7 ngôi mộ thêm một lúc rồi quay đi, không ngoái đầu lại.

7 ngôi mộ bên cạnh nhau, không bao giờ rời xa nữa.

Trong không gian như có tiếng nói:"Hãy sống... thật tốt nhé!"◇◇◇◇◇◇◇◇◇4 người bạn của Boboiboy bước lên đồi, họ đi thăm các bạn mình- Lâu rồi không đến, không biết 3 cậu ấy có giận tụi mình không nhỉ?- Không đâu!

Họ biết rõ chúng ta mà!- Các em ấy không vù mấy chuyện này mà giận chúng ta đâu!- Hừ!

Tớ phải trích thời gian ra đấy!

Tốt nhất họ đừng có phàn nàn!Yaya, Ying và Gopal nở nụ cười buồn.

Sau vụ việc kia, 4 người bọn họ vẫn tiếp tục các công việc của TAPOPS, hay nói hoa mĩ hơn là cố cho cả phần của những người bạn.

Mất đi cả 7 Boboiboy là 1 tổn thất lớn, việc đó khiến họ bận rộn hơn bình thường rất nhiều.

Hôm nay mãi họ mới dành ra được thời gian để đi thăm những người bạnNhưng khi đến nơi, cả 4 chết sững.

Nơi vốn chỉ có 3 ngôi mộ, nay lại có đến 7 ngôi.

Bọn họ cũng không ngốc đến nỗi không biết đó là mộ của ai- Không thể nào...- Đùa phải không...Fang nắm chặt tay lại, không thể.

Anh quay người, chạy vụt đi.

Yaya, Ying và Gopal chạy theo anh.

Yaya hỏi:- Cậu đi đâu đấy?Fang trả lời ngắn gọn:- Nhà Tok Aba!Anh phải đến nhà ông hỏi rõ.

Anh không tin họ đã chết!

Anh không tin họ tự sát, rõ ràng họ đã quyết định sẽ sống mà!

Anh không tin...EarthquakeMở cánh cửa 1 nhà 1 cách thô bạo mà không thèm bấm chuông, Fang khuôn mặt đang đau khổ tột cùng bỗng chuyển sang sốc trước cảnh trước mắt.

Theo sau anh, bộ 3 Yaya, Ying và Gopal cũng cùng tình trạng- A!

Yaya, Ying, Gopal và Fang kìa!- Chào các cậu!Đồng loạt 7 con người trong nhà cất tiếng chào.

4 nhân vật ngoài cửa đơ ra như phỗng, mặt như thể vừa trải qua cú sốc kinh hoàng, mà có khi nói thế cũng đúng thật- Cá... cái...

CÁI GÌIIIIIIIII!!!!!!!!!!!!--------------------------Cuối cùng cũng xong, may quá!Mình quên mất chap này chưa xong, phải vắt chân lên cổ viết nốt cho kịp giờ đấy!Đây đích thực là chap cuối rồi!

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình từ trước đến nay!Hẹn gặp lại ở các truyện khác! 🙋‍♀️
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Giới thiệu truyện mới


Phần 2 của 'Liệu có phải là cậu?' đã được đăng tải!

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ!Phần truyện này sẽ tập trung vào Angin nhiều hơn một chút, hơn nữa có thể có chút OOC, có gì sai sót mong các bạn thông cảm!
 
Back
Top Bottom