Siêu Nhiên [Boboiboy] Liệu có phải là cậu?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
189889310-256-k736919.jpg

[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Tác giả: fantasticlemon
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cái này là một kiểu mới mình sẽ thử.

Nhưng có thể không hay đâu Tags: airanginapiblazeboboiboycahayachuyểnsinhcyclonedaunearthquakeicepetirsolartannahthornthunderstorm​
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 1: Ra đi


Hành tinh Vacalia. hay còn gọi là hành tinh Xanh.

Đúng như tên gọi, nơi đây là một nơi trải dài với 1 màu xanh của biển, của trời, của cây.

Và đây là nơi 3 người Cyclone, Ice, Thorn rất thích, vì nó cứ như bản thân các cậu vậy.

Vậy nên, họ đang chiến đấu với con quái vật có ý muốn phá hoại hành tinh này.

Quang cảnh trông rất hoang tàn, bầu trời âm u, dưới mặt đất cây cối đã bị phá hủy, tan hoang khắp nơi.

Cũng may đây là nơi không có người sống nên không ai thiệt mạng cả.

Nhưng tình hình rất tệ, cả 3 người đã kiệt sức rồi, đương nhiên họ đã gửi tín hiệu cấp cứu tại trạm trên hành tinh đó nhưng sợ rằng quân cứu viện sẽ không đến kịp mất- Con này mạnh quá! _Ice- Tớ sắp trụ không nổi rồi!_Thorn- Cố lên, quân cứu viện sắp tới rồi!_Cyclone- Sợ rằng trước khi họ đến chúng ta đã..._Ice ngập ngừng, nhưng ai cũng hiểu ý cậuCHẾT- Dù vậy vẫn phải tiêu diệt nó, hay ít nhất cũng cầm chân nó cho tới khi những ng khác đến.

Không thể để hành tinh chúng ta yêu quý bị phá hủy hoàn toàn được!_Cyclone- Ừ!_Ice, ThornVà họ tiếp tục chiến đấu, cố gắng tấn công con quái vật, nhưng nó rất mạnh, tuy các cậu đã mệt lả rồi nó chỉ tiêu hao một phần sức lựcCùng lúc đó, trên phi thuyền của TAPOPSTrên tàu gồm có Earthquake, Thunderstorm, Blaze, Solar, Fang, Yaya, Ying, Gopal và thầy Papa, bọn họ đang trên đường đi đến hành tinh Vacalia vì có tín hiệu SOS từ đó- Sao lại có người trên hành tinh đó nhỉ, chẳng phải đó là một hành tinh không người sống sao?_Yaya- Có lẽ có người kẹt lại trên đó_Ying- Mà cũng hay, hành tinh Vacalia bị thất lạc lâu rồi, giờ lại tìm thấy tọa độ từ người vừa gửi.

Mà không hiểu sao người đó biết mã của TAPOPS nhỉ?_Solar- Chắc người đó tình cờ biết chăng?

Mã cầu cứu tới TAPOPS cũng không phải bí mật_Fang- Dù là ai cũng phải cứu họ_Earthquake- Phiền phức!

Chắc lại là mấy người đi lạc đây mà, chứ nơi đó sao xảy ra chuyện gì được_ThunderstormCả lũ tán thành.

Vì sao, vì Vacalia là một hành tinh bị thất lạc, không nằm trên bất cứ một bản đồ nào.

Đã có quyết định rằng bất cứ ai tìm ra nó sẽ là chủ sở hữu hành tinh đó, nên nếu như hành tinh đó chưa được công bố đã phát hiện, thì chả thể có gì xảy ra.

Thunderstorm cảm thấy khó chịu, đáng ra anh đã ở nhà với cậu nhóc gió kia rồi vậy mà lại phải lặn lội đến đây, đúng là mất thời gian(Ừ, để xem tí nữa anh còn nghĩ thế không)- Các học trò của công lí, đến nơi rồi!_thầy Papa nói vọng ra.

Mọi người chạy ra cửa phi thuyền.

Ai cũng muốn thấy hành tinh này, nghe nói nó là một hành tinh phủ đầy màu xanh.

Nhưng khi nhìn thì...- Cái gì vậy!_Blaze- Sao hành tinh này lại tan hoang vậy?_FangTrước mắt họ là một hành tinh đỏ quạch, xấu xí, trông chả có nét nào là xanh tươi cả- Đúng là phét lác, gì mà hành tinh Xanh chứ, chỉ toàn là phóng đại_Gopal- Vậy chẳng lẽ những ghi chép này sai sao?_Yaya giơ cuốn sách lên- Chúng chả giúp ích gì đâu_Gopal- Cậu nói sao cơ!_Yaya- Cậu biết kiến thức của chúng ta từ sách mà ra không!_Ying- Nhưng chúng vẫn vô dụng _Gopal- Cậu nói gì!

Đứng lại mau Gopal!_Yaya, Ying- Cứu với!_GopalGopal bị Yaya và Ying đuổi đánh tới tấp.

Cái lũ còn lại đương nhiên không ai care, chỉ tập trung vào hành tinh kia với sự khó hiểu.

Thầy Papa tiến thẳng tới hành tinh đó, tới nơi phát tín hiệu cầu cứuQuay lại với 3 người kiaCả 3 đang chiến đấu không ngừng, nhưng ai cũng kiệt sức rồi.

Bỗng Thorn chỉ tay lên trời- Nhìn kìa!Cyclone và Ice nhìn lên, là phi thuyền của TAPOPS- Họ đến rồi!_Thorn- Cuối cùng cũng đến!_IceCyclone nở nụ cười, nhưng đột nhiên vụt tắt- Không... không thể...Cậu triệu hồi ván bay phóng vụt đi trước sự ngạc nhiên của Ice và ThornTrên phi thuyền- Hành tinh này tan hoang quá!_Blaze- Đúng thật!_Solar- Thưa thầy, nơi phát tín hiệu ở đâu ạ?_Earthquake- Ngay kia kìa em!_thầy PapaEarthquake nhìn xuống, 1 trạm bỏ hoang sao, ở một nơi thế này.

Cậu dời tầm mắt sang một bên khác, ngay lúc đó cậu bắt gặp 1 cảnh- Một con quái vật sao!_Earthquake hét to, mọi người liền tụ lại quanh cậu, nhìn về phía đóMột con quái vật khổng lồ đang hoành hành khắp nơi.

Nó phá hủy tất cả mọi thứ nó đi qua- Thảo nào hành tinh này tan hoang đến vậy, là do con quái vật đó_Yaya- Chúng ta đến gần nó đi!_Earthquake- Đến gần... cậu điên à!_Gopal- Có thể người cầu cứu đang bị nó truy đuổi_Earthquake- Nhưng nó là con quái vật khổng lồ đấy!_Gopal- Nhưng không thể để người cầu cứu gặp nạn được!_Earthquake- Đúng đấy!

Tiến thẳng về phía trước thôi!_thầy PapaCả con tàu lao về phía con quái vật, bỗng nó quay lại, vung nắm đấm về phía chiếc tàu.

Cả bọn sững sờ, không kịp rồi, thầy Papa và Gopal hét lên- AAAAAAAAAAAAAAABất chợt, chiếc tàu bị đẩy sang một bên.

Bên ngoài, gió thổi rất mạnh, đến nỗi hất văng phi thuyền đi.

Earthquake nhìn ra ngoài- Gió?

Không, không phải gió thường... cuồng phong!Tất cả ngạc nhiên, Thunderstorm lập tức chạy ra xem.

Không lẽ là...

Đôi mắt anh đột nhiên dán chặt vào 1 bóng hình mà đáng ra không nên xuất hiện ở đây- Cyclone!Cyclone đang đứng trên ván bay, thở hồng hộc.

Trận cuồng phong vừa rồi đã làm sức mạnh của cậu hao đi đáng kể.

Thunderstorm trợn mắt, sao cậu ấy lại ở đây.

Tất cả mọi người chạy ra và cũng sững sờ như Thunderstorm.

Cyclone nhìn phi thuyền, mỉm cười.

Đột nhiên cậu quay lại, con quái vật vung tay, hất văng cậu xuống đất.

Mọi người kêu lên- CYCLONE!Thunderstorm cảm thấy giận sôi người, anh chỉ muốn phóng thẳng tới chỗ Cyclone mà che chở cho cậu thôi.

Cyclone cố gượng dậy, cậu quá yếu rồi.

Con quái vật đột nhiên tới chỗ cậu, nó giơ nắm đấm lên, cậu nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau ập đến nhưng...- Ice_Blaze- Thorn_Solar kêu lênThorn triệu hồi dây gai, giữ chặt tay con quái vật lại, còn Ice chạy lại chỗ Cyclone dìu cậu lên đưa ra chỗ khác.

Con quái vật vung tay hất văng Thorn lẫn đống dây gai đi.

Nó vung nắm đấm lên, hướng thẳng vào cậu, cứ như vậy cậu sẽ bị trúng đòn mất!

Cả đám kia lo lắng, đặc biệt là Solar, Bỗng nhiên...Một quả cầu màu xanh bao quanh Thorn, đưa cậu thoát khỏi nắm đấm đó.

Cậu quay lại, là Cyclone.

Cyclone điều khiển quả cầu tới chỗ cậu và Ice- Cảm ơn cậu!_Thorn- Giờ làm sao với con quái vật này đây, không thể nhờ mọi người được, nếu đến gần họ sẽ gặp nguy hiểm_Ice- Có một cách_Cyclone- Cách gì?_Ice- Năng lực tiềm ẩn_Cyclone- Đúng rồi, nó có thể tiêu diệt con quái vật kia_Thorn- Nhưng nếu sử dụng nó, ta sẽ..._Ice- Tớ sẽ làm!_Cyclone- Hả!_Ice, Thorn- Tớ sẽ làm việc đó, các cậu mau tránh ra đi_Cyclone- Đồ ngốc...- Hả!- Cậu nghĩ bọn này khốn nạn thế à, để cậu ra đi một mình như vậy!_Ice- Đúng!

Chết thì cùng chết, tuyệt đối không ai bỏ ai cả!_Thorn- Các cậu...Con quái vật gào lên, 3 người giật mình quay lại- Khởi động năng lực nhanh!_Ice- Ok!_Cyclone, Thorn1 luồng sáng bao quanh 3 người.

Luồng sáng bao quanh Cyclone có màu xanh lam đậm, của Ice màu xanh lam nhạt, của Thorn màu xanh lục.

3 người dồn tụ tất cả năng lực cuối cùng của mình vào một đòn tất công duy nhất- ĐÒN TẤN CÔNG SẮC XANH KẾT HỢP! (để tên tiếng anh sẽ hay hơn nhưng không tìm được từ chỉ màu xanh chung)Đòn tấn công trúng con quái vật, uy lực thật mạnh mẽ.

Nó tiêu diệt con quái vật, đồng thời khôi phục lại hoàn toàn hành tinh.

Từ nơi tan hoang, nơi này lấy lại nguyên trạng là 1 hành tinh xanh tươi xinh đẹp.

Chiếc phi thuyền đáp xuống, tất cả mọi người chạy ra- Woa, đòn tấn công lúc nãy lợi hại thật!_Gopal- Nhưng mà các cậu ấy đâu?_Ying- Ở đây này!_YayaCả nhóm lại chạy ra chỗ Yaya chỉ.

Tại đó 3 người bạn của họ đang nằm dưới đất.

Thunderstorm, Blaze, Solar vội chạy đến chỗ người yêu mình, nâng họ lên đặt vào lòng, liên tục kêu họ tỉnh dậy.

Cả 3 mở mắt ra, mọi người mừng rỡ- Cyclone, Ice, Thorn!

May quá 3 cậu không sao rồi!_Earthquake- Làm bọn này lo lắm đấy biết không!_Fang- Xin lỗi các cậu!_Thorn- Mà vừa nãy là gì vậy?_Yaya- Năng lực tiềm ẩn của bọn tớ_Thorn- Năng lực tiềm ẩn!_cả nhóm- Mỗi Boboiboy đều có năng lực tiềm ẩn, đó là loại năng lực mạnh nhất bọn tớ có thể sử dụng.

Vừa rồi tụi tớ đã kích hoạt nó để tiêu diệt con quái vật kia, nó cũng đã khôi phục lại hành tinh này_IceCả đám kinh ngạc, các Boboiboy có sức mạnh như vậy sao.

Đột nhiên 3 người kia ho khù khụ, còn ho ra máu, cả đám hốt hoảng- Thôi rồi, mau đưa họ về trạm cấp cứu đi!_Earthquake- Quá muộn rồi_Ice- Là sao, Ice?_Blaze- Năng lực tiềm ẩn sẽ ngày càng bộc lộ, nhưng nếu sử dụng nó quá sớm sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Vì bọn tớ mới chỉ cấp 2 mà đã sử dụng năng lực này nên kết quả rất tệ_Cyclone- Vậy các cậu sẽ..._Solar nhìn Thorn trong lòng mình- Sẽ chết_ThornSét đánh ngang tai, cả đám như không tin vào tai mình nữa- Cậu nói dối, là nói dối đúng ko..._Thunderstorm- Xin lỗi, tụi mình không thể đi cùng các cậu quãng đường sau này nữa rồi.

Cố gắng sống tốt nhé!

Tụi mình... rất yêu nơi này, nên mới bảo vệ nó.

Tụi mình đạt được nguyện vọng rồi.

Được chết tại đây trong lòng các cậu... là được rồi..._CycloneTiếng cậu nhỏ dần, cả 3 người nhắm mắt lại, trên môi vẫn cười mãn nguyện.

Tất cả khóc thét lên, chỉ trừ người yêu 3 người.

3 anh đơ ra, sau lại nói- Cậu đang đùa, đúng không?

Đúng rồi, cậu chỉ đang đùa thôi, rồi cậu sẽ tỉnh lại đúng không?Họ cứ nói vậy với nụ cười khá dị, như bị ám ảnh vậy.

Nhưng không ai thấy điều đó, ngoài Earthquake.

Cậu nhìn 3 người bạn với vẻ mặt lo ngại.

Cả 3 bế xác người yêu mình về tàu.

Cả đám thấy vậy đi theo, riêng Earthquake nhìn 3 người với sự lo lắng, liệu họ có sao không.

Cậu thở dài... trong nỗi đau... và dằn vặt
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 2: Quyết định


Đã 3 ngày rồi kể từ hôm mà 3 Boboiboy ra điEarthquake thở dài, nhìn mọi thứ xung quanhKhông còn tiếng cười đùa, trêu chọc nhauKhông còn những trận cãi vã, xích míchCăn nhà yên ắng một cách lạ thườngĐây luôn là điều mà cậu nghĩ là mình cần, nhưng...Sao lại hiu quạnh vậy...Sao lại yên ắng vậy...Sao cậu lại cảm thấy trống trải vậy...Sao cậu lại cảm thấy cô đơn vậy...Sao khi căn nhà đã yên ắng rồi, cậu lại cảm thấy chán ghét nó đến vậyCậu chưa từng nhận ra, sự ồn ào đó đã chiếm lấy 1 phần quan trọng trong tâm trí cậuGiờ cậu lại cần nó biết bao nhiêu, cậu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì nó, sự ồn ào, náo nhiệt đóEarthquake thở dài, rồi nhìn lên tầngNhưng vẫn ko khiến cậu lo bằng mấy người kiaKính koongCậu chạy ra mở cửa- Ông, Ochobot!_Earthquake- Chào cháu/cậu!_ông/Ochobot- 2 ng vào nhà đi!_Earthquake3 ng vào nhà và nói chuyện- Thế, 3 đứa kia thế nào rồi?_ông- Họ..._QuakeBỗng 3 Boboiboy còn lại từ trên lầu đi xuống- Mama!

A, ông, Ochobot!_Blaze- Cháu chào ông!

Chào Ochobot!_Thunderstorm, Solar- Chào 3 cháu/cậu!_ông/Ochobot- Mama, có cơm chưa?_Blaze- Trong kia kìa_Earthquake- Vậy tụi tớ mang lên nha!_Solar- Các cậu ăn cùng tớ và ông đi!_Ochobot- Thôi, bọn này phải lên ăn cùng họ_Blaze_Ice không thích tớ ăn một mình đâu!- Thorn cũng vậy, cậu ấy sẽ giận tớ mất_Solar- Cyclone sẽ nói tớ ăn mảnh, không chia cho cậu ấy_ThunderstormNói xong, cả 3 phóng vụt lên nhà, để lại 3 người kia với nỗi lo chất chồng- Có vẻ không có tiến triển gì_ôngEarthquake chỉ im lặng.

Đúng, không ai nghe nhầm đâu, 3 người kia đang nhắc đến người yêu họ, những người đã không còn tồn tại trên đời này nữa.

Sau sự việc đó, cả Thunderstorm, Blaze, Solar đều không thể chấp nhận sự thực rằng Cyclone, Ice, Thorn đã ra đi, và chìm đắm trong ảo mộng của riêng mình.

Họ giữ lại xác 3 người kia, và tự thuyết phục mình rằng người yêu mình chỉ đang ngủ thôi, và sẽ sớm tỉnh dậy.

Ngày qua ngày, Earthquake chỉ có thể nhìn bạn mình mãi ôm ấp những cái xác đã lạnh cóng đó, với hi vọng mong sao nếu sưởi ấm được cho họ thì họ sẽ tỉnh dậy, sẽ lại nói, cười như trước- Họ đang tự hủy hoại chính mình đấy_Ochobot- Có lẽ họ muốn chìm đắm vào ảo mộng rằng 3 cậu ấy vẫn còn sống, vẫn có thể nói, có thể cười lại với họ như trước đây.

Nếu có thể, bản thân tớ cũng muốn chìm vào ảo mộng đó lắm chứ..._Earthquake- Cậu..._OchobotOchobot định nói thì bị ông Aba ngăn cản- Earthquake!_ông- Dạ?_Earthquake- Cháu là thủ lĩnh của cả nhóm, cháu nghĩ sao?_ông- Cháu không biết!

Cháu biết họ làm vậy là sai, nhưng cũng vì yêu thôi, yêu không có lỗi_Earthquake- Không phải!

Ý ông là cháu nghĩ mình nên làm gì_ông- Dạ?!_Earthquake- Ông hiểu tụi nó đang rất buồn và tuyệt vọng, nhưng cháu nghĩ tiếp tục như vậy có ổn không?_ôngEarthquake im lặng, cứ tiếp tục như vậy...- Cháu là thủ lĩnh, cháu hãy quyết định xem cháu nên làm gì thì mới tốt nhất cho tất cả các cháu.

Ông tin cháu sẽ có quyết định đúng đắn_ôngCậu ngẫm nghĩ về những lời nói đó.

Khi ông và Ochobot đã về rồi, cậu lên từng phòng mộtPhòng SolarCậu đẩy hé cửa, Solar đang chơi điện thoại- Cậu xem, ảnh của tớ được nhiều lượt bình luận chưa này_SolarSolar giơ điện thoại cho người bên cạnh xem.

Không, là xác của Thorn mới đúng chứ.

Anh trò chuyện vui vẻ như đang nói với cậu thật vậyEarthquake thở dài, đóng cửa rồi sang phòng tiếp theoPhòng BlazeBlaze đang chơi game, vẻ mặt rất thích thú và vui vẻ- Game vui quá, Ice, cậu cũng nên thử đi!_BlazeBlaze quay sang bên cạnh, bên dó là xác của Ice, được đặt ngồi ngay bên cạnh anh.

Blaze vẫn vô tư trò chuyện, nói liến thoáng dù cho chẳng có lời hồi đápEarthquake lại thở dài, đóng cửa rồi tới phòng còn lạiPhòng ThunderstormỞ phòng này còn tệ hơn, Thunderstorm ôm xác Cyclone vào lòng, vừa ôm vừa thủ thỉ- Trời trở lạnh rồi nhỉ.

Cậu lạnh lắm đúng không, cậu không thích trời lạnh mà.

Đừng lo, tớ sẽ sưởi ấm cho cậu, cậu sẽ không thấy lạnh nữa đâu_ThunderstormAnh cứ ôm xác cậu vào lòng, ôm chặt không dám buông, chỉ mong có thể sưởi ấm cho cậu, giúp cậu không còn cảm thấy lạnh nữaEarthquake vẫn đứng đó, lặng im.

Cậu đóng cửa lại, đi về phòng, nằm phịch xuống giường.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, cậu nên làm gì thì mới tốt đây.

Bỗng 1 giọng nói vang lên bên tai cậu- Mama, hãy thuyết phục họ buông bỏ đi!Cậu bật phắt dậy, giọng nói này...3 luồng sáng hiện lên trước mắt cậu, nó hóa thành hình ảnh 3 người bạn cậu đã nghĩ không thể gặp lại- Cyclone, Ice, Thorn!_EarthquakeCậu lao đến ôm lấy họ, nhưng thứ cậu chạm được chỉ là không khí- Mama, bọn tớ đã chết rồi, cậu không thể chạm vào bọn tớ nữa đâu_Thorn- Mama, làm ơn, hãy thuyết phục bọn họ buông bỏ đi!_Ice- Nhưng... các cậu chẳng phải đang ở trước mặt tớ sao!

Các cậu có thể..._Earthqluake- Bọn tớ chỉ là chút tàn dư còn sót lại của linh hồn vẫn còn trong thể xác họ đang giữ thôi, không phải 1 thực thể còn sống_Cyclone- Nếu xác bọn tớ không được đem đi chôn, bọn tớ không thể siêu thoát_Ice- Hơn nữa, nhìn họ như vậy, bọn tớ cũng không nỡ bỏ rơi họ trong tình trạng đó_Thorn- Chỉ có cậu mới có thể thuyết phục được họ thôi, mama!

Làm ơn hãy giúp họ buông bỏ_Cyclone- Hãy coi như đây là nguyện vọng cuối cùng của bọn tớ!_Cyclone, Ice, ThornEarthquake im lặng, cậu suy nghĩ về điều này, về điều họ nói, về những hành động của 3 người bạn kia.

Có lẽ...

đó cũng là 1 lựa chọn khá...- Mama, con người cũng phải biết buông bỏ, chỉ khi buông bỏ quá khứ đau lòng mới có thể tiến đến tương lai.

Tớ không nói các cậu nên quên, nhưng đừng vướng bận nó nữa.

Các cậu vẫn còn 1 tương lai phía trước, không phải chỉ sống cho các cậu, mà còn sống cho tụi tớ nữa_Cyclone- Cậu... làm tớ ngạc nhiên đấy!_Earthquake- Bọn tớ cũng vậy mà!_Ice, Thorn- Được, tớ sẽ làm!

Nhưng các cậu hãy hứa!_Earthquake- Hứa gì vậy?_Ice- Ngày mai, khi tất cả mọi người đến, hãy nói lời tạm biệt lần cuối nhé!_Earthquake- Đương nhiên rồi!_Cyclone, Ice, ThornRồi cả 3 biến mất.

Earthquake ngồi suy nghĩ, rồi quyết định"Được rồi, làm vậy đi!"

Tối đó, cậu đưa Thunderstorm, Blaze, Solar mỗi người 1 cốc nước, uống xong, họ đều ngủ say.

Phải, trong cốc có thuốc mêCậu liền đem xác bạn mình lên ngọn đồi gần đó, ngọn đồi đã có biết bao kỉ niệm của họ.

Tại đây, cậu chôn xác họ xuống, lập thành 3 ngôi mộ nhỏ- Hãy ở lại đến mai nhé!_EarthquakeTrong không gian có tiếng đáp lại- Tất nhiên rồi!
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 3: Tạm biệt


Sáng hôm sau- CÁC CẬU ĐANG Ở ĐÂU!- TRẢ LỜI BỌN TỚ ĐI!- CÁC CẬU ĐÂU RỒI!Tiếng hét vang lên trong căn nhà của các Boboiboy, và chắc ai cũng hiểu lí doThunderstorm, Blaze, Solar sau khi tỉnh dậy không thấy người yêu mình thì hoảng hốt, chạy khắp nhà gọi họ.

Earthquake nhìn họ, 1 nỗi niềm lại dâng lên trong cậu.

Cậu có thể hiểu tại sao Cyclone, Thorn, Ice không thể yên tâm rời đi và lại tới gặp cậu chứ không phải họ.

Thấy cậu, 3 người kia chạy lại hỏi tới tấp- Mama, cậu có thấy Cy đâu không, từ sáng đến giờ không thấy cậu ấy đâu cả_Thunderstorm- Cả Ice cũng thế, tớ thấy lo, lỡ cậu ấy làm sao..._Blaze- Thorn cũng biến mất.

Họ vẫn còn chưa tỉnh lại, không lẽ bị bắt cóc?_Solar- CÁI GÌ!_Blaze- Chết tiệt!_Thunderstorm- Không phải!_EarthquakeSau khi Earthquake lên tiếng, tất cả im lặng quay qua nhìn cậu- Họ không bị bắt cóc, tớ biết họ ở đâu.

Theo tớ!_EarthquakeEarthquake đưa 3 người lên ngọn đồi đó, cả 3 đều nhận ra đây là nơi hồi nhỏ cả bọn hay chơi đùa.

Nhưng không ai hiểu vì sao lại đến đây- Mama, họ ở đây thật hả?_BlazeEarthquake chỉ im lặng, cậu cắm cúi đi tiếp.

Đến đỉnh ngọn đồi, cậu chỉ về đằng trước- Kia kìa_Earthquake3 người nhìn về phía đó, nét mặt đột nhiên thay đổi, trở nên thương tâm và đau khổ- KHÔÔÔÔÔÔNG!!!!!!_Thunderstorm, Blaze, SolarPhía trước chính là phần mộ của người yêu họ mà Earthquake đã lập nên hôm qua.

Cả 3 như không thể tin được, vội vã chạy đến bên ngôi mộ- Mama, cậu đùa thôi đúng không?

Cậu và các cậu ấy đang trêu tụi tớ đúng không?

Ngưng đùa đi!_Blaze- Đúng đó mama, họ không thể nào... không thể nào chết đâu đúng không, đúng không!_Solar- Cậu trả lời đi, đúng không hả!

Chả phải thế sao!_Thunderstorm- CHẢ PHẢI THẾ SAO!

EARTHQUAKE!_Thunder, Blaze, SolarEarthquake lặng người.

Họ không gọi cậu là mama- Cuối cùng cũng chịu chấp nhận rồi à_Earthquake- Chấp nhận ư!

Làm gì có cái gì để chấp nhận!_Solar- Thật không?

Có thật là các cậu nghĩ vậy không?

Có thật sự là cậu nghĩ mình không tự lừa dối mình không?

Ai cũng biết chuyện này rồi đó!_EarthquakeCả 3 im lặng, hay đúng hơn là không biết nói gì- Làm ơn đó, 3 người họ đã chết rồi!

Họ không còn sống trên cõi đời này đâu!

Các cậu phải chấp nhận đi!_Earthquake- KHÔNG THỂ NÀO!

HỌ VẪN CÒN SỐNG, CHẮC CHẮN VẪN CÒN SỐNG MÀ!_Blaze- EARTHQUAKE CẬU ĐỪNG NÓI NỮA!

BỌN HỌ ĐÂU RỒI!

CẬU BIẾT ĐÚNG KHÔNG!_Solar- CẬU NÓI ĐI!

NGƯỜI YÊU BỌN TỚ ĐÂU!_Thunderstorm- ĐẾN LÚC NÀO CÁC CẬU MỚI CHỊU TỈNH RA HẢ!

3 CẬU ẤY CHẾT RỒI!

CÁC CẬU CÓ TỰ LỪA DỐI MÌNH CŨNG KHÔNGY THỂ THAY ĐỔI ĐIỀU ĐÓ ĐÂU!

ĐẾN BAO GIỜ MỚI CHỊU CHẤP NHẬN HẢ!

CÁC CẬU NGHĨ CỨ THẾ NÀY LÀ TỐT SAO, CỨ ĐẮM CHÌM TRONG ẢO MỘNG VỀ NGƯỜI ĐÃ CHẾT THÌ HỌ SẼ VUI LẮM Ư!

CÁC CẬU NGHĨ 3 CẬU ẤY SẼ RA SAO KHI BIẾT TÌNH TRẠNG CỦA CÁC CẬU THẾ NÀY HẢ!_EarthquakeEarthquake hét lên, những lời cậu nói đều xuất phát từ trong lòng.

Những lời nói mà cậu đã kìm nén mấy hôm nay, tất cả đều đem ra nói hết.

3 người kia im lặng, cậu ấy nói đúng.

Họ đã chìm trong ảo mộng quá lâu rồi.

Đã đến lúc họ phải chấp nhận sự thật.

Người họ yêu thật sự... chết rồi... họ không còn sống, không còn có thể cười nói với họ như trước nữa.

Họ thật sự đã đi rồi3 người quỳ sụp xuống mà khóc.

Ai nói họ mạnh mẽ, tự tin, đó chỉ là sự mạnh mẽ họ tạo ra để có thể bảo vệ người yêu mình.

Bây giờ người yêu họ đã chết rồi, thì họ còn cần nó làm gì nữa.

Earthquake quỳ xuống, an ủi họ, giờ lời nói đã không còn là gì nữa, hành động mới là thứ cần thiết.

Như 1 người mẹ, cậu sà xuống ôm những đứa con của mình, mặc cho bọn họ khóc ướt áo cậu và... bản thân cậu cũng khóc.

Rốt cuộc, lại ko phải như mẹ con mà là những người bạn, cả 4 ôm lấy nhau, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặtVà 1 hơi ấm bao trùm lấy họ.

Cảm giác này, 1 cảm giác thật quen thuộc, như là... cha mẹ vậy- Cha!

Mẹ!_Earthquake, Thunderstorm, Blaze, Solar2 người vừa đến và ôm họ chính là cha mẹ các Boboiboy.

Họ ôm những đứa con của mình vào lòng, không nói gì, chỉ im lặng.

Tuy vậy ai cũng hiểu, bây giờ không phải lúc dành cho lời lẽ.

4 người không nói gì, chỉ im lặng trong vòng tay mẹ và cha rồi khóc, khóc đến khi không còn nước mắt để rơi nữa, khóc cho trôi hết nỗi buồn trong lòng mìnhSau khi khóc xong, họ buông nhau ra, nhìn cha mẹ mình- Sao cha mẹ lại ở đây?_Earthquake- Ông con gọi cho cha mẹ bảo bọn ta về.

Và ông cũng đã kể hết mọi chuyện rồi_cha BoboiboyVừa nói ông vừa nhìn vào mộ 3 đứa con trai mình bằng đôi mắt đau đớn, đau khổ.

Cả 4 thấy vậy liền hối lỗi- Xin lỗi cha mẹ, chỉ vì tụi con không thể bảo vệ họ!_Thunderstorm- Không!

Các con không có lỗi!

Không ai trong mấy đứa có lỗi cả!_mẹ Boboiboy- Nhưng bọn con đã không bên họ lúc đó!

Bọn con đã để họ một mình!_Blaze- Là lỗi của bọn con!

Nếu bọn con bên họ lúc đó, có thể họ đã không chết rồi_Solar- Không!

Lỗi là ở con quái vật đó, nó đã khiến gia đình chúng ta thành ra như vậy!_cha Boboiboy- Các con không có lỗi đâu!

Nên đừng dằn vặt nữa!_mẹ BoboiboyTất cả im lặng, họ đều trao cho nhau 1 cái nhìn thấu hiểu.

Cuối cùng, 4 Boboiboy ngẩng lên, nở 1 nụ cười nhẹ- Vâng ạ!Đột nhiên họ như nhận ra cái gì đó, liền nhìn ra phía sau cha mẹ.

Đó là ông họ, Ochobot, Gopal, Ying, Yaya, Fang, Cattus và Bellbot, thầy Papa Zola, vợ thầy Mama Zila, bố Gopal, mẹ Ying và mẹ Yaya, chỉ huy Ciciko cùng đô đốc Tarung, Kaizo cùng ng ở trạm TEMPUR-A, Sai và Shielda cùng Nut, và rất nhiều quả cầu năng lượng họ đã làm thân- Sao mọi người lại ở đây?_Solar- Tớ gọi họ tới đó!

Tạm biệt cũng phải đầy đủ mọi người chứ!_EarthquakeNói đến đó, tất cả im lặng.

Từng người một lên và nói tạm biệt 3 cậu trai kia.

Earthquake là người cuối cùng.

Cậu bước lên và nói lời cuối- Chúng ta dù thế nào cũng là bạn, là gia đình.

Tất cả mọi người sẽ không bao giờ quên các cậu đâu.

Với lại..._cậu nói, đoạn quay sang bên cạnh_... tạm biệt không phải vĩnh biệt, đúng không?- Đúng đó Quake mama!Giọng nói vang lên khiến tất cả giật mình, và khi nhìn vào đó còn giật mình hơn3 thân ảnh của 3 Boboiboy kia, như lời hứa hôm qua, đã ở lại để tạm biệt lần cuối.

Lúc đầu, tất cả sốc và không ai tin vào mắt mình, sau đó, cả 3 người kia đều chạy ra ôm lấy người yêu mình, nhưng tất cả những gì họ chạm vào, chỉ là hư không- Tụi tớ giữ lời rồi đó!_Cyclone- Ừ!_EarthquakeTất cả lại ngơ ra, thế là sao!

Earthquake bèn vội giải thích, nói hết tất cả chuyện xảy ra hôm qua- Vậy... các cậu là linh hồn còn sót lại trong thân xác cũ sao?_Yaya- Ừ!_Ice- Và các cậu sẽ rời đi ư?_Ying- Rất buồn, nhưng đúng là vậy!_Thorn- Đừng, làm ơn đừng đi!_Solar- Không thể được đâu Solar!

Tớ cũng không muốn đi, nhưng không còn cách nào khác.

Vì bọn tớ... vốn không còn sống nữa rồi_Thorn- Vậy bọn này sẽ theo các cậu!

Xin đừng..._Blaze- Không được!_Ice- Tại sao?_Thunderstorm- Các cậu cần phải sống, cần phải tiếp tục đi trên con đường của mình.

Không chỉ sống cho riêng bản thân mình mà còn cho bọn tớ nữa.

Làm ơn đấy!

Nếu các cậu chết, bọn này sẽ chết thật sự đấy!_Cyclone- Thế... là sao?_Thunderstorm- Những kí ức về người chết luôn đẹp nhất, vì người chết chỉ có thể sống trong kí ức của người sống thôi.

Nếu các cậu chết, ai sẽ nhớ về bọn tớ sâu đậm như các cậu?_CycloneTất cả bất ngờ, Cyclone mà có thể nói ra những lời như thế ư.

Mà tất nhiên là trừ Earthquake, Ice, Thorn vì Ice và Thorn đã thấy nhiều, còn Earthquake thì thấy hôm qua rồi- Ngạc nhiên thật!_ông Boboiboy- Bọn cháu cũng vậy mà!_Earthquake, Ice, ThornĐột nhiên bóng hình 3 người dần mờ đi.

Tất cả sững sờ- Tụi mình sắp hết thời gian rồi_Cyclone- Các con!_mẹ Boboiboy- Mẹ!

Cha!_Cyclone, Ice, ThornHọ chạy đến chỗ bóng hình 3 người với sự buồn bã, nhưng cố gắng giấu đi- Cha mẹ nhớ sống tốt nhé!_Thorn- Tất nhiên rồi!_cha Boboiboy- Mọi người đừng buồn!

Earthquake đã bảo rồi mà.

Tạm biệt, không phải vĩnh biệt!_Ice- Nếu có duyên, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại!_Cyclone- Ừ!_mọi ngườiBóng hình họ mờ dần.

Họ vừa cười vừa nói- Tạm biệt!- Tạm biệt!_mọi ngườiCả 3 dần biến mất nhưng Cyclone còn làm gì đó.

Cậu phất tay, một làn gió thổi đến, mạnh mẽ, nhưng ko kém phần tinh nghịch.

Khi gió ngưng, cũng là lúc 3 bóng hình không còn hiện hữu trong không gian này, đã thật sự đi rồi
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 4: Cuộc sống mới


Đã 1 năm kể từ ngày đóÔng Aba thở dài, ngắm nhìn cảnh vật xung quanhKhông còn bất cứ 1 biến động nào nữa...Mọi thứ thật yên bình...Và cô đơn...Bởi lẽ, Boboiboy là anh hùng.

Họ sẽ chỉ xuất hiện khi có rắc rốiYên bình có nghĩa không còn họ nữaKhông còn anh hùng nữa...Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.

Nơi đây từ 1 nơi lạc hậu đã thành nơi tiên tiến, con người đã tạo ra nhiều tiến bộ mới, thông minh hơn, khôn ngoan hơn, kỉ luật hơnNhưng nó chỉ vì 1 lí doTuy biết đó là điều tốt, nhưng ông vẫn thấy nhớ quáNhớ những tháng ngày vui vẻ bên nhau...Nhớ những câu chuyện nhạt nhẽo nhưng gắn kết mọi người lại...Nhớ những nụ cười hồn nhiên của lũ trẻ...Và trên hết cả là nhớ cháu ôngPhải, tất cả thay đổi này là do Boboiboy đã không còn trên đảo Pulau Rintis nữa.

Sau hôm đó, cha mẹ Boboiboy đã đưa họ đi theo cùng để hàn gắn vết thương của sự mất mát đã gây ra cho họ.

Bây giờ họ đang ở đâu, ông cũng không rõ lắm, hình như chúng lại đi vòng quanh thế giới thì phải- Liệu chúng có ổn không nhỉ?_ông AbaTại 1 nơi khácỞ 1 nơi, cụ thể là ở 1 sân bay, máy bay vừa đáp xuống, đoàn khách túa ra.

1 gia đình với 4 đứa nhỏ, có vẻ là sinh 4 đang ra khỏi sân bay.

Người cha gọi 1 cú điện thoại, xong quay sang nói- Rồi, tí nữa sẽ có người đến đón chúng ta.

Trong lúc đó có ai muốn đi đâu không?_người cha- Dạ không, tụi con không có nhu cầu!_cậu con trai áo vàng nâu đen- Cha mẹ!_cậu con trai áo cam trắng- Sao vậy con?_người mẹ- Đây... là nơi mà chúng ta sẽ sống ạ?_cậu trai lại hỏi- Ừ!

Chào mừng các con đến Nhật Bản!_người chaĐúng, họ đang ở Nhật, và nơi này chính là sân bay Haneda ở Tokyo.

Còn gia đình đó thì ai cũng biết nhỉ, chính là nhà các Boboiboy.

Họ vừa mới chuyển qua Nhật và sẽ ở lại một thời gian không ai biết được vì tính chất công việc của bố mẹ họ- Xe đến rồi kia ta đi thôi!_cha BoboiboyCả nhà lên xe và đi khỏi sân bay.

Trên đường đi Earthquake nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn những người anh em của mình.

Mọi chuyện đều rất khác so với lúc trước.

Thunderstorm vốn đã trầm lặng, khó tính bây giờ còn trầm hơn, chỉ nói chuyện với người thân và thỉnh thoảng với những người bạn cũ.

Blaze không còn tăng động, quậy phá nữa mà khá là trầm tính, mặc dù cậu vẫn là 1 người vui vẻ, nhưng lại không hòa hợp với thế giới xung quanh.

Solar thì bỏ tật sống ảo và tính fabulous của mình đi, và sống rất bình thường.

Nói chung là, họ trở nên trầm tính và không giao tiếp nhiều với xung quanh như trước.

Mà... chính cậu cũng thế còn gì.

Cậu cũng đã trở nên quá lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, đến mức đi đến đâu cả 4 người cũng đều được xem là kiểu người không hòa đồng, lãnh đạmChiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà, cả nhà bước xuống, ngắm nhìn nó.

1 căn nhà không hẳn là to nhưng cũng không nhỏ, vừa đủ cho họ sống.

Căn nhà 2 tầng màu trắng xinh đẹp với 1 khu vườn nhỏ ở sân sau.

Nó khá là cách biệt với xung quanh khi quanh đó không có ngôi nhà nào cả, nhưng lại hợp ý họ.

Bởi lẽ vì những lí do trong quá khứ, các Boboiboy giờ không muốn quá thân thiết với ai nữaTất cả vào nhà.

Nhà có 7 phòng, cha mẹ họ ở chung 1 phòng, còn mỗi người 1 phòng riêng, 2 phòng còn lại cho kháchPhòng Thunderstorm

Phòng Blaze

Phòng Solar

Phòng Earthquake

Phòng cho khách

Cả nhà không nói gì, chỉ đi vào trong.

Tại đó, Thunder đi đọc truyện, Blaze chăm chút con cá voi bông, Solar bày và chăm sóc đống cây.

Sau sự kiện kia, cả 3 người đó thường chăm chút cho những thứ đó.

Thunder luôn giữ lại và đọc hết những cuốn truyện mà Cyclone để lại.

Blaze chăm con cá voi bông của Ice rất kĩ, còn học khâu vá đồ, đến mức con cá voi trông như mới ấy.

Solar thì chăm cây của Thorn, có bao nhiêu cây là cậu giữ lại và chăm sóc, đến mức bây giờ trình độ của cậu như Thorn luôn rồi- Các cậu vào ăn cơm?_Earthquake- Bọn tớ vào ngay đây Earthquake!_BlazeÀ mà nói thêm, họ đã không còn gọi Earthquake là mama nữa, vì họ đang sống cùng cha mẹ, hơn nữa bây giờ, họ coi nhau là bạn, là anh em chứ không phải mẹ conCả 3 người cùng xuống luôn và ăn rất nghiêm chỉnh.

Điều này chỉ khiến Earthquake thêm buồn, vì cái thời quậy phá trong bữa ăn, cái thời có đầy đủ cả 7 người, cái thời từng khiến cậu tức điên lên nhưng bây giờ lại mong nó trở lại biết bao.

Cậu thở dài, dù sao cũng đã 1 năm, cậu cũng quen rồiCả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.

Cha họ nói- Ngày mai các con sẽ nhập học ở trường Hansei_cha Boy- Trường Hansei, ko phải là trường dạy ma thuật ở Nhật Bản sao?_Solar- Con nghe nói ở đó khuyến khích học sinh phát huy năng khiếu về âm nhạc và chiến đấu thì phải_Blaze- Đúng vậy!

1 người bạn của mẹ đã giới thiệu cho mẹ.

Ngôi trường đó tập hợp những học sinh có năng lực đặc biệt và huấn luyện chúng_mẹ BoyXin giải thích cho mọi người.

Nửa năm trước đã có 1 thứ gọi là làn sóng khởi nguyên quét qua trái đất.

Từ đó, có những đứa trẻ tình cờ có khả năng sử dụng ma thuật hay có tài năng thiên phú về âm nhạc.

Tuy nhiên nếu để yên vậy rất nguy hiểm nên chính phủ đã tạo ra ở từng quốc gia 1 ngôi trường tập hợp những học sinh đó lại và huấn luyện chúng.

Và về ai huấn luyện thì ở mỗi quốc gia có vài ng lớn được gọi là 'người được chọn' khi có thể sử dụng ma thuật 1 cách thuần thục và khả năng sử dụng âm nhạcNói rõ hơn thì thực ra khả năng âm nhạc đó cũng có thể gọi là ma thuật.

Những ng có tài năng đó có thể sử dụng âm nhạc để chiến đấu, thôi miên, mê hoặc hay thậm chí là tự vệ.

Đó được gọi là ma thuật âm thanh.

Còn ma thuật kia là các loại sức mạnh khác như triệu hồi, giả kim, dịch chuyển, bói toán, điều khiển nguyên tố tự nhiên...

điều là ma thuật thiên linh.

Có điều thú vị là người ta tin rằng mỗi loại ma thuật đều có 1 vị thần bảo hộ, và sóng khởi nguyên chính là do họ tạo raTrường Hansei là trường huấn luyện học sinh ở Nhật.

Ở đây dạy học sinh cách sử dụng ma thuật và tự vệ hoặc nếu ai muốn có thể học cách chiến đấu, những người đó nếu xuất sắc sau này sẽ trở thành người bảo vệ đất nước và thế giới khỏi nguy hiểm từ các tác nhân khác nhau- Thủ tục đã hoàn thành hết rồi, các con chỉ cần kiểm tra xét lớp nữa thôi_cha Boy- Các con đã dự định học lớp nào chưa?_mẹ Boy- Con không biết nữa!

Có lẽ bọn con sẽ nghĩ sau_Earthquake- Vậy tối nay các con nghĩ đi nhé!_mẹ Boy- Vâng ạ!_4 BoySau bữa cơm, các Boy lên phòng mình và suy nghĩ.

Họ không cần hỏi ý kiến nhau vì họ tôn trọng quyết định của nhau, ai thích học gì thì người đó sẽ học ở đó.

Với lại những quyết định của họ đa số là y hệt nhau, nên cũng ko quá lo lắng về việc mỗi người 1 ngả hay bất đồng quan điểmTại phòng cha mẹ các BoboiboyHọ đang nói chuyện với 1 người nào đó qua màn hình.

Khuôn mặt họ hiện lên nét lo lắng- Cậu chắc việc này ổn chứ?_mẹ Boy- Chắc chắn!

Tớ đảm bảo vậy mà_người đó- Cho tụi nó nhập học ở trường đó, liệu có thể chữa được vết thương tinh thần của chúng nó không?_cha BoyCha mẹ Boboiboy rất lo cho những đứa con của mình.

Tuy bây giờ đã đỡ hơn rồi nhưng họ biết, trong lòng chúng vẫn không thể nguôi được nỗi ám ảnh của 1 năm trước.

Chúng sống đến bây giờ cũng chỉ vì anh em chúng đã nhờ chúng sống thay bọn nó, nhưng chỉ vì điều đó thôi, còn chúng không còn 1 động lực sống nào khác, ngày ngày cứ vật vờ, mang nụ cười, cảm xúc, bộ mặt bên ngoài mà không ai hiểu được bên trong chúng nghĩ gì.

Chúng gần như cô lập mình khỏi thế gian, như không muốn ai biết đến sự tồn tại của mình.

Vậy nên họ rất lo lắng, vì vậy 1 người bạn của họ đã khuyên họ nên đưa con mình vào ngôi trường đó, và bảo là làm vậy có thể khiến chúng trở lại như trước- Tớ chưa bao giờ nói dối các cậu đúng ko?

Ở đó chắc chắn sẽ có thứ có thể hàn gắn vết thương của con các cậu.

Còn nếu không thể, thì tớ cũng hết cách_người đóCha mẹ Boboiboy nhìn nhau, rồi lại nhìn qua người bạn mình- Phải để số phận quyết định thôi_người đóCuộc trò chuyện kết thúc, người đó lấy tay để lên trán, nằm dựa vào ghế- Đến lúc rồi nhỉ_người đó
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 5: Nhập học


Sáng hôm sau, cả 4 người đều dậy đúng giờ.

Đây là 1 thay đổi của Blaze, vì Earthquake, Thunderstorm, Solar vốn dĩ đã dậy sớm rồi.

Cả 4 ăn sáng rồi được bố mẹ đưa đến trường.

Vì đây là lần đầu tiên nên bố mẹ chở họ đi, còn sau này khi đã biết đường rồi họ sẽ tự đi xe buýt.

Trên đường đi, cả nhà cùng trò chuyện- Các con đã quyết định học gì chưa?_mẹ Boy- Dạ hôm qua con đã suy nghĩ và đã quyết định rồi ạ!

Con tin là tất cả chúng con đều chung 1 suy nghĩ_Earthquake- Con cũng nghĩ vậy!_Blaze, Solar- Còn con, Thunder?_cha Boy- Con cũng vậy!_ThunderstormThunderstorm là một trong những người chịu tổn thương lớn nhất.

Nó hối hận vì đã ko bảo vệ được Cyclone như nó đã từng hứa với thằng bé.

Đối với nó, nụ cười của nó là do Cyclone mang lại, cho nên, có lẽ bây giờ nó không thể cười lại được nữa rồi.

Mẹ Boboiboy thở dài nhìn đứa con có nguyên 1 màu đen đỏ trên người, không biết sau này cô còn có thể thấy được nụ cười của nó không nữaChiếc xe dừng lại cách cổng trường khoảng 3 mét.

Cả nhà bước xuống xe, tiến vào trường.

Lúc đó là vào lớp rồi, cả nhà cố tình đến muộn một chút, vì 4 Sibling không thích sự chú ý lắm.

Đến phòng hiệu trưởng, ông hiệu trưởng đã chờ sẵn ở đó- Chào cả nhà!_hiệu trưởng- Chào thầy!_chaHiệu trưởng là 1 người đàn ông trung niên có 1 khuôn mặt phúc hậu.

Ông nở nụ cười hiền hoà với các cậu học sinh mới- Vậy các con quyết định học lớp nào chưa?_hiệu trưởng- Các con?_mẹCả bọn nhìn nhau 1 lúc rồi cùng gật đầu- Bọn con học khoa Music, lớp E_Earthquake- Khoa Music sao, ko phải khoa Attack à?_bố- Vâng!_Earthquake- Nếu mấy đứa có ma thuật âm thanh thì nên học khoa Music.

Còn về phần lớp thì phải kiểm tra xem năng lực của mấy đứa ở mức nào đã_hiệu trưởngGiải thích một chút, ở trường học này chia ra làm các khoa khác nhau, mỗi khoa chia ra làm 6 lớpVề các khoa có:+ Attack: Khoa chuyên về kĩ năng tấn công, những học sinh khoa này phần lớn có ma thuật thiên linh.

Khoa này để đào tạo ra những chiến binh chinh chiến, tiên phong trên chiến trường+ Support: Khoa chuyên về kĩ năng hỗ trợ, những học sinh khoa này có cả ma thuật thiên linh lẫn âm thanh.

Khoa này đào tạo những người hỗ trợ từ phía sau cho các chiến binh như trị thương, yểm trợ, đánh tầm xa...+ Reconnais: Khoa chuyên về kĩ năng do thám, những học sinh khoa này phần lớn đều có kĩ năng phù hợp cho việc đột nhập, lấy thông tin như biến hình, đi xuyên tường, tàng hình, ru ngủ...

Khoa này đào tạo các gián điệp chuyên đi đánh cắp các dữ liệu quan trọng hay thu thập thông tin+ Music: Khoa chuyên về âm nhạc, những học sinh khoa này chỉ có ma thuật âm thanh.

Khoa này chỉ đào tạo học sinh kiến thức về ma thuật âm thanh chứ không có kĩ năng nào phục vụ chiến đấu cả, nghĩa là khoa này được lập ra chỉ để dạy những ai có ma thuật âm thanh cách điều khiển năng lực thôiVề các lớp được chia ra làm 7 lớp:+ E: Lớp dành cho những học sinh chỉ có ma thuật nhưng không mạnh về tư chất, tức là những người chỉ có khả năng sử dụng phép thuật chứ không thể phát huy hết tiềm năng của ma thuật+ D: Lớp dành cho những học sinh hơi có tư chất ma thuật, nhưng năng lực vẫn gọi là yếu+ C: Lớp dành cho những học sinh có tư chất thuộc hạng trung, những học sinh này nếu xét về năng lực là vẫn khá yếu+ B: Lớp dành cho những học sinh có tư chất bình thường, đây là những học sinh có năng lực vừa đủ để kiểm soát và phát huy sức mạnh của mình 1 cách tốt nhất+ A: Lớp dành cho những học sinh có tư chất tốt, những học sinh này thuộc loại giỏi, có thể học về các loại ma thuật cấp cao+ S: Lớp dành cho những học sinh có tư chất xuất sắc, năng lực của họ có thể dễ dàng học được ma thuật cao cấp+ SS: Lớp dành cho những học sinh là thiên tài ma pháp, ma thuật đối với họ có thể sử dụng gần như 1 phần cơ thể mình, có thể sáng tạo ra chiêu thức mới, đây cũng là lớp ít học sinh nhấtĐể kiểm tra tư chất của học sinh, người ta dùng 1 quả cầu pha lê đặc biệt, có 2 loại, 1 là kiểm tra tư chất, 2 là kiểm tra loại ma thuật có thể sử dụng là gì.

Từ đó các học sinh sẽ được phân vào từng lớp tùy theo khả năng và mong muốn, như 1 người có ma thuật âm thanh nếu muốn có thể học khoa Attack, nhưng sẽ khá khó để theo kịpHiệu trưởng liền đưa họ vào phòng kiểm tra năng lực và tư chất, đáng ra nên để các thầy cô khác làm nhưng họ lại bận dạy học hết rồi, tại cả nhà đến muộn quá.

Đáng ra là kiểm tra cả năng lực nhưng vì Earthquake đã nói ra cả nhóm có thể sử dụng ma thuật âm thanh rồi nên thầy bỏ qua, vì trước giờ chưa từng có chuyện 1 người có cả ma thuật thiên linh lẫn ma thuật âm thanh, à, gần như mới đúng, mà nói thế cũng không đúng lắm...Hiệu trưởng lấy ra 1 quả cầu pha lê mà trắng, xong bảo- Các con đặt tay lên đây đi!Từng người 1 đặt tay lên, 1 làn sương trắng xuất hiện bên trong quả cầu, xong biến đổi thành những con chữ lạ.

Hiệu trưởng nhìn xong nói- Cả 4 đứa đều có tư chất khá yếu, nhưng..._hiệu trưởng kéo dài câu_Sao các con lại giấu tư chất thật sự của mình?4 Sibling ngạc nhiên, ông ấy nhận ra sao.

Đúng là 4 người họ giấu đi tư chất của mình để vào lớp E, nhưng cách bọn họ làm vậy rất kĩ, chưa từng có người phát hiện ra vậy mà...Solar nhìn quả cầu pha lê, giật mình- Quả cầu đó là loại đặc biệt, nó có thể phát hiện mọi loại tư chất kể cả người được kiểm tra có dấu_Solar_Đáng ra con phải nhận ra khi tất cả tụi con có thể cùng kiểm tra tư chất 1 lúc- Chính xác!

Kiến thức của con rất tuyệt đó_hiệu trưởng- Ra vậy_EarthquakeCha mẹ 4 người không ngạc nhiên.

Đơn giản vì họ thừa biết điều này.

Con trai họ từ khi đó...

đã luôn luôn giấu diếm thực lực của mình...

để khiến bản thân trở nên nhạt nhẽo, không có điểm gì thu hút người khác... vì bọn chúng đã gần như... chết rồi...- Có điều... tuy biết các em che dấu tư chất, nhưng ta không thể nhìn ra tư chất thực của các em_hiệu trưởng cười_Có vẻ các em có thể che dấu kĩ năng rất tốt- Có lẽ vậy, thưa thầy_Earthquake nói, mắt nhìn sang 3 đứa bạn.

Tụi nó nhìn nhau 1 lát, xong lại cùng đặt tay lên quả cầu.

Lần này, nó lại hiện lên 1 làn sương trắng nữa, nhưng những con chữ xuất hiện lần này, 4 Sibling để ý, có hơi khác so với lúc trước- Tư chất thuộc dạng thiên tài của thiên tài, có vào lớp SS cũng ko xứng với các em_hiệu trưởng- Nhưng em thấy... thầy có vẻ không ngạc nhiên, cũng không thắc mắc tại sao bọn em lại muốn học lớp E..._Blaze nhíu mày- Vì các em không phải người đầu tiên yêu cầu điều đó.

Cũng từng có người có năng lực mạnh như các em, nhưng cũng xin vào lớp E khoa Music_hiệu trưởng cười khổ_Vì thế ta cứ mất đi mấy chiến binh mạnh mẽHọ nghe có chút ngạc nhiên, có người mạnh vậy sao.

Lí do mà 4 Sibling mạnh vì họ vốn sỡ hữu sức mạnh nguyên tố nên đã biết cách phát huy sức mạnh của mình từ trước rồi.

Không ngờ cũng có những thiên tài như vậy- Vậy quyết định nhé, các em sẽ học lớp E khoa Music.

Để thầy gọi giáo viên chủ nhiệm đến nhận các em vào lớp_hiệu trưởngLát sau, 1 giáo viên đứng tuổi đến, trông cô toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không kém phần hiền hậu- Chào các em, cô là Fuyuki Namami, từ nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em_cô giáo- Chào cô!_4 Sibling- Ừm...

Vậy chúng ta vào lớp nhé!_cô giáo- Vâng ạ!_4 Sibling- Các con đi học vui vẻ!_mẹ Boboiboy- Con chào cha!

Con chào mẹ!_4 SiblingTrên đường đi, cô bắt chuyện- Các em chắc còn bỡ ngỡ với trường lớp mới.

Có gì thắc mắc cứ hỏi cô nhé!_cô Fuyuki- Cô Fuyuki, cô là 1 trong những người có ma thuật nguyên tố?_Earthquake1 câu hỏi, nhưng nghe giống 1 câu khẳng định hơn.

Fuyuki bỡ ngỡ, chúng chỉ mới học ở đây, sao chúng có thể biết điều đó- Sao... em..._cô Fuyuki- Họ cô là Fuyuki.

Fuyu là mùa đông, Yuki là tuyết, ghép lại là Fuyuki.

Có nghĩa là cô mang năng lực nguyên tố tuyết đúng ko?_Solar_Em nghe nói những người mang năng lực nguyên tố thường có tên trùng với tên nguyên tố người đó nắm giữCô chết lặng, lũ này có phải học sinh ko vậy, mới 15 tuổi đầu đã sắc bén thế rồi.

Blaze cười lạnh một cái, lẩm bẩm- Ma thuật nguyên tố tuyết à.

Tuyết, 1 phiên bản chẳng ra gì của nó...- Em... nói gì...?_cô Fuyuki cảm thấy hơi rợn người- Cô đừng để bụng, nó lên cơn tí thôi_Solar- Nói chung nó hơi nhạy cảm chút khi nói về...

1 thứ giống ma thuật của cô thôi_Earthquake- Nó... và cả bọn con...

đều có điều cấm kị... không bao giờ được nhắc đến..._Thunderstorm- Ừ... cô hiểu..._cô Fuyuki"Chúng nó... nói chuyện không có một chút hồn nào cả.

Không lẽ trong quá khứ có chuyện gì đó"Fuyuki nổi tiếng là cô giáo yêu học sinh, tuy sỡ hữu cả ma thuật nguyên tố và ma thuật âm thanh nhưng lại chọn dạy lớp E của khoa Music, 1 khoa không mấy nổi bật.

Trong khi nhờ năng lực nguyên tố, cô có thể có 1 vị trí tốt hơnỞ môi trường này, sức mạnh chiếm vai trò quan trọng, nó có thể phân định vai vế của 1 người.

Như 1 ma pháp sư mạnh mẽ thì sẽ được mọi ng tôn trọng, những ai càng sở hữu năng lực hiếm thì càng được coi trọng hơn người khác, ma thuật điều khiển nguyên tố tự nhiên là 1 ví dụ.

Rất ít người sở hữu ma thuật này, và có sở hữu cũng chỉ có thể điều khiển 1 nguyên tố.

Những người sở hữu ma thuật nguyên tố thì được xếp luôn vào lớp B trở lên, vì vốn dĩ bản thân loại ma thuật này đã khiến người sở hữu mạnh hơn rồi.

Vậy nên 1 ma pháp sư sở hữu ma thuật nguyên tố có thể dễ dàng nhận được sự tôn trọng của mọi người.

Nói thêm về những 'người được chọn', họ là người được sóng khởi nguyên ban cho sức mạnh và trí tuệ để sử dụng nó, 1 người có thể có 2 loại ma thuật, như cô Fuyuki.

Nhưng họ tuyệt đối chỉ có thể dùng nó vào việc dạy học, chứ không thể tham gia bất cứ lĩnh vực nào khác.

'Người được chọn', có nghĩa là người được sóng khởi nguyên chọn để dạy dỗ những đứa trẻ có ma thuật5 người đi vào lớp, cô Fuyuki giới thiệu- Các em, hôm nay chúng ta có bạn mới!

Các em giới thiệu bản thân đi!- Xin chào, mình là Boboiboy Earthquake!

Mong được mọi người giúp đỡ!- Mình là Boboiboy Blaze!

Từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng lớp, mong được chiếu cố!- Còn mình là Solar!

Năm nay mong mọi người giúp đỡ!- Boboiboy Thunderstorm!

Rất vui được gặp!Cả lớp hơi bị im ắng, lí do là màn giới thiệu của họ...Nhạt thếch, không 1 một chút sức sống.

Câu nói có ý tốt, nhưng trong lời nói lại chả có chút hồn nào cảNhưng chỉ 1 lúc sau...- Đẹp trai quá!- Ngầu thật đấy!- Đúng kiểu mình thích!4 Sibling như đã quá quen với việc này, chả nói gì, cũng chả biểu lộ chút khó chịu nào cả.

Thấy lớp có vẻ ồn ào, cô Fuyuki hắng giọng- E hèm!Cả lớp liền im phăng phắc- Vậy Earthquake, em xuống bàn cuối dãy 3 ngồi đi.

Thunderstorm xuống bàn cuối dãy 2.

Blaze ngồi bàn cuối dãy 1.

Solar ngồi bàn cuối dãy 4 nhé!_cô FuyukiCả 4 không nói gì, chỉ xuống chỗ mình ngồi.

Earthquake ngồi riêng, 3 người kia ngồi chung với 1 bạn khácKhi ngồi vào chỗ, đương nhiên họ không quan tâm lắm bạn cùng bàn của mình.

Đang ngồi bỗng bên cạnh cất tiếng- Ô!

Cậu là bạn cùng bàn của tớ phải không?3 người quay sang bên cạnh, khi thấy khuôn mặt người bạn đó, họ sững sờ- Cậu...

Cậu là...
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 6: Cậu... tại sao lại giống đến vậy?


- Cậu... cậu là...Thunderstorm, Blaze, Solar đều sững sờ khi nhìn sang bạn cùng bàn.

Cả 3 rất giống nhau, hình như là anh em, họ có đôi mắt màu nâu, mái tóc đen được che đi bởi những chiếc mũ xanh, xanh nhạt và xanh lá cây.

Nhưng điều khiến họ sững sờ không phải vậy- Cy...

Cyclone...- I...

Ice...- Thorn...3 người đó quá giống họ, giống đến không thể tin được.

Không chỉ khuôn mặt, mà còn biểu cảm, tính cách cũng y hệt.

3 người bạn kia thấy vậy, nhíu mày- Ai là Cyclone/Thorn/Ice?

Tớ là Angin/Air/Daun mà!Thunderstorm, Blaze, Solar giật mình.

Không thể nào, chắc chắn... chắc chắn là họ mà- Không... là cậu!

Đừng đùa bọn tớ!

Không vui đâu!

Cậu...- Thunderstorm, Blaze, Solar!Cả 3 quay lại, người vừa gọi họ...- Earthquake...Ánh mắt của cậu chĩa thẳng vào 3 người bạn, nó như muốn nói"Không phải là họ đâu.

Họ đã... không còn rồi.

Đừng lầm tưởng nữa, họ không thể trở lại đâu"Ánh mắt 3 người trùng xuống.

Đúng rồi, người họ yêu đã...

đi rồi, họ không thể trở lại đâu.

Hơn nữa...

3 người nhìn sang bên cạnh.

Tuy có giống họ thật, nhưng đâu phải là họ, màu mắt của họ đâu phải là nâu- Xin lỗi..._3 người nói với bạn cùng bàn của mình với nụ cười buồnAngin, Air, Daun đương nhiên nhìn thấy, và có chút khó hiểu.

Thái độ đó của họ là sao- Có... có chuyện gì vậy?_Angin- Không có gì!

Chỉ là cậu... rất giống...

Sao có thể giống đến vậy..._ThunderstormCả Earthquake, Blaze, Solar đều giật mình.

Lần đầu tiên họ thấy anh nói chuyện với người ngoài.

Là do cậu ấy... giống Cyclone sao.

Thunderstorm cũng không hiểu tại sao, có lẽ là do Angin quá giống Cyclone, nên anh đã vô thức nói chuyện với cậu, nhưng chỉ 1 lần thôi.

Buổi học cứ thế trôi qua trong sự im lặng và không khí ngột ngạt đến cùng cực.

Giờ nghỉ, 3 người bạn cùng bàn đó cùng ra chơi với nhau, nói chuyện với nhau- Buổi học hôm nay đáng sợ quá!_Daun- Họ trông thế nào ấy!

Cái cậu ngồi bên cạnh trong giờ học cứ nhìn tớ suốt_Air- Hình như họ có chuyện gì đó hay sao ấy?

Bạn cùng bàn của tớ lúc nào cũng như muốn nói gì đó với tớ, nhưng lại thôi_Daun nhớ lại buổi học vừa rồiChỉ có Angin là im lặng, cậu như đang suy nghĩ 1 điều gì đó, đến nỗi rơi vào 1 sự trầm mặc, cho đến khi Air gọi cậu mới giật mình tỉnh khỏi sự suy nghĩ- Angin, cậu nghĩ gì vậy?_AirAngin giật mình nhìn sang bên 2 người bạn, cả 2 đều đang nhìn cậu với ánh mắt tò mò và có chút lo lắng.

Cậu cười xoà- Không có gì đâu!

Các cậu đừng lo!_Angin- Cậu có sao không đấy?

Lúc nãy bọn tớ thấy cậu tự nhiên trầm hẳn.

Cậu nghĩ gì vậy?_Daun- Chút chuyện về học sinh mới thôi đó mà.

Đúng là họ hơi lạ_Angin- Ừm!_Air- Mà, 2 cậu tính nói gì vậy?_Angin nhận ra ngay bầu không khí ngột ngạt, liền lên tiếng phá vỡ nó- À, cũng về học sinh mới.

Tớ thấy họ khá chú ý đến tụi mình_Daun- Hình như trong quá khứ họ có chuyện gì đó.

Họ trông... không có hồn gì cả.

Trống rỗng_Air nêu quan điểm, cậu vẫn nhớ màn giới thiệu của 4 người đó- Hình như... tụi mình trông giống 1 người nào đó.

1 người rất quan trọng với họ.

Và có lẽ điều đó liên quan tới 1 kí ức buồn, không, phải nói là đau khổ của họ mới đúng_Angin- Tớ đoán nhé!

Cậu nhận ra điều đó trong đôi mắt của họ à?_Daun- Không chỉ vậy, cả trong lời nói nữa.

Cậu bạn cùng bàn với tớ... giọng nói rất thương tâm_Angin- Tớ thấy cậu ta vô cảm dữ thần, ánh mắt thì vô hồn, giọng nói thì cũng chẳng khá hơn, lạnh băng không cảm xúc mà cậu lại nhìn ra thế à_Air- Trong chất giọng đó có 1 sự tổn thương, đau đớn, hối hận, ánh mắt cậu ấy, không, của cả 3 người khi nhìn tụi mình hình như trong phút chốc loé lên tia hi vọng mong manh, rất khó nhận ra, nhưng chắc chắn có.

Nhưng khi cậu bạn áo vàng đen gọi, thì tia hi vọng đó lại vụt tắt.

Hình như có gì đó... có ai đó quan trọng với họ đã biến mất, và người đó rất giống tụi mình_Angin- Cậu nói cứ như cậu biết ấy nhỉ.

Mà nếu là cậu thì cũng không ngạc nhiên_Air- Đúng đó!

Mà chả hiểu sao cậu giỏi đoán cảm xúc của người khác vậy chứ_Dau- Trực giác thôi_Angin- Siêu trực giác_Daun- Đồng ý!_AirCả 3 nói chuyện rôm rả, không để ý những người lắng nghe cuộc trò chuyện này, không chỉ có 3Earthquake, Thunderstorm, Blaze, Solar đang đứng núp sau bức tường, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện.

Tuy biết vậy là bất lịch sự nhưng thật sự họ không định nghe lén đâu, chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện này thôi.

Nhân đây, việc 3 người kia bàn cũng làm họ khá bất ngờ, không ngờ 3 người đó nhận ra được sự đắn đo của họ.

Nhất là cậu bạn tên Angin đó, cậu ta đúng là giỏi đoán cảm xúc của người khác thật.

Có vẻ... những người này không bình thường.

Earthquake thầm lo lắng, với ngoại hình và tính cách đó, liệu các cậu ấy có lầm tưởng là 3 người họ không.

Như đọc được suy nghĩ của cậu, họ nói

- Đừng lo Earthquake, bọn này không lầm tưởng đâu_Thunderstorm

- Đúng là 3 cậu bạn đó giống họ thật, nhưng không phải là họ_Blaze

- Bọn họ... không như thế đâu.

Thorn không thể sâu sắc đến thế_Solar

- Ice không nói nhiều đến vậy.

Hơn nữa giờ này cậu ấy phải đi ngủ_Blaze

- Cyclone cũng không thể sắc sảo đến như vậy đâu_Thunderstorm

Earthquake im lặng, rồi khẽ gật đầu.

Nhưng cậu biết, dù vô tình, ánh mắt họ vẫn hướng về 3 người đó.

Thật sự, Earthquake nhìn sang 3 cậu con trai kia, tuy họ nói đúng, 3 người đó vẫn có điểm khác biệt so với Cyclone, Ice, Thorn, nhưng họ vẫn rất giống.

Nụ cười hồn nhiên, vui vẻ của Angin, tính cách hơi tsun của Air, và sự dễ thương, trong sáng của Daun, thật sự... quá giống...

- Chúng ta đi thôi!

Nghe lén không tốt đâu!_Earthquake

Cậu không muốn ở lại đây, 3 cậu bạn đó khơi dậy quá nhiều kỉ niệm về họ trong cậu.

Thunderstorm, Blaze, Solar cũng đi luôn.

Cậu biết... họ cũng thế thôi... cũng đang nhớ lại quãng thời gian đó...

Đó đúng là một cực hình mà... vì...

- Thật tàn nhẫn, khi những kí ức gây ra cho mình đau khổ lại là kí ức mình không bao giờ muốn quên_Earthquake lẩm bẩm, trước khi cùng 3 người bạn quay lưng rời khỏi, mắt lướt qua 3 cậu bạn kia rồi dứt hẳn, quay đi không hề ngoái đầu

Nhưng cậu không ngờ đã có người nghe thấy câu nói đó

Tối đó, tại nhà các Boboiboy, khi cả nhà đang ăn tối, cha Boboiboy hỏi

- Thế, hôm nay ở trường mới thế nào?

- Cũng bình thường ạ!_Earthquake

- Các con có gặp vấn đề gì không?_mẹ Boboiboy

- Không ạ!_Thunderstorm

- Có lẽ vậy!_Blaze

- Có lẽ... là sao con?_mẹ Boboiboy

- Chỉ là bạn cùng bàn thôi ạ!_Solar

- Bạn cùng bàn sao.

Ai vậy?_cha Boboiboy

Nghe đến đây, 3 đôi đũa đang gắp thức ăn khựng lại, nét mặt chủ nhân của chúng cũng biến đổi, trở nên thất thần, xa xăm và mông lung

Không hẹn mà làm, cả 3 cùng đứng lên, bỏ bát đũa xuống, quay người ra khỏi phòng ăn

- Các con...?_mẹ Boboiboy

- Bọn con xin phép lên phòng trước_Solar

Rồi cả 3 bước thẳng lên cầu thang, không thèm ngoái đầu.

Cha mẹ cả 3 nhìn mà thấy vừa khó hiểu vừa đau lòng, thái độ đó là...

- Earthquake, có chuyện gì vậy?

Bạn cùng bàn của tụi nó là ai?_cha Boboiboy

- Là 3 cậu con trai ạ.

Họ trông cũng thân thiện, tốt bụng.

Và đặc biệt là rất giống... họ..._Earthquake

Cả cha mẹ Boboiboy cũng im lặng, không gian bỗng rơi vào sự im ắng đến tột cùng.

Earthquake thở dài, quả nhiên sự ồn ào đó đã xâm chiếm lấy cậu rồi, nhưng nó - về bản chất - đã trở thành 1 thứ khác.

Từ 1 sự việc quen thuộc diễn ra thường xuyên đến mức đôi khi khiến cậu phát điên, nó đã trở thành 1 thứ mà một người phàm trần như cậu không thể với tới.

Đúng, như là một ân sủng viển vông của chúa vậy

- Con đi lên phòng đây ạ!_Earthquake cũng đứng lên đi lên phòng

Cha mẹ họ nhìn theo bóng lưng con mình, họ nhìn nhau rồi thở dài

Đoạn đường nghiệt ngã này bao giờ mới kết thúc đây

Đêm đó, khung cảnh ban đêm vắng lặng, im ắng đến lạ thường.

Một bóng đen xuất hiện, phá vỡ khung cảnh đó.

Người đó đáp xuống cái cây gần nhà Boboiboy, mắt nhìn vào căn nhà với một nỗi niềm khó tả và hỗn độn.

Trong đôi mắt đó có tiếc thương, có lo lắng, có đau khổ, và có cả... hạnh phúc

- Vậy là 7 người đã gặp nhau.

Nhưng lần gặp này là phúc hay hoạ tôi thật sự không biết nữa

Người đó nhìn vào một căn phòng một lúc lâu, rồi thở dài

- Cậu sai rồi Earthquake.

Đối với các cậu, những kí ức đó ko chỉ mang đến đau khổ.

Nếu không, thật sự tôi không nghĩ các cậu có thể sống đến bây giờ

Rồi người đó lại nhìn lên trời.

Một vùng trời đầy sao lấp lánh như những viên đá quý được ai rải khắp bầu trời đen thăm thẳm, thật đẹp, thật rực rỡ

- Cầu chúc những điều may mắn sẽ đến với các cậu

Bóng hình đó biến mất không một vết tích.

Không gian bỗng chốc lại vắng lặng như lúc đầu, tựa như chuyện lúc nãy chỉ là một ảo tưởng, chỉ như một giấc mơ vậy

Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, chỗ người đó đứng bỗng xuất hiện 1 bông hoa hồng xanh

Đúng rồi, từ lúc 7 người còn nhỏ...

Người đó đã từng kể...

Câu truyện về hoa hồng xanh...

Loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt...
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 7: Cậu muốn làm bạn với Daun không?


Tặng các fan của Quang Hợp nói chung và Solar nói riêng—————————————————Sáng hôm sau, khi 4 Sibling cùng đi đến trường, đã có nguyên 1 fan club chào đón họ với những lời tán dương- Aaaaaaaaa!

Họ kìa!_h/s A- Các nam thần của trường mình!_h/s B- Đẹp trai quá!

Tôi đổ mất!_h/s C- Các cậu nhìn mình đi!_h/s DHọ chỉ mới chuyển đến đây một ngày thôi mà đã có đông đảo fan rồi.

N việc đó cũng đồng nghĩa với việc anti-fan cũng rất nhiều- Hứ!

Cái lũ đấy có gì mà hâm mộ chứ!_h/s E- Công nhận là đẹp trai, nhưng cũng chỉ là hạng lãng tử dưới mưa_h/s F- Bọn nó vào lớp E khoa Music đấy, cái lớp yếu nhất trường_h/s G- Chả là gì so với ta cả!_h/s HHình như cả 4 ko quan tâm tới việc này, n tôi ko hiểu là ko để vào mắt hay đã quá quen mà họ có thể thản nhiên như ko vậy.

Vào lớp, vẫn cái biểu cảm không thân thiện đó mặc cho một lũ con gái và thụ nhìn chằm chằm ái mộ.

Một lúc sau, 3 cậu con trai kia đến, ngồi vào chỗ của mình.

3 người giữ 1 biểu cảm khá thân thiện, chào họ- Chào cậu!_Angin, Air, Daun- Chào!_Thunderstorm, Blaze, SolarTiếp đó là một sự im lặng đáng sợ.

Angin, Air, Daun khẽ rùng mình, hình như được họ chào một câu là diễm phúc rồi nhỉ.

Earthquake nhìn sang anh em của mình, trong lòng không khỏi cảm thán.

Quả nhiên, họ vẫn nhìn hình bóng của người kia trong 3 cậu bạn đó, mà không phải chính cậu cũng vậy sao.

Earthquake trong khỏi cho mình một cái cười tự giễu, đúng là mèo chê mèo dài đuôiTất cả biểu cảm đó của cậu đã được thu vào tầm mắt một người, một con người là thiên tài về việc nhìn thấu tâm can người khácTrong tiết học, giờ Hoá, Daun ngồi cắn bút.

Hoá thật sự là quá khó mà, cậu nghe cô giảng mà chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn chẳng giống mấy bài y dược mà cậu đam mê tí nào(Quên chưa nói, ngoài việc học cách sử dụng ma thuật, học sinh học như bình thường nhé)Cắn bút cố nghe giảng nhưng chả chữ nào vào được đầu của cậu bạn mũ xanh lục cả, Daun thở dài, kì này cậu lại kém Hoá nữa rồi.

Bỗng nhiên cậu nghe tiếng ngáp dài bên cạnh, nhìn sang thì thấy, cậu bạn cùng bàn đang chán nản nhìn lên bảng, cậu ta còn chẳng buồn ghi chép hay thậm chí không thèm nghe giảng luôn ấy!

Thật sao!

Thật sự có một người không thèm nghe giảng cái môn này sao!

Cậu thầm nghĩ, một là cậu ấy không thích môn này và không thèm nghe giảng, hai là cậu ấy vốn đã giỏi đến mức không buồn nghe giảng rồi.

Thật sự là như vậy sao, cậu ấy giỏi đến thế ư, mà cũng có thể là cậu ấy không thích môn này chứSolar nhìn lên bảng mà chán nản, anh chả cần nghe giảng cũng thừa sức đạt điểm cao môn này rồi.

Solar vốn có riêng một phòng thí nghiệm ở ngôi nhà cũ, và anh chuyên môn chế ra ba cái thứ thuốc mà mọi người thường bảo là 'thành công là có hại mà thất bại thì cũng có hại nốt'.

Nhưng từ khi cậu ấy mất, anh thở dài, anh cũng mất luôn niềm đam mê ấy rồiThí nghiệm làm gì khi không có ai bên cạnh, dù anh thành công hay thất bại cũng đều một mực đứng về phía anhĐể làm gì khi anh băn khoan có nên làm cái này không, luôn có một người nói "Đừng lo, dù có thất bại hay thành công, Solar là mặt trời của tớ, vẫn luôn thông minh và tài giỏi!"

Anh cau mày lại khi những kí ức đó bất chợt ùa về trong tâm trí, khiến anh tăng thêm một bậc đau thươngĐó là một trong những kí ức gây cho anh đau khổ, nhưng nếu hỏi anh có muốn quên đi khôngAnh chắc chắn sẽ trả lời một cách quả quyết là không!Kể cả khi nó gây cho anh đau khổ đến mức nào, anh cũng không muốn quên cậuAnh không muốn quên đi cậu ấy...Bé Gai của anh...Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi anh nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, quay sang, là DaunTuy đã quá quen với việc bị nhìn chằm chằm, nhưng anh không hề khó chịu vì việc này.

Cách cậu ấy nhìn anh không một chút thèm khát, không một chút vẩn đục, nó như tò mò, như thắc mắc , như một đứa trẻ đang đi tìm đáp án cho câu hỏi của chính mình vậyNhận thấy người kia đã quay lại và đang nhìn mình, Daun giật mình nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm vào người khác.

Cậu ngay lập tức quay lên, cúi mặt vào vở rồi lại tiếp tục ghi ghi chép chép.

Solar thấy vậy lấy làm thắc mắc, tuy vậy cậu cũng chỉ có thể cho quaSau giờ học, tất cả học sinh đi về nhà.

Daun còn muốn lên xem mấy em cây trong nhà kính của trường, nên ở lại.

Đến nhà kính, cậu chạy nhảy lung tung, chạy đến hết cây này đến cây kia- A, cây này lớn lên thêm 1cm rồi nè!

Tốt lắm!- Hihi, em ấy phát triển tốt quá!

Cứ thế này sẽ nhanh chóng trưởng thành cho xem!- A còn em này, rồi em này nữa!- ...Cậu đi hết cây này đến cây khác, tưng tưng như con nít.

Sau một hồi tưng tưng thì lại lôi bài tập hoá ra, ngồi làm- Hoá rắc rối quá!

Mình chả hiểu gì cả!Cậu nhìn đống bài tập một cách chán nản, lòng thầm than sao mà khó thế này, cậu biết làm sao đây- Làm thế nào để phân biệt H2S khi không dùng quỳ tím nhỉ?_Daun- Dùng dung dịch Pb(NO3)2 làm xuất hiện kết tủa đen của PbSTrong khi Daun còn đang vò đầu bứt óc thì một giọng nói từ sau lưng truyền tới tai cậu.

Cậu nhóc à lên một tiếng rồi cắm cúi ghi vào vở- Ra là vậy!

Vậy là xong câu hỏi này_DaunChợt nhận ra là ai đang nói vậy, cậu quay người lại rồi hét lên một tiếng, tí thì ngã ra sau- Á!

SO...

SOLAR!Solar vốn không có ý định theo dõi Daun, anh cũng như Daun, chỉ muốn đến nhà kính một chút.

Anh tình cờ bắt gặp cảnh Daun đang chạy nhảy quanh các loài cây trong đó.

Khung cảnh đó làm anh ngây ra một lúc.

Bởi lẽ... hành động đó của Daun... y như cậu ấy vậy.

Cả hai đều thích cây, đều có một thái độ cuồng cây như vậy, thật sự... quá giống nhau.

Anh lắc đầu, không, cậu ấy đã đi rồi, anh không nên nghĩ về nó nhiều như vậy nữa.

Hơn nữa, anh nghĩ cả 3 người bọn anh cũng sẽ không thể yêu thêm ai khác đâuVì chỉ các cậu ấy mới có thể làm các anh rung độngDứt ra khỏi những suy nghĩ của mình, anh tiến lại chỗ Daun, cậu ấy đang bài tập.

Anh ngó vào, bài tập hoá à.

À mà nhắc mới nhớ, trong giờ hoá hôm nay cậu ấy cũng không nhập tâm vào bài giảng lắm, học yếu hoá à.

Khi nghe cậu ấy lầm bầm câu hỏi kia, anh liền nói cho đáp án, cậu ấy chỉ à lên một tiếng rồi cắm cúi viết bài.

Anh khá ngạc nhiên khi cậu ta không giật mình, nhưng trong tức khắc nó biến mất ngay, vì cậu ta đã quay lại, hét lên và xém ngã.

Ngốc quá trời, cũng giống cậu ấy nữa, anh thầm nghĩDaun sau khi bình tĩnh lại thì đã ngồi thẳng dậy, lắp bắp hỏi- Cậu... cậu đang làm gì ở đây?- Vậy cậu đang làm gì ở đây?_Solar- Tớ đến xem mấy em cây.

A, cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ!_Daun- Như cậu thôi_Solar- Cậu cũng thích cây à?_Daun- Ừ!_SolarThực ra lí do chính Solar đến đây là vì anh nghe nói ở đây có rất nhiều loài thực vật lạ.

Anh đã nghĩ nếu như cậu ấy có thể đến đây, chắc hẳn cậu sẽ vui lắmDaun mắt sáng lên như tìm được bạn tâm đầu ý hợp, nói liến thoắng- Yeah!

Vậy là có người có chung sở thích với tớ!

Ở nhà tớ Angin với Air suốt ngày bảo chỉ có tớ mới là cái hạng phát cuồng vì cây đến thế thôi_Daun càu nhàu khi nhắc đến chuyện đó, cuồng cây thì sao chứ, không phải hai người đó cũng cuồng ngủ và cuồng truyện saoNhìn dáng vẻ giận dỗi của Daun, Solar không nhịn được mà cười nhẹ.

Quả thực khi giận cậu ta đáng yêu đó, cũng y như cậu nhóc kia khi giận- A!

Solar cười rồi kìa!_Daun quay lại thấy anh cười liền reo lên- Hả!_Solar ngạc nhiên, có chuyện gì sao- Lần đầu tiên tớ thấy cậu cười đó.

Cậu cười đẹp lắm Solar!_DaunSolar hơi sững người lại.

Ừ nhỉ, cũng lâu rồi cả 4 người các anh không cười, nay anh lại vì cậu bạn này mà cười, dù chỉ là cái cười nhẹ- Nè nè, tớ muốn hỏi cậu cái này!_DaunAnh nhướn mày, gì vậy- Cậu có muốn làm bạn với Daun không?_Daun đưa tay raAnh nhìn bàn tay đang vươn ra đầy hi vọng chờ anh bắt lấy.

Anh thầm nghĩ, liệu có sao không, tuy cậu ấy mất lâu rồi nhưng anh vẫn không thể quên được hình bóng đó.

Nhưng chỉ là bạn thôi mà nhỉ, liệu... mở lòng với một người khác lần nữa thì có sao không.

Anh suy nghĩ, rồi cũng quyết định- Ừ!

Chúng ta sẽ là bạn tốt!_Solar bắt lấy tay Daun, cười nhẹCả buổi chiều, Solar ngồi hướng dẫn Daun bài hoá- Solar học giỏi hoá thật đấy!_Daun- Cũng thường thôi!_SolarTối đến, sau bữa cơm, như mọi khi, ăn xong là 4 Sibling lại lên nhà- Con lên nhà trước!_Thunderstorm- Con cũng vậy!_Blaze- Con cũng lên đây!_Earthquake- Ừ!

Còn con, Solar?_mẹ Boboiboy- Con có vài bài tập nên con cũng phải lên làm nốt đây.

Con cũng xin phép lên nhà trước!_Solar nói, xong chạy lên phòngTất cả, kể cả 3 Boboiboy kia cũng đều nhìn chằm chằm vào cậu trai mũ trắng kia.

Họ khó hiểu- Hình như...

Solar hơi lạ nhỉ_cha Boboiboy- Cậu ấy đang khá vui thì phải_Blaze- Có lẽ... không phải đâu_Thunderstorm- Vậy là sao?_mẹ BoboiboyEarthquake liền chạy lên phòng Solar, hé cửa ra nhìn.

Trong phòng, anh đang cầm cái kính cam của mình, đưa lên ngắm nghía, xong lại đeo lên rồi chụp một tấm ảnh xong bỏ nó ra.

Earthquake sốc toàn tập, vội chạy xuống- Solar đeo kính rồi chụp ảnh trên phòng!_Earthquake hét lên khi chạy như bay xuống dướiMọi người đều ngạc nhiên, theo lẽ thường thì việc này khá là bình thường với Solar, nhưng Solar này một năm nay đã không đụng lấy cái kính cam và bỏ cả tật sống ảo lẫn fabulous đi rồi.

Cho nên đây là việc sốc, rất sốc đối với gia đình Boboiboy- Có chuyện gì đó đã xảy ra.

Tảng băng trong lòng cậu ấy đã tan ra... dù chỉ là một chút_EarthquakeKhông ai nói gì, mọi người không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Solar đã dần trở lại như trước.

Cha mẹ Boboiboy mừng thầm.

Con trai họ cuối cùng cũng đã bắt đầu mở lòng trở lại rồi, đúng như cô ấy nói, ở đó có thứ có thể chữa lành vết thương cho chúng.

Rồi họ lại suy nghĩ, còn 3 đứa còn lại thì saoMột bóng đen ẩn núp bên ngoài căn nhà, nhìn vào đó với một vẻ hài lòng- Cứ tiếp diễn như vậy sẽ ổn thôiBóng đen biến mất không dấu vết
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 8: Nếu cậu muộn phiền, hãy ngủ đi và để mọi thứ trôi theo giấc mộng


Hello everybody!

I'm comeback!Mình biết mấy tháng nay mình đã im hơi lặng tiếng.

Mong mọi người thông cảm.

Những ai là writer có thể hiểu, mình là đang bị mất cảm hứng a~.

Mình thực sự không thể viết nếu không có cảm hứng.

Nhưng đừng lo nha!

Mình chắc chắn sẽ không bỏ truyện đâuChap có thể hơi ngắn.

Thông cảm tại dạo này mình... thiếu chất xám đó màDành tặng các fan của Close-up–––––––––––––––––––––––––––––––—–Cộp cộpTiếng bước chân tiến về phía cổng trường.

4 Sibling cùng nhau đi đến trường học.

Họ đi đến cổng trường thì lại nghe thấy tiếng hét- AAAA!

4 anh em họ kìa!- Đẹp trai quá!- Các anh/cậu ơi!

Nhìn em/tớ đi!- Đó chắc chắn sẽ là bạn trai tương lai của tớ! (thần kinh có vấn đề giai đoạn cuối, thông cảm)- Hứ, một lũ yếu nhớt thì có gì mà thần tượng thế!- Đây còn mạnh hơn nó!

Một lũ chỉ được cái mặt thì làm trò trống gì!- Chả hiểu bọn nó có cái gì mà bọn con gái cứ hú hét lên thế nhỉ!- ..........Lại như mọi khi, toàn fan với anti-fan, phiền quá.

Blaze vừa đi vừa khó chịu.

Lại như mọi ngày thôi, anh nghĩ, 4 đứa lại sống mà như không sống, cứ như robot lập trình sẵn ấy- A!

Chào cậu Solar!- Chào!

Daun!À, có lẽ hơi khác tí, Blaze quay sang hướng giọng nóiTừ khi quen Daun, Solar nói sao nhỉ, đã dần mở lòng hơn một chút, dần dần có một chút, chỉ một chút thôi, sức sống trở lại.

Bây giờ hai người đó khá là thân nhau, qua những buổi học chung khi Solar dạy Daun học Hóa.

Trông cậu ta có vẻ đang muốn dùng Daun để quên Thorn, nhưng anh chắc chắn không phải thế.

Khi cả anh và Earthquake, Thunderstorm hỏi Solar, cậu ta chỉ bảo:- Không hề!

Tớ không bao giờ muốn quên Thorn hay lấy ai thay thế cậu ấy.

Chỉ là tớ nghĩ, mở lòng một chút với người khác... trở thành một người bạn... có lẽ... không sao đâu...

Dù sao... chắc chắn Thorn không muốn tớ thế này đâu... chắc chắn...Dù thế nào, Solar vẫn rất yêu Thorn, mãi mãi như vậy.

Không ai thay thế được Thorn trong lòng cậu ấy, mãi mãi.

Cả anh cũng vậy, không ai thay thế được người con trai đó...Ice...Blaze chìm vào dòng suy tư, vì vậy không hề để ý đến ánh mắt của một người từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào mìnhCậu con trai với đôi mắt nâu, nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu con trai mắt Carnelian, trong mắt có chứa một điều gì đó rất khó nhận ra nhưng hình như có một chút... lo lắng ẩn giấu rất sâu, tới mức chính người đó cũng không hề hay biết♡♡♡♡♡♡♡♡♡ReengTiếng chuông vang lên, tất cả học sinh túa ra cửa lớp, hướng về nhà.

Điều này cũng tương tự các Sibling, tuy nhiên, có 1 người không về nhàBlaze không biết tại sao anh lại đi đến đây nữa.

Đôi chân anh cứ vô thức bước đi, và khi nhận ra, anh đang đứng dưới gốc cây anh đào sau trườngCảnh đẹp thật, Blaze cảm thán.

Một không gian yên tĩnh, yên bình, thơ mộng- Cậu ấy mà thấy chắc sẽ thích lắm..._anh lầm bầm.

Yeah, người ham ngủ đó...Bỗng mắt anh tia được cái gì đó, hình như là ở dưới gốc cây.

Sự tò mò đã chiến thắng, chân anh bước về phía gốc cây anh đào.

Và khi đến đó, anh đóng băngCậu trai mũ xanh áo khoác xanh nhạt đang ngủ ở đó.

Khuôn mặt cậu thật thanh bình.

Kết hợp với cảnh vật trông như một tuyệt tác của tạo hóaNhưng đó không phải lí do khiến Blaze sững người- I...

Ice...Cậu ta khi ngủ trông y hệt Ice!

Blaze thực sự, thực sự không thể tin được.

Liệu cậu ta...Không!

Anh lắc mạnh đầu.

Cậu ấy... cậu ấy đã đi rồi, đã mãi mãi đi khỏi anh rồi.

Không còn... không còn nữa...- Nhìn đã chưa?Blaze giật mình, quay sang cậu trai kia.

Air đã tỉnh từ lúc nào, giờ đang ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh- Cậu... tỉnh từ bao giờ..._Blaze lắp bắp- Từ khi cậu đến gần tớ á_Air vừa ngáp vừa nói- Xin lỗi!_Blaze cúi mặt xuống- Không sao!_Air2 người im lặng một lúc lâu.

Xong Air hỏi- Cậu bị sao mà lắc đầu như điên vậy?Blaze ngơ người một lúc, xong lắc đầu nhẹ nhàng- Không có gì đâu!

Tớ nhớ lại vài chuyện thôi!Air gật đầu, xong lại hỏi- Đang muộn phiền à?Blaze lại ngơ, nhưng không bất ngờ, chỉ cười nhạt- Rõ thế à?- Tất nhiên!_AirAir đột nhiên vẫy tay- Ngồi xuống đây!Blaze khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Khi anh ngồi xuống đột nhiên Air kéo anh nằm xuống đùi cậu- A...

Air!_Blaze ngạc nhiênAir đặt 1 ngón tay lên môi Blaze- Đừng nói gì cả, ngủ đi!- Hả!_Blaze- Giữ mãi muộn phiền sẽ không tốt đâu, sẽ rất mệt.

Vậy nên ngủ đi!_Air- Ngủ... sao..._Blaze- Ừ!

Nếu cậu phiền lòng , hãy ngủ đi và để mọi thứ trôi theo giấc mộng!

Nhớ kĩ điều đó!_Air- Tại sao... cậu lại..._Blaze chưa nói hết câu, 1 ngón tay lại đặt lên môi anh- Đừng nghĩ gì cả!

Ngủ đi!_AirBlaze nhìn cậu, xong nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Chỉ còn lại Air, cậu nhìn Blaze, xong lại nhìn vào khoảng không- Tại sao...

ư?_Air"Tại sao mình lại làm việc này?"

Cậu lấy trong túi ra một gói nhỏ.

Trong đó có chứa một thứ bột màu trắng pha tím nhạt.

Nó tỏa ra hương hỗn hợp nhưng thơm ngát, ngửi kĩ sẽ thấy có mùi hoa oải hương"Mượn cả hương thơm an thần này của Daun để dụ cậu ta ra đây.

Rốt cuộc tại sao mình lại đi xa đến mức này?"

Cậu ngẫm nghĩ một lúc, rồi cất gói hương đi, rồi dựa vào cây mà ngủ tiếpHai người không hề biết, trên cây, một người đã ở trên đó và nhìn thấy tất cả- Quả nhiên kể cả khi không còn kí ức, trong vô thức cậu vẫn lo lắng cho cậu ấyNgười đó ngồi thêm một lúc, rồi biến mất, và lại để lại một bông hoa hồng xanh.

Trước đó còn hướng về một phía và cườiCậu con trai mắt đỏ, trên người nguyên cây đỏ đen nheo mắt nhìn chỗ người kia vừa rời đi- Hoa hồng xanh..._anh khẽ nói"Hôm trước trên cây gần nhà mình cũng có 1 bông hoa hồng xanh.

Rốt cuộc... người đó là ai?

Và sao lại là loài hoa đó?

Đó là..."

Nghĩ một hồi nhìn lại hai người kia, anh nhắm mắtVụtCậu trai biến mất
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 9: Hãy cười lên đi, vì nụ cười của cậu thực sự rất đẹp!


Hú hú!

I'm comeback!

Sau khi đăng phần truyện của Close-up lên, mình thấy rất nhiều bạn hóng cặp Thiên Tai.

Vậy nên bây giờ mình sẽ cho cặp này lên sàn luônDành tặng cho các fan Thiên Tai, đặc biệt là 2 bạn của mình, Yarika_Eroya - người dẫn mình hoàn toàn đến với Boboiboy và azami343 - người ủng hộ bộ truyện này từ những ngày đầu–––––––––––––––––––––––––––––––––- Blaze, con đi mua hộ mẹ ít bánh được không?- Chocolate được không ạ?- Ừ!

Con cứ mua những gì con thích!- Nhớ mua thêm bánh matcha cho tớ đấy!- Biết rồi!Mẹ Boboiboy nhìn về hai đứa con mà mỉm cười.

Tuy chỉ là một phần, nhưng cả Blaze và Solar đều đã có sức sống trở lại rồi.

Lâu lắm rồi cô mới thấy lại chúng, sự vui vẻ, dù chỉ một chút, từ 2 đứa nóNhưng mà, cô nhìn sang 2 đứa còn lại- Earthquake và Thunderstorm thì sao?

2 cậu muốn ăn bánh gì?_Blaze- Cậu mua gì tớ ăn nấy_Earthquake- Gì cũng được!_Thunderstorm- Ok!_BlazeCả Earthquake và Thunderstorm vẫn không có chút tiến triển gì.

Chúng vẫn giữ tình trạng vô hồn như vậy.

Cô thầm thở dài, chúng sẽ như 2 đứa kia, sẽ dần bình phục chứ.

Nghe Blaze và Solar nói, chúng gặp được 2 người rất giống Ice và Thorn, tên là Air và Daun đúng không nhỉ.

Nhờ 2 cậu thanh niên đó mà chúng hiểu được rằng, buồn mãi mãi thì 2 đứa kia sẽ không vui đâu.

Hình như có một cậu nữa giống Cyclone, tên là Angin thì phải.

Mong là cậu trai đó sẽ giúp cho Thunderstorm như anh em cậu ta vậy.

Và cũng giúp cả...

Earthquake nữa...–––––––––––––––Sáng hôm sau đến trường, chào đón họ lại là một đống fan thường thấy- A!

Các cậu ấy đến kìa!- Kiaaaaaaa!

Bạn kia trông đẹp trai quá!- A!

Anh ấy cười kìa!- Trông kìa!

2 anh kia cười đẹp quá!- Nhưng 2 người còn lại không cười nhỉ?- Nhưng trông ngầu quá!- Nhất là anh mặc đồ đỏ đen ấy!- Nhưng tò mò quá, anh ấy mà cười lên thì sao nhỉ?- Chắc chắn sẽ đẹp lắm đó!

Anh ơi vì em mà cười 1 lần đi!- Vì em nữa!- Anh ơi!- ....................Đám con gái phiền phức, Thunderstorm thầm nghĩ.

Cứ hét lên thế này thế kia, lại còn có đứa nào bảo anh cười.

Hừ, họ xứng sao!Nụ cười thực sự của anh, chỉ dành cho 1 người, duy nhất 1 người mà thôiNgười con trai với đôi mắt Sapphire đó, lúc nào đôi mắt cũng như có cả vùng trời đầy gió bao la đóGiờ chỉ còn là hồi ức mà thôi, anh lắc mạnh đầu.

Và không quan tâm đến bất cứ ai, Thunderstorm đi thẳng vào trường, về lớpBỏ lại đằng sau 3 ánh mắt nhìn theo bóng lưng mình- Cô gái kia đã đụng trúng điểm rồi nhỉ?_Solar vừa đi vừa nói- Tự dưng lại nói đến 'nụ cười' trước mặt cậu ta...

Bỏ đi là phải_Blaze- Nụ cười... là thứ gắn liền với cậu ấy.

Không thể trách Thunder lại như vậy_Earthquake thở dài, lắc đầuCậu trai áo vàng đen đi trước, bỏ lại 2 người bạn phía sau- Cậu nghĩ... liệu Thunder có..._Blaze- Ý cậu là Angin á?

Tớ cũng nghĩ vậy!_Solar- Mong là Angin... cũng sẽ giúp Thunder... như Air và Daun đã giúp tụi mình vậy_Blaze- Mong là vậy..._Solar- Cái gì liên quan đến bọn tớ vậy?Cả 2 quay lại.

Giọng nói đó là...- Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn_Blaze lẩm bẩm- Nói gì đấy?_Air rời 2 người bạn, tới chỗ Blaze, gằn giọng- Kh... không có gì!_Blaze nuốt khan- Ngu!_SolarNgay khi vừa phát ngôn, 1 đôi Carnelral chĩa thẳng vào thằng phát ngôn- Chú nói gì thế?

Nói lại anh nghe coi!_Blaze mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt thì đầy sát khíSolar đổ mồ hôi.

Chết rồi!

Chả hiểu sao dạo này Blaze thân với Thunderstorm.

Là do vợ tụi nó khá 'thân' với đối phương nên 2 người cũng hay nói chuyện, trao đổi về những thứ mình nhận thấy, hay được tiết lộ từ người kia với nhau.

Và Blaze cũng chả hiểu sao, học luôn cái món sát khí từ ThunderstormBên kia, Angin sớm nhận ra điều gì, lôi 2 thằng bạn tránh xa 2 đứa kia- Tự làm tự chịu, tự tạo nghiệp không thể sống.

Cố lên người anh em!_Angin nói, lơ đi ánh mắt cầu cứu từ Solar- Solarrrrrrr...- AAAAAAAAA!!!!!!!- Amen!_bộ ba xanh chắp tay♡♡♡♡♡♡♡♡- Cả lớp đứng!- Ohaiyo sensei!- Ohaiyo!Lớp học bắt đầu với tiết chủ nhiệm, tiết của Fuyuki-sensei- Ủa, 1 em đâu?_Fuyuki nhìn vào 1 chỗ trống- Sensei bạn ấy đang trong phòng y tế ạ!- Sao lại ở trong phòng y tế?

Bạn ấy bị gì à?_Fuyuki- Bạn ấy bảo mình mệt ạ!- Ra vậy!_Fuyuki"Không.

Là bị đập bầm dập cô à"3 đứa ai cũng biết là ai không hẹn cùng nghĩ, cùng nhìn sang thủ phạm áo đỏ cam đang không quan tâm và ngồi thản nhiên kiaTiết này, giáo viên chủ yếu dạy lý thuyết ban đầu.

Đến kì sau sẽ cho học sinh bắt đầu thực hànhNghe cô giảng giải, Thunderstorm phát ngán.

Nào là lý thuyết, nào là ý nghĩa, nào là cách sử dụng, nào là sử dụng ma pháp này vào trường hợp nào mà không được trong trường hợp kia...

Cái gì thế này, âm nhạc mà cũng phải gò bó thế á!

Lại còn phân chia sử dụng vào trường hợp nhất định, không biết tùy cơ ứng biến à.

Đúng là cái kiểu học này...- Vớ vẩn muốn chết!Thunderstorm ngay lập tức quay phắt sang bên cạnh.

Người nói thì, còn ai vào đây nữa, Angin đó.

Hiện tại cậu này đang ngồi chán nản, mắt thì nhìn lên bảng mà cứ như để đi đâu ấy.

Bộ dạng trông chán chường hết mức- Cái gì mà quy định sử dụng chứ!

Không phải nếu biết ứng dụng thì có thể sử dụng ma thuật theo các cách khác nhau à.

Cái cách học gò bó phát sợ luôn ấy!

Quá vớ vẩn!_AnginThunderstorm im lặng.

Trùng hợp sao, sao cậu ta có thể có trùng ý nghĩ với mình đến vậy.

Không lẽ...Không, mình tưởng tượng quá nhiều rồi.

Sốc lại đầu, Thunderstorm bỏ mọi nghi hoặc và tiếp tục hướng vào bài giảng trên bảng, không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh, mặc dù anh chả thể nuốt nổi cái kiểu học rập khuôn nàyKhẽ thở dài một tiếng, một người nào đó nhìn vào cậu trai mắt đỏ với một ánh nhìn như là... buồn thảm"Chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đến vậy.

Rằng sự biến mất của 'họ' sẽ gây ra hậu quả lớn đến thế.

Mặc dù... nhờ vậy mà bọn mình có thể..."♡♡♡♡♡♡♡♡♡Trên sân thượng của ngôi trường, vào lúc chiều tà, khi mặt trời đang dần khuất bóng, một bóng người đang đứng đó.

Cậu thanh niên trẻ tuổi, trên người là áo khoác đen, có họa tiết tia chớp đỏ khoác ngoài áo thun đen.

Trên đầu là chiếc mũ cùng họa tiết có kí hiệu tia chớp đỏ che đi mái tóc đen, nhưng hình như có vài sợi tóc trắng nữaThunderstorm đứng yên lặng, mắt nhìn về phía mặt trời đang khuất bóng.

Thật đẹp quá, khung cảnh này.

Anh rất thích hoàng hôn, cũng chả hiểu sao nữa.

Nhưng màu sắc và không gian này...- Rất đẹp đúng không?Anh quay lại, nhìn vào người vừa nói.

Người con trai mũ và áo khoác xanh đậm, đôi mắt nâu nhìn về phía chân trời.

Thực sự anh phải đứng hình trong giây lát đấy.

Đôi mắt nâu như nhuộm màu cam của ánh chiều tà, mang một vẻ gì đó bí ẩn và đẹp đẽNhưng anh biết điều khiến anh thực sự đứng hình là..."

Từ bao giờ... cậu ta..."

- Từ khi cậu mới lên đây, tớ đã ở đây rồi!_Angin vừa nói vừa cườiAnh im lặng.

Không thể nào, anh không hề cảm nhận được cậu ta từ nãy đến giờ.

Phải nói anh có sự cảnh giác rất cao, không ai có thể thoát khỏi cảnh giác của anh đượcỪm, thực ra thì trừ một người.

Anh cũng chả hiểu, người đó làm cách nào mà lúc nào cũng làm cảnh giác của anh trở nên vô dụng được.

Cậu mà có ở sau lưng anh thì anh thề, anh cũng không hề hay biết cho đến khi cậu nhóc đó hù anh một tiếng, làm anh giật mình càu nhàu sau đó lại bày ra dáng vẻ tươi cười xin tha lỗi, và anh lúc nào cũng bỏ qua cảNgọn gió nhỏ của anh, của duy nhất anhNhững kỉ niệm của quá khứ lập tức ùa về khiến anh cảm thấy đau lòng.

Vì đơn giản, kỉ niệm còn, nhưng người thì đã đi xa rồi- Quá khứ của cậu, à không, của các cậu thật ảm đạm đóThunderstorm lại giật mình, à anh mải đắm chimg vào dòng kí ức mà quên mất cậu ta.

Tại sao lại nói vậy, cậu ta biết về quá khứ của mình sao, nhưng tại sao?

Không lẽ Blaze và Solar nói cho 3 người bọn họ nghe...

Không!

Không bao giờ họ làm thế!

Kể cả có thân tới mức nào cũng không bao giờ!

Vậy tại sao...- Cậu đoán đúng đấy!

Cả Blaze và Solar không nói gì với bọn tớ cả.

Thực sự tớ không biết hẳn về quá khứ của các cậu.

Tớ chỉ đoán thôi- Sao cậu biết tôi nghĩ gì, từ trước đến nay?Thunderstorm nhíu mày nghi hoặc.

Đây không phải lần thứ nhất.

Thực ra từ khi ngồi cạnh cậu ta đến giờ, không biết bao nhiêu lần suy nghĩ của anh và lời cậu ta trùng hợp đến không thể nghĩ chỉ là ngẫu nhiên.

Cậu ta có thể đọc được suy nghĩ, nhưng 1 người không thể có 2 loại ma thuật được.

Hay cậu ta là ngoại lệ...- Tớ không có ma thuật đọc suy nghĩ trong đầu người khác đâu!_Angin nhún vai_Như cậu nghĩ, sóng khởi nguyên làm sao ban cho 1 người có 2 loại ma thuật được- Trả lời câu hỏi của tôi!_anh gằn giọng- Ừm...

Tớ đọc cảm xúc trên gương mặt cậu...

Cậu có thể nói vậy!_Angin suy nghĩ rồi nói- Tôi không phải cuốn sách để mở_anh điềm tĩnh nói.

Anh chắc chắn mình không hề biểu lộ cảm xúc quá nhiều.

Nói sao 1 thằng mặt liệt cảm xúc lại dễ đọc được cơ chứ- Cái này... tớ... giải thích sao ta?_Angin gãi đâu_Đúng là cậu không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng tớ... có thể nói là trực giác đi, đã giúp tớ hiểu được cậu nghĩ gì- Trực giác ư?_Thunderstorm nhíu mày- Ừ!

Trực giác của tớ khá nhạy.

Đặc biệt là đoán cảm xúc thì nó vô cùng chính xác.

Hơn nữa..._cậu nhìn thẳng vào mắt anh_... tớ thấy trong mắt cậu có chứa một chút cảm xúc đau khổ, tổn thương và cả... hối hận.

Mà không chỉ cậu, cả 3 người anh em của cậu cũng vậy.

Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, các cậu đã phản ứng mạnh mẽ với chúng tớ.

Vậy có phải...Angin hít một hơi thật sâu, thở ra, rồi nói tiếp- Người anh em, không, đối với cậu, Blaze và Solar là người yêu, đã mất rồi đúng không?

Hơn cả thế..._cậu ngập ngừng rồi nói_...là ngay trước mặt các cậu.

Và họ trông giống hệt tụi tớ, không chỉ khuôn mặt mà cả tính cáchOK, đã bao nhiên lần anh chết đứng rồi nhỉ, n lần đúng không.

Vậy bây giờ là n+1.

Bây giờ nhá, có nói cậu ta không có năng lực đọc suy nghĩ người khác ý, thì cũng chả ai tin đâu.

Thế quái nào mà từ khuôn mặt một đứa bị liệt cảm xúc mà suy ra được cả thiên sử của nó chứ!

Thằng này không phải người, Thunderstorm thầm nghĩ- Tớ là người!

Tớ chỉ có trực giác nhạy tí thôi mà!

Đừng có nghĩ vớ vẩn!_Angin nổi quạuThêm một minh chứng cho việc cậu ta không giống người, anh thầm nhủNhưng mà khi cậu ta nổi quạu, cũng dễ thương chứ...

Như là cậu ấy...- Tớ không dễ thương!

Sao ai cũng nói tớ dễ thương vậy hả!

Tớ là con trai, CON TRAI đấy!

Tớ không dễ thương!_Angin hét lên, nhấn mạnh từ 'con trai'.

Quái, sao ai cũng nói mình dễ thương thế nhỉ.

Từ đó chỉ dành cho con gái thôi mà- Phụt...

Hahahahahaha!_Thunderstorm cười phá lên.

Trời ạ, đến tức cũng tức kiểu dễ thương, buồn cười chết đi được- A!

Cậu cười rồi kìa!_Angin reo lênHả, anh nhìn cậu, tạm thời chưa load được tin tức- Lần đầu tiên tớ thấy cậu cười đó!

Nụ cười của cậu đẹp lắm!

Cậu nên cười thường xuyên hơn là cau có đấy!_AnginA, ra là anh cười.

Anh thực sự... không định...Anh chưa từng nghĩ mình sẽ cười từ khi cậu ấy mất- Đừng lại cau có chứ!Kể cả khi đã vỡ tan, không có nghĩa cậu không thể có lại nụ cười.

Hãy cười lên đi, vì nụ cười của cậu thực sự rất đẹp!_Angin vừa nói, vừa cười tươi.

Thunderstorm ngây ra, nụ cười này..."

Tại sao, mình lại thấy than thản đến vậy?"

Đây là cảm giác đó sao, thật nhẹ nhõm.

Anh nhìn về phía chân trời, Angin cũng mỉm cười, nhìn theo anh.

Thật sự... rất đẹp..."

Sau việc này cuộc sống của mình sẽ thay đổi chứ?"

"Chắc chắn rồi!"♡♡♡♡♡♡♡♡Buổi tối, lại là một khung cảnh tĩnh lặng, êm đềm.

Bóng người kia lại xuất hiện.

Lần này, người đó nhìn thẳng vào người điều khiển sấm sét, cười dịu dàng- Tôi biết cậu sẽ mở lòng mà.

Có lẽ...

'người đó' đã đúng...Tầm mắt dừng ở đó một lúc lâu, rồi lại nhìn qua phòng khác, một căn phòng màu nâu đất- Chỉ còn một người thôi nhỉ?Biến mất, y như lúc đầu.

Và lại để lại một bông hoa hồng xanhCó lẽ, loài hoa này có mối liên kết đặc biệt, hay một điều gì đó liên quan đến người đó chăngĐó chính là điều cậu bạn điều khiển lửa của nhà nguyên tố, Blaze sau khi giả vờ ngủ đã nghĩ
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 10: Giữ tổn thương và đau khổ không bao giờ là cách để chuộc lỗi đâu


Òa, cũng khá lâu rồi nhỉ!

Về việc bỏ truyện lâu như vậy, thực sự mình không cố ý nhưng là bất khả kháng, vì mình cạn sạch ý tưởng rồi.

Mình mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình, đặc biệt là những bạn đã theo bộ truyện này từ ngày đầu tiênNow, let's go!________________________________- Blaze, đứng lại mau!

Trả kính cho tớ!- Lêu lêu, có giỏi thì ra đây mà bắt tớ đi!- Hừ!

Một lũ ồn ào!Vâng, như mọi người nghĩ.

3 câu đó là của Blaze - người giật kính của Solar và chạy trốn, Solar - người chạy theo để lấy lại của và Thunderstorm - người vừa đọc sách vừa uống cà phê vừa càu nhàuNhư mọi người đã đoán, Thunderstorm đã tìm lại được lí do sống, nhờ vào cậu bạn Angin.

Anh sẽ sống, sống vì cậu ấy, ngọn gió của anhMẹ của Boboiboy đương nhiên vui vì con trai mình đã trở lại, nhưng cô vẫn chưa hết lo.

Vì sao ư...- Earthquake, con không ngăn họ à?- Cứ để họ chơi đùa đi mẹ, cũng không sao đâuCô thở dài, còn thằng bé này nữa.

Nó vẫn chưa hồi phục.

Ít ai biết, Earthquake là người chịu tổn thương nhiều nhất trong số 4 anh em.

Nó hối hận, vì nó là thủ lĩnh của 7 đứa mà không chăm lo được cho anh em mình.

Nó cứ nghĩ mãi nếu ngày đó, nó chú ý đến 3 đứa kia, rằng chúng đã biến mất, chúng hay đi đâu đó.

Nếu nó quan tâm hơn...

Nó thật sự cảm thấy có lỗi, vì đã không nhận ra sự kì lạ của 3 anh em mình, và cũng chưa kịp thực hiện lời hứa, lời bù đắp cho 'nó'Cô cười nhạt, thì thầm- Bí mật của chúng nó, nhỉ?

Earthquake và Cyclone...1 bóng người nhìn vào căn nhà, vừa đủ nghe thấy câu nói của mẹ Boboiboy.

Rồi đột nhiên người đó thở dài, rồi đi mất"Nếu mọi chuyện đã vậy, chỉ có Angin mới có thể giúp được Earthquake"♡♡♡♡♡♡♡♡Hôm nay là ngày nghỉ, cả lũ cũng chả biết làm gì.

Earthquake định đi mua đồ, nhưng thực ra cũng không cần lắm, vì nhà còn rất nhiềuCậu đi lang thang, cũng chả biết đi đâu nữa.

Mua đồ cũng chả biết nên mua gì đây, vậy nên đi đến trước siêu thì lại dừng lại- Ơ, Earthquake phải không?Nghe thấy tiếng nói, cậu quay lại.

Thật ngạc nhiên, người đó lại là- Cậu là...

A...

Angin?Angin mỉm cười gật đầu.

Bước đến gần Earthquake, cậu nói- Trùng hợp thật, lại gặp cậu ở đây.

Cậu đi mua đồ à?Earthquake lắc đầu, đáp lại- Không, tớ chỉ đi loanh quanh thôi.

Tớ cũng không biết đi đâu nữaBiết đi đâu khi cậu còn không hiểu mình muốn gì.

Tất cả những gì cậu biết là cậu đã không làm tròn trách nhiệm là người thủ lĩnh, người bạn, người anh em với 3 cậu ấy.

Hơn nữa, cậu cũng phạm 1 tội lỗi mà cậu không thể tha thứ cho chính mình"Mình còn chưa xin lỗi, chưa bù đắp cho cậu ấy mà tại sao..."

Angin im lặng, nhìn Earthquake hồi lâu.

Rồi như nghĩ ra gì đó, cậu nở nụ cười tươi- Nè, không lẽ cậu mới đến đây nên không biết đi đâu chơi sao?Hả, Earthquake nghĩ, nhìn vào cậu nhóc trước mắt mình- Vậy đi với tớ, tớ sẽ dẫn cậu đi chơi!

Tớ biết nhiều chỗ vui lắm!- Nhưng... không phiền sao...?Earthquake ngập ngừng.

Cậu ta thật kì lạ, mời 1 người không thân thiết đi chơi ư.

Ừ thì đúng là dạo này anh em cậu ta có thân với Thunderstorm, Blaze và Solar thật, nhưng cũng đâu có thân lắm với cậu đâuAngin như không quan tâm, cầm tay Earthquake kéo cậu đi cái vụt- Đừng ngại!

Hôm nay tớ cũng định đi chơi mà!

Air với Daun bận hết, không đi với tớ được.

Đi chơi một mình chán lắm, có cậu đi cùng càng vui.

Tiện thể giúp chúng ta biết thêm về nhau luôn.

Thunderstorm cũng hay kể cho tớ về cậu nhưng tớ chưa bao giờ gặp cậu trực tiếp.

Chúng ta là bạn cùng lớp, nên hiểu biết một chút về nhau chứ.

Cùng đi nào!Earthquake không kịp phản ứng, thế là để mình bị kéo đi như búp bê, lòng thầm nghĩ, hôm nay sẽ là ngày dài đây☆☆☆☆☆☆☆☆☆Hóa ra cũng không tệ như thế, mà thực ra thì... rất vui.

Angin đưa cậu đi khắp nơi, tháp Tokyo, tháp Sky Tree, Shibuya, đền Meiji...

Cũng có lúc còn lạc sang phố Kabukicho nữa, cả hai chỉ biết cười cho qua xong phắn nhanh hết sức có thể ra khỏi đóNhưng nói chung hôm đó cũng rất vui, Angin đưa cậu đến những nơi chắc chắn là cậu thích.

Cũng hơi thắc mắc tại sao cậu ta biết cậu thích những nơi như này, nhưng nghĩ lại có lẽ Thunderstorm nói cho cậu ta chăngAngin sau đó đi vào một cửa hàng, Earthquake đi theo.

Nhìn quanh, đây là một cửa hàng tốt đấy chứ.

Khung cảnh khá tốt, vừa trông hiện đại lại vừa có nét cổ kính.

Hơn nữa khi vừa đi vào, mùi trà và cà phê đã xộc vào mũi cậu, tuy nhiên chúng lại êm dụi chứ không gay gắt, hỗn tạp.

Đây chắc chắn là 1 của hàng tốt về chất lượng đồ uống- Konichiwa!_Angin vừa cười vừa vẫy tay- A, Angin!

Lại đến đây mua trà sữa đúng không?

Như mọi khi chứ?_chị phục vụ nhìn qua, vui vẻ nói- Vâng ạ!

Cho em như mọi khi ạ!

Và thêm 1 cốc nữa cho bạn em đằng kia_cậu lấy tay chỉ vào Earthquake- Bạn em à?

Được rồi, chờ chị một lát nhé!_chị phục vụ cười- Nhờ chị ạ!_cậu cười- Cậu hay đến đây lắm hả?_Earthquake sau khi nhìn màn tương tác của 2 người tò mò hỏi- Ừ!

Nơi này có đồ uống rất ngon!

Tớ thường hay đến đây ít nhất 1 lần 1 tuần_Angin trả lời- Uống nhiều trà sữa thế cậu không sợ béo à?

Rồi sau này ai hốt?_Earthquake trêu- Nè!

Đừng có nói thế!

Thật là, cậu nói y hệt Air với Daun.

Béo thì sao, nếu người yêu tớ yêu vì vẻ bề ngoài, tớ không cần.

Tớ muốn người yêu tớ vì những gì tớ thật sự có, không phải những thứ bề ngoàiAngin bĩu môi, nói liên hoàn mà không để ý, cậu bạn đang nhìn mình chằm chằm"Cậu ta nói y hệt cậu ấy.

Khi mà mình và cậu ấy còn...

Mình chắc chắn cậu ấy cũng nói y như vậy"Tâm trí cậu lướt về những ngày còn trẻ, khi cả lũ mới 11 tuổi.

Về những ngày vui vẻ với những tiếng cười, niềm hạnh phúc đơn thuần, nhỏ nhoi.

Một bí mật giữa cậu và...- Oái!Đang chìm vào suy nghĩ, Earthquake chợt kêu lên, giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ và ngước lên, để thấy Angin đang cầm 2 cốc trà sữa.

Trong đó, 1 cốc giơ ra hướng về phía cậu, thứ chắc chắn đã áp vào má cậu khi nãy khiến cậu giật mìnhAngin nhìn vậy mỉm cười- Làm gì mà ngẩn ra thế?

Hồn bay đâu mất rồi à?Thấy nụ cười tinh nghịch của cậu bạn, Earthquake chỉ hừ 1 tiếng, cầm lấy cốc trà sữa và uống 1 ngụm.

Vị mát lạnh, hơi nồng của trà sữa chảy xuống cổ họng cậu, nhắc cậu về một loại thức uống yêu thích cậu đã lãng quên từ lâuCậu quay ra nhìn Angin, nói duy nhất 1 từ- Bạc hà?- Ừ, là trà sữa vị bạc hà.

Vị yêu thích của cậu đúng không?

Tình cờ tớ cũng thích nó_Angin nói xong uống một ngụm trên cái cốc giấy giống hệt cái Earthquake đang cầm, cũng là 1 cốc trà sữa vị bạc hàNhìn cái cốc trên tay, cậu trai mắt vàng im lặng.

Nói sao nhỉ, cũng 1 thời gian khá lâu rồi cậu mới uống lại nó.

Hương vị vừa lạ vừa quen khiến cậu bồi hồi, lại có cảm giác nhớ nhungRa khỏi quán với cốc trà sữa trên tay, 2 người lại tiếp tục di chuyển.

Lần này, Angin lại đưa cậu một nơi nào đó cậu không biết.

Vì gần đến nơi lại tự dưng bịt mắt cậu lại- Angin, tớ mở mắt ra được chưa?- Chờ chút đi, sắp được rồi!Đến một chỗ nào đó rồi dừng lại- Được rồi, mở mắt ra nào!Angin thả tay ra.

Earthquake mở mắt.

Đập vào mắt cậu là 1 khung cảnh tuyệt đẹp.

Hoa anh đào bay trong gió, 2 bên là 2 cây anh đào xum xuê, to lớn- Chào mừng đến với công viên Inokashira Onshi!- Oaaaa...Earthquake đứng hình mất mấy giây.

Nơi này thật đẹp, quá đẹp.

Cậu có cảm giác như... như là..."

Nơi này... là thiên đường sao?"

Angin nhìn cậu, cười hì.

Cậu kéo tay cậu bạn áo vàng đen ngồi xuống 1 cái ghế dài gần đó.

2 đứa cùng nhau ngồi ngắm cảnh và uống trà sữa.

Cảnh vật thật nhẹ nhàng, và cũng thật... yên bình- Thế nào?

Đẹp không?_Angin vừa cười vừa hỏi- Đẹp quá..._Earthquake mơ màng nói- Tớ biết mà.

Tớ muốn cậu ra đây, ít nhất có lẽ cậu có thể thanh thản lòng mình, buông đi một chút đau khổ, nặng nề đang chiếm chỗ trong cậuCâu đó làm Earthquake khựng lại.

Cậu quay phắt lại cậu bạn áo xanh kia, nhìn cậu bằng đôi mắt ngạc nhiên- Ý...

ý cậu là... sao?- Thunderstorm không nói à.

Mà... có lẽ nó cũng không phải thứ đáng để nói_Angin mỉm cười, nhưng nụ cười này, Earthquake nhận thấy nó không như lúc trước.

Nó không vui tươi mà thay vào đó... tràn đầy ý vị- Đừng có nghĩ như tớ là kẻ xấu chứ.

Không có ý vị gì hết trong nụ cười của tớ đâu_cậu búng tay cái tách trước mặt cậu bạn đang ngơ ra- Trực giác cực nhạy?_Earthquake hỏi với giọng xen lẫn nghi vấn với nghi ngờ.

Cậu hoàn toàn có thể nghĩ đến điều đó, vì thực ra, đây không phải lần đầu cậu gặp 1 người như vậy.

Cậu ấy...- Cậu từng gặp người giống tớ rồi à?- Ừm!

Cậu không phải người đầu tiên tớ gặp có cái thể loại trực giác ma quỷ ấy đâu- Nó không phải ma quỷ!Earthquake chẳng thèm để ý cái người đang phồng má lên giận dỗi kia.

Thay vào đó lại chìm đắm trong hồi ức.

Thời mà cậu và... cậu bạn gió còn rất thân thiết với nhau, hơn cả cậu ấy với Thunderstorm...

1 năm trước- Nếu quá đau lòng, cậu có thể chia sẻ với tớ một chút câu chuyện của cậu.

Kể cả khi chỉ một phần thôi cậu cũng sẽ đỡ hơn đấy!Angin khi nhìn cậu bạn chìm vào hồi ức của riêng mình đến nỗi sắp khóc, lên tiếng.

Earthquake ngạc nhiên quay phắt lên, nhìn cậu bạn quen-chưa-được-một-ngày vừa nói- Cậu... cậu nói...- Yên tâm đi!

Tớ sẽ không nói cho ai đâu!_Angin dừng lại một lúc, rồi nói tiếp_Đặc biệt là Thunderstorm!- Vậy là cậu cũng biết gì đó nhỉ?_Earthquake hỏi, mà nghe giống khẳng định hơn- Phần nào thôi_Angin nhún vai_Và tớ không biết, tớ đoán- Tớ không thể kể hết cho cậu nghe, nó quá..._cậu ngập ngừng, như đang tìm lời để diễn tả.

Nhưng trước khi cậu nói hết câu, Angin đã xen vào- Tớ cũng không mong cậu kể hết với tớ.

Tớ biết có những chuyện cậu không muốn kể cho ai khác_cậu dừng lại, rồi nói thêm_Thực ra, tớ còn không nghĩ cậu sẽ chia sẻ với tớEarthquake nhìn cậu bạn một lúc, rồi thở dài"Như dự đoán, nhỉ..."

- Tớ từng có một thời gian thân thiết với một trong những người bạn của mình.

Không phải là sau này tớ không thân với cậu ấy nữa, nhưng bọn tớ không còn quá thân như trước.

Cậu ấy là người duy nhất tớ thân thiết trong nhà.

Với những người khác, tuy có thân nhưng tớ không quá nhiều, như anh em trong nhà thôi"Hoặc có thể là mẹ con trong trường hợp của mình"- Người đó là người yêu của Thunderstorm đúng không?Angin hỏi, khiến Earthquake bất ngờ trong giây lát, nhưng lại hỏi lại- Tớ thể hiện rõ vậy sao?- Chỉ riêng chuyện cậu đồng ý nói cho tớ nghe là tớ hiểu rồi.

Hơn nữa hôm nay khi đi chơi với tớ cậu cũng hay nhìn tớ rồi lại ngẩn ra suy nghĩ màEarthquake cũng chỉ 'Ồ' một tiếng, sau đó nói tiếp- Lúc đó chúng tớ rất thân với nhau, đi chơi hay đi cùng nhau, có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, đùa nghịch cũng cùng nhau, ăn hay tắm cũng chung luôn.

Mặc dù vậy không hiểu sao không ai biết cơ, à trừ mẹ tớ_Earthquake nói rồi cười vu vơ, nhưng sau đó nụ cười lại tắt, nhường chỗ cho khuôn mặt ảm đạm_Nhưng tớ lại làm tổn thương cậu ấyCậu nói, giọng nghẹn lại vì đau buồn- Cậu ấy tốt với tớ là thế, nhưng tớ lại làm cậu ấy tổn thương.

Tuy cậu ấy không nói, không tỏ ra đau buồn chút nào nhưng tớ biết, cậu ấy đã khóc rất nhiều, đến nỗi ướt cả gốiNgưng lại vì cảm xúc đột ngột ùa tới, cậu hít thật sâu rồi tiếp tục- Khi tớ chưa kịp bù đắp cho cậu ấy, cậu ấy đã đi rồiMột giọt, rồi hai giọt nước mắt rơi xuống.

Earthquake lấy tay quệt chúng đi, rồi quay sang nhìn người bạn im lặng nãy giờ cạnh mình- Có lẽ nói thế là cậu cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra đúng chứ"Nếu cậu giống cậu ấy, thì..."

Angin thở dài, đưa tay lên che mắt, gật đầuEarthquake nhìn thẳng, nghĩ"Vậy là cậu '...' cậu ấy"- Nhưng mà, chả phải cậu cứ như vậy sẽ càng có lỗi với cậu ấy hơn sao- Cậu định nói nhìn tớ thế này cậu ấy sẽ đau lòng sao?_Earthquake cười nhạt, cậu nghe đi nghe lại câu này bao nhiêu lần rồi ấy- Không hẳn, nhưng cũng gần đúng- Hả?_Earthquake tò mò- Cậu như thế đương nhiên cậu ấy đau lòng.

Nhưng lỗi của cậu ở đây không phải làm cậu ấy đau, mà là làm cậu ấy khổ.

Mỗi thằng người yêu thôi đã lo lắm rồi, giờ lại còn thêm cậu nữa chắc stress quá sinh bệnh kinh niên mấtAngin nói tỉnh bơ, nhưng làm Earthquake tí nữa là té lộn cổ.

Giời ạ, cái gì mà bệnh kinh niên, người già à.

Mà người âm mà cũng bệnh á- Có chứ!

Lỡ dưới đó có chế độ đặc biệt thì saoThôi đọc suy nghĩ người khác đi- Đâu có, nó hiện hết lên mặt cậu đấy chứ!HừAngin cười tinh nghịch, sau đó nói- Đùa thôi!

Nhưng cậu nghĩ như vậy là được sao.

Nếu muốn chuộc lỗi, sau không làm đi mà còn ở đó đau khổ- Chuộc lỗi ư...

Nhưng làm sao...- Nếu cậu ấy giống tớ, vậy tớ sẽ muốn người đã làm sai với tớ thực hiện ước mơ còn đang dang dở của mình_Angin quay sang nhìn Earthquake_Cậu bạn đó cũng nói với cậu ước mơ của cậu ấy đúng không?Earthquake ngẩn ra, đúng rồi, cậu áy có nói...- Cậu ấy muốn đi khắp nơi và ngắm nhìn từng vẻ đẹp trên thế giới này- Vậy, cậu hãy sống và thay cậu ấy ngắm nhìn vẻ đẹp trên thế giới đi, nếu không, không phải cậu ấy mãi mãi không thể thực hiện được ước mơ đó sao?

Hãy nhớ, giữ tổn thương và đau khổ không bao giờ là cách để chuộc lỗi đâuEarthquake ngây người ra một chút, rồi nhìn lên trời, nở nụ cười nhẹ- Cậu nói đúng- Vậy bắt đầu từ đây nhé!

Tớ sẽ đưa cậu đi chơi khắp Tokyo, sau đó là Kyoto, Gunma, Kanagawa, Hiroshima,...

Khắp nơi trên Nhật luôn!

Rồi sau này cậu có thể đi đến các nước khác nữa.

Vì thế cậu phải sống cho tốt vào, thể mới khỏe mạnh rồi có sức mà điAngin cười nói, còn Earthquake thì nhắm mắt lại, rồi khi cậu mở ra, cậu cười - cười thật sự- Vậy nhờ cậu!- Giao cho tớ!***********************- Khát quá!- Tớ cũng thế!- Vậy đi mua gì đi!Blaze, Solar và Thunderstorm đang nói chuyện trong phòng khách.

Theo đó, cả 3 đang suy nghĩ xem nên mua gì- Vậy... trà sữa nhé!- Cũng được!- Nhưng mua ở đâu đây?- Ở quán gần siêu thị ấy, trà sữa ở đấy ngon lắm!Cả 3 sốc quay lại người vừa nói.

Đó là...

Earthquake- Sao cậu..._Thunderstorm nhíu mày- Biết quán đó hả, hôm trước đi chơi Angin chỉ cho á_Earthquake như không hiểu câu hỏi của cậu bạn, trả lời- Ừm, vậy để tớ di mua, các cậu uống gì?_Thunderstorm lên tiếng, làm cả bọn giật mình- Sao hôm nay tốt vậy_Blaze lầm bầm_Vị socola- Tớ uống vị trà xanh_Solar- Bạc hà nhé!_Earthquake- Rồi!_Thunderstorm nói xong chạy vụt điMẹ các Boboiboy nhìn con mình, mỉm cười, rồi hướng ra ngoài của sổ- Từ nay trở đi, con tôi xin nhờ các cậuXong cô quay vào.

Sau đó, trong không gian như có tiếng đáp lại, và không chỉ của 1 người:- Tất nhiên rồi!********************Bonus: (coi như là đền bù ra chap muộn)Khi Thunderstorm đi mua trà sữa- A, em là anh em cậu bé mắt vàng à?_chị phục vụ_Hôm trước cậu ấy có đến đây uống trà sữa với bạn mà!- À vâng ạ!_Thunderstorm"Chắc cậu ấy đến uống với Angin.

Mà mình không ngờ cậu ấy thích trà sữa vị bạc hà đấy"Nhận lấy túi chứa 4 cốc trà sữa, anh cầm ra ngoài và ngay lập tức đi về"Phải bảo họ trả tiền cho mình mới được.

Hết tiền rồi T_T"-----------------------------------Phù, đây là fic dài nhất và đầy ẩn ý nhất mình từng viết đấy.

Có 1 ẩn ý liên quan rất nhiều đến cốt truyện chính.

Nếu bạn nào tìm được mình sẽ tặng chap cho người đó.

Vậy thôi bye nha, mình đi ngủ không nhà kêu.

Công nhận mình chịu khó viết thiệt luôn á, hơn 11h rồi mà nhà mình bắt đi ngủ lúc 11h kém mà
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 11: Đi chơi và nghi vấn


Aloha!

Mình đã đăng chap mới lên và mình thấy mọi người có vẻ rất ủng hộ chap mới.

Mặc dù có vài nhân vật thân thiết từ ngày đầu có vẻ chưa bắt được sóng T_T.

Vậy nên mình sẽ nhân kì nghỉ này mà ra nhiều chap nhất có thể (nhưng cũng đừng có hi vọng quá với bệnh lười cố hữu của mình nhá).

Bắt đầu từ chap này là sự thật sẽ dần dần hé lộ.

Và mình khuyên những reader nào muốn khám phá bị mật thì hãy tìm những chi tiết nào vô lí từ đầu đến giờ, kết hợp với những thông tin chắc chắn là đúng.

Và khi có đầy đủ mảnh ghép, bức tranh sẽ hoàn thành.

Phần kết mình đã dự tính trước, còn phần giữa thì sẽ tùy hứng.

Nhưng mình sẽ làm chúng hướng đến cùng kết thúc.

Giờ vào truyện! (công nhận đây là lần đầu mình viết phần này dài thế đấy)________________________________- Heya!

Anh em ơi!

Chúng ta cùng nhau lên đỉnh núi nào!- Chờ tớ với!- Trời ạ!

Núi nó có chạy mất đâu!

Đi từ từ thôi ngã đấy!- Đúng đấy!

Dù sao cậu cũng đâu có biết đường đâu mà đòi dẫn đầu- Ở đây nhiều thực vật quý lắm.

Có cả những loài thực vật có thể dùng làm thuốc nữa- Ồ vậy hả?

Y dược của cậu cũng thú vị thật!- Đi leo núi nhưng mà có cần kéo đàn kéo đống theo thế không hả trời?Hiện trạng là bây giờ có một đám 7 đứa đang lúc nhúc leo núi, và 7 đứa là ai thì ai cũng biết nên khỏi nói.

Các câu nói trên, mỗi đứa nói 1 câu.

Và khi đứa vừa phát ngôn cái câu cuối cùng kia nói xong, là tất cả các ánh mắt của mọi người đều quay ra nhìn chằm chằm vào nó với ánh mắt có khinh bỉ, có coi thường và có hết chỗ nói- Ô, xem ai vừa phát ngôn kìa!

Không phải chính cậu khởi xướng cái này à?Solar hếch mắt lên, nói 1 cách châm chọc.

Từ đầu mình và cậu ta đã không hợp nhau, có cơ hội đương nhiên là sẽ không bỏ qua mà phải... dìm hàng nhau rồi- Này, cái vụ đi lên núi chơi này không phải do tớ khởi xướng nhá.

Ăn nói linh ta linh tinh vừa thôi!Nói đến phần Solar không hợp cậu ta thì chắc ai cũng biết cái người này là ai nhỉ.

Vâng, là bạn Thunderstorm, cái bạn ăn nói cộc lốc lại thiếu tế nhị ấy (thực ra chỉ những người bạn không thân mới thế, chứ gần bạn bè gia đình thì 'không hẳn')- Đồng ý đó là chuyến đi của Earthquake và Angin khởi xướng.

Nhưng mà ai biểu cậu đòi đi theo làm chi, nên mới kéo đàn kéo đống thế này không phải sao?Thêm 1 đối thủ miệng lưỡi nữa, Air.

Thunderstorm đúng là rất biết cách tạo nghiệp, mới gặp có 2 tháng mà đã khiến người ta ghét rồi- Tớ đi theo là việc của tớ, liên quan gì đến các cậu!Thunderstorm đương nhiên không để mình yếu thế, đốp lại ngay.

Đặc biệt là với cái con người trông giống hệt cái con Sâu lười nào đó mà anh cực ghét.

Tên này chỉ không ham ngủ quá nhiều như nó, ngoài ra thì chả có gì khác con sâu kia- Ô, tớ và Daun là anh em của Angin, đương nhiên phải đi theo để bảo vệ cậu ấy khỏi cái tên Mặt than nào đó chứ.

Còn Blaze và Solar không phải do thấy cậu đi theo tụi này nên bố mẹ cậu cho đi theo luôn a_Air cũng không vừa, đốp lại luôn, vẫn khinh bỉ tên mặt than nào đó- Tên kia!

Cậu gọi ai là Mặt than hả!

Hơn nữa cái gì mà bảo vệ Angin chứ!

Bộ tớ bắt cóc hay làm trò đồi bại với cậu ấy chắc!_Thunderstorm tức điên, hét trả lại Air- Ô!

Thế hóa ra cậu tính làm vậy thật à!

Tớ chỉ bảo tên Mặt than nào đó thôi chứ có bảo cậu đâu.

Hơn nữa tớ cũng không hề bảo cậu làm gì cậu ấy, là cậu tự nhận có ý đồ với Angin nhé.

Daun, có đứa muốn hại Angin này!_Air làm bộ mặt ngạc nhiên, nói với Thunderstorm xong quay lại nói với Daun khiến cậu nhóc tức điên- Này!

Cấm cậu có ý định với Angin!

Cậu mà dám làm gì cậu ấy, thì đừng hỏi tại sao mình lại chết sớm nghe chưa!_Daun nghe xong câu nói của Air thì bốc hỏa, tay lấy vũ khí của mình là 1 cây đàn ống (sử dụng ma thuật âm thanh đương nhiên sử dụng nhạc cụ làm vũ khí rồi)- Bình tĩnh Daun!

Cậu ấy chỉ đùa thôi mà!_Solar lập tức giữ Daun lại khi thấy tình hình có vẻ nguy hiểm- Thôi, các cậu đừng gây gổ nữa!

Hôm nay chúng ta đi chơi mà!_Angin ra can cả Air và Thunderstorm lại- Hừ!_Thunderstorm hừ 1 tiếng, còn Air thì mặt khinh khỉnh quay đi- Haiz, hết cách!_Earthquake đưa tay lên trán, bên cạnh là Blaze cười cười- Theo cách nào đó nó giống Thunder với cậu ấy đúng không?_Blaze chỉ vào 2 người vừa mới cãi nhau xong- Cậu không ngại khi nói tới cậu ấy à?_Earthquake nhíu mày nhìn cậu bạn lửaBlaze ngập ngừng một chút, rồi nói với 1 tông giọng khá là... mập mờ- Cũng không hẳn.

Nếu đào quá sâu thì cũng như các cậu, tớ sẽ đau lòng.

Nhưng nếu chỉ nói qua một chút... có lẽ sẽ ổn thôi.

Dù sao cậu ấy chắc chắn chả muốn tớ đau buồn mãi, hay trốn tránh nói về cậu ấy.

Họ muốn tụi mình nhớ về họ mà, đúng không?Blaze nói xong, như đột nhiên nghĩ gì đó liền cười cười- Mà nghĩ lại, cậu ấy đúng là ích kỉ thật đấy.

Đúng là bản chất của tình yêu là ích kỉ màEarthquake tỏ vẻ khó hiểu trước câu nói của Blaze, liền hỏi lại- Ý cậu là sao?

Mà ai ích kỉ cơ?Blaze chỉ 1 ngón tay vào Thunderstorm, trả lời- Cậu bạn mắt xanh đậm của chúng ta, và sự ích kỉ của cậu ấy với Thunder- Hả?_Earthquake vẫn không hiểu gì cả.

Cậu ấy có làm gì mà sao Blaze lại bảo là ích kỉ, lại còn với Thunderstorm- Cậu nhớ câu nói cuối cùng của cậu ấy khuyên chúng ta sống thay họ, à không, cho họ không?

Ích kỉ chính ở điểm đó đấy_Blaze biết Earthquake không hiểu, bèn giải thích- Ý cậu là cậu ấy ích kỉ khi bắt chúng ta sống cho họ á?

Đó đâu phải...- Có lẽ có ích kỉ, nhưng đó không phải điều tớ muốn nói_Blaze cắt ngang, và khi thấy biểu hiện của cậu bạn càng rối hơn, bèn chốt lai_Có lẽ cậu nên tự tìm hiểu đi.

Nó có thể là đáp án cho sự rối ren trong lòng cậu 6 năm nay đấyNói xong chạy lại chỗ những người kia, bỏ lại Earthquake ngây ra như phỗng, sững sờ"6 năm... làm sao... làm sao cậu..."♡♡♡♡♡♡♡♡♡- Có ai có bật lửa không?- Đi cắm trại mà quên mang bật lửa hả trời!- Tại nhà mình có 'bật lửa di động' nên lúc trước đi cắm trại có bao giờ mang bật lửa thường đâuSolar lầm bầm chỉ cho anh và Thunderstorm - người đang nói chuyện với anh nghe.

Cả 2 đang phụ trách đốt lửa trại- Cũng đúng..._Thunderstorm nói, nhưng rồi lại lắc đầu nguây nguậy_Mà bây giờ không phải lúc nói chuyện ấy.

Giờ sao?- Hỏi mượn ai đi, xem nhà bên kia có không- Ừ!Thunderstorm chạy ra chỗ Angin, làm Solar bĩu môi- Chỉ được cái lanh.

Chả phải Air ở gần hơn sao.

Mà cậu ta không thích Air nên cũng dễ hiểu.

Nhưng nguyên cái chuyện cậu đòi đi theo chỉ vì dạo này Angin quá thân với Quake thì đúng là...Solar tuy nói vậy, nhưng cũng thở dài- Mà mình cũng đâu khác gì, cũng bám Daun suốt đấy thôi.

Chỉ là..."

Chỉ là thâm tâm vẫn cảm thấy có lỗi.

Mặc dù biết mình không sai, nhưng mà..."

Bỗng nhiên có người đập bộp một cái vào vai Solar, khiến anh giật nảy- Oái!- Làm gì mà ngẩn người ra thế?Khi thấy được đó là ai, anh hoàn hồn- Giật cả mình đấy, Blaze!Blaze trưng ra nụ cười đặc trưng, rồi ngồi xuống đối diện Solar- Sao vậy, thấy nhớ à?- Không...

Chỉ là suy nghĩ tí chuyện thôiBlaze gật gù, rồi ngửa mặt lên trời, nói- Thấy có lỗi?- Sao biết?_Solar không hề ngạc nhiên, cứ như anh đã biết lí do và chỉ hỏi cho có- Như nhau.

Cả 3 đứa_Blaze đáp lại, 1 câu không đầu không đuôi, nhưng cũng đủ để Solar hiểu- Cả 3 đứa_Solar nhắc lại, đưa tay lên trán_Đến giờ vẫn không biết chính mình muốn gì nữa- Tâm lí chung mà.

Vì chúng ta vẫn còn quá yêu họ.

Và vì..._Blaze tần ngần xong lại im lặng- Vì sao?_Solar tò mò hỏi- Thôi bỏ đi, chả có gì đâu!_Blaze nhắm mắt, cúi xuống nhìn vào đống củi.

Anh chỉ tay vào chúng, lập tức chúng bắt lửa, cháy rực lên- Biết thế nhờ cậu ngay từ đầu, đỡ phải phiền phức_Solar nhìn đống củi cháy lên mà thở dài, thầm than mình ngốcBlaze không quan tâm lắm.

Nghĩ lại về câu nói lúc nãy của mình, lại trầm ngâm.

Anh biết cái này chỉ có mình anh nhận ra, và điều này, theo anh nghĩ, chắc chắn sẽ gây ra nhiều sự việc đau lòng nếu 3 người họ không nhận ra.

Chỉ là...

Anh nhìn lên trời lần nữa.

Không hiểu sao anh có cảm giác, nếu như mình nói ra sẽ chả có tác dụng gì cả.

2 người kia phải tự nhận ra, hoặc...

Đôi mắt anh nhìn vào bóng 2 cậu bạn đang đến gần, Angin và Daun, phải nhờ họ thông não mới xong.

Nhưng mà hơi lo.

Nếu giống 2 cậu ấy, thì Angin không vấn đề, nhưng Daun, hơi khó...- Có bật lửa đây...

A, các cậu nhóm lửa được rồi à?_Angin tay cầm 1 cái bật lửa chạy đến, khi thấy đống củi đã thành lửa trại lại thôi- Nè Solar, Blaze!

2 cậu ra ăn đi!

Đồ ăn được rồi đó!

Công nhận Earthquake nấu ngon thật, tớ ngửi mùi đã thấy thèm rồi_Daun cười tươi nói, lại còn làm biểu cảm như ngửi thấy gì đó thơm trông rất dễ thương- Chuyện!

Quake nấu ăn số một!

Cậu ăn 1 lần nhớ cả đời luôn ấy_Solar tự hào nói với Daun, rồi cùng Daun lập tức chạy đến chỗ bàn ănCòn lại Blaze và Angin.

Blaze định đi theo 2 người kia thì đột nhiên Angin nói- Đừng lo, Daun có thể làm được!

Nếu không thì tớ sẽ giúp cậu ấy!Blaze khựng lại, nhìn vào Angin.

Chỉ thấy cậu bạn nở 1 nụ cười tươi.

Blaze không ngạc nhiên, chỉ bảo- Vậy nhờ cậu!- Cậu tiếp nhận tốt hơn Thunderstorm và Earthquake- Tớ quen rồi.

Và tớ biết cậu đang giấu 1 bí mật.

Có lẽ liên quan đến tất cả những điều mà cậu đoán từ trước đến nay, hoặc cậu vốn dĩ...- Từ bao giờ vậy?_Angin vẫn cười cười- Từ hôm cậu và Quake đi chơi.

Chuyện trà sữa_Blaze điềm nhiên bảo- Có vẻ cậu học được rất nhiều từ bạn mình_Angin khen ngợi, trên môi vẫn là nụ cười- Không thể không học được khi đó là 1 khoảng thời gian lâu đến thế_Blaze nhún vai_Và tớ vẫn chưa đạt được đẳng cấp cao như cậu ấy để bắt thóp được cậu.

Có lẽ cậu... hơn cậu ấy vì lí do nào đó- Tớ sẽ để cậu tự tìm ra.

Dù sao nó cũng không hại gì bọn tớ cả.

Có khi... còn là điều tốt_Angin nói càng nhỏ dần, rồi lại trở lại tông giọng thường_Nhưng bây giờ chúng ta nên đi ăn thôi kẻo mọi người chờ.

Và hơn nữa tớ nghĩ chúng ta cho cậu ấy đủ gợi ý rồiCâu cuối cậu nói nhỏ chỉ cho 2 người nghe.

Blaze nghe vậy khẽ đánh mắt qua chỗ nào đó, rồi nói- Cậu nói đúng!2 người cùng nhau đến bàn ăn.

Và tại chỗ Blaze vừa lướt qua, 1 đôi mắt đỏ gần như chìm vào bóng đêm khẽ nheo lại, tràn ngập nghi vấn-------------------------Mẹ ơi, mình sắp cạn sạch ý tưởng rồi.

Các bạn tha lỗi cho mình nếu đây không phải 1 fic dài nhé.

Cái bệnh lười với ý tưởng nửa vời của mình không cho T_T .

Dù sao thì mình cũng cho mọi người khá nhiều mảnh ghép đấy.

Nhưng đừng đặt sai chỗ nhéP/s:Mình có 1 gợi ý cho các bạn.

Đoạn hội thoại giữa Blaze và Angin, cộng với cái gợi ý mà mình nói ở Chap 10, ghép lại với nhau là các bạn có khoảng 80% bức tranh rồi đấy, nếu là biết cách ghépGood luck!
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 12: Đến nhà bạn


Đi học rồi các bạn ơi!

Các bạn ai thấy vui, ai thấy buồn nhỉ?

Nhiều bạn bảo cuối cùng cũng thoát khỏi nhà, nhưng có người (điển hình là thằng em mình) chán vì phải đi học lại á.

Nhân dịp này xin gửi chap mới cho các bạn coi là chúc mừng những ai vui vì được 'xổng chuồng', và an ủi những bạn chán vì phải đi học lại nhá!Start!___________________- Bọn tớ đến nhà các cậu cũng được sao?

Có phiền nhà cậu lắm không?Earthquake nói với Angin đang đứng cạnh mình.

Cậu bạn vui vẻ đáp lại- Đương nhiên rồi!

Nhà tớ cũng chỉ có bọn tớ và cô ở thôi, có nhiều phòng trống lắm.

Cô tớ cũng rất thích có khách đến chơi nhà, cậu đừng lo!- Xin cảm ơn trước nhé!_Earthquake cười đáp trảSố là hôm nay bố mẹ của các Boboiboy có cái 'công chuyện' gù đó nên lùa các con ra khỏi nhà rồi bảo đúng 1 câu "Hôm nay ở tạm nhà bạn nào đi!" rồi đóng sầm cửa nhà lại, khiến cả 4 đơ như cây cơ.

Bạn thì nói thật, 4 anh em chỉ có mỗi 3 cái anh em màu xanh kia thôi (đã bảo lại gần chúng nó là éo muốn kết bạn rồi mà) mà 4 đứa nháo nhào nhào sang thì sợ phiền người ta, nhưng không thì cả 4 chỉ có nước ra gầm cầu hay ống nước mà ngủ.

Cho nên vị (cựu) Mama của dàn con thơ phải vác cái xác mà đi xin xỏ người ta.

Và rất may người ta đã đồng ý- Để tớ nói với Air và Daun trước, sau đó chúng ta cùng về nhà bọn tớ nhé!_Angin- Ừm!

Tớ cũng gọi 3 người kia đây!

Hẹn ở cổng trường nhé!_EarthquakeCả 2 chia ra đi tìm mấy anh em mình.

Cuối cùng gặp nhau ở cổng trường- Oa, may quá, tí nữa ở ngoài rồi!_Blaze- Không biết có chuyện gì mà tự dưng bố mẹ bảo tụi mình ở nhà bạn thế nhỉ?_Solar thắc mắc- Các cậu không biết à?_Daun- Ừm!

Bố mẹ tớ không nói gì cả, sáng nay tự dưng bảo bọn tớ đi_Solar- Chắc bố mẹ cậu có chuyện gì đấy thôi!_Air- Vậy sao?_Blaze- Chắc vậy!_EarthquakeCả 5 bàn chuyện trên trời dưới đất, duy chỉ có 2 người không tham gia vào- Cậu không tham gia vào à?Thunderstorm đang đi thì nghe tiếng bên cạnh mình nên quay sang.

Thấy người đó là ai, chỉ trả lời- Tớ nói chuyện nhạt lắm, tham gia chỉ mất vui thôi_ThunderstormAngin nghe vậy, ngạc nhiên- Ể, ý cậu là sao?- Bất cứ câu chuyện nào, dù hay hay thú vị đến đâu qua miệng tớ thì rỗng tuếch, như là đổ 1 gáo nước lạnh vào ấy_Thunderstorm- Ồ ra vậy!_Angin gật gù_Thảo nào cậu không giao tiếp nhiều với người khác, kể cả người thân của mình như thế- Cậu biết tại sao sao?_Thunderstorm không ngạc nhiên hay gì cả, chỉ nói với khuôn mặt không cảm xúc- Cậu sợ khi nói chuyện hoặc tham gia cuộc trò chuyện nào đó, cậu sẽ khiến mọi người mất hứng đúng không.

Vậy nên cậu hay thu mình lại và không tham gia vào các cuộc nói chuyện thường xuyên.

Dần dần nó thành thói quen và kết quả là cậu thành 1 người ít nói, và không hòa đồng.

Tớ đoán vậy_Angin nhún vai, ra chiều không quan trọng lắm- Có lẽ thế..._Thunderstorm bỏ dở câu nói.

2 người tiếp tục đi cạnh nhau mà không nói 1 lời nào đến khi về đến nhà 3 anh em kia.

Air mở cửa, từ bên trong vọng ra giọng nói- A!

Mấy đứa về rồi à?Từ trong 1 người phụ nữ đi ra, cô có đôi mắt và mái tóc nâu y như 3 anh em kia, mỉm cười chào họ- Bọn cháu về rồi đây!_Angin, Air, Daun đồng thanh- Cháu chào cô ạ!_Earthquake, Thunderstorm, Blaze, Solar- A!

Các cháu là bạn của mấy đứa này đó à?_người phụ nữ- Dạ vâng!

Cháu là Earthquake.

Còn đây là anh em của cháu, Thunderstorm, Blaze và Solar ạ!_Earthquake chỉ vào từng người giới thiệu- Chào các cháu!

Cô tên là Lazukiwa Rie (hihi)!

Cứ gọi cô là cô Rie!_người phụ nữ cười đôn hậu- Vâng ạ!- Cô Rie!

Hôm nay cô có thể cho họ ngủ lại đây không ạ?

Cha mẹ họ bận việc không về nhà được và bảo họ đến nhà bạn ngủ nhờ nên..._Angin ngập ngừng hỏi- Được chứ!

Cứ thoải mái đi!

Bạn của các cháu mà.

Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!_cô Rie cười nói, đoạn đưa tay lên mời_Mấy đứa vào nhà đi!- Chúng cháu xin phép ạ!_4 anh em Boboiboy- Nhà cô không có nhiều phòng lắm, cũng không biết nên sắp xếp chỗ ngủ thế nào nữa_cô Rie trầm ngâm, đột nhiên Angin lên tiếng- Cô ơi, hay cho bọn cháu ngủ chung trong phòng lớn được không?

Tụi cháu muốn nói chuyện với nhau!- Cũng được thôi!

Các cháu thấy sao?_cô Rie quay lại hỏi 4 anh em kia- Dạ vâng ạ!

Tụi cháu cũng muốn nói chuyện với nhau!_Earthquake- Vậy nhé!

Cô sẽ lấy chăn nệm cho các cháu!_cô Rie cười hiềnCả 8 người sau khi tắm rủa cùng xuống ăn cơm.

Tất cả trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Ăn xong, 7 đứa giúp cô Rie dọn dẹp, rủa bát rồi phóng thẳng lên phòng, nơi mà họ sẽ ngủ tối nay để... tám- Cô Rie là ai với các cậu vậy?_Solar- Cô ấy là người nhận nuôi bọn tớ đó.

Nhưng cô Rie bảo bọn tớ gọi là cô chứ không gọi mẹ.

Cô ấy bảo nếu sau này có gặp lại gia đình thì cũng không rối_Daun- Các cậu là cô nhi sao?_Blaze- Ừ!

Bọn tớ là cô nhi!_Air- Cha mẹ các cậu..._Earthquake- Bọn tớ bị mất trí nhớ, hình như là bị chấn động mạnh hay gì đó.

Đến khi nhận thức được thì bọn này đã thấy mình ở cô nhi viện rồi_Air- Lúc đó là bao giờ vậy?_Thunderstorm- Khoảng 1 năm trước thì phải_Angin"1 năm trước, sao lại trùng hợp đến vậy?"

Thunderstorm mặt trầm ngâm, rồi lại hỏi- Các cậu thực sự không nhớ một chút gì à?- Ừm... không một chút gì hết.

Cứ như là... mọi kí ức đều bị tẩy trắng đi vậy_Angin"Thực ra, nói thế cũng đúng.

Chỉ là..."

- Tẩy trắng đi sao?

Ồ..._Thunderstorm khẽ nhìn Angin, đôi mắt sắc bén xoáy sâu vào mắt cậu bạn áo xanh đậmAngin thấy ánh mắt đó, nhưng không suy nghĩ nhiều, hay là cố tình không để ý cũng không biết nữaNhanh chóng cả lũ lại đổi chủ đề và tám xuyên trời đất, tám không quan tâm thời gian (con trai mà tám lắm dữ thần).

Đến khi Earthquake nhìn lên và phát hoảng vì đã 11 rưỡi đêm rồi, cậu mới giục cả bọn đi ngủĐêm, khi gần như tất cả những con người trong căn nhà đã ngủ hết, những người không nằm trong cái gần như đó mới bắt đầu thực sự hoạt động.

Mọi người biết đấy...Đêm là thời gian tuyệt hảo cho những suy tính, những hành động bí mậtCăn phòng tối om, không bật lấy 1 bóng đèn.

Ánh sáng duy nhất trong căn phòng, chính là cái laptop đang sáng lên, trên màn hình là một cuộc gọi videoLazukiwa Rie ngồi trước màn hình laptop, một tay chống cằm, một tay gõ lên mặt bàn.

Tuy đèn mờ nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, Rie từ một người phụ nữ trung niên đã trở thành một cô gái trẻ chỉ tầm 19 tuổi- Bọn họ đang tiến triển rất tốt đó!_Rie nói với người trên màn hình- Vậy sao, cảm ơn cậu!_người kia đáp lại- Cũng không có gì, nhưng cậu ra một yêu cầu rất khó đấy biết không?

Khiến bọn họ gặp nhau và nói chuyện tối nay thế này, tác động không nhỏ đến 2 bậc phụ huynh kia đâu.

Và cả việc...........

Thực sự ngay cả đối với tớ cũng khó khăn đâu_Rie nói giọng vui vẻ- Cậu biết chuyện này để có thể xảy ra, 80% là tự nhiên, nhưng 20% còn lại bắt buộc ta phải tác động vào mà.

Hơn nữa không phải cậu cũng lời đâu không_giọng nói mang đậm chất cười đùa vang lên.

Nhìn kĩ thì có thể thấy, người Rie nói chuyện cùng là một cô gái tầm tuổi cô- Haha, cũng đúng!

Mang danh là người bảo hộ cho ba người đó, cũng hay phết chứ!_Rie tinh nghịch đáp lại- Vậy, kế hoạch đã sẵn sàng chứ?_cô gái kia hỏi, nhưng dường như cô ta đã biết sẵn câu trả lời rồi- Chỉ chờ để khởi động_Rie chậm rãi nóiMàn đêm che khuất đi những tính toán, kế hoạch định ra cho tương lai, một tương lai bất định, như ngàn con suối nhỏ, có thể đi bất cứ hướng nàoNhưng tất cả những con suối đều đổ ra sông, và sông đều đổ ra biểnMọi người có nhớ câu trên của tôi không: những người không nằm trong cái gần như đó mới bắt đầu thực sự hoạt độngKhông phải là 'người', mà là 'những người'Bên ngoài cửa phòng, cậu con trai với chiếc áo xanh đứng yên lặng.

Cậu thở dài một tiếng rồi nhìn lên trần nhà"Mọi chuyện sẽ bắt đầu phức tạp đây.

Mong là... bọn mình vượt qua được..."

Lặng lẽ như không khí, cậu trở về phòng ngủ mà không ai hay biết, kể cả người 'cô' trong căn phòng kia-------------------------Lần này kha khá đấy.

Chú ý người đúng ngoài cửa nhé, nói áo xanh thì có thể là Angin, Air hoặc Daun, ai mà biết.

Đừng thấy tớ thiên vị ai mà quy cho người đó nhaCòn người xuất hiện trong fic này, Lazukiwa Rie, là người thật đó.

1 người bạn của mình, chủ nick Yarika_Eroya đó.

Nhưng thực ra mình chưa hỏi ý kiến cậu ấy đâu nên...

Rika đọc được thì nếu thấy Ok thì tiếp tục vào fic này, còn không thì cứ nói tớ, tớ sẽ thay OC vào nhé.

Xin lỗi vì đưa cậu vào mà không báo trước! 🙇‍♀️
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Phần 13: Disney Land


Bệnh lười cố hữu không thể sửa, mong mọi người bỏ qua.

Chap mới đã đến.

Bây giờ mình sẽ bắt đầu lật từng ô của bức tranh lên nhé!Ready.......

Start!_________________________________- Ể!

Thật sao!Daun mở to mắt, nói với giọng vui mừng- Thật!

Bố mẹ bọn tớ bảo thế mà!Solar nhìn cậu bạn, nói- Nhưng tại sao?Air chống cằm, giọng đều đều- Thì bọn tớ bảo rồi mà, bố mẹ bọn tớ mờiBlaze trả lời, mắt nhìn Air- Nhưng mà... tớ cứ thấy sao ấy!Angin để tay lên bàn, giọng hơi e ngại- Chẳng sao!

Có phải là làm gì xấu đâu!Thunderstorm khoanh tay nói, ra chiều chẳng có cái gì lạ- Thunder nói cũng đúng, cũng đâu có gì ngại đâu!Earthquake cười lịch sự, nhìn 3 người bạn của anh em mình- Các cậu bảo bọn tớ không ngại..._Angin dừng lại, khoanh tay nhìn 2 anh em kia_...khi đột nhiên được các cậu mời đi Disney Land với gia đình các cậu á?Vâng, chuyện ở đây là 4 anh em Earthquake, Thunderstorm, Blaze, Solar đang mời các bạn mình là 3 anh em Angin, Air, Daun đi chơi với gia đình họ tới Disney Land.

Nếu hỏi lí do thì tôi xin trả lời lần 3- Bọn tớ có mỗi các cậu là bạn thôiVâng, lí do đấy ạ.

Lan man đủ rồi, chúng ta sẽ quay lại cuộc nói chuyện- Nhưng mà nó cứ..._3 chữ 'không tiện lắm' được Angin nuốt lại.

Thì đúng mà, gia đình người ta đi chơi, tự dưng mình lại chõ mặt vào thì đúng là...Well, bình thường là vậy, nhưng với Angin thì...- Không sao đâu!

Bố mẹ tớ được cho vé, mà cả nhà tớ đi vẫn thừa 3 vé.

Chủ nhật là hạn cuối rồi, không dùng tiếc lắm!

Với lại hôm trước các cậu cũng cho bọn tớ ngủ nhờ mà, hôm nay đi với bọn này đi_Earthquake vẫn cười, 1 nụ cười lịch sự- Chuyện đó... nhưng mà đó là gia đình cậu..._Angin chưa nói xong thì Earthquake chen vào- Không sao!

Bố mẹ tớ không phiền đâu!

Với lại bố mẹ thích bọn tớ có bạn lắm, nên chắc chắn là sẽ không có gì khó xử đâu!Earthquake nhanh chóng nói một lèo khiến Angin giật giật khóe miệng.

Người ta là không muốn tự dưng đi ăn theo nhà cậu, cả nhà đi chơi và bọn này lại chườn mặt vào thì đúng là...

Ý thế mà cậu lại bẻ cong cái vèo thành thế này hả!

Nhưng hiệu quả thật, bây giờ cũng chả biết từ chối thế nào nữa- Cái này...- A hôm nay bố mẹ bọn tớ dặn về sớm!

Bọn tớ về trước đây!

Tạm biệt, 8h sáng mai nhé!Earthquake (một lần nữa) cắt lời Angin rồi cả 4 anh em Boboiboy chạy biến, để lại 3 đứa chưa kịp load.

Và khi load xong thì tụi kia về hết rồi- Giờ... sao...?_Daun ngập ngừng- Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải đi thôi!_Air chống cằm nói- Nhưng mà... chuyện này..._Daun nói với giọng hơi lo lắng- Ừm, hình như bố mẹ bọn họ rất muốn gặp tụi mình, cho nên mới tìm đủ cách lôi bọn mình đi đây mà_Air vừa nói vừa thở dài- Mong là không có chuyện gì xảy ra_AnginCả 3 đồng loạt thở dài (Lemon: Thở dài nhiều thế không sợ già trước tuổi à?)♡♡♡♡♡♡♡♡♡Chủ nhậtMột gia đình 6 người đang đứng tại cổng ra vào của Disney Land.

Người bố và mẹ đứng cạnh nhau, bên họ là 4 người con, trông có vẻ như là sinh 4 mà cả 4 đều y đúc, trừ màu mắt.

Chốc chốc, 1 trong những người con, người mặc áo trắng, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, lẩm bẩm- Họ lâu quá!- Chờ thêm 10 phút nữa đi, chắc họ bận việc ấy mà!_người mặc áo vàng đen nói với anh em mình- Liệu các cậu ấy có đến không?_một người khác mặc áo đỏ cam nói- Họ sẽ đến, chắc chắn!_người con còn lại mặc áo đen đỏ nói một cách lạnh lẽo- Con sao vậy Thunder, có gì khó chịu à?_người mẹ hỏi con mình- Không ạ!

Con chỉ suy nghĩ thôi ạ!_Thunderstorm vẫn giữ tông giọng cũ nhưng nhẹ nhàng và kính trọng hơn- Có gì con phải nói cho bố mẹ nhé!_người bố dặn dò- Vâng!

Con biết ạ!_Thunderstorm- A!

Họ đến rồi kìa!_Earthquake chỉ tay về đằng xa, nơi có 3 con người đang chạy tới, ngay lập tức Thunderstorm, Blaze, Solar phóng đến chỗ họ- Xin... xin lỗi mọi người!

Tụi này... bị trễ xe buýt... nên phải bắt tuyến sau, thành ra đến hơi muộn..._Daun vừa thở dốc vừa nói đứt quãng- Không sao đâu!

Mà các cậu chạy gấp đến đây à?_Solar thắc mắc- Ừ!

Bọn này... xuống xe thì thấy muộn giờ... nên chạy hết tốc lực đến đây..._Air giọng vẫn bình tĩnh, như cũng như Daun, cậu cũng thở dốc- Các cậu cố chạy làm gì chứ, đi từ từ cũng được mà_Blaze nói, rồi cùng Thunderstorm và Solar đỡ 3 người, sau đó quay sang Angin_May mà cậu tới rồi, từ nãy đến giờ Thunder cứ tỏa sát khí hoài.

Cả lũ bọn này suýt thì chết cóng rồi!Nói rồi còn lấy 1 tay xoa xoa người, như là rét lắm ấy.

Thunderstorm đen mặt, thằng này phổi bò à, không nói có ai bảo nó câm đâu!- Ể, tại sao?_Angin nghiêng đầu- Vì..._Blaze chưa nói xong lập tức ngậm miệng vì Thunderstorm đang để 1 ngón tay lên trán nó.

Ý của anh rất rõ ràng: "Nói nữa, giật chết não!"

Blaze chỉ biết im lặng- Các con!

Chúng ta vào thôi, đến lượt rồi!_mẹ Boboiboy từ cửa kêu vọng tới- Mẹ kêu kìa!

Đi thôi!_Solar kêu cả 5 người- Ừm!- Các cháu là Angin, Air và Daun đúng không?

Cô đã nghe mấy đứa nhóc nhà mình kể rất nhiều về các cháu_mẹ Boboiboy cười- Chúng cháu chào cô chú ạ!_Angin, Air, Daun- Ừm!_bố Boboiboy cườiSau đó cả 9 người đi chơi với nhau rất vui.

Từ chỗ này qua chỗ khác, hầu hết là, 3 anh em kia để ý, các trò chơi dành cho gia đìnhCả 3 khẽ thở dài, xem ra họ quá giống người trong kí ức của gia đình này rồi.

Nhưng, cũng không hẳn là xấu...Giờ ăn trưa, 9 người vào nhà ăn trong Disney Land.

Angin, Air, Daun đã bị sốc khi chứng kiến cái kiểu ăn như uống nước của Blaze, đã ăn còn phải selfie các kiểu của Solar, độ ăn cay vô cùng tận của Thunderstorm, và sự quá quan tâm về chất dinh dưỡng trong thức ăn như một bà mẹ của Earthquake.

Bố mẹ họ thấy bạn con mình ngạc nhiên vậy chỉ biết cười trừ.

Con mình cách ăn đúng là... không bình thường thật, họ phải nói thếĂn xong, cả bọn nghỉ ngơi tại 1 băng ghế.

4 anh em nhà Boboiboy đi mua nước, để bố mẹ và bạn mình ở lại với nhau.

Mẹ Boboiboy nhìn khẽ sang 3 anh em kia, khẽ nói- Quả thật, rất giống...Angin liền quay sang- Dạ?

Cô vừa nói...Mẹ Boboiboy liền lắc đầu- Không có gì đâu, chỉ là, cô thấy các con rất giống... vài người...Lúc này, cả Air, Daun và bố Boboiboy cùng quay lại, nhìn vào cô.

Đôi mắt bố Boboiboy có chút buồn- Đó là con của cô chú đúng không ạ?_Air lên tiếng khẽ khàng- Vậy là 4 đứa kia đã kể chuyện nhà cô cho các cháu nghe rồi nhỉ?_bố Boboiboy cười khẽ- Vâng... cũng không hẳn là toàn bộ, chỉ là... bọn cháu biết các cậu ấy...

đã... và mối quan hệ đặc biệt của họ với nhau..._Angin nói ngắt quãng, ý không muốn nhắc tới những từ đau lòng_...

Và cả chuyện tụi cháu rất giống họ- Ra vậy, cũng không trách đươc_bố Boboiboy thở dài, rồi quay sang vợ mình_Em đi mua hộ anh một lon cà phê được không?

Lúc nãy anh quên bảo 4 đứa kia mua rồi- À, vâng!

Anh chờ em một chút!_hiểu ý chồng mình, cô liền đứng dậy, đi tới 1 máy bán hàng tự động gần đóCòn lại 4 người, Angin, Air và Daun cũng không biết nói gì.

Đột nhiên bố Boboiboy mở lời- Các cháu giống con chú đến nỗi, khi gặp các cháu, chú còn tưởng đã gặp lại bọn nó_nói rồi thở dài một tiếng_Chắc vợ chú cũng giống chú thôi3 anh em nhìn nhau, Daun liền hỏi- Chú Amato, cả 2 cô chú nhớ các cậu ấy lắm đúng không ạ?Bố Boboiboy - hay Amato - gần như ngay lập tức đáp lại- Cô chú nhớ, nhớ bọn nó lắm chứ!Amato thở dài- Lúc trước chú luôn luôn bận việc, không thể dành nhiều thời gian cho chúng.

Bây giờ có hối hận... cũng đã muộn rồi.

Nếu bây giờ chú được gặp lại bọn nó, dù chỉ 1 lần thôi, chú sẽ xin lỗi chúng, xin lỗi vì đã không quan tâm chúng nó, xin lỗi vì không thể ở bên chúng khi chúng ra đi, xin lỗi..._Amato ngừng lại, cúi mặt xuống rồi nói tiếp, nghẹn ngào_vì đã không thể làm 1 người cha mà chúng muốnCả 3 anh em im lặng, không ai nói gì hoặc không biết nói gì.

Bỗng Amato ngẩng lên, nhìn cả 3 cười- Xin lỗi, chú làm chúng ta mất vui rồi nhỉ?

Chú cũng chưa nói cho ai nghe điều này cả, hôm nay tự dưng...

Xin lỗi 3 đứa nhé!- Dạ không sao đâu ạ!

Bọn cháu hiểu mà!_Daun- Hơn nữa, có thể nói ra, chắc chú cũng nhẹ lòng hơn rồi!

Nếu giúp được chú việc đấy bọn cháu cũng rất vui!_Air- Chú nên vui lên!

Nếu là con trai chú, cháu chắc họ không muốn thấy chú buồn đâu!

Chú mà buồn thì các cậu ấy sẽ còn giận hơn đấy!

Vậy nên chú hãy vui lên!

Nếu chú thấy đối với 3 bạn ấy chú không tốt, vậy hãy cùng 4 đứa con của chú tạo nên 1 gia đình ấm áp, như vậy cháu nghĩ 3 bạn kia sẽ vui hơn là thế này đấy_Angin nói chân thành- Vui hơn ư?

Sao cháu..._Amato ngập ngừng- Chú nói 3 bạn kia giống bọn cháu đúng không ạ?

Nếu là bọn cháu, bọn cháu sẽ vui hơn nếu gia đình mình hòa thuận hơn là đau khổ và tự trách đấy ạ!

Đúng không?_Angin nói với Amato xong quay lại 2 người anh em- Ưm!_Air và Daun cùng gật đầuAmato ngẩn ra, rồi nở 1 nụ cười- Cảm ơn các cháu!- Không có gì đâu ạ!_Daun tươi tắn nóiAmato cười nhẹ, đã bao lâu rồi nhỉ, à, từ khi chuyện đó xảy ra, đây là lần đầu tiên...Đây là lần đầu tiên mình thấy nhẹ lòng như vậyCó lẽ, tại bản thân đã tìm được cơ hội chuộc lỗi, Amato mới có thể cảm thấy như vậy"Cảm ơn các cháu rất nhiều, Angin, Air, Daun!"

Gần đó, cũng có 1 người đã nở 1 nụ cười trên môi.

Mẹ Boboiboy đứng sau 1 cái cây, nhìn chồng và những người bạn của con mình.

Cô đã nghe hết tất cả.

Cũng như chồng, cô cũng đã được... giúp đỡ"3 đứa... các con đã cứu gia đình cô.

Cảm ơn các con... rất nhiều!"☆☆☆☆☆☆☆☆☆Đến chiều, cả 9 người cùng nhau về nhà.

Mặt ai nấy, cũng rất là vui- Hôm nay chơi thỏa thích luôn!

Vui quá!_Daun lên tiếng- Vậy lần sau, chúng ta sẽ cùng đi tiếp nhé!_Amato mỉm cười- Ể!

Được không ạ?

Tại..._Angin tỏ ra lo ngại- Không đâu!

Đi cùng các cháu rất vui!

Hơn nữa mấy đứa là bạn mà, đi chơi với nhau cũng đâu có gì lạ_Amato cười, bên cạnh người vợ cũng cười theo chồng- Đúng đấy!

Hôm nay rất vui!

Chúng tớ rất muốn đi chơi tiếp với các cậu!_Earthquake nói3 anh em màu xanh nhìn nhau, rồi cùng quay lại cười với nhà bạn mình- Vậy xin được mọi người giúp đỡ!_Air"Có vẻ... họ bắt đầu coi mình như 1 phần trong gia đình rồi nhỉ?"

Cả 3 cùng nghĩ●●●●●●●●●●●●●Tối hôm đó, lúc đêm khuya, khi tất cả đã đi ngủ, có 1 người lại... tự hành hạ mìnhCậu trai đứng một mình, bóng hình cậu trông thật yên lặng, cô đơn.

Cậu đứng dựa tường, 2 tay ôm lấy mìnhTáchCậu khócBóng người run rẩy trong góc tối nhà vệ sinh, nước mắt chảy dài thành 2 hàng trên mặt cậu.

Miệng cậu lắp bắp, không ngừng lẩm bẩm- Xin lỗi... con xin lỗi... con xin lỗi... bố... mẹ...Cánh tay với vô vàn vết rạch, có vết trông như đã có từ lâu, máu chảy thành dòng, nhưng cậu không quan tâm.

Bên cạnh cậu là 1 con dao lamCó vẻ như có người không thể chịu được tội lỗi của mình đến mức phải tự hành hạ bản thân, để có thể... cười-----------------------------Có 1 chuyện mình muốn nói với các bạn.

Thực ra mình không nghĩ sẽ biến bộ này thành một bộ truyện dài lắm đâu, những bạn mà không thích truyện quá ngắn thì cho mình xin lỗi nhé!Chap này mình viết chủ yếu nói về cảm xúc của bố mẹ Boboiboy sau khi con mất, đồng thời tạo một mối liên kết giữa 2 người với 3 anh em kia.

Nếu câu từ không được hay thì tha lỗi cho mình nha!
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 14: Kỉ niệm cũ và sự nghi ngờ


Mãi mình vẫn chưa thấy ai đoán ta bí mật của Earthquake và Cyclone nhỉ, và cả Angin nữa.

Hay là các bạn biết nhưng không nói?

Hôm nay spotlight chủ yếu sẽ dành cho Trio Origin, vậy nên 3 người bạn mới sẽ không có đất diễn trong chap này đâu.

Và ngay chap sau mình sẽ tiết lộ bí mật của Earthquake và Cyclone.

Còn Angin... gần cuối truyện sẽ rõThôi không tào lao nữa.

Enjoy!♡♡♡♡♡♡♡♡♡- Bừa bộn quá!- Dọn nhà kho mà, không bừa bộn sao được- Nhưng quá bụi!- Đừng phàn nàn nữa, làm nhanh lên, sắp trưa rồi đấy!- Rồi!Nói rồi 4 đứa lại lộn xộn, chạy hết chỗ này đến chỗ kia.

Vâng, như bạn nghĩ, là các Boboiboy đang dọn nhà kho đấy.

Trời ạ, ta nói, cái nhà kho như cái thùng chứa đồ 1 năm không đụng đến ấy.

Bụi bặm, bừa bộn, đồ thì cứ như là có cái gì thì tống bừa vô, chả sắp xếp gì sất.

Và sự thật... cũng có sai đâu.

Và hậu quả của việc này là bây giờ cả 4 phải nai lưng mà dọn dẹpBlaze lôi đống đồ qua 1 bên, vừa làm vừa phàn nàn- Sao cái chỗ này nó lại dơ dáy đến mức này nhỉ, mình mới chuyển đến đây 6 tháng mà cứ như hơn 1 năm rồi không dọn ấy- Thì đúng mà!

Cậu quên rồi à?

Đống đồ này chúng ta nhờ Ochobot dịch chuyển chứ có mang bình thường đâu.

Chắc cũng tình cờ dịch chuyển luôn đống bụi_Solar trả lời- Trời ạ!_Blaze- Than ít thôi!

Làm việc đi!_Thunderstorm- Biết rồi!

Mà sao chúng ta lại chất nhiều đồ thế này cơ chứ, sao không vứt bớt đi cho đỡ chật chỗ nhỉ?_Blaze càu nhàuEarthquake đang sắp xếp lại đồ đạc, nghe cậu bạn nói vậy cũng chỉ cười nhẹ- Đây đều là đồ từ ngày xưa, cũng không nỡ vứt đi.

Hơn nữa...Thấy cậu ngập ngừng, Solar thắc mắc- Sao vậy Quake?Earthquake im lặng, đôi mắt ánh lên nỗi buồn- ...

Hầu hết những thứ này, đều là hồi ức của 7 người chúng ta3 người nghe xong, cũng chỉ im lặng rồi lại vùi đầu vào dọn tiếp, không ai phàn nàn hay thắc mắc gì nữa.

Dù sao...

đây cũng là 1 chủ đề khó nóiThunderstorm đương làm việc, thì bỗng nhiên anh tìm thấy cái gì đó- A!

Cái này...- Hử, Thunder, cậu tìm được cái gì vậy?_Solar ngoái đầu hỏi- Nhìn như album ấy!_Blaze ngó thứ trên tay Thunderstorm- Hử?

Album?_Earthquake nghe Blaze nói, cũng tò mò quay sang chỗ 2 người- Ừm!

Album cũ ấy mà_Thunderstorm nhanh chóng cất quyển album vào túi áo trong, dù cho bụi bẩn từ nó đã làm áo cậu dính đầy bụi- Hình như nó rất quan trọng với cậu_Blaze xoa cằm_Tớ nhớ không lầm nó có 3 màu đỏ, vàng và cam thì phải, với lại trên đó có chữ gì đó.

Tri...

Tri gì ýNghe tới đó Earthquake khựng lại một lúc, xong lại tiếp tục làm việc.

Thunderstorm thì im lặng, không đáp lại lời Blaze.

Cậu chàng biết có nói nữa cậu anh cả cũng chả tiết lộ gì đâu, nên rất ngoan ngoãn mà im lặng làm việc- Ê ở đây có quyển album khác nè!_Solar đột nhiên hét vọng sang- Hả!

Đâu đâu?_Blaze chạy ra chỗ Solar, Thunderstorm và Earthquake chạy theoSolar giơ lên 1 quyển album nhỏ, màu cam.

Trên đó có dòng chữ: Mi amoreVừa thấy nó, Earthquake cả kinh.

Không nói 1 lời, cậu đưa tay giật mạnh lấy quyển album từ tay Solar, ôm chặt vào lòng.

Thunderstorm, Blaze, Solar sau khi thấy hành động của cậu bạn thì rất ngạc nhiên.

Earthquake thấy 3 người nhìn mình bằng ánh mắt đó, cũng chỉ biết cười trừ- Xin lỗi Solar!

Quyển album này là của tớ, tớ cứ tưởng làm mất nó rồi, ai ngờ nó lại ở đây.

Lúc nãy... tớ có hơi vội, tại nó... rất quan trọng với tớ, cho nên..._cậu dùng 1 tay gãi đầu- Không sao, tớ hiểu mà!_Solar vẫy tay cho qua, anh biết chắc chắn Earthquake không có ý gì, thấy vật quan trọng mà mình đã đánh mất thì làm thế là bình thường.

Cả 3 người đều thắc mắc cuốn album ấy có cái gì, nhưng nghĩ bí mật của người khác, không nên tò mò làm gì- Các con dọn xong chưa?_tiếng mẹ của họ vọng vào- Bọn con sắp xong rồi ạ!_Earthquake hét đáp lại rồi quay sang anh em mình, tay cất quyển album vào túi áo trong_Dọn nhanh lên nào!Quần quật khoảng 30 phút thì cũng xong.

4 người dọn xong cũng vừa đúng giờ ăn trưa luôn.

Bữa cơm hôm nay đặc biệt khác mọi hôm.

Không phải có món gì đặc biệt, không phải dịp gì cho cam, mà là tâm trạng của cả nhà tốt lên rất nhiều.

Và đương nhiên là công của 3 anh em nhà Lazukiwa rồiĂn trưa xong, khi mọi người chuẩn bị lên phòng, Earthquake đột nhiên gọi Thunderstorm lại- Thunder!- Hử?

Sao vậy Quake?_Thunder quay đầu lại- Cậu vào phòng tớ một chút được không?

Có vài thứ... quyển album đó..._Earthquake chỉ vào quyển album trong túi áo Thunderstorm- ...

Được thôi!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Hai người một vàng đen một đỏ đen ngồi đối diện nhau, trước mặt là quyển album ba màu lúc nãy.

Bây giờ có thể nhìn rõ chữ trên tấm bìaTrio OriginHai người nhìn quyển album một lúc, rồi mở nó ra.

Trang đầu tiên được trang trí với rất nhiều hình dán như cầu vồng, chim, nốt nhạc, kẹo, bánh ngọt, ngôi sao, và để cho quái dị, cả vũ khí như là kiếm, dao,...

Cùng với đó là dòng chữ: Cuốn album này thuộc về Boboiboy Earth, Boboyboy Wind và Boboiboy LightningĐúng, đây là cuốn album của bộ ba nguyên bản- Cậu ấy đúng là toàn làm những cái không cần thiết.

Cũng có ai đụng vào đâu_Earthquake cười mỉm- Vì đó là Cy mà!_Thunderstorm cười nhẹTay Earthquake lật sang trang tiếp theo, một bức ảnh chụp 3 đứa trẻ khoảng 10 tuổi.

1 đứa áo vàng ở giữa, đang được xoa đầu bởi 2 đứa 2 bên, 1 đứa áo đỏ còn đứa còn lại áo cam.

Chắc màu của bìa album được lấy từ màu áo bọn họ- Đây là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung nhỉ?_Earthquake nói với giọng hoài niệm- Ừ!

Lần đó ông bảo chụp kỉ niệm lần đầu chúng ta xuất hiện_Thunderstorm nhớ lại- Hôm đó mãi tớ với Cyclone mới thuyết phục được cậu chụp chung.

Rốt cuộc là cậu ấy bực quá, bảo tớ khiêng cậu ra chỗ chụp ảnh để cùng chup_Earthquake cười một tiếng khi nhớ lại những kí ức cũThunderstorm cũng yên lặng.

Quả thực hôm đó do anh mãi không chịu ra chụp ảnh, nên hai người kia đã khiêng anh như khiêng lợn, bonus thêm cái giẻ vào mồm nhìn chả khác gì... bắt cócEarthquake tay lật sang trang thứ hai, trong ảnh là hình cả 3 chụp vào tối muộn, đằng sau là phi thuyền của Adudu.

Là sau khi Adudu bắt cóc 3 người bạn của họ và tất cả đã tìm cách trốn ra được và sau khi họ tỉnh lại khi... nhồi đầy mồm bánh quy của Yaya.

Đến đây cả 2 xin từ chối nhớ lại cảm giác đó- Tớ muốn xử Gopal vì tội nhét bánh quy vào miệng tụi mình_Thunderstorm mặt u ám nói- Thôi đi!

Không phải sau đó cậu đã cho anh ấy một thanh Lightning Sword rồi à_Earthquake nhìn Thunderstorm bằng nửa con mắt, cái thứ thù dai, cậu ta chả đánh Gopal bờm đầu rồi còn gì.

Tay cậu lật sang trang tiếp theo, miệng kêu lên_A!_trông cậu rất thích thú.

Hơi khác các ảnh trước, ảnh này hai cậu bé áo đỏ và áo vàng vẫn thế, nhưng cậu bé áo cam đã biến mất, thay vào đó là một cậu bé khác áo đen, trên áo có tia chớp dạ quang đỏ- Ảnh này là một dịp rất hay nè!_Earthquake cười toe toét, hiếm khi thấy cậu có biểu hiện như vậy.

Nhưng cậu chỉ nhún vai, không thể trách được, dịp này hay cực kì.

Ngược lại, Thunderstorm mang một biểu cảm cực kì khó ở.

Mặt anh nhăn lại, đen cực kì như thể vừa nhớ đến cái gì đó rất tồi tệMà hình như đó đúng là sự thật, vì đây là...- Hay gì mà hay chứ Quake!

Vụ này chả có cái gì hay cả!_Thunderstorm nghiến răng, giọng trầm lạnh âm độ- Haha, thì cậu đã lên cấp 2 trong vụ này mà_Earthquake nhìn bộ mặt khó ở của bạn mình, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cậu bắt đầu đồng tình với suy nghĩ của CycloneTrêu Thunderstorm thực sự rất vui~ Nếu bạn là người mà cậu ấy sẽ không bao giờ đánhĐây là lần mà Lightning bị Adudu bắt cóc.

Do phân tách quá lâu dẫn đến mất trí nhớ.

Và khi anh trở thành Thunderstorm, anh đã bị Adudu lừa với cái tên Adada và đi đánh các bạn mình.

Nghĩ đến đó, Thunderstorm không kiềm được những tia sét đỏ chạy quanh cánh tay mình- Này, thu sét lại nhanh, cháy giường tớ bây giờ!_Earthquake đập vai cậu bạn, lòng thầm cười khi nhớ lại lời nói tương tự của Cyclone ngay buổi tối hôm đó khi bọn họ cho tấm ảnh này vào trong album.

Thunderstorm có vẻ cũng nhớ lại chuyện đó, những tia sét lập tức biến mất, gương mặt cũng hòa hoãn hơn- Nhớ lại hôm đó, sau khi cậu về phòng Cyclone còn ở lại phòng tớ kể khổ_Earthquake mỉm cười nhớ lại_Cậu ấy bảo có phải cậu ấy tạo nghiệp hay cậu ghét cậu ấy không mà mọi người ai cũng chỉ bị cậu cho một Thunder Sphere, riêng cậu ấy bị thêm 1 thanh Thunder Blade, à trừ anh Gopal bị cậu cho cháy quần, nhưng cũng không đáng kể lắm- Tớ không biết chuyện đó!_Thunderstorm ngạc nhiên, xen lẫn đau lòng.

Cyclone chưa bao giờ kể anh nghe chuyện này, hơn nữa ghét ư, sao anh ghét cậu ấy được- Sao mà cậu ấy dám kể cho cậu nghe chuyện đó chứ!

Cứ giữ ý nghĩ như vậy chắc đó cũng là một phần vì sao cậu cưa cậu ấy khá vất vả_Earthquake nhớ lại thời Thunderstorm theo đuổi Cyclone, well, đó là cả một công cuộc mà cậu nhận xét là mặt dày, vất vả và tốn nơron thần kinh nhất từ trước tới nay"Thực ra một phần cũng do lỗi của mình đấy chứ"

Thấy Earthquake đột nhiên trầm ngâm, Thunderstorm thấy lạ nhưng cũng không tiện hỏi.

Anh lật trang tiếp theo của cuốn album.

Khi nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt anh lại lập tức đen lại.

Earthquake nhìn cũng chỉ biết cười khổ.

Vì bức ảnh này đúng là hơi... khó đỡ thậtTrong ảnh, 3 thằng con trai đang chen chúc nhau trong một cái bong bóng khổng lồ, trông y như...

3 thằng dở hơi- Đây là khi chúng ta đấu với Sleeping Monster nhỉ?_Earthquake hồi tưởng- Cũng chả có gì lắm!

Vụ này chúng ta không tham gia nhiều.

Hầu hết là ông và thầy Papa đấy chứ_Thunderstorm- Haha!

Cũng đúng!

Ồ, xem nè!_Earthquake lật sang trang sau, reo lên- Hừm...

À!_Thunderstorm nhìn thấy cũng chỉ biết nói đúng 1 chữTrong ảnh, 1 cậu bé mặc áo xanh trắng đang đứng trên ván bay, cười rất tươi.

Nhưng ánh mắt cậu ấy lại không có ý vui, mà nó như... mỉa mai vậy.

Đối diện là một cậu bé giống y hệt, trừ màu mắt, mặc áo đen đỏ, mắt lườm cậu bé kia, trên má cậu bé là một vết xước nhỏ.

Còn một cậu bé nữa, mặc áo đỏ, nhìn 2 cậu bé kia với ánh mắt như thể hết cách, bó tay- Đây là lúc 2 người đánh nhau nhỉ.

Trận đầu tiên 2 cậu đánh tay đôi đấy_Earthquake cười khi nhớ lại kí ức cũ- Và cũng là lần duy nhất tụi này đánh nhau.

Sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa đâu_Thunderstorm lia mắt sang 1 bên, hừ lạnh trong cổ họng.

Kí ức về ngày hôm ấy đúng là quá kinh hãi cho anh, và anh biết cậu cũng vậy- Đừng bao giờ hứa trước bất cứ điều gì, tương lai là thứ mà ta không bao giờ biết trước được.

Ta sẽ có thể sẽ phải phá vỡ một lời hứa vì một lời hứa khác, vậy nên lời hứa là thứ cực kì mong manhThunderstorm quay phắt lại nhìn người trước mặt.

Câu nói đó

- Cái đó của ai vậy?

Anh biết chắc chắn câu nói đó không phải của Earthquake.

Vì cậu ấy không thuộc kiểu nội tâm này

- Là Cyclone..._Earthquake nói, rồi như nhận ra gì đó, cậu nói vội vàng_... cậu ấy đọc trong truyện nào đó, xong nói cho tớ ấy mà

- Ồ..._Thunderstorm nói 1 tiếng, xong im lặng, nhưng không có nghĩa anh sẽ cho qua.

Tay anh lật thêm 1 trang nữa của cuốn album, nói nhẹ nhàng_Lúc này tớ đã nghĩ sẽ rất lâu mới quay lại Rintis lần nữa

- Ừ, cả 3 chúng ta đều vậy!_Earthquake nói với tông giọng y hệt Thunderstorm

Trong ảnh là 3 cậu bé áo vàng đen, áo xanh trắng, áo đỏ đen, đằng sau là 1 con robot.

Yep, đây là lần cả 3 đánh bại Adudu cùng con robot Mukalakus của hắn ta.

Cảnh này là ngay khi họ đánh bại Adudu, Cyclone vẫn còn cầm chân hắn lôi ra ngoài kìa.

Mà quả thực, họ cũng chả biết ai chụp tấm này nữa.

Chỉ biết khi kiểm tra máy ảnh thì nó đã có trong đấy rồi, và cả 3 quyết định cho vào album luôn

- Đến giờ tớ vẫn không hiểu ai chụp cái này, và chụp kiểu gì chứ?_Thunderstorm thắc mắc

- Cyclone đấy!

Sau khi cậu về phòng cậu ấy có ở lại nói với tớ.

Bằng cách nào thì dùng sức mạnh á_Earthquake nói khi đang nhìn bức ảnh

Thunderstorm nhíu mày, anh có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng mà...

- Mà nói mới nhớ, từ khi trở lại Rintis tụi mình cũng ít khi đụng tới cuốn album này nhỉ?_Earthquake lật sang các trang sau_Toàn là ảnh vài sự việc nhỏ lẻ thôi.

Như tấm này mình chụp khi sang ở hẳn với ông nè

- Ừ!

Đúng thật!_Thunderstorm nhìn vào bức ảnh ba đứa nhóc 11 tuổi chụp cùng ông

Tiếp trang đó là những bức ảnh khác như khi cả 3 bị thu nhỏ, hay bị biến đổi cảm xúc (tới khúc này Thunderstorm u ám hẳn, đố ai biết vì sao.

Ai trả lời đúng mình sẽ tặng người 1 fic-request đăng trên fic Oneshot Boboiboy của mình, nhưng đừng đặt all nhé), sau khi Ejojo đến, có cả 1 bức với Adudu khi hắn thành người tốt nữa.

Nhưng nói chung thì khi Fire xuất hiện họ cũng không đụng đến cuốn album nữa- Đến đây là hết rồi nhỉ?_Earthquake cảm thán_Hồi ức đúng là một thứ tuyệt vời- Đúng vậy!_Thunderstorm đồng tìnhCả 2 im lặng 1 lúc, rồi đột nhiên...- Oái!- Cậu có sao không?Earthquake đột nhiên kêu lên 1 tiếng, Thunderstorm lo lắng hỏi thăm.

Chả là cái máy tạo sương tự nhiên phun một đống nước vào người Earthquake, khiến cả người cậu bây giờ như chuột lột

- Không sao, tớ thay bộ quần áo khác là được!_Earthquake trấn an cậu bạn

- Cái này bị hỏng à?_Thunderstorm cầm cái máy lên xem xét

- Hình như chỉ có vấn đề một chút thôi_Earthquake vừa lấy 1 bộ quần áo trong tủ vừa nói

- Cậu đi thay luôn đi!_Thunderstorm

- Được thôi!_Earthquake

Khi Earthquake từ phòng tắm đi ra, Thunderstorm đang săm soi cái máy phun sương

- Cậu vẫn soi cái máy đó à?_Earthquake

- Nó đẹp mà!_Thunderstorm

- Ừ!

Đó là quà đấy!_Earthquake

- Của ai vậy?_Thunderstorm hỏi, mắt không rời cái máy

- ...........

Của 1 người bạn_Earthquake ngập ngừng một lúc, xong cũng nói

- Tớ có biết người đó không?_Thunderstorm

- Nếu là cậu ấy... tớ nghĩ là không_Earthquake

"Nghĩ à..."

- Cái này rất quan trọng với cậu nhỉ?_Thunderstorm quay sang nhìn cậu bạn

- Ừ!_Earthquake nhìn cái máy trên tay anh với ánh mắt xa xăm

- Là cái máy quan trọng hay người tặng quan trọng?_Thunderstorm hỏi, đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt vàng

Earthquake hơi ngạc nhiên, song cũng trả lời nhẹ nhàng

- Cả hai...

- Ồ!

Thunderstorm nói đúng 1 từ rồi im lặng.

Bản thân Earthquake cũng không biết nói gì.

Rồi đột nhiên anh đứng dậy, đi ra phía cửa

- Tớ về đi ngủ đây, muộn rồi!_Thunderstorm ngoái lại_Sáng mai gặp lại!

- Ừ, sáng mai gặp lại!_Earthquake cười nhẹ

Ngoài cửa sổ, 1 người đã chứng kiến hết mọi chuyện, kể từ khi Thunderstorm đến phòng Earthquake

- Cyclone, cậu đã dạy hư cả bạn thân lẫn người yêu mình rồi

Nói xong, người đó biến mất.

Và như mọi khi, chỗ người đó vừa đứng có 1 bông hoa hồng xanh

Thunderstorm trở về phòng, khóa cửa lại.

Anh để quyển album kia tại phòng Earthquake, nhưng lại lấy từ túi áo trong ra 1 cuốn album khác.

Bìa của nó màu cam, và chữ trên đó ghi 'Mi amore'

- Ăn cắp thế này cũng không hay, nhưng đành chịu thôi

Đây là quyển album Solar tìm thấy hôm nay, và Earthquake đã giữ nó.

Thunderstorm đã lấy nó từ phòng Earthquake khi cậu đi thay đồ

- Mình có rất nhiều nghi vấn.

Và có lẽ, đây chính là câu trả lời.

Anh đương nhiên nhận ra có chuyện không ổn giữa 2 người kia.

Từ nhỏ đã hơi nghi ngờ, nhưng cũng không tìm ra được gì, và anh cũng cho qua.

Nhưng thái độ của Earthquake hôm nay thật sự rất lạ, và cả cái máy đó...

- Chắc chắn cái máy đó do Cy tặng cậu ấy!

Cái máy phun sương có màu vàng, màu của Cyclone khi còn là Wind.

Vì sau này Earthquake cũng hay dùng đồ màu vàng, nên không ai nhận ra.

Nhưng anh vừa xem ngày sản xuất, từ 5 năm trước, ngày bọn anh còn ở cấp 1

Thực ra, chuyện Earthquake bị phun nước vào người cũng là do anh.

Chỉ dùng một chút điện điều khiển cái máy, đối với anh không khó lắm

- Thực sự tớ học rất nhiều từ những câu nói vu vơ của cậu, Cy!

Anh cười một tiếng, rồi sau đó giở quyển album ra...

-------------------------

Phù, mệt thật!

Chap sau sẽ nói về cái bí mật này, mọi người chờ nhé!

P/s:

Có ai biết chữ trên cuốn album nghĩa là gì không?

Đoán thử xem nhé!

Chắc ai cũng biết chủ cuốn album màu cam là ai nhỉ? ^_^
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 15: Câu chuyện cũ


Chap mới ra lò đây!

Các reader thân yêu ơi, mình xin thông báo nhé, câu chuyện này sắp đến hồi kết rồi, còn 5, 6 chap nữa thôi (nhưng đừng mong đến chap cuối nhanh, tính ra mình viết truyện này cũng quá lâu rồi á, mà đây mới là chap 15, haiz, vì bệnh lười, mình biết mà).

Và như đã hứa, hôm nay mình sẽ tiết lộ bí mật của Earthquake và Cyclone (mặc dù mình nghĩ ai cũng biết rồi).

Và cả 3 anh em Lazukiwa cũng không có mặt trong chap này đâu, đây là chuyện về nhà 7 anh em nguyên tố kia mà.

Còn nữa, 1 phần tính cách của Blaze cũng sẽ được tiết lộ (lúc đầu mình cũng không định thế, nhưng không hiểu sao khi viết lại lỡ tay buff thằng nhỏ ngầu quá, giờ không nỡ dìm nó)Thôi thì, nếu chap có vấn đề gì thì xin giơ cao đánh khẽ nhé!♡♡♡♡♡♡♡♡♡Tại phòng khách của 1 căn nhà biệt lập, có 2 đứa trắng cam và đỏ cam đang chụm đầu vào nhau thì thầm nho nhỏ- Có... có chuyện gì vậy?- Không biết nữa...- Nhưng... chắc chắn là có gì đó xảy ra...

đúng không?- Nhìn thế này mà bảo không à?- Chà... cũng chả biết nên nói gì nữa, chỉ là...2 đứa cùng quay ra nhìn 2 thằng con trai khác, 1 đứa vàng đen 1 đứa đỏ đen đang ngồi đối diện nhau.

Cả 2 đều cười rất tươi với đối phương.

Điều này sẽ rất bình thường nếu như bọn họ 1 người không hay cười tươi như thế, và 1 đứa mặt liệt.

Và cả...- Sao không khí lại sặc mùi thuốc súng vậy?2 đứa áo cam đồng thanhVâng, tôi chẳng cần giới thiệu đâu nhỉ.

Khung cảnh ở đây là mới sáng ngày ra, 2 bạn Earthquake và Thunderstorm đã nhìn nhau cười tươi, nhưng không khí quanh 2 bạn ấy lại sặc mùi thuốc súng.

Còn Blaze và Solar đã trốn vào góc từ lâu vì sợ vạ lây, 1 phần cũng vì không chịu nổi cái không khí giữa 2 người nàyCó lẽ tôi nên giải thích mọi chuyện từ đầu nhỉ.

Xem nào, bắt đầu từ sáng hôm nay, 1 ngày đẹp trời, chim hót líu lo, gió thổi man mát... thôi bỏ qua!

Tóm lại là một ngày bình thường, thế mà không hiểu sao tự nhiên 2 cái con người kia, vừa mới chạm mặt nhau đã mỉm cười rất tươi, tươi chói lòa mắt con dân, như là ánh sáng của Đả...

Thôi chết lộn đề!À e hèm, như đã nói, 2 bạn vàng đen và đỏ đen mới gặp nhau đã cười rất tươi, nhưng mắt thì...

NGẬP TRÀN SÁT KHÍ!

Và thế là từ sáng sớm đến giờ cứ nhìn nhau mà cười cười, đến mức khiến 2 đứa còn lại trong nhà sởn gai ốc, nổi hết da gà da vịt lênBlaze và Solar còn nhìn nhau rồi tự hỏi, 2 người đó có uống lộn thuốc không?Solar thì không nói gì, nhưng Blaze thì nhíu mày trước hành động của 2 người kia, xong thở dài một tiếng"Rốt cuộc cậu gieo rắc vào họ bao nhiêu thứ rồi?"

Một câu hỏi, nhưng nghe giống phàn nàn hơnThực ra từ nãy đến giờ hỏi cho vui thôi, chứ Blaze cũng đoán được sơ sơ 2 người đó bị cái gì rồi- Ai bảo cậu ấy cũng tiêm nhiễm và đầu mình đủ thứ đi_Blaze lầm bầm- Cậu nói gì vậy?_Solar quay sang hỏi- Không có gì!

Lầm bầm tí thôi!_Blaze thản nhiên trả lời- Hừm..._Solar nhìn chằm chằm thằng bạnThấy vậy, Blaze không làm gì, chỉ thản nhiên chỉ tay về 2 người nào đó- Thế, làm gì với đằng kia đây?Solar liền quay sang bên đó, nhìn chằm chằm họ một lúc rồi...- Làm sao mà giải quyết được, khi chúng ta không biết được nguồn cơn chuyện này chứ!_anh nói một cách bất lực- Thế giờ sao?

2 người họ cứ thế này thì..._Blaze nhìn Solar, rồi cả 2 đồng thanh- ...Khó sống quá!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Đến tối, không khí cũng chẳng bớt căng thẳng đi tí nào.

Cha mẹ các Boboiboy đã đi vắng, chỉ có 4 anh em ở nhà, và cả 4 sẽ phải biết ơn điều này, sớm thôiBữa ăn tối trông thì rất yên bình, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, nó ngột ngạt đến độ nào.

Earthquake và Thunderstorm vẫn nhìn nhau cười như lúc sáng, và mắt vẫn không thuyên giảm đi chút sát khí nào.

Blaze và Solar cũng chẳng biết nói gì.

Solar trộm nghĩ, cười tươi cả ngày như thế, không sợ méo miệng à.

Còn Blaze, người biết rất nhiều thứ, chỉ biết cảm thán, chơi với nhau riết rồi, cũng học tính của nhau luôn, và như có như không nhớ lại việc gì đó, không nhịn được rùng mìnhĂn tối xong, cả 4 quây lại bên ghế sofa.

Đây vốn là thói quen khi trước của cả 7 Boboiboy, khi 3 người kia ra đi, dần dần cả 4 cũng không làm việc này nữa.

Nhưng dạo này, họ đã quay lại thói quen nàyNhưng hôm nay cả Blaze và Solar chỉ muồn chuồn đi cho xong.

Bên cạnh có 2 cái tủ lạnh aka thùng thuốc súng aka máy tạo sát khí aka Earthquake và Thunderstorm kia thì ai chả muốn chạy mất dép.

Cuối cùng, vượt quá sức chịu đựng, Solar hét lên- ĐỦ RỒI!Cả 3 người còn lại giật mình vì hành động của Solar.

Không đợi ai thắc mắc, cậu bạn kính cam lấy tay chỉ thẳng vào 2 cái con người đã làm cậu ngứa mắt từ sáng tới giờ- 2 cậu...

Đủ rồi!

Rốt cuộc thì hôm nay 2 người bị cái gì vậy hả!

Tớ nhịn từ sáng đến giờ rồi đấy!

2 người từ sáng đến giờ cứ tỏa sát khí, cứ nhìn nhau mà cười cười, đủ lắm rồi!

Rốt cuộc...

RỐT CUỘC THÌ HÔM NAY 2 CẬU BỊ CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ!!!!!!_Solar hét lên một cách đầy bức xúc- Solar, cậu nói gì vậy?

Bọn tớ có làm..._Earthquake đang nói lưng chừng thì bị Blaze cắt ngang- Không, tớ cũng đồng ý với Solar!

Hôm nay 2 cậu rất lạ!

Rốt cuộc thì giữa 2 người đã xảy ra chuyện gì thế?_Blaze hỏi, mặc dù thực ra, cậu cũng biết được phần lớn câu trả lời rồiThunderstorm nghe vậy, chỉ cười khẩy, khoanh tay lại nói vu vơ 1 câu- Chẳng có gì, ngoài chuyện chúng ta có 1 cậu bạn thích che giấu quá khứ của mình mà không thèm nói cho ai, mặc dù cậu ta biết có một người phải nghe về việc đó ấy mà_anh nói với giọng điệu mỉa mai, thi thoảng còn liếc về phía 'ai đó', mà chắc chắn là đối tượng được nhắc đến trong câu nói vừa rồiĐiều tiếp theo làm ngạc nhiên Blaze và Solar, 'ai đó' cũng đáp lại bằng giọng điệu tương tự, mặc dù người đó ngày thường sẽ chẳng bao giờ làm thế này, mà sẽ giải quyết theo cách dĩ hòa vi quý- Ái chà, vậy cái người đó có biết tự nhìn lại mình không?

Ăn cắp đồ, soi mói vào chuyện riêng tư của người khác thì hơn đấy nhỉ?_Earthquake cũng khoanh tay lại, điệu bộ y hệt Thunderstorm, chỉ khác là cậu lại nhìn thẳng vào đối tượng mà mình nói đến2 thằng nhóc đỏ cam và trắng cam thấy chuyện này khá là hài hước đi, không xét đến thái độ, mặc dù đang mỉa mai đối phương, điệu bộ của họ y hệt nhau!

Dejavu, có vấn đề à nha.

Và 2 chính chủ cũng để ý điều này- Cậu thích bắt chước tớ nhỉ?_Thunderstorm hỏi, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi- Không, là cậu bắt chước tớ mới đúng!_Earthquake với biểu hiện giống hệt, đáp lạiTrông giống... không biết nên gọi là hài kịch hay kinh dị nữa.

Hình ảnh bây giờ như 2 doppelganger khác màu mắt và quần áo ngồi đối diện nhau với hành động, biểu cảm y hệt nhau.

Blaze đột nhiên nhớ lại câu nói của cậu bạn thân"Nếu cậu thấy một câu chuyện hài hước, đó là hài kịch.

Thấy một câu chuyện làm cậu khóc vì buồn, đó là bi kịch.

Thấy câu chuyện đáng sợ, đó là kinh dị.

Thấy chuyện hồi hộp, kích thích, là thể loại cậu yêu thích.

Thấy chuyện thỏa mãn, đó là một thể loại đã quá quen thuộc, tớ gọi là thường văn.

Còn nếu nó không làm cậu cảm thấy gì trong những điều trên, thì nó chỉ là một đống hỗn độn.

Từng câu chuyện vốn không có bản chất của nó, Blaze.

Chính nhận thức của con người mới là thứ quyết định nó là cái gì"- Đây là một đống hỗn độn_Blaze kết luận về khung cảnh trước mặt mình- Hỗn...

độn?_Solar bên cạnh nghe bạn nói vậy, trên đầu đầy dấu chấm hỏi- Kết thúc chuyện này thôi!_anh lầm bầm, rồi nói lớn_Cả 2 đều là bắt chước!Tức thì 2 người kia quay phắt sang cái đứa vừa phát ngôn, mắt mở to.

Cảm xúc của họ... có khi chính họ cũng không biết mình đang nghĩ gì ấy- Cậu... nói..._Thunderstorm mở miệng- ...cái gì... cơ...?_Earthquake tiếp lời- Tớ nói cả 2 cậu đều là bắt chước.

Thiệt tình, chơi với nhau riết đúng là cũng lây luôn tính của nhau, nhưng chả biết cậu ta tiêm bao nhiêu thứ vào các cậu nữa!_Blaze làu bàu- Cậu biết?_Earthquake nhíu mày- Đương nhiên!

Đừng quên bọn tớ là bạn thân nhé!_Blaze nói với giọng hiển nhiên- Có vẻ ngay cả cậu cũng cần giải thích nhiều thứ đấy_Thunderstorm nói với giọng lạnh lẽo- Cái đó giống cậu hơn là cái biểu cảm vừa cười vừa mỉa mai khi nãy á!_Blaze mỉm cườiSolar có cảm giác mình là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây thì phải- Ờm, có ai phiền nói cho tớ biết cái gì đang xảy ra không?_So - sau khi ăn một đống bơ - lar cất tiếng, phá tan không khí kì lạ giữa 3 ngườiCả 3 quay ra cậu bạn ánh sáng, nhận ra rằng ở đây có 4 người (tội Solar)- À, thực ra thì cái thái độ từ sáng giờ của 2 người này là học từ 1 người nào đó, cho nên dù cãi nhau nhưng biểu hiện giống hệt, chứ không phải có cái gì mờ ám đâu!_Blaze xua tay_Và khi tớ nói người đó thân với 2 người họ, và là bạn thân của tớ chắc cậu biết ai rồi đúng không?- Ừm... nhưng...

Cyclone mà có cái thái độ kiểu đấy á?_Solar như không tin vào tai mình- Không!_Solar thở phào nhẹ nhõm khi nghe Blaze nói, chỉ để thất kinh hơn với câu sau_Cậu ấy còn ghê hơn nhiều!

So với Cyclone, thái độ của 2 người này từ sáng giờ chỉ là giận dỗi trẻ con_Blaze chỉ tay vào Earthquake và Thunderstorm- Đến thế cơ á?_Solar ngạc nhiên, cũng dễ hiểu thôi, ai nghĩ nổi 1 người hiền lành, vui vẻ như cậu ta có thể làm thế cơ chứ- Còn nhớ cái hôm mà tớ với...

Thorn tự dưng vui vẻ hơn bình thường không?

Cái hôm bọn tớ suýt phá tan tành cái nhà ấy?_Blaze hỏi- Nhớ..._Solar hồi tưởng, hôm đó, Blaze với Thorn như uống nhầm thuốc hay sao mà tự dưng quậy quá đà, và tí nữa cái nhà đi đời (nghĩa đen toàn tập nhé)- Thực ra, hôm đó bọn tớ như vậy là do..._Blaze ngập ngừng rồi nói tiếp_... quá sợ hãi nên không làm chủ được hành vi ấy mà- Sợ á!_Solar, Earthquake, Thunderstorm đồng thanh- Thì... hôm trước... bọn tớ lỡ tay làm bể cái lọ sao của Cyclone... và cậu ấy giận bọn tớ.

Nhưng hôm đấy cậu ấy không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười... và đêm đó bọn tớ mơ toàn thấy ác mộng.

Sáng hôm sau thì thần kinh không bình thường, đi tàn phá khắp nơi.

Tất cả chỉ vì 1 nụ cười của cậu ấy!

Trông cứ như là Tử Thần sắp đến đòi mạng bọn tớ, à không, Tử Thần mà đến chắc cũng chạy mất dép ấy!_Blaze rùng mình, 1 kí ức đáng sợ- ..............

Quào!_3 người nghe chỉ biết trơ mặt ra, kinh khủng thế cơ á- Tất nhiên rồi!

Và đừng hỏi tớ nó như thế nào, tớ không dám nhớ lại đâu!

Và nếu hỏi vì sao tớ biết các cậu nghĩ gì, thì ai nghe tớ kể xong cũng hỏi thế hết!

Cả Ice cũng thế mà!_Blaze nói 1 lèo khi thấy 3 cái mặt trơ như phỗng của 3 người nào đó- O...

Ok...- Quay lại chuyện chính đi!

Rốt cuộc 2 cậu nói thẳng vấn đề của mình ra ngay đi!_Solar đột ngột chuyển chủ đề, mắt nhìn Earthquake và ThunderstormNghe đến đó, cả 2 bất giác lạnh lẽo trở lại, lườm lườm nhau- Chỉ là một câu chuyện cũ thôi, không có gì đâu!_Earthquake cười nhẹ nhàng- Nhưng mà nó rất quan trọng đó!

Cậu biết điều đó mà lại giấu biết bao lâu nay!_Thunderstorm đáp trả- Đâu!

Đấy là chuyện riêng, tớ nói làm gì!_Earthquake- Nhưng tớ cần phải biết nó!_Thunderstorm- Ai cho cậu quyền chen vào chuyện riêng tư của tớ!_Earthquake- Nhưng cậu đã giấu tớ 1 chuyện cực kì quan trọng!_Thunderstorm- Cậu... abcxyz...- ĐỦ RỒI!

Không cãi nhau nữa!Blaze đột nhiên hét lên khiến 2 người lập tức dừng lại.

Solar cũng ngạc nhiên- Các cậu không muốn nói thẳng vào vấn đề chứ gì, vậy để tớ nói!_Blaze quay sang Solar_Quake và Cyclone từng hẹn hò với nhau!1 phút2 phút3 phút- CÁI GÌIIIIIIII!!!!!!Solar chính là bị sốc nặng, còn Thunderstorm mặt đã đen thui như đít nồi, Earthquake thì quay mặt đi chỗ khác, chỉ có Blaze là điềm nhiên- Ừ, 2 người đó là tình đầu của nhau đấy!_Blaze đáp lời Solar, rồi quay sang Earthquake_Phải không Quake?- Ừ, đúng vậy!

Chúng tớ là tình đầu của nhau!_Earthquake thở hắt ra, đoạn bảo_Bắt đầu từ khi bọn tớ 11 tuổi, và kết thúc trong 3 tháng.

Bọn tớ đã giấu chuyện đó đi, chỉ có mẹ biếtEarthquake thở dài, rồi nhìn Blaze- Cyclone nói cho cậu à?Blaze ngẫm nghĩ gì đó, rồi trả lời- Ừ!

Nhưng thực ra thì Quake à, người biết chuyện của 2 cậu không chỉ có mỗi tớ thôi đâuEarthquake há hốc miệng, Thunderstorm và Solar cũng ngạc nhiên không kém.

Cậu bạn đất vội hỏi- Có những ai biết nữa?- Trừ 2 người này ra, thì ai trong 7 đứa tụi mình cũng biếtBlaze nói một cách thản nhiên.

Ngay lập tức Solar và Earthquake theo bản năng tránh xa phạm vi của cậu bạn áo đen đỏ khoảng 1m, bởi vì, ôi mẹ ơi, cậu ta đang nổi bão đùng đùng kìa!

Té nhanh kẻo bị giật thành thịt cháy đen bây giờ!Cậu bạn áo đen cúi gằm xuống, mũ che cả khuôn mặt, tay nắm chặt lại đến mức các đốt ngón tay trắng nổi lên, nếu cậu ta không đeo găng tay không ngón chắc móng tay đã đâm chảy máu chính bàn tay anh rồi.

Bằng một giọng nén giận, anh lên tiếng- Tại sao?Mặc cho câu hỏi không đầu không đuôi, Blaze vẫn hiểu được anh muốn nói gì- Cyclone nói với tớ và Thorn, rồi tớ nói cho Ice.

Cậu ấy bảo có thể nói cho Ice với Solar, chỉ cần không nói cho cậu là được.

Còn tại sao Thorn không nói cho Solar thì tớ không biết_Blaze nhún vai, không để ý (hay không quan tâm không biết chừng) mình vừa đổ thêm dầu vào lửaEarthquake và Solar mong có ai đó bịp miệng thằng Não Lửa kia lại đi!

Cậu ta không thấy mặt Thunder đã đen nay lại còn đen hơn đít nồi, ánh mắt thì gấp đôi cái lưỡi máy cưa người à!

Lạy chúa!

Cậu ta có còn biết sợ không!- Ồ, thì ra là vậy à?

Nói cho ai cũng được, chỉ cần không phải là tớ à?Mặc hình tượng hình tiếc hay nó quá sai, Earthquake và Solar ôm nhau run cầm cập.

Tía má ơi, cứu con!

Thiên tai, bão lũ sắp tới rồi!

Nhìn đi!

Ngoài trời mây đen ùn ùn kéo đến, sét đánh ầm ầm.

Làm cho trời từ yên bình đột ngột chuyển sang bão tố, chỉ có 2 người làm được: Thunderstorm và Cyclone.

Nhưng bây giờ, đặc biệt là cái trời bão đầy sét này, thì chỉ mình Thunderstorm làm đượcMà bình thường các Boboiboy dùng sức mạnh tác động lên thiên nhiên, thì chỉ có 2 trường hợp.

Một là phải tập trung, hai là cảm xúc vượt quá ngưỡng dẫn đến mất kiểm soát năng lực.

Lần này thì Thunderstorm chắc chắn là trường hợp hai rồi, chứ cậu ta rảnh à mà tự dưng gọi bão đến.

Mà đã là cảm xúc vượt quá ngưỡng, Earthquake và Solar không hẹn cùng chung ý nghĩ khiến cả hai ôm nhau chặt hơn, thì có nghĩa là cậu ta đang giận, giận rất khủng khiếp là đằng khácAi cũng biết trong nhà nguyên tố, Thunderstorm là người đáng sợ thứ hai sau Earthquake, nhưng ít ai biết, khi cậu ta giận đến điên cuồng, thì ngay cả Earthquake cũng không dám lôi thôi.

Nói gì thì nói, sức mạnh của cậu ta là sấm sét, cái thứ cực kì nguy hiểm do có nguy cơ gây chết người rất caoChưa gì đã cảm thấy nhân sinh thật tăm tối, nhưng vấn đề là làm ơn ai đó dọng cái này vào đầu tên Não Lửa kia hộ cái!

Earthquake và Solar phun trào trong đầu- Mà cậu ấy làm thế cũng đúng thôi!

Nói cho cậu nghe thì có mà cả nhà đại loạnBlaze nói một câu khiến cả phòng ngay lập tức dừng lại cái không khí ngộp thở kia.

Thấy không ai hiểu ý mình, anh nói tiếp- Thì cậu mà biết chuyện Quake với Cyclone từng hẹn hò với nhau, kiểu gì 2 cậu cũng chiến một trận ra trò, như hôm nay cả hai vừa tỏa khí lạnh cả ngày còn gì.

Hơn nữa, bản thân Cyclone cũng không thoát kiếp bị cậu... xử tử hình.

Còn lâu cậu mới tha cho cậu ấy, đúng không?

Nói cho cậu nghe, thiệt nhiều hơn lợiBlaze nhìn thẳng vào mắt Thunderstorm- Cậu nói xem có đúng không?Thunderstorm ngây ra, hít một hơi rồi thở dài- Ừ!Bên kia 2 cái đứa đang ôm nhau thở dài nhẹ nhõm.

Sống rồi!

Trời quang mây tan, aura hắc ám cũng biến mất rồi!- Blaze, cậu lợi hại phết!

1 câu nói thôi làm Thunder đang nổi bão phải bình tĩnh lại rồi!_Solar giơ ngón cái lên với Blaze- Chuyện!

Tớ chuẩn bị suốt 2 năm trời rồi đấy!

Làm gì có chuyện không khiến cậu ta bình tĩnh được!_Blaze hếch mặt lên nói- Hả, chuẩn bị 2 năm, là sao?_Earthquake hỏi- Thực ra thì ngay từ 2 năm trước, Cyclone nói với tớ là nghĩ cách gì đó làm dịu Thunder lại khi cậu ấy tức điên lên khi chuyện 2 cậu hẹn hò bị lộ rồi_Blaze trả lờiIm lặngThấy cả 3 người bạn không nói câu gì, Blaze cũng chỉ cười, nụ cười đậm nét buồn- Đúng vậy, từ 2 năm trước cậu ấy đã biết, mình sẽ không thể nào ở đây mà ngăn cản Thunder nổi giận rồi- Cậu ta dự tính trước cái chết của mình sao?_Solar hỏi nhẹ nhàng- Không hẳn!

Chỉ là cậu ấy biết, 3 người bọn họ sẽ không thể ở cùng chúng ta đến tận bây giờ.

Nhưng có lẽ cũng không biết rằng mình sẽ chết đi_BlazeCả 4 người im lặng.

Rồi Solar đột nhiên hỏi:- À đúng rồi!

Thế làm thế nào mà cậu biết về chuyện của Quake và Cyclone vậy?Đôi mắt anh nhìn vào Thunderstorm, và như có như không 2 người còn lại cũng nhìn anh.

Nhưng người trả lời lại là Earthquake- À, đó cũng là cái lí do mà tớ giận cậu ấy đấy!

Còn nhớ quyển album cậu tìm thấy không Solar?Solar gật đầu, nhớ lại cái quyển album màu cam có ghi 'Mi amore' mà mình tìm thấy hôm qua- Đó là quyển album về... well..._Earthquake ngập ngừng, như đang tìm đúng từ diễn tả_... quãng thời gian tớ với Cyclone còn hẹn hò ấy màRồi cậu quay phắt sang Thunderstorm, ném cho cậu bạn mắt đỏ 1 cái lườm- Và hôm qua cậu ta vừa lấy trộm nó từ phòng tớHôm qua sau khi Thunderstorm về phòng cậu ta, cậu đã định lấy cuốn album đó ra xem một lúc, nhưng cậu không thể tìm thấy nó ở đâu, tìm khắp phòng cũng không thấy.

Cậu không ngu đến nỗi không đoán ra được là ai đã lấy nó từ phòng cậu lúc cậu đi thay đồThunderstorm nhìn vị Leader đang nhìn mình với ánh mắt viên đạn, chỉ nói:- Cậu không chịu nói thì tớ phải tự tìm hiểu thôi!Earthquake hít một hơi hạ hỏa.

Đây là lần đầu tiên Thunderstorm dám nói chuyện với cậu với cái giọng... bố láo như thế!

Nếu là ngày xưa cậu đã không ngại mà dần cậu ta một trận nên thân rồi.

Dám hỗn với Mama, ăn gan hùm hả!

Nhưng... bây giờ họ là bạn, là anh em chứ không phải mẹ conEarthquake giơ tay ra trước mặt Thunderstorm- Trả tớ cuốn album!Thunderstorm không nói gì, lấy cuốn album màu cam từ túi áo trong, đặt vào tay EarthquakeBlaze và Solar nhìn màn tương tác của 2 người, cảm thấy thật dejavu, dù chẳng biết tại sao- Cho tớ xem được không?_Solar hỏiEarthquake nhìn anh, rồi nhìn cả 3 người anh em của mình, thở dài.

Đặt cuốn album xuống bàn, lật trang đầu tiên ra, không có gì.

Trang tiếp theo là ảnh 2 đứa nhóc 11 tuổi mặc áo đỏ và áo vàng kê đầu sát nhau, cười rất tươiCác bức ảnh sau toàn là về cả 2 đứa.

Có ảnh đi chơi, đi học, 2 người ngồi chung một cái xích đu, ngắm hoàng hôn, cùng tập thể dục.

Và mặt Thunderstorm bắt đầu đen khi loạt ảnh tiếp theo về hoạt động của 2 người ngày càng thân thiết.

Ngủ chung, cùng uống 1 loại trà sữa, ăn chung một cốc kem to, và cả... tắm chung nữa (khỏi phải nói nếu Blaze và Solar không can chắc trời đã lại nổi bão rồi)Cuốn album kết thúc với hình 2 đứa nhóc chụm đầu vào nhau, trán chạm trán, tay trong tay, mắt nhắm lại và cùng nở nụ cười dịu dàng- Hồi đó cậu ấy hiền lắm, cả tớ cũng không biết tớ hay cậu ấy mới là Mama_Earthquake cười khúc khích- Nhưng khi yêu Thunderstorm Cyclone rất tinh nghịch mà?_Solar hỏiEarthquake nhìn Blaze, anh lắc đầu, bảo mình không biết gì hết.

Cậu thở dài (lần thứ n) rồi bảo:- Chắc cậu ấy thay đổi, cũng không biết nữa..."

Không, cậu biết!"

Vấn đề cứ thế trôi qua, và cả 4 lên phòng đi ngủ.

Nhưng trước khi vào phòng, Blaze bị Earthquake nắm lại- Câu nói của cậu có ý gì?Earthquake hỏi khi đã tóm được Blaze và giờ cả 2 đang đối mặt với nhau- Câu tớ nói với cậu khi chúng ta đi cắm trại á?Blaze không biết bằng cách nào hiểu điều mà Earthquake thắc mắc, đáp lại- Ừ!

Cậu nói... câu trả lời cho vấn đề của tớ, là chuyện bọn tớ chia tay đúng không?- Ừ!Blaze nhắm mắt lại, rồi mở ra- Từ đó đến nay, cậu vẫn không thể quên mối tình với Cyclone đúng không?Nhận được một cái gật đầu từ người đối diện, Blaze nói tiếp:- Cậu có biết vì sau tớ bảo Cyclone ích kỉ không?Lắc đầu, quả thật, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cậu vẫn không hiểu Blaze nói gì.

Ích kỉ, tại sao Cyclone lại ích kỉ khi bảo các cậu, đặc biệt là Thunderstorm, sống cho 3 người họ chứ?- Cậu ấy ích kỉ, vì đã bảo chúng ta nhớ đến mình.

Ngay cả khi đã mất, cậu ấy vẫn không muốn người mình yêu quên đi mình, kể cả khi người đó yêu người khác cũng không, muốn người đó vĩnh viễn khắc hình ảnh của mình vào sâu thẳm trái tim.

Tình yêu của cậu ấy thế đó, dù biết không thể bước cùng nhau nữa nhưng vẫn không muốn người kia quên mình, không phải rất ích kỉ sao?Blaze cười nhẹ.

Earthquake lặng im.

Cậu ấy... nói đúng.

Cậu bé mắt xanh đậm đó một khi đã yêu, sẽ...- Nhưng tại sao nó lại là đáp án cho sự rối ren của tớ?Nghe câu hỏi của cậu bạn, cậu trai mắt đỏ cam chỉ bảo:- Vậy cậu thử suy nghĩ xem!

Tình yêu là sự ích kỉ.

6 năm nay, tớ tin lí do cậu không chấp nhận Fang không phải chỉ là cậu không nhận ra tình cảm của cậu ấy, hay không có tí cảm xúc nào với Fang.

Mà đó là do cậu đang rất rối đúng không?

Cậu không biết trái tim cậu dành trọn cho ai, và cậu cũng sợ mình sẽ tổn thương người khác.

Suy cho cùng, xét về lí do chính khiến mối tình trước của cậu tan vỡ nó cũng dễ hiểu..._Blaze nhỏ giọng lại, rồi nói tiếp_Vậy nên bây giờ, thử đặt mình vào suy nghĩ của Cyclone đi.

Cậu ấy đã rất ích kỉ với người yêu mình, vậy nếu là cậu, cậu có ích kỉ thế không, và cậu ích kỉ với ai?Nói xong, Blaze bước vào phòng ngủ của mình, trước khi đóng cửa còn quay lại bảo:- Tớ mong cậu sẽ có những quyết định chính xácNhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, Earthquake trầm ngâm.

Vừa về phòng mình cậu vừa nghĩ, mình... thực sự yêu ai ư.

Fang...------------------------Chap này dài quá thể luôn!

Ngâm giấm suốt một thời gian dài mới chịu ngoi lên, thật có lỗiBy the way, mình sẽ không nói về cuộc tình của đất và gió nữa đâu, nó off tại đây rồiYeah yeah, mình biết sẽ có những bạn không đồng ý, nhưng ngay từ đầu mình đã không có ý định nói sâu về điều này trong fic này.

Mình định sẽ đào thêm hố, nhưng khuyên các bạn không nên mong chờ đâuGửi tới mọi người thật nhiều yêu thương 💗🎉🎁🎂
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 16: Kì thi cuối kì - Long tranh hổ đấu


Đây là chap 'Kì thi cuối kì - Long tranh hổ đấu' hay còn gọi là 'Kì thi cuối kì - Mày đã muốn chết thì bố mày chiều, bố đã máu là không ngán đứa nào, kể cả lũ trẻ trâu bọn mày nhá' (một phút xàm).

Nói chung là, sẽ có xung đột các bạn ạ.

Còn thế nào thì đọc là biết♡♡♡♡♡♡♡♡♡- 2 cậu vừa cãi nhau xong à?- Hả!

Làm gì...- Thôi khỏi giấu!- Quên mất cậu có thuật đọc tâm / không phải người!- Thế là sao hả!- Tự hiểu!- Haha...Một buổi sáng đẹp trời, chim... thôi dẹp, tả tả mất công!

Trên đường đi, có 7 con người cười nói với nhau.

Mỗi người đều mang một màu sắc riêng, xanh, đỏ, t...

à không có tím, vàng, cam, lục.

Đoạn hội thoại trên là của 3 người mặc áo vàng đen, đen đỏ và xanh chàm.

Và đó là ai tự biết và nói về cái gì tự tìm hiểu (trông mình vô trách nhiệm thật)- Sao cũng được!

Nhưng đừng để bị phân tâm đấy, sắp đến kì thi cuối kì rồi!Angin đảo mắt rồi khuyên 2 người bạn một câu.

Solar liền chen vô (Solar: Này!)- À, kì thi cuối kì đúng không?

Tớ nghe nói là các môn thường thì chỉ thi lí thuyết, còn phép thuật thì bao gồm bài thi lí thuyến và bài thi thực hành thì phải.

Mấy cái đó cũng đâu khó lắm đâu- Đúng Solar!

Nhưng cái bọn tớ muốn nói không phải kì thi, mà là chuyện sau đó cơDaun giải thích.

Sau thời gian nửa năm, 7 người đã thân nhau hơn.

3 anh em Lazukiwa đã phát hiện ra năng lực thật sự của các Boboiboy (nhưng không biết về sức mạnh nguyên tố, nhưng...), và các Boboiboy đã biết được, những người hiệu trưởng nói cũng có năng lực mạnh như họ chính là 3 anh em này.

Các môn học bình thường thì cả lũ chỉ cần kèm nhau học mấy ngày là ổn.

Còn phép thuật, hỏi thừa, cả lũ đứa nào cũng thừa sức đứng nhất trường.

Vậy nên Solar mới không lo lắng về kì thi- Hả, sau thi học kì còn có gì à?_Blaze hỏi- Sau thi học kì sẽ là Đại hội Sakura_Air- Đại hội Sakura?_4 Boboiboy- Đại hội Sakura là cuộc thi giữa tất cả các lớp trong trường mình.

Nói đơn giản đây là cuộc cạnh tranh giữa các lớp bằng cách sử dụng phép thuật.

Thứ tự thi đấu sẽ được quyết định bằng việc bốc thăm nên kết quả hoàn toàn ngẫu nhiên_Air thở dài rồi nói tiếp_Và năm nào lớp bọn mình cũng đứng bét trong trườngĐó là điều tất nhiên, khi mà lớp bọn họ là lớp E khoa Music, lớp được cho là kém nhất trường- Kể cả khi các cậu ở trong lớp đó ư?_Earthquake- Bọn tớ không nằm trong đội thi đấu năm ngoái_Angin- Ra vậy!_Thunderstorm- Nhưng cái khó chịu nhất là các lớp khác í_Daun- Các lớp khác á?

Họ làm sao?_Solar thắc mắc- Vì lớp mình yếu, nên các lớp khác cứ nhào vô bắt nạt.

Họ cứ bảo gì mà 'Một lũ vô dụng thì làm được gì!' với 'Cái lớp yếu nhớt tụi bay chẳng làm nên trò trống gì đâu'_Air nhăn mặt- Đáng ghét!

Cái lũ đó nghĩ mình là ai mà dám coi thường người khác hả!_Blaze nổi lửa phừng phừng (đương nhiên trong mắt thôi)- Cũng không phải lớp nào cũng thế đâu!

Còn các lớp khoa Music như tụi mình và lớp SS khoa Attack nữa mà!_Angin- À!

Nhưng mà họ cũng không thân thiện lắm đâu!_Air- Ý cậu là sao Air?_Earthquake- Các lớp khoa Music khác không sỉ nhục lớp mình vì nói thế chẳng khác gì sỉ nhục chính họ đi.

Thực ra thì cũng có mấy lớp là muốn cố gắng giúp lớp mình tiến lên_Air giọng đều đều_Cậu nhớ các sempai hay các bạn lớp khác thỉnh thoảng hay sang giúp chúng ta không?

Họ là những người muốn giúp tụi mình thành công đấy- Nhớ!_Earthquake hồi tưởng, quả thật hay có các bạn và anh chị lớp trên thỉnh thoảng đến giúp mình luyện tập, họ rất nhiệt tình, giảng giải cũng dễ hiểu và giúp lớp họ rất nhiều- Vậy còn lớp SS khoa Attack?_Thunderstorm hỏi- Lớp đó không nói xấu chúng ta, nhưng cũng chẳng giúp đỡ gì.

Căn bản là không quan tâm gì lớp mình thôi!_Angin nhún vai_Nhưng thế cũng tốt rồi, nên cũng chẳng cần phải bất mãn gì.

À, còn lớp SS khoa Support nữa!Angin đập tay phải vào tay trái như vừa nhớ ra điều gì đó.

Thunderstorm hỏi- Cả lớp đó à?- Ừ!

Thực ra nói chung thì cũng là vì lớp SS khoa Attack thôi, chứ không phải họ tốt gì đâu!_Angin- Là sao?_Solar thắc mắc- Khoa Attack và khoa Support có liên hệ mật thiết với nhau.

Đơn giản thì 2 khoa đó có chế độ 'partner'.

Học sinh khoa Support sẽ trở thành phụ tá của học sinh khoa Attack.

Từng lớp sẽ bổ trợ cho nhau theo cấp độ, ví dụ như lớp B khoa Support sẽ gắn với lớp B khoa Atttack chẳng hạn.

Lớp SS khoa Support theo lớp SS khoa Attack, vậy nên khi lớp SS khoa Attack không quan tâm tụi mình, lớp SS khoa Support cũng theo thôi_Daun giải thích- Ra vậy!_Solar- Nói đi nói lại, đến trường rồi này!_BlazeKhông sai, thời gian 7 người nói chuyện phiếm, họ đã đến cổng trường rồi- Năm nay không biết sẽ ra sao đây?_Air- Kệ đi Air!

Dù sao tớ nghĩ chúng ta sẽ không nằm trong đội thi đấu năm nay đâu!_DaunTrên lớp, cả 7 người đều không tỏ ra mình có tài năng đặc biệt hay có khả năng gì cả, là một học sinh hoàn-toàn-bình-thường (mấy ổng mà bình thường, gái theo cả bầy kìa)- Nhưng 4 cậu ấy thì không thể yên bình đâu!Angin vừa đi vừa chỉ tay vào 4 anh em Boboiboy.

Điều này làm cả 4 cảnh giác- Ý cậu là sao?_Earthquake- Cậu không biết thiệt hả?_Daun nhíu mày nhìn 4 người- Không, có chuyện gì à?_Solar hỏi- Cái tội không chịu giao tiếp với người khác đây mà!_Angin chán nản- Bọn này đang giao tiếp với các cậu đây!_Thunderstorm đáp lại- Với bọn này khác!_Angin để tay lên trán_Thôi quay lại chủ đề chính, các cậu không biết mình đang bị bọn lớp khác lên kế hoạch làm mất mặt à?- Hả!_4 người đồng thanh- Vậy là đủ hiểu không biết tí gì_Daun- Tại sao?

Tại sao họ lại làm vậy?_Solar- Bọn này có làm gì họ đâu cơ chứ!_Blaze phàn nànNgay lập tức cả 3 anh em Lazukiwa dừng lại, nhìn cả 4 như nhìn lũ...- Các cậu... không bị thiểu năng đúng không?_Air hỏi- Đang nói cái gì vậy hả Sâu Ngủ?_Thunderstorm nghiến răng- Sự thật, Mặt Liệt!_Air đáp trả- Cái... cậu gọi ai là Mặt Liệt hả!_Thunderstorm gằn giọng- Còn ai trồng khoai đất này!

Người đây tự nhận còn gì!_Air- Cậu...- Thôi đừng cãi nhau nữa, không hay đâu!_Earthquake ngăn cản- Hừ!- Quay lại chủ đề chính, tại sao bọn này lại bị bọn lớp khác để ý?_Blaze hỏi- Các cậu không biết mình rất nổi tiếng với con gái à?_Angin- Biết!

Nhưng bọn tớ không nghĩ học sinh trường này lại ghen tị vớ vẩn thế đấy!_Solar hếch mũi khinh bỉ- Một lí do khác nữa là vì các cậu vào lớp E khoa Music này đấy!

Nếu các cậu là học sinh lớp B, A hay S thì chẳng sao.

Nhưng đây lại là lớp được cho là bét nhất trường, đương nhiên có những kẻ không vừa mắt rồi!_Daun giải thích- Tớ còn nghe ngóng họ nói gì mà "Cái lũ thích ra vẻ ấy phải đập cho chừa mới biết thân biết phận!"_Angin nhăn mặt- Quá đáng!_Blaze kêu lên một cách bất bình- Thôi đến lớp rồi này, vào lớp đi!

Chuyện này nói sau!_Earthquake xoa dịu cậu bạn7 người đi vào lớp.

Thực ra hôm nay 4 người kia không bị gái bu vì họ đến sát giờ, lúc họ vào trường thì đã trống rồi, nên không có nhiều người còn ở ngoài sân trường, và thoát nạn (mặc dù lí do là vì (cựu) Mama dậy muộn, mà rất khó gọi cậu dậy, khiến 3 Boboiboy còn lại phải làm đủ trò mất thời gian, 3 anh em xanh vì chờ bạn mà đi muộn theo, đã thế còn vừa đi vừa tám -_-')Angin đi rửa tay, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng các thầy cô phát ra hơi to.

Tò mò, cậu muốn lại gần nhưng ý thức việc không nên xen vào chuyện của người khác.

Đang định quay đi, đột nhiên trực giác của cậu bảo cậu nên nghe cuộc nói chuyện này.

Cậu nhíu mày, trực giác của cậu không sai, và cậu tin nó, dù sao nó cũng đã cứu mạng cậu rất nhiều lần.

Quan trọng nhất là đây là thứ cậu thừa hưởng từ ■■■■■■■, ●●●●● của thế giới này, nó tuyệt đối không bao giờ saiAngin bước những bước nhẹ nhàng đến phòng giáo viên.

Nấp vào một bên cửa, cậu khẽ quan sát tình hình bên trong.

Cậu nhíu mày, cô Fuyuki và thầy Ameya lớp B khoa Attack.

Khẽ hít vào một hơi và thở ra, ma thuật âm thanh, làm giảm sự hiện diện của chính mình và ngăn âm thanh truyền tới người khác.

Nguyên gốc nó là tạo sự rung động trong màng nhĩ, khiến người khác trong bán kính nhất định bị ảnh hưởng bởi những tần sóng được tạo ra, ảnh hưởng tùy theo mức độ mạnh yếu và phạm vi tác dụng của ma thuật.

Angin khẽ cười, ai bảo ma thuật âm thanh yếu, chúng còn có ích hơn hàng ngàn loại ma thuật khác.

Thứ làm nó yếu chính là cách mà người ta sử dụng, như cậu và Thunderstorm đã nghĩ, khuôn mẫu gần chết.

Dù sao thì quay lại chuyện chính, lí do cậu cách âm một chút là bởi vì trong kia có vẻ có vài chuyện hay đây, và cậu không nên chỉ hóng một mình.

Khẽ lấy điện thoại ra, nhắn đúng một tin nhắn và bật video call lên, cậu hướng nó về phía phòng giáo viên...☆☆☆☆☆☆☆☆☆Cùng thời điểm đó, trong lớp, 4 Boboiboy và 2 anh em Lazukiwa đang trò chuyện, đột nhiên điện thoại của cả 6 rung lên.

Mở ra, là group chat của 7 đứa.

Angin?

Trong đó có duy nhất 1 tin nhắn mớiPhòng giáo viên.

Drama.

Video call.

Tai ngheThế thôi nhưng không hẹn mà rằng, 6 đứa lập tức lấy tai nghe ra, cắm vào tai rồi cắm đầu kết nối vào điện thoại.

Khi có cuộc gọi video, tất cả chụm đầu vào nhau hóng biến♡♡♡♡♡♡♡♡♡Tại phòng giáo viên, 2 thầy cô không biết mình đang bị học trò nghe lén mà tiếp tục cuộc xung đột- Tôi đã nói là tôi sẽ không bỏ lớp!

Anh không cần dạy đời tôi!_cô Fuyuki hét lên với đồng nghiệp của mình- Tôi khuyên cô thật lòng, cô nên bỏ quách cái lớp ấy đi!

Chúng nó chỉ là cái lũ vô dụng, đã sở hữu sức mạnh yếu lại còn không biết sử dụng, chẳng có hi vọng gì cả!

Cô mang trong mình sức mạnh nguyên tố, cô có thể có một vị trí khác tốt hơn cái này!_thầy Ameya nói, khoanh tay lại_Thân là một người sở hữu năng lực nguyên tố tuyết, một nguyên tố bộ cận chính, lại còn là cháu gái hiệu trưởng, cô đáng ra đã là một trong những giáo viên lớp SS khoa Attack.

Nhưng chỉ vì cái sự mềm yếu của mình, cô lại hạ mình vì mấy đứa nhóc vô vọng ấy, cô đang làm xấu mặt cả chính mình lẫn hiệu trưởng đấy!- Anh không được phép xúc phạm học sinh của tôi!

Chúng có thể không được như những bạn cùng trang lứa, nhưng chúng là những đứa trẻ tốt và luôn kính trọng người khác!

Tôi không cho phép anh xúc phạm chúng!Cô Fuyuki hét lên.

Với cô, những đứa trẻ lớp E này là những đứa trẻ mà cô hết mực yêu quý.

Khác với tất cả các lớp khác, những đứa chỉ biết khoe mẽ, sức mạnh, lớp E coi trọng đạo đức và nhân tính.

Trong ngày sinh nhật cô, cả lớp đã bí mật tổ chức cho cô 1 buổi tiệc, điều không lớp nào làm, khiến cô rất hạnh phúc.

Học sinh lớp E khoa Music chỉ tự ti về năng lực của mình, nhưng đây là những đứa trẻ thực sự tốt.

Và cô Fuyuki luôn mong muốn mình có thể giúp những đứa trẻ này thoát khỏi bóng tối mặc cảm trói buộc chúng.

Vì vậy, một khi ai nói xấu chúng, cô sẽ tức điên lên.

Bằng chứng là bây giờ, nhiệt độ phòng giáo viên đang giảm, và lờ mờ đã có thể thấy vài bông tuyết đang sắp hiện raThầy Ameya biết mình không thể đánh thắng cô Fuyuki khi cô mang nguyên tố bộ cận chính, còn mình chỉ là bộ phụ - nguyên tố mưa - nên không có cách nào ngoài giải hòa bằng lời nói(Giải thích một chút.

Năng lực nguyên tố có nhiều loại, cái này ai cũng biết, nhưng ngoài ra, chúng còn được phân làm bộ, bộ chính, bộ cận chính và bộ phụ.

Bộ chính là nguyên tố cơ bản như lửa, đất, sét, gió (khí), nước (băng), thực vật, ánh sáng, bóng tối,...

Bộ cận chính là những nguyên tố gần giống với bộ chính, như tuyết, hoa, cát, kim loại,...

Bộ phụ là những nguyên tố có thể coi như là một phần của bộ chính, như mưa và mây là bộ phụ của nước, dây leo là bộ phụ của thực vật, bóng là bộ phụ của bóng tối...)- Vậy chứng minh đi!- Ý anh là sao?_cô Fuyuki nheo mắt lại- Trong đại hội Sakura sắp tới, nếu lớp cô có thể đánh bại lớp tôi, tôi sẽ tin rằng lớp cô không phải vô dụng_thầy Ameya khiêu khích_Sao, cô cũng nghĩ lớp cô không thể thắng được đúng không?- Ai bảo anh như vậy?

Được, tôi chấp nhận!

Nếu lớp tôi thắng, anh phải quỳ xuống xin lỗi tất cả chúng nó và không bao giờ được phép làm phiền lớp tôi nữa!_cô Fuyuki tức giận nói- Được thôi!

Nhưng khi chúng thua, cô sẽ phải chuyển lớp và về nơi cô thuộc về.

Còn chúng nó sẽ không bao giờ có thể giao tiếp với cô nữa_thầy Ameya ra điều kiện- Cái..._cô Fuyuki nghiến răng_...Được!- Tôi sẽ chờ cô trở thành giáo viên của lớp SS khoa Attack_thầy Ameya nói rồi quay đi.

Cô Fuyuki nghiến răng, tay càng nắm chặt hơn.

Anh ta nói như thể kết quả đã được định sẵn, khiến cô tức điên.

Cô chắc chắn sẽ cho anh ta thấy, lớp cô không vô dụng!Cả 2 đều không để ý, một bóng người nấp trong một góc cánh cửa đã nghe hết tất cả.

Và sau khi cả hai kết thúc cuộc 'trò chuyện', người đó cũng mất dạng◇◇◇◇◇◇◇◇◇Trong lớp, những người đang cầm cái điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi video, họ im lặng, tháo tai nghe ra- Vậy, các cậu thấy sao?_Daun hỏi- Ấn tượng đấy, cô Fuyuki ấy!_Air nói- Tình yêu học sinh của cô rất lớn lao.

Sức mạnh của cô cũng tuyệt nữa_Solar- Cô Fuyuki mạnh thật đấy, tức giận là khởi động sức mạnh luôn.

Trong khi đó muốn sử dụng ma thuật người ta phải dùng ý chí cơ_Earthquake bình luận"Nhưng còn lâu mới bằng Polar Bear.

Cậu ta hắt hơi thôi cũng tạo ra sóng băng cơ mà" những người nào đó nghĩ (Chắc ai cũng biết Polar Bear là ai nhỉ, nhưng mới đúng một nửa thôi)- Vậy chúng ta có làm gì không?

Mọi người nghe cuộc cá cược của 2 người họ rồi mà_Blaze nhìn các bạn mình- Đợi Angin quay lại đã rồi bàn cả đám luôn!_Earthquake nói- Không cần đâu!5 người quay lại Thunderstorm- Thunder, ý cậu là sao?_Blaze hỏiThunderstorm ngước đầu ra đằng sau Air- Không cần chờ!

Cậu ta ở kìa kìa!Tất cả quay ra sau Air, và Angin ở đó thật.

Người gì như ma, đi chẳng phát ra tiếng nào, hại Air suýt té ghế, 4 đứa kia kinh hãi một trận- Từ đâu chui ra đấy?_Daun- Phòng giáo viên_Angin chỉ trả lời ngắn gọn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Air- Thôi quay lại chủ đề chính đi!_Thunderstorm lên tiếng, chấm dứt cái không khí kì lạ cùng cái nhìn ai đó như người ngoài hành tinh của 5 người bạn- À, mình nên nhúng tay vào vụ này không?

Ý các cậu thế nào?_Earthquake nhìn mọi người một lượt- Tớ không thích rắc rối.

Và điều này chắc chắn sẽ khiến chúng ta rơi vào một đống hỗn độn nếu tham gia đấy!_Air nói với giọng đều đều, sau lại có hơi do dự_Chỉ là...- Nếu không tham gia, lớp mình chắc chắn không có khả năng thắng.

Không phải tớ muốn nói họ yếu, nhưng họ không tự tin_Blaze tiếp lời Air_Đó cũng là lí do khiến lớp mình hay bị xếp bét về sức mạnh, vì cả lớp không tự tin vào năng lực của mình- Vậy càng có lí do để mình tham gia!

Nếu thắng, chúng ta có thể vực dậy tinh thần cả lớp_Daun nói, đặt tay lên căm_Nó giống 1 mũi tên bắn trúng 2 con chim, vừa vực dậy tinh thần cả một tập thể, vừa cho lũ kia 1 đòn đau.

Trên hết là giúp được cô Fuyuki- Cậu nói đúng!

So với những lợi ích ta đạt được, phiền phức một chút cũng không sao_Earthquake gật đầu tán thành- Mặc dù chúng ta không thích thu hút sự chú ý vì rất phiền phức, nhưng vì lợi ích lớn hơn cũng không là gì cả_Solar nêu ý kiến của mình- Tự Luyến vừa nói gì vậy?_Blaze làm bộ nhạc nhiên, xoa xoa tai như thể nghe không rõ_Tớ có nghe lầm không đấy?- Cậu gọi ai là Tự Luyến hả!_Solar trừng mắt với Blaze- Còn ai trồng khoai đất này.

Không phải vừa tự nhận à?_Blaze nhún vai- Chú muốn chết đúng không Blaze?_Solar bẻ tay- Hô, chú tưởng anh sợ à?

Lên luôn!_Blaze cười khẩy- Thôi đi!_2 giọng nói vang lên, và 2 cú cốc đầu giáng xuống 2 người.

Air và Daun nhìn xuống 2 tên đang ôm đầu, chỉ giỏi gây sự, đang bàn chuyện màEarthquake bên cạnh nhìn thì bật cười.

Theo cách nào đó, nó mang lại cho cậu cảm giác như Ice và Thorn mới là người cốc đầu Blaze và Solar ấy.

Tuy rằng chắc chắn chả bai giờ họ làm vậy đâu.

Ice không quan tâm đến mọi thứ lắm, còn Thorn quá hiền và ngây thơ, nhưng, nhìn họ tương tác với nhau khiến cậu có cảm giác như vậyEarthquake nghĩ, rồi quay sang Thunderstorm và Angin, 2 người im lặng nãy giờ- Thunder, Angin, 2 cậu làm gì vậy?Nghe vậy, cả lũ quay sang 2 người vừa được xướng tên.

Thunderstorm và Angin nghe thấy mình vừa được gọi, lập tức quay lại.

Trên tay Angin còn cầm mấy miếng gì đó mỏng mỏng.

Khi 5 người kia nhìn kĩ hơn...- Tarot?_Solar thắc mắc- À, Angin thích bói Tarot mà!_Daun kêu lên_Tỉ lệ chính xác cao lắm đấy!- Cậu ấy đang bói thử về cái đại hội_Thunderstorm trả lời_Tớ thấy hay nên xem một chú thôi- Vậy có kết quả thế nào?_Air tò mò- Mình nên tham gia!_Angin cầm lá bài nói_Kết quả bói của tớ nói tham gia sẽ có vài sự việc rất thú vị đấy.

Hơn nữa, đây là... việc cần thiết?Đoạn cuối cậu nói như một câu hỏi, cậu cũng không biết kết quả bói của mình có ý gì nữa- Thế thì chúng ta thật sự nên làm theo.

Daun cũng nói cậu bói hay đúng mà!_Earthquake nhìn tất cả các bạn của mình_Vậy chúng ta đã có quyết định rồi đúng chứ?- Đồng ý!_6 người đồng thanh- Các em, vào lớp nào!

Chúng ta sẽ bắt đầu tiết sinh hoạt đây!Mải mê nói chuyện, 7 người không nhận ra cô Fuyuki đã vào lớp từ bao giờ.

Cô vỗ tay, và cả lớp đồng loạt tất tả về chỗ ngồi của mình.

7 người giải tán, dù sao cuộc trò chuyện cũng xong rồi.

Cho những ai thắc mắc tại sao không ai nghe thấy họ nói gì, họ áp dụng cách y như Angin làm lúc ở phòng giáo viên- Như các em đã biết, sắp tới sẽ là thi học kì.

Lớp chúng ta hãy cố gắng vượt qua kì thi với điểm số tốt nhất nhé!_cô Fuyuki nói với cả lớp- Em thưa cô, sau đó là Đại hội Sakura đúng không ạ?_1 bạn học sinh lên tiếng- Đúng vậy, sau thi học kì là Đại hội Sakura.

Như các em đã biết, lớp chúng ta sẽ chọn một đội 7 người đi thi đấu.

Năm nay, cô mong các em cố gắng hết sức.

Chúng ta có thể giành được chiến thắng khi ta tự tin và cố gắng hết mình!Cô Fuyuki cố động viên cả lớp, nhưng có vê như không hiệu quả.

Cô thầm thờ dài, điều này... có lẽ hơi khó để vực dậy tinh thần cả lớp.

Cô tiếp tục- Lớp chúng ta sẽ chọn ra 7 bạn để đi thi.

7 bạn này lập thành 1 nhóm, vậy nên phải biết phối hợp tốt, và cũng nên hiểu nhau.

Có ai muốn tự đề cử không?Lúc đầu 7 người đinh giơ tay, nhưng sau đó bị 1 bạn nữ lên tiếng trước- Thưa cô!- Em tự ứng cử à Okano?_cô Fuyuki hỏi- Không thưa cô!

Nhưng em nghĩ có vài bạn rất hợp với vai trò này ạ!_Okano nói, khiến cả lớp và cô Fuyuki ngạc nhiên- Em muốn nói ai?_cô Fuyuki thắc mắc- Dạ, là các bạn ấy ạ!_Okano chỉ tay về phía 4 anh em Boboiboy và 3 anh em Lazukiwa_7 bạn ấy rất thân với nhau, hôm nào em cũng thấy họ nói chuyện và đi cùng nhau.

Chắc chắn họ cũng rất hiểu nhau nữa ạ!Cả lớp quay sang 7 người.

Cô Fuyuki hỏi- Có thật không?

Cả lớp ngay lập tức nhao nhao lên nói:- Thật đó cô!- 7 bạn ấy thân nhau lắm ạ!- Họ chắc chắn hiểu nhau!

Họ sẽ làm được!- Vậy sao?

Vậy các em có đồng ý đại diện cho lớp tham gia đại hội không?_cô Fuyuki nhìn cả 7Lúc đầu 7 người có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, việc này cũng tốt, dù sao họ cũng dự định tham gia mà.

Earthquake đúng dậy thay mặt các bạn trả lời:- Nếu cô và các bạn đã tin tưởng, vậy thì chúng em sẽ cố gắng hết sức trong đại hội!Nói thế là hiểu, họ đã đồng ý tham gia.

Cô Fuyuki cười:- Cô tin vào các em!♡♡♡♡♡♡♡♡♡- Cái lũ lớp E tham gia đại hội đâu?- Ra đây ngay!- Chúng mày sợ quá nên trốn rồi hả!1 đám học sinh lạ mặt từ đâu chui ra, tới khoa Music rồi làm loạn ở cửa lớp E.

Vài học sinh lớp E ra đối chất với đám ấy- Mấy người làm gì ở đây!

Sao lại tới lớp tôi làm loạn hả?_cậu lớp trưởng nói với đám học sinh- Không liên quan đến mày!

Bảo cái lũ mũ sắc màu kia ra đây ngay!_1 tên học sinh nói- Các người muốn làm gì?

Tại sao lại muốn gặp các cậu ấy?_1 bạn nam hỏi- Đã bảo không liên quan đến mày mà!

Tránh ra!_1 tên khác nói- Cái lũ ấy sợ quá nên trốn rồi đúng không?

Thế mà cũng đòi đối đầu với chúng ta trong đại hội!_1 tên học sinh cười- Cái gì mà ầm ĩ vậy?Angin từ trong lớp đi ra, nhăn mày khó chịu- Lớp trưởng, mấy người này là ai thế?_cậu hỏi, từ nãy đến giờ cậu và 6 người kia bàn bạc chuyện đại hội, đương nhiên có cách âm, nhưng do bên ngoài quá ồn, hơn nữa mọi người lại tụ tập hết tại cửa lớp, họ đương nhiên chú ý, và cậu là người được bảo đi ra xem xét- Mấy người này tự dưng đến đây đòi gặp 7 người các cậu.

Họ bảo gọi những người đại diện lớp tham gia đại hội đến_1 bạn cùng lớp trả lời Angin- 1 trong mấy đứa bảy mày đây à, bạn mày đâu?

Đặc biệt là cái lũ sinh 4 đó đâu?

Mang tụi nó ra đây!_tên cầm đầu nói to- À, hóa ra là cái lũ ghen ăn tức ở với bạn tụi này!

Hôm nay đến đây là muốn gây chuyện đúng không?_Angin à ra một cái, tay phải nắm lại đập vào tay trái như vừa ngộ ra điều gì đóTất cả cảm thấy thật... dejavu, cậu ta nói mỉa người khác mà làm cứ như hỏi bó rau ngoài chợ bao nhiêu ấyĐương nhiên nó làm mấy thằng óc c... gây sự phát điên (muốn nói óc chó nhưng không muốn sỉ nhục loài chó)- Mày nói gì hả thằng xanh lét kia!

Mày bảo ai ghen tức ở hả!_tên gây sự tức giận quát- Thế tại sao lại muốn gặp bạn tôi?

Không phải ghen vì bạn tôi nổi nên muốn gây sự à?

Mà tôi nhớ không nhầm..._Angin đưa tay xoa cằm, làm bộ nghĩ ngợi_... hình như anh là cái người ở lớp B khoa Attack bị bạn gái đòi chia tay vì cô ta thích bạn tôi hơn, đúng không?Nghe câu nói hồn nhiên của Angin, tất cả những người có mặt ở đó, tất cả học sinh lớp E, học sinh các lớp khác của khoa Music hóng chuyện, và cả những tên đi vây sự còn lại nữa, đồng loạt che miệng nén cười.

Họ không dám cười vang vì sợ cái mặt đang bốc khói kia của tên cầm đầu nhóm gây sự- Mày...

Mày dám sỉ nhục tao àaaaaa!_Hắn giơ nắm đấm lên hướng thẳng đến Angin, cậu mở to mắt ra một chút, nhưng vẫn đứng yên, thậm chí còn không nhắm mắt lại hay đưa tay lên đỡPặpNắm đấm của tên côn đồ bị 1 bàn tay đeo găng không ngón chặn lại.

Hắn ngạc nhiên, quay phắt sang chủ nhân của bàn tay ấy.

Người đó quay sàn Angin, nói bằng giọng khó chịu:- Dù biết tớ sẽ đỡ cho cậu nhưng cũng đừng có không né hay chặn thế chứ!

Lỡ tớ không chặn kịp thì mặt cậu hằn vết luôn đấy!Angin mỉm cười:- Tớ biết cậu sẽ đỡ kịp mà Thunderstorm!Anh thở dài, ra vẻ bất lực- Thunderstorm, thì ra là mày, đứa cướp người yêu tao!Tên gây sự gằn giọng, cố rút bàn tay đang bị Thunderstorm nắm lại nhưng không được.

Anh thầm khinh bỉ, rồi dễ dàng hất tên đó ngã thẳng về đằng sau.

Hắn loạng choạng đứng thẳng dậy, chỉ thẳng vào mặt anh:- Mày... thằng khốn!Anh chỉ im lặng, nhìn hắn với nửa con mắt- Mày khinh tao hả, thằng khốn!_hắn định đấm anh thì bị Earthquake cản lại- Bạn học, mình là người có học thức, đừng hành xử như không biết đúng sai là gì như thế!Earthquake nói bên ngoài là giảng hòa, nhưng nghe rõ ràng là muốn đá đểu đối phương.

Một ngày gặp phải 3 đứa làm mình tức điên, hắn lấy tay chỉ thẳng cả bọn:- Được lắm!

Đã vậy bọn mày cứ chờ đi!

Đến Đại hội Sakura bọn tao sẽ cho tụi mày biết tay!- Chưa chắc ai cho ai biết tay đâu bạn học!_Solar lên tiếng_Có khi người cho các bạn biết tay là bọn tôi đấy!- Hừ, cái lũ yếu nhớt tụi bay thì làm được gì!

Tất cả lớp tụi bay chỉ là lũ vô dụng, đồ bỏ đi, là nỗi nhục của trường Hansei này thôi!_tên đó hét lênCả lớp E im lặng, tay nắm chặt lại, nghiến răng.

Tất cả đều đang tức giận.

Tên đó...- Ai cho mày nói thế với lớp tao hả!_Blaze hét lên- Thì sao, mày bất mãn hả!

Đã vậy thì đến đại hội, chúng ta quyết chiến 1 phen!_1 tên gây sự khác nói- Được lắm!

Đến lúc đó, tao sẽ bắt bọn mày quỳ gối xin lỗi cả lớp tao!_Blaze nói thẳng mặt bọn gây sự- Được thôi!

Còn nếu thua, bọn mày phải làm nô lệ cho bọn tao!_tên đó nói- Được thôi!_Daun cười tươi- Nhớ đó!_tên cầm đầu hét lênBọn chúng kéo nhau bỏ về.

Cả lớp quay sang 7 người- Các cậu liều quá đấy!_1 cậu bạn kêu lên- Nếu thua các cậu sẽ phải làm nô lệ cho bọn nó đó!_1 bạn khác bảo- Các cậu....Rất nhiều bạn cùng lớp lo lắng cho họ, chỉ riêng cậu bạn lớp trưởng là im lặng- Các cậu chắc chứ?_lớp trưởng lên tiếngTất cả quay lại nhìn lớp trưởng.

Air nhếch môi:- Chắc!Lớp trưởng cũng nở 1 nụ cười, nói với 7 người:- Cho bọn nó biết mặt đi!- Rõ thưa boss!_7 người giơ tay lên trán theo kiểu quân đội- Thế cô là gì?_cô Fuyuki từ đâu xuất hiện- Là đại boss ạ!_cả lớp đồng thanhCả cô lẫn trò cười vang, kể cả những người ít cười như Air và Thunderstorm cũng cười nhẹ.

Cô Fuyuki thầm nghĩ, lớp mình là tốt nhất.

Cô tin vào 7 học sinh của cô, tụi nó chắc chắn sẽ thắng, và đương nhiên, cô sẽ hỗ trợ chúng hết mình.

Cô chắc chắn sẽ cho cả trường thấy, lớp cô không phải là vô dụng!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Trên đường về nhà, 7 người trò chuyện- Lúc ở trường cậu nói hăng thật đấy Blaze!_Air nói- Chứ sao, cái lũ đó chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, phải cho chúng nó một trận nên thân!_Blaze phừng lửa- Dù sao cũng là mấy đứa trẩu, cần phải dạy dỗ lại_Solar- Mặc dù không thích bạo lực lắm nhưng xúc phạm người khác là không thể tha thứ!_Earthquake nói nhẹ nhàng, nhưng lời thì...- Hừ, chỉ là một đám trẻ con cần phải dạy dỗ, làm việc tốt một tí cũng có sao_Thunderstorm khoanh tay- Cậu nói cái kiểu... thôi vậy!

Nhưng đúng, không thể không dạy đám đó 1 bài học được!_Angin thở dài, rồi nói một cách tự tin- Đám trẩu tre đó tớ không nương tay đâu!_Air- Máu nóng lên là ai chả chơi hết sức, bọn họ xui thật, vì tớ cũng sẽ không nương tay đâu!_Daun nói với giọng tinh nghịch, nhưng nụ cười và lời nói sao hãi thế nhỉThôi thì, chỉ có thể cầu mong mấy thằng trẩu tre kia không bị tàn phế, mô phật 🙏----------------------------Hôm nay special nhé, 2 chap dài luôn!Muốn biết sao không?Các bạn cũng thấy mấy icon mình để chap trước rồi đúng không?Đúng vậy!

Hôm nay chính là...SINH NHẬT MÌNH!!!!!27/11 là sinh nhật mình nhé các bạn!

Và để kỉ niệm, mình làm liền 2 chap dài luôn!Mong mọi người thưởng thức nhé! (Và tha lỗi cho mình khi ra chap trễĐăng lúc này ai sẽ giật tem trước đây?
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 17: Đại hội Sakura


Nhiều lúc mình nghĩ mình muốn drop truyện luôn ý!

Câu truyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của mình rất nhiều.

Tất nhiên mình đã định sẵn cái kết, nhưng nhiều lúc tùy hứng quá cho nên tự đẩy mình vào thế bí luônDù sao thì, mình cũng sẽ tiếp tục cố gắng!

Mong mọi người tiếp tục đồng hành với mình đến hết tác phẩm này!

Bây giờ, xin mời thưởng thức câu truyện!♡♡♡♡♡♡♡♡♡- Cô gửi cho tớ lịch thi đấu rồi!- Đâu, cho tớ xem!- Cho cả bọn xem đi!- Đưa tớ mượn!Air lấy cái điện thoại từ Earthquake, kết nối với một cái máy.

Cậu dùng điều khiển bật lên, máy chiếu lên trên tường hình ảnh trên điện thoại.

Daun kéo màn hình chiếu xuống, Angin tắt đèn đi.

Air hỏi:- Thế này các cậu có bất tiện không?- Không sao, bọn tớ quen nhìn trong tối rồi!_Earthquake trả lời- Tuyệt thật!

Các cậu có cả phòng máy chiếu cơ à!_Solar ngưỡng mộ- Hihi!

Cô Rika hay sử dụng phòng này để bàn bạc với đối tác.

Cô ấy bảo bọn mình có thể sử dụng để bàn chiến lược cũng không sao!_Daun cười nói- Vậy chúng ta bắt đầu bàn bạc nhé!_Angin đập 2 tay vào nhau- Ừ!- Theo lịch thi đấu, lớp ta sẽ đấu với lớp C khoa Support đầu tiên_Earthquake chỉ vào sơ đồ, Angin đưa cho cậu bút laze, Earthquake cầm lấy, cảm ơn rồi dùng bút laze chỉ vào sơ đồ thi đấu_Thắng vòng loại, chúng ta sẽ đấu với lớp C khoa Reconnais hoặc lớp E khoa SupportEarthquake thở dài 1 tiếng, nói tiếp:- Tớ nghĩ, có lẽ chúng ta nên thu thập thông tin của tất cả những lớp có thể là đối thủ của chúng ta.

Ngoài ra, có lẽ cũng nên đoán xem chúng ta sẽ đối đầu với ai- Việc thu thập thông tin để cho bọn tớ!Angin nói, tay chỉ vào mình và Air.

Mọi người quay lại nhìn.

Daun quay sang các bạn, bảo:- Giao cho họ đi!

2 người đó tìm thông tin giỏi lắm!

Chắc mấy ngày thôi là có hết thông tin của tất cả các lớp luôn!Earthquake nghe vậy, cười rồi quay sang 2 cậu bạn màu lam- Vậy giao việc thu thập thông tin cho 2 cậu nhé!

Nhưng chỉ tìm thông tin của những lớp có thể trở thành đối thủ của tụi mình thôi, không cần của tất cả các lớp đâu!- Ok!Blaze im lặng nãy giờ, giờ lên tiếng- Chúng ta sẽ đấu với lớp B khoa Attack ở vòng nào?Earthquake hơi bất ngờ, rồi chỉ vào sơ đồ thi đấu và bảo- Ở trận thứ baBlaze im lặng, bẻ tay răng rắcEarthquake thở dài, quay sang các bạn, cậu nói:- Dù sao đi chăng nữa, chúng ta quan tâm đến đại hội, nhưng cũng đừng quên tập trung vào học tập nhé.

Nên nhớ, trước đại hội là kì thi cuối kì!- Đừng lo Quake, cả bọn tụ lại rồi học với nhau mấy buổi là Ok ấy mà_Thunderstorm trả lời- Tớ biết, nhưng vẫn phải cận trọng!_Earthquake nói lại, Angin liền tiếp lời- Đừng lo, chúng ta cứ tập trung học.

Về phần thông tin, vài ngày là có!- Vậy giải tán!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Những ngày sau, cả bọn tiếp tục vừa luyện tập vừa học tập.

Đến khoảng 5 ngày sau, Angin và Air gọi mọi người tới- Có thông tin rồi!_Air chìa ra 1 tập thông tin điều traSolar lấy 1 cái xem, trầm trồ:- Điều tra kĩ thật đấy!

2 cậu giỏi thật!Cả 2 cười mỉm.

Cả 7 người đều lấy hồ sơ xem.

Angin mở lời:- Có lí do để thầy Ameya tự tin đến vậy!

Lớp B khoa Attack có 1 học viên mang sức mạnh nguyên tố- Sức mạnh nguyên tố điện từ, bộ phụ của khí à?_Earthquake trầm ngâm_Đối với những người sử dụng sức mạnh âm thanh như chúng ta, sóng điện từ chính là thiên địch- Thảo nào lão đó lại đắc ý như vậy!

Nghĩ chúng ta không thể chống lại đây mà!_Solar cảm thán, rồi cười nửa miệng_Nhưng...Thấy vậy, tất cả đều cười- Chúng ta nghĩ giống nhau ha!_Thunderstorm nhìn cả bọn, phán 1 câuTrò chơi, chính thức bắt đầu♡♡♡♡♡♡♡♡♡Kết thúc tuần thi, cả 7 đứa sắc màu vươn vai, vặn khớp đủ kiểu- Thi xong rồi!- Mệt muốn chết!- Ít ra cũng bớt đi 1 thứ rồi!- Yeh, giờ chỉ còn...Cả 7 người nhìn sang 1 hướng, nơi sân đấu chuẩn bị cho đại hội được đặt ởĐại hội Sakura- Về nhà bàn lại chiến lược nào!Đến nhà Lazukiwa, phòng máy chiếu, 4 anh em Boboiboy và 3 anh em Lazukiwa ngồi xung quanh cái bàn.

Air bật máy chiếu lên, Earthquake tiếp tục là người chủ trì- Như các cậu đã biết, chúng ta sẽ đấu trận đầu với lớp C khoa Support.

Tuy không thuộc khoa Attack, nhưng năng lực tấn công của họ không thể coi thườngMàn hình lại chuyển tiếp, hiện lên 7 hình ảnh- Đây là đội hình thi đấu của lớp họSolar lên tiếng:- Cô gái tóc vàng kia, hình như mang năng lực trị liệu đúng không?- Đúng vậy!

Tuy không chữa phát lành luôn, nhưng nếu tấn công mà cô ấy cứ liên tục trị liệu thì cũng phiền đấy_Air trả lời- Vậy mục tiêu đầu tiên là cổ à?_Blaze chỉ vào màn hình, hỏi- Yep, tấn công trị liệu đầu tiên là luật bất thành văn mà!_Solar trả lời_Những thành viên còn lại chắc chắn sẽ bảo vệ cô ta, nhưng đó sẽ không là vấn đề đúng không?- Ừ!_Thunderstorm lạnh giọng- Nhưng điều tớ lo, là các trận tiếp theo ấy_Angin lên tiếng, mọi người bất giác quay sang cậu- Trận tiếp theo?_Daun hỏi- Chúng ta sẽ phải đấu với 1 lớp khoa Support nữa đấy_Angin nói_Nên phải tính đến chuyện bên đó nắm bắt cách xử lí lớp thuộc khoa Support của mình đi!- À!_mọi người cùng kêu lên.

Đúng, bọn họ sẽ phải đối đầu với lớp đóLớp SS khoa Support- Tớ cá chẳng ai nghĩ lớp mình thắng, nên họ xếp thế này để lớp SS khoa Support và lớp SS khoa Attack không đụng nhau_Air thở dài_Nên xử lí khéo để lớp đó mất cảnh giác, không toi đời đấy- Nhưng, chúng ta đấu với họ ở bán kết đúng không, tớ nghĩ không cần quá lo nghĩ đâu!_Daun nêu ý kiếnSolar đang im lặng, đột nhiên nói:- Tớ có 1 ý!

Để có thể khiến lớp SS khoa Support mất cảnh giácCả bàn quay sang cậu ta, Solar thì thầm:- Chúng ta có thể làm thế này... sau đó...☆☆☆☆☆☆☆☆☆Ngày đầu tiên của đại hội Sakura- Kính thưa toàn thể nhà trường, các học sinh, giáo viên và những nhân viên ở đây!

Một học kì đã qua với rất nhiều điều đáng nhớ.

Hôm nay, chúng ta ở đây để...Thầy hiệu trưởng đứng trên bục đọc diễn văn.

Dưới ghế, học sinh nghe chắc chả đứa nào.

Thầy đương nhiên biết, nhưng cũng để kệ, dù sao nghe diễn văn chán thật.

Vậy khung cảnh là thầy hiệu trưởng trên sân khấu đọc diễn văn, học sinh ở dưới làm việc riêng, kể cả các giáo viên nữa, khung cảnh quen thuộc khi kết thúc 1 học kì ha!- Và như mọi năm, sau học kì này chúng ta sẽ tổ chức đại hội Sakura, nơi các lớp cùng va chạm, học hỏi và tích lũy thêm các kinh nghiệm quý báuĐến đây học sinh chú ý một chút.

Đại hội Sakura luôn là một sự kiện rất hấp dẫn với các học sinh trường Hansei.

Hiệu trưởng nói tiếp:- Năm nay, thầy hi vọng chúng ta cũng sẽ nâng cao tinh thần học hỏi, tình bạn và thắt chặt tình đoàn kết.

Bây giờ, xin mời đại diện của 28 lớp lên sân khấu- Cậu lên đi!_Thunderstorm đập vào vai Earthquake- Tớ á?_Earthquake chỉ vào mình, và khi nhận được cái gật đầu của lũ bạn, cậu hỏi_Tại sao?- Vì cậu là Leader/trông đáng tin nhất!_cả lũ đồng thanhCuối cùng, cậu bạn mắt vàng ngơ ngơ lên sân khấu.

Cũng may khi lũ kia đưa (đá) cậu lên đúng chỗ mấy người khoa Music như cậu, nên không có xích mích- Chúng ta hãy cùng vỗ tay cho các đại diện của các lớp!Cả trường vỗ tay, lớp vỗ tay to nhất chắc chắn là lớp các nhân vật chính rồiKhi đại diện 28 lớp đi xuống, thầy hiệu trưởng tuyên bố:- Tôi xin tuyên bố, đại hội Sakura chính thức bắt đầu!♡♡♡♡♡♡♡♡♡Phòng nghỉ lớp E khoa Music- Lớp SS khoa Attack đã thắng, không có gì lạ_Air thông báo khi nhìn vào bảng kết quả- Đã biết địa hình thi đấu của lớp mình chưa?_Earthquake hỏi- Là địa hình hang động!_Blaze bảo- Kiểu này là chơi khó chúng ta rồi đây!_Solar ngả người ra sau_Ma thuật âm thanh bình thường nếu không cẩn thận, gặp địa hình như hang động sẽ rất dễ xảy ra tai nạn- Chắc do hôm trước Blaze ăn to nói lớn quá, mà cả trường ai cũng nghĩ lớp mình sẽ loại ngay từ vòng này nên làm thế cho biết mặt ấy mà_Angin cảm thán, Blaze ai oán:- Làm gì có, tại thằng kia nó láo quá thôi mà!Mặc thằng kia than thở, cả lũ quay lại nhìn nhau- Đây nhìn thì là bất lợi của chúng ta, nhưng, có lẽ chúng ta có thể biến nó thành lợi thế!_Earthquake nói, tay chỉ vào bảng thông báo_Lợi dụng địa hình, chúng ta có thể nắm bắt các khoảng trống, và như vậy, chiến thắng sẽ là của tụi mình!- Ừ!☆☆☆☆☆☆☆☆☆"Trận đấu tiếp theo!

Lớp C khoa Support vs lớp E khoa Music!"

"Bắt đầu"Thiết bị dịch chuyển đưa cả 2 đội thi đấu đến địa điểm được chọn.

Lớp C khoa Support đứng dựa sát vào nhau, đứng giữa là cô gái có phép trị liệu- Trận này thắng quá dễ dàng_1 thành viên trong đội nói- Đấu với lớp ngon ăn nhất, lại trong cái địa hình này_1 người khác nói_Chiến thắng đã được định sẵn rồi!- Phải cẩn thận!

Có lẽ họ có bài tẩy đấy!_cậu trưởng nhóm nhắc các thành viên- Đúng vậy!

Có thể họ có thông tin về chúng ta, và biết được năng lực trị liệu của tớ_cô gái đứng giữa nói_Họ chắc chắn sẽ nhắm vào tớ đầu tiên- Thì chỉ cần hạ hết lũ đó thôi, khó gì!_cậu bạn khác tự tin_Năng lực chiến đấu của chúng ta hơn họ mà!Ngay khi cậu ta vừa nói xong, cách họ 10 mét vang lên tiếng loạt xoạt, như thể có ai đang ở đó.

Cả 7 người vào tư thế chiến đấu- Hướng 7h_1 người nói- Lại có tiếp kìa!

Hướng 3h!_cậu bạn chịu trách nhiệm phòng thủ kêu- A!

Lại nữa!- Có vẻ họ dồn toàn lực vào tấn công nhỉ?_1 người cười khẩy- Ngây thơ!

Chắc chúng nghĩ ta sẽ chia nhỏ lực lượng, tính hạ từng đứa đây mà!_người bên cạnh tiếp lời- Xử lí gọn ghẽ cho xong!_chủ lực tấn công nói, cậu ta bắn cung trăm phát trúng 99 phát, nói xong giương cung lên, cùng 2 thành viên vừa nãy tấn công.

Trưởng nhóm ngăn lại:- Khoan đã!Đùng!

Mũi tên được cường hóa và phân chia bắn thẳng vào những nơi phát ra tiếng động.

Hang động rung lên, trưởng nhóm kêu:- Cúi xuống!1 trường năng lượng bao quanh họ, giữ họ khỏi bị đá đè bẹp- Đồ ngốc!

Đó là bẫy!

Bọn họ khiến chúng ta nghĩ họ ở đó, rồi dụ chúng ta tự phá hang chôn sống mình đấy!_trưởng nhóm hét lên, trường năng lượng cậu ta tạo ra giữ cả bọn an toàn, nhưng vì nửa hang sụp xuống nên nó khiến cậu khá mất sức- Để mình trị thương giúp cậu!_cô gái tóc vàng nói, rồi bắt đầu chữa trị cho 3 người vừa tấn công và lãnh đòn nhiều nhất kiaĐột nhiên, 1 bóng người lao ra khỏi 1 vùng tối.

1 trong 7 người đội thi đấu lớp E khoa Music, đồng thời là tác giả của màn vừa rồi, Air- Lên đi!_cậu hét lên3 bóng người vụt ra, chủ lực tấn công đội họ, Thunderstorm, Blaze và Solar.

Cả 3 cùng tấn công vào... trưởng nhóm- Bảo vệ trưởng nhóm nhanh!_1 người hét lên, ngay khi họ thở phào vì đã chặn được đòn tấn công, cô gái tóc vàng hét lên:- Á!Cô đã bị hạ gục bởi Angin, người sau đó nhanh chóng biến đi mất.

Người bảo vệ cho cô vì bị tấn công bất ngờ cũng chịu chung số phận- Two out, five to go!Ai đó nói, bị hạ quá bất ngờ khiến những người kia ngỡ ngàng.

Vì mất cảnh giác, họ đã để lơ là cậu trưởng nhóm vẫn đàn bị tấn công- A!Cậu trưởng nhóm vì lơ là cũng gục luôn.

3 đánh 1 không chột cũng què, huống chi cái 3 kia còn giàu kinh nghiệm thực chiến lẫn phối hợp tốt, xong cả 3 cũng rút luôn, không cho đối thủ cơ hội phản đòn.

Đội thi đấu lớp C khoa Support một lúc bị hạ đến 3 người, ngay cả trưởng nhóm cũng gục, tức thì hoảng loạn.

Thấy Air vụt qua, chủ lực tấn công lập tức chạy theo, kéo theo 3 thành viên còn lại"Ít nhất cũng phải hạ thằng kia!"

Cậu ta nghĩ.

Vì vậy, họ đã ngay lập tức rơi vào bẫy của Daun, và ngay lập tức bị phục kích7 đánh 4, mà 4 lại còn đang dính bẫy, thêm nữa bên 4 chỉ có tấn công, bên 7 vừa có tấn công vừa có phòng thủ (Earthquake), lại còn biết lợi dụng địa hình, khỏi nói cũng biết ai thắng"Trận đấu kết thúc!

Lớp E khoa Music thắng!"

- THẮNG RỒI!Toàn thể lớp E hét lên, cả trường sốc nặng.

Sốc nhất là lớp vừa thua, họ thua lớp yếu nhất trường?

Đùa hả!

Lớp lấy lại bình tĩnh sớm nhất là lớp SS khoa Attack.

Bọn họ bắt đầu phân tích- Ma thuật của họ không mạnh.

Ngay từ đầu ma thuật cậu áo xanh nhạt dùng để đánh lạc hướng cũng chỉ là ma thuật tạo âm thanh bình thường thôi_1 người bình luận_Cả các ma thuật tấn công tiếp theo nữa- Cái chính là họ biết lợi dụng địa hình và có cách sử dụng ma thuật đa dạng.

Hơn nữa họ tập trung vào các mục tiêu dễ hạ nhất_người bên cạnh người vừa nói lên tiếng- Cậu nghĩ họ có đến được vòng đấu với chúng ta không?_1 cô gái hỏi, cô nhìn người ngồi trên- Chịu, tớ nghe lớp này và lớp B khoa Attack có cá cược xem trong đại hội Sakura lớp nào sẽ thắng.

Nghe họ hăng như vậy chắc là có kế sách cả rồi.

Vậy nên, tớ nghĩ phụ thuộc hết vào Support của bọn mình thôi_trưởng nhóm chống cằm nói- Cậu tin bọn họ đánh bại được lớp B khoa Attack sao?_người bên cạnh trưởng nhóm hỏiCậu trưởng nhóm im lặng, nhắm mắt lại rồi mở ra- Ừ!☆☆☆☆☆☆☆☆☆- Các cậu!

Sắp đến trận tiếp theo rồi!_Earthquake gọi_Chúng ta đấu với lớp C khoa Reconnais, trong dự đoán- Rừng rậm... có ai bất mãn lớp mình à mà sao toàn chọn địa hình không bất lợi cho chúng ta cũng là lợi thế của đối thủ thế_Solar phàn nàn- Chả bất mãn quá!

Tụi mình đáng ra thua từ vòng trước rồi mà!_Thunderstorm trả lời- Thôi đừng phàn nàn đi!_Daun kêu- Dù sao, địa hình nhiều chỗ nấp thế này còn hơn là ở đồng bằng dễ bị tấn công, phàn nàn làm cái gì_Angin nhìn 2 người kia, nói- Biết thế, nhưng nghĩ đến chuyện mình bị ghim..._Solar thở dài- Đúng là hơi khó chịu!_Blaze tiếp lời- Vậy chỉ cần cho họ thấy câu trả lời của tụi mình thôi!_Air cười nhẹ_Bằng 1 chiến thắng!- Tớ nghĩ thế còn khiến họ bất mãn hơn đấy!_Earthquake cười gượngAngin nghe vậy, im lặng.

Không hiểu sao... cậu có cảm giác các trận đấu sắp xếp thế này không phải vì ban tổ chức bất mãn với họ"Nhưng nếu thế thì tại sao chứ?"♡♡♡♡♡♡♡♡♡"Trận đấu tiếp theo!

Lớp C khoa Reconnais vs lớp E khoa Music!"

"Bắt đầu!"

Lần này, cả 2 đội đều lựa chọn chia mũi tấn công.

Lớp C khoa Reconnais rút kinh nghiệm từ lớp trước, không phòng thủ mà chủ động tấn công.

Lợi dụng lợi thế của mình với địa hình rừng rậm tiện lợi với việc do thám, họ để 3 người ở tại vị trí còn 4 người còn lại chia 2 mũi tấn côngTheo tính toán, 2 đội cách nhau 800 mét, để đi từ bên mình sang bên đối phương trong địa hình rừng núi, cần mất ít nhất 5 phút.

Đấy là còn không kể đến phải vừa đi vừa cảnh giác địch, lẫn tránh bị phục kíchVậy mà, chưa đầy 5 phút, xung đột đầu đầu tiên đã nổ ra... tại nơi 3 thành viên lớp C khoa Reconnais đang ở3 thành viên kia chưa hiểu gì, thì 2 bóng người đã lao ra trước mặt và sau lưng họ.

Với lợi thế tốc độ, Thunderstorm và Solar dễ dàng vượt qua địa hình kiểu này với tốc độ nhanh nhất.

Và, không để đối phương kịp phản ứng, họ lập tức xuất chiêuSóng kết hợp, tạo nhiều đợt sóng với cường độ khác nhau, điều chỉnh chúng hợp lại tại cùng 1 điểm để kết hợp thành 1 đợt sóng mạnh, và, dùng nó để gây thương tổn cho đối phươngBằng việc tạo ra những dao động khác nhau một cách liên tục, sau đó cho chúng giao thoa tại chính vị trí của 3 thành viên kia, vì thế từ những dao động sóng đó sẽ tạo nên một đợt sóng cực mạnh.

Và để có thể tạo ra hiệu ứng đó bắt buộc phải có một tính toán cực kỳ chính xác.

Nhưng có lẽ, đối với 2 người đó chuyện này dễ như trở bàn tay.

Việc này sẽ gây nên hiện tượng 'say sóng', cũng không phải tác động vật lý gì, nhưng não bộ sẽ mặc định cơ thể trong tình trạng đó, khiến cơ thể mất thăng bằngKết quả, 3 người gục xuống, bị hạ chỉ trong 1 nốt nhạcKinh dị hơn, 2 người kia sau khi hạ cả 3, lập tức vút lại vào trong rừngTất cả diễn ra chỉ trong 1 cái chớp mắt- Three out, four to go!Trong lúc đó, 1 mũi tấn công của lớp C khoa Reconnais đã đến được địa điểm lớp E khoa Music ở.

Ở đó, chỉ có một mình Earthquake- Một mục tiêu dễ dàngCả 2 định tấn công cậu, thì ngay lập tức, Air và Blaze từ đâu ra, hạ gục 1 thành viên- A!Thấy đồng đội bị hạ, người còn lại ngay lập tức cảnh giác, dùng ma thuật ẩn thân.

Nhưng chưa kịp làm, cậu ta đã bị bao vây bởi Earthquake, Blaze và AirNhư đã nói, 3 đánh 1 không chột cũng què.

Cậu bạn kia đã anh dũng... ngã lăn ra đất- Two out, two to go!Sang nốt bên còn lại.

Họ không hề hay biết mình là 2 thành viên cuối cùng.

Hơn nữa, họ đang ở trong tình huống khá khó khăn- Có chắc là đường này không?- Chắc, nhưng sao đi mãi không thấy thế này!Nói rõ hơn, họ đang bị lạc đường.

Sân đấu nhân tạo địa hình rừng tuy cây cối phát triển tự nhiên, nhưng không rậm rạp, vậy nên việc lạc đường khó có thể xảy ra, nhất là khi khoảng cách chỉ có 800 mét- Cái thứ sóng âm này ong tai quá!- Bọn kia định làm gì chứ?

Sóng âm thế này chỉ gây ong tai, nhưng có tác dụng gì đâu, cùng lắm chỉ tương đối khó chịu!2 người hoàn toàn không nhận ra, ốc tai trong của mình đang bị hạ âm phát ra cùng lúc làm rối loạn.

Họ lảo đảo, hết rẽ trái rồi rẽ phải - trong hoàn cảnh bắt buộc phải rẽ sang 1 phía mà lại bị áp chế cơ quan xác định phương hướng, thì không biết mình đang đi về đâu cũng là điều dễ hiểu.

Nếu lạc hướng có thể xem la bàn, nhưng trong hoàn cảnh không biết mình bị cản trở giác quan, lại thêm suy nghĩ trong môi trường này khó mà xảy ra chuyện nhầm hướng thì khó nghĩ ra giải pháp đó.

Và đây chính là tình trạng của mũi tấn công thứ 2 của lớp C khoa ReconnaisNgười làm chuyện này chính là DaunCậu đã đứng trên 1 cành cây cao, vừa di chuyển theo đối phương vừa thi triển phép thuật.

Tuy nó chỉ khiến đối phương lạc đường hay mất phương hướng, chứ không trực tiếp gây thương tổn vật lý, nhưng như vậy là đủ.

Bởi lẽ, Daun không đối phó với 2 người đó một mình1 bóng người nhẹ nhàng tiếp cận 2 người kia.

Phép thuật âm thanh cùng kĩ năng bẩm sinh khiến người đó gần như không tồn tạiVà đó chính là khả năng đặc biệt của AnginNhư dự đoán, cậu chỉ cần nhẹ nhàng đến gần đối phương, và cùng với Daun vẫn tác động lên họ nãy giờ, ra đòn cuối triệt gọn 2 đối thủTiếng báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên, đi kèm với tiếng hò reo của lớp E khoa Music và sự sốc cùng cực của cả trường.

Trong lúc đó, 1 người vừa quan sát vừa mỉm cười thích thú- Cháu có những học sinh thú vị đấy, Namami!-------------------------Thực ra mình định đăng luôn vào tối qua, nhưng vì có một vài sự cố cho nên...
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 18: Kết quả bất ngờ


- Trận đấu thứ ba bắt đầu rồi!- Sẵn sàng chưa?- Sẵn sàng!- "Chào mừng mọi người quay trở lại với Đại hội Sakura!

Chúng ta cùng đến với vòng thứ ba!

Trận đấu đầu tiên, trận đấu được nhiều người mong chờ nhất!

Lớp B khoa Attack đấu với lớp E khoa Music!"

Cả khán đài vang lên hàng loạt tiếng cổ vũ.

Trận cá cược của 2 lớp đã vang xa, thành ra, đây có thể nói là trận đấu được mong chờ nhất trong đại hội.

Và địa hình được chọn là địa hình thành thị bỏ hoangTrong 1 tòa nhà bỏ hoang, đội thi đấu lớp B khoa Attack đang vây quanh cậu bạn có sức mạnh sóng điện từ.

Rút kinh nghiệm từ những đội trước, họ hiểu xé lẻ chỉ có thua, và cả đội chắc chắn rằng cậu bạn có năng lực sóng điện từ sẽ bị nhắm đến đầu tiên, cho nên cả nhóm liền tập trung bảo vệ cậu ta- Lần này lũ kia không thể làm trò lén lút như mấy lần trước đâu!

Chúng thua là cái chắc!1 người sỡ hữu kĩ năng bắn tỉa nói, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo- Khinh địch có khi lại thua đấy!_1 người khác nhắc nhở- Nhưng đúng mà, từ trước đến giờ chúng chỉ sử dụng mưu mẹo để chiến thắng, lần này thì chúng ta có chuẩn bị sẵn rồi!_1 người khác lại nóiNhững người đang núp trong bóng tối, nghe vậy liền cười khẩy"Hể, thật không?"

- Bọn nó dùng ma thuật kìa!1 thành viên hét lên, tay chỉ về bên phải.

Giống như trận đầu tiên, Air dùng ma thuật tạo cảm giác như như có người đang phục kích vậy.

Cậu bạn đứng giữa lập tức dùng sóng điện từ gây nhiễu, quả nhiên, ma thuật biến mất ngay.

Đội lớp B khoa Attack cười khẩy.

Ngay sau đó lại có thêm tiếng động từ hướng khác và cậu ta lại tiếp tục dùng sóng điện từ làm rối loạn nhưng...- Sao không có tác dụng?_1 người đồng đội cạnh cậu ta hỏi- Ma thuật của tớ có thể làm nhiễu âm thanh dẫn đến phá giải ma thuật âm thanh.

Không làm gì được có nghĩ là... chúng ta thực sự đang bị tấn công!_cậu ta hét lên với đồng đội- Bảo vệ..._trưởng nhóm chưa nói xong thì bị cắt ngang- Quá muộn rồi!Thunderstorm và Angin, 2 đứa có khả năng di chuyển nhẹ nhàng bẩm sinh cùng nói, đồng thời sử dụng ma thuật đánh sập 1 phần tòa nhà (nhắc một chút, công kích cố ý giết hay làm người khác bị thương nặng là không được, nhưng những đòn tấn công mang ý công kích vẫn được chấp nhận, miễn không khiến người ta tàn tật mãi mãi hay vong mạng, tòa nhà tuy mô phỏng địa hình thành thị bỏ hoang nhưng không hẳn là bê tông cốt thép đâu, có rơi vào người, mà 2 người kia cũng kiềm lực rồi, cùng lắm cũng chỉ gãy chân hay tay thôi, mấy cái đó có thể dễ dàng chữa được với sức mạnh của y tá trường).

Trần nhà sập xuống, đè bẹp 2 người khiến họ bị loại khỏi cuộc chơi.

Nhưng mục đích thật sự của lớp E khoa Music là...- Chết tiệt, chúng ta bị tách ra rồi!1 thành viên lớp B khoa Attack giận dữ kêu lên.

Khi trần nhà sụp họ nhanh chóng tránh ra, nhưng vì thế cả nhóm cũng bị tách ra và đã mất 2 người.

Giờ thì họ hiểu âm mưu của lớp kia rồi, họ muốn tách cậu bạn kia ra để xử lí cậu ấy!- Bình tĩnh, vẫn còn 2 người bảo vệ cậu ấy mà!

3 người họ không dễ bị đánh bại đâu, yên tâm đi!1 người đồng đội của cậu ta trấn an.

Nhìn thì đúng là vậy.

Với cậu bạn dùng sóng điện từ phá giải ma thuật và 2 người tấn công, nhóm kia bại chỉ là điều sớm muộn.

Nhưng, hiện trạng lại khó khăn hơn mong đợi.

Lúc này 3 thành viên lớp B khoa Attack đang gặp chút trở ngại- Chết tiệt, cái lũ kia sao cứ bay nhảy tứ tung vậy hả!1 người có năng lực bắn tỉa bực mình lên tiếng, người bên cạnh bảo:- Cẩn thận họ phản công đấy!- Không sao, mình phá giải ma thuật của họ rồi!Tình hình bây giờ đúng như 2 thành viên kia dự đoán, 2 người tấn công, 1 người phá giải ma thuật.

Tất cả ma thuật nhóm lớp E khoa Music tung ra đều bị phá giải, nhưng họ cứ di chuyển tứ tung, lấy bất cứ thứ gì che chắn khiến các đòn tấn công của 2 thành viên lớp B khoa Attack cũng không thể trúng đích, chỉ có nơi họ đang ở lãnh đủ, càng ngày càng hoang tànEarthquake núp 1 góc, nhìn nét mặt cậu bạn có năng lực sóng điện từ lẫn chiến trường.

Một lúc sau cậu ho to:- Đến lúc rồi!Ngay lập tức cả 7 thành viên lớp E khoa Music cùng tung đòn sóng âm vào cậu bạn kia.

Cậu ta theo phản xạ ngay lập tức liền sử dụng sóng điện từ làm nhiễu.

Đòn của cậu ta có hiệu quả, nhưng ngay sau đó, cậu ta ngay lập tức khuỵu xuống, lấy tay ôm đầu.

2 đồng đội của cậu ta thấy vậy liền hỏi:- Sao vậy, cậu bị sao thế?Cậu ta ôm đầu khó nhọc nói:- Đầu tớ...

đau quá...Từ trên cao, Solar hét vọng xuống:- Cậu bị say sóng do bị sóng âm tấn công chứ sao!Cậu ta ngạc nhiên- Không thể nào!

Rõ ràng tôi phá giải đòn của các cậu rồi cơ mà!- Năng lực của cậu không làm ma thuật âm thanh biến mất, nói đúng mặt chữ thì nó làm rối loạn sóng âm khiến ma thuật mất khả năng ban đầu thôi!Solar giải thích, xong nói tiếp:- Sóng âm bị làm rối loạn sẽ gây mất tác dụng ma thuật của nó, nhưng không có nghĩa nó sẽ biến mất.

Cậu bị 1 lượng sóng âm lớn như vậy dộng thẳng vào người, dù là sóng âm bình thường vẫn có thể bị say sóng, huống chi đây lại là không gian kín, sóng âm càng bị dọng lại!- Không gian kín?- Không để ý à, nãy giờ các cậu phá chỗ này đến mức các kẽ hở bị bịt kín hết rồi này!Bây giờ cả 3 mới nhìn xung quanh, quả thực xung quanh họ đã bị phá tan tành, cứ như vừa có quả bom nổ ở đây vậy- Và 1 lời khuyên nhé, không nên mất cảnh giác khi địch còn ở xung quanh đâu!Solar vừa dứt lời, 3 đợt sóng âm khác lao liền tấn công bọn họ.

Air, Blaze và Earthquake đang tấn công.

Kết quả là cậu bạn có kĩ năng bắn tỉa và sử dụng sóng điện từ gục xuống, người còn lại nhanh chân chạy kịp, nhưng tình thế này là 7 đấu 1, à không, 3 đấu 1.

Earthquake đã lui về phòng thủ, 3 anh em Lazukiwa mang 2 đứa đã ngất đi rồi (không chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết), chỉ còn lại Thunderstorm, Blaze và Solar tấn công.

Khi họ chuẩn bị tung đòn kết liễu thì phần tường bị đổ sập nổ tung, 2 thành viên còn lại lớp B khoa Attack hiện ra.

1 người vừa phá tường, người còn lại để 2 ngón tay lên trán.

Ngay lập tức thành viên lớp B khoa Attack liền bịt tai, nhắm mắt lại.

3 người kia khó hiểu, chưa kịp làm gì thì cậu kia đã hô lên:- Nightmare!"

Chết rồi!"

4 người chỉ kịp nghĩ như vậy rồi ngay lập tức bị trúng chiêu.

Khả năng tạo ảo giác, cấp độ cao nhất, Nightmare.

Cậu bạn kia khiến đối phương rơi vào trong ảo giác về kí ức đau khổ nhất của họ.

Kí ức đau khổ nhất của 4 Boboiboy là gì?

Đương nhiên là ngày mà 3 Boboiboy kia mất rồi.

Tuy nhiên...Với Earthquake, khung cảnh cậu trải qua là lúc 3 người anh em của mình tan biến.

Cậu ngây người ra, cậu muốn hét lên, cậu muốn chạm lấy họ, nhưng cơ thể cậu không thể di chuyển dù chỉ một chút.

Nước mắt bây giờ đã giàn giụa trên gương mặt cậu.

Cậu không muốn nhìn thấy khoảng khắc đó, nó quá đau đớn, nhưng quên nó lại càng không, không bao giờ.

Thật quá sức chịu đựngVới Thunderstorm, Blaze và Solar, khung cảnh họ nhìn thấy cũng như Earthquake, cũng là thời khắc cuối cùng của người yêu họ.

Nhưng, họ còn nhìn thấy con quái vật đã khiến bọn họ phải hi sinh.

Đau, họ có đau chứ, nhưng hơn cả đau, họ còn một thứ cảm xúc khác, một thứ cảm xúc đang cháy lên dữ dội, khao khát được bộc phát...Hận thù3 thành viên lớp B khoa Attack thấy đối thủ đều cúi gằm mặt xuống, cậu mũ vàng đen còn khóc thì cười khẩy.

2 cậu bạn có kĩ năng tấn công tiến đến gần cả 4- Trúng ảo giác là bọn họ xong rồi!

Quá dễ dàng!_1 thành viên nói- Còn khóc nữa kìa!

Yếu đuối!_1 thành viên khác tiếp lời- Ít nhất họ cũng không sợ ngã ngửa như cậu!_thành viên tạo ảo giác nói thầm, thành viên vừa nãy nghe được, giơ tay cốc đầu cậu ta- Kết thúc thôi!_thành viên còn lại cắt đứt màn tấu hài của 2 người kia, rồi đến chỗ người gần nhất, SolarCậu ta giơ tay lên, chuẩn bị tung đòn kết liễu.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên ánh sáng bùng lên, cứ như có ai vừa thả 1 quả pháo ánh cực mạnh vậy, và 3 thành viên kia lập tức phải che mắt lại- Cái gì vậy?1 người ngồi trên khán đài hét lên, khán giả theo dõi qua màn hình.

Lúc đầu khi nhìn thấy 4 thành viên lớp E khoa Music trúng ảo giác, họ nghĩ 4 người kia xong rồi.

Nhưng sau đó lại có ánh sáng bùng lên, tuy màn hình có chế độ lọc ánh sáng, nhưng ánh sáng mạnh như vậy khiến không ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra- Tại sao lại có ánh sáng chói mắt như vậy xuất hiện?Trưởng nhóm lớp SS khoa Attack nói, các thành viên trong nhóm cũng nhìn vào màn hình, ai cũng có cùng suy nghĩ với trưởng nhóm"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Quay trở lại chiến trận.

3 thành viên lớp B khoa Attack buộc phải nhắm mắt lại.

Trong lúc đó, Earthquake cũng nhận ra ánh sáng này, và cả..."

Không!

Không được!

Các cậu không được..."

Thành viên ở gần Solar ngoài cảm thấy chói mắt còn có cảm giác... nóng?"

Tại sao mình lại cảm thấy nóng?

Và cả... tiếng gì vậy?"

Trước khi cậu ta kịp nhận ra điều gì, trần nhà đột nhiên sụp xuống, đè bẹp cả 3 thành viên lớp B khoa Attack (đương nhiên là không đủ làm họ mất mạng).

Solar và Blaze đột ngột ngất đi, Earthquake chưa hiểu gì thì 1 bóng người tiến đến gần cậu, giơ 1 tay trước mặt cậu, và Earthquake cảm giác ý thức của mình dần mất đi, và bản thân được đặt nhẹ nhàng xuống sàn nhàNgười kia vừa đặt Earthquake xuống, ngay sau đó lại lăn thẳng sang một bên.

Nơi người đó vừa đứng bị tàn phá bởi 1 đòn sét màu đỏ.

Người kia không có một chút ngạc nhiên, quay sang người vừa tấn công mình.

Thunderstorm trừng mắt nhìn người đối diện.

Khói bụi mù mịt khiến anh không có cách nào nhìn được gương mặt người kia, bất quá..."

Hắn tránh xa cậu ấy là được rồi!"

Mắt nhìn Earthquake vẫn an toàn nằm dưới sàn, Thunderstorm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trừng mắt nhìn ngưỡi kia, anh cất tiếng hỏi:- Ngươi là ai?

Ngươi đã làm gì với anh em của ta?Mắt liếc sang Blaze và Solar cũng nằm gục trên sàn, gương mặt anh càng thêm tăm tối.

Người kia không nói gì, chỉ mỉm cười.

Thunderstorm mất kiên nhẫn, gằn giọng với người đối diện:- Nói!

Ngươi là ai!

Mục đích của ngươi là gì!Người kia vẫn bảo trì im lặng, môi vẫn cười.

Thunderstorm cảm thấy bị coi thường, tức thì tung đòn tấn công về phía người kiaCũng phải thông cảm cho cậu ta, Thunderstorm vốn nóng tính, hơn nữa nhìn anh em mình ngã xuống hết thế kia, và cả, vừa nãy vừa nhìn thấy...

ảo giác kia... quả thật cậu ta giữ được bình tĩnh tới bây giờ là giỏi lắm rồi đấy.

Đòn tấn công kia chỉ có tác dụng vô hiệu hóa đối phương, không hề gây thương tích nặngThunderstorm cũng như Earthquake, Blaze và Solar, sau sự việc lần đó, đã cải thiện kĩ năng của mình rất nhiều...Nhưng đòn tấn công của anh không trúng đích.

Người kia đã dùng 1 đòn tấn công khác, đánh bật lại đòn tấn công của anh.

Không hẳn là đánh bật hoàn toàn, nhưng người đó phải căn chuẩn thời gian, cũng như vị trí mà mình cần đánh vào mới có thể giảm áp lực, thậm chí là phản lại đòn của Thunderstorm.

Khi anh còn đang sững người thì người kia đã đến gần anh, và không để Thunderstorm kịp phản kháng, khiến anh ngất như đã làm với 3 người kia.

Thunderstorm mở to mắt, sau đó mắt cũng dần díp lại và chìm vào bóng tốiNgoài khán đài, khán giả đang xì xào về trận đấu.

Vừa lúc nãy ánh sáng chói mắt thì bây giờ đến khói bụi mù mịt che khuất tầm nhìn.

Khi khói tan, bọn họ ngạc nhiên trước cảnh tượng hiển thị trên màn hình.

Cả 3 thành viên lớp B khoa Attack bị vùi trong đống đổ vỡ.

4 thành viên lớp E khoa Music thì nằm trên nền đất, và tất cả trông đều đã bất tỉnhCả khán đài im lặng không 1 tiếng động, mãi mới có vài tiếng nói- Vậy... ai thắng?- Cả 2 bên đều gục, chắc là hòa!- Còn vụ... bất hòa của 2 lớp?- Cái đó...Nhưng đúng lúc đó, không để người khác suy đoán thêm nữa, Daun từ trên trần nhà nhảy xuống, đến gần Solar, lay anh dậy- Solar, Solar, cậu làm sao vậy?

Solar!Air nối tiếp Daun nhảy xuống, lại gần Blaze- Blaze!

Có sao không?- Bọn họ ngất hết rồi!

Hình như lúc trần nhà sụp xuống bọn họ bị ảnh hưởng, nhưng chắc không nguy hiểm đến tính mạng đâu!Angin vừa kiểm tra Earthquake xong ra chỗ Thunderstorm lay lay, nóiCả khán đài thấy vậy, giờ mới nhớ ra, lớp E khoa Music còn 3 người"Trận đấu kết thúc!

Chiến thắng thuộc về lớp E khoa Music!"

Phải mất vài phút tiếng thông báo thắng cuộc mới vang lên.

Ngay lập tức, cả lớp E khoa Music nổ ra 1 tràng reo hò.

Không chỉ lớp E, các lớp còn lại từ SS đến D cùng khoa cũng cùng chung màn ăn mừng.

Đội trưởng đội thi đấu (lớp trưởng) lớp SS khoa Attack cũng nhún vai rồi vỗ tay.

Cả lớp thấy vậy cũng vỗ tay theo lớp trưởng, và cùng với đó là tiếng vỗ tay từ lớp SS khoa Support.

Cô Fuyuki mỉm cười hạnh phúc.

Lớp của cô, học sinh của cô, chúng thắng rồi!

Khỏi phải nói cái mặt thầy Ameya lúc này.

Thầy đang hét lên những thứ...

ừm... không nên viết vào đây đi.

Nói tổng thể thì đại ý là 'ăn gian', 'chơi xấu' với lại 'không công bằng', 'muốn thi đấu lại', thế đấyNhững nhân vật chính của sự kiện lần này, hiện đang nằm trong phòng cấp cứuXung quanh giường bệnh là 3 anh em Lazukiwa và cô Fuyuki.

Lúc đầu cả lớp kéo đàn kéo đống đến đây, nhưng bị y tá trường xua hết về tổ.

Cuối cùng chỉ có bọn họ và cô Fuyuki ở lại phòng y tếCô Fuyuki nhìn 4 đứa học sinh của mình, rồi lại nhìn qua vách ngăn với bên kia phòng y tế, nơi học sinh lớp B khoa Attack đang nằm ở đó, thở dài- Mấy đứa hơi bị quá tay rồi đó, cả đội thi đấu đằng kia ngất hết chưa tỉnh lại rồi kìa!Cả 3 anh em Lazukiwa cười hì hì, đoạn, Daun trả lời:- Nhưng cô ơi, làm thế mới có cơ hội thắng chứ cô!

Bọn em cũng là bất đắc dĩ thôi mà!Cậu gãi đầu cười đáng yêu.

Cô Fuyuki thở dài, cũng chẳng muốn đôi co nữa.

Angin "a" lên 1 tiếng như nhớ ra gì đó, cậu bảo cô giáo:- Đúng rồi!

Con thưa cô, cô có thể báo với ban tổ chức rằng bọn con rút khỏi trận đấu tiếp theo được không ạ?Nghe vậy, trái với suy nghĩ của mọi người, cô Fuyuki không tỏ ra ngạc nhiên.

Cô gật đầu:- Được thôi!

Nhưng tại sao vậy?Air trả lời:- Bọn con mất khá nhiều sức trong trận vừa rồi, đặc biệt là bọn họ..._chỉ 4 anh em Boboiboy_... còn chưa tỉnh lại nữa!

Vậy cho nên bọn con nghĩ nên rút lui thôi, dù sao cũng thắng được lớp B kia rồi!Cô Fuyuki gật đầu ra hàm ý 'đã hiểu'.

Cô đứng dậy, bảo:- Vậy cô đi đây!

Khi nào 4 bạn kia tỉnh lại thì chăm sóc họ nhé!

Trên bàn có hoa quả đấy!

Nếu chán thì bật màn hình lên, nó sẽ cho các em xem các trận đấu tiếp theo phát sóng trực tiếp!3 gật đầu.

Cô Fuyuki bước ra khỏi phòng y tế, đi về hướng ban tổ chức.

Lúc này, khi chắc chắn rằng không có ai cũng như đã giăng màn cách âm, Angin quay sang 4 thằng nằm trên giường, nói:- Tỉnh rồi thì dậy đi!

Nằm trương mắt ếch ra làm gì!Nghe vậy, 4 người kia lục đục ngồi dậy.

Earthquake hỏi:- Ổn không?- Đừng lo!

Phòng y tế trường mình có kính mờ, từ bên ngoài không nhìn thấy gì đâu!Daun trả lời cậu.

Solar lại bảo:- Mà, rút lui lúc này cũng khá ổn nhỉ!- Phải thế thôi, không thì chúng ta quậy banh trận đấu kia, bị gô cổ chuyển lớp, lúc ấy hiệu trưởng cũng chẳng cứu nổi đâu!Air nhằm chán nói, Blaze cũng tiếp lời:- Giữ lại cũng khó thật!

Sai 1 bước là xong luôn!

Cứ thế này mãi chắc đau tim quá!- Sắp hết năm học rồi, cố chịu đi!

Chỉ còn vài tuần nữa thôi!Angin đáp lại lời Blaze.

Earthquake nghe vậy, bảo:- Năm học kết thúc nhanh thật!

- Rồi lại qua năm học mới chứ sao!Blaze lầm bầm.

Cả bọn nói chuyện phiếm với nhau, ăn trái cây và xem các trận đấu còn lại.

Đúng như dự đoán, lớp SS khoa Attack và lớp SS khoa Support đấu với nhau- Quả nhiên là lớp đứng đầu trường, thực lực không chê vào đâu được!- Sức mạnh nguyên tố bộ phụ: hoa tuyết; bộ cận chính: hoa, kim loại; bộ chính: ánh sáng, lửa, nước, đất, khí.

Nhiều người có sức mạnh nguyên tố thật!- Đúng đó!3 anh em Lazukiwa bình luận về trận đấu.

4 anh em Boboiboy thì chẳng nói gì.

Đơn giản là cả lũ đều có chung 1 ý nghĩ"Trình độ này còn non lắm!

Sức mạnh nguyên tố của mấy người này cũng khá, nhưng yếu!"

Các Boboiboy còn nghĩ về hành trình ở TAPOPS, thầm nghĩ"Trình độ này ra ngoài vũ trụ không cẩn thận là đi đời luôn!"

- Đúng rồi!

Lúc nãy trong trận đấu 3 cậu ai đánh sập trần đấy?Solar như nhớ ra gì đó, quay sang 3 người bạn mũ xanh hỏi.

Daun nghe vậy ngạc nhiên, bảo:- Đâu có, lúc đó bọn tớ ở chỗ khác, sau khi trần sập mới chạy đến chỗ các cậu!

Bọn tớ còn tưởng các cậu đánh sập trần chứ!Blaze ngạc nhiên, bảo:- Không, bọn tớ bị trúng ảo giác của lớp kia!

Lúc sắp bị tấn công thì...Blaze im lặng một lúc, Earthquake tiếp lời:- Có ánh sáng từ đâu đó bùng lên, bọn tớ bị ánh sáng làm cho chói mắt, sau đó thì trần sập và cả lũ ngất đi!

Bọn tớ tưởng các cậu phá trần!Air nghe vậy, lắc đầu- Không, sau khi trần bị phá bọn tớ mới chạy đến!

Lúc đến nơi thì các cậu đang nằm ngất dưới sàn rồi!Angin chống cằm suy nghĩ, rồi nói:- Hay các cậu đánh nhau dữ quá nên trần sụp?_cậu quay sang bên cạnh, hỏi_Có phải thế không Thunderstorm?Thunderstorm nãy giờ bảo trì im lặng, nay nghe bạn hỏi thì gật đầu đồng tình- Có lẽ, chỗ đó vốn đã tanh bành xong lại bị cậu bạn kia phá thêm, có khi vì thế nó không chịu nổi, sụp xuống không chừng!- Ra vậy!Blaze gật gù.

Đúng lúc đó, màn hình báo hiệu trận đấu kết thúc, nhà vô địch là lớp SS khoa Attack.

Không ngoài dự đoán, năm nay lớp SS vẫn là quán quân vô địch.

Lễ trao giải sẽ bắt đầu sau vài phút nữa, kế đó sẽ là bữa tiệc bế mạc.

7 người bạn nhà chúng ta vốn không có hứng tiệc tùng lắm, cho nên xin phép về sớmThực ra, họ cũng không ngại phải dự tiệc, chỉ là muốn về sớm để... trò chuyệnTại nhà Boboiboy, Earthquake nhìn 3 anh em của mình, lúc này đang ngồi quây thành vòng tròn.

Cậu mở miệng nói trước tiên:- Hôm nay 3 cậu mất kiểm soát đúng không?Thunderstorm, Blaze và Solar im lặng.

Earthquake thở dài, đoạn bảo:- Lần sau phải kiềm chế một tí!

Chúng ta mà lỡ tay một cái là sẽ gây nguy hiểm cho những người khác đấy!

Các cậu cũng biết sức mạnh của tụi mình như thế nào đi!Vụ việc ngày hôm nay là do bọn họ.

Ánh sáng bất ngờ bùng lên là do đòn tấn công của Solar.

Sức nóng bất chợt là Blaze, và tiếng động lạ cậu bạn lớp B khoa Attack kia nghe thấy là tiếng điện nổ, là do ThunderstormÁnh mắt Earthquake trầm xuống, giọng rất nhẹ, nhưng nghe lại cảm thấy vô cùng nặng nề- Mặc dù tớ hiểu điều đó là rất khó với... chúng ta!3 người nghe Earthquake nói vậy cũng chẳng nói được 1 từ nào.

Không khí nặng nề đã không xuất hiện nửa năm, nay lại hiện diện ngay trong căn phòng của Earthquake.

Kí ức 1 năm rưỡi bị gợi lên, dù không ai quên, nhưng hiện lại rõ nét như vậy quả thực có chút... khó khănEarthquake biết điều này, bản năng quan tâm đến anh em mình (bản năng của Mama) dù đã lâu không động nhưng vẫn còn khiến cậu kết thúc cuộc trò chuyện và bảo 3 người bạn về phòng nghỉ ngơi sau 1 ngày mệt mỏi.

Sau khi 3 người kia đã về phòng họ, Earthquake nằm dài trên giường, cậu suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bóng người trước mặt cậu lúc đó... liệu có phải là thật?

Nhưng không ai trong những người bạn của mình nói họ nhìn thấy ai nào cả.

Với tính cách của 3 người anh em của mình, nếu phát hiện ra kẻ lạ mặt sẽ bàn chuyện với những người khác ngay.

Có lẽ... bóng người đó chỉ là ảo giác thôiThở dài, cậu để bản thân mình chìm vào cõi mơ, bên tai còn vang lên một khúc nhạc yên bình, và vô cùng quen thuộc, ru cậu vào giấc ngủ không mộng mịTrong khi Earthquake đang suy nghĩ mông lung, Thunderstorm cũng chìm vào thế giới riêng của mình.

Anh nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà.

Thực ra anh đã nhìn thấy người kia, và anh biết Earthquake bây giờ đang phân vân không biết bóng người cậu ấy nhìn thấy có phải là thật không.

Anh biết đó là thật, nhưng... anh không thể nóiNhắm mắt lại và suy nghĩ về việc đã xảy ra.

Không hề bất ngờ việc anh có sức mạnh nguyến tố, lại còn có thể đánh bật lại đòn tấn công của anh, có nghĩa người này biết rõ anh, à không, bọn anh là ai.

Hơn nữa không chỉ biết, mà còn hiểu rất rõ là đằng khác.

Nhưng điều làm anh chấn động thực sự là...Lúc đó, anh đã mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người đó.

Áo xanh dương đậm, mũ xanh dương đậm pha trắng, và...

đôi mắt xanh lam đậm.

Và năng lực người đó sử dụng để phản đòn của anh, là sức mạnh nguyên tố gióBóng người đó... là Cyclone?-------------------------Hehe thả thêm 1 quả bom nữa nè!

Hỏi thoải mái nhé các tình yêu!Không phải tự nhiên mà Thunder lại im lặng suốt cuộc nói chuyện ở phòng y tế, và cả việc bạn ý mở to mắt trước khi bị đánh ngất đâu đúng không?

Vâng, chính xác là cả 4 Boboiboy đã bị người bí ẩn kia đánh ngất, và chính người đó đã đánh sập trần đấy.

Mọi người thử đoán xem chuyện gì đã xảy ra đi, ai đoán sát cốt truyện nhất thì 1 chap Oneshot sẽ tặng cho người đóMiraNeisha Đã nói là sẽ làm, không nuốt lời à nha!P/s: Sầu thúi ruột, hôm nay chả hiểu thế nào mà đập vỡ 2 CÁI BÁT cùng một lúc!

Đã thế lại còn vào ngày đặc biệt (chỉ ngày đặc biệt mình mới đăng truyện, lí do mới cho sự lười đấy)À, chap này viết xong vào ngày 6/7 nhé, chỉ là hôm nay mới show ra thôi!
 
[Boboiboy] Liệu Có Phải Là Cậu?
Chap 19: Lazukiwa Rie


Đừng quá để ý đến tiêu đề, mình bị khùng đấy!

Mọi người có thể nghĩ đơn giản là mình chả biết đặt tiêu đề gì nên xàm ngôn thôi!

MiraNeisha Như mình đã nói, bây giờ sẽ bắt đầu giải mã (mặc dù mình cũng không biết cái này có được coi là giãi mã không).

Mà đã là giải mã có nghĩa câu truyện sắp đến hồi kết rồi!Để không làm mọi người chờ lâu, cùng bắt đầu nào!Cảnh báo: chuẩn bị mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn vào, không bị văng trên đường mình không chịu tránh nhiệm đâu☆☆☆☆☆☆☆☆☆Tại nhà Boboiboy4 anh em Boboiboy đang làm việc riêng của mình.

Earthquake giặt quần áo, Thunderstorm đọc sách, Blaze chơi game, Solar đang làm cái gì đó, hình như lại thí nghiệm, trên phòng- Chán quá!Blaze sau khi chơi liền mấy (chục) ván game liền quăng điều khiển đi, nằm dài trên sopha kêu lên chán chường.

Thunderstorm ngồi gần đó lừ mắt, bảo:- Đừng có kêu ca nữa!Blaze trả lời lại:- Nhưng chán thật mà!

Nhà chả có việc gì làm!

Đi chơi thì chả biết đi đâu!

3 cậu kia thì đi du lịch hết rồi, cũng chả thèm rủ tụi mình!- Nhà người ta đi chơi, ai tự dưng lại đi chõ mũi vào làm gì hả Blaze!Earthquake cầm thau đồ vừa giặt định đem đi phơi, nghe câu của Blaze liền quở trách.

Blaze cười hì hì, định nói vài câu thì trên lầu vọng xuống tiếng hét:- YESSSSSSSSS!

THÀNH CÔNG RỒI!

SAY OH YEAH HÚ HÚ!Cả 3 người Earthquake, Thunderstorm, Blaze không nhịn được chạy lên lầu, vừa đi vừa nghĩ"Solar vừa trốn trại à!

Sao hét kinh thế!"

Đến phòng cậu ta và mở cửa ra thì thấy Solar không những hú hét mà còn nhảy như con choi choi.

Thunderstorm ngứa mắt quá, thế là...Bốp- ĐAU!

TÊN MẶT THAN KHỐN KIẾP, SAO CẬU DÁM NÉM HỘP THUỐC KIM LOẠI VÀO ĐẦU TỚ HẢ!Solar ôm đầu kêu lên.

Thunderstorm chỉ vào hộp thuốc, thấy lạ, anh cầm lên xem.

Trên hộp thuốc ghi 1 dòng chữThuốc trị thần kinh cấp mãn tính1 giây im lặng...- TÊN MẶT THAN KIA!Solar gào lên, tay bóp hộp thuốc.

Thunderstorm vẻ mặt khinh thường, Blaze chuẩn bị bỏng ngô, Earthquake sẵn sàng lao vào can 2 đứa kia nếu chúng nó đánh nhau.

Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người, Solar hít 1 hơi thật sâu, thở ra và bảo:- Thôi đẹp đi!

Tớ đang có tâm trạng tốt, tha cho cậu đấy!Thunderstorm dù có nhăn mày với cụm từ 'tha cho cậu' nhưng vẫn rất ngạc nhiên, cũng như Blaze và Earthquake.

Bình thường Solar phải làm ầm lên rồi chiến với Thunderstorm 1 trận, và người thắng lúc nào cũng là...

Earthquake.

Hôm nay Solar lại không làm gì cả, chẵng lẽ... cậu ta đánh cờ thắng Chu Công, cả 3 nghiêm túc suy nghĩBlaze tiến tới bàn (thí nghiệm) của Solar, anh nhìn thấy cậu ta đang làm việc với cái máy gì đó rất kì lạ.

Anh hỏi:- Cái gì đây?Solar chỉnh kính (dạo này lại đeo kính rồi), trả lời:- Thí nghiệm tác động mô hình không gian để dịch chuyển sự vật!

Nói đơn giản là dịch chuyển vật từ nơi này sang nơi khác ấy!Earthquake nghe vậy (vẫn cầm sọt quần áo) hỏi:- Nhưng không phải Ochobot có thể làm được điều đó sao?Solar trả lời cậu:- Năng lực của Ochobot nói chính xác là bẻ cong không gian để mở cổng dịch chuyển, và năng lực đó tốn khá nhiều sức.

Hơn nữa nếu không có tọa độ chính xác cậu ấy cũng không thể mở cổng dịch chuyển được.

Thí nghiệm này của tớ cho phép dịch chuyển đến những nơi mà mình không cần có tọa độ chính xác, chỉ mang máng thôi cũng được và cho phép dịch chuyển nhiều người với ít năng lượng, vì bản chất thực sự của nó là biến biến đổi không gian để dịch chuyển bản thân sự vật.

Với việc này, chúng ta có thể lập tức di chuyển tới các hành tinh mà mình chưa từng đến mà chỉ có tọa độ đại khái...... như Vacalia lần trước, Solar giữ điều này lại cho riêng mình.

Nhưng anh biết, có lẽ ai cũng hiểu anh định nói gì.

Lần đó, 3 người họ đã hi sinh, tất cả chỉ bởi vì mọi người không đến kịp, chỉ bởi...Khẽ thở ra 1 hơi, Solar nhắm mắt lại.

Anh đã ấp ủ dự án này từ lâu, chính xác là 1 năm rưỡi.

Để khắc phục thiếu sót của lần đó, anh lao đầu vào nghiên cứu dự án này trong im lặng.

Không ai biết, vì lúc đó ai cũng u ám, nếu không như thường ngày, chắc chắn anh bị phát hiện lâu rồi.

Sau khi nghiên cứu nát óc nhưng vẫn chỉ dừng lại tại chỗ, anh chán nản.

Nó còn thiếu gì đó mà anh không hiểu nổi.

Dần dần điều đó khiến anh đi vào ngõ cụt và tí nữa thì bỏ dự án... cho đến ngày anh đến nhà Lazukiwa.

Hôm trước ngày diễn ra Đại hội Sakura, khi cả bọn đến đó bàn lại chiến thuật, anh tình cờ tìm được 1 quyển sách nói về không gian và thời gian và đã mượn nó về.

Quả như anh nghĩ, nhờ cuốn sách đó anh đã thành công bước đầu, và những bước tiếp theo chắc chắn sẽ có thể thành công.

Solar nắm chặt tay, mình nhất định có thể làm đượcBlaze nhìn các bạn đang mặt u ám, liền tìm cách xua tan bầu không khí- Này Solar, thế cái này hoạt động thế nào?Nghe Blaze hỏi, Solar thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, anh trả lời:- Mới chỉ ở bước đầu thôi!

Tớ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để áp dụng nó vào thực tiễn!

Tớ đang thử chế tạo một máy dịch chuyển, ban đầu có lẽ chỉ có thể dịch chuyển những thứ nhỏ thôi, còn nhiều thứ phải nghiên cứu để hoàn thành lắm!Blaze gật gù, ngắm nghía thiết bị để trên bàn, Earthquake và Thunderstorm cũng lại gần xem xét.

Đúng lúc đó...Xẹt xẹtCả 4 bất động, mắt dán vào thiết bị của Solar, thứ vừa phát ra tiếng.

Nó như hiểu sự thắc mắc của 4 người, tiếng phát ra càng dữ dội hơnXẹt xẹt xẹt xẹt xẹtGiờ thì nó không chỉ phát ra tiếng lạ mà còn rung lắc nữa.

Earthquake nói:- Ừm... các cậu!

Tớ nghĩ chúng ta nên lùi lại đi!Ý kiến hay, chắc đó là điều 3 người còn lại nghĩ vì cả 3 đều lui ra xa cái thiết bị.

Nhưng chưa kịp làm thế thì...Bùm1 vụ nổ xảy ra, khói mù mịt khắp căn phòng.

Khi khói tan, đã không còn 1 ai ở trong đó nữaCăn phòng im ắng 1 lúc lâu, bỗng 1 cô gái trẻ xuất hiện ngay giữa phòng.

Cô có mái tóc nâu và đôi mắt lam, trên đầu là 1 chiếc mũ rộng vành.

Lấy quyển sách trên bàn, cô cười.

Solar thực sự làm rất tốt, cũng tiện mình đỡ tốn công sức tiễn họ đi.

Sau khi cầm lấy quyển sách, cô biến mất, trả lại cho căn phòng vẻ im ắng lúc trước của nó... như thể từ đầu đã chả có ai ở đây♡♡♡♡♡♡♡♡♡3 anh em Lazukiwa hiện giờ đang phóng xe máy băng băng trên đườngNếu muốn đi phượt thì đi bằng xe máy là tốt nhất, tất nhiên là khi trời không nắng cháy da cháy thịt.

Đi bằng xe máy sẽ giúp ta có thể dừng bất cứ đâu, và thoải mái vừa đi vừa ngắm cảnh, có lẽ điểm trừ của nó là không thể mang quá nhiều hành lí, nhưng thêm một cái ghế phụ gắn liền xe là xong, chất đồ lên đấy.

Và đó chính là điều mà cả 3 đã làm.

Thực ra có mỗi Angin gắn ghế phụ vào xe, nhưng hành lí nặng của cả 3 để vào đó hết3 người dừng chân tại 1 trạm nghỉ trên đường.

Hiện giờ họ đang đến Kyoto.

Trên đường đi có rất nhiều trạm dừng, và quả thực là họ cần nghỉ ngơi và uống chút nước- Cho em 1 matcha ạ!- 1 socola nóng ạ!- Em uống cà phê!Cả Angin, Air và Daun đang mua đồ uống.

Angin mua cà phê, Air mua socola nóng và Daun mua matcha.

Trước khi chị bán hàng ghi hóa đơn thì Angin bảo:- Chị cho em mỗi thứ 2 cốc và thêm 1 cốc sữa nóng nhé ạ!Cả Air và Daun ngạc nhiên nhìn Angin.

Chị bán hàng dù khó hiểu nhưng khác hàng là thượng đế, chị không hỏi gì và làm như cậu bảo.

Daun hỏi:- Angin, tại sao cậu lại mua thêm?Angin trả lời:- Tớ có cảm giác mình nên làm vậy, tớ không biết nữa!Air bảo:- Nếu là trực giác của cậu thì chắc không sai đâu!

Nếu không uống hết thì để lúc khác uống cũng được mà!Daun gật gù:- Cũng đúng!Kết quả là cả 3 ra xe với chỗ đồ uống gấp đôi mình định gọi ban đầu, riêng Angin có thêm 1 cốc sữa.

Đang nói chuyện thì cả 3 nghe 1 tiếng 'bịch' như có thứ gì đó vừa rớt xuống xe.

Họ ra xe của mình xem và...Cả 3 cuối cùng cũng hiểu mấy cái cốc này dùng để làm gì rồi☆☆☆☆☆☆☆☆☆Rớt cái bịch xuống xe của người khác chắc chắn không phải là điều Earthquake thích.

Không nói về chuyện bất lịch sự hay gì, rơi thẳng xuống chỗ người ta để đồ là cả 1 vấn đề đấy.

Cậu có thể cảm nhận cái bụng mình lõm 1 lỗ vì ngã vào cạnh của vali rồi.

Ngồi thẳng dậy, cậu nhìn quanh.

Mình đang ngồi trong 1 cáu ghế phụ gắn bên cạnh xe máy, bên trong có 1 cái vali.

Ngồi trên cái xe máy gắn với xe là Thunderstorm, chắc cũng vừa rơi xuống trúng yên.

2 cái xe máy bên cạnh cậu có Blaze và Solar cũng có tình trạng giống hệt Thunderstorm, khiến cậu muốn khóc, tại sao có mình cậu bị rơi vào trong cái xe phụ này và bị vali đập vào bụng vậy!- Vì suốt quãng đường còn lại cậu sẽ phải ngồi trong đấy đấy!Cả 4 Boboiboy quay phắt sang người vừa nói.

Là ai mà có thể đoán chính xác suy nghĩ của người khác thế chứ, cá 1 chỉ vàng ai cũng đoán đúng.

Thunderstorm hỏi:- Angin... tại sao các cậu lại ở đây?Angin, bên cạnh là Air và Daun, trả lời:- Bọn này mới phải hỏi câu đó đấy!

Nhân tiện cái xe mấy cậu đang ngồi lên là của bọn tớ!Thế hóa ra cái vali đập bụng tớ lõm 1 lỗ cũng là của các cậu à, Earthquake thấm than, vali gì mà cứng thế!

Angin chắc chắn biết cậu bạn đang nghĩ gì nhưng chọn im lặng, cậu không muốn bị gọi là 'không phải người' nữa đâuThunderstorm: "Hình như có ai nói mình thì phải?"

- Bọn tớ nhớ là đang ở nhà, xong rồi có 1 vụ nổ và cả 4 rơi xuống đây!

Tớ không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!

Đây là đâu vậy?Nghe câu trả lời và câu hỏi của Earthquake, cùng với ánh mắt thắc mắc của 3 anh kia, 3 đứa mũ xanh nhìn nhau, rồi Air trả lời:- Đây là...

Shizuoka!- HẢAAAAAAAA!!!!!!!4 Boboiboy mất hết hình tượng mà há hốc mồm hét lên.

Shizuoka!

Thế quái nào mà từ Tokyo lại phi thẳng đến Shizuoka được thế này- Xong, có lẽ là thí nghiệm có trục trặc gì rồi!Solar ôm đầu than.

Blaze bên cạnh định cho cậu ta 1 trận vì cái tội thí nghiệm lung tung thì nghe tiếng Daun thắc mắc:- Thí nghiệm?Lúc này 3 con người định xử Solar nhớ ra có vài chuyện mình không nên nói, còn Solar nghe Daun hỏi thì ngập ngừng:- Ừm... thì...- Cậu ấy có sở thích làm 3 cái thí nghiệm ấy mà!

Có mấy lần ra kết quả trời ơi đất hỡi lắm!Earthquake vào cứu nguy cậu bạn.

Solar nhìn cậu với ánh mắt cảm kích.

3 người bạn của họ gật gù, Angin còn nói vu vơ:- Cái thí nghiệm kiểu gì mà dịch chuyển được cả người đến đây...

Mà tớ nghĩ tớ cũng chẳng muốn biết đâu!4 người thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu nói của Angin, vì nó có nghĩa là cả 3 người bạn của họ sẽ không hỏi hay nghĩ về chuyện đó nữa đâu.

Như nhớ ra gì đó, Blaze hỏi:- Đúng rồi!

Đây là Shizuoka, tại sao các cậu lại ở đây?Người trả lời anh là Air- Bọn tớ định đến Kyoto, Shizuoka là trạm dừng chân đầu tiên!Daun tiếp lời cậu:- Các cậu đi chung luôn đi!

Dù sao hôm nay cô Rie cũng không đi với tụi tớ, nên cũng chẳng tính là chuyến đi gia đình đâu!- Ể!

Được hả?Earthquake tròn mắt ngạc nhiên.

Angin đáp lại với giọng hiển nhiên:- Thế chả nhẽ bây giờ lại để các cậu ngồi bờ ngồi bụi ở đây à!

Nói trước là bọn này không chở các cậu về Tokyo luôn đâu!- Cung kính không bằng tuân mệnh vậy!Thunderstorm nghe vậy trả lời.

Earthquake nhún vai, cậu bảo:- Vậy nhờ các cậu nhé!3 anh em Lazukiwa cười tươi.

Daun phấn khích chạy ra chỗ Solar (vì Solar ngồi trên xe của Daun mà) nói:- Sẽ vui lắm đó!

Kyoto có rất nhiều nơi thú vị, tớ đảm bảo các cậu sẽ thích mê cho mà coi!Air cũng đồng tình với cậu bạn- Cái này tớ cũng công nhận!

Bọn tớ đến Kyoto mấy lần rồi nhưng vẫn không thấy chán khi đến đó lần nữa!Angin cười, góp phần vào màn quảng cáo:- Tóm lại đến đó rồi sẽ rõ!

Kyoto là nơi có nhiều kí ức lịch sử nhất Nhật Bản đấy!Cậu vừa nói vừa đưa cà phê cho Thunderstorm và sữa nóng cho Earthquake.

Air và Daun cũng đưa socola nóng và matcha cho Blaze và Solar.

Họ cùng nhau thưởng thức đồ uống nóng và trò chuyện- Chúng ta đi đến đó, nhưng có mang đồ theo đâu!Earthquake thắc mắc, 3 người anh em của cậu cũng ngơ ra- Ờ nhỉ!

Tớ quên mất!Blaze kêu lên, Solar thở dài- Dịch chuyển mỗi người không chứ không dịch chuyển đồ, kì này hơi nguy!Thunderstorm cũng suy nghĩ.

Air và Daun thầm cảm thán, gay rồi.

Angin thì khá ngạc nhiên, bảo:- Các cậu có mang đồ theo mà!Tất cả mọi người quay sang cậu, ánh mắt muốn nói "Ở đâu cơ?"

Angin chỉ tay vào sọt quần áo Earthquake mang theo với biểu cảm "Đây này!".

Lúc này 4 người kia mới nhớ ra, Earthquake còn cầm nguyên sọt quần áo lúc chạy lên phòng Solar.

Air gật gù, tiếp lời cậu bạn:- Quần áo có rồi, hơi ướt nhưng phơi là khô!

Các vật dụng còn lại như bàn chải, khăn thì chắc chắn nhà trọ có!

Bây giờ chỉ khi các cậu không mang ví thì mới nguy!May là họ không quên ví thiệt!

Sau một hồi lằng nhằng thì chúng ta có Thunderstorm, Blaze, Solar lái xe, Angin, Air, Daun ngồi đằng sau và Earthquake ngồi trong ghế phụ với vali và sọt quần áo.

Lý do của việc 3 thằng kia lái xe là vì tụi nó công ngời ngời thế, bố đứa nào lại chịu ngồi sau cho người ta chở.

Mặc dù 3 đứa kia đã phản kháng bằng cách...- Nhưng các cậu có biết đường đâu!- Thì mấy cậu ngồi sau chỉ cho bọn tớ là được!Dù sao thì vấn đề cũng được giải quyết và 3 chiếc xe máy (và 1 cái ghế phụ) vẫn phòng băng băng trên đường, tiến thẳng đến KyotoCả đám thanh niên vừa đi vừa cười đùa với nhau.

Nhưng, họ không hề hay biết, có 1 người đã theo dõi họ ngay từ lúc đầu.

1 cô gái trẻ đưa mắt dõi theo 3 chiếc xe máy đằng xa, tay cầm điện thoại, bấm số rồi áp lên tai- Đang tiến triển theo đúng kế hoạch!"

Vất vả cho cậu rồi!

Cứ làm như đã bàn nhé!"

- Cứ tin ở tớ!

Cậu biết rõ khả năng của tớ mà!"

Vì vậy tớ mới nhờ cậu giúp chứ!

Trông cậy tất cả vào cậu đó!"

- Yên tâm!Lazukiwa Rie kết thúc cuộc gọi, dõi mắt nhìn 7 thanh niên đội mũ, miệng vẽ 1 nụ cười đầy ý vị...♡♡♡♡♡♡♡♡♡Ngoại trừ 3 thằng mang thuộc tính công trong nhóm bị gái bu quá nhiều, thì chuyến đi của họ không đến nỗi tệ.

Kyoto không hổ là thành phố chứa nhiều kí ức lịch sử nhất Nhật Bản, nơi đây thật sự có rất nhiều thứ để khám phá.

Những thành phố cổ, những ngôi chùa mang đậm giấu ấn lịch sử, những nhà hàng mang hướng truyền thống, và rất nhiều thứ khác.

Điều thu hút họ nhất là lễ hội Gion kéo dài cả tháng vào mùa hè.

Tuy không phải người của xã hội nhưng các Boboiboy cũng phải thừa nhận, đây là lễ hội vui nhất họ từng tham gia(Lemon: Có mà vì mấy anh chưa từng tham gia lễ hội nào thì có! / Các Boboiboy: Im đi!)Sáng ngày thứ 4 của chuyến đi, 7 người bạn của chúng ta đang chuẩn bị leo núiNúi Kurama là 1 điểm đến không thể bỏ qua ở Kyoto.

Nơi đây được biết đến là cội nguồn của reiki, nghệ thuật chữa bệnh toàn diện bắt đầu từ đầu những năm 1900 và vẫn được thực hành rộng rãi cho đến ngày nay.

Nhưng Núi Kurama có lịch sử đầy tín ngưỡng thần bí.

Giống như truyền thuyết nơi này được tengu bảo vệ.

Người ta tin rằng tengu, những sinh vật thần thoại từ văn hóa dân gian Nhật Bản, vẫn ám ảnh khu vực này.

Từng được cho là xấu xa, giờ đây những sinh vật này lại được xem là người bảo vệ thế giới tự nhiên.

Được cho là vừa là kami - linh hồn thần thánh vừa là yokai - ma quỷ, tengu được miêu tả có cả đặc điểm giống người và chim.

Bên ngoài Ga Kurama, bạn sẽ được chào đón bởi bức tượng khổng lồ của Sojobo, vua của loài Tengu, được cho là có nguồn gốc từ Kurama.

Chiếc mỏ dài của vị vua này đã được diễn giải lại thành chiếc mũi đỏ dài gây tò mòMột điều đáng nhắc tới nữa của nơi này chính là suối nước nóng tốt nhất ở Kyoto.

Cách ngôi chùa 15 phút đi bộ là Suối nước nóng Kurama, nơi được cho là suối nước nóng tự nhiên đẹp nhất ở khu vực Kyoto.

Suối nước nóng này có một rotenburo, tức bồn tắm ngoài trời, tách riêng nam và nữ cũng như nhiều bồn tắm trong nhà.

Khu phức hợp này cũng bao gồm một nhà hàng phục vụ ẩm thực Nhật Bản với giá cả hợp lý.

Có xe buýt đưa đón miễn phí từ nhà ga

Tọa lạc trên núi Kurama là ngôi chùa Kuramadera.

Ngôi chùa này là một địa điểm chứa những lịch sử bí truyền đầy hấp dẫn.

Kuramadera là ngôi chùa chính của khu vực, trải dài xuống một bên sườn của Núi Kurama.

Ngôi chùa này được thành lập vào thế kỷ thứ 8 nhưng nguồn gốc của chùa vẫn còn là điều bí ẩn.

Người ta nói rằng một nhà sư đã đến Kurama sau khi biết về sức mạnh thần bí của nơi này trong mơ.

Ông đã xây Chùa Kuramadera để khai thác sức mạnh tâm linh độc đáo của khu vực.

Mặc dù ngôi chùa này được nhiều giáo phái Phật giáo trong nhiều thời đại quản lý nhưng ngày nay chùa được dành riêng cho các tín ngưỡng bí truyền và thờ phụng ngọn núi

Muốn di chuyển đến nơi đây du khách có thể chọn đi bộ đường dài hoặc đi cáp treo lên núi để chiêm ngưỡng khung cảnh bao quát.

Bạn có thể trả 200 Yên để đi chuyến cáp treo ngắn lên núi để đến tòa nhà chính của chùa.

Nếu bạn thích ngắm nhìn quần thể chùa ở khoảng cách gần hơn, bạn có thể đi bộ đường dài theo con đường núi để lên chùa.

Trên đỉnh, ngọn núi trải phẳng ra một khoảng sân rộng lớn, nơi có các tòa nhà chính của chùa.

Khung cảnh núi non và thung lũng ở phía đằng xa trông thật tuyệt vời

7 người bạn của chúng ta chọn đi bộ đường dài chứ không đi cáp treo.

Nói thẳng ra thì cả lũ đều là con trai, khỏe mạnh lại còn quen với việc 'lao động cực khổ' rồi nên leo mấy quả núi chỉ là chuyện nhỏ

- Nghe nói Ushikawamaru đã gặp được Tengu và được truyền thụ binh pháp ở đây!

Angin nói với các bạn mình khi cả bọn đến đền Kuramadera.

Hiện giờ 7 người đang ở trước giáo đường Soujou Gatani.

Thunderstorm nhận xét:

- Quả là 1 nơi lý tưởng để luyện binh đao!

Solar đi vòng quanh khu vực, anh đứng trước 1 cây tùng, cảm thán:

- Cây tùng này to thật nhỉ!

Daun bên cạnh cười bảo:

- Nơi này đã có từ trước thời Heian, mấy cây tùng này có khả năng đã ở đây suốt thời gian đó đến giờ, có khi còn lâu hơn, nó to cũng là điều dễ hiểu!

Blaze nhìn những cây tùng trước mặt, cười bảo:

- Khung cảnh này đầy thần bí nhỉ, tí nữa liệu có ai lao ra tấn công tụi mình không?

Air đập vào đầu anh một phát

- Ăn nói lung tung!

Tụi mình thì có cái gì để mà người ta tấn công chứ!

Earthquake nhìn xung quanh, nơi này...

- Các cậu thấy lạ không?

Tất cả quay lại nhìn cậu.

Earthquake nói tiếp:

- Không có đến 1 bóng người xung quanh đây!

Bây giờ là mùa du lịch, tớ tưởng phải đông lắm chứ!

Các cậu cũng bảo chùa Kuramadera là 1 nơi nổi tiếng mà, đúng không?

Angin, Air, Daun gật đầu.

Daun bảo:

- Đúng là nơi này rất nổi tiếng, nhưng hình như giáo đường này thì không nhiều người đến thăm đâu!

Có là mùa du lịch thì không có ai cũng không lạ lắm!

- Đợi đã!

Blaze lên tiếng, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh

- Sao vậy Blaze?

Air hỏi, anh bảo:

- Các cậu có để ý, xung quanh chúng ta... không có 1 tiếng vọng hay hơi người nào không?

Điều đó khiến cả nhóm cảnh giác hơn.

Để ý lại thì Blaze nói đúng, nơi này ngoài họ ra thì không hề có một chút hơi người nào.

Mà không chỉ hơi người, hơi vật cũng không có!

Điều này là...

- Không xong rồi!

Chạy mau!

Angin hét lên, tay nắm lấy Earthquake và Thunderstorm chạy vụt đi.

Air và Daun dù không hiểu nhưng vẫn nghe lời cậu, nắm lấy tay Blaze và Solar kéo họ chạy theo cậu.

Air hỏi:

- Có chuyện gì vậy Angin?

- Xung quanh không 1 sinh vật sống, không phải chúng ta đã từng gặp phải tình cảnh này rồi à!

Nghe vậy cả 2 mở to mắt, không nói nhiều kéo Blaze và Solar chạy nhanh hơn.

4 người bị kéo mặc dù chạy nhưng mặt đầy dấu chấm hỏi, Solar hỏi:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao chúng ta phải chạy?

Daun trả lời nhanh:

- Biệt lập không gian, chúng ta bị giam rồi!Nghe vậy 4 Boboiboy vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, rồi chạy cùng 3 người bạn.

Biệt lập không gian là chiêu thức đưa người hay vật vào 1 không gian biệt lập với thế giới thực, gần giống như là bắt thú rồi thả vào lồng kính cách biệt ấy.

Khác mỗi cái là thú thả vào lồng kính thì người bên ngoài ngó vào cũng nhìn được, còn biệt lập không gian thì khỏi luôn.

Chiêu thức này rất thích hợp để giam giữ đối thủ hoặc... giao chiến mà không làm ảnh hưởng đến xung quanhÝ nghĩ đó vừa dứt, 1 trận nổ xảy ra từ dưới đất đúng nơi cả 7 người đang đứng khiến cả lũ loạn lên, bay vèo qua từng chỗ khác nhau"Chết tiệt, thì ra là muốn tách tụi mình ra!

Mục đích của việc này... không lẽ nào...!"

- Đoán giỏi lắm!

Người được đặt niềm tin nhiều nhất có khác!1 cô gái trẻ ngồi trên cây tùng, nhìn xuống người đứng phía dưới chỗ mình ngồi- Cùng tôi vận động một chút chứ, anak angin!☆☆☆☆☆☆☆☆☆Ở 1 khu vực trong rừng tùng3 anh công đang đứng chụm lưng vào nhau, vây xung quanh là những quái vật kinh dị bằng cành lá.

Cả 3 tung ra những đòn tấn công bằng ma thuật âm thanh nhưng không có lợi lắm- Lũ này là golem đúng không, mấy con thường được làm từ bùn đất ấy!

Lần này lại ghép từ cành lá, thứ này rất nhiều quanh đây mà!- Nhìn lũ này tớ thấy Giga của Quake dễ thương gấp vạn lần!- Tởm chết, chả biết ai tạo ra nữa, khiếu thẩm mỹ chả đáng 1 đồng!Ngồi trên cây tùng cô gái nghe vậy gân trán nổi lên, con mẹ nó, dám chê ta đây khiếu thẩm mỹ không đáng 1 đồng hả!

Nếu không phải vì phải tạo ra một đống golem vừa mạnh vừa nhanh thì bản cô nương đã chăm chút cho tác phẩm của mình rồi.

Cô thở dài, mình làm điều này vì ***** nhờ, ai ngờ lại bị mấy Boboiboy nhà cậu ấy chê chó chê mèo thế này chứ.

Nghĩ vẩn nghĩ vơ, xong khóe miệng cô lại vẽ lên 1 nụ cười.

Nếu bọn họ đã chê mình, thì mình cũng chả ngại cho họ 1 bát hành ngập mặt đâu.

Và thế là số lượng golem lại tăng, hơn nữa tấn công cũng uy lực hơn trước.

3 anh kia không hề hay biết mấy câu nói của mình đã chọc cho bản tính ác ma của ai kia trỗi dậy, kết quả là phải chật vật đối phó với lũ golem.

Golem làm từ cành lá ghép lại nên tấn công cũng tương tự như khua kiếm vào 1 đống lá vậy, chả xi nhê gì cả.

Hơn nữa tấn công 1 con thì nó cũng hồi phục lại ngay, đã thế càng ngày càng nhiều golem xuất hiện, thực sự khó khăn rồi

Blaze nhìn lũ này, răng nghiến chặt

"Phải xử lí tận gốc chúng nó, nhưng... bằng cách nào?

Lũ golem bằng cành lá..."

Bỗng sực nhớ ra 1 điều, những lần khiến anh phải vắt giò mà chạy để khỏi bị đồ sát, đó là, lũ này...

"Không lẽ, thật sự phải làm vậy sao!"

Nhìn 2 người anh em đang vào thế khó, anh nhắm chặt mắt

"Bây giờ không phải lúc phân vân!"

Ngay lập tức Blaze lao lên trước, Thunderstorm và Solar chưa hiểu gì, giơ tay định ngăn anh thì Blaze đã chạy đến trước 1 con golem, giương tay về phía nó và...

Phừng

Con golem cháy rụi, toàn bộ cành lá bị thiêu thành tro tàn.

Blaze hít thở sâu, Thunderstorm và Solar sững người nhìn anh.

Khi họ không để ý, 1 con golem khác tấn công Blaze, và Solar là người phát hiện đầu tiên

Zap

1 luồng ánh sáng mạnh thiêu nó ra tro, và Solar hạ 2 ngón tay xuống sau khi cho con golem 1 chưởng.

Thunderstorm thấy vậy, tay xuất hiện nhập nhằng chớp đỏ, và 2 thanh kiếm màu đỏ máu xuất hiện trên tay anh.

Không 1 lời, anh vung kiếm vào con golem sau lưng Solar, luồng điện đỏ cũng thiêu đốt khiến nó chịu số phận với 2 đồng bọn

Thunderstorm, Blaze, Solar nhìn nhau.

Không nói mà rằng, cả 3 cùng oanh tạc cả cái chiến trường này, biến tất cả golem thành tro bụi.

Mặc kệ mấy cái bí mật, mặc kệ sức mạnh hiếm khi sử dụng, bây giờ cả 3 chỉ có 1 ý nghĩ

"Tuyệt đối không thể mất thêm ai nữa!"

Cô gái bí ẩn thấy vậy cười mỉm.

Mấy cậu chàng này thật sự thú vị quá đi.

Điện thoại cô bỗng rung lên, cô gái lấy điện thoại áp vào tai, bảo:

- Alo!

"Được chưa?"

1 giọng nói thanh thoát cất lên từ đầu bên kia, đoán chừng cũng là của 1 cô gái.

Cô cười nhẹ, trả lời:

- Đương nhiên là rồi Mama!

Con mà!

- Đưa họ đến chỗ tớ đi!

Trông cậy vào cậu đó Ama!

- Cứ để cho con!

Akabane Amada một bên kết thúc cuộc gọi, một bên điều khiến golem hướng 3 người Thunderstorm, Blaze và Solar tới chỗ 'Mama' của cô

◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Ở một nơi khác, Earthquake, Air và Daun đang phải đối phó với những tên golem bằng bùn đất.

Golem được làm bằng bùn đất, vậy nên chúng rất khó tác động lên, mà tác động rồi vẫn không xi nhê gì cả vì chúng lại hồi phục ngay tức thì.

Thành ra cả 3 gặp rắc rối không hề nhỏ, những đòn tấn công bằng ma thuật âm thanh dù có hiệu quả, nhưng không triệt để.

Tuy có thể phòng thủ trước lũ golem, nhưng dùng sức mãi thì cũng phải cạn kiệt mà thôi

- Chết tiệt!

Hết con này lại đến con khác, rốt cuộc lũ này từ đâu ra vậy!Air phàn nàn khi né tránh 1 đòn tấn công từ 1 con golem.

Daun bay nhảy tứ tung trên các nhánh cây, tung đòn xuống chúng từ trên cao.

Earthquake phòng thủ dưới đất, hạn chế các công kích không hề để 2 người bạn của mình bị thươngAir đánh đấm ở dưới, không hề để ý đằng sau có 1 con golem, Daun phía trên chỉ kịp hét lên - Đằng sau Air!Air quay qua sau nhưng không kịp, cậu nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau ập đến thì...ẦmKhi Air mở mắt ra, trước mặt cậu là một rào chắn bằng đất đá.

Cậu quay ra sau, ngỡ ngàng.

Daun trên cây đã chứng kiến hết mọi chuyện, mắt mở to không thể tin nổiĐằng sau Air, Earthquake trong tư thế đấm tay xuống đất, nhìn về phía cậu thở dốc.

Lúc nãy quá vội, cậu không kịp nghĩ gì, khi thấy Air sắp bị tấn công thì lập tức gọi rào chắn chắn cho cậu.

Earthquake nhìn 2 người bạn áo xanh nhìn mình với đôi mắt mở to thì nghiến răng, lòng tự nhủ không thể giấu được nữa.

Cậu đập lòng bàn tay xuống đất, mặt đất lở ra, bẫy mấy tên golem vào.

Quay qua 2 cậu bạn, Earthquake nhìn họ với ánh mắt "Không phải lúc này!

Giải thích sau!"

Quay sự chú ý lại mấy tên golem bị bẫy, Earthquake tạo hố bẫy thêm vào tên nữa.

Cậu chưa biết nên làm gì chúng thì 1 làn sóng ập tới, dìm chết mấy tên golem.

Lũ golem làm từ bùn, vậy nên chẳng mấy chốc là tan hết dưới làn nước.

Earthquake lập tức quay lại, và lần này đến lượt cậu sốc nặngAir điều khiển dòng nước dìm lũ golem tan rã, bên trên cành cây, Daun quan sát tình hình và dùng dây leo trói những golem muốn bỏ trốn.

Air hét với Earthquake:

- Làm gì vậy, tiếp tục đi chứ!

Earthquake hoàn hồn, tiếp tục dùng bẫy đất bẫy mấy tên golem bị Daun trói lại, và Air lại dìm nước chúng.

Cứ thế đám golem bị tiêu diệt sạch sẽ không còn 1 mống.

Cả 3 sau đó thở dài, Earthquake quay sang 2 người bạn, cả 2 cũng quay lại nhìn cậu.

Nhưng, trước khi cả 3 mở miệng ra thì...

- Các cậu...

3 người quay sang hướng giọng nói, Thunderstorm, Blaze, Solar không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Nhưng nhìn biểu cảm của họ, 100% là đã thấy hết rồi

- Chúng ta sẽ có 1 cuộc thảo luận nghiêm túc sau này!

Thunderstorm lên tiếng, khoanh tay lại, giọng cực kì nghiêm túc.

Nhận thấy ánh mắt không hiểu tại sao lại là 'sau này' của các bạn, anh nói đúng 1 từ:

- Angin!

Lúc này cả bọn mới nhận ra...

Angin bị tách lẻ ra rồi!- Giờ mới nhận ra hả trời!

Ngốc!- Vừa mới chiến tranh 1 trận xong, lại còn nhận thêm một đống kinh hỉ, ai mà để ý nhiều đến xung quanh chứ!

Mama đừng cứng ngắc quá mà!- Thôi đi!

Có tin từ Ri chưa?- Cậu ấy bảo cũng đến lúc rồi!- Vậy dẫn bọn họ đến chỗ cậu ấy thôi!- Vâng Mama!Akabane Amada đứng lên, nhún chân nhảy vút 1 cái xuống đất.

Mặc dù như vậy nhưng cô lại không tạo ra 1 tiếng động nào, khả năng mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được.

Khi tay chạm đất, cô bắt đầu triển khai ma thuật.

Ngồi trên cây, Akabane Kitsune cũng phối hợp hành động với cô6 người dưới tán cây đương còn lo lắng, bỗng nhiên có cảm giác nên đi về 1 phía.

Và cơ thể bọn họ như không kiểm soát, vô thức chạy thẳng về hướng đóVà vâng, đương nhiên là cả lũ bị 2 cô gái kia tác động lên rồi.

Vì có quá nhiều công việc, cho nên phải nhờ bạn giúp, chứ một mình Ri thì... sẽ vất lắm☆☆☆☆☆☆☆☆☆Đánh qua đánh lại, đánh sang Angin nàoTình hình cậu ta khá tệ.

Một mình một thân đối phó với những golem bằng cát.

Mặc dù nguyên tố hữu dụng nhất để chống lại cát là gió, nhưng lũ golem lại lấy số lượng bù chất lượng, thành ra cậu bạn nhà mình đang hơi bị (đọc: cực kì) khó khăn.

Và vâng, đương nhiên là Angin có khả năng điều khiển gió- Cô là ai, tại sao lại muốn tấn công chúng tôi!Angin ngước lên cành cây phía trên đầu mình, hét lên.

Cô gái ngồi đó, đồng thời là tác giả của cả màn này lên tiếng trả lời cậu:- Bạn bè gọi tôi là Rika, hay Ri cho gọn, nhưng cậu cứ gọi là Rika đi!

Lí do tại sao tôi làm điều này thì vì có người nhờ!- Ai nhờ cô?Angin hỏi, Rika nhún vai:- Bạn tôi!Angin biết có hỏi nữa cậu cũng không có câu trả lời đâu, nên cậu tập trung giải quyết hết đám golem trước mặt bằng năng lực gió của mình.

Nếu hỏi vì sao cậu thản nhiên sử dụng năng lực như vậy á, thì bởi có ai ở đây đâu, khỏi sợ lộ bí mật.

Còn cô gái kia, cô ta gọi cậu là 'anak angin' có nghĩa là cô ta chắc chắn đã biết về năng lực của cậu

Anak angin...

'Đứa con của gió' trong tiếng Mã Lai...

Sự thật là cậu đã thất kinh khi nghe thấy điều đó đấy.

Chắc chắn không phải vô tình mà cô ta nói với cậu bằng tiếng Mã Lai, và chắc chắn không phải vô tình mà cậu hiểu thứ tiếng này

"Cô ta đã biết được những gì?"

- Hơn những gì mà cậu nghĩ đó!

Angin quay phắt lên, Rika vẫn ngồi vắt vẻo trên cây, môi vẫn nở nụ cười

- Đám golem ngày càng nhiều, cậu biết sức mạnh bây giờ của mình không thể đánh bại tất cả bọn chúng đúng không?

- ...

Cô biết được cả điều đó ư?

Nghe cậu bé mũ xanh lam đậm hỏi, cô cũng chỉ cười nói:

- Sao cậu luôn hỏi những điều mà mình đã biết câu trả lời vậy?

Ngay sau đó những con golem đồng loạt tấn công cậu như vũ bão.

Angin siết chặt tay, cậu biết chứ, cậu biết mục đích của cô gái kia là gì.

Chỉ là... cậu vẫn chưa muốn đối mặt với nó, chưa muốn

Nhưng quả thực cậu không thể đấu lại toàn bộ chỗ golem này với sức mạnh hiện tại.

Và cậu chắc chắn sẽ chẳng ai có thể tới giúp cậu đâu

"Thôi thì... phải làm thôi!"

Angin ngay lập tức lao vào đám golem cát.

Chúng bao vây cậu, và cùng lúc xông thẳng vào cậu.

Trận chiến tưởng chừng như ngã ngũ thì từ trung tâm chỗ đám golem bâu vào, 1 cơn lốc xoáy xuất hiện, quét sạch toàn bộ đám golem xung quanh cơn lốc.

Rika nhìn thấy cảnh đó, môi vẽ lên 1 nụ cười.

Lấy điện thoại ra, cô đọc 1 tin nhắn

" Được rồi!"

Sau khi cất điện thoại đi, cô dời tầm mắt về phía lốc xoáy, hay chính xác hơn là... cuồng phong

Trung tâm cơn cuồng phong, 1 cậu thiếu niên có gương mặt gần giống hệt Angin đang đứng đó.

Cậu ta mặc 1 chiếc áo khoác không tay màu xanh đậm hơn áo của Angin, bên trong là áo cộc tay màu trắng.

Trên áo khoác có những đường dạ quang xanh, khóa áo khoác kéo cao đến cổ.

2 bên khuỷu tay có băng tay màu xanh.

Quần của cậu ta đồng màu với áo, trên quần cũng có vài đường dạ quang, và eo cậu ta là thắt lưng màu vàng.

Trên đầu cậu thiếu niên là 1 chiếc mũ xanh đậm sọc trắng vàng, trên mũ có kí hiệu lốc xoáy.

Gương mặt cậu ta như đã nói, gần giống với Angin, khác ở chỗ thay vì đôi mắt nâu, cậu thanh niên này có 1 đôi mắt lam đậm, đẹp như 2 viên SapphireCậu thiếu niên không nói gì, vươn tay về phía lũ golem, vỗ 1 cái.

Ngay lập tức, 1 trận cuồng phong còn lớn hơn lúc nãy xuất hiện, diệt toàn bộ lũ golem cát, cho chúng trở về với cát bụi.

Sức mạnh thật sự rất khủng khiếp, vô cùng mạnh mẽ, với 1 cái vỗ tay mà đã tạo ra 1 cơn lốc xoáy mang tính hủy diệt rất cao, loại sức mạnh này thật khó tin là có tồn tạiXong việc, cậu nhìn lên cành cây nơi cô gái kia ngồi.

Cô vỗ tay, khen ngợi:- Khá lắm!

Chỉ với 1 đòn mà cậu đã diệt sạch sẽ đám golem của tôi rồi!

Đây không phải là điều ai cũng làm được đâu!Cậu trai mắt lam đậm không phản ứng gì trước lời khen.

Cậu chỉ nói 1 câu duy nhất:- Vậy ra đây là mục đích của cô, không, của bạn cô?Rika thản nhiên gật đầu.

Cô nhảy từ trên cây xuống.

Khi thấy mặt cô, cậu giật mình, nói ngắt quãng:- Cô...

Rie...Rika, hay Lazukiwa Rie nhún vai, thản nhiên bảo:- Quả nhiên cậu hay nghe trộm cuộc nói chuyện của tôi với bạn mình nhỉ?

Đấy là tật xấu lắm đấy, phải sửa đi!- Tại sao?Cậu thanh niên áo xanh đậm không phản ứng với lời của Rika, thay vào đó lại hỏi 1 câu không đầu đuôi.

Tuy nhiên, Rika lại hiểu ý của cậu là gì.

Cô nói với giọng trầm lặng:- Đến lúc đoàn tụ rồi!- Thời gian của họ...- Thời gian của người này đã đến, và thời gian của ai khác đã kết thúc!

Đó là quy luật, cậu hiểu mà đúng không?Cậu nắm chặt tay.

Hiểu, cậu hiểu chứ!

Nhưng... làm như thế không phải là...- Dù thế nào đi chăng nữa, thời khắc của mỗi người đã được quyết định!

Kể cả có trốn tránh thì thời gian cũng sẽ tự tìm đến họ thôi!Cô dừng lại một chút, rồi nói thầm chỉ để cho cậu nghe:- Tôi chuyển cho cậu lời nhắn của bạn mình!

Cô ấy bảo "Đã đến lúc, hãy hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình đi!", vậy đó!Cậu cúi mặt xuống, hít thở một hơi thật sâu.

Khi ngẩng mặt lên, cậu bảo:- Phiền cô nhắn lại với cô ấy, "Tôi đã rõ!"

Trong mắt cậu chỉ có quyết tâm, xem ra đã nghĩ thông rồi.

Rika gật đầu- Được!

Còn bây giờ, mọi việc cậu giải quyết nốt đi!Cậu gật đầu.

Rika lui về phía bóng tối của rừng, rồi biến mất.

Còn lại cậu thiếu niên áo xanh trắng.

Mặt không đổi sắc, người không di chuyển, cậu cất tiếng:

- Vậy, mọi người có điều gì muốn hỏi không?

Đằng sau cậu, 6 người vỡi những chiếc mũ đủ màu bước ra.

Hiển nhiên, họ đã thấy hết

Cậu trai quay sang bọn họ, hỏi:

- Thế nào?

Người đầu tiên mở miệng là Air, cậu ái ngại nói:

- Lúc nãy... cô gái kia... là...

- Là cô Rie!

Hình như cô ấy dùng ma thuật cải trang thành phụ nữ trung niên để nhận nuôi tụi mình.

Chứ tuổi thật của cô ấy thì chỉ gọi là chị thôi!

Cả Air và Daun gật gù, ra chiều đã hiểu.

Sau khi giải đáp thắc mắc của 2 người bạn, cậu quay sang 4 người còn lại

- Các cậu trông sốc quá!

Muốn hỏi gì không?

- Cậu... cậu là...

Angin?

Mãi Earthquake mới nặn ra 1 câu hỏi.

Cậu trai mắt xanh đậm lắc đầu, bảo:

- Hiện giờ thì tớ không phải Angin!

Nhưng quả thực tớ là bạn của các cậu!

Daun cũng tiếp lời, nói giúp cậu:

- Chuyện này có hơi khó giải thích!

Bọn tớ có vài điểm rất...

đặc biệt!

Air cũng gật đầu, xem ra cả 2 đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Earthquake định hỏi thêm gì đó thì Thunderstorm ngắt lời, nói với cậu bạn áo xanh trắng:

- Cậu là người đã đánh ngất bọn tớ trong trận đấu với lớp B khoa Attack!

1 lời khẳng định, không phải 1 câu hỏi.

Cả đám giật mình, vậy ra lần đó không phải 4 người bị ngất do tai nạn mà là bị đánh ngất.

Earthquake thầm nghĩ, thì ra người mình thấy là cậu ấy.

Cậu thiếu niên gật đầu, trả lời anh:

- Đúng, tớ là người đã đánh ngất các cậu ngày hôm đó!

Nhưng tớ bây giờ không phải Angin, càng không phải Cyclone!4 Boboiboy lộ rõ sự kinh ngạc, Air và Daun cũng thắc mắc, vì bọn họ không biết Cyclone là ai.

Lí do cho cả 2 việc này là vì, 4 anh em Boboiboy chưa bao giờ nói tên 3 người anh em của mình cho 3 người bạn của họ nghe cả"Tại sao... cậu ta lại biết về Cyclone?"

Đó là suy nghĩ lúc này của các Boboiboy.

Cậu thanh niên mắt lam đậm nghiêng đầu, giới thiệu bản thân:- Tên tớ là Taufan, là dạng mạnh hơn của Angin!

Tớ biết toàn bộ về quá khứ của các cậu!

Và bây giờ, tớ sẽ giải thích cho các cậu mọi thứ đã và đang xảy ra!Cơn gió nổi lên xới tung những chiếc lá trên mặt đất, tạo nên 1 khung cảnh kì bí.

Như thể thiên nhiên biết, sắp tới, 1 sự thật động trời sẽ được tiết lộ----------------------------Cua gắt không?

Không ai bị văng vì cua quá gắt chứ?

Đã bảo ngay từ đầu là chuẩn bị mũ bảo hiểm rồi mà!Gửi đến các độc giả thân thương, mình nói người đánh ngất cả lũ không phải Angin, nhưng không nói Angin và Taufan không phải là 1, đúng không?

Và mình cũng chưa từng nói, người bí ẩn để hoa không phải Angin à nha!Mong các bạn chờ đến chap sau, sắp hết truyện rồi!
 
Back
Top Bottom