Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Bồ Nông Nếm Thử Loài Người
Chương 60: Ngoại truyện 2: Con chim ăn chực uống chùa



Động tác lớn như vậy cũng không làm Thời Du tỉnh giấc, bồ nông đang say giấc vô thức đạp đạp tấm chăn trên người, rất tự nhiên dính sát bên Thương Vãn Thạc ngủ tiếp.

Chú chim lông xù xù ngủ ngay bên cạnh mình, Thương Vãn Thạc cọ cọ vào bộ lông chim mềm mại, dứt khoát ôm luôn Thời Du vào lòng, coi như đang ôm một cái gối ôm bồ nông cỡ lớn, thoải mái dễ chịu chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm thức dậy, đã là 8 giờ.

Thương Vãn Thạc kéo khóa lều ra, ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây rải xuống nền đất, xung quanh có không ít tiếng chim hót ríu rít trong trẻo.

Thời Du cũng dần dần tỉnh giấc vì động tĩnh của anh, bất chợt nhận ra mình đã đổi chỗ ngủ, ánh mắt sửng sốt.

Cậu dùng miệng kéo tấm chăn lông trên người xuống, kêu với Thương Vãn Thạc một tiếng: "Gah-ah."

Tại sao em lại ngủ trong lều?

Thương Vãn Thạc giờ đã có thể giải mã được một chút ngôn ngữ chim, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: "Hôm qua nhân lúc em ngủ, anh đã bế em vào đây, tuy hơi chật xíu nhưng vẫn ngủ được."

Thời Du cũng nhận ra được, ngày hôm qua mình đã gây ra chút phiền phức cho Thương Vãn Thạc rồi.

Bồ nông chui ra khỏi lều, rung rung lông chim, bay lên một cành cây to khỏe để quan sát đường đi.

Đã có thể loáng thoáng nhìn thấy ngôi chùa ở lưng chừng núi.

Cậu bay xuống, ngay khoảnh khắc chạm đất đã nhanh chóng biến thành người, nói với Thương Vãn Thạc: "Trưa nay có thể chúng ta sẽ đến được ngôi chùa, rồi ăn cơm chay ở đó."

Ở trên mạng có rất nhiều người khen đồ chay ở đó ngon cực. Thương Vãn Thạc tràn đầy nhiệt huyết, thu dọn lều trại, dọn dẹp sạch sẽ rác thải của mình.

Cùng Thời Du chia nhau một cái bánh mì, mang tinh thần chiến đấu sục sôi tiếp tục leo lên trên.

Không biết từ đâu đó trong núi truyền đến tiếng "Kua kua", hết đợt này đến đợt khác.

Thời Du nói: "Đây là tiếng kêu của chim Trĩ Quý Phi."

Tiếng kêu của chim Trĩ Quý Phi không chỉ có một kiểu này, cái mà cậu nghe được là tiếng chim mái đang gọi đàn gà con của mình.

Nghe có vẻ không quá xa, hai người liếc nhìn nhau, đi lệch khỏi đường chính, chui vào rừng cây.

Trong bụi cây rậm rạp có tiếng sột soạt sột soạt, như thể có con vật nhỏ nào đó đang tìm thức ăn bên trong.

Hai người không thò đến gần làm phiền, chỉ đứng một bên chờ nó ra ngoài.

Kết quả chờ lâu ơi là lâu, từ bên trong đột nhiên thò ra một cái đầu gấu trúc đỏ tròn vo.

Gấu trúc đỏ không để ý có người đang ở đây, khi thấy hai người thì giật mình hoảng sợ, nhanh chóng chạy mất.

Không phải chim Trĩ Quý Phi.

Thương Vãn Thạc nói: "Cũng được, cũng gặp được một loài động vật bậc 2 khác rồi."

Anh thò đầu lại gần nhìn qua nơi gấu trúc đỏ vừa ở, tìm thấy vài sợi lông vũ rụng xuống trên đất.

"Con chim này rụng lông nhiều quá nhỉ, đừng nói là đến lúc gặp được thì lại gặp một con chim hói nha." Thương Vãn Thạc vừa cười vừa nhặt lông chim lên, đưa hết cho Thời Du.

Thời Du cất tất cả lông chim vào túi: "Gần đây chắc không chỉ có một con chim Trĩ Quý Phi, xem ra phạm vi sinh sống của chúng chủ yếu là trong khu rừng này."

Hiện giờ đang lúc vào thu, chim Trĩ Quý Phi thông thường sẽ tụ tập thành đàn 20-30 con với nhau cùng vượt qua mùa đông.

Khu rừng này nói nhỏ cũng không nhỏ, Thời Du cầm ống nhòm lên nhìn một vòng, phát hiện ra trong khe đá cách đó không xa có một tổ chim.

Hai người chậm rãi đi qua, tổ chim cũng có một số lông vũ rơi rải rác trong đó.

Thời Du mím môi cười nhẹ: "Có vẻ chúng ta sẽ sớm thấy được chim nhỏ thôi."

Tiếp tục leo lên theo con đường đã định, họ đã đến được ngôi chùa ở lưng chừng núi trước buổi trưa.

Dọc đường đi luôn có cảm giác tiếng chim kêu ngay bên tai, nhưng lại không thấy bóng dáng chim đâu. Trĩ Quý Phi như đang chơi trò chơi trốn tìm với hai người, Thời Du xác định đúng phương hướng, cầm ống nhòm nhìn về nơi phát ra âm thanh, cũng chỉ thấy mấy cọng cỏ nhỏ đang đung đưa trên mặt đất.

Du khách xung quanh ngôi chùa càng lúc càng đông, họ đều đi lên núi theo một con đường khác nhanh hơn.

Có không ít người nhận ra Thời Du và Thương Vãn Thạc, mạnh dạn tiến lên xin phép chụp ảnh chung.

Sau khi ký tên và chụp ảnh chung với từng người xong, Thương Vãn Thạc đi đến trung tâm dịch vụ khu du lịch mua cây xúc xích nướng giá 15 tệ, anh và Thời Du mỗi người một cây, ngồi trong đình nghỉ mát ăn từ từ.

Thương Vãn Thạc nhanh chóng ăn hết cây xúc xích nướng: "Sau khi ăn đồ chay xong, chúng ta hỏi thăm các sư thầy trong chùa xem coi họ thường thấy chim Trĩ Quý Phi xuất hiện ở đâu đi."

Thời Du cắn một miếng xúc xích nướng nhai nhai: "Okie."

Xung quanh ngôi chùa còn có một con mèo mướp mập mạp, ngửi thấy mùi xúc xích nướng liền tiến lại gần Thời Du.

Thương Vãn Thạc vươn tay chọc chọc con mèo: "Có phải trên núi có ma thuật gì không? Sao gặp được con vật nào cũng thấy tụi nó tròn ủm thế này."

Đột nhiên anh nhớ ra mèo và chim không hợp nhau cho lắm, đang định đuổi mèo đi, thì thấy Thời Du ôm con mèo lên, vu.ốt ve từ đầu tới đuôi một hồi.

Thương Vãn Thạc cứng họng một lát: "Em không sợ mèo à?"

"Tại sao lại sợ mèo?" Thời Du quay đầu qua, khó hiểu chớp chớp mắt: "Con mèo cỡ này em ngoạm một miếng là xong."

Thương Vãn Thạc câm nín.

Okie, bạn trai anh chính là loài chim dữ, không phải loài chim nhỏ yếu đuối gì.

Con mèo này còn đeo vòng cổ, cũng đã được triệt sản, chắc là được nuôi chỉ để bắt chuột.

Hai người ăn cơm chay xong, đi thắp hương trong chùa, theo chỉ dẫn của các sư thầy khác tìm đến sân sau ngôi chùa, ở đây có một phòng tiếp khách, trụ trì đang pha trà cho hai vị khách.

Nhìn trang bị trên người hai vị khách kia, Thương Vãn Thạc lập tức nhận ra, có lẽ họ gặp phải người cùng ngành với Thời Du rồi.

Thầy đang có khách, Thương Vãn Thạc không tiện quấy rầy, định chờ lát nữa rồi hẵng quay lại.

Không ngờ trụ trì đã chú ý đến hai người, vẫy vẫy tay: "Cậu Thương, cậu Thời, đến cũng đến rồi, vào uống tách trà nhé?"

Thương Vãn Thạc còn tưởng nơi cửa Phật thanh tịnh, trụ trì sẽ không quan tâm đến tin tức trên mạng, ai ngờ ông lại nhận ra cả hai người.

Trước lời mời nhiệt tình, Thương Vãn Thạc và Thời Du cũng không tiện từ chối, đi vào ngồi xuống.

Sau khi uống vài tách trà, một vị khách lại bắt đầu trò chuyện với Thời Du: "Thầy Thời hôm nay cũng đến bắn chim à?"

Bắn chim là từ lóng trong giới Ngắm chim bọn họ, ý chỉ việc khi sử dụng ống kính siêu tele để quay chụp chim nhỏ, âm thanh màn trập nghe hơi giống tiếng súng, nên mới gọi là bắn chim.

Thời Du gật gật đầu: "Đến chụp chim Trĩ Quý Phi, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng chim kêu, chứ không thấy bóng dáng nó đâu."

"Tôi đã đến đây rất nhiều lần rồi." Người nọ cười nói: "Trĩ Quý Phi chỉ xuất hiện ở đoạn từ lưng chừng núi đến chân núi, lên cao hơn sẽ không thấy nó đâu, không cần phải leo lên trên làm gì."

"Nếu chỉ đến để chụp chim, đi qua đi lại con đường này chắc chắn có thể gặp được."

Người còn lại ôm máy ảnh khóc hu hu: "Anh cũng nói với tôi như vậy, kết quả tháng này tôi đã đến tám lần rồi, không một lần nào gặp được chim hết."

Thương Vãn Thạc lộ ra vẻ khiếp sợ, anh leo núi một lần đã cảm thấy sắp tàn nửa cái mạng.

Tám lần?! Lại còn mang theo máy ảnh, đây là kiểu người phi thường gì vậy?!

Trụ trì cười tủm tỉm nói: "Chuyện này, còn phải xem duyên phận."

"Nhưng đúng là có một con gà béo mà tôi khá quen mặt, trong chùa có nuôi một số gà vịt, nó còn chạy đến ăn chực, không thì nó lại ngồi xổm gần đường núi, chờ du khách cho ăn."

"Bây giờ không được phép cho nó ăn nữa, cũng không biết nó chạy đi đâu."

Thương Vãn Thạc nghe xong, trầm mặc nửa giây, tìm được một bức ảnh: "Có phải thầy đang nói về con chim này không?"

Du khách ở đây thường xuyên bắt gặp một con gà cảnh bụng trắng mập mạp, đoàn đi bộ ngày hôm qua cũng thấy nó.

Trụ trì vừa nhìn thấy, liền cười ha ha: "Đúng là con này."

"Con chim quen thuộc này." Nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm hơn nói, "Mùa đông năm ngoái tôi còn chụp cho nó một tấm ảnh, kết quả khi xuống núi, con chim này ngoạm mấy miếng bánh sơn tra trong túi của tôi đi mất."

Anh ta cho Thời Du xem bức ảnh mình chụp, tiện thể muốn xin chỉ điểm từ Thời Du.

Con chim tiên khí bay bay đang dang cánh trên nền tuyết trắng, chiếc đuôi xinh đẹp quét bay một lớp tuyết mỏng, tựa như mây mù kéo đến.

"Thật là xinh đẹp." Bức ảnh này không còn chỗ nào để chê, đáy mắt Thời Du không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Cậu nhất định cũng phải chụp được một tấm ảnh chim Trĩ Quý Phi tràn đầy tiên khí!

Trụ trì thấy vậy, đánh giá: "Khá đẹp đấy, chỉ là con chim ngoài đời tròn trịa hơn trong ảnh nhiều."

......

Qua lời nhắc nhở của người cùng ngành, cùng với việc vật tư chuẩn bị không được đầy đủ, Thương Vãn Thạc và Thời Du quyết định không leo lên cao nữa, mà quay về theo đường cũ.

Đến chiều tối lại quay về đài quan sát kia, hai người lại chắp vá trải qua một đêm, đến lúc hừng đông tiếp tục xuống núi.

Dọc đường đi không còn nghe thấy chút tiếng động nào của chim Trĩ Quý Phi nữa, thậm chí một cọng lông vũ cũng không nhặt được.

Tương phản quá lớn, làm hai người từng có lúc nghi ngờ họ đã đi nhầm đường núi.

"Không thể nào." Thời Du vẫn luôn cầm ống nhòm: "Sao đột nhiên lại biến mất hết rồi."

Thương Vãn Thạc nói: "Thời gian tới anh không bận gì hết, chạy đến đây thêm vài lần cũng không sao, khi Ngắm chim cũng sẽ có vài lần không thấy được chim mà."

Nơi này cách lối ra không xa, Thương Vãn Thạc thậm chí có thể nhìn thấy vài nông trại dưới chân núi.

Lần đầu hai người lên đây, quả thật chuẩn bị không được đầy đủ lắm, sau khi xuống núi bổ sung vật tư xong rồi tiếp tục leo núi cũng không muộn.

Thời Du cất kỹ ống nhòm vào ba lô.

Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi xuống núi quay trở lại xã hội loài người, Thương Vãn Thạc tìm một nhà hàng nông thôn giải quyết bữa tối trước, rồi đi đến trung tâm du lịch bắt xe buýt về thị trấn.

Ngay lúc đang nghỉ ngơi chuẩn bị rời đi, Thương Vãn Thạc liếc mắt nhìn thoáng qua, liền chú ý đến cái gì đó, trợn tròn mắt.

Anh kéo kéo tay Thời Du: "Em nhìn bên kia kìa."

Thời Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn theo hướng Thương Vãn Thạc chỉ.

Có một ông lão còng lưng dùng đũa khuấy thức ăn cho gà trong cái chậu, từng chút một đổ xuống đất.

Rất nhiều con gà xông lên ăn cơm tối, trong đó có một con chim béo mang màu sắc rực rỡ trà trộn vào trong, chiếc đuôi dài đen trắng xen kẽ đung đưa trong không trung, đặc biệt nổi bật.

Thời Du: ......

Thời Du: ???

Con chim Trĩ Quý Phi tìm kiếm suốt hai ngày qua, lại đang ăn thức ăn cho gà trong chuồng gà!

Cậu mang vẻ mặt đầy hoang mang cùng Thương Vãn Thạc thò lại gần, Thương Vãn Thạc chào ông lão qua hàng rào: "Ông ơi, ông nuôi loại gà gì vậy, trông đặc biệt quá!"

Ông lão thấy là người khác tỉnh, lại nhìn nhìn con chim Trĩ Quý Phi đó, trả lời bằng tiếng phổ thông sứt sẹo: "Đây không phải gà ông nuôi, là phượng hoàng trắng từ trên núi chạy xuống, hình như chân bị thương, ông tạm thời cho nó ăn."

Ông lão không biết đây là loài động vật gì, chỉ thấy nó có cái đuôi rất đẹp, nên bảo chim Trĩ Quý Phi là phượng hoàng.

Thời Du nghiêm túc quan sát, chân trái con Trĩ Quý Phi này hình như hơi thọt......

Cậu căn vài góc độ, chụp mấy tấm ảnh.

Con chim Trĩ Quý Phi béo như quả bóng này có lẽ là con mà du khách thường xuyên gặp phải, nhưng so với tấm ảnh "Thần điểu giữa trời tuyết" mà nhiếp ảnh gia chim hoang dã khác chụp được, tấm ảnh "Thần điểu trong chuồng gà" của Thời Du nhìn thế nào cũng thấy quái quái.

Chim gặp cũng gặp rồi, nhưng tấm ảnh tiên khí bay bay hằng mong ước lại không chụp được.

Chẳng vui vẻ chút xíu nào......

Ông lão vẫn đang trò chuyện với Thương Vãn Thạc: "Lãnh đạo trên thị trấn mỗi tuần sẽ qua đây một lần, ông cũng không biết số điện thoại của họ, con chim này ông nuôi ba bốn ngày rồi, định chờ họ đến đây rồi báo lại một câu. Cậu thanh niên, cậu đã đến đây rồi, có thể giúp ông liên hệ với các lãnh đạo không?"

Người mà ông lão đang nói đến có lẽ là nhân viên Cục Lâm nghiệp, Thương Vãn Thạc nhanh chóng tìm được thông tin liên lạc trên mạng.

Ngay lúc đang chuẩn bị gọi điện, thì con chim Trĩ Quý Phi kia đi cà nhắc từng bước đến đây, nhìn chằm chằm vào Thời Du.

Mặc dù Thời Du đã biến thành người, nhưng tính cảm ứng giữa các loài động vật vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Chim Trĩ Quý Phi chưa bao giờ gặp con chim nào có cái miệng to như vậy, tò mò quan sát cậu.

Thời Du suy nghĩ thật kỹ những gì ông lão nói.

Nuôi ba bốn ngày? Chân vẫn còn què, nhưng ngày hôm qua còn có du khách thấy nó trên núi mà.

Một phỏng đoán dần thành hình trong đầu, Thời Du đột nhiên dậm mạnh chân một cái, dọa con chim Trĩ Quý Phi giật cả mình.

Con gà béo chạy rất nhanh, bước chân mạnh mẽ, đâu giống như bị què bị thọt gì đâu.

Nhìn thấy cảnh này, Thương Vãn Thạc lặng lẽ hạ điện thoại xuống.

Ông lão cũng đứng hình.

Thời Du vô cùng bất lực nói với ông lão: "...... Ông ơi, ông đừng cho nó ăn nữa, nó không bị què, nó cố tình đến đây lừa ăn đấy!"

Ông lão chán nản kêu lên: "Trời ơi!! Sao phượng hoàng lại đi lừa đồ ăn của gà dân thường chứ!!"

___
 
Bồ Nông Nếm Thử Loài Người
Chương 61: Ngoại truyện 3: Thường ngày



Trước ngày tổ chức hôn lễ, Thương Vãn Thạc đã hoàn thành xong công việc của mình, dẫn đến việc anh không được gặp Thời Du tận ba tháng. Ngay khi hôn lễ kết thúc, anh gấp không chờ nổi dọn vào căn hộ nhỏ của Thời Du.

Có một lần, quý bà Lâm đến đây công tác, tiện thể ghé qua xem tình hình gần đây của con trai và con dâu thế nào, nhưng khi cửa mở ra chỉ thấy có một mình Thương Vãn Thạc.

Hiện tại Thời Du không ở nhà.

"Du Du đâu?" Quý bà Lâm thay giày, đi theo Thương Vãn Thạc vào nhà, lặng lẽ quan sát khắp nơi.

Căn hộ không lớn lắm, nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người đàn ông, nơi nào cũng có dấu vết của cuộc sống.

Bàn chải đánh răng dép lê đều có đôi có cặp.

Thương Vãn Thạc vừa rồi đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa, trên người vẫn chưa cởi tạp dề, rót cho quý bà Lâm một ly nước: "Du Du đi làm rồi, lát nữa con định qua đó thăm em ấy."

Quý bà Lâm cầm ly nước uống một ngụm, ngập ngừng hỏi: "Đi làm mà con nói là......?"

Thương Vãn Thạc: "Đến Công viên Bồ nông làm động vật."

Quý bà Lâm: ......

Mặc dù bà đã chấp nhận sự thật rằng Thời Du là một con bồ nông, cũng xếp Thời Du vào hàng ngũ "chim" nhà mình, nhưng đối với việc người nhà đi làm động vật trong sở thú, vẫn làm nhận thức của bà vỡ vụn.

Thương Vãn Thạc nhìn ra nỗi khó xử của quý bà Lâm, an ủi nói: "Con thấy công việc này của em ấy khá tốt, làm ba ngày nghỉ năm ngày, thời gian làm việc bốn giờ, nội dung công việc chỉ là bắt một ít đồ ăn vặt trong hồ, bơi lội nghịch nước, còn có năm bảo hiểm một quỹ, không bao giờ bị sa thải."

Quý bà Lâm sắc mặt hoảng hốt: "Đúng là khá tốt."

"Nhưng khi được nghỉ, em ấy cũng không nhàn rỗi được." Thương Vãn Thạc nói: "Còn phải bay khắp nơi chụp ảnh, cung cấp bài cho một số tạp chí chính thống."

Nói như vậy, Thời Du quả thực rất bận.

Quý bà Lâm muốn nói lại thôi: "Vậy còn con?"

Sau khi Thương Vãn Thạc rút khỏi giới giải trí, dường như lại quay trở về kiểu sống ru rú trong nhà cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.

"Sống với nhau dù sao cũng phải có một người lo việc ngoài, một người lo việc nhà." Thương Vãn Thạc ngượng ngùng cười cười: "Con là người lo việc nhà."

Quý bà Lâm: "...... Thường ngày chi tiêu trong nhà đều do con phụ trách?"

"Vâng." Thương Vãn Thạc gật đầu như lẽ đương nhiên: "Chi tiêu sinh hoạt của cả hai không nhiều lắm, thường ngày dùng tiền của Thời Du là đủ rồi."

Quý bà Lâm lại câm nín: ......

Thời gian còn sớm, quý bà Lâm biết con trai mình nấu ăn rất ngon, nên yên tâm thoải mái ở lại ăn ké.

Cơm nước xong, Thương Vãn Thạc cũng không rảnh rỗi, lúc thì đi rửa bát, lúc thì đi lau sàn, quý bà Lâm đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng cả đầu.

Bản thân bà từ nhỏ đã không biết giặt giũ nấu ăn dọn dẹp, tất cả đều giao cho người giúp việc trong nhà.

Kết quả là hình như tất cả kỹ năng giặt giũ nấu ăn của bà, đều được truyền cho Thương Vãn Thạc hết rồi. Sàn nhà được lau đến mức bóng loáng, bà thậm chí còn không dám thoải mái đặt chân lên.

Trước khi ra về, quý bà Lâm lo lắng sốt ruột hỏi: "Gần đây công việc kinh doanh của con có gặp vấn đề gì không, có cần ba mẹ hỗ trợ con không?"

Thương Vãn Thạc lập tức trở nên căng thẳng: "Mẹ đừng có nói gở, công việc kinh doanh của con đang tốt lắm, nghệ sĩ dưới trướng không hút chích cờ bạc, tác phong bình thường, có người mới đây còn giành được giải tân binh, sự nghiệp phát triển không ngừng."

Quý bà Lâm nhíu mày hỏi: "Vậy tại sao con...... không thuê một người giúp việc?"

"Dùng tiền của Du Du để thuê người giúp việc cũng không hay lắm nhỉ?"

Quý bà Lâm: "Con không thể dùng tiền của mình sao?"

Thương Vãn Thạc trầm ngâm thật lâu: "Hình như không cần thiết lắm."

Quý bà Lâm mang vẻ mặt thẫn thờ rời đi.

Việc con trai kết hôn với một người đàn ông, không con không cái, bà cũng chấp nhận.

Dù sao gia nghiệp to lớn này, sớm muộn gì cũng tiêu tan hết khi truyền đến thế hệ nào đó thôi.

Nhưng không ngờ Thương Vãn Thạc không những không nghĩ đến việc tiêu tiền hưởng phúc, mà còn bắt đầu tiết kiệm!

Chẳng lẽ về sau thực sự muốn truyền lại toàn bộ gia nghiệp cho em trai chó của thằng bé sao?

Quý bà Lâm cảm thấy một lời hơi khó nói hết, nhưng chuyện của con cái bà cũng không tiện can thiệp, chỉ có thể về nhà tìm ông Thương lải nhải.

Thương Vãn Thạc tất nhiên không thể đoán được nội tâm của mẹ mình đang gào thét cái gì, nói chính xác hơn, thì gần đây anh hơi thiếu tiền.

Anh đang nhắm tới một mảnh đất.

Kế hoạch sắp tới khả năng bị lỗ vốn, nhưng nếu có thể khiến Thời Du vui vẻ, thì lỗ vốn cũng không sợ!

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Thương Vãn Thạc lái xe đến Thế giới Thủy Cầm.

Ngựa quen đường cũ thay đồ xong, anh xách theo một thùng cá chào hỏi các nhân viên chăn nuôi.

Người trực ở đây hôm nay chỉ có một mình Tiểu Lưu, Thương Vãn Thạc lúc này mới nhận ra, hình như đã lâu rồi anh chưa gặp được Tiểu Lý.

"Tiểu Lý đi công tác rồi à?" Thương Vãn Thạc hỏi.

Tiểu Lưu đáp: "Hả? Tiểu Lý á hả? gần đây đang được cử ra ngoài làm việc rồi...... Công viên chúng tôi vừa mở ra một nghiệp vụ mới, anh ấy rất bận, phải chạy khắp nơi."

Nghiệp vụ mới của Công viên Bồ Nông?

Thương Vãn Thạc suy tư nói: "Mọi người định nhập thêm loài bồ nông khác à?"

"Không phải." Tiểu Lưu luống cuống tay chân giải thích với anh: "Thì là, sau khi Du Du biến thành người, hình như khắp nơi ít nhiều gì cũng xảy ra vài trường hợp động vật nhỏ biến thành người...... Trong lĩnh vực này Tiểu Lý khá có kinh nghiệm, nên đã được thăng chức ra ngoài làm việc."

"Chủ yếu là giúp đỡ các động vật nhỏ làm thế nào để nhanh chóng hòa nhập vào xã hội loài người, hơn nữa thông qua những con đường hợp pháp, tạo cho họ một thân phận loài người chính quy."

Đơn giản mà nói, chính là đăng ký hộ khẩu cho các động vật nhỏ.

Chức vị nhân viên chăn nuôi đột nhiên trở nên cao lớn hơn.

Thương Vãn Thạc nghe xong, trầm ngâm nói: "Được thôi, quên chúc mừng anh ấy được thăng chức rồi......"

Chào tạm biệt Tiểu Lưu, Thương Vãn Thạc liền đi thẳng đến nơi đã hẹn trước với Thời Du.

Có một con bồ nông đang đợi dưới nước.

Thời Du vui vẻ dang rộng đôi cánh một chút, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Thương Vãn Thạc, Thời Du dù ở dạng người hay dạng chim, đều xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều.

Nơi này cũng không thiếu fans của Ngư Ngư, đứng từ xa cầm máy ảnh ống kính tele liên tục chụp ảnh.

Thương Vãn Thạc ngồi xuống đất, đặt thùng nước sang bên cạnh, cho người yêu của mình ăn vặt.

Gần đây chú bồ nông nhỏ rất thích trò chơi "Anh ném em bắt", Thương Vãn Thạc ném một con cá, bị bồ nông tinh bắt được một cách chính xác, rồi nuốt vào bụng.

Cứ như thế qua lại vài lần, số cá nhanh chóng bị ăn hết, bồ nông chạy lên bờ, gác đầu vào lòng Thương Vãn Thạc.

Đây là điều mà một người một chim thích làm nhất.

Không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ở bên nhau ngắm cảnh.

So với giờ phút yên tĩnh thanh thản hiện tại của hai người, có một bài đăng trên diễn đàn đang giữ vị trí cao không giảm.

Chủ đề: Sau khi rút khỏi showbiz, Thương Vãn Thạc chạy đi làm nhân viên chăn nuôi bồ nông rồi sao?

Tác giả: Gần đây xem mấy tư liệu do master fansite đăng tải, tôi càng cảm thấy hoang mang......

1L: Hả? Rút khỏi showbiz rồi mà vẫn có master fansite chụp ảnh hả?

2L: Nói cho chính xác thì không phải do master fansite của Thương Vãn Thạc chụp, mà là do master fansite của bồ nông Ngư Ngư chụp. Ban đầu mọi người còn tưởng Tiểu Lý bị điều đi, đổi một nhân viên chăn nuôi mới đến, nhưng nhìn kỹ càng thấy có gì đó không đúng, thân hình nhân viên chăn nuôi mới này sao giống Thương Vãn Thạc thế!

Sau đó nhân viên chăn nuôi kia cũng lười đeo khẩu trang ngụy trang nữa, trong ảnh của Ngư Ngư luôn có bóng dáng anh ta.

3L: Tui chưa từng thấy ai chuyển nghề từ nghệ sĩ sang làm nhân viên chăn nuôi động vật đâu......

4L: Tui cũng vậy......

5L: +1

......

32L: Cái gì mà chuyển nghề sang nhân viên chăn nuôi động vật chứ, mỗi ngày anh ta đều đi đón người yêu của mình đi làm tan làm đấy, rất nhiều người đã nhìn thấy anh ta và Thời Du tay trong tay cùng tan làm.

33L: Hít ke phê vãi, nói thật đây có lẽ là nghệ sĩ ít gây phiền phức nhất trong giới giải trí, mỗi lần bị chụp ảnh không phải đang ở cùng vợ mình, thì là đang ở cùng con bồ nông.

34L: Có ai còn nhớ mấy bức ảnh trong đám cưới của Thương Vãn Thạc và Thời Du bị leak ra ngoài không?

Nghe nói hòn đảo đó là món quà sinh nhật một tuổi mà cha Thương Vãn Thạc mua cho ổng! Bộ vest và nhẫn cưới của hai người cũng được thiết kế riêng, xem đại đoạn video ngắn bất kỳ nào cũng thấy toàn những nhân vật có máu mặt, tôi không có nói ai đang ghen tị đâu nhé.

35L: Rớt nước miếng ghen tị.

36L: Chết tiệt, thế giới này không thể có thêm một người giàu có là tui sao?!

37L: Khoảng thời gian trước còn có người chụp được cảnh họ đi đăng ký kết hôn ở Las Vegas, chính là nơi có thể đăng ký kết hôn bằng visa du lịch ấy, trực tiếp vả mặt cả đám người.

38L: Loại giấy chứng nhận này có hiệu lực pháp lý gì không? Cũng chỉ có tác dụng như món đồ kỷ niệm thôi.

39L: Có cái l*z! Nếu sau này họ chia tay, Thương Vãn Thạc phải chia tài sản của mình ở nước M cho Thời Du, đối với 2 người họ như vậy đã rất tốt rồi đó.

40L: Câm miệng đi, hai người họ chắc chắn sẽ không chia tay, pipipi!

41L: Pi!

......

132L: Đang điên cuồng hít ke trong topic này, nói thật thì chúng ta có phải hơi lạc đề rồi không?

133L: Ặc, đi đón người yêu tan làm cũng không cần phải ở Công viên Bồ nông với Ngư Ngư cả ngày đâu chứ? Mấy bồ quên mất chuyện hồi trước Ngư Ngư tỏ tình với Thương Vãn Thạc rồi à.

134L: Nhớ chứ, một mối tình con người bồ nông thật là thú zị O.O

135L: (suy tư) Chẳng lẽ vì lo Ngư Ngư sẽ bị bệnh tương tư, nên mới mời Thương Vãn Thạc đến giúp đỡ điều chỉnh cảm xúc của chim nhỏ sao?

136L: Chắc vậy á, ở nước ngoài hình như cũng có trường hợp tương tự, nhưng nhân viên chăn nuôi kia chưa lập gia đình cả đời......

137L: Thì làm sao, lầu trên còn muốn phê phán Thương Vãn Thạc yêu đương, bắt buộc phải vì bồ nông mà suốt đời không kết hôn hả?

......

210L: Xin đừng cãi nhau xin đừng đánh nhau, hướng đi của topic này ngày càng ảo ma rồi, cãi lộn mấy vấn đề này chẳng có ý nghĩa hết!

211L: Nghĩ theo hướng tích cực đi, lỡ như Thời Du chính là Ngư Ngư thì sao?

212L: ?

213L: Thực sự có khả năng đó, để tôi phân tích một chút.

214L: Không cần phân tích, Thời Du và Ngư Ngư thực sự có rất nhiều điểm tương tự.

Bằng chứng 1, tên của một người một bồ nông đều có chữ "yu".

Bằng chứng 2, Thời Du thích ăn cá, Ngư Ngư cũng thích ăn cá.

Bằng chứng 3, Thời Du và Ngư Ngư chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc.

Điều càng nghĩ càng thấy ớn nhất là, có thể lên mạng tra được ngày nhận việc của Thời Du, lại cùng ngày cùng tháng cùng năm với sinh nhật của Ngư Ngư!

Hơn nữa lúc ấy Thời Du còn chưa thành niên! Rốt cuộc cậu ta nhận việc bằng cách nào, bên trang official nói kiểu gì nghe cũng rất mơ hồ! Theo lý thuyết không thể thuê lao động trẻ em mà! Nhưng cậu ta thật sự lại là lao động trẻ em!

Lao động trẻ em trong sở thú là cái gì? Còn chẳng phải là con non sao!!!

15L: Trời đậu! Có lý vãi!

216L: Nghĩa là khi chúng ta thấy Thương Vãn Thạc và Ngư Ngư ở bên nhau, thật ra là Thương Vãn Thạc đang cùng người yêu của mình đi làm?

217L: Phân tích đến mức này tui cũng phải tin......

218L: Ê =-=

219L: Câu chuyện ảo ma vậy đừng nói thực sự có người tin nha?

220L: Đừng chửi thẳng mặt người ta, lỡ như Thời Du chính là Ngư Ngư thì sao?

221L: Tui nhớ hết ID mấy người tin vào kiểu tin đồn này rồi đó, đợi mấy người già rồi tui sẽ bán thực phẩm chức năng cho mấy người.

Tác giả: Vừa quay lại đã thấy cái topic này càng lúc càng ảo ma, tui không muốn bị ban tài khoản đâu aaa!

Tác giả: Thảo luận đến đây thôi nhé, tự tay đóng topic.
 
Back
Top Bottom